Chủ Nhật, 5 tháng 9, 2010

Tìm thấy tình yêu trong đau khổ - chương 3

“Tàu F sẽ rời đi trong 5 phút. Xin nhắc lại, tàu F sẽ rời đi trong 5 phút. Tất cả hành khách của tàu F xin mời lên tàu. Tàu F sẽ rời đi trong 4 phút ! Cảm ơn,” một kiểm soát vé la lên. Draco gầm gừ với gã đàn ông.

“Như thể mình không đọc được lịch trình ấy,” Anh lầm bầm trong hơi thở và thấy cổ tay mình bị giật mạnh. Nhìn xuống thì thấy một con nhóc khoảng sáu tuổi, tay chìa ra như muốn xin tiền. “Nhìn cái gì, nhóc con ? Ba mẹ mày đâu hả ?” Anh nói với cô gái nhỏ.

Cô bé lùi lại như bị dọa dẫm. Draco chớp chớp mắt nhìn nó và phủi phủi bộ đồ vest đen. Anh ăn mặc không hợp à, hay người ở trạm xe lửa sợ màu đen ? Hừm. Anh chưa bao giờ hiểu nổi lũ nghèo hèn và cái thói quen kì cục của chúng.

“Tàu F sẽ rời đi trong một phút. Các hành khách xin vào chỗ ngồi. Tàu F sẽ rời đi trong bốn mươi giây !” Một người chỉ huy tàu khác lại la lên khi Draco nhấc chiếc vali và chạy đến đoàn tàu.

“Và đây là tàu hạng sang đấy” Anh lầm bầm. “Ở Anh Quốc, xe lửa phải đợi cơ mà, đâu phải thế này.”


Anh thấy chỗ ngồi của mình ở ngay kế bên chỗ của Lucius, người đang mặc một chiếc cà vạt đi cùng bộ vest màu xanh đen. “Chỗ tốt thật,” Anh gầm gừ lại với ba mình, như thể đó là lỗi của Lucius vì có nơi chật hẹp và ngớ ngẩn này.

Lucius nhìn con, “Từ ngày được sinh ra cậu đã được cưng chiều quá rồi đấy, Draco. Tôi mong là cậu sẽ tìm được một bài học từ chuyến đi này.”

Draco bật cười khan. Ba anh ? Dạy một bài học ? Cho xin đi. “Lo mà sống cho phần đời của mình đi, ông già.”
________________________________________


“Tàu D”, Ron nó, nhìn vào mảnh giấy trên tay. “Ba bảo là tàu D. Hay viết thế,” nó nói với Harry. “Mình mong là mình đọc đúng. Percy nói là họ chôm từ bản sao lịch hành trình xe lửa ở ga. Và ba nói là tàu D. Nhưng quả thực là chữ ông xấu quá…”

“Ron à. Mình không bận tâm,” Harry lặng lẽ nói.

Ron Weasley nhìn lên đứa bạn thân. “Bận tâm về chuyện gì ?”

“Mình chỉ muốn ra đi khỏi đây. Chẳng quan tâm là lên chuyến nào,” Harry nói. “Và mình nghĩ là tàu D sắp rời đi trong vòng một phút. Mấy người khác đâu ?”

“Đang ở nhà tắm công cộng,” Ron trả lời, “Tốt nhất là liệu mà về đây sớm.”

“Đây rồi nè.”

Ron và Harry quay lại nhìn đám bạn.

“Chà,” Dean nói. “Tụi mình còn chờ gì nữa chứ ?”

Họ chạy hết tốc lực đến đoàn tàu đang rời đi, ngay đúng những phúc cuối, chen chúc vào tìm chỗ ngồi và thứ gì đó để bấu víu. Cứ buông ra nhiều từ “Xin lỗi” và “Cảm phiền” trước khi ổn định được.

Ron lại nhìn vào tờ giấy trên tay. “Hơn bảy tiếng nữa là tới Pennsylvania. Bồ có mang đồ ăn theo không Harry ?”

Harry đỏ mặt. Em mang theo mọi thứ trừ thức ăn. “Không hẳn” Harry thì thầm, “Mình có tiền, cũng giúp được đấy.”

Ron gật đầu. “Tiền sẽ giúp chúng ta được nhiều đấy. Bây giờ, không có gì để mua ở tàu D. Chỉ có thức ăn ở tàu F, ở toa hạng nhất. Ở đó sẽ đắt hơn nhiều, dĩ nhiên, nhưng không thể đợi được. Tụi này cũng không mang món gì theo.”

“Khoan, nhưng mà mình tưởng bồ có dự trữ thức ăn,” Harry nói.

“Không hẳn, chỉ tiền thôi. Ba cũng muốn tụi này mang thức ăn theo, nhưng… ba đang thất nghiệp mà. Nên, mình nghĩ là mình nên để lương thực lại cho ba mẹ. Có vường mà nên họ không thể bị đói hay sao đó được. Tụi mình cũng không cần nhiều thức ăn ở miền Bắc đâu, Harry à. Mọi thứ đều phụ thuộc vào tiền, không phải thức ăn,” Ron giải thích.
“Ừm, nhưng bồ cũng nói là tàu F là tàu loại một. Làm sao chúng ta có thể tiêu tiền cho tàu loại 1 chứ ?” Harry nói.

“Chúng ta không làm thế.” Giọng Ron chợt chuyển sang khe khẽ.

“Tụi mình…”

“Bồ không được để ai nghe thấy chuyện này đâu đấy Harry,” Ron rít lên còn tay thì bất chợt bịt miệng Harry lại. “Nếu bất kì ai trong cái tàu này to mồm và quyết định đi tố cáo là chúng ta mất hết cơ hội đấy, bồ có nghe không hả ?” Harry gật gật đầu.

“Tụi mình sẽ men theo thân tàu và đi đến New York. Đơn giản thế đó,” Ron rít lên.

“Nhưng đó là chuyện bất hợp pháp.” Harry rít lại.

“Khẽ thôi.”

“Cảnh sát có thể bắt chúng ta.”

“Bồ muốn ở đây sao ?” Ron hỏi.

“Không.”

Ron không nhìn em nữa. Harry quay nhìn chung quanh tàu, cố tìm những người mang họ Weasley khác. Dễ dàng nhận biết với mái tóc đỏ. Ginny đang ngồi với một bà ăn mặc đẹp. Cặp song sinh Weasley thì đang ngồi cạnh nhau, cười giỡn, khiến mọi người chung quanh họ ngay lập tức phải trừng mắt nhìn hai tên gây rối này. Percy thì lại ở chỗ tay vịn bằng sắt, y như ban đầu.

Dean… Dean Thomas chẳng níu lấy tay vịn hay gì cả. Cậu bé da đen đang thử bám vào chiếc xe lửa đang chạy xồng xộc, căng thẳng đến vã mồ hôi. Mọi người chung quanh nó chẳng buồn nhìn Dean lấy một giây, nhưng nếu có, Harry chắc chắn cái nhìn đấy cũng không hề có thiện cảm. Harry cảm thấy rất thương cậu bé tội nghiệp.

Người da đen. Trong các nhà hàng xóm, nó thường bị mấy đứa lớn khác đang tìm trò vui chọc ghẹo và bị bắt nạt, vì nó là người da đen. Dean hiếm khi ra khỏi nhà và Harry hầu như chưa bao giờ thấy nó và chỉ nói chuyện với nó có hai lần – mỗi lần chỉ được một lát trước khi em bị gọi đi. Bạn duy nhất của Dean là cặp song sinh. Harry thậm chí không xem Dean là một người bạn vì suy nghĩ của ba mẹ em về người da đen.

“Coi chừng đấy,” Vài người nạt Dean, khi cậu bé vô tình giẫm lên chân ai đó.

“Dean à,” Harry lặng lẽ nói. Cậu bé nhìn lên. Môi dưới hơi run run. “Dean à, bạn có muốn ngồi đây không ?” Em chỉ chỗ mà em đang ngồi.

“Tôi…”

“Nhóc, nếu mày không muốn ngồi thì tao muốn,” Gã đàn ông mà Dean giẫm phải nạt Harry. “Tao phải đi làm và tao không thể làm với đôi bàn chân bị đau nhức. Chưa kể là ngón cái bị đau do thằng bóng negro(*) này gây ra.” Hắn nói và trừng mắt nhìn Dean đang quay quay đi.

Harry đứng dậy và để gã ngồi xuống. Em nắm lấy một cái tay vịn và đưa nó cho Dean.

“Cảm ơn.” Dean thì thầm.

Harry mỉm cười. “Được rồi mà.”
________________________________________

Harry nhón nhón chân. Ron bảo em bảy giờ đã sắp qua rồi. Người trên tàu chẳng giảm đi chút nào, cứ tiếp tục đến và đi đồng đều nhau. Harry gầm gừ. Tại sao mọi người không đi đi ?

“Điểm dừng kế. Đường quảng trường, Harrisburg,” Người thông báo nói.

“Là chỗ dừng của tụi mình đấy,” Ron khẽ gầm gừ. Nó đang ngủ, và quá biết Ron, nó không thích bị đánh thức nửa chừng.

Cặp song sinh Weasley hào hứng nhảy len và Ginny đứng lên để giãn đôi chân bị tê.
Harry làu bàu khi nhóm chui ra khỏi xe lửa. Ron lấy ra tờ hướng dẫn mà ông Weasley viết.

“Kế là tàu F.” Nó nói.

“Có….”
“Chắc là tàu đó….”

“F ?”

“Thấy giống….”

“E” Cặp song sinh nói.

“Em chắc mà,” Ron nạt lại, vẫn cứ gắt gỏng.

Cặp song sinh nhún vai. “Thì tàu F vậy,” chúng nói cùng lúc và cười với nhau.

“Mọi người có đồ của mình hết chưa ?” Percy hỏi.

“Ôi trời ơi Percy à, anh đã hỏi….” Một đứa trong cặp song sinh nói.

“… tụi này sau khi tàu đi rồi.” đứa còn lại chốt câu.

Percy nhăn mày. “Được rồi, đừng có nói năng như thế nữa. Hai đứa bây làm tao nhức đầu đấy.”

“Rồi mà, rồi mà,” cặp song sinh trả lời.

“Tàu F sắp đi trong mười phút theo đồng hồ phía trên.” Ginny chỉ “Nhanh lên thôi.”
________________________________________
“Mình không thích thế này. Chúng ta đang đi tàu mà không vé. Tàu hạng nhất” Harry thì thầm.

“Coi kìa Harry. Nếu bồ…”

“Chết nhát….”

“Bồ luôn có thể….”

“Nhảy xuống.”

“Thôi đi, hai anh.” Harry nói khi nắm lấy một tay thanh chắn. “Em đang làm thế, được chưa ?”

“Á à, chàng trai dũng cảm.”

“Fred” Harry nạt.

“Anh là George.”

“Sao cũng được.”
“Anh là sao cũng được à.”

“Im đi.”

“Tàu F đang khởi hành,” Người thông báo nói.
________________________________________

Mẹ kiếp cái tàu ngu si. Và mẹ kiếp đứa nào phát minh ra cái này. Draco nghĩ khi anh lắng nghe tiếng động trên nóc tàu F. Thức ăn nguội cả. Anh biết thế. Và tất cả chỉ tại Lucius, tên hám rẻ, thuê một chỗ cuối toa, chỗ mà thức ăn được đưa đến sau cùng và nơi mà họ bị bỏ lại với cái đống chăn mềm tệ hại nhất.

Toa hạng nhất đấy, Drao nghĩ khi anh nghe tiếng động xập xình. “Lucius !” Anh hét lên, khiến người đàn ông kia mở cửa chỗ ngồi và nhìn con trai.

“Lần này là sao ?”

“Có tiếng động trên nóc.”
“Thì sao nào ?” Lucius nạt

“Tôi đang cố ngủ đây. Tôi phải đi xuống Florida và không thể làm việc mà không ngủ,” Draco phàn nàn.

“Tôi cũng đang đi Florida đấy. Và nếu tôi có thể ngủ trong tiếng động này, thì cậu cũng thế.” Lucius nạt và đánh sầm cửa ngăn. Draco rít lên và quyết định tự mình đi xem.
Bất kể đứa nào làm ồn, mày cũng chết tới nơi rồi !
________________________________________

“Harry à chờ đó, mình nắm được tay bồ rồi.” Harry nghe Ron khi thấy bạn mình níu lấy em. “Chỉ chờ một lát thôi.”

“Mình đang cố.” Harry phàn nàn, “Ôi Ron, mình nghĩ là chúng ta nên đi vào trong tàu !”

“Không được,” Percy nói. “Có nhiều người ở đó. Chúng ta nên đổi kế hoạch.”

“Cảm ơn nhiều,” Harry gắt lên khi thấy tàu bắt đầu đi. “Cái đó giúp được nhiều lắm đấy Percy.”

“Giải thích chút xíu cũng chẳng gây thiệt hại gì,” Percy nhún vai. Harry trừng mắt nhìn ông anh của bạn. “Giờ thì giúp tụi em thật đi và đưa em lên…. Á á á !!” Em chợt la lớn.

“Harry à !! Ron la lên, đưa tay xuống sâu hơn. “Ôi chúa tôi !! Harry à !! Bồ không chết phải không ?”

“Đừng có lo. Bạn mày ổn.” Một giọng mới vang lên. Ron leo xuống tàu rồi bắt gặp một gã tóc vàng mắt xám. Harry bị đánh bất tỉnh kế hắn. Tên ấy gầm gừ với nó. “Nhưng mà nhóm lưu mạnh tụi bây đang phá rối giấc ngủ của tao.”

1 nhận xét:

  1. replica bags philippines greenhills redirected here l0o61k2x85 replica bags london replica bags nyc gucci fake x9o77f7k84 replica bags in uk you can check here h8n16b2m60 high replica bags replica bags china u7y95l3t98

    Trả lờiXóa