Chủ Nhật, 29 tháng 1, 2012

Đại thúc thượng ngộ lang chương 60 - 61

Chương 60

Nam nhân lắc đầu, tiếp tục pha nước tắm, Vĩnh Trình mặc áo tắm đứng bên cạnh nhìn nam nhân, nhìn thấy nam nhân vì mình vội trước vội sau, trong đáy lòng anh có một cảm giác mình hơn hẳn người khác, cảm giác như vậy tựa hồ cũng không tệ lắm, anh nghĩ về sau phải thường xuyên để nam nhân thay mình làm việc.

"Tôi đi ra ngoài, cậu tắm đi, nếu nước không đủ nóng, bên trái có chốt mở, có thể điều tiết nước. Nam nhân lấy khăn mặt lau khô tay, đem những thứ Vĩnh Trình muốn dùng chuẩn bị tốt, rồi lui ra ngoài.

Vĩnh Trình hưởng thụ nam nhân vì mình chuẩn bị hết thảy, anh một chút cũng không hối hận đồng ý vào nhà nam nhân ở, hiện tại tựa hồ càng ngày càng vui, mở cửa ra nhìn thấy, xuyên thấu qua màn cửa, anh thấy nam nhân ở bên ngoài, bộ dáng hạnh phúc vì vợ mình mà pha sữa, không biết là vui hay buồn.

Vĩnh Trình cũng mặc kệ nam nhân kia đối với ôn tình của Tâm Nghi, thấy cũng coi như không thấy, nhìn không thấy thì không suy nghĩ, dù sao anh mỗi ngày đều nằm trong nhà nam nhân, không xem TV thì cũng chỉ gọi điện thoại, nam nhân mỗi ngày đến khuya mới trở về, lúc trở về bộ dáng rất mệt mỏi, anh vẫn ra lệnh nam nhân vì mình làm này làm nọ.

Lâm Mộ Thiên đối với việc Vĩnh Trình luôn bắt mình làm việc, cũng không oán hận, bởi vì hắn hiện tại không có tiền, không thể thỏa mãn vật chất cho Vĩnh Trình, hiện tại cũng chỉ có thể làm Vĩnh Trình vui lòng, còn chuyện tiền khiến Lâm Mộ Thiên cảm thấy thực gian nan. Mà gần đây Lâm Việt cùng Thư Diệu vẫn là như thường tìm đếm nam nhân, nhưng nam nhân không nói cho bọn họ chuyện Vĩnh Trình, hắn không muốn khơi mào chuyện vô vị.

Hắn không dám nói, nhưng lại không thể để cho Vĩnh Trình ở bên ngòai làm ngưu lang (1)....

Cho đến khi nam nhân được phát tiền lương, hắn mới chính thức cảm giác được nguy cơ, tiền lương ít ỏi của hắn trừ bỏ tiền sinh hoạt, phần dư thừa đều đưa cho Vĩnh Trình, để Vĩnh Trình mua vài bộ quần áo, nhưng Vĩnh Trình lại cầm tiền của hắn ra ngoài đánh bi-a hết, nam nhân không có cách nào, đành phải không quản Vĩnh Trình sử dụng tiền thế nào, hắn chỉ phụ trách việc đưa tiền thôi.

Nửa năm tiếp theo, Vĩnh Trình đều như đại gia ở trong nhà nam nhân, mà Lâm Việt cùng Thư Diệu cũng thường xuyên đến công trường tìm nam nhân, vẫn là như vậy, mỗi người dường như ăn ý, không xảy ra việc xấu hổ gặp nhau.

Thư Diệu cảm thấy thân thể nam nhân suy yếu, để cho hạ nhân trong nhà mua rất nhiều thuốc bổ cho nam nhân, còn thường xuyên mang theo thứ tốt đến công trường, thấy nam nhân quần áo cũ, liền mua một số y phục mới cho nam nhân.

Nam nhân nghĩ muốn cự tuyệt, nhưng Thư Diệu nói đem đồ đạc mang về nhà thay hắn, nam nhân liền lo lắng Vĩnh Trình bị nhìn thấy, liền đáp ứng nhận lấy vật Thư Diệu tặng, mấy thứ này nam nhân bình thường đều không dùng, sau đều bị Vĩnh Trình dùng hết, chính là hết thảy đều là quần áo đơn giản nam nhân có thể mắc đi làm, nhóm công nhân còn bảo hắn bộ dạng nhìn rất tuấn tú.

Hôm nay Thư Diệu lại đặng cho hắn vài bộ quần áo, nam nhân xách theo túi lớn túi nhỏ về nhà, vừa đến cửa liền thấy Vĩnh Trình mặc áo sơmi đen, ngồi trên sô pha xem TV.

"Anh gần đây thường đêm mấy thứ này về, là ai xa hoa như vậy, nguyện ý tặng mấy thứ này cho anh ?" Vĩnh Trình xoay người ngồi dậy trên sô pha, nhìn nam nhân nắm túi lớn túi nhỏ trong tay.

"Là Thư Diệu tặng đấy, tôi kỳ thật cũng không mặc được nhiều như vậy, cậu cầm lấy cũng được." Nam nhân đem mấy thứ đặt lên sô pha, một ngày mệt mỏi, hắn đầy người đổ mồ hôi. Về đến nhà liền nghỉ ngơi ở sô pha, ngồi xuống toàn thân như tê liệt, không muốn nhúc nhích.




Chương 61

Vĩnh Trình ở trong nhà nam nhân hơn nửa năm, cũng chưa bao giờ ra ngoài tìm việc làm, anh đã xem bộ dáng nam nhân mệt mỏi của nam nhân mỗi ngày đến chán, nam nhân không kiêng kị nói cho Vĩnh Trình, bản thân đi làm ở công trường của Thư Diệu, gần đây công trường thay đổi chỗ, ở địa phương mới khơi công, bởi vì Thư Diệu cho hắn hai lần tiền lương, nam nhân cảm thấy không tồi, liền tiếp tục làm.

Vĩnh Trình nhìn đống đồ trên sô pha, phiền chán nhướng mày, trong trí nhớ của anh bình thường chỉ có đàn ông chạy theo đàn bà mới bỏ ra một số tiền để theo đuổi, hơn nữa nam nhân mỗi lần mang về đều là những quần áo cao cấp.

"Tiền lương tháng này của anh đã phát rồi sao ?" Vĩnh Trình trong lòng cực kỳ khó chịu khi nam nhân mang về mấy thứ này, quả nhiên toàn bộ đều là hàng hiệu, vẻ mặt hờn giận ngẩng đầu, nhìn về phía nam nhân, bất mãn nói : "Cần chút tiền xài, tôi không có tiền." Anh cho dù có tiền, cũng không mang ra, anh muốn xem bộ dáng nam nhân liều mạng kiếm tiền vì mình, kia mới gọi là thích.

Nam nhân cố hết sức lấy ra những đồng tiền lẻ còn sót lại từ trong túi, không hề nghi ngờ việc bị Vĩnh Trình chỉ trích, nam nhân cũng không có cách nào, hắn chỉ có chút tiền ấy, hắn cũng thửu muốn thuyết phục Vĩnh Trình, để Vĩnh Trình đi ra ngoài làm việc, ít nhất không cần mỗi ngày ở nhà không có việc gì làm. Nhưng, mỗi lần Vĩnh Trình đều dùng những lời "ta là chủ nợ", khiến nam nhân không thể tiếp tục.

Đúng vậy, Vĩnh Trình là chủ nợ của hắn, hắn không đủ kiên cường để Vĩnh Trình ra ngoài làm việc, hắn cũng không muốn Vĩnh Trình đi làm "ngưu lang", hắn là muốn cho Vĩnh Trình tìm một công việc đứng đắn.

"Tối hôm nay tôi không ăn cơm, đừng làm cơm cho tôi." Vĩnh Trình cầm tiền, chọn vài món nam nhân mang về, thay quần áo xong liền ra ngoài, chỉ đề lại một mình nam nhân mỏi mệt nằm trên sô pha.

Nam nhân nhắm mắt lại, trong lòng nghĩ cứ nhưu vậy cũng không phải là cách, Vĩnh Trình tiêu tiền quá nhiều, hơn nữa hắn phải nuôi nhà này, chỉ bằng phân tiền lương ít ỏi ở công trường, căn bản không có cách nào chống đỡ, lúc nam nhân đang buồn rầu, Tâm Nghi gọi điện thọai trở về nói đêm nay không về nhà ăn cơm, nam nhân đành phải tự mình nấu, tự mình ăn.

Vào lúc ban đêm, khi Lâm Việt xuất hiện ở cửa nhà, nam nhân sợ hãi đến run người, cánh tay nắm cửa cũng tái nhợt đi, có thể thấy được nam nhân trong lòng là cỡ nào sợ hãi cậu.

"Anh hiện tại là muốn thế nào ?" Lâm Việt một tay tựa cửa, nhìn chằm chằm vẻ mặt sợ hãi của nam nhân, "Không muốn mời tôi vào ?" Ở trong mắt Lâm Việt, tên ngu ngốc này, một chút tiến bộ cũng không có.

Nam nhân kỳ thật lo lắng nếu Tâm Nghi cùng Vĩnh Trình trở về, đến lúc đó phiền toái, hắn biết Lâm Việt tìm mình, trừ bỏ làm tình, cũng không có việc gì khác. Nam nhân tự hỏi, ngay lúc Lâm Việt nhanh nổi cáu, thân thể nam nhân mới cứng ngắc lui về sau hai bước, rất là gian nan.

Lâm Việt vẫn thường lui đến như vậy, thô lỗ cởi quần áo nam nhân, đem nam nhân áp đảo trên giường hung hăng xỏ xuyên qua, nam nhân chỉ có thể cắn răng chịu đựng đau khổ, nhưng Lâm Việt lại tâm tình đặc biệt tốt, hưng trí tăng vọt làm nam nhân rất nhiều lần, từ phòng nam nhân đến thư phòng, rồi đến phòng tắm, mỗi nơi đều làm một lần.

Nam nhân nguyên bản mệt mỏi không chịu nổi, bị Lâm Việt biến thành không có khí lực, chỉ có thể phát ra rên rỉ như có như không, trong thống khổng mang theo áp lực ẩn nhẫn, nam nhân rất khó chịu loại cưỡng chế này, nam nhân không thích, có thể nói phi thường chán ghét, nhưng nếu hắn phản kháng, Lâm Việt sẽ dùng cách thức đáng sợ đối đãi hắn.

(1) : Tiếng lóng gọi Money boy ở Trung Quốc.
Đọc thêm!

Đại thúc thượng ngộ lang chương 58-59

Chương 58

Vĩnh Trình cười nhạo quay đầu, ánh mắt trở nên lãnh đạo, xem bộ dáng nam nhân tựa hồ rất khổ sở.

"Bất quá cậu yên tâm, tôi sẽ không quỵt tiền, tôi nhất định sẽ trả cậu..." Thanh âm Lâm Mộ Thiên càng ngày càng nhỏ, bải vai khẽ run của hắn trong gió có vẻ thực đơn bạc.

Vĩnh Trình nhìn hắn một chốc, mới chậm rãi mở miệng : "Anh muốn dùng cái gì để trả cho tôi ?'

"Tôi sẽ cố gắng kiếm tiền trả cho cạu, tuy rằng tôi bây giờ không có khả năng, tôi nhất địh sẽ lại cho cậu, xin hãy tin tôi." Lâm Mộ Thiên thực chân thành tha thiết, cũng rất có thành ý, v cũng biết nam nhân là một người dáng tin, Vĩnh Trình không có cự tuyệt, vì thế liền gật đầu.

Vĩnh Trình rõ ràng biết chân ý của hắn, nam nhân kỳ thật chính là không muốn khiếm anh cái gì, cái nam nhân muốn chính là sự yên tâm, là yên tâm thật sự !

Lâm Mộ Thiên đi theo Vĩnh Trình một đoạn đường, hai người cũng không có mục đích, hắn hỏi Vĩnh Trình đi đaua, Vĩnh Trình thuận miệng nói không nơi đi, hắn thế nhưng chủ động yêu cầu Vĩnh Trình về nhà ình.

Vĩnh Trình ngây ngẩn cả người.

"Anh vừa rồi nói cho tôi ở nhà anh ?" Vĩnh Trình nghi hoặc nhìn hắn, thật không ngờ nam nhân lại nhiệt tình cùng hữu hảo như vậy, anh nhớ rõ lúc trước khi n nhìn anh, tựa hồ mang theo sợ hãi, nam nhân này cảm thấy hiện tại hai người tình cảnh rất giống, là đang thương hại anh sao ?"

"Ừm !" Nam nhân dùng sức gật đầu, "Cậu hiện tại không có chỗ ở, chẳng lẽ muốn ngủ ở công viên, trong nhà tôi có phòng trống, cứ đến ở là đựơc."

"Như vậy được không ?"

"Không vấn đề gì, cậu ở nhà của tôi, tôi không lấy tiền thuê nhà, coi như là tiền lãi tôi đưa cậu..." Nam nhân nghĩ muốn giúp Vĩnh Trình, hắn cảm thấy công việc tiếp khách nữ này cũng không vẻ vang, hắn cũng không muốn nhìn Vĩnh Trình sa đọa, tuy rằng hắn cùng Vĩnh Trình chỉ có quan hệ chủ nợ con con, nhưng hắn cũng có thể ngăn lại, thì ngăn.

Vĩnh Trình trong lòng đã muốn khẳng định, nam nhân thật đúng là đang thương hại mình, anh cảm thấy buồn cười, nhưng cười không được, anh vốn có thể dùgn chuyện này hung hăng cười nhạo nam nhân một phen, dập nát ý tốt của nam nhân, thậm chí có thể tặng cho hắn mấy đấm, chính là anh không có làm nhưu vaỵa, Vĩnh Trình chi cảm thấy nam nhân hàm hậu trước mắt này thật thê thảm, bản thân còn khó sống, còn tâm tình đi quan tâm anh !

"Như vậy cũng tiện cho viện về sau tôi còn tiền đưa cậu !"

Vĩnh Trình không để ý đến nam nhân, tựa vào lan can, nhìn cảnh đêm xa xa, ai cũng không biết giờ phút này anh đang suy nghĩ cái gì. Người qua đường cứ đi lại, đối với hai nam nhân thân hình cao ngất này, đầu thường xuyên nhìn lại.

"Người phụ nữ hồi nãy trong bệnh viện, là khách của cậu à ?" Lâm Mộ Thiên cố lấy dũng khi nhìn về phía Vĩnh Trình, hắn nghĩ muốn chức thực việc mình đóan có đúng hay không, hắn không phải là xen vào việc người khác, nếu có, hắn chỉ muốn khuyên bảo Vĩnh Trình đừng làm cái loại việc này.

Không vẻ vang gì....

Khóe miệng Vĩnh Trình nhếch lên một mạt cười, cảm thấy nam nhân này ngu ngốc cực điểm, lúc này cuối cùng là thôgn suốt : "Lâm Mộ Thiên , anh không phải là cho rằng tôi đi bán dâm đó chứ ?"

"...." Lâm Mộ Thiên câm miệng không nói lời nào.

"Tôi là hạng người đó à ?" Vĩnh Trình kéo Lâm Mộ Thiên đến dầu cầu, người qua đường nhìn thấy một nam nhân lớn tuổi bị một thanh niên kéo áo lôi trên đường.

Giống...

Lâm Mộ Thiên không dám nói ra miệng, vẻ mặt xấu hổ đến cực điểm, nếu sớm biết rằng Vĩnh Trình sẽ chất vất hắn như vậy, hắn sẽ không hỏi. Vĩnh Trình cũng lưu ý đến vẻ do dự của nam nhân, Lâm Mộ Thiên này là muốn làm chúa cứu thế, hay là cảm thấy đang mắc nợ anh ?

Vĩnh Trình nghĩ nghĩ, cảm thấy hẳn là vế sau...








Chương 59


Nam nhân này cũgn không khỏi quá dễ khi dễ, loại người nhuyễn chân tôm này trong thế giới thật đúng là tìm không ra, Vĩnh Trình lại cảm thấy được n này thực đáng thương lại thật thảm hại, nam nhân này trước ki còn dám cùng hắn động thủ, hơn nửa năm nay rốt cục đã trải qua chuyện gì, làm cho hắn trở nên yếu đuối, trở nên không giống một nam tử hán như vậy ?

Nếu nam nhân này biết vợ mình sau lưng hắn đi ngoại tình, nam nhân này có thể sẽ hỏng mất.

Đột nhiên.

Vĩnh Trình ngừng lại cước bộ, quay đầu nhìn về phía nam nhân tùy ý mình bài bố, ánh mắt Vĩnh Trình trở nên nhu hòa, không có vẻ chán ghét cùng lãnh đạm lúc trước, ngược lại còn có vẻ tiếp nhận.

"Anh thực nghĩ muốn đem tiền trả lại cho tôi như vậy ?" Thanh âm của Vĩnh Trình rất thấp, chỉ có thể hai người nghe được tiếng đối thoại lẫn nhau.

"..." Lâm Mộ Thiên không muốn thiếu Vĩnh Trình cai gì, cho nên hắn phải trả lại cho Vĩnh Trình, hắn không muốn lưng đeo món nợ nần này cả đời, hắn như vậy sẽ thực vất vả, Tâm Nghi cũng sẽ thực vất vả.

Vĩnh Trình tự hỏi trong chốc lát, liền gật đầu.

"Vậy tôi sẽ ở nhà của anh, nhớ kỹ, là anh mời tôi đến, không phải tự tôi muốn đến." Vĩnh Trình có một cỗ tà khí, anh cười nhìn rất đẹp, rất có sức hấp dẫn.

Lâm Mộ Thiên ngươi ngàn vận lần đừng hối hận....

Vĩnh Trình cùng nam nhân đứng ở đầu cầu, người đi đường nhìn ngắm hai người, bên cạnh có một nhóm nữ sinh mặc đồng phục tựa hồ nhận ra hai người, nam nhân cúi đầu, hắn nghĩ đến Vĩnh Trình tức giận.

Vĩnh Trình bình thản mở miệng : "Đi thôi, về nhà." Nói xong, lại đứng tại chỗ như trước, ý bảo để nam nhân đi đón xe.

Nam nhân bởi vì trên người không có tiền cho nên còn do dự, có ý định thuyết phục Vĩnh Trình ngồi xe bus, nam nhân không tự nhiên đứan trên đường cái cản không được, không cản cũng không được, cuối cùng Vĩnh Trình rốt cục chịu không được, tùy tay gọi một chiếc taxi, túm nam nhân lên xe.

Nhìn thấy bả vai run run của nam nhân, bộ dáng giống như bị kim châm, Vĩnh Trình trong lòng không thoải mái, anh cảm thấy nam nhân tựa hồ có thay đổi, nhưng rốt cục là điểm nào ? Anh nhất thời không nói lên được, tựa hồ là trở nên càng ngày càng làm cho người ta muốn đi khi dễ hắn.

Nam nhân trong lúc gian nan tìm kiếm đề tài, phát hiện Vĩnh Trình giống như không có tâm tình nghe mình nói, hắn cuối cùng cũng không nói nữa, hai người vừa về đến nhà, mở ra cửa, Tâm Nghi liền vừa mừng vừa sợ nhìn hai nam nhân cao lớn.

Nam nhân trì độn không phát hiện Tâm Nghi hơi hơi phiếm hồng nơi gò má, nam nhân chỉ tiếp đón Vĩnh Trình vào nhà, hắn nguyên bản còn lo lắng cô sẽ phản đối chuyện Vĩnh Trình vào ở, nhưng tựa hồ lo lắng của hắn là dư thừa, Tâm Nghi rất cao hứng chấp nhận quyết định của nam nhân, còn săn sóc nói cho nam nhân, nói phải tiếp đón cho tốt bằng hữu của hắn.

Lâm Mộ Thiên thực cao hứng, bởi vì có thể cưới được người vợ tri kỉ như vậy, trong lòng lại càng vui vẻ, buổi tối hôm nay hắn tự mình xuống bếp làm cơm, tuy rằng bị Vĩnh Trình chê khó ăn, nhưng trong lòng hắn cũng không mất đi tâm tình tốt đẹp, thậm chí lúc Vĩnh Trình bảo hắn đi nấu nước tắm, hắn cũng không oán hận.

"Anh là không có bị bệnh đần đó chứ ?" Khi Vĩnh Trình đi vào phòng tắm thấy nam nhân, anh không xác định được nổi nam nhân vì cái gì lại đột nhiên tốt với mình như vậy.
Đọc thêm!

[HP fic] Tìm thấy tình yêu trong đau khổ chương 11


Dòng nước nóng rưới lên người Harry như mưa. Em hít một hơi và thở dài, hy vọng sẽ gỡ bở tội lỗi nặng nề mà em đang cảm thấy. Em nhắm nghiền mắt khi dòng nước xối trên đầu, vuốt ve mái tóc.

Mày có biết mày đang làm gì không hả ? Em tự hỏi bản thân lần thứ mười mấy. Mày biết cái này là sai. Mại dâm. Và hơn nữa, cho một thằng đàn ông.

Ừ… Tôi biết chứ.


Vì tiền. Họ cần tiền. Đây là lý do duy nhất tại sao em làm thế này ; tất cả em cần là một trăm hai mươi bảy dollar để trả cho tờ hóa đơn khám bệnh khốn kiếp và em sẽ giải thoát. Không ai quan tâm vì đâu ai biết.

Harry lau khô đầu với một khăn tắm trắng tinh mà em lấy từ cái đồ treo. Mặc vào một bộ đồ ngủ dành khách, em mở cửa và bước ra khỏi phòng tắm đầy hơi nước, để lại đám quần áo dơ hầy trên sàn.


Sẵn ràng,
em tự bảo mình với sự quả quyết vơ được. Em buộc bàn chân mình đi xuống hành lang dài thẳng đến phòng Draco. Căn phòng với khung cửa xanh.

Em nhẹ gõ lên nói.

“Tôi đây.”

“Cửa không khóa.” Câu trả lời lười biếng phát ra. Harry nhấp nháy mắt và đặt bàn tay lên nắm đấm cửa. Cứng ngắc, em mở ra.

Draco nằm trên giường, đọc sách.

Không mặc đồ.

Harry đỏ mặt và đưa tầm mắt tránh khỏi Draco khi gã tóc vàng nhìn lên Harry, đánh dấu trang và đóng cuốn sách lại, để qua một bên.

“Lại đây,” anh ra lệnh, làm cử chỉ để Harry bước đến gần. “Và khóa cửa đi.”

Tay Harry, vẫn còn run rẩy, đóng cửa lại và tra ổ khó, trước khi lấy một hơi thật sâu và đi về phía cái giường lớn. Đôi mắt em vẫn lảng tránh nhìn Draco khi em chạm vào góc giường.

“Ô, cậu lại muốn trốn nữa,” Draco chế nhạo với một nụ cười nhếch khi anh nhìn thân hình lắc lư và gương mặt phiếm hồng của Harry.

Cậu bé chỉ im lặng hút hít cái mũi và dán mắt vào nền nhà.

“Chà ?” Draco cáu, chuyển quyền di chuyện đến người bạn tình một đêm (có lẽ vậy) của mình.

Đứa trẻ tóc đen ngập ngừng.

“Tôi không có ăn cậu đâu,” Draco trêu, “Trừ khi cậu muốn tôi làm thế, thì đứng đứng đó như một thằng ngốc nữa.”

Harry hít một hơi thật sâu để ổn định bản thân và leo lên giường. Trước khi em có thể nằm xuống, thì em đột nhiên bị Draco cuốn lấy. Em thậm chí không có thời gian để thở khi tên tóc vàng bao phủ miệng của Harry bằng miệng của anh. Cậu bé tóc đen càu nhàu trong nụ hôn và di chuyển khi Draco liếm lấy môi dưới.

Harry từ chối đáp trả. Draco gầm gừ và thả môi em ra.

“Luật,” Gã tóc vàng rít lên khi nhìn vào cặp mắt xanh biếc của Harry. “Câu sẽ không giữ lại bất kỳ thứ gì và câu sẽ làm bất kỳ chuyện gì tôi bảo. Hiểu chưa ?”

Harry ngập ngừng khi nghe thấy chất giọng trong tiếng nói của anh và gật đầu.

“Cái gì ? Mèo ăn mất lưỡi rồi à ?” Draco trêu chọc.

“Được,” Harry đáp trả từng lời, “Tôi hiểu.”

“Tốt.”

Draco lại dùng đôi môi phủ lên Harry, thô lỗ mút lấy và cắn môi dưới, đòi hỏi con đường vào. Harry ngoan ngoãn mở miệng và lưỡi Draco nhanh chóng trườn vào, di chuyển xung quanh khoang miệng tăm tối, nhấm nháp từng ngóc ngách. Cả hai đều thở hổn hển trong nụ hôn. Gã tóc vàng trượt lưỡi của mình lên lưỡi Harry. Cậu nhóc theo bản năng đáp lại, kéo họ vào trong một trận chiến răng lưỡi nóng bỏng.

Nụ hôn bất ngờ kết thúc, để lại cả hai dồn dập theo từng hơi thở. Họ nhìn vào mắt nhau, đọc thấu cơn hoang dại của nhau. Lắc lắc đầu, Draco trở lại hiện thực và đặt mình lên trên cậu bé, đôi chân xếp lại phía hai bên của Harry. Đôi mắt anh chưa từng rời khỏi cái nhìn đầy hơi sương của Harry.

Tay anh di chuyển đến nắm lấy hông của Harry khi anh đẩy tới, chậm rãi thưởng thức cảm giác thứ cương cứng của cả hai ma sát vào nhau qua cái quần ngủ của Harry. Cả hai buông tiếng rên rỉ khi Draco cử động nhanh hơn. Khi họ gần đạt đến đỉnh, tay tóc vàng cúi người xuống và dịu dàng vân vê gò má ửng đỏ của Harry, ngừng việc di chuyển.

“Sao anh lại ngừng lại ?” Harry nóng nảy rên lên khi Draco lại hôn lên gò má em. Không trả lời.

Một bàn tay xé vỡ cái áo của em, phá tung từng cái nút áo.

“Áo đó đắt tiền lắm,” Harry nhắc nhở trong một giọng thì thầm. Draco gầm gừ bực tức và bắt lấy cổ Harry.

“Chả sao.” Anh lầm bầm và cắm hàm răng vào làn da mềm mại. Harry buông ra một tiếng hít lên đau đớn khi Draco mút lấy cổ mình, để lại một vết cắn bên dưới cằm cho đến vai.

“Không… không… Chúa ơi….” Em rên rỉ, cảm giác bản thân mình đang cương cứng hơn. Cái miệng tò mò của Draco di chuyển xuống dưới, cái lưỡi quấn quít lấy một trong hai hạt nổi lên cương cứng, ngón tay vân vê cái còn lại.

Harry lại thở ra một tiếng thở nhẹ. Khuôn ngực em phập phồng và ngã vào một khoảng không dị thường khi Draco bỏ qua ngực em, cái lưỡi trượt khỏi miệng để liếm lên vùng da mướt mồ hôi. Cái lưỡi trêu chọc lại chậm rãi luồn xuống, xuống dưới thân thể em, cho đến khi nó chạm đến rốn và làm một cuộc dạo chơi khác, khiến Harry run lên.

“Em cần gì nào ?” Draco hỏi, nhìn vào cậu nhỏ đang thở dồn dập. Harry mở to mắt – thậm chí không nhận ra rằng em đã đóng nó lại.

Em chậm rãi nhấp nháy hia lần, kéo bản thân ra khỏi thế giới của dục cảm mà Draco vừa lôi em vào.

Cần gì chứ ? – Suy nghĩ của em lập tức bay ra khỏi đầu khi bàn tay của Draco trượt xuống quần em, chậm rãi vuốt ve thành viên của em. Harry bấu chặt tấm rag giường thêm chặt khi em cong mình lên và rên rỉ.

“….Em cần gì nào ?” Draco thấp giọng hỏi – nhưng giọng điệu vẫn ra lệnh.

“…. Em không biết,” Harry thành thực trả lời, gần như không liền mạch vì bàn tay của Harry.

Bàn tay đột nhiên ngừng lại và rời đi, khiến Harry thút thít.

“Em sẽ biết,” Draco lại thì thầm và nhếch môi cười quyến rũ khi liếm những giọt nước trên ngón tay.

Harry bật tỉnh người khi em cảm thấy cái quần đang từ từ kéo khỏi người, bởi một Draco vẫn đang nhếch mép, vẫn nhìn lên và nhìn ngắm em trong khoảnh khắc, trước khi kéo chúng ra khỏi hoàn toàn.

Em buông ra một tiếng rên rỉ khao khát và luồn ngón tay vào tóc Draco, níu thật mạnh. Một tiếng thét dài bay ra khỏi miệng khi em để gã kia chơi đùa với anh. Cái lưỡi của Draco đập lên trên ấy,và, rất thường xuyên, em lại há miệng rên rỉ. Mỗi cái chuyển động khiến cơ thể Harry lăn lộn cùng khoái cảm.

“A…. vâng…” em rên rỉ và níu chặt lấy tấm trải giường màu xanh lá bên dưới khi ngón tay em rời khỏi mái tóc hỗn độn của Draco. Bàn tay Draco ôm chặt hôm em, không cho phép em cử động, Harry làm một tiếng chống cự.

Bật cười, Draco buông miệng ra ngay khi anh cảm thấy Harry đến đỉnh. Chất lỏng màu trắng chảy xuống tấm trải giường.

“Chúa ơi…” Harry thở hổn hển.

“Anh là Draco. Và rất cảm ơn,” Draco tỉnh bơ nói. “Dù anh cũng không để ý lắm.”

“Đừng đùa nữa !” Harry gầm gù, nhận lấy một cái nhướng mày từ gã tóc vàng. “….Xin anh ấy….” em tắc họng.

“Cái gì ?” Draco nói với tia sáng bừng lên trong mắt.

“Xin anh.”

“Xin ai nào ?”

Mẹ nó ! “Draco à, cầu anh…”

Draco bật cười khi anh vân vê rốn của Harry với đầu ngón tay. Chậm rãi di chuyển xuống dưới, anh cuối cùng chạm đến đích và anh đưa một ngón tay vào trong mặt sau chật cứng của Harry.

Cơ thể em cứ di chuyển khi em cảm thấy các ngón tay duỗi ra.

Dracodi chuyển ngón tay xung quanh, chờ đợi một vài giây trước khi thêm vào một ngón. Anh tách chúng ra và Harry hét lên trong đau đớn.

“Sụyt. Em muốn được chuẩn bị đúng không nào ?” Draco khàn khàn thấp giọng.

Harry thút thít khi mấy ngón tay cứ di chuyển xung quanh bên trong em. Nhịp thở của em ngắn và ngắt quãng, em cắt lấy môi mình khi Draco thâm nhập vào ngón tay thứ ba, đâm vào sâu hơn. Harry khẽ phản kháng khi gã tóc vàng chậm rãi di chuyển chúng trong vài phút. Cuối cùng, chúng cũng lấy ra.

Anh mở rộng chân Harry và đặt bản thân mình lên trước em, chậm rãi tiến nhập vào người cậu bé. Harry hét lên khi chóp đỉnh đâm xuyên qua em.

“Sẽ không đau,” Draco an ủi.

Harry cắn môi để kềm chế một tiếng hét khác khi em dần cảm thấy Draco đã đẩy vào hoàn toàn. Một thanh âm trầm thấp trộn lẫn với tiếng gầm gừ tuôn ra từ cổ họng Draco khi anh cảm thấy từng cơ bắp của Harry căng cứng lại, bấu chặt lấy dương vật của anh.

Cậu nhóc tóc đen bé nhỏ bên dưới anh quậy quọ và khó chịu giãy dụ khi Draco đặt tay lên hông em.

“Bắt đầu đi,” Harry thì thầm khi em nắm lấy tấm khăn trải giường, từng đốt tay tái nhợt đi.

“Chắc không ?” Gã tóc vàng hỏi, cố bắt lấy nhịp thở, “Em thật chặt… anh không nghĩ là đã chuẩn bị rồi….”

“Không quan tâm. Chỉ cần….” Chân Harry chợt mềm yếu khi cảm nhận được Draco đang chậm rãi kéo ra khỏi em. Em lại thét lên đau đớn khi cảm thấy Draco lại đẩy vào. Tay tóc vàng ngừng lại và đặt một nụ hôn ngắn lên môi em.

“Được không ?” Draco hỏi khi anh dâm dục nhìn cậu nhóc bên dứoi mình.

“Cầu anh….” Harry thở hổn hển, “Draco… cầu…. cầu xin anh…”

Draco tuôn ra một tiếng rên nhỏ nhỏ khi anh cứ vào ra trong người Harry, bắt đầu một giai điệu chậm rãi. Tiếng thở gấp và thút thít trong đau đớn và sung sướng tuôn ra từ cậu bé.

“Được rồi.” Một bàn tay dịu dàng vân vê khuôn mặt ủng đỏ của em khi gã tóc vàng tăng tốc. Hơi thở của Harry trở nên cuồng dại. “Sẽ qua thôi, cưng.”

Harry chỉ có thể đáp trả bằng một tiếng rên lớn khi Draco lại đâm vào em. Cả cơ thể em cảm thấy uể oải và nóng bừng. Mọi thứ đang tan chảy. Cơn đau nhanh chóng qua đi khi khoái cảm dâng trào. Mồ hôi ứa ra từ trán Harry mỗi khi em gặp phải cú đâm của Draco, đột ngột vòng hai chân quanh hông Draco, buộc tên tóc vàng đi vào sâu và mạnh hơn. Cả hai đều rên rỉ trong sự thay đổi tư thế.

“Chúa ơi… Harry….” Em nghe Draco lầm bầm trong sung sướng.

Harry mỉm cười và bỏ mặc mọi suy tư, hoàn toàn đầu hàng trong dục cảm.

Tiếng rên rỉ của họ cứ vang lên trong đầu em như một giấc mộng lạ. Thật tuyệt. Âm thanh thật tuyệt. Và thật tự nhiên. Chỉ như một giây phút đơn giản như thâm nhập, các vì sao phủ mờ đôi mắt em khi em đi ra trên bụng mình và bụng ra. Gã tóc vàng ngay lập tức theo sau em, tràn đầy bên trong cơ thể em.

Draco ôm lấy Harry, và cả hai cứ thế nằm lăn ra, thở dốc, ngực phập phồng và ướt đẫm mồ hôi. Cuối cùng, cả hai thiếp đi.

________________________________________

Cơ thể Harry đông cứng khi em mở bừng mắt. Một tấm màn màu xanh lá lạ lẫm chào mừng em. Em có thể nhìn thấy một cửa sổ từ nơi em đang ở. Trời chỉ tờ mờ sáng. Âm thanh của chiếc đồng hồ cũ bất chợt vang lên từ dưới lầu. Nó đổ năm lần – Harry đếm – trước khi ngừng lại.
Năm giờ sáng, em nghĩ khi cố thanh tỉnh đầu óc. Mình ở nơi khỉ gió nào vậy ?

Em chớp mắt vài ba lần và cố di chuyển bàn tay phải, chỉ có thể thấy nó đang bên dưới một thứ gì đó – hay ai đó nằng nặng. Em nhìn xuống và mắt em mở to. Cơ thể em nhảy dựng lên trong cảnh tượng này.

Mal- Malfoy... Tối qua…. Mình… Miệng em trở nên khô khốc khi cố tìm lại ký ức chính xác chuyện gì đã xảy ra đêm qua.

Em đến nhà Malfoy. Em nhờ tìm một công việc. Malfoy đã đưa ra một thỏa thuận với em và em nhận lấy cuộc trao đổi ; một cú làm tình cho một trăm hai mươi bảy dollar. Vậy là em đang ở trong phòng ngủ của Draco.

Mình phải đi thôi, em nghĩ khi cánh cửa sổ cho thấy bầu trờ đang dần sáng lên. Mình chỉ cần lấy tiền và đi. Mình chỉ là kẻ một đêm thôi mà. Với lại, mình đã đi cả đêm. Mọi người. Họ chắc đang thắc mắc mình đang ở đâu.

Em nhẹ nhàng đẩy Draco ra, người đang nằm bên phải cơ thể em, đầu của anh tựa vào vai Harry. Em lại nhẹ nhàng đẩy, hy vọng tên tóc vàng say ngủ này có thể lăn qua một bên để em đứng dậy.

Một cơn đau nhói đột nhiên nảy ra từ vùng dưới, khiến em rên rỉ và nhìn xuống. Harry đỏ bừng mặt, ước gì bản thân đừng làm thế.

Dương vật của Draco vẫn nằm sâu trong em, không di chuyển từ đêm qua. Em lập tức đỏ mặt và căng thẳng nuốt nước miếng. Chậm rãi di chuyển ra, kéo Draco ra khỏi mình từng chút một.

“Harry….” Gã tóc vàng lầm bầm trong ngái ngủ, gương mặt nhăn nhó và khẽ rên rỉ. Harry lại đỏ mặt hơn khi nghe thấy thanh âm và cảm giác dương vật của Draco đang di chuyển trong em.

Một lần di chuyển nữa, Draco hoàn toàn ra khỏi, được nối tiếp bởi một dòng trắng đục từ đêm qua. Harry nuốt nước miếng và nhẹ nhàng, cố gắng lần thứ ba, đẩy tên Draco đang lầm bầm qua một bên.

Gã đàn ông nhẹ nhàng thở ra khi bị đẩy qua một bên. Cánh tay vô tình đặt lên bụng.

Harry nhanh chóng lặng lẽ ra khỏi giường và rời phòng, hy vọng là không ai dậy sớm giờ này để bắt gặp một thằng bé trần như nhộng lạ hoắc. Trên hành lang, em mở cửa nhiều phòng tắm cho đến khi em tìm được cái phòng đêm qua để lại quần áo. Tự thưởng cho mình một lần tẩy rửa, em mặc vào bộ quần áo cũ và lại đi vào phòng Draco.

Em tìm thấy cái quần mà Draco mặc đêm qua trong phòng khách. Thò bàn tay vào túi quần trước, em lấy ra cái ví của gã này.

Harry vội vàng lấy số tiền mà em cần và để phần còn lại vào trong ví, trước khi cất bước ra khỏi phòng Draco.

Draco vẫn ngủ.

Mình sẽ rất bất lịch sự khi rời đi như thế này ? Harry thầm nghĩ khi em ngắm nhìn người tóc vàng.

Em lại lặng lẽ đi đến bên giường và ngồi xổm xuống, nhìn vào gương mặt say ngủ của Draco. Một cảm giác quặn lên trong bụng khi em nhìn vào gương mặt đẹp trai, hơi hếch của Draco.

Quăng ra khỏi đầu đi, thằng ngốc,
em tự rủa bản thân. Mày chỉ ở đây có một đêm thôi.

Nhưng sẽ rất bất lịch sự nếu rời đi.


Bàn tay Harry vươn ra, các ngón tay chậm rãi vuốt ve đôi má của Draco. Bất chợt, trước khi em có thể nghĩ điều gì, em lại đặt một nụ hôn phớt nho nhỏ lên môi Draco. Draco khẽ thở trong giấc ngủ.

Một nụ hôn tạm biệt chắc là đủ.

Hoặc cũng nên để lại thứ khác.
________________________________________

Trước khi anh lấy lại tỉnh táo, Draco Malfoy đã biết có thứ gì đó không đúng. Anh ngáp một cái khi duỗi tay ra và mở mắt. Cái giường… trống rỗng.

“Harry ?” Anh lầm bầm khi ngồi dậy và lại ngáp. Cả cơ thể anh cong lên khi anh trườn tới trước. Cậu nhóc tóc đen, tuy nhiên, chẳng thấy đâu cả. “Harry Potter ?” anh hỏi, lần này bằng một giọng lớn hơn.

Lờ đờ bước ra khỏi giường và đi vào nhà tắm. Chắc là cậu nhóc ở đó. Không có.

Đi rồi !?

Draco lao ra khỏi nhà tắm, đóng sầm cửa thật lớn đằng sau. Đôi mắt anh quét qua căn phòng, hy vọng rằng Harry đang lẩn trốn ở đâu đó, mặc dù anh biết điều đó rất kỳ cục và vô lý. Đôi mắt anh ngừng lại ở một mảnh giấy trên bàn.

Đôi mắt gã tóc vàng nheo lại khi anh đi đến bàn và cầm lấy mảnh giấy. Bằng một nét chữ ngoằn ngoèo, mảnh giấy viết :

Gửi Draco Malfoy,

Tôi thật sự không biết phải nói với anh thế nào. Chuyện này rất kỳ cục với tôi khi viết thư, thậm chí với chuyện đã chuyện xảy ra hôm qua. Tôi chỉ muốn làm rõ điểm này :

Cảm ơn vì số tiền mà anh cho mượn. Ý tôi là mượn, dù anh có thể không biết – tôi không bán dâm bản thân – tôi cũng không muốn biến mình thành thứ đó. Tôi không bao giờ có ý định đó và chân thành hy vọng rằng chúng ta có thể quên chuyện đêm qua đi. Anh có thể nói lý do tôi ngủ với anh vì nó là cách duy nhất cho tôi mượn tiền. Ngày nào đó anh sẽ được trả lại, vì anh sẽ cần nó. Số tiền tôi lấy chính xác là một trăm hai mươi bảy dollar, không hơn không kém.

Đêm hôm qua thực là một trong những thứ tuyệt nhất từng xảy ra với tôi, mặc dù không được hợp lẽ phải lắm. Tôi cũng không nghĩ là nên cảm ơn anh. Tôi chỉ muốn anh biết thôi.

Chắc là, đó là những gì tôi có thể nói.

Thân ái,

Harry James Potter


Đôi môi Draco mím lại ở những từ cuối. Bàn tay anh nắm lại thành nắm đấm chặt khi anh trừng mắt nhìn mảnh giấyc trong tay. Rồi anh xé mảnh giấy ra làm hai.

Lời cám ơn hả !? Đừng làm tôi cười !


Xé.

Thằng nhóc ngu ngốc kiêu căng !


Xé.


Hàm rằng Draco nghiến chặt khi anh tiếp tục vò nát mảnh giấy, nguyền rủa trong óc. Lần xé cuối và mảnh giấy tả tơi nhẹ nhàng rớt xuống đất.

Cơn giận của anh không thể tiêu tan khi mắt anh nhìn lại từ mảnh này sang mảnh khác. Lá thứ vẫn rõ như in trong óc. Khớp ngón tay anh càng lúc càng tái đi khi anh nắm chặt tay hơn. Bị nộ hỏa che mắt, anh đấm vào tấm gương trước mặt.

Tấm gương anh chóng nứt ra, Vài mảnh rơi xuống.

Máu ào ra từ khớp ngón tay khi anh nhìn những mảnh kính lần lượt rơi xuống sàn. Thứ chất lỏng tội lỗi nhỏ xuống bàn, làm thành một vũng nhỏ. Một giọt nước mắt đọng lại gần đó.

Draco thở gấp, nhận ra rằng mình đang khóc.


________________________________________

Harryry có thể trông thấy thùng xe đằng trước, bên cạnh cái hồ nhỏ. Em liếm đôi môi khô khốc khi trái tim căng thẳng dộng lên ngay khi thứ gì đó đang chờ đợi nó. Bàn tay em ướt đẫm trong túi, nắm chặt đống tiền. Khi Harry với tới cửa, em giơ tay lên, chuẩn bị gỡ.

Cánh cửa bật mở ngay lập tức và gương mặt Ron chào đón em ngay trước khi cậu nhóc khác kéo em vào. Mọi người nhìn lên, giật mình.

“Bồ đã ở đâu vậy ?” Đứa bạn thân hỏi. Harry nao núng khi nghe thấy giọng điệu của Ron và không trả lời.

“Bồ làm tụi này lo quá,” nó tiếp tục. “Bồ đã đi đâu cả đêm qua vậy ?!”

“Ra ngoài,” Harry lặng lẽ trả lời và nhìn xuống sàn. “Mình ra ngoài.”

“Cảm tạ chúa là Percy không thức dậy !” Ron la lên. “Anh ấy đã khổ tâm lắm rồi ! Sao mà mấy người lại ở ngoài đêm qua, không để lại lời nhắn gì cả ! Tụi mình nghĩ là bồ đã rời khỏi như Ginny !”

“Ginny không về ?” Harry hỏi.

Ron ngập ngừng và lắc lắc đầu. “Mình đi tìm rồi. Mình tìm cả hai đứa.”

“Mình chỉ ra ngoài thôi.” Harry lặp lại.

“Ra ngòai làm gì ?” Ron nạt. “Làm gì…”

Trước khi Ron nói hết câu, Harry kéo ra khỏi túi một trăm hai mươi bảy dollar, để mặc mọi người trong kinh ngạc không nói nên lời.

“Mình có tiền rồi,” cậu nhóc tóc đen thì thầm. “Mình ra ngoài và có được. Giờ chúng ta không cần bị…”

“Làm sao bồ có được nó ?” Ron thì thầm, cắt ngang em.

“Có người cho mình mượn.”

“Ai ?”

“Đừng hỏi.”

“Harry à, ai có thể cho bồ mượn tiền chứ ?” Ron hỏi, vẫn bằng giọng thì thầm kinh ngạc nhưng khiếp sợ. Cặp sinh đôi chỉ trừng mắt nhìn số tiền trong tay Harry.

“Có người.”

“Ba bồ có bạn ở đây sao ?” Ron hỏi.

“Có người cho mình mượn,” Harry nói. “Mình không phải trả nó một thời gian nên giờ thì chúng ta ổn rồi.”

“Khai thật đi.”

“Mình không thể,” Harry nói, nước mắt chợt trào ra. “Bồ kệ nó đi được không ? Chẳng có gì đâu, Ron.”

Đứa bạn chí cốt nhìn em, “Chúng ta có thể vướng vào rắc rối.”

“Không đâu,” em thì thầm. “Chỉ kệ nó đi.”







Đọc thêm!