Mấy ngày nay, do thỉnh cầu của Vô Dụng, tro cốt của Y vẫn đặt ở Thu Thủy điện. Vì thế Thu Thủy không có sửa chữa, cũng cấm những người khác đi vào.
Từ ngày đó về sau, Vô Dụng cũng chưa đi tới Thu Thủy điện, hôm nay không biết vì cái gì, bỗng nhiên rất muốn về thăm.
Chỉ khi mất đi, mới có thể quý trọng.
Tựa như lúc rời khỏi Cô Vân viện, tựa như ban đầu có chút chán ghét Thu Thủy điện.
Theo thời gian trôi qua, chúng từng chút từng chút cùng trải qua vui buồn, cho nên.... mới cảm thấy không thể nguôi ngoai.
Vô Dụng nhìn thấy Thu Thủy điện hoàn toàn thay đổi, dọc theo con đường nhỏ trong trí nhớ, từng bước mang theo hoài niệm đi lên.
Bên đây, vốn là phòng của Y, là nơi mà mình lúc rời đi hay trở về luôn ở bậc tam cấp trước phòng ngây ngốc, tựa như đang chờ đợi điều gì đó mà chính bản thẩn cũng không biết.
Hành lang dài, có một khúc gồ lên. Nơi đó là nơi để cái bàn, Thủ Mai mỗi ngày đều mang lên chút trà và hoa, có lẽ là chuẩn bị cho những người mệt mỏi đi ngang.
Theo hành lang đi xuống, chính là đình viện. Đình viện của Y có đủ loại cây phong, lúc mùa thu tới, một mảnh đỏ au.
Bên kia đình viện, có một cổng vòm bằng phiến thạch, đi qua, là sân của mình.
Vô Dụng nhìn thấy hành lang khắc hoa im ắng, nhớ tới ngày nào đó, Y chính là đứng ở chỗ này, lẳng lặng nghe mình ca một ca khúc hoài niệm,
". . . . . . Nhớ lại chuyện kể người xưa. . . . . ."
Y một lần nữa cầu mình hát lên, bởi vì thích nghe sao ? Là bởi vì nhớ tới hạnh phúc làm cho người ta khổ sở ư ?
"....Nhớ lại chuyển kể người xưa, giọng nói tràn ngập vụ của quê hương...."
Nếu nàng muốn nghe, ta có thể vẫn hát cho nàng nghe, nếu nàng muốn đi nơi nào, ta nhất định mang nàng theo.
Lạc Hương, Lạc Hương.... Bài ca hát cho Y, liền mang theo nàng về Lạc hương.
Vô Dụng chạy như bay, một tay ôm chặt lấy hủ tro cốt trong lòng ngục, hướng tới một nơi không biết tên. Đế đô phía sau càng ngày càng xa, dần dần biến mất.
Trong ngự thư phòng, Đế vương đang xem mặt Trạng Nguyên kì thi hương, Vu Tố. Lúc này, Đế vương có chút không yên lòng.
Không biết vì sao cảm thấy có điểm bất an....
Đế vương nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó nở nụ cười trong lòng một chút.
Không biết từ khi nào đã bắt đầu học thói quen của Tiểu Thất, lúc bất an, khi mờ mịt, lúc khổ sở đều nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đế vương đứng lên, làm cho Trạng Nguyên kia lui xuống.
Hắn vừa định trở về xem Vô Dụng, thì ảnh vệ vốn canh giữ bên người Vô Dụng bỗng phi thân tiến vào.
Nghe ảnh vệ báo cáo, Đế vưởng trở lại ghế ngồi, dùng ngón trỏ xoa xoa mi tâm.
"Đem hắn trở về." Đế vương nói.
Ảnh vệ tuân lệnh vừa định đi, Đế vương gọi hắn lại, từ trong ngăn tủ lấy ra một cái hòm.
"Dùng túy mộng đi, không cần làm hắn bị thương"
Trong phòng viên dạ minh châu phát ra ánh sáng sâu kín, Đế vương nằm nghiêng, một bàn tay đỡ đầu của mình, ngón tay của tay kia, giống như mọi hôm, từng chút từng chút lướt qua khuôn mặt đang ngủ say của Vô Dụng.
Tô Y đã chết, cho nên Tiểu Thất à, về sau chỉ nhìn ta, không được một mình chạy trốn.
Lông mi của Vô Dụng run rẩy, sau đó mở to mắt. Nó nhìn thấy trần nhà quen thuộc, qua một lúc lâu mới hiểu được đã xảy ra chuyện gì.
Nó ngồi xuống, nhìn vào Đế vương theo nó cũng ngồi xuống, sau đó dời tầm mắt.
"Vì sao còn mang ta về ?" Nó thấp giọng hỏi.
"Vì cái gì không mang ngươi về ?" Đế vương muốn đem nó ôm trên người, lại bị né tránh.
"Ta muốn đi Lạc Hương." Vô Dụng cúi đầu, ánh sáng trong phòng có chút hôn ám, mái tóc đen dài trước mặt nó lờn vờn như một bóng ma.
"Còn sau đó ?" Đế vương mở miệng nói. "Sau đó ngưỡi cũng không quay về."
Vô Dụng lúng túng, nhưng không có nói lại. Nó trầm mặc, xem như đã thừa nhận.
Đế vương nắm chặt quyền, sau đó chậm rãi buôn ra, gắt gao ôm lấy Vô Dụng.
".....Ngươi có biết hay không..... Ngươi có biết hay không ta yêu ngươi ?"
Đã nói ra.
Vốn đang muốn chờ qua một lúc lâu, chờ nó hoàn toàn nhận ra, sau đó, nhưng, vẫn không thể nhịn.
Cho dù sẽ bị hoài nghi, cho dù sẽ bị chán ghét, vẫn nói ra.
Nhưng, vô luận thế nào, cả đời này, chính mình cũng sẽ không buông tay.
Đế vương không nhúc nhích, hắn đang chờ đợi, chờ đáp án của Vô Dụng.
Thật lâu thật lâu sau, Vô Dụng mới dùng ngữ khí mờ mịt nói : "......Vì cái gì lại nhắc tới ? Ta không rõ.... Mặc kệ thế nào, van cầu ngươi hiện tại không nói thế, ta không có cách nào cẩn thận suy nghĩ, cũng không thể vui vẻ lên..." Nói xong, Vô Dụng tựa hồ khổ sở. "Ta một mực nghĩ, chính là mang Y rời đi hoàng cung, rời đi Đế đô.... Đi khắp tất cả những nơi xinh đẹp, sau đó tìm một nơi thể an hưởng tuổi già... Ngươi có biết hay không đây vẫn là giấc mộng mà ta đang tìm kiếm ? Nhưng vì cái gì.... vì cái gì..... Thu, Y vì cái gì mà phải chết. Những năm đầu, lúc ta còn chưa vào Thu Thủy điện, người ở bên ta, chỉ có Y ! Cho dù nàng không thích ta, cho dù nàng cũng không thực tâm chăm sóc ta, nhưng.... lúc đó, nàng vẫn ôm ta một cái.... Lúc đó..... chỉ có Y...."
Đế vương không nói gì, hắn buông Vô Dụng ra, đi đến phía trước Vô Dụng, cúi người, nâng khuôn mặt đang giấu ở cánh tay của Vô Dụng.
Vô Dụng rũ mắt, không có nhìn hắn.
Đế vương trong lòng đau xót, đem mặt chậm rãi lui lại, hôn lên bờ môi của nó.
Vô Dụng không hề động. Không có phản kháng, cũng không đáp lại, cũng không giương mắt nhìn hắn một cái.
Đế vương lặng lẽ, từng chút từng chút dùng đầu lữ chậm rãi mân mê bờ môi của Vô Dụng.
"......Tiểu Thất à...." Đế vương đem Vô Dụng ôm cả vào lòng ngục như ôm một bảo bối, thật cẩn thận, mà cũng thật gắt gao.
"Tiểu thất à," Đế vương đem mặt vùi vào những sợ tóc của Vô Dụng, nhỏ giọng nói, mang theo chút khẩn cầu, "Tiểu Thất à, nhìn ta đi..... Ta không phải đã nói rồi sao ? Ta vĩnh viễn bên cạnh ngươi, vĩnh viễn..."
Đọc thêm!
Thứ Năm, 22 tháng 4, 2010
Thùy ngôn vô dụng chương 27
Lúc Vô Dụng sáng sớm đi tìm Y, Y lại đang ngẩn người nhìn cái mặt nạ kia.
Vô Dụng nói hôm nay muốn đi ra cung có chút chuyện cần chuẩn bị, Y lại nhìn nó, không nói tốt hay không tốt.
"Vô Dụng." Nàng thở dài, sau đó đi đến trước mặt Vô Dụng, ngẩng đầu, tinh tế nhìn nó.
"....Những năm gần đây, ngươi oán ta sao ?"
Vô Dụng hơi hơi dời tầm mắt, nói : "Không có gì oán cả... vẫn như vậy...."
Y cười cười : "Kỳ thật, vẫn là oán trách."
Vô Dụng trầm mặc trong chốc lát, tựa hồ có điểm mờ mịt. Nó quay đầu về phía cửa sổ nói : "Ta không biết.... Loại cảm xúc oán hận này... Ta không hiểu được nó là loại cảm giác như thế nào. Cơ mà có đôi khi cảm thấy khổ sở... Nếu xem là oán, như vậy, ta cũng đã oán trách."
Y rũ mắt, im lặng một lúc lâu.
".....Vô Dụng, cho tới nay, nên nói với con một câu, chính là thực xin lỗi" Trên mặt nàng nở ra một nụ cười, còn nói : "Con còn cho ta mặt nạ, kỳ thật ta rất thích, ta lại không nói một lời cảm ơn..."
"Không cần nghĩ về việc này", Vô Dụng ngắt lời nàng, cười nói "Không bằng mai sau ra khỏi cung ngẫm lại, rốt cuộc sẽ ra sao ?"
"Tối nay muốn đi...." Y nhìn ngoài cửa sổ, lần đầu tiên lộ ra chút hạnh phúc, "Lạc Hương đi. Có rất nhiều thứ, nằm mơ đều là nhớ lại Lạc Hương...."
"Chúng ta sẽ đi Lạc Hương." Vô Dụng nhẹ giọng nói, "Chờ ta trở lại"
"Ừm." Y quay đầu lại hướng nó cười, nói một câu tái kiến.
Vô Dụng đi ra Thu Thủy điện, sau lại quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Nó cảm thấy có chút kỳ quái, lại không biết kỳ quái ra sao.
Chắc là lần đầu tiên Y nói nhiều với mình như vậy, cho nên làm cho người ta cảm thấy thật kỳ quái.... Nó lắc đầu, tiếp tục đi về phía Cung Môn.
Sau khi dàn xếp vật phẩm trang sức gia công cùng tiểu quán, Vô Dụng không có lập tức hồi cung.
Nó đi dạo quanh Đế đô một chút, nhìn thấy con đường cái rất náo nhiệt, trong lòng có điểm hưng phấn, lại có cảm giác trống rỗng.
Nó suy nghĩ rất nhiều. Thu, Thái tử ca ca, Thanh Nguyệt, Trữ Dũng Thần, Thủ Trúc, Thủ Mai, Cơ Chi Duyến.... Thậm chí ngay cả Cơ Chi Tùy cũng nhớ lại.
Nguyên lai có chút bất tri bất giác, nhưng người này đã dung hòa vào cuộc sống của mình, một khi nghĩ đến phải rời đi, trong lòng có chút không nguôi.
Vô Dụng cười cười, xoay người đi về phía hoàng cung.
Có rất nhiều người vây quanh Thu Thủy Điện, lúc bọn họ nhìn thấy Vô Dụng, trên mặt đều lộ ra vẻ quái dị xen lẫn thương hại.
Vô Dụng trầm mặc trong chốc lát, bỗng nhiên chạy về phía đó, lúc lao tới cổng chính, bị người kéo lại.
"Tiểu Thất" Đế vương mở miệng nói "Không được đi vào"
Vô Dụng mờ mịt nhìn Đế Vương, lại ngoái nhìn về phía Thu Thủy điện.
Khung cảnh hoang tàn trước mắt.
Nơi nơi đều là những mảnh gỗ cháy đen, bên trái một khối, bên phải một khối, căn nhà đã muốn sập, những nơi còn đứng cũng đã lung lay.
Vì cái gì lại như thế ? Rõ ràng là trước đó vẫn tốt mà....
"Tiểu Thất." Thanh âm của Đế vương mang theo chút khổ sở. "Tô chiêu nghi nàng .... phóng hỏa tự thiêu"
Trước khi rời đi, vẫn cảm thất được có điểm kỳ quái. Nhưng chính mình lúc ấy lại không nghĩ đến.
Giờ ngẫm lại, chắc là ngữ khí nói chuyện của Y. Còn có một câu tái kiến lần chót.... Hóa ra không phải tái kiến, mà là vĩnh biệt.
Đế vương cảm thấy Vô Dụng đang lạnh run, hắn buộc nó quay lại, đối mặt với mình.
Vô Dụng ngẩng đầu nhìn hắn, vẫn mù mịt như trước, ánh mắt không còn trong veo. Tựa hồ là qua một lúc lâu, mới nhìn rõ kẻ trước mặt là ai.
"......Thu....."
A, lại bắt đầu cảm thấy lạnh.
Vì cái gì, vì cái gì Y nàng.... rõ là không dám, vì cái gì mà bội ước ?
"....Thu...."
Đế vương gắt gao ôm Vô Dụng vào lòng ngực mình, rũ mắt, thấy không rõ biểu cảm.
Cơ Chi Ngạn ở một bên nhìn thấy, cúi đầu, không biết suy nghĩ cái gì.
Thu Thủy điện bị thiêu hủy, người chết trừ Y ra, còn có hai cung nhân chưa kịp chạy. Nghe tỳ nữ hầu hạ Y nói, lúc ấy Tô Chiêu nghi đem cung nhân đi xa, một mình một người đứng ở trong phòng, sau lại, khi bọn họ phát hiện phòng bị thiêu cháy, lửa đã cháy to.
Lúc đó, cho dù muốn cứu, chỉ sợ cứu ra một khối thi thể.
Đế Vương phái người tìm hài cốt của Tô chiêu nghi, vốn định hậu táng, lại bị Vô Dụng ngăn lại.
"Theo quy củ Chiêu nghi mộ chôn quần áo và di vật đi" Nó mệt mỏi nói "Đem tro cốt của Y cho ta, ta muốn đem táng nàng ở nơi khác."
Đế vương trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng vẫn đồng ý.
Tang lễ cử hành mấy ngày, Vô Dụng mặc đồ tang, máy móc làm việc theo quy củ.
Không khóc lóc, cũng không bi thiết, chỉ đôi khi lộ ra vẻ mờ mịt.
Sau khi Thu Thủy điện bị thiêu hủy, Vô Dụng vẫn ở lại trong tẩm cung của Đế vương.
Có người nói không bằng hiện tại cho Thất điện hạ ra ngoài cung, dù sao qua tiếp một năm Thất điện hạ cũng đã mười tám tuổi, cũng nên bắt đầu xuất cung. Còn có người nói hẳn là trong cung tìm một chỗ sửa sang lại cho Thất điện hạ tạm thời ở, hoàng tử ở trong tẩm cung của Hoàng đế, thật sự vu lễ không hợp. Thậm chí ngay cả Cơ Chi Ngạn còn đề nghị không bằng cho Thất hoàng tử vào ở trong Ngàn Vũ cung.
Đế vương lạnh lùng nhìn những người phía dưới, đến khi họ phải sợ hãi, mới nói : "Thất hoàng tử tang mẫu bi thống, trẫm bồi hắn, có gì không thể ?"
Đám người dưới kia không dám hô, Đế vương khoát tay nói : "Thất điện hạ ở cùng trẫm, việc này cứ định như vật, sau này không được nhắc lại"
Cơ Chi Ngạn nhìn theo chiếc bóng của Đế Vương, cắn cắn môi.
Mấy quan viên vừa rồi tiến gián nói : "Thái tử, ý tứ của Hoàng thượng điện hạ cũng thấy được, việc này hay là thôi đi.
Cơ Chi Ngạn treo một nụ cười, nói : "Bổn vương hiểu được, hôm nay việc này đã làm phiền các vị đại nhân."
"Điện hạ khách khí...." Mọi người thổn thức nói.
Lúc Đế vương trở về, cố ý phân phó không cần thông báo. Tiểu Thất hiện tại không ngủ thì lại ngơ ngẩn, Đế vương không nghĩ phải làm phiền đến.
Vô Dụng ngồi ở trên giường, đem trán tựa vào đầu gối. Lúc Đế vương vào, nó ngẩng đầu liếc mắt một cái.
"Làm sao vậy ?" Đế vương cười cười, ngồi bên người nó, lấy tay vuốt vuốt mái tóc nó. "Tiểu Thất của ta hôm nay đã làm gì ?"
Vô Dụng lắc đầu nói "Cái gì cũng không làm" Nó nghi hoặc nhìn bốn phía, lẩm bẩm nói "Mấy ngày nay ta cuối cảm thấy được nơi này có điểm quen thuộc... hình như trước kia đã tới ?"
"Tiểu Thất trước kia có tới qua" Đế vương cười nói "Lúc đó ngươi còn nhỏ, lại sinh bệnh, cho nên không nhớ rõ lắm"
"A..." Vô Dụng gật gật đâu, "Có điểm quen thuộc...."
Đế vương dùng ngữ khí hoài niệm nói "Lúc đó, Tiểu Thất còn chê huân hương của ta thật khó chịu, cho nên sau đó ta cũng không dùng huân hương nữa."
"Vậy sao ?" Vô Dụng nở nụ cười "Khi đó nói cái gì ta cũng không nhớ rõ.
Đế vương xoa xoa đầu nó, không nói gì.
Vô Dụng trầm mặc trong chốc lát, lại hỏi "......Lạc hương là nơi thế nào ?"
Đế vương dừng một chút, trả lời nói : "Là một thủy trấn."
".....Y vì cái gì muốn đi Lạc Hương ?"
"Đại khái là," Đế vương đem Vô Dụng ôm lên đùi mình, nhẹ giọng nói "Đại khái là bởi vì Lạc Hương là cố hương của nàng...."
"Thu biết chuyện của Y trước kia sao ?"
"A," Đế vương trầm mặc một chút, trả lời "Không rõ lắm"
Vô Dụng thở dài, Đế vương lẳng lặng đưa tay đan vào năm ngón tay của nó, nói "Người đã đi, không phải nhớ kỹ, bằng không nàng ở dưới hoàng tuyền, cũng không an tâm"
Vô Dụng không có trả lời, qua một lúc lâu mới gật gật đầu.
Đọc thêm!
Vô Dụng nói hôm nay muốn đi ra cung có chút chuyện cần chuẩn bị, Y lại nhìn nó, không nói tốt hay không tốt.
"Vô Dụng." Nàng thở dài, sau đó đi đến trước mặt Vô Dụng, ngẩng đầu, tinh tế nhìn nó.
"....Những năm gần đây, ngươi oán ta sao ?"
Vô Dụng hơi hơi dời tầm mắt, nói : "Không có gì oán cả... vẫn như vậy...."
Y cười cười : "Kỳ thật, vẫn là oán trách."
Vô Dụng trầm mặc trong chốc lát, tựa hồ có điểm mờ mịt. Nó quay đầu về phía cửa sổ nói : "Ta không biết.... Loại cảm xúc oán hận này... Ta không hiểu được nó là loại cảm giác như thế nào. Cơ mà có đôi khi cảm thấy khổ sở... Nếu xem là oán, như vậy, ta cũng đã oán trách."
Y rũ mắt, im lặng một lúc lâu.
".....Vô Dụng, cho tới nay, nên nói với con một câu, chính là thực xin lỗi" Trên mặt nàng nở ra một nụ cười, còn nói : "Con còn cho ta mặt nạ, kỳ thật ta rất thích, ta lại không nói một lời cảm ơn..."
"Không cần nghĩ về việc này", Vô Dụng ngắt lời nàng, cười nói "Không bằng mai sau ra khỏi cung ngẫm lại, rốt cuộc sẽ ra sao ?"
"Tối nay muốn đi...." Y nhìn ngoài cửa sổ, lần đầu tiên lộ ra chút hạnh phúc, "Lạc Hương đi. Có rất nhiều thứ, nằm mơ đều là nhớ lại Lạc Hương...."
"Chúng ta sẽ đi Lạc Hương." Vô Dụng nhẹ giọng nói, "Chờ ta trở lại"
"Ừm." Y quay đầu lại hướng nó cười, nói một câu tái kiến.
Vô Dụng đi ra Thu Thủy điện, sau lại quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Nó cảm thấy có chút kỳ quái, lại không biết kỳ quái ra sao.
Chắc là lần đầu tiên Y nói nhiều với mình như vậy, cho nên làm cho người ta cảm thấy thật kỳ quái.... Nó lắc đầu, tiếp tục đi về phía Cung Môn.
Sau khi dàn xếp vật phẩm trang sức gia công cùng tiểu quán, Vô Dụng không có lập tức hồi cung.
Nó đi dạo quanh Đế đô một chút, nhìn thấy con đường cái rất náo nhiệt, trong lòng có điểm hưng phấn, lại có cảm giác trống rỗng.
Nó suy nghĩ rất nhiều. Thu, Thái tử ca ca, Thanh Nguyệt, Trữ Dũng Thần, Thủ Trúc, Thủ Mai, Cơ Chi Duyến.... Thậm chí ngay cả Cơ Chi Tùy cũng nhớ lại.
Nguyên lai có chút bất tri bất giác, nhưng người này đã dung hòa vào cuộc sống của mình, một khi nghĩ đến phải rời đi, trong lòng có chút không nguôi.
Vô Dụng cười cười, xoay người đi về phía hoàng cung.
Có rất nhiều người vây quanh Thu Thủy Điện, lúc bọn họ nhìn thấy Vô Dụng, trên mặt đều lộ ra vẻ quái dị xen lẫn thương hại.
Vô Dụng trầm mặc trong chốc lát, bỗng nhiên chạy về phía đó, lúc lao tới cổng chính, bị người kéo lại.
"Tiểu Thất" Đế vương mở miệng nói "Không được đi vào"
Vô Dụng mờ mịt nhìn Đế Vương, lại ngoái nhìn về phía Thu Thủy điện.
Khung cảnh hoang tàn trước mắt.
Nơi nơi đều là những mảnh gỗ cháy đen, bên trái một khối, bên phải một khối, căn nhà đã muốn sập, những nơi còn đứng cũng đã lung lay.
Vì cái gì lại như thế ? Rõ ràng là trước đó vẫn tốt mà....
"Tiểu Thất." Thanh âm của Đế vương mang theo chút khổ sở. "Tô chiêu nghi nàng .... phóng hỏa tự thiêu"
Trước khi rời đi, vẫn cảm thất được có điểm kỳ quái. Nhưng chính mình lúc ấy lại không nghĩ đến.
Giờ ngẫm lại, chắc là ngữ khí nói chuyện của Y. Còn có một câu tái kiến lần chót.... Hóa ra không phải tái kiến, mà là vĩnh biệt.
Đế vương cảm thấy Vô Dụng đang lạnh run, hắn buộc nó quay lại, đối mặt với mình.
Vô Dụng ngẩng đầu nhìn hắn, vẫn mù mịt như trước, ánh mắt không còn trong veo. Tựa hồ là qua một lúc lâu, mới nhìn rõ kẻ trước mặt là ai.
"......Thu....."
A, lại bắt đầu cảm thấy lạnh.
Vì cái gì, vì cái gì Y nàng.... rõ là không dám, vì cái gì mà bội ước ?
"....Thu...."
Đế vương gắt gao ôm Vô Dụng vào lòng ngực mình, rũ mắt, thấy không rõ biểu cảm.
Cơ Chi Ngạn ở một bên nhìn thấy, cúi đầu, không biết suy nghĩ cái gì.
Thu Thủy điện bị thiêu hủy, người chết trừ Y ra, còn có hai cung nhân chưa kịp chạy. Nghe tỳ nữ hầu hạ Y nói, lúc ấy Tô Chiêu nghi đem cung nhân đi xa, một mình một người đứng ở trong phòng, sau lại, khi bọn họ phát hiện phòng bị thiêu cháy, lửa đã cháy to.
Lúc đó, cho dù muốn cứu, chỉ sợ cứu ra một khối thi thể.
Đế Vương phái người tìm hài cốt của Tô chiêu nghi, vốn định hậu táng, lại bị Vô Dụng ngăn lại.
"Theo quy củ Chiêu nghi mộ chôn quần áo và di vật đi" Nó mệt mỏi nói "Đem tro cốt của Y cho ta, ta muốn đem táng nàng ở nơi khác."
Đế vương trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng vẫn đồng ý.
Tang lễ cử hành mấy ngày, Vô Dụng mặc đồ tang, máy móc làm việc theo quy củ.
Không khóc lóc, cũng không bi thiết, chỉ đôi khi lộ ra vẻ mờ mịt.
Sau khi Thu Thủy điện bị thiêu hủy, Vô Dụng vẫn ở lại trong tẩm cung của Đế vương.
Có người nói không bằng hiện tại cho Thất điện hạ ra ngoài cung, dù sao qua tiếp một năm Thất điện hạ cũng đã mười tám tuổi, cũng nên bắt đầu xuất cung. Còn có người nói hẳn là trong cung tìm một chỗ sửa sang lại cho Thất điện hạ tạm thời ở, hoàng tử ở trong tẩm cung của Hoàng đế, thật sự vu lễ không hợp. Thậm chí ngay cả Cơ Chi Ngạn còn đề nghị không bằng cho Thất hoàng tử vào ở trong Ngàn Vũ cung.
Đế vương lạnh lùng nhìn những người phía dưới, đến khi họ phải sợ hãi, mới nói : "Thất hoàng tử tang mẫu bi thống, trẫm bồi hắn, có gì không thể ?"
Đám người dưới kia không dám hô, Đế vương khoát tay nói : "Thất điện hạ ở cùng trẫm, việc này cứ định như vật, sau này không được nhắc lại"
Cơ Chi Ngạn nhìn theo chiếc bóng của Đế Vương, cắn cắn môi.
Mấy quan viên vừa rồi tiến gián nói : "Thái tử, ý tứ của Hoàng thượng điện hạ cũng thấy được, việc này hay là thôi đi.
Cơ Chi Ngạn treo một nụ cười, nói : "Bổn vương hiểu được, hôm nay việc này đã làm phiền các vị đại nhân."
"Điện hạ khách khí...." Mọi người thổn thức nói.
Lúc Đế vương trở về, cố ý phân phó không cần thông báo. Tiểu Thất hiện tại không ngủ thì lại ngơ ngẩn, Đế vương không nghĩ phải làm phiền đến.
Vô Dụng ngồi ở trên giường, đem trán tựa vào đầu gối. Lúc Đế vương vào, nó ngẩng đầu liếc mắt một cái.
"Làm sao vậy ?" Đế vương cười cười, ngồi bên người nó, lấy tay vuốt vuốt mái tóc nó. "Tiểu Thất của ta hôm nay đã làm gì ?"
Vô Dụng lắc đầu nói "Cái gì cũng không làm" Nó nghi hoặc nhìn bốn phía, lẩm bẩm nói "Mấy ngày nay ta cuối cảm thấy được nơi này có điểm quen thuộc... hình như trước kia đã tới ?"
"Tiểu Thất trước kia có tới qua" Đế vương cười nói "Lúc đó ngươi còn nhỏ, lại sinh bệnh, cho nên không nhớ rõ lắm"
"A..." Vô Dụng gật gật đâu, "Có điểm quen thuộc...."
Đế vương dùng ngữ khí hoài niệm nói "Lúc đó, Tiểu Thất còn chê huân hương của ta thật khó chịu, cho nên sau đó ta cũng không dùng huân hương nữa."
"Vậy sao ?" Vô Dụng nở nụ cười "Khi đó nói cái gì ta cũng không nhớ rõ.
Đế vương xoa xoa đầu nó, không nói gì.
Vô Dụng trầm mặc trong chốc lát, lại hỏi "......Lạc hương là nơi thế nào ?"
Đế vương dừng một chút, trả lời nói : "Là một thủy trấn."
".....Y vì cái gì muốn đi Lạc Hương ?"
"Đại khái là," Đế vương đem Vô Dụng ôm lên đùi mình, nhẹ giọng nói "Đại khái là bởi vì Lạc Hương là cố hương của nàng...."
"Thu biết chuyện của Y trước kia sao ?"
"A," Đế vương trầm mặc một chút, trả lời "Không rõ lắm"
Vô Dụng thở dài, Đế vương lẳng lặng đưa tay đan vào năm ngón tay của nó, nói "Người đã đi, không phải nhớ kỹ, bằng không nàng ở dưới hoàng tuyền, cũng không an tâm"
Vô Dụng không có trả lời, qua một lúc lâu mới gật gật đầu.
Đọc thêm!
Thùy ngôn vô dụng chương 26
Vô Dụng cùng Thu vẫn mỗi ngày giờ Tuất gặp nhau, sau đó dần dần, kháng cự nho nhỏ không tự giác bắt đầu biến mất, tựa hồ lại nhớ tới cảm giác cùng Thu ở cạnh nhau.
Vô Dụng trên đường quay về Thu Thủy điện nghe thấy tiếng cãi vã của trẻ con, thanh âm ở phía trước cách đó không xa, lại gần một chút là có thể nhìn đến hai đứa nhóc đang tranh chấp.
Một người là Cơ Chi Duyến, còn có một cô bé khoảng bằng tuổi chưa từng thấy qua, không giống như công chúa trong cung.
Cô bé kia bộ dạng hình như rất lợi hại, Cơ Chi Duyến cãi đến mặt tai đỏ hồng.
Vô Dụng dừng lại nghe ngóng, sau đó nhịn không được cười rộ lên.
Cơ Chi Duyến nói : "Thất ca là tốt nhất !"
Cô bé kia nói : " Nói bậy, Thái tử địên hạ mới lợi hại ! Vừa đẹp trai, vừa tài hoa !"
"Thất ca trước kia còn hát cho ta nghe !"
"Vậy thì sao ? Ngươi xem Thái tử điện hạ nhất cử nhất động đều tao nhã cao quý, Thất ca kia của ngươi chắc chắn kém hơn nhiều !"
"Ngươi chưa từng thấy qua Thất ca, ngươi thế nào lại biết kém hơn ? Thất ca ta rất xinh đẹp ! So với ngươi xinh đẹp hơn !"
"Mặc kệ mặc kệ ! Thái tử điện hạ mới là tốt nhất ! Ai so đều kém !"
.......................
Vô Dụng nhìn thấy trước mắt hai đứa bé vừa cãi vã nhiệt liệt, có chút bất đắc dĩ.
Nó vốn nghĩ, dù sao quay về Thu Thủy điện phải đi qua đường đó.... Nhưng đối tượng đàm luận giờ lại xuất hiện, hình như không được tốt lắm......
Hay là chịu khó đi đường xa.
Nghĩ như vậy, hắn định xoay người rời đi, lại bị cặp mắt sắc lẻm của Cơ Chi Duyến phát hiện.
"Thất ca !" Cơ Chi Duyến nhanh như tên bắn chạy lại, Vô Dụng gặp hắn, bất đắc dĩ cười cười.
"Đứng ở chỗ này làm gì ? Vị tiểu khách nhân kia là ai thế ?" Vô Dụng nói xong hướng cô bé kia cười cười, nữ hài tử sửng sốt một chút. Sau đó mặt lập tức trở nên đỏ bừng.
Đại khái chắc làm cảm thấy bị đương sự nghe được những lời nó kia, có chút ngượng ngùng. Vô Dụng nghĩ thầm, lại hướng về phía nó lộ ra nụ cười trấn an.
"Ta đang muốn đi tìm Thất ca, nó..." Cơ Chi Duyến hướng cô bé làm mặt quỷ, "Nó là con của cậu ta, hôm nay vào cung dạo chơi, cứ đi theo ta làm cái đuôi ...."
Nữ hài tử đỏ mặt, giận nói : "Ai thèm đi theo ngươi, nếu không vì mẹ muốn ta với ngươi ra ngoài chơi, ta cũng không muốn đi theo ngươi đâu !"
Cơ Chi Duyến hất đầu hừ một tiếng, cô gái nghiến răng nghiến lợi.
Vô Dụng cười nói : "Vậy cùng đi Thu Thủy địên ?"
"Không cần đâu," Cơ Chi Duyến làm nũng nói, "Không cần mang nó theo ~ Dù sao nó cũng không thích Thất ca, cho nó tự đi chơi là được rồi~"
"Ai nói ta không thích Thất điện hạ ?" Cô bé vội la lên. "Ta muốn đi !"
"Người vừa nói thế nào mà giờ không nhận !"
Vô Dụng vỗ nhẹ cái nón của Cơ Chi Duyến, cười nói : "Con trai phải nhường con gái, mọi người cùng đi nào."
Cô bé đắc ý nhìn Cơ Chi Duyến liếc mắt một cái, sau đó giữ chặt tay Vô Dụng bước đi.
Vì vậy bây giờ, Cơ Chi Duyến lại đổi thành kẻ phải cắn răng.
Vô Dụng đem hai người đến cái bàn đá ngoài Đình Viện, lại đi vào bếp mang chút điểm tâm và trà.
Vô Dụng kỳ thật không biết xử sự thế nào với trẻ con, Cơ Chi Duyến từ trước tới nay, luôn cằn nhằn liên miên, mình ở bên lẳng lặng nghe.
Không giống hiện tại, hai đứa trẻ giống như đang đối đầu nhìn chằm chằm vào mình, làm cho người ta cảm thấy có chút không tự nhiên.
Vô Dụng ho một tiếng, không biết nên nói cái gì cho phải.
Con mắt của cô bé vòng co chuyển, nói : "Thất điện hạ cũng hát cho ta nghe đi, không thể bất công chỉ hát cho Thập nhị."
"Ê, nhà ngươi !" Cơ Chi Duyến bất mãn nói, "Rõ ràng là lúc đầu còn khinh thường Thất ca ! Thất ca, không cần hát cho nó nghe !"
"Ta không có khinh thường Thất điện hạ," Cô bé miệng lưỡi giảo hoạt uống một ngụm trà, nói, "Lời này là do ngươi nói"
Vô Dụng không để ý tới hai kẻ đang mắt dao mày chém, nó thoáng trầm mặc, nói : "....Ta không nhớ lời để ca, nhưng nhìn các ngươi, làm cho ta nghĩ đến một bài...có chút buồn.... hình như không được phù hợp..."
"Không sao cả, Thất điện hạ," Cô gái vẻ mặt chờ mong nói, "Hát cho ta nghe đi, dù sao ta cùng tên kia..." Cô bé hướng Cơ Chi Duyến lộ ra ánh mắt khinh bỉ, "Ở chung cũng chẳng vui vẻ gì."
Vô Dụng nở nụ cười, nói : "Ta đây hát, là bài tình ca."
Nó khẽ cất giọng, sau đó mở miệng hát lên.
Hồi ức tượng cá thuyết thư đích nhân
Dụng sung mãn hương âm đích khẩu vẫn
Khiêu quá thủy khanh nhiễu quá tiểu thôn
Đẳng tương ngộ đích duyến phân
Nhĩ dụng nê ba niết nhất tọa thành
Thuyết tương lai yếu thú ngã quá môn
Chuyển đa thiểu thân quá kỉ thứ môn
Hư trịch thanh xuân
Tiểu tiểu đích thệ ngôn hoàn bất ổn
Tiểu tiểu đích lệ thủy hoàn tại xanh
Trĩ nộn đích thần tại thuyết li phân
Ngã đích tâm lí tòng thử trụ liễu nhất cá nhân
Tằng kinh mô dạng tiểu tiểu đích ngã môn
Na niên nhĩ bàn tiểu tiểu đích bản đắng
Vi hí nhập mê ngã dã nhất lộ cân
Ngã tại hoa na cá cố sự lí đích nhân
Nhĩ thị bất năng khuyết thiểu đích bộ phân
Nhĩ tại thụ hạ tiểu tiểu đích đả truân
Tiểu tiểu đích ngã sỏa sỏa đẳng
.....................
Buổi chiều yên tĩnh, ánh mặt trời như biết lựa người mà chiếu vào cơn ấm áp dào dạt, gió lặng lẽ thổi qua, vì hai đứa trẻ ánh mắt lộ ra vẻ không hiểu được ưu thương.
Vô Dụng quay đầu, thấy Y dựa vào tay vịn, trên mặt lộ chút vẻ mờ mịt và bi thương, lẳng lặng nhìn qua đây.
Vô Dụng đứa lên, ánh mặt trời có chút chói mắt, nó đưa tay lên, để trước trán để chắn cản chắn.
Cơ Chi Duyến nhìn thấy dáng người của Vô Dụng và Y, không biết làm sao. Cô bé kia bỗng nhiên đứng lên, lôi kéo Cơ Chi Duyến rời đi Thu Thủy Điện.
Y từng bước đi về phía Vô Dụng, Vô Dụng buôn tay, yên lặng nhìn nàng.
"Bài ca vừa rồi," Y mở miệng nói, "Hát lại một lần nữa đi."
Vô Dụng cúi đầu, trong lòng nổi lên nỗi đau đớn. Sau đó, nó nhẹ nhàng, lại hát lần nữa.
"...Hát một lần nữa đi...."
Y thỉnh cầu, Vô Dụng đem ca khúc nhớ lại nỗi ưu sầu của bài hát, lại hát. Cũng không biết đã hát bao nhiêu lần, Vô Dụng dừng lại, ngẩng đầu, thấy Y cắn môi khóc không thành tiếng.
Vô Dụng đứng đó không nhúc nhích, lại có chút mờ mịt.
Y bỗng những mở miệng hát gì đó, bởi vì khóc, nên ca từ bị đứt quãng, mang theo vẻ thê lương thống thiết.
Vô DỤng do dự bước về phía trước, cuối cùng đem Y nhẹ nhàng kéo vào lòng.
Nó muốn an ủi nàng đừng khó, nhưng không biết mở miệng thế nào, vì thê đành học Thu từng an ủi mình, đem cằm nhẹ nhàng để trên tóc Y.
Lúc Thu làm vậy, mình sẽ cảm thấy tịch mịch rơi vào khoảng không, từng chút từng chút nguôi ngoai, cuối cùng chỉ để lại cái ấm áp đầy vẻ an tâm của kẻ khác.
Hy vọng Y, lúc này đâu, cũng có thể không cần bi thương đến vậy.
".....Nếu có thể thì hãy hận đi, hay vẫn yêu đi...."
Y ở trong lòng ngực Vô Dụng nói : ".......Nếu chỉ có thể yêu hay hận...."
"..............Thật là tốt biết bao nhiêu...."
Chỉ có đôi câu vài lơi, Vô Dụng không hiểu được Y rốt cuộc suy nghĩ cái gì, đã từng trải qua cái gì. Nhưng nó biết, Y hiện tại rất khổ sở, khổ sở đến mức làm cho mình không biết phải làm sao.
Nó từng chút vỗ nhẹ lưng của Y, có chút do dự nhỏ giọng nói : "..........Chúng ta rời đi......."
".....Chúng ta cùng nhau rời đi, đến nơi ít người đi, nơi không làm cho nàng khổ sở...."
"....... Cùng nhau rời bỏ nơi này đi, được không....."
"..... Van cầu ngươi," Thanh âm của Y mang theo vẻ nồng đậm, bởi vì khóc nên ngữ điệu lúc cao lúc thúc "......Van ngươi, mang ta rời đi............."
Đế vương lẳng lặng nghe ảnh vệ báo cáo, đưa tay đặt trên bàn, không có ra tiếng.
Ảnh vệ đứng ở một bên, đã muốn một thân đầy mồ hôi lạnh. Mà đế vương như trước không hề hay biết, toát ra hàn khí làm cho kẻ khác sợ hãi.
"Cút !" Đế vương bỗng nhiên hét lên một tiếng, ảnh vệ sợ hãi, sau đó lập tức như trút được gánh nặng xoay người rời đi.
Đế vương đứng lên, tay rời khỏi chiếc bàn bằng gỗ tử đàn nặng trịch, bàn gỗ ầm ầm ngã xuống đất, nứt ra thành từng mảnh nhỏ.
"Tử Ngọc," Đế vương nhìn qua một mảnh gỗ, mở miệng ra lệnh, "Đem Tô chiêu nghi lại đây, nhớ kỹ, không cần kinh động bất kỳ ai."
Đọc thêm!
Vô Dụng trên đường quay về Thu Thủy điện nghe thấy tiếng cãi vã của trẻ con, thanh âm ở phía trước cách đó không xa, lại gần một chút là có thể nhìn đến hai đứa nhóc đang tranh chấp.
Một người là Cơ Chi Duyến, còn có một cô bé khoảng bằng tuổi chưa từng thấy qua, không giống như công chúa trong cung.
Cô bé kia bộ dạng hình như rất lợi hại, Cơ Chi Duyến cãi đến mặt tai đỏ hồng.
Vô Dụng dừng lại nghe ngóng, sau đó nhịn không được cười rộ lên.
Cơ Chi Duyến nói : "Thất ca là tốt nhất !"
Cô bé kia nói : " Nói bậy, Thái tử địên hạ mới lợi hại ! Vừa đẹp trai, vừa tài hoa !"
"Thất ca trước kia còn hát cho ta nghe !"
"Vậy thì sao ? Ngươi xem Thái tử điện hạ nhất cử nhất động đều tao nhã cao quý, Thất ca kia của ngươi chắc chắn kém hơn nhiều !"
"Ngươi chưa từng thấy qua Thất ca, ngươi thế nào lại biết kém hơn ? Thất ca ta rất xinh đẹp ! So với ngươi xinh đẹp hơn !"
"Mặc kệ mặc kệ ! Thái tử điện hạ mới là tốt nhất ! Ai so đều kém !"
.......................
Vô Dụng nhìn thấy trước mắt hai đứa bé vừa cãi vã nhiệt liệt, có chút bất đắc dĩ.
Nó vốn nghĩ, dù sao quay về Thu Thủy điện phải đi qua đường đó.... Nhưng đối tượng đàm luận giờ lại xuất hiện, hình như không được tốt lắm......
Hay là chịu khó đi đường xa.
Nghĩ như vậy, hắn định xoay người rời đi, lại bị cặp mắt sắc lẻm của Cơ Chi Duyến phát hiện.
"Thất ca !" Cơ Chi Duyến nhanh như tên bắn chạy lại, Vô Dụng gặp hắn, bất đắc dĩ cười cười.
"Đứng ở chỗ này làm gì ? Vị tiểu khách nhân kia là ai thế ?" Vô Dụng nói xong hướng cô bé kia cười cười, nữ hài tử sửng sốt một chút. Sau đó mặt lập tức trở nên đỏ bừng.
Đại khái chắc làm cảm thấy bị đương sự nghe được những lời nó kia, có chút ngượng ngùng. Vô Dụng nghĩ thầm, lại hướng về phía nó lộ ra nụ cười trấn an.
"Ta đang muốn đi tìm Thất ca, nó..." Cơ Chi Duyến hướng cô bé làm mặt quỷ, "Nó là con của cậu ta, hôm nay vào cung dạo chơi, cứ đi theo ta làm cái đuôi ...."
Nữ hài tử đỏ mặt, giận nói : "Ai thèm đi theo ngươi, nếu không vì mẹ muốn ta với ngươi ra ngoài chơi, ta cũng không muốn đi theo ngươi đâu !"
Cơ Chi Duyến hất đầu hừ một tiếng, cô gái nghiến răng nghiến lợi.
Vô Dụng cười nói : "Vậy cùng đi Thu Thủy địên ?"
"Không cần đâu," Cơ Chi Duyến làm nũng nói, "Không cần mang nó theo ~ Dù sao nó cũng không thích Thất ca, cho nó tự đi chơi là được rồi~"
"Ai nói ta không thích Thất điện hạ ?" Cô bé vội la lên. "Ta muốn đi !"
"Người vừa nói thế nào mà giờ không nhận !"
Vô Dụng vỗ nhẹ cái nón của Cơ Chi Duyến, cười nói : "Con trai phải nhường con gái, mọi người cùng đi nào."
Cô bé đắc ý nhìn Cơ Chi Duyến liếc mắt một cái, sau đó giữ chặt tay Vô Dụng bước đi.
Vì vậy bây giờ, Cơ Chi Duyến lại đổi thành kẻ phải cắn răng.
Vô Dụng đem hai người đến cái bàn đá ngoài Đình Viện, lại đi vào bếp mang chút điểm tâm và trà.
Vô Dụng kỳ thật không biết xử sự thế nào với trẻ con, Cơ Chi Duyến từ trước tới nay, luôn cằn nhằn liên miên, mình ở bên lẳng lặng nghe.
Không giống hiện tại, hai đứa trẻ giống như đang đối đầu nhìn chằm chằm vào mình, làm cho người ta cảm thấy có chút không tự nhiên.
Vô Dụng ho một tiếng, không biết nên nói cái gì cho phải.
Con mắt của cô bé vòng co chuyển, nói : "Thất điện hạ cũng hát cho ta nghe đi, không thể bất công chỉ hát cho Thập nhị."
"Ê, nhà ngươi !" Cơ Chi Duyến bất mãn nói, "Rõ ràng là lúc đầu còn khinh thường Thất ca ! Thất ca, không cần hát cho nó nghe !"
"Ta không có khinh thường Thất điện hạ," Cô bé miệng lưỡi giảo hoạt uống một ngụm trà, nói, "Lời này là do ngươi nói"
Vô Dụng không để ý tới hai kẻ đang mắt dao mày chém, nó thoáng trầm mặc, nói : "....Ta không nhớ lời để ca, nhưng nhìn các ngươi, làm cho ta nghĩ đến một bài...có chút buồn.... hình như không được phù hợp..."
"Không sao cả, Thất điện hạ," Cô gái vẻ mặt chờ mong nói, "Hát cho ta nghe đi, dù sao ta cùng tên kia..." Cô bé hướng Cơ Chi Duyến lộ ra ánh mắt khinh bỉ, "Ở chung cũng chẳng vui vẻ gì."
Vô Dụng nở nụ cười, nói : "Ta đây hát, là bài tình ca."
Nó khẽ cất giọng, sau đó mở miệng hát lên.
Hồi ức tượng cá thuyết thư đích nhân
Dụng sung mãn hương âm đích khẩu vẫn
Khiêu quá thủy khanh nhiễu quá tiểu thôn
Đẳng tương ngộ đích duyến phân
Nhĩ dụng nê ba niết nhất tọa thành
Thuyết tương lai yếu thú ngã quá môn
Chuyển đa thiểu thân quá kỉ thứ môn
Hư trịch thanh xuân
Tiểu tiểu đích thệ ngôn hoàn bất ổn
Tiểu tiểu đích lệ thủy hoàn tại xanh
Trĩ nộn đích thần tại thuyết li phân
Ngã đích tâm lí tòng thử trụ liễu nhất cá nhân
Tằng kinh mô dạng tiểu tiểu đích ngã môn
Na niên nhĩ bàn tiểu tiểu đích bản đắng
Vi hí nhập mê ngã dã nhất lộ cân
Ngã tại hoa na cá cố sự lí đích nhân
Nhĩ thị bất năng khuyết thiểu đích bộ phân
Nhĩ tại thụ hạ tiểu tiểu đích đả truân
Tiểu tiểu đích ngã sỏa sỏa đẳng
.....................
Buổi chiều yên tĩnh, ánh mặt trời như biết lựa người mà chiếu vào cơn ấm áp dào dạt, gió lặng lẽ thổi qua, vì hai đứa trẻ ánh mắt lộ ra vẻ không hiểu được ưu thương.
Vô Dụng quay đầu, thấy Y dựa vào tay vịn, trên mặt lộ chút vẻ mờ mịt và bi thương, lẳng lặng nhìn qua đây.
Vô Dụng đứa lên, ánh mặt trời có chút chói mắt, nó đưa tay lên, để trước trán để chắn cản chắn.
Cơ Chi Duyến nhìn thấy dáng người của Vô Dụng và Y, không biết làm sao. Cô bé kia bỗng nhiên đứng lên, lôi kéo Cơ Chi Duyến rời đi Thu Thủy Điện.
Y từng bước đi về phía Vô Dụng, Vô Dụng buôn tay, yên lặng nhìn nàng.
"Bài ca vừa rồi," Y mở miệng nói, "Hát lại một lần nữa đi."
Vô Dụng cúi đầu, trong lòng nổi lên nỗi đau đớn. Sau đó, nó nhẹ nhàng, lại hát lần nữa.
"...Hát một lần nữa đi...."
Y thỉnh cầu, Vô Dụng đem ca khúc nhớ lại nỗi ưu sầu của bài hát, lại hát. Cũng không biết đã hát bao nhiêu lần, Vô Dụng dừng lại, ngẩng đầu, thấy Y cắn môi khóc không thành tiếng.
Vô Dụng đứng đó không nhúc nhích, lại có chút mờ mịt.
Y bỗng những mở miệng hát gì đó, bởi vì khóc, nên ca từ bị đứt quãng, mang theo vẻ thê lương thống thiết.
Vô DỤng do dự bước về phía trước, cuối cùng đem Y nhẹ nhàng kéo vào lòng.
Nó muốn an ủi nàng đừng khó, nhưng không biết mở miệng thế nào, vì thê đành học Thu từng an ủi mình, đem cằm nhẹ nhàng để trên tóc Y.
Lúc Thu làm vậy, mình sẽ cảm thấy tịch mịch rơi vào khoảng không, từng chút từng chút nguôi ngoai, cuối cùng chỉ để lại cái ấm áp đầy vẻ an tâm của kẻ khác.
Hy vọng Y, lúc này đâu, cũng có thể không cần bi thương đến vậy.
".....Nếu có thể thì hãy hận đi, hay vẫn yêu đi...."
Y ở trong lòng ngực Vô Dụng nói : ".......Nếu chỉ có thể yêu hay hận...."
"..............Thật là tốt biết bao nhiêu...."
Chỉ có đôi câu vài lơi, Vô Dụng không hiểu được Y rốt cuộc suy nghĩ cái gì, đã từng trải qua cái gì. Nhưng nó biết, Y hiện tại rất khổ sở, khổ sở đến mức làm cho mình không biết phải làm sao.
Nó từng chút vỗ nhẹ lưng của Y, có chút do dự nhỏ giọng nói : "..........Chúng ta rời đi......."
".....Chúng ta cùng nhau rời đi, đến nơi ít người đi, nơi không làm cho nàng khổ sở...."
"....... Cùng nhau rời bỏ nơi này đi, được không....."
"..... Van cầu ngươi," Thanh âm của Y mang theo vẻ nồng đậm, bởi vì khóc nên ngữ điệu lúc cao lúc thúc "......Van ngươi, mang ta rời đi............."
Đế vương lẳng lặng nghe ảnh vệ báo cáo, đưa tay đặt trên bàn, không có ra tiếng.
Ảnh vệ đứng ở một bên, đã muốn một thân đầy mồ hôi lạnh. Mà đế vương như trước không hề hay biết, toát ra hàn khí làm cho kẻ khác sợ hãi.
"Cút !" Đế vương bỗng nhiên hét lên một tiếng, ảnh vệ sợ hãi, sau đó lập tức như trút được gánh nặng xoay người rời đi.
Đế vương đứng lên, tay rời khỏi chiếc bàn bằng gỗ tử đàn nặng trịch, bàn gỗ ầm ầm ngã xuống đất, nứt ra thành từng mảnh nhỏ.
"Tử Ngọc," Đế vương nhìn qua một mảnh gỗ, mở miệng ra lệnh, "Đem Tô chiêu nghi lại đây, nhớ kỹ, không cần kinh động bất kỳ ai."
Đọc thêm!
Thùy ngôn vô dụng chương 25
Một lúc lâu sau Vô Dụng tỉnh lại, mở to mắt.
Trong phòng vẫn im lặng như trước, cửa sổ hơi hơi mở ra, sáng sớm ánh mặt trời khẽ rọi vào, có chút ấm áp.
Nó ngồi trên giường một chốc, nghe thấy ngoài cửa sổ tiếng chim hót véo von. Nó cúi đầu nhìn vết gương đã sớm kết thành vảy trong lòng bàn tay, thẫn thờ một lúc lâu, sau đó để sát vào một chút nhìn nhìn, phát hiện hình như có mang theo hương khí của hoa.
Nó khẽ cười, kéo lại thắt lưng, bước ra khỏi giường.
Lúc rửa mặt, Thủ Mai cầm đến một tấm thiếp đi tới.
"Đó là cái gì ?" Vô Dụng nghiêng đầu hỏi.
"Phục Nghi thái tử phái người đưa tới."
"Phục Nghi thái tử ?" Vô Dụng nghi hoặc đưa tay ra nhận lấy, mở ra xem, nội dung đại để là muốn mời nó cùng du ngoạn Đế đo.
Vô Dụng nhíu nhíu mày.
Thủ Mai lại nói : "Lúc trở về còn gặp Thái tử điện hạ, Thái tử điện hạ nói Thất điện hạ có muốn đi không thì tùy, vì Thái tử điện hạ cũng đi."
"Như vậy sao...." Vô Dụng nghĩ nghĩ, quyết định hay là đi thôi, hôm nay.... có hơi không muốn ở trong cung.
Lúc Vô Dụng đến, Cơ Chi Ngạn cùng Phục Nghi thái tử đã chờ ở Cung Môn ngoại.
"Thái tử ca ca," Nó hướng Cơ Chi Ngạn cười cười, "Ta đã tới chậm sao ?"
"Không", Cơ Chi Ngạn xoa xoa đầu nó nói, "Chúng ta cũng vừa đến"
"Ô, Thất điện hạ, ngưỡng mộ, ngưỡng mộ đã lâu." Phục Nghi thái tử lấy ra một cái chiết phiến, đặt trong tay phẩy phẩy, trên mặt mang vẻ tươi cười làm như thân thiết lắm.
Vô Dụng liếc mắt nhìn hắn, không trả lời.
Cơ Chi Ngạn kéo tay của Vô Dụng, hỏi : "Tiểu Thất muốn đi đâu ? Chúng ta hôm nay tính đi dạo quanh hồ, Tiểu Thất có thích đi thuyền hoa không ?"
"Thuyền hoa à ?" Vô Dụng nghĩ nghĩ, "Ta không biết, ta cũng không ghét lắm."
"Vậy thử đi đi," Cơ Chi Ngạn nói. Sau đó hắn xoay người, rồi quay qua Phục Nghi thái tử không ai nhìn tới, cúi đầu làm tư thế "Mời".
Du thuyền hoa mỹ trên mặt hồ chậm rãi lướt qua, Vô Dụng ở trong khoang thuyềng ngây ngươi một chốc, lại chạy ra ngoài, nhìn mọi người đang chèo thuyền.
Trên mặt hồ gió khá to, tóc Vô Dụng bị thổi rối tung lên. Nó xoay người sang ngắm vùng trời nước bao la giáp tiếp nhau tạo thành một đường bạch tuyến mờ mịt, bông nhiên nhớ tới trước đây từng suy đoán cảnh sắc bên kia dãy núi.
Nếu ở trên cây hòa mà nhìn không thấy, liền chạy tới bên kia núi nhìn rất rõ.
Chính mình vẫn đã quyết chí ra đi, nhưng vì cái gì, có chút gì đó giống như dao động ?
"Tiểu Thất, bên ngoài gió lớn lắm, vào đi" Cơ Chi Ngạn đẩy rèm cửa ra, hướng ra ngoài gọi lớn.
Vô Dụng xoay người, nhìn thấy Cơ Chi Ngạn đưa tay về phía nó, do dự một chút. Rồi bước tới, nắm tay Cơ Chị Ngạn làm điểm trụ, nhảy vào khoang thuyền.
Ca nữ hoàn vẫn còn hát những khúc ca mềm mại, Vô Dụng ngồi bên sườn của Cơ Chi Ngạn, nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
Cơ Chi Ngạn nhìn thấy gương mặt tươi cười của Vô Dụng, sau đó vươn tay vén mái tóc đang náo loạn của Vô Dụng. Vô Dụng quay đâu lại nhìn hắn một cái, rồi lại tiếp tục nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Phục Nghi thái tử cười nói : "Tình cảm của Thất điện hạ cùng Thái tử điện hạ thật khiến cho người ta hâm mộ."
"À, vậy sao." Cơ Chi Ngạn thoáng lãnh đạm trả lời. Mà Vô Dụng cũng chẳng quay đầu lại, không trả lời.
"Thất điện hạ thật lãnh đạm với người." Phục Nghi thái tử khẩu khí có chút trách cứ, cười nói.
"Phải không ?" Cơ Chi Ngạn lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, nói, "Tiểu Thất đối với người không quen thì không thân cận, thỉnh điện hạ thứ lỗi."
Phục Nghi thái tử nhìn ra Cơ Chi Ngạn có chút bực bội, cũng không tiếp tục đề tài này. Bọn họ lại hàn huyên chuyện quốc gia ít người biết đến, rồi lại nói tới thi từ ca phú.
Phục Nghi thái tử ngắm nghía Vô Dụng đang hướng mặt ra cửa sổ, nghĩ nghĩ nói : "Thất hoàng tử múa thật đẹp, mà cảnh sắc ở đây cũng vô cùng đẹp, không bằng liền ở quang sắc cảnh hồ này, ngâm một khúc thơ được không."
Cơ Chi Ngạn lạnh mặt, đang muốn nói thì Vô Dụng đã mở miệng :
" Nhất trạo xuân phong nhất diệp chu,
Nhất luân kiển lũ nhất khinh câu.
Hoa mãn chử, tửu mãn âu,
Vạn khoảnh ba trung đắc tự do."
Phục Nghi thái tử ngẩn người, sau đó lập tức cười nói : "Văn chương của Thất điện hạ thật đẹp..."
Vô Dụng quay đầu lại, ngắt ngang hắn: "Người viết bài thơ này là Lí Dục, thứ ta ghét nhất, chính là làm thơ. Học kém nhất, cũng là làm thơ.
Trên mặt Phục Nghi thái tử có chút dại ra, Vô Dụng còn nói: "Ngài cảm thấy ta khiêu vũ rất đẹp sao ? Nhưng tối hôm qua ta rõ ràng là múa đứt quảng, loại trình độ này đã kêu đẹp ? Hay là người Phục Nghi chỉ có thể múa được chừng đó ? Khó trách ngài chạy đến Đế quốc, tâm tâm niệm niệm chính là muốn xem người ta múa."
Phục Nghi thái tử sắc mặt đại biến, Cơ Chi Ngạn xoa xoa đầu Vô Dụng, lặng lẽ nở nụ cười.
"Đây là cách đãi khách của Đế Quốc các ngươi à ?" Phục Nghi thái tử trên mặt có chút tức giận.
Cơ Chi Ngạn khoát tay, trấn an nói : "Tiểu Thất tính cách trẻ con như thế, điện hạ chớ trách."
Phục Nghi thái tử nhìn thấy Vô Dụng, nhíu máy nói : "Hay là Thất hoàng tử còn vì chuyện hôm qua mà tức giận ?"
"A," Vô Dụng lại nói, "Độ lượng của ta rất nhỏ ấy."
Phục Nghi thái tử suy tư, Cơ Chi Ngạn nhìn thấy cằm của Vô Dụng hơi hơi thấp, trong đôi mắt lộ ra vẻ sủng nịch cùng khổ sở.
Tiểu Thất đối với kẻ đáng ghét, mặc kệ là ai, cho tới bây giờ cũng không khách khí. Tính tình thẳng thắn này, lại là thứ mình thích nhất.
Cho nên Phục Nghi thái tử kia... Cơ Chi Ngạn cười cười nhìn xuống, cũng đừng trách chúng ta đối với ngươi không khách khí.
Vô Dụng đối với mấy câu nói đầy sát khí của Cơ Chi Ngạn cùng Phục Nghi Thái tử cũng không hề hay biết, hắn nhìn vào bầu trời màu lam nhạt, trong đầu hiện lên gương mặt của "Tử Ngọc", lập tức lại là mặt của Đế vương.
Tuy rằng đáp ứng Thu phải từ từ mà quen, nhưng trong lòng vẫn có điểm mờ mịt.Kẻ bên người bỗng nhiên biến thành người khác, bất kì ai cũng không thích ứng được.
Nghĩ tới chuyện đó, Vô Dụng cũng không có tâm tư du ngoạn, chỉ cười khẽ với Cơ Chi Ngạn,lúc sau, sớm trở về hoàng cung.
Trở lại hoàng cung, Vô Dụng lại không biết nên đi đâu , Thu Thủy điện hiện tại không muốn trở về, mà Thu.... cũng không muốn gặp hắn ngay. Vô Dụng suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng chạy tới Vô Danh Cư, nằm ở dưới tàng cây ngẩn người ngắm bầu rời.
Trương Lão tiên sinh cũng cầm quyển sách ngồi bên người nó, cả hai đều im lặng.
Mùa hè đến, ánh mặt trời trở nên chói mắt. Vô Dụng nheo mắt lại, thì thào hỏi : "Phụ hoàng.... đến tột cùng là người như thế nào ?"
Trương lão tiên sinh trầm mặc nửa ngày, cuối cùng thở dài nói: "Hoàng Thượng à, đó là một kẻ rất lợi hại. Thông minh, lý trí, hoàn mỹ không chút vết nứt."
".... Cho nên giờ lại dùng nhiều thời gian như vậy quan tâm một người khác, sẽ làm cho ngươi kia không dám tiếp nhận...."
Trương lão tiên sinh nhìn nhìn Vô Dụng nói : "Ta không biết Hoàng thượng muốn thế nào.... Nhưng Tiểu Vô Dụng không cần lo lắng, hắn nhất định là thiệt tình quan tâm ngươi."
"Trương Lãp tiên sinh vì cái gì lại biết thế ?" Vô Dụng có chút nghi hoặc.
Trương lão tiên sinh thoáng lộ ra vẻ hoài niệm, nói : "Bởi vì chiếc vòng trên tay Vô Dụng, là của Hoàng Thượng năm đó được Thái hậu nương nương ban cho, bảo là vòng bình an. Hoàng Thượng liền từ nhỏ vẫn đeo, hiện tại lại cho ngươi, cũng là hy vọng Tiểu Vô Dụng bình an."
Nguyên lai là vậy... Nguyên lại trước kia người đeo cho nó cư nhiên là phụ hoàng....
Vô Dụng nhìn chiếc vòng nơi cổ tay, nỗi bất an trong lòng, dần dần nguôi ngoai.
Đọc thêm!
Trong phòng vẫn im lặng như trước, cửa sổ hơi hơi mở ra, sáng sớm ánh mặt trời khẽ rọi vào, có chút ấm áp.
Nó ngồi trên giường một chốc, nghe thấy ngoài cửa sổ tiếng chim hót véo von. Nó cúi đầu nhìn vết gương đã sớm kết thành vảy trong lòng bàn tay, thẫn thờ một lúc lâu, sau đó để sát vào một chút nhìn nhìn, phát hiện hình như có mang theo hương khí của hoa.
Nó khẽ cười, kéo lại thắt lưng, bước ra khỏi giường.
Lúc rửa mặt, Thủ Mai cầm đến một tấm thiếp đi tới.
"Đó là cái gì ?" Vô Dụng nghiêng đầu hỏi.
"Phục Nghi thái tử phái người đưa tới."
"Phục Nghi thái tử ?" Vô Dụng nghi hoặc đưa tay ra nhận lấy, mở ra xem, nội dung đại để là muốn mời nó cùng du ngoạn Đế đo.
Vô Dụng nhíu nhíu mày.
Thủ Mai lại nói : "Lúc trở về còn gặp Thái tử điện hạ, Thái tử điện hạ nói Thất điện hạ có muốn đi không thì tùy, vì Thái tử điện hạ cũng đi."
"Như vậy sao...." Vô Dụng nghĩ nghĩ, quyết định hay là đi thôi, hôm nay.... có hơi không muốn ở trong cung.
Lúc Vô Dụng đến, Cơ Chi Ngạn cùng Phục Nghi thái tử đã chờ ở Cung Môn ngoại.
"Thái tử ca ca," Nó hướng Cơ Chi Ngạn cười cười, "Ta đã tới chậm sao ?"
"Không", Cơ Chi Ngạn xoa xoa đầu nó nói, "Chúng ta cũng vừa đến"
"Ô, Thất điện hạ, ngưỡng mộ, ngưỡng mộ đã lâu." Phục Nghi thái tử lấy ra một cái chiết phiến, đặt trong tay phẩy phẩy, trên mặt mang vẻ tươi cười làm như thân thiết lắm.
Vô Dụng liếc mắt nhìn hắn, không trả lời.
Cơ Chi Ngạn kéo tay của Vô Dụng, hỏi : "Tiểu Thất muốn đi đâu ? Chúng ta hôm nay tính đi dạo quanh hồ, Tiểu Thất có thích đi thuyền hoa không ?"
"Thuyền hoa à ?" Vô Dụng nghĩ nghĩ, "Ta không biết, ta cũng không ghét lắm."
"Vậy thử đi đi," Cơ Chi Ngạn nói. Sau đó hắn xoay người, rồi quay qua Phục Nghi thái tử không ai nhìn tới, cúi đầu làm tư thế "Mời".
Du thuyền hoa mỹ trên mặt hồ chậm rãi lướt qua, Vô Dụng ở trong khoang thuyềng ngây ngươi một chốc, lại chạy ra ngoài, nhìn mọi người đang chèo thuyền.
Trên mặt hồ gió khá to, tóc Vô Dụng bị thổi rối tung lên. Nó xoay người sang ngắm vùng trời nước bao la giáp tiếp nhau tạo thành một đường bạch tuyến mờ mịt, bông nhiên nhớ tới trước đây từng suy đoán cảnh sắc bên kia dãy núi.
Nếu ở trên cây hòa mà nhìn không thấy, liền chạy tới bên kia núi nhìn rất rõ.
Chính mình vẫn đã quyết chí ra đi, nhưng vì cái gì, có chút gì đó giống như dao động ?
"Tiểu Thất, bên ngoài gió lớn lắm, vào đi" Cơ Chi Ngạn đẩy rèm cửa ra, hướng ra ngoài gọi lớn.
Vô Dụng xoay người, nhìn thấy Cơ Chi Ngạn đưa tay về phía nó, do dự một chút. Rồi bước tới, nắm tay Cơ Chị Ngạn làm điểm trụ, nhảy vào khoang thuyền.
Ca nữ hoàn vẫn còn hát những khúc ca mềm mại, Vô Dụng ngồi bên sườn của Cơ Chi Ngạn, nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
Cơ Chi Ngạn nhìn thấy gương mặt tươi cười của Vô Dụng, sau đó vươn tay vén mái tóc đang náo loạn của Vô Dụng. Vô Dụng quay đâu lại nhìn hắn một cái, rồi lại tiếp tục nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Phục Nghi thái tử cười nói : "Tình cảm của Thất điện hạ cùng Thái tử điện hạ thật khiến cho người ta hâm mộ."
"À, vậy sao." Cơ Chi Ngạn thoáng lãnh đạm trả lời. Mà Vô Dụng cũng chẳng quay đầu lại, không trả lời.
"Thất điện hạ thật lãnh đạm với người." Phục Nghi thái tử khẩu khí có chút trách cứ, cười nói.
"Phải không ?" Cơ Chi Ngạn lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, nói, "Tiểu Thất đối với người không quen thì không thân cận, thỉnh điện hạ thứ lỗi."
Phục Nghi thái tử nhìn ra Cơ Chi Ngạn có chút bực bội, cũng không tiếp tục đề tài này. Bọn họ lại hàn huyên chuyện quốc gia ít người biết đến, rồi lại nói tới thi từ ca phú.
Phục Nghi thái tử ngắm nghía Vô Dụng đang hướng mặt ra cửa sổ, nghĩ nghĩ nói : "Thất hoàng tử múa thật đẹp, mà cảnh sắc ở đây cũng vô cùng đẹp, không bằng liền ở quang sắc cảnh hồ này, ngâm một khúc thơ được không."
Cơ Chi Ngạn lạnh mặt, đang muốn nói thì Vô Dụng đã mở miệng :
" Nhất trạo xuân phong nhất diệp chu,
Nhất luân kiển lũ nhất khinh câu.
Hoa mãn chử, tửu mãn âu,
Vạn khoảnh ba trung đắc tự do."
Phục Nghi thái tử ngẩn người, sau đó lập tức cười nói : "Văn chương của Thất điện hạ thật đẹp..."
Vô Dụng quay đầu lại, ngắt ngang hắn: "Người viết bài thơ này là Lí Dục, thứ ta ghét nhất, chính là làm thơ. Học kém nhất, cũng là làm thơ.
Trên mặt Phục Nghi thái tử có chút dại ra, Vô Dụng còn nói: "Ngài cảm thấy ta khiêu vũ rất đẹp sao ? Nhưng tối hôm qua ta rõ ràng là múa đứt quảng, loại trình độ này đã kêu đẹp ? Hay là người Phục Nghi chỉ có thể múa được chừng đó ? Khó trách ngài chạy đến Đế quốc, tâm tâm niệm niệm chính là muốn xem người ta múa."
Phục Nghi thái tử sắc mặt đại biến, Cơ Chi Ngạn xoa xoa đầu Vô Dụng, lặng lẽ nở nụ cười.
"Đây là cách đãi khách của Đế Quốc các ngươi à ?" Phục Nghi thái tử trên mặt có chút tức giận.
Cơ Chi Ngạn khoát tay, trấn an nói : "Tiểu Thất tính cách trẻ con như thế, điện hạ chớ trách."
Phục Nghi thái tử nhìn thấy Vô Dụng, nhíu máy nói : "Hay là Thất hoàng tử còn vì chuyện hôm qua mà tức giận ?"
"A," Vô Dụng lại nói, "Độ lượng của ta rất nhỏ ấy."
Phục Nghi thái tử suy tư, Cơ Chi Ngạn nhìn thấy cằm của Vô Dụng hơi hơi thấp, trong đôi mắt lộ ra vẻ sủng nịch cùng khổ sở.
Tiểu Thất đối với kẻ đáng ghét, mặc kệ là ai, cho tới bây giờ cũng không khách khí. Tính tình thẳng thắn này, lại là thứ mình thích nhất.
Cho nên Phục Nghi thái tử kia... Cơ Chi Ngạn cười cười nhìn xuống, cũng đừng trách chúng ta đối với ngươi không khách khí.
Vô Dụng đối với mấy câu nói đầy sát khí của Cơ Chi Ngạn cùng Phục Nghi Thái tử cũng không hề hay biết, hắn nhìn vào bầu trời màu lam nhạt, trong đầu hiện lên gương mặt của "Tử Ngọc", lập tức lại là mặt của Đế vương.
Tuy rằng đáp ứng Thu phải từ từ mà quen, nhưng trong lòng vẫn có điểm mờ mịt.Kẻ bên người bỗng nhiên biến thành người khác, bất kì ai cũng không thích ứng được.
Nghĩ tới chuyện đó, Vô Dụng cũng không có tâm tư du ngoạn, chỉ cười khẽ với Cơ Chi Ngạn,lúc sau, sớm trở về hoàng cung.
Trở lại hoàng cung, Vô Dụng lại không biết nên đi đâu , Thu Thủy điện hiện tại không muốn trở về, mà Thu.... cũng không muốn gặp hắn ngay. Vô Dụng suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng chạy tới Vô Danh Cư, nằm ở dưới tàng cây ngẩn người ngắm bầu rời.
Trương Lão tiên sinh cũng cầm quyển sách ngồi bên người nó, cả hai đều im lặng.
Mùa hè đến, ánh mặt trời trở nên chói mắt. Vô Dụng nheo mắt lại, thì thào hỏi : "Phụ hoàng.... đến tột cùng là người như thế nào ?"
Trương lão tiên sinh trầm mặc nửa ngày, cuối cùng thở dài nói: "Hoàng Thượng à, đó là một kẻ rất lợi hại. Thông minh, lý trí, hoàn mỹ không chút vết nứt."
".... Cho nên giờ lại dùng nhiều thời gian như vậy quan tâm một người khác, sẽ làm cho ngươi kia không dám tiếp nhận...."
Trương lão tiên sinh nhìn nhìn Vô Dụng nói : "Ta không biết Hoàng thượng muốn thế nào.... Nhưng Tiểu Vô Dụng không cần lo lắng, hắn nhất định là thiệt tình quan tâm ngươi."
"Trương Lãp tiên sinh vì cái gì lại biết thế ?" Vô Dụng có chút nghi hoặc.
Trương lão tiên sinh thoáng lộ ra vẻ hoài niệm, nói : "Bởi vì chiếc vòng trên tay Vô Dụng, là của Hoàng Thượng năm đó được Thái hậu nương nương ban cho, bảo là vòng bình an. Hoàng Thượng liền từ nhỏ vẫn đeo, hiện tại lại cho ngươi, cũng là hy vọng Tiểu Vô Dụng bình an."
Nguyên lai là vậy... Nguyên lại trước kia người đeo cho nó cư nhiên là phụ hoàng....
Vô Dụng nhìn chiếc vòng nơi cổ tay, nỗi bất an trong lòng, dần dần nguôi ngoai.
Đọc thêm!
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)