Vẫn âm thầm ái mộ, vẫn khát vọng xa xôi, vẫn không dám tưởng tượng có được nam nhân, giờ phút này ngay tại bên cạnh mình, ở trong ngực của chính mình, thật thật sự ôm hôn.
Làn da hỏa nhiệt cách quần áo đơn bạc mà tản ra vẻ hấp dẫn đến trí mạng, giống như đang đối đãi với bảo bối, Mộ Phi nhẹ nhàng hôn, từ cổ đi xuống trả vài một dấu vết hoa hồng màu hồng phấn, dùng răng nhẹ nhàng cắn mở nút áo, lộ ra một mảng lớn da thịt màu mật ong.
Đầu lưỡi linh hoạt đùa giỡn đột khởi trước ngực nam nhân, cứ thế liếm cắn tê dại làm cho Hướng Nhất Phương nhịn không được run nhè nhẹ, thân thể thoát lực miễn cưỡng dựa vào trên tường mới có thể duy trì thăng bằng cơ thể.
"A Phi....." Nam nhân vừa lên tiếng, nhưng lại là thanh âm run rẩy khiến cho Mộ Phi không chịu được.
"Cho tôi yêu anh." một tay vuốt ve trước ngực nam nhân, một tay khẩn cấp cởi quần nam nhân, Mộ Phi lại bao phủ lấy đôi môi của Hướng Nhất Phương, đem tất cả lời nói hóa thành nụ hôn ngọt ngào, đem tất cả tiếng rên rỉ nuốt tiến vào trong bụng mình.
Vòi hoa sen xối vào hai người, Mộ Phi đưa tay gỡ kính mắt ra khỏi gương mặt chữ điền, nhìn ánh mắt mê man của nam nhân mà tâm thần nhất thời rung động, khẽ vuốt khuôn mặt nam nhân, Mộ Phi ôn nhu nói : "Có thể không ? Cho tôi ôm anh."
Ánh mắt chờ mong gắt gao nhìn chằm chằm nam nhân, nam nhân cúi đầu không dám nhìn về nam tử phía trước đang bức ép mình, khẽ gật đầu, đều làm được đến chừng này, Mộ Phi cư nhiên còn hỏi vấn đề này, nếu hắn không muốn, chẳng phải sớm đã đẩy Mộ Phi ra sao ?
Đầu đột nhiên bị nâng lên, ngay sau đó là một nụ hôn sâu thiếu chút nữa khiến Hướng Nhất Phương tắt thở, nụ hôn vừa chấm dứt còn chưa kịp phản ứng lại, cả người đã muốn bị Mộ Phi đi sau đẩy ngã vào bồn tắm đầy nước, nước chảy ào ào xuống đất.
Trong nháy mắt bọt nước văng khắp nơi, Mộ Phi cũng đi theo vào trong bồn tắm lớn, dễ dàng xé rách quần áo bên dưới còn sót lại của nam nhân, Hướng Nhất Phương cả người xích lõa hiện ra trước mắt Mộ Phi vẫn áo mũ chỉnh tề, thân thể không chút chuế nhục mà phát ra lực hấp dẫn trí mạng, khiến cho nam tử thành thục lập tức biến thành dã thú không còn lý trí nhào tới.
"A Phi à !" Hai chân bị nam tử mạnh mẽ đưa qua hai bên, Hướng Nhất Phương không khỏi kêu lên, cho dù Mộ Phi mặc quần áo, nhưng nơi khố hạ kề sát vẫn cứ làm cho Hướng Nhất Phương đỏ mặt, từng có kinh ghiệm, hắn đã hiểu được đây là ý tứ gì.
Mộ Phi tựa hồ sửng sốt, sau đó đột nhiên đứng lên, hai ba giây đã đem quần áo của mình cấp trừ bỏ sạch sẽ. Điều này càng làm cho Hướng Nhất Phương càng đỏ mặt hơn, Mộ Phi cư phiên làm trò trước mặt mình đem quần áo cởi sạch sẽ, thân thể cường tráng hơn mình tản ra một sức mạnh kiên cường, mà ánh mắt lại nhìn thẳng về nơi đang thẳng đứng, càng làm cho Hướng Nhất Phương có loại cảm giác muốn chạy trốn.
"Muốn đi đâu ? Anh đã đáp ứng tôi rồi." một tiếng xôn xao một lần nữa ngồi vào bồn tắm, hai cái đại nam nhân tắc ở bên trong không gian nhất thời trở nên nhỏ hẹp, nhưng lại càng khiến hai người tiếp xúc chặt chẽ hơn.
Ôm đồm nắm lấy hai chân của nam nhân kẹp bên hông, Mộ Phi chặt chẽ ôm lấy nam nhân không ngừng âu yếm hôn môi, nụ hôn cực nóng mà ôn nhu không ngừng dừng ở trên thân nam nhân, cảm giác bị âu yếm nhất thời tập kích vào trong lòng Hướng Nhất Phương.
Loại chuyện này đã không phải là lần đầu tiên, nhưng so với trí nhớ đen tối hoặc bị bắt buộc hoặc không cam lòng tình nguyện, sự ôn nhu hiện tại làm cho nam nhân loại hạnh phúc đến muốn khóc. Người phía trên nam nhân rõ ràng đã vất vả kiên nhẫn, cũng không nguyện ý liền như vậy muốn bản thân, Hướng Nhất Phương mân thần đưa tay ôm lấy bả vai dày rộng của Mộ Phi.
"Nhất Phương à.... anh đây là đang ép tôi !" Bị Hướng Nhất Phương chủ động như vậy, Mộ Phi thật sự không thể nhịn, chàng thật đã muốn lập tức nhào lên hăng hăng cưỡng bức nam nhân, nhìn thấy hắn ở trong lồng ngực của mình khóc, run rẩy....
"Có sao không ?" Nhẹ nhàng cười, Hướng Nhất Phương tiến tới hôn môi của nam tử, đầu lưỡi ngây ngô vươn ra nhẹ nhàng liếm.
"Ư...." Rầm một tiếng, Mộ Phi chỉ cảm thấy đầu của mình bị nổ tung, một phen đè lại đầu nam nhân hôn sâu xuống, tay dùng sức niết vuốt thắt lưng mềm dẻo của nam nhân, kẻ trong lồng ngực nhất thời mềm oặt đi.
Không biết là mồ hôi hay bọt nước, một giọt giắt trên đỉnh mũi ướt sũng của nam nhân, tích ở chóp mũi, chảy xuống khóe môi, nam nhân ngày thường ôn hòa lúc này đã hoàn toàn biến thành yêu tinh mị hoặc lòng người, tiếng nói ẩn nhẫn mà trầm thấp giống như độc dược hấp dẫn thiêu thân lao đầu vào lửa, cho dù là núi đao biển lửa, cũng không ngăn cảm được kẻ bị hấp dẫn.
Ngón tay thon dài nhẹ nhàng xao khai tư mật của nam nhân, dòng nước ấm áp cũng thuận thế theo vào, cảm giác trong đau đớn lại càng thêm tê dại, Hướng Nhất Phương gắt gao ôm bả vai của Mộ Phi khẽ cắn môi cơ hồ thoát ra tiếng rên rỉ.
"Đau thì cắn tôi đi." Rốt cuộc không thể nhẫn nại, một phen đem nam nhân ngồi ở trên đùi mình, Mộ Phi một tiếng trống làm tinh thần hăng hái đem chính mình mai vào chỗ sâu bên trong vừa chặt vừa nóng của nam nhân, khoái cảm xông lên nhất thời làm cho nam tử phát ra một tiếng kêu rên, cùng lúc Hướng Nhất Phương bị tắc ở bên trong nức nở ra tiếng : "Ha a a...."
Nam nhân đều giống nhau ! Cho dùng trước trận có ôn nhu thế nào thì đến tình trạng này cũng đều thô bạo ! Hướng Nhất Phương một ngụm cắn lấy bả vai của Mộ Phi, mười ngón tay gắt gao bấu chặt vai của nam tử kềm chế cảm giác bị xé rách nơi hạ thể.
"Thứ lỗi cho tôi.... tôi.... nhịn không được, Nhất Phương !"
Nhẹ nhàng lay động trong nước, thân thể va chạm trong làn nước ấm áp thoát phá thủy hoa, tạo nên tầng tầng sóng gợn, mượn lực đẩy của nước, động tác càng lúc càng nhanh.
"Ha a ..... ưm !" Dòng nước ấm áp liên tiếp va vào nơi tương liên, khoái cảm kỳ dị từ chỗ sâu trong thân thể truyền đến, mỗi lần va chạm thì cảm giác tê dại càng gia tăng, không thể khống chế rên rỉ cứ từ trong miệng trút xuống, thanh âm theo bọt nước va chạm ở trong phòng tắm phiêu đãng tình sắc ngọt ngào.
Không đủ ! Còn chưa đủ ! Chỉ vẻn vẹn từng này không đủ thỏa mãn Mộ Phi tâm linh nhiều năm, nam tử cứ lần lượt thẳng tiến xâm nhập, không chỉ va chạm vào thân thể của Hướng Nhất Phương, mà cả tâm linh của nam nhân.
Há miệng cắn vành tai của nam nhân, không ngừng xoay ngược lại liếm thí thậm chí đem đầu lưỡi thâm nhập vào trong, vô cùng phối hợp với động tác dưới thân, dâm mỹ mà như ám chỉ "thâm nhập thiển xuất".
Nam nhân hoàn toàn bị đắm chìm trong dục vọng đã hoàn toàn than nhuyễn trong lồng ngực của Mộ Phi, chỉ cảm thấy một lần rồi lại một lần bị đẩy đến đỉnh cao của dục vọng, hoặc như sóng lớn nơi biển rộng quay đến quay đi.
Đột nhiên, thân thể bị xoay ngược lại, nơi tương liên bị kịch liệt ma sát hạ sinh ra tê dại làm cho cả người run rẩy, nam nhân phát ra tiếng than nhẹ khó nhịn, sau lại bị Mộ Phi kéo ra sau tiền vào lồng ngực ấm áp.
Hai chân bị mở ra càng lúc càng rộng, nam nhân vô lực "ngồi" trong lồng ngực Mộ Phi, bị ép tiếp nhận một vòng khiêu chiến tình dục, bọt nước cứ "hoa hoa hoa" kích động mà tràn lên, tiếng vang dâm đãng đập vào tai nam nhân, tần suất đột nhiên nhanh hơn, đôi tay nắm chặt đùi nam nhân dùng sức vuốt ve hệ rễ mẫn cảm.
Dục vọng nhảy vào trong óc làm cho nam nhân nhịn không được nước mắt, từ hai má chảy xuống thân thể hỗn tạp của hai người, không còn.... tiếng trầm thấp rên rỉ nữa, nam nhân kềm lòng không được ngẩng đầu lên, cổ dài nhỏ trong không trung tạo thành độ cong duyên dáng, tiếng la thoát ra khỏi cổ họng bay ra phòng tắm.
Nam nhân qua cơn cao trào dựa vào trong lồng ngực của Mộ Phi dùng sức hớp không khí, thân thể đột nhiên bị bay lên không, sau đó dừng lại ở trên giường mềm mại, mở mắt ra, Mộ Phi chỉ cười hì hì ngắm hắn, ánh mắt tràn đầy dục vọng chưa thỏa mãn.
"Đủ ..... ư" Lời cự tuyệt chưa kịp nói ra, bởi vì môi đã muốn bị bao phủ, thân thể vừa bị nước tẩy sạch lại bị nam tử phía trên ấp xuống.
Không đủ, như thế nào cũng không đủ....
Chỉ cần hưởng qua một lần, sẽ không có cách nào để buông tha nam nhân, vẻ ẩn nhẫn làm cho người ta đau lòng, ánh mắt thuần khiết ở hắn xem ra quả thật là lời mời nhiệt tình nhất trên đời.
Như thế nào đủ được ? Càng nghĩ càng muốn thêm yêu nam nhân này....
Đọc thêm!
Thứ Sáu, 12 tháng 11, 2010
Dục Mãn Hạn Lâm Chương 38 - Yêu vẫn như xưa
"Có quan hệ gì đến ngươi hay không." Nam nhân đưa đầu chuyển hướng qua một bên, hắn tuy rằng từng thương tâm, nhưng điều này cũng chân chính khiến hắn phiền lòng.
Nghĩ đến nam nhân tức giận nói, Mộ Phi lấy lòng ôm thắt lưng nam nhân, đem chuyện đã qua kể lại. Năm ấy thầy của Hướng Nhất Phương qua đời, nam nhân đối với chàng đột nhiên đổi thái độ lạnh lùng, Mộ Phi chịu không được cùng Hướng Nhất Phương cãi nhau một trận, sau lại uống rượu đến say, tỉnh lại thì hiện là Tố Vân đang chăm sóc mình, nhưng là không có nghĩ nhiều.
Sau đó công ty có việc không thể không rời đi, cũng là để bình tĩnh một chút, chính là vừa ra đi vài tháng, Mộ Phi không dám trở về, chàng sợ nam nhân lại cự tuyệt chàng, nhưng trong tâm lại thập phần khó chịu chỉ muốn lập tức đi gặp nam nhân, rồi sau đó lại nghe được Hướng Nhất Phương cùng Tố Vân kết hôn, càng làm cho Mộ Phi tức giận không ít, tâm tình rối rắm chàng lại chuẩn bị làm một việc.
Nhưng sự việc bắt đầu được chuẩn bị, Tố Vân đột nhiên gọi điện thoại cho chàng, đúng là trước kia người nhà cô có thiếu tiền Lạc Tư,rời vào đường cùng Mộ Phi cho người chuộc về lại bị báo cho biết là Tố Vân có đứa con của chàng.
"Anh có biết mấy ngày nay tôi không đi cùng anh không ?" Mộ Phi thở dài, "Tôi không tin đứa bé ấy là của tôi, đêm đó tuy rằng tôi uống rượu, nhưng không đến mức làm chuyện gì cũng không biết. Lúc sau tôi liền cho người đi điều tra, mấy ngày nay mới tìm được cha của đứa nhỏ. np à, tin tưởng tôi được không ?"
Ôm chặt lấy kẻ trong lồng ngực, nam tử dựa đầu vào nam nhân, "Khi nghe tin anh và Tố Vân kết hôn, tôi thật sự bị giận đến điên rồi, sau lại vẫn vội vàng tìm kiếm chứng cứ không có tìm anh, kết quả..... rồi lại bỏ mặc anh một bên, thực xin lỗi." Rõ ràng đã trải qua chuyện như vậy, chàng nhất định phải có người này.
"Đứa ngốc, xin lỗi cái gì...." Nghe được lời của Mộ Phi, nam nhân cuộn mình, có chút nghẹn ngào, cười khổ nói : "Không đáng đâu, tôi không giống với trước kia, tôi cảm thấy được bản thân mình đang thay đổi, A Phi, tôi đã thay đổi rồi." Rốt cục là thay đổi thế nào, ngay cả nam nhân cũng không nói lên được, nhưng chỉ có cảm giác bản thân thay đổi, nơi thay đổi khiến cho Hướng Nhất Phương hoang mang mà thống khổ.
Nghe Mộ Phi nói Hướng Nhất Phương hiểu được Mộ Phi đối với hắn là toàn tâm toàn ý yêu thương, nhưng hắn hiện tại càng ngày càng không có cách nào toàn tâm toàn ý yêu thương đối phương, hắn lại đối với kẻ ngoài Mộ Phi cũng sinh ra cảm giác ! Nhưng một bên khó thừa nhận tình yêu từ Mộ Phi đồng thời lại khát vọng tình yêu từ nam tử này.
Cảm giác như vậy hiểu không xong ! Hướng Nhất Phương càng ngày càng hận bản thân, thấy không rõ nội tâm của chính mình, bản thân càng ngày càng ích kỷ, càng ngày càng không biết thỏa mãn, bản thân đã bị lạc mất phương hướng rồi.
"Tôi không đáng để cậu yêu !" Nam nhân nghẹn ngào thấp giọng nói, vì cái gì ta lại biến thành như vậy ? Vô sỉ như vậy ! Tham lam như vậy !
"Vô luận anh biến thành dạng gì, tôi vẫn yêu anh, vẫn yêu đến chết !"
Nam nhân quay đầu lại nhìn thẳng Mộ Phi, run giọng mà gằn từng tiếng : "Nếu nói, tôi không chỉ có thân thể bị người khác chạm qua, ngay cả tâm cũng không trọn vẹn, cậu cũng cho rằng tôi đáng để cậu yêu sang ? Tôi tham lam vô sỉ dơ bẩn như vậy, cậu còn có thể thích sao ?" Cắn chặt môi, trong mắt đầy lệ của Hướng Nhất Phương hiện lên thần sắc kinh ngạc của Mộ Phi, ngực nhất thời căng thẳng.
Sớm biết như thế, cậu ấy nhất định sẽ ghét ta, bản thân như vậy, ngay cả ta cũng chán ghét ! Hướng Nhất Phương nhắm hai mắt lại, nhưng vẻ kinh ngạc của Mộ Phi vẫn như cũ ở trong đầu không sao xua đi được.
Ngực sao lại đau thế này ? Tâm rõ ràng đã sớm không lành, còn đau đến gay gắt như thế, Hướng Nhất Phương à Hướng Nhất Phương, ngươi chung quy cũng chỉ là một tục nhân mà thôi, đi đi, đi khỏi nơi này đi.
Không muốn vẻ mặt của Mộ Phi lúc này là thế nào, Hướng Nhất Phương nghiêng mình đứng lên, đôi tay của nam tử đặt bên hông mình nhẹ nhàng trượt xuống, thắt lưng mất đi vẻ ấm áp lại mang đến khó chịu trong lòng, Hướng Nhất Phương cười khổ một tiếng có chút mờ mịt mở cửa xe.
"Cạch !" một tiếng, cửa mở, nam nhân cầm lấy hành lý từ trên xe đi xuống, nam tử trên xe không có ngăn cản, cũng không có đuổi theo, nam nhân đem hành lý ôm vào trong lồng ngực có chút tập tễnh nhẹ nhàng đi bên đường, gió thổi qua mái tóc, hé ra nước mắt nhịn không được chảy ướt cả gương mặt.
Đáng ghét ! Ta sao lại khóc ? Nam nhân cắn chặt lấy tay mình nghẹn ngào, kịch liệt run rẩy, dù nói thế nào cũng là tự mình hại mình, nhưng nước mắt vẫn như cũ không ngừng tràn ra, càng ngày càng nhiều, dính ướt cả khuôn mặt.
Khóc cái gì, đây đều là ngươi tự tìm lấy ! Hướng Nhất Phương ở trong lòng mắng bản thân, cho dù không thể xác định cảm tình đối với những kẻ ngoài Mộ Phi có phải là yêu hay không, hắn cũng không muốn lừa gạt chính mình, lại càng không muốn lừa Mộ Phi, không muốn lừa mọi người.
"Cho dù bị Mộ Phi chán ghét, bị Mộ Phi vứt bỏ, cũng là tự chuốc lấy !" Nam nhân trong lòng nghĩ như vậy, cứ thế trên con đường lớn thất thần bước đi về phía trước, không biết đi con đường nào.
"Đứng lại ! Anh lại muốn đi đâu ?!" Phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng kêu to, Hướng Nhất Phương còn không có xoay người sang chỗ khác, một lực đạo đập vào người hắn. Ngay sau đó là tay đã bị người giữ chặt lôi kéo chạy đi.
"Tôi nói ! Mặc kệ anh biến thành cái dạng gì tôi cũng yêu anh yêu đến chết !" Hốc mắt của nam tử trở nên ướt át, chàng gắt gao lôi kéo tay của Hướng Nhất Phương, "Tôi muốn giành lại anh !"
"A Phi à....." Nam nhân nghẹn ngào nói không ra lời, bước chân tập tễnh lập tức không chạy trốn kịp bị té ngã trên mặt đất.
Một phen đem Hướng Nhất Phương bế lên, không để ý đến nam nhân kinh hô, Mộ Phi vừa ôm nam nhân vừa đi về biệt thự cách đó không xa, vừa lớn tiếng nói : "Anh bị người khác chạm vào ! Tôi liền giúp anh rửa ! Lòng của anh bị người khác lấy đi, tôi nghĩ cách giành lại nó ! Có cái gì đáng ngại ?!"
"Anh đừng nghĩ muốn đuổi tôi đi ! Anh cả đời cũng đừng nghĩ chạy thoát khỏi tôi ! Cả đời cũng đừng nghĩ đến !" Như muốn đem tâm can moi ra, nam tử chạy như điên, lớn tiếng hô.
"A Phi à....."
"Đừng nói nữa ! Hôm nay anh phải nghe tôi nói !" Một cước đá văng cái cửa, Mộ Phi đem nam nhân trực tiếp ôm đến phòng tắm, cũng không cởi quần áo liền mở vòi sen, dòng nước ấm áp ào ào chảy xuống hai người, quần áo ẩm thấp liền trở nên bán trong suốt hấp dẫn.
"Anh không phải nói bản thân mình không sạch sẽ sao ? Vậy rửa đi !" Cởi quần áo trên người nam nhân, Mộ Phi vùi đầu dùng khăn lông ướt càn rỡ chà lau thân thể của nam nhân.
"Đừng như vậy , A Phi !" Cầm tay của Mộ Phi, Hướng Nhất Phương chịu không nổi Mộ Phi như vậy, bộ dáng thống khổ : "Đừng như vậy..... Đủ rồi, đừng như vậy nữa." Nước mắt của hôm nay, chưa bao giờ ngừng lại.
Phạch một tiếng đem khăn mặt vứt xuống đất, nam tử mãnh liệt ôm lấy nam nhân, đem người dính sát vào trên bức tường gạch men hung hăng hôn lấy, trong hơi nước nồng đậm, nụ hôn này giống như tình yêu của chàng, giống như đem tất cả tình yêu mà hòa vào trong nụ hôn này, không ngừng giao triền, không ngừng liếm thỉ, chất lỏng dâm mỹ theo khóe môi mà nhỏ giọt.....
Đọc thêm!
Nghĩ đến nam nhân tức giận nói, Mộ Phi lấy lòng ôm thắt lưng nam nhân, đem chuyện đã qua kể lại. Năm ấy thầy của Hướng Nhất Phương qua đời, nam nhân đối với chàng đột nhiên đổi thái độ lạnh lùng, Mộ Phi chịu không được cùng Hướng Nhất Phương cãi nhau một trận, sau lại uống rượu đến say, tỉnh lại thì hiện là Tố Vân đang chăm sóc mình, nhưng là không có nghĩ nhiều.
Sau đó công ty có việc không thể không rời đi, cũng là để bình tĩnh một chút, chính là vừa ra đi vài tháng, Mộ Phi không dám trở về, chàng sợ nam nhân lại cự tuyệt chàng, nhưng trong tâm lại thập phần khó chịu chỉ muốn lập tức đi gặp nam nhân, rồi sau đó lại nghe được Hướng Nhất Phương cùng Tố Vân kết hôn, càng làm cho Mộ Phi tức giận không ít, tâm tình rối rắm chàng lại chuẩn bị làm một việc.
Nhưng sự việc bắt đầu được chuẩn bị, Tố Vân đột nhiên gọi điện thoại cho chàng, đúng là trước kia người nhà cô có thiếu tiền Lạc Tư,rời vào đường cùng Mộ Phi cho người chuộc về lại bị báo cho biết là Tố Vân có đứa con của chàng.
"Anh có biết mấy ngày nay tôi không đi cùng anh không ?" Mộ Phi thở dài, "Tôi không tin đứa bé ấy là của tôi, đêm đó tuy rằng tôi uống rượu, nhưng không đến mức làm chuyện gì cũng không biết. Lúc sau tôi liền cho người đi điều tra, mấy ngày nay mới tìm được cha của đứa nhỏ. np à, tin tưởng tôi được không ?"
Ôm chặt lấy kẻ trong lồng ngực, nam tử dựa đầu vào nam nhân, "Khi nghe tin anh và Tố Vân kết hôn, tôi thật sự bị giận đến điên rồi, sau lại vẫn vội vàng tìm kiếm chứng cứ không có tìm anh, kết quả..... rồi lại bỏ mặc anh một bên, thực xin lỗi." Rõ ràng đã trải qua chuyện như vậy, chàng nhất định phải có người này.
"Đứa ngốc, xin lỗi cái gì...." Nghe được lời của Mộ Phi, nam nhân cuộn mình, có chút nghẹn ngào, cười khổ nói : "Không đáng đâu, tôi không giống với trước kia, tôi cảm thấy được bản thân mình đang thay đổi, A Phi, tôi đã thay đổi rồi." Rốt cục là thay đổi thế nào, ngay cả nam nhân cũng không nói lên được, nhưng chỉ có cảm giác bản thân thay đổi, nơi thay đổi khiến cho Hướng Nhất Phương hoang mang mà thống khổ.
Nghe Mộ Phi nói Hướng Nhất Phương hiểu được Mộ Phi đối với hắn là toàn tâm toàn ý yêu thương, nhưng hắn hiện tại càng ngày càng không có cách nào toàn tâm toàn ý yêu thương đối phương, hắn lại đối với kẻ ngoài Mộ Phi cũng sinh ra cảm giác ! Nhưng một bên khó thừa nhận tình yêu từ Mộ Phi đồng thời lại khát vọng tình yêu từ nam tử này.
Cảm giác như vậy hiểu không xong ! Hướng Nhất Phương càng ngày càng hận bản thân, thấy không rõ nội tâm của chính mình, bản thân càng ngày càng ích kỷ, càng ngày càng không biết thỏa mãn, bản thân đã bị lạc mất phương hướng rồi.
"Tôi không đáng để cậu yêu !" Nam nhân nghẹn ngào thấp giọng nói, vì cái gì ta lại biến thành như vậy ? Vô sỉ như vậy ! Tham lam như vậy !
"Vô luận anh biến thành dạng gì, tôi vẫn yêu anh, vẫn yêu đến chết !"
Nam nhân quay đầu lại nhìn thẳng Mộ Phi, run giọng mà gằn từng tiếng : "Nếu nói, tôi không chỉ có thân thể bị người khác chạm qua, ngay cả tâm cũng không trọn vẹn, cậu cũng cho rằng tôi đáng để cậu yêu sang ? Tôi tham lam vô sỉ dơ bẩn như vậy, cậu còn có thể thích sao ?" Cắn chặt môi, trong mắt đầy lệ của Hướng Nhất Phương hiện lên thần sắc kinh ngạc của Mộ Phi, ngực nhất thời căng thẳng.
Sớm biết như thế, cậu ấy nhất định sẽ ghét ta, bản thân như vậy, ngay cả ta cũng chán ghét ! Hướng Nhất Phương nhắm hai mắt lại, nhưng vẻ kinh ngạc của Mộ Phi vẫn như cũ ở trong đầu không sao xua đi được.
Ngực sao lại đau thế này ? Tâm rõ ràng đã sớm không lành, còn đau đến gay gắt như thế, Hướng Nhất Phương à Hướng Nhất Phương, ngươi chung quy cũng chỉ là một tục nhân mà thôi, đi đi, đi khỏi nơi này đi.
Không muốn vẻ mặt của Mộ Phi lúc này là thế nào, Hướng Nhất Phương nghiêng mình đứng lên, đôi tay của nam tử đặt bên hông mình nhẹ nhàng trượt xuống, thắt lưng mất đi vẻ ấm áp lại mang đến khó chịu trong lòng, Hướng Nhất Phương cười khổ một tiếng có chút mờ mịt mở cửa xe.
"Cạch !" một tiếng, cửa mở, nam nhân cầm lấy hành lý từ trên xe đi xuống, nam tử trên xe không có ngăn cản, cũng không có đuổi theo, nam nhân đem hành lý ôm vào trong lồng ngực có chút tập tễnh nhẹ nhàng đi bên đường, gió thổi qua mái tóc, hé ra nước mắt nhịn không được chảy ướt cả gương mặt.
Đáng ghét ! Ta sao lại khóc ? Nam nhân cắn chặt lấy tay mình nghẹn ngào, kịch liệt run rẩy, dù nói thế nào cũng là tự mình hại mình, nhưng nước mắt vẫn như cũ không ngừng tràn ra, càng ngày càng nhiều, dính ướt cả khuôn mặt.
Khóc cái gì, đây đều là ngươi tự tìm lấy ! Hướng Nhất Phương ở trong lòng mắng bản thân, cho dù không thể xác định cảm tình đối với những kẻ ngoài Mộ Phi có phải là yêu hay không, hắn cũng không muốn lừa gạt chính mình, lại càng không muốn lừa Mộ Phi, không muốn lừa mọi người.
"Cho dù bị Mộ Phi chán ghét, bị Mộ Phi vứt bỏ, cũng là tự chuốc lấy !" Nam nhân trong lòng nghĩ như vậy, cứ thế trên con đường lớn thất thần bước đi về phía trước, không biết đi con đường nào.
"Đứng lại ! Anh lại muốn đi đâu ?!" Phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng kêu to, Hướng Nhất Phương còn không có xoay người sang chỗ khác, một lực đạo đập vào người hắn. Ngay sau đó là tay đã bị người giữ chặt lôi kéo chạy đi.
"Tôi nói ! Mặc kệ anh biến thành cái dạng gì tôi cũng yêu anh yêu đến chết !" Hốc mắt của nam tử trở nên ướt át, chàng gắt gao lôi kéo tay của Hướng Nhất Phương, "Tôi muốn giành lại anh !"
"A Phi à....." Nam nhân nghẹn ngào nói không ra lời, bước chân tập tễnh lập tức không chạy trốn kịp bị té ngã trên mặt đất.
Một phen đem Hướng Nhất Phương bế lên, không để ý đến nam nhân kinh hô, Mộ Phi vừa ôm nam nhân vừa đi về biệt thự cách đó không xa, vừa lớn tiếng nói : "Anh bị người khác chạm vào ! Tôi liền giúp anh rửa ! Lòng của anh bị người khác lấy đi, tôi nghĩ cách giành lại nó ! Có cái gì đáng ngại ?!"
"Anh đừng nghĩ muốn đuổi tôi đi ! Anh cả đời cũng đừng nghĩ chạy thoát khỏi tôi ! Cả đời cũng đừng nghĩ đến !" Như muốn đem tâm can moi ra, nam tử chạy như điên, lớn tiếng hô.
"A Phi à....."
"Đừng nói nữa ! Hôm nay anh phải nghe tôi nói !" Một cước đá văng cái cửa, Mộ Phi đem nam nhân trực tiếp ôm đến phòng tắm, cũng không cởi quần áo liền mở vòi sen, dòng nước ấm áp ào ào chảy xuống hai người, quần áo ẩm thấp liền trở nên bán trong suốt hấp dẫn.
"Anh không phải nói bản thân mình không sạch sẽ sao ? Vậy rửa đi !" Cởi quần áo trên người nam nhân, Mộ Phi vùi đầu dùng khăn lông ướt càn rỡ chà lau thân thể của nam nhân.
"Đừng như vậy , A Phi !" Cầm tay của Mộ Phi, Hướng Nhất Phương chịu không nổi Mộ Phi như vậy, bộ dáng thống khổ : "Đừng như vậy..... Đủ rồi, đừng như vậy nữa." Nước mắt của hôm nay, chưa bao giờ ngừng lại.
Phạch một tiếng đem khăn mặt vứt xuống đất, nam tử mãnh liệt ôm lấy nam nhân, đem người dính sát vào trên bức tường gạch men hung hăng hôn lấy, trong hơi nước nồng đậm, nụ hôn này giống như tình yêu của chàng, giống như đem tất cả tình yêu mà hòa vào trong nụ hôn này, không ngừng giao triền, không ngừng liếm thỉ, chất lỏng dâm mỹ theo khóe môi mà nhỏ giọt.....
Đọc thêm!
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)