Thứ Tư, 15 tháng 9, 2010

Dục Mãn Hạn Lâm chương 15 - Sự khác nhau

"Không thể được." nam nhân trả lời không chút do dự.

"Phải không ?" Lạc Tư hừ một câu, ngón tay ở trên thân nam nhân nhẹ nhàng hoa động. "Ta cũng không miễn cưỡng ngươi, cơ mà khuôn mặt cùng thân thể này từng bị nam nhân âu yếm qua còn có thể cùng nữ nhân khác bên nhau sao ? Ngươi tên gì nhỉ........"

"A ! Hướng Nhất Phương." Ngữ khí mang theo vẻ trào trào phúng, Lạc Tư vô cùng thân thiết tiến sát vào nam nhân mà lãnh khốc nói "Nhất Phương, ngươi như vậy không có tư cách có được giai đình, người vợ tương lai của ngươi cùng đứa nhỏ khi biết ngươi từng bị nam nhân áp chế, hơn nữa chẳng phải một lần, ngươi nói xem bọn họ nghĩ thế nào ? Bọn họ nhất định ghê tởm ngươi, hận ngươi, rời xa ngươi....."

Hướng Nhất Phương cắn cắn môi, thản nhiên trả về một câu : "Cảm tạ, việc này không nhọc ngươi lo lắng." Những điều Lạc Tư nói hắn cũng đã nghĩ qua, nhưng làm sao bây giờ ?

Hắn đã đáp ứng với thầy, nhất định phải chăm sóc tốt cho Tố Vân, đối mặt với yêu cầu của ông lão đã nuôi nấng mình nhiều năm, vô luận như thế nào hắn cũng phải làm, cho dù phải trả giá bằng chính sinh mệnh của mình hắn cũng sẽ làm. Nếu lúc trước không phải được ông cứu, hắn đã sớm trở thành tro bụi trong trời đất.

Tri ân báo đáp, bốn chữ này từ nhỏ đến lớn hắn cũng không bao giờ quên.

Đối mặt với câu trả lời lạnh lùng của Hướng Nhất Phương, Lạc Tư trong lòng có chút khó chịu cũng tái mặt đi, giận dữ hung hăng cắn vào cổ nam nhân, răng như muốn động vào dòng máu sinh mệnh, chỉ cần thoáng dùng sức là có thể xé rách làn da cắn đứt mạch máu.

Hướng Nhất Phương đau đớn kêu rên một tiếng, nghe tiếng của nam nhân Lạc Tư nhả miệng ra, đe dọa nói : "Đừng cho là ta sẽ dễ dàng buông tha ngươi !"

Nghe Lạc Tư nói, Hướng Nhất Phương lòng trầm xuống, hắn không biết trong lòng Lạc Tư rốt cuộc suy nghĩ cái gì, nhưng cái kiên quyết trong câu nói kia giống như một sợi dây thừng gắt gao cuốn lấy hắn, như muốn cột hắn cả đời làm cho hắn khó có thể thở nổi, khó có thể tránh được.

Gặp nam nhân không nói lời nào, Lạc Tư liếm lấy cái cổ bị cắn gần như chảy máu, thanh âm ôn nhu nói lời uy hiếp : "Đừng tưởng rằng câu dẫn Lạc Văn là có thể đối phó ta, ngươi bất quá cũng chỉ là món đồ chơi nó nhất thời tò mò thôi, nghe rõ rồi chứ, không được đi câu dân nó, nếu không..... chính ngươi nhìn thấy cũng đủ biết rồi, ha hả."

Hướng về phía góc tường tránh xa cái vuốt ve của Lạc Tư, Hướng Nhất Phương cười lạnh nói : "Câu dẫn ?" Chính mình trốn bọn họ còn không kịp, lấy đâu ra câu dẫn ?

Hắn biết, mình bất quá cũng chỉ là món đồ chơi giải trí cho bọn họ mà thôi, nhưng hắn không đê tiện tới mức cam tâm tình nguyện đi sắm cái vai diễn đáng xấu hổ này.




Cứ cách một thời gian Lạc phủ thường mời các bạn bè làm ăn đến nhà tụ hội, mà buổi tiệc gần nhất sẽ là ba ngày sau, lúc này mọi người trong Lạc gia đã tích cực trang trí đại sảnh thật xa hoa.
Mấy thứ này chẳng liên quan gì đến Hướng Nhất Phương, hắn cũng không quan tâm những việc này, nhưng Lạc Văn lại đột nhiên nói cho hắn ngày đó hắn cũng phải tham gia.

"Cái gì ?" Hướng Nhất Phương kinh ngạc nhìn vẻ mặt hưng phấn của Lạc Văn. Hắn phải tham gia tiệc tối ?

"Đúng vậy ! Thật sự khẩn cấp !" Ôm lấy nam nhân có chút sững cờ, Lạc Văn hung hăng hôn hai cái lên mặt nam nhân. Cậu gần đây càng ngày càng thích ôm hôn Hướng Nhất Phương.

Hướng Nhất Phương lại hoảng hốt chẳng có chút cao hứng, ở buổi dạ yến sẽ có lũ thượng lưu như anh em họ Lạc, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã chẳng lẽ hắn không biết.

Muốn hắn tham gia tiệc tối, là vì cái gì ? Làm cho mọi người ngắm nhìn món đồ chơi mới, hay là muốn cho hắn xấu mặt ? Điều này làm cho Hướng Nhất Phương như thế nào cũng không vui nổi, hắn nghĩ thà cho hắn ở trong ngôi nhà nhỏ đọc sách, uống trà.

"Nhất định phải đi! Đây là mệnh lệnh!" Lạc Văn là tuyệt đối không cho phép Hướng Nhất Phương không đi, cậu muốn nam nhân phải đứng bên cạnh cậu, cùng cậu cùng một chỗ. Suy nghĩ một chút khiến cho cậu hưng phấn, nhưng Lạc Văn chưa bao giờ vì người khác suy nghĩ, cũng không biết làm vậy chỉ khiến Hướng Nhất Phương thêm muộn phiền mà thôi.

Một bên không nói rõ ràng, một bên buồn ở trong lòng, mâu thuận lại vì vậy mà nảy sinh.

Lạc Văn cũng không biết ý muốn của mình sẽ khiến đối phương cảm thụ thế nào, tựa hồ cậu cảm thấy như vậy Hướng Nhất Phương sẽ cao hứng. Nhưng đối phương có thật sự cao hứng khống, cậu không biết, cậu cũng sẽ không suy nghĩ, chàng thanh niên được nuông chiều từ bé lại chưa từng nếm qua.

Nhìn thấy Lạc Văn bừng bừng hưng trí tự mình chọn lựa quần áo, sửa sang lại kiểu tóc, Hướng Nhất Phương lại trước sau như một trầm mặc. Giống như búp bê bị chủ nhân trang hoàng lấy, trong mắt cất giấu nỗi sầu bi lẳng lặng tiếp nhận mệnh lệnh.

Lúc Lạc Văn nói "tham gia tiệc tối ta sẽ cho ngươi tiền", Hướng Nhất Phương một chút cao hứng cũng không có, cũng hoàn toàn không có ý nghĩ gì khác, chỉ cần có tiền là được rồi phải không ?

Dù sao, cũng không quản được cảm thụ của mình, nhẫn nại là được.

Nhục nhã ra sao cũng không hề gì.




"Thực sự là cực kỳ mê người, đám kia nhất định ghen tị với ta đến chết !" nam nhân trước mặt vận qua cách ăn mặc lại giống như quý tộc trời sinh, kia không giống như kẻ bình thường mang theo khí chất u buồn làm cho ngườ ta phải run sợ, dung nhan anh tâấn mà không mất đi vẻ ôn nhuận làm cho Lạc Văn thất thần, thân mình cân xứng nằm trong bộ âu phục tô đậm vẻ gợi cảm mị lực, nhất là thắt lưng tinh tế kia mà không mất đi sự mềm dẻo, làm cho Lạc Văn vô số lần hổi tưởng lại nam nhân mị thái trên giường.

Hướng Nhất Phương lẳng lặng nhìn bản thân xa lạ trong kính, cơ thể bị hoa lệ bao lấy, đột nhiên rất muốn cười, hóa ra mình cũng có vài phần quyến rũ, tài sản khiến cho người ta muốn khoe ra.

Giống như có thể đoán được ở buổi da yến sẽ bị mọi người trong mắt coi là thứ gì, bị đôi mắt hạ nhân soi mói, nhận lấy những lời thì thầm to nhỏ.

"Vẻ mặt sao có vẻ không vui ?" Lạc Văn vây quanh nam nhân, nghi hoặc hỏi : "Nếu ngại ít tiền thì có thể nói, ta cũng không phải là kẻ keo kiệt, nếu ngươi nói, ta sẽ đưa thêm tiền, nhiều ít cũng không thành vấn đề."

Từ nhỏ đến lớn, ở trong mắt Lạc Văn, chỉ cần có tiền thì cái gì cũng có thể mua được, mà tiền cũng thành một loại phương thức để cậu biểu đạt tình cảm.

"Không, đủ rồi, cũng đã nhiều lắm rồi." Chỉ là có thứ không để dùng tiền để mua có có một thứ gọi là "tình yêu", một khi nó đã dính líu đến tiền thì mối quan hệ sẽ biến chất.

Lạc Văn không biết, Hướng Nhất Phương lại không hiểu.

"Thật sự ? Vậy ngươi cười một cái xem nào." Lạc Văn ha hả cười , cậu muốn thấy nam nhân cười, muốn thấy nam nhân khóc, vô luận là vẻ mặt gì câu đều thích, càng ngày càng thích, giống như chất độc chậm rãi ăn mòn nội tâm của cậu.

Cậu chỉ biết bản thân càng ngày càng thích nam nhân này, mỗi ngày đều nghĩ đến, mỗi ngày đều muốn ôm, muốn hôn, muốn giữ lấy ! Càng vì nam nhân cùng anh trai ở một chỗ mà cảm thấy khó chịu, cậu thầm nghĩ muốn nam nhân này chỉ thuộc vì một mình mình, không muốn nam nhân bị người khác chạm tới, dù chỉ là một ngón tay cũng khiến cho cậu tức giận !

"Ừm." Hướng Nhất Phương miễn cưỡng cười một cái.

"Ngoan !" Hung hăng hôn nam nhân một cái, Lạc Văn ở trong lòng hạ quyết tâm, tiệc tối ngày hôm đó phải nói với anh trai chuyện nam nhân thuộc về chính mình, chỉ thuộc về mình !
Đọc thêm!