Thứ Ba, 31 tháng 1, 2012

[HP fic] Tìm thấy tình yêu trong đau khổ chương 12 phần 1

Gần hai tuần qua đi từ đêm với Draco. Ron đã gửi tiền và hóa đơn ngày hôm sau, vẫn cứ thắc mắc với Harry về nguồn gốc của con số một trăm hai mươi bảy dollar.

Nhưng nó từ đâu ra ? Mái đầu đỏ vẫn cứ lặp đi lặp lại câu hỏi. Ai có thể cho bồ mượn được chứ ?

Harry chưa bao giừo trả lời hai câu hỏi đó và thay vào đó, cố tìm cách đổi đề tài để đánh lạc hướng Ron. Đứa bạn chí cốt của em không cần biết em có được từ đâu, làm sao nó có thể chấp nhận mấy chuyện đó dễ dàng được. Chuyện em làm với Draco là trái pháp luật, chưa kể đến là nhục nhã và hoàn toàn vô nhân đạo. Nhưng em đã làm chuyện mình phải làm. Họ đã thoát rồi.

Trong suốt hai tuần đó, em xoay sở kiếm được một chỗ rửa chén trong mỗi nhà hàng nhỏ ở Đại lộ Tây, nằm giữa thư viện thành phố và tòa cao ốc. Công việc được trả bốn dollar một tuần, đủ để họ sống qua ngày.


Không ai chắc chắn về tình trạng của Percy. Đứa lớn nhà Weasley bắt đầu ăn được nhiều hơn, mặc dù thường bị nôn ra vì anh không nuốt được, hoặc là nôn sau đó. Tiếng ho không dứt, Percy ho cả đêm lẫn ngày và không thể nói được hai chữ mà không bắt đầu bằng tiếng khụ khụ. Giờ đây anh ít nói hẳn và nếu có, sẽ là về Ginny.

Ginny không trở về. Không ai biết cô bé đi đâu và chẳng ai nói về chyện đó.

“Tao vừa trông thấy một nhỏ dễ thương trong thị trấn !” Fred thông báo, miệng cười toét khi nó bước vô cửa. “Nhỏ mặc bộ váy hồng dễ thương mà tao thấy trong tiệm quần áo. Nhỏ vẫy tay với tao !” Nó giơ ngón cái chỉ về phía mình, nhìn rất tự mãn.

“Được đấy,” Ron nói khô khốc.

Fred nhướng nhưới chân mày, “Nhỏ cỡ tuổi mày đó, Ronnie.”

Ron trở nên đỏ au giữa cơn giận và xấu hổ.

“Uuu, Ronnie-kins nhỏ bé của chúng ta. Đã lớn thành đàn ông !” Gearge thốt ra một tiếng thở dài đầy chất kịch.

“Im đi.” Ron nạt.

Dean ở gần đó lột vỏ khoai tây khi cuộc trò chuyện vô nghĩa – hoặc cãi vãi về ron tiếp tục. Một cái thùng đầy nước và quần áo dùng làm giường để kế lò sưởi. Nước nhuộm đỏ từ vết máu trên quần áo.
Percy đã ngủ trên một trong số đó.

Đứa trẻ da đen hít hơi thật sâu để bình ổn sự lo âu của mình khi nó cố vật lộn để giữ con dao. Nó nhìn về phía Percy đang say ngủ, gương mặt phiếm hồng vì cơn sốt cao. Việc của nó là cho Percy uống thuốc mỗi buổi sáng – gần như là thứ duy nhất mà việc nó làm trong cái thùng xe. Vài lần nó nghĩ là có hơi không công bằng – chỉ vì nó là da đen thì không có nghĩ là….

Nhưng Percy tin tưởng nó hơn ai khác ở đây, và, dường như bản chất nô lệ vẫn còn trong máu, nó cảm thấy vinh hanh. Vinh hạnh rằng có một người da trắng đang tin tưởng mình hơn cả chính anh em của anh ta.

Vấn đề nó phải đối mặt, thực tế, là thuốc. Nước xi-rô ho và thuốc gần hết nhưng Percy chẳng khá lên.

Dean nghĩ là có hơi lạ - Percy lẽ ra phải khỏi bệnh khi hết thuốc – đã gần hai tuần từ khi đứa lớn nhà Weasley bị bệnh. Trừ khi bác sĩ đưa nhầm thuốc. Hoặc có thể nó không chỉ là một cơn sốt và ho đơn giản. Sau khi nhìn thấy đống máu trên giường, Dean không nghĩ là nó là từ vết thương mà Percy bị lúc ở tiệm hàn mà anh làm việc. Nhưng nó không có kinh nghiệm về thuốc.

“…. U, Ronnie và Em gái dễ thương, ngồi trên cây…”

“Câm miệng !”

“H-U-N-H-ÍT !!” George hát.

“Tao nói câm ngay !”

“Mối tình đầu đã đến…”

“Tôi cảnh cáo mấy người…”

“…Và đám cưới diễn ra !” Fred tiếp tục.

“VÀ RONNIE-KIN VỚI MỘT CÁI NÔI EM BÉ !!” Hai thằng song sinh cùng kết thúc bài hát, để lại đứa em nhỏ với gương mặt đỏ au và cái nhìn giết người.

Dean khẽ cười, không đủ lớn để nghe thấy.

“U, Ronnie-kins mắccc cỡ kìaaa,” George dài giọng,

“Chúng ta phải giúp em ấy vượt qua nỗi sợ,” Fred nói, đập bàn tay trái vào mu bàn tay phải.

“TÔI NÓI..”

Trước khi ron có thể tiếp tục, cánh cửa đột nhiên bật mở. Mọi người nhìn lên, thấy vẻ mặt điên cường của Harry đứng đó. Trong bàn tay nắm chặt của cậu nhóc tóc đen là một mảnh báo. Hàm răng Harry nghiến chặt và đôi mắt nhe tối sầm.

“Harry, sao vậy ?” Ron hỏi đứa bạn thân bằng một giọng nhỏ xíu. Nụ cười của cặp sinh đôi biến mất, Dean nhìn về phía em, vất lại củ khoai tây đang được gọt nửa chừng.

“Bồ không bị mất việc đó chú ?” Ron hỏi, cảnh giác, hy vọng là không đến nỗi đó.

Harry giật mình, gần như bị kéo ra khỏi cơn giận. Em lắc đầu và bước vào trong thùng xe, đóng lại cánh cửa phía sau.

Ron phát ra tiếng thở dài nhẹ nhõm, “Bộ có ai làm phiền…”

Tờ báo Harry đăng nắm chợt hiện ra trước mắt ron, ngay trang nhất. Tựa đề ghi :


ĐÁM CƯỚI LỚN NHẤT TRONG THẬP KỶ !
Một cuộc hôn nhân được kết duyên ở Springfield.


“Sao em lại bực bội về đám cưới được nhỉ ?” Fred hỏi, nhìn qua vai Ron để đọc tờ báo. “Không được mời à ?”

“Đọc đi,” Harry nạt, cởi áo khoác và treo nó lên một cái móc được đóng lên tường.

Ron cứng người và bắt đầu đọc.

“Chủ nhật vừa qua, một ngày ấm áp cuối tháng Tư, một lễ cưới đáng nhớ của hai công dân quan trọng nhất đã được tổ chức ở Springfield, bang vùng Illinois. Đây là đám cưới lớn nhất thập kỷ, với sự tham gia của của gần hai ngàn người – bao gồm cả tổng thống Hoover.

Buổi lễ vĩ đại với một chiếc bánh kem ngọt ngào, một bàn buffet – vô số món ăn -, những nhà nhạc công và diễn viên múa chuyên nghiệp, và thu hút báo giới, bao gồm cả tờ báo địa phương và rất nhiều kênh radio.

Cặp đôi may mắn này có thể là ai chứ ? Một ai đó có thể thắc mắc. Đám cưới tuyệt vời này là buổi lễ cho một cuộc hôn nhân trăm năm giữa chàng Peter Pettigrew bốn mươi hai tuổi và hôn thê hai mươi hai tuổi. cô Ginevra Weasley, giờ đã lấy họ chồng và trở thành bà Ginevra Weasley Petti-"

Đọc thêm!

Đại thúc thượng ngộ lang chương 62-63

Chương 62

Hắn sợ, sợ kẻ đáng sợ như ác ma này !

Tương phản, Lâm Việt đối với nam nhân cũng càng ngày càng vừa lòng, hơn nữa, tiếng rên rỉ của nam nhân thật dễ nghe, có đôi khi nam nhân nhắm chặt khớp hàm không muốn phát ra tiếng rên rỉ, cậu sẽ nghĩ ra các phương pháp bài bố thân thể của mm. khiến cho nam nhân bày ra các loại tư thế khuất nhục, lúc đó, nam nhân sẽ khóc không ra nước mắt, ngoan ngoãn nghe lời.

"Ưm ư...." Lâm Việt thình lình thẳng tiến, khiến cho nam nhân run rẩy đôi môi, phát ra một giọng hừ thanh khác làm Lâm Việt rất vừa lòng.

Cậu đặt nam nhân trên bàn trà, tách ra hai chân của nam nhân, để cho hết thảy mọi động thái "ra" "vào" của nam nhân đều bại lộ trước mặt mình, cậu vừa lòng nhìn nam nhân tiếp nhận mình, dục vọng của mình ở trong thân thể mềm dẻo của nam nhân tiến tiến xuất xuất.


Thực thích !

"Cậu.... Cậu buông tha cho tôi đi...." Nam nhân bắt đầu cầu xin, hai mắt lóe lệ quang, thân thể khẽ rung động.

"Tôi vì sao phải buông tha anh ?" Đôi môi mềm mại của Lâm Việt dán lên mặt nam nhân, phả ra nhiệt khí lên mặt nam nhân. Nam nhân giống như bị cỗ nhiệt khí tổn thương, hắn quay đầu, trong lòng bất an.

Nam nhân giống như có cảm giác....

Lâm Việt phát hiện phản ứng của nam nhân, nhướng mi, khóe miệng vẽ lên nụ cười, hắn liếm hôn hai má nam nhân, hàm chứa vành tai nam nhân, đắc ý nở nụ cười.

Nam nhân không dám nhìn hắn, bắt buộc tiếp nhận Lâm Việt, cảm giác được Lâm Việt bắt đầu nhanh hơn, nam nhân nắm chặt đầu gối : "Cậu... không cần... không cần như vậy...."

"Thế tôi phải thế nào ?" Lâm Việt ngừng động tác, khiến nam nhân thả lỏng rất nhiều, cậu đưa tay cầm lấy bộ phận yếu ớt nhất của nam nhân, "Có muốn như vậy hay không ?" Cậu ác ý hỏi.

Nam nhân muốn chết tâm !

Nam nhân bị biến thành không phát ra tiếng nổi. Lâm Việt thong thả đè áp hắn, dùng sức tiến vào nơi sâu nhất, cảm giác được rõ ràng thân thể của nam nhân do sợ hãi mà run rẩy, cậu đỡ lấy thắt lưng nam nhân, nhanh chóng rời khỏi, lại hung hăng tiến vào, thân thể nam nhân nháy mắt trở nên buộc chặt, cậu bị nam nhân theo bản năng co rút thân thể mà "ngậm" chặt, vừa lòng khinh thán, thực con mẹ nó thích !

Tiếng thân thể va chạm, còn có tiếng rên rỉ áp lực, cùng với tiếng thở dốc, hết thảy hỗn hợp cùng một chỗ, quanh quẩn trong căn phòng trống rỗng, hết thảy đều có vẻ hỗn độn, không khí tràn ngập khí tức sắc dục.

Nam nhân rõ ràng nhắm mắt lại, không nhìn đến cậu.

"Đây, cầm lấy." Lâm Việt trước khi đi ném ra một tấm danh thiếp cho nam nhân, "Công việc ở công trường kia, tốt nhất là không cần làm."

Nam nhân mở to mắt, nhận ra danh thiếp Lâm Việt đưa cho mình là của một câu lạc bộ cao cấp, nam nhân rất nghi hoặc, hắn không rõ Lâm Việt vì cái gì đưa danh thiếp này cho hắn.

Lâm Việt là có ý tứ gì ?

Muốn hắn đến đó làm sao ?

Hay là để hắn bỏ đi công việc ở công trường ?

Lâm Việt cúi người, hai tay tựa lên giường, để sát vào gương mặt nghi hoặc cùng mệt mỏi của nam nhân, "Anh hiểu được ý tứ của tôi chứ, tiếp tục công việc bên kia của Thư Diệu, hay là đi câu lạc bộ làm, tiền trà boa ở đây mỗi ngày so với làm việc một tháng ở công trường nhiều hơn rất nhiều."



Chương 63


"...." Nam nhân không mở miệng, không nói lời nào.

Nhìn thấy bộ dáng trầm mặc của nam nhân, tâm tình Lâm Việt trở nên phiền táo, hắn nắm cằm nam nhân, làm cho nam nhân nhìn mình, "Ngày mai đi, ta cùng ông chủ rất quen thuộc, anh báo tên tôi, bọn họ sẽ sắp xếp công việc cho anh."

Nam nhân há miệng thở dốc, nhưng không phát ra nửa điểm thanh âm.

"Anh nói cái gì ?" Hai tròng mắt Lâm Việt nhìn chằm chằm vẻ mặt trốn tránh của nam nhân.

"Tôi không làm... Tôi không làm ngưu lang." Nam nhân cố gắng phát ra từng tiếng, nhưng thanh âm nhỏ đến mức cơ hồ không nghe thấy.

Lâm Việt sững sờ.

Bổn nam nhân nghĩ cậu muốn hắn đi làm ngưu lang ? Cậu chẳng lẽ trong mắt nam nhân lại thuộc loại cấp thấp đến như vậy ? Bất quá, phản ứng nam nhân giữ mình trong sạch, khiến Lâm Việt có hơi cao ứng, lại có điểm đắc ý.

"Tôi cũng không nói gì cho anh đi làm ngưu lang, đến lúc đó bọn họ tự nhiên sẽ cho anh an bài công việc, nếu anh muốn dùng thân thể của mình tại nơi đó kiếm tiền, nếu bị tôi biết được, vậy không phải đơn giản là làm ngưu lang đâu." Lâm Việt nâng cằm nam nhân, ngón tay cái vân vê môi dưới, nhận thấy được vẻ trốn tránh xấu hổ của nam nhân, ánh mắt cậu tối sầm.

Nam nhân gật đầu, bả vai run rẩy.

Lâm Việt nhíu mày, nam nhân mỗi lần nhìn thấy cậu, sẽ lại lộ ra ánh mắt sợ hãi kinh khiếp, cậu khiến cho nam nhân cảm thấy chán ghét sao ? Lâm Việt có chút đăm chiêu hôn đôi môi nam nhân, đứng dậy rời đi.

Nam nhân cả người mệt mỏi, kéo tấm chăn nhìn ra ngoài cửa sổ.

Từng là ngôi sao sáng, cư nhiên lưu lạc đến tình trạng bây giờ, khóe miệng nam nhân kéo ra vẻ chua xót.

Nam nhân nghỉ ngơi trong chốc lát, thân thể mệt mỏi dọn dẹp trong nhà, hắn không muốn bị ai phát hiện ra dấu vết đáng xấu hổ này. Vào ban đêm, nam nhân cũng không biết tng cùng Vĩnh Trình khi nào đã trở về. Nhưng sáng ngày hôm sau, khi hắn rời khỏi nhà, tng mỉm cười đưa hắn ra cửa, mà khi đó Vĩnh Trình còn chưa rời giường.

Ở công trường làm một ngày, nam nhân nhớ đến lời Lâm Việt, hắn cũng không tính đi bỏ công việc này, hắn vốn định tìm cách làm thêm một việc khác, mà Lâm Việt lại giới thiệu cho hắn đi làm ở một câu lạc bộ cao cấp...

Đi....

Hay là không đi....

Nam nhân nghĩ nghĩ, vẫn là quyết định đi, nếu người ta cho hắn một công việc đáng xấu hổ, nam nhân sẽ bỏ ! Nam nhân quyết định chủ ý, lúc hết giờ sẽ đến khu phồn hoa đó.

Nam nhân tìm được người phụ trách câu lạc bộ, người phụ trách vừa nghe là người mới đến do Lâm Việt giới thiệu, liền trở nên đặc biệt nhiệt tình, lập tức tìm công việc cho nam nhân, thế nhưng còn là quản lý phụ trách lầu A, nam nhân thật không ngờ lại nhận được đãi ngộ như vậy, băn khoăn lúc trước liền biến mất, hắn còn thực nghe người phụ trách hướng dẫn công việc, người phụ trách cũng thực tin tưởng nam nhân.

"Tôi biết anh từng là ngôi sao, ở trong chỗ chúng tôi anh không cần bận tâm thân phận, ở nơi này ngôi sao làm việc cho chúng tôi cũng không ít." Người phụ trách dẫn nam nhân đi tham quan lầu, nói cho nam nhân tình trạng của câu lạc bộ, "Khách đến chỗ chúng tôi đều là đại nhân vật có máu mặt, bình thường mấy người cấp thấp, không cho phép bước vào câu lạc bộ này, cho nên anh ở chỗ chúng tôi, là có thể dứt bỏ thân phận bên nòoài, chỉ cần mỗi ngày làm tốt phận sự của mình, là OK rồi !"

Đọc thêm!

Chủ Nhật, 29 tháng 1, 2012

Đại thúc thượng ngộ lang chương 60 - 61

Chương 60

Nam nhân lắc đầu, tiếp tục pha nước tắm, Vĩnh Trình mặc áo tắm đứng bên cạnh nhìn nam nhân, nhìn thấy nam nhân vì mình vội trước vội sau, trong đáy lòng anh có một cảm giác mình hơn hẳn người khác, cảm giác như vậy tựa hồ cũng không tệ lắm, anh nghĩ về sau phải thường xuyên để nam nhân thay mình làm việc.

"Tôi đi ra ngoài, cậu tắm đi, nếu nước không đủ nóng, bên trái có chốt mở, có thể điều tiết nước. Nam nhân lấy khăn mặt lau khô tay, đem những thứ Vĩnh Trình muốn dùng chuẩn bị tốt, rồi lui ra ngoài.

Vĩnh Trình hưởng thụ nam nhân vì mình chuẩn bị hết thảy, anh một chút cũng không hối hận đồng ý vào nhà nam nhân ở, hiện tại tựa hồ càng ngày càng vui, mở cửa ra nhìn thấy, xuyên thấu qua màn cửa, anh thấy nam nhân ở bên ngoài, bộ dáng hạnh phúc vì vợ mình mà pha sữa, không biết là vui hay buồn.

Vĩnh Trình cũng mặc kệ nam nhân kia đối với ôn tình của Tâm Nghi, thấy cũng coi như không thấy, nhìn không thấy thì không suy nghĩ, dù sao anh mỗi ngày đều nằm trong nhà nam nhân, không xem TV thì cũng chỉ gọi điện thoại, nam nhân mỗi ngày đến khuya mới trở về, lúc trở về bộ dáng rất mệt mỏi, anh vẫn ra lệnh nam nhân vì mình làm này làm nọ.

Lâm Mộ Thiên đối với việc Vĩnh Trình luôn bắt mình làm việc, cũng không oán hận, bởi vì hắn hiện tại không có tiền, không thể thỏa mãn vật chất cho Vĩnh Trình, hiện tại cũng chỉ có thể làm Vĩnh Trình vui lòng, còn chuyện tiền khiến Lâm Mộ Thiên cảm thấy thực gian nan. Mà gần đây Lâm Việt cùng Thư Diệu vẫn là như thường tìm đếm nam nhân, nhưng nam nhân không nói cho bọn họ chuyện Vĩnh Trình, hắn không muốn khơi mào chuyện vô vị.

Hắn không dám nói, nhưng lại không thể để cho Vĩnh Trình ở bên ngòai làm ngưu lang (1)....

Cho đến khi nam nhân được phát tiền lương, hắn mới chính thức cảm giác được nguy cơ, tiền lương ít ỏi của hắn trừ bỏ tiền sinh hoạt, phần dư thừa đều đưa cho Vĩnh Trình, để Vĩnh Trình mua vài bộ quần áo, nhưng Vĩnh Trình lại cầm tiền của hắn ra ngoài đánh bi-a hết, nam nhân không có cách nào, đành phải không quản Vĩnh Trình sử dụng tiền thế nào, hắn chỉ phụ trách việc đưa tiền thôi.

Nửa năm tiếp theo, Vĩnh Trình đều như đại gia ở trong nhà nam nhân, mà Lâm Việt cùng Thư Diệu cũng thường xuyên đến công trường tìm nam nhân, vẫn là như vậy, mỗi người dường như ăn ý, không xảy ra việc xấu hổ gặp nhau.

Thư Diệu cảm thấy thân thể nam nhân suy yếu, để cho hạ nhân trong nhà mua rất nhiều thuốc bổ cho nam nhân, còn thường xuyên mang theo thứ tốt đến công trường, thấy nam nhân quần áo cũ, liền mua một số y phục mới cho nam nhân.

Nam nhân nghĩ muốn cự tuyệt, nhưng Thư Diệu nói đem đồ đạc mang về nhà thay hắn, nam nhân liền lo lắng Vĩnh Trình bị nhìn thấy, liền đáp ứng nhận lấy vật Thư Diệu tặng, mấy thứ này nam nhân bình thường đều không dùng, sau đều bị Vĩnh Trình dùng hết, chính là hết thảy đều là quần áo đơn giản nam nhân có thể mắc đi làm, nhóm công nhân còn bảo hắn bộ dạng nhìn rất tuấn tú.

Hôm nay Thư Diệu lại đặng cho hắn vài bộ quần áo, nam nhân xách theo túi lớn túi nhỏ về nhà, vừa đến cửa liền thấy Vĩnh Trình mặc áo sơmi đen, ngồi trên sô pha xem TV.

"Anh gần đây thường đêm mấy thứ này về, là ai xa hoa như vậy, nguyện ý tặng mấy thứ này cho anh ?" Vĩnh Trình xoay người ngồi dậy trên sô pha, nhìn nam nhân nắm túi lớn túi nhỏ trong tay.

"Là Thư Diệu tặng đấy, tôi kỳ thật cũng không mặc được nhiều như vậy, cậu cầm lấy cũng được." Nam nhân đem mấy thứ đặt lên sô pha, một ngày mệt mỏi, hắn đầy người đổ mồ hôi. Về đến nhà liền nghỉ ngơi ở sô pha, ngồi xuống toàn thân như tê liệt, không muốn nhúc nhích.




Chương 61

Vĩnh Trình ở trong nhà nam nhân hơn nửa năm, cũng chưa bao giờ ra ngoài tìm việc làm, anh đã xem bộ dáng nam nhân mệt mỏi của nam nhân mỗi ngày đến chán, nam nhân không kiêng kị nói cho Vĩnh Trình, bản thân đi làm ở công trường của Thư Diệu, gần đây công trường thay đổi chỗ, ở địa phương mới khơi công, bởi vì Thư Diệu cho hắn hai lần tiền lương, nam nhân cảm thấy không tồi, liền tiếp tục làm.

Vĩnh Trình nhìn đống đồ trên sô pha, phiền chán nhướng mày, trong trí nhớ của anh bình thường chỉ có đàn ông chạy theo đàn bà mới bỏ ra một số tiền để theo đuổi, hơn nữa nam nhân mỗi lần mang về đều là những quần áo cao cấp.

"Tiền lương tháng này của anh đã phát rồi sao ?" Vĩnh Trình trong lòng cực kỳ khó chịu khi nam nhân mang về mấy thứ này, quả nhiên toàn bộ đều là hàng hiệu, vẻ mặt hờn giận ngẩng đầu, nhìn về phía nam nhân, bất mãn nói : "Cần chút tiền xài, tôi không có tiền." Anh cho dù có tiền, cũng không mang ra, anh muốn xem bộ dáng nam nhân liều mạng kiếm tiền vì mình, kia mới gọi là thích.

Nam nhân cố hết sức lấy ra những đồng tiền lẻ còn sót lại từ trong túi, không hề nghi ngờ việc bị Vĩnh Trình chỉ trích, nam nhân cũng không có cách nào, hắn chỉ có chút tiền ấy, hắn cũng thửu muốn thuyết phục Vĩnh Trình, để Vĩnh Trình đi ra ngoài làm việc, ít nhất không cần mỗi ngày ở nhà không có việc gì làm. Nhưng, mỗi lần Vĩnh Trình đều dùng những lời "ta là chủ nợ", khiến nam nhân không thể tiếp tục.

Đúng vậy, Vĩnh Trình là chủ nợ của hắn, hắn không đủ kiên cường để Vĩnh Trình ra ngoài làm việc, hắn cũng không muốn Vĩnh Trình đi làm "ngưu lang", hắn là muốn cho Vĩnh Trình tìm một công việc đứng đắn.

"Tối hôm nay tôi không ăn cơm, đừng làm cơm cho tôi." Vĩnh Trình cầm tiền, chọn vài món nam nhân mang về, thay quần áo xong liền ra ngoài, chỉ đề lại một mình nam nhân mỏi mệt nằm trên sô pha.

Nam nhân nhắm mắt lại, trong lòng nghĩ cứ nhưu vậy cũng không phải là cách, Vĩnh Trình tiêu tiền quá nhiều, hơn nữa hắn phải nuôi nhà này, chỉ bằng phân tiền lương ít ỏi ở công trường, căn bản không có cách nào chống đỡ, lúc nam nhân đang buồn rầu, Tâm Nghi gọi điện thọai trở về nói đêm nay không về nhà ăn cơm, nam nhân đành phải tự mình nấu, tự mình ăn.

Vào lúc ban đêm, khi Lâm Việt xuất hiện ở cửa nhà, nam nhân sợ hãi đến run người, cánh tay nắm cửa cũng tái nhợt đi, có thể thấy được nam nhân trong lòng là cỡ nào sợ hãi cậu.

"Anh hiện tại là muốn thế nào ?" Lâm Việt một tay tựa cửa, nhìn chằm chằm vẻ mặt sợ hãi của nam nhân, "Không muốn mời tôi vào ?" Ở trong mắt Lâm Việt, tên ngu ngốc này, một chút tiến bộ cũng không có.

Nam nhân kỳ thật lo lắng nếu Tâm Nghi cùng Vĩnh Trình trở về, đến lúc đó phiền toái, hắn biết Lâm Việt tìm mình, trừ bỏ làm tình, cũng không có việc gì khác. Nam nhân tự hỏi, ngay lúc Lâm Việt nhanh nổi cáu, thân thể nam nhân mới cứng ngắc lui về sau hai bước, rất là gian nan.

Lâm Việt vẫn thường lui đến như vậy, thô lỗ cởi quần áo nam nhân, đem nam nhân áp đảo trên giường hung hăng xỏ xuyên qua, nam nhân chỉ có thể cắn răng chịu đựng đau khổ, nhưng Lâm Việt lại tâm tình đặc biệt tốt, hưng trí tăng vọt làm nam nhân rất nhiều lần, từ phòng nam nhân đến thư phòng, rồi đến phòng tắm, mỗi nơi đều làm một lần.

Nam nhân nguyên bản mệt mỏi không chịu nổi, bị Lâm Việt biến thành không có khí lực, chỉ có thể phát ra rên rỉ như có như không, trong thống khổng mang theo áp lực ẩn nhẫn, nam nhân rất khó chịu loại cưỡng chế này, nam nhân không thích, có thể nói phi thường chán ghét, nhưng nếu hắn phản kháng, Lâm Việt sẽ dùng cách thức đáng sợ đối đãi hắn.

(1) : Tiếng lóng gọi Money boy ở Trung Quốc.
Đọc thêm!

Đại thúc thượng ngộ lang chương 58-59

Chương 58

Vĩnh Trình cười nhạo quay đầu, ánh mắt trở nên lãnh đạo, xem bộ dáng nam nhân tựa hồ rất khổ sở.

"Bất quá cậu yên tâm, tôi sẽ không quỵt tiền, tôi nhất định sẽ trả cậu..." Thanh âm Lâm Mộ Thiên càng ngày càng nhỏ, bải vai khẽ run của hắn trong gió có vẻ thực đơn bạc.

Vĩnh Trình nhìn hắn một chốc, mới chậm rãi mở miệng : "Anh muốn dùng cái gì để trả cho tôi ?'

"Tôi sẽ cố gắng kiếm tiền trả cho cạu, tuy rằng tôi bây giờ không có khả năng, tôi nhất địh sẽ lại cho cậu, xin hãy tin tôi." Lâm Mộ Thiên thực chân thành tha thiết, cũng rất có thành ý, v cũng biết nam nhân là một người dáng tin, Vĩnh Trình không có cự tuyệt, vì thế liền gật đầu.

Vĩnh Trình rõ ràng biết chân ý của hắn, nam nhân kỳ thật chính là không muốn khiếm anh cái gì, cái nam nhân muốn chính là sự yên tâm, là yên tâm thật sự !

Lâm Mộ Thiên đi theo Vĩnh Trình một đoạn đường, hai người cũng không có mục đích, hắn hỏi Vĩnh Trình đi đaua, Vĩnh Trình thuận miệng nói không nơi đi, hắn thế nhưng chủ động yêu cầu Vĩnh Trình về nhà ình.

Vĩnh Trình ngây ngẩn cả người.

"Anh vừa rồi nói cho tôi ở nhà anh ?" Vĩnh Trình nghi hoặc nhìn hắn, thật không ngờ nam nhân lại nhiệt tình cùng hữu hảo như vậy, anh nhớ rõ lúc trước khi n nhìn anh, tựa hồ mang theo sợ hãi, nam nhân này cảm thấy hiện tại hai người tình cảnh rất giống, là đang thương hại anh sao ?"

"Ừm !" Nam nhân dùng sức gật đầu, "Cậu hiện tại không có chỗ ở, chẳng lẽ muốn ngủ ở công viên, trong nhà tôi có phòng trống, cứ đến ở là đựơc."

"Như vậy được không ?"

"Không vấn đề gì, cậu ở nhà của tôi, tôi không lấy tiền thuê nhà, coi như là tiền lãi tôi đưa cậu..." Nam nhân nghĩ muốn giúp Vĩnh Trình, hắn cảm thấy công việc tiếp khách nữ này cũng không vẻ vang, hắn cũng không muốn nhìn Vĩnh Trình sa đọa, tuy rằng hắn cùng Vĩnh Trình chỉ có quan hệ chủ nợ con con, nhưng hắn cũng có thể ngăn lại, thì ngăn.

Vĩnh Trình trong lòng đã muốn khẳng định, nam nhân thật đúng là đang thương hại mình, anh cảm thấy buồn cười, nhưng cười không được, anh vốn có thể dùgn chuyện này hung hăng cười nhạo nam nhân một phen, dập nát ý tốt của nam nhân, thậm chí có thể tặng cho hắn mấy đấm, chính là anh không có làm nhưu vaỵa, Vĩnh Trình chi cảm thấy nam nhân hàm hậu trước mắt này thật thê thảm, bản thân còn khó sống, còn tâm tình đi quan tâm anh !

"Như vậy cũng tiện cho viện về sau tôi còn tiền đưa cậu !"

Vĩnh Trình không để ý đến nam nhân, tựa vào lan can, nhìn cảnh đêm xa xa, ai cũng không biết giờ phút này anh đang suy nghĩ cái gì. Người qua đường cứ đi lại, đối với hai nam nhân thân hình cao ngất này, đầu thường xuyên nhìn lại.

"Người phụ nữ hồi nãy trong bệnh viện, là khách của cậu à ?" Lâm Mộ Thiên cố lấy dũng khi nhìn về phía Vĩnh Trình, hắn nghĩ muốn chức thực việc mình đóan có đúng hay không, hắn không phải là xen vào việc người khác, nếu có, hắn chỉ muốn khuyên bảo Vĩnh Trình đừng làm cái loại việc này.

Không vẻ vang gì....

Khóe miệng Vĩnh Trình nhếch lên một mạt cười, cảm thấy nam nhân này ngu ngốc cực điểm, lúc này cuối cùng là thôgn suốt : "Lâm Mộ Thiên , anh không phải là cho rằng tôi đi bán dâm đó chứ ?"

"...." Lâm Mộ Thiên câm miệng không nói lời nào.

"Tôi là hạng người đó à ?" Vĩnh Trình kéo Lâm Mộ Thiên đến dầu cầu, người qua đường nhìn thấy một nam nhân lớn tuổi bị một thanh niên kéo áo lôi trên đường.

Giống...

Lâm Mộ Thiên không dám nói ra miệng, vẻ mặt xấu hổ đến cực điểm, nếu sớm biết rằng Vĩnh Trình sẽ chất vất hắn như vậy, hắn sẽ không hỏi. Vĩnh Trình cũng lưu ý đến vẻ do dự của nam nhân, Lâm Mộ Thiên này là muốn làm chúa cứu thế, hay là cảm thấy đang mắc nợ anh ?

Vĩnh Trình nghĩ nghĩ, cảm thấy hẳn là vế sau...








Chương 59


Nam nhân này cũgn không khỏi quá dễ khi dễ, loại người nhuyễn chân tôm này trong thế giới thật đúng là tìm không ra, Vĩnh Trình lại cảm thấy được n này thực đáng thương lại thật thảm hại, nam nhân này trước ki còn dám cùng hắn động thủ, hơn nửa năm nay rốt cục đã trải qua chuyện gì, làm cho hắn trở nên yếu đuối, trở nên không giống một nam tử hán như vậy ?

Nếu nam nhân này biết vợ mình sau lưng hắn đi ngoại tình, nam nhân này có thể sẽ hỏng mất.

Đột nhiên.

Vĩnh Trình ngừng lại cước bộ, quay đầu nhìn về phía nam nhân tùy ý mình bài bố, ánh mắt Vĩnh Trình trở nên nhu hòa, không có vẻ chán ghét cùng lãnh đạm lúc trước, ngược lại còn có vẻ tiếp nhận.

"Anh thực nghĩ muốn đem tiền trả lại cho tôi như vậy ?" Thanh âm của Vĩnh Trình rất thấp, chỉ có thể hai người nghe được tiếng đối thoại lẫn nhau.

"..." Lâm Mộ Thiên không muốn thiếu Vĩnh Trình cai gì, cho nên hắn phải trả lại cho Vĩnh Trình, hắn không muốn lưng đeo món nợ nần này cả đời, hắn như vậy sẽ thực vất vả, Tâm Nghi cũng sẽ thực vất vả.

Vĩnh Trình tự hỏi trong chốc lát, liền gật đầu.

"Vậy tôi sẽ ở nhà của anh, nhớ kỹ, là anh mời tôi đến, không phải tự tôi muốn đến." Vĩnh Trình có một cỗ tà khí, anh cười nhìn rất đẹp, rất có sức hấp dẫn.

Lâm Mộ Thiên ngươi ngàn vận lần đừng hối hận....

Vĩnh Trình cùng nam nhân đứng ở đầu cầu, người đi đường nhìn ngắm hai người, bên cạnh có một nhóm nữ sinh mặc đồng phục tựa hồ nhận ra hai người, nam nhân cúi đầu, hắn nghĩ đến Vĩnh Trình tức giận.

Vĩnh Trình bình thản mở miệng : "Đi thôi, về nhà." Nói xong, lại đứng tại chỗ như trước, ý bảo để nam nhân đi đón xe.

Nam nhân bởi vì trên người không có tiền cho nên còn do dự, có ý định thuyết phục Vĩnh Trình ngồi xe bus, nam nhân không tự nhiên đứan trên đường cái cản không được, không cản cũng không được, cuối cùng Vĩnh Trình rốt cục chịu không được, tùy tay gọi một chiếc taxi, túm nam nhân lên xe.

Nhìn thấy bả vai run run của nam nhân, bộ dáng giống như bị kim châm, Vĩnh Trình trong lòng không thoải mái, anh cảm thấy nam nhân tựa hồ có thay đổi, nhưng rốt cục là điểm nào ? Anh nhất thời không nói lên được, tựa hồ là trở nên càng ngày càng làm cho người ta muốn đi khi dễ hắn.

Nam nhân trong lúc gian nan tìm kiếm đề tài, phát hiện Vĩnh Trình giống như không có tâm tình nghe mình nói, hắn cuối cùng cũng không nói nữa, hai người vừa về đến nhà, mở ra cửa, Tâm Nghi liền vừa mừng vừa sợ nhìn hai nam nhân cao lớn.

Nam nhân trì độn không phát hiện Tâm Nghi hơi hơi phiếm hồng nơi gò má, nam nhân chỉ tiếp đón Vĩnh Trình vào nhà, hắn nguyên bản còn lo lắng cô sẽ phản đối chuyện Vĩnh Trình vào ở, nhưng tựa hồ lo lắng của hắn là dư thừa, Tâm Nghi rất cao hứng chấp nhận quyết định của nam nhân, còn săn sóc nói cho nam nhân, nói phải tiếp đón cho tốt bằng hữu của hắn.

Lâm Mộ Thiên thực cao hứng, bởi vì có thể cưới được người vợ tri kỉ như vậy, trong lòng lại càng vui vẻ, buổi tối hôm nay hắn tự mình xuống bếp làm cơm, tuy rằng bị Vĩnh Trình chê khó ăn, nhưng trong lòng hắn cũng không mất đi tâm tình tốt đẹp, thậm chí lúc Vĩnh Trình bảo hắn đi nấu nước tắm, hắn cũng không oán hận.

"Anh là không có bị bệnh đần đó chứ ?" Khi Vĩnh Trình đi vào phòng tắm thấy nam nhân, anh không xác định được nổi nam nhân vì cái gì lại đột nhiên tốt với mình như vậy.
Đọc thêm!

[HP fic] Tìm thấy tình yêu trong đau khổ chương 11


Dòng nước nóng rưới lên người Harry như mưa. Em hít một hơi và thở dài, hy vọng sẽ gỡ bở tội lỗi nặng nề mà em đang cảm thấy. Em nhắm nghiền mắt khi dòng nước xối trên đầu, vuốt ve mái tóc.

Mày có biết mày đang làm gì không hả ? Em tự hỏi bản thân lần thứ mười mấy. Mày biết cái này là sai. Mại dâm. Và hơn nữa, cho một thằng đàn ông.

Ừ… Tôi biết chứ.


Vì tiền. Họ cần tiền. Đây là lý do duy nhất tại sao em làm thế này ; tất cả em cần là một trăm hai mươi bảy dollar để trả cho tờ hóa đơn khám bệnh khốn kiếp và em sẽ giải thoát. Không ai quan tâm vì đâu ai biết.

Harry lau khô đầu với một khăn tắm trắng tinh mà em lấy từ cái đồ treo. Mặc vào một bộ đồ ngủ dành khách, em mở cửa và bước ra khỏi phòng tắm đầy hơi nước, để lại đám quần áo dơ hầy trên sàn.


Sẵn ràng,
em tự bảo mình với sự quả quyết vơ được. Em buộc bàn chân mình đi xuống hành lang dài thẳng đến phòng Draco. Căn phòng với khung cửa xanh.

Em nhẹ gõ lên nói.

“Tôi đây.”

“Cửa không khóa.” Câu trả lời lười biếng phát ra. Harry nhấp nháy mắt và đặt bàn tay lên nắm đấm cửa. Cứng ngắc, em mở ra.

Draco nằm trên giường, đọc sách.

Không mặc đồ.

Harry đỏ mặt và đưa tầm mắt tránh khỏi Draco khi gã tóc vàng nhìn lên Harry, đánh dấu trang và đóng cuốn sách lại, để qua một bên.

“Lại đây,” anh ra lệnh, làm cử chỉ để Harry bước đến gần. “Và khóa cửa đi.”

Tay Harry, vẫn còn run rẩy, đóng cửa lại và tra ổ khó, trước khi lấy một hơi thật sâu và đi về phía cái giường lớn. Đôi mắt em vẫn lảng tránh nhìn Draco khi em chạm vào góc giường.

“Ô, cậu lại muốn trốn nữa,” Draco chế nhạo với một nụ cười nhếch khi anh nhìn thân hình lắc lư và gương mặt phiếm hồng của Harry.

Cậu bé chỉ im lặng hút hít cái mũi và dán mắt vào nền nhà.

“Chà ?” Draco cáu, chuyển quyền di chuyện đến người bạn tình một đêm (có lẽ vậy) của mình.

Đứa trẻ tóc đen ngập ngừng.

“Tôi không có ăn cậu đâu,” Draco trêu, “Trừ khi cậu muốn tôi làm thế, thì đứng đứng đó như một thằng ngốc nữa.”

Harry hít một hơi thật sâu để ổn định bản thân và leo lên giường. Trước khi em có thể nằm xuống, thì em đột nhiên bị Draco cuốn lấy. Em thậm chí không có thời gian để thở khi tên tóc vàng bao phủ miệng của Harry bằng miệng của anh. Cậu bé tóc đen càu nhàu trong nụ hôn và di chuyển khi Draco liếm lấy môi dưới.

Harry từ chối đáp trả. Draco gầm gừ và thả môi em ra.

“Luật,” Gã tóc vàng rít lên khi nhìn vào cặp mắt xanh biếc của Harry. “Câu sẽ không giữ lại bất kỳ thứ gì và câu sẽ làm bất kỳ chuyện gì tôi bảo. Hiểu chưa ?”

Harry ngập ngừng khi nghe thấy chất giọng trong tiếng nói của anh và gật đầu.

“Cái gì ? Mèo ăn mất lưỡi rồi à ?” Draco trêu chọc.

“Được,” Harry đáp trả từng lời, “Tôi hiểu.”

“Tốt.”

Draco lại dùng đôi môi phủ lên Harry, thô lỗ mút lấy và cắn môi dưới, đòi hỏi con đường vào. Harry ngoan ngoãn mở miệng và lưỡi Draco nhanh chóng trườn vào, di chuyển xung quanh khoang miệng tăm tối, nhấm nháp từng ngóc ngách. Cả hai đều thở hổn hển trong nụ hôn. Gã tóc vàng trượt lưỡi của mình lên lưỡi Harry. Cậu nhóc theo bản năng đáp lại, kéo họ vào trong một trận chiến răng lưỡi nóng bỏng.

Nụ hôn bất ngờ kết thúc, để lại cả hai dồn dập theo từng hơi thở. Họ nhìn vào mắt nhau, đọc thấu cơn hoang dại của nhau. Lắc lắc đầu, Draco trở lại hiện thực và đặt mình lên trên cậu bé, đôi chân xếp lại phía hai bên của Harry. Đôi mắt anh chưa từng rời khỏi cái nhìn đầy hơi sương của Harry.

Tay anh di chuyển đến nắm lấy hông của Harry khi anh đẩy tới, chậm rãi thưởng thức cảm giác thứ cương cứng của cả hai ma sát vào nhau qua cái quần ngủ của Harry. Cả hai buông tiếng rên rỉ khi Draco cử động nhanh hơn. Khi họ gần đạt đến đỉnh, tay tóc vàng cúi người xuống và dịu dàng vân vê gò má ửng đỏ của Harry, ngừng việc di chuyển.

“Sao anh lại ngừng lại ?” Harry nóng nảy rên lên khi Draco lại hôn lên gò má em. Không trả lời.

Một bàn tay xé vỡ cái áo của em, phá tung từng cái nút áo.

“Áo đó đắt tiền lắm,” Harry nhắc nhở trong một giọng thì thầm. Draco gầm gừ bực tức và bắt lấy cổ Harry.

“Chả sao.” Anh lầm bầm và cắm hàm răng vào làn da mềm mại. Harry buông ra một tiếng hít lên đau đớn khi Draco mút lấy cổ mình, để lại một vết cắn bên dưới cằm cho đến vai.

“Không… không… Chúa ơi….” Em rên rỉ, cảm giác bản thân mình đang cương cứng hơn. Cái miệng tò mò của Draco di chuyển xuống dưới, cái lưỡi quấn quít lấy một trong hai hạt nổi lên cương cứng, ngón tay vân vê cái còn lại.

Harry lại thở ra một tiếng thở nhẹ. Khuôn ngực em phập phồng và ngã vào một khoảng không dị thường khi Draco bỏ qua ngực em, cái lưỡi trượt khỏi miệng để liếm lên vùng da mướt mồ hôi. Cái lưỡi trêu chọc lại chậm rãi luồn xuống, xuống dưới thân thể em, cho đến khi nó chạm đến rốn và làm một cuộc dạo chơi khác, khiến Harry run lên.

“Em cần gì nào ?” Draco hỏi, nhìn vào cậu nhỏ đang thở dồn dập. Harry mở to mắt – thậm chí không nhận ra rằng em đã đóng nó lại.

Em chậm rãi nhấp nháy hia lần, kéo bản thân ra khỏi thế giới của dục cảm mà Draco vừa lôi em vào.

Cần gì chứ ? – Suy nghĩ của em lập tức bay ra khỏi đầu khi bàn tay của Draco trượt xuống quần em, chậm rãi vuốt ve thành viên của em. Harry bấu chặt tấm rag giường thêm chặt khi em cong mình lên và rên rỉ.

“….Em cần gì nào ?” Draco thấp giọng hỏi – nhưng giọng điệu vẫn ra lệnh.

“…. Em không biết,” Harry thành thực trả lời, gần như không liền mạch vì bàn tay của Harry.

Bàn tay đột nhiên ngừng lại và rời đi, khiến Harry thút thít.

“Em sẽ biết,” Draco lại thì thầm và nhếch môi cười quyến rũ khi liếm những giọt nước trên ngón tay.

Harry bật tỉnh người khi em cảm thấy cái quần đang từ từ kéo khỏi người, bởi một Draco vẫn đang nhếch mép, vẫn nhìn lên và nhìn ngắm em trong khoảnh khắc, trước khi kéo chúng ra khỏi hoàn toàn.

Em buông ra một tiếng rên rỉ khao khát và luồn ngón tay vào tóc Draco, níu thật mạnh. Một tiếng thét dài bay ra khỏi miệng khi em để gã kia chơi đùa với anh. Cái lưỡi của Draco đập lên trên ấy,và, rất thường xuyên, em lại há miệng rên rỉ. Mỗi cái chuyển động khiến cơ thể Harry lăn lộn cùng khoái cảm.

“A…. vâng…” em rên rỉ và níu chặt lấy tấm trải giường màu xanh lá bên dưới khi ngón tay em rời khỏi mái tóc hỗn độn của Draco. Bàn tay Draco ôm chặt hôm em, không cho phép em cử động, Harry làm một tiếng chống cự.

Bật cười, Draco buông miệng ra ngay khi anh cảm thấy Harry đến đỉnh. Chất lỏng màu trắng chảy xuống tấm trải giường.

“Chúa ơi…” Harry thở hổn hển.

“Anh là Draco. Và rất cảm ơn,” Draco tỉnh bơ nói. “Dù anh cũng không để ý lắm.”

“Đừng đùa nữa !” Harry gầm gù, nhận lấy một cái nhướng mày từ gã tóc vàng. “….Xin anh ấy….” em tắc họng.

“Cái gì ?” Draco nói với tia sáng bừng lên trong mắt.

“Xin anh.”

“Xin ai nào ?”

Mẹ nó ! “Draco à, cầu anh…”

Draco bật cười khi anh vân vê rốn của Harry với đầu ngón tay. Chậm rãi di chuyển xuống dưới, anh cuối cùng chạm đến đích và anh đưa một ngón tay vào trong mặt sau chật cứng của Harry.

Cơ thể em cứ di chuyển khi em cảm thấy các ngón tay duỗi ra.

Dracodi chuyển ngón tay xung quanh, chờ đợi một vài giây trước khi thêm vào một ngón. Anh tách chúng ra và Harry hét lên trong đau đớn.

“Sụyt. Em muốn được chuẩn bị đúng không nào ?” Draco khàn khàn thấp giọng.

Harry thút thít khi mấy ngón tay cứ di chuyển xung quanh bên trong em. Nhịp thở của em ngắn và ngắt quãng, em cắt lấy môi mình khi Draco thâm nhập vào ngón tay thứ ba, đâm vào sâu hơn. Harry khẽ phản kháng khi gã tóc vàng chậm rãi di chuyển chúng trong vài phút. Cuối cùng, chúng cũng lấy ra.

Anh mở rộng chân Harry và đặt bản thân mình lên trước em, chậm rãi tiến nhập vào người cậu bé. Harry hét lên khi chóp đỉnh đâm xuyên qua em.

“Sẽ không đau,” Draco an ủi.

Harry cắn môi để kềm chế một tiếng hét khác khi em dần cảm thấy Draco đã đẩy vào hoàn toàn. Một thanh âm trầm thấp trộn lẫn với tiếng gầm gừ tuôn ra từ cổ họng Draco khi anh cảm thấy từng cơ bắp của Harry căng cứng lại, bấu chặt lấy dương vật của anh.

Cậu nhóc tóc đen bé nhỏ bên dưới anh quậy quọ và khó chịu giãy dụ khi Draco đặt tay lên hông em.

“Bắt đầu đi,” Harry thì thầm khi em nắm lấy tấm khăn trải giường, từng đốt tay tái nhợt đi.

“Chắc không ?” Gã tóc vàng hỏi, cố bắt lấy nhịp thở, “Em thật chặt… anh không nghĩ là đã chuẩn bị rồi….”

“Không quan tâm. Chỉ cần….” Chân Harry chợt mềm yếu khi cảm nhận được Draco đang chậm rãi kéo ra khỏi em. Em lại thét lên đau đớn khi cảm thấy Draco lại đẩy vào. Tay tóc vàng ngừng lại và đặt một nụ hôn ngắn lên môi em.

“Được không ?” Draco hỏi khi anh dâm dục nhìn cậu nhóc bên dứoi mình.

“Cầu anh….” Harry thở hổn hển, “Draco… cầu…. cầu xin anh…”

Draco tuôn ra một tiếng rên nhỏ nhỏ khi anh cứ vào ra trong người Harry, bắt đầu một giai điệu chậm rãi. Tiếng thở gấp và thút thít trong đau đớn và sung sướng tuôn ra từ cậu bé.

“Được rồi.” Một bàn tay dịu dàng vân vê khuôn mặt ủng đỏ của em khi gã tóc vàng tăng tốc. Hơi thở của Harry trở nên cuồng dại. “Sẽ qua thôi, cưng.”

Harry chỉ có thể đáp trả bằng một tiếng rên lớn khi Draco lại đâm vào em. Cả cơ thể em cảm thấy uể oải và nóng bừng. Mọi thứ đang tan chảy. Cơn đau nhanh chóng qua đi khi khoái cảm dâng trào. Mồ hôi ứa ra từ trán Harry mỗi khi em gặp phải cú đâm của Draco, đột ngột vòng hai chân quanh hông Draco, buộc tên tóc vàng đi vào sâu và mạnh hơn. Cả hai đều rên rỉ trong sự thay đổi tư thế.

“Chúa ơi… Harry….” Em nghe Draco lầm bầm trong sung sướng.

Harry mỉm cười và bỏ mặc mọi suy tư, hoàn toàn đầu hàng trong dục cảm.

Tiếng rên rỉ của họ cứ vang lên trong đầu em như một giấc mộng lạ. Thật tuyệt. Âm thanh thật tuyệt. Và thật tự nhiên. Chỉ như một giây phút đơn giản như thâm nhập, các vì sao phủ mờ đôi mắt em khi em đi ra trên bụng mình và bụng ra. Gã tóc vàng ngay lập tức theo sau em, tràn đầy bên trong cơ thể em.

Draco ôm lấy Harry, và cả hai cứ thế nằm lăn ra, thở dốc, ngực phập phồng và ướt đẫm mồ hôi. Cuối cùng, cả hai thiếp đi.

________________________________________

Cơ thể Harry đông cứng khi em mở bừng mắt. Một tấm màn màu xanh lá lạ lẫm chào mừng em. Em có thể nhìn thấy một cửa sổ từ nơi em đang ở. Trời chỉ tờ mờ sáng. Âm thanh của chiếc đồng hồ cũ bất chợt vang lên từ dưới lầu. Nó đổ năm lần – Harry đếm – trước khi ngừng lại.
Năm giờ sáng, em nghĩ khi cố thanh tỉnh đầu óc. Mình ở nơi khỉ gió nào vậy ?

Em chớp mắt vài ba lần và cố di chuyển bàn tay phải, chỉ có thể thấy nó đang bên dưới một thứ gì đó – hay ai đó nằng nặng. Em nhìn xuống và mắt em mở to. Cơ thể em nhảy dựng lên trong cảnh tượng này.

Mal- Malfoy... Tối qua…. Mình… Miệng em trở nên khô khốc khi cố tìm lại ký ức chính xác chuyện gì đã xảy ra đêm qua.

Em đến nhà Malfoy. Em nhờ tìm một công việc. Malfoy đã đưa ra một thỏa thuận với em và em nhận lấy cuộc trao đổi ; một cú làm tình cho một trăm hai mươi bảy dollar. Vậy là em đang ở trong phòng ngủ của Draco.

Mình phải đi thôi, em nghĩ khi cánh cửa sổ cho thấy bầu trờ đang dần sáng lên. Mình chỉ cần lấy tiền và đi. Mình chỉ là kẻ một đêm thôi mà. Với lại, mình đã đi cả đêm. Mọi người. Họ chắc đang thắc mắc mình đang ở đâu.

Em nhẹ nhàng đẩy Draco ra, người đang nằm bên phải cơ thể em, đầu của anh tựa vào vai Harry. Em lại nhẹ nhàng đẩy, hy vọng tên tóc vàng say ngủ này có thể lăn qua một bên để em đứng dậy.

Một cơn đau nhói đột nhiên nảy ra từ vùng dưới, khiến em rên rỉ và nhìn xuống. Harry đỏ bừng mặt, ước gì bản thân đừng làm thế.

Dương vật của Draco vẫn nằm sâu trong em, không di chuyển từ đêm qua. Em lập tức đỏ mặt và căng thẳng nuốt nước miếng. Chậm rãi di chuyển ra, kéo Draco ra khỏi mình từng chút một.

“Harry….” Gã tóc vàng lầm bầm trong ngái ngủ, gương mặt nhăn nhó và khẽ rên rỉ. Harry lại đỏ mặt hơn khi nghe thấy thanh âm và cảm giác dương vật của Draco đang di chuyển trong em.

Một lần di chuyển nữa, Draco hoàn toàn ra khỏi, được nối tiếp bởi một dòng trắng đục từ đêm qua. Harry nuốt nước miếng và nhẹ nhàng, cố gắng lần thứ ba, đẩy tên Draco đang lầm bầm qua một bên.

Gã đàn ông nhẹ nhàng thở ra khi bị đẩy qua một bên. Cánh tay vô tình đặt lên bụng.

Harry nhanh chóng lặng lẽ ra khỏi giường và rời phòng, hy vọng là không ai dậy sớm giờ này để bắt gặp một thằng bé trần như nhộng lạ hoắc. Trên hành lang, em mở cửa nhiều phòng tắm cho đến khi em tìm được cái phòng đêm qua để lại quần áo. Tự thưởng cho mình một lần tẩy rửa, em mặc vào bộ quần áo cũ và lại đi vào phòng Draco.

Em tìm thấy cái quần mà Draco mặc đêm qua trong phòng khách. Thò bàn tay vào túi quần trước, em lấy ra cái ví của gã này.

Harry vội vàng lấy số tiền mà em cần và để phần còn lại vào trong ví, trước khi cất bước ra khỏi phòng Draco.

Draco vẫn ngủ.

Mình sẽ rất bất lịch sự khi rời đi như thế này ? Harry thầm nghĩ khi em ngắm nhìn người tóc vàng.

Em lại lặng lẽ đi đến bên giường và ngồi xổm xuống, nhìn vào gương mặt say ngủ của Draco. Một cảm giác quặn lên trong bụng khi em nhìn vào gương mặt đẹp trai, hơi hếch của Draco.

Quăng ra khỏi đầu đi, thằng ngốc,
em tự rủa bản thân. Mày chỉ ở đây có một đêm thôi.

Nhưng sẽ rất bất lịch sự nếu rời đi.


Bàn tay Harry vươn ra, các ngón tay chậm rãi vuốt ve đôi má của Draco. Bất chợt, trước khi em có thể nghĩ điều gì, em lại đặt một nụ hôn phớt nho nhỏ lên môi Draco. Draco khẽ thở trong giấc ngủ.

Một nụ hôn tạm biệt chắc là đủ.

Hoặc cũng nên để lại thứ khác.
________________________________________

Trước khi anh lấy lại tỉnh táo, Draco Malfoy đã biết có thứ gì đó không đúng. Anh ngáp một cái khi duỗi tay ra và mở mắt. Cái giường… trống rỗng.

“Harry ?” Anh lầm bầm khi ngồi dậy và lại ngáp. Cả cơ thể anh cong lên khi anh trườn tới trước. Cậu nhóc tóc đen, tuy nhiên, chẳng thấy đâu cả. “Harry Potter ?” anh hỏi, lần này bằng một giọng lớn hơn.

Lờ đờ bước ra khỏi giường và đi vào nhà tắm. Chắc là cậu nhóc ở đó. Không có.

Đi rồi !?

Draco lao ra khỏi nhà tắm, đóng sầm cửa thật lớn đằng sau. Đôi mắt anh quét qua căn phòng, hy vọng rằng Harry đang lẩn trốn ở đâu đó, mặc dù anh biết điều đó rất kỳ cục và vô lý. Đôi mắt anh ngừng lại ở một mảnh giấy trên bàn.

Đôi mắt gã tóc vàng nheo lại khi anh đi đến bàn và cầm lấy mảnh giấy. Bằng một nét chữ ngoằn ngoèo, mảnh giấy viết :

Gửi Draco Malfoy,

Tôi thật sự không biết phải nói với anh thế nào. Chuyện này rất kỳ cục với tôi khi viết thư, thậm chí với chuyện đã chuyện xảy ra hôm qua. Tôi chỉ muốn làm rõ điểm này :

Cảm ơn vì số tiền mà anh cho mượn. Ý tôi là mượn, dù anh có thể không biết – tôi không bán dâm bản thân – tôi cũng không muốn biến mình thành thứ đó. Tôi không bao giờ có ý định đó và chân thành hy vọng rằng chúng ta có thể quên chuyện đêm qua đi. Anh có thể nói lý do tôi ngủ với anh vì nó là cách duy nhất cho tôi mượn tiền. Ngày nào đó anh sẽ được trả lại, vì anh sẽ cần nó. Số tiền tôi lấy chính xác là một trăm hai mươi bảy dollar, không hơn không kém.

Đêm hôm qua thực là một trong những thứ tuyệt nhất từng xảy ra với tôi, mặc dù không được hợp lẽ phải lắm. Tôi cũng không nghĩ là nên cảm ơn anh. Tôi chỉ muốn anh biết thôi.

Chắc là, đó là những gì tôi có thể nói.

Thân ái,

Harry James Potter


Đôi môi Draco mím lại ở những từ cuối. Bàn tay anh nắm lại thành nắm đấm chặt khi anh trừng mắt nhìn mảnh giấyc trong tay. Rồi anh xé mảnh giấy ra làm hai.

Lời cám ơn hả !? Đừng làm tôi cười !


Xé.

Thằng nhóc ngu ngốc kiêu căng !


Xé.


Hàm rằng Draco nghiến chặt khi anh tiếp tục vò nát mảnh giấy, nguyền rủa trong óc. Lần xé cuối và mảnh giấy tả tơi nhẹ nhàng rớt xuống đất.

Cơn giận của anh không thể tiêu tan khi mắt anh nhìn lại từ mảnh này sang mảnh khác. Lá thứ vẫn rõ như in trong óc. Khớp ngón tay anh càng lúc càng tái đi khi anh nắm chặt tay hơn. Bị nộ hỏa che mắt, anh đấm vào tấm gương trước mặt.

Tấm gương anh chóng nứt ra, Vài mảnh rơi xuống.

Máu ào ra từ khớp ngón tay khi anh nhìn những mảnh kính lần lượt rơi xuống sàn. Thứ chất lỏng tội lỗi nhỏ xuống bàn, làm thành một vũng nhỏ. Một giọt nước mắt đọng lại gần đó.

Draco thở gấp, nhận ra rằng mình đang khóc.


________________________________________

Harryry có thể trông thấy thùng xe đằng trước, bên cạnh cái hồ nhỏ. Em liếm đôi môi khô khốc khi trái tim căng thẳng dộng lên ngay khi thứ gì đó đang chờ đợi nó. Bàn tay em ướt đẫm trong túi, nắm chặt đống tiền. Khi Harry với tới cửa, em giơ tay lên, chuẩn bị gỡ.

Cánh cửa bật mở ngay lập tức và gương mặt Ron chào đón em ngay trước khi cậu nhóc khác kéo em vào. Mọi người nhìn lên, giật mình.

“Bồ đã ở đâu vậy ?” Đứa bạn thân hỏi. Harry nao núng khi nghe thấy giọng điệu của Ron và không trả lời.

“Bồ làm tụi này lo quá,” nó tiếp tục. “Bồ đã đi đâu cả đêm qua vậy ?!”

“Ra ngoài,” Harry lặng lẽ trả lời và nhìn xuống sàn. “Mình ra ngoài.”

“Cảm tạ chúa là Percy không thức dậy !” Ron la lên. “Anh ấy đã khổ tâm lắm rồi ! Sao mà mấy người lại ở ngoài đêm qua, không để lại lời nhắn gì cả ! Tụi mình nghĩ là bồ đã rời khỏi như Ginny !”

“Ginny không về ?” Harry hỏi.

Ron ngập ngừng và lắc lắc đầu. “Mình đi tìm rồi. Mình tìm cả hai đứa.”

“Mình chỉ ra ngoài thôi.” Harry lặp lại.

“Ra ngòai làm gì ?” Ron nạt. “Làm gì…”

Trước khi Ron nói hết câu, Harry kéo ra khỏi túi một trăm hai mươi bảy dollar, để mặc mọi người trong kinh ngạc không nói nên lời.

“Mình có tiền rồi,” cậu nhóc tóc đen thì thầm. “Mình ra ngoài và có được. Giờ chúng ta không cần bị…”

“Làm sao bồ có được nó ?” Ron thì thầm, cắt ngang em.

“Có người cho mình mượn.”

“Ai ?”

“Đừng hỏi.”

“Harry à, ai có thể cho bồ mượn tiền chứ ?” Ron hỏi, vẫn bằng giọng thì thầm kinh ngạc nhưng khiếp sợ. Cặp sinh đôi chỉ trừng mắt nhìn số tiền trong tay Harry.

“Có người.”

“Ba bồ có bạn ở đây sao ?” Ron hỏi.

“Có người cho mình mượn,” Harry nói. “Mình không phải trả nó một thời gian nên giờ thì chúng ta ổn rồi.”

“Khai thật đi.”

“Mình không thể,” Harry nói, nước mắt chợt trào ra. “Bồ kệ nó đi được không ? Chẳng có gì đâu, Ron.”

Đứa bạn chí cốt nhìn em, “Chúng ta có thể vướng vào rắc rối.”

“Không đâu,” em thì thầm. “Chỉ kệ nó đi.”







Đọc thêm!

Thứ Tư, 25 tháng 1, 2012

[HP fic] Tìm thấy tình yêu trong đau khổ chương 10

Khụ khụ. Percy lại tuôn ra một tiếng thở dài khi nằm trên “giường”. Môi anh khô khốc và tái nhợt. Gò má ửng đỏ và mỗi một lần lấy hơi đều rất dài vài sâu. Đôi tay anh văt qua người. Gương mặt bác sĩ trầm sâu lại.

“Sốt cao,” bác sĩ thì thầm. “Mở miệng ra nào.”

Percy nghe lời há miệng ra và bác sĩ đưa một thanh đè lưỡi vào. “Nuốt đi. Tệ lắm đấy.”

“Anh ấy sẽ khỏe lên chứ ?” Percy nghe Harry hỏi.

“Chà,” Vị bác sĩ trả lời khi ông viết vài thứ vào sổ, “Ta không biết, con trai à.”

“Có thể làm được gì đây ?” Ron hỏi.

Vị bác sĩ viết xong những gì cần viết. “Đừng để cậu ta làm việc. Vì chúa, thậm chí đừng để cậu ấy rời khỏi giường. Hãy cho cậu ấy nhiều nước vào, đặc biệt là nước sôi hoặc nước nóng nếu được, trà không đường cũng tốt. Khi cơn sốt bắt đầu hạ, bắt đầu cho cậu ấy uống nước lạnh hơn như nước táo hay ép chanh. Ô, và không cà phê hay nước ngọt. Đừng đưa cho cậu ấy bất cứ thứ gì có đừng hay dầu. Và bảo cậu ấy ăn nhiều rau hơn.”

“Ô, để tôi cho vài viên thuốc,” ông nói khi ông mở túi xách và bắt đầu lấy ra hai hộp thúôc từ trong hàng vạn chai lọ trogn đó. Ông cuối cùng đứng đậy, cầm một chai nhỏ và một chai lớn. “Đây là xi-rô trị ho cho cơn sốt. Hai viên một ngày và hai muỗng thuốc ho sẽ trị cơn đau.”

Vị bác sĩ rứt mảnh giấy khỏi cuốn sổ và đưa nó cho Harry, “Có bất kỳ ai lớn tuổi trong nàh này không ?”

Mấy thằng con trai và Ginny nhìn nhau. Khôgn ai trong thùng xe quá hai mươi mốt tuổi.

“Không. Xin lỗi,” Harry ái ngại.

Vị bác sĩ thở dài, “Bố mẹ ?”

“Họ ở nhà,” Ron trả lời, “Ở Virginia."

“Chà,” Ông bác sĩ nhìn vào tờ giấy và để nó lên bìa cuốn sổ. Ông ghi thêm vài dòng và đưa nó lại. “Vậy thì tất cả phải ký vào đây.”

Harry nhìn vào mảnh giấy. Các con số và chữ viết tay lộn xộn ngậpt rogn đó. Mọi thứ khó mà đọc được. “Là gì thế ?”

“Hóa đơn.” Vị bác sĩ trả lời.

“Hóa đơn ?” Harry lắp bắp và đông cứng.

Vị bác sĩ gật đầu và chỉ vào con số cuối cùng, “Một trăm hai mươi bảy dollar cho ba gười này. Gửi hóa đơn và tiền đến văn phòng của ta trên đường Henry. Đây là danh thiếp của ta.”

Harry định phản công nhưng Percy đột ngột ngồi dậy, “Nhưng thưa ông….”

“Cậu nằm xuống,” vị bác sĩ nói chắc nịch khi ông chạy đến bên Percy và đặt anh nằm xuống. “Cậu bị bệnh và….”

“Chúng tôi không có nhiều như vậy.” Percy nói khi anh nhìn đám bạn và người thân đang ký tờ giấy. “Chúng tôi không thể có nó trong ba mươi ngày.”

“Chà,” vị bác sĩ nhún vai khi ông bắt đầu đóng cặp xách lại. “Các cậu sẽ phải tìm cách thôi. Nếu không, tôi sẽ phải gọi cảnh sát. Tôi còn phải nuôi gia đình, cậu trai à.”

“Không thể rẻ hơn sao ?” Harry hỏi với sự tuyệt vọng trong câu nói khi cầm cây viết và bắt đầu viết tên mình. Không thể nào mà họ lại có một trăm hai mươi bảy dollar trong ba mười ngày. Tụi nó đâu làm đựơcn hiều như vậy. Mẹ no, tụi nó còn không biết chắc tụi nó có bao nhiêu.

“Xin lỗi các cậu bé,” vị bác sĩ trả lời. “Giờ thi tôi phải đi. Có bệnh nhân phải vừa gọi cho tôi sáng tnay nên tôi phải đến đó.” Người đàn ông nhanh chóng mặc áo khoác và xách cặp đi. Ông rời khỏi thùng xe, đặc biệt biến mất khỏi họ.

Harry nhìn vào tờ hóa đơn trong tay mình, cứ lặp lại. Một trăm hai mươi bảy dollar.

“Tụi mình có bao nhiêu ?” Em thì thầm. Mọi người cứ nhìn nhau, bồn chồn . “Bao nhiêu ?” Có thể họ sẽ trả được chăng ?

Không ai trả lời.

“Năm mươi mốt dollar và tám mươi bảy xu.” Tất cả nhìn qua Percy, người đang tuôn ra một tràng ho nhẹ ngay khi anh nói xong số tiền. “Đó là con số anh đếm được tuần trước. Nhưng không ai trong chúng ta kiếm ra được đồng nào từ mấy ngày nene nên anh không….” Câu trả lời ngừng lại bởi một tràng ho.

“Làm sao chúng ta có…. Có được số còn lại,” Ron thì thầm, “Thật đấy, bác sĩ tính phí bao nhiêu ? Ổng chỉ đến nhìn cổ họng của Percy, đo nhiệt độ, rồi đưa chúng ta hai chai thuốc. Một que đè lưỡi với hai chai thuốc tốn bao nhiêu chứ ?”

Ginny nhún vai. “Ai biết ? Nhưng giờ đó không là vấn đề.”

Fred và George gãi gãi đầu. Dean ngồi vô hồn trong một góc phòng. Harry đứng ở giữa bọn bọ, cầm mảnh…. Giấy. Một mảnh giấy có thể khiến tất cả vướng vào rắc rối.

“Ông ấy sẽ gọi cảnh sát,” Ginny nói, xoa xoa trán, “Em vẫn chưa đủ mười bốn tuổi và em sắp bị ném vô tù.” Giọng cô bé chuyển từ giọng nhẹ nhàng sang gay gắt. “Một thằng bệnh hoạn. Thế đó.”

“Chúng ta sẽ không vào tù,” Harry chỉ ra. “Chúng ta có ba mươi ngày.”

“Ồ vâng,” Ginny nạt lại. Giọng cô kéo theo vẻ chế nhạo. “Ba mươi ngày sẽ là tất cả những gì chúng ta cần có với một tờ hóa hơn tám mươi dollar. Vâng, tiền sẽ rơi từ trên trời xuống và rớt ngay chân chúng ta khi chúng ta cần. Chúng ta sẽ có số tiền này trong ba mươi ngày và sống hạnh phúc mãi mãi. Ừ hử. Không sao. Không sao đâu… Giờ hãy nói xem tôi nói có gì sai không.”

“Anh không có ý vậy !” Harry nói.

“Vậy hãy nói xem anh định sẽ đi làm muốn một công việc thế nào để họ đưa anh sốt tiền mà chúng ta cần trong ba mươi ngày.” Ginny la lên. “Tôi phát ngấy lên rồi !”

“Anh cũng vậy thôi !” Harry la lên, “Em tưởng rằng anh muốn bị nhốt vô tù sao ?!”

“Nhà tù còn đỡ hơn thế này !”

Gương mặt Harry chuyển sang màu đỏ vì giận dữ và xấi hổ, “Vâng, xin lỗi công nương.” Em nói qua hàm răng nghiến chặt. “Chúng tôi không tìm được một lâu đài hay một bác sỹ. Nhưng xin lỗi, cô đang mắc kẹt với đám nông dân chúng tôi.”

“Sẽ không,” Ginny nạt. Đám anh của cô bé nhìn từ sàn nhà lên cô. Ron chớp mắt trong kinh ngạc và hai thằng sinh đôi đông cứng. Dean thì vẫn, vẫn bất động.

“Em có ý gì hả ?” Harry rít lên, nắm tay em đưa cao. Ron nhanh chóng chạy về phía em và ngăn nắm tay xuống.

“Harry à,” Nó thì thầm vào tay thằng bạn chí cốt, “Nó chỉ là một đứa con gái….”

“Anh tưởng tôi không nghe thấy hả Ronald ?” Cô gái tóc đỏ nạt, “Một đứa con gái.”

Ron nhìn lên cô bé một lần nữa và ngần ngại, “Anh không có ý đó Ginny à. Em đang làm mọi thứ đảo lộn….”

“Không !” Ginny nói. “Tôi hiểu anh có ý gì. Vậy là anh nghĩ tôi chưa đủ sức đứng một mình chứ gì ? Ginny bé nhỏ tội nghiệp.” Cô bé khinh bỉ. “Cô bé có thể làm gì được mà không có chúng ta ? Đây tôi nói cho mà biết. Tôi có thể làm được cả đống thứ và tôi có thể đến cả đống nơi ! Tôi không cần các người ! Tôi sẽ không đi với các người để sống ngoài đường nữua, tôi sẽ không theo các gười vào tù và tôi sẽ không tha thứ thất bại !”

Điều này tác động đến Harry. Những từ ngữ của Lily thốt ra khỏi miệng Ginny đã đủ lắm rồi. Bàn tay em giơ cao, chạm vào mặt cô bé với một tiếng vang lớn. Cả đám Weasley và Dean đều chặn em lại khi cơ thể của Ginny ngã xuống sàn.

Ginny ôm lấy đôi má đỏ, cứng còng. Cô bé quét qua đôi mắt và nắm tay trắng bệch của Harry như thể chưa bao giờ nhìn thấy em, không hề rời con mắt khỏi em khi cô bé đứng dậy.

“Tôi ghét tất cả các người,” cô bé thì thầm và lao ra khỏi cửa phòng đang mở vốn chưa bao giờ được đóng lại.

Sự im lặng và bối rôi trong không khí dày đặc đủ giết bất gì ai trong lúc này. Harry nhìn lên và chớp mắt. Bên cạnh em, Ron có thể nhìn thấy cặp mắt em lấp lánh nước mắt, không chịu buông lỏng nắm tay đang run lên khi em cứ mở ra đóng lại.

“Bồ có nghĩ em ấy lần này có trở về không ?” Harry hỏi trong một chất giọng khô khốc, vội vàng sau một lúc im lặng tuyệt đối.

Ron nhìn về phía cánh cửa mở và không trả lời.

“Mình xin lỗi.” Harry nức nở, “Mình đã đánh…”

“Được rồi mà,” Ron nói, “Đôi lúc nó đúng là mồm to.”

“Đi rồi.”

“Sẽ về lại thôi,” Ron nói với chút hy vọng. “Tụi mình là gia đình duy nhất của nó. Nó còn đi đâu được chứ ? Bình tĩnh đi bồ tè, nó sẽ nguôi ngoại thôi.”

Harry lắc lắc đầu. “Bồ có nghĩ mình nên tìm em ấy không ?”

“Để sau…”

“Không.” Fred gầm gừ, “Cứ mặc nó vài ngày đi.”

“Ừ,” Đứa sinh đôi đồng ý, “Để tụi anh thấy em có gì nào, Gin.”

Một tảng đá đè lên cổ họng Harry khi một cuộc cãi vã diễn ra giữa hai thằng sinh đôi và Ron. Em nhìn về phía Dean nhưng đứa trẻ da đen chỉ nhìn sàn nhà, không sẵn lòng nhìn vào mắt nó. Harry lại nhìn về phía Percy đang thiếp đi, đôi má nhiễm đỏ và cái miệng mở ra, thèm thuồng một giọt nước.

Tờ hóa đơn vẫn nằm trong tay em.

Tờ hóa đơn mà em không trả nổi.

Tờ giấy có thể đưa tất cả vào tù.

Tất cả chỉ vì một từ giấy ngu ngốc.

Em cần tiền. Nếu không không thể chứng minh cho Ginny hay giúp bất gì ai trong số họ vượt qua những gì mà họ phải đối mặt, ít nhất em cũng có thể trả hóa đơn và xóa nó khỏi đời họ. Nhưng ai có tiền ? Ai sẽ thuê em đây ? Ai đo đủ giàu có để cho một đứa trẻ mười bốn tuổi mượn một trăm hai mươi bảy dollar mà không quan tâm rằng nó có trả lại hay không.

Em chẳng biết ai giàu.

Em nuốt nước miếng khi bàn tay nắm chặt mảnh giấy. Ai cơ chứ ?

Malfoy.
Đúng vậy. Nhà Malfoy ngay ở trên con đường dưới phố.

Harry chạy ra khỏi phòng, mặc kệ tất cả tiếng la và câu hỏi. Nếu có ai còn sót lại trong trái đất khốn kiếp này sẵn lòng cho em vay tiền, đó chỉ có thể là Malfoy.

________________________________________

Cộc cộc.

Harry hút hít cái mũi và vuốt phẳng cái áo cũ nhăn nheo lần cuối. Mái tóc em là một đống lộn xộn không ngay hàng thẳng lối.

“Xin chào ?” Em thấp giọng gọi. Ruồi muỗi cứ bu quah ngọn đèn điện bên cái cửa khổng lồ. Harry vỗ mạnh vào mắt khi em lại gõ. “Cho hỏi ? Có ai ở nhà không ?”

“Ôi, vì chúa.” Giọng một lão già gắt gỏng vang vọng qua cánh cửa. “Hiện giờ có một thứ gọi là chuông cửa đó !” Cái cửa kéo ra, “Chuông cửa có nghe thấy không hả !?”

Harrythaasy mình nhìn chằm chằm vào gương mặt cục cằn của một lão già trong bộ đồ ngủ in hình vịt. Em đỏ mặt vì xấu hổ và thì thầm lời xin lỗi. Lão già nhìn em từ đầu đến chân.

“Có gì mà đến đây vậy chàng trai trẻ ?” Lão nói bằng giọng hợm hĩnh.

“Ừm vâng,” Harry trả lời lịch sự hết mức có thể. “Nếu ông vui lòng cho cháu gặp ông Malfoy thì đó sẽ là một sự ban ơn.”

Ông Malfoy hả ?” Lão gài nhăn mũi, “Người nào ?”

“Ưm.” Chết, hắn chưa bao giờ để lại tên. “Người trẻ hơn ấy ?’

“Thằng đó hả,” lão già bực bội. “Cái thằng phá rối đó đang lảng vảng đâu đó đêm nay rồi, chắc lại vớ một con điếm nào đó. Sáng mai nó sẽ có nhà.”

Đ…Điếm ? “Có cách nào gặp được anh ta bây giờ không ?” Harry hỏi.

Lão già đeo vẻ không quan tâm và lắc đầu, “Không, mai về hoặc…”

“Ồ, tôi đây.”

Cả người Harry cứng lại khi em nhận ra Malfoy đặt một cánh tay lên vai mình. “Harry đó hả ?”

Harry chỉ buông ra một tiếng ho giả vờ. Lão già nhấp nháy mắt về phía họ.

“Để tụi này vào, lão quản gia ngu đần.” Draco nhài giọng và dẫn Harry vào căn nhà lớn. Lão già – quản gia hầm hừ trách móc và đóng cửa. Lão nhau chóng đi lên lầu và biến mất ở tầng hai, để lại Harry và Draco một mình.

“Giờ, cậu làm gì ở trước cửa nhà tôi giờ này ?” Draco đột ngột hỏi. Harry quay qua nhìn chằm chăm vào đôi mắt lấp lánh ánh bạc.

“Ư… chỉ … chỉ mới chín giờ.” Em thì thầm.

Draco khịt mũi, “Biết. Và lần tới. Hãy hỏi Draco Malfoy. Đó là tôi.” Anh làm cử chỉ bảo Harry ngồi xuống.

“Anh chưa bao giờ đưa tên ra.” Harry lại lầm bầm khi nó ngồi lên sofa mềm mại.

Draco nhếch môi, “Tôi không đưa tên cho người-một-đêm. Nhưng vì cậu đến đây hai lần, tôi nghĩ cũng nên lịch sự….”

“Tôi không đến đây vì việc xảy ra ở Sarasota," Harry nói, “Nhìn đây, tôi có một tờ hóa đơn bác sĩ cho người anh của đứa bạn. Nó phải được trả trong ba mươi ngày. Tôi cần một công việc. Hoặc khoản vay. Hoặc cái gì đó.”

Draco tặng cho em một cái nhìn và bật cười. Harry đỏ mặt. “Cậu tưởng tôi có thể tìm cho cậu một côgn việc à ?!”

“Tại sao không ?” Harry hỏi. “Nếu anh không làm được thì anh có thể cho tôi mượn. Tôi không biết khi nào mình có thể trả lại nhưng…”

“Ô, cậu không cần trả lại.”

Harry nhìn chằm chằm vào tờ hóa đơn.

“Tôi cũng không cần…. bao nhiêu tiền ?” Draco hỏi.

“Một trăm hai mươi bảy.”

“Vạn ?” Gã tóc vàng nhướng một bên chân mày.

“Không, chỉ dollar.” Harry trả lời, “Anh có thể có số đó.”

“Dĩ nhiên.” Draco đảo tròn mắt và đưa một tay sau đầu, “Nhưng, dĩ nhiên, trong cuộc trao đổi này cậu cũng phải có gì đó để đổi.”

“Tôi sẽ làm bất kì việc gì,” Harry nói chắc chắn hơn bao giờ hết. “Trừ việc khiến tôi có thể vào tù.”

“Ô, dĩ nhiên tôi không để em làm thứ gì để bị tống vô tù,” Draco nói, “Tôi không thích dây dưa với cớm và thám tử với mấy đầu đần.” Anh nhìn Harry và cậu nhóc nuốt nước miếng. “Tối nay có cần về nhà không ?”

“Ưm…”

“Tốt. Đi tắm rửa đi.” Draco ra lệnh, “Trong mỗi phòng cho khách đều có phòng tắm. Phòng của tôi ở tầng hai. Phòng duy nhất với khung cửa canh.”

“Chờ chút !” Harry la lên

“Cái gì ?” Draco nạt, bực mình.

Harry lắc lắc đầu sững sờ. “Ý tôi không phải là kiếm tiền như… như… Tôi… Tôi chỉ muốn nhờ anh tìm một công việc đàng hoàng. Thứ có thể trả tiền cho cái này.”

Draco trôgn như thể sắp bật cười nữa, “Cậu không thể trả số đó trong ba mươi ngày. Tôi đã đề nghị một cuộc trao đổi,” anh nói khi anh đến gần hơn. Harry bất chợt lui lại, cánh tay Draco luồn qua cổ gem, đưa gương mặt họ đến gần nhau. Đôi mắt Draco trông càng gần đến bất giờ. Lạy chúa.

“Một đêm với tôi và em có thể có cái gì em muốn.” Ngón tay anh chậm rãi mân mê cái cằm Harry. “Chà, hay em muốn vào tù ?”

“Nhưng cái đó cũng làm tôi vào tù,” Harry nói lặng lẽ.

Draco chỉ nhướng một chân mày, “Ái chà ?”

Harry hút hít và bắt đầu lên lầu.




Đọc thêm!

Thứ Ba, 24 tháng 1, 2012

Đại thúc thượng ngộ lang chương 54 - 57

Chương 54

"Cậu khi nào thì đi ?" Nam nhân nhịn không được hỏi Lâm Việt, hắn muốn biết ác ma này khi nào thì rời đi, nhưng xem ra ăn nói đường đột như vậy, thực rõ ràng là như đuổi người.

Sắc mặt Lâm Việt không dấu vết thay đổi, cậu không nói gì, nói chuyện thay cậu cư nhiên là tng : "Hôm nay thực.... đã khuya, ngày mai.... hãy đi !"

"không được !" Lâm Mộ Thiên ngẩng đầu phản ứng, lớn tiếng phản đối, hắn cảm giác được có một đạo hàn quang phóng tới, thanh âm của hắn liền trở nên càng ngày càng nhỏ.

"Vì sao không được, bằng không anh đưa tôi về nhà đi." Lâm Việt không chút để ý ăn đồ ăn trong chén, khóe mặt lưu ý đến biến hóa trên trên, bổn n nghe nói cậu phải lưu lại, sợ tới mức như gặp quỷ !

Lâm Mộ Thiên đương nhiên không có khả năng đưa Lâm Việt về nhà, đưa cậu ta về nhà kết cục cũng thê thảm như nhau ! Dưới tình huống không ai phản đối, Lâm Việt gật đầu đồng ý lưu lại qua đêm, nam nhân lại phi thường không được tự nhiên.

Buổi tối cơm nước xong, ba người ngồi trong phòng khách xem TV, Lâm Việt ngoài ý muốn không tìm hắn gây phiền tóan, nhưgn hắn cũng khôgn dám có chút thả lỏng. Lâm Mộ Thiên cùng người vợ phân phòng ngủ đã lâu, Lâm Việt xem hai vợ chồng đi vào hai phòng ngủ khác nhau, mới đầu còn có thấy kỳ quái, nhưng lại thật sự hiểu được điều gì đó.

Cậu tắt TV cùng đèn phòng khách, hướng đến phòng nam nhân, đi hù chết bổn nam nhân kia !

Lâm Mộ Thiên đang thay quần áo, cửa phòng đột nhiên bị người đảy ra, hắn sợ tới mức hai tay run rẩy, chạy nhanh lại lấy quần áo che trước ngực, hắn vừa rồi rõ ràng đã khóa cửa.

"Che cái gì mà che, trên người anh có nơi nào tôi chưa thấy qua ?" Lâm Việt đóng cửa lại, khóa trái.

Tâm lý Lâm Mộ Thiên lại hoảng loạn, không cần nghĩ cũgn biết Lâm Việt muốn làm gì hắn, giờ khắc này, trong lòng hắn dâng lên một nỗi thương cảm, Lâm Việt tựa hồ không muốn cùng hắn nhiều lời, ôm lấy hắn, đem hắn áp đảo lê giường.

Đôi môi ướt đỏ của Lâm Mộ Thiên, thân thể kịch liệt run rẩy, nỗi sợ hãi lan tỏa cả cơ thể, hắn không dám hoảng loạn gọi bậy, bởi vì tng ngay ở kế bên, nếu bên này làm ra động tĩnh gì, tng nhất định đi qua, hắn không muốn làm cho vợ mình nhìn thấy cảnh hỗn loạn này.

Lâm Việt biết hắn nhất địh sẽ an tĩnh mặc cậu bài bố, động tác cũng không thô lỗ như lần trước, nhưng nhìn thấy Lâm Mộ Thiên nghiêng đầu, bộ dáng chau mày thống khổ, cậu cũng không tự chủ nhẹ tay lại, thực con mẹ nó....

Lâm Việt bất mãn bản thân mềm lòng, ở trong lòng thấp giọng mắng một câu, sau đó liền toàn thân nhập vào, cảm thụ con đường của nam nhân, khoái cảm mãnh liệt ào đến !

Lâm Mộ Thiên tùy ý bị Lâm Việt đưa đẩy, hắn thực thanh tỉnh, càng thanh tỉnh, càng cắn chặt môi, không dám phát ra nửa điểm thanh âm, nếu giãy dụa thì chỉ có đổ dầu vào lửa, thế công mãnh liệt kia khiến cho thân thể hắn theo Lâm Việt mà lắc lư, giường lớn phát ra thanh âm lạch cạch, Lâm Mộ Thiên bị áp đến không thở được, đó là sự nghẹt thở trong lửa nóng địa ngục !

Từ lần đó, Lâm Mộ Thiên dần dần cảm giác được bản thân càng ngày càng uất ức, càng ngày sống không được như ý, Lâm Việt chỉ cần có thời gian lại trở lại tìm hắn, tìm hắn cũng không vì chuyện gì khác, chỉ có chuyện kia....

Lúc bắt đầu Lâm Việt còn có thể có vẻ chiếu cố, sau đó lại càng phát ra cuồng vọng, vô luận ở nơi nào, khi nào, tình huống nào, chỉ cần cậu tamuốn, nam nhân nhất định phải thuận theo ý cậu ta, vài lần hắn không nguyện ý, bắt đầu còn có phản kháng, nhưgn đến cuối cùng, dưới sự uy hiếp của Lâm Việt, hắn mỗi lần đều bị thương nặng, khiến ngày hôm sau đến côgn trường luôn gặp phiền toái.


Chương 55

Lâu ngày, hắn cũng không phản kháng nữa, Lâm Việt mỗi lần muốn hắn, hắn cũng không phản kháng, nhưng cũng không xứng hợp, hắn còn có một chút tôn nghiêm của đàn ông, tuy rằng hắn không ngăn cản được việc Lâm Việt phát tiết dục vọng trên người hắn, nhưng hắn có thể trầm mặc !

Lâm Việt cũng phát hiện Lâm Mộ Thiên ở mỗi lần làm tình, tựa hồ cũng không quá thích phản ứng, bằng không sẽ không động, mặc cậu bài bối, chỉ ngẫu hiên phát ra tiếng rên rỉ, nhưng là Lâm Mộ Thiên cho tới bây giờ cũng không nhìn caụa, điều này khiến Lâm Việt bắt đầu hoài nghi mị lực của bản thân.

Cậu không cần nam nhân thực yêu thương mình, nhưng ít ra cũng phải có sùng bái, nhưng bổn nam nhân này cũng không cảm ksich, điều này khiến Lâm Việt tức giận vài lần, làm xong đã nghĩ tát cho bổn nam nhân này mấy bàn tay !

Lâm Việt cảm thấy nam nhân đang sung sướng mà không biết, chính là nam nhân lại cảm thấy bản thân đang ngã vào trong địa ngục, hắn cũng không phải đàn bà, hắn không rõ ràng lắm vì cái gì Lâm Việt mỗi lần đều phải tìm hắn làm loại chuyện này, nhưng trong quá trình bức bách hắn lại luôn tuôn ra lời sỉ nhục, nam nhân có mấy lần bị đùa nghịch phải khóc cầu xin tha thứ, chính là Lâm Việt nghe đến tiếng rên rỉ áp lực của nam nhân, liền cảm thấy hưng phấn, lại càng thêm nặng tay, chỉ có đến khi nam nhân thực khóc lên, Lâm Việt mới nhẹ nhàng lại.

Lâm Mộ Thiên cảm thấy cuộc sống như vậy rất khó chịu, trong khoảng thời gian này, số lần Lâm Việt tìm đến hắn ngày càng nhiều, thậm chí Lâm Việt còn chạy đến công trường tìm hắn, điều này khiến Lâm Mộ Thiên kinh ngạc lại sợ hãi, kinh ngạc vì không nghĩ đến Lâm Việt sẽ đến nơi hắn làm việc, Lâm Việt trong ấn tượng là có tính sạch sẽ, chán ghét chỗ bẩn thỉu. Mà sợ hãi là vì lo lắng Lâm Việt nhất thời hứng khởi, kéo hắn đến một góc công trường giải quyết vấn đề, hắn sống trong lo lắng đề phòng cùng nhiều áp lực mà tâm lý phải đối mặt !

Mặt khác, Thư Diệu cũng thường xuyên tìm hắn, ngày Thư Diệu tìm nam nhân luôn luôn khác Lâm Việt, hai người đều không gặp nhau, điều này khiến nam nhân cũng càng thêm yên tâm, nếu Lâm Việt thấy hắn cùng Thư Diệu đi cùgn nhau, khẳng định lại tra tấn hắn, tuy rằng nam nhân thực nghi hoặc vì cái gì Lâm Việt lại thích khẩn trương như vaỵa với nam nhân, nhưng hắn cũng không dám hỏi Lâm Việt.

Bọn họ trong lúc đó trừ bỏ làm tình, căn bản không có gì để nói, gần đây Lâm Việt cũng rất kỳ quái nói cho hắn, bảo hắn đừng đi công trường làm, nhưng hắn cự tuyệt, bởi vì hắn phải nuôi gia đình, Lâm Việt cũng không có biện pháp, mỗi lần đều nổi giận đùng đùng rời đi, ngẫu nhiên buồn bực làm đến mức để nam nhân cầu xin mới thôi, nam nhân rất không thích như vậy, cảm thấy không có tự do, bị trói buộc.

Nhưng cũng may, mỗi lần Thư Diệu đến, đều kể cho hắn nghe vài chuyện vu, không giống như Lâm Việt, hắn cùng Thư Diệu là thực thuần khiết, có Lâm Việt đối lập, Thư Diệu trong mắt nam nhân liền trở nên phi thường vĩ đại, hai người ngẫu nhiên trò chuyện nhắc đến Vĩnh Trình.

"Vĩnh Trình mất tích thật lâu, tôi có cho người đi tìm, nhưng không có tin tức." Thư Diệu mỗi lần đều nói như vậy với nam nhân, gần đây tựa hồ có một chút tin tức. "Cậu của cậu ta hiện tại cũng không quản, cậu ta hiện tại cũng không sống tốt lắm, Lâm Việt đã nuốt toàn bộ công ty cùng cổ phiếu của cậu ta, Vĩnh Trình hiện tại có thể nói là không có nơi để đi."

"A...." Lâm Mộ Thiên mỗi lần nghe chỉ gật gật đầu, nghe Thư Diệu nói, hắn biết Thư Diệu cũng có tham gia trong việc phá đổ Vĩnh Trình, Thư Diệu cũng không giấu diếm hắn, còn thản ngôn kể cho hắn biện pháp lúc trước, chính là Lâm Việt cùng anh nghĩ ra.





Chương 56


Quan hệ giữa Lâm Mộ Thiên và Thư Diệu có thể nói là rất tốt, Thư Diệu cũng không chút nào để ý đến thân phận của nam nhân, thường xuyên đem nam nhân về nhà ba mẹ ăn cơm, tuy rằng lúc bắt đầu, Lâm Mộ Thiên cảm thấy có hơi kỳ quái, nhưng sau đó, với sự nhiệt tình khẩn khoản của ba mẹ Thư Diệu, tất cả mọi người dần dần quen thuộc, cũng không cảm thấy mất tự nhiên.

Thư Diệu thích cùng hắn nói chuyện trời đất, ngẫu nhiên có mấy lần nhắc đến nhn đang học ở nước ngòai, Thư Diệu cũgn không giấu diếm việc nhn ở nước ngoài vẫn đang còn liên lạc với mình.

Cũng nói trong thời gian ngắn nhn sẽ không trở về, Lâm Mộ Thiên cũng không nghĩ nhiều, nhưng hắn biết ba của nhn là một nghị viên, lúc trước công trường của ba có chuyện, bất quá sau chuyện của Vĩnh Trình, tựa hồ mọi thức đều ổn, Lâm Mộ Thiên cũng hiểu được nhn có gia thế, lại là một đứa nhỏ xinh đẹp, hẳn là phải học được thêm gì đó.

Mỗi lần Thư Diệu xem xét vẻ mặt của Lâm Mộ Thiên, nhìn đến biểu tình vô lo của Lâm Mộ Thiên, anh lại trở nên cao hứng so với gày thường, ngay cả Thư Diệu cũngk hông biết bản thân đến tột cùng là nghĩ thế nào, nhưng khi tiếp xúc lâu với Lâm Mộ Thiên,anh càng hy vọng nam nhân thoạt nhìn thực hiền hòa này chỉ thuộc về một mình anh.

Hôm nay, Lâm Mộ Thiên một mình đến bệnh viện thăm người nhân viên bị thương, bởi vì hắn ăn mặc bình thường, hơn nữa làn da cũng phơi nắng sạm đen đi không ít, chỉ có một ít người nhận ra hắn, nhưng mấy y sỹ mắt sắc liếc một cái liền nhận ra Lâm Mộ Thiên, họ còn lôi kéo hắn muốn cùng ký tên chụp ảnh chung, hắn vốn không muốn thừa nhận thân phana, nhưng là nhìn đến thái độ tích cực của nhóm y sỹ, cùgn thỉnh cầu của họ, hắn vẫn đáp ứng yêu cầu.

"Bệnh viện tụi mình gần đây nổi rồi, luôn có ngôi sao đến !"

"Đúng vậy đúng vậy ! Hơn nữa đều rất tuấn tú !" Cô y tá chờ ký tên gật gật đầu, nhìn đến Lâm Mộ Thiên bất đắc dĩ cười với bọn họ, nhóm y tá áp chế thanh âm của mình, hưng phấn mà lôi kéo Lâm Mộ Thiên, dù sao nơi này là bệnh viện, nhóm y sỹ cũng không dám làm ồn, tránh cho ảnh hưởng người bệnh.

Dưới sự dặn dò của Lâm Mộ Thiên, các cô đều nhẹ giọng, hắn cũng khong muốn cho người ta biết thân phận của mìh, nhưgn vẫn lễ phép cho mọi người ký tên chụp ảnh.

"Mộ Thiên, anh khi nào thì trở lại ?'

"Anh đã không xuất hiện một năm, gần nhất có đóng gì không ?"

"Đúng vậy đúng vậy ! Chúng em đều mong phim mới của anh, còn có mấy bài hát của anh, em cùng chồng em đều rất thích !" Đối mặt với câu hỏi của nhóm y sỹ, Lâm Mộ Thiên vẫn từng bước từng bước trả lời, hắn cũng không biết sẽ "nghỉ ngơi" đến bao lâu, tuy là Lâm Việt thường xuyên tìm hắn, hưng chưa bao giờ nhắc đến việc cho hắn trở lại.

Đương nhiên, hắn tự nhiên cũng sẽ không tự thảo mất mặt đi chọc giận tâm tình vô chừng của Lâm Việt.

Lâm Mộ Thiên cùng người nhân viên bị thương hàn thuyên trong chốc lát, thời gian cũng không còn sớm nên Lâm Mộ Thiên rời khỏi, bệnh nhân còn rất tốt tiễn hắn, nam nhân khéo léo từ chối, hắn một mình đi ra bệnh viện, chuẩn bị đi bộ về nhà.

Luc này, Lâm Mộ Thiên cư nhiên vô tình nhìn thấy Vĩnh Trình !

Vĩnh Trình từ trong một chiếc xe có rèm che rất cao cấp bước ra, anh ta ăn mặc rất thời thượng, tuyệt không có bộ dạng chịu khổ sở, trên gương mặt anh tuấn đeo kính râm, che đi hơn một ửa khuôn mặt, nhưng Lâm Mộ Thiên vẫn nhìn một cái là nhận ra.... người kia chính là Vĩnh Trình !




Chương 57


Vĩnh Trình cùng một người đàn ba trung niên ăn mặc hoa lệ đi cùng nhau, lúc ngước đầu lên lầu, Vĩnh Trình còn đưa tay đỡ lấy người phụ nữ kia, bà ta cười nói cái gì, Vĩnh Trình cũng ở nụ cười theo.

Nam nhân đứng tại chỗ ngơ ngạc nhìn hai người trước mặt hắn, trong đầu hiện ra hai chữ.... Trai gọi....

Vĩnh Trình mới vừa xuống xe không lâu liền thấy Lâm Mộ Thiên. Vĩnh Trình cảm thấy được nam nhân đã lâu không gặp này thay đổi rất nhiều, nhìn qua giống như một dân công, trên người còn có tro bụi. Lúc đi qua bên người Lâm Mộ Thiên, anh nhìn nam nhân một cái, cái gì cũng không nói đi vượt qua.

Nam nhân cảm thấy ánh mắt Vĩnh Trình rất lãnh đạm, hơn nữa xa lạ như không quen biết mình, nhìn thấy Vĩnh Trình cùng người phụ nữ kia chậm rãi đi vào bệnh viện, trong lòng nam nhân có một sự không thoải mái nói không nên lời.

Chẳng lẽ Vĩnh Trình không có nơi đi, thực đi làm trai gọi sao ?

Nếu không phải, kia cậu vì hiện tại vì cái gì nhìn cao sang như vậy, một chút bộ dáng khổ sở cũng không có, nam nhân nhìn theo thân ảnh hai người càng ngày càng xa, trong lòng như bị đá đè nặng.

Nam nhân đứng tại chỗ sửng sốt thật lâu, nhưng hắn vẫn khôgn rời đi, cho đến khi Vĩnh Trình cùng người phụ nữ kia từ trong bệnh viện đi ra, hắn cố lấy dũng khí gọi Vĩnh Trình.

Vĩnh Trình dừng bước nhìn hắn, kính râm lớn trên mặt che đi biểu tình.

"Bạn cậu à ?" Người phụ nữ ngẩng đầu hỏi Vĩnh Trình.

Vĩnh Trình không buồn nhìn nam nhân, ở bên tai bà ta nói vài câu, bà ta mỉm cười nhìn Lâm Mộ Thiên một cái, liền tự mình ly khai.

Nam nhân có chút xấu hổ nhìn Vĩnh Trình, cho đến khi người phụ nữa kia lên xe rời đi, hắn mới nói : "Cậu gần đây có khỏe không ?" Nam nhân quan tâm hỏi tình trạng gần đây của đối phương, hắn ở bên ngoài nghe được một ít chuyện không hay, kỳ thật hắn mấy ngày nay, có khi nghe thấy tin tức của Vĩnh Trình.

Nhưng là không giống như hắn nhìn thấy....

Trai gọi ?

Vĩnh Trình thực sự đi làm nghề này sao ?

"Tôi có thế nào thì cũng tốt hơn anh, nhìn bộ dáng anh coi bộ cũng không lý tưởng lắm." Vĩnh Trình nheo mắt lại đánh giá cách ăn mặc của nam nhân.

Lâm Mộ Thiên ăn mặc cùng với người làm ở công trường không có gì khác biệt, chẳng có gì đáng nói, nam nhân cư nhiên ăn mặc thế này đi ra ngòai, hắn không phải là quên bản thân mình từng là ngôi sao đó chứ ?

Vĩnh Trình có chút đăm chiêu nhìn gương mặt nam nhân, nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ của nam nhân, lại thu liễm một ít, cũng không muốn đi khó dễ nam nhân.

"Anh chờ tôi làm gì ?"

"Tôi đã lâu không gặp cậu, công ty vừa mới.... bị lấy đi, tôi có đi tìm cậu, chính là nơi nơi đều không có tin tức." Lâm Mộ Thiên thành thật trả lời, hắn thực sự, thực sự từng cố gắng đi tìm Vĩnh Trình.

"Tôi biến mất, chẳng lẽ anh không vui à ?" Vĩnh Trình nhìn về phía nam nhân, bên miệng mang theo cười nhạo, "Như vậy anh sẽ không cần đưa tiền cho tôi, đối với anh mà nói, tôi chết đi thì hẳn là chuyện tốt mới đung."

Vĩnh Trình đi xuống cầu thang, Lâm Mộ Thiên thủy chung đi theo phía sau.

"Không phải...." Lâm Mộ Thiên cúi thấp đầu, thành khẩn ói, "Tôi biết một ngày nào đó cậu sẽ trở về tìm tôi, tiền tôi thiếu cậu, tôi nghĩ tạm thời không có cách nào trả lại, bởi vì công ty đã dừng lại công việc của tôi ?"

Nam nhân này muốn trả lại sao ?

Đọc thêm!

Đại thúc thượng ngộ lang chương 50 - 53

Chương 50

Thư Diệu cười cười, chậm rãi nói với hắn : "Anh nếu khôgn quen, chúng ta đi thôi vậy."

Lâm Mộ Thiên gật gật đầu, hai người một trước một sau vừa ra cửa, chợt nghe căn phòng VIP kế bên truyền đến một tiếng rên rỉ trầm thấp....

"Ư.... Uhm... Hôn em.... Ôm em...."

"Ư a.... A a a.... Thật thoải mái...."

"A ư.... A.... Mau lên mau lên nhanh chút nữa....."

Hai người giống như bị sét đánh trúng, xấu hổ sửng sốt ! Tiếng rên rỉ cao vút kia cứ tiếp tục, khiến kẻ khác nghe được mặt đỏ tim đập, hai người cách vách lại ở nơi thế này làm tình....

Chuyện giữa thanh thiên bạch nhật này, hơn nữa thanh âm làm "đàn bà" kia tựa hồ còn thực hưởng thụ, nam nhân lại nhớ đến ký ức khủng bố của mình, gương mặt vốn hồng hồng trong nháy mắt trở nên trắng bệch.

Thư Diệu phát hiện vẻ mặt hắn biến hóa, Thư Diệu rất nhanh lôi kéo hắn rời khỏi nơi này, Thư Diệu thề không bao giờ.... dẫn hắn đến phòng tắm chết tiệt này nữa @

Hai người đến tột cùng là ra khỏi phòng tắm hơi thế nào, phỏng chừng cả hai cũng không rõ.

Tiếng nhạc đệm nho nhỏ cũng không phản ứng được tâm tình của hai người, hai người tựa hồ đều không thể quên được chuyện vừa rồi, ai cũng khôgn nhắc lại, kế tiếp Lâm Mộ Thiên rất phối hợp với Thư Diệu, cùng Thư Diệu đi đánh golf.

Thư Diệu nhìn kỹ thuật đánh golf của hắn với con mắt khác xưa, không nghĩ đến nam nhân này cư nhiên vẫn là một cao thủ, nhưng nam nhân lại khiêm tốn nói lúc ở nước ngoài thường thường chơi, hai người coi như đi qua một ngày vui vẻ.

Chính là nam nhân khờ dại còn không biết, còn có một tên đang nổi trận lôi đình, giờ phút này đang ở trong nhà hắn, đợi hắn trở về.....

***
Đã lâu không thong thả chơi đùa một ngày, điều này khiến Lâm Mộ Thiên nhớ lại cuộc sống lúc còn đi học, hắn cảm thấy Thư Diệu thực sự rất tốt, chẳng những cho hắn nghỉ, còn cho hắn thêm tiền lương, tuy rằng tiền công ở công trường có ít, nhưng hắn biết Thư Diệu muốn giúp mình, hắn mang theo tươi cười, phất tay tạm biệt Thư Diệu.

Lâm Mộ Thiên lấy chìa khóa mở cửa, Tâm Nghi ở trong bếp chạy đi ra, thần tình tươi cười nghênh đón chồng mình, hắn nhìn ra bộ dáng vui vẻ của vợ, trong lòng ấm áp.

"Anh ta còn bò được về à." Trong phòng khách truyền đến tiếng cười nhạo, trong thanh âm kia có một cỗ tức giận khó hiểu.

Lâm Mộ Thiên cả người run lên, sợ đến mức tiền lẻ cùng chìa khóa trong tay rơi mất, hắn chật vật ngồi xuông nhặt, run rẩy bắt tay đi vào kiểm từng đồng trên mặt đất, Tâm Nghi đánh giá hai người, cũng không lên tiếng ngồi xuôgn thay n thu thập.

"Anh.... anh đi tiếp.... Lâm Việt.... đi, em.... nhặt là được...." Tâm Nghi nói lắp bảo nam nhân đi chiêu đãi "khách", hắn khó xử đứng lên, lại đứng bất động tại chỗ.

Lâm Việt nhìn thấy bộ dáng sợ hãi của hắn, phiền táo cau mày, Lâm Việt cầm điều khiển trong tay, không ngừng ấn đến ấn đi, TV cũng sắp bị hỏng, xucng không phát hiện động tác của Lâm Việt dừng lại. Hắn vài lần muốn nhắc nhở Lâm Việt, nhưng tiếng nói vừa ra đến miệng lại cứng ngắc nuốt xuống.

"Chơi vui lắm à ?" Giọng Lâm Việt không cao không thấp hỏi Lâm Mộ Thiên.

Lâm Mộ Thiên đọc không hiểu vẻ mặt của Lâm Việt, hắn vốn nghĩ muốn gật đầu, nhưng nhìn được tầm mắt như dao găm của Lâm Việt quét đến đây, hắn liền cứng ngắc không dám động đậy, gật đầu cũng không được, không gật cũng không được, không biết là phải làm sao.







Chương 51

Hắn rất sợ, rất sợ Lâm Việt....

"Sao nào ? Chơi một ngày trở về sẽ câm luôn à ?" Lâm Việt trên mặt đang cười, nhưng trong mắt không có nửa điểm ý cười, Lâm Việt như vậy khiến cho Lâm Mộ Thiên rất là sợ hãi.

"Cậu tìm tôi có việc gì sao ?" Lâm Mộ Thiên lấy tinh thần trò chuyện cùng Lâm Việt, đáy mắt nam nhân có chút bối rối, muốn bản thân bình tĩnh đối mặt với Lâm Việt, tựa hồ là rất khó.

Lâm Việt không chút hoang mang quay đầu, nhìn chằm chằm mặt nam nhân nửa ngày, mới kềm chế tức giận nói : "Anh trả lời đi, tối hôm qua anh vì cái gì không về nhà." Mới nói ra khỏi miệng, Lâm Việt liền hối hận, cậu cư nhiên hỏi ra loại vấn đề này, cậu hẳn là bị tên nam nhân ngu ngốc này làm tức giận đến điên, sắc mặt cậu khó coi, ngay cả môi cũng mím chặt, thật sự là gặp quỷ !

"Hôm qua tan tầm gặp Thư Diệu, cho nên đi đến nhà Thư Diệu uống rượu...." Nam nhân cũng không nhận thấy gì không đúng, còn thực thành thật trả lời chuyện hôm qua.

Hắn không muốn nói, hưng ánh mắt uy hiếp cảnh cáo của Lâm Việt khiến cho hắn lo lắng, khiến hắn sợ hãi, nam nhân toàn thân đề phòng ngồi bên cạnh Lâm Việt, tận lực cùng đối phương bảo trì khoảng cách.

Tâm Nghi ngẩng đầu, mỉm cười đi đến : "Em.... em đi nấu cơm... hai người cứ trò chuyện...." Cô đặt những đồng tiền lẻ lên bàn, xoay người đi vào bếp.

Ánh mắt Lâm Mộ Thiên đi theo thân ảnh của vợ mình, hắn cảm thấy được bản thân không làm được trách nhiệm của một người chồng, hắn còn tại tự hỏi, lại thình lình bị một cái tát đánh tỉnh.

Lâm Việt mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm hắn, nhìn nam nhân ngơ ngác, lửa giận trong lòng càng bốc cao, cậu không khống chế được mình, muốn đánh nam nhân !

"Cậu vì cái gì đánh tôi ?" Lâm Mộ Thiên ôm lấy khuôn mặt bị đánh, thanh âm run rẩy hỏi Lâm Việt, hắn không rõ, hắn khôgn biết bản thân rốt cuộc làm sao đắc tội Lâm Việt.

Hắn bị đánh, thực bực tức, nhưng trừ bỏ bực tức, hắn không làm được gì khác ! Bởi vì hắn hận bản thân ở trước mặt Lâm Việt.... làm một thằng anh, một thằng anh theo danh nghĩa mà lưng đeo sỉ nhục, không có tư cách trả lại, giờ phút này, hắn lại cảm giác được bản thân trước mặt Lâm Việt là hèn mọn hơn bao giờ hết !

"Vì cái gì đánh mày ? Mày còn dám hỏi lại tao ?" Lâm Việt cười khan, nụ cười trên mặt lạnh tanh, khiến Lâm Mộ Thiên cảm thấy trái tim bị đóng băng, giống như đang châm chọc sự thấp hèn của hắn.

"Tôi...." Lâm Mộ Thiên do dự mà lắc đầu. "Tôi không biết."

Hắn đích xác không biết bản thân rốt cuộc chọc giận con người hỉ nộ vô thường này, hắn cảm thấy được Lâm Việt trước kia không phải nhưu thế, ngày trước, Lâm Việt trước kia mà hắn biết kỳ thật còn rất ôn nhu, vì cái gì sau ngày hôm ấy, liền thay đổi thành một người khác, hay là nói... hắn kỳ thật chưa bao giờ chân chính hiểu biết quá Lâm Việt.

Sự ôn nhu của Lâm Việt, đều là ngụy trang...

Hắn bắt đầu hiểu được điểm này, hơn nữa nhớ lại thái độ của em trai đối với mình, Lâm Việt lúc nhỏ luôn nhìn hắn với ánh mắt chán ghét, ánh mắt đó với Lâm Việt giờ phút này giống nhau nhưu đúc !

"Không có đàn ông chơi mày, mày sẽ chết à." Lâm Việt bắt đầu nhục nhã hắn, cậu khống chế không được, chỉ khống chế không được, cậu chán ghét thái độ của Lâm Mộ Thiên đối với cậu, hắn có gì phải sợ chứ ? Cậu rốt cục có điểm gì đáng sợ ?! Lâm Mộ Thiên tên ngốc này phải sợ cậu như vậy sao !







Chương 52

"Anh chạy xa như vậy làm gì, tôi cũng sẽ không ăn anh, anh lại đây cho tôi !" Lâm Việt nhìn thấy bộ dáng sợ hãi của nam nhân, tuy rằng trong lòng thực tức gianạ, nhưng vẫn hạ giọng lại, "Tôi không đánh anh, anh lại đaya !"

"Không...." Nam nhân thấp giọng trả lời, hắn không muốn nghĩ đến quá khứ, hắn không muốn đến gần kẻ đáng sợ kia.

"Lâm Mộ Thiên," Lâm Việt gọi lên tên nam nhân, trong đáy mắt hằn lên tia đỏ, "Tôi cho anh cơ hội cuối, không lại đây thì đừng trách tôi."

Lâm Mộ Thiên thần tình do dự bất an, hắn tự hỏi bản thân có nên đi đến hay không, nhưng đi cũng chết, không đi cũng chết....

"Tôi nghĩ cậu sẽ không đến tìm tôi, đêm đó đã qua gần nửa năm rồi." Lâm Mộ Thiên nghẹn nửa mày nghẹn không ra một câu nói không liên quan, Lâm Việt mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm hắn, nghĩ đến nam nhân này coi như cũng có tiến bộ, biết tự mình tìm đề tài, cậu tính toán nghe hắn nói tiếp.

Lâm Việt biết "đêm đó" mà nam nhân nói đến, là chỉ đêm mà cậu cưỡng bức nam nhân, sau ngày hôm đó cậu bắt đầu bận rộn chuyện công ty, căn bản không có thời gian quản nam nhân, khôgn nghĩ đến nam nhân còn có bản lĩnh, có thể để Thư Diệu có lá gan bắt điện thoại của mình.

"Tôi.... tôi nghĩ đến khi cậu chơi đùa xong... sẽ không đên tìm tôi...." Lâm Mộ Thiên khổ sở cúi đầu, thân thể run rẩy, có vẻ càng thêm bất lực, hắn chưa từng chật vật như vậy trước mặt ai.

Lâm Việt nhướng mi, đôi mắt hẹp dài đánh giá nam nhân, nam nhân ngu ngốc này bắt đầu cam chịu sao ? Cũng dám nói với cậu loại chuyện này, hay là không còn tự trọng ?

Tốt, dù sao hiện tại cậu cũng có thời gian dây dưa với tên đần này.

"Cậu đi tìm những người khác đi, tôi không phải đồng tính luyến ai, cậu không nên trở lại can thiệp cuộc sống của tôi...." Lâm Mộ Thiên hạ giọng thành khẩn, hắn không thích Lâm Việt tìm đến dây dưa, hắn rất sợ bị Tâm Nghi biết được, kia hắn liền trở thành một nam nhân vô dụng.

"Tôi cũng đâu phải đồng tính luyến ái !"

Lâm Việt không phải đồng tính luyến ái, cậu biết rõ mình thích đàn bà hơn đàn ông, chính là tên đần này lại làm cho cậu cảm thấy có chút ngoại lệ.

Lâm Mộ Thiên bị Lâm Việt dọa đến.

"Nói đi, sao lại không nói ?" Lâm Việt cười lạnh.

"Cậu...." Lâm Mộ Thiên còn không kịp mửo miệng, Lâm Việt bực tức xông đến, không nặng không nhẹ tát hắn hai bàn tay, Lâm Việt là lo lắng đến Tâm Nghi ở trong bếp, nếu làm ra động tĩnh sẽ khiến cô hoài nghi, cho nên mới làm ra chút trừng phạt nho nhỏ lên nam nhân.

"Nói tiếp đi !" Lâm Việt thân thủ cởi quần áo nam nhân, nam nhân kinh ngạc, bắt đầu phản kháng, nhưng phản kháng lại bị Lâm Việt kềm chặt trên sô pha. "Sao lại không nói, hiện tại mới biết sợ thì đã muộn rồi ?"

"Cậu buông ra !" Lâm Mộ Thiên áp chế thanh âm, liều mạng giãy dụa, "Đây là phòng khách !" Tâm Nghi còn ở trong phòng bếp nấu cơm, chỉ cần Tâm Nghi đi ra thì Lâm Mộ Thiên lập tức liền xong đời.

"Sao nào ? Sợ bị vợ thấy à, tôi hôm nay chính là muốn ả xem chồng ả là đê tiện cỡ nào !" Hơi thở của Lâm Việt phả vào mặt nam nhân, khiến nam nhân cảm giác được nỗi sợ hãi quen thuộc, Lâm Việt phát hiện vở mặt khó chịu của nam nhân, cười nhạo vỗ vỗ hai má của hắn. "Tôi còn không nghĩ đến anh lại thật sự chạy đến công trường làm, vợ anh còn chưa biết đi, ngẫm lại xem, nếu ả biết xong thì có vẻ mặt gì nào ?"









Chương 53

"Đừng...."

"Đoán xem, ả có thể hay không vì anh không làm ngôi sao nữa mà ly hôn ?"

"Sẽ không, sẽ không !" Nam nhân không tin lắc đầu, hắn cho rằng Lâm Việt lúc này đang cố tình phá hỏng quan hệ của họ, Tâm Nghi sẽ không bởi vì hắn thật nghiệp hoặc không tiền mà rời đi hắn.

"Anh tự tin như vậy sao ?" Lâm Việt một tay kềm chặt đôi tay giãy dụa của nam nhân, dùng thân thể ngăn chận nam nhân, tay kia họat tiến đến bên hông nam nhân, xâm nhập đũng quần nam nhân, dùng sức ôm lấy nơi yếu ớt của nam nhân.

"...." Nam nhân cả kinh, dị thường khó chịu nhìn Lâm Việt cười thỏa mãn.

Lâm Việt thực vừa lòng thưởng thức phản ứng của nam nhân, lập tức tăng thêm lực đạo, nam nhân thống khổ lại hưởng thụ khiến cho cậu rất đắc ý, lại tiếp tục trò đùa dai mà nhéo nhéo.

"Ư...." Lâm Mộ Thiên phát ra tiếng rên rỉ áp lực, hắn nghĩ muốn ngăn cản, lại bị Lâm Việt kềm chặt.

"Nhanh lên, hé miệng, trước khi bà vợ anh đi ra thành thay tôi giải quyết đi." Lâm Việt cởi dây kéo quần, thứ đáng sợ kia lộ ra....

Dưới thế công thao túng ngày càng mạnh của Lâm Việt, không có cách nào phản khácng, hắn không muốn vợ mình thấy hắn chật vật như thế, Lâm Việt chính là biết được suy nghĩ này của hắn, đem hắn ăn gắt gao.

"Đem mặt lau khô đi, vợ anh mà nhìn thấy anh như vậy sẽ ghen tị đến chết !" Lâm Việt đẩy đẩy Lâm Mộ Thiên, để nam nhân đi rửa sạch vết bẩn trên mặt, tuy rằng cậu thực thích bộ dáng hiện tại của nam nhân, nhưng hắn biết nam nhân này cũng rất ghét chuyện này.

"Nhiều ả muốn nếm thử thứ của tôi, anh cũng đừng không biết tốt xấu làm vẻ mặt đó." Lâm Việt thấy vẻ mặt cầu xin của nam nhân sẽ tức giận, cậu tốt cấu cũng là nhân vật cao sấp, bổn nam nhân này gặp cậu liền giống như gặp phải quỷ.

"Tôi không..." Lâm Mộ Thiên run giọng trả lời.

NAM NHÂN cầm khăn ướt nhanh chóng lau đi vết bẩn trên mặt, có thứ ghê tởm trong cổ họng muốn phun ra, nhưng Lâm Việt lại ở bên thỏa mãn nhìn hắn, hắn chỉ cần lộ ra nửa điểm chán ghét, Lâm Việt sẽ nguyên hiểm cười lạnh, hơn nữa thường thường uy hiếp hai caụa, nam nhân chỉ có thể toàn thân cứng ngắc ngồi bên cười, cùng đợi món cơm của Tâm Nghi.

Hắn hiện tại căn bản mất đi cái gọi là ẩm thực, hắn ăn không vô.

"Anh còn không trả lời tôi, hôm nay đi đâu ? Làm gì." Lâm Việt khôi phục bình tĩnh hỏi nam nhân, ngữ khí vô tình khiến nam nhân có chút bàng hoàng.

Lần này Lâm Mộ Thiên không có tự mình chuốc khổ, thành thật kể lại những nơi đã đi, đã làm gì, ngôn ngữ cũng theo Lâm Mộ Thiên mà khó tránh khỏi cao hứng, ngay cả bản thân hắn cũng không phát hiện bản thân đang cười, nhưng nhìn đến vẻ mặt ngày càng âm trầm của Lâm Việt, lại cao hứng không nổi.

Lâm Việt cũng không cắt ngang bài "báo cáo" của nam nhân, cho đến khi nam nhân nói xong cậu cũng không nói gì, Tâm Nghi cũng chỉ biết ăn cơm, ba người ngồi trên bàn ăn, Lâm Mộ Thiên lại khôgn ăn uống được gì.

Lâm Việt cùng Tâm Nghi trò chuyện, Lâm Mộ Thiên ngồi ở giữa khó xử dùng cơm, Lâm Việt còn phá lệ gắp rau chohắn, Tâm Nghi cũng thay hắn gắp, chính là đối mặt với gương mặt ác ma của Lâm Việt, hắn thật sự là khó có thể nuốt xuống.

"Khôgn thể ăn sao ?" Khóe mắt Lâm Việt nhìn qua động tác chậm chạp của nam nhân, cậu nói, hàm chứa một ý nghĩa khác, "Hay là anh muốn ăn cái khác. ?"

Lâm Mộ Thiên cúi đầu, chậm rãi lắc lắc, hắn biết Lâm Việt nói chính là chỉ cái gì....

"Vậy được rồi, ăn đi."

"Ừm..." Nam nhân chậm rãi và thứ trong chén, Tâm Nghi ở bên cạnh mỉm cười nhìn, chẳng những không phát hiện có gì kỳ quái, còn cảm thấy hai "anh em" này tình cảm rất tốt.

Đọc thêm!

Đại thúc thượng ngộ lang chương 46-49

Chương 46

"Tôi cố ý ở nơi này chờ anh." Thư Diệu giống như nhìn thấu tâm tư nam nhân, vứt bỏ tàn thuốc trong tay, mời Lâm Mộ Thiên lên xe, "Mộ Thiên, tôi đã lâu không gặp anh, chúng ta đi uống một chén, thế nào ?"

"Nhưng, vợ tôi...."

"Đợi đến lúc trở về sẽ mang bữa ăn khuya cho vợ anh, cũng không chậm trễ anh, hơn nữa chúng ta lâu như vậy không gặp, chẳng lẽ anh không muốn gặp tôi một chút sao ?" Ngọn gió luồn qua mái tóc của Thư Diệu, đôi mắt sâu đen mờ nhạt dưới anh đén, chớp chớp quang mang nhu hòa, khiến cho người ta khó có thể cự tuyệt.

"Ừm." Nam nhân đành phải gật đầu.

Đôi đồng tử như ngọc thạch lưu li, sóng mũi lưu thẳng dị thường phát sáng của Thư Diệu, thực ôn nhu, thực mê người.

Hai người lên xe, chiếc xe cao cấp có rèm che của Thư Diệu cứ như vậy biến mất trong bóng đêm. Ngọn gió đêm mang theo cái oi nồng của mùa hà, trong không khí cứ như vậy nối tiếp nhau.

Lâm Mộ Thiên cả người không được tự nhiên ngồi trong phògn khách nhà Thư Diệu, hắn nguyên bản nghĩ Thư Diệu sẽ mang mình đi mấy nơi như quán bar hay gì đó, khôgn nghĩ đến la về nhà, nhưng lại là nơi ở cùng ba mẹ. Lâm Mộ Thiên nhớ rõ ba của Thư Diệu là một ông chủ tập đoàn tài chính trong ước, gia đình Thư Diệu có quyền thế địa vị, ngay cả người hầu trong nhà cũng nhiều đến mức khiến Lâm Mộ Thiên líu lưỡi.

"Thiếu gia, Nhiên thiếu gia có gọi đến, bảo cậu đi tiếp." Người hầu mặc đồng phục đến thưa, Thư Diệu gật gật đầu, nói vài câu với Lâm Mộ Thiên, để hắn chờ một lát rồi đi ra ngoài nghe điện thoại.

Ông Thư ở trên lầu mặc áo ngủ đi xuống.

"Mộ Thiên đến đây à !" Ba của Thư Diệu thực hoan nghênh Lâm Mộ Thiên, tốc độ xuống lầu cũng nhanh hơn, khuôn mặt tươi cười đi về phía Lâm Mộ Thiên, "Đã lâu không thấy tin tức của con trên TV, thật đúng là thực hoài niệm lúc trước mỗi ngày bác đều nhìn thấy con đóng phim."

"Bác quá khách khí, con đã thật lâu không đóng rồi." Lâm Mộ Thiên khiêm tốn tươi cười, hắn cảm thấy bản thân ngồi trên sô pha rộng lớn hoa lệ, cùng với khung cảnh hoa mỹ tứ phía thực không hợp nhau, không biết có phải do ở trong công trường đã lâu, hắn thế nhưng cảm thấy tình cảnh đơn sơ thoải mái tự nhiên hơn.

"Con gần đây có phải gặp khó khăn ?" Ba của Thư Diệu tiếp nhận thức uống nóng từ người hầu, rất nhiệt tâm vỗ vỗ bả vai Lâm Mộ Thiên, "Con là bạn của Thư Diệu, con có khó khăn gì có thể ói thẳng, bác có thể giúp thì sẽ giúp hết mình."

"Cám ơn." Trong tim Lâm Mộ Thiên rất cảm kích, nhưgn hắn biết bản thân không có khả năng cầu xin giúp đỡ từ ông Thư, hắn không muốn đi phiền toái ba của Thư Diệu, cũng không muốn cho rằgn bản thân là đang níu kíu lấy cậu ta, hắn biết Thư Diệu ghét nhất là bị người khác cầu cạnh.

Thư Diệu tiếp điện thoại trở về, cùng ba mình nói chuyện phiếm vài câu, liền cùng Lâm Mộ Thiên lên lầu. Kỳ thật Lâm Mộ Thiên vốn nghĩ muốn rời đi, nhưng là Thư Diệu mạnh mẽ lưu hắn lại, nói có rất nhiều chuyện muốn tán gẫu, Lâm Mộ Thiên liền mềm lòng.

Hai người kể với nhau vài chuyện, đại khái hiểu biết đối phương gần nhất cần gì, Thư Diệu từ khi nhận công ty liền bận rộn, gần đây mới được thanh nhàn, Lâm Mộ Thiên còn biết nửa năm nay Thư Diệu kỳ thật có đi tìm mình, nhưng mỗi lần đến trong nhà không có người.

Đương nhiên, trong câu chuyện của hai người, Lâm Mộ Thiên cũng không đem chuyện xảy ra với Lâm Việt nói ra, đó là điều cấm kỵ của hắn, là bí mật ô nhục của hắn.

"Buổi chiều hôm nay tôi không nhận ra anh trước mặt đốc công, kỳ thật khi đó tôi cũng không xác định người kia có phải là anh hay không." Thư Diệu ngồi bên cửa cổ, gió theo cửa sổ thổi khiến quần áo anh bay bay, đôi mắt đen mê người có một tia sáng trogn suôt, khiến nam nhân nhịn không được phải ngắm nhìn.

"Không sao, loại tình huống như vậy không nhận thức nhau cũng rất tốt." Lâm Mộ Thiên nhỏ giọng nói, cầm chén rượu chậm rãi nhấp môi, hắn cảm thấy được nhận ra nhau trong tình cảnh như vậy, thực ảnh hưởng đến danh tiếng của Thư Diệu.

Thư Diệu kinh ngạc nhìn nam nhân.

"Sau đó tôi lại muốn xác định một chút, cho nên buổi tối chờ anh bên ngoài, kết quả nhìn thấy anh đi trên đường, liền lái xe lên nói chuyện với anh, đúng là anh thật."

"À, hóa ra là vậy." Câu trả lời của Lâm Mộ Thiên trở nên bất đắc dĩ, bởi vì Thư Diệu cách hắn rất gần, ngay cả mùi rượu thoang thoảng trên người đối phương, hắn cũng có thể ngửi thấy.

Chương 47


"Mộ Thiên, anh sẽ không giận chứ ?" Thư Diệu trở nên có chút lo lắng, anh không hy vọng nam nhân hiểu lầm mình, nhưng anh thừa nhận đã hơn nửa năm, sém chút nữa quên bẵng đi người này.

Trừ bỏ vài lần trước có cho người đến tìm nam nhân, nhưng nam nhân trong nhà không có người, cho nên sau đó cũgn không phái người đi tìm, kế hoạch của anh là tính toàn chờ công ty ổn định xong sẽ lại đi tìm. Nếu không phải hôm nay nhìn thấy hắn, anh có thể cả đời này cũng không muốn tìm kiếm người này.

Người này đã lưu lại cho anh, không giống như trước kia, tư vị như vậy....

"Tôi không gianạ, tôi chỉ là... hình hư hơi say, tôi thấy hơi choáng," Lâm Mộ Thiên hai má phiếm hồng, đầu óc trĩu nặng, hắn nghĩ mình say rồi, vẫy xvẫy đầu, phát hiện cảnh vật trước mắt nhòa cả đi.

"Mộ Thiên anh sao vậy ? Là không thoải mái sao ? Anh đừng làm tôi sợ !" Thư Diệu cũng phát hiện nam nhân không đúng, không thể nào mới chỉ uống một ly rượu liền say, anh vừa rồi lo lắng nam nhân không uống được nên cố ý chọn một chai rượu nhạt nhất.

"Tôi có hơi mệt, muốn đi nằm." Hai mắt Lâm Mộ Thiên phiếm hồng, hắn rất khó chịu, cảm giác có một bàn tay lạnh lẽo đặt lên đỉnh đầu mình, hắn biết đó là tay Thư Diệu.

"Chắc là hôm nay bị cảm nắng, nghỉ ngơi đi, hôm nay cũng đừng trở về."

"Không, tôi phải đi về...." Lâm Mộ Thiên nhớ đến cơ thể, một cỗ mê muội khiến hắn ngã vào giường.

"Bên nhà anh tôi sẽ cho người gọi đến, anh không cần lo lắng, đêm nay nghỉ ngơi cho tốt." Thư Diệu ngồi bên giường nhìn ngắm nam nhân đang bị mê muội tra tấn, sắc mặt nam nhân tái nhợt, bộ dáng có vẻ rất thống khổ.

Lâm Mộ Thiên lại không biết rằng, bộ dáng của mình lúc này khiến cho kẻ bên người nhớ lại một đêm hoang đường kia. Thư Diệu còn nhớ rõ, đêm đó, nam nhân uống rượu, nửa khóc nửa rên, phát ra thanh âm yếu ớt....

"Tôi cho người gọi bác sĩ, anh đừng lộn xộn, chỉ là bệnh vặt, đừng sợ." Thư Diệu nắm lấy tay Lâm Mộ Thiên, nhẹ giọng bên tai hắn, thanh âm ôn nhu của Thư Diệu khiến hắn tĩnh lặng lại.

"Ừm...." Lâm Mộ Thiên gật gật đầu, ánh mắt hồng hồng giống như một con thỏ bị thương, mang theo vài tia ngây ngốc.

****

Khi Thư Diệu gọi bác sĩ của gia đình đến, Lâm Mộ Thiên cả người bị vây trong trạng thái hôn mê, Thư Diệu để bác sĩ chuẩn đoán bệnh, bản thân kiên nhẫn ngồi chờ một bên.

Anh đã thay bộ y phục ở phà , đường cong của tấm lưng rất đẹp, khiến cho bọn người hầu nhịn không được ngoái nhìn nhiều lần, thiếu gia bọn họ trước kia là ngôi sao, Thư Diệu cho dù mặc áo ngủ ở nhà cũng rất tiêu sái, khiên cho người khác chú ý, đặc biệt là khi cười rộ lên, lọai tươi cười giống hư gió nhẹ mùa hè, ấm áp mà nhu hòa.

Giờ phút này, anh lại bởi vì lo lắng cho Lâm Mộ Thiên mà đôi mày tinh xảo nhíu chặt.

Trải qua một lúc chờ đợi thật lâu, bác sĩ cũng đỡ lấy mắt kính nói chuyện với Thư Diệu về tình trạng của Lâm Mộ Thiên : "Vị tiên sinh này là do vất vả lâu ngày quá độ nên mới có chuyện này, đây là cho tích lũy nhiều ngày mà thành, nghỉ ngơi hai ngày sẽ không sao."

"Kia trên người anh ấy còn có vết thương khác không ?" Thư Diệu đột nhiên hỏi đến, ngay cả bác sĩ cũng sửng sốt một chút.

"Không có vết thương nào khác." Vị bác sĩ hiểu biết tươi cười, "Hiện tại thân thể của anh ta không tốt, cậu tốt nhất đừng làm việc này, nếu không sẽ phải nằm lâu đấy."

"Não cậu bị tinh trùng ăn rồi à, cả ngày chỉ nghĩ những chuyện này, đi nhanh đi." Bác sĩ nhà Thư Diệu là người bạn óc luôn đầy chuyện xấu, lại có thể đem anh nghĩ thành như vậy.

Chương 48


Vị bác sĩ bất mãn lầm bầm vài câu liền mang hộp thuốc rời đi, Thư Diệu tự mình thay áo cho nam nhân, lau khô đi mồ hôi trên người, còn đặc biệt cho nam nhân uống thuốc, kỳ thật việc này có thể cho người hầu vào làm, nhưng là anh không muốn thân thể nam nhân bị người khác nhìn thấy, còn không muốn người khác cởi hết đồ nam nhân.

"Mộ Thiên, không nghĩ chúng ta nhanh gặp nhau như vậy, về sau.... tôi sẽ đối xử tốt với anh." Động tác Thư Diệu mềm nhẹ vuốt ve trán nam nhân, cúi xúông in lại trên khóe môi nam nhân một nụ hôn nhẹ.

Nụ hôn nhỏ vụn, cứ như bùa mê khiến Thư Diệu không rời đi được, đầu lưỡi tách đôi môi nam nhân, môi nam nhân thực nóng, Thư Diệu nhắm hai mắt hưởng thụ đôi môi nam nhân vì phát sốt mà nóng rực, đầu lưỡi linh hoạt đảo qua cái lưỡi mềm ướt, nóng ẩm của nam nhân....

Đôi môi nam nhân cũg thực mềm thực nóng, là đôi môi "chất cảm" nhất mà Thư Diệu từng hôn qua, hô hấp của hắn dầ nặng nền, ngay cả hơi thở cũng trở nên hỗn loạn mà nóng rực.

"Ư...." Nam nhân bị hôn mê, khẽ nhíu mày, phát ra âm thanh rất nhỏ.

Thư Diệu ngừng hôn nam nhân, lại hôn hai cái vào đôi môi phiếm hồng, anh nhìn gương mặt bình thường của nam nhân, cảm thấy n tựa hồ co một loại lực hấp dẫn khiến anh không thể dời tầm mắt, anh ôm lấy thân thể nóng bỏng của n, thê nhưgn có hơi kềm chế không được nội tâm của mình, nhưng khi nhìn đến nam nhân cau mày, tâm tình của anh giống như theo vẻ mặt của nam nhân mà biến hóa.

Nghĩ đến bác sĩ nói Lâm Mộ Thiên hiện không thích hợp làm tình, anh chỉ có thể cật lực kềm chế, hôn cũng nhẹ nhàng, anh cũng không muốn hôn đến mức không thể vãn hồi.

Thư Diệu cứ như vậy im lặng ôm nam nhân, đôi mắt nâu thưởng thức bộ dạng say ngủ của Lâm Mộ Thiên, anh cứ như vậy ôm lấy nam nhân ngủ trong cùng một ổ chăn.

Ngày hôm sau, khi Lâm Mộ Thiên tỉnh lại, cái đầu tiên đập vào mắt là gương mặt im lặng say ngủ của Thư Diệu, mái tóc mềm mại dán vào mặt, càng làm tăng làn da trắng.

Lâm Mộ Thiên sợ run một hồi mới rõ ràng trạng huống, hồi tưởng ngày hôm qua cùng Thư Diệu uống rượu, hắn như bừng tỉnh mộng ngồi dậy, đầu tiên kiểm tra quần áo của mìh, phát hiện trên người đẫ thay áo ngủ mới tih, thực tại còn hoảng sợ.

Thư Diệu mở to mắt nhìn thấy Lâm Mộ Thiên đang sửng sỡ ở trên giường, anh xốc chăn lên, không biết là cố ý hay vô tình, để Lâm Mộ Thiên thấy rõ ràng bản thân mình vẫn ăn mặc chỉnh tề, Lâm Mộ Thiên trông thấy Thư Diệu vẫn còn đầy đủ quần áo, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

"Làm sao vậy ?" Thư Diệu phát hiện ánh mắt hắn có chút kỳ quái, có lo lắng, sợ hãi, lại có vui mừng.

"Không có gì, tôi nghĩ đến.... tôi nghĩ đến..." Lâm Mộ Thiên không dám đem "ý nghĩ" trong lòng mình ói ra, hắn lo lắng Thư Diệu sẽ khinh bỉ mình, hắn có chút xấu hổ xuống giường, tìm kiếm quần áo của mình.

Thư Diệu cũng chậm rãi đứng dậy, tùy tay vuốt vuốt mái tóc đen, bảo người hầu trong nhà đem quần áo của Lâm Mộ Thiên đến, anh tiếp nhận, bắt nó đưa cho Lâm Mộ Thiên.

"Được rồi, mặc kệ anh lo lắng cái gì, trước đem quần áo thay đi rồi nói sau, tôi ở dưới lầu chờ anh." Thư Diệu đẩy cửa rời khỏi phògn, lúc gần đi còn không quên thay Lâm Mộ Thiên khóa cửa, hắn biết nam nhân sẽ thẹn thùng, không múôn làm cho nam nhân cảm thấy xấu hổ cùng xa cách, anh quyết định tạm thời rời đi trước, không để nam nhân câu nệ, không muốn nam nhân sinh ra cảm giác không thoải mái.

Chương 49

Mới vừa xuống lầu, Thư Diệu biết tối hôm qua Lâm Việt có gọi điện đến ,anh cau mày suy nghĩ đối sách một lát, mới chậm rãi đi gọi điện cho Lâm Việt.

"Cậu hôm qua tìm tôi có việc gì ?" Ngữ khí Thư Diệu thực khách khí, thực lễ phép, chính là người hầu trong nhà mới có thể nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của anh.

"Tôi hôm qua gọi điện thoại cho nhà Lâm Mộ Thiên, vợ anh ta nói anh ta ở chỗ cậu." Thanh âm của đối phương có vẻ quỷ dị nói không nên lời, giống như khiêu khích, lại giống như cười nhạo, "Thế nào ? Tư vị của lão già đó cũng không tệ lắm hả !"

"Cậu đừng nói lung tung, tôi cái gì cũng chưa làm, tôi không giống như các người, biến thái như vậy." Thanh âm của Thư Diệu rất nhẹ, nhẹ đến mức ngay cả Lâm Việt đầu kia điện thoại cũng cảm thấy quỷ dị.

"....." Đối phương không trả lời.

Thư Diệu biết Lâm Việt tức giận, vì thế, anh thong thả nói : "Tôi thật sự cái gì cũng chưa làm, cái tôi muốn là trái tim anh ấy, còn chuyện kia có hay không cũng không quan trọng." Thư Diệu hạ giọng, ngẩng đầu nhìn lên lầu, Lâm Mộ Thiên còn chưa đi xuống.

"Cậu nghiêm túc ?" Giọng nói của Lâm Việt cũng trở nên trầm trọng.

Thư Diệu nhíu mày, đối với Lâm Việt bên kia đầu dây tỏ thái độ : "Vốn là tôi muốn tối nay sẽ tìm anh ấy, ngày hôm qua trùng hợp gặp anh ấy, liền...." Anh cố ý không nói xong, chỉ cười khẽ vài tiếng.

"Đưa hắn về đi." Thanh âm của Lâm Việt lạnh đi rất nhiều.

"Hôm nay ?"

"Ngay lập tức."

"Vậy chiều hôm nay, tôi trực tiếp đưa anh ấy về nhà." Thư Diệu nói xong liền cúp điện thoại, anh cùng Lâm Việt là đồng bọn, không cần ai lứon ai nhỏ, chính là Thư Diệu không nguyện ý đưa Lâm Mộ Thiên trở thành "sản phẩm chung" của bọn họ.

Lâm Mộ Thiên từ trên lầu đi xuống, Thư Diệu không lập tức đưa hắn về, cả ngày mang hắn ra ngoài dạo chơi, đi những nơi nam nhân chưa đi, phòng tắm hơi, văn phògn, công ty, cũng khôgn ít, đều là những nơi anh hay lui tới, Thư Diệu muốn Lâm Mộ Thiên càng thêm hiểu biết mình, Thư Diệu muốn chính là hiểu biết vào tận bên trong, không phải là nông cạn bên ngoài.

Lâm Mộ Thiên nói muốn đi công trường làm, Thư Diệu đã nói công trường hôm nay nghỉ ngơi.

Thư Diệu cũng bảo hắn đừng đi công trường nữa, hắn còn nói không chịu, cuối cùng không còn cách nào khác, Thư Diệu chỉ có thể cấp cho nam nhân thêm chút tiền lương, điều này khiến Lâm Mộ Thiên thật cao hứng, đồgn thời, ahứn cũgn thực cảm kích trợ giúp của Thư Diệu, hắn như vậy đã đủ phiền toán cho Thư Diệu, không muốn.... Thư Diệu thêm phiền nữa.

Trên đường, hắn có mấy lần đưa ra chuyện muốn về nhà, nhưgn dưới thế công của Thư Diệu, hắn khôgn thể đi theo Thư Diệu, trái tim của nam nhân cũng dần dần buông lỏng.

Quan hệ của hai người tựa hồ cũng có tiến thêm một bước.

"Tôi nóng quá, tôi muốn ra ngoài." Ở trong phòng tắm hơi, Lâm Mộ Thiên đỡ lấy vách tường, không thoải mái thở dốc, hắn rất ít đến nơi thế này, tuy rừng đây là phòng VIP, cũng chỉ có hắn cùng Thư Diệu, nhưng là thân thể trần trụi đối mắt với nhau lâu, vẫn khiến cho hắn có hơi xấu hổ.

"Ngồi một lát nữa." Thư Diệu thân thủ lôi kéo Lâm Mộ Thiên ngồi xuống, Lâm Mộ Thiên cước bộ không xong, thiếu chút nữa ngã lên người Thư Diệu, Thư Diệu cười nói Lâm Mộ Thiên bất cẩn, Lâm Mộ Thiên cũng thật xấu hổ.

Hai người cứ ngồi như vậy, Lâm Mộ Thiên cảm giác được nơi bị bản thân chạm qua cũng dần trở nên nóng bỏng, cứ như vậy nóng lên. Lâm Mộ Thiên cảm thấy bản thân trở nên có chút kỳ quái.

"Mộ Thiên à, mặt của anh rất đỏ." Thư Diệu nghiêng đầu, phát hiện khuôn mặt nhiễm đỏ của Lâm Mộ Thiên, trong mắt nam nhân có hơi ướt át, thực mê người. Trái tim Thư Diệu của bắt đầu trở nên không bình tĩnh.

"Không, tôi chỉ thấy nóng." Lâm Mộ Thiên cúi đầu, không dám tiếp xúc với ánh mắt mãnh liệt kia của đối phương.

"Chúng ta...."

Thư Diệu thân thủ nâng cằm hắn, cảm giác được thân thể hắn rõ ràng cứng lại, nhìn đến bộ dáng xấu hộ đến sắp phát khóc của hắn, Thư Diệu nhẹ nhàng mà thở dài một hơi.



Đọc thêm!