Chương 26
Lâm Việt im lặng nhìn nam nhân uống đến say khướt, miệng Lâm Mộ Thiên phát ra tiếng nức nở như cún con, Nhiên Nghị cả người cứng ngắc, không dám động đậy, Lâm Việt hiểu rõ liếc mắt nhìn Nhiên Nghị một cái, hờn giận nhíu mày.
Thư Diệu thường thường nhìn qua kính chiếu hậu đánh giá hai người.
Trầm mặc nửa ngày, chỉ nghe có người nói.
"Chuyện bên công ty, có thể bắt đầu hành động."
Ba người ăn ý liếc nhìn nhau, giống như đặt thành một hiệp nghị.
Lúc ba người đưa Lâm Mộ Thiên trở về, vừa vặn gặp Vĩnh Trình vừa ra khỏi, Vĩnh Trình nhìn đến Nhiên Nghị cùng Thư Diệu đỡ Lâm Mộ Thiên đang té xỉu, Lâm Việt thong thả theo sát bọn họ.
"Anh ta làm sao vậy ?"
"Say chứ còn làm sao nữa ?" Lâm Việt cười đáp lại Vĩnh Trình, cười đến mức giống như một con hồ ly giảo hoạt.
Vĩnh Trình thần tình nhìn nam nhân say khướt, lâu lâu lại nói mớ hai ba câu, Lâm Mộ Thiên tựa hồ hoàn toàn không nhận thấy tình cảnh của mình rất nguy hiểm.
Vĩnh Trình nhíu mày, là anh nghĩ hày, hay là đa nghi ? Vĩnh Trình thủy chung cảm thấy được ba người này vẻ mặt âất kỳ quái, lúc mình xuất hiện tựa hồ khiến cho ba kẻ này bất mãn.
Vĩnh Trình lại nhìn Lâm Mộ Thiên một cái, quần áo Lâm Mộ Thiên hỗn độn mở rộng, da thị lộ cả ra ngoài....
Giờ phút này, ánh mắt Vĩnh Trình lạnh đi rất nhiều.
Dưới ánh mắt lạnh như băng của Vĩnh Trình, Nhiên Nghị cùng Thư Diệu đỡ Lâm Mộ Thiên đi vào huyền quan.
Hành lang nhà trọ, ngọn đèn hôm ám cứ lập lòe, hai dáng người cao ngất đứng chung một chỗ khiến không gian trở nên hẹp đi rất nhiều.
"Tôi không biết cậu cùng ả đàn bà của Lâm Mộ Thiên có quan hệ gì, nhưng là, tôi nhắc nhở cậu, cậu đừng làm quá phận, có đôi khi làm căng quá, con thỏ cũng có lúc cắn người." Lâm Việt mặt mang nụ cười, giống như đang nói một lời tuyên thắng.
Vĩnh Trình không để ý nở nụ cười.
"Tôi xài qua con đàn bà của Lâm Mộ Thiên, kia thì thế nào ?" Vĩnh Trình không biết xấu hổ nói đến chuyện đáng xấu hổ kia.
Anh không biết Tâm Nghi này có gì xinh đẹp, cũng không cảm thấy cô ta có điểm gì tốt, nhưng nếu chỉ nghĩ đến đem loại đàn bà của Lâm Mộ Thiên dùng qua, anh liền khống chế không được xúc động, huống chi, Tâm Nghi cũng chủ động, căn bản không có nửa điểm không tình nguyện, đây cũng đâu phải lỗi của anh.
Vĩnh Trình chính là tùy hứng như vậy, chuyện anh muốn làm, không ai có khả năng can thiệp, giống như anh ở ngắn ngủi vài năm đã thần kỳ bật dậy, ở trong giới thương nhân đã hình thành một hệ thống tài chính khổng lô, bao gồm thâu tóm công ty của cừu nhân, hoàn thành trả thù ! Chính là, khi đã đi lến đến đỉnh, lại cảm thấy cuộc sống thực thiếu đi lạc thú, lúc anh đang nhàm chán, anh cũng chỉ có thể ngẫm lại hẳn là phải xử trí cái tên "dư nghiệt" Lâm Mộ Thiên này thế nào.
Anh là thực chán ghét Lâm Mộ Thiên, nhưng chỉ có anh có thể, không có nghĩa là người khác cũng có thể ! Vĩnh Trình chính là bá đạo, ích kỷ như vậy !
"Chẳng sao cả, ngủ với nữ nhân của anh ta cũng không sau, đừng ngủ với anh ta là được." Lâm Việt cười đến đắc ý, "Cậu cũng đâu phải biến thái đúng không, không phải biến thái mà động đến đàn ông, tôi là "bạn nhóm" mới nhắc nhỏ cậu, nếu thành biến thái, mặt mũi của cậu để chỗ nào bây giờ."
Lâm Việt chính là biết rõ nhược điểm sĩ diện của Vĩnh Trình, tuy rằng miệng nói là biến thái, chính cậu ta còn không phải cùng Lâm Mộ Thiên làm chuyện biến thái sao !
Lâm Việt nói với bản thân.... đó không phải là biến thái !
Cậu chỉ muốn trả thù, chính là khiến cho Lâm Mộ Thiên tên đó cảm thấy khuất nhục, cũng không có gì khác, đúng.... không có gì khác....
Chương 27
Lâm Việt tự chìm đắm trong suy nghĩ, lại nghe thấy Vĩnh Trình cười khẽ.
"Cậu tốt nhất mà lo cho bản thân mình đi, tôi không phải biến thái không phải là cậu tính nói, cậu cũng không phải sao, tự cậu trong lòng rõ ràng cả, nói những lời này với tôi cũng vô dụng thôi."
"Ha ha."
"Cậu phải biết rằng tôi là ai, không ai có thể thay đổi suy nghĩ của tôi."
"Vậy cứ chờ xem."
Vĩnh Trình thản nhiên nhìn cậu một cái, bỏ đi. Lâm Việt mang theo nụ cười đắc ý vào nhà, cậu biết mình đã thắng một ván, Lâm Mộ Thiên cái tên nam nhân ngu ngốc kia, đã sớm bị cậu đùa qua.
Đóng cửa huyền quan, hành lang lâm vào một mảnh đen tối, cho đến lúc bốn giờ sáng, ba người thanh niên tuấn mỹ đưa Lâm Mộ Thiên về nhà mời rời đi.
***
Khi Lâm Mộ Thiên tỉnh lại, hắn đã không nhớ rõ chuyện xảy ra tối qua , hắn cả người đều đau, cũng không động đậy được, trên người có dấu hôn, nhưng hắn nhìn thấy người ngủ bên cạnh mình là vợ mình, hắn mới buông tâm.
Hắn thở dài nhẹ nhõm một hơi, còn tưởng rằng tối hôm qua...
Từ khi đó, Lâm Mộ Thiên công việc càng ngày càng ít, hắn rất ít cùng các thành viên trong nhóm chạm mặt, nhưng khi mở ra TV đều thấy hình ảnh sinh động của Lâm Việt cùng Vĩnh Trình, điều này này làm cho hắn lâu thật thật không còn muốn xem TV.
Ngày qua ngày, Tâm Nghi cùng hắn cứ như vậy mà trải qua cuộc sống hài hòa, không ai đến quấy rầy bọn họ, điều này làm cho Tâm Nghi thực thỏa mãn, cũng thật vui, hắn thích chính là cuộc sống yên tĩnh.
Nhưng Lâm Mộ Thiên không nghĩ đến, cuộc sống bình tĩnh của hắn lại nhanh chóng bị phá vỡ.
Buổi tối ngày hôm ấy, thời tiết rất tệ, trên bầu trời có tiếng sấm vang nặng nề, công ty lại đột nhiên thông báo đến, giải tán nhóm của hắn, loại chuyện này đến đột ngột, không hề có dự liệu , hay có lẽ là do hắn quá ngu độn, không phát hiện ra chuyện biến hóa xung quanh, khi hắn nhận được tin xấu này, hắn lập tức đi tìm Vĩnh Trình, hắn muốn hỏi rốt cục đã xảy ra chuyện gì.
Trong văn phòng công ty tất cả đều bị dọn sạch, nhóm nhân viên đều ngừng công việc trên đầu, mỗi người đều lo lắng nhìn thấy mấy tay bảo an đến thanh lý đồ đạc, tất cả mọi người đều sợ hãi, tất cả mọi người đã biết công ty xảy ra chuyện.
"Rốt cục là làm sao vậy ? Buổi sáng hôm nay còn tốt, buổi chiều liền biến thành như vậy ?"
"Các người còn không biết sao ! Công ty đã bị TS thu mua !"
"Thì phải nói là ông chủ phải từ chức ? Chúng ta phải làm sao bây giờ ? Chúng ta có bị giảm biên chế hay không ?"
Mọi người đều lo lắng bàn luận, lúc này, một vị đại diện mặc tây trang đứng ra nói chuyện.
"Mọi người không cần khẩn trương, công ty thay ông chủ, nhưng mọi người vẫn còn có việc, nhân viên sẽ không bị đổi." Người đại diện ưng thuận hứa hẹn, chính là ai cũng biết nguy hiểm không rời đi bọn họ, nhân viên cấp cao đều bị thay đổi, nói lên được công ty đã bị thâu tóm hoàn toàn.
Đọc thêm!
Thứ Ba, 27 tháng 12, 2011
Đế nghiệp vô thương chương 42 - Đào
Nhân quần phân loạn, ánh lửa bốc cao, biến cố xảy ra thình lình khiến Trữ vương phủ xôn xao, hậu viện vốn canh phòng nghiêm ngặt không biết có phải vì chuyện trong đại sảnh hay là do nguyên nhân khác, thủ vệ đều chạy về phía trước, trong hậu viện cũng không còn bao nhiêu người.
"Ư !" Thủ vệ gác ngoài phọng đột nhiên quay mặt về phía sau, được kẻ khác chộp được kéo vào trong bóng tối.
Hai bóng người từ trong góc chạy ra, rõ ràng là Nguyên Uyên cùng Tiểu Xuân Tử.
"Gia, văn hương trùng chính là tiến vào phòng này, Vương gia nói không chừng là ở ngay trong phòng." Tiểu Xuân Tử nhỏ giọng nói, trong mắt lóe lên quang mang cấp bách.
Nguyên Uyên khẽ nhíu mày, nếu Nguyên Bạch Lệ thật ở trong phòng này, thủ vệ ngoài kia cũng không tránh khỏi là môt lũ phế vật, theo tính cách của Trương Tứ Phong nhất định là tăng cường phòng thủ, văn hương trùng lại bay về phía này, kia Nguyên Bạch Lệ nhất định là ở đây.
Trong lòng tuy có hoài nghi, Nguyên Uyên vẫn có chút khẩn cấp cùng Tiểu Xuân Tử đi vào trong phòng, mặc kệ bên trong có bẫy rập gì hay là có gì khác, Trữ vương phủ đột nhiên có chuyện xảy ra ngoài ý muốn sẽ làm cho Trương Tứ Phong đề phòng chậm chạp.
"Rầm" một tiếng mở ra phòng ở, đưa mắt nhìn lại căn bản không có một người, ánh mắt đột nhiên chạm đến bóng người nằm trên giường, mà văn hương trùng lại phịch cánh bồi hồi không chừng, Nguyên Uyên nhanh chóng chạy đến : "Bạch Lệ !"
Dùng sức xốc lên màn, nằm ở trên giường không phải là nam nhân, mà là một cô gái đang hôn mê bất tỉnh, bên cạnh là một đống y phục bị xé vỡ, mà cô gái này lại đang mặc phục sức của một nam tử, văn hương trùng đang ở trên y phục bay tới bay lui một hồi lâu cũng khôgn có hạ xuống, lại hướng ra ngoài cửa bay đi.
"Trùng ngu đần !" Nguyên Uyên phẫn hận mắng một câu, Tiểu Xuân Tử bên cạnh cầm lấy y phục để sát vào ngửi ngửi, nói : "Gia ! Y phục này có mùi, là... là mùi lãnh hương trên người Vương gia !"
Tiểu Xuân Tử cầm lấy quần áo lại ngửi tới ngửi lui, đang muốn nói với Nguyên Uyên hai câu thì phát hiện Nguyên Uyên đã chạy nhanh ra ngoài, "ôi" một tiếng vội vàng đuổi theo : "Gia ! Chờ nô tài với !" Dứt lời ôm lấy y phục tán loạn trên mặt đất luống cuống chạy ra ngoài.
Chạy nhanh về phía tiền thính, Nguyên Uyên trong lòng thầm mắng không thôi, chàng như thế nào mà lại ngu ngốc như vậy ! Người kia, tân nương kia nhất định là Nguyên Bạch Lệ, cảm giác quen thuộc khó hiểu kia chính là bởi vì người nọ ! Tưởng tượng đến lũ Hung Nô ở tiền thánh, Nguyên Uyên lại chạy nhanh hơn lao về phía tiền thính.
Lúc này trong tiền thính, ba người giằng co.
"Ngươi... Ư..." Trương Tứ Phong vẫn chưa nói xong thì lại bị thanh trâm rút ra khỏi người mà kêu lên, nhưng vẫn như cũ nắm chặt lấy tay nam nhân, không buông ra : "Chớ đi !"
Gương mặt bị tấm voan hồng che khuất không nhìn ra biểu tình gì, trâm cài tóc nhiễm máu trong tay lại hướng về phía nam tử, ngay lúc Nguyên Bạch Lệ sắp đem trâm cài đâm vào ngực Trương Tứ Phong, một bàn tay nắm lấy hắn, Nguyên Bạch Lệ vội lắc mình né tránh.
"Nương tử quả nhiên thật lợi hại !" Hắc y nam tử hét lớn một tiếng liền vọt về phía Nguyên Bạch Lệ, rất có chi thế muốn cướp lấy, "Đặt ở Trung Nguyên thì thật lãng phí, không bằng cùng ta trở về !"
Nhướng mày, Nguyên Bạch Lệ thầm mắng tên hắc y nam tử xuất hiện không đúng lúc này, đối mặt với Hách Liên Thánh Lan đang từng bước ép sát, Nguyên Bạch Lệ thầm nghĩ phải đem tên này đánh cho một trận, quái nhân này không đi giết Trương Tứ Phong lại nhằm vào mình, thật sự là bậy bạ cực điểm ! Nan có thể nào y muốn bắt mình về làm phu nhân chứ ?
Nguyên Bạch Lệ nghĩ muốn mượn tay Hách Liên Thánh Lan giết Trương Tứ Phong, Hách Liên Thánh Lan lại vừa vặn đứng trước Trương Tứ Phong ép sát Nguyên Bạch Lệ, Trương Tứ Phong bị thương lại đứng lên muốn bắt lấy "tân nương", ba người lập tức chụm lại thành một khối loạn thất bát tao.
"Bắt được !" Hách Liên Thánh Lan thân thủ một trảo, thiếu chút nữa bắt được Nguyên Bạch Lệ, đối phương lách mình né ra sau, khăn hồng trên mặt nhẹ nhàng rơi xuống.
Nguyên Bạch Lệ cả kinh, hắn cũng không muốn bị kẻ khác nhìn đến bộ dáng này, thuận thế bắt lấy tấm mạng che lại mặt.
"Chủ nhân !" Một tiếng nữ tử căng thẳng la lên bên cạnh, Trúc Tử dẫn dắt nhân mã hướng về phía ba người.
"Mau bắt lấy bọn họ !" Trương Tứ Phong hét lớn với Trúc Tử.
Cứ như vậy quấn lấy nhau, bản thân liền thật sự trốn không thoát, nếu lại bị bắt, theo tính cách của Trương Tứ Phong thì cũng không biết sẽ làm gì mình. Cừu nhân ngay tại trước mắt nhưng không có cách nào giết chết, nhưng nếu cứ tiếp tục dây dưa, chỉ sợ người không giết chết được ngược lại tự mình phải nộp mạng, Nguyên Bạch Lệ cắn răng quay đầu vứt mũ phượng về phía Trương Tứ Phong cùng hắc y nam tử, thừa dịp khoảng cách này lập tứng lao ra ngoài cửa, hắc y nam tử gặp "tân nương tử" chạy thoát ra phía ngoài, cũng đuổi theo.
"Bạch Lệ ! Chớ đi ! Ngươi đã trúng cổ độc, rời khỏi ta thì ngươi sớm muộn gì cũng sẽ hộc máu bỏ mình, trở về !" Chịu đựng vết thương càng ngày càng xuất nhiều huyết, Trương Tứ Phong nghiêng ngả lảo đảo đi về hướng nam nhân bỏ chạy mà lớn tiếng hô.
"Đuổi theo cho ta ! Đuổi theo !"
"Chủ nhân ! Cẩn thận miệng vết thương !" Trúc Tử đuổi theo kịp thấy ngực Trương Tứ Phong bị nhiễm đỏ một mảnh trong lòng sốt ruột vạn phần, lại thấy Trương Tứ Phong lúc này còn nhớ thương người nọ lại vừa tức vừa hận, nhân mã trong phủ này cũng không nhiều, bên ngoài đột nhiên lại có một đám người Hung Nô tập kích Trữ vương phủ, Trương Tứ Phong lại bị thương, Trức Tử phía sau như thế nào có thể phía binh mã đi tìm một người, nghĩ đến Trương Tứ Phong sẽ tức giận, nàng cũng biết, một chưởng đánh ngất Trương Tứ Phong rồi đưa về phía cửa ngầm nơi hậu viện.
Đọc thêm!
Đế nghiệp vô thương Chương 41 - Thưởng nhân
Nguyên Bạch Lệ căn bản là bị kéo đi vào, tuy rằng trong lòng đã muốn có chuản bị, nhưng mới bước vào thì bên tai liền vang lên không ít tiếng nghị luận, hắn thật là muốn quay đầu bước đi.
Mạng voan hồng bên ngoài lay động, cũng không nhìn cẩn thận, chính là có vô số ánh mắt di động trên người mình, này đó cũng không phải làm nn để ý, chính là ngẫu nhìn có vài tầm mắt nóng bỏng chăm chú nhìn lên người, như mũi nhọn đâm vào sau lưng, rất muốn.... quay đầu lại đi xem là ai.
"Nhất bái thiên địa !"
Một thanh âm lanh lảnh nháy mắt kéo lại suy nghĩ của Nguyên Bạch Lệ, lúc mày nhíu lại là lúc tân lang đã cúi thắt lưng, nhưng hắn còn đứng thẳng lưng không có ý định bái thiên địa.
Trương Tứ Phong thấy phản ứng của Nguyên Bạch Lệ liền ném một ánh mắt cho Trúc Tử đang đỡ lấy nn, đối phương che miệng cười trước mặt mọi người làm trò đem "tân nương" dùng sức đè xuống, thấy thô lỗ thế nào thì thô lỗ thế ấy.
Không có điểm tựa lại bị đè xuống, nn vô lực tự nhiên cứ như vậy mà chúi người về phía trước, nhưng cũng vừa lúc được Trương Tứ Phong tiếp được, thuận thế tạo thành tư thế phu thê song song, "Bái thiên địa" liền cứ vậy mà xong.
Người bàn bên cạnh đều đem bộ dạng tân nương bị ép buộc phải quỳ lạy đều để ở trong mắt, trong lòng có một sự nghi hoặc thật lớn, nữ nhân thiên hạ có ai không muốn gả cho một Trữ vương vừa cường thế vừa anh tuấn, "Đại cô nương" này sao lại cố tình tỏ ý không vui ? Lại nhìn Tể tướng đang ngồi trên đài, lại một bộ chuyện gì cũng không xảy ra.
"Nhị bái cao đường !" Lần thứ hai quỳ lạy này, cũng như lần thứ nhất, đều thấy thị nữ ấn đầu tân nương xuống.
Xem ra cô gái này không phải cam tâm tình nguyện gả đi, ta cướp cô dâu, cũng là một chuyện tốt đi. Hách Liên Thánh Lan trong lòng nghĩ, cây quạt phất một cái che khuất mặt.
"Phu thê đối bái !"
Đúng lúc Trúc Tử tiếp tục áp nhân thời điểm, ngoài cửa đột nhiên truyền đến từng trận tiếng hỗn độn.
"Cháy ! Cháy !" Từng trận lửa thẳng hướng về phía chân trời, yên hỏa pháp ngày hôn lễ không biết xảy ra vấn đều gì, đều cùng nhau nổ lên, dấy ánh lửa lên đến âận trời, tân khách sợ đến mức thét chói tai liên tục, chạy loạn chung quanh.
"Người đến !" Trương Tứ Phong hét một tiếng, một đám hắc y thị vệ không biết từ chỗ nào đi ra vây quanh đám người.
"Chủ nhân, nô tì đi xem xem !" Trúc Tử tiến lên từng bước, đợi đến khi có sự chấp thuận của Trương Tứ Phong mới lập tức chạy ra khỏi phòng đi đến chỗ phát hỏa, rất nhanh ngoài cửa truyền đến tiếng la hét.
"Gia ! Gia ! Đây là chuyện gì chứ ! Nơi này nguy hiểm, chúng ta đi mau !" Nhìn đám người chạy ra bên ngoài, Tiểu Xuân Tử nắm chặt tay áo Nguyên Uyên.
"Trương Tứ Phong này phỏng chừng cũng là gặp phải ai đó, hừ ! Loạn thật là tốt, đi theo ta !" Nguyên Uyên liếc mắt nhíu mày nhìn tân lang tân nương trong sân, với tân nương kia vẫn có một loại cảm giác không thể nói rõ, nhưng vì mục đích quan trọng hơn, Nguyên Uyên lập tức ném lại cảm giác khác thường này ra đằng sau, kéo lấy Tiểu Xuân Tử ra khỏi đám người hỗn loạn lặng lẽ đi vào hậu viện.
Bị Trúc Tử thả ra, "tân nương" lập tức giống như không có xương cốt yếu ớt ngồi trên chân Trương Tứ Phong, y phục thật dài kéo lên, cánh tay vốn không thể nhúc nhích được lại từ trong mũ phượng lấy ra một cây trâm gài tóc thật dài nhỏ, gắt gao nắm trong tay giấu dưới bộ váy.
"Tiếp tục !" Một phen ôm chặt lấy nn vào trong lồng ngực, Trương Tứ Phong nhẹ giọng không để ý đến hỗn loạn bên ngoài, kéo Nguyên Bạch Lệ đến làm lễ bái phu thê.
Bà mối bên cạnh đã bị sợ tới mức kêu không ra tiếng, Trương Tứ Phong túm lấy cổ mụ, phẫn nộ quát : "Mau tiếp tục ! Còn ngẩn người sẽ giết chết ngươi !"
"Phu... Phu thê lễ thành ! Đưa vào động phòng !" Bà mối hô to một tiếng, thân mình mềm nhũn, sợ hết mức ngồi trên mặt đất, nhanh như chớp chui xuống ghế không dám đi ra, lại đột nhiên cảm thấy được phía sau bị người đè lên, vừa ngẩng đầu, liền thấy một hắc y nam tử đối diện mình cười, sau đó là hình một bàn chân, "á" một tiếng ngất xỉu.
"Đường đường là một Trữ vương cũng làm ra chuyện bức hôn này sao ?" Hắc y nam tử thân mình vừa chuyển chân đạp lên bằng tiến về phía Trương Tứ Phong trong sân, đối phương hừ lạnh một tiếng đưa tay áo vung lên, bên cạnh liền lập tức vây lên một vòng thị vệ.
"Đi !" Một phen lôi kéo lấy Nguyên Bạch Lệ đang mềm oặt trên mặt đất, Trương Tứ Phong lại ôm chặt nn vào trong lồng ngực, đang muốn đi ra ngoài phòng, phía sau đột nhiên truyền đến một trận hàn khí, Trương Tứ Phong hừ lạnh một tiếng ôm lấy thắt lưng Nguyên Bạch Lệ tránh qua một bên, rút ra thanh nhuyễn kiếm bên hông chống trả lại công kích.
Vừa phải che chở Nguyên Bạch Lệ, vừa phải đối phó địch nhân, Trương Tứ Phong bắt đầu chật vật, lại gắt gao ôm lấy người trong lồng ngực không hề thả lỏng.
"Ngươi là người nào ?" Đối diện hắc y nam tử, Trương Tứ Phong trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
"Người đi cướp tân nương !" Hách Liên Thánh Lan một câu nói xong lập tức bay về phía "tân nương" trong lồng ngực Trương Tứ Phong, Trương Tứ Phong lạnh mắt lập tức đánh trả, công kích nháy mắt đem Hách Liên Thánh Lan bức lui vài bước, Hách Liên Thánh Lan còn chưa kịp tán thưởng kiếm pháp của Trương Tứ Phong thì trên mặt Trương Tứ Phong đã lộ ra vẻ mặt đau đớn.
Một cây trâm cài tóc đâm vào ngực nam tử, mà người cầm trâm đúng là "tân nương" được nam tử ôm vào trong lòng.
"Ngươi..." Trương Tứ Phong hiển nhiên không ngờ được Nguyên Bạch Lệ vốn đã mất hết sức lực lại đột nhiên có khí lực đi ám sát mình, thứ tràn ngập trong mắt không phải là nộ khí, mà là sợ hãi...
Đọc thêm!
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)