Thứ Hai, 23 tháng 1, 2012

[HP fic] Tìm thấy tình yêu trong đau khổ chương 9

"Đó là cửa sau của cửa hàng Trang sức này,” Pansy nói, trả lời câu hỏi chưa kịp mở miệng của Draco khi cô ả kéo anh vào trong tiệm. Kim cương và cẩm thạch cứ nhấp nháy đằng sau quầy. “Họ có… trà ngon, và nước…. tinh khiết nhập khẩu từ Pháp và Tây Ban Nha.”

Draco sém bật cười, nhưng nhanh chóng kềm lại. Bộ cánh kỳ quái của Pansy đã đủ gây chú ý lắm rồi.

“Tôi là Pansy Parkinson và đây là bạn trai của tôi Draco Malfoy," cô nói khi đi đến quầy.

Cặp mắt của chàng trai nhướng lên.

“Tôi tin là nhẫn đính hôn của chúng tôi đang trông ngóng ở cửa sau ? Tôi muốn đi nhìn chúng.”

“Theo tôi.”




“Nhẫn đính hôn ?” Draco hỏi Pansy bằng một giọng thì thầm khi họ được gã đàn ông dẫn xuống một hành lang ngoằn ngoèo dài sượt.

“Mật mã đó mà. Bất cứ khi nào anh đến đây, cứ nói tên cho họ hoặc là nhá tiền ra. Nếu họ chắc ăn về anh thì cứ bảo họ anh muốn cái gì. Nhẫn đính hôn nghĩa là anh muốn đến câu lạc bộ đằng sau. Hoa tai ruby nghĩ là anh cần chút bột…”

Bột ?”

“Anh từ đâu chui ra vậy ?” Cô nạt, “Anh biết bột là ý chỉ gì mà.”

“Tôi biết.”

“Vòng cổ cẩm thạch xanh nghĩa là cần mượn tiền. Xuyến kim cương nghĩa là cần liên lạc với ông chủ.” Cô nói.

“Đến rồi đây,” gã đàn ông nói, chỉ về phía cửa. “Chúng tôi đóng cửa lúc bốn giờ sáng.”

“Rồi.”

Họ mở cửa và bước vào. Tiếng nhạc ầm ĩ chào mừng lỗ tai họ. Một nơi nổi tiếng hử. Chắc phải đến đây vài lần. Anh nghĩ khi nhìn một người phụ nữ nhảy nhót trong bộ váy đỏ nóng bỏng xung quanh lũ đàn ông. Tất cả lũ đó dường như muốn với tới và níu lấy ả, nhưng có vẻ như cô ả di chuyển thật nhanh từ người này qua người khác.

Vượt qua Draco, cô ả nháy mắt với anh và anh nhếch môi khi nhìn vào ám hiệu của ả.

“Đến đây, cưng,” Pansy đột nhiên nạt, và cô khẽ lắc anh, kéo anh ra khỏi người đàn bà. “Một con điếm điển hình,” cô khinh bỉ khi nhìn về phía ả. Draco quét mắt ra khỏi “cô điếm.” Nhìn xung quanh câu lạc bộ, anh có thể cảm thấy rất nhiều con mắt đang đánh giá mình và Pansy, nhưng hầu hết là Pansy.

Nàng Parkinson dẫn đường, xô đẩy vài cặp và cuối cùng đi đến một bàn nước nơi có một cặp đôi đang cười đùa và dùng nước uống.

Một nơi nổi tiếng thật ấy. Draco lưu ý khi anh thấy tất cả bàn đã đầy ắp. Anh nhìn từ bàn này qua bàn khác, cố tìm cô gái tên Luna trong số bọn họ.

Pansy đột nhiên gầm gừ và lao về một trong số cái bàn… nơi một người đàn ông, bề ngoài, đang gạ gẫm một cô gái tóc vàng theo kiểu cách quyến rũ.

Pansy đến bên cạnh bàn và vỗ mạnh vào người đàn ông. Cô gái nhìn có vẻ an tâm và đứng đằng sau Parkinson.

“Con mẹ gì vậy ?!” Gã đàn ông la lên. Xỉn rồi. Draco biết vì cái giọng lè nhè, lười biếng của hắn.

Luna đây à ? Draco nghĩ, thầm nhướng mày. Cô bé trông chẳng lớn hơn Harry chút nào. Xinh đẹp, nhưng tướng đi kỳ quái. Một từ có thể diễn tả tướng đi đó là một con vịt yêu kiều. Thanh nhã, nhưng vẫn là vịt. Bắt gặp đôi mắt của Luna, anh cứ nghĩ cô bé đang mộng du. Đôi mắt cô bé mở to mơ màng.

“Ừm,’ Pansy hào hứng nói khi cô ả đứng trước Draco. “Đây là Luna,” cô giới thiệu. “Và Luna, đây là bạn chị hồi còn đi học, Draco Malfoy. Ba của anh ta là chủ tập đoàn Malfoy, chắc em đã từng nghe về nó….”

“Đã từng,” Luna nói bằng chất giọng mỏng manh. “Ba em từng đầu tư vào tập đoàn Malfoy. Ổng mất toàn bộ cổ phiếu.”

Draco nhấp nháy mắt. Có người đầu tư vào công ty này mà mất toàn bộ cổ phiếu sao ? “Tôi xin lỗi,” anh nói.

Luna lắc lắc đầu. Mái tóc vàng dơ hầy với từng lọn tóc cứ đung đưa. “Không phải lỗi của anh. Giờ này ai cũng mất thứ gì đó.”

“Không. Tập đoàn Malfoy đáng nhẽ ra không nên mất bất kỳ cái gì,” Draco lại nói. Luna khẽ cúi đầu.

“Đừng nói về việc đó nữa,” Pansy đột nhiên nói, cắt ngang đề tài, “Có ai muốn một chai không ?”

"Rượu vang đỏ, còn không có thì đưa thứ ngon nhất đi,” Draco nói khi anh đi qua cái bàn mà Luna ngồi lúc nãy và đặt mông xuống, đẩy thằng cha say xỉn qua một bên. Gã đàn ông đứng dậy và la hét ra một tràng chửi thề. Draco trừng mắt về phía hắn và rồi gã điên rồ đó bỏ đi.

Luna buông ra một tiếng thở dài nhẹ nhõm và cũng ngồi xuống. “Họ đang làm những món sữa lắc này,” Cô bé nói, tìm được cái nhìn kỳ quái từ Draco và Pansy. Sữa lắc trong quán bar hả ?” Cô đỏ mặt. “Ngon lắm,” cô bé thì thầm, cố gắng giải thích.

“Được rồi, một rượu vang đỏ và sữa lắc,” Pansy nói khi cô quay về phía tay pha chế rượu, một lát sau một ly rượu vang đỏ và sữa lắc mang đến. Cô tự thưởng cho mình một ly rượu vang Magnolia.

“Chất lượng tuyệt đỉnh,” cô nàng nói với một cái nhếch mép, “Mười dollar một chai. Đắt đấy. Cụng nào !”

Cả ba cười vang và nâng ly cùng Pansy.

________________________________________

Percy buông ra một tiếng ho khẽ trong căn phòng,không, thùng xe, trở mình. Anh đưa tay lên trán và đập con muỗi. Con muỗi ngu. Khắp nơi trên người anh có thể cắn, nó lại chọn cái trán.

Cổ họng anh khát khô và thô cứng. Mỗi cái nuốt nước miếng là một cơn đau.

“Percy, ổn không ?” đứa em trai Ron thì thầm từ cái giường tầng ba. Giữa họ là hai đứa sinh đôi đang ngủ. George ngáy vang rền và Fred đang cuộn mình trong những tấm áo.

“Ổn,” Percy trả lời. Giọng anh nghe rất khàn.

Ron lại lăn qua và tiếp tục ngủ, để mặc Percy trong đêm. Tiếng ngáy của George kéo theo tiếng chim chíp của dế về đêm. Ánh trăng non soi tỏ bầu trời bên ngoài. Mi mắt Percy trĩu nặng.

Chúng đã luôn trĩu nặng từ lâu, nhưng anh không thể ngủ với những suy nghĩ trong óc.

Mẹ kiếp, anh là anh lớn. Mọi thứ đều phụ thuộc vào anh. Anh là người có thể làm việc, người biết đủ, người có thể xoay sở tiền nong để bọn họ không vất tất cả vào thùng rác như Fred và George. Họ cần anh. Anh không thể gục ngã, anh không thể.

Percy lại ho khi ánh trăng lên đến đỉnh cao nhấ.t Mi mắt anh lại càng nặng thêm cho đến khi anh không thể mở lên nổi nữa.

Cuối cùng anh nhắm mắt và thiếp đi.

________________________________________

Mọi người thức dậy từ rất sớm. Dean nấu bữa sáng và Harryry rửa vài cái đĩa và dụng cụ. Ginny ngồi vắt chân ở một góc, quan sát họ với một vẻ mặt ngơ ngác.

“Bữa sáng có gì ?” Ron nói với vẻ hứng khởi kỳ cục khi nó tỉnh dậy và duỗi căng cơ thể. Ngủ trên sán khiến nó đau hết cả vai. Bàn tay nó chạm nóc thùng xe khi nó duỗi cao lên.

"Bánh quế,” Dean nói. “Và cháo yến mạch khô. Không còn đường.”

Cặp sinh đôi rên rỉ trước tin chẳng còn đường và nhảy xuống “giường”, vươn vai qua đầu lẫn nhau.

“Cũng không còn xi-rô,” Dean lại nói, khiến tiếng rên rỉ bự hơn. Đứa bé da đen thở dài và đảo tròn đôi mắt nâu. “Xin lỗi, chúng ta cần…”

“Chúng ta không cần hơn, chúng ta chỉ muốn hơn,” Percy nạt, xoa xoa bàn chân trái đau nhúc. “Xi-rô với đường đâu có rẻ.”

Chẳng ai tranh cãi với anh, kể cả Ginny. Số tiền tiếp kiệm của họ cứ bay đi kể từ khi Percy mất việc. Anh nói đúng. Chẳng còn tiền để phung phí vào mấy thứ như xi-rô hay đường.

Dean nhún vai và khuấy đều cái bình và chọn một cái hộp sạch cùng một cái nĩa. “Bánh quế có rồi đây. Tự phục vụ đi khi mình làm cháo.”

Ron, Ginny, Percy, và Harry nhanh chóng vồ lấy một miếng trước khi cặp sinh đôi tấn công đến. Khi món cháo xong xuôi, bánh quế cũng đã hết. Dean múc một tô cháo yến mạch, chia đều. Nó cầm lấy chén của mình và chậm rãi ắt, quay đi một góc khi Harry và Ginny nhấm nháp món bánh quế.

“Dean à ?” Percy bất chợt nói.

Đứa trẻ da đen rời tầm mắt khỏi cái chén vào nhìn qua vai. “Hửm, Percy ?”

“Có… có muốn không ?” Percy nói khi anh chìa ra một miếng bánh quế chưa ăn. “Anh chưa thấy đói.”

“E muốn !!” Fred và George la lên. Một cái trừng mắt từ Percy khiến cả hai lui lại.

“Không, cảm ơn.” Dean lặng lẽ trả lời và quay lại bữa sáng của mình. “Anh nên ăn nhiều hơn. Chẳng tốt lành gì nếu anh chết đi.”

Percy thở dài và đưa miếng bánh quế cho cặp sinh đôi. Fred bắt lấy trước khi nó rơi xuống đất và xé ra làm hai. Cặp sinh đôi mỗi đứa cầm một mẩu và ngốn sạch trong vòng vài giây. Đứa con cả nhà Weasley lắc đầu và ho khẽ. “Anh đi ra ngoài đây ?”

Mọi người trong phòng đều gật đầu và nói “được”. Anh di chuyển ra khỏi phòng.

“Mày biết không,” Fred bắt đầu khi nó nhìn ra cánh cửa. “Tao không nghĩ là anh ấy làm nó.”

George lắc đầu. “Ừ, không.”

Harry không nhìn ai cả, chỉ lặng lẽ ngắm bàn chân mình. Họ nói đúng, Percy chẳng thể làm được nữa. Cái cách anh đi và thân hình gầy gò của anh… và cơn ho mà Ron kể với em vào buổi sáng. Bản thân Harry cũng không thể làm gì. Chẳng ai làm được gì. Percy đang dần gục ngã.

“Đừng nói về chuyện đó nữa. Chỉ là ho mà thôi,” Harry đề nghị. Nếu Percy gục ngã thì sẽ rất khó khăn.

“Tại sao không,” Ginny âm trầm nạt khi cô bé múc một muỗng cháo từ tô. Cô đứng dậy và quay qua cái “bồn”, chỉ còn lại nước nóng và đổ chén cháo vào. “Đó là sự thật.”

Harry nhìn cô bé. “Em bị mắc chứng gì vậy ?”

“Cái gì ? Anh không thể đối mặt sự thật được sao ?!” Ginny nói, nhìn về phía em.

“Không, chỉ là…”

“Anh đâu có làm được đúng không ?” Cô bé chế nhạo. “Nên tất cả chúng ta tự tin về việc Percy bị bệnh. Và khi lúc đó đến, chúng ta không có lấy một đồng để quẳng vào một đám tang đàng hoàng.”

“Sao em có thể nói về đám tang của anh ấy cơ chứ ?!” Harry la lên và dộng mạnh cái muỗng của nó xuống. “Percy sẽ không sao cả !”

“Nói dối !” Ginny la lên.

“Anh không nói dối ai cả,” Harry nói. Mặt em đỏ bừng vì cơn giận, nắm tay em trắng bệch và cuộn lại thành nắm đấm. Cả đám Weasley và Dean nhìn hai người cãi nhau.

“Lý do duy nhất anh tin tưởng là Percy khỏe mạnh vì anh không thể !” Ginny rít lên. Cô bé xoay qua nhìn cả đám trong phòng. “Không ai có thể ! Tất cả các người sẽ chẳng là gì mà không có Percy !”

“Vậy em nghĩ là chúng ta nên gọi bác sĩ à ?” Ron bình tĩnh nói. “Nó sẽ đâm nát tim anh ấy nếu chúng ta dùng những…. những thứ cuối cùng ném cho bác sĩ. Chúng ta còn chẳng có nổi đường và xi-rô.”

Môi Ginny mím lại thành một đường mỏng. “Các người không là gì nếu không có anh ấy,” Cô bé nói lần cuối và lao ra khỏi thùng xe. Cô nhìn lại lần nữa. “Bất tài !” Rầm.

Im lặng.

“Tụi mình đâu có bất tài,” Fren càu nhàu.

“Tất nhiên không.” Thằng em sinh đôi đồng ý.

“Đúng vậy rồi. Chúng ta đã không cố gắng.” Fred nói, cứng người. “Đây thực sự là một nhận thức.”

“Ừ,” George nói, gật gật đầu, “Nhận thức.”

Dean đi về phía góc và ôm lấy chân. Đứa trẻ da đen nhắm mắt lại và lặng lẽ đi vào giấc ngủ. Ron thở dài.

“Những cô bé và tâm hồn có cánh,” nó thì thầm. “Mình mừng vì mình không phải là con gái.”

“Bồ có chắc đó chỉ là tâm tình của em ấy không ?” Harry nói. Ron nhìn qua đứa bạn thân nhất. Mắt Harry nhìn xuống và đôi vai trĩu nặng. “Có thể là chúng ta.”

“Đừng nói thế.” Ron nói.

“Chỉ là…” Harry cố nuốt nước mắt. “Em ấy nói đúng. Chúng ta chẳng là gì khi không có Percy.”

“Chỉ là vì….” Ron gỡ gạc. Lúc này, nó không thể suy nghĩ về trách nhiệm. Percy chỉ là đứa trẻ như tụi nó. Hừ, anh ấy đã mười tám tuổi từ năm ngoái. Nhưng, Ron từ chối đồng ý câu nói của Ginny.

Nó ngã xuống một cái ghế đá cũ và tựa hẳn cả người vào. Dean đứng dậy từ trong hốc, nhặt lên mảnh đồ của Percy. Nó nhúng đồ vào nước và bắt đầu giặt. Percy có lẽ sẽ khá hơn khi ngủ trên một chiếc giường sạch sẽ.

Và khi nó giặt đến mảnh giẻ rách ấy, nó nhìn thấy một một vế đỏ từ một góc. Máu ? Từ vết thương ở tiệm hàn à ?

Dean nhún vai và mặc kệ nó.

________________________________________

Ginny lao xuống con phố vắng ngắt. Từng bước chân run lên vì giận. Đôi mắt cô mờ nhạt và mũi ửng đỏ. Rất nhiều đứa trẻ lảng vảng quanh khu phố ném cho cô một cái nhìn và bỏ chạy. Cô thở dài.

Họ chưa bao giờ lắng nghe cô bé ? Chưa bao giờ. Không ai chịu lắng nghe. Tất cả nghĩ rằng cô bé đang có thứ tốt vì cô là đứa út. Chà, không. Cô cũng chẳng có gì khá khẩm hơn. Nếu cô có một người chị, cô có thể. Cô sẽ có ai đó để trò chuyện, ai đó khôn ngoan hơn và cùng giới tính, nhưng không, lũ đồng lứa không thực sự hiểu cô.

Không ai tỏng đám bạn hiểu cô. Kể cả đứa thân nhất – ơ, chờ chút – từng là đứa thân nhất, Lavender. Nhưng rồi, Lavender có hiểu thứ gì đâu.

Cô bé cúi gằm xuống khi bước đi. Đây là một trong những con phố ít đông nhất nên cô bé không đứng bên ngoài vì chẳng ai đứng đó cả. Cô hút hít mũi, ước ao cô có thể mang một khăn tay.

Từng bước chân dần bình tĩnh khi đi ngang qua một công viên. Một con sóc nhỏ đang cố lấy từng hạt dẻ khi vắt qua một cành gỗ lơ thơ. Con sóc ngã khỏi cây, la lên vì đau đón.

Ginny dời tầm mắt khỏi con sóc và tiếp tục nhìn xuống. Chúng đều là sóc chuột, đuổi theo một quả hạch không thể với tới chỉ xuất hiện trên mất cành nhỏ. Chúng sẽ rơi xuống và gãy… bất kỳ thứ gì có thể gãy.

Cô sẽ không rơi xuống như chúng. Cô đã lập kế hoạch vươn lên, kết hôn với giàu có. Thế nên cô bắt đầu để ý đến Harry. Harry là đứa trẻ giàu nhất thị trấn – ú, từng giàu nhất và cũng chẳng ở trong thị trấn nữa.

Cô muốn có một bộ váy cưới màu trắng và thật lớn, thứ đắt nhất mà tiền có thể mua. Cô bé muốn có một chiếc bánh kem thật lớn với vani lượn quanh, và hoa hồng ở mỗi lớp. Cô chẳng muốn có con. Cô học được bài học đó từ mẹ mình. Trẻ con chẳng tốt chút nào. Chỉ là gánh nặng.

Gió xuân dịu dàng vuốt ve mái tóc cô bé. Ngọn cỏ lắc lư trên cánh đồng. Ginny ghét New York.

“Ô xin chào,” một thanh âm quen thuộc vang lên. Ginny ngước nhìn và thở hắt ra.

“Ô… Ông.” Cô nói với vẻ kinh ngạc.

Pettigrew nhếch nụ cười như chuột. "Ginevra Weasley."

“Làm sao ông biết tên tôi ?” Ginny không kềm được hỏi.

“Ô,” Nụ cười của Pettigrew mở lớn, “Lời đồn cứ văng vẳng ở New York mà lại, đặc biệt là về cô bét bảo mẫu làm thêm giờ.”

Ginny nao núng, “Ông là gián địêp,” cô kết tội.

Pettigrew bật cười.

“Ông làm gì ở New York này ?” Ginny lại hỏi, “Ông chẳng có việc gì ở đaya. Ông là người Virginia.”

“Vậy em biết về tôi đó chứ hả.” Pettigrew nhếch mép.

“Đúng.” Ginny nhún vai. “Tôi thấy ông trong mọi tờ báo. Mỗi một lần về ông và nạn nhân mới mà ông lừa gạt.”

Pettigrew lại bật cười. “Em cưng ơi, đừng nói thế !! Đâu phải lỗi của tôi khi họ không đủ khôn ngoan hơn khi hiểu về tôi trước khi tôi làm gì họ !”

“Ông nói láo !” Ginny nạt, “Và tôi cũng không phải một con mụ già bẩn thỉu cục cưng của ông.”

Pettigrew chế nhạo cô bé, khiến cô lại nao núng và nhìn xuống. “Tôi là một thương gia khôn ngôn. Có gì sai nào ?” Gã rít lên. Ginny cảm thấy đôi mắt đã khoan thủ một lỗ trong tâm hồn mình.

“Tôi…” Cô bé bắt đầu. “Nhưng ông đã lừa gạt.”

“Đó là công việc, em cưng.” Từ ‘cưng’ được thốt ra với cái giọng lè nhè. “Và công việc tốt đưa tiền đến cho em. Ai mà không thích tiền cơ chứ ?” Ginny nhìn vào gương mặt xấu xí của gã. “Em cũng thế, phải không ?”

Ginny không có gì để nói.

“Nhưng lũ bất tài nhà em lại đổ tội cho những người chiến thắng chúng tôi đây vì thế,” Pettigrew nói, “Chúng tôi thành công và đâu phải lỗi của chúng tôi khi mà những người như mấy thằng anh của em bị rơi xuống đáy. Nhưng e,, mặt khác.” Hắn nâng cằm Ginny lên và nhìn thẳng vào đôi mắt khiếp sợ của cô bé, “Em có thể đi lên, cùng tôi.”

Đôi mắt Ginny mở to khủng hoảng.

“Nghe thế nào hử ?” Pettigrew nói khi con mắt gã lọt ra khỏi tròng và luồn lách từng đường nét trên cơ thể phát triển trẻ trung của cô gái nhỏ.

Ginny gạt tay gã ra và lui vài bước. “Ông… ông….” Cô thở hổn hể.

“Bất cứ lúc nào em quyết định đến với tôi, bé gái. Cửa nhà tôi luôn rộng mở đón em,” gã nói khi bước về phía cô bé và chạm vào ngực cô. “Em là đứa trẻ đáng giá và xinh đẹp. Đi theo tôi khi em cần tôi.”

Ginny không thể hét lên nổi khi bỏ chạy, chưa bao giờ ngừng lại để lấy hơi thở cho đến khi trông thấy thùng xe. Cô chạy vào và đóng sầm cánh cửa lại, như thể sợ rằng Pettigrew có thể theo vào trong.

“Ginny em ổn chứ ?!” Ron lo lắng hỏi.

Ginny ngã xuống sàn khi những giọt nước mắt bất chợt lăn ra. Cô bắt đầu khóc.

“Ginny à ?” Giọng của Harry vang lên bên cạnh cô bé, tràn đầy lo lắng.

Cô bắt đầu khóc.

“Em có cần gì không ?” Harry lại hỏi.

Cô bé lắc đầu. “Để tôi yên,” cô bé thì thầm.

Mấy thằng bé nhìn nhau.

“Được rồi.”



Đọc thêm!

[HP fic] Tìm thấy tình yêu trong đau khổ chương 8

Harry tránh ngôi nhà Malfoy. Em chạy một mạch xuống phố và cúi thấp đầu bất cứ khi nào thấy một người tóc vàng, sợ rằng đó có thể là hắn.

Em không chạm mặt Malfoy từ năm mới cho đến tháng ba. Thời tiết giá lạnh đã đi qua và mọi việc lại bắt đầu sống lại. Ừm, chỉ sự vật thôi.

Cái mùi và khung cảnh dưới phố bắt đầu khó chịu.

Những người vô gia cư đi lại, ngồi thần trên đất. Vài cửa hàng mở cửa và nhiều đứa trẻ cứ quanh quẩn ngang dọc đại lộ, van vỉ từng đồng tiền.

Thông tin tệ nhất từ khi thông báo nơi ở mới bắt đầu vào ngày 03/04. Tiệm hàn mà Percy làm việc đã đóng cửa ngày hôm ấy. Hơn mười người làm công đã phải về nhà mà không có lấy một công việc. Percy là một trong số họ.

Ginny khóc nấc lên khi người anh lớn nhất thông báo vào buổi tối hôm đó. Một nửa tiền của họ là từ công việc của Percy mà ra. Họ cần số tiền đó.

“Đừng lo.” Percy cố gắng trấn an cô bé. “Anh sẽ lại được thuê lại thôi.” Nhưng giọng điệu anh nói với mọi người lại khác.

“Anh khỏe mạnh,” Percy tiếp tục, “Anh có một kinh nghiệm làm việc và chúng ta đã ở đây nửa năm. Anh chắc là chúng ta sẽ chẳng có gì phải lo. Đúng không nào ?” Không ai trả lời anh. Có rất nhiều người ngoài kia đang tìm vịêc. Percy sẽ chẳng khác gì một gã lính mới toe đang tìm việc trong mắt các ông chủ.

Đêm đó, mọi người đi lên giường với cái bụng cồn cào. Không ai chợp mắt được, nhưng chẳng ai làm ồn.

Cửa hàng sách mà Harry làm việc cũng đóng cửa. Chẳng ai mua sách nữa. Chẳng ai muốn phí tiền vào sách vở nữa. Càng ngày càng ít người cần bảo mẫu cho con mình. Nhiều người bắt đầu bán nhà, nhưng chẳng ai chịu mua. Thêm nữa, những căn nhà với sân trước cũng không cần dọn dẹp nữa.

Nền kinh suy thoái. Mọi thứ tồi tệ.


Đại khủng hoảng đã đến. Harry nghĩ và lắc lư trong óc. Đấy, lại điệp khúc đó !

Mọi thứ căng thẳng vào sáng hôm sau. Percy ra đi mà không có bữa sáng vào lúc trời vừa tờ mờ và để lại rằng có mấy cái bánh nướng nguội từ ngày hôm trước trong hộp và vài trái cam.

“Sao Chúa lại làm thế với chúng ta ?!” Ginny nức nở trong nước mắt, “Chúng ta đã làm gì sai chứ ?”

“Ai cũng bị thế,” Ron nói đơn giản, “Chúng ta là còn may. Chúng ta vẫn còn có nơi này và không ra ngoài đường như hầu hết.”

“Chúng ta đã làm việc tốt,” cô bé tiếp tục. “Mọi việc vẫn rất tốt. Thị trường cổ phiếu, kinh tế, chúng ta ! Chúng ta đã từng sống rất tốt !”

“Biết sao được,” Dean lầm bầm, “Như vậy đó.”

“Chúng ta là người Mỹ !” Ginny la lên.

“Pháp và Anh cũng cùng chung tình trạng,” Harry nói. “Nước Đức hiện giờ còn tệ hơn chúng ta.”

Ginny cắn môi, “Em ra ngoài đây.”

Tất cả đều lặng nhìn Ginny lao ra ngoài, đóng sầm cánh cửa gỗ đằng sau cố bé.

Dean thở dài. “Chuyện gì xảy ra với chúng ta đây ?”

________________________________________

“Nhìn lũ người kia kìa.” Môi Lucius cong lên thành một nụ cười nhạo khi họ lái xe qua từng con phố nhộn nhịp khu Manhattan. Một trong số đó bu đông bu đỏ một đám giẻ rách, run lẩy bẩy. “Đúng là một lũ bất hạnh, Draco. Mày đâu có muốn được liệt vào trong danh sách của chúng đâu ha.”

Một đứa bé gái gầy tong, bấu chặt một con gấu bông, đôi mắt xanh to nhìn bọn họ khi bọn họ lái đi trong chiếc xe cáu cạnh. Draco nhìn lại phía cô bé. Thật bẩn thỉu với đám ruồi bọ bay chung quanh. “Không,” anh lầm bầm đồng ý.

“Điều đó khiến chúng ta khá hơn lũ ấy. Chúng ta thành công,” Lucius tự hào tiếp tục khi lão ngừng lại. Dừng lại trong hai giây, lão quay xe về phía bên trái.

“Thành công,” drc lập lại.

Ba của anh đột ngột dừng xe lại và nhìn anh. “Và tao tin rằng mày sẽ tiếp bước con đường thành công như tao, Draco à. Tao chẳng cầu mong gì hơn.”

“Sao tôi lại phải sống vì niềm tin của ông chứ ?” Draco chế nhạo, “Tôi làm theo cách của tôi.”

Lucius cứng người và thâm trầm nhìn về phía quý tử của mình. “Mày được chiều quá rồi.”

Draco lại nhạo báng. “Một điểm khác khi sinh ra trong tầng lớp cao. Chẳng phải chúng ta luôn được chiều chuộng sao ?”

“Tao khong quan tâm mày là cái thá gì. Tao chỉ quan tâm mày làm gì,” Lucius rít lên. “Cái cách mày cư xử ở trường, với lũ con gái. Một vết nhơ trong danh tiếng được xây-dựng-cẩn- thận mà dòng họ Malfoy đã cố gắng duy trì bấy lâu.”

“Chẳng phải ông cũng vậy sao, nhất là với lũ con nít ?”

“Đừng thắc mắc về việc của tao,” Lão nói khi lại bắt đầu khởi động xe.

“Rồi, sao cũng được.” Draco khịt mũi.

Vài phút sau, họ lại ngừng lại, lần này là trước một tòa nhà nghiêm trang.

“Chúng ta làm gì ở đây ?” Draco nói khi anh nhướng một bên chân mày về phía tòa nhà. Đây là một trong những khu thương mại mà ba anh luôn đi lại. Draco nhớ cái này; anh căm ghét nó. Chà, có những thằng còn hơn cả ghét ở trỏng. Hay có thể anh ghét nó chỉ vì nó là khu làm việc yêu thích của ông già nhà anh và là nơi mà anh sở hữu toàn bộ.”

“Công việc,” một câu trả lời đơn giản. Chẳng phải luôn là công việc sao ?

“Tức là, sao chúng ta lại chọn tòa án khốn kiếp này cho một công việc đặc biệt,” Draco hỏi khi anh trừng mắt nhìn về phía tòa nhà rộng lớn.

“Ông Parkinson yêu cầu ở đây,” Lucius nói.

Chàng trai tóc vàng ngừng lại trước cửa ra vào ? "Parkinson? Ý là lão Loki Parkinson, ba của Pansy ?” Anh gầm gừ hỏi. Anh nhớ rõ con nhỏ Parkinson hồi còn đi học. Một gương mặt ngắn như chó pug nổi tiếng với lọn tóc nâu. “Sao tôi phải đến đây ?” Anh thấy mình chẳng có việc gì dính đến nhà Parkinson.

Một tay bảo an bự cồ tại lối đi quẳng cho anh một cái chế nhạo khi anh đi ngang qua. Draco lại tặng lại một cái nhìn tương đương và bước đi. Chẳng trách anh ghét nơi này. Một tay bảo vệ tầm thường cũng có suy nghĩ rằng nó hơn một người Malfoy.

“Ô, tao tưởng mày muốn theo đuổi một người bạn cũ, thế thôi.”

“Nếu ông tưởng tôi sẽ cưới một mặt chó pug thì ông điên rồi,” Draco nạt, “Tôi đi đây. Dưa tôi chìa khóa xe. Tôi tự lái và ông có thể gọi xe,” anh nói khi Lucius quay lại và quăng cho anh một gương mặt lạnh tanh.

“Ở yên đây,” Lão ra lệnh, khiếu hai người phụ nữ lạ hoắc phải đang đi qua một góc hành lang phải dừng lại và quan sát. Không muốn bị bắt gặp trong tình huống này, Draco bực bội vượt mặt ba mình gà đi thẳng đến cầu thanh gần nhất.

________________________________________
"Mừng gặp lại, bạn già.” Lucius tuôn ra một tràng cười khi lão thân thiết bắt tay ông Parkinson, người đang đội theo đúng kiểu nhà giàu trong một bộ vest trắng. “Bộ đồ đẹp đấy.”

“Cám ơn, anh chàng thân thiện,” Ông Parkinson hào hứng nói khi mời lão Lucius ngồi. Anh chàng thân thiện. Draco chế nhạo. Chả đời nào mà lão có thể là một loại người thân thiện tốt lành gì. “Và chàng trai trẻ đẹp này là con trai anh, tôi đoán thế ?”

“Đúng, đúng.” Lucius lại bật cười giả lả, “Ông Parkinson, đây là Draco."

“Hân hạnh gặp mặt ngài.” Draco nói với vẻ chế giễu nhỏ ra từ trong giọng nói khi anh kéo ghế ngồi cạnh ba mình, kẻ quẳng cho anh một cái nhìn độc địa hoàn toàn bị bỏ lơ.

“Đừng bực. Tôi có một cô con gái cũng y hệt như thế.” Ông Parkinson nói.

Tôi cũng biết là ông có mà. Draco nghĩ bực tức. Nếu có điều gì xảy ra với anh trong ngày hôm nay, anh nghĩ cũng có thể vui vẻ với nó và cứ láo toét. Chẳng có gì mà lão già của anh có thể làm trước mặt ông Parkinson.

Loki đứng lên và mở cửa văn phòng. Một thư ký lập tức bay lại. Ông nói gì đó với cô ta mà Draco chẳng nghe kịp và quay lại, rồi lại bắt đầu đi về phía chỗ ngồi.

“Ông ta cần gì ở tôi ?!” Một giọng nữ la lên, khiến Loki nhảy dựng, quay phắt lại và trừng mắt nhìn về phía cánh cửa đóng.

“Ôi, vì con mẹ nó, nói đi !”

Lucius nhướng mày và ông Parkinson căng thẳng bật cười.

“Nó đó, anh Malfoy à. Tôi mong là anh không bực bội hay….”

“Ôi trời ơi, tôi đến ngay ! Vì chúa !”

Lucius thậm chí còn ngoái đầu nhìu hơn.

Wow. Draco bật cười nghĩ, ấn tượng đó. Mặt cún giờ còn… mặt cún hơn.

“Tôi xin anh tha thứ, anh bạn,” Ông Parkinson xin lỗi, “Pansy!!”

“Cái con mẹ gì vậy ?”

Loki nhăn mặt khi cánh cửa bật tung ra. Một phụ nữ trẻ lao vào phòng, mặc một chiếc váy hồng ngắn tới gối và mi mắt dày cộm. Draco chớp chớp mắt, cái cách cô ả ăn mặc còn khiếp hơn ngôn ngữ, nhìn là biết còn tệ hơn mình.

Quanh cổ Pansy toàn xích là xích. Mỗi cái tai thì đeo mấy hạt trân châu bự xự đến nỗi Draco không biết có phải hàng thật hay không. Phần trên của bộ đồ thì ôm sát người, khoe mọi thứ ra.

Phong cách mới hay gì hả ? Draco nghĩ, để ý thấy tóc Pansy không thể cắt ngắn hơn một cái vỉ rùi, và phần trên coi bộ ôm sát đến nỗi không thể chấp nhận cho mấy thứ tương tự như vậy.

Con nhỏ này coi bộ đã lên được thêm một tầm cao mới !! Sao bây giờ còn chưa bị bắt vì ăn mặc kiểu đó nhỉ.

Mắt Lucius mở to, nhấp nháy liên hồi, rõ ràng là không tin nổi thứ trước mắt mình. Loki thở dài và lấy tay che mặt vì xấu hổ.
“Ba nhớ là đã bảo con không nên ăn mặc như thế này,” ông rít lên với cô ả và bị bỏ lơ. Cô ả chỉ đứng đó, nhìn tự mãn, hài lòng vì sự chú ý mà mình có. Đôi mắt cô quét ngang qua phòng và dừng lại trên người Draco.

“Draco Malfoy ? Mày đó hả, chó ranh ?” Cô ả hỏi với một cái nhếch mép.

“Chào mặt pug.” Draco chán nản vẫy taytừ chỗ của mình. Pansy bước ngang qua ba mình.

“Thằng đó làm gì ở đây ?”

Ông Loki bỏ lơ câu hỏi. “Con đã gặp cậu Malfoy ?”

“Tất nhiên, tụi này học chung trường,” cô trả lời và đi đến chỗ ngồi đối diện nhà Malfoy. “Túi tiền mũi hếch.”

“Mặc pug,” Draco nói. “Sao cô ăn mặc thế nào được chỉ ?”

Pansy không trả lời, chỉ chăm chăm nhìn sàn nhà, thà tự bày trò còn hơn.

“Tôi xin lỗi vì nó. Đây không phải là cách nó hay mặc,” Loki nói, cố giải thích.

“Tôi cũng mong là không,” Lucius nói, cao thấp đánh giá cô ả với vẻ hoài nghi.

“Đúng đó. Tôi thường mặc áo choàng lông thú,” Pansy nói, quẳng cho lão Lucius một nụ cười mỉm chi giả tạo.

Loki có vẻ sẵn sàng bóp cổ chính con gái mình.

“Có lẽ, hai đứa nên đi ra ngoài trò chuyện. Chúng ta có việc cần bàn.” Lucius nhanh chóng nói.

Draco đứng phắt dậy, mừng rỡ vì được thoát thân.

“Và đừng có mà làm gì cô Parkinson!"

Thiếu gia nhà Malfoy khịt mũi, “Mơ đi.”

“Tôi sẽ không để nó chạm vào tôi,” Pansy lầm bầm. Họ đi ra ngoài văn phòng, bỏ lại phụ huynh với mớ công việc hợp pháp. Khi ra khỏi tầm nghe, Draco nhìn kỹ hơn về phía Pansy.

“Cô thay đổi,” anh nói khi anh nhìn đôi chân mảnh khảnh như người mẫu bên dưới cái váy.

Cô ả chế nhạo, “Mẹ cứ bắt tôi ăn kiêng.”

“Cô không nhất thiết phải ăn kiêng,” Draco nói.

“Bả nói đùi tôi quá bự,” Pansy thốt lên.

Dracoco ghê tởm và tránh xa cô nàng, “Với giọng điệu và cách ăn mặc của cô, cô chắc chẳng có nhiều người bám đuôi đâu hả.”

“Tôi không thích đàn ông.”

Câu này làm chàng thanh niên nhảy dựng, “Cái gì ?!”

“Cái này là để đuổi chúng đi,” cô chỉ về phía mình.

“Ý cô là…”

“Tôi có bạn gái,” Pansy nói, le lưỡi một cách trẻ con.

“Cô là…”

“Là cái gì.”

“Sao cô lại cởi mở thế nhỉ ?” Draco hỏi. “Ba cô có biết chưa ?”

“Ô, biết tất.” Pansy chế nhạo, “Nhưng ổng chẳng dám làm gì đâu.”

Draco nghĩ về chuyện với Harry một lúc. Nếu Lucius biết anh từng làm gì, anh chắc chắn sẽ bị từ mặt.

“Mẹ không để ổng làm gì đâu. Nói nó là một nỗi nhục cho gia đình. Bả cố gắng để tôi lấy chồng,” cô nói, lấy ra một điếu thuốc lá và châm lửa. “Muốn một điếu không ?” cô hỏi anh, giơ ra một điếu. Draco lắc đầu và còn đi xa hơn một chút.

Vì vài lý do, anh ghét mùi thuốc lá. Anh cố tập hút hồi lên tám với một đám bạn lớn tuổi. Đó là một ký ức mà anh không hề muốn tái diễn.

"Tôi nghĩ Luna đang ở quầy đằng sau phố Trang Sức,” cô nói sau hai lần nhả khói, “Anh nên gặp em ấy.”
Đọc thêm!