Chủ Nhật, 14 tháng 11, 2010

[Giới thiệu] Trọng sinh chi tảo mộ - Ngô Trầm Thủy

Photobucket Pictures, Images and Photos

Tác giả : Ngô Trầm Thủy

Thể loại : đam mỹ, nhất thụ nhất công, trọng sinh, nhã văn

Độ dài : 88 chương - 2 quyển , 2 phiên ngoại

Tình trạng :
đã hết
Nhân vật : Hạ Triệu Bách x Tiểu Dật (aka Lâm Thế Đông)

Nội dung : Lâm Thế Đông, con nhà tài phiệt Lâm gia, gia đình bị phá sản. Vốn định đi gặp lại người em họ mà mình vốn thầm thương trộm nhớ là Lâm Tuấn Thành lần cuối rồi tự sát. Không ngờ bắt gặp người mình yêu thương đang trên giường ân ái với kẻ thù của gia đình, Hạ Triệu Bách, thông đồng với hắn khiến gia đình tán gia bại sản, còn dùng lời nhục mạ tâm ý của mình, cuồng quẫn chạy ra ngoài bị xe chở hàng cán phải, người nát như tương.

Tỉnh dậy lại trở thành Tiểu Dật, đứa bé mới 17 tuổi, gia đình nghèo, người yếu ớt xanh xao, vốn định nhân ngày giỗ của chính mình đi thăm mộ, thì gặp lại kẻ thù, và từ đó bị kéo vào vòng xoáy mà kiếp trước phải dùng cái chết mới tránh thoát được.

Đánh giá truyện : 4.5/5

Đoạn tâm đắc nhất :




Thế Đông chết.

Tôi không có biểu tình, nhưng Thế Đông quả thật đã chết.

Một người chết, đối với những người còn sống, có ý nghĩ gì ? Ý nghĩa, từ nay về sau, thế gian đã không còn có người này, dù có phải chờ đợi thế nào cũng không thấy trở về, có trả giá thế nào cũng không có hy vọng được một chút hồi báo, có cố gắng thế nào cũng không thể vọng tưởng nhìn thấy được đâu đó, đôi mắt hoặc phẫn hận hoặc kính nể.

Với tôi mà nói, con người đích thực của tôi từ nay đã chết từ sau cái đêm dông tố, tại nơi đó, đã chết dưới bánh xe thủy nên; Ý nghĩa, từ nay về sau, cái nơi xưng là vị trí của trái tim, đã bị một ngoại lực không tên đào rỗng, tựa như núi đá khái thác quá độ ở nông thôn, ở giữa thiếu mất một mảng, xấu xí mà trống rỗng, xấu xa mà hèn mọn.

Dowload raw + quick trans bằng ccp
Đọc thêm!

Dục Mãn Hạnh Lâm Chương 42 - Đã trở về

"Ai da da ! Đại thẩm bạo lực như vậy cũng không tốt đâu ! Ha hả...." Một thanh âm lanh lảnh tiến vào trong lỗ tai của Hướng Nhất Phương, hai mắt lập tức trợn tròn mắt, khổng thể tin nhìn gã hồ ly đứng trước mình.

"Hắc Ngân..... Ngươi..... ngươi như thế nào lại ở trong này ?" Gã hẳn là phải ở Châu Âu mới đúng ?

"Ai ! Đại thúc thực khiêm tốn nha, ngay cả một phụ nữ cũng bắt nạt được !" Vui cười hai tiếng, ghl thọc tay vào túi quần liếc mắt nhìn chung quanh, thanh âm không lớn không nhỏ nói, "Các người đến ăn cơm hay là đến giúp vui vậy, thật sự là ác liệt nha ! Giả dạng đạo đức làm chuyện ác ! Ha hả....."

Không biết có phải do bị lời nói của Hắc Ngân hay là vẻ mặt mỉm cười nhưng ánh mắt mười phần lạnh như băng làm cho mọi người có chút khiếp đảm, những người tụ tập lại yên tĩnh xuống.
P
"Ngươi.... Ngươi là ai ?" Tố Vân nhìn chằm chằm nam tử kỳ quái làm cho kẻ khác không thoải mái này.

Liếc mắt nhìn nữ nhâ, Hắc Ngân chỉ cười cười, hất đầu nói : "Thưa bà, bà lầm rồi. Trung y đại thúc là của tôi, Phế Mộc Đầu mới là hoành đao đoạt ái, đê tiện vô sỉ, một thằng khốn hạ lưu đáng ghét !" Dứt lời một tiếng đem nam nhân đang sững sờ giữ chặt lấy, hướng mọi người cười cười, "Tránh ra !"

Người chung quanh bất giác tản ra hai bên, Tố Vân cũng chưa kịp nói gì, liền thấy nam tử kỳ quái kéo Hướng Nhất Phương rời đi.












Ngồi trên băng ghế dài ở công viên, Hắc Ngân lấy ra một hộp đồ uống đưa cho nam nhân.

"Vẫn không vui vì chuyện hồi nãy ?" Ngồi kế bên nam nhân, Hắc Ngân đưa tay hất hất mái tóc trước trán của nam nhân.

"Tôi có phải là thực vô dụng ?" Uống thứ nước lạnh lẽo, Hướng Nhất Phương nhếch miệng cười khổ, cho tới nay đều là như vậy, vô luận có đối xử tốt với người khác như thế nào, kết quả là hơn phân nửa biến thành kẻ khác lấn tới, là chính mình quá yếu đuối hay kẻ khác quá mạnh ?

"A !" Bộp một tiếng vỗ khá mạnh vào đầu Hướng Nhất Phương, nam nhân ăn đau xoa xoa đầu, khó hiểu nhìn Hắc Ngân, kẻ kia lại vuốt vuốt tóc của Hướng Nhất Phương, bất đắc dĩ cười nói : "Đại thúc ngu ngốc à ! Ngươi y thuật tốt như vậy như thế nào lại vô dụng !"

Thu hồi đôi tay vẫn xoa đầu nam nhân, ghl dựa vào trên băng ghế, chân bắt chéo, cười nói : "Đều là do con heo Phế Mộc Đầu kia bảo hộ ngươi quá mức, như vậy không phải lúc nào cũng tốt, kỳ thật đại thúc có thể tự làm rất nhiều rất nhiều việc, nhưng cho tới này đều quen dựa vào người khác, không đi nếm thử thì làm sao biết mình làm không tốt ! Cho nên, đại thúc có thể tự mình đứng ra nói chuyện với cô ta chính là một chuyện rất lợi hại rồi !"

Hé miệng cười, phương thức an ủi đặc thù của Hắc Ngân làm cho Hướng Nhất Phương trong lòng dễ chịu không ít, hắn cúi đầu nói : "Là vậy sao ? Nhưng lúc vừa rồi khi mọi người vây quanh ta ta ngay cả phản bác cũng không làm."

"Phản bác ?" Hắc Ngân thở dài, "Đại thúc à phản bác cái gì ! Những kẻ đó đều là vì tư lợi hết, ngươi thực nghĩ đến bọn chúng là đến giúp cô ta sao ? Bất quá là đem oán khí bình thường góp lại thành một tí nhân cơ hội trút lên người của ngươi mà thôi. Người à, thật sự là vừa dối trá vừa đáng sợ. Đối với bọn họ không cần phản bác giải thích gì hết, một ánh mắt lãnh khốc, một câu uy hiếp, so với giải thích gì đó tuyệt đối hữu hiệu."

Nam nhân nhẹ giọng cười cười, có lẽ Hắc Ngân nói đúng, thỏa hiệp của bản thân thường thường sẽ chỉ làm người thêm kiêu ngạo, mà trên đời cũng có người biết đạo lý, hắn cũng không thể vì một lần chuyện như vậy vơ đũa cả nắm, cho rằng tất cả đều là dối trá, không nói lý lẽ chỉ dùng nắm đấm.

Hơn nữa còn hơn chuyện này, Hướng Nhất Phương càng muốn biết Hắc Ngân như thế nào lại xuất hiện ở đây : "Đúng rồi, ngươi sao lại ở đây ? Không phải ở Châu Âu sao ?"

"Đương nhiên là trở về tìm mẹ của đứa con rồi, A Ngốc ăn không ngon ngủ không yên luôn la hét đòi về tìm mẹ, làm ba nó phải trở về !" Ghl cười hì hì nhìn chằm chằm nam nhân.

Thật sự chỉ có nguyên nhân này ? Hướng Nhất Phương cũng nhìn chằm chằm ghl đang cười hì hì, :"Còn gì nữa ?" Cho đến khi nụ cười của tên hồ ly này cứng lại.

"A ! Đại thúc làm sao thế, tự nhiên tinh tường như thế, cũng không dễ bị lừa như trước ! Ta kỳ thật trở về là để giành lại đại thúc, cũng không thể làm cho Phế Mộc Đầu được thỏa nguyện nha !" Hắc Ngân khoa trương nói vài câu.

Nhiều lời, bị lũ vô lại các người lừa nhiều như vậy, có ngốc cỡ nào cũng phải có trí nhớ chứ, Hướng Nhất Phương cười cười, sau đó nói : "A Phi nói có người thần bí thu mua bệnh việc của Hắc gia, người kia có phải ngươi hay không ?"

Khuôn mặt tươi cười đúng chuẩn của ghl giống như khối băng bị nứt ra, kinh dị sửng sốt, nam tử buông xuống mặt nạ ngụy trang, thở dài nói : "Thật là, bị ngươi phát hiện rồi !" Gã lần này trở về, trừ hai nguyên nhân kia nói với Hướng Nhất Phương, đó là trở về tiếp nhận bệnh viện của Hắc gia.

Có cừu tất trả, mười năm không muộn, đây là điểm đáng sợ của Hắc Ngân, bên dưới gương mặt mỉm cười là nội tâm kẻ khác vĩnh viễn không thể đoán được.

Nam nhân cười qua loa, không có nói chuyện kia, ghl kinh ngạc hỏi : "Ngươi không hỏi ta vì sao làm như vậy à ?"

"Ngươi làm như vậy, luôn có lý do." Nếu là Hắc Ngân, Hướng Nhất Phương có trực giác tin tưởng nam tử này vô luận làm chuyện gì đều có lý do của mình, cho dù không được người khác đồng tình hay lý giải, Hướng Nhất Phương cũng không muốn đi truy vấn là lý do gì.

Hắc Ngân lộ ra một nụ cười, không phải dối trá, cũng không rập khuôn, : "Đại thúc à, ngươi thật sự tính cùng Phế Mộc Đầu ở bên nhau sao ? Cùng hắn, vĩnh viễn ở cạnh nhau." Trong giọng nói lộ ra một nỗi sầu não.

Nam nhân nắm chặt cái chai trong tay, đầu cũng cúi xuống, như là hạ quyết tâm mạnh mẽ gật đầu : "Thực xin lỗi."

"Nói xin lỗi với ta làm gì, chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng ta thích ngươi sao ?" Hắc hồ ly khoa trương nở nụ cười, nắm lấy cằm nam nhân khiến cho Hướng Nhất Phương ngẩng đầu lên : "Thật là, sao lại có kẻ tự kỷ như đại thúc chứ ! Ta cũng sẽ không vì ngươi lựa chọn Phế Mộc Đầu mà thương tâm đâu !"

"Bất quá đại thúc à, người ngươi chọn thiệt không đủ tiêu chuẩn gì hết ! Sớm quay đầu là bờ đi...." Lời vừa nói ra, ghl cười nhẹ nhàng hôn xuống đôi môi của nam nhân, lời nói giống như gió nhẹ thổi đến, "A ngốc ở nhà chờ ma ma trở về....." Lá rụng trong gió thổi qua không để lại một chút dấu vế, phiêu đãng ở tại trên mặt đất.

"Đại thúc à, suy nghĩ kỹ càng lại bản thân thực sự muốn cái gì đi." Xoay người bước đi, Hắc Ngân đưa tay vào túi quần ngẩng đầu hít một hơi thật sâu, nhỏ giọng lầu bầy, "A, đại thúc này vẫn là cả ngày một bộ làm cho người ta nhìn đã nghĩ đến bộ dạng bị khi dễ đến phát khóc ! Ha hả ha hả......"

Hắc Ngân đi rồi, Hướng Nhất Phương tựa vào băng ghết không tự giác xoa xoa đôi môi vừa chạm phải, tựa hồ như còn lưu lại nhiệt độ cơ thể của nam tử kì dị.

Bản thân thật sự muốn gì sao ? Hướng Nhất Phương hé miệng cười khổ, ngồi ở băng ghế thật lâu tự hỏi những lời của Hắc Ngân, thì thào tự nói : "Ngu ngốc, sao lại đối với ta tốt như vậy."

"A ! Nhất Phương ! Anh là Hướng Nhất Phương ! Còn nhớ rõ tôi không ? Trương Tuấn cùng học với anh nè !" Ngay lúc Hướng Nhất Phương ngẩn người ngây ngô cười, một nam nhân mặc đồng phục đi làm cầm công văn nhìn chằm chằm nam nhân kinh ngạc nói.

"Trương Tuấn ?" Hướng Nhất Phương ngẩng đầu nhìn, kinh ngạc ra tiếng. Cư nhiên ở đây gặp được bạn học của mình.

"Đúng ! Là tôi nè ! Không ngờ có thể gặp anh, ha ha !" Dùng sức vỗ vỗ bả vai của Hướng Nhất Phương, Trương Tuấn cười nói, "Nhìn thấy cái kính đen lớn này, tôi liền nhận ra anh ngay ! Đúng rồi, ngày mốt có đồng học hội, anh cũng đến đó đi !"

Đồng học hội ? Hướng Nhất Phương có nghe nói mấy người bạn trường trung học có mấy lần tổ chức họp mặt, nhưng trước kia chưa từng mời qua hắn, đang do dự có nên đi hay không, Trương Tuấn đã lấy tờ giấy viết địa điểm cùng thời gian đưa cho Hướng Nhất Phương : "Tôi còn có việc, đi trước, đến lúc đó nhớ đi nhé !" Nói xong liền vội vã bước đi.
Đọc thêm!

Dục Mãn Hạnh Lâm Chương 41 - Ngu muội

"Hướng đại ca, ở trong thành phố ở có quen không ?" Tố Vân quấy cái ly cà phê, cười nói với nam nhân.

Hướng Nhất Phương vốn định trả lời, thì nữ nhân đã muốn tiếp tục : "Kỳ thật em cũng biết, Hướng đại ca như vậy nhất định chán ghét cuộc sống trong thành phố, có thể cũng sẽ không thích thích hợp, Hướng đại ca luôn luôn thích cuộc sống im lặng, ở nông thôn có vẻ thích hợp với Hướng đại ca hơn."

Có lẽ thế, ở nông thôn im lặng hơn, hoàn cảnh sống cũng tốt hơn, nhưng nơi này, một người thích ở một nơi nào kỳ thật vẫn là có quan hệ đến người. Tố Vân nói Hướng Nhất Phương không thể phủ nhận, cũng đành cam chịu gật gật đầu.

"Chúng ta ăn chút gì đi." Tố Vân cười cười, hướng bồi bàn vẫy vẫy tay nhỏ giọng nói với Hướng Nhất Phương, "Hướng đại ca, anh hôm nay ra ngoài sao lại không ăn mặc đẹp chút. Đều do em, không nói với anh là ở nơi xa hoa như vậy."

Hóa ra Tố Vân là ghét bỏ Hướng Nhất Phương ăn mặc không đủ thể diện.

Cúi đầu nhìn vào quần áo hoan toàn không hợp này của mình, Hướng Nhất Phương ngượng ngùng cười, muốn trách thì trách Mộ Phi đem bộ quần áo duy nhất của hắn xé rách, còn bộ quần áo kia vẫn là từ nơi của hn mang đến.

"Hướng đại ca, nếu không thích ở trong thành phố, em cũng không miễn cưỡng anh, anh trở về đi thôi !" Câu nói Tố Vân nói ra khiến Hướng Nhất Phương có chút sững sờ.

"Tiểu Vân à, có chuyện anh muốn hỏi em." Cúi đầu uống ngụm trà, Hướng Nhất Phương đối với nữ tử nói. "Đứa bé trong bụng em thật sự là của Mộ Phi ?"

"Hướng đại ca anh nói cái gì ! Đương nhiên là của Phi ! Trừ anh ấy ra thì còn ai vào đây !" Tố Vân lập tức trở nên kịch động, nụ tười tươi tắn trên mặt cũng dần dần biến mất.

Thay đổi thần sắc, Hướng Nhất Phương nhìn thẳng Tố Vân : "Tiểu Vân à, anh hy vọng em nói thật với anh."

Tố Vân thay đổi sắc mặt, tức giận nói : "Hướng đại ca ! Anh đừng cố chọc giận, em thích Phi, em sẽ không ở cùng anh được." Thanh âm có chút đề cao, người bên cạnh ngẫu nhiên nhìn đến vài lần.

Không muốn khiến cho người khác chú ý, Hướng Nhất Phương mím môi, nặn từng tiếng nói : "Tiểu Vân, anh hiện đang ở cùng với Mộ Phi."

"Khó trách Phi mấy ngày nay không biết đi nơi nào, hóa ra là ở chỗ anh." Trong giọng nói của nữ nhân lộ ra một cỗ vui mừng thoải mái, còn không đợi Tố Vân yên bụng, thanh âm trầm thấp của Hướng Nhất Phương lại thả một viên đạn vào bên tai cô.

"Anh cùng A Phi hiện đang yêu nhau, cậu ấy đã nói với anh đứa bé không phải của cậu ấy, cũng đã tìm được cha của đứa bé." Kiên trì nói ra, Hướng Nhất Phương ngẩng đầu đợi phản ứng của Tố Vân.

"Anh ấy đã biết....." Mặt nữ nhân có chút trắng bệch, cúi đầu than thở một câu lại đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào Hướng Nhất Phương, "Hướng đại ca.... Anh, anh vừa rồi nói cái gì, anh cùng A Phi là..... là quan hệ gì ?"

Hướng Nhất Phương gật gật đầu, nhìn thẳng đôi mắt kinh ngạc của Tố Vân : "Anh và A Phi đang ở bên nhau."

Tố Vân lập tức nở nụ cười, nói với nam nhân : "Hướng đại ca anh nói gở cái gì, nam nhân cùng nam nhân như thế nào ở bên nhau, lại không thể kết hôn ! Cái này mà ở nông thôn thì sẽ bị đưa vào lồng heo đó ! Cho dù.... cho dù anh có muốn em rời đi Phi cũng không nên nói mấy chuyện quái dị như vậy !"

"Tiểu Vân à, anh chỉ xem em là em gái, người anh thích chính là Mộ Phi, không có lừa em. Anh hiện tại cùng Mộ Phi ở bên nhau, anh biết em thích A Phi, nhưng chuyện tình cảm là không thể miễn cưỡng. Tiểu Vân à, thực xin lỗi."

nam nhân vừa nói xong, Tố Vân lập tức ngây ngô cười không ngừng lắc đầu, miệng than thở : "Như thế nào có thể, anh cư nhiên thích nam nhân, anh cư nhiên thích Mộ Phi !"

"Biến thái, thật sự là một kẻ biến thái !" Tố Vân có chút đề cao giọng, đồng tử hai mắt trừng lên, nhìn chằm chằm nam nhân nói, "Hướng Nhất Phương ! Là nhà chúng ta thu lưu ngươi ! Nuôi ngươi ! Cho ngươi đến trường đọc sách, ngươi như thế nào có thể quên ân phụ nghĩa đi câu dẫn người đàn ông của ta ! Một thằng đàn ông như ngươi cư nhiên lại thích nam nhân ! thật sự là biến thái ! Ghê tởm ! Phi như thế nào có thể thích ngươi !

"Tiểu Vân, em đừng như vậy...." Hoàn toàn không nghĩ đến Tố Vân lại kích động như vậy, càng không ngờ ở nơi công cộng cự cãi.

"Không có khả năng ! Tuyệt đối không có khả năng ! Ngươi nhất định là đang lừa gạt ta, ngươi vừa già vừa xấu, người vừa quê vừa câm, làm sao thích được ? Phi như thế nào có thể thích ngươi ! Ngươi làm sao xứng với anh ấy !" Tố Vân đột nhiên cự cãi làm cho mọi người chung quanh đều nhìn về phía Hướng Nhất Phương.

Một phụ nữ, lại là một phụ xinh đẹp đang mang thai, làm cho mọi người chung quanh không biết tình hình thực tế đều dùng ánh mắt đồng tình, Hướng Nhất Phương trong mắt mọi người biến thành kẻ "biến thái đồng tính luyến ái", "kẻ thứ ba vô sỉ", nhàn ngôn toái ngữ ở chung quanh vang lên, mấy người phục vụ cũng đã đi tới.

"Mộ phu nhân, bà không có việc gì chứ, có cần chúng tôi giúp gì không ?"

Người phục vụ nói một câu "Mộ phu nhân" vừa trấn an người phụ nữ đang mang thai, vừa dùng ánh mắt địch ý nhìn về phía Hướng Nhất Phương, tựa hồ chuẩn bị động thủ "anh hùng cứu mỹ nhân" đem Hướng Nhất Phương đuổi ra.

"Hu hu hu..... Vong ân phụ nghĩa ! Vô sỉ hạ lưu ! Hướng Nhất Phương, ngươi như thế nào lại làm chuyện có lỗi với cha mẹ đã chết của ta, họ nuôi ngươi nhiều năm như vậy, ngươi lại báo ân nhà chúng ta như vậy ! Lại muốn cướp đi chồng của ta, ngươi độc ác !" Tố Vân cứ thế "biến thái", "vô sỉ" mắng Hướng Nhất Phương đang không biết như thế nào.

"Ôi ! Xem kẻ này hóa ra lại là đồng tính luyến ái, còn giành chồng với phụ nữ có thai, thật sự không biết liêm sỉ !"

"Thanh thiên bạch nhật ! Còn có loại người ghê tởm như vây ! Đồng tính luyến ái nên chết đi, đủ ghê tởm rồi !"

......

Người xung quanh cứ thế đối với người phụ nữ yếu đuối có thai đồng tình mà bắt đầu dùng ngòi bút làm vũ khí với Hướng Nhất Phương, thậm chí còn chỉ trỏ phát ra những câu phẫn nộ, còn có ý định đứng lên đánh "kẻ thứ ba".

Hướng Nhất Phương trong lòng tràn ngập ủy khuất, thích một người, là nam hay là nữ quan trọng như vậy sao ? Hai người chỉ cần nhiệt tình yêu đối phương, tính cách, tuổi tác hay chuyện gì khác có quan hệ gì ? Hắn không thể lý giải vì cái gì quyền lợi tình yêu của hắn cũng không có, mà mọi người vì sao lại không hiểu, không những chống lại, thậm chí còn cừu hận phản đối.

"Tiểu Vân à, em hãy nghe anh nói, anh.... không phải có ý đó !" Hướng Nhất Phương là hết đường giải thích, trong lòng một trận ủy khuất, mọi người luôn đồng tình với "kẻ yếu", mà thậm chí không cần biết trong tình huống liền công kích nhục mạ "kẻ xấu" này, cũng không màng chân tướng sự việc như thế nào.

"Còn không mau cút đi ! Thằng biến thái !" Người phục vụ thô lỗ nắm lấy nam nhân, gần như mang hắn ra ngoài.

"Từ từ ! Như thế nào có thể để thằng này rời đi như vậy !" Mấy khách hàng vài giúp vui "chính nghĩa lẫm nhiên" đứng dậy, xắn tay áo vây quanh "Hướng Nhất Phương kẻ xấu", có ý định tiến lên bạo đả.

"Tôi.... tôi không có." Vô luận Hướng Nhất Phương giải thích như thế nào, mọi người cũng không phản ứng, lợi dụng cái gọi là "tiêu chuẩn đạo đức", tùy ý phóng đại gương mặt u ám, nhục mạ nam nhân.

Mà Hướng Nhất Phương cho đến bây giờ cũng không cãi nhau với người khác, đối với cơn giận của mọi người cũng không biết làm sao.

"Loại người như vậy cùng hắn nói đạo lý cái gì ! Đánh đi ! Đánh chết thằng phá hoại gia đình người khác đi !" Một bà trung niên đưa tay hướng gương mặt chữ điền kia mà quất xuống.

"Ai da da ! Đại thẩm bạo lực như vậy cũng không được đâu ! Ha hả ....." Ngay lúc bàn tay dừng lại trên mặt nam nhân, một bàn tay dài nhỏ đột nhiên bắt lấy cánh tay của bà.
Đọc thêm!