Chủ Nhật, 5 tháng 9, 2010

Tìm thấy tình yêu trong đau khổ - chương 5

"Vậy là," Ron nói trong một giọng điệu phấn khích “Không tệ chứ hả, mọi người ?”

Ginny lườm ông anh mình trong khi xoa xoa cánh tay. “Em gần như bị gãy tay. Nhưng anh nói đúng. Nó không tệ lắm.” Cô nói mỉa mai.

Fred rên lên và cuộn tròn trên mặt đất. Mặt nó vẫn xanh mét. “Bụng của tao.”

Dean nằm cách Harry mười bước chân, cố gắng thu thập đồ đạc. Harry nhanh chóng đứng dậy và phủi bụi bẩn trên quần áo. “Được rồi, vậy là chúng ta đang ở đâu đó ở Florida. Sarasota, có ai nghe về nơi này chưa ?”

Tất cả họ đều lắc đầu và thở dài.

Harry muốn đi về nhà. Chưa đầy hai ngày trên đường phố và em gần như nhớ thị trấn của mình. Em nhới mùi bánh mẹ nướng ở nhà và mùi nước hoa nhẹ nhàng của mẹ. Em nhớ tiếng ầm ầm ngoài cửa mỗi lần ba đi làm về. Em nhớ khi còn giàu có.

Em thạt sự muốn mọi thứ trở về như chúng từng là lúc trước. Quỷ tha ma bắt, em sẽ không bao giờ than thở về trường học nữa.

Nhưng nếu em trở về, mẹ Lily chắc vẫn nằm trong bệnh với với khoản viện phí vẫn cần phải trả. Ngôi nhà chắc là đã tràn ngập khói từ ống điếu của ba James. Và có những chai bia, James lại uống rượu, Hay tệ hơn, Harry sẽ thấy một người phụ nữ mới toanh đang ngủ trên giường của ba mẹ mình.


Harry nhìn lên bầu trời, rồi lại nhìn xuống đám bạn. Và không một ai trong số họ thậm chí có ấn tượng Saratora trông như thế nào.

“Vậy,” Percy đột nhiên tằng hắng và nói. “Mọi người đều ổn chứ hả ? Không có vết thương trầm trọng….”

“Em đang có ca cúm tôi-muốn-được-ói-ngay-lúc-này.” Fred cắt lời và rên rỉ, bấu lấy bụng mình, “Thực đấy.”

Percy thở dài mệt mỏi. “Ói sau đi..”

“Không được.” Fred xoay sở để đi ra trước khi làm một đống trên đấy ngay cạnh Ginny, người đang nhăn hết cả mặt và đứng dậy qua ngồi cạnh Ron.

"Fred, thấy gớm quá," cô bình phẩm.

“Anh là George.”

“Ê,” thằng sinh đôi của nó cảnh cáo.

Percy lắc đầu, “Chúng ta có thể xuống làm việc chưa ?”




Peter Pettigrew gục gặc đầu, thỏa mãn với con số khô ráo trên tờ giấy trước mặt. “Thỏa thuận, ngày Malfoy.”, hắn nói, mỉm cười với tay trọc phú tóc vòng. “Và một trong số thỏa thuận tốt nhất mà tôi từng có trong suốt cuộc đời mình.”

Lucius không cười đáp lại. “Tôi hy vọng mọi thứ ông hứa hẹn ở đây, ông Pettigrew. Tôi chẳng mong mỏi gì hơn thế.”

“Dĩ nhiên,” Peter nói mượt mà. “Mọi cổ phần sẽ được chuyển dưới tên của ngài vào cuối tuần. Cũng cộng thêm King steel, thứ sẽ trở thành một một của Tập đoàn Malfoy. Ngài sẽ không thất vọng đâu thưa ngài. Chỉ việc ngồi và xem tiền mọc lên.”

Lần này Lucius mỉm cười, hay đúng hơn, nhếch mép. “Tôi hy vọng là thế. Tất cả chúng ta đều yêu tiền.”

“Phải. Rất đúng”






"Ôi mẹ ơi, cái này đắt quá.” Ron nói khi , this is expensive," Ron nói khi cắt mẩu bánh mì Pháp từ số ít còn lại. “Ở Virginia, cái này chỉ tốn có mười cent.”

“Mừng là mình không tới California, Ron à.” Fred lầm bầm khi nó nhồi một miếng vào miệng. “Một miếng bánh táo ở đấy giá một triệu dollar một khoanh.”

“Ít nhất chúng ta có thể đào vàng.”

Ginny đảo mắt. “Ai mà tin được nữa ? Vàng California, cho xin đi. Nhớ chuyện gì đã xảy ra với chú Arnold vĩ-vĩ đại không, Ron. Cơ hội tốt nhất của chúng ta hiện giờ là đi tìm việc, không phải đào vàng ở California và kết thúc bằng cách chôn xác trong cái hầm vàng bị sụp.”

Percy nắn nắn cái trán và thở dài. “Nói thực với tụi bây, anh chẳng nghĩ làm việc ở đây có chút khả năng nào. Trên đường tới tiệm bánh, anh trông thấy một hàng toàn phụ nữ, tìm công việc như rửa chén chỉ trả năm mươi cent một giờ. Và một nhóm nhỏ đang run cầm cập ở cuối đường.”

Ginny đột nhiên đứng dậy. “Tụi mình đi New York đi.”

George khịt mũi. “Đó là kế hoạch ban đầu của chúng ta và nhìn xem chuyện gì đã xảy ra.”

“Anh đang đề nghị chúng ta đi xin ăn đấy à ?” Cô hét lên và dậm chân. Mấy thằng con trai nhìn nhau với vẻ bất đắt di. “Đó chẳng phải là lý do tôi đi với mấy anh !”

“Ginny, bình tĩnh nào.” Percy nói “Chúng ta chỉ mới ở đây hai ngày, hãy cho chúng ta một cơ hội đi.”

Ginny trừng mắt nhìn anh nhưng lại ngồi xuống bên cạnh Harry.

“Anh xin lỗi Gin.” Harry thì thào.

“Em…. Được rồi,” cô nói, “Em chỉ không muốn…. ý em là, chúng em đã nghèo nàn cả cuộc đời khi ông bà ngốc nghếch của chút em thua cái đánh cuộc ngu ngốc ấy…. Em không muốn nghèo hèn nữa.” Cô nhìn Harry. “Anh có thể hiểu điều đó, phải không ? Anh đã từng giàu có.”
Những từ ngữ đó như châm vào Harry. Anh đã từng giàu có. “Ph…. Phải. Nhưng anh sẽ lại giàu có. Đừng lo.”

Ginny mỉm cười với em, nhưng vì lý do nào đó, nụ cười ấm áp làm em thấy lạnh hơn bao giờ hét.

Cô ấy tin em có thể trao cho cô ấy một cuộc sống tốt. Nhưng em có thể làm được sao ?
Mười phút sau, ổ bánh mì Pháp cũng được xử gọn và họ lại nhặt nhạnh bất kì thứ gì còn sót lại.

Tất cả tập hợp lại và đếm số tiền ít ỏi của mình.

“Ron có ba dollar và 48 cent” Percy đếm. “Harry vẫn còn mười một dollar và bốn mươi ba cent. Anh đúng năm dollar. Ginny có bảy dollard và tám cent. Fred có một dollard, George có một dollar. Dean có….hai mươi bảy dollar ?”

Mọi người trợn tròn mắt nhìn cậu nhóc da đen đang nhún vai.

“Và có sáu mươi bốn dollard từ ba.” Percy kết thúc. “Tổng cổng có…. chính xác là một trăm mười chín dollar và tám mươi chín cent.”

“Thật là nhiều.” George nói khi nó nhìn cái ống điều trước mặt. “Chia ra nào.” Fred gật đầu đồng ý.

“Không đời nào.” Percy gắt. “Tụi bây đóng góp ít nhấ,t đừng có nghĩ tới việc kiếm chác từ số này. Giờ, chúng ta chỉ có một trăm mười chín dollar. Nó sẽ nuôi sống chúng ta hai tháng nếu chỉ dùng cho thức ăn. Một căn hộ thì miễn bàn đi.” Anh lại ném một cái nhìn cảnh cáo vào lũ sinh đôi. “Chúng ta sẽ phải dùng nhà tắm công cộng.”

Ginny nghiến răng.

“Hoặc là thế, hoặc là đi tìm việc làm. Chúng ta cần ổn định trước khi mùa đông tới, hoặc là chúng ta đang nói về mùa đông ở Florida.” Percy nói, “Và đừng cư xử ngu ngốc nữa.”

“Vâng thưa ông chủ Percy.” Fred châm chọc.




“Đây là cửa hàng thứ năm chúng ta bị đá ra ngoài rồi.” Fred gầm gừ, “Ginny nói đúngg, đi tới New York nào. Tao ghét nơi này. Mọi thứ và mọi nơi dưới đều dơ bẩn.”
Ron nhún vai. “Em biết mà.”

“Có thể chúng ta sẽ tự mình tách ra và tìm công việc ? Chúng ta đã đi nhau đi cả đám cùng lúc.” Harry gợi ý.

“Chúng ta có thể bị lạc.” Percy nói.

“Vậy, tối nay chúng ta ngủ đâu ?” Ginny hỏi.

“Anh không biết.”

Mọi người trên đường bắt đầu tò mò nhìn đám nhỏ đeo ba lô và tóc đỏ.

“Em thực sự ghét nơi này.” Fred lại nói. “Saratora. Tới cái tên cũng thấy ngu nữa.”

“Chúng ta cần một nơi để ngủ. Mặt trời sắp lặn.” Ginny nói huỵch toạt. “Và nghĩ đến việc em sắp ngủ trên một trong mấy cái hẻm. Em là con gái và em không thích có mùi như lũ bợm rượu. Và chúng ta đang trông rất quái dị, một đám trẻ con ngủ với nhau. Họ có thể chúng ta đã bỏ nhà đi hoặc là tội phạm trẻ thành niên.”

“Tôi nghĩ họ đã nghĩ chúng ta như thế,” Dean nói khi nó trông thấy một cảnh sát Florida mặc đồng phục đi tới chỗ họ. “Chúng ta nên đối mặt với hắn hay chạy đi ?”

Percy thở dài. “Để anh.”

“Chào lũ nhóc.” Tay cớm chào mừng. “Tao thấy tụi bây không phải dân trong vùng. Tụi bây đang làm cái gì ở đây thế hả.”

Percy cười nụ cười tươi nhất. “À….. tôi và bạn tôi….. và người thân đang tìm việc. Nhưng ơ…. Hiện giờ chúng tôi đang cố tìm nơi nào đó để ngủ.”

“Chà, có mấy căn nhà trọ sáu phòng ở dưới kia và ba ở bên trái chỗ này. Nhưng nhanh nhanh đi, hoặc là người ta sẽ bắt đầu nghĩ tụi bây là đám rắc rối,” tay cảnh sát nói. “Chúc may mắn,”

Tất cả nhìn ông ta bước đi.

“Tốt thật.” Harry bình phẩm, “Hy vọng rằng tất cả tay cớm đều giống như thế.”

“Chẳng đời nào đâu, bồ tèo à. Và chắc đời nào chúng ta lại đi thuê một nhà trọ.” Ron nói, “Chẳng phải họ thích hai mươi đô cho một tối sao ?”

“Vậy chúng ta có thể đi đâu ?” Ginny vung vẩy cái tay và thở dài. “Em sẽ KHÔNG ngủ trong một con hẻm.”

“Nhưng chúng ta đã đồng ý là không nhà trọ hay căn hộ.” Percy nói chắc chắn, “Chúng ta chỉ có một trăn mười chín đô cho bảy người và mỗi một xu đều phải tính. Tiêu vào trong một nhà trọ là hoàn toàn lãng phí.”

“Em không quan tâm miễn là chúng ta có một nơi ra hồn để ngủ,” Ginny nói.

“Chúng ta không giàu có gì,” Percy nói, “Chúng ta phải biết cách quản lý.”

“Và đó là lỗi của em hử ?!” Ginny la lên, khiến mọi người nhìn vào.

“Ginny, chúng ta sẽ nghĩ cách gì đó,” Harry trấn an.

“Và em đang nói đó là lỗi của anh à ?!” Percy hét trả lại.

“Ooooh, họ chuẩn bị cãi nhau,” Fred thì thầm với George đang nhếch môi và gật đầu.”

“Em không có như vậy. Nhưng ít nhất anh có thể làm, là tìm cho tụi em một nơi ra hồn để chúng ta không kêu quàng quạc như lũ lợn.!” Ginny nói.

Thằng anh lớn nhất vung tay lên. “Rồi, em muốn trông giàu có chứ gì, được thôi.”

Ginny thỏa mãn.

________________________________________
"Ba mươi đô," Percy lầm bầm, “Chỉ còn lại khoảng tám mươi chín đô và tám mươi chín xu.”

“Ooohhh tám mươi chín.” Fred thúc cùi chỏ vào George và tụi nó cười hinh hích. “Con số mới, không may mắn của chúng ta.” Mọi người phớt lờ tụi nó.

“Ít nhất nó cũng là căn lớn nhất, và ba mươi bảy đô cho bảy người,” Dean nói, “Và may là ba đêm chứ không phải một. Ý kiến hay.”

“Ba mươi chia cho bảy là….”

“Khoảng bốn đô.” Dean trả lời.

“Và mỗi tối chúng ta chỉ được xài hơn một đô.” Percy lầm bầm. “Đây, phòng tám mươi chín.” Anh mở cửa trước.

Căn phòng rất lớn, có hai giường. Dàn nhà làm bằng gỗ thông Ba Lan và căn phòng có nối với một phòng tắm riêng,

“Mong là ngài hạnh phúc, công chúa Ginevra.” Percy liếc cô em giá. “Xin hãy tận hưởng. Chúng ta chỉ ở đây ba ngày trước khi chúng ta bắt đầu ngủ trong mấy hẻm tối như một đám chuột cống.”

Ginny mặc kệ anh và bước qua bên phải để chọn giường, “Em đi tắm.”

Percy đi tới dọn cái giường còn lại và nạt lũ, “Rồi, giờ tụi bây đúng đó như tụi đần hay đi vô.”

Tất cả nhìn nhau và bước vào.

“Tao chọn chỗ này !” Fred nói.

“Còn lâu !” George la lên. “Đó là chỗ của tao.”

“Không phải !”

“Phải !”

“Không phải !”

“Phải !”

“Không phải !”

“Ph….!”


“Thôi đi cho !” Ginny nạt khi cô bước ra khỏi phòng tắm, “Mấy anh làm mọi người nhức đầu quá !”

“Vâng thưa mẹ,” George mỉa mai. Ngay khi nó nói thế, nước mắt tràn đầy mắt Ginny. Cô nhảy lên giường và ôm lấy đầu, “Lần này em đã làm gì chứ.” George lầm bầm “Tao chỉ vừa nói “vâng thưa”…. Me. Ôi xin lỗi.”

Sau đó một sự im lặng đáng sợ bao trùm, rồi bị ngắt quãng bởi tiếng nức nở nho nhỏ từ Ginny.

“Em đi tắm.” Harry nói.

________________________________________
Em mặc một cái quần jean rộng và một cái áo sơ cũng rộng thùng thình. Tóc ướt nhẹp khi bước ra khỏi nhà tắm. “Em đi dạo một lát, được không ?”

Percy quay đầu lại. “Harry à đã khuya lắm rồi.”

“Em biết. Em chỉ muốn đi dạo. Em sẽ trở lại.”

Chàng trai lớn tuổi hơn thở dài. “Tùy em.”


Harry thở phào khi em bước ra ngoài nhà trọ. Không khí trong lành xuy đi nỗi lo âu. Trong đêm tối, không có Ginny, không có Lily, không có James, không có rắc rối.

Em tay không đi ra, không sợ bị lạc. Không ai ở đây biết em. Bạn em không đi cùng em.

Em có thể khóc và không một ai trên đường sẽ quan tấ. Và em gục xuống con hẻm nhỏ và khóc.

Nước mắt chảy xuống mặt em như thể trước kia em chưa bao giờ khóc. Tiếng nức nở vang lên trong ngõ hẻm trống không. Em nhớ Virginia. Em muốn ở đỏ. Em không muốn ở Florida hay New York. Em không muốn tìm việc làm. Em không muốn đối đầu với mấy tay cảnh sát hay cúi đầu như mấy tên lưu mạnh.

“Eo, nhìn kìa,” Harry nhìn lên, giật mình. “Lại là đại ca lưu manh à.”

“Là anh.”

Môi của Draco cong lên thành cái nhếch môi khi anh dựa vào từng trong con hẻm nhỏ trươc mặt Harry. “Không vui khi thấy tôi à ?”




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét