Thứ Ba, 9 tháng 7, 2013

Tìm thấy tình yêu trong đau khổ chương 22

Ngoài trời xám xịt tối đen khi Ron cầm lên một cây chổi quét nhà từ trong góc và quét lấy quét để sàn nhà đến lần thứ năm trong ngày. Nó chẳng có gì để làm cả. Nó thử đọc sách, rồi ngủ gật ngay từ trang đầu tiên. Nó cũng ráng nấu ăn, nhưng thay vào đó là đốt thủng đáy chả. Thứ duy nhất mà nó có thể làm bây giờ là quét dọn và cắt cỏ. Và do ở đây chẳng có bãi cỏ, nên nó đi dọn dẹp căn nhà từ đầu tới cuối.

Trần nhà sáng bóng cả lên, Ron mỉm cười khi nó ngước nhìn lên. Giờ thì nó khỏe rồi, nó tận dụng cơ hội này và khám phá khắp căn nhà. Dĩ nhiên, nó không thể ra khỏi đây, hoặc không muốn. Bên ngoài chẳng có chỗ nào cho nó cả, và đây lại còn là một căn hộ nhỏ , với hai phòng ngủ, một phòng tắm, và một phòng khách, một nơi ấm áp và đón chào cho nó hơn bất kỳ con đường nào ở New York.

“Mình đoán là mình cũng phải thế này lúc còn ở nhà,” nó nói to. “Đây đâu phải là nơi dành cho mình. “ Nhưng nó lại có cảm giác đó. Nó cảm thấy như mình thuộc về nơi này. “Đây là căn hộ của bả, mình chỉ mượn phòng bệnh một thời gian thôi. Và mình còn chưa nói cảm tạ gì cả.”


Không ai trả lời.

“Cảm ơn,” Ron nói vọng trong phòng, không hẳn là tập trung lòng biết ơn vào đó. Nhưng mà người đó lại không có ở đây để nhận lấy, và căn phòng này vẫn làm việc phải làm.

Cửa trước mở ra, khiến nó giật cả mình. Âm thanh lê bước quen thuộc của vị nữ bác sĩ theo sau tiếng đóng cửa. Cô nhìn lên, nhìn nó nghi ngại.

“Sao cậu lại ra khỏi giường ?” cô hỏi nhỏ. Ron trừng mắt ngó cô với vẻ nghi ngờ.

Mắt cô vằn lên những vết đỏ, chứng tỏ rằng cô vừa mới khóc, quần áo nhàu nhĩ ở chỗ…. Bờ vai, ống tay, quanh eo…. Giống như bị ai kéo giật ra vậy. Rất nhiều nút bị bung ra và mái tóc xù thì rối tung cả lên. Không rối như Harry, mà lòa xòa giống như cô vừa bị chích điện. Có một dấu lằn của bàn tay ở bên má và một một băng dính cuộn quanh ngón trỏ tay phải, còn bàn tay trái thì trầy xước cả. Từng vệt máu nhỏ in trên chiếc áo khoác trắng.

Granger quay lại khi cô thấy nó vẫn ngó mình.

“Chuyện gì vậy,” nó hỏi, chẳng buồn che giấu lo lắng và tò mò trong giọng nói.

“Không có gì, tôi chỉ có một ngày thật tồi tệ thôi.”

Ron ngập ngừng khi nhìn kỹ hơn dáng vẻ của cô. “Cô luôn có những ngày tồi tệ,” tóc đỏ nói. “Nhưng chuyện gì…. Chuyện gì xảy ra với mái tóc và áo khoác đó vậy ?”

“Tôi không chải nó sáng nay, và tôi có một cuộc giải phẫu,” cô trả lời bằng giọng đều đều.

“Hôm qua cô đã phải làm một cuộc giải phẫu rồi, cô đã nói với tôi rồi.”

“Thì đây là cái khác.”

Nó không chịu bỏ qua. “Vậy sao mấy cái nút bung ra ?” nó lại hỏi.

“Một đứa trẻ nổi điên với tôi và kéo đứt nó.” Đúng là một câu trả lời không có tí sơ hở.

“Vậy sao cô lại khóc ?”

Bác sĩ Granger xoay người lại trừng mắt nhìn nó, ném cái xắc tay xuống đất. “Cậu là cái gì hả ? Bản câu hỏi hả ?!” cô móc mỉa và Ron thấy một cái hộp đằng sau cô. Cái hộp đầy giấy tờ, hồ sơ, hai áo khoác trắng, mọi thứ của cô.

“Cô bị đuổi việc ?” nó hỏi.

“Ừ !” Cô rít lên trả lời khi nhặt cái hộp đó và xổ tung mọi thứ trong hộp xuống sàn. Một giọt nước mắt lặng lẽ lăn xuống mặt khi cô cúi xuống, tay run rẩy khi nhặt tờ giấy đầu tiên lên.

Ron sửng sốt. “Tại sao ?”

“Không nghe lệnh của ông chủ,” câu trả lời thốt ra.

“…. Cái gì ?”

“Tôi không làm những gì mà ông ta bảo,” cô nói huỵch toẹt.

Tóc đỏ chớp mắt và cau mày. “Tôi không hiểu,” nó chậm rãi nsoi.

Bác sĩ Granger há miệng nhưng định giải thích, nhưng rồi nhanh chóng chuyển thành một nụ cười mím chặt khi cô quay qua nó, mí mắt sụp xuống, không nhìn nó. “Chẳng có gì cả, chúng tôi cãi nhau rồi ông ta đuổi tôi.”

“Ông ta đánh cô,” Ron ngay lập tức chỉ ra.

“Không. Ông ấy chỉ…” Cô nhanh chóng xếp giấy tờ thành một xấp ngay ngắn và đặt nó vào trong hộp. Một giọt nước mặt khác lại lăn xuống má khi cô nhìn vào cuốn sổ trong tay. Ron nhận ra đó là một trong những cuốn sổ mà cô viết về bệnh nhân. Cô vừa hòan thành nó tối qua và vừa mamg nó theo đi làm sáng nay, phấn khỏi húyt sáo và nói rằng cuối cùng cô đã làm thể nào để khiến bệnh nhân của mình hiểu tầm quan trọng của chất dinh dưỡng.

Cuốn sổ bị xé làm hai. Nó đã khiến cô mất cả đời để hoàn thành. Mắt cô ngấn lên. “Ông ấy… Ông ấy cãi nhau với vợ, rồi đến văn phòng của tôi để “giải tỏa cảm xúc”…. Cậu có thể hiểu được cụm từ đó đó… Tôi tưởng là ông ấy muốn nói chuyện. Không ngờ ông ta lại có ý định khác, ý định mà tôi chẳng chấp nhận được. Rồi…”

“Ổng làm CÁI GÌ ?” Ron thét lên, đã đoán được phần nào.

“Ông ấy cầm một cây kéo và… cắt nút áo. Tôi đã cố ngăn ông ấy lại rồi ổng… như vậy đó” Cô ôm lấy bàn tay trái bị thương và run rẩy. Có máu tụ lại ở đó. Tay bác sĩ đã đâm bàn tay của cô.

“Angelina đã cứu tôi, và ông ta đuổi cả hai chúng tôi,” cô kết thúc câu chuyện trong lặng lẽ và lắc lắc đầu trước khi nhặt các tờ giấy khác lên, vất chúng vao trong hộp thay vì xếp lại cho gọn gàng và không nói một lời nào.

“Đáng lý ra tôi không nên nói chuyện như thế với cậu. Đây, giúp tôi với.”

Chẳng có tiếng đáp lời. Thay vào đó, tiếng bước chân ào tới vượt qua cô và cô xoay đầu lên. Ron đã đi đến cửa trước.

“Cậu định đi đâu ?!” Cô hỏi.

“Tôi sẽ cho thằng khốn đấy biết tay ! Vậy đó !” Nó trả lời, tay nó đã đặt trên nắm cửa. Bác sĩ Granger nhào đến và ngăn nó lại trước khi cửa mở ra hết.

“Không được,” cô kiên quyết nói. “Cậu định làm gì ?”

“Cái gì chứ ?! Hắn đã cưỡng bức cô !”

“Ông ta chưa làm thế !”

“Hắn đã định làm thế !”

“Ngồi xuống !”

Ron bỏ đi, ngực phập phồng trong phẫn nộ khi nó bước đi hai bước và buông mình xuống ghế.

“Đây không phải là việc của cậu. Tôi chỉ lo làm thế nào để trả tiền hóa đơn cho căn hộ này. Tôi chỉ còn đủ cho hai tháng thôi.”

“Cô nên gọi cảnh sát,” tóc đỏ nói.

“Và rồi sẽ làm gì ? Bị cuốn vào một trận tranh cãi ở tòa án mà tôi chắc chắc sẽ thua trắng ? Hắn là một bác sĩ có tiếng tăm, đồ ngốc. Thoát ra được là tôi đã mừng rồi.”

“Cô nên nghỉ từ lâu lắm rồi.”

“Và lãng phí tám năm học của tôi sao ? Ron à, tôi là một phụ nữ, tôi rất may mắn vì có được công việc đó. Tôi chỉ được trả một nửa số lương so với nam giới, nhưng cũng chi tiêu được rấtn hiều, nhiều hơn… Nhiều hơn những công việc khác mà tôi từng làm. Còn hơn là phải ở ngòai được hoặc ở trong… Ôi tôi không nói nữa. Giờ bình tĩnh, chẳng có chuyện gì mà cậu xử lý được đâu.”

Ron mở miệng và đóng nó lại khi nhìn vào cô.

“Cảm ơn vì đã dọn dẹp nhà cửa.”

Nó muốn nói là “Không có chi,” nó muốn đáp lời câu “cảm ơn” đó. Nhưng không hề cảnh báo trước, có thứ gì đó khác bật lên trong óc. “Cô từng làm gái ?”

Bác sĩ Granger có hơi cứng người, nó nhanh chóng bổ sung “Tôi xin lỗi.”

“Tôi đã từng, đại loại thế. Từ rất lâu rồi. Và chỉ với một người mà thôi. Sao cậu lại hỏi tôi như vậy ?” cô hỏi trước khi bê chiếc hộp lên và đặt nó trên kệ gần đó.

“Cô trông rất xinh.” Lưỡi bị líu lại.

Vị bác sĩ khẽ mỉm cười, đi đến bồn rửa để rửa tay. “Cảm ơn, đã từ rất lâu rồi kể từ khi có ai đó nói tôi xinh đẹp.”

Rất dữ dội, nó bật dậy và nhào đến hôn cô.

Chỉ là một khoảnh khắc, cảm giác tựa như chỉ một giây đồng hồ. Ron nhanh chóng buông ra, lầm bầm xin lỗi, chờ đợi một cái tát hoặc cú đấm nào đó. Nhưng chẳng có gì cả, và nó cảm thấy muốn tát chính mình.

“Cậu bao nhiêu tuổi rồi ?” cô thở hắt ra.

“Mười lăm,” nó trả lời, muốn nói con số lớn hơn nhưng lại tự cản lấy mình. Nó cùng lắm chỉ trông mười bảy tuổi.

“Tôi ba mươi ba.”

Lớn hơn nó mười tám tuổi, Ron thầm suy sụp vì sự cách biệt đó. “Tôi nghĩ chắc cô muốn tôi rời đi ?”

“Không. Đây là lỗi của tôi. Cậu chỉ là một đứa trẻ, cậu không biết phải làm gì. Với lại, tôi không đá người ta ra đường vì một chuyện nhỏ không đáng quan tâm như thế,” cô nói dịu dàng. “Chúng ta không muốn chuyện này lại xảy ra nữa đúng không ?” Cô ngừng trong giây lát. “Quên đi là được. Giúp tôi làm bữa tối nào.”

-----------

Đã gần hai ngày sau “tai nạn” nho nhỏ Lucius bắt gặp họ, Draco quyết định cũng đủ lâu để ba mình đủ bình tĩnh để mặt đối mặt nói chuyện với ông.

Draco khẽ đóng cửa thư phòng của ba mình lại, cắn môi và cố trấn an bàn tay run rẩy của mình khi anh xoay qua nhìn Lucius. Lúc đầu ba anh không nhìn vào mắt anh, cũng dễ hiểu thôi. Cậu Malfoy trẻ nhìn xuống sàn và lấy một hơi sâu, biết là mình phải làm gì.

“Con chắc rằng là ba muốn nói chuyên với con,” anh bắt đầu, thầm bực mình vì giọng nói hồi hộp, yếu ớt của mình, loại giọng nói mà anh hiếm khi mắc phải. Lucius nhìn lên với vẻ sửng sốt hiện lên trên gương mặt mệt mỏi. Ông có nhiều nếp nhăn hơn trong những ngày qua, Draco chú ý thấy như vậy.

“Ngồi đi,” ba anh cứng ngắc nói. Draco bước đến gần hơn và ngồi xuống. “Cậu muốn nói chuyện gì với tôi ?”

“Ba không hỏi con về chuyện đó sao ?”

“Về chuyện gì ?” Lucius hỏi, rõ ràng là giả vờ như không biết gì khi ông nhìn lại hồ sơ trong tay.

“Về chuyện…” anh khe tằng hắng tìm lời và im lặng thúc giục mình. “Về cậu bé đó. Về Harry.”

“Harry nào ? Cậu bé nào ?”

“Cậu bé mà ba đã thấy đang ở cùng con hôm qua.”

“Hôm qua tôi không có gặp cậu,” Malfoy cha phủ nhận câu nói đó. “Tôi ở trong văn phòng của tôi cả ngày hôm qua để cố làm cho xong việc.”

“Ba, ba đâu phải là một người giỏi nói dối.”

“Từ khi nào mà cậu bắt đầu gọi tôi là ba vậy. Lần trước, là lão già Lucius cơ mà,” ông gắt. “Nếu cậu đến đây chỉ định nói mấy lời vô nghĩ với tôi, thì xin phép rời di. Tôi cần làm cho xong việc.”

Draco nghiến răng và bật dây. “Ba lại định phủ nhận chuyện đó giống như phủ nhận việc ngoại tình của mẹ trong từng ấy năm sao !?”

“Và từ khi nào cậu có mẹ vậy ? Cậu luôn gọi bà ta là Narcisssa.” Ba anh lạnh lùng quát lên. “Ra khỏi đây đi, Draco.”

“Con yêu em ấy.” Lucius không buồn chú ý đến khi ông nhìn lại công văn trên tay. “Ba à, ba nghe con nói không ?” Ông không nghe thấy. “Con nói là con yêu em ấy, Lucius !” Một nắm đấm hôn vào mặt anh, khiến anh bật người ra sau. Tay Draco nhanh chóng đưa lên đỡ và nắm vào cái ghế mà mình đã ngồi, rồi té lăn ra sàn, đầu anh hơi choáng váng.

Ba anh đã đánh anh. Trong cả đời anh ông chưa bao giờ đánh anh cả.

Có gì đó ướt ướt rơi ra từ mũi, chảy xuống môi và đậu trên sàn thành chất lỏng màu đó. Draco vội lấy ống tay áo chùi vào mũi, hứng lấy một giọt máu khác. Cái vị mặn tanh tràn vào trong miệng khi anh liếm môi và nuốt xuống.

“Không, mày không có yêu nó,” Lucius cay nghiệt nói.

“Con yêu em ấy.”

Draco chậm rãi đứng dậy.

“Mày thích phụ nữ mà Draco. Mày luôn thích phụ nữ. Mày ngủ với hàng tá…” ông bắt đầu, và rồi một tia sáng ngay lập tức bật lên trong mắt sau một chốc im lặng. “Đây là một trò đùa đúng không. Mày đang thử làm tao điên lên. Tao hiểu rồi Draco. Mày giả vờ ngủ với thằng nhãi đó để trêu cợt tao phải không ? Khiến tao điên tiết lên ? Tao biết là công việc đang khó khăn, và tao cũng lơ là trong mấy tuanà này.” Ông lại ngừng lại. “Mày đang cần tiền phải không ? Có phải vậy không ?”

Draco nheo mắt lại khi cơn giận sôi lên trong máu với giả thuyết của ba. Ngực anh phập phồng vì phẫn nộ khi Malfoy cha lắc lắc đầu và bật ra một tiếng cười thích thú, giống như Draco là một đứa trẻ nhỏ vừa làm ra một trò đùa độc ác nhất, mà cũng buồn cười nhất. Mọi trò đùa luôn có tính hài hước che lấp sự độc ác và đều được tha thứ.

Anh không có giỡn.

“Con yêu Harry.” Draco lập lại khi đứng dậy. Lucius chỉ lắc đầu, như thể không đồng ý việc đó.

“Mày không có.” Lucius nói bằng giọng trầm thấp, nhưng kiên quyết. “Tình yêu giữa hai thằng đàn ông à…. Không tồn tại được. Nực cười lắm, Draco. Cái thứ gọi là tình yêu mà mày vừa nếm trải với một chàng trai chỉ là một sự dâm ô bình thường hoặc là một trải nghiệm mà thôi. Còn nếu không, thì là trò đùa. Mày sẽ hết thôi…”

“Con không hết được đâu !” Draco rít lên, nội hỏa trong anh đã đi xuống dưới bụng và chạy khắp cơ thể. Từng tế bào xúc cảm chạy khắp mạch máu, càng tặng thêm cơn giận.

Lucius trừng mắt nhìn anh bằng đôi mắt xám lạnh như đá. “Mày không phải gay mà Draco. Tôi hiểu con trai tao mà. Đây chỉ là một phần nổi loạn mà mày đang nếm trải thôi.”

“Vậy thì có lẽ ba không hiểu con như ba tưởng !” Draco gạt ra, lau đi vết máu cuối cùng. “Con đến đây chỉ mong ba chấp nhận, không phải là việc ba có hiểu hay không !”

“Vậy mày nên biết chuyện gì sẽ đến với mày !”

“Con biết, ba sẽ từ con,” anh nói giọng đều đều, cầu xin nhìn đôi môi của ba mình mím chặt bởi giọng nói đó. Hãy để Lucius biết là cái tên Malfoy chẳng có vấn đề gì với mày, hãy để ông ta không còn gì để đe dọa mày nữa. Mắt của Lucius trợn lên vào lúc ấy khi ông hít hơi thật sâu, sau một giây lại thở dài ra và nhìn vào Draco bằng đâu mắt xám tuyệt vọng.

“Mày thật sự không quan tâm sao ?”

Đừng để ông ta nắm lấy.

“Dù sao thì mày cũng có bao giờ nghe lời tao đâu. Tao thật ngu khi nghĩ giờ mày sẽ làm vậy,” ông bắt đầu nói. “Nhưng với chuyện này… không, tao đã giáo huấn xong rồi. Chúng ta hãy chứ làm theo cách của mày, Draco, giống như chúng ta luôn làm như vậy. Mày bị từ khỏi gia đình. Sáng mai hãy đến đây để dọn đồ mày đi. Ta sẽ điền vào giấy tờ và đưa cho luật sự, mọi chuyện sẽ kết thúc trong vòng một tháng.”

Draco chỉ có thể làm một động tác gật đầu nhỏ. Anh cố hít thở, nhưng chỉ thấy càng lúc càng run rẩy và yếu ớt. Đầu óc anh quay cuồng khó tin và tự hỏi bản thân tại sao lại anh lại muốn phủ nhận những gì mà anh đã đoán trước nó sẽ xảy ra. Lucius chối bỏ anh là một đáp án sẵn có, và anh chưa bao giờ thực sự là một thành viên của gia đình từ lâu rồi. Việc chối bỏ cũng chẳng là gì trong cuộc đời anh.

Có gì đó rất kỳ lạ. Rất kỳ lạ, như thể việc anh để mặc Lucius đưa ra lựa chọn chối bỏ mình – anh đã đoán được, nhưng… là một lựa chọn sai lầm. Có một khiếm khuyết ở đâu đó. Có một thứ gì đó ngoài tầm.

Nhưng là cái gì ? Mình đã nghĩ về mọi thứ. Lucius từ mình không thể là….


“Mày không được đến ngân hàng từ lúc này nữa. Tao sẽ thông báo cho ngân hàng ngay lập tức. Tài khoản của mày sẽ bị đóng băng.”

Trí óc của Draco bừng tỉnh, làn da tái nhợt đi vì thông báo đó. Anh đã quên mất rằng Lucius có quyền bảo trợ anh khi ông mở tài khoản ngân hàng vài năm trước, ba anh… từng là ba… có quyền thay đổi.

Anh vẫn chưa lấy ra một triệu cho Zabini.

“Đừng đụng đến tài khỏan đó !” Anh thấy mình đang hét lên. Anh không thể mất đi một triệu đó. Anh không thể phá vỡ lời hứa với Zabini. Chọc giận tên người Ý giống như bắn viên đạn giấy, nhưng việc mất cơ hội có tiền lại là một chuyện khác. Zabini sẽ chịu được việc mất một triệu sao ? Y sẽ giết Draco vì tội bội ước ấy.

Lucius nhướng mày. “Bộ mày tưởng mày vẫn có thể tiêu hoang tiền của gia đình khi mà mày không nằm trong đó nữa hả, vậy mày cần phải suy nghĩ lại đi.”

“Tôi kiếm ra số tiền trong đó.” Draco gắt lên. “Tôi đã làm việc, giống như một thằng làm công bình thường.”

“Một thằng làm công bình thường ở vị trí của mình chẳng kiếm nổi mười lăm ngàn một năm đâu,” Lucius nói. “Cứ tháng Một tao lại để nửa triệu vào tài khoản của mày. Mà theo tao nghĩ đó cũng là hơi nhiều, và tưởng rằng mày vẫn có quỳen sử dụng số tiền đó hả ? Đừng có mơ. Tài khoản đó sẽ bị phong tỏa sáng mai. Nếu mày muốn lên tòa thì Draco à, chào mừng. Nhưng đó sẽ không là một lựa chọn hay ho đâu.”

“Tôi cần số tiền đó,” anh cố lý giải.

“Tao sẽ không để mày xài cả triệu bạc cho một thằng nhãi con đâu.”

“Số tiền đó không phải là cho Harry !! Nó là…” anh ngừng lại khi Lucius giơ một tay lên, buộc anh ngậm-miệng-lại. Biết rằng mọi việc đã quá trễ, anh chầm chậm mở cửa và bước ra khỏi văn phòng, mặt nóng bừng vì tức giận khi những thư ký và mọi người khác quay lại nhìn.

“Ông cuối cùng đã dạy nó một bài học à ? Ngài Malfoy,” ai đó nói lớn với ba…. Lucius khi anh bước ra khỏi đó để đi vào một hành lang trống hoác. Chẳng có một câu trả lời nào.

---------

Có lẽ mình có hơi khắc nghiệt, Lucius nghĩ khi ông ôm lấy mặt và suy nghĩ về chuyện vừa xảy ra. Draco là con trai duy nhất của ông, và là một phần tử nổi loạn. Ông cũng từng làm một chuyện điên rồ như thế.

Nhưng là một thằng bé ? Nó lại đi yêu một thằng khác ! Điều đó đâu thể chấp nhận được. Mình có nên nói chuyện này với nó ?
Có ai đó gõ cửa ?

“V…” ông ngừng lại để tằng hắng cho thông cổ họng khi để ý thấy giọng khàn đục của mình. “Vào đi.”

Thư ký riêng của ông, Davis bình tĩnh mở cửa và thò đầu vào. “Có một cú gọi từ ông Cedric Diggory thưa ngoài.”

Trái tim của ông nhảy lên, một cảm giác tội lỗi chợt dâng lên, ông nhăn mặt. Diggory đã nói sẽ gọi điện lại sau cuộc gọi lần trước, mà Lucius vẫn chưa đi thay chiếc điện thoại đã hỏng kia. Ông bật dậy và theo Davis ra khỏi phòng, đi đến chiếc bàn đặt điện thoại ở quầy.

“Ngài Diggory ?” ông hỏi.

“Thưa ông Malfoy, ít nhất ông có thể làm là đảm bảo rằng điện thoại của ông vẫn liên lạc được hoặc cùng lắm là có thẻ điện thoại gọi thông được. Ông có biết rằng rất khó cho tôi khi biết số điện thoại của công ty ông, dù Tập đoàn Malfoy rất nổi tiếng ?” Một giọng nói phẫn nộ vang lên bên đầu dây bên kia.

Lucius hít một hơi sâu và bắt đầu giải thích. “Tôi xin lỗi, ông Diggory. Tôi vừa làm hỏng điện th…”

“Không sao cả,” viên thám tử gắt lên. “Tôi đã biết địa chỉ của cái người tên… Jack…. Ô, và vợ ông đang sống với hắn. Tôi sẽ không nói cho ông biết hắn là ai đâu vì chúng ta đang nói qua điện thọai. Và rất bất ngờ. Tôi đã giải quyết hai yêu cầu của ông cùng lúc.”

“Cái gì ?”

“Đừng bận tâm chuyện đó,” Diggory trả lời mát mẻ. “Nhưng tôi đã có địa chỉ ngay đây. Lấy một mảnh giấy và viết xuống đi thưa ngài.”

“Chờ đó,” ông gầm gừ, điên cuồng tìm mảnh giấy và cây viết trên bàn.

“Ông vẫn cần cộng sự của tôi hoàn…”

“Không, được rồi.”

“Được giảm ba mươi phần trăm đấy, thưa Ngài Malfoy.”

“Tôi đã bảo ‘không’.”

Một sự im lặng bên đầu dây bên kia, và Diggory đọc địa chỉ cho ông. Nơi này chỉ mất khoảng ba mươi phút lái xe. Ông có thể đến đó ngay bây giờ, ông phải cứu Narcissa ngay lập tức. Lucius dộng điện thoại xuống và rời đi, bỏ mặc nỗi hòai nghi từ người phụ tá.

--------

“Để tôi hiểu lại một lần nữa nào; anh nói là lão già nhà anh biết về vụ số một mới của anh, ổng khùng lên rồi từ anh, và giờ thì anh chạy tìm tôi vì anh không có cơ hội lấy ra một triệu cho thằng khốn Zabini hả ? Ái chà, tôi giúp được gì đây, cựu-túi-tiền ?” Cái giọng cáu kỉnh của Pansy Parkinson vang lên bên đầu dây bên kia

“Cô có thể cho tôi vay một triệu dollar không Pansy ?” anh lại lặc lẻ hỏi, thấy được nhiều điểm giống nhau giữa một mụ sắp đẻ và một mụ say xỉn.

“Ôi Draco Malfoy vĩ đại và mũi hỉnh đang van lơn tôi không ? Anh có định quỳ xuống rồi khoanh tay lại không hả ? Ha, cảnh tượng đó sẽ tuyệt lắm !” cô chế nhạo và bật cười trong giọng nói xấu xí. Draco cầm chiếc điện thoại bên tai và rên lên, chờ đợi trong im lặng. Cô lại ho lên. “… Này.”

“Cô có thể cho tôi vay….”

“Ô chắc rồi. Một triệu ? Đừng nghĩ là tôi sẽ chia sẻ niềm vui với anh, cựu túi tiền ạ, anh vẫn phải trả lại đấy… chờ chút, sao anh không sa thải Zabini đi nhỉ ?”

“Vì y là Zabini còn tôi thì chỉ có một mình !” Draco nói rành mạch, gần như hét lên.

“… Ô, dĩ nhiên rồi. Y sẽ cho anh nhừ tử.”

“Cô có thể…”

“Tôi sẽ cho anh mượn một triệu, câm miệng.” Draco im miệng lại ngay lập tức. “Và chuyện giữa anh với Juliet đáng yêu của anh thế nào rồi ? Nàng đang ngủ hả ? Nói chuyện với nàng tí được không ? Cô nàng trông như thế nào hả ? Để tôi đoán xem, một kỹ nữ nhỏ hơn anh mười tuổi và có năm đứa con hả ?”

“….”

“Mũi hỉnh ?”

“Trong hai ngày. Giờ tôi có hơi mệt dù ba má hết cằn nhằn tôi rồi,” cô nói bằng giọng mỉa mai cao độ.

“Ngày mai tôi sẽ ghé qua chỗ của cô, Pansy,” Draco nói và gác máy.

------

“Ngày mai tôi sẽ ghé qua chỗ của cô, Pansy,” em nghe thấy Draco nói trước khi tiếng click gác máy điện thoại vang lên.

Harry cứng đờ ngay tại chỗ khi một cảm giác phát bệnh dâng lên trong em như bệnh sốt rét. Môi em khô khốc khi em ngó xuống sàn nhà, vẫn nắm cái giỏ chứa đồ dù ngón tay đang kêu gào phải bỏ chúng xuống.

Pansy, lại là Pansy. “Ngày mai tôi sẽ ghé qua chỗ của cô, Pansy,”. Anh ấy đã mua một chỗ khác cho Pansy, và căn hộ đó giá bao nhiêu tiền ? Chín ngàn ? Harry lớn tiếng sụt sịt và che miệng lại để ngăn một tiếng nức nỏ, và có thể là để bịt lấy tiếng sụt sịt ngay cả khi em biết là chẳng thể nào làm được.

“Harry ?” Tiếng gọi của Draco từ phòng khác.

Draco đã ở với phụ nữ từ lâu, dĩ nhiên là nếu anh ấy trở lại với họ cũng là tự nhiên thôi. Mình chỉ là một màn kịch trong cuộc đời anh. Ở với một thằng nhãi cũng rất mới mẻ và khác biệt. Mình chỉ là một chuyến nghỉ mát với anh ấy thôi.

“Harry à, sao em lại đứng ở cửa vậy ? Khóa cửa lại và vào đi,” Draco nói, giọng anh mỗi lúc một gần. Bàn tay của tóc đen vẫn còn giữ ở nắm đấm cửa khi suy nghĩ bỏ chạy hình thày trong đầu. Giờ đây em chỉ muốn quẳng cái giỏ đi và chạy, một đôi tay đặt lên cánh tay em, và nhẹ nhàng kéo bàn tay em ra khỏi nắm cửa, đóng nó lại sau họ.

Em muốn biến mất.

“Sao vậy ?” tóc vàng cúi xuống hỏi, nhẹ nhàng ôm lấy đôi má hằn nước mắt, liếm lấy từng giọt nước mặn chát. Harry run lên. Họ Malfoy rời đi. “Ai đó đánh em hả ?”

Em lại rụt xịt và nhìn lên đôi mắt lo âu của Draco. “Ngày mai anh định đến thăm ai vậy ?” em chất vấn, cố tỏ ra lạnh lùng, nhưng chỉ khiến giọng ồm ồm như một con cóc. Draco trả lời bằng một cái chớp mắt vô tội.

“Nhóc, em đang nói về cái gì thế hả,” anh trêu cợt sau một hồi im lặng và lại vòng tay mình qua Harry. Tóc đen cảm thấy từng thớ thịt như căng lên.

“Pansy là ai vậy ?” em lại hỏi.

“Pansy là ai ?” Draco tự động lập lại, như thể anh mới là kẻ không biết.

Răng nghiến chặt, Harry thô bạo đẩy tóc vàng xuống sô pha. Bất ngờ và tức giận hiện lên mặt Draco. “Em làm gì…”

“Đừng có mà đùa với tôi !”

Tóc vàng quẳng cái gối đang đè lên mình khi anh rơi xuống và ngồi dậy. “Anh không có đùa cái gì với em hết. Em đang nói gì thế hả ?”

“Em muốn biết Pansy này là ai…”

“Bạn !”

“Ừ, phải rồi.”

Draco nhìn em khi bước đến đối diện với em. “Em lại giận chuyện không đâu.”

“Sao tôi phải giận chứ hả ?!” Harry nạt. “Chỗ của ả chỉ đáng giá chín ngàn, trong khi anh mua cho tôi một căn giá mười ngàn ! Tôi thấy đâu có gì để giận đâu !”

“Cái gì ?! Đó là nhà của cô ta mà !”

“Và cũng đâu giải thích việc một triệu đâu,” em quát.

“Được rồi, em muốn biết chứ ? Anh mượn cô ta tiền, một triệu. Nên anh phải gặp cô ta ! Trả lời như vậy có được không ? Anh bị chối bỏ và anh cần một triệu !” Draco quát lên, gương mặt đỏ bừng lên vì phẫn nộ trong khi Harry lại đơ người ra và bước lùi lại.

“Anh bị từ ?”

“Bộ em nghĩ là lão già vẫn còn muốn gặp anh sau khi bắt gặp chúng ta hả ? Harry, em ở đâu ra vậy ?”

“Anh cần một triệu để làm gì ?”

“Vì anh phải khử Riddle chứ làm gì,” Draco trả lời thẳng thừng.

Harry trừng mắt nhìn anh. “Cái gì ? Tai sao ?”

“Vì anh biết hắn đang ở đâu ! Và vì hắn là kẻ bị truy nã ! Anh biết sào huyệt của hắn, vậy thì tại sao lại không lợi dụng cơ hội đó mà tấn công hắn ? Em không biết hắn đã gây ra bao nhiêu rắc rối cho tập đoàn Malfoy rồi sao ?”

“Nhưng mà anh đã bị chối bỏ rồi ! Anh làm vậy chẳng có ích lợi gì ! Hắn chẳng đụng chạm đến anh hay em nữa !” tóc đen nói, xoay người lại và bắt đầu bước đi. “Em không hiểu.”

“Em định đi đâu hả ?”

“Em phải ngăn nó lại,” cậu bé gắt lên.

Draco cứng đờ và suy nghĩ về thời gian. Hôm nay Blaise sẽ tấn công. “Không được ? Em muốn bị giết à ?”

“Đừng có mà dạy em !”

“Không được !” nhanh như chớp, tóc vàng nhào đến, đẩy em xuống thảm và vật Harry lại. “Chuyện này không liên quan đến em ! Đừng có dính vào !” Harry quằn quại bên dưới cơ thể anh, rồi dần bình tĩnh lại, trừng mắt nhìn anh qua con mắt đầy chán ghét, trong khi đó những cảm xúc khác vẫn vũng vầy bên dưới.

“Sao anh không đi và bảo vệ Pansy ấy !?” Harry hét lên và đẩy anh ra.

“Cái gì ?! Harry à, anh đã nói với em là….”

Rầm ! Lần thứ hai trong ngày, nắm đấm lại hôn lên mặt anh. Harry bật dậy và bỏ đi. Và mũi của Draco lại bắt đầu chảy máu.




Đọc thêm!

Thứ Bảy, 29 tháng 6, 2013

Tìm thấy tình yêu trong đau khổ chương 21


“Sao bà không đến tìm tôi ngay từ đầu !” Ron Weasley có thể thấy tiếng của bác sĩ Granger vọng lớn bên phòng kia, âm điệu tràn đầy tức giận và cáu tiết lên giống như tiếng rít. Nó mở mắt và xoay người ra cửa. Đầu nó giờ đã thanh tỉnh và cơ thể cảm thấy mạnh khỏe hơn từ tách trà mà bác sĩ rót cho nó đêm qua.

“Bác sĩ bảo chúng tôi phải ở trong nhà,” mọt người phụ nữ khác gắt lên. “Bác sĩ đó nói không được cho nó ra khỏi nhà, và nó cũng đâu có rời giường. Nhưng sáng nay nó bệnh nặng quá và bác sĩ Bishop thì bận…” Giọng của người phụ nữa bị cắt ngang bởi một tiếng ho lớn… một cô bé.

Một bức tranh đột nhiên hiện lên trong óc của Ron. Một cô bé gầy yếu, mặt đỏ bừng, ho như sắp chết.

“Bà đáng lý ra phải đến gặp tôi ngay từ đầu !” Bác sĩ Granger gần như quát lên. Ron thấy bóng của cô đi ra khỏi cửa và rời khỏi tầm mắt. “Đến đây, đưa cô be ngồi lên ghế trước và cho cô bé uống thuốc ho đã,” cô nói. “Và kể tôi nghe bác sĩ Bishop chuẩn đoán như thế nào.”

Đọc thêm!

Tìm thấy tình yêu trong đau khổ chương 20


Harry ngồi trên giường và nhìn về phía bức tường đối diện. Sườn Heo đi đến chân em, và sau một tiếng rào rạo chào hỏi, giơ cái móng nhỏ lên, chuẩn bị leo lên giường với em.

“Không đựơc,” Harry thì thầm khi em cúi xuống và vuốt ve phía sau tai con heo, giống như với một con chó. “Draco sẽ nổi điên lên nếu tao cho mày lên. Ảnh không thích mày leo lên giường, nhớ chưa ?” Con vật khịt mũi vẻ hiểu biết và thay vào đó, nằm xuống sàn nhà bên cạnh chân giường.

Cửa phòng ngủ mở ra.

“Họ đi cả rồi,” Draco lặng lẽ nói, đóng cửa lại, sau đó kiểm tra phía sau lại một lần nữa. “Một người giúp việc nói với anh là Lucius sẽ không ở nhà cho tới tối và Narcissa thì… ừm, không bao giờ trở về nữa, anh đoán thế.”

Harry gật đầu, cảm thấy rất là lạ vì Draco lại gọi thẳng ba mẹ bằng tên thay vì là “cha” và “mẹ”. Có lẽ Draco chỉ là Draco thôi, em quyết định và không nói về chuyện đó. Với lại ba mẹ Draco không ở nhà cũng tốt. Harry không cần phải giữ im lặng như mọi khi. Người hầu ở nhà Draco sống trên gác mái. Hầu hết chẳng biết gì về Harry, hoặc được Draco trả tiền để ngậm miệng lại.

Anh lặng lẽ xùy xùy đuổi Sườn Heo ra khỏi đường đi khi hướng về giường, ngồi xuống, và đặt một nụ hôn nhỏ vụn lên môi em.

“Tom Riddle có nói gì với anh khi anh đưa hắn tiền không ?” Harry nhanh chóng hỏi sau khi nụ hôn kết thúc. Draco vẫn cúi xuống để làm một nụ hôn khác, ngừng lại và lắc lắc đầu, trước khi tiếp tục gặm nhấm làn môi của Harry.

“Chẳng nói gì cả,” Draco trả lời, di chuyển từ môi sang má khi Harry cuộn người lại bên dưới. “Có vấn đề sao ?”

“Không…” Một tiếng thở gấp gáp nhỏ khi hàm răng nhẹ nhàng gặm lên xương quai xanh, một bàn tay hoạt xuống thấp hơn và thấp hơn nữa. “Nhưng… hắn là Tom Riddle. Em tưởng hắn đã lên kế hoạch… Draco !”

Em thấy được, từ khóe mắt, môi của tóc vàng cong lên thành một nụ cười nhếch đùa giỡn, phấn khích khi kéo khóa quần Harry xuống bằng một tay, còn tay kia luồn vào trong, ôm lấy vật đang ngóc đầu dậy của cậu bé. Em thở ra một tiếng rên nhỏ và bấu lấy vai Draco, đứa em nhỏ xíu đang thức dậy của em thậm chí còn cứng hơn khi nhịp điệu dần dần bắt đầu.

“Em đang nghiêm túc,” tóc đen rít lên, gầm gừ, nhưng không tài nào che giấu vẻ đỏ ửng trên mặt.

Draco bột cười. “Đây đâu phải lúc để nghiêm túc chứ, đồ ngốc.”

Em lại định phản kháng lần nữa, nhưng khi bàn tay đầu kỹ thuật của tên kia di chuyển qua thành viên đang cương cứng của em, đưa một ngón tay vào trong cơ thể, em chẳng thể làm gì khác ngoài chấp nhận. Thời gian chơi đùa đã đến rồi.

---------

Ánh sáng trong thư phòng của Peter mờ ảo, nguồn sáng duy nhất là một cái đèn bàn, tọa lạc một góc trên bàn là kệ sách, một nửa chứa toàn sạch.

Ả lấy một hơi thật sâu để bình ổn bản thân. Nó đây rồi. Tất cả những gì ả cần làm là tìm cuốn séc, viết một tấm séc… ả đã có một bản sao chữ ký của Peter trên một mảnh giấy và đưa nó đưa nó cho chủ quán rượu để giao lại cho Blaise.

Đây là vì Blaise, Ginny nghĩ, càng thêm cương quyết. Ả yêu Blaise, thậm chí cho dù y có thể sẽ không bao giờ đáp lại ả. Nhưng đây không phải là vấn đề, ả muốn trở thành của y, cho dù y có thích hay không. Miễn là cả ả ở bên y, y có yêu hay không cũng không phải là vấn đề. Giống như Peter và mình thôi. Đó là cách mọi thứ diễn ra, phải không nào ?

“Ra đây nào, cuốn séc nhỏ bé,” ả lầm bầm, mắt dạo quanh phòng khi ả đóng cánh cửa đằng sau lại. Peter đã ra ngoài; gã sẽ không trở về từ đây cho đến tháng sau. Và lúc này đây, cả căn nhà đều là của ả. Ả có chìa khóa cũng mỗi phòng trong nhà, tất cả trừ thư phòng của Peter. Nó khiến ả mất một thời gian lâu rồi để có được, vật lộn và hoàn thiện chìa khóa tự làm để vừa với ổ khóac. Nhưng cũng xứng đáng thôi. Đây là vì Blaise.

Ginny bỏ qua đống giấy tờ lộn xộn trên bàn. Chẳng có gì đặc biệt cả.

Có vài ngăn kéo tủ, vài cái đã khóa. Ả đã thử tất cả những ngăn không khóa.

Không có cuốn séc, không có gì có giá cả.

Dùng “chìa khóa” tự làm, ả bắt đầu mở khóa ngăn kéo. Đây là một mánh nhỏ mà ả học được từ Fred và George khi có một lần, ả giúp họ ăn cắp cái “rương báu” cũ của Ben, lấy ra vài quyển sách và vẽ vời lên những thứ là lão làm cho bà vợ sau. Chúng đã gặp rắc rối to vì việc đó.

Nhưng mánh lới được mấy ông anh dạy này cũng rất hữu dụng.

Chờ chút.

“Ông anh nào chứ ?” ả la lớn, nguyền rủa bản thân hết lần này đến lần khác là ả chẳng có anh em gì sất, chỉ có một bà dì đã chết thôi.

Ginny mở cái ngăn kéo đầu. Tài liệu, tài liệu doanh số và cổ phiếu. Ả lật lên vài tờ rồi đặt toàn bộ xuống, chẳng thấy có gì thú vị hay đáng giá. Ngăn kéo thứ hai mở ra. Vài tập tài liệu tài khoản ngân hàng. Ả nhanh chóng lấy chúng ra khỏi ngăn kéo và tiếp tục tìm kiếm.

Vài cây bút, vài tệp hồ sơ. Dưới đáy ngăn kéo là một cuốn séc. Ả thốt ra một tiếng cười chiến thắng nho nhỏ, lấy nó lên, kéo cái ghế ra và bắt đầu viết tấm séc cho Blaise.

--------

Ánh sáng mờ ảo của một căn phòng xa lạ chào mừng Ron Weasely bằng một sự lấp lánh ấm áp, mang hơi thở của gia đình khi nó thức dậy từ giấc ngủ, ngạc nhiên và sửng sốt với nơi này. Đôi mắt nâu hoài nghi dạo khắp xung quanh.

Nó đang ở trong một căn phòng khá nhỏ, bao gồm một cái bàn ở góc và một cái ghế. Có một cái bếp nhỏ trong góc, giống như cái mà Percy từng mua, mặc dù cái này trông như đã rơi vỡ vài lần. Một bóng đèn hình củ hành nhỏ đang phát sáng… nhưng rất mờ trong phòng… treo lủng lẳng trên đầu nó, ở trần nhà. Tường sơn xấu ỉn, nhưng sạch sẽ và một cửa sổ nhỏ tí với tấm giẻ được xếp ngay ngắn bên tường, đống quần áo mà Ron ban đầu đầu lầm tưởng là một bức tranh. Nó đang nằm trên một trong ba cái giường trong một căn phòng chật chột.

Đây là nhà truyền giáo ? Ron nghĩ, rồi cau mày. Nó là người duy bảo rằng không phải, vì, nhà truyền giáo thường đầy ắp kẻ vô gia cư.

Mình ở đây bao lâu rồi ? Nó vất chăn qua một bên và đứng dậy. Một cơn đau đột nhiên nhói lên trong đầu, đập bưng bựng ngay sau mắt. Một dấu hiệu của cơn sốt nhẹ. Tóc đỏ cau có và ngồi trở lại.

Nó đã nói là cặp sinh đôi hãy để nó một mình một lúc, và nó cần suy nghĩ lại rồi sắp xếp lại mọi thứ và đã hứa là nó sẽ trở về lúc tôi.

Vẫn còn là buổi tối sao ?

Mũi nó thính hơn bao giờ hết, và bao tử thì cứ cuồn cuộn lại vào nhau, như thể nó có thể văng ra bất kỳ phút nào. Phút. Ôi, phải rồi, mấy giờ rồi. Ngay khi nó ngẩng đầu lên để nhìn đồng hồ, cánh cửa phòng bật mở.

“Ôi tốt quá, cậu khỏe rồi,” một phụ nữ với giọng nói nhẹ nhàng quen thuộc nói. Nó quay phắt đầu qua nhìn kẻ xâm phạm, sửng sốt.

Cô đang mặc một chiếc áo blouse trắng với một chiếc váy màu nâu dài đến gối, mái tóc quăn tít thắt lại thành đuôi gà với vài sợi rơi ra khỏi nút thắt lòa xòa quanh mặt. Ron nhìn chằm chằm bác sĩ Granger khi cô đặt cái khay mà cô mang đến lên bàn. Mùi hương của sữa ấm và cháo đặc bay vào mũi nó, khiến dạ dày càng réo lên vì đói.

“Tôi không biết là cậu đã tỉnh. Nếu tôi biết, tôi đã làm thêm một ít,” cô nói, giọng chiếu cố, như thể cô đang nói với một đứa trẻ mà cô từng biết thay vì một chàng trai mà cô thậm chí chẳng nhớ nổi trước kia. “Đây, dùng bữa sáng đi. Tôi không đói.” Cái khay ngay lập tức được mang đến cạnh nó.

Ron buộc bản thân phải đưa mắt khỏi thứuc ăn và nhìn vào mặt cô. Cô nhìn đáp lại, vẻ mặt bình tĩnh đến xa lại trước khi đi về phía cái bàn.

“Sao tôi lại ở đây ?” nó nạt, rồi thấy có hơi xấu hổ.

“Cậu ở ngòai trời mưa, ngủ trên bậc tam cấp,” Bác sĩ Granger trả lời, kéo ra vài tờ giấy và xếp chúng thành hai xấp. “Cậu tưởng tôi sẽ để cậu ngòai đó sao ? Cậu có thể sẽ bị viêm phổi.”

Ron thở hổn hển một chút để bình ổn bản thân. Hơi thở sâu khiến nó quay cuồng và rên lên rồi đặt đầu xuống gối. “Được rồi, đây là đâu ?”

“Phòng trọ của tôi,” bác sĩ trả lời, tập trung cắn môi dưới trước khi vội vàng viết thứ gì đó xuống mảnh giấy.

“Phòng trọ của cô ?” Tóc đỏ giật mình, nói lớn.

“Ừ. Tôi cũng không thể để cậu ở hành lang đúng không ? Ông chủ nhà vừa đuổi tôi ra,” cô khịt mũi trả lời, sắp xếp giấy tờ đã xong thành một xấp gọn gàng và chuẩn bị ra khỏi phòng.

“Vậy, cậu có định ăn không ?”

“Không,” nó trả lời, đá cái chăn ra và ngồi dậy. “Tôi phải về nhà. Mấy thằng anh sẽ đi tìm tôi mất. Tôi đã hứa là sẽ trở về. Cảm ơn,” nó nói trong một hơi thật nhanh và lấy giày mà nó tìm thấy ở giá đồ và mang vào. Bác sĩ Granger cau mày nhìn nó. “Cái gì ?”

“Cậu chưa đủ khỏe đâu,” cô nói, “tốt nhất là cậu nên nằm xuống, ngay bây giờ. Anh trai cậu là ai ? Ồ, khoàn, tôi nhớ ra nhà cậu rồi. Cậu sống trong một cái thùng xe vất đi bên hồ, phải không ? Đừng lo, tôi sẽ báo cho họ ngay khi có thể.

Ron nhét mấy ngón chân to đùng vào giày. “Không, khồng cần, vì tôi về đây. Và… còn hóa đơn, chắc là sẽ có chứ hả ?” Nó khẽ cau mày khi nghĩ đến hóa đơn tiền thuốc của Percy. “Chúng ta sẽ giải quyết việc đó sau. Bảo với bác sĩ như thế.”

Đầu nó vẫn còn choáng váng khi nó đặt tay lên nắm cửa, chuẩn bị xoay nó. Một cánh tay thô lỗ kéo nó lại, và cơn đau đâm thẳng vào óc. Nó nhăn mặt khi bị ném trở lại giường. Đâu đó trong óc, một sự cảnh giác bật lên, báo động nguy hiểm. Gương mặt giận dữ của bác sĩ Granger hiện lên trước mặt.

“Cô tính làm gì hả…”

“Nhìn xem, cậu đang bệnh. Cậu không đủ điều kiện để một lần nữa gục ngã trên đường đâu,” cô nói. “Nên cứ ở trên giường…. đây là phòng bệnh nhân. Tôi sẽ báo với anh trai cậu.”

Cơn giận bùng lên trong nó. Ron đứng dậy và trừng mắt nhìn người phụ nữ, mắt Ron giao với mắt cô trong một cái nhìn thách thức. “Cô đâu có quyền bảo tôi phải làm gì. Và nếu tôi cần một bác sĩ, tôi sẽ gọi bác sĩ, chứ không phải là một y tá vô dụng,” nó vung tay.

“Tôi không phải là y tá, tôi là bác sĩ !”

“Từ khi nào mà có một bác sĩ nữ vậy ?!”

“Từ khi Elizabeth Blackwell lấy được bằng dược sỹ năm 1849 !” cô gắt gỏng, tay khoanh lại trước ngực. Ron cảm thấy mình cứng ngắc dưới cái nhìn của cô, và nó thấy giống y như của Molly Weasley.

“Giờ thì, ăn đi. Cậu sẽ khỏe lên trong ba ngày nữa thôi, nếu chịu nghe lời.”

------

Lucius Malfoy xoa xoa đôi mắt mệt mỏi, buộc bản thân tập trung vào công văn trước mặt. Nhưng ánh đèn quá yếu, và ông cũng không còn tập trung nổi. Ông muốn đi ngủ, nhưng mỗi lần ông nhắm mắt, chúng lại mở ra. Và mỗi lần mở ra, chúng lại muốn khép lại, kết quả là cái công việc lặp đi lặp lại kỳ lạ đó khiến ông phát bực.

Óc ông chỉ tập trung vào một thứ. Jack. Con mẹ nó Jack là ai chứ ? Sao tên đó lại khiến vợ ông đến mức…. ? Tại sao Narcissa lại chọn Jack thay vì ông cơ chứ ? Họ ở bên nhau bao lâu rồi ?

Không phải trước kia ông chưa từng để ý. Ông biết Narcissa cũng có nhiều cuộc tình và bà biết rằng ông cũng có. Chỉ là họ chưa từng nói một lời nào về việc đó với nhau, nhưng rất rõ ràng. Họ chưa bao giờ lo lắng về các mối tình ngoài lề của mình.

Nhưng Narcissa chưa bao giờ đòi ly hôn. Điều gì khiến Jack trở nên đặc biệt đến vậy ?

Hãy thôi đi, Lucius. Mày chỉ mới bốn mươi sáu tuổi. Vẫn còn trẻ, và thậm chí nếu ả đàn bà dâm đãng đó có bỏ mày, mày vẫn có cơ hội, rất nhiều cơ hội.

Điện thoại reo lên.

“Tập đoàn Malfoy, ông Malfoy đang nghe,” ông lè nhè.

“Tin tốt đây, thưa ngài,” giọng của Cedric Diggory vang lên từ đầu dây bên kia. “Tôi đã tìm được địa chỉ của vợ ngài.”

Tim ông đập gia tốc.

“Bà ta ở đâu ?” Lucius chất vấn.

“Trong một quán bar trên đại lộ Tám, đang nói chuyệnvới người pha chế ruơự, bằng một giọng thì thầm. Tôi nghĩ họ đang thương lượng chuyện gì đó. Ô, chờ đã, có ai vừa đến từ phía sau, và bà ta đi theo hắn,” Diggory trả lời. “Tôi không nói chuyện lâu được, đây là điện thoại của quán bar. Tôi sẽ nói chi tiết cho ông vào ngày mai.”

Đầu dây cắt ngang.

Rầm. Lucius ném điện thọai xuống sàn trong phẫn nộ. Ông hít hơi thật sâu và đếm đến mười, cố gắng bình tĩnh lại. Sau một lúc, ông cúi xuống và nhặt điện thọai lêm, đặt tai mình vào để nghe thấy âm thanh quay số quen thuộc. Nhưng chẳng nghe thấy gì cả.

Tuyệt, điện thoại hỏng rồi.

--------

“Chà, lâu không gặp, Draco. Khỏe không ? Vẫn dựa dẫm vào Bố hả ? Vẫn giàu nứt đố đổ vách hả ? Dĩ nhiên rồi. Nói cho cùng , sẵn sàng trả một triệu hay gì đó để giết Riddle thì chắc hẳn là phải giàu rồi. Tốt.Tốt đây.”

Họ Malfoy cảm thấy muốn đảo tròn mắt, thay vì đem vẻ hợm hĩnh nổi tiếng đậm chất Malfoy khi anh trao cho Zabini cái nhìn gia trưởng. Dù lòng bàn tay thì ướt nhẹp.

Họ vẫn ở trong quán bar, bao quanh bởi đàn em của Zabini, tay cầm súng và băng đạn. Dĩ nhiên, anh cũng có một khẩu súng trong túi áo trong, nhưng nó chậm và nhỏ. Những viên đạn chỉ bắn tôi hơn một khẩu B-B, nghĩa là hoàn toàn vô dụng trong trường hợp này.

Có nghĩa là anh phải ngậm miệng lại không nói những lời tai hại. Anh rất nghi ngờ là Zabini sẽ làm ra trò gì, nhưng ai biết được tên này có khả năng gì. Và được bao vây bởi những tên trông như những tên giết người với súng ống giắt ngang sẽ hù dọa trái tim gan dạ nhất. Draco, không may là, chẳng phải là siêu nhân, dù anh ước gì như vậy. Anh rất từng bị dọa về điều đó.

“Hân hạnh được gặp,” anh chào mừng qua kẽ răng, buộc bản thân nở một nụ cười nhỏ với Zabini. Không cần thiết để khiến tên này thành kẻ thù, nhưng cũng chẳng có lý nào khiến hắn thành bạn của Draco cả.

“Đây là những thằng ngon lành nhất,” Zabini nói, ngay lập tức chuyển sang vụ làm ăn, không buồn biết đến câu chào hỏi của tóc vàng. "Croak, Goyle, Crabbe, và Bruce."

Draco gật đầu, nhìn ngó từng tên một.

Croak trông như phiên bản vai u thịt bắp của Pettigrew. Mắt đen mang theo một sự ranh mãnh bí hiểm khi giao với mắt của Draco. Hắn rõ ràng là tên đầm dầu thứ hai trong nắm ên này, lãnh đạo khi Zabini không có mặt.

Họ Malfoy gật đầu.

Mắt của Goyle lại thể hiện cho Draco sự thông minh trong khoảnh khắc. Anh hỏi Goyle bằng một câu đơn giản : “Khỏe không ?” Gã này trả lời với một tiếng gầm gừ. Zabini đã ngửi thấy mùi nghi hoặc của Draco khi y nói. “Goyle là thằng giết người ngon nhất của tôi đấy. Xử rất nhanh.”

Crabbe là đứa to xác nhất, mặc dù chỉ mập hơn là lực lưỡng. Zabini bảo tên này dùng súng rất tốt. “Có thể bắn xa với cự ly mười dặm. Rõ ràng là thổi phồng.

Bruce đúng là những gì Draco tưởng tượng nếu có ai đó nói với anh cái tên này. Rất lực lượng.Nhưng, giống như mấy thằng đần khác, mắt gã lời mờ và chẳng cho thấy có một tí óc nào trong hộp sọ dày.

Vậy là trong số bốn tên, tên duy nhất có não có thể nói chuyện đàng hoàng là một thằng chuột cống ? Draco nghĩ, có hơi thất vọng. Sở thích của Zabini trong lựa chọn đàn em ấy. Ít nhất Riddle cũng có vài tên ra hồn. Hình ảnh của Lupin và Greyback hiện lên trong óc. Nhưng chúng phải làm như thế. Hãy cho tôi thấy là một triệu có thực sự đáng giá hay không. Hay mình chỉ việc thuê một tên sát thủ đang làm cho Diggory.

“Chừng nào thì tôi có tiền ?” là cái đầu tiền bò ra khỏi miệng Zabini sau một hồi im lặng.

“Tất nhiên là sau khi xong việc,” Dracno nói chắc chắn.

“Tốt. Cho tụi này hai tuần chuẩn bị.”






Đọc thêm!

Thứ Sáu, 28 tháng 6, 2013

Tìm thấy tình yêu trong đau khổ chương 19


Nếu có ai đó bị nhốt lại cùng một phòng với Blaise Zabini, điều đầu tiên mà họ chú ý đến hắn là một chàng trai người Ý đẹp trai. Năm phút sau khi nói chuyện với y, họ sẽ nhận ra rằng y chỉ là một thằng khốn ghê tởm yêu tiền như mạng chưa từng thấy.

Đúng ra là, đó chính xác là những gì mà cô gái bên cạnh y nhận ra được. Và bất ngờ là, cô nàng chẳng bỏ đi, kể cả với Blaise.

Chà, thực ra y cũng chẳng ngạc nhiên lắm. Có lúc cũng có người ở lại, nhưng hầu hết, họ sẽ đi ngay lần ân ái đầu tiên. Đa phần, kẻ chạy đi vì sợ hãi y hoặc chỉ là những ả mại dâm cho rằng y không trả đủ.

Còn người này không sợ y, hoặc ít nhất…. đang tập la hét chữ “em yêu anh” với y năm phút một lần ... Mà con điếm này chẳng cần lấy một xu.

“Chừng nào thì anh sẽ trở về ?” Ginerva Pettigrew hỏi y, môi bĩu ra, cố ra vẻ đáng yêu. Vẻ mặt đó chỉ làm cho Blaise thèm đập vào mặt ả. Y nhìn ngó thân thể trần như nhộng đó và quyết định là phải nhịn. Ả là một món ăn ngon… miễn phí. Và có đôi lần, vai trò còn được đổi nữa cơ chứ, là người trả tiền cho y.


Đã có thể lên giường , mà còn có tiền. Vâng, cô nàng đúng là một kho lúa mà y chẳng muốn đánh mất.

“Blaise baby à ?” ả rên ư ử, khiến y phải cố gắng chịu đựng hơn.

“Ừ,” y lầm bầm.

“Chừng nào thì anh sẽ trở về ?” ả hỏi, ngước lên nhìn y qua hàng mi dày. “Em sẽ nhớ anh lắm. Anh chẳng đoái hoài gì tới em sao ?”

Ả có một ý nghĩ rằng ả yêu y. Ý nghĩ phải yêu cô nàng, khiêu vũ cùng cô nàng trong một buổi vũ hội giống như ả từng đề nghi khiến y phát bệnh. Một đứa con gái chỉ mới mười ba tuổi đầu luôn nghĩ rằng mình sẵn sàng để làm một phụ nữ. Cô ta là con gái, đúng. Cô ta ngây thơ, phải. Cô ta ngu xuẩn dù tưởng rằng mình rất thông minh, đúng luôn.

Nhưng,
Blaise nghĩ lại khi thở ra một hơi, cô nàng yêu mình, đẹp và giàu. Thêm nữa còn là bạn tình miễn phí.

“Khoảng một hay hai tháng gì đó. Anh phải đi New York,” y trả lời, phấn khởi nhìn ngắm vẻ kinh hoảng ụp xuống mặt ả.

“Anh đến đó ư ? Nơi đó…. Nói đó….”

“Em muốn anh tìm hiểu chuyện gì xảy ra với mấy thằng anh của em hả ?” Thực ra, nếu cô nàng có muốn, y cũng chẳng phí thời gian để làm mấy chuyện đó.

“Em chẳng có anh em nào hết. Em chỉ có một bà dì đã mất,” ả nói, quẳng cho y một cái nhìn lần cuối. Mặt cô nàng nhanh chóng trở lại vẻ “dễ thương”. Ả vươn một tay ra chạm vào bờ vai y. Y giật ra.

Con khốn này đang nghĩ mình là ai trên đời này vậy ?

“Sao anh lại đến đó ?” Ả hỏi, giọng hòa với đường phèn. Blaise gần như nổi hết gai ốc khi nghe giọng nói đó.

“Công việc.”

“Việc gì ?”

“Ô, công việc đắt tiền. Công việc này sẽ tốn của anh khối tiền nếu anh không nhảy vào.” Vừa mới đêm qua, y nhận được một cú gọi khẩn cấp từ một người khách hàng. Draco Malfoy, thằng khốn giàu có mũi hỉnh đó. Malfoy nói hắn muốn đề nghị với y một vụ làm ăn lớn; hành quyết Tom Riddle.

Lời đề nghị này bắt đầu với giá nửa triệu, và rồi Blaise nhanh chóng nâng lên hai triệu. Sau vài câu thương lượng, họ cuối cùng đạt tới thỏa thuận một triệu. Với tất cả đám ngon lành nhất và cả y nữa.

Blaise cau mày khi nghĩ về vụ thương lượng. Một triệu là rất nhiều. Malfoy nghe có vẻ phấn khởi khi họ đạt tới thỏa thuận đó…. Blaise cũng thế. Một cơn sự nghi ngờ bùng lên trong đầu y, cuối cùng đưa đến một kết luận. Thằng khốn tóc vàng đó đã định một vụ làm ăn giá một triệu !

“Blaise, baby ?” lại một tiếng rên đến phát bực.

“Im lặng, tôi đang suy nghĩ,” y nạt. Nàng tóc đỏ rời khỏi y và ụp xuống mặt một cái gối, bĩu môi hờn dỗi. Y không buồn chú ý đến ả khi mải suy nghĩ về vụ làm ăn. Nếu làm được, y sẽ có cơ hội vươn ra phía bắc và chiếm lấy khu vực của kẻ thù và y còn được một triệu dollar nữa chứ.

Sớm thôi, y sẽ đoạt lấy thế giới này. Ý nghĩ ấy khiến gương mặt y nở nụ cười. Ý nghĩ đơn giản rằng cả thế giới sẽ thuộc về y. Vâng, một giấc mộng ngu ngốc. Nhưng ai bảo điều đó không thể xảy ra ?

“Anh cần tiền !” cuối cùng y nói lớn, xoay qua nhìn Ginny.

“Em hiện có sẵn ba ngàn bốn trăm,” cô nàng trả lời y, trao cho y một nụ cười mà y nghĩ rằng đó là để quyến rũ. Mắt y khẽ chuyển động khi nhìn vào nụ cười đó, tự hỏi tại sao cô nàng lại cần phải tỏ ra quyến rũ cơ chứ, đặc biệt là nụ cười của ả lại có tác dụng ngược đối với y.

“Anh đang nói về khoản mười lăm ngàn,” y nói. Thực ra, y chỉ cần tám ngàn, nhưng tại sao lại phải nói không với một khoản thặng dư chứ ?

“Em chỉ có ba ngàn thôi,” ả nói.

“Vậy thì đi lấy thêm đi,” y gắt lên. “Từ thằng chồng bệnh hoạn giàu có của em đó !”

“Anh cũng giàu mà !”

Phải, y rất giàu. Nhưng mà y không thích dùng tiền của mình. Y có một cái vạc bí mật nằm sâu dưới đất mà y từng ra lệnh cho một thằng đàn em chôn xuống để không ai biết… tên chôn cái vạc đó đã chết… và trong vạc là hàng triệu, hàng triệu dollar. Y không biết chính xác số tiền, y cũng chẳng buồn đếm. Mặc dù, nếu y có thời gian, đếm tiền sẽ là điều đầu tiên.

Chẳng có gì trên thế gian này đẹp đẽ hơn tiền. Chẳng có gì thơm tho hơn mùi hương của đồng xu và tiền xanh. Tiếng leng keng của đồng xu là giai điệu âm nhạc với y , hoặc còn hơn thế, tiếng leng keng của đồng 25 cent.

Cách tốt nhất để tiết kiệm tiền là dùng tiền của người khác khi có thể. Người mẹ Ý xinh đẹp của y đã dạy y như thế. Mụ đàn bà đó đã phản bộ người cha cuối cùng của y vào giây phút lão bệnh tật, và trước khi Blaise đến tuổi mười tám, mụ đã có hơn mười đời chồng, người sau giàu có hơn người trước.

Giờ mụ đang sống trong một khu nghỉ mát yên bình ở Hawaii, lặn ngụp giữa mùa hè và có đàn ông bao quanh, trong thiên đường của riêng mụ.

“Không, anh không giàu,” y nói. Giờ là thời gian để xin xỏ. “Nào, bé cưng. Anh cần mười tám ngàn.”

“Anh vừa nói mười lăm !” ả la lên.

“Ô, vậy sao ? Ý anh là mười tám cơ,” y đính chính, mỉm cười. “Bé yêu ?”

“Nhưng mà em không có !” ả rên rỉ, âm điệu của cô nàng khiến cả người y vặn vẹo phát bực. Giống như một con rận không chịu bỏ đi; làm da y ngứa ngáy phát tởm.

“Vậy viết một tấm séc dưới tên chồng em đi. Giả chữ ký của hắn đó. Dễ thôi mà, bé cưng. Anh sẽ cho người đến ngân hàng rút tiền mặt,” y trả lời. Cô gái nghĩ mình cứng rắn, cơ mà thực sự lại rất yếu nhược.

“Nhưng…”

Y ngay lập tức chặn ả lại bằng một nụ hôn phớt lên môi, và tự nguyền rủa bản thân phải làm mấy việc này. Môi hắn di chuyển trên cổ ả, để lại các vết cắn ửng đỏ. Ả rên lên, thật to chỉ vì vài dấu hôn, y nhẹ nhàng cắn xuống xương quai xanh của ả. Rồi y nhìn lên, nhìn ngắm thành quả trên gương mặt cô nàng.

“Vậy em sẽ giúp anh chứ ?”

“Vâng,” ả thở hổn hển.

----------------

Lucius Malfoy trừng mắt nhìn tờ giấy và cây viết trước khi nhìn thẳng vào mặt vợ ông, bà đáp trả lại bằng một vẻ mặt bình tĩnh, lạnh tanh. “Đây là gì ?”

“Chỉ cần kí ở phía dưới là được,” bà nói.

“Tôi sẽ không ký bất kỳ cái gì cho đến khi tôi biết đây là thứ khốn khiếp gì,” ông quát, một tia nghi ngờ hiện lên trong óc.

“Đơn ly hôn,” bà trả lời, càng khiến vẻ ngạc nhiên dâng lên trong mắt ông.

“Ly hôn ?” ông nói. Narcissa gật đầu. “Bà đang muốn làm gì hả ?”

“Tôi muốn ly dị. Tôi sẽ trở về bên Jack,” bà nói lớn bằng chất giọng tương tự. “Tôi chán ngấy nơi này và phát bệnh với ông. Đừng lo, tôi không muốn lấy đồng xu nào nữa đâu. Giờ ông chỉ việc ký tên phía dưới, trao cho luật sư và coi như….”

“Tôi sẽ không đưa nó cho ai cả !” ông nạt nộ, đập tay xuống bàn. “Và tôi cũng không ký.” Vợ ông cau mày. Một thập kỷ yên bình trôi qua khi bà nhìn vào mắt chồng.

Không ai trong số họ nói gì khi ông nhìn quanh phòng chỉ vào một trong số những gười hầu đứng cạnh cửa ra vào.

“Marie !” Lucius cất tiếng gọi. Người hầu gái nhanh chóng chạy đến và ông đưa cô tờ giấy. “Đốt nó đi.”

“Trả lại cho tôi !” Narcissa hét lên, bất chợt đứng bật dậy. Marie nhìn giữa hai ông bà chủ, không biết phải nghe lời ai.

Narcissa nheo mắt lại và quay lại chồng mình, điên cuồng giễu cợt những gì mà mình định làm. Bà không còn sức lực để bắt đầu tranh cãi với Lucius. “Ô tốt thôi, đốt đi. Nhưng tôi sẽ đi, Lucius. Và thế thì cũng chẳng khác gì ly dị cả,” Narcissa cuối cùng đi, ào ra cửa, bỏ lại gương mặt đỏ chín của Lucius Malfoy và cô người hầu.

“Đưa tôi tờ giấy đó !” ông nạt. Marie nhanh chóng trả lại cho ông và vội vã rời đi.

Ông đi đến văn phòng và bốc điện thoại lên.

Thật không bình thường khi Diggory mất nhiều thời gian như vậy để tìm người. Thông thường, không đến một tuần. Nhưng nó đã hơn một tuần rưỡi rồi. Lucius xem xét điều này một chút trước khi quay số. Ông cần cái tên Jack đó phải chết ngay bây giờ, chết mất xác đi.

“Thám tử Dig….”

“Tìm Jack đi !” Lucius quát lên trước khi Diggory nói xong. “Tìm hắn và giết tên khốn đo !”

Một tiếng thở dài từ đầu dây bên kia vang lên khi ngực Lucius phập phồng vì cơn giận không kềm nổi. Có một khắc im lặng sau tiếng thở dài, được theo sau bởi tiếng sột soạt giấy tờ trước khi Diggory trả lời điện thoại.

“Ngài Malfoy à, tôi có đến bảy mươi lăm tên Jack và tôi cũng cần một thời gian để đánh giá và thu hẹp lại. Xin lỗi, giá như ông có cái họ…”

“Nếu tôi có thì tôi đã cho ông biết !” Lucius rống lên, sự bình tĩnh chỉ còn lại rất mỏng manh. “Tôi không tin rằng sau năm năm làm việc với ông, ông không thể tìm nổi một người mà tôi cân ! Ông thường nhanh nhạy hơn nhiều !”

Lại một hơi thở dài khác. “Ông cũng thường cho tôi tên đầy đủ.”

“Vợ tôi đã bỏ đi rồi !” Ông Malfoy hét lên, và cảm thấy ngu ngốc, nhục nhã khi nói ra chuyện đó. “Giờ, ông hãy đi tìm thằng khốn đó và giết nó ngay. Ra giá đi, tôi muốn hắn phải chết trong tháng này !”

“Vậy là vợ ông đã đi theo tên Jack đó ?” Diggory hỏi.

“Phải.”

“Tốt, để bà ấy ở đó, và tôi sẽ bắt ngay tên Jack cho ông.” Sau đó đầu bên kia ngắt máy.



---------------

“Harry, ổn thôi mà,” Draco trấn an khi anh khẽ bóp bàn tay Harry. “Sẽ ổn thôi. Vào đi.”

“Anh sẽ đi với em phải không ?” cậu bé thì thôi, giọng run rẩy khi em nhìn Draco qua cánh cửa. “Đi vào với em.”

“Dĩ nhiên rồi.”

Cho dù Draco nói gì, cảm giác sợ hãi vẫn lởn vởn trong lòng Harry giống như một một cục đàm không lấy ra được. Em không muốn đi vào trong đó và đối mặt với Riddle đâu. Nhưng buộc phải vậy. Ron, Dean và cặp sinh đôi đều ở đây cả, nếu Riddle giữ đúng lời. Nhưng, Harry vẫn không quên được cái cách mà mọi người nhìn vào em lần trước. Em vẫn không quên được cái nhìn nặng nề, lạnh giá của Greyback và vết sẹo trên cổ Lupin.

Đêm qua, em nhìn vào chính mình trong gương cả một giờ liền. Em rất giống ba. Em biết, nhưng trước khi em chưa bao giờ quan tâm đến việc đó. Sau ngày hôm đó, em đã nhìn mình khác đi. Cha nào, con nấy.

“Ba mày là một con quái vật thực sự.” Giọng nói của Riddle cứ lanh lảnh trong đầu em.

Dĩ nhiên, Hary biết chắc rằng ông ấy, chính bản thân mình, chẳng phải là con quái vật nào cả. Ông chưa bao giờ làm bất kỳ chuyện xấu nào. Hình ảnh của ông đôi lúc có hiện lên, nhưng sau ngày hôm ấy, hình ảnh của ông hiện lên liên tục. Chính gương mặt của em lại khiến em sợ hãi.

“Đi đi.” Draco lại giục em.

Harry xóa đi ý nghĩ của mình và hít một hơi sâu. Em bước vào trong.

Người phụ nữ lần trước đứng sau quầy. Mụ ngẩng phắt đầu lên ngay lúc tiếng bước chân của họ vang lên. Đôi mắt màu xám tro của mụ đảo qua Harry một lát rồi đến Draco.

“Ông ta ở trong đó,” mụ xì xào lớn tiếng với nỗi sợ ngay trước khi Harry có thể nói bất cứ điều gì.

Tóc vàng bên cạnh em gật đầu và kéo lấy tay áo em. “Vào đi.”

-------

Chúng cứ nhìn.

Phẫn nộ, sợ hãi, tò mò đan xen nhau khi em bước vào trong quán bar thông qua cửa “nhà kho”. Nhưng rồi lại lập tức quay đi, giả vờ như em chưa từng ở đây, trở về tiếp tục câu chuyện, cười giỡn và ẩu đả. Harry thở phào nhẹ nhõm. Mọi thứ dường như êm ả hơn khi không có những ánh mắt ấy.

Cái chuồng phía trước lần này trống trơn, không ai chú ý đến nó nữa. Các trò chơi bài lá đã thay thế một con thú nào đó làm trò tiêu khiển. Quán bar vẫn dơ hầy và hôi hám, và tất cả những người trước kia vẫn ở đây.

“Em có muốn anh đi với em hay ở lại đây ?” Draco hỏi khi họ bước ba bước và bên trong, chỉ về cái cái bàn trống. Harry nhìn lại anh và lắc đầu. Em muốn Draco đi với em. Khi có Draco ở bên em cảm thấy an toàn hơn.

“Đi với em,” em nói, quay đầu trở lại, mắt em dạo khắp phòng một lần nữa để tìm tên bắt cóc bạnh mình. Ánh mắt em nhanh chóng nhìn đến Riddle, lần này, chọn một cái bàn ở góc thay vì ở giữa. Hai kẻ mgoại lai bước về phía hắn.

Trái tim Harry khẩn trương nhảy lên. Em có thể cảm nhận ánh nhìn lạnh giá của Riddle về phía mình khi em và Draco đến bên bàn và ngồi xuống. Một khoảnh khắc im lặng đến khó chịu. Harry nhìn vào cái bàn gỗ, Riddle nhìn em, còn Draco trừng mắt nhìn Riddle.

“Cậu có đem theo không ?” Riddle hỏi, phá vỡ sự im lặng.

“Có.”

“Bạn cậu đang ở cửa sau,” Riddle băng giá nói.

“Cảm ơn,” Harry trả lời, cố làm âm điệu lịch sự và thành thật nhất có thể nhưng đã thất bại. Giọng em lạnh và cứng ngắc. Em nghĩ mắt Riddle nheo lại và lúcđó.

Harry quay đầu qua và nhìn vào Draco, kéo tóc vàng ra khỏi cái nhìn chết người kia. “Tiền kia.”

Harry có thể thấy quai hàm của Draco nghiến chặt khi đưa tay vào túi áo ở ngực và lấy ra một xấp tờ một trăm dolllar, tất cả đều còn mới cứng từ ngân hàng. Mắt Riddle nhanh chóng sáng lên một cách tham lam khiến Harry ghê tởm không thôi.

Draco lại đưa tay về. “Bạn Harry trước đã,” anh nói với Riddle đang kinh ngạc, và rõ ràng là chẳng vui vẻ gì khi tiền lại biến mất trong túi Draco.

“Được, chúng ở cửa sau,” tên lớn hơn lập lại, thậm chí còn lạnh giá hơn, đứng dậy. “Tôi dẫn đường được chứ ?”

“Cứ vậy đi.”

Mọi người thậm chí không nhìn con đường họ đi khi cả ba đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi. Tiếng xì xào đột nhiên thấp dần , tuy nhiên, lại rộn lên khi Riddle bước ra khỏi phòng. Những bà mà Harry bước qua trở nên tĩnh lặng khi em đi qua, mắt họ đảo lên, nhìn vào trần nhà nhưng thể đó là thứ thú vị nhất.

Riddle đã ra lệnh cho chúng không được nói chuyện với mình sao ?


Harry trở nên cứng nhắc. Cả Riddle cũng đang cố tỏ ra tử tế, hoặc hắn đang tính kế gì đó, và Harry không nghĩ Riddle là một người tử tế ra hồn gì đâu. Em đứng lại nơi cửa và mắt quét qua mọi người tỏng phòng. Một số người nhìn lại, nhưng nhanh chóng xoay đi. Harry đành coi như không thấy. Draco có thể xử lý rắc rối nếu có chuyện xảy ra.

Ít nhất là Harry hy vọng như thế.

“Harry !” Giọng của Ron Weasley vang lên từ nơi gần đó. Tóc đen ngay lập tức đổi hướng nhìn về phía mấy anh em nhà Weasley và Dean, bị trói và cột lại bằng dây thừng, lưng đối lưng.

“Bọn chúng đây,” Riddle lạnh lùng nói. “Giờ thì đưa tiền ra.”

Harry nhào về phía họ, để mặc Draco xử lý việc với Riddle. Em nhanh chóng tìm một hòn đó sắc cạnh và bắt đầu cắt dây thừng. Không được.

“Bồ phải dùng một con dao,” Dean nói.

“Chờ đã. Mình cắt được rồi.” Harry lầm bầm, mắt em nhìn vào sợi dây thừng. Một vài giây sau , âm thanh đóng cửa vang lên, chứng tỏ Riddle đã rời đi. Harry chẳng chú ý đến việc đó khi em ngừng lại kiểm tra sợi dây tró trước khi bắt đầu cắt lần nữa. Em cũng chẳng buồn để ý trước khi Draco đưa một con dao thật cho em.

“Đây nè.”

Mấy anh em nhà Weasley và Dean cứng người, nhíu mày nhìn bạn mình nhận lấy con dao và hoàn thành nhiệm vụ.

“Mấy bồ ổn chứ ?” Harry hỏi khi em kéo lấy phần dây thừng còn lại. “Chúng không đánh đập mấy bồ đó chứ ? Chúng có làm gì mấy bồ không ?” Em nhìn sang Dean. “Bọn chúng không…”

“Không,” Fred ngắt lời, mày vẫn cau lại khi nó giật mạnh một phần dây quanh eo, “Họ rất tốt với tụi này, đối với việc bắt cóc. Mặc dù họ chẳng nấu nướng gì.”

“Ừ, tụi này cứ phải ăn khoai tây sống suốt ba ngày nay,” George nói thêm, mũi nó nhăn lại với vẻ chán ghét khi nhớ lại đám khoai tây. “Nhưng mặt khác, cũng khá là tử tế.”

“Ô,” Harry nói, vừa an lòng vừa hơi thất vọng… em đang mong chờ thứ gì đó phấn khích hơn. “Vậy… ổn rồi. Mình nghĩ vậy.” Em thở dài khi họ đứng lên, phủi bụi ra khỏi đống quần áo bẩn. Rồi khi em bắt gặp ánh mắt của Ron.

Đôi mắt nâu chứa đầy vẻ hoài nghi và khó hiểu. Harry thầm cau mày khi em trông thấy đôi mắt của thằng bạn thân, theo tầm mắt của Ron hướng về Draco.

“Sao tên đó lại ở đây ?” Ron hỏi, hất đầu về phía Draco đẩy ngã bức tường mà anh đang tựa vào, gương mặt buồn chán hiện lên vẻ lạnh giá.

“Đó là… đó là Draco Malfoy. Ảnh đã giúp đỡ mình,” Harry trả lời khéo léo nhất có thể.

“Hắn giúp bồ ?” Ron có vẻ quát to hơn là hỏi. “Sao hắn lại giúp bồ chứ ?” Mắt nó quay trở về phía tóc vàng. “Làm sao chúng ta biết là có thể tin một túi tiền hợm hĩnh như mi ? Sao mi lại giúp đỡ chúng ta ?”

“Ron, ảnh cho tôi vay tiền.”

“Lần trước gặp, hắn đã đe dọa ném chúng ta khỏi tàu lửa đó Harry. Kỳ này là thế nào ?” Ron vặn hỏi. Cặp sinh đôi nhìn nhau và nhìn về phía Harry, gương mặt khó hiểu bất đắc dĩ. Dean tránh xa cuộc đối thoại này, vẻ mặt lạnh tanh như Draco.

“Đó là vì….”

“…. Bạn cậu đi cùng tôi.” Draco ngắt ngang bằng một giọng lớn tiếng rõ ràng, di chuyển đến bên cạnh Harry.

Im lặng.

“Bồ làm ăn với hắn hả ?” Ron nghi hoặc hỏi. “Sao bồ không nói cho mình biết ? Và tại sao bồ lại muốn làm ăn với hắn chứ ?”

“Không phải là làm ăn,” Harry lặng lẽ trả lời.

Fred và George nhìn về phía Hary, một sự ngộ ra hiện lên mặt khi họ hiểu được âm điệu tỏng giọng của Harry, kết hợp câu của Draco và em. Không phải là hợp tác, nhưng lại đi cùng nhau. Sự thật phơi này. Diễn cảm trên mặt họ đan xen giữa sửng sốt lẫn kinh tởm khi họ hướng mắt về phía Draco. “Vậy là bộ đột nhiên quyết định làm bạn với tên đó ?” Ron hỏi, vẫn chưa hiểu ra.

“Không phải đâu Weasley” Draco nạt, khiến Ron quay đầu lại. Họ trừng mắt nhau trong một chốc. “Bạn mày đi với tao. Và ý tao không phải là về mặt làm ăn hay bạn bè. Đi với, Weasley, nghĩa là cặp với nhau. Bạn mày và tao đang cặp với nhau.”

“Draco,” Harry rít lên, khủng hoảng và không tin nổi.

“Hắn nói láo, phải không Harry ?” Ron hỏi bằng giọng dứt khoát, nhìn về phía Harry. “Tụi mình là bạn thân nhât. Tụi mình kể nhau nghe mọi thứ. Và mình biết là bạn mình không phải là thằng đĩ đực. Đúng không ?” Harry tránh né ánh mắt nó và lỗ mũi Ron bốc khói.

“Ron à….”

“Vậy là mày quyết định đóng vai đĩ đực,” thằng bạn thân nhất quát lên. “Một con nhỏ vẫn chưa đủ.”

“Đĩ đực ?” Draco nhíu mày gắt.

Harry hít một hơi thở. “Giữa mình và Dracon không phải như thế đâu Ron. Tụi mình nghiêm túc.”

Đáp lời em là một tiếng khịt mũi mỉa mai. “Ờ phải rồi, tụi bây yêu nhau nhiều lắm và đã đính hôn năm năm rồi. Vậy tụi bây tính làm gì nữa ? Tổ chức một hôn lễ lớn nhất thế kỷ hả ? Mày bao nhiêu tuổi hả Harry ? Hai mươi lăm hả ? Ba mẹ mày cũng chết vì tai nạn xe lửa hả ? Hay mày định đổi tên thành Harriet để chuốc bọn phóng viên ?”

Bao tử Harry quặn thắt khi em nhăn mặt trước những câu nói đó. Em có thể cảm thấy Draco đang cứng người bên cạnh.

“Kinh tởm,” Ron quát lên, đôi mắt nâu của nó lạnh giá và tràn đầy phẫn nộ. “Nếu Percy còn ở đây, ảnh cũng sẽ chết lần nữa.”

“Draco đã cứu bồ.” Harry bùng nổ. “Ít nhất bồ cũng phải cố mà hiểu chứ. Sao anh ấy phải làm điều đó nếu không yêu mình ?”

“Tốt thật đấy,” Ron nói, giọng đều đều. “Tao tự hỏi làm sao mà một con điếm cưới một lão già bốn muơi lăm tuổi. Ơ, tao không biết, có lẽ con đó yêu ổng chăng ?”

Đầu óc của tóc đen quay mòng mòng. Từng tế bào khiến đầu óc em quay cuồng khi em bước về phía Ron, Ron lại lùi lại như thể Harry là thứ gì đó rất kinh tởm. Một bàn tay đẩy em lại.

“Mẹ mày có bao giờ dạy mày là nếu mày không có gì tử tế để nói, thì đừng có mở mồm ra không ?” Là giọng Draco. Kinh hoàng và nhẹ nhõm xen lẫn trong em cùng lúc. Draco có thể giải quyết Ron, nhưng Draco cũng khinh thường và ngu ngốc khi bắt đầu một cuộc ẩu đả vô nghĩ.

“Tao không cần mày làm mẹ tao.” Ron nói cộc cằn. Nó lùi lại, mắt dán chặt vào Harry. “Và mày cũng chẳng khác gì con nhỏ sát nhân đó. Mày thậm chí còn ghê tởm hơn nó.” Rồi Ron chạy ra khỏi con hẻm.

Cặp sinh đôi cắn môi và nhanh chóng lầm bầm một câu tạm biệt. Dean im lặng theo sau.

Harry nhìn theo họ, miệng khô khốc và mặt tái nhợt khi từng người khuất khỏi tầm mắt. Cuối cùng, em gục ngã xuống đất, và hoảng loạn nhìn lên bầu trời, như thể bầu trời có thể cho em một sự giải thích về cách hành xử của bạn mình.

Tại sao em chưa từng bối rối ngay từ đâu ? Có thể vì em chưa bao giờ nghĩ họ sẽ phản ứng thế. Em cũng chưa từng ngờ là Draco lại nói ra lý do mà anh đi cùng Harry. Em thậm chí còn chưa từng nghĩ đến việc gì sẽ xảy ra khi Riddle thả họ. Em lo lắng việc Riddle tính kế với họ, hoặc Riddle có thể nói dối.

Nhưng Riddle không nói dối.

Và Ron thì giận dữ.

Ron tức giận cũng không có gì bất thường. Harry cũng sẽ giận chính mình nếu em ở địa vị của Ron.

“Em có bạn bè hay thật,” Draco lầm bầm, gầm gừ, sau một phút chẳng có tiếng động nào từ Harry.

Harry quyết định không trả lời.

Một tiếng thở dài từ Draco và một bàn tay đặt lên cánh tay phải của em. “Harry, về nhà thôi. Tối nay sẽ có mưa.”

“Không.” Câu trả lời thốt ra sau một phút.

“Đừng ngốc nữa, trễ rồi.” Draco nói.

“Không,” Harry lặp lại, nhìn chằm chằm vào đám mây. Em khép mắt lại rồi mở ra.

Ron nghĩ rằng Ginny là một kẻ bán thân. Ron nói em chẳng khác gì Ginny cả. “Bạn ấy nghĩ Ginny là một con điếm,” Harry lập lại ý nghĩ này, không biết tại sao mình lại nói chuyện đó.

Draco lạ lẫm nhìn em. “Anh đoán cô nhóc là em gái nó. Ừ, là con điếm. Giờ thì về nhà thôi.”

“Nó cưới Pettigrew vì hắn giàu có,” Harry lập lại lời của Ron.

Họ Malfoy nhìn xuống em, bắt đầu hiểu cuộc đối thoại này sẽ đi đến đâu. “Em không hề bán thân, Harry à,” anh nói đơn giản. Harry chớp chớp mà và nhìn anh với đối mắt màu xanh biếc đầy đê mê.

“Nhưng em tìm đến anh chỉ vì tiền,” tóc đen hổn hển thì thầm.

“Em không bán thân,” Draco nói chắc cahứn. “Giờ nếu em không chịu đứng dậy thì anh sẽ bế em về.” Harry chẳng động đậy.

Draco lại thở dài và khuỵu người xuống ngang bằng với Harry. Harry quay đầu tránh né. “Không, anh đã nói hai lần và anh sẽ không nói chuyện đó nữa. Lặp lại theo anh : tôi không phải là điếm.”

“Nhưng em đúng là vậy mà.”

Anh nhìn Harry một lát với vẻ không tin nổi và giận dữ, và rồi đặt tay anh lên trán em. “Harry, em không phải… Vậy em định sẽ làm gì ? Đuổi theo nó hả ?”

“Mẹ em nghĩ là ba rất giàu,” tóc đen nói tiếp, giọng càng lúc càng nhỏ. “Ginny cưới Pettigrew vì hắn giàu, và em đến với anh chỉ vì em muốn tiền. Vậy có gì khác nào ?”

“Khác hoàn toàn !” Draco rít lên. “Và chỉ như thế thôi ! Đừng nghĩ nhiều nữa, được chưa ?!”

“Và anh còn là đàn ông,” em kết thúc. “Em là đàn ông.”

“Không , Harry, đây không phải là làm thế nào,” tóc vàng gắt lên, “Lần trước có vấn đề gì khi cả hai chúng ta đều là nam giới đâu ? Không, vì em tìm đến anh ! Thay vào đó em có thể đi tìm một người đàn bà giàu có nào đó, nhưng em đã tìm đến anh. Hiểu chưa ? Là anh.”

“Anh là người duy nhất mà em biết,” Harry cay đắng nói.

“Em có yêu anh không ?”

Câu hỏi thốt ra khỏi miệng anh giống như không khí trước khi anh có thể kềm lại. Tim anh nhảy lên khi câu hỏi bật lên, ngạc nhiên là mình có thể hỏi một câu như vậy. Draco hít một hơi thật sâu và lại bắt đầu.

“Anh yêu em. Ân ái với em khiến anh cảm thấy hạnh phúc. Em có thấy giống như thế không ?” Anh hỏi bình tĩnh hơn, cảm thấy bản thân đang đỏ bừng lên từng chút một. “Nếu em cũng yêu anh, thì em không phải là điếm. Bán thân xác, với anh, là ngủ với một người mà mình không muốn. Nếu em nghĩ là em chỉ làm việc này vì tiền, vậy thì chỉ cần nói với anh và ngừng lại việc mà em căm ghét đó lại.”

Đôi mắt xanh biếc của Harry nâng lên, và quay đi.

“Anh không bắt em ở cùng anh. Lựa chọn là ở em. Nếu việc đi cùng anh khiến em ghê tởm, thì hãy cứ đi đi,” Draco nói tiếng, buộc giọng nói mình bình tĩnh nhất có thể khi hít hơi thật sâu từng giây một. Anh đang nói cái gì vậy ? Harry sẽ bỏ đi mất !

Nhưng tình đơn phương chưa bao giờ tốt đẹp cả. Anh nhắm mắt lại và chờ đợi câu trả lời.

“Đưa em về nhà đi, Draco.”

------------

Cái đồng hồ gần đó điểm chín giờ, theo sau bởi một đợt giá lạnh giá xuống đời. Hơi thở của nó phả ra những cụm khói tí hon khi nó loanh quanh xuống đường phố. Nó trông giống như một kẻ ăn xin.

Ron Weasley gầm gừ khi nó đi qua một nhà băng đã đóng cửa, lầm bầm nguyển rủa bản thân vì mình đã là thế. Nó nhìn lên và nhìn về phía bậc tam cấp cửa trước của ngân hàng.

Hai ba người gì đó đang ở đó. Một bà già; Ron cũng không biết là bà ta đã chết hay chỉ đnag ngủ. Hai đứa trẻ ở góc nhà sợ hãi nhìn nó khi tụi nó ôm chặt lấy cái gì đó trông như thịt bò bít tết. Đứa lớn hơn trừng mắt nhìn nó, một cái nhìn bảo nó biến đi đi.

Bụng nó buông ra một tiếng rên đáng xấu hổ, và nó ngồi xuống, mặt chôn vào trong bàn tay.

Nó ước gì mình có gì đó để ăn. Miệng nó toàn nước miếng khi nó nghe thấy tiếng hai đứa nhóc nhai rau ráu miếng thịt bò, mùi hương của món ăn chỉ càng nó thêm đói khát. Nó hầu như không ăn một chút khoai tây nào mà đám bắt cóc đưa… cặp sinh đôi ăn gần hết… nó chỉ đang lo lắng. Nhưng giây phút nó, nó lại không. Nó chỉ giận dữ và đau buồn. Và nỗi đơn mang cơn đói đến cho nó.

Bành bạch, bành bạch. Đám trẻ rời đi.

Nó nghe thấy tiếng gầm gừ của mây đêm, từng đợt sấm to.

Sẽ có mưa.

Và ngay khi sự tiên đoán ấy đi qua óc nó, từng hạt mưa tí tách rơi xuống đất. Đâu đó gần nó, Ron có thể nghe thấy bà già kia cũng tỉnh dậy, lầm bầm gì đó giống như “chết để lên thiên đường” và rời đi.

Nó bỏ tay ra khỏi mặt. Cơn mưa ngay lập tức phủ lấy chúng.

Mưa như trút nước. Trong tích tắc, nó ướt mèm từ đầu tới chân. Nhưng nó vẫn ngồi trên bậc tam cấp khi nó nhìn mọi người vội vã đi qua nó, cố tìm một mái hiên nào đó.

Nó cứ nhìn và nhìn, mặc kệ cái rét lạnh giá ập xuống người nó hết lần này đến lần khác. Nó vô tình run lên khi con phố trống hoắc. Giờ chỉ còn lại mình nó. Chỉ còn mình nó nơi đây.

Harry cũng chỉ giống như Ginny. Bán thân xác cho một thằng đàn ông hử ?

Một tiếng cười cay đắng thoát ra từ cổ họng, khiến nó giật mình. Nó thực sự có thể cười như thế sao ?

Cơn mưa lạnh giá trút xuống tóc và mặt nó. Gai ốc nổi lên trên da, trên cả mấy đốm tàn nhang đỏ ửng. Nó chẳng thể phân biệt được sự khác nhau giữa mưa và nước mắt của mình nữa.

Thế giới này càng lúc càng thay đổi hơn nữa hả ? Đứa bạn thân thật thà, tử tế, vui nhộn và hiểu chuyện cùng đứa em gái xinh đẹp, đáng tự hào, thông minh. Cả hai đều chết vì tiền.

Ginny bỏ rơi họ vì họ không có tiền. Harry đến với thằng đó, một thằng đàn ông, cũng vì tiền. Percy chết vì cố kiếm thêm tiền. Lũ trẻ ở đây trước kia chắc cũng sẽ sớm trở thành những tên móc túi vì chúng chẳng có việc gì để mà sinh nhai. Người phụ nữ già có thể cuối cùng sẽ ở trong một nhà truyền đạo cho đến khi qua đời.

Nhà băng đóng cửa vì chẳng còn lại gì để cho vay. Nền kinh tế đi xuống vì cổ phiếu đột nhiên trở nên chẳng chút giá trị. Thiếu doller thật sự khiến mọi việc khác hẳn.

“Thật kỳ cục,” nó quát lên. Liệu có một thứ gì đó trên thế gian này quan trọng hơn mấy tờ giấy lộn đó không ?

Ánh chớp nhá lên, theo sau đó là tiếng sấm vang rền.

Không.

Tiền mang đến thói tham lam. Tiền mang đến hận thù. Sẽ mất bao lâu nữa trước khi nó hay cặp sinh đôi trở thành kẻ nào đó, giống như Ginny với Pettigrew hay Harry cùng gã đó. Bao lâu để họ xuống thấp hơn nữa ? Và còn Dean thì sao ?

Còn Dean thì sao ?

Mọi người ở trong trấn đều ghét Dean và mẹ nó. Nó là một đứa da đen, chỉ điều đó đã khiến mọi người ghét nó. Nó đã từng sống trong điều kiện tốt hơn nhà Weasley. Molly Weasley khinh thường họ vì điều đó. Chẳng có kẻ da đen nào được phép giàu có hơn da trắng.

Đó là cả cuộc đời nó, tiền, thói tham lam. Ron run rẩy và nhìn lên bầu trời. Mưa xóa nhòa mắt nó, hoặc có thể lại là nước mắt. Nó chẳng biết là cái gì.

Nó và cặp sinh đôi sẽ đi đâu đây ? Dean sẽ phải đi đâu ? Chúng chẳng có gì cả. Nó cũng không dám trở về nhà. Ba mẹ sẽ rất thất vọng. Làng xóm sẽ trỏ vào mặt họ và cười cợt. Thị phi; những đứa trẻ nhà Weasley không được phép tạo ra nó. Ba mẹ chúng thậm chí cũng sẽ không ủng hộ chúng.

Ron nhắm mắt lại. Người ta nói tự sát là kết thúc của sự điên cuồng, nó nói tự sát là con đường đi đến cuộc sống, một cuộc sống mới mà không có rắc rối nào tồn tại.

Nó hy vọng đôi mắt mình sẽ nhắm lại.


Đọc thêm!

Thứ Năm, 27 tháng 6, 2013

Đại thúc thượng ngộ lang chương 120 - 124

Chương 120


Nam nhân luôn tự trách bản thân, có lẽ lúc đó hắn không nên đưa Vĩnh Trình về nhà, không cho Vĩnh Trình ở lại nhà mình, Vĩnh Trình cùng Tâm Nghi có thể đã không đến với nhau.

Nhưng điều làm hắn thương nhất chính là Tâm Nghi từ trước đến nay không nói cho hắn biết chuyện này, như vậy Tâm Nghi tự nguyện để...

Nhưng vậy có thể nói, Tâm Nghi không hề yêu hắn...

Điều đó có thể chứng minh rất nhiều điều, nam nhân hồi tưởng thời gian sống cùng Tâm Nghi, Tâm Nghi cho đến bây giờ cũng chưa từng chủ động cùng hắn sống cuộc sống ân ái vợ chồng, có đôi khi nam nhân nói không trở về nhà, Tâm Nghi ngược lại thật cao hứng.
Đọc thêm!

Thứ Tư, 26 tháng 6, 2013

Tìm thấy tình yêu trong đau khổ chương 18



“James. Là James,” tiếng thì thầm lại vang lên.

“Mười sáu năm rồi tao chưa từng gặp lại cậu ta !”

“Cậu ta làm gì ở đây ? Tao tưởng cậu ấy đã chết ?”

“Mày vẫn nghe chuyện như thế về cậu ta hả ?”

Tiếng thì thầm dội lên từ mọi góc phòng khi Riddle dẫn em đi đến chiếc bàn ở giữa. Mọi người quay nhìn em, nhưng nhanh chóng xoay đi khi em nhìn lại. Nhóm người mà em hướng đến ban nãy đã chuyển đến một cái bàn đằng sau. Một tên nhanh chóng đưa em chiếc ghế trước khi rời đi, Harry đáp trả bằng tiếng “cảm ơn”. Vì một lý do nào đó, tên đó chỉ chớp mắt và gật gật đầu trước khi bỏ chạy. Riddle chắt lưỡi cười.

Đọc thêm!

Thứ Ba, 25 tháng 6, 2013

Tìm thấy tình yêu trong đau khổ chương 17




Đôi tay em vắt vẻo bên cổ Droca khi họ về đến cửa trước căn nhà lớn. Mặc dù em cố đứng dậy, nhưng cái chân đau của em đã từ bỏ khi chúng vừa chạm sàn nhà. Em bỏ Draco khi gã tóc vàng vật lộn với chìa khóa và vật xuống sàn, tự ôm lấy mình , cảm thấy quá mệt mỏi ngay cả việc giữ cho mắt mở ra.

Em ngáp một cái khi cánh cửa đẩy vào.

“Harry,” Giọng Draco thì thầm. “Dậy đi.”

Mày có thể ngủ ngoài này mà,
cơn mệt mỏi của cơ thể bảo với em. Mình mệt đến mức không dậy nổi. Em đấu tranh với cơn buồn ngủ và đứng dậy, theo Draco vào trong.

“Giờ thì im lặng nhé,” Draco thì thầm, “Anh đang cố để….”


“Drake !” một giọng phụ nữ hét lên, kéo lấy sự chú ý từ Harry. Gã tóc vàng buông ra một tiếng càu nhàu và xoay người lại. Người phụ nữ tóc đỏ lúc trước đứng phía trước họ, vận một bộ đồ ngủ màu đen gần như xuyên thấu. Bé tóc đen vặn vẹo trước hình ảnh của cô ta và nhìn qua Draco, nhưng anh chẳng hề nhìn lại.

“Drake, em lo quá,” cô ta nũng nịu bằng chất giọng ngọt như đường. “Anh lại như thế. Bỏ mặc em lại trong phòng một mình !” Ả ngừng lại để buông ra một tiếng nức nở giả tạo, đầy kịch nghệ trước khi nhìn thấy Harry. Mặt ả méo mó vì kinh tởm khi ả nhìn vào bộ quần áo rách rưới và mái tóc thảm khốc của Harry từ trên xuống dưới. “ Đây…. Đây là ai…”

“Sao cô vẫn còn ở đây ?” Draco lạnh lùng nói. “Chẳng phải đã đến lúc cô phải đi rồi sao ?”

Người phụ nữ ngạc nhiên nhìn anh. “Sao em phải đi ? Anh nói là anh đã mua em đêm nay. Dĩ nhiên em vẫn ở đây chứ.”

Gã tóc vàng lần tìm túi sau và lấy ví ra. Anh móc ra hai tờ một trăm dollar rồi vất chúng dưới sàn. “Tôi đổi ý rồi. Giờ thì mặc quần áo vào và đi đi.”

“Cái gì ?!” Giọng ả nghe không còn ngọt ngào nữa, thay vào đó là một thứ tiếng mà Harry liên tưởng đến tiếng quạ kêu mỗi sáng.

“Tôi bảo biến đi,” Draco lặp lại.

“Cái gì ?!” ả lại la lên.

Malfoy thở hắt ra và vòng tay lại. “Tôi đang nói tiếng Mỹ đúng không ?”

“Sao… đúng… nhưng… anh vừa bảo em đi ra ngoài ?” ả hỏi với vẻ hoài nghi. “Em đã làm gì sai sao, Drake ?”

“Biến.đi.cho.”

Ả há miệng nhìn anh một lúc, trước khi bình tĩnh và ngậm miệng lại. “Xin thứ lỗi ?”

“Dọn đồ đi, và đi càng sớm càng tốt. Tôi cần giải quyết một chuyện quan trọng và tôi không cần cô ở đây cản trở tôi.”

Ả lắc lắc đầu, tiếp tục chớp mắt trong kinh ngạc, trước khi quẳng cho anh một cái quắc mắt và đùng đùng lên lầu.

“Đúng ra là, biến khỏi đây ngay bây giờ,” Draco nạt nộ.

“Draco, cô ấy chỉ mặc một chiếc áo ngủ. Và cổ cũng đâu có nơi nào để đi trong đêm chứ,” Harry thì thầm.

“Cô có thể ngủ ở bậc tam cấp phía trước. Lấy chăn từ sô pha ấy. Sáng mai tôi sẽ bảo quản gia lấy quần áo cho cô.”

“Đừng nói như thật vậy !” ả la lên, hất tóc, hầu như cố tỏ ra hợm hĩnh, nhưng lại hơi có vẻ trẻ con. “Em sẽ không ngủ ở bậc tam cấp nhà anh như một con đĩ đâu.”

“Cô có quyền chọn hoặc là ngủ ngoài hành lang, hoặc là đi ngay lập tức.”

“Tôi…” Sự tự vệ của ả bị cắt đứt bởi cái nhìn của Draco. “Tôi sẽ đi. Tôi không muốn ngủ ở hành lang,” cô lầm bầm lớn tiếng ngay khi biến lên lầu.

Một lát sau, người phụ nữ đi xuống, ăn mặc gọn gàng và lấy hết đồ của mình. Tiếng đóng sầm cửa vang lên.

“Và tên tôi không phải là Drake,” Draco càu nhàu.



-------

“Thực ra cổ cũng khá là tử tế đó chứ,” Harry lầm bầm khi khập khiễng vào phòng Draco. “Em còn tưởng cổ sẽ nổi điên lên hay sao đó.”

Draco khịt mũi và đóng cửa lại. “Ừ, cô ta cũng là một người biết điều. Nhiều con điếm cứ phàn nàn về một con điếm còn nhiều hơn cô ta. Nhưng chắc là do có tiền. Anh ra giá năm mươi dollar trong một đêm và cho ả tận hai trăm.” Anh xoay người đối mặt Harry. “Và ý em là sao khi tưởng cô ta nổi điên lên ?”

“Em từng ở gần một con điếm,” cậu bé tóc đen trả lời khi em thu mình vào một cái ghế gần đó. “Em sống với một người.”

"Ginevra Weasley?"

Harry ngạc nhiên nhìn lên, “Sao anh biết tên nó ?”

“Cho xin,” Draco nói với một cái khịt mũi khác. “Đám cưới của ả vang lên khắp nơi trên radio và trang nhất tờ nhật báo thành phố hai ngày qua rồi ! ‘Đám cưới lớn nhất trong thập kỷ’.” Anh đi đến phòng tắm và bật công tắc đèn. Một ánh sáng vàng tràn khắp phòng.

“Em quên mất điều đó.”

Draco bắt đầu xả nước vào bồn tắm. “Bạn gái hả ?” anh hỏi sau một giây im lăng.

“…. Không, nhưng lúc trước em cũng đi tìm nó. Ngu lắm hả, giờ em cũng nghĩ mình như vậy. Hồi còn nhỏ nó chưa bao giờ như thế. Nó từng là một đứa tử tế.”

“Giờ thì em thấy bộ mặt thật rồi đó hử ?”

Lại một sự im lặng khi nước chảy đầy vào bồn. Harry căng thẳng vặn vẹo chỗ ngồi, cảm thấy không thoải mái trong một lúc lâu im lặng. Em ước em có thể nói gì đó để tiếp tục cuộc trò chuyện vô nghĩa này. Em mở miệng khi sự im lặng cứ kéo dài, quyết định nói gì đó. Nhưng trí óc em trống rỗng.

Mình nên im miệng thì hơn. Em dụi mắt và ngáp. Mệt mỏi lại xâm lấn. Không biết lúc nào nước đã ngừng chảy. Và thứ tiếp theo mà em biết là, Draco đang đứng trước mặt em, lắc lắc vai.

“Harry.”

“Hử ?” Harry thở hắt ra và giậy mình khi cú lắc đưa em trở lại. Draco ngừng lại. “Vâng ?”

“Cởi đồ ra nào.”

Cái gì ?!

Harry chớp chớp nhìn anh với đôi mắt xanh mở lớn.

“Em cần phải tắm. Dơ lắm rồi,” Draco trả lời. Harry đỏ mặt. “Em tưởng anh muốn gì nào, ngốc ?”

“Em tự tắm được,” Harry gầm gừ khi thẳng hướng đến phòng tắm, mặt vẫn đỏ lựng. Một bàn tay thô lỗ tóm lấy em và xoay em lại. Harry nhìn vào đôi mắt xám của Draco và nuốt nước miếng. Tay của anh chàng tóc vàng nhanh chóng cởi nút áo sơ mi trước khi em kịp phản ứng.

“Chúng ta sẽ nói chuyện nhiều hơn khi anh tắm cho em,” anh nói, không nhìn ra khỏi gương mặt của Harry khi tay anh lần xuống và kéo quần em xuống. Một nụ cười ranh ma hiện lên trên mặt. “Nào đi thôi. Em có thể để quần áo ở trong phòng tắm. Anh không thích nhìn thấy quần lót là thứ đầu tiên khi anh đi ra đâu.”

Gương mặt Harry đỏ như cà chua khi theo Draco vào nhà tắm. Em xoay người tránh Draco khi cởi toàn bộ quần áo, tự hỏi bản thân tại sao lại phải khẩn trương khi trần truồng trước mặt một người đã từng thấy mình không mặc quần áo và từng chạm vào mình chứ. Em bước ngay vào bồn ngay khi vừa cởi ra.

“Aooo…” Em nhăn nhó khi nước nóng vẩy vào vết thương, tự nguyền rủa bản thân quá nhanh nhảu.

“Ngốc quá đi,” Draco nói khô khốc. Harry nhìn anh khi anh lấy ra một chiếc khăn trắng và nhúng nó vào trong nước. Vắt khô xong, anh nhẹ nhàng chà xát lên vết thương ở cổ Harry.

“Đau,” Harry nói. Draco lấy nó ra và lại nhúng nó vào nước trước khi lặp lại động tác. Chỉ có điều, là trên vết bầm ở cánh tay Harry. Tóc đen cắn môi để không rên lên nữa.

“Anh biết Tom Riddle,” Draco chợt nói. Harry vặn vẹo. “Anh không quen hắn, nhưng anh biết vài thứ cơ bản mà mọi người trong giới kinh doanh biết.”

“Là sao ? Hắn là ai ?”

Câu trả lời là “Hắn cho người ta vay tiền. Hắn bắt đầu việc đó từ vài năm trước.”

“Hắn giống như một nhà ngân hàng hả ?”

Draco đổ nước lên vết bầm. “Đại loại thế. Nhưng hắn có quy tắc rất kì cục.”

“Quy tắc gì ?”

“Em không cần phải trả hắn tiền cho đến khi hắn cần tiền, như thế đó.” Draco trả lời. “Kẻ vay tiền của hắn không cần trả tiền định kỳ như với ngân hàng. Chỉ phải trả khi hắn muốn, không phải là khi kẻ đi vay muốn.”

“Làm sao anh biết ? Anh từng vay hắn rồi hả ?”

Draco bật cười. “Không ! Nhà Malfoy ? Vay tiền ai đó ? Không, là những đối tác nhỏ hơn của nhà anh. Rơi rụng khá nhiều rồi đấy. Sau vài cuộc tìm hiểu, bọn anh biết là bọn họ phải rút lui vì họ nợ hắn rất nhiều tiền và giờ thì hắn đòi lại.”

Harry chớp chớp mắt và lắc đầu. “Cái đó đâu có hợp pháp đúng không ? Hắn làm thế thật sao ?”

“Chẳng có vấn đề gì với hẳn cả. Rất nhiều con chó chính phủ nợ hắn tiền, nên nếu có ai đó thật sự muốn thách thức vấn đề đó với hắn, người đó chết chắc rồi.”

Harry buông ra một tiếng thở dài khi nghĩ về Tom Riddle. “Ba em mượn của hắn nhiều lắm, ổng mượn tiền từ Tom trước khi em ra đời nữa kìa. Nhưng nhà em đã có thể trả được nợ…”

“Loại trừ việc Riddle không muốn số tiền đó cho đến lúc này. Sao hắn lại muốn nó nếu hắn không cần ? Kể từ thứ Ba đen tối, tình hình tài chính trong nước rất ảm đạm. Hắn không cần tiền trước đó vì mọi thứ rất tốt đẹp. Nên dĩ nhiên, hắn muốn lấy tiền về vì hắn sợ sẽ mất trắng nếu quá muộn.”

“Anh biết rất nhiều về hắn nhỉ,” Harry nhận xét.

Draco chế giễu và đảo tròn mắt. “Em cũng sẽ biết. Bất kì ai dính líu đến hắn đều biết.”

“Kể cho em nghe mọi thứ nào.”

“Thì anh đang kể đây,” Draco nói.

“Bắt đầu từ lúc đầu ấy. Kể em nghe mọi thứ anh biết nào.”

Một cái nhìn được bắn thẳng vào em.

“Xin lỗi….”

“Hắn bắt đầu xưng tên trong nghề cho vay nóng khoảng năm 1912. Hắn từng ở tù vài lần vì chuyện gì đó mà chẳng ai biết được. Đầu tiên hắn thương lượng với các chủ đầu tư phía nam. Anh đoán là những người miền nam giới thiệu cho hắn với vài ông chủ xí nghiệp ở miền bắc.

Băng nhóm của hắn hình thành năm 1913, một năm sau khi hắn bắt đầu cho vay tiền.”

“Hắn có băng nhóm hả ?”

“Vẫn còn,” Draco nói. “Lúc đầu, nhóm đó của hắn chỉ để thị uy, không lớn lắm, cho đến khi nước Mỹ tham gia vào Thế Chiến. Hắn bắt đầu sử dụng nhiều kẻ đâm thuê chém mướn trong suốt thời gian mọi người bất đồng với hắn về vấn đề quy định về chiến tranh hay gì đó.

Thực ra hắn chẳng tự tay làm mấy việc bẩn thỉu đó, mấy tên đàn em làm. Nhiều luật sư cố gắng liên kết những tên giết người với hắn. Nhưng họ chẳng bao giờ tìm được chứng cứ.

Đến năm 1915 mọi thứ có vẻ bình lặng một chút. Rồi luật cấm bán rượu được thông qua, và bây giờ, những quán bar toàn những băng nhóm, tội phạm làm chủ đấu đá nhau giành địa bàn, và khủng hoảng đến, hắn bắt đầu gửi thư hăm dọa đến con nọ, như hắn làm với ba em.” Một tiếng thở dài buông ra.

“Bộ hắn thật sự giết người nếu họ không xoay tiền kịp thời hạn sao ?”

“Anh không biết. Anh không rõ hắn lắm.”

Lá thư thoáng hiện lên trong óc Harry. Em nghĩ về những dòng thư của ba em. “Ba em biết hắn từ rất lâu. Ông nói ông biết khả năng của Tom. Ông nói Tom sẽ giết ông nếu ông không có toàn bộ số tiền.” Em nhìn lên gương mặt của Draco. Một chân mày nhướng lên khi nghe câu nói đó.

“Vậy là, ba em có một mối quan hệ gì đó với hắn hả ? Vì ba em là người đầu tiên anh nghe được là biết rõ Tom. Chẳng ai biết rõ hắn cả, trừ những kẻ trong băng nhóm của hắn. Và bọn chúng là những tên rất trung thành. Bởi vậy mấy nhà đầu tư cá nhân cũng phải mất một thời gian khó khăn để tìm hiểu thông tin về hắn,” Draco nói. “Tất cả những gì chúng ta biết là giấy chứng sinh, gia phả, mấy thứ đó lại chẳng làm ăn được gì. Và sự thật là hắn từng vào tù một lần.”

Harry quay đi, suy nghĩ sâu sắc về thông tin đó.

“Có một điều bí ẩn về hắn mà mấy nhà đầu tư chẳng sao tìm được, dù có làm cách nào,” Draco tiếp tục.

“Điều gì ?”

Tóc vàng ngừng lại, nhíu mày suy nghĩ. “Chẳng ai biết hắn có được tiền từ đâu. Ý anh là, hắn chưa bao giờ có việc làm – một công việc chính thức, quan trọng trong đời hắn, cả trước và sau khi hắn ra tù. Và rồi tiền xuất hiện như không. Chẳng từ đâu cả.”

“…. Thì từ… từ thừa kế ? Từ ông chú giàu có nào đó chết và để lại gia tài cho hắn chăng ?” Harry đoán. Em đã đọc rất nhiều câu chuyện như thế trong vài cuốn tiểu thuyết và cổ tích, khi mà một người họ hàng giàu có để lại cho người hùng một đống tiền của và ngôi nhà, nơi nguời đó sống hạnh phúc mãi mãi. Dĩ nhiên là không tính đến, nếu điều đó thực sự đến với Tom Riddle, hắn lạm dụng sự giàu có của mình.

“Hắn có một người cha giàu có, Tom Riddle cha, chết từ hồi hắn mười lăm tuổi. Riddle cha lại không thừa nhận hắn làm con,” Draco trả lời.

“Tại sao không ?”

“Mẹ của ông con hình như là một người trong nhà thổ. Họ thậm chí chẳng lấy nhau. Bộ em nghĩ là Riddle cha muốn bị gạch tên khỏi gia phả bằng việc lấy một con điếm sao, thậm chí có là kẻ yêu y say đắm ?”

“Nhưng mà…”

“Bà ta bệnh nặng khi gặp Riddle. Người đàn bà tội nghiệp chết vào ngày Giáng sinh sau khi sinh hắn ra trong một trại mồ côi.” Tóc vàng nhăn mặt. “Bệnh sốt rét.”

“Đó là cái gì ?”

“Bị nhiễm khuẩn.”

“Ô… Vậy là hắn có tiền từ người cha ?”

Draco lắc lắc đầu. “Tài sản và bất động sản nhà Riddle không bao giờ đến được với hắn. Một họ hàng ở Anh đã thừa kế chúng.”

“Vậy hắn cướp ngân hàng ?”

“Mấy toà soạn sẽ biết và hắn vẫn sẽ ở trong tù,” anh khịt mũi trả lời. “Nơi duy nhất mà hắn có thể cướp và không bị mấy con chuột đánh hơi tiền để ý đến là kho bạc nhà nước. Và đó là nơi giăng đầy bảo an.” Draco bật cười. “Lũ đầu tư cũng sẽ đào lên được chuyện đó, nhưng Riddle chưa bao giờ ở gần kho bạc, thậm chí còn không đến gần.”

“Ai đó cho hắn tiền.”

Draco nhìn em một cái và lại rót nước qua đầu em, khiến em giật cả mình. “Liệu em có cho ai đó mười triệu dollar chẳng vì lý do gì không ?”

Bé tóc đen đỏ mặt và trừng anh. “Em không biết,” gắt gỏng, gạt nước ra khỏi đầu, “Còn anh ?”

Họ nhìn nhau một chốc. Bươm bướm chập chờn trong bao tử Harry khi Draco nhìn em, đầy hoài nghi. Em cảm thấy sự tò mò vơi dần, và thay vào đó là giữ cho mặt mình thẳng tắp với cái nhìn cái nhìn bất mãn.

Đôi môi nhếch lên đập vào mắt em, thôi bay cơn tức giận. Em thở dài khi đôi môi đó lần tìm đến cằm, nhẹ nhàng liếm lên vết thương ở cổ. Đau, nhưng lại làm em thoải mái cũng nhiều như cơn đau. Một bày tay của Draco biến mất dưới nước. Có gì đó bất chợt trao cho đứa em đang cứng ngắc của em một cái vuốt ve. Em thở dốc và nghiêng nghiêng đầu khi bàn tay của Draco dạo quanh vùng dưới, va chạm, ma sát lấy nó.

“Ừ, nếu anh có mười triệu để chia sẻ, em sẽ có được tất cả.”

-----------

Em có thể cảm thấy ai đó đang nhìn mình, dù chẳng mở mắt. Miếng băng trên mặt thực kỳ cục. Tay chân em còn cảm thấy đau hơn khi cử động.

Có là ai thì cũng đừng nhìn nữa ! em nghĩ khi buông ra một tiếng rên. Một đôi môi mềm mại đặt lên má em và em thở dài , thưởng thức giây phút đó. Em cố động đậy, nhưng có gì đó ngăn em lại. Thầm nguyền rủa, em cảm thấy là “dây thừng.”

“Mở mắt ra nào,” một giọng nói thì thầm.

“….Draco.”

“Dậy thôi.”

Em run run và mở mắt ra để rồi thấy bộ ngực trần của tóc vàng. Màu đỏ lại tìm được đường xuất hiện trên mặt em khi tay Draco di chuyển xuống dưới lưng. Draco nhìn xuống em với vẻ mệt mỏi.

“Anh dậy rồi,” Harry nói, cảm thấy ngu ngốc vì câu nói đó.

“Và em cũng dậy rồi.”

“Mấy giờ rồi ?” Tóc đen hỏi, ngáp một cái.

“Sáu giờ sáng,” trả lời. “Em thường thức dậy sớm đúng không ? Nên, dậy đi.”

“Đừng vậy mà,” em lầm bầm khi thấy Draco trượt khỏi giường. Không mặc quần áo. Em chợt cảm thấy khó mà di chuyển. Rồi em cũng nhận ra là mình cũng trần truồng luôn. Em gục đầu xuống mấy cái gối mềm khi Draco quấn khăn tắm lên người.

“Lần trước anh ngủ quên và hãy xem em đã làm gì nào,” Draco khịt mũi nói. “Nhưng đừng có mà muốn biết em làm anh phát điên thế nào.”

“Em vô tội,” Harry nói, cố tỏ ra mỉa mai. Màu đỏ trên mặt tố cáo em. Draco khẽ cười khi anh lại cúi xuống và đặt một nụ hôn lên trán Harry.”

“Anh sẽ sớm trở lại.” Một lúc sau, cánh cửa lặng lẽ đóng lại.

Harry chôn mặt vào gối, mỉm cười hạnh phúc khi cảm giác choáng váng vờn quanh em. Em cũng chẳng buồn quan tâm việc liệu hành xử giống như một cô gái nhỏ hay không. Ý nghĩ Draco vẫn cần em đã tạo thành một cảm xúc ấm áp mờ nhạt.

Cửa mở. Harry quay đầu lại. Một khay thức ăn đặt ở bàn cạnh em, và mùi của thịt xông khói chui vào mũi. Rồi em nhớ ra là mình chưa ăn gì ba ngày nay rồi. Bụng em cất tiếng kêu to, lầm bầm xấu hổ, và theo sau đó là một tràng cười từ tóc vàng.

------------

Số 15 đường Henry.

Khung cảnh tòa nhà mang em trả lời hiện thực khi em thây Draco bước vào tỏng đó. Đó là những gì mà họ dự tính; Draco đi trước, em theo sau. Vậy là Riddole chẳng có gì phải nghi ngờ việc Draco là bạn em cả.

Em có thể cảm thấy mặt Draco vặn vẹo khinh bỉ khi em bước đến số 15. Bên trong nhà số 15 là một người phụ nữ, đứng đằng sau một cái quầy với nụ cười mở rộng, sáng lạn mà Harry nhanh chóng nhận ra là sự giả tạo. Thực ra, em đi qua tòa nhà, nhìn xung quanh như thể bị lạc đường.

Em có thể nghe thấy tiếng cười giải tạo của Draco khi anh chào người phụ nữ. Năm phút sau, anh bước vào.

“Ừm, chào,” em nói với người phụ nữ đứng sau quầy. Đến gần hơn, em có thể thấy là bà ta bị thiếu một cái răng cửa. Có còn lại thì vàng ệch. Thực ra, mỗi cái răng mà bà còn lại hoặc màu vàng hoặc màu nâu. Bà quẳng cho em một cái nhìn như thể mũi em dính lọ.

“Tên ?” bà nói, nụ cười giả dối mất hút khi xem xét em từ đầu tới cuối, cả mấy vết bầm tím.

“Ừm, tôi đến gặp Riddle,” em trả lời.

“Hử,” người phụ nữ bực bội. “Trông mày chẳng giống như có đồng nào trong túi.”

“Tôi đến để gặp Riddle,” em lặp lại. Thực tế, em không có tiền trên người; Draco có. Hoặc ít nhất, Draco bảo là có.

“Chờ ở đây,” bà nạt nộ khi bước vòng qua quầy và mở một cánh cửa có dán bảng là “Nhà kho”. “Ông Riddle ở đây.”

Harry thậm chí không buồn buông một lời cảm ơn khi đi đến cánh cửa để mở, chỉ muốn tặng cho bà ta một cú đá mà mụ đáng phải có. Bà xì một cái cái mỉa mai khi em bước vào trong. Em gầm gừ đáp trả khi cánh cửa đóng ngay trước mũi.

Một tràng tiếng cười hô hố và vỗ tay ập vào tai khi em quay lại. Em ngây lập tức cứng người lại, tim đập liên hồi vì sợ hãi. Đó là loại chào mừng từ Riddle sao ? Em nhìn lên và thở phào. Không ai cười vào em cả.

Tất cả đang cụng canh cách mấy chiếc ly tách trên bàn. Đàn ông và đàn bà la hét huyết sáo như những thứ mà Harry chỉ có thể diễn tả là mấy tên điên mê sảng. Em nuốt nước miếng , cảm thấy muốn biến khỏi đám đông điên khùng này thì hơn.

Phía trước căn phòng là một cái chuồng.

Một con heo trong đó, hét lên đau đớn khi một cây roi vung lên, quất vào làn da màu hồng nhạt. Con heo nhảy lên và chạy xung quanh chuồng, tiếng khóc của nó chui vào lỗ tai Harry. Đám đông lại la hét cười cợt như thể con vật chỉ vừa hoàn thành một điệu nhảy quyến rũ. Mà trong con mắt của chúng, Harry đoán chắc là chúng nhìn ra như vậy đấy.

Em cố khóa âm thanh đó lại khi rời tầm mắt khỏi con heo, mắt quét quanh phòng, cố gắng tìm Draco. Malfoy đang ngồi ở dưới căn phòng, nhìn xuống ly nước của mình, không chạm đến nó. Anh ngẩng đầu lên và bắt gặp ánh mắt của Harry, trước khi quay đi.

Harry hít một hơi thật sâu.

“Chà chà,” một giọng nói chợt vang lớn. “Nhìn xem chúng ta có ai ở đây ! Ngài Potter đến để tham dự cùng chúng ta !”

Đám đông – chỉ một giây trước, còn đang reo hò phấn khích – rơi vào im lặng trước thông báo sự hiện diện của Harry. Nụ cười biến mất trên gương mặt họ và một người đàn ông ở giữa đám đông đứng dậy.

Làn da ông ta có một màu vàng nhạt ánh lên từ ngọn nến và quần áo lùng thùng. Mắt hẹp tí và mũi gần như không có.

“Tom Riddle ?” Harry hỏi bằng một giọng thì thầm.

“Rất vui được gặp cậu, ngài Potter," gã đàn ông rít lên, gương mặt nặn ra một cái nhếch môi. Đi đến gần Harry, cậu bé có thể thấy làn da của hắn rất nhợt nhạt – màu vàng chỉ là một trò ảo giác từ ánh nến. “Tất cả chúng tôi đều đang đợi caụa.”

“Xin lỗi vì bắt ông phải chờ,” em trả lời một cách lạnh lùng hết mức, ước gì có thể chạy đến bên Draco và để anh xử lý việc này. Riddle đặt một bàn tay lên vai em và dẫn em xuyên qua đám đông im lặng. Harry ngẩng cao đầu, đầu gối lại run run vì sợ hãi sau cái va chạm đó.

Mọi người lùi lại. “Là Potter,” có ai đó thì thầm trong… kinh sợ ? Em nhìn vào người đàn ông đó, đối phương ngay lập tức lùi ra khỏi tầm mắt của em.

Họ đang… sợ ? Sợ mình ư ? Chắc hẳn là do Riddle, không thể là mình được, em nhíu mày nghĩ. Nhìn xung quanh, em có thể thấy gương mặt của họ, một vài treo đầy hoài nghi. Một đám vai u thịt bắp bên trái em, tuy nhiên, lại nhìn em đầy ghê tởm. Em hít một hơi thật sâu, thoát ra khỏi tầm tay của Riddle, đi về phía một trong đám người đó. Cơn giận của họ nhanh chóng bay biến khi họ trừng to mắt nhìn em, mặt trắng như tấm vải bọc lấy thân thể Percy.

Hoài nghi bởi biểu cảm đó, Harry lại quay lại.

Sao vậy nhỉ ?





Đọc thêm!