Thứ Bảy, 25 tháng 9, 2010

Dục Mãn Hạnh Lâm - Hồ sơ nhân vật

Hồ sơ nhân vật

+ Tên : Hướng Nhất Phương

Giới tính : nam

Tuổi : 32

Chiều cao : 1m79

Cân nặng : 61 kg

Nhóm máu : B

Sở thích : thư pháp, câu cá

Đồ ăn yêu thích : đậu hũ

Đồ ăn không thích : thịt heo

Chuyện muốn làm thử nhất : Sau Đại hội Đại biểu Nhân dân toàn quốc cuồng đánh một trận ! (Đại thúc à chắc ông phải kềm chế lâu lắm rồi !)

+ Tên : Mộ Phi

Giới tính : nam

Tuổi : 23

Chiều cao : 1m82

Cân nặng : 67 kg

Nhóm máu : O

Sở thích : bắn súng, câu cá, bóng rổ

Đồ ăn yêu thích : cá

Đồ ăn không thích : cà rốt

Chuyện muốn làm thử nhất : Cùng Nhất Phương chơi SM..... (囧~~~ cảm thấy đại thúc gặp nguy hiểm )

+ Tên : Lạc Tư

Giới tính : nam

Tuổi : 25

Chiều cao : 1m80

Cân nặng : 65 kg

Nhóm máu : A

Sở thích : karate, taekwondo, đàn piano

Đồ ăn yêu thích : đồ ăn lạt

Đồ ăn không thích : rau xanh

Chuyện muốn làm thử nhất : Làm nũng..... (Lạc Tư à = =|||)

+ Tên : Lạc Văn


Giới tính : nam

Tuổi : 19

Chiều cao : 1m76

Cân nặng : 55 kg

Nhóm máu : B

Sở thích : chơi điện tử, đàn violon

Đồ ăn yêu thích : thịt nướng

Đồ ăn không thích : đậu hủ

Chuyện muốn làm thử nhất : Cùng Nhất Phương làm lễ cưới thật long trọng, khiến cho cả thế giờ đều biết Hướng đại thúc là thuộc về mình ! (Đại thúc mặc đồ cưới sao ?|)

+ Tên : Hắc Ngân


Giới tính : nam

Tuổi : 24

Chiều cao : 1m83

Cân nặng : 65 kg

Nhóm máu : AB

Sở thích : nấu nướng

Đồ ăn yêu thích : Hướng Nhất Phương

Đồ ăn không thích : Lạc Tư, Lạc Văn, Mộ Phi

Chuyện muốn làm thử nhất : uy hiếp tác giả đem mình biến thành chủ công (............|)
Đọc thêm!

Dục Mãn Hạnh Lâm chương 23 - Đau lòng

Mỗi lần nhớ lại việc trước kia, ngực vừa đau vừa chua xót, rất khó chịu. Mặc dù khuôn mặt luôn mỉm cười đối mặt với cuộc sống, luôn gánh vác hết thảy, ân tình cha mẹ dưỡng dục, tình ý của A Phi, khi tất cả va chạm vào nhau thì không thể không gian nan lựa chọn, hắn không còn cách nào tìm được lối đi vẹn toàn.

Vì cái gì.......... Ta phải thừa nhận hết thảy ? Dù kiên cường như thế nào, hắn kỳ thật cũng sẽ oán giận, cũng sẽ khổ sở, cũng muốn có người yêu, cũng muốn cùng vợ cuộc sống hạnh phúc.

Nói cho cùng, hắn cũng chỉ là hơi lạc quan hơn người thường mà thôi.

Nhưng rõ ràng đã quyết tâm không cùng quan hệ với Mộ Phi, rồi lại bị vận mệnh liên lụy, càng lún càng sâu, lần lượt bị lừa gạt cùng trêu cợt, vẫn là trốn không thoát sao ? Nam nhân lâm vào con sóng nhỏ mê man đi, đột nhiên trong lúc đó không biết đi con đường nào.

"Tỉnh à ! Ngủ thoải mái không ?" Một giọng nam hoa lệ luôn thoáng đề cao giống như ca nhạc kịch đánh gảy hồi tưởng của nam nhân, Hướng Nhất Phương từ trên giường ngồi dậy, cái chăn lụa màu đen ở trên người chảy xuống bên hông.

chăng giống như nước chảy đi xuống, nam nhân không thể không lôi kéo, lúc này mới kinh ngạc phát hiện bản thân thế nhưng trần như nhộng. Nhìn quanh bốn phía, là một căn phòng kỳ quái toàn màu đen, bức màn màu đen, giường màu đen, một thứ giống như gương tỏa ra một màu đá đen. Con người kỳ quái, căn phòng kỳ quái.

"A ! Phản ứng thật đáng yêu !" Bước hai ba bước đến bên giường nam nhân, gã hồ ly cười hì hì tựa vào một bên, "Thế nào, giường hoa lệ của ta ngươi ngủ thoải mái không ?"

"Có thể kéo màn lên được không ?" Nam nhân thản nhiên nói, phòng này thực hắc ám, làm cho người ta có áp lực khó chịu.

"Vì cái gì ?" Gã hồ ly đột nhiên nhìn nam nhân nói.

"Cái gì ?" Hướng Nhất Phương khó hiểu hỏi lại.

"Sau khi thương tâm nhu vậy ngươi hẳn là phải trốn ở một góc hắc ám một mình bi thương, vì cái gì phải kéo màn lên ?" Thản nhiên cười, Hắc Ngân tiến sát vào nam nhân, "Ta tra qua, đứa nhỏ trong bụng của ả đàn bà kia không phải của ngươi, biết không ?"

Ngoài dự kiến của Hắc Ngân, nam nhân chỉ trồi lên một nụ cười : "Ừm, biết." Thanh âm trầm thấp không hề kinh ngạc, giống như nhận lấy một cái tát bình thường mà thôi.

"Vì cái gì ? Vì sao còn có thể cười ?" Hắc Ngân thú vị nhìn Hướng Nhất Phương bình tĩnh, "Nếu biết đứa nhỏ kia không phải của ngươi, người cùng ả đàn bà đó kết hôn chỉ là vì thanh danh của à à ? Không chỉ có bảo vệ danh dự của ả ta, còn vì ả hy sinh bản thân, thật là một người tốt ngu xuẩn."

"Đứa nhỏ kia, nghe nói là của Mộ Phi....." gã hồ ly nhìn chằm chằm vẻ đau thương chợt lóe rồi lại biến mất trên mặt nam nhân, ha hả cười nói, "Tình yêu cũ thật cảm động ! Nếu là ta thì ta sẽ không quản nhiều như vậy, người mình thích nhất định phải không từ thủ đoạn nắm giữ ! Nói cho ta biết, vì cái gì phải che chở ả đàn bà kia ?"

"Không liên quan đến ngươi."

Lắc lắc đầu, hiếp một đôi mắt hồ ly, Hắc Ngân nâng cằm nam nhân, "Để ta đoán, từ nhỏ được thầy cô nuôi lớn, nhất định là vì báo đáp cái gọi là ân tình ! Ai ! Sao lại nhìn ta như thế, chẳng lẽ bị ta nói trúng ? Ta thật thông minh quá ! Cơ mà Trung y đại thúc à, ngươi đối với người ta tốt, người ta cũng không để ý đến tình của ngươi, căn bản là kẻ không biết báo đáp, vì cái gì sẽ đối khác tốt ? Trong lòng sẽ không khó chịu sao ?"

Vuốt ve tay của nam tử, Hướng Nhất Phương bất vi sở động nhìn Hắc Ngân, bình thản nói : "Ta đối với người khác thế nào là chuyện của ta, cái đó và người khác đối với ta thế nào không có vấn đề gì."

"Thật vĩ đại quá ! Ta rất cảm động, ha ha ha....." Phát ra một tràng cười châm chọc, gã hồ ly đột nhiên ôm lấy nam nhân qua tấm chăn, híp mắt lạnh lùng nói, "Ngày đó ngươi thiếu chút nữa đã nghĩ đi tìm Mộ Phi phải không ? Cơ mà dù là Mộ Phi hay là Lạc Tư Lạc Văn, bọn họ đều có một đặc điểm, cái gì đã bị người chạm quá đều cảm thất thực bẩn ! Bọn họ thích người, chỉ là thích hương vị sạch sẽ trên người ngươi, thiên nhiên, tinh thuần, mỹ vị....... Cơ mà hiện tại ngươi đã bị đàn ông đùa bỡn qua, bọn họ ngay cả nhìn cũng không muốn liếc mắt lấy một cái."

"Ngươi đã ô uế rồi, đại thúc à." Tuyên án tử hình nam nhân, Hắc Ngân vừa lòng nhìn thấy Hướng Nhất Phương trầm mặc cắn chặt môi, hắm đắm chìm trong hắn ám, không thích kéo màn lên, lại càng không thích cái gọi là hương vị ánh mặt trời.

"Cái đó và ngươi có liên quan gì nhau ?" Hướng Nhất Phương giãy khỏi ôm ấp của nam tử, Hắc Ngân mang theo ánh mắt đồng tình nhìn Hắc Ngân đang kinh ngạc, gằn từng tiếng chậm rãi nói, "Ngươi ngủ trong một căn phòng tối như mực này, ngươi thừa nước đục thả câu, nội tâm cũng giống như căn phòng này trói chặt trong bóng tối ! Ngươi như vậy dựa vào cái gì nói ta ô uế ?"

"Cho dù trước kia bản thân có gặp chuyện gì đều hãm mình trong bóng tối, cũng không có tư cách kéo người vào bóng tối ! Ngươi người như vậy cùng với cả ngày ngầm mắng ông trời không cho ngươi ánh mắt trời , vì cái gì không tự kéo màn lên tự mình đi ra ngoài ?!"

"Vô luận là Lạc Tư hay là ngươi, nhìn như có quyền thế nhưng bất quá đều là một lũ nội tâm yếu đuối không dám đối mặt sự thật ! Ngươi khiến ta khinh bỉ !" Một hơi nói xong, có chút thở hổn hển châm chọc cười Hắc Ngân, "Nếu ngươi cho rằng những lời này có thể đem ta đánh ngã thì nhầm rồi, có thể đánh ngã ta chỉ có bản thân ta mà thôi. Còn nữa, ta xem chẳng thể chịu nổi ngươi, Hắc Ngân."

Thật sự là......... một đại thúc làm cho người ta hỏa đại ! Cười lạnh nắm chặt lấy Hướng Nhất Phương khiến cho nam nhân ngổi đầu đối mặt với mình, nhìn thấy cặp mắt trong suốt như trước mà không chút nào sợ hãi, Hắc Ngân cười lạnh nói : "Lời nói đường hoàng này, thật sự là làm cho người ta chán ghét."

"Là ngươi không dám đối mặt với chính mình mà thôi." Nam nhân đúng lý hợp tình phản bác.

"Đủ rồi !" Nam tử cho tới nay đều đội mặt nạ hồ ly tươi cười lần đầu tiên gỡ mặt nạ xuống, lộ ra vẻ mặt tức giận, "Ngươi biết cái gì ?! Ngươi suốt đời lớn lên trong nông thôn căn bản không hiểu được nỗi thống khổ của bọn ta."

"Mỗi người đều có nỗi khổ riêng, không phải sao ?" Đối mặt với nam tử đang phát hỏa, nam nhân cười khổ nói. Làm gì muốn đem nỗi thống khổ của mình thêm sâu, thu nhỏ nỗi đau của người khác ? Càng nghĩ như vậy, lại càng lâm vào trong nỗi thống khổ của mình.

"Ngươi....." Nam tử nghẹn một bụng lửa sắc mặt biến sắc lại khôi phục khuôn mặt hồ ly tươi cười, dùng sức đem nam nhân đặt lên giường, âm lãnh cười, "Kia cho ta xem vẻ mặt thống khổ của ngươi đi, đại thúc......."

.....................

Trong căn phòng hắc ám không có chút ánh sáng, tuyền ra từng trận tình sắc mà rên rỉ thống khổ.




"Rầm rầm !" Cái bàn bị hất tung, khăn phủ bị bung xa, một nam tử anh tuấn trong căn phòng xa hoa tức giận giống như dã thú phá hủy mọi thứ lọt vào mắt, cừu hận cùng lửa giận trong lòng lại như thế không thể phát tiết mà dũng mãnh tuôn trào.

"Đáng giận ! Đáng giận !" Phát ra từng trận rống giận, nam tử sau tiếng rống suy sụp ngồi trên mặt đất, ngay bên cạnh chàng là một tấm ảnh, trong tấm ảnh đều là cùng một người nam nhân, giống như bị chụp trong một buổi tiệc, nam nhân trên ảnh bị một thanh niên xinh đẹp như thiên sứ cường ngạnh giữ lấy trong người.

Lòng Mộ Phi nhu bị dao cắt, sau khi tỉnh táo lại nhìn cuốn băng ghi hình trên tay, do dự rồi run rẩy đưa tay nhét băng ghi hình vào trong máy chiếu.

Hình ảnh xuất hiện sau đó, làm cho chàng hoàn toàn điên lên !

Nam nhân mà mình coi như trân bảo, cư nhiên bị người khác tùy ý đả kích, tiếng khóc ẩn nhẫn của nam nhân, tiếng cầu xin tha mạng rất nhỏ, cùng với vẻ mặt thống khổ kích động Mộ Phi !

Cho dù như vậy........ chàng vẫn như cũ chịu đựng tiếp tục xem, cho đến khi tình ái bạo ngược kết thúc, cho đến khi chàng nghĩ cuốn băng đã hết, lại nhìn đến một thanh niên tiến vào tầm quay....

Hình ảnh nam nhân bất đắc dĩ nhận lấy đùa bỡn của hai gã đàn ông, nhắm chặt đôi mắt không che dấu nổi nỗi thống khổ.

Nam nhân mà bản thân luôn yêu thương, cư nhu vậy bị người khác tùy ý đùa bỡn cùng đè ép.

"Lạc Tư ! Lạc Văn ! Ta muốn giết lũ khốn nạn chúng mày !" Giơ ghế dựa lên đập nát tV, nam tử đỏ mắt giống như dã thú bị chọc giận thê lương rống lên, đau lòng đến gần nát ...........
Đọc thêm!

Dục Mãn Hạnh Lâm chương 22 - Tình nghĩa lưỡng nan

Trong gió thu vẽ nên một cảnh tưởng nhỏ hẹp, lá cây đong đưa, bị gió lạnh đưa xuống mặt đất, bị vùi vào trong đất. Cát về với cát, đất về với đất.

"Mẹ !" Tiếng khóc thảm thiết vang lên trong cái thôn nhỏ yên tĩnh, tô vẽ thêm hơi thở bi thương của mùa thu.

Khi Mộ Phi đến ở được năm thứ ba, mẹ của Tố Vân nhiễm bệnh qua đời, cho dù thầy y thuật có cao siêu tới đâu cũng không chống lại được quy luật sinh tử. Sau tang lễ, thầy cùng Tố Vân đều đau lòng khổ sở ở trong phòng không ra. Mộ Phi tìm một người, sau tang lễ tìm không thấy tung tích.

Hướng Nhất Phương một người trốn vào trong núi, dựa vào thân cây, nhìn thấy lá vàng rơi trên đất, ánh nắng chiều trong không trung vẫn diễm lệ như trước, đỏ như lửa. Cảnh đẹp như vậy nhưng hắn không có tâm tình đi thưởng thức, trong đầu nghĩ đến lời nói của cô trước khi qua đời, tuy rằng mịt mờ, ý tứ kia Hướng Nhất Phương nghe có thể thiểu được.

"A Phi là thiếu gia trong thành phố, là con một, cho dù tương lại không cùng Tố Vân kết hôn, chung quy vẫn sẽ cưới vợ. Nhất Phương à, con hiểu ý của ta không ? Con nhất định hiểu........ Mộ Phi rất ỷ lại con."

Hắn hiểu, hắn rất hiểu, về sau phải ít ở bên cạnh Mộ Phi, cũng không thể mọi chuyện đều nhân nhượng Mộ Phi, càng không thể.......... càng không thể cho Mộ Phi đến giường của mình.

"Nhất Phương à ! Anh như thế nào chạy đến nơi này ?" Chàng thanh niên thở hổn hển rốt cục thấy được nam nhân, mà khi chàng chạy đến gặp nam nhân, nam nhân lại đột nhiên trở nên lạnh lùng.

"Trở về đi." Hướng Nhất Phương đứng dậy đi rồi, không có chờ chàng, thậm chí không liếc mắt một cái.

Vẻ lạnh lùng làm cho Mộ Phi ngây dại, đây vẫn là người mỉm cười cả ngày sao ? Chẳng lẽ bởi vì cô mất đi sao ? Hẳn là thế ! Nhất định là thế ! Mộ Phi ở trong lòng tự an ủi, nhanh chân chạy theo.

Nhưng, chuyện sau đó lại lần lượt đả kích chàng.

"Hướng Nhất Phương ! Anh có ý gì chứ, gì mà cùng đi câu cá, như thế nào tới bên bờ hồ chỉ nhìn thấy Tố Vân, anh sao lại không đến ?" Rõ ràng bảo là chỉ có hai người ! Cơ mà đến đó chỉ nhìn thấy Tố Vân đang đợi mình, hắn có ý tứ gì ?

"Tôi không có thời gian cùng cậu." Nam nhân lạnh lùng cự tuyệt chàng.

Một lần hai lần rồi ba lần, chuyện như vậy luôn lặp lại. Mộ Phi có thể rõ ràng cảm giác được Hướng Nhất Phương đang trốn tránh mình, nhưng chàng không hiểu, vì cái gì nam nhân này phải trống tránh ?

Mộ Phi khi đó còn chưa trưởng thành, Hướng Nhất Phương khi đó như trước lần lượt trốn tránh chàng trai trẻ, hai người vốn như keo như sơn đột nhiên trở nên một câu cũng không thể nói rõ, giống như hai người xa lạ. Này không phải Mộ Phi muốn, chàng muốn ôm lấy nam nhân, cùng nam nhân đi du sơn ngoạn thủy.

Nhưng chàng trai trẻ tuổi ngây ngô sẽ không chịu mất mặt, cũng có tâm cao khí ngạo, dựa vào cái gì ta phải chủ động nói chuyện với hắn ? Mang theo tâm lý như vậy, chàng cũng không đi lại nói chuyện với nam nhân. Ngược lại, chàng bắt đầu hẹn hò với Tố Vân, đơn giản là khi chàng cùng Tố Vân vô cùng thân thiết, chàng có thể nhìn đến trên mặt nam nhân chợt lóe lên nỗi xấu hổ rồi biến mắt cùng trong mặt giống như có điều gì vô cùng đau thương.

Tất cả hết thảy hành động ngu ngốc ấy, chỉ vì có thể nhìn thấy phảu ứng bất đồng của người nọ.








"A Phi à ! Cậu nếu không thích Tố Vân, đừng lừa cô ấy nữa ?" Rốt cục có một ngày, Hướng Nhất Phương nhịn không được nói với chàng.

Chàng trai trẻ vốn phải cao hứng lại lập tức bốc lên lửa giận, vì cái gì cùng chàng nói chuyện lại là vì cái đứa con gái kia ?! Chàng hừ một câu, lạnh lùng nói : "Anh như thế nào biết tôi không thích cô ấy ? Hướng Nhất Phương à, anh không phải là vì thích Tố Vân cho nên mới cùng tôi nói chuyện đi ? Nói cho anh, tôi sẽ không buông tha đâu ! Tôi thích Tố Vân !"

"Lớn như vậy, sao lại hồ nháo như thế chứ !"

"Tôi ghét anh ! Hướng Nhất Phương !" Ngày đó bọn họ cãi nhau, Mộ Phi bỏ lại một câu chạy đi, để lại nam nhân trong lòng nỗi khổ không nói nên lời, bên dưới gọng kính to, là đôi mắt trong suốt tràn đầy đau thương.

Có lẽ, chính là mình sinh, nói không chừng Mộ Phi thật thích Tố Vân. Hướng Nhất Phương nghĩ như vậy.

Ngày đó cãi nhau đã không có chuyện tiếp theo, đơn giản là khi Hướng Nhất Phương từ trên núi hái thuốc trở về mới biết được Mộ Phi đã được người trong thành phố đưa đi rồi.

Mộ Phi đi, không nghĩ tới là suốt ba năm, không có tin tức gì, làm cho Hướng Nhất Phương cảm thấy Mộ Phi vĩnh viễn sẽ không trở lại, như vậy cũng tốt, người nọ nên thuộc về bên ngoài.











Mùa thu vẫn như cũ, hắn đã là kẻ ba mươi tuổi đầu, trong thôn cũng có không ít người lại đây làm mối, nhưng trong lòng luôn không muốn kết hôn, không thể nói rõ vì cái gì, chỉ là lưu lại một tia bí ẩn ngây ngô tiếc nuối, chôn thật sâu ở trong lòng.

Trở lại thôn, chưa kịp vào nhà đã nhìn thấy một chiếc xe xa hoa có rèm che đậu ở bên ngoài, Hướng Nhất Phương đột nhiên có chút khẩn trương, cảm thấy được bên trong có người nào có thể đến đây.

Chần chừ đúng bên ngoài, một bàn tay đặt lên vai hắn : "Sao lại không đi vào ?"

Hướng Nhất Phương quay đầu lại, một nam tử anh tuấn vận đồ Tây cười cười nhìn mình, sửng sốt nửa ngày, nam nhân gian nan nói hai chữ : "A Phi....."

Nam tử ôn nhu ngắm nam nhân : "Nhất Phương à, tôi đã trở về." Lúc này đây, chàng không muốn nam nhân lại chạy trốn ! Thời gian ba năm, đã đủ cho chàng từ thanh niên lớn dần thành một người đàn ông vũ đại, mà tưởng niệm suốt ba năm đã làm cho chàng chàng hoàn toàn hiểu rõ tâm ý của mình.

Chàng thích người đàn ông này, chàng yêu người đàn ông này.

"Tôi.... tôi nghĩ cậu sẽ không tha thứ cho tôi." Hai người ngồi sóng vai bên dòng suối trong suốt, trong đó có một người luôn đẩy cái mắt kính to trên mũi cúi đầu nói chuyện.

"Nhất Phương à, tôi không phải kẻ chậm tiêu. Trong ba năm tôi vẫn như cũ không ngừng nỗ luyện, tuy rằng gian khổ, nhưng chỉ cần nghĩ đến anh, sẽ cảm thấy đều đáng giá. Biết không, tôi chỉ muốn có thể làm một kẻ để anh có thể dựa vào, có thể trong đêm dông tốt bảo vệ anh, ha hả." Tay gối lên đầu, nam tử nhìn bầu trời cao bị ánh nắng chiều che kín, chiếu ra gương mặt tuấn tú nhu hòa tràn đầy ý cười.

"A ?" Hướng Nhất Phương khó hiểu nhìn nam tử, trong lòng lại bởi vì những lời đó mà lâng lâng bay lên, ý tứ kia trong lời nói của nam tử, hắn thực không dám nhận, nhưng lại không hiểu có điều hy vọng.

"Tôi thích anh." Nam tử đột nhiên nhìn về phía nam nhân, một tay đè Hướng Nhất Phương ra mặt đất, thừa dịp nam nhân xuất thần một lát liền gỡ cặp kính to kia.

"Này, đừng nháo........." Muốn cầm lại mắt kính, đã bị nam tử ôn nhu nắm lấy, ôn nhu cưới đi nụ hôn ngây ngô, ôn nhu làm cho tim hắn đập thật nhanh, quên mất chống cự.

Không trung sâu thăm thẳm, ánh nắng chiều vẫn như trước, gió lạnh thổi qua, cây cỏ đu đưa, yên lặng mà ngọt ngào.

"Nhất Phương à, tôi thích anh, cùng tôi bên nhau được không ?" Cúi đầu nỉ non, thâm tình nhìn ngắm, "Đừng lẩn trốn, cầu xin anh."

"Ừm......" Trong đôi môi đang tiếp xúc nhẹ nhàng bật lên câu trở lời, ngượng ngừng mà mẫn cảm khiến kẻ khác rung động, tình yêu tinh khiết tinh khiết say đắm bao trùm cả làn gió mềm nhẹ.

Nếu.... nếu sau đó không bị thầy phát hiện Mộ Phi cùng mình ở bên nhau, nếu chính mình không cự tuyệt yêu cầu của thầy rời đi Mộ Phi, thầy cũng sẽ không bởi vì tức giận mà đột nhiên phát bệnh........

"Hãy chăm sóc tốt cho Tiểu Vân.........." Thầy liền như vậy ra đi, tàn nhẫn lưu lại một câu, không biết đã tha thứ cho mình hay chưa.

Ít nhất, Hướng Nhất Phương không thể tha thứ cho sự ích kỷ của mình, đem cái chết của thầy quy tội lên bản thân, nhưng yêu một người cũng là một loại ích kỷ sao ?

Tình nghĩa lưỡng nan, nam nhân lại một lần nữa đẩy Mộ Phi đi.
Đọc thêm!

Dục Mãn Hạnh Lâm chương 21 - Ngây ngô yêu đương

Lần đầu tiên gặp Mộ Phi là khi chàng vẫn là một đứa nhỏ choai choai, vừa mới bị thầy dẫn đến, trầm mặc đứng ở một bên, khi đó Tố Vân thường xuyên đi cùng A Phi nói chuyện, cơ mà vô luận thế nào cũng không nói được một lời, giống như tất cả mọi người đều bị chàng cự tuyệt, giống như một pho tượng xinh đẹp lạnh như băng đứng cách xa ngàn dặm.

Đứa trẻ kia, nghe nói là trong nhà có chuyện nên được cô cho ở nhờ, nhưng mà lại ở suốt sáu năm. Suất sáu năm, chưa bao giờ gặp một người nào từ gia đình đứa trẻ, giống như kẻ không có người thân.

Đứa trẻ sớm trưởng thành, làm cho Hướng Nhất Phương trong lòng chua xót, đôi mắt kia lại quá kiên nghị, thường khiến cho nam nhân đau lòng, nếu đây không phải là đứa trẻ thì sẽ là một cặp mắt phức tạp.

Từ khi Mộ Phi đến, Hướng Nhất Phương bắt đầu thử đi tiếp xúc với nam hài, nhưng mỗi một lần đều bị ánh mắt lạnh như băng cự tuyệt, vẻ trầm mặc trong ánh mắt hiện lên rõ cảm giác không tin tưởng.

Mà sau mỗi lần bị cự tuyệt, Hướng Nhất Phương chỉ cười cười, sau đó rời đi. Mỗi một lần, lúc nam nhân xoay người rời đi, cặp mắt kiên nghị kia lại lặng lẽ dõi theo.

Tình trạng xấu hổ đó cứ giằng co suốt nửa năm, cho đến mùa hè, có chuyển biến, sau đó hết thảy đều thay đổi.

Ngày mùa hè nắng đẹp cao cao bắt tại phía chân trời, mây trắng dày to phô bày ở chân trời, dòng suối trong suốt chạy vắt qua cánh đồng xanh mượt, tiếng sơn ca trong trẻo ở sơn cốc cứ lảnh léo réo rắt.

"A Phi, cùng ta đi hái thuốc nhé ?" Lại một lần nữa, nam nhân hướng đứa trẻ trầm mặc nói, khuôn mặt tươi cười ôn hòa dưới ánh mặt trời phóng đại vô hạn, "Ở trên núi có thể ngắm nhiều cái thú vị lắm !"

Ngu ngốc.... Nam hài ở trong lòng nói thầm một câu, ngốc như vậy còn muốn lừa mình ? Coi thường chàng là nhóc con sao ? Tuy rằng là nghĩ như thế, nhưng có lẽ là khi đó thanh âm của nam nhân quá mức ôn nhu, quá mức trầm thấp, quá mức mê người, nam hài gật đầu.

Trên con đường núi cứ phải thở hổn hển gạt cành cây hướng về phía trước, nam hài nhìn thấy thân hình cao lớn đằng trước mà tức giận bất bình, ta vì cái gì phải đáp ứng hắn ? Khi chàng còn không biết vấn đề này, người phía trước đột nhiên ngừng lại, nam hài đang đi lên lập tức đụng phải.

Đáng ghét ! Sao lại đột nhiên dừng lại ? Tiểu Mộ Phi bĩu môi chuẩn bị phát hỏa, vừa ngẩng đầu lên liền thấy khuôn mặt ôn nhu tươi cười kia vô hạn phóng đại : "Mệt không ? Nắm lấy ta."

Nam nhân vươn ôn hòa hiền hậu vươn canh tay sạch sẽ, Tiểu Mộ Phi bắt tay nắm lên, rất nhanh đã bị bàn tay to nắm thật chặt, thật ấm áp, thật sạch sẽ, thật có lực. Nam nhân cười đến càng vui vẻ, Mộ Phi đột nhiên tìm được đáp án của vấn đề vừa đăm chiêu suy nghĩ - là vì có thể nhìn thấy nụ cười của nam nhân.

Vượt ngoài dự kiến của Hướng Nhất Phương, nam hài hôm nay tuy rằng vẫn trầm mặc ít lời giống như trước đây, mặc hắn độc thoại vẫn không đáp lại một chữ, nhưng cũng rất nhu thuận làm cho mình nắm tay hắn, như vậy so ra tốt hơn trước kia nhiều.

Hướng Nhất Phương giảng giải cho Mộ Phi hoa hoa thảo thảo trên núi, điểu thú trùng ngư, loại nào có thể dùng để chế được, loại nào không ăn được, giống như một quyển sách thuốc thật lớn cứ nói không ngừng. Mộ Phi tuy rằng đáp lời, nhưng vẫn bị vẻ trí thức uyên bác của nam nhân thuyết phục.

Trời mùa hè luôn chuyển biến rất nhanh, một giây trước trời vẫn tinh không vạn lý, ngay sau đó đã mây đen đầy trời, bầu trời nắng đẹp nháy mắt trở thành âm u, bị bao phủ bởi tầng tầng mây.

Sắp mưa ! Mộ Phi ngẩng đầu nhìn trời nghe được tiếng nói của nam nhân bên canh, mang theo một tia lo âu cùng sợ hãi : "Có sét đánh à ? Hay là nhanh trở về di."

Nếu là mưa rào trong mùa hè thì sẽ có sấm chớp, hiện tại trở về nhất định sẽ ướt ! Mộ Phi tất nhiên không muốn trở về ngay, nói câu đầu tiên trong ngày : "Tìm sơn động tránh mưa đi, đợi mưa tạnh lại đã." Nghe đến nam hài nói chuyện nam nhân biểu hiện ra một loại vui sướng, nhưng trên mặt tựa hồ lại có một ít do dự.

Giống như hạ một quyết tâm lớn, Hướng Nhất Phương cười nói với Mộ Phi : "Đi thôi, chúng ta đi tìm sơn động." Có chút không đúng, rồi lại không thể nói rõ là không đúng chỗ nào.... Mộ Phi nghie hoặc đi theo nam nhân đi vào sơn động.

"Rầm rầm !" Trong không trung nổ vang một tiếng, giống như núi đá bị đánh, theo tiếng sấm cuồn cuồn, một tia chớp bổ ra ám lấy không trung, từng hạt mưa lớn rứ rậm rạp từ trên trời mà bay xuống, bật xuống đất lưu lại những vũ nước nhỏ đầy bùn đất.

Ngồi ở cửa động, Mộ Phi nhìn bầu trời bên ngoài mua gió mênh mông, nhất là bọt nước cửa động không ngừng rơi xuống càng như là thủy liêm động trong tiểu thuyết. Nhìn một lúc, Mộ Phi có vẻ có chút không yên lòng, nam nhân kia từ khi đi vào động liền đi vào bên trong không biết đang làm cái gì.

Chẳng lẽ hắn mặc kệ ta ?! Mộ Phi trong lòng đột nhiên nóng giận, sau khi nhàm chán liền đi vào trong, không biết cái tên kia sợ gì chứ ? Nghĩ nghĩ rồi thoáng nhìn thấy một bóng người lui ở trong động.

"Này, ngươi làm sao thế ?" Mộ Phi đi đến, kẻ vốn định phát hỏa lập tức trở nên sợ hãi, nam nhân không có trả lời chàng, chỉ gắt gao ôm đầu lui vào trong góc, thân mình cũng lạnh run cả lên.

Theo một trần sấm rền ầm vang, nam nhân phát ra một tiếng khe khẽ khó nghe thấy được, đó là tiếng sợ hãi cùng yếu ớt làm cho nam hài không thể tin được.

"Này....... Ngươi không sao chứ ?" Mộ Phi nói dịu dàng, ngồi bên cạnh nam nhân vẫn lạnh run như trước.

Sợ sét đánh........ vì cái gì còn muốn nhường ta chứ ? Thật sự là đồ ngốc ! Vừa mắng trong lòng, nam hài vừa vương lấy cánh tay nhỏ bé ôm lấy nam nhân, thoải mái không ngờ.

Đến khi dông tố chấm dứt, Hướng Nhất Phương phát hiện bản thân một đại nam nhân bị một đứa trẻ gắt gao ôm lấy, hắn nở nụ cười : "Cám ơn....." Nam hài bĩu môi, rất có khí khái nam nhi nói với hắn : "Về sau ta sẽ bảo hộ ngươi !"

Hướng Nhất Phương sửng sốt, lại trịnh trọng gật gật đầu : "Tốt !" Hắn không ngờ, vì những lời này, nam hài đã cố gắng rất nhiều, chỉ vì lớn dần làm một người cho thể cho nam nhân dựa vào mỗi khi dông tố.

Từ ngày đó về sau, Mộ Phi thường xuyên chạy tới cùng Hướng Nhất Phương nằm ngủ, rồi dần dần thành cuộc sống cùng ăn cùng ở.

Ở trong trường học Mộ Phi thành Đại minh tinh, có tiếng học tập như điên, thi cử đều đứng thứ nhất, cuộc thi cả nước gì đó cũng đứng đầu, hơn nữa tiểu tử này vừa đến thời kỳ trưởng thành bắt đầu cao lớn, từ một đứa trẻ nhanh chóng lớn thành một đại nam tử cao hơn cả Hướng Nhất Phương một chút, chuyện này cứ làm cho Hướng Nhất Phương buồn bã than không thôi.

Mỗi lần Hướng Nhất Phương lấy giọng điệu ông già nói Mộ Phi lúc mới đến chỉ cao tới thắt lưng của hắn, hiện tại so với mình còn muốn cao hơn một đầu ngón tay, Mộ Phi liền đem nam nhân đẩy vào tường cù cù, cười xấu xa nói : "Ta không phải tiểu hài tử !"

"Đã biết, đã biết, mau đứng lên !" Tên này, đã dậy thì hai năm nay còn muốn bám lấy hắn, bám lấy hắn còn chưa nói tới việc thường xuyên dùng sức mạnh bắt nạt hắn, thật không là lúc nào nuôi dạy thành đứa hư hỏng này !

Chàng thích ôm Hướng Nhất Phương, cảm giác ôm một cái thật lớn đưa vào trong lồng ngực, cảm giác chỉ thuộc về mình.

Nam hài lớn thành thanh niên, lại như trước bám lấy nam nhân, cho dù bị đuổi về phòng , buổi tối cũng sẽ lặng lẽ chạy vào trong ổ chăn của nam nhân. Mượn danh viết : "Buổi tối sét đánh ta sẽ bảo hộ ngươi !" làm cho Hướng Nhất Phương dở khóc dở cười.

Đứa trẻ lạnh như băng hôm nào hôm nay như thế nào lại thay đổi !

Có một ngày ở trong trường học, Mộ Phi thất thần nhìn ra bầu trời đầy mây đen kịt ngoài cửa sổ : "Hôm nay sẽ có sét đánh ?" Có chút lo lắng, nhưng mừng thầm lại nhiều, loại mừng thầm làm cho chàng có chút nhộn nhạo tâm thần.

Đến giờ này, giáo viên lại tách con trai con gái ra, sau đó phi thường mịt mờ giảng giải cái gì mà vấn đề nam sinh tuổi dậy thì. Mộ Phi cảm thấy thực buồn cười, này cũng không phải cái gì mà người ta không nhận thấy, sao lại có cái kiểu y như xã hội cũ.

Cơ mà chàng hiểu được càng nhiều, trong lòng nghi hoặc cũng càng ngày càng lớn. Đối mặt với mấy nữ sinh tới tuổi dậy thì, chàng nhìn rồi nhìn, thu được thư tình mấy cô nữ sinh lặng lẽ nhét trong ngăn kéo chàng cũng sẽ tự hào, điều này chứng tỏ chàng là một người con trai bình thường.

Nhưng.......... tựa hồ có chút không giống.

"Buổi tối sẽ có sét đánh !" Về đến nhà, sau khi nói lời chính nghĩa, Mộ Phi mãn nguyện cùng nam nhân ngủ ở trên một cái giường, làm cho nỗi nghi hoặc ban ngày còn lớn hơn nữa !

Nhìn thấy nam nhân thân mình trần tụi, chàng có loại cảm giác kỳ quái, trong lòng ngứa ngứa, khó nhịn, yết hậu lại khàn khàn. Đây cũng không phải hiện tượng tốt, nếu trước kia chàng nhất định sẽ đi tới mãnh liệt ôm nam nhân một cái, nhưng hôm nay vẫn không nhúc nhích. buổi tối bên ngoài quả nhiên có sét đạnh, nhìn đến n trên giường lui thành một khối, chàng do dự vừa muốn vừa không muốn ôm lấy.

Cho đến khi nghe được một tiếng kêu rên, phá hỏng cái dây cót buộc chặt trong lòng chàng, cái gì chó má nghi hoặc đều bị chàng phóng ra đến chín tần mây ! Nghĩ chuyện này để làm gì ? Chàng trường tới ôm chặt lấy nam nhân đang lạnh run, an ủi : "Không sợ, ta ở đây." Nam nhân trong lồng ngực dần dần bình tĩnh trở lại, chàng lại một đêm không ngủ, ngủ không được, vì chàng có loại phản ứng sinh lý thực mất mặt.
Đọc thêm!