Chủ Nhật, 11 tháng 12, 2011

Đế nghiệp vô thương Chương 25 - Bệnh mai

Hoa mai rơi xuống đất, đậu lại trên tuyết, nhìn không rõ là tuyết hay mai, ai nói lạc mai vô tình ? Đến lúc xuân về càng nở hoa, cho dù bị người ngắt xuống, cũng lưu lại một mùi thơm ngát.

Lãnh hương, thật lâu quanh quẩn ở trong sân, cùng với lãnh hương trên thân nam nhân càng tỏa ra thơm ngát, tựa như không điểm dừng, bên trong cảnh tuyết trắng xóa, lại luôn lộ ra một vẻ đẹp cùng bi thương làm người khác không thể hô hấp.

"Vương gia.... Nô tài đỡ người vào trong thôi, bên ngoài gió lớn, thuốc nô tài đã sắc xong, nếu không uống sẽ lạnh." Tiểu Xuân Tử ở phía sau đau khổ cầu xin, nam nhân khoác hồ cừu đứng bên gốc mai thụ nhìn lên hoa mai nở bất thường.

Nếu lão mai thụ này sớm đã chết, hoa mai từ đâu đến ? Nam nhân ngẩng đầu nhìn hoa mai chi chít trên cành, tựa như gốc mai đột ngột sinh ra cành lá, một bộ dáng bệnh trạng quanh năm, gió thổi qua, ào ạt rơi xuống đất.


"Hoa rơi há phải vô tình

Hóa mùn dành để thắm cành hoa sau." (1)

Nam nhân nhẹ giọng nói trong gió, ho nhẹ vài tiếng, Nguyên Bạch Lệ cúi người nhặt lên hoa mai vùi trong tuyết, "Táng ở trong đất, so với chết dưới chân phàm nhân thật là tốt hơn gấp trăm gấp ngàn lần, ngươi nói có phải không ?"

"Nô tài ngu ngốc không hiểu biết nhiều, nhưng cũng thấy đúng vậy." Tiểu Xuân Tử trả lời.

Nguyên Bạch Lệ quay đầu cười, nhìn vào tiểu thái giám, đưa tay ra : "Đỡ ta vào trong."

"Ai !" Nghe được Nguyên Bạch Lệ muốn trở vào, Tiểu Xuân Tử vội không ngừng chạy đến đỡ nam nhân, nhưng lại nghe được Nguyên Bạch Lệ ghé vào lỗ tai mình chậm chạp noi : "Dưa hái lúc xanh thì không ngọt, ép buộc trồng mai cũng không sống được, nói với Nguyên Uyên, đừng gắn hoa mai lên cây đã chết nữa, dù có đẹp thế nào cũng là phù dung sớm nở tối tàn, bệnh mai một gốc, sống không lâu được."

"Vâng...." Tiểu Xuân Tử quay đầu nhìn lại gốc mai bị gió thổi hiu hắt, dù hôm nay không còn hoa, ngày mai trên cây cũng "nở" đầy hoa mai.

Lời nói của Nguyên Bạch Lệ, Tiểu Xuân Tử không hiểu, lời nói của Nguyên Uyên, Tiểu Xuân Tử cũng không hiểu, nhưng cảm thấy được một người ngốc, một kẻ si, nhưng cũng không rõ vì sao lại có ý nghĩa nhu vậy.

Theo quy định thường ngày, Tiểu Xuân Tử đi về phía tẩm cung hoàng đế để bẩm báo tình trạng thường ngày của ncv, cũng đem lời nói của Nguyên Bạch Lệ nói cho Nguyên Uyên, thiên tử ngồi trên long ỷ tựa hồ lại càng thâm trầm vài phần, nâng quai hàm nhìn Tiểu Xuân Tử quỳ gối phía dưới : "Trừ chuyện này, ngươi còn muốn bẩm báo điều gì."

"Bẩm Hoàng thượng, Vương gia... bệnh của Vương gia thái y đã xem qua, thuốc cũng uống không ít, nhưng... nhưng cũng không thấy khá lên." Tiểu Xuân Tử cúi đầu thật sâu, dường như từ nửa đêm hôm ấy, nam nhân lại lặng lẽ đi ra ngoài, cứ như vậy khá lên mới là lạ. Nhưng Tiểu Xuân Tử cũng không nói cho Nguyên Uyên, cũng không có nói cho Tào công công, đây là bí mật của riêng Tiểu Xuân Tử, bí mật của một mình Tiểu Xuân Tử mà thôi.

"...." Người phía trên không có lên tiếng, Tiểu Xuân Tử lại cảm thấy một trận áp lực trầm trọng, Tiểu Xuân Tử run rẩy nhỏ giọng nói : "Hoàng thượng... có muốn đi gặp Vương gia một chút không ?" Lúc trước hoàng đế cứ ba ngày hai ngày liền đi về phía lãnh cung, nhưng từ khi Trữ vương đến đây, Vương gia bị bệnh, cũng rất ít đi qua.

Có thể nào Hoàng thượng thật sự mặc kể sinh tử của Vương gia ? Cũng không đúng, Hoàng thượng cần gì muốn mình thường xuyên đến bẩm báo ? Tiểu Xuân Tử chờ câu trả lời của Nguyên Uyên.

"Tào công công." Hồi lâu, Nguyên Uyên mới nói.

"Có nô tài."

"Trong Ngự thiện phòng mới co một tay sư phó làm điểm tâm, tay nghề không tồi, ngươi đi lấy một ít điểm tâm mang cho hoàng thúc."

"Hoàng thượng muốn đi...." Tào công công ngẩng đầu hỏi.

"Không đi !" Nguyên Uyên lãnh nghiêm mặt, "Hắn tuy là hoàng thúc của Trẫm, nhưng một tên nghịch tặc phải làm cho Trẫm đến thăm sao ?"

"Hoàng thượng..." Tiểu Xuân Tử quỳ trên mặt đất khẩn cầu, Tiểu Xuân Tử không biết Nguyên Bạch Lệ vì sao mỗi đêm đều ra ngòai, nhưng cảm thấy được cái đó và Nguyên Uyên có liên quan, "Người hãy đi gặp Vương gia đi, Vương gia thật sự là bệnh đến không ổn."

"Tào công công, nói cho Trân phi, vũ yến đêm nay Trẫm nhất định đến." Không để ý đến lời Tiểu Xuân Tử, Nguyên Uyên vừa nói, vừa ly khai cung điện, bỏ lại Tiểu Xuân Tử quỳ thật lâu trên mặt đất.




Đêm đã khuya, trong đây không một ánh đèn dầu, bên ngòai cảnh ca múa đăng hỏa tươi đẹp, tẩm cung của Trân phi cách Bắc cung không xa, Nguyên Uyên cố tình chọn nơi đó tổ chức vũ yến.

Tiểu Xuân Tử hai mắt nhìn hỏa đăng cách đó không xa, lại nâng chén thuốc đem vào trong phòng, ở trong phòng, dường như vẫn nghe được tiếng đàn ca từ nơi đó truyền đến.

"Vương gia, người uống thuốc đi, đã một ngày không uống rồi." Tiểu Xuân Tử đau khổ cầu xin nam nhân.

"Hôm nay đẹp trời... khụ khụ !" Nam nhân đứng bên cửa sổ nhìn ra xa, lẩm bẩm, "Hoa đăng vừa thắp, mỹ nhân phất tay áo, tiên nhạc phiêu phiêu... ha hả...."

"Vương gia...." Tiểu Xuân Tử đem chén thuốc qua, Nguyên Bạch Lệ nhìn chén thuốc, đột nhiên hất tay đem chén thuốc rớt xuống đất, nước thuốc màu đen chảy dài, Tiểu Xuân Tử lập tức khổ mặt, hai hàng nước mắt rơi xuống, quỳ xuống trên mặt đất, "Vương gia ! Tiểu nhân cầu người, đừng hủy hoại bản thân nữa !"

"Nếu đã chết như vậy, kia cũng là mạng của ta." Nguyên Bạch Lệ thở dài, nói với Tiểu Xuân Tử, "Giúp ta đem đàn đến đây." Thanh âm rât nhỏ ở trong gió dần dần tĩnh lặng.

"Ai !" Tiểu Xuân Tử vừa lau nước mắt vừa lấy hộp đàn ra, lại nghe tiếng Nguyên Bạch Lệ nói : "Đặt ngòai bàn đá bên ngòai."

Ngày thường Tiểu Xuân Tử thường khuyên nhủ Nguyên Bạch Lệ không nên đi ra ngoài, nghe xong lời Nguyên Bạch Lệ, lại bất thường đem đàn ra ngòai, rồi tiến vào giúp nam nhân đi ra ngồi bên ghê đá.

Mười ngón tay nhẹ nhàng, tiếng nhạc như nước chảy ra, Nguyên Bạch Lệ gảy gảy đàn, ngón tay nhẹ nhàng, tiếng đàn réo rắt.

Đàn du dương, mà lại ủ dột ngưng trọng, bên ngòai cái ủ dột ngưng trọng lại có phiêu dật thoát hồn, khi thì oán hận xót xa lạnh như trăng, khi thì âm u như tiếng quỷ thần, ung ung dung dung, tiếng nhạc thanh linh.

Có lúc khẳng khái, lại có lúc ẩn ẩn oanh oanh, phong vũ đình đình, phân phi sáng lạn, giáo mác tung hoành. Mây bay nhẹ nhàng không nơi chốn, theo trời đất bao la mà bay lên, nhưng dường như không hòa vào trời đất, cứ thế mà bay lên trời !

Tiểu Xuân Tử nghe được bỗng ngây người, dường như chưa bao giừo nghe được tiếng đàn mê người như vậy, đem người vào trong tiếng đàn, giống như từ lúc sinh ra bỗng có được một phen tư thế hào hùng, chiến trường hào hùng, nữ nhân tình trường, cuối cùng cũng chỉ là giấc mộng hu không....

Bi tráng rất nhiều, như từ trên chín tầmg mây rơi xuống, ai ai oán oán, thê thê thảm thảm, tựa như ở đau đớn nói không nên lời, bất đắc dĩ noi không nên lời, làm cho con người khổ tâm đến chết !

Hoa mai bay, tiếng đàn rơi, ngón tay nhiễm máu, Nguyên Bạch Lệ thở hổn hển nhìn ngón tay bị dây đàn cắt vỡ bỗng nhiên nở nụ cười, liền thật sự như phù dung sớm nở tối tàn, nháy mắt xinh đẹp chói lòa, nhưng giống như bệnh mai kia, lập tức bị gió thổi rơi xuống.

"Vương gia !" Tiểu Xuân Tử cuống quýt chạy đến bên kẻ ngã xuống, đã có một đôi tay nhanh hơn tiếp được nam nhân.

"Hoàng thượng...."
(1) Nguyên văn :
"Lạc hồng bất thị vô tình vật,
Hóa tác xuân nê cánh hộ hoa"
Bài thơ của của Cung Tự Trân , trích trong Kỷ Hợi tạp thi
Đọc thêm!

Đế nghiệp vô thương Chương 24 - Hàn đông tuyết (hạ)

Tuyết lạnh phiêu linh, từ trên bầu trời chín tầng mây bay xuống từng mảnh vỡ, từng chút tích trên cành cây khô, quấn quýt lấy hoa mai đầu canh, hương hoa mai thưa thớt tích lạc vào tuyết, giữa không trung bị gió cuốn đi, đánh cuốn bông hoa nhỏ bay vào căn phòng nhỏ ấm áp.

Tay Nguyên Uyên nhẹ nhàng trượt từ hai má nóng bỏng của nam nhân xuống dưới, đến càng dưới rồi họat xuống cổ, rồi lại hiện lên bả vai nam nhân, theo đường cong hoạt đến lưng, cuối cùng đến cánh mông mẫn cảm của nam nhân thì ngừng lại, ngón tay khẽ gảy, khiến nam nhân nhịn không được mà run run.

"Bạch Lệ...." Nguyên Uyên nhẹ giọng gọi tên nam nhân, đưa tay trượt đến bắp đùi, Nguyên Bạch Lệ nằm ở trên giường đột nhiên một bạt tay gạt ra cánh tay làm càn của Nguyên Uyên, miệng thốt ra một chữ : "Cút !"


"Rốt cục cũng cùng Trẫm nói chuyện sao ?" Bắt gặp đôi mắt có chút ướt át trợn lên của Nguyên Bạch Lệ, Nguyên Uyên lại đưa tay vào bên hông nam nhân, "Không tồi, bệnh thành như vậy còn có khí lực đánh người." Nam nhân tuy rằng bị bệnh, nhưng khí lực cũng không nhỏ, mu bàn tay Nguyên Uyên đau rát, còn hơi đỏ lên.

"Hừ !" Nguyên Bạch Lệ phát ra một tiếng hừ lạnh, lại nâng tay đánh bàn tay đặt trên lưng mình, lúc này đây lại bị cánh tay khác của Nguyên Uyên bắt được, cố gắng rút ra mà không được, "Buông ra !"

"Không buông." Hoàng đế khẽ nhếch miệng, thuận thế dùng sức lôi kéo nam nhân đứng lên giường, Nguyên Bạch Lệ thiếu chút nữa bị khéo khỏi giường đỡ lấy bả vai Nguyên Uyên, người bị Nguyên Uyên làm như vậy, váng đầu hoa mắt một trận.

"Để Trẫm ôm ngươi một cái." Đem kẻ trong lồng ngực lôi kéo, Nguyên Uyên một tay nắm lấy tay nam nhân, một tay ôm lấy thắt lưng nam nhân, đầu để sát vào mái tóc đen của Nguyên Bạch Lệ, hít vào thật sâu lãnh hương trên thân nam nhân, đây là dấu hiệu cho việc nam nhân thuộc về mình. "Bị bệnh như vậy cũng tốt, ngươi sẽ không thể luôn phản kháng Trẫm, cứ ngoan ngoãn trong lồng ngực Trẫm không phải tốt sao ? Làm gì muốn Trẫm sinh khí chứ."

"Ha ha..." Trong lồng ngực nam tử phát ra một trận cười khẽ chế nhạo, "Ta nói... ngươi cút đi !" Nguyên Bạch Lệ bất chợt đẩy mạnh đầu lên đập vào, Nguyên Uyên bị đập phải mũi liền lui lại mấy bước.

Nam nhân mất đi điểm tựa cũng theo việc lùi lại của Nguyên Uyên mà "rầm" một tiếng, ngã xuống mặt đất lạnh lẽo, cả người nằm trên mặt đật, một trận đầu váng mắt hoa đau đớn làm cho nam nhân khẽ nhíu mày.

"Ôi ! Hoàng thượng người bị sao vậy ?" Tào công công nghe được tiếng vang vội từ bên ngoài chạy vào, nhìn thấy Hoàng đế đang ôm mũi vội đi đến, "Hoàng thượng người không có việc gì đi ?"

Hai thị vệ đi theo Tào công công lập tức tiến lên lôi kéo nam nhân đang ngã trên mặt đất, Nguyên Bạch Lệ vô lực mềm yếu thân mình, thở hổn hển đồng thời nhịn không được ho khan liên tục, sau trận ho thì không còn chút sức lực, nếu không có hai thị vệ thì chắc đã gục trên đất.

"Ai cho các ngươi đi vào ! Đi ra ngòai !" Xoa xoa cái mũi đau xót, Nguyên Uyên nổi giận, "Mau đi ra ngoài cho Trẫm."

"Dạ ! Dạ !" Tào công công cúi đầu nói, nhìn Nguyên Bạch Lệ, "Hoàng thượng, có cần dùng vòng trang sức khóa Vương gia lại không ?"

"Bệnh thành như vậy, khóa cái gì ?" Nguyên Uyên nhìn Nguyên Bạch Lệ hữu khí vô lực, bị Nguyên Bạch Lệ đánh như vậy hưng trí gì cũng không có, vung tay áo về phía sau, "Thả người ! Ra ngoài !"

"Tuân lệnh !" Hai thị vệ vội thả Nguyên Bạch Lệ ra, nam nhân mất đi lôi kéo liền xụi lơ trên mặt đất, ngẫu nhiên vì ho khan mà thân thể rung động, chân mày nhíu lại, ánh mắt cũng vô thần, làm cho người ta không khỏi có chút đau lòng.

Nguyên Uyên đi từng bước về phía nam nhân, Tào công công ở một bên lặng lẽ nhìn, nhưng lại thấy Hoàng thượng bỗng nhiên lập tức xoay người sang chỗ khác : "Hồi cung !" Mọi người đi theo hoàng đế rời khỏi cửa phòng, lúc một thị vệ muốn đóng cửa là lúc Tào công công vội nháy mắt, thị vệ kia liền cánh tay đóng cửa lui trở về.

Từ bên ngòai nhìn vào, vừa lúc có thể nhìn thấy vị trí Nguyên Bạch Lệ ngã xuống, nam nhân lúc mọi người rời đi có vẻ cố gắng ngồi dậy, cố sức đưa tay tựa vào mép giường, một tay chống trên mặt đất đỡ lấy thân thể, một tay tựa vào mép giường bắt lấy tấm màn.

Nam nhân muốn đứng lên, nhưng vừa đứng lên là một trận choáng váng khó chịu, thân thể từng chút mất đi thăng bằng, cánh tay giữ chặt tấm màn là nơi duy nhất ổn định được thân hình, tấm màn sa trắng không chịu đuợc sức nặng của nam nhân, liền bị xé vỡ rơi xuống, Nguyên Bạch Lệ cũng lập tức "rầm" một tiếng ngã mạnh trên mặt đất, tấm lụa trắng rơi xuống giống như tuyết đắp lên người nam nhân....

Nguyên Uyên đi đến cửa nghe được tiếng vang ở trong phòng liền quay đầu thoáng nhìn qua, vừa lúc nhìn thấy nam nhân bị lụa trắng cuốn lấy tựa hồ có chút giật mình, một cỗ bức thiết xúc động muốn đi đấy ôm lấy nam nhân thiêu đốt trong ngực Nguyên Uyên....

"Hoàng thượng.... nếu không thì đỡ Vương gia quay về giưừong đi ?" Tào công công ở một bên cẩn thận hỏi.

Ngay lúc Nguyên Uyên do dự, Tiểu Xuân Tử dẫn theo thái y cùng nhau chạy về : "Hoàng thượng, thái y đến rồi !" Từ rất xa đã lớn tiếng hô, Tiểu Xuân Tử sau khi bị Hoàng thượng đuổi ra ngòai phòng không có việc gì làm liền chạy đi tìm thái y, lúc này vừa trở về.

"Ai nha ! Vương gia !" Tiểu Xuân Tử vừa tiến vào trong viện liền thấy Nguyên Bạch Lệ nằm trên mặt đất, liền không suy nghĩ chạy vào trong, lập tức nghĩ đến Hoàng thượng còn ở đây, lại nhanh quỳ xuống.

"Hừ ! Còn không mau đi vào ?" Nguyên Uyên đảo tay áo, có chút ảo não nói rồi nhanh chóng bỏ đi, Tào công công đối với Tiểu Xuân Tử nhỏ giọng mắng vài câu : "Thằng nhóc đến thực không đúng lúc !" Nói xong lại chạy nhanh về phía Nguyên Uyên.

Tiểu Xuân Tử sửng sốt một lúc rồi lại vội vàng chạy về phía trong phòng, đem người nâng dậy, khóc nói : "Vương gia, người không sao chứ ? Đều bệnh thành như vậy, người cũng đừng khiến Hoàng thượng không vui. Ngự y mau đến đây nhìn xem đi !"

Được đỡ lên giường, Nguyên Bạch Lệ nhẹ nhàng nhìn về phía Nguyên Uyên bỏ đi....

Ban đêm trăng sáng rất nhiều, mọi âm thanh đều câu tịch, trong phòng đã được đốt lên một lò suởi, hầu hạ xong Nguyên Bạch Lệ uống thuốc, Tiểu Xuân Tử ở phòng bên cạnh như thế nào cũng ngủ không được, sợ Nguyên Bạch Lệ nửa đêm xảy ra chuyện gì, Tiểu Xuân Tử cũng liền đem giường vào đây.

Ai, Hoàng thượng cũng là quan tâm Vương gia, nhưng sao lại không thích trực tiếp biểu hiện chứ ? Tiểu Xuân Tử khó hiểu lắc đầu, đang chuẩn bị ngủ đột nhiên nghe được tiếng gió thổi, Tiểu Xuân Tử liền nhìn qua chỗ chưa khép được của tấm rèm cửa nhìn ra, ánh mắt có chút trợn tròn, Nguyên Bạch Lệ lại mặc áo đơn, lạnh run đứng ở cửa sổ mặc cho gió thổi....

Nam nhân ước chừng đứng nửa canh giờ, mới lại cẩn thận đóng cửa sổ, từ trên mặt đất chậm rãi đi về, đến bên giường lại leo lên, khôgn tạo ra chút tiếng vang, lật tấm hồ cừu đen ở trên giường cuộn lại thành một khối.
Đọc thêm!

Đế nghiệp vô thương Chương 23 - Hàn đông tuyết (thượng)



Nguyên Uyên vừa mới vào cửa, liền nhìn thấy Trương Tứ Phong cùng Long Điệp vừa nói vừa cười, trong mắt hiện lên một tia thâm trầm, khẽ cười nói : "Để cho Trữ vương phải đợi lâu rồi."

"Hoàng thượng !" Gặp Nguyên Uyên đến, Trữ vương cùng Long Điệp nửa quỳ trên mặt đất, Nguyên Uyên phất ống tay áo : "Đứng lên đi."

"Trẫm cũng Trữ vương có chuyện muốn nói, ngươi lui xuống trước đi." Lời này là nói cho Long Điệp, Long Điệp cũng liền lui xuống.

"Hoàng thượng bên người có một trợ thủ vừa có năng lực vừa có đẹp như vậy, thật sự là làm cho vi thần ghen ti." Trương Tứ Phong khóe mắt khẽ nhếch, nhìn về phía Long Điệp vừa đi.


Nguyên Uyên cười nhạt nói : "Trữ vương nếu thích, cứ việc lấy đi."

"A, vi thần không tiêu được." Trương Tứ Phong chuyện vừa chuyển nói : "Mùa đông này qua là mùa xuân đến, tục ngữ nói lửa rừng đốt cây cỏ vô cùng, chờ tuyết tan rã, cỏ dại kia lại bắt đầu sinh trưởng trên mặt đất, thần cũng nên tiếp tục đốt thêm mất đợt, để tránh làm cho cỏ dại phá hủy non sông tráng lệ."

"Một khi đã như vậy, Trẫm cũng không muốn giữ Trữ vương." Nguyên Uyên nói , "Ước định của Trẫm và Trữ vương, chờ đến lúc, Trẫm sẽ đem người tặng lại, Trẫm nghĩ Trữ vương cũng không nóng lòng một thời gian như vậy."

"Tự nhiên, Hoàng thượng lưu lại người nọ đều có dụng ý của Hoàng thượng, nhưng Hoàng thượng cũng đừng đùa đến mức phá hủy hắn, thần cũng có một chút luyến tiếc." Trương Tứ Phong hí mắt cười.

"Biểu ca, ngươi còn không tin Trẫm sao ?" Hoàng đế Thiên Triều mỉm cười.






Đi trên con đường đầy tuyết, đôi giày dẫm nát lên tiếng tạo nên tiếng kẽo kẹt, cũng chỉ có trên con đường này, không ai đi dọn dẹp băng tuyết.

Có bao nhiều ngày không thấy hắn ? Tựa hồ là bắt đầu từ ngày Trương Tứ Phong đến, không đi đường này nữa, vốn có thể trao người cho y, nhưng càng nghĩ, hay là tạm thời cứ giữ lại, vì nguyên nhân gì, Nguyên Uyên đi trên đường cũng không tìm được lý do, thầm nghĩ hiện tại ngửi được mùi thơm của người nọ, lại ôm thân thể mềm dẻo kia...

Trong lòng càng muốn, mà trong đầu bắt đầu hiện lên đủ lọai hình ảnh, một cỗ hỏa khí bắt đầu tán loạn trong thân thể, nam tử không khỏi bước nhanh hơn, thái giám phía sau vội không ngừng chạy theo.

Đến Bắc cung, Hoàng đế có chút khẩn trương đi vào cửa, nhưng chân mới tiến đến đại môn, mày liền nhíu lại, trong viện không chỉ có lãnh hương phiêu đãng quen thuộc, mà còn có vị thuốc đông y đắng nghét.

Đây là thế nào ? Nguyên Uyên vừa mới mở cửa phòng ra, liền nhìn thấy Tiểu Xuân Tử nâng chén thuốc chuẩn bị đi ra, tiểu thái giám thấy Hoàng thượng vội không ngừng quỳ xuống : "Hoàng.... Hoàng thượng..." Thanh âm có chút run rẩy.

Nguyên Uyên nhìn chén thuốc trên tay Tiểu Xuân Tử, không khỏi vô ý nhíu mi, rồi đi thẳng về phía giường, đi đến bên giường cúi đầu nhìn xuống, nam nhân bị một tấm hồ cừu thật dày quấn lấy, guơng mặt vốn tái nhợt lức này lại lộ ra một tầng ửng hồng bất thường, giống như luồng hỏa thiêu đốt, cái trán cũng ướt đẫm mồ hôi.

"Khụ khụ...." Từ đôi môi tái nhợt phát ra một trận ho nhẹ, đôi lông mi có chút ướt đẫm run rẩy, nam nhân dường như đã tỉnh, khẽ hé mắt, cảm giác được một tầm mắt nóng rực đang bồi hồi trên người mình, Nguyên Bạch Lệ thấy được Nguyên Uyên đang ở bên cạnh, nhưng chỉ là thấy được, tiếp theo liền lạnh nhạt xoay đầu đi, ngẫu nhiên phát ra một trận ho nhẹ.

Từ ngày dùng dược, Nguyên Bạch Lệ cũng không nói một câu Nguyên Uyên, Nguyên Uyên sinh hờn dỗi lại đi trở về, nhìn đến Tiểu Xuân Tử còn quỳ trên mặt đất đá một cước, tiểu thái giám ôi một tiếng ngã ra đất, chén thuốc cũng bay ra ngòai phát ra tiếng bể vỡ.

"Mới vài ngày sao lại như vậy ?" Thanh âm của Nguyên Uyên đột nhiên vang lên trong căn phòng tĩnh lặng, mấy hôm trước Tiểu Xuân Tử còn nói tình trạng người này vẫn tốt, hôm nay sao lại là một bộ dáng ốm yếu nằm trên giuwofng.

"Hoàng.... Hoàng thượng thứ tội !" lần đầu tiên gặp Nguyên Uyên phát hỏa, Tiểu Xuân Tử hai chân không ngừng run rẩy, vội nói, "Vương gia ban đêm bị lạnh, bệnh mới tật cũ, liền lập tức ngã bệnh.

"Bị cảm lạnh ? Cẩu nô tài nhà ngươi hầu hạ thế nào."

Tiểu Xuân Tử ủy khuất, vốn trong phòng này không có chút ấm áp, ấm lô duy nhất cũng là do Tiểu Xuân Tử tìm ra, Nguyên Bạch Lệ lại thích mở cửa sổ xem hoa mai, cũng may có một tấm hồ cừu, nếu không bị phong hàn trước đó vài ngày rồi. Ủy khuất thì ủy khuất, Tiểu Xuân Tử vẫn quỳ rạp trên mặt đất nhận tồi : "Nô tài biết tội ! Nô tài biết tội !"

Đây là mệnh của nô tài, cha nuôi còn nói cái gì hầu hạ tốt thì có tiền đồ, chỉ sợ tiền đồ không đợi được mà đầu thì đã rơi xuống.

"Việc như thế này cũng không thông báo một tiếng ?" Nguyên Uyên lại hỏi.

"Bẩm Hoàng thượng, lúc Vương gia bị bệnh nô tài có đi trình tấu với Hoàng thượng, trên đường gặp được Long Nha hầu, nói là ngài đang cùng khách quý trò chuyện, không cho nô tài đi quấy rầy, vì thế nô tài liền đem chuyện nói với Long Nha hầu, Long Nha hầu.... Long Nha hầu nói là sẽ tấu với người." Tiểu Xuân Tử trả lời.

Long Điệp ? Nguyên Uyên khẽ nhíu mi, Long Điệp cũng chưa từng nói với chàng.

"Bị bệnh mấy ngày ?"

"Ba ngày, còn không thấy chuyển biến."

"Không thỉnh ngự y sao ?" Nam tử không khỏi nhíu mày.

"Có mời, nhưng không có đến, chỉ cho chút dược, hiện tại uống thì có bớt, nhưng không khởi sắc nhiều." Ngự y này, nghe được là người trong lãnh cung, làm sao có thể cho cái gì thuốc tốt được.

Nguyên Uyên gật gật đầu, liên đi ra ngòai nhanh trở về, Tiểu Xuân Tử cân nhắc chắc là ra lệnh cho người gọi ngự y. Khi Nguyên Uyên trở vào, nam tử nói : "Tốt lắm, ngươi đi ra ngòai đi."

Tiểu Xuân Tử sau khi rời khỏi, Nguyên Uyên liền trở về giường, có vài tiếng ho khan trên giường ngẫu nhiên truyền ra, Nguyên Uyên nói : "Vẫn không muốn nói chuyện với Trẫm sao ? Hay là khinh thường nói chuyện với Trẫm ?"

Nguyên Bạch Lệ không có lên tiếng, như là không nghe thấy Nguyên Uyên nói, Nguyên Uyên cũng không chấp nhặt. Tay Nguyên Uyên xoa xoa hai má đỏ tươi vì nhiễm bệnh của nam nhân, một trận nhiệt năng từ đầu ngón tay truyền lên,hô hấp của Nguyên Uyên có chút khàn khàn : "Vài ngày không gặp, Bạch Lệ có nhớ Trẫm không ?"
Đọc thêm!