Thứ Ba, 25 tháng 6, 2013

Tìm thấy tình yêu trong đau khổ chương 17




Đôi tay em vắt vẻo bên cổ Droca khi họ về đến cửa trước căn nhà lớn. Mặc dù em cố đứng dậy, nhưng cái chân đau của em đã từ bỏ khi chúng vừa chạm sàn nhà. Em bỏ Draco khi gã tóc vàng vật lộn với chìa khóa và vật xuống sàn, tự ôm lấy mình , cảm thấy quá mệt mỏi ngay cả việc giữ cho mắt mở ra.

Em ngáp một cái khi cánh cửa đẩy vào.

“Harry,” Giọng Draco thì thầm. “Dậy đi.”

Mày có thể ngủ ngoài này mà,
cơn mệt mỏi của cơ thể bảo với em. Mình mệt đến mức không dậy nổi. Em đấu tranh với cơn buồn ngủ và đứng dậy, theo Draco vào trong.

“Giờ thì im lặng nhé,” Draco thì thầm, “Anh đang cố để….”


“Drake !” một giọng phụ nữ hét lên, kéo lấy sự chú ý từ Harry. Gã tóc vàng buông ra một tiếng càu nhàu và xoay người lại. Người phụ nữ tóc đỏ lúc trước đứng phía trước họ, vận một bộ đồ ngủ màu đen gần như xuyên thấu. Bé tóc đen vặn vẹo trước hình ảnh của cô ta và nhìn qua Draco, nhưng anh chẳng hề nhìn lại.

“Drake, em lo quá,” cô ta nũng nịu bằng chất giọng ngọt như đường. “Anh lại như thế. Bỏ mặc em lại trong phòng một mình !” Ả ngừng lại để buông ra một tiếng nức nở giả tạo, đầy kịch nghệ trước khi nhìn thấy Harry. Mặt ả méo mó vì kinh tởm khi ả nhìn vào bộ quần áo rách rưới và mái tóc thảm khốc của Harry từ trên xuống dưới. “ Đây…. Đây là ai…”

“Sao cô vẫn còn ở đây ?” Draco lạnh lùng nói. “Chẳng phải đã đến lúc cô phải đi rồi sao ?”

Người phụ nữ ngạc nhiên nhìn anh. “Sao em phải đi ? Anh nói là anh đã mua em đêm nay. Dĩ nhiên em vẫn ở đây chứ.”

Gã tóc vàng lần tìm túi sau và lấy ví ra. Anh móc ra hai tờ một trăm dollar rồi vất chúng dưới sàn. “Tôi đổi ý rồi. Giờ thì mặc quần áo vào và đi đi.”

“Cái gì ?!” Giọng ả nghe không còn ngọt ngào nữa, thay vào đó là một thứ tiếng mà Harry liên tưởng đến tiếng quạ kêu mỗi sáng.

“Tôi bảo biến đi,” Draco lặp lại.

“Cái gì ?!” ả lại la lên.

Malfoy thở hắt ra và vòng tay lại. “Tôi đang nói tiếng Mỹ đúng không ?”

“Sao… đúng… nhưng… anh vừa bảo em đi ra ngoài ?” ả hỏi với vẻ hoài nghi. “Em đã làm gì sai sao, Drake ?”

“Biến.đi.cho.”

Ả há miệng nhìn anh một lúc, trước khi bình tĩnh và ngậm miệng lại. “Xin thứ lỗi ?”

“Dọn đồ đi, và đi càng sớm càng tốt. Tôi cần giải quyết một chuyện quan trọng và tôi không cần cô ở đây cản trở tôi.”

Ả lắc lắc đầu, tiếp tục chớp mắt trong kinh ngạc, trước khi quẳng cho anh một cái quắc mắt và đùng đùng lên lầu.

“Đúng ra là, biến khỏi đây ngay bây giờ,” Draco nạt nộ.

“Draco, cô ấy chỉ mặc một chiếc áo ngủ. Và cổ cũng đâu có nơi nào để đi trong đêm chứ,” Harry thì thầm.

“Cô có thể ngủ ở bậc tam cấp phía trước. Lấy chăn từ sô pha ấy. Sáng mai tôi sẽ bảo quản gia lấy quần áo cho cô.”

“Đừng nói như thật vậy !” ả la lên, hất tóc, hầu như cố tỏ ra hợm hĩnh, nhưng lại hơi có vẻ trẻ con. “Em sẽ không ngủ ở bậc tam cấp nhà anh như một con đĩ đâu.”

“Cô có quyền chọn hoặc là ngủ ngoài hành lang, hoặc là đi ngay lập tức.”

“Tôi…” Sự tự vệ của ả bị cắt đứt bởi cái nhìn của Draco. “Tôi sẽ đi. Tôi không muốn ngủ ở hành lang,” cô lầm bầm lớn tiếng ngay khi biến lên lầu.

Một lát sau, người phụ nữ đi xuống, ăn mặc gọn gàng và lấy hết đồ của mình. Tiếng đóng sầm cửa vang lên.

“Và tên tôi không phải là Drake,” Draco càu nhàu.



-------

“Thực ra cổ cũng khá là tử tế đó chứ,” Harry lầm bầm khi khập khiễng vào phòng Draco. “Em còn tưởng cổ sẽ nổi điên lên hay sao đó.”

Draco khịt mũi và đóng cửa lại. “Ừ, cô ta cũng là một người biết điều. Nhiều con điếm cứ phàn nàn về một con điếm còn nhiều hơn cô ta. Nhưng chắc là do có tiền. Anh ra giá năm mươi dollar trong một đêm và cho ả tận hai trăm.” Anh xoay người đối mặt Harry. “Và ý em là sao khi tưởng cô ta nổi điên lên ?”

“Em từng ở gần một con điếm,” cậu bé tóc đen trả lời khi em thu mình vào một cái ghế gần đó. “Em sống với một người.”

"Ginevra Weasley?"

Harry ngạc nhiên nhìn lên, “Sao anh biết tên nó ?”

“Cho xin,” Draco nói với một cái khịt mũi khác. “Đám cưới của ả vang lên khắp nơi trên radio và trang nhất tờ nhật báo thành phố hai ngày qua rồi ! ‘Đám cưới lớn nhất trong thập kỷ’.” Anh đi đến phòng tắm và bật công tắc đèn. Một ánh sáng vàng tràn khắp phòng.

“Em quên mất điều đó.”

Draco bắt đầu xả nước vào bồn tắm. “Bạn gái hả ?” anh hỏi sau một giây im lăng.

“…. Không, nhưng lúc trước em cũng đi tìm nó. Ngu lắm hả, giờ em cũng nghĩ mình như vậy. Hồi còn nhỏ nó chưa bao giờ như thế. Nó từng là một đứa tử tế.”

“Giờ thì em thấy bộ mặt thật rồi đó hử ?”

Lại một sự im lặng khi nước chảy đầy vào bồn. Harry căng thẳng vặn vẹo chỗ ngồi, cảm thấy không thoải mái trong một lúc lâu im lặng. Em ước em có thể nói gì đó để tiếp tục cuộc trò chuyện vô nghĩa này. Em mở miệng khi sự im lặng cứ kéo dài, quyết định nói gì đó. Nhưng trí óc em trống rỗng.

Mình nên im miệng thì hơn. Em dụi mắt và ngáp. Mệt mỏi lại xâm lấn. Không biết lúc nào nước đã ngừng chảy. Và thứ tiếp theo mà em biết là, Draco đang đứng trước mặt em, lắc lắc vai.

“Harry.”

“Hử ?” Harry thở hắt ra và giậy mình khi cú lắc đưa em trở lại. Draco ngừng lại. “Vâng ?”

“Cởi đồ ra nào.”

Cái gì ?!

Harry chớp chớp nhìn anh với đôi mắt xanh mở lớn.

“Em cần phải tắm. Dơ lắm rồi,” Draco trả lời. Harry đỏ mặt. “Em tưởng anh muốn gì nào, ngốc ?”

“Em tự tắm được,” Harry gầm gừ khi thẳng hướng đến phòng tắm, mặt vẫn đỏ lựng. Một bàn tay thô lỗ tóm lấy em và xoay em lại. Harry nhìn vào đôi mắt xám của Draco và nuốt nước miếng. Tay của anh chàng tóc vàng nhanh chóng cởi nút áo sơ mi trước khi em kịp phản ứng.

“Chúng ta sẽ nói chuyện nhiều hơn khi anh tắm cho em,” anh nói, không nhìn ra khỏi gương mặt của Harry khi tay anh lần xuống và kéo quần em xuống. Một nụ cười ranh ma hiện lên trên mặt. “Nào đi thôi. Em có thể để quần áo ở trong phòng tắm. Anh không thích nhìn thấy quần lót là thứ đầu tiên khi anh đi ra đâu.”

Gương mặt Harry đỏ như cà chua khi theo Draco vào nhà tắm. Em xoay người tránh Draco khi cởi toàn bộ quần áo, tự hỏi bản thân tại sao lại phải khẩn trương khi trần truồng trước mặt một người đã từng thấy mình không mặc quần áo và từng chạm vào mình chứ. Em bước ngay vào bồn ngay khi vừa cởi ra.

“Aooo…” Em nhăn nhó khi nước nóng vẩy vào vết thương, tự nguyền rủa bản thân quá nhanh nhảu.

“Ngốc quá đi,” Draco nói khô khốc. Harry nhìn anh khi anh lấy ra một chiếc khăn trắng và nhúng nó vào trong nước. Vắt khô xong, anh nhẹ nhàng chà xát lên vết thương ở cổ Harry.

“Đau,” Harry nói. Draco lấy nó ra và lại nhúng nó vào nước trước khi lặp lại động tác. Chỉ có điều, là trên vết bầm ở cánh tay Harry. Tóc đen cắn môi để không rên lên nữa.

“Anh biết Tom Riddle,” Draco chợt nói. Harry vặn vẹo. “Anh không quen hắn, nhưng anh biết vài thứ cơ bản mà mọi người trong giới kinh doanh biết.”

“Là sao ? Hắn là ai ?”

Câu trả lời là “Hắn cho người ta vay tiền. Hắn bắt đầu việc đó từ vài năm trước.”

“Hắn giống như một nhà ngân hàng hả ?”

Draco đổ nước lên vết bầm. “Đại loại thế. Nhưng hắn có quy tắc rất kì cục.”

“Quy tắc gì ?”

“Em không cần phải trả hắn tiền cho đến khi hắn cần tiền, như thế đó.” Draco trả lời. “Kẻ vay tiền của hắn không cần trả tiền định kỳ như với ngân hàng. Chỉ phải trả khi hắn muốn, không phải là khi kẻ đi vay muốn.”

“Làm sao anh biết ? Anh từng vay hắn rồi hả ?”

Draco bật cười. “Không ! Nhà Malfoy ? Vay tiền ai đó ? Không, là những đối tác nhỏ hơn của nhà anh. Rơi rụng khá nhiều rồi đấy. Sau vài cuộc tìm hiểu, bọn anh biết là bọn họ phải rút lui vì họ nợ hắn rất nhiều tiền và giờ thì hắn đòi lại.”

Harry chớp chớp mắt và lắc đầu. “Cái đó đâu có hợp pháp đúng không ? Hắn làm thế thật sao ?”

“Chẳng có vấn đề gì với hẳn cả. Rất nhiều con chó chính phủ nợ hắn tiền, nên nếu có ai đó thật sự muốn thách thức vấn đề đó với hắn, người đó chết chắc rồi.”

Harry buông ra một tiếng thở dài khi nghĩ về Tom Riddle. “Ba em mượn của hắn nhiều lắm, ổng mượn tiền từ Tom trước khi em ra đời nữa kìa. Nhưng nhà em đã có thể trả được nợ…”

“Loại trừ việc Riddle không muốn số tiền đó cho đến lúc này. Sao hắn lại muốn nó nếu hắn không cần ? Kể từ thứ Ba đen tối, tình hình tài chính trong nước rất ảm đạm. Hắn không cần tiền trước đó vì mọi thứ rất tốt đẹp. Nên dĩ nhiên, hắn muốn lấy tiền về vì hắn sợ sẽ mất trắng nếu quá muộn.”

“Anh biết rất nhiều về hắn nhỉ,” Harry nhận xét.

Draco chế giễu và đảo tròn mắt. “Em cũng sẽ biết. Bất kì ai dính líu đến hắn đều biết.”

“Kể cho em nghe mọi thứ nào.”

“Thì anh đang kể đây,” Draco nói.

“Bắt đầu từ lúc đầu ấy. Kể em nghe mọi thứ anh biết nào.”

Một cái nhìn được bắn thẳng vào em.

“Xin lỗi….”

“Hắn bắt đầu xưng tên trong nghề cho vay nóng khoảng năm 1912. Hắn từng ở tù vài lần vì chuyện gì đó mà chẳng ai biết được. Đầu tiên hắn thương lượng với các chủ đầu tư phía nam. Anh đoán là những người miền nam giới thiệu cho hắn với vài ông chủ xí nghiệp ở miền bắc.

Băng nhóm của hắn hình thành năm 1913, một năm sau khi hắn bắt đầu cho vay tiền.”

“Hắn có băng nhóm hả ?”

“Vẫn còn,” Draco nói. “Lúc đầu, nhóm đó của hắn chỉ để thị uy, không lớn lắm, cho đến khi nước Mỹ tham gia vào Thế Chiến. Hắn bắt đầu sử dụng nhiều kẻ đâm thuê chém mướn trong suốt thời gian mọi người bất đồng với hắn về vấn đề quy định về chiến tranh hay gì đó.

Thực ra hắn chẳng tự tay làm mấy việc bẩn thỉu đó, mấy tên đàn em làm. Nhiều luật sư cố gắng liên kết những tên giết người với hắn. Nhưng họ chẳng bao giờ tìm được chứng cứ.

Đến năm 1915 mọi thứ có vẻ bình lặng một chút. Rồi luật cấm bán rượu được thông qua, và bây giờ, những quán bar toàn những băng nhóm, tội phạm làm chủ đấu đá nhau giành địa bàn, và khủng hoảng đến, hắn bắt đầu gửi thư hăm dọa đến con nọ, như hắn làm với ba em.” Một tiếng thở dài buông ra.

“Bộ hắn thật sự giết người nếu họ không xoay tiền kịp thời hạn sao ?”

“Anh không biết. Anh không rõ hắn lắm.”

Lá thư thoáng hiện lên trong óc Harry. Em nghĩ về những dòng thư của ba em. “Ba em biết hắn từ rất lâu. Ông nói ông biết khả năng của Tom. Ông nói Tom sẽ giết ông nếu ông không có toàn bộ số tiền.” Em nhìn lên gương mặt của Draco. Một chân mày nhướng lên khi nghe câu nói đó.

“Vậy là, ba em có một mối quan hệ gì đó với hắn hả ? Vì ba em là người đầu tiên anh nghe được là biết rõ Tom. Chẳng ai biết rõ hắn cả, trừ những kẻ trong băng nhóm của hắn. Và bọn chúng là những tên rất trung thành. Bởi vậy mấy nhà đầu tư cá nhân cũng phải mất một thời gian khó khăn để tìm hiểu thông tin về hắn,” Draco nói. “Tất cả những gì chúng ta biết là giấy chứng sinh, gia phả, mấy thứ đó lại chẳng làm ăn được gì. Và sự thật là hắn từng vào tù một lần.”

Harry quay đi, suy nghĩ sâu sắc về thông tin đó.

“Có một điều bí ẩn về hắn mà mấy nhà đầu tư chẳng sao tìm được, dù có làm cách nào,” Draco tiếp tục.

“Điều gì ?”

Tóc vàng ngừng lại, nhíu mày suy nghĩ. “Chẳng ai biết hắn có được tiền từ đâu. Ý anh là, hắn chưa bao giờ có việc làm – một công việc chính thức, quan trọng trong đời hắn, cả trước và sau khi hắn ra tù. Và rồi tiền xuất hiện như không. Chẳng từ đâu cả.”

“…. Thì từ… từ thừa kế ? Từ ông chú giàu có nào đó chết và để lại gia tài cho hắn chăng ?” Harry đoán. Em đã đọc rất nhiều câu chuyện như thế trong vài cuốn tiểu thuyết và cổ tích, khi mà một người họ hàng giàu có để lại cho người hùng một đống tiền của và ngôi nhà, nơi nguời đó sống hạnh phúc mãi mãi. Dĩ nhiên là không tính đến, nếu điều đó thực sự đến với Tom Riddle, hắn lạm dụng sự giàu có của mình.

“Hắn có một người cha giàu có, Tom Riddle cha, chết từ hồi hắn mười lăm tuổi. Riddle cha lại không thừa nhận hắn làm con,” Draco trả lời.

“Tại sao không ?”

“Mẹ của ông con hình như là một người trong nhà thổ. Họ thậm chí chẳng lấy nhau. Bộ em nghĩ là Riddle cha muốn bị gạch tên khỏi gia phả bằng việc lấy một con điếm sao, thậm chí có là kẻ yêu y say đắm ?”

“Nhưng mà…”

“Bà ta bệnh nặng khi gặp Riddle. Người đàn bà tội nghiệp chết vào ngày Giáng sinh sau khi sinh hắn ra trong một trại mồ côi.” Tóc vàng nhăn mặt. “Bệnh sốt rét.”

“Đó là cái gì ?”

“Bị nhiễm khuẩn.”

“Ô… Vậy là hắn có tiền từ người cha ?”

Draco lắc lắc đầu. “Tài sản và bất động sản nhà Riddle không bao giờ đến được với hắn. Một họ hàng ở Anh đã thừa kế chúng.”

“Vậy hắn cướp ngân hàng ?”

“Mấy toà soạn sẽ biết và hắn vẫn sẽ ở trong tù,” anh khịt mũi trả lời. “Nơi duy nhất mà hắn có thể cướp và không bị mấy con chuột đánh hơi tiền để ý đến là kho bạc nhà nước. Và đó là nơi giăng đầy bảo an.” Draco bật cười. “Lũ đầu tư cũng sẽ đào lên được chuyện đó, nhưng Riddle chưa bao giờ ở gần kho bạc, thậm chí còn không đến gần.”

“Ai đó cho hắn tiền.”

Draco nhìn em một cái và lại rót nước qua đầu em, khiến em giật cả mình. “Liệu em có cho ai đó mười triệu dollar chẳng vì lý do gì không ?”

Bé tóc đen đỏ mặt và trừng anh. “Em không biết,” gắt gỏng, gạt nước ra khỏi đầu, “Còn anh ?”

Họ nhìn nhau một chốc. Bươm bướm chập chờn trong bao tử Harry khi Draco nhìn em, đầy hoài nghi. Em cảm thấy sự tò mò vơi dần, và thay vào đó là giữ cho mặt mình thẳng tắp với cái nhìn cái nhìn bất mãn.

Đôi môi nhếch lên đập vào mắt em, thôi bay cơn tức giận. Em thở dài khi đôi môi đó lần tìm đến cằm, nhẹ nhàng liếm lên vết thương ở cổ. Đau, nhưng lại làm em thoải mái cũng nhiều như cơn đau. Một bày tay của Draco biến mất dưới nước. Có gì đó bất chợt trao cho đứa em đang cứng ngắc của em một cái vuốt ve. Em thở dốc và nghiêng nghiêng đầu khi bàn tay của Draco dạo quanh vùng dưới, va chạm, ma sát lấy nó.

“Ừ, nếu anh có mười triệu để chia sẻ, em sẽ có được tất cả.”

-----------

Em có thể cảm thấy ai đó đang nhìn mình, dù chẳng mở mắt. Miếng băng trên mặt thực kỳ cục. Tay chân em còn cảm thấy đau hơn khi cử động.

Có là ai thì cũng đừng nhìn nữa ! em nghĩ khi buông ra một tiếng rên. Một đôi môi mềm mại đặt lên má em và em thở dài , thưởng thức giây phút đó. Em cố động đậy, nhưng có gì đó ngăn em lại. Thầm nguyền rủa, em cảm thấy là “dây thừng.”

“Mở mắt ra nào,” một giọng nói thì thầm.

“….Draco.”

“Dậy thôi.”

Em run run và mở mắt ra để rồi thấy bộ ngực trần của tóc vàng. Màu đỏ lại tìm được đường xuất hiện trên mặt em khi tay Draco di chuyển xuống dưới lưng. Draco nhìn xuống em với vẻ mệt mỏi.

“Anh dậy rồi,” Harry nói, cảm thấy ngu ngốc vì câu nói đó.

“Và em cũng dậy rồi.”

“Mấy giờ rồi ?” Tóc đen hỏi, ngáp một cái.

“Sáu giờ sáng,” trả lời. “Em thường thức dậy sớm đúng không ? Nên, dậy đi.”

“Đừng vậy mà,” em lầm bầm khi thấy Draco trượt khỏi giường. Không mặc quần áo. Em chợt cảm thấy khó mà di chuyển. Rồi em cũng nhận ra là mình cũng trần truồng luôn. Em gục đầu xuống mấy cái gối mềm khi Draco quấn khăn tắm lên người.

“Lần trước anh ngủ quên và hãy xem em đã làm gì nào,” Draco khịt mũi nói. “Nhưng đừng có mà muốn biết em làm anh phát điên thế nào.”

“Em vô tội,” Harry nói, cố tỏ ra mỉa mai. Màu đỏ trên mặt tố cáo em. Draco khẽ cười khi anh lại cúi xuống và đặt một nụ hôn lên trán Harry.”

“Anh sẽ sớm trở lại.” Một lúc sau, cánh cửa lặng lẽ đóng lại.

Harry chôn mặt vào gối, mỉm cười hạnh phúc khi cảm giác choáng váng vờn quanh em. Em cũng chẳng buồn quan tâm việc liệu hành xử giống như một cô gái nhỏ hay không. Ý nghĩ Draco vẫn cần em đã tạo thành một cảm xúc ấm áp mờ nhạt.

Cửa mở. Harry quay đầu lại. Một khay thức ăn đặt ở bàn cạnh em, và mùi của thịt xông khói chui vào mũi. Rồi em nhớ ra là mình chưa ăn gì ba ngày nay rồi. Bụng em cất tiếng kêu to, lầm bầm xấu hổ, và theo sau đó là một tràng cười từ tóc vàng.

------------

Số 15 đường Henry.

Khung cảnh tòa nhà mang em trả lời hiện thực khi em thây Draco bước vào tỏng đó. Đó là những gì mà họ dự tính; Draco đi trước, em theo sau. Vậy là Riddole chẳng có gì phải nghi ngờ việc Draco là bạn em cả.

Em có thể cảm thấy mặt Draco vặn vẹo khinh bỉ khi em bước đến số 15. Bên trong nhà số 15 là một người phụ nữ, đứng đằng sau một cái quầy với nụ cười mở rộng, sáng lạn mà Harry nhanh chóng nhận ra là sự giả tạo. Thực ra, em đi qua tòa nhà, nhìn xung quanh như thể bị lạc đường.

Em có thể nghe thấy tiếng cười giải tạo của Draco khi anh chào người phụ nữ. Năm phút sau, anh bước vào.

“Ừm, chào,” em nói với người phụ nữ đứng sau quầy. Đến gần hơn, em có thể thấy là bà ta bị thiếu một cái răng cửa. Có còn lại thì vàng ệch. Thực ra, mỗi cái răng mà bà còn lại hoặc màu vàng hoặc màu nâu. Bà quẳng cho em một cái nhìn như thể mũi em dính lọ.

“Tên ?” bà nói, nụ cười giả dối mất hút khi xem xét em từ đầu tới cuối, cả mấy vết bầm tím.

“Ừm, tôi đến gặp Riddle,” em trả lời.

“Hử,” người phụ nữ bực bội. “Trông mày chẳng giống như có đồng nào trong túi.”

“Tôi đến để gặp Riddle,” em lặp lại. Thực tế, em không có tiền trên người; Draco có. Hoặc ít nhất, Draco bảo là có.

“Chờ ở đây,” bà nạt nộ khi bước vòng qua quầy và mở một cánh cửa có dán bảng là “Nhà kho”. “Ông Riddle ở đây.”

Harry thậm chí không buồn buông một lời cảm ơn khi đi đến cánh cửa để mở, chỉ muốn tặng cho bà ta một cú đá mà mụ đáng phải có. Bà xì một cái cái mỉa mai khi em bước vào trong. Em gầm gừ đáp trả khi cánh cửa đóng ngay trước mũi.

Một tràng tiếng cười hô hố và vỗ tay ập vào tai khi em quay lại. Em ngây lập tức cứng người lại, tim đập liên hồi vì sợ hãi. Đó là loại chào mừng từ Riddle sao ? Em nhìn lên và thở phào. Không ai cười vào em cả.

Tất cả đang cụng canh cách mấy chiếc ly tách trên bàn. Đàn ông và đàn bà la hét huyết sáo như những thứ mà Harry chỉ có thể diễn tả là mấy tên điên mê sảng. Em nuốt nước miếng , cảm thấy muốn biến khỏi đám đông điên khùng này thì hơn.

Phía trước căn phòng là một cái chuồng.

Một con heo trong đó, hét lên đau đớn khi một cây roi vung lên, quất vào làn da màu hồng nhạt. Con heo nhảy lên và chạy xung quanh chuồng, tiếng khóc của nó chui vào lỗ tai Harry. Đám đông lại la hét cười cợt như thể con vật chỉ vừa hoàn thành một điệu nhảy quyến rũ. Mà trong con mắt của chúng, Harry đoán chắc là chúng nhìn ra như vậy đấy.

Em cố khóa âm thanh đó lại khi rời tầm mắt khỏi con heo, mắt quét quanh phòng, cố gắng tìm Draco. Malfoy đang ngồi ở dưới căn phòng, nhìn xuống ly nước của mình, không chạm đến nó. Anh ngẩng đầu lên và bắt gặp ánh mắt của Harry, trước khi quay đi.

Harry hít một hơi thật sâu.

“Chà chà,” một giọng nói chợt vang lớn. “Nhìn xem chúng ta có ai ở đây ! Ngài Potter đến để tham dự cùng chúng ta !”

Đám đông – chỉ một giây trước, còn đang reo hò phấn khích – rơi vào im lặng trước thông báo sự hiện diện của Harry. Nụ cười biến mất trên gương mặt họ và một người đàn ông ở giữa đám đông đứng dậy.

Làn da ông ta có một màu vàng nhạt ánh lên từ ngọn nến và quần áo lùng thùng. Mắt hẹp tí và mũi gần như không có.

“Tom Riddle ?” Harry hỏi bằng một giọng thì thầm.

“Rất vui được gặp cậu, ngài Potter," gã đàn ông rít lên, gương mặt nặn ra một cái nhếch môi. Đi đến gần Harry, cậu bé có thể thấy làn da của hắn rất nhợt nhạt – màu vàng chỉ là một trò ảo giác từ ánh nến. “Tất cả chúng tôi đều đang đợi caụa.”

“Xin lỗi vì bắt ông phải chờ,” em trả lời một cách lạnh lùng hết mức, ước gì có thể chạy đến bên Draco và để anh xử lý việc này. Riddle đặt một bàn tay lên vai em và dẫn em xuyên qua đám đông im lặng. Harry ngẩng cao đầu, đầu gối lại run run vì sợ hãi sau cái va chạm đó.

Mọi người lùi lại. “Là Potter,” có ai đó thì thầm trong… kinh sợ ? Em nhìn vào người đàn ông đó, đối phương ngay lập tức lùi ra khỏi tầm mắt của em.

Họ đang… sợ ? Sợ mình ư ? Chắc hẳn là do Riddle, không thể là mình được, em nhíu mày nghĩ. Nhìn xung quanh, em có thể thấy gương mặt của họ, một vài treo đầy hoài nghi. Một đám vai u thịt bắp bên trái em, tuy nhiên, lại nhìn em đầy ghê tởm. Em hít một hơi thật sâu, thoát ra khỏi tầm tay của Riddle, đi về phía một trong đám người đó. Cơn giận của họ nhanh chóng bay biến khi họ trừng to mắt nhìn em, mặt trắng như tấm vải bọc lấy thân thể Percy.

Hoài nghi bởi biểu cảm đó, Harry lại quay lại.

Sao vậy nhỉ ?





Đọc thêm!