Thứ Năm, 2 tháng 2, 2012

[HP fic] Tìm thấy tình yêu trong đau khổ chương 12 phần 3

Draco Malfoy cau có với ba mình khi nằm ườn trên sô pha một csch biếng nhạc khi Lucius ào lên trước mặt anh, giảng giải cho cậu trẻ Malfoy một bài học khác. Lần này, là về thái độ với bạn làm ăn.

“Mày cũng phải lịch sự khi ra lệnh. Chẳng có gì có thể tệ hơn việc bị xem là ngu ngốc và trẻ con,” Lucius nói, tầm mắt của ông đặt hết vào người Draco.

“Biết rồi !” Draco nạt, nghiến răng bực bội. Thế lão Lucius nghĩ anh là gì chứ ? Ngu đần à ?

“Nếu mày biết, mày sẽ không làm cái việc mà mày đã làm ngày hôn nay,” Lucius bắn trả, mắt lão nheo lại một cách nguy hiểm khi nhớ lại một họp quan trong vừa chiều nay. Draco chỉ trợn to mắt nhìn ba mình.

“Lão già đó tương xứng với từng chữ mà tôi nói,” anh ương bướng trả lời.

Cơn giận của anh vẫn chưa nguôi ngoại mỗi khi anh nghĩ về nó suốt hai tuần nay. Nhưng rồi sau đó, chẳng có người bạn giường nào rời khỏi như Harry Potter từng làm. Anh điên tiết đến nỗi mất cả cảm giác tình dục trong suốt hai tuần. Chẳng có ả nào trong quán bar có thể khiến anh hứng thú đủ để lái cơn giận đi chỗ khác.

Draco chỉ không hiểu. Anh thậm chí không coi thằng nhóc ngu đần đó như… người tình. Chỉ là anh muốn có cảm giác thử với đồng tính và thấy sự khác biệt nào. Chẳng có khác biệt gì nhiều, anh có thể nói vậy, và anh cũng từng thử với mấy bé gái mười ba tuổi. Và Harry thậm chí còn không phải là bạn tình tốt nhất mà anh từng có.

Có thể bởi vì nó bất hợp pháp. Có thể đó là điều khiến chuyện ấy trở nên thật đặc biệt. Điều đó, và sự thật là Harry đã bỏ đi như thế. Chưa có ai từng rời bỏ Draco Malfoy. Họ luôn ở lại, quyến rũ anh cho đến khi anh phát ngán.

Bàn tay phải của anh vân vê dải băng màu trắng vòng bên tay trái, nắm tay mà anh dùng để đấm vát cái gương. Thực là một việc ngu ngốc. Giờ thì lại phải đặt một tấm gương mới và tháng sau mới có. Phía bờ của dải băng hơi bẩn, Draco trông thấy khi anh chơi đùa với nó.

Nhưng, anh vẫn khong hiểu tại sao việc thằng nhóc rời đi lại làm anh điên lên như vậy. Đến mức hét vào mặt một trong những đối tác quan trọng của tập đoàn Malfoy và mấy đi một hợp đồng trị giá của triệu dollar.

“Mày cần kiểm soát bản thân lại,” Lucius nạt, “Tao không hiểu có chuyện gì với mày. Đầu tiên, mày phá hỏng một trong những tấm gương đắt nhất trong nhà – cái gương của mình. Rồi mày lại nổi điên với người quản gia mới – nếu mà tao không tăng lương cho lão, lão có thể nghri việc ! Giọng điệu của mày còn kinh khủng hơn lúc trước, đã đến giới hạn cho phép của tao; ‘Mẹ’ (1) này 'mẹ’ nọ. Và giờ thế đó.”

Draco đảo tròn mắt.

“Cái gì ?”

“Ô, chẳng có gì,” cậu trẻ nhà Malfoy nói. “Nếu mà có, cũng không phải việc của ông, thế đó ?”

“Đó là việc của tao miễn nó dính đến tập đoàn Malfoy. Đó cũng là việc của tao vì tao là ba mày.”

“Mọi thứ đều hoàn hảo.”

Lucius nhướng mày. “Khi mày nhưu thế, thì nó không hoàn hảo. Có chuyện gì xảy ra với bạn giường một-đêm của mày sao ?”

Draco ném cho lão một cái trừng mắt và quay đầu đi.

“Có phải không ?”

“Mặc kệ nó đi. Tôi biết cách tự xử lý.” Draco nạt.

Lão Malfoy nhìn về phía con trai với vẻ hiểu biết và thở dài, “Draco, lần này mày lại dính vào rắc rối gì đây ?”

“Tôi chẳng dính vào rắc rối nào cả.”

“Chà, nếu là lời than phiền từ phụ huynh của cô gái, thì tao dĩ nhiên không trả lời. Đã bao nhiêu lần tao nói mày đừng có dính đến mấy đứa mà ba mẹ chúng sẽ thưa kiện chuyện mày đang làm, hoặc đã làm với con gái họ ?” Lucius lại giảng đạo, “Và nếu có làm chuyện đó với mấy đứa trẻ con, dĩ nhiên, mấy công cụ cần thiết để chuẩn bị là phải có. Mày không thể cứ tiến tới và làm nhưu thể chẳng có hậu quả gì.”

Draco khẽ ửng đo khi nghĩ đến cái vẻ mà Harry khóc lóc trong đau đớn vào đêm đó. Anh chẳng dùng thứ gì cả. Nhưng, anh vẫn chẳng nói gì và chỉ quay lưng lại với ba mình, nhìn về bức vẽ của một cặp đôi đi trong mưa.

“Tao nghĩ là tao cần cho mày một buổi nói chuyện nữa,” ba anh nói, cuối cùng ngồi xuống sô pha. Draco chớp mắt, lại quay lại và dịch ra xa hết cỡ.

“Mày biết là tao tin tưởng mày để mày đi quan hệ tình dục bừa bãi với đàn bà,” Lucius bắt đầu bằng một giọng nghiêm túc. “Nhưng nếu đi kèm với trách nhiệm, tao và Narcissa không muốn trở thành ông bà nội khi mà tụi tao chỉ mới bốn mươi tuổi và cũng không thích chuyện đó xảy ra khi mày chưa kết hôn. Một thằng chưa kết hôn mà đã làm cha thì đúng là bất hạnh. Tuy nhiên, phá thai, không phải là cách giải quyết. Nó rất đắt tiền. Mà tao thì không tình nguyện phí tiền vào mấy chuyện ngu ngốc đó chỉ vì lỗi lầm của mày.

Con trai lão nhướng một bên chân mày và khinh khỉnh. Phí tiền ?Chúng ta có đủ tiền trên đời này để tiêu phí. Và ông ở đây, nói về việc phí tiền à.

“Và tao không nghĩ mày sẽ làm một người cha tốt.”

Giờ thì ông có tư cách nói sao. Draco hậm hực trong óc.

“Khi mày làm tình với phụ nữ, thì có cả đống công cụ mà một quý ông nên sử dụng và Ví dụ, tình dục bằng miệng là một quy trình mà một người đàn ông nên làm trước khi làm. Đặc biệt là với một người còn trinh.”

Cậu nhóc trẻ khịt mũi.

“Không phải đùa đâu Draco,” Lucius nạt, “Bởi vậy nên tao đã mua cho mày những tuýp nước dưỡng đó.”

“Nước dưỡng không có để làm tình. Nó là thứ để dưỡng da,” Draco nạt. “Và tôi có dùng. Nhưng tôi không thấy nó cần thiết, vì tất cả lũ đó đều là điếm. Chúa mới biết có bao nhiêu con cu ở trong lỗ của tụi nó rồi.”

Lucius lại buộc bản thân đi không đi vào một bài giảng về ngôn từ nữa, nhắm mắt và đếm tới mười. Một tiếng thở dài. “Được rồi. Vậy tên cô ta là gì ?”

“Tên ai ?” Draco nghi hoặc hỏi.

“Cô gái mà mày để lại cái thai,” Lucius nói, “Tên của cô ta là gì và sống ở đâu ? Nếu ả sắp sinh chon cho mày, thì mày phải chịu trách nhiệm, đưa ả ít tiền hay gì đó đi. Mày không thể để cô ta có đường dùng đứa trẻ để tống tiền….”

“Tôi nói là tôi khiến ai có thai khi nào ?” Con trai lão rít lên, “Đừng có mà tưởng tượng như thế.”

Lucius cứng người nhìn anh, “Vậy rắc rối là gì ?”

“Chẳng có rắc rối gì cả !” Draco hét lên, mất bình tĩnh. “Tôi đủ xui xẻo cả tuần nay rồi, được chưa ! Giờ thì tha cho cái con mẹ cuộc đời của tôi và để mặc con mẹ tôi….”

“TAO SẼ KHÔNG CHO PHÉP LOẠI NGÔN NGỮ ĐÓ DƯỚI TRẦN NHÀ NHÀ TAO !” Lucius rống lên. Gương mặt lẽo đỏ nhừ và môi lão mím chặt, tái nhợt. Đôi mắt xám ánh lên và nheo về phía con trai lão đang giật mình vì tiếng hét của lão nhưng vẫn ở yên một chỗ, trừng lại.

“Học viện tốt nhân từ Ohio đến Arkansas coi bộ không giáo dục nổi mày theo cái cách tao trông đợi,” Lucius lại thở dài, cố gắng nguôi giận. “Các gia sư và chuyên gia tao thuê không giáo dục nổi mày, tao thậm chí còn chẳng dạy nổi mày theo cái cách mà tao muốn. Mày có biết tại sao không, Draco ?”

“Vì tôi biết hết mấy thứ đó rồi. Giờ , nếu ông chỉ ngừng giả vờ là tôi ngu đần và thực sự thấy cái nào tôi có thể xử lý và để tôi làm…”

“Bởi vì mày ương bướng và bất trị ! Chưa bao giờ tôi thấy một thằng con nào lại thô lỗ với cha của họ như mày làm với tao. Mày lấy cách hành xử đó đâu ra, tao không biết. Nhưng khi tao đã quyết, thì tao sẽ làm, nếu mày không cư xử trưởng thành hơn, Draco, tin tao đi, tao có thể chẳng chừa cái gì cho mày cả.”

Đôi mắt Draco nheo lại khi anh tuôn ra một hơi dài.

“Ông sẽ không làm điều đó.” Anh thách thức.

“Không làm sao ?” Lucius khinh thường.

“Tôi là người thừa kế duy nhất của ông.”

“Nhưng mày không phải là họ Malfoy duy nhất, và chúng ta dĩ nhiên không phải là gia đình Malfoy duy nhất trên thế giới.”

“Con là một người thông minh, con trai của ta. Giờ thì hãy cố gắng và học hỏi đi.”

Một phút sau, anh nghe thấy tiếng bước chân của ba mình rời khỏi phòng. Tiếng cộc cốc của gót giày vang lên trong đầu.

Luôn như thế.

(1) Nguyên văn là F = fuck
Đọc thêm!

Đại thúc thượng ngộ lang chương 68 - 69

Chương 68

Phía sau xe của Lâm Việt bị đâm vào, chiếc xe màu đỏ thể thao cũng bị trầy trụa, Lâm Mộ Thiên đi theo Lâm Việt xuống xe, hắn kích động sửa sang lại quần áo, va chạm vừa rồi khiến hắn tránh khỏi xâm phạm của Lâm Việt, nhưng là làm cho hắn chấn kinh, hiện tại đầu óc còn choáng váng.

Ai cũng không nghĩ đến, chủ xe của chiếc xe ấy là Vĩnh Trình vừa đi ra ôm hai mỹ nữ ! Nam nhân kinh ngạc đứng tại chỗ, sắc mặt Lâm Việt trở nên càng khó coi.

Lâm Việt không nghĩ đến cư nhiên là kẻ này !

"Tôi cho tới giờ cũng chưa biết, hóa ra là cậu ?" Vĩnh Trình nhìn thấy Lâm Việt, trong mắt anh tràn ngập ý cười khinh rẻ, anh vững vàng ngồi ở vị trí người lái, phía sau là hai cô gái ăn mặt lóa mắt.

"Mày còn chưa chết à ?" Lâm Việt lạnh lùng nhìn anh, không khí bốn phía như bị chùng xuống.

"Kia cũng phải đa tạ mày thôi." Vĩnh Trình trong mắt chứa thần thái nghiền ngẫm, khi nói, anh vội vàng quay về phía nam nhân đang đứng ở xa xa.

Lâm Mộ Thiên đoán, Vĩnh Trình là một tài xế giỏi, hẳn là lão mập kia mới đúng. Mà lúc này, xe của lão nhân chậm rãi lái đến, thấy tình cảnh bên này, lập tức đi xuống xe, cười dài kéo Lâm Việt đến một bên, cười tủm tỉm nói thật lâu, Lâm Việt còn dùng loại thái độ khinh thường nhìn chằm chằm Vĩnh Trình, đứng một bên phiền toái nghe lão béo nói chuyện.

Lão già mời Lâm Việt lên xe, hai người ở trong xe nói cái gì ai cũng không biết, Vĩnh Trình nhìn thấy nam nhân đứng ở ven đường, anh nhíu mày, đẩy ra cửa ce, bỏ lại hai vị mỹ nữ, tự mình xuống xe, đi về phía nam nhân/

Lâm Mộ Thiên tâm lý bất an đứng nhìn Vĩnh Trình đang đi về phía mình, hai tròng mắt đối phương đen như vậy, thẳng tắp khóa trụ tầm mắt của nam nhân, làm cho nam nhân khiếp đảm nhưng không thể trốn tránh.

Vĩnh Trình nhìn chằm chằm hai mắt muốn trốn tránh của nam nhân, cười lạnh : "Tôi cũng không bức anh nhanh trả tiền như vậy, anh thế nhưng chạy đến loại nơi thế này đi làm, hiện tại xem ra hình như là tôi sai lầm rồi ? " Vừa rồi ở trong câu lạc bộ, đầu tiên nhìn thấy Lâm Mộ Thiên đã bạo khí, anh không nghĩ đến nam nhân lá gan còn lớn như vậy, ở sau lư¬ng anh đến loại quán bar đêm này đi làm.

"Là tôi tự mình quyết định đến, nơi này kỳ thật cũng không tệ lắm." Nam nhân cảm thấy nơi này tiền lương cao, không có gì không tốt, so với việc ở công trường còn thoải mái hơn, tuy rằng hắn không thích không khí nơi này, nhưng người trưởng thành phải đối mặt sự thật.

Cái gì ?!

Hai tròng mắt Vĩnh Trình nháy mắt trở nên lãnh tà nhìn nam nhân, kỳ thật trong lòng lắng đến muốn chết, xem ra nam nhân giống như thực thích nơi này, tốt, vậy anh cũng sẽ nhúng tay vào !

"Vậy tùy anh, tôi chờ anh trả tiền, nhưng..." Hai mắt Vĩnh Trình dừng lại trên người nam nhân, gằn từng tiếng nói, "Nhưng tôi không cần anh dạng đùi ra kiếm tiền đâu !"

Quả nhiên, Vĩnh Trình đã thấy !

Sắc mặt nam nhân trắng bệch, cực lực khống chế cảm xúc, chỉ có nam nhân tự mình biết, hắn cũgn không có dùng phương pháp kiếm tiền đáng xấu hổ mà Vĩnh Trình nói, tuy rằng công việc này là Lâm Việt giới thiệu, nhưng hắn ở trong này làm việc đứng đắn, không vi phạm lương tâm bản thân, hắn không làm... thất vọng tng !

Ngực nam nhân căng thẳng, hắn lòng chua xót nói với Vĩnh Trình : "Tôi không có như vậy, tôi làm loại này." Hắn không làm chuyện vô sỉ như vậy, hắn hy vọng Vĩnh Trình có thể hiểu được, hắn không thích có ai thương thường nhắc nhở hắn làm việc.

"Người kia không phải thứ tốt, anh tốt nhất đừng đi quá thân cận, được không ?"

Nam nhân không có phản ứng, chuyện hắn cùng Lâm Việt, làm cho hắn trong lòng rất bất an. Nam nhân cảm thấy bản thân đang phản bội tng, ruồng bỏ trách nhiệm làm chồng, vì thế hắn thực tự trách, còn thường thường mất ngủ.

Đối mặt với nam nhân không hề có phản ứng, Vĩnh Trình trở nên ọội vàng : "Anh có nghe thấy tôi nói chuyện không ?"

Nam nhân gật gật đầu, không ai biết hắn đang suy nghĩ cái gì.

Không khí ban đêm thực ẩm ướt, trong không khí mang theo mùi khí gas, hai chiếc xe bị đâm biến thành cong vẹo ngừng lại ở bên đường, thân ảnh thon dài của Vĩnh Trình bị đèn đường mờ nhạt kéo dài, hắt lên mặt đất, tỉ lệ đường cong phi thường đẹp.







Chương 69


"Vậy hôm nay buổi tối cậu có trở về không ?" Lâm Mộ Thiên ngẩng đầu nhìn về phía hai cô gái trong xe, rồi lại nhìn về phía Vĩnh Trình.

"Phải đi về." Vĩnh Trình cũng không tái khó xử nam nhân, nam nhân còn muốn nói gì đó, anh trực tiếp cắt ngang lời nam nhân, "Ở chỗ này chờ tôi, làm sao cũng không được đi."

Vĩnh Trình đêm nay vốn tính toán đi đâu đó, ông chú cường ngạnh bắt anh mang theo hai vũ nữ đi ra, cho dù trong lòng không muốn, cũng phải ra vẻ muốn, dù sao chú xem như là đại nhân vật có uy tín, anh không thể không nghe, Vĩnh Trình vẫn hiểu được điểm này.

Xe của lão mập lại mở ra, ngừng ở trước mặt Vĩnh Trình và Lâm Mộ Thiên, lão mập ló đầu ra nói với Vĩnh Trình : "Con đưa Lâm quản lý về đi, chú cùng ông chủ Lâm có việc làm ăn cần bàn."

"Lời của chú, con như thế nào có thể không nghe." Vĩnh Trình cười đến đẹp mắt, thị uy về phía Lâm Việt.

"Đúng vậy, anh nào có tư cách không nghe." Lâm Việt cười lạnh.

Ngọn đèn mờ nhạt, chiếu lên sợi tóc nâu hơi vàng của Lâm Việt, cậu ngồi ở trong xe, ánh mắt trầm tĩnh kia, mềm nhẹ dừng lại trên người Lâm Mộ Thiên, có một tia nhu hoa khẽ ánh lên trong mắt.

Một khắc vừa rồi bị đâm xe, cậu cảm thấy nam nhân với cậu mà nói, kỳ thật vẫn rất quan trọng, cũng không phải là loại người chơi đùa xong thì bỏ mặc trước kia, điểm ấy khiến Lâm Việt càng cảm thấy mâu thuẫn.

Đáy lòng nam nhân mâu thuẫn, lập tức nghe được thanh âm của Lâm Việt vang lên : "Anh hôm nay trở về nghỉ ngơi cho tốt đi, tôi quá vài ngày lại đến tìm anh."

Buổi tối hôm đó, nam nhân cùng Vĩnh Trình về nhà, trên đường đi hai người nói cũng không nhiều, Vĩnh Trình đơn giản nói vài câu, nam nhân đem chuyện đến câu lạc bộ làm kể cho Vĩnh Trình, đương nhiên hắn cũng không nói gì bản thân là khát vọng được trả hết nợ nần thế nào, cỡ nào muốn được tự do về mặt tinh thần, cùng phóng thích lương tâm, trường kỳ áp chế làm cho nam nhân trở nên khúm núm, trở nên hèn mọn lại đáng thương.

Sau khi về đến nhà, Vĩnh Trình không nói gì với nam nhân lập tức trở về phòng, nam nhân mệt mỏi vùi trong ổ chăn, may mắn hôm nay tránh được một kiếp, không cần chịu đựng xâm nhập của Lâm Việt.

Đêm nay, nam nhân ngủ thật sự rất say.

****

Qua được vài ngày, Lâm Mộ Thiên mỗi ngày ở công trường cùng câu lạc bộ bắt đầu làm việc, tiền lương một tháng cũng nhiều lên không ít, chuyện đầu tiên khi có tiền lương là mua quần áo cho vợ, còn lại là đưa tiền cho Vĩnh Trình, nhưng khi Vĩnh Trình cầm tiền cũng rất không cao hứng, tùy tay vất ở một bên, Lâm Mộ Thiên nghĩ đến Vĩnh Trình ghét bỏ tiền của hắn, nhưng hắn nào đâu biết rằng Vĩnh Trình là do việc của hắn cùng Lâm Việt mà cáu kỉnh.

"Lâm Việt gần đây có thường tìm anh không ?" Vĩnh Trình ngồi trong phòng khách xem TV, ôn hòa hỏi nam nhân, anh gối đầu lên một gối đệm, thoải mái nằm, hưởng thụ cảm giác an nhàn tốt đẹp về đêm.

"Không có." Sau khi nam nhân tan tầm, thay một đồ ngủ màu xám gọn gàng, ngồi trên sô pha, gọt táo cho Vĩnh Trình. Vĩnh Trình thực hưởng thu cảm giác như vậy, cho nên mỗi ngày lại chờ nam nhân về nhà, rồi lại để nam nhân "hầu hạ" mình, vui vẻ cầm lại chút tiền lãi.

"Không có ?" Vĩnh Trình không tin.

"Chẳng qua... cứ mỗi tuần thì chủ nhật, ba, năm đến câu lạc bộ đón tôi tan tầm..." Nam nhân cẩn thận cầm dao, cẩn thận làm, rất nhanh gọt hết quả táo.


Đọc thêm!