Thứ Ba, 9 tháng 7, 2013

Tìm thấy tình yêu trong đau khổ chương 22

Ngoài trời xám xịt tối đen khi Ron cầm lên một cây chổi quét nhà từ trong góc và quét lấy quét để sàn nhà đến lần thứ năm trong ngày. Nó chẳng có gì để làm cả. Nó thử đọc sách, rồi ngủ gật ngay từ trang đầu tiên. Nó cũng ráng nấu ăn, nhưng thay vào đó là đốt thủng đáy chả. Thứ duy nhất mà nó có thể làm bây giờ là quét dọn và cắt cỏ. Và do ở đây chẳng có bãi cỏ, nên nó đi dọn dẹp căn nhà từ đầu tới cuối.

Trần nhà sáng bóng cả lên, Ron mỉm cười khi nó ngước nhìn lên. Giờ thì nó khỏe rồi, nó tận dụng cơ hội này và khám phá khắp căn nhà. Dĩ nhiên, nó không thể ra khỏi đây, hoặc không muốn. Bên ngoài chẳng có chỗ nào cho nó cả, và đây lại còn là một căn hộ nhỏ , với hai phòng ngủ, một phòng tắm, và một phòng khách, một nơi ấm áp và đón chào cho nó hơn bất kỳ con đường nào ở New York.

“Mình đoán là mình cũng phải thế này lúc còn ở nhà,” nó nói to. “Đây đâu phải là nơi dành cho mình. “ Nhưng nó lại có cảm giác đó. Nó cảm thấy như mình thuộc về nơi này. “Đây là căn hộ của bả, mình chỉ mượn phòng bệnh một thời gian thôi. Và mình còn chưa nói cảm tạ gì cả.”


Không ai trả lời.

“Cảm ơn,” Ron nói vọng trong phòng, không hẳn là tập trung lòng biết ơn vào đó. Nhưng mà người đó lại không có ở đây để nhận lấy, và căn phòng này vẫn làm việc phải làm.

Cửa trước mở ra, khiến nó giật cả mình. Âm thanh lê bước quen thuộc của vị nữ bác sĩ theo sau tiếng đóng cửa. Cô nhìn lên, nhìn nó nghi ngại.

“Sao cậu lại ra khỏi giường ?” cô hỏi nhỏ. Ron trừng mắt ngó cô với vẻ nghi ngờ.

Mắt cô vằn lên những vết đỏ, chứng tỏ rằng cô vừa mới khóc, quần áo nhàu nhĩ ở chỗ…. Bờ vai, ống tay, quanh eo…. Giống như bị ai kéo giật ra vậy. Rất nhiều nút bị bung ra và mái tóc xù thì rối tung cả lên. Không rối như Harry, mà lòa xòa giống như cô vừa bị chích điện. Có một dấu lằn của bàn tay ở bên má và một một băng dính cuộn quanh ngón trỏ tay phải, còn bàn tay trái thì trầy xước cả. Từng vệt máu nhỏ in trên chiếc áo khoác trắng.

Granger quay lại khi cô thấy nó vẫn ngó mình.

“Chuyện gì vậy,” nó hỏi, chẳng buồn che giấu lo lắng và tò mò trong giọng nói.

“Không có gì, tôi chỉ có một ngày thật tồi tệ thôi.”

Ron ngập ngừng khi nhìn kỹ hơn dáng vẻ của cô. “Cô luôn có những ngày tồi tệ,” tóc đỏ nói. “Nhưng chuyện gì…. Chuyện gì xảy ra với mái tóc và áo khoác đó vậy ?”

“Tôi không chải nó sáng nay, và tôi có một cuộc giải phẫu,” cô trả lời bằng giọng đều đều.

“Hôm qua cô đã phải làm một cuộc giải phẫu rồi, cô đã nói với tôi rồi.”

“Thì đây là cái khác.”

Nó không chịu bỏ qua. “Vậy sao mấy cái nút bung ra ?” nó lại hỏi.

“Một đứa trẻ nổi điên với tôi và kéo đứt nó.” Đúng là một câu trả lời không có tí sơ hở.

“Vậy sao cô lại khóc ?”

Bác sĩ Granger xoay người lại trừng mắt nhìn nó, ném cái xắc tay xuống đất. “Cậu là cái gì hả ? Bản câu hỏi hả ?!” cô móc mỉa và Ron thấy một cái hộp đằng sau cô. Cái hộp đầy giấy tờ, hồ sơ, hai áo khoác trắng, mọi thứ của cô.

“Cô bị đuổi việc ?” nó hỏi.

“Ừ !” Cô rít lên trả lời khi nhặt cái hộp đó và xổ tung mọi thứ trong hộp xuống sàn. Một giọt nước mắt lặng lẽ lăn xuống mặt khi cô cúi xuống, tay run rẩy khi nhặt tờ giấy đầu tiên lên.

Ron sửng sốt. “Tại sao ?”

“Không nghe lệnh của ông chủ,” câu trả lời thốt ra.

“…. Cái gì ?”

“Tôi không làm những gì mà ông ta bảo,” cô nói huỵch toẹt.

Tóc đỏ chớp mắt và cau mày. “Tôi không hiểu,” nó chậm rãi nsoi.

Bác sĩ Granger há miệng nhưng định giải thích, nhưng rồi nhanh chóng chuyển thành một nụ cười mím chặt khi cô quay qua nó, mí mắt sụp xuống, không nhìn nó. “Chẳng có gì cả, chúng tôi cãi nhau rồi ông ta đuổi tôi.”

“Ông ta đánh cô,” Ron ngay lập tức chỉ ra.

“Không. Ông ấy chỉ…” Cô nhanh chóng xếp giấy tờ thành một xấp ngay ngắn và đặt nó vào trong hộp. Một giọt nước mặt khác lại lăn xuống má khi cô nhìn vào cuốn sổ trong tay. Ron nhận ra đó là một trong những cuốn sổ mà cô viết về bệnh nhân. Cô vừa hòan thành nó tối qua và vừa mamg nó theo đi làm sáng nay, phấn khỏi húyt sáo và nói rằng cuối cùng cô đã làm thể nào để khiến bệnh nhân của mình hiểu tầm quan trọng của chất dinh dưỡng.

Cuốn sổ bị xé làm hai. Nó đã khiến cô mất cả đời để hoàn thành. Mắt cô ngấn lên. “Ông ấy… Ông ấy cãi nhau với vợ, rồi đến văn phòng của tôi để “giải tỏa cảm xúc”…. Cậu có thể hiểu được cụm từ đó đó… Tôi tưởng là ông ấy muốn nói chuyện. Không ngờ ông ta lại có ý định khác, ý định mà tôi chẳng chấp nhận được. Rồi…”

“Ổng làm CÁI GÌ ?” Ron thét lên, đã đoán được phần nào.

“Ông ấy cầm một cây kéo và… cắt nút áo. Tôi đã cố ngăn ông ấy lại rồi ổng… như vậy đó” Cô ôm lấy bàn tay trái bị thương và run rẩy. Có máu tụ lại ở đó. Tay bác sĩ đã đâm bàn tay của cô.

“Angelina đã cứu tôi, và ông ta đuổi cả hai chúng tôi,” cô kết thúc câu chuyện trong lặng lẽ và lắc lắc đầu trước khi nhặt các tờ giấy khác lên, vất chúng vao trong hộp thay vì xếp lại cho gọn gàng và không nói một lời nào.

“Đáng lý ra tôi không nên nói chuyện như thế với cậu. Đây, giúp tôi với.”

Chẳng có tiếng đáp lời. Thay vào đó, tiếng bước chân ào tới vượt qua cô và cô xoay đầu lên. Ron đã đi đến cửa trước.

“Cậu định đi đâu ?!” Cô hỏi.

“Tôi sẽ cho thằng khốn đấy biết tay ! Vậy đó !” Nó trả lời, tay nó đã đặt trên nắm cửa. Bác sĩ Granger nhào đến và ngăn nó lại trước khi cửa mở ra hết.

“Không được,” cô kiên quyết nói. “Cậu định làm gì ?”

“Cái gì chứ ?! Hắn đã cưỡng bức cô !”

“Ông ta chưa làm thế !”

“Hắn đã định làm thế !”

“Ngồi xuống !”

Ron bỏ đi, ngực phập phồng trong phẫn nộ khi nó bước đi hai bước và buông mình xuống ghế.

“Đây không phải là việc của cậu. Tôi chỉ lo làm thế nào để trả tiền hóa đơn cho căn hộ này. Tôi chỉ còn đủ cho hai tháng thôi.”

“Cô nên gọi cảnh sát,” tóc đỏ nói.

“Và rồi sẽ làm gì ? Bị cuốn vào một trận tranh cãi ở tòa án mà tôi chắc chắc sẽ thua trắng ? Hắn là một bác sĩ có tiếng tăm, đồ ngốc. Thoát ra được là tôi đã mừng rồi.”

“Cô nên nghỉ từ lâu lắm rồi.”

“Và lãng phí tám năm học của tôi sao ? Ron à, tôi là một phụ nữ, tôi rất may mắn vì có được công việc đó. Tôi chỉ được trả một nửa số lương so với nam giới, nhưng cũng chi tiêu được rấtn hiều, nhiều hơn… Nhiều hơn những công việc khác mà tôi từng làm. Còn hơn là phải ở ngòai được hoặc ở trong… Ôi tôi không nói nữa. Giờ bình tĩnh, chẳng có chuyện gì mà cậu xử lý được đâu.”

Ron mở miệng và đóng nó lại khi nhìn vào cô.

“Cảm ơn vì đã dọn dẹp nhà cửa.”

Nó muốn nói là “Không có chi,” nó muốn đáp lời câu “cảm ơn” đó. Nhưng không hề cảnh báo trước, có thứ gì đó khác bật lên trong óc. “Cô từng làm gái ?”

Bác sĩ Granger có hơi cứng người, nó nhanh chóng bổ sung “Tôi xin lỗi.”

“Tôi đã từng, đại loại thế. Từ rất lâu rồi. Và chỉ với một người mà thôi. Sao cậu lại hỏi tôi như vậy ?” cô hỏi trước khi bê chiếc hộp lên và đặt nó trên kệ gần đó.

“Cô trông rất xinh.” Lưỡi bị líu lại.

Vị bác sĩ khẽ mỉm cười, đi đến bồn rửa để rửa tay. “Cảm ơn, đã từ rất lâu rồi kể từ khi có ai đó nói tôi xinh đẹp.”

Rất dữ dội, nó bật dậy và nhào đến hôn cô.

Chỉ là một khoảnh khắc, cảm giác tựa như chỉ một giây đồng hồ. Ron nhanh chóng buông ra, lầm bầm xin lỗi, chờ đợi một cái tát hoặc cú đấm nào đó. Nhưng chẳng có gì cả, và nó cảm thấy muốn tát chính mình.

“Cậu bao nhiêu tuổi rồi ?” cô thở hắt ra.

“Mười lăm,” nó trả lời, muốn nói con số lớn hơn nhưng lại tự cản lấy mình. Nó cùng lắm chỉ trông mười bảy tuổi.

“Tôi ba mươi ba.”

Lớn hơn nó mười tám tuổi, Ron thầm suy sụp vì sự cách biệt đó. “Tôi nghĩ chắc cô muốn tôi rời đi ?”

“Không. Đây là lỗi của tôi. Cậu chỉ là một đứa trẻ, cậu không biết phải làm gì. Với lại, tôi không đá người ta ra đường vì một chuyện nhỏ không đáng quan tâm như thế,” cô nói dịu dàng. “Chúng ta không muốn chuyện này lại xảy ra nữa đúng không ?” Cô ngừng trong giây lát. “Quên đi là được. Giúp tôi làm bữa tối nào.”

-----------

Đã gần hai ngày sau “tai nạn” nho nhỏ Lucius bắt gặp họ, Draco quyết định cũng đủ lâu để ba mình đủ bình tĩnh để mặt đối mặt nói chuyện với ông.

Draco khẽ đóng cửa thư phòng của ba mình lại, cắn môi và cố trấn an bàn tay run rẩy của mình khi anh xoay qua nhìn Lucius. Lúc đầu ba anh không nhìn vào mắt anh, cũng dễ hiểu thôi. Cậu Malfoy trẻ nhìn xuống sàn và lấy một hơi sâu, biết là mình phải làm gì.

“Con chắc rằng là ba muốn nói chuyên với con,” anh bắt đầu, thầm bực mình vì giọng nói hồi hộp, yếu ớt của mình, loại giọng nói mà anh hiếm khi mắc phải. Lucius nhìn lên với vẻ sửng sốt hiện lên trên gương mặt mệt mỏi. Ông có nhiều nếp nhăn hơn trong những ngày qua, Draco chú ý thấy như vậy.

“Ngồi đi,” ba anh cứng ngắc nói. Draco bước đến gần hơn và ngồi xuống. “Cậu muốn nói chuyện gì với tôi ?”

“Ba không hỏi con về chuyện đó sao ?”

“Về chuyện gì ?” Lucius hỏi, rõ ràng là giả vờ như không biết gì khi ông nhìn lại hồ sơ trong tay.

“Về chuyện…” anh khe tằng hắng tìm lời và im lặng thúc giục mình. “Về cậu bé đó. Về Harry.”

“Harry nào ? Cậu bé nào ?”

“Cậu bé mà ba đã thấy đang ở cùng con hôm qua.”

“Hôm qua tôi không có gặp cậu,” Malfoy cha phủ nhận câu nói đó. “Tôi ở trong văn phòng của tôi cả ngày hôm qua để cố làm cho xong việc.”

“Ba, ba đâu phải là một người giỏi nói dối.”

“Từ khi nào mà cậu bắt đầu gọi tôi là ba vậy. Lần trước, là lão già Lucius cơ mà,” ông gắt. “Nếu cậu đến đây chỉ định nói mấy lời vô nghĩ với tôi, thì xin phép rời di. Tôi cần làm cho xong việc.”

Draco nghiến răng và bật dây. “Ba lại định phủ nhận chuyện đó giống như phủ nhận việc ngoại tình của mẹ trong từng ấy năm sao !?”

“Và từ khi nào cậu có mẹ vậy ? Cậu luôn gọi bà ta là Narcisssa.” Ba anh lạnh lùng quát lên. “Ra khỏi đây đi, Draco.”

“Con yêu em ấy.” Lucius không buồn chú ý đến khi ông nhìn lại công văn trên tay. “Ba à, ba nghe con nói không ?” Ông không nghe thấy. “Con nói là con yêu em ấy, Lucius !” Một nắm đấm hôn vào mặt anh, khiến anh bật người ra sau. Tay Draco nhanh chóng đưa lên đỡ và nắm vào cái ghế mà mình đã ngồi, rồi té lăn ra sàn, đầu anh hơi choáng váng.

Ba anh đã đánh anh. Trong cả đời anh ông chưa bao giờ đánh anh cả.

Có gì đó ướt ướt rơi ra từ mũi, chảy xuống môi và đậu trên sàn thành chất lỏng màu đó. Draco vội lấy ống tay áo chùi vào mũi, hứng lấy một giọt máu khác. Cái vị mặn tanh tràn vào trong miệng khi anh liếm môi và nuốt xuống.

“Không, mày không có yêu nó,” Lucius cay nghiệt nói.

“Con yêu em ấy.”

Draco chậm rãi đứng dậy.

“Mày thích phụ nữ mà Draco. Mày luôn thích phụ nữ. Mày ngủ với hàng tá…” ông bắt đầu, và rồi một tia sáng ngay lập tức bật lên trong mắt sau một chốc im lặng. “Đây là một trò đùa đúng không. Mày đang thử làm tao điên lên. Tao hiểu rồi Draco. Mày giả vờ ngủ với thằng nhãi đó để trêu cợt tao phải không ? Khiến tao điên tiết lên ? Tao biết là công việc đang khó khăn, và tao cũng lơ là trong mấy tuanà này.” Ông lại ngừng lại. “Mày đang cần tiền phải không ? Có phải vậy không ?”

Draco nheo mắt lại khi cơn giận sôi lên trong máu với giả thuyết của ba. Ngực anh phập phồng vì phẫn nộ khi Malfoy cha lắc lắc đầu và bật ra một tiếng cười thích thú, giống như Draco là một đứa trẻ nhỏ vừa làm ra một trò đùa độc ác nhất, mà cũng buồn cười nhất. Mọi trò đùa luôn có tính hài hước che lấp sự độc ác và đều được tha thứ.

Anh không có giỡn.

“Con yêu Harry.” Draco lập lại khi đứng dậy. Lucius chỉ lắc đầu, như thể không đồng ý việc đó.

“Mày không có.” Lucius nói bằng giọng trầm thấp, nhưng kiên quyết. “Tình yêu giữa hai thằng đàn ông à…. Không tồn tại được. Nực cười lắm, Draco. Cái thứ gọi là tình yêu mà mày vừa nếm trải với một chàng trai chỉ là một sự dâm ô bình thường hoặc là một trải nghiệm mà thôi. Còn nếu không, thì là trò đùa. Mày sẽ hết thôi…”

“Con không hết được đâu !” Draco rít lên, nội hỏa trong anh đã đi xuống dưới bụng và chạy khắp cơ thể. Từng tế bào xúc cảm chạy khắp mạch máu, càng tặng thêm cơn giận.

Lucius trừng mắt nhìn anh bằng đôi mắt xám lạnh như đá. “Mày không phải gay mà Draco. Tôi hiểu con trai tao mà. Đây chỉ là một phần nổi loạn mà mày đang nếm trải thôi.”

“Vậy thì có lẽ ba không hiểu con như ba tưởng !” Draco gạt ra, lau đi vết máu cuối cùng. “Con đến đây chỉ mong ba chấp nhận, không phải là việc ba có hiểu hay không !”

“Vậy mày nên biết chuyện gì sẽ đến với mày !”

“Con biết, ba sẽ từ con,” anh nói giọng đều đều, cầu xin nhìn đôi môi của ba mình mím chặt bởi giọng nói đó. Hãy để Lucius biết là cái tên Malfoy chẳng có vấn đề gì với mày, hãy để ông ta không còn gì để đe dọa mày nữa. Mắt của Lucius trợn lên vào lúc ấy khi ông hít hơi thật sâu, sau một giây lại thở dài ra và nhìn vào Draco bằng đâu mắt xám tuyệt vọng.

“Mày thật sự không quan tâm sao ?”

Đừng để ông ta nắm lấy.

“Dù sao thì mày cũng có bao giờ nghe lời tao đâu. Tao thật ngu khi nghĩ giờ mày sẽ làm vậy,” ông bắt đầu nói. “Nhưng với chuyện này… không, tao đã giáo huấn xong rồi. Chúng ta hãy chứ làm theo cách của mày, Draco, giống như chúng ta luôn làm như vậy. Mày bị từ khỏi gia đình. Sáng mai hãy đến đây để dọn đồ mày đi. Ta sẽ điền vào giấy tờ và đưa cho luật sự, mọi chuyện sẽ kết thúc trong vòng một tháng.”

Draco chỉ có thể làm một động tác gật đầu nhỏ. Anh cố hít thở, nhưng chỉ thấy càng lúc càng run rẩy và yếu ớt. Đầu óc anh quay cuồng khó tin và tự hỏi bản thân tại sao lại anh lại muốn phủ nhận những gì mà anh đã đoán trước nó sẽ xảy ra. Lucius chối bỏ anh là một đáp án sẵn có, và anh chưa bao giờ thực sự là một thành viên của gia đình từ lâu rồi. Việc chối bỏ cũng chẳng là gì trong cuộc đời anh.

Có gì đó rất kỳ lạ. Rất kỳ lạ, như thể việc anh để mặc Lucius đưa ra lựa chọn chối bỏ mình – anh đã đoán được, nhưng… là một lựa chọn sai lầm. Có một khiếm khuyết ở đâu đó. Có một thứ gì đó ngoài tầm.

Nhưng là cái gì ? Mình đã nghĩ về mọi thứ. Lucius từ mình không thể là….


“Mày không được đến ngân hàng từ lúc này nữa. Tao sẽ thông báo cho ngân hàng ngay lập tức. Tài khoản của mày sẽ bị đóng băng.”

Trí óc của Draco bừng tỉnh, làn da tái nhợt đi vì thông báo đó. Anh đã quên mất rằng Lucius có quyền bảo trợ anh khi ông mở tài khoản ngân hàng vài năm trước, ba anh… từng là ba… có quyền thay đổi.

Anh vẫn chưa lấy ra một triệu cho Zabini.

“Đừng đụng đến tài khỏan đó !” Anh thấy mình đang hét lên. Anh không thể mất đi một triệu đó. Anh không thể phá vỡ lời hứa với Zabini. Chọc giận tên người Ý giống như bắn viên đạn giấy, nhưng việc mất cơ hội có tiền lại là một chuyện khác. Zabini sẽ chịu được việc mất một triệu sao ? Y sẽ giết Draco vì tội bội ước ấy.

Lucius nhướng mày. “Bộ mày tưởng mày vẫn có thể tiêu hoang tiền của gia đình khi mà mày không nằm trong đó nữa hả, vậy mày cần phải suy nghĩ lại đi.”

“Tôi kiếm ra số tiền trong đó.” Draco gắt lên. “Tôi đã làm việc, giống như một thằng làm công bình thường.”

“Một thằng làm công bình thường ở vị trí của mình chẳng kiếm nổi mười lăm ngàn một năm đâu,” Lucius nói. “Cứ tháng Một tao lại để nửa triệu vào tài khoản của mày. Mà theo tao nghĩ đó cũng là hơi nhiều, và tưởng rằng mày vẫn có quỳen sử dụng số tiền đó hả ? Đừng có mơ. Tài khoản đó sẽ bị phong tỏa sáng mai. Nếu mày muốn lên tòa thì Draco à, chào mừng. Nhưng đó sẽ không là một lựa chọn hay ho đâu.”

“Tôi cần số tiền đó,” anh cố lý giải.

“Tao sẽ không để mày xài cả triệu bạc cho một thằng nhãi con đâu.”

“Số tiền đó không phải là cho Harry !! Nó là…” anh ngừng lại khi Lucius giơ một tay lên, buộc anh ngậm-miệng-lại. Biết rằng mọi việc đã quá trễ, anh chầm chậm mở cửa và bước ra khỏi văn phòng, mặt nóng bừng vì tức giận khi những thư ký và mọi người khác quay lại nhìn.

“Ông cuối cùng đã dạy nó một bài học à ? Ngài Malfoy,” ai đó nói lớn với ba…. Lucius khi anh bước ra khỏi đó để đi vào một hành lang trống hoác. Chẳng có một câu trả lời nào.

---------

Có lẽ mình có hơi khắc nghiệt, Lucius nghĩ khi ông ôm lấy mặt và suy nghĩ về chuyện vừa xảy ra. Draco là con trai duy nhất của ông, và là một phần tử nổi loạn. Ông cũng từng làm một chuyện điên rồ như thế.

Nhưng là một thằng bé ? Nó lại đi yêu một thằng khác ! Điều đó đâu thể chấp nhận được. Mình có nên nói chuyện này với nó ?
Có ai đó gõ cửa ?

“V…” ông ngừng lại để tằng hắng cho thông cổ họng khi để ý thấy giọng khàn đục của mình. “Vào đi.”

Thư ký riêng của ông, Davis bình tĩnh mở cửa và thò đầu vào. “Có một cú gọi từ ông Cedric Diggory thưa ngoài.”

Trái tim của ông nhảy lên, một cảm giác tội lỗi chợt dâng lên, ông nhăn mặt. Diggory đã nói sẽ gọi điện lại sau cuộc gọi lần trước, mà Lucius vẫn chưa đi thay chiếc điện thoại đã hỏng kia. Ông bật dậy và theo Davis ra khỏi phòng, đi đến chiếc bàn đặt điện thoại ở quầy.

“Ngài Diggory ?” ông hỏi.

“Thưa ông Malfoy, ít nhất ông có thể làm là đảm bảo rằng điện thoại của ông vẫn liên lạc được hoặc cùng lắm là có thẻ điện thoại gọi thông được. Ông có biết rằng rất khó cho tôi khi biết số điện thoại của công ty ông, dù Tập đoàn Malfoy rất nổi tiếng ?” Một giọng nói phẫn nộ vang lên bên đầu dây bên kia.

Lucius hít một hơi sâu và bắt đầu giải thích. “Tôi xin lỗi, ông Diggory. Tôi vừa làm hỏng điện th…”

“Không sao cả,” viên thám tử gắt lên. “Tôi đã biết địa chỉ của cái người tên… Jack…. Ô, và vợ ông đang sống với hắn. Tôi sẽ không nói cho ông biết hắn là ai đâu vì chúng ta đang nói qua điện thọai. Và rất bất ngờ. Tôi đã giải quyết hai yêu cầu của ông cùng lúc.”

“Cái gì ?”

“Đừng bận tâm chuyện đó,” Diggory trả lời mát mẻ. “Nhưng tôi đã có địa chỉ ngay đây. Lấy một mảnh giấy và viết xuống đi thưa ngài.”

“Chờ đó,” ông gầm gừ, điên cuồng tìm mảnh giấy và cây viết trên bàn.

“Ông vẫn cần cộng sự của tôi hoàn…”

“Không, được rồi.”

“Được giảm ba mươi phần trăm đấy, thưa Ngài Malfoy.”

“Tôi đã bảo ‘không’.”

Một sự im lặng bên đầu dây bên kia, và Diggory đọc địa chỉ cho ông. Nơi này chỉ mất khoảng ba mươi phút lái xe. Ông có thể đến đó ngay bây giờ, ông phải cứu Narcissa ngay lập tức. Lucius dộng điện thoại xuống và rời đi, bỏ mặc nỗi hòai nghi từ người phụ tá.

--------

“Để tôi hiểu lại một lần nữa nào; anh nói là lão già nhà anh biết về vụ số một mới của anh, ổng khùng lên rồi từ anh, và giờ thì anh chạy tìm tôi vì anh không có cơ hội lấy ra một triệu cho thằng khốn Zabini hả ? Ái chà, tôi giúp được gì đây, cựu-túi-tiền ?” Cái giọng cáu kỉnh của Pansy Parkinson vang lên bên đầu dây bên kia

“Cô có thể cho tôi vay một triệu dollar không Pansy ?” anh lại lặc lẻ hỏi, thấy được nhiều điểm giống nhau giữa một mụ sắp đẻ và một mụ say xỉn.

“Ôi Draco Malfoy vĩ đại và mũi hỉnh đang van lơn tôi không ? Anh có định quỳ xuống rồi khoanh tay lại không hả ? Ha, cảnh tượng đó sẽ tuyệt lắm !” cô chế nhạo và bật cười trong giọng nói xấu xí. Draco cầm chiếc điện thoại bên tai và rên lên, chờ đợi trong im lặng. Cô lại ho lên. “… Này.”

“Cô có thể cho tôi vay….”

“Ô chắc rồi. Một triệu ? Đừng nghĩ là tôi sẽ chia sẻ niềm vui với anh, cựu túi tiền ạ, anh vẫn phải trả lại đấy… chờ chút, sao anh không sa thải Zabini đi nhỉ ?”

“Vì y là Zabini còn tôi thì chỉ có một mình !” Draco nói rành mạch, gần như hét lên.

“… Ô, dĩ nhiên rồi. Y sẽ cho anh nhừ tử.”

“Cô có thể…”

“Tôi sẽ cho anh mượn một triệu, câm miệng.” Draco im miệng lại ngay lập tức. “Và chuyện giữa anh với Juliet đáng yêu của anh thế nào rồi ? Nàng đang ngủ hả ? Nói chuyện với nàng tí được không ? Cô nàng trông như thế nào hả ? Để tôi đoán xem, một kỹ nữ nhỏ hơn anh mười tuổi và có năm đứa con hả ?”

“….”

“Mũi hỉnh ?”

“Trong hai ngày. Giờ tôi có hơi mệt dù ba má hết cằn nhằn tôi rồi,” cô nói bằng giọng mỉa mai cao độ.

“Ngày mai tôi sẽ ghé qua chỗ của cô, Pansy,” Draco nói và gác máy.

------

“Ngày mai tôi sẽ ghé qua chỗ của cô, Pansy,” em nghe thấy Draco nói trước khi tiếng click gác máy điện thoại vang lên.

Harry cứng đờ ngay tại chỗ khi một cảm giác phát bệnh dâng lên trong em như bệnh sốt rét. Môi em khô khốc khi em ngó xuống sàn nhà, vẫn nắm cái giỏ chứa đồ dù ngón tay đang kêu gào phải bỏ chúng xuống.

Pansy, lại là Pansy. “Ngày mai tôi sẽ ghé qua chỗ của cô, Pansy,”. Anh ấy đã mua một chỗ khác cho Pansy, và căn hộ đó giá bao nhiêu tiền ? Chín ngàn ? Harry lớn tiếng sụt sịt và che miệng lại để ngăn một tiếng nức nỏ, và có thể là để bịt lấy tiếng sụt sịt ngay cả khi em biết là chẳng thể nào làm được.

“Harry ?” Tiếng gọi của Draco từ phòng khác.

Draco đã ở với phụ nữ từ lâu, dĩ nhiên là nếu anh ấy trở lại với họ cũng là tự nhiên thôi. Mình chỉ là một màn kịch trong cuộc đời anh. Ở với một thằng nhãi cũng rất mới mẻ và khác biệt. Mình chỉ là một chuyến nghỉ mát với anh ấy thôi.

“Harry à, sao em lại đứng ở cửa vậy ? Khóa cửa lại và vào đi,” Draco nói, giọng anh mỗi lúc một gần. Bàn tay của tóc đen vẫn còn giữ ở nắm đấm cửa khi suy nghĩ bỏ chạy hình thày trong đầu. Giờ đây em chỉ muốn quẳng cái giỏ đi và chạy, một đôi tay đặt lên cánh tay em, và nhẹ nhàng kéo bàn tay em ra khỏi nắm cửa, đóng nó lại sau họ.

Em muốn biến mất.

“Sao vậy ?” tóc vàng cúi xuống hỏi, nhẹ nhàng ôm lấy đôi má hằn nước mắt, liếm lấy từng giọt nước mặn chát. Harry run lên. Họ Malfoy rời đi. “Ai đó đánh em hả ?”

Em lại rụt xịt và nhìn lên đôi mắt lo âu của Draco. “Ngày mai anh định đến thăm ai vậy ?” em chất vấn, cố tỏ ra lạnh lùng, nhưng chỉ khiến giọng ồm ồm như một con cóc. Draco trả lời bằng một cái chớp mắt vô tội.

“Nhóc, em đang nói về cái gì thế hả,” anh trêu cợt sau một hồi im lặng và lại vòng tay mình qua Harry. Tóc đen cảm thấy từng thớ thịt như căng lên.

“Pansy là ai vậy ?” em lại hỏi.

“Pansy là ai ?” Draco tự động lập lại, như thể anh mới là kẻ không biết.

Răng nghiến chặt, Harry thô bạo đẩy tóc vàng xuống sô pha. Bất ngờ và tức giận hiện lên mặt Draco. “Em làm gì…”

“Đừng có mà đùa với tôi !”

Tóc vàng quẳng cái gối đang đè lên mình khi anh rơi xuống và ngồi dậy. “Anh không có đùa cái gì với em hết. Em đang nói gì thế hả ?”

“Em muốn biết Pansy này là ai…”

“Bạn !”

“Ừ, phải rồi.”

Draco nhìn em khi bước đến đối diện với em. “Em lại giận chuyện không đâu.”

“Sao tôi phải giận chứ hả ?!” Harry nạt. “Chỗ của ả chỉ đáng giá chín ngàn, trong khi anh mua cho tôi một căn giá mười ngàn ! Tôi thấy đâu có gì để giận đâu !”

“Cái gì ?! Đó là nhà của cô ta mà !”

“Và cũng đâu giải thích việc một triệu đâu,” em quát.

“Được rồi, em muốn biết chứ ? Anh mượn cô ta tiền, một triệu. Nên anh phải gặp cô ta ! Trả lời như vậy có được không ? Anh bị chối bỏ và anh cần một triệu !” Draco quát lên, gương mặt đỏ bừng lên vì phẫn nộ trong khi Harry lại đơ người ra và bước lùi lại.

“Anh bị từ ?”

“Bộ em nghĩ là lão già vẫn còn muốn gặp anh sau khi bắt gặp chúng ta hả ? Harry, em ở đâu ra vậy ?”

“Anh cần một triệu để làm gì ?”

“Vì anh phải khử Riddle chứ làm gì,” Draco trả lời thẳng thừng.

Harry trừng mắt nhìn anh. “Cái gì ? Tai sao ?”

“Vì anh biết hắn đang ở đâu ! Và vì hắn là kẻ bị truy nã ! Anh biết sào huyệt của hắn, vậy thì tại sao lại không lợi dụng cơ hội đó mà tấn công hắn ? Em không biết hắn đã gây ra bao nhiêu rắc rối cho tập đoàn Malfoy rồi sao ?”

“Nhưng mà anh đã bị chối bỏ rồi ! Anh làm vậy chẳng có ích lợi gì ! Hắn chẳng đụng chạm đến anh hay em nữa !” tóc đen nói, xoay người lại và bắt đầu bước đi. “Em không hiểu.”

“Em định đi đâu hả ?”

“Em phải ngăn nó lại,” cậu bé gắt lên.

Draco cứng đờ và suy nghĩ về thời gian. Hôm nay Blaise sẽ tấn công. “Không được ? Em muốn bị giết à ?”

“Đừng có mà dạy em !”

“Không được !” nhanh như chớp, tóc vàng nhào đến, đẩy em xuống thảm và vật Harry lại. “Chuyện này không liên quan đến em ! Đừng có dính vào !” Harry quằn quại bên dưới cơ thể anh, rồi dần bình tĩnh lại, trừng mắt nhìn anh qua con mắt đầy chán ghét, trong khi đó những cảm xúc khác vẫn vũng vầy bên dưới.

“Sao anh không đi và bảo vệ Pansy ấy !?” Harry hét lên và đẩy anh ra.

“Cái gì ?! Harry à, anh đã nói với em là….”

Rầm ! Lần thứ hai trong ngày, nắm đấm lại hôn lên mặt anh. Harry bật dậy và bỏ đi. Và mũi của Draco lại bắt đầu chảy máu.




Đọc thêm!