Trên đường núi gấp khúc, một thân ảnh chật vật trong đêm tối mù quáng chạy trốn, gió đêm lạnh lùng, hàn khí lăng nhân, cũng không bằng nội tâm lạnh lẽo trong lòng, cái gì gọi là "lòng nguội lạnh", ở ngoài cửa nghe được hai anh em họ Lạc nói chuyện Hướng Nhất Phương hoàn toàn nếm thử.
Đến bây giờ hắn vẫn chịu đựng hết thảy, trả giá hết thảy, đều chỉ là nằm trong bàn cờ của kẻ khác !
Rời đi ! Rời đi nơi này ! Nam nhân không bao giờ nữa.... muốn ở nơi tràn ngập lời nói dối này, một tháng qua mỗi ngày đều nhận lấy vũ nhục, vô luận gặp phải khuất nhục như thế nào, cho tới này đều vì cứu lấy người vợ mà chống đỡ lấy thể xác và tinh thân đã mệt mỏi không thôi.
Nhưng mà sự thật, lại một lần nữa đem hắn đẩy vào hố sâu của tuyệt vọng.
Nói cái gì đều là giả, này hết thảy hóa ra đều là nói dối, vì cái gì cố tình lừa hắn ? Nghĩ muốn an an phận phận, cuộc sống thản nhiên ở nông thôn cũng không thể có sao ?
Nam nhân liều mạng chạy về phía trước, phía sau là người tìm kiếm hắn do Lạc gia phái đi, bóng đêm rất tối, nam nhân chạy quá nhanh lần lượt té lăn trên đất, lại lần lượt đứng lên, chạy vào đám cỏ dại có thể cắt ngang làn da, tránh né những tiếng tìm kiếm ngày càng rõ ràng kia.
Bộp một tiếng, chân vướng vào cành cây trên mặt đất, nam nhân lại một lần nữa ngào nhào xuống đất, không khỏi kêu lên một tiếng đau đớn. Nhưng mà giờ phút này, hắn chỉ muốn chạy đi, rời khỏi Lạc gia.
"A.... Thật đáng thương nha ! Như thế nào lại thảm hại tới vậy, Trung y đại thúc ?" Thanh âm mang vẻ trêu đùa vang lên trong bóng đêm, nghe có vẻ quan thuộc, rồi lại nghĩ muốn chưa từng quen biết.
"Ai ?" Từ trên mặt đất đứng lên, Hướng Nhất Phương cảnh giác nhìn thấy bóng người đàn ông mập mờ kia, vừa chuẩn bị tùy thời tránh ra.
Như là nhìn ra ý đồ của nam nhân, nam tử trong bóng đêm nhỏ giọng nở nụ cười : "Trốn không thoát đâu, Lạc Tư sẽ không bỏ qua ngươi." Từng bước tiếp cận nam nhân, Hướng Nhất Phương nhìn rõ gương mặt của người đi tới, không khỏi kinh ngạc ra tiếng : "Là ngươi ?"
"A ! Thật cảm động nha, cư nhiên còn nhớ rõ ta." Nam tử vẻ mặt hồ ly tà mị cười ở trên thân nam nhân quét một vòng, ôm tay cười nói : "Thật thảm hại, cơ mà cho dù ngươi có chạy như thế nào cũng chạy không khỏi nơi này, Lạc Tư cũng sẽ không thả ngươi đâu !"
Hướng Nhất Phương cảnh giác nhìn nam tử tà mị này, mím môi không nói gì.
"Sao lại nhìn tôi như thế, tốt xấu gì chúng ta quen biết cũng đã lâu !" Nói đến chuyện này Hắc Ngân liền thương tâm, nam nhân trước mắt vốn là của hắn, đều do cái điện thoại trời đánh kia ! Cơ mà , là của hắn, sẽ là của hắn.
"Cơ mà đại thúc à, nếu như bị Lạc Tư quơ được y cũng sẽ không thả ngươi đi. Nói không chừng sẽ dùng dây thừng trói ngươi lại, ngẫm lại thật sự đáng sợ đó !" Hắc Ngân thở dài ra vẻ khoa trương, liếc mắt nhìn phía ánh sáng cách đó không xa, "Nhiều người như vậy, Lạc Tư thật đúng là thực coi trọng ngươi..........." Lạc Tư này..............
"Giúp ta rời khỏi nơi này." nam nhân buồn thanh nói.
"Cái gì ?" Ngữ khí kinh ngạc nhưng không che dấu được ý cười của nam tử.
"Giúp ta rời đi nơi này, nói điều kiện của ngươi đi." Ở Lạc phủ một thời gian, Hướng Nhất Phương không ngu ngốc hiểu ra được quan hệ lợi ích người với người kia.
"A ? Ta không hiểu nha........." Hắc Ngân vui cười nhìn nam nhân.
Không hiểu ?! Hừ ! Hướng Nhất Phương thấp giọng cười, nói : "Ngươi đột nhiên xuất hiện ở đây tuyệt đối không phải ngẫu nhiên, nói ra điều kiện của ngươi, chỉ cần có thể giúp ta rời đi nơi này.......... thế nào cũng được."
Khuất nhục, cũng không phải một hai lần. Tâm tư của Hắc Ngân hắn đại khái cũng có thể đoán ra được, khuất nhục một lần, cũng tốt hơn so với cả đời. Dù sao, thân mình này cũng không phải lần đâu tiên gặp chuyện như vậy.
Lúc này, ánh sáng cùng tiếng người càng ngày càng gần.
"Mau tìm ! Các ngươi qua bên kia, những người khác đi theo ta !"
Hắc Ngân nhìn chằm chằm nam nhân trầm mặc không nói gì, trong đêm tối, nam nhân có chút bi thương mà tuyệt vọng kia, vẻ mặt ẩn nhẫn mà bất đắc dĩ không làm cho Hắc Ngân cảm thấy đau lòng, lại càng kích thích cảm xúc sục sôi của gã.
Trên người một trận đè nặng, Hướng Nhất Phương bị Hắc Ngân đè ra trên mặt đất. ngay sau đó là một nụ hôn nóng chạy, quần áo cũng bị cở ra, tay nam tử cũng nhân cơ hội mà chui vào, dùng sức vuốt ve làn da co giãn của nam nhân.
"A, thật lãnh cảm nha !" Nhìn thấy nam nhân nửa trần truồng bên dươi không hề phản kháng, Hắc Ngân ngược lại bật cười, "Như vậy lại càng có thể kích thích tính chinh phục của đàn ông đó, đại thúc à..........."
Cùng với thanh âm vui cười là một đôi tay lạnh lẽo, chậm rãi chui vào trong quần lót của nam nhân.....
Nam tử gặm cắn vuốt ve, tiếng người lại càng lúc càng gần, Hướng Nhất Phương hết thảy cũng không muốn xem, không muốn nghe, gắt gao nhắm hai mắt, giống như một con rối dưới thân chủ nhân yêu lặng giãy dụa.
"Ta chính là lên thật sự đó........."
Thanh âm lạnh lùng ở trong đêm tối nhẹ nhàng vang lên, sau tiếng cành cây khô bị bẻ gãy vỡ tan lại là tiếng khó nức nở, nhẹ nhàng mà tuyệt vọng.
Làm như nghe được tiếng ồn ào đó, đèn pin chiếu tới, vài tiếng kinh hô kinh ngạc, cùng với tiếng chửi của nam tử trên người, sau đó, là tiếng xin lỗi cùng bước chân vội vã rời đi.
Ánh sáng biến mất, tiếng người cũng không có...........
Nhưng là nam tử trên người tùy ý rong ruổi ngược lại càng ngày càng thêm chà đạp thân thể mình, lần lượt mạnh mẽ tiến vào, lại một lần nữa điên cuồng khuếch trương, ngón tay linh hoạt mà lạnh lẽo như biết nhược điểm của thân thể nam nhân ra sao cứ khiến thân thể nam nhân bất đắc dĩ phản ứng.
Mà phản ứng này của thân thể, lại càng thêm làm cho Hướng Nhất Phương lâm vào một loại cảm xúc chán ghét khó có thể miêu tả...........
"Bọn họ đã đi rồi......." Đưa đầu chôn vào trong hõm vai của nam nhân, Hắc Ngân thấp giọng cười, mang theo thanh âm mê hoặc lòng người va chạm vào trái tim ngày càng yếu ớt của nam nhân, "Khổ sở thì cứ khóc ra, ta muốn nhìn bộ dáng khóc lóc của ngươi."
"Bị người lừa gạt, bị người phản bội, đánh mất tôn nghiêm, bây giờ còn bị ta đè ép, trong lòng nhất định rất rất khó chịu ! Vì cái gì không khóc ?" Lần lượt xỏ xuyên qua nam nhân, Hắc Ngân tựa hồ thực hưởng thụ cảm giác trong hoàn cảnh này ép buộc kẻ khác, không biết nam nhân dưới thân vô luận bị thi bạo như thế nào, cũng đều thờ ơ.
Trầm mặc nhận lấy thi bạo của nam tử, cho đến khi chấm dứt.
"Xong rồi sao ? Đưa ta đi một chỗ........"
Ngửi lấy mùi hương trước sau như một nhẹ nhàng khoan khoái của nam nhân, Hắc Ngân thấp giọng cười nói : "Còn tưởng rằng ngươi một câu cũng không nói, ngươi muốn đi thế nào ? Hửm ?" Nam tử sau khi thỏa mãn tâm tình luôn có vẻ rất tốt.
Nhưng là, Hắc Ngân cũng khoogn phải là người dễ dàng thỏa mãn như vậy.
Ít nhất là sau việc này, gã đối với người có mối quan hệ với Mộ Phi sinh ra một ý tưởng mới.
A Phương tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa '_'
Trả lờiXóa