Thứ Hai, 5 tháng 4, 2010

Thùy ngôn vô dụng chương 7

Vô Dụng vào Thái học viện sớm, phát hiện nhóm hoàng tử thường tụ tập đôi ba nhóm trong đại đường đang ngồi nghiêm chỉnh.

Vô Dụng đứng ở cửa, có chút nghi hoặc.

"Tự mình ngồi vào chỗ đi, phụ hoàng lát nữa muốn tới." Thái tử nhỏ giọng phân phó, thanh âm trước sau như một lạnh như băng.

Vô Dụng hướng hắn cười cười, cúi đầu trở lại chỗ mình ngồi.

Hoàng thượng sao ? Vô Dụng rũ mắt, dấu đi tâm tình bên trong.

Y vẫn nghĩ, chính là gặp mặt kẻ này à.

Vừa sinh ra, đế vương này giống như thánh sống, theo chuyện ngày xưa mà người khác kể, giống như một truyền thuyết.

Vô Dụng không biết hắn có bao nhiêu lợi hại, nhưng mọi người đều nói hắn lợi hại. Lúc hắn mười tuổi, đã khiến cho đế quốc đang loạn lạc trở thành một thần thoại bất diệt.

Hắn hoàn thành ít nhiều nghiệp lớn, mở ít nhiều ranh giới, hạ gục ít nhiều địch quốc. Việc này không biết khi nào đã trở thành chuyện vỡ lòng cho trẻ con ở đế quốc, làm cho người người hèn mọn dừng những ngữ khí trang trọng nhất nhất tán dương.

Nhưng, bất quá hắn cũng chỉ là một người thôi mà.

Vô Dụng nhìn thấy ngày cả Cơ Chi Tùy ngày thường quái đản nhất đều tất cung tất kính cúi đầu chờ đợi, có chút thản nhiên hy vọng.

Không biết kẻ không phải người này, hôm nay đến Thái học viện là muốn làm cái gì.

Nó hơi hơi gác đầu qua một bên, nhìn thấy ngoài cửa sổ kia những cây sơn pháp sống đến mấy trăm năm.

Không xa truyền đến tiếng vang bén nhọn của công công, Vô Dụng thoáng hoảng thần, sau đó mọi người cùng xoay người, quỳ xuống. Trong nháy mắt lúc cúi đầu, hắn thấy một vết màu vàng sáng ngoài cửa kia.

"Hoàng thượng ( phụ hoàng ) vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế --"

Vô Dụng mím mím môi, không phát ra âm thanh. Sau đó nó lại lặng lẽ nở nụ cười với chính mình, tựa như một đứa nhỏ đang giận dỗi, thực sự như là đang sống lại.

"Hãy bình thân." Đế vương lạnh lùng nói, kia thanh âm, mang theo một loại trời sinh ngạo khí, mà lại tàn khốc vô tình.

Vô Dụng trộm đánh giá kẻ trên cao kia, nó nheo lại ánh mắt, cảm thấy chính mình hoàn toàn tìm không thấy từ ngữ thích hợp để hình dung người nọ. Tất cả những ngôn từ ca ngợi như đến trước mặt nó, đều tựa hồ thiếu điểm sắc. Vô Dụng tự giễu chính mình cư nhiên nghĩ đến những thứ buồn nôn ghê tởm trong lời nói, nhưng không thể không thừa nhận, kẻ kia là hoàn mỹ, hoàn mỹ đến độ làm cho người ta lâm vào cuồng phong.

Nó bỗng nhiên có thể lý giải được sự kiên trì của Y, nhưng lại có điểm khổ sở.

Trong mắt của kẻ kia, không có thứ tình cảm của con người.

Nếu Y rơi vào, nhất định là vạn kiếp bất phục.

Vạn kiếp bất phục sao ? Tay Vô Dụng hơi nắm lại một chút. Trên mặt của kẻ kia còn giả ý thân thiết cùng Thái tử nói xong chuyện gì đó, Vô Dụng lại quay đầu.

Ánh mặt trời bị cành cây của sơn pháp chia thành mảnh nhỏ, in thành từng mảnh loang lổ trên bàn học. Ngón tay Vô Dụng chạy theo biên giới của ánh sáng và điểm đen, chậm rãi lướt qua.

Ta vẫn sẽ cùng Y.

Vẫn sẽ.

Thời gian sau Vô Dụng không nhìn lại đế vương lần thứ hai. Tuy rằng khí thế của đế vương làm cho người ta không thể bỏ qua, nhưng Vô Dụng cũng tận tâm quên sạch.

Nó tìm chút thời gian nghĩ đến Y, tìm chút thời gian nghĩ đến Thủy Thủy, suy nghĩ tất cả những thứ làm cho nó cảm thấy được sự tồn tại của ấm áp. Ngoài cửa sổ lá cây sơn pháp bị gió thổi trúng nhẹ nhàng lay động, tựa hồ có thể nghe thấy tiếng va chạm lẫn nhau.

Vô Dụng lộ vẻ tươi cười, người kia cách nó tận một thế giới rất xa xôi, cho nên, không có gì phải lo lắng.

Đế vương lại đây là vì kiểm tra việc đọc sách của mọi người, tuy rằng mỗi người đều hỏi chút vấn đề dù nhiều dù ít, nhưng rõ ràng cảm giác được Hoàng thượng chính là muốn xem trình học của thái tử thôi.

Trong nhóm hoàng tử chỉ có Thái tử là kế thừa được thiên phú nhiều tài của đế vương, tuy rằng vẫn không đạt được trình độ của đế vương lúc năm tuổi, nhưng so với mọi người, Thái tử điện hạ dĩ nhiên là một thiên tài.

"Khanh học được không tồi, tiếp tục nỗi lực lên"

Thái tử cung kính cúi đầu, cử chỉ mang theo chút tự tin. Ở đế quốc có thể đạt được sự thừa nhận của Hoàng thượng, là vinh quang cao nhất.

Nhưng một ngày nào đó ta sẽ làm cho vinh quang này không là vinh quang, ta sẽ vượt qua ngươi.

Đôi mắt Thái tử nói như thế.

Nhưng đế vương mỉm cười, tựa hồ không đồng ý, lại tựa hồ có chút mong đợi.

Vô Dụng ngồi một góc xa xa, nó vẫn cứ thất thần, không nhìn tới Đế vương bỗng nhiên chuyển tầm mắt, vội quét qua người nó một lần.

"Còn tưởng đứa nhỏ Tử Ngọc coi trọng có bao nhiêu đặc biệt, cũng chỉ là loại bình thường thôi. Nhưng, hắn cũng thật hội đĩnh thất thần...."

Đế vương rời đi nói nhỏ, lộ ra một vẻ tươi cười bí hiểm.






Có người lớn tiếng nói chuyện, có người chửi bậy, còn có người đứng ở một bên cười nhạo.

Vô Dụng không biết bọn họ nháo cái gì, nó chỉ nhìn thấy roi sắt của Cơ Chi Tùy hiện lên một đường cong, mang theo một ánh sáng lạnh màu xanh, hướng tới một người nào đó vội vàng giật lùi, mà người kia, là Thanh Nguyệt.

Thân thể trước roi đòn từng bước cử động, khi nó chạy lại đây, nó đã đứng phía trước Thanh Nguyệt, đỡ liền một roi hung ác.

Nó có chút hoảng thần, bên tai âm thanh ong ong nhưng rồi lập tức an tĩnh lại, im lặng có thể nghe thấy hô hấp của chính mình.

Trong ý nghĩ thực hỗn tạp, mà ánh mặt trời lại rất chói mắt. Nó đưa tay che trước mắt mình, sau đó cảm giác được một trận đau đớn nóng rực, từ vai trái kéo dài đến thắt lưng phải.

Qua một hồi lâu nó mới hiểu được đã xảy ra chuyện gì, cố gắng đứng thẳng thân mình, buông tay, mở to mắt.

Biểu tình của Cơ Chi Tùy rất kỳ quái, nhưng Vô Dụng cũng không nhiều tinh lực chú ý tới điều này, nó đau đến mức mồ hôi tinh mịn chảy ra trên trán.

Nó cắn cắn môi, làn môi tái nhợt in lại một vòng đỏ sẫm, bên trong lơ đãng mang một vẻ mị ý không hiểu được.

"....Tứ hoàng huynh vì sao phải trách phạt Thanh Nguyệt ?"

Cơ Chi Tùy giống như bỗng nhiên hồi phục lại tinh thần, trong giọng nói mang theo một thứ tức giận đến không hiểu nổi. "Như thế nào, ta tự mình giáo huấn loại chó bị vứt đi cũng không được sao ? Tới phiên ngươi được giáo huấn ta à ?"

Vô Dụng sửng sốt một chút "Thanh Nguyệt là thị vệ của ta, không phải chó."

"Ở trong mắt ta nó chính là con chó," Cơ Chi Tùy khinh miệt nói "Ngươi cũng là chó, con chó thấp hèn."

Vô Dụng mím mím môi, nó vốn định nói cái gì đó, nhưng nghĩ lại cảm thấy hay là quên đi. Cùng với một đứa nhỏ so đo này đó, kỳ thực chẳng có nghĩa lý gì.

Nó rũ mắt, có chút mệt mỏi nói : "Nếu Thanh Nguyệt mạo phạm Tứ hoàng huynh, ta đây thay hắn giải thích. Hoàng huynh đánh cũng đánh qua, việc này cứ như vậy coi như xong."

Cơ Chi Tùy nhìn nó một cái, trên mặt hiện lên một màu dị sắc. Hắn hừ lạnh một tiếng một tiếng, mang theo một đám tùy tùng, xoay người chậm rãi bỏ đi.





Đọc thêm!

Thùy ngôn vô dụng chương 6

Suốt đường đi không nói gì.

Tới Thái Học viện rồi, Thanh Nguyệt ở lại bên ngoài, Trữ Dũng Thần cùng Vô Dụng vào phòng học. Bọn họ trước tiên thỉnh an học phó, rồi từng bước bước về phía nhóm hoàng tử hành lễ vấn an.

Bởi vì hôm nay cũng là ngày Lục hoàng tử đến đọc sách, cho nên mọi người cũng không như trước phân loại lớp học, mà là đều đứng trong đại đường, cùng nhận biết học trò mới tới.

Chỗ ngồi của hoàng tử sắp xếp theo tuổi, cho nên tuy rằng chưa gặp qua, Vô Dụng cũng biết ai là ai.

Vị trí ngồi đầu tiên, là thái tử Cơ Chi Ngạn. Vô Dụng không có ngẩng đầu nhìn hắn, lúc tiếp cận lại cảm giác được một loại khí thế bức người. Vô Dụng làm lễ theo quy củ, nói chút lời cát tường của Thủ Mai, nhưng thái tử chỉ lạnh băng "ừm" một tiếng.

Vô Dụng lui ra, lần lượt thỉnh an Nhị Hoàng tử, Tam hoàng tử, lúc tới Tứ hoàng tử, Cơ Chi Tùy giọng mỉa mai nở nụ cười một tiếng.

"Vô Dụng ?" Cơ Chi Tùy chống cằm, "Thất hoàng đệ tên cũng thực thú vị, chà, phụ hoàng như thế nào để cho ngươi mang cái tên như vậy ? Có chú ý tới không ?"

Lời này của Cơ Chi Tùy nói ra, cả đại đường im lặng bắt đầu xôn xao cả lên, Vô Dụng nghe thấy tiếng nói khe khẽ của mọi người, còn mang theo cả tiếng cười đùa cợt ác ý.

Vô Dụng cúi đầu, ở một góc độ người khác không nhìn thấy khẽ nhẹ nhàng nở nụ cười.

"À... đúng rồi" Cơ Chì Tùy ra vẻ tỉnh ngộ, "Nói vậy Thất hoàng đệ còn không biết chữ "Vô Dụng" này là có ý tứ gì, thật là làm khó ngươi"

"Là hoàng đệ ngu muội" Vô Dụng thản nhiên đáp.

Cơ Chi Tùy thu hồi giọng cười mỉa mai, hừ lạnh một tiếng, trong đôi mắt lộ ra vẻ cực kỳ khinh thường và hèn mọn.

"Đứa con của kỹ nữ sinh ra cũng xứng làm hoàng tử sao ? Mẹ ngươi bỉ ổi, đứa nhỏ sinh ra cũng là kẻ bỉ ổi thôi !"


Vô Dụng không trả lời, nó suy nghĩ, tay hơi hơi rụt lại một chút.

Nếu Y nghe thấy loại này nói, không biết sẽ khổ sở nhiều thế nào.

Nếu Y khổ sở, vậy mang nàng rời khỏi hoàng cung này đi.

"Các người cãi nhau làm gì ?" Thái tử ngồi phía trước lên tiếng "Học phó còn chờ, không được cãi qua cãi lại"

Vô Dụng cảm giác được cả đại đường đều im lặng, Cơ Chi Tùy hừ nhẹ một tiếng, thấp giọng nói "Cái gì thế hả !"

Cơ Chi Tùy nói rất nhỏ, dường như chỉ mình Vô Dụng nghe được.

Vô Dụng mím chặt môi, lặng lẽ lui ra, tiếp theo lại thỉnh an Ngũ hoàng tử và Lục hoàng tử.

Vô Dụng trở mình bắt tay vào cuốn Quốc giới, cảm thấy thực nhàm chán. Quốc giới chính là luật pháp của đế quốc, học phó nói làm người của đế quốc chính là hiểu biết cuộc sống của đế quốc.Vô Dụng bĩu môi. Cái gọi là hiểu biết của học phó, bất quá là muốn đem gáy sách quăng xuống thôi, đối với loại này đúng là một phương pháp học nhồi vịt, chính là thứ mà trên đời này Vô Dụng chán ghét nhất.

Nó trộm quan sát một chút những người khác đang làm gì.

Học phó đứng bên người Ngũ hoàng tử, tựa hồ đang chỉ đạo nó cái gì. Lục hoàng tử cùng Trữ Dũng Thần đều lẩm bẩm rung đùi đắc ý, Vô Dụng lần đầu tiên trong hiện thực nhìn thấy loại phương pháp đọc sách bằng tứ chi thế này, miệng khẽ ở nụ cười.

Nhưng thật ra là một bộ dáng rất thú vị. Nó nghĩ muốn. Học phó tựa hồ hướng bên này nhìn lướt qua, Vô Dụng vội vàng đem sách lên, miệng bắt đầu khe khẽ đọc lại mấy chữ tối nghĩa này, mà trong đầu, lại sớm không biết đầu óc chạy đi đâu.

Chỗ ngồi của Vô Dụng bên cạnh một song cửa, hơi hơi mở ra, gió khẽ thổi vào còn mang theo ánh mặt trời. Vô DỤng nhìn thấy một hạt bụi thật nhỏ trong không trung vàng óng xoay tròn, nhảy lên, nhịn không được ngón tay cũng lùi lại. Sau đó cảm giác ấm áp sẽ theo ngón tay, chậm rãi lan tỏa vào chung quanh.

Kỳ thật như vậy cũng không sao. Vô Dụng nghĩ. Nó dám khẳng định học phó thấy nó thất thần, bất quá học phó chưa nói gì, đại khái cũng không nghĩ phải quản nó nhiều như vậy, vì thế nó cũng vui vẻ thanh nhàn.

Lúc tan học học phó kiểm tra các bài ngâm. Vô Dụng nghe Lục hoàng tử đọc lắp bắp chương thứ nhất, quyết định cùng nó không sai biệt lắm là cũng tốt lắm rồi. Nhưng nó mới đọc được hai câu, học phó liền ngắt lời nó.

"Lắp bắp như vậy, còn không kiểm điểm" Học phó ý bảo Trữ Dũng Thần buông bàn tay ra, cầm thước muốn đánh xuống, tay Vô Dụng cầm thước bạt qua chỗ khác.

"Học phó vì cái gì muốn đánh Trữ Dụng Thần ?" Vô Dụng thản nhiên hỏi, "Học không được bài là ta mà."

Học phó tựa hồ ngây dại, sắc mặt biến đổi.

"Điện. . . . . . Điện hạ. . . . . ." Trữ dũng thần có chút phát run, lắp bắp nói, "Làm bạn đọc , vốn là là muốn vì điện hạ gánh vác trách phạt . . . . ."

Vô dụng không có trả lời, nó dùng tay kia thì ngăn lại tay của Trữ Dũng Thần, sau đó buông thước, lộ ra lòng bàn tay, nói: "Học phó phạt ta đi, chính mình phạm hạ lỗi phải chính mình gánh vác mới có hiệu quả, không phải sao?"

"Thằng nhỏ này không dạy được!" Học phó tựa hồ khí điên rồi, giơ lên thước ở trong lòng bàn tay Vô Dụng hung hăng đánh lên mười cái , "Trở về sao đọc một trăm lần lễ đạo , có thể nào xin mời điện hạ ngày mai đừng tới đi học , Chu Phong ta dung không dạy nổi học trò cuồng vọng !"

Học phó nổi giận đùng đùng bỏ đi, Vô Dụng rụt cánh tay bị đánh cho sưng đỏ lại, khẽ nắm chặt.

Nó cảm thấy có chút buồn cười, rõ ràng là dựa theo tiêu chuẩn của Lục hoàng tử đi đọc, vì cái gì một người được khen thông minh, còn một kẻ thì phải bị phạt ?

Có lẽ, đây là cách làm bên trong của hoàng tộc.

Nó nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tránh được ánh mắt thương hại của Trữ Dũng Thần.

Một trăm lần Lễ đạo, nói ít cũng không ít. Huống chi đối với Vô Dụng mà nói, sử dụng bút lông là việc làm cho người ta thống khổ. Kiếp trước của Vô Dụng không học qua bút lông, còn kiếp này còn không có kịp học.

Cho nên hiện tại, nó gối với chuyện bảy lần xoay tám lần méo này cười khổ. Chu học phó nếu thấy được, chắc là muốn nói "thằng nhóc này không dạy được". Cơ mà, chính mình thật sự hết cách với bút lông.

Vô Dụng nắn nắn cổ tay đau nhức. Mấy ngày qua, mỗi ngày một trăm lần Lễ đạo đã thành lệ thường. Vô DỤng dần dần cũng viết một cuốn giống Khải thư.

Kỳ thật học lý luận buổi sáng không chút thú vị, đạo lý này vừa dài vừa thối, giống y chang việc học chính trị buồn tẻ trước kia, nhưng thật ra rèn thân pháp buổi chiều lại có chút hứng thú. Quyền pháp, thuật cưỡi ngựa vẫn là nghề của Vô DỤng, bất quá bắn tên Vô Dụng học được thực kém. Nó phát hiện chính mình nhìn không rõ hồng tâm, ánh sáng chiếu xuống chói mắt càng làm thêm trầm trọng.

Đại khái là di chứng của kiếp trước còn lưu lại. Nó kinh ngạc nghĩ.

Từ đầu Thái học viện, Vô DỤng gặp Y vài lần.

Y luôn không nhìn thấy ánh mắt của nó, cũng không gọi tên nó, nhưng mỗi lần Vô Dụng gọi "mẹ", lông mi của Y hơi nhăn lại.

Vô Dụng biết, cho tới bây giờ, Y thấy nó sẽ không vui. Bất quá Y chịu đựng, mà mục đích nhẫn nại như vậy là nói cho nó nhất định phải dụng tâm học tập.

Dụng tâm học tập, trở nên nổi bật, rồi sau đó cho phụ hoàng ngươi nhìn đến ngươi, coi trọng ngươi.

Sau đó, cái đế vương kia mới nhìn đến Thu Thủy điện, nhìn đến Y.

Đôi mắt Vô Dụng hiện lên chút ảm đảm.

Mỗi lần nói đều nói giống như thế, Y không thấy mệt sao ?

Cho dù cái tên đế vương trên cao kia có tổn thương người, người vẫn không thể buông tình yêu nhỏ bé đó ra sao ?

Yêu là cái gì ?

Vô Dụng không hiểu.

Kiếp trước từng yêu Phương Dư Sinh, nhưng mọi người đều nói kia không phải yêu.

Nhưng vậy đến tột cùng yêu là cái gì ? là loại cầu xin hèn mọn này sao ?

Đế vương không ai bì nổi kia, Vô Dụng thấy thật chán ghét, đồng thời cũng thật ghen tị.


Đọc thêm!