Thứ Hai, 2 tháng 1, 2012

Đế nghiệp vô thương Chương 58 - Tầm tung


Người kia... Rốt cục là ai ?

Thanh âm trầm thấp, thân hình lắng đọng trong trí nhớ, nhất cử nhất động không thể quên được kia, đôi đồng tử thanh minh mà đầy sắc sảo kia, mái tóc đen như thác nước buông xõa kia... Trừ bỏ khuôn mặt, ăn khớp với trong trí nhớ không một tia sai sót.

Là mộng, hay là ảo giác ? Hách Liên Bột đã phân không rõ, trái tim đã thống khổ đến chết lặng lúc gặp được kẻ kia lại có một cơn xúc động , quen thuộc mà khó quên, rung động đến muốn khóc.

Tìm được hắn, nhất định phải tìm được hắn, cho dù có là mơ, là ảo giác, cũng không thể bỏ qua.

"Người ấy ở nơi nào ?! Vị bạch y hôm qua đưa ta đến đây đi đâu rồi ?!" Trong khách điếm, quái nhân mặt đầy hồ bột lao ra, bắt lấy điếm tiểu nhị đi ngang qua nói. Điếm tiểu nhị bị dọa đến, bối rối nói : "Tiểu nhân không biết, không biết, khách quan kia thanh toán tiền liền bước đi rồi."

"Bọn họ đi hướng nào ?" Hách Liên Bột truy vấn hỏi, điếm tiểu nhị vừa chỉ về một hướng, nam tử đã giống như cơn gió chạy ra ngoài.

"Có thấy một nam nhân áo trắng đi cùng một cô nương áo trắng không ?" nam tử chạy đến từng nơi, hỏi thăm từng người, nhưng vẫn như cũ không có đáp án, trong lòng càng nôn nóng thì càng sốt ruột, tâm tình càng phiền táo thì càng phiền muộn.

Giống như phát điên, nổi cơn điên tìm kiếm khắp nơi, chỉ sợ trong bóng đêm kia, ngọn lửa hy vọng vừa cháy lại chợt tắt, y thật sự sẽ điên mất, sẽ cả đời sống trong vực sâu thống khổ, rốt cục không thể tha thứ cho chính mình.

Cho đến khi mất đi, mới biết hết thảy quyền lực cùng tài phú bất quá chỉ là phế vật lạnh như băng, rốt cục không thể cháy lên được một sự nhiệt tình trong tim, y hận chính mình, hận thân phận của mình, hận trên lưng phải gánh lấy trách nhiệm.

Không bao giờ... muốn sống trong cung nữa, không bao giờ... muốn nhớ lại thống khổ khi mất đi người nọ, y không thừa nhận Nguyên Bạch Lệ đã chết, điên cuồng trong tuyết tìm kiếm nửa linh hồn còn lại, ngập chìm trong cồn rượu sa đọa, chỉ có say mới có thể tạm thời quên đi sự thật, cũng chỉ có ở men say mới cùng người kia vui đùa, cưỡi ngựa, ở bên nhau.... tỉnh sẽ lại say, ngày ngày sống trong hư ảo.

"Ngươi ở nơi nào ! Ngươi ở nơi nào chứ ! Bạch Lệ à !" Trong phố xá sầm uất, Hách Liên Bột tỉnh lại tìm kiếm nam nhân áo trắng, thống khổ thét dài, bên cạnh là vô số ánh mắt khác thường, y không cần, y chỉ cần người nọ mà thôi.

Chính là... Nguyên Bạch Lệ.... ngươi rốt cục ở nơi nào ?

"Tên điên ! Ở trên đường la hét cái gì ?! Có phải bị tình nhân bỏ rồi không ?" Một nữ tử mặc đồ màu đỏ, kiều diễm ngồi trên ghế một quán trà ven đường, vui cười nhìn Hách Liên Bột, đối phương cũng không buồn quay đầu lại, tiếp tục đi về phia trước.

"Đáng giận ! Bản đại tiểu thư nói chuyện với ngươi, ngươi tên khất cái tỏ thái độ cái gì ?!" Phía sau truyền đến một tiếng chát chúa, Hách Liên Bột theo bản năng bắt được thanh roi đang quất về phía mình, thuận thế giật lấy, hồng y nữ tử quất roi liền "ai" một tiếng, chật vật ngã về phía trước.

Roi... thanh roi da nắm ở trong tay như gợi lên cho nam tử ký ức đã qua, trên thảo nguyên, roi ngựa vun vút...

"Tên khất cái thối tha ! Cư nhiên vô lễ với bổn cô nương, đứng lại cho ta !" Từ trên mặt đất đứng lên, hồng y nữ tử chưa từng chịu quá bực bội, tức giận quát tháo Hách Liên Bột, đối phương lạnh lùng xoay người, lập tức khiến hồng y nữ tử phải đè ép đi một nửa nộ hỏa.

Rõ ràng là khất cái, ánh mắt sao lại... sao lại còn sắc bén hơn cả chim ưng. Hồng y nữ sửng sốt trong chốc lát, Hách Liên Bột đã muốn bỏ đi, chợt tỉnh lại hồng y nữ tử vội đuổi theo : "Đứng lại ! Đứng lại ! Ta với ngươi chưa nói xong ! Ngươi kẻ này sao lại không thèm quan tâm lý lẽ !"

Hách Liên Bột vẫn như cũ không có phản ứng, đi đến một quán điểm tâm hỏi : "Chủ quán, xin hỏi có nhìn thấy một nam nhân áo trắng cùng một cô nương áo trắng hay không, người nam nhân đại khái hơn ba mươi tuổi, khí vũ bất phàm, cô nương khoảng mười bảy mười tám, mặt tròn mắt to."

"A ! Ngươi muốn nói đến A Tuyết phải không !" Lão chủ quán nhãn tình sáng lên, ha hả cười nói, "Cô nương đó mỗi ngày đều đến cửa hiệu lâu đời này của lão mua điểm tâm, giống như ngươi nói, mặt tròn mắt to..." Lão chủ quán chợt ngừng lại, cao thấp đánh giá Hách Liên Bột, cẩn thận hỏi, "Ngươi tìm cô nương ấy làm gì ?"

"Ta..." Hách Liên Bột còn chưa nói xong, hồng y nữ tử ở một bên đột nhiên xuất hiện, chen lời : "Lão chủ quán, cô nương đó là tiểu tình nhân của bằng hữu này, hai người lúc trước cự cãi có hơi mâu thuận. Xem xem, bằng hữu của ta vẻ mặt tiều tụy đầy hồ bột phấn." Nói xong hướng về phía Hách Liên Bột nháy mắt một cái như đang nói : coi ta đây.

Hách Liên Bột nhíu nhíu mày, cũng không nói chuyện, chờ lão chủ quán hồi phục, do dự một lát mới thở dài :

"Người trẻ tuổi à, đã đến chậm rồi, vị cô nương kia theo chủ nhân nàng sáng hôm nay rời đi, trước khi đi còn đến chỗ lão mua một hộp bánh quế hoa."

"Đi rồi ?!"

"Đi về phía tây, ai, người trẻ tuổi, hai người có thể gặp được nhau chính là duyên phận, có vấn đề gì là không thể giải quyết chứ, nhanh nhanh đuổi theo đi, nhìn cậu khẩn trương như vậy, sau này phải quý trọng người ta !"

"Lão chủ quán, đa tạ !" Không dư thừa một lời, Hách Liên Bột xoay người đi về phía tây, hồng y nữ tử theo sát phía sau kỳ quái nói : "Ngươi không phải muốn đi tìm bằng được tiểu tình nhân của ngươi, vừa nãy gấp như vậy sao giờ lại thanh nhàn ?"

Hách Liên Bột cười không đáp, đi vào một khách điếm.




"Bạch gia, đây là bánh hạt sen sáng nay nô tì mua được." Hộp bánh hạt sen được A Tuyết ngồi trên xe ngựa đưa lên cho Bạch Vô Thương có chút không yên lòng ngồi bên cạnh, đối phương tiếp nhận bánh hạt sen , cười nói : "Nha đầu, đủ cẩn thận."

Được Bạch Vô Thương khen ngợi, A Tuyết liền cười cười cúi đầu, đem phần bánh còn thừa gói lại.

"Bạch gia, chúng ta đây là muốn đi đâu vậy ?" A Tuyết không rõ vì cái gì đang yên lành lại đột nhiên chuyển nhà ?

"Ta cũng không biết." Không có trí nhớ, không có nhà, chân trời góc bể làm sao cũng giống nhau.

"Bạch gia, người có phải có tâm sự hay không ? Xem người cả ngày đều đứng ngồi không yên, chủ nhân nhìn thấy nhất định lại đau lòng rồi !" A Tuyết cau mày nói.

Lắc lắc đầu, Bạch Vô Thương cũng không biết vì sao bản thân lại như vậy, vì sao luôn nhớ tới quái nhân bị mình để lại trong khách điếm.

"A Tuyết, muội đi ra đi." Xe ngựa ngừng lại, Trúc Tử từ bên ngoài thò đầu vào, gọi A Tuyết ra ngoài, A Tuyết mới đi ra, một nam tử yêu dị liền tiến vào.

"Đi đâu vậy ?" Lúc đi khỏi, Trương Tứ Phong không đi cùng bọn họ. Nhìn thấy Trương Tứ Phong trở về, Bạch Vô Thương liền hỏi.

"Nhớ ta à ?" Nhanh chóng đến gần nam nhân, Trương Tứ Phong cười nói.

Quẳng cho đối phương một cái nhìn xem thường, Bạch Vô Thương lấy tay đá văng móng vuốt không an phận của kẻ nào đó, nói : "Không trả lời câu hỏi của ta, chột dạ à ?"

Trương Tứ Phong bay lại, chỉ cười : "Xử lý chút chuyện phiền toái mà thôi."

"Tay..." Bạch Vô Thương rốt cục bất chấp Trương Tứ Phong bay đến, trước phải giải quyết nguy cơ trước mắt là quan trọng nhất. Mỗi ngón tay không kiêng nể gì cứ đi vào trong vạt áo của hắn, thật sự là một tên muốn ăn đòn !
Đọc thêm!

Đế nghiệp vô thương Chương 57 - Nghi tâm



Bởi vì chuyện của quái nhân mà trì hoãn thời gian trở về, trong lúc Bạch Vô Thương cùng A Tuyết đi về phủ thì Trương Tứ Phong chính là hấp tấp muốn dẫn nhân mã ra ngoài tiếp về, trận thế kia quả thực là.... làm cho người ta không nói được lời nào.

"Sao bây giờ mới trở về ?" Thấy người trở về, Trương Tứ Phong lúc nào mới thở ra nhẹ nhõm một hơi. Tiến đến, cẩn thận nói, "Trước tắm rửa, ta cho người làm cho ngươi chút đồ ăn."

Bạch Vô Thương lắc lắc đầu, nói : "Ta không đói bụng, đi nghỉ ngơi trước." Dứt lời cũng liền lập tức ly khai, Trương Tứ Phong bị bỏ qua một bên quẳng cho thanh y nữ tử một ánh mắt rồi đuổi theo.

Nhận được ám hiệu của Trương Tứ Phong, Trúc Tử giữ chặt A Tuyết đang muốn đi cùng, cười nói : "Tiểu cô nương, đi theo làm gì ? Lại đây, tỷ có chuyện muốn hỏi muội."

"Trúc Tử tỷ tỷ, muội... muội chỉ muốn nhìn xem Bạch gia có gì.... không cần, cũng không phải là đi quấy rầy chủ nhân cùng Bạch gia." A Tuyết liên tục lắc đầu, bộ dáng còn đĩnh nghiêm trang kia khiến Trúc Tử cười rộ lên.

"A Tuyết, hôm nay đi ra ngoài có phải gặp chuyện gì chơi rất vui, đến bây giờ mới trở về, nói ra cho tỷ tỷ nghe một chút." Trúc Tử cười hỏi A Tuyết. A Tuyết ngốc cô nương cũng liền ngốc hồ hồ nói : "Nào có chuyện gì tốt chứ, hôm nay Bạch gia cùng muội gặp phải một quái nhân. Quái nhân kia còn đối với Bạch gia triền lạn không tha..."

"Quái nhân ?" Trúc Tử nhãn tình sáng lên, cầm lấy tay A Tuyết truy vấn hỏi, "Đi, chúng ta đi vào phòng, muội phải nói cho tỷ tỷ biết là loại người nào."

Bị phản ứng khá mạnh mẽ của Trúc Tử dọa đến, A Tuyết sửng sốt một lát mới gật đầu đáp : "A... Ừm...."






Kỳ quái, như thế nào trong đầu luôn nhớ đến quái nhân người đầy mùi rượu đó.

Trở lại trong phòng nằm ở trên giường, ánh mắt có chút thất thần nhìn trần nhà. Bạch Vô Thương vì chuyện hôm nay vượt khỏi hành vi thường ngày của mình mà nghi hoặc, trong ngày thường hắn nhàn sự cũng không buồn để ý đến người khác, đừng nói đến việc đưa người ta tìm khách điếm, tìm người chăm sóc.

Nhưng.... nhưng không cách nào mặc kệ đôi mắt đỏ ngầu kia, gắt gao nhìn chằm chằm vào mình, giống như muốn nuốt mình xuống, bá đạo lại thương tiếc, nháy mắt khắc vào trong tim.... cho đến khi rời đi, cho đến lúc này, vẫn quẩn quanh như cũ không thể xóa đi được.

"Ha..." Không khỏi thở dài, có lẽ người kia từng quen biết mình chăng, hoặc là mình cùng người nọ từng có giao tình sâu sắc, dù sao.... quá khứ hơn ba mươi năm đã thành một mảnh xám xịt trống rộng, chuyện từng phát sinh, đã quên toàn bộ.

Quá khứ là quá khứ, quên thì cũng đã quên, vì sao phải chấp nhất không buông tha ?

Lời nói có thể nói ra dễ dàng, nhưng đặt ở trong lòng vẫn cứ quanh quẩn, ví như hắn và Trương Tứ Phong là làm sao quen biết nhau, làm thế nào ở cạnh nhau, hay là.... trí nhớ đã qua cũng có quái nhân kia.

Thật sự là, càng nghĩ càng pheìen, một tên quái nhân xuất hiện liền đem bản thân biến thành như vậy, càng băn khoăn về quá khứ càng thống khổ, không muốn cũng thế !

"Vô Thương ? Đang ngủ sao ?" Từ tấm cửa gỗ kẽo kẹt mở ra, Trương Tứ Phong khóa vào trong phòng, khinh thủ khinh cước tiêu sái ngồi bên giường, nhìn thấy nam nhân nhắm mắt hướng mặt trong vách tuờng, không khỏi nhếch khóe miệng, khẽ vuốt mái tóc mai của n, thấp giọng cười nói, "Giả vờ ngủ, không muốn nhìn thấy ta sao ?"

Người trên giường giật giật không xoay người, đưa lưng về phía Trương Tứ Phong, buồn thanh nói : "Không phải."

Trương Tứ Phong leo lên giường, thân thủ ôm lấy nam nhân, mặt dán vào lưng Bạch Vô Thương : "Thế sao lại không để ý đến ta ? A, có phải hay không lại để ý đến cô nương nào, ta không cho ngươi nhìn đến nam nhân nữ nhân khác, ngươi muốn để ý nữ nhân, ta liền đem ả vào am ni cô, ngươi muốn để ý nam nhân, ta làm bắt y đi làm hòa thượng."

"Nào có người bá đạo như vậy." Lời nói của Trương Tứ Phong khiến cho Bạch Vô Thương không khỏi cười rộ lên, thân mình cũng xoay lại đối diện Trương Tứ Phong.

"Không bá đạo, thì làm sao giữ chặt được ngươi." Hai người dựa vào rất gần, chóp mũi cơ hồ chạm vào nhau, Trương Tứ Phong vẻ mặt tà cười hướng về phía nam nhân, vừa nói chuyện vừa đến gần sát đôi môi đối phương, Bạch Vô Thương lui lui, trừng mắt nhìn Trương Tứ Phong, nói : "Miệng đầy nói bậy, mười phần là kẻ điên."

"Kia cũng là kẻ điên bị tình yêu với ngươi bức cho điên." Trương Tứ Phong cười, đem Bạch Vô Thương bức đến mức không còn đường lui, đối phương lấy tay đẩy gã không ngừng, buồn thanh nói : "Ta hôm nay mệt mỏi, ngươi coi như nể tình ta lão nam nhân xương cốt cứng đi...." Nói được một nửa, Bạch Vô Thương lại nói không được, cái thứ cương ngạnh của tên nào đó đặt trên đùi mình, ý tứ quá rõ ràng.

Nào có người yêu động dục như vậy chứ ?!

Bạch Vô Thương đỏ mặt lên, một cước đá Trương Tứ Phong xuống giường, cả giận nói : "Hôm nay không cho ngươi nằm trên giường." Vôn là muốn nói không cho Trương Tứ Phong cùng chính mình ngủ trên giường. Rồi lại nhìn vẻ mặt kỳ quái của Trúc Tử chỉ biết tên kia đang lý giải ý nghĩ của chữ "trên giường", lập tức quẫn bách không thôi, sau lại đem chăn trùm đầu, không để ý tên kia.

"Vậy nương tử hãy nghỉ ngơi, chớ để nhọc thân mình." Trương Tứ Phong cười cười rời khỏi phòng, nam nhân nếu thật sự là mệt mỏi, gã cũng không cưỡng cầu.

Ôn nhu của gã, cũng chỉ giới hạn trên người Bạch Vô Thương.

Ra khỏi phòng, liền lại là Tây Hạ vương hầu tàn nhẫn, nụ cười trên mặt tan biến.

"Chủ nhân." Ngoài cửa, Trúc Tử đang đứng chờ.

"Hỏi được chuyện gì không ?" Bạch Vô Thương cũng không biết. Mỗi lần hắn xuất môn đều bị Trương Tứ Phong biết, Trương Tứ Phong sợ, sợ có kẻ nào đó đến mang nam nhân đi, đi rất xa, vĩnh viễn cũng không trở lại. Chỉ cần Bạch Vô Thương có chút khác thường, gã cũng sẽ truy tra rốt cục là đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng vài lần trước cũng chỉ là những chuyện vặt, tỷ như : Bạch Vô Thương giữa trưa tâm tình không tốt vì chưa được ăn đến món điểm tâm ngọt, đi ra ngoài tâm tình thập phần hảo là có một tiểu hài tử chưa hiểu chuyện gọi hắn là "ca ca".

Trương Tứ Phong với những chuyện về Bạch Vô Thương lại không biết mệt, bởi vì có thể thấy được, bát quá tinh thần là chuyện từ cổ chí kim đến nay, là truyền thống mỹ đức của dân tộc Trung Hoa.

Nhưng hôm nay nhìn vẻ mặt của Trúc Tử, Trương Tứ Phong liền biết không có tin tức gì tốt, liền nói : "Đi theo ta." Mang theo Trúc Tử đi đến thư phòng của mình, cẩn thận đóng cửa lại, Trương Tứ Phong trầm mặt hỏi : "Có chuyện gì ?"

"Bọn họ hôm nay gặp được một quái nhân, mặt toàn hồ bột, một thân mùi rượu, quái nhân kia gặp Bạch gia liền ôm chặt không tha, nghe khẩu khí của A Tuyết thì quái nhân kia có vẻ có tiền, trên tay có đeo nhẫn." Trúc Tử nhíu mày nói, "Chủ nhân, nhẫn không phải là người bình thường nào cũng có thể đeo, chỉ sợ tên kia giả lai bất thiện."

Chân mày nhướng lên, Trương Tứ Phong im lặng một lúc, sau trầm giọng nói : "Phái người đi dò xét xem tên kia là ai, ngươi đi chuẩn bị, chúng ta ngày mai rời khỏi đây."

"Ngày mai rời đi ?" Tuy rằng biết Trương Tứ Phong luôn mẫn cảm với những chuyện của Bạch Vô Thương, nhưng vì một tên quái nhân liền lập tức rời đi hiển nhiên là quá mức đột ngột.

"Cho dù có thuật dịch dung của ngươi, ta vẫn lo lắng, hơn nữa là khiến hắn xuất môn đều dịch dung, chỉ sợ thời gian sau hắn cũng không muốn." Trương Tứ Phong ánh mắt phát lạnh noi, "Ta không cho phép bất cứ kẻ nào cướp đi hắn ! Ai cũng không thể..."


Đọc thêm!

Đế nghiệp vô thương Chương 56 - Thất tâm phong


Dân gian có một quái bệnh tên là "Đào hoa phong (1)", người bị bệnh này thì đang lúc mùa hoa đào nở rộ thì sẽ bị điên, nhìn thấy người liền đi cầu ái, một khi hoa héo tàn, người cũng khôi phục bình thường.

"Thiên hạ không gì không có, lại có loại bệnh kỳ quái này." Một đôi nam nữ đi trên đường, đều mặc bạch y, nam tử tướng mạo bình thường không có gì đặc biệt, nhưng thanh âm nói chuyện lại khiến người đi đường quay đầu lại, nữ tử thoạt nhìn như là người hầu của nam tử, mặt tròn mắt to có vài phần đáng yêu ngây thơ.

"Bạch gia, trên đời này điều chúng ta không biết còn rất nhiều," A Tuyết nháy mắt nói, "Đào hoa phong nô tỳ trước đây thấy qua rồi, nói không chừng nơi khác còn có cái gì mai hoa phong, cúc hoa phong đó chứ."

"Cô gái nhỏ này lại nghĩ lung tung." Đi qua một nhà tửu quán, Bạch Vô Thương dùng chiết phiến trong tay chỉ chỉ, "Chúng ta đi vào đây nghỉ ngơi đi." Dứt lời, hai người liền đi vào tìm một bàn trong góc ngồi xuống.

"Thuật dịch dung của Trúc Tử tỷ tỷ đúng là càng ngày càng lợi hại, nhìn không ra sơ hở !" Cúi đầu nhỏ giọng nói xong, A Tuyết nhìn chằm chằm vào gương mặt của Bạch Vô Thương, tuy rằng diện mạo thay đổi, nhưng ánh mắt của Bạch gia vẫn là thực trong trẻo.

Trúc Tử tuy rằng có thể thay đổi diện mạo của Bạch gia, nhưng không thay được khí chất trên người Bạch gia nha !

Bạch Vô Thương khẽ cười nhấp một ngụm trà, mỗi lần ra cửa đều phải dịch dung là quy định của tên điên Trương Tứ Phong kia, mặc dù có chút kháng nghị, nhưng dịch dung xuất môn cũng cho cảm giác rất thú vị, Bạch Vô Thương vui vẻ tiếp nhận. Nếu không, kẻ điên bụng dạ hẹp hòi đó khẳng định không cho mình đi. Ngày ngày ở trong phủ, thật sự là muốn buồn chết hắn.

"Ôi này ! Các người có nghe nói không, từ năm trước đại Thiền vu của Hung Nô bị điên rồi, đầu tiên là ở trong tuyết chạy tới chạy lui tùm cái gì đó mấy ngày mấy đêm, năm nay hình như không biết là chạy đi đâu, đánh mất triều chính." Trong quán trà thì thứ không thể thiếu nhất chính là trà dư tửu hậu chuyện bát quái thiên hạ.

"...Hắc hắc, hiện tại Hoàng đế đều là người không bình thường, Trung Nguyên Thiên Triều kề cận, hoàng đế không phải đột nhiên tuyên bố chiếu lệnh tìm kiếm hoa mai chung quanh đó sao ? Bây giờ còn tốt, còn ít hoa mai, qua vài ngày nhất định đều héo tàn, ngươi nói ông ta sẽ làm sao đây ? Ông ta cư nhiên bắt tú nữ phải mặc đồ có thêu hình mai đỏ !"

"Thiền vu với hoàng đế, chả ra sao ?"

"Thì đã sao ? Đều là thiên chi kiêu tử, hành vi ngôn ngữ tất nhiên không thể đánh đồng cùng dân thường."

Nghe một ít lời hồ ngôn loạn ngữ, A Tuyết cười khúc khích một tiếng, thấp giọng nói với Bạch Vô Thương: "Thật sự là nói bậy, Đại thiền vu kia bởi vì làm hại chết người vợ của mình, hối hận không thôi, hiện tại đã bỏ triều chính không biết đi nơi nào, hoàng đế Thiên Triều cũng thế, nghe nói là ái nhân trong lòng thích ngắm hoa mai, hoàng đế liền trồng một sân toàn hoa mai." Nói tới đây, A Tuyết lắc đầu thở dài : "Đều là những người si tình...."

"Sao nào, tiểu cô nương tư xuân ?" Lời trêu đùa của Bạch Vô Thương khiến A Tuyết lập tức đỏ mặt, vội vàng lắc đầu phủ nhận, lúc sau lại thở dài : "A Tuyết chính là không biết vì cái gì tình nhân trên đời không được gần nhau, như đại Thiền vu kia đi, rõ ràng là thích một người như vậy, tại sao lại muốn giết chết vợ mình."

"Đại khái... có một số việc người trải qua rồi chờ đến lúc mất đi mới hiểu được quý trọng, nhưng khi đó đã muộn." Ngón tay vuốt ve chén trà, Bạch Vô Thương thấp giọng nói. "Dễ dàng mất đi, thường là những người bình thường bên cạnh mình, nhưng lại là cũng là những người quan trọng nhất."

"Bạch gia.... Người nói thật thương cảm nha." Bị lời nói khó hiểu của Bạch Vô Thương đâm vào ngực phát đau, A Tuyết vội ha ha ngây ngô cười, "Bất quá, chủ nhân thực quý trọng thực yêu Bạch gia, Bạch gia cùng chủ nhân là tình nhân được gần bên nhau !"

"Ngốc cô nương, ai lại thích kẻ điên." Hừ một câu, Bạch Vô Thương cúi đầu dồn sức uống trà, hắn mới không thích cái tên điên đẹp hơn cả nữ nhân kia. Thật sự là... thật sự là một kẻ điên đáng ghét.

"Bạch gia, A Tuyết đi mua cho người một chút điểm tâm, bên cạnh có quế hoa cao rất nổi tiếng." Cho tới bây giờ chưa từng thấy nam nhân nào thích đồ ngọt như Bạch Vô Thương, một ngày không ăn món điểm tâm ngọt vẻ mặt liền không thoải mái, cũng chỉ có Trương Tứ Phong có thể tìm đầu bếp khắp nơi làm ra những món điểm tâm không giống nhau thỏa mãn vị khẩu của nam nhân.

Đối với điểm này, A Tuyết vừa hâm mộ lại vừa hạnh phúc, cho tới bây giờ chưa từng thấy qua chủ nhân để ý đến một người. Chủ nhân mỗi ngày đều thực vui vẻ, cô cũng hiểu được thực vui vẻ, chủ nhân mỗi ngày yêu chiều Bạch Vô Thương, cô mỗi ngày cũng cố gắng hầu hạ Bạch gia, Bạch gia cao hứng, nở nụ cười, chủ nhân cũng cao hứng nở nụ cười. Thật tốt.... được sự cho phép của Bạch Vô Thương, A Tuyết đi như tên bắn, chạy ra khỏi tửu lâu đến quán điểm tâm. Quế hoa cao nhà này luôn ăn rất ngon, người mua cũng rất nhiều, cô chỉ sợ đã bán hết.

"Rầm" một tiếng bạc vụn dừng ở trên bàn, A Tuyết liền nhìn đến một bàn tay đến gần lại cầm đi quế hoa cao, nhìn lại là một gã nam nhân mặt trét toàn bột. "Này... là ta tới trước." Nhưng tên kia lại không để ý đến A Tuyết, trên người đầy mùi rượu cứ thế mà lảo đảo tiêu sái rời đi.

"Từ từ ! Ngươi trả lại quế hoa cao cho ta đi. Ta cho ngươi hai lần tiền !" A Tuyết chặn lại đường của nam nhân, đối phương lại ngồi xuống đất, cầm quế hoa cao mặt có chút thất thần.

"Quế hoa cao ngươi không ăn, vậy đưa cho ta đi. Van cầu ngươi đó !" Gặp quái nhân này chỉ xem rồi ngắm nghía món bánh quế, A Tuyết không khỏi kỳ quái, món này có gì đẹp để nhìn sao ? Quái nhân này lại coi như bảo bối trong lòng.

"A Tuyết, sao lại lâu như vậy." Đợi một lúc không thấy người, Bạch Vô Thương tự mình lại đaya tìm người, rất xa liền trông thấy A Tuyết đang đứng bên một quái nhân say khươt đi qua đi lại, liền lại đây xem có chuyện gì.

"Bạch gia," A Tuyết quay lại, mặt nhăn đôi mi thanh tú, nói : "A Tuyết không mua được quế hoa cao rồi, bị quái nhân kia giành trước."

Bạch Vô Thương nhướng mi cao thấp đánh giá quái nhân ngồi trên đất, tuy một thân hắc y có chút bẩn, nhưng nhìn ra được đây là vải dệt thượng đẳng, hồ bột phấn trên mặt chỉ sợ lâu rồi không rửa, người đầy mùi rượu khiến người khác khó chịu, thật không biết là uống bao nhiêu rồi, bị người này lấy quế hoa cao thì cho dù có lấy lại được thì hắn cũng ăn không vô.

"Quên đi, chúng ta đi thôi." Bạch Vô Thương lắc lắc đầu, mang theo A Tuyết muốn rời đi thì mặt sau truyền đến âm thanh hỗn độn, quay đầu lại, chỉ thấy mấy tên thanh niên còn trẻ vây quanh quái nhâ.

"Làm sao lại có một thằng ăn mày thúi quá vậy ! Thật sự là thúi muốn chết !" Tên trẻ tuổi cầm đầu hèn mọn nói, lấy cây gậy trúc trên tay chọc về phía quái nhân, "Mau cút ! Mau cút !"

"Đại ca, huynh xem ! Trên ngón tay thằng này có nhẫn !" Một tên trẻ tuổi ở bên phát hiện ra báu vật, chỉ vào món nhẫn bảo thạch trên tay quái nhân. Mấy tên liếc nhìn nhau, lại xem bộ dáng say khướt của quái nhân, liền nổi sinh tà tâm.

"Tên này chưa từng thấy qua trong thành, một thân rách nát làm sao lại có tiền, nhẫn trên tay nhất định là trộm cắp ở đâu đó ! Chúng ta đem hắn lên quan phủ đi !" Ném ánh mắt vào nhau, mấy tên lưu manh liền tính toán cướp đi nhẫn trên tay quái nhân.

"Này ! Các ngươi không thể làm như vậy, sao lại giữa thanh thiên bạch nhật đi cướp đồ chứ !" A Tuyết vừa rồi còn chán ghét quái nhân lại nhìn thấy hành vi của mấy tên này lập tức chạy đến, khiến cho Bạch Vô Thương gọi cũng không kịp.

"Chao ! Cô nương này thật khá nha, chỉ sợ là cùng đồng bọn với tên quái nhân. Không muốn có chuyện thì cút đi, bằng không cũng trói ngươi lại mang lên quan phủ !"

"Ngươi... các ngươi..." A Tuyết thường ngày ít khi ra khỏi cửa, làm sao gặp qua những tên nói bậy này, lập tức không biết nên nói cái gì.

"Ngốc cô nương, thật là ngốc quá !" Lắc lắc đầu, Bạch Vô Thương đi đến bên cạnh A Tuyết, mấy tên lưu mạnh lại thấy một người đến nữa, liền hô : "Ha, xem ra các người đúng là đồng bọn."

"Hừ, chơi bời lêu lổng, không biết tiến thủ." Hừ một câu, Bạch Vô Thương nói với A Tuyết bên cạnh, "Đối với bọn này, có nói là cũng vô dụng." Sau đó liền chỉ thấy Bạch Vô Thương một cước đá hết đám lưu manh, rầm rầm một tiếng toàn bộ bọn chúng đều chạy trốn không còn một tên, đúng là đủ khôn.

"Tốt lắm, chúng ta đi." Giải quyết phiền toán, Bạch Vô Thương không muốn tiếp tục trì hoãn lập tức chuẩn bị đi, lại đột nhiên phát hiện tên quái nhân vừa rồi nãy giờ chẳng buồn lên tiếng cứ trừng mắt nhìn mình, ánh mắc cực nóng như chỉ cần châm ngòi, liền thiêu đốt hắn.

Trong nháy mắt thất thần, bóng đen vốn ngồi dưới đất đột nhiên mãnh liệt bổ nhào vào người Bạch Vô Thương, ôm chặt không buông, quái nhân so với gió còn nhanh hơn khiến Bạch Vô Thương cùng A Tuyết đều lắp bắp kinh hãi, chờ phản ứng lại được thì Bạch Vô Thương đã bị quái nhân nhào vào ngã trên mặt đất.

"Tên quái nhân này, mau buông người ra." A Tuyết ở một bên sử dụng hết sức lực cha sinh mẹ đẻ ra túm lấy quái nhân, quái nhân lại giống như một khối đá lớn mặc cho A Tuyết lôi kéo thế nào cũng không nhúc nhích, cũng chỉ ôm lấy Bạch Vô Thương không buông tay.

Quái nhân người đầy mùi rượu, nặng đến mức khiến Bạch Vô Thương khó chịu, đẩy như thế nào cũng đẩy không ra, nói chi đến việc đứng lên, một mạch dùng khuỷu tay bên dưới đánh vào người quái nhân, quái nhân kêu lên một tiếng đau đớn , đôi tay ôm chặt lấy Bạch Vô Thương thả lỏng, Bạch Vô Thương cũng nhân cơ hội này giãy khai quái nhân.

"... Chớ đi !" Thanh âm khàn khàn mà cất giấu sợ hãi từ miệng quái nhân thốt lên, Bạch Vô Thương cau mày tránh thoát đi tên quái nhân đang nhào đến.

"Bạch gia, chúng ta đi nhanh đi." A Tuyết ở một bên thúc giục nói, ánh mắt quái nhân kia nhìn Bạch Vô Thương khiến cho cô tâm thần bất an, nhưng Bạch Vô Thương vẫn đứng một bên nhìn quái nhân té ngã trên mặt đất không biết nghĩ cái gì.

"Bạch gia ?" A Tuyết nghi hoặc nhìn Bạch Vô Thương đi đên bên quái nhân. "Cẩn thận tên quái nhân đó !"

"Yên tâm," vẫn là rất khỏ ngửi, Bạch Vô Thương chau mày kéo quái nhân đứng lên, "Đi tìm một khách điếm đi."

Mang theo quái nhân đi đến một khách điêm, Bạch Vô Thương đem người đặt lên giường, quái nhân nằm trên giường, đã bị Bạch Vô Thương điểm huyện không thể nói cũng chẳng động đậy, vẫn trợn tròn mắt gắt gao nhìn chằm chằm Bạch Vô Thương, muốn nói, rồi lại không nói được.

"Đi tắm rửa cho người này đi." Phân phó tiểu nhị chiếu cố quái nhân lôi thôi này, Bạch Vô Thương nhìn quái nhân vẫn giương mắt nhìn hắn, thật không rõ bản thân vì sao lại đột nhiên gặp phải quái nhân này.

Không muốn làm người tốt, hắn không tính tái ngộ cùng tên quái nhân này.

"A Tuyết, chúng ta đi."

"Ừm."

Bạch Vô Thương đi ra ngoài, A Tuyết cũng theo sát. Sau đó, ngay khi bọn họ đi ra ngòai, quái nhân trên giường bắt đầu run nhè nhẹ ngón tay, đôi môi run rẩy bật lên hai chữ.... Bạch Lệ....

(1) Phong ở đây là bệnh điên, chứ không phải là gió

Đọc thêm!

Đế nghiệp vô thương Chương 55 - xuân ca

"Ta là ai ?"

"Vô Thương.... Bạch Vô Thương...."

"Ngươi là ai ?"

"Phong..."

Hồng thụ năm thứ tư, Hung Nô cùng Thiên Triều giao chiến, ở Tây Hạ vùng Tây Vực phát sinh chính biến, chi tử của công chúa hai mươi bốn năm trước mất tích đã trở về, phụ tá tân đế.

Hai mươi lăm năm trước Tây Hạ vì cầu được cùng Thiên Triều chung sống hòa bình, đem công chúa đến tặng Thiên Triều. Sau người không được hoàng đế yêu thích, ban tặng cho Trữ Vương, công chúa năm ấy sinh được con trai, nhưng vì khó sinh mà chết. Mà đứa con đó tên là.... Trương Tứ Phong.

Ai cũng không đóan được, nam tử sau hai mươi bốn năm lại mang theo mười ba phiên quân nổi tiếng thiên hạ trở lại Tây Hạ, một hồi tinh phong huyết vũ, trong vòng ba tháng trợ giúp tam hoàng tử chiến thẳng đi lên ngai vàng, từ nay về sau quyền khuynh Tây Hạ.

Ngày xuân, nắng ấm bốn phía, ngoài cửa sổ có tiếng chim hót, cảnh xuân tươi đẹp, thiên nhiên một khúc xuân ca.

Nam tử ngủ ở trên giường theo thói quen đưa tay sang bên cạnh, cảm thấy mềm mại, lại xoa xoa, vẫn là mềm mại, tựa hồ không giống có người .... Mở đôi mắt phương, ánh vào mi mắt chính là áo ngủ bằng gấm nằm trong lòng ngực.

"Người này, lại chạy đi đâu rồi !" Không rõ là sủng nịch hay bất đắc dĩ, Trương Tứ Phong từ trên giường khinh thân nhảy xuống, tùy tay với lấy một tấm y phục che lại thân thể trần trụi.

Trong phòng, còn lưu lại lãnh hương vô cùng thân thiết đêm qua, trên bàn, là hai chén rượu ngã sõng xoài.... Đông tuyết hóa thành một dòng suối trong suốt, phản chiếu từng phiến hoa đào, hoa vũ bay tán loạn, phân phi lạc nhất.

"Bạch gia ! Bạch gia ! Người mau ra đây, chủ nhân tỉnh lại nhất định đang tìm Người, Người mau ra đây đi !" Một tiểu cô nương mặc áo trắng, khoảng mười sáu mười bảy tuổi chạy trong biển tầng tầng hoa đào tìm kiếm một bóng trắng, gấp đến độ trên gương mặt trọn trịa nhăn thành một bánh bao, ánh mắt ngập nước như muốn khóc lên.

"Bạch gia à !" Một trận hoa vũ nghênh diện bay qua, sương mù che đi ánh mắt, vạn đóa phấn hồng trong lúc đó thoáng xuất hiện một mạt trắng tinh khiết, lại khiến cho tiểu cô nương cao hứng reo lên, vội vàng chạy về phía hoa đang bay bay, cũng không ngờ vừa chạy vài bước là một thanh kiếm đang đối diện với cổ của mình, không khỏi sợ tới mức "a" một tiếng.

"Ai, không phải bảo ngươi ở bên ngoài chờ sao !" Đôi tay thon dài trắng thuần theo mưa hoa rút lại thanh kiếm, kiếm thu, phấn hồng tan hết, lộ ra một gương mặt nam nhân áo trắng hơn ba mươi tuổi, trên mặt hình như có điểm phong sương, lại thêm mấy phần phong tình nói không nên lời.

Đầy trời đầy đất toàn hoa đào có sánh gì, tuy dáng vẻ mê người nhưng không có phong tư hoặc nhân.

"A Tuyết.... A Tuyết sợ chủ nhân sốt ruột chờ ! Chủ nhân thực lo lắng Bạch gia ! Nếu tỉnh lại không thấy Người, chủ nhân chắc chắn sẽ thương tâm."

Nhìn bộ dáng nghiêm túc của A Tuyết, bạch y nam nhân cười khẽ nói : "Ngốc cô nương, tên vô tâm vô phế độc xà kia sẽ bị thương tâm gì cơ chứ, hắn muốn buồn bực thế nào thì cứ thế ấy."

"Bạch gia !" A Tuyết không phục kêu lên.

"Tim cũng đã bị ngươi mang đi, lại như thế nào còn tâm chứ ?" Một giọng nói nam tử từ bên cạnh vang lên, chỉ thấy Trương Tứ Phong cưỡi ngựa không biết khi nào vào rừng hoa tìm được người.

"A Tuyết, ngươi đi ra ngoài coi chừng, đừng cho ai đi vào." Bạch y nam nhân cũng không buồn nhìn Trương Tứ Phong một cái, chỉ khẽ nói với A Tuyết bên cạnh, cô gái nhỏ lập tức lên tiếng liền vội vàng ly khai.

"Sao đã tỉnh mà không gọi ta một tiếng ?" Trương Tứ Phong nhảy xuống ngựa đi đến phía sau bạch y nam nhân, thân thủ ôm lấy thắng lưng nam nhân, đối phương lại từng bước né tránh đi.

"Nhìn ngươi ngủ say như thế, ta sao lại không biết xấu hổ đi quấy rầy." Ôn hòa nói một câu, bạch y nam nhân nhìn về Trương Tứ Phong cười như hồ ly phía sau, hắn không hiểu nổi, từ khi mất trí tỉnh lại, nam tử so với nữ nhân còn vài phần đẹp hơn này sao lại cứ cố tình nói hắn là.... là "nương tử" của gã.

Thấy thế nào, bọn họ hẳn là phải đảo lại mới đúng !

"Còn giận sao ? Được rồi, ta sai lầm rồi, Bạch đại hiệp đại nhân có đại lượng, liền tha thứ tiểu nhân đi." Trảo vừa bắt đúng thời cơ, Trương Tứ Phong vừa lỗ mãng cười, vừa nắm lấy thắt lưgn nam nhân, thấp giọng nói : "Vô Thương, ta lần sau cũng không dám.... thừa dịp rượu mà ra tay nữa, ta thề...."

Lúc này đây, nam nhân không đẩy ra tay sói của Trương Tứ Phong, xoay đầu lại nói một ý tứ hàm xúc khác : "Sao lại có thể khinh địch như vậy tạm tha ngươi, có lần đầu tiên, tất có lần thứ hai. Ta Bạch Vô Thương còn không muốn mỗi lần đều bị ngươi lăn lộn trên giường."

Bạch Vô Thương... Vô Thương... nguyện ngươi cuộc đời này cứ thế mà không còn chịu chút tổn thương.

Trương Tứ Phong nghĩ, lúc trước cho Nguyên Bạch Lệ ăn đan dược nhất định từ nay về sau sẽ không còn một người tên "Nguyên Bạch Lệ" nữa, khi tỉnh lại, chỉ có Bạch Vô Thương, là người mà Trương Tứ Phong gã yêu cả đời.

Gã là may mắn hơn những kẻ khác rất nhiều, gã còn có thời gian nửa đời người để bù lại những sai lầm từng phạm phải, gã sẽ không bao giờ... tổn thương nam nhân này dù chỉ một chút, nguyện cùng dắt tay nhau đi suốt cuộc đời.

"Hai ta đã bái đường, ngày sau không động phòng thì phải làm gì bây giờ ?" Ám muội hôn lên cần cổ lộ ra ngoài của nam nhân, Trương Tứ Phong hai tay lại bắt đầu không theo quy củ phác đi lên. Bạch Vô Thương mặt ửng hổng "chát" một cái, gạt ra bàn tay của Trương Tứ Phong, lãnh kiếm lại "xoạt" một tiếng hướng về phía sau nam tử.

"Ta muốn ngươi cả một đời cũng..." lỗ mãng cười, nam tử đỡ lấy kiếm thế như nước chảy của Bạch Vô Thương, giữa chốn đào nguyên, hai thân ảnh như quang ảnh lưu luyến ở giữa, kiếm đỡ lấy kiếm, bay lên mãn thế tình hoài....

Trọn đời trọn kiếp.... cả đời rốt cục sẽ dài bao lâu ?

Bạch Vô Thương không biết, ít nhất, hắn có thể bắt lấy giờ này phút này.

Những gì đã qua hắn cũng không muốn nghĩ đến, nhưng nếu lão thiên gia an bài cho hắn quên đi hết thảy, kia cần gì phải quá mức chấp nhất nhớ lại ?

Người, luôn chỉ nhìn về phía trước.

Những ký ức mất đi, có lẽ cũng không tốt lắm, Bạch Vô Thương tựa hồ có thể cảm giác được điều này, từ việc Trương Tứ Phong yêu chiều hắn, che chở hắn, giữa tình yêu với hắn còn có một điểm bồi thường ẩn giấu.

Có lẽ Trương Tứ Phong từng thực cảm thấy có lỗi với hắn, nhưng nam tử có vài phần yêu dị này đối với hắn quá mức ôn nhu, ôn nhu đến mức có sơ hở, đem hắn nhốt vào bên trong không muốn đi ra, muốn chết chìm trong ái dục ôn nhu, sống mơ mơ màng màng.

"Ngươi thua." Trương Tứ Phong một kiếm áp xuống, bạch y nam nhân liền dừng lại trong phiến hoa lớn, "cheng" một tiếng, lúc thân mình hạ xuống, hai bên cũng bay lên vô số hoa.

"Mấy ngày nữa, vị trí hiện tại của hai ta liền thay đổi." Nam nhân tươi cười, đi vào trong mắt Trương Tứ Phong, tạo thành vô số gợn sóng trong lòng, quên đi tình cừu quyền thế, có lẽ hiện tại nụ cười của nam nhân lúc này, mới chính là bộ dáng chân chính.

"Ha ? Sự tình về sau thì sau hãy nói, ít nhất hiện tại ngươi là bị ta đặt ở dưới." Khẽ cười một tiếng ,ánh mắt lướt tới xương quai xanh của nam nhân, khẽ cười một tiếng kéo lên y phục bị chảy xuống của nam nhân, nói : "Còn thường xuyên nói mình là lão nam nhân, có lão nam nhân nào phong tình như ngươi, xiêm y bán lộ, đây không phải là câu dẫn ta sao ?"

Khóe mắt giương lên, nam nhân bị đặt ở phía dưới nhìn về phía y phục do múa kiếm mà bị lỏng ra, nói :

"Ta lão nam nhân này, chỉ có ngươi xem là báu vật."

Dừng một chút, Bạch Vô Thương nở nụ cười, cầm lấy áo của Trương Tứ Phong kéo cuống, "Như vậy, ta có quyến rũ được ngươi không ?"

Hoa đào tung bay đầy trời , che đi một cảnh xuân sắc, tựa hồ đã có được đáp án...

Đọc thêm!

Đế nghiệp vô thương Chương 54 - Tâm tử

Mùa đông Hồng thụy năm thứ tư, quân hn lui binh, hoàng đế Thiên Triều phản hướng, cuộc chiến kết thúc.

Bông tuyết nho nhỏ, từng đóa phi lạc phàm trần, che dấu đi mặt đất dính đầy máu, dưới vẻ xinh đẹp thuần trắng, là một dấu vết tội ác dơ bẩn, thâm thực trần thế.

Hỏa lô khiến căn phòng ấm áp mà thỏai mái, thảm Ba Tử mềm mại mà diễm lệ phủ kín cả mặt đất, chân trần dẫm lên giống như đang đi trên mây, cả phòng có vài phần rất giống cung cách của Tây Vực, người đàn bà xinh đẹp che khuất mặt cầm lấy một mảnh bông nhiễm máu đi tới đi lui.

"May mà không chạm vào tim, nếu không thì hoa luân trên đời cũng cứu không được." Bà ta xử lý vết thương cho bạch y nam nhân nằm trên giường, một nam tử yêu mị đứng bên cạnh nói, "Hắn cũng coi như người trong họa gặp phúc, tuy rằng trúng trùng độc, nhưng bởi vì nhiều lần phát tác làm cho tạng phủ điều chỉnh vị trí, bằng không giờ khắc này đã sớm đâm phải vào tim."

"Tứ Nương, khi nào thì hắn tỉnh ?" Nam tử diện mạo có vài phần xinh đẹp vươn tay vuốt ve hai gò mái tái nhợt của nam nhân đang hôn mê, đôi chân mày dài nhỏ nhăn lại thành dãy núi.

"Quá mấy ngày liền tỉnh," người đàn bà tên là Tứ Nương đứng lên, nghiêng người nói nam tử : "Ta có thể cứu được thân xác hắn, nhưng sau khi tỉnh lại sống không được là quyền của hắn. A Phong, nếu nam nhân này thật trọng yếu với con, như vậy Tứ Nương khuyên con một câu, cứu hắn, cũng đừng đem hắn bức tử."

"Ừm." Lê tiếng, Trương Tứ Phong ngồi bên giường đưa tay vuốt ve hình dáng nam nhân, "Ta đã biết...."

Sẽ không cho ngươi chết, cũng sẽ không cho ngươi thống khổ, khiến ngươi thương tâm.

Hắc y nữ nhân lắc đầu thì thầm, rời khỏi phòng, bọn họ nhà này hoặc là quá ác độc, hoặc là quá yêu, tính cách quá mức cực đoạn cũng là từ di truyền mà ra.

Trận tuyết đầu đông ngày hôm ấy, Hách Liên Bột rời đi, ôm lấy Nguyên Bạch Lệ cơ hồ không có hơi thở, mờ mịt tiêu sái trong tuyết, Trương Tứ Phong nghe được tin nhìn thấy thấy Hách Liên Bột ôm một thân nhiễm huyết cùng nhau ngã vào trong tuyết, Trương Tứ Phong rất muốn một kiếm đâm vào ngực Hách Liên Bột, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.

Vô luận là Hách Liên Bột hay Nguyên Uyên, hoặc là chính gã, đều phải sống trên đời, chịu đựng hối hận vô tận, nghĩ muốn giải thoát ? Không, làm sao được cơ chứu !

Trương Tứ Phong gã rất muốn cho những kẻ đó hối hận vì đã tổn thương Nguyên Bạch Lệ, cả đời, chia ly vĩnh viễn sống trong hối hận, mà rồi cuối cùng chỉ có gã có thể có được cơ hội được cứu chuộc, lúc này đây, gã sẽ không tái phạm, tốt rồi, ông trời còn thương gã, để cho gã có cơ hội cứu nam nhân trở về.

"Bạch Lệ, nên uống thuốc." Ngày đông, ánh mặt trời hiếm có chiếu rọi qua tầng tầng mây, Trương Tứ Phong ôm Nguyên Bạch Lệ đã tỉnh lại đến đình viện, trên thân nam nhân đắp thêm mấy tấm thảm, sợ hắn bị lạnh.

Người vẫn như cũ không thay đổi, đôi mắt thanh minh không thay đội, nhưng nhãn lý không hề lưu động hồ bạc, sau khi tỉnh lại vẫn cứ yên lặng, yên lặng đến đáng sợ, không có chút sinh lực.

Nguyên Bạch Lệ không nói lời nào, cũng không thích động, giống như một kẻ sống thực vật bình thường lẳng lặng ngồi, tùy ý người bên cạnh nói cái gì hay làm gì cũng không phản ứng, cái gì cũng không để ý.

Thổi thổi món thuốc có chút nóng, Trương Tứ Phong đưa thìa đến bên miệng nam nhân, nước thuốc theo đôi môi khép kín chảy trên quần áo, thị nữ ở một bên vội vàng dùng khăn tay lau đi nước thuốc.

"Chủ nhân, có muốn nô ty đến hay không ?"

"Lấy chút mật đến."

"Vâng."

Ra lệnh cho thị nữ đi lấy mật, Trương Tứ Phong cho mọi người lui ra, gã ngồi bên cạnh nam nhân không hề có phản ứng, nhẹ giọng cười nói : "Nhìn ngươi xem, lại ngại thuốc đắng phải không ? Trước kia nhìn ngươi uống thuốc, quả thực so với chết còn khó chịu, cho ngươi uống thuốc đắng như vậy thật là làm khó dễ ngươi. Ta lấy chút mật đến, thêm vào thuốc sẽ không đắng nữa."

Mật màu vàng chậm rãi chảy vào trong nước thuốc đen ngòm, Trương Tứ Phong dùng thìa khuấy đều rồi chính mình uống một ngụm đưa đến bên miệng Nguyên Bạch Lệ, đối phương cũng không phản kháng, tùy ý Trương Tứ Phong dùng lưỡi đưa thuốc vào trong miệng mình.

Từng ngụm lại từng ngụm, cho đến khi hết chén thuốc Trương Tứ Phong mới dừng lại.

"Ta biết ngươi không thích hình xăm trên người, chỉ cần uống hết thuốc này, trùng kia sẽ chêt, không bao giờ.... khiến ngươi đau nữa." Trương Tứ Phong lấy tay gạt ra bông tuyết trên thân nam nhân, ôn nhu nói, "Ta mang ngươi đi tắm, tắm nhiều lần, hình xăm trên người cũng sẽ không còn, như vậy ngươi có thể cao hứng một chút đi ?"

"Nước tắm hồng là do có thả chút dược thảo, tuy rằng bên trong cũng có máu người, nhưng ngươi yên tâm, máu kia là của ta," vừa cởi bỏ y phục trên thân nam nhân, Trương Tứ Phong vừa nói, "Trùng là máu của ta mà thành, phải hoàn toàn diệt trừ, cũng phải dùng máu của ta, cho nên bên trong không có máu bẩn của kẻ khác."

Xiêm y rút xuống, Trương Tứ Phong lại bỏ đi y phục của mình, ôm nam nhân đi xuống bể, vừa mới chạm vào nước, trên bộ ngực trắng nõn của Nguyên Bạch Lệ liền hiện rõ ra hình xăm yêu dị.

tp dùng tấm khăn thấm nước bể máu nhẹ nhàng chà lau ngực nam nhân, lau một lần, hình xăm liền phai nhạt đi một chút, cho đến khi tay Trương Tứ Phong chạm đến vết thương trên ngực trái nam nhân, gã không khỏi ngừng lại, nhìn chằm chằm vết thương kia, trầm giọng nói, :"Miệng vết thương này, ta sẽ nói Tứ Nương trừ bỏ cho ngươi."

Trên người của ngươi, vĩnh viễn cũng không có thể có vết thương của kẻ khác.... hết thảy quá khứ, không bao giờ... lặp lại ữa.

Ngày cứ tựa hồ tiếp ngày trôi qua, nháy mắt đã là giữa mùa đông, thời tiết càng rét lạnh, làm cho người ta không dám đi ra cửa, nhưng cố tình có người thích xích chân đứng trong tuyết.....

"Bạch Lệ ! Ngươi sao lại đi ra, mau cùng ta trở về !" Thân thể Nguyên Bạch Lệ dần bình phục, lại thường xuyên một mình cởi giày chạy đi ra đứng ngoài tuyết, nhìn về phía bầu trời xa xôi mù mịt.

"Nhìn ngươi, chân bị đông lạnh cả rồi." Ôm người đưa đến bên giường, Trương Tứ Phong đem bàn chân bị đông lạnh đến đỏ bừng của nam nhân đưa vào trong ngực mình cho chút nhiệt khí, xoa bóp cả buổi, nói với lục y nữ tử một bên bất mãn cả buổi : "Trúc Tử, nhanh đi lấy chút nước ấm."

"Chủ nhân ! Đã mấy tháng, hắn một câu cũng không nói, căn bản là điên rồi ! Người.... Người còn mỗi ngày nói cái gì với hắn chứ !"

"Câm miệng ! Nhanh đi !"

Trúc Tử giẫm chân một cái, nói với Nguyên Bạch Lệ : "Nguyên Bạch Lệ ngươi cảm thấy như vậy có nghĩa lý gì sao ?! Ngươi cho rằng ngươi vì Nguyên gia Thiên Triều làm gì sao ? Nguyên Uyên căn bản không phải là người của Nguyên gia, hắn họ Trần ! Là họ Trần ! Ngươi làm hết thảy bất quả chỉ là đem Thiên Triều dâng lên cho họ Trần mà thôi ! Ngươi mau tỉnh lại đi !"

"Trúc Tử, đi xuống !" Đuổi Trúc Tử đi, Trương Tứ Phong nhìn về phía nam nhân trong lồng ngực, cặp mắt tĩnh mịch kia tựa hồ khôi phục một tia thanh minh, nhưng rất nhanh.... giống như lại càng lâm vào tịch mịch đáng sợ.

"Bạch Lệ... Đừng như vậy, van cầu ngươi, đừng như vậy nữa...."

Không muốn ngươi vĩnh viễn thống khổ như vậy.

Nếu hết thảy khiến cho ngươi tan nát cõi lòng, nhưng vậy hãy quên đi hết thảy, quên đi ngươi là ai, quên đi Nguyên Uyên, quên đi Hách Liên Bột, quên đi tất cả đau khổ.

Chúng ta, một lần nữa làm lại từ đầu.

Đọc thêm!