Thứ Hai, 10 tháng 1, 2011

Dục Mãn Hạnh Lâm phiên ngoại - trăng mật chi xuân mộng (thượng)

"Hô....."

Nóng quá, như thế nào lại nhiệt như vậy......

Mở mắt ra, có chút mơ màng hỗn độn, hiện ra trước mắt nam nhân, là ngọn đèn ảm đảm, trần nhà màu trắng lay động không ngừng, khiến hắn có chút choáng váng.

Muốn dụi mắt, tay không cách nào nhúc nhịch, hơi hơi giãy dụa, trên cổ tay truyền đến cảm giác bị dây thừng ma sát. Hắn sao lại bị trói chặt như vậy ? Hướng Nhất Phương bắt đầu dần dần thanh tỉnh đồng thời cũng bắt đầu lâm vào mê hoặc, hắn nhớ rõ là sau khi hắn giáo huấn bốn tên kia liền mệt mỏi nằm ngủ trên sô pha, nhưng hiện tại.....

Không sai, hắn đích thật là nằm trên sô pha rộng rãi, nhưng vì cái gì tay hắn bị dây thừng trói lại ở sau lưng, vì cái gì kính mắt bị tháo ra, vì cái gì rõ ràng bốn tên bị hắn trừng phạt lại đứng ở phía trên đầu hắn, khóe miệng cong lên không hảo ý nhìn hắn ?

Cái bọn này, chẳng lẽ còn không tỉnh lại sao ? Đem hắn trói thành cái dạng này rốt cục là muốn làm cái gì ?

"Này ! Đừng náo loạn, mau thả ta ra." Trong lòng có hơi tức giận, Hướng Nhất Phương dương trang tức gâận nhìn bốn tên, bình thường coi như cho bọn họ vui đùa, nhưng không thể đến mức này.

Lúc thì nhà vệ sinh trên máy bay, rồi ngoài trời, rồi cái gì cái gì phòng mát xa, Hướng Nhất Phương đều sớm bị mấy tên khinh nhân tràn đầy tinh lực biến thành thần kinh phân liệt.

Tuyệt đối không thể dung túng đám dã lang đầy lòng tham này, tuyệt đối không thể ! Nam nhân nghiêm mặt, ra lệnh cho bốn tên : "Cởi trói cho ta !"

Mà đáp lời hắn, vẫn chỉ là những cái không biết có nên gọi là nụ cười hay không, ánh mắt ngả ngớn giống như đang nhìn chằm chằm lấy con mồi cùng đạm mạc, đột nhiên làm cho trong lòng Hướng Nhất Phương có chút chua xót, loại ánh mắt này hắn đã từng nhìn qua, ngay lúc ban đầu gặp bọn họ, chính là loại ánh mắt tản mạn như đang đối đãi với đồ chơi, nhưng, không nên như thế !

"A Phi ! Đừng náo loạn !" Hướng Nhất Phương đem mục tiêu chuyển sang Mộ Phi vốn thực nghe lời hắn, tựa hồ hy vọng Mộ Phi có thể cởi trói cho hắn.

Đối phương chỉ nở nụ cười một chút, sau đó liền rời khỏi tầm mắt của nam nhân, tùy ý vang lên, là tiếng vui đùa của Hắc Ngân : "Nha ! Đại thúc thật là vẫn tín nhiệm pmd nha, bất quá, tên kia thoạt nhìn thực yêu quý ngươi, nhưng cái tên càng quang minh này nội tâm càng hắc ám ! Nói không chừng, trong bốn người chúng ta, muốn thấy đại thúc bị tra tấn đến khóc lên nhất chính là Mộ Phi !"

"Hắc Ngân, ngươi đừng nói hươu nói vượn." Nam nhân rất không thoải mái giật giật thân thể, căn phòng u bế có chút oi bức, ngọn đèn nóng đến mức khiến người khó chịu, chiếc áo bị siết chặt khiến nam nhân khó có thể hô hấp.

"Nói hươu nói vượn sao ?" Thanh âm của Mộ Phi lại vang lên phía trên của nam nhân, mang theo vài tia trào phúng, vừa vươn ra lấy ly rượu nho, vừa khong chút để ý nói : "Nhưng hình như là thật, Nhất Phương à, ở sâu trong lòng tôi, thật sự rất nhìn thấy bộ dáng khóc ra nước mắt của anh, nhìn đến anh cầu xin tha thứ, nhìn thấy bộ dạng nhục nhã nhất của anh."

"A Phi ?" Trong đầu nhớ tới cảnh trong phòng mat xa, mặt nam nhân trở nên khô nóng, chẳng lẽ trong lòng Mộ Phi thật sự nghĩ như vậy ? Hướng Nhất Phương có chút chút bất khả tư nghị nhìn Mộ Phi đang cười giễu.

"Đừng nhìn tôi như vậy, Nhất Phương à....." Mộ Phi nở nụ cười hai câu, Lạc Văn ở bên cạnh một mực không nói gì nhẹ nhàng chạm đến vạt áo bị trói lại của nam nhân : "Đại thúc à, nhìn bộ dạng anh thật nóng, để tôi giúp anh cởi quần áo."

Trong phòng yên tĩnh bỗng vang lên tiếng cúc áo bị xé rách, Lạc Văn thô lỗ cởi quần áo của nam nhân, cúc áo rớt ra, cạch cạch rơi rụng xung quanh.

"Lạc.... Lạc Văn ?" Lạc Văn luôn thực nhu thuận cư nhiên thô lỗ như vậy, Hướng Nhất Phương có chút thất thần, kinh ngạc nhìn khuôn mặt tươi cười như thiên sứ dần hiện vẻ ma quỷ.

Còn không đợi Hướng Nhất Phương phản ứng lại hành động thô lỗ của Lạc Văn, ngực đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo, trái tim lập tức lạnh như băng mà co rút, nhịn không được phải hớp một ngụm khí, Mộ Phi thế nhưng đem ly rượu nho lạnh lẽo rưới xuống bộ ngực lõa lồ của hắn, chất lỏng màu đỏ tươi nhiễm trên chiếc áo trắng, giống như đóa hoa hồng màu máu diễm lệ mà mị hoặc.

"A Phi !" Nam nhân hơi tức gâận.

"Hướng Nhất Phương, ngươi đang xem thường ta." Thanh âm lạnh như băng từ trong cổ họng khàn khàn của Lạc Tư truyền ra, nam tử có chút bất mãn hừ một câu, đột nhiên một phen kéo lấy tóc nam nhân khiến cho đối phương ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của y. "Có phải ta đã làm hư ngươi, đến nỗi ngươi đã quên..... thân phận của chúng ta."

"Lạc Tư, ngươi làm sao vậy ? Đau quá, mau buông ra." Tóc bị kéo đến phát đau, nam nhân ngẩng đầu nhìn lên vẻ mặt khó chịu lạnh như băng của Lạc Tư, làm sao vậy, hôm nay tất cả mọi người làm sao vậy ? Vì cái gì đột nhiên biến thành như vậy ?

"Lạc Tư, sao lại thô lỗ với Trung y đại thúc như vậy ? Ha hả...." Hắc Ngân gỡ tay của Lạc Tư ra, nhìn thấy Hướng Nhất Phương nhẹ nhàng thở ra, khóe miệng khẽ giơ lên : "Phải ôn nhu, thực ôn nhu thực ôn nhu, ha hả."

Một trận tiếng cười làm cho nam nhân không nhịn được da đầu run lên, thân thể không tự giác di chuyển về phía sau, Hắc chồn phía trên nhìn thấy hành động của nam nhân đột nhiên khanh khách cười, một phen đè lại nam nhân bả vai, cầm quần áo kéo đến khuỷa tay đồng thời thong thả tiết tấu bắt đầu cởi quần của Hướng Nhất Phương.

"Hắc Ngân ! Dừng tay ! Các ngươi đều làm sao vậy, đừng đối xử với ta như vậy !" Hướng Nhất Phương tức giận giậm chân, muốn ngăn cản Hắc Ngân, chân lại bị người khác bắt lấy, cho đến khi Hắc Ngân làm trò đem quần trong quần ngoài cởi ra, người bên cạnh lại mạnh mẽ tách hai chân của nam nhân, đem nơi nhục nhã nhất của Hướng Nhất Phương bại lộ trong không khí oi bức.

"Hình như là lần đầu cẩn thận quan sát nơi này của đại thúc, kỳ thật đại thúc cũng là một người không tồi, ha hả, nhất là.... ừm, bộ vị." Vừa cúi đầu cẩn thận quan sát, Hắc Ngân vừa xoa xằm phát ra thanh âm tán thưởng.

Không được ! Đừng xem như vậy !

Dùng sức duỗi chân, lại vẫn bị khống chế gắt gao như cụ, bộ vị không thể khép kin liền cảm thấy thẹn, Hướng Nhất Phương vừa tức vừa giận đồng thời cảm thấy nhục nhã khó chịu.

"Ha hả ! Ở mặt ngoài nhìn thực kiên cường, ai có thể cũng sẽ không tin được, ngươi ở trên giường thật là phóng đãng làm cho người ta khó có thể nhẫn nại, kỳ thật Nhất Phương à, thực thích bị chúng ta ôm phải không ? Cái chỗ kia, bộ dáng nhìn hình như rất cô đơn." Nói xong lời vũ nhục, bàn tay của Mộ Phi bao trùm lấy nơi yếu ớt của Hướng Nhất Phương, mạnh mẽ nắm chặt nháy mắt làm cho nam nhân phát đau kêu lên.

Đau quá.... Nhưng đau đớn lúc ban đầu lại tùy theo bàn tay trêu đùa của Mộ Phi mà chậm rãi sinh ra khoái cảm.....

"Ha hả, xem, anh không phải thực hưởng thụ sao ?" Mộ Phi tăng tốc, Hướng Nhất Phương nhưng lại như vậy phóng ra, đối phương có vẻ thập phần ngượng ngùng, thế nhưng cứ như vậy phóng ra trong tay Mộ Phi...

Hướng Nhất Phương quay đầu thở dôc, sợi tóc nhiễm mồ hồi hỗn độn khoác lên gương mặt, cổ họng bật ra âm thanh trầm thấp : "Đủ rồi, các ngươi dừng tay cho ta ! Không được tiếp tục, ta chịu không nổi."

Nhất là nơi thẹn thùng nhất giống như một thứ gì đó bị những người này không kiêng nể quan sát bình luận, lại ác ý trêu chọc, ký ức sớm quên mất hiện lên, cuộc sống không có tôn nghiêm lại như trình diễn, Hướng Nhất Phương có chút lờ mờ, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì ?

Mới hôm qua, tất cả đều bình thường, tất cả mọi người thực bình thường, cùng nhau vui chơi, cùng nhau ăn cơm, cười cười nói nói, nhưng đột nhiên.... liền biến thành như vậy, bọn họ làm sao vậy ?

Hướng Nhất Phương còn không kịp nghĩ, hạ thân liền truyền đến một trận độn đau mãnh liệt, ngắt dòng suy nghĩ của hắn...
Đọc thêm!

Chủ Nhật, 9 tháng 1, 2011

[Manga] Mặt trăng và đôi dép tập 2 - Complete




Dowload Đọc thêm!

[Manga] Mặt trăng và đôi dép tập 2 - Chương 3

Mặt trăng và đôi dép tập 2 - Chương 3 - Người tình mùa đông


Download Đọc thêm!

Dục Mãn Hạnh Lâm phiên ngoại - Trăng mật 5

Du du vịnh, phao phao tắm, khiêu khiêu vũ, đàm đàm tình, cuộc sống gia đình của tuần trăng mật tạm gọi là quá sức ngọt ngào, nhưng Hướng Nhất Phương qua tuổi ba mươi đã muốn dần dần phát hiện, hắn thật sự không phải đối thủ của đám xú tiểu tử hai mươi tuổi đầu sức lực vô hạn, xem bọn hắn một đám cả ngày không đùa hắn thì không thể sống được, Hướng Nhất Phương như nhận thức được rồi.

Hướng Nhất Phương ngu ngốc sao ? Không, hắn không ngu ngốc, truy rằng ngầm so với mấy tên kia, luận thể lực cũng không được, nhưng nam nhân biết nhược điểm của đám xú vô lại này, hắn chỉ là không muốn, đám kia cũng coi hắn như pháp nên, cho nên sau khi bị Lạc Văn Lạc Tư Hắc Ngân đột kích, Hướng Nhất Phương hung hăng giáo huấn bọn họ một chút.

Trừng phạt chính là ! Đại thúc của chúng ta tự mình xuống bếp an ủi ba vị, kết quả sao..... đừng hỏi, nhưng Hướng Nhất Phương thực vừa lòng, phi thường vừa lòng, còn tính toán về sau trừng phạt thêm nữa, ví dụ như điểm huyệt, châm cứu, bạt hỏa quán !

Vài ngày ngọt ngọt mật mật qua đi, lúc này Hướng Nhất Phương tựa vào trên giường, hưởng thụ mát xa, hắn mát xa cho người ta nửa đời người, hiện tại rốt cục có thể hưởng thụ tư vị được người mát xa.

Âm nhạc thư thái, huân hương mê người, không khí thả lỏng hơn nữa thủ pháp mát xa tuyệt vời, Hướng Nhất Phương rất nhanh cảm thấy hơi buồn ngủ, tự nhiên không biết khi nào thì trong phòng đến một người đàn ông, người này cho người mát xa đi ra ngoài, đóng cửa lại đi đến bên người nam nhân.

"Nhất Phương....." Thì thầm, nam nhân nằm trên giường không có phản ứng gì, sau khi ừ một tiếng lại tiếp tục ngủ đến say sưa.

Cúi đầu hôn mái tóc đen mềm mại của nam nhân, trong hơi thở hít lấy hương vị sạch sẽ mà nhẹ nhàng khoan khái trên thân nam nhân, một tiếng thở dài " "Đây là một cái trừng phạt nhỏ, ai bảo anh luôn xem nhẹ tôi, ha hả."

Nhưng khẩu khí, cũng mang theo một ít hưng phấn.

Từ trong người lấy ra một băng vải trắng nhẹ nhàng quấn quanh hai tay nam nhân, để sau lưng khiến không nhúc nhích được, mảnh vải được thắt lại một cách hoàn mỹ.

Phía trước tối đen như cái lồng gắn vào mắt nam nhân, từ phía sau ập tới, cắt đứt tầm mắt của Hướng Nhất Phương. Mà dần dần, Hướng Nhất Phương đã phát hiện có chút không ổn, hơi hơi giật tay cũng không cách nào nhúc nhích được, trước mắt lại tối đen một mảnh, lập tức bật dậy.

"Ai a ?! Hắc Ngân, đừng náo loạn !" Loại này đùa giỡn bình thường chỉ có Hắc Ngân thích nhật, Hướng Nhất Phương tự nhiên mà nói như vậy, lại vừa vặn kích thích thần kinh của Mộ Phi.

Ôm lấy nam nhân đang hoảng hốt, Mộ Phi đem Hướng Nhất Phương đặt lại ở trên giường, giật lấy hai chân dùng băng vải cột tách ra ở chân gường, quần áo màu trắng như ẩn như hiện bộ đùi rắn chắc của nam nhân, mê loạn mà hấp dẫn.

"Này, đừng náo loạn !" Hướng Nhất Phương bị trói lại trên giường, phía trước lại một mảnh tối đen, hai chân lại bị tách ra, nam nhân không được trả lời bắt đầu hoảng hốt từng đợt.

"Đừng nhúc nhích, kẻo trầy da." Nhìn thấy bộ dáng giãy dụa trên giường của nam nhân, Mộ Phi vừa đau lòng lại vừa hưng phấn, vẫn rất muốn nhìn nam nhân trong ái dục mà khóc đã từ lâu quấn quanh chàng, nếu không phải Hắc Ngân giật dây, có lẽ chàng thật đúng là không thể ra tay với Hướng Nhất Phương.

Nghe ra thanh âm của Mộ Phi, Hướng Nhất Phương gỡ khỏi tảng đá trong lòng, dần dần trấn tĩnh lại : "A Phi, đừng náo loạn, mau cởi ra."

"Không được" Người con trai anh tuấn, lại có chút tính trẻ con nâng cằm Hướng Nhất Phương tiến lại hôn sâu một cái, tắc ở trong miệng Hướng Nhất Phương, làm cho đối phương nói không ra lời.

"Ô ô...." Hướng Nhất Phương dùng sức lắc đầu tựa hồ muốn nói cái gì, nhưng Mộ Phi nghe không hiểu, đối phương thấp giọng nói : "Nhất Phương, đây là trừng phạt, nhìn trên người anh đầy người đều là dấu hôn của ba tên vô lại kia, trong lòng tôi có bao nhiêu ghen tị anh biết không ? Cho nên, tha thứ cho tôi." Nói xong khóe miệng cười nhếch lên.

Nhẹ nhàng một câu, áo khoác tắm trên thân nam nhân liền rơi xuống, lộ ra da thịt bóng loáng màu mật ong, áo tắm màu trước khoát lên cánh tay, khoe ra nơi hấp dẫn khác, mà sau khi nam nhân giãy dụa, vạt áo cũng trở nên toán loạn, ẩn ẩn có thể thấy được bộ vị e thẹn.

Mộ Phi hớp một hơi thật mạnh, nhớ tới túi đạo cụ mà tử hồ ly cho chàng, lại từ trong túi lấy ra sợi dây thừng khá thô, nuốt nước miếng một cái, Mộ Phi dùng dây thừng cột vài trên người Hướng Nhất Phương, dây thừng thô lỗ đối lập với làn da nhẵn nhụi, nhất là đối lập với điểm trên ngực, khẽ ma sát với đột khởi, mang theo loại phế đồi mỹ cảm.

Trong lồng ngực nam nhân phập phồng không ngừng, mặt trên của dây thừng cũng khẽ ma sát, kích thích Mộ Phi đang đứng ở bên cạnh.

"Nhất Phương...." Kêu tên của nam nhân, Mộ Phi liền trước hết tách ra hai chân thon dài của nam nhân, dùng sức ma sát căn bộ, vừa hôn ngực nam nhân, miếng băng vải nằm trên điểm mẫn cảm giữa hai chân của nam nhân vẫn bị trói lại như cũ, quả thực là kêu gợi muốn chết.....

"Ư ư !" Hạ thân đột nhiên bị ngón tay lạnh như băng đâm vào, nam nhân khó nhịn kêu rên đồng thời lại lại bị dây thừng ma sát vào điểm mẫn cảm mà dần dần buồn bực, cảm giác tê dại kỳ dị cứ theo điểm bị trói chặt từng chút từng chút rót vào cơ thể, phía trước của nam nhân đã muốn ngẩng đầu lên.

"Như vậy không thể được." Dùng công cụ đem phía trước của nam nhân khóa lại, thân thể của Hướng Nhất Phương kịch liệt run lên, dây thừng ma sát lần lượt kích thích nam nhân, nhưng giam cầm phía trước lại làm cho hắn không thể phát tiết, cuối cùng chỉ có thể nức nở không ngừng trong cổ họng.

Một viên tròn lạnh lẽo đột ngột bị nhét vào hạ thể của nam nhân, Hướng Nhất Phương hoảng sợ "ư" một tiếng, trong ngực càng đập đến điên cuồng, cho đến khi đồ vật bị nhét vào thân thể, mới nghe được thanh âm của Mộ Phi : "Đừng sợ....."

Đừng sợ cái đầu ngươi ! Hướng Nhất Phương phát ra thanh âm kháng nghị, cơ mà vật tròn tròn kia cư nhiên chấn động trong thân thể, chống cự của nam nhân trong nháy mắt biến thành khoái cảm mà phát ra tiếng rên ri : "Ư ư ư..... ưm ư ưm !"

Đầu lắc lư không ngưng, cứ chấn động từng đợt từng đọt đánh sâu vào thân thể mẫn cảm, từ mỗi lỗ chân lông truyền đến toàn thân, thân thể nửa che đậy nửa lộ ra cảnh xuân vô hạn, bằng vải nhẹ nhàng lay động, chiếc cổ dài nhỏ ngửa ra sau tạo thành một độ cung tuyệt đẹp, Mộ Phi đứng ở bên cạnh có chút thất thần, nam nhân này hiện tại quả thực chính là một cái yêu nghiệt !

"Ư ư ưm...." Dục vọng không thể phóng thích, băng mắt đang che mờ ánh mắt của nam nhân đã muốn bị nước mắt làm ướt, tiếng rên rỉ tình dục cũng dần dần pha nghẹn ngào, Mộ Phi nhất thời ngắm nghía cảnh xuân rốt cục phát hiện điểm ấy, khẩn cấp đem viên tròn trong cơ thể nam nhân ra, sớm thay nó bằng thứ cứng rắn chờ phát động.

"Ô a !" Như gỡ mất đồ che miệng, nam nhân từ trong cổ họng phát ra tiếng rên rỉ mãnh liệt, "A A A.... Ân....."

Lấy đi công cụ giam cầm dục vọng của nam nhân, Hướng Nhất Phương ở trong tay Mộ Phi phóng ra nhiệt dịch, chờ đến lúc cởi bỏ băng mắt, hai mắt hắn đã đầy nước, chỉ có thể ghé vào trong lồng ngực của nam tử cường tráng, tùy ý run rẩy, phát ra tiếng trầm thấp tê dại đến tận xương.

Hai người không biết chính là, ở một phòng, ba ánh mắt đang gắt gao nhìn chằm chằm màn hình lớn trước mắt.

"A.... ta cũng muốn được như vậy !" Lạc Văn dậm chân rồi chạy về phía khác đi dội nước lạnh.

"Hừ ! Phế Mộc Đầu dáng người cũng thường thôi." Lạc Tư tuyệt đối ghen tị hừ một câu, lại liếc nhìn tên chồn đen ở bên cạnh đang xem thực hưng phấn thực hưng phấn, " Ngươi giật dây Phế Mộc Đầu đi SM Nhất Phương, sao không tự mình đi ?"

Hồ ly híp mắt cười nói : "Ta sao, có băng ghi hình xem là được, đại thúc quả nhiên thật gợi cảm giống như trong tưởng tượng ! Cơ mà ta cũng không muốn sau này phải quỳ trên bàn kim nha," tiếp theo còn nói câu : "Đinh Ốc này, vai diễn nam công AV chính của ngươi bị Mộ Phi tức đoạn thực ghen đi ? Ha ha ha !"

"Tử biến thái !" Khinh thường phiêu mắt nhìn cái bàn chứa đầy hàng của Nhất Phương của hồ ly, Lạc Tư đi ra khỏi phòng, đi chỗ nào ? Đương nhiên là đi dội nước lạnh, tiện thể sớm đồng tình với bạn học hiện tại thực thích lúc sau sẽ thực thảm Mộ Phi.

Kỳ thật Lạc Tư cũng có cái bí mật không thể cho ai biết, dưới gối đầu của y cũng cất giữ phim đem không ít so với Hắc Ngân, ít nhất trong đó có diễn viên là y không phải sao ?
Đọc thêm!

Thứ Bảy, 8 tháng 1, 2011

Dục Mãn Hạnh Lâm phiên ngoại - Trăng mật 4

Tiểu đảo xinh đẹp, ánh sáng xinh đẹp, nước biển xinh đẹp, lúc này thích hợp nhất là gì ? Tất nhiên là đi dạo bờ biển, phơi nắng phơi nắng.

"Mặc... mặc cái này ?!" Cầm trên tay một cái tiểu quần bơi, Hướng Nhất Phương có chút khó xử nói, "Có phải lộ liễu quá không ?" Bốn tên trăm miệng một lời : toàn thân đã bị ta xem qua, thẹn thùng gì, mặc vào !

Bọn này..... vô lại !

Thấy bọn này còn có vẻ muốn đi lên giúp thay quần áo, Hướng đại thúc một người một cước đá toàn bộ ra ngoài : "Các người trước đi ra ngoài, ta thay xong liền ra ! Nhanh lên đi ra ngoài ! Đi ra ngoài !!"

Sau khi đuổi mọi người đi, Hướng Nhất Phương xách lên cái quần bơi nho nhỏ màu hồng phấn, nghiến răng nghiến lợi nói câu : "Thối hồ ly chết tiệt !"

Trở mình đến trở mình đi cũng chỉ có duy nhất cái khố nhỏ đáng yêu này, sau mông còn hiện lên một con heo nhỏ, Hướng Nhất Phương thật muốn lập tức lao đến đánh chết tên hồ ly, bất đắc dĩ đem quần thay xong, nam nhân nhìn vào chính mình trong gương - ngây người !

"Nhiều dấu hôn như vậy như thế nào đi ra ngoài chứ !" Một tiếng khóc thét.

Trong tay cầm chai chống nắng "Thiểm Lượng bài", Lạc Văn vừa ngồi trên mặt cát trắng vừa nhìn : "đại thúc như thế nào lại chậm như vậy ! Ta còn chờ anh ấy đến thoa kem cho ta !"

Bên cạnh Lạc Văn, Hắc chồn cười hì hì dựa vào ghế, vừa uống nước trái cây vừa thở dài : "Trung y đại thúc thật sự là chậm nhe, ta còn chờ cho hắn đến thoa kem chống nắng cho ta, ha hả ha hả...." Lời vừa nói này lập tức thu nhận một cái nhìn xem thường từ Đại Minh tinh Lạc nhị thiếu gia.

Bên cạnh Hắc hồ ly, không ai, cách đó một dặm, một bóng người đang vượt sóng trong biển sộng, khiêu chiến với tự nhiên. Lạc Tư phiêu mắt nhìn Mộ Phi đang lướt sóng, nói : "Ta đi xem xem."

"Ta và ngươi cùng đi thế nào ?" Hắc hồ ly đang muốn đứng lên, tay đã bị Lạc Văn bên cạnh bắt được, Đại minh tinh cười cười : "Để anh ta đi là được."

Nhìn hồ ly đen mặt, Lạc Tư nghênh ngang hướng về phía khách sạn.

"Khốn ~" Hắc hồ ly lại nằm xuống, than thở nói, "Quả nhiên là anh em, ngay là tâm cũng đồng lòng.... ai, ta cũng muốn tìm một cái đồng tâm tư nha." Vừa cười, vừa híp đôi mắt dài nhỏ liếc nhìn về phía một người nào đó đang lướt sóng.

Khi Lạc Tư còn chưa đến khách sạn, nhìn thấy nam nhân đang đưa lưng về phía hắn, bộ dáng bồi hồi đứng trong bóng cây tùng nhỏ, lúc chậm rãi đến gần, tầm mắt tên này rất nhanh tập trung ở thứ che đậy nằm trên - chiếc tiểu khố màu hồng hồng khả ái.

Lặng yên không một tiếng động tiếp cận, Lạc Tư đột nhiên tiến lên bưng kín miệng nam nhân, "ba" một tiếng vô vào cái mông kiều kiều gợi cảm của nam nhân.

"Ư...." hừ một tiếng, Hướng Nhất Phương quay đầu thấy Lạc Tư cười như không cười , hai dòng mồ hôi liền chảy ra, "Ngươi như thế nào ở trong này ?"

Đem nam nhân vòng vào trong lồng ngực, Lạc Tư vẻ mặt chính trực đưa tay bao lấy hạ thân của nam nhân, buồn cười nói : "Những lời này hẳn là ta phải hỏi ngươi mới đúng, thay xong rồi sao lại không đi ra ?"

"Này ! Nơi này sẽ có người đi qua !" Bị Lạc Tư biến thành nôn nóng bất an, Hướng Nhất Phương nhắc nhở nam tử nơi này là bên ngoài, hơn nữa là nơi lúc nào cũng có thể có người qua kẻ lại.

"Hả hả," Lạc Tư liếc mắt nhìn nửa dưới của nam nhân, nhếch lên khóe miệng, "Nhưng tiểu đệ đệ của người giống như không cho rằng như vậy."

"Này !" Đỏ mặt, Hướng Nhất Phương cho đối phương một cái trừng mắt, là nam nhân bị nhào qua nặn lại như vậy không phản ứng mới là quái, còn không phải là lỗi của Lạc Tư ! Một lúc sau chụp tới cánh tay đang làm càn, Hướng Nhất Phương tới, "Ngươi không phải tới tìm ta sao, chúng ta đi lại đi, đừng để họ chờ sốt ruột."

"Cứ để cho họ chờ." Đột nhiên kéo quần nam nhân xuống đầu gối, Hướng Nhất Phương lập tức kinh dị không nói ra lời, trừng mắt nhìn Lạc Tư, lại thấy đối phương đem mình đặt trên người, dựa vào cái cây tráng kiện.

"Không, không được ! Sẽ có người nhìn thấy ! Sẽ có người nhìn thấy !" Nhìn đến Lạc Tư cũng đem quần mình cởi xuống, Hướng Nhất Phương thật sự mém té xỉu, cái tên điên cuồng này chẳng lẽ lại ở nơi này cùng mình làm cái kia cái kia ?

Sự thật là, Lạc Tư đích thật là làm thế.

"Hư a....." thắt lưng độn đau, một cái gì đó vừa cứng vừa thôi lập tức đi vào, Hướng Nhất Phương hớp một ngụm không khí, hai tay nắm chặt bả vai của Lạc Tư, "Lạc Tư...."

"Ân a !" Nương trọng lục, tên kia động đậy người một chút là toàn bộ đi vào, không có chất bôi trơn cùng thô lỗ dã tính, thân thể lại một phen cuồng dã, trong ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, hóa thành tiếng kêu rên cùng thở dốc.

"Np....." Gọi tên nam nhân, Lạc Tư bắt đầu mãnh liệt luật động, nam nhân đè nặng cánh tay của kẻ xâm lượng, dựa lưng vào thân cây thô ráp, mỗi một lần rung động thân thẻ, đều khiến cái cây đu đưa, "xào xạc" từng tiếng từng tiếng, lá cây từ trên nhánh run rẩy bay xuống bay xuống lót lên hai kẻ đang ôm nhau dưới tàng cây.

"Chúng ta.... chúng ta trở về được không ?" Trong lòng luôn nói thế, np trong lúc mãnh liệt khoái cảm vẫn cứ lo lắng có người tùy thời xuất hiện, mặc kệ người bán hàng hay là ai khác, hắn cũng không muốn bị người nhìn đến, mà tâm tình bởi vì căng thẳng, cả thân thể cũng buộc chăt, lại càng lôi kéo dục vọng của kẻ xâm lọng.

"Cứ để cho họ xem, dù sao ngươi cũng là người của ta." Thân mình cúi sát xuống, lại càng thêm thiếp hợp, lại càng thêm xâm nhập, Lạc Tư cúi đầu cắn vết hôn mà Hắc Ngân để lại trên người Hướng Nhất Phương, dùng dấu vết của chính mình bao trùm lên kẻ khác, vừa mút vừa cắn, làm cho Hướng Nhất Phương có chút tê dại đau đớn.

Nhưng cảm giác thành thực của thân thể, đau đớn ban đầu đã dần dần biến thành tê dại khó nhịn, giữa đôi môi luôn thoát ra tiếng rên rỉ không ức chế được : "A a.... Ân a....."

Từng đợt từng đợt thở dốc, trong ái dục cùng xấu hổ lại là ngôn ngữ của khoái cảm, cùng lúc với nỗi lo có người xuất hiện, lại là hưng phấn giao hợp không điều khiển nổi, hai phía cùng kích thích, khiến dây thần kinh rung động.

Thân thể vốn đã mẫn cảm, ở mỗi lực va chạm, lại lâm vào dục ái, chôn vùi lý trí vào trong tẫn tình hoan du, cho đến cuối cùng một khắc hô lớn ra ngoài, ngoài ý muốn vang dội cùng mị hoặc.

Mà sau tiếng rên rỉ cao vút, lý trí trở lại bình thường, nếu không phải Lạc Tư mạnh mẽ lôi kéo Hướng Nhất Phương đi đến bờ cát, nam nhân thật muốn đào một cái hố, hắn cư nhiên ở cao trào cuối cùng kêu ra tiếng, lại là một tiếng lớn đến vậy !

Cuối cùng đã có bao người nghe được đây ?

Hướng Nhất Phương đỏ mặt ngồi trên ghế nằm uống nước trái cây, Hắc Ngân lại cười lớn một câu : "Đại thúc à, trời đã sáng trưa rồi sao lại kêu lớn đến yêu mị như vậy, không tốt đâu !"

Hướng Nhất Phương phun ra ngụm nước trái cây.

"Ya ! np, quần bơi của anh sao lại đổi với anh trai tôi vậy ?" Lạc Văn mạn bất kinh tâm (vô tình vô ý) một câu, lại làm cho Hướng Nhất Phương phun ra toàn bộ ngụm nước trái cây.

Cúi đầu nhìn, ngất xỉu, bọn họ đổi quần bơi với nhau hồi nào vậy ? Ngẫm lại vừa rồi bởi vì tiếng hô lớn, Hướng Nhất Phương chính là đầu óc khá mơ hồ, cư nhiên không phát hiện quần đã bị Lạc Tư đổi mất.

Nhìn xem xa xa, Lạc Tư đứng ở bên cạnh Mộ Phi cười đến đắc ý khoe ra chiếc quần bơi nhỏ màu hồng phấn, thực là một việc kỳ lạ.

Đọc thêm!

Thứ Sáu, 7 tháng 1, 2011

Đại thúc thượng ngộ lang - Chương 4

Làm việc, làm việc, cả ngày đều là làm việc, hoàn toàn không thời gian nghỉ ngơi, Lâm Mộ Thiên đối mặt trả lời với phóng viên trở nên ấp a ấp úng, hắn còn không nghĩ đến phải như thế nào đối mặt phóng viên, dưới áp lực thật mạnh như vậy, phóng viên cứ áp sát truy vấn, Lâm Mộ Thiên rốt cục thể lực chịu không nổi.

Hôm nay, Lâm Việt cùng Thư Diệu, Nhiên Nghị không có công việc, mỗi khi không có việc, bọn họ đều có mặt, mà Vĩnh Trình hôm nay cũng nghỉ, nhưng từ khi Lâm Mộ Thiên rời giường đến giờ vẫn chưa nhìn thấy Vĩnh Trình.

Trong phòng Vĩnh Trình cũng không có ai, chẳng lẽ đêm qua không về nhà trọ ?

Lâm Mộ Thiên gọi điện cho Vĩnh Trình cũng không bắt máy, bởi vì hôm nay Lâm Việt trước khi đi còn nhờ Lâm Mộ Thiên xem Vĩnh Trình nấu cơm cho cậu, người đại diện hiện tại cũng sợ Vĩnh Trình chạy loạn, nếu có công việc đột xuất vậy sẽ rất phiền.

Tuy rằng Vĩnh Trình là ông chủ, nhưng là thương lượng hợp tác đôi khi cũng rất khó thu phục.

Cộc cộc !

Lâm Mộ Thiên nghe thấy tiếng đập cửa chạy tới mở cửa, mở ra liền thấy Vĩnh Trình ôm một người phụ nữ xinh đẹp mới, hơn nữa lại là ngôi sao nữ nổi tiếng gần đây, thuộc loại tràn đầy thanh xuân sức sống.

Vĩnh Trình thấy hắn mở cửa ngay cả con mắt cũng không buồn nhìn liền vào nhà, ngôi sao nữ xinh đẹp kia cũng tiền cùng Vĩnh Trình vào nhà, Lâm Mộ Thiên cảm thấy không thích hợp, ngăn lại họ.

"Quy định của nhà trọ, không thể mang người khác phái vào nhà trọ, xin cậu đừng vi phạm, nếu bị người khác thấy, sẽ không tốt." Lâm Mộ Thiên cũng không nhìn anh, hắn chính là có lòng tốt nhắc nhở.

"Tôi là ông chủ, chuyện của tôi không cần anh lo, ít ở trong này quản lý đi, chuyện bạn gái anh lo còn chưa xong, còn có tâm tình đi lo việc của người khác." Vĩnh Trình thực khinh bỉ Lâm Mộ Thiên trước mắt này, nam nhân này nghĩ bản thân mình là ai chứ !

Lâm Mộ Thiên bắt lấy quần áo của Vĩnh Trình không cho anh đi, Vĩnh Trình liền vung tay đánh Lâm Mộ Thiên, Lâm Mộ Thiên không thu tay ôm lấy thắt lưng của Vĩnh Trình không cho anh đi, hắn thế nào có thể có lỗi với Lâm Việt, hắn từ trước đến này đều xem mình như anh của Lâm Việt, không thể phản bội, tuyệt đối không thể !

Hai người dây dưa khiến nữ sinh kia sợ hãi chạy đi, cửa bị hung hăng đóng, trong phòng lại hỗn loạn như trước.

"Gần xem mới biết được hóa ra da của anh cũng không tồi, anh tốt nhất đừng vi phạm tôi có thể tùy thời cho anh thất nghiệp." Lâm Mộ Thiên bị Vĩnh Trình đè mạnh xuống, ánh mắt trêu tức của Vĩnh Trình thẳng tắp áp đảo hai má Lâm Mộ Thiên.

"Xin cậu buông tay ra, nếu cậu cảm thấy được tôi vi phạm, có thể đá tôi ra khỏi nhóm." Lâm Mộ Thiên nổi giận đùng đùng, muốn đẩy anh ra, nhưng do bệnh, căn bản không có năng lực đánh nhau với Vĩnh Trình.

"Hợp đồng ngôi sao hai năm của anh còn chưa hết, tôi chưa bao giờ làm ăn lỗ vốn, hợp đồng chấm dứt tự nhiên sẽ có người thay thế anh." Vĩnh Trình thấy hắn vô lực, lộ ra nụ cười đắc ý, "Tôi có thể phủng ra một cái Lâm Mộ Thiên, đương nhiên cũng có thể có người thứ hai."

Như vậy nếu thật sự tạo ra Lâm Mộ Thiên thứ hai, liền khiến cho bản thân không thể tức giận được nữa ? Như vậy..... công ty của cha đóng cửa, tiền bồi thường cũng không có khả năng trả lại....

Tả hữu cũng không có thể, hiện tại không thể bị đá ra khỏi nhóm, dưới sự thật bức bách, hắn có chút hối hận vì đã nói.

"Anh không phải muốn đánh tôi sao, đến đi, tôi cho anh đánh, loại người như anh, cả con kiến cũng đánh không chết." Vĩnh Trình khiêu khích nhìn xuống Lâm Mộ Thiên, dùng sức ngăn chặn hai chân giãy dụa của Lâm Mộ Thiên, khiến cho Lâm Mộ Thiên không thể động đậy.

Trong dạ dày của Lâm Mộ Thiên một trận nhiễu loạn, nhịn không được bắt đầu nôn mửa, nhưng dạ dày trống trơn nên chỉ có thể nôn khan, Vĩnh Trình nhìn thấy liền lập tức bỏ Lâm Mộ Thiên ra, giống như Lâm Mộ Thiên là một con sâu ghê tởm, Lâm Mộ Thiên bị hung hăng đánh vào tường, đầu óc một trận choáng váng.

"Thực ghê tởm, bẩn đến muốn chết." Vĩnh Trình lạnh lùng nhìn về phía Lâm Mộ Thiên không ngừng nôn khan, "Anh cũng đừng quên, tôi chính là chủ nợ của anh !"
Đọc thêm!

Thứ Tư, 5 tháng 1, 2011

Dục Mãn Hạnh Lâm phiên ngoại - Trăng mật 3

Ngọn gió biển mát rượi hắt vào khuôn mặt, rừng cây lay đôi, khu rừng rậm nhiệt đới, bờ cát trắng dựa sát vào mặt biển rộng màu xanh lam, trong biển rộng có những dãy san hô hình thù kỳ quái, càng kỳ lạ chính là con có đủ mọi màu sắc, đem nước biển phân tán thành năm màu sắc, giấu như chỉ cần lao vào trong nước, như rơi vào mảng cầu vồng.

Đảo cũng không lớn, nhưng theo lời Hắc Ngân thì ở trong này có thể tận tình cởi trần chạy, cởi trần ngủ, cởi trần tắm..... Giữa ban ngày làm tình làm chuyện, không ai cản trở, không ai rình mò, ba kẻ kia lại gật đầu liên tục, Hướng Nhất Phương cười ngất, gần mực thì đen gần đèn thì sáng, những lời này một chút cũng không sai.

"A.... mệt chết." Đem bè lũ bốn tên đá ra khỏi phòng, Hướng Nhất Phương ngâm mình trong bồn tắm lớn, tùy tiện lau vài cái rồi bỏ chạy lên giường ngủ thiếp đi, ở trên máy bay không được nghỉ ngơi, giờ phút này vừa dính vào gối liền lập tức lâm vào mộng đẹp.


Bốn tên bại hoại tinh lực tràn đầy cũng không có tới quấy rầy, Hướng Nhất Phương ngủ thẳng đến buổi tối, tỉnh lại thì trời đã xuống bóng, ngoài phòng có nhiều điểm tinh quang, im lặng mà yên hòa, chỉ nghe thấy tiếng sóng biển đập vào đá ngầm.

Mở cửa sổ ra, thư thư phục phục hít lấy gió biển nhẹ nhàng khoan khái, khóe mặt đột nhiên thoáng nhìn ra ngoài bể bơi, bốn phía cũng không có người nào, nam nhân nói thầm : "Lúc này không phải là bọn họ ở...."

Ngay sau đó, đại thúc của chúng ta mặc tiểu quần bơi xuất hiện bên bờ bề bơi, trên lưng cầm cái phao bơi, lặng lẽ đi xuống, tạo nên một vòng gợn nước, dòng nước ngoạn lên. Ngày thường căn bản không dám ở trước mặt bốn tên ác ma bơi lội, mỗi lần nhìn đến vẻ mặt gian trá của mấy tên như nói lên : đại thúc cởi hết ra bơi đi ! Hướng Nhất Phương lập tức chuồn vào trong nhà.

Hơn nữa... chủ yếu là hắn không biết bơi, một đại nam nhân luôn có điểm xấu hổ.

Nam nhân đã sớm muốn chơi đùa trong nước, vừa ở trong nước chơi đùa không lâu nhiên nghe được "bùm" một tiếng, quay đầu lại chỉ nhìn thấy tầng tầng vòng nước lan ra, cũng không thấy người nào.

"Ai ? Ai thế ?" Ôm cái phao, Hướng Nhất Phương có chút căng thẳng nhìn mặt nước yên tĩnh, căn bản không có một người nào, trong lòng lập tức kinh hoảng, nam nhân đang chuẩn bị bơi tới bờ biển đi, hai chân đột nhiên bị người giữ chặt xuống.

"A.... Á !" Quả tim bị nhảy dựng, Hướng Nhất Phương còn chưa kịp kêu lên đã bị kẻ từ trong nước trồi lên bưng lấy miệng : "Mẹ nó à, đoán xem ta là ai nha ?"

"Hắc Ngân ! Như thế nào là ngươi, làm ta sợ muốn chết, giả thần giả quỷ." Hít sâu lấy, Hướng Nhất Phương nhẹ nhàng thở ra, còn không đợi trái tim hắn ổn định, thân thể đã bị Hắc Ngân ôm lấy bơi về một phí, nước không sâu, khoảng hai thước, cơ mà khiến Hướng Nhất Phương sợ tới mức ôm lấy, ôm chặt lấy Hắc Ngân không buông tay.

"Hắc Ngân, đừng náo loạn, ta không biết bơi, đưa ta lên bờ đi." Cách bờ biển cũng một đoạn, Hướng Nhất Phương hiện tại chỉ có thể ôm lấy Hắc Ngân mới có thể không rơi xuống, cơ mà kẻ kia trong đêm tối chỉ phát ra tiếng cười âm trầm, sau đó ở con mắt trợn trừng của Hướng Nhất Phương lại đem người ôm đến khu nước sâu, sâu sáu thước, cái này Hướng Nhất Phương chết cũng không có cách.

"Đại thúc, nói đi ! Người ngươi yêu nhất là ai ?" Hắc Ngân một tay ôm nam nhân, một tay đưa chân của nam nhân lên lưng mình, Hướng Nhất Phương thực khẩn trương giống như cá bật lên bời.

"Ba mẹ ta, bọn họ đã sinh ra ta." Tên Hắc hồ ly này mỗi lần đều trêu đùa hắn, Hướng Nhất Phương tự nhiên biết đáp án mà Hắc Ngân muốn, hắn giả ngu, tiếp tục giả ngu.

Hắc hồ ly nhíu mắt lại, đột nhiên lội xuống, nước lập tức lên đến cỗ, mắt thấy sẽ còn đi xuống, Hướng Nhất Phương vội nói : "Là ngươi ! Là ngươi !"

"Cái gì là ta nào ?" Mỗ hồ ly cười đến ánh mắt híp cả lại.

"Ta yêu nhất chính là người, được rồi mau đi lên ! Đi lên !" Thủy đã gần đến miệng, từ trung thực đại thúc rốt cục lại một lần nữa bị giáo dục lại.

"A.... đại thúc của ta thực ngoan." Hắc Ngân lại một lần nữa ôm nam nhân trồi lên, đem mặt hồ ly tiến tới, "Ta muốn đại thúc hôn cơ, không phải nhẹ nhàng điểm một chút, phải thực nhiệt tình thực nhiệt tình, nếu không ta sẽ phải đi làm dịu, không nghĩ qua là liền lộ vài trong nước, ai...."

Gương mặt chữ điền lập tức sầm lại, tử hồ ly thừa nước đục thả câu (nguyên văn : nhân lúc cháy nhà đi hôi của) ! Cười tới ánh mắt cũng không thấy ! Kẻ đứng dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, ngay lại lúc tử hồ ly muốn giở trò cũ trầm xuống, Hướng Nhất Phương bưng lấy đầu Hắc Ngân hôn đến, chủ động mở hai hàm răng nanh của hồ ly đem đầu lưỡi tiến vào, hôn sâu một cái.

"Hô.... được chưa, đưa ta đi lên." Hướng Nhất Phương ghé vào vai Hắc Ngân nhẹ giọng nói, tử hồ ly tuy rằng thường xuyên đùa dai, nhưng vẫn có mức độ, bất quá, đến nước này cũng nhiều lắm rồi, cùng lắm buổi tối đáp ứng cho gã một phòng.

Nhưng.... hồ ly hôm nay tựa hồ còn không tính toán buông tha đại thúc, một tiếng cười khẽ đem nam nhân mặc độc nhất chiếc quần bơi kéo đến giữa hai chôn, ngón tay lợi dụng dòng nước liền thân vào, Hướng Nhất Phương nháy mắt hợp một hơi thật lớn : "Hắc Ngân !"

"Ta muốn cùng đại thúc ở trong nước ái ái.", Hắc hồ ly vừa cười vừa tiếp tục mở rộng lãnh địa. "Ngươi ở trên máy bay cùng Loa Văn làm chuyện hắc hưu hắc hưu, ta mới biết đó !"

"Đi.... đi trên bờ không được sao ?" Vì cái gì phải sâu như vậy, lại ở chỗ sâu như vậy !

"Không được." Nhẹ nhàng cười, Hắc Ngân đem nam nhân hướng chỗ nước sâu nhất của bờ biển, cũng không đem nam nhân đi lên, dính sát vào nhau, nước lại lạnh lẽo như thế, nhưng cũng không làm hạ nhiệt được lửa tình dục đang cuồng trướng.

Hôn xuống, ở thế hôn cao siêu của Hắc Ngân, nam nhân rất nhanh có phản ứng, tứ chi giao triền, ở trong nước tìm không khí lẫn nhau, không ngừng hôn nông nhiệt, nước kia, cũng sôi trào....

"A.... A...."

Đột nhiên cả người như nảy lên, Hướng Nhất Phương bị Hắc Ngân đưa nổi lên mặt nước, thân thể màu mật ong dựa vào bờ biểu trắng, nửa người dưới lại tẩm trong làn nước sắc trời. Từng ngụm từng ngụm thở hào hển, Hắc Ngân ở trên thân nam nhân cứ thế để lạc ấn ký đỏ tươi, từ mắt cá chân, tiểu thối, đùi, đến điểm mẫn cảm trên bụng....

"Ô....." Nam nhân ẩn nhẫn, địa phương mẫn cảm nhất bị người khác chặt chẽ nắm giữ, hai chân dạng ra như cá phiêu đãng trong nước, từng đợt khoái cảm kịch thích như châm vào trong cơ thể, hai tay vùi vào mái tóc ướt át của người phía trên.

Trên thân thể màu mật ong bị Hắc Ngân dùng đôi môi dính dấp từng giọt nước nước, bọt nước trước ngực, trong ánh sáng lóe lóe của ánh trăng trên cao, như phù dung mị hoặc. Đầu ngửa ra sau vì kích thích của cơ thể, cả người trong gió đêm hình thành một tư thế cực mỹ, hết thảy đều thuần mỹ.

Mị hoặc của nam nhân, trong bóng đêm, trong làn nước đạt đến cao trào.

"Ân.... A...."

Thân thể, trước sau trung thực nhất, khi Hắc Ngân theo làn nước thuận hoạt mà một hơi đi vào, ôn nhu say đắm, đem bộ ngực lấp đầy không khí.

"Đại thúc, muốn chính mình động thủ sao." Nở nụ cười, Hắc Ngân đỡ thắt lưng của nam nhân đi lên.

Thân thể đong đưa, tư thế giao triền, mặt nước vốn bình tĩnh, thế nhưng bắt đầu rung động, người nóng như lửa tạo nên từng trận gợn sóng.

"A...." Kẹp chặt thắt lưng của Hắc Ngân, trong cuộn sóng nước phập phồng, Hướng Nhất Phương dựa vào vào bả vai kiên cố của nam tử, lạc vào bể dục, dần dần di động.

Làn nước "ọc ọc" ra tiếng, hai thân thể trầm trọng thở dốc hỗn loạn, khong kềm chế được mà phát ra tiếng rên rỉ cao vút trong yết hầu, trong ban đêm yên tĩnh, tra tấn mấy tên kia.

Mấy tên ghen tị kia.


Đọc thêm!

Thứ Hai, 3 tháng 1, 2011

Đại thúc thượng ngộ lang - chương 3

"Em hôm nay sao ở đây vậy, bình thường em rất ít đến nơi này." Lâm Mộ Thiên đi vào phòng tắm chuẩn bị cởi quần áo, quay đầu nhìn về thanh niên tuấn mỹ chiếu sáng trong gương, "Em hôm nay sao không đến tham gia tiết mục, ?" Hắn vừa cởi quần áo, vừa nhìn người bên cạnh.

Da thịt bóng loáng vô tình triển lộ, Lâm Mộ Thiên cúi người xuống xả nước, quần áo của hắn chảy xuống bên hông, hạ thân mặc quần đùi, tầm mắt của Lâm Việt cứ thế chạy trên người, trành trứ cái mông của hắn, trong ánh mắt của Lâm Việt hiện lên vài tia che lấp.

"Em ngày mai phải đi quay phim, hôm nay ở trong phòng ngủ, hôm nay trong công ty em có việc, cho nên không đi quay chương trình."

"Quản lý biết không ? Em không tính nói cho cô ấy biết hôm nay em đi đâu à, cô ấy chắc chắn sẽ bị ông chủ mắng." Hắn vặn nhỏ nước, quay đầu về phía Lâm Việt, "Anh muốn đi tắm."

Hắn ý bảo Lâm Việt đi ra ngoài, Lâm Việt cái gì cũng khong nói, cầm lấy quần áo của mình đi ra ngoài phòng tắm, nhẹ nhàng mà đóng cửa phòng vệ sinh lại, đến khi Lâm Mộ Thiên tắm rửa xong đi ra, ngọn đèn trong phòng khách đã tắt, tối như mực đến dọa người.

Phòng của Lâm Việt cũng đã muốn tắt đèn, thời gian cũng còn sớm, Lâm Việt như thế nào lại sớm tắt đèn đi ngủ ? Nghĩ nghĩ, Lâm Mộ Thiên đi đén sô pha dùng sức ngồi xuống... Một cái gì đó mềm mềm, cùng với tiếng nhẹ nhàng kêu rên, Lâm Mộ Thiên lập tức bật dậy.

"Là ai ?" Lâm Mộ Thiên kinh hô.

"Ông chủ của ngươi." Thanh âm bất mãn ở trong không gian yên tĩnh, một đôi mắt tà mị gắt gao trành trứ Lâm Mộ Thiên.

"Vĩnh.... Vĩnh Trình sao cậu lại ngủ ở trên sô pha ? Tôi.... tôi không biết cậu ở đây, tôi không cố ý !" Lâm Mộ Thiên đứng lên, mái tóc ướt át rọi sáng dưới ánh trăng, áo tắm hơi hơi rộng mở ẩn ẩn lộ ra lồng ngực trắng nõn....

Vĩnh Trình nhất hạng đều phi thường chán ghét Lâm Mộ Thiên, anh sở dĩ làm cho tên đàn ông lớn tuổi này vào công ty, mục đích là để tra tấn hắn, anh đầu tiên phải đem lão nam nhân này phủng thành siêu sau, rồi từ từ cho hắn nếm thử mùi vị từ thiên đường rơi xuống địa ngục, anh có rất nhiều thời gian chậm rãi chơi trò chơi này, lão nam nhân nhân này tuy rằng có hơi lớn tuổi, nhưng là miến vẫn còn ăn được.

Vĩnh Trình lạnh lùng hừ một tiếng, xoay người tiếp tục ngủ, căn bản không đem Lâm Mộ Thiên để vào mắt.

Lâm Mộ Thiên đầu giống như bị người ta hung hăng đập vào một cái, xem người đang mặc đồ tây giày da trên sô pha, Vĩnh Trình ngẩng đầu, gương mặt tuấn tú lộ ra vẻ mặt khó chịu, trong mắt anh tràn ngập hơi thở tà ác, tựa hồ chán ghét Lâm Mộ Thiên đứng ở chỗ này, làm cho Vĩnh Trình trong lòng buồn bực, anh từ sô pha đứng dậy, cởi cà vạt ném cho Lâm Mộ Thiên.

"Biến cho tôi, tôi hôm nay buổi tối ngủ trong đây." Anh đốt một điếu thuốc, để vào miệng, mệt mỏi tựa vào trên sô pha, bộ dáng mệt chết đi được, mái tóc ngắn lù xù phiêu động trong đêm, ngoài cửa sổ thổi tới một trận mát mẻ.

Anh nguy hiểm nheo lại hai tròng mắt, bất mãn nhìn chằm chằm Lâm Mộ Thiên đang đứng sững sờ : "Anh còn không đi, anh cút xa một chút cho tôi ! Thấy anh là bực mình." Vĩnh Trình không kiên nhẫn ra lệnh.

Lâm Mộ Thiên lặng yêu không nói gì nhìn Vĩnh Trình đang tràn ngập tức giận, hắn chỉ có thể cực lực trấn định bản thân, gắt gao cầm chiếc cà vạt trong tay, cuối cùng dưới ánh mắt bất mãn của Vĩnh Trình, hắn cũng chỉ máy móc đi vào phòng tắm giặt cà vạt, trong đầu hiện lên vể mặt tà ác của Vĩnh Trình, cón có mỗi lần khi Vĩnh Trình nhìn thấy hắn đều mang theo oán hận, trong lòng nam nhân sẽ không kềm được mà rùng mình.

Sau khi đi ra, Lâm Mộ Thiên trở lại phòng, đem ra một cái chăn thay Vĩnh Trình đắp lên, hắn thật cẩn thận ngồi xuống đối diện, mở TV, mỗi ngày hắn đều làm theo phép xem tin tức giải trí của chính mình.

Từ sau khi cha mình phá sản, hắn liền ký một hợp đồng vào giới giải trí, chủ nợ của hắn chính là Vĩnh Trình, mà gia cảnh của Vĩnh Trình thực phức tạp, Vĩnh Trình có mối quan hệ với giới kinh doanh cùng hắc đạo, tuy rằng không biết anh vì cái gì muốn thành ngôi sao, nhưng là người như thế tiến vào giới giải trí cũng chỉ có một mục đích, là dễ dàng chơi đùa với phụ nữ.

Ngay lúc Lâm Mộ Thiên ở sô pha suy nghĩ liên miên, Vĩnh Trình mở hai mắt, vừa vặn nhìn thấy Lâm Mộ Thiên hướng ngồi trong phòng khách xem truyền hình, trong lòng anh có một cỗ lửa giận không tên, Lâm Mộ Thiên cũng chú ý đến tầm mắt chán ghét của Vĩnh Trình hướng đến mình.

"Thật có lỗi, tôi không phải cố ý đánh thức cậu, tôi chỉ xem tin tức, mới biết được ngày mai phải thế nào ứng đối....."

"Anh câm miệng cho ta, chạy trở về phòng mình."

Tính tình Vĩnh Trình đặc biệt cổ quái, khiến Lâm Mộ Thiên không có việc gì cũng sẽ không tùy tiện đi quấy rầy Vĩnh Trình, thậm chí ngay cả nói chuyện cũng rất ít.

Chỉ có thể thu hồi tầm mắt tiếp tục xem truyền hình.

"Tôi cho anh tắt TV, anh là nghe không hiểu tiếng người à, hay là mỹ nữ trong TV khiến anh xuân tâm nhộn nhạo luyến tiếc tắt đi ?" Vĩnh Trình cực kỳ phiền chán nhìn Lâm Mộ Thiên, anh ngồi trên sô pha, hút một điếu, ngậm ở miệng, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm sườn mặt khiến anh sinh ghét của Lâm Mộ Thiên.

Mỹ nữ trên TV đúng là người cùng công ty của họ, so với Lâm Mộ Thiên tuổi còn lớn hơn hai.

"Nói bậy, tôi tắt là được." Lâm Mộ Thiên cầm lấy promote chuẩn bị tắt, lại nhìn thấy hình ảnh của mình tràn ngập màn hình, đôi tay đang chuẩn bị tắt truyền hình, ngừng lại giữa không trung.

"Thành viên của nhóm hợp khí Lâm Mộ Thiên, ngày 7 tháng trước đị bị phóng viên chụp được hình đang hẹn hò với bạn gái, cử chỉ thân mật...." Người con gái xuất hiện trên truyền hình chính là bạn gái của Lâm Mộ Thiên, tháng trước là sinh nhật của Lâm Mộ Thiên thiên, nên họ quyết định hẹn nhau, cư nhiên lại bị chụp hình.

Ngay lúc Lâm Mộ Thiên đổ mồ hôi lạnh, Vĩnh Trình buồn bực đem tàn thuốc trong tay nhẹ nhàng bắn ra, vừa lúc lại bắn đến cánh tay chậm chạp chưa tắt truyền hình của Lâm Mộ Thiên, cơn đau bất ngờ khiến cho Lâm Mộ Thiên ứa ra mồ hôi lạnh, hắn lập tức tắt đi TV, ngẩng đầu vừa lúc gặp phải cặp mắt tràn ngập cười nhạo của Vĩnh Trình, người nọ là cố ý sao ? Có vẻ không giống !

"Anh hẹn bạn gái, đều bị phóng viên chụp được, đừng trách tôi không nhắc nhở anh, đừng để tôi kéo lại. Tôi đem tiền đưa anh lên, không phải để anh làm việc này !" Vĩnh Trình luôn luôn khinh thường nhìn hắn, anh cười nhạo Lâm Mộ Thiên xong, xoay người tiến vào phòng mình, chỉ có Lâm Mộ Thiên ngơ ngác ngồi ở bên ngoài, càng ngày càng cảm thấy người đội trưởng bề ngoài rất hiền lành kia thực đáng sợ.

Vĩnh Trình, ông chủ sau lưng của công ty giải trí Phong Xa, đội trưởng tổ hợp....

Trọng yếu hơn là, Vĩnh Trình so với hắn còn nhỏ tuổi hơn rất nhiều....

Lâm Mộ Thiên bất đắc dĩ đi vào phòng tắm dùng thuốc mỡ bôi lên vết thương, đem phòng tắm rửa một lần, còn thay Vĩnh Trình giặt quần áo.

Hắn cả đêm suy nghĩ, ngày mai hẳn là phải thế thế nào giải thích với giới truyền thông kia, hơn nữa thái độ châm chọc của Vĩnh Trình đối với hắn, làm cho hắn khó có thể đi vào giấc ngủ, ở trong đội ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, dựa vào cảm giác của Lâm Mộ Thiên, Vĩnh Trình hiện tại đá hắn ra khỏi nhóm cũng là có khả năng, Lâm Mộ Thiên trong óc suy nghĩ hàng nghìn hàng vạn, cả đêm cũng không ngủ ngon giấc.
Đọc thêm!

Chủ Nhật, 2 tháng 1, 2011

[Manga] Mặt trăng và đôi dép tập 2 - Chương 1, Người tình mùa đông

Photobucket


Nội dung : Những nhân vật đáng yêu của Mặt trăng và đôi dép đã bắt đầu một chương mới trong cuộc sống. Kobayashi và Toyo đều có bắt đầu thành công trong sự nghiệp, Hashizume hiện đang điều hành một cửa hàng ăn của chính mình và Riruko đang học làm bác sĩ.

Nhưng ở giữa tất cả những thứ gần như thành công này, những vấn đề cũ vẫn ẩn nấp đâu đó dưới bề ngoài, chờ đợi được giải quyết ổn thỏa. Câu hỏi là…. Liệu nhóm bạn này có thể đủ trưởng thành để cuối cùng có thể sắp xếp lại những mục tiêu cũ ?

Tìm hiểu con đường nào mà các nhân vật này sẽ nắm bắt lấy trong tập Hai của Mặt trăng và đôi dép, mang đến cho bạn bởi sự tác gia của Antique Bakery từng đoạt giải thưởng.


Download
Đọc thêm!

Đại thúc thượng ngộ lang - Chương 2

Đứng trước sân khấu, cả ba người đều trở nên linh lợi, nhất là lúc đối mặt khán giả đều phi thường lễ phép, không khí phòng quay cực kỳ hòa hợp, chỉ thiếu mỗi Vĩnh Trình cùng Lâm Việt, trong lòng Lâm Mộ Thiên rất lo lắng cho tình hình của đội viên, nhưng đối mặt người xem cùng dẫn chương trình vẫn duy trì nụ cười khoan khoái.

"Tôi xin hỏi Lâm Mộ Thiên, xin hỏi cậu trong đội thích nhất là thành viên nào ?" Khán giả bên dưới quả thật cũng rất quan tâm, khiến Thư Diệu cùng Nhiên Nghị cũng không hẹn mà gặp cùng nở nụ cười, tất cả mọi người chờ mong đáp án của Lâm Mộ Thiên.

"Mối quan hệ của chúng tôi rất tốt....." Lâm Mộ Thiên hàm hồ trả lời, làm cho người xem dưới khán đài cũng không quá vẹn toàn ý, đối mặt tình huống như thế Lâm Mộ Thiên vẫn thực trấn định, chính là giữa ánh mắt lại mơ hồ lộ ra vẻ bất đắc dĩ.

Kỳ thật hắn cùng các đội viên quan hệ cũng không tốt không xấu, bởi vì bình thường rất ít cùng một chỗ làm việc, cho nên ít tiếp xúc hơn, hơn nữa ở nhà trọ cũng không hay chạm mặt, bởi vì tất cả mọi người cũng đều bề bộn nhiều việc, quan trọng nhất là khoảng cách tuổi tác, hắn không thích hợp lắm với mấy hoạt động của người trẻ tuổi.

Phóng viên lại bắt đầu vấn đề : "Xin hỏi Lâm Mộ Thiên có bạn gái hay không ? Tất cả mọi người đều rất muốn biết chuyện này !" Phóng viên quả nhiên là phóng viên, ngay cả vấn đề cũng đặc biệt bén nhọn, có thể lấy là tận lực lấy.

"Ha hả, tuy rằng Lâm Mộ Thiên đúng là lớn tuổi nhất trong đội chúng tôi, nhưng là anh ấy tuyệt đối chưa có bạn gái." Nhiên Nghị thay Lâm Mộ Thiên trả lời vấn đề.

"Đương nhiên, chúng tôi đều chưa có." Thư Diệu giải thích thêm.

Kỳ thật ba người họ đều có bạn gái.

Thư Diệu cười khổ liếc mắt một cái nhìn Lâm Mộ Thiên, Lâm Mộ Thiên thiếu chút nữa đã lỡ miệng, Lâm Mộ Thiên vốn định nói thật ! Bạn gái của mình lại hiền lành hiểu biết, ôn nhu động lòng người, tuy rằng không phải người trong giới giải trí, nhưng là hai người yêu nhau, trên mặt của nam nhân lộ ra nụ cười hạnh phúc.

Thời gian chấm dứt, bọn họ bắt đầu cùng khán giả ngoạn trò chơi, khiến khán đài thét chói tai liên tục, thời gian tiết mục cũng liền qua nhanh, vừa hết là Thư Diệu cùng Nhiên Nghị đều chạy đến chỗ hẹn với bạn gái, Lâm Mộ Thiên làm việc xong cũng một mình trở lại nhà trọ.

Hắn cảm thấy có hơi mệt, mấy ngày nay công việc sắp xếp tràn đầy, cũng chưa có thời gian nghỉ ngơi, Lâm Mộ Thiên mở cửa đi vào nhà trọ, nhà trọ cùng ở có năm gian phòng, năm người mỗi người một phòng, rất rộng rãi thoải mái, nhưng bình thường chỉ có một mình hắn ở, bốn người kia ngẫu nhiên mới trở về.

Lâm Mộ Thiên lấy quần áo đi đến nhà vệ sinh tắm rửa, lại ngoài ý muốn thấy đèn phòng vệ sinh, cửa cũng khép hờ, hắn không nhớ rõ chính mình đi ra ngoài có bật đèn hay khong, không gõ cửa đẩy cửa phòng vệ sinh ra.

Đẩy cửa vào lại nhìn thấy một thanh niên tuấn mỹ mặc đồ tắm đứng trước gương soi của nhà vệ sinh, mái tóc nâu dưới ngọn đèn nhu hòa, bọt nước li ti lấm tấm trên xương quai xanh, nhận thấy bên cạnh có người, chàng trai lộ ra nụ cười ôn nhu, trong vẻ ôn nhu lại không mất đi vẻ gợi cảm, trong mắt ánh sáng nhu hòa lóe ra, đây là keyboard của nhóm Evilspirit, Lâm Việt.
Đọc thêm!

Dục Mãn Hạnh Lâm phiên ngoại - Trăng mật 2

Muốn đi tuần trăng mật, Hướng Nhất Phương ngày thường thực bình tĩnh cũng nhịn không được có hơi hưng phấn, đầu tuần năm người cùng nhau mở một đêm "nam nhân hội nghị", bốn tiểu công hết sức nhường Hướng Nhất Phương nói nơi hắn muốn đi.

"Nghe nói cửu trại câu rất được, còn có Tây Song Bản Nạp, Lệ Giang, ta ở trên TV nhìn thấy thực xinh đẹp, nếu không chúng ta chọn một nơi đi." Hướng Nhất Phương cơ bản chưa bao giờ đi du lịch thật cẩn thận nhìn phản ứng của bốn người, kết quả chính là bốn tên gương mặt khác nhau, biểu tình giống nhau..... cười khổ.

Cái gì mà đi Cửu trại câu Lệ Giang chứ, trong nước thì đi lúc nào cũng được, chuyện tuần trăng mật lãng mạn như vậy, đương nhiên là phải đi nước ngoài ! Nước ngoài đi !

Nước ngoài ? Hướng Nhất Phương cho tới bây giới không nghĩ đến đi ngoại quốc, đừng nói nước ngoài, hắn ngay cả tỉnh ngoài còn chỉ đi khoảng vài lần. Hướng Nhất Phương vừa mới nói mấy chữ như "Thái Lan", "CaMộ Phiuchia" linh tinh, liền thấy bốn tiểu công nhiesu mày, vì thế lập tức sửa miệng : "Nếu..... nếu không thì Paris ?"

"Nhất Phương à, anh tính giúp chúng tôi tiết kiệm tiền sao ?!

Cho nên sau đó đồng chí Hướng Nhất Phương bị đẩy ra khỏi "nam nhân hội nghị", bốn tiểu công ghé vào cùng nhau thảo luận một nơi Hướng Nhất Phương chưa từng nghe qua - Câu lạc bộ Oa khải á đảo Fiji (*)

Nghe được mục đích của mấy tên này cư nhiên là cái câu lạc bộ, Hướng Nhất Phương thật đúng là phi thường khó hiểu, đại khái xem trên TV, nhắc tới đến "Câu lạc bộ", trong đầu liền tự động hiện ra - mỹ nữ khêu gợi, rươu. Bọn họ muốn đến mấy câu lạc bộ để làm chi ? Người đàn ông trung niên đã muốn bắt đầu tiết ra chất pantothenic acid, trong đầu tưởng tượng ra cảnh bốn tên tà tâm lớn nhỏ ôm ấp lấy mấy cô gái đẹp. Nếu cho bốn tiểu công biết, không biết là bọn họ nên vui hay nên khóc, nghĩ mấy bậc tiền bối cứ thích tưởng tượng.

Vô luận thế nào, tuần trăng mật hoa lệ cứ như vậy bắt đầu. Bởi vì trong nước không có chuyến bay đi đến đảo Fiji, bọn người trước tiên liên tục chiến đấu ở các chiến trường HongKong Disney Land, hung hăng mê nghiện, cùng nhau đội kính xem phim hoạt hình, cùng nhau ngồi thuyền nhỏ xem mấy vũ xông nhỏ xíu đang múa, cùng nhau đi trên xe qua núi thét chói tai không ngừng, buổi tối đi xem đăng hoải, giống như trong đồng thoại, mà Hướng Nhất Phương cũng cảm thấy mình đang ở trong đồng thoại......

Bất đồng chính là, đồng thoại của hắn đến từ bốn nam nhân tính cách kỳ quái.

Ở Hongkong chưa đầy vài ngày, năm người lập tức đáp phi cơ đến đảo Fiji, trong thời gian đi đường buồn chán, bốn tên ngồi máy bay không đùa giỡn đại thúc, thì cũng xem phim, nhưng đa số vẫn như cũng dùng bút dùng viết, đánh cách cách xử lý thương vụ.
Hướng Nhất Phương có hơi cảm khái, trước kia cảm thấy tổng tài hay gì đó giống như không có việc làm, gần gũi ở chung mới phát hiện quả thực mỗi người đều bận đến chóng mặt.

Cơ mà Hướng Nhất Phương lần đầu tiên ngồi máy bay cũng có hơi hưng phấn, thường xuyên làm một vài trò tán thưởng, mỗi lần đều bị mấy tên bất hảo đùa cợt, thường xuyên đỏ mặt, có thể hay nói giỡn như vậy, cũng là bởi vì khoang hạng nhất được bao toàn bộ, chung quanh không có ai, mấy tên nam nhân keo kiệt không chịu để cho người khác nhìn thấy bộ dáng đáng yêu đến chết của Trung y đại thúc đỏ mặt lại cúi đầu nhẹ giọng mắng cả bọn.

Hướng Nhất Phương nhàn hạ không có việc gì lần này đứng dậy đi đi xem phòng vệ sinh của khoang hạng nhất, vừa mở ra quả nhiên không giống như trên xe lửa, vừa nhỏ vừa sạch, có một cái gương lớn, bồn rửa tay sạch sẽ, bồn cầu mềm mại. Rửa tay sạch sẽ, Hướng Nhất Phương chuẩn bị đi ra ngoài, lại một người vừa vặn đi vào.

"Đại thúc à, thật nhàm chán...." A, đúng rồi, Lạc Văn là Đại minh tinh đang nghỉ mát, cho nên cậu so với Hướng Nhất Phương còn nhàn hơn, không có chuyện gì, thoáng thấy Hướng Nhất Phương vừa vào buồng vệ sinh liền lập tức đi theo vào, còn thuận tiện giữ cửa khóa lại bên trong.

Hướng Nhất Phương có linh cảm khong tốt, trải qua mấy tháng ở chung phát hiện kẻ có bề ngoài như thiên sứ này vẫn là ác quỷ như thường, ghê tởm hơn cả là thường con cọp ăn thịt heo. Rõ ràng hứa hẹn với Hướng Nhất Phương : đêm nay anh ở trên. Nhưng tới buổi tối tuy rằng Hướng Nhất Phương đúng thật là ở trên, nhưng còn là ở bên ngoài !

Còn ương ngạnh ? Tên tiểu tử này sẽ giả khóc, rồi làm nũng, khiến Hướng Nhất Phương không đành lòng, sau đó lập tức bị đẩy ngã làm cái này cái nọ, ngày hôm sau lại ảo não không hết, hối hận không thôi !

"Cái kia..... Tiểu Văn, cậu muốn dùng WC sao ? Tôi đi ra ngoài !" Vội đi ra lại phát hiện cửa mở không ra, lại hoảng thần thấy bên hông bị người kéo tới, cả người đã bị Lạc Văn đặt lên bồn cầu.

"Nhất Phương à.... Chúng ta đã lâu không thân thiết." Mang theo khẩu khí ai oán, Lạc Văn điếc không sợ súng phi thường thuần thục cởi quần của nam nhân, nháy mắt dùng bàn tay ôn hòa hiền hậu cầm lấy nhược điểm của nam nhân, Hướng Nhất Phương lập tức hớp lấy một hơi thật lớn.

"Này.... Nơi này là trên phi cơ !" Bị cầm nhược điểm, chẳng khác nào bị người khống chế hơn phân nửa, Hướng Nhất Phương đẩy không ra Lạc Văn, kích thích dưới hạ thân lại từng đợt từng đợt đánh sâu vào thần kinh của hắn.

"Không phải rất có tình thú sao ?" Vừa lấy lòng nam nhân, Lạc Văn lại cởi lấy quần áo chỉnh tề của nam nhân ra, lộ ra một tảng ngực lớn màu mật ong như tiên tử ẩn hiện, hai điểm dục vọng màu hồng phấn run nhè nhẹ trong hơi thở, đầu lưỡi nhè nhẹ liếm lấy, tốc độ trong tay nhanh hơn làm cho nam nhân kêu lên một tiếng đau đớn, thân mình nhất thời yếu đuối hẳn đi.

"Đại thúc đã thư thái, đến tôi vui chơi !" Cười sáng lạn, Lạc Văn khẩn cấp đem quần nam nhân cởi đến mắt ca, sau đó đánh vào một cái, chôn vào sâu trong nơi mềm mại cực nóng.

"A a..... ha !" Phương thức tiến vào lỗ mãng của Lạc Văn khiến cho nam nhân vừa đau đớn vừa tê dại thỉnh thoảng rên rỉ, hai tay ôm chặt lấy bả vai của Lạc Văn.

"Nếu đại thúc thúc kêu lớn như vậy, tiếp viên hàng không bên ngoài nhất định nghe thấy." Xấu xa cười, quả nhiên nhìn thấy Hướng Nhất Phương lập tức cắn răng không rên rỉ một chút.

Bộ dáng kềm chế dục vọng của nam nhân như ẩn như hiện càng khiến dục hỏa trong lòng Lạc Văn dâng cao, liền nâng hai chân thon dài của nam nhân bắt đầu điên cuồng tiến vào, lần lượt càng ngày càng xâm nhập cho đến khi nam nhân khó ức chế được từ giữa cổ họng phát ra tiếng, Hướng Nhất Phương không thể không lấy tay bưng kín miệng mình, hắn thật đúng là sợ bị người bên ngoài biết, hắn cư nhiên ở trong phòng vệ sinh của máy bay cùng người làm tình.

"Tiểu.... Tiểu Văn, chậm một chút...." Dưới mỗi lần va chạm, thân thể của nam nhân lại khiến nắp bồn cầu run chuyển, phát ra tiếng "ba ba" rất nhỏ, nước ở bên dưới lại chiếu rọi chỗ giao hợp dâm mỹ.

"Đại thúc à...." Gỡ lấy tay Hướng Nhất Phương, Lạc Văn hôn nam nhân thật sâu, đồng thời lại càng mạnh mẽ đâm vào, đem toàn bộ tiếng rên rỉ của Hướng Nhất Phương nuốt vào trong bụng.

"Lạch cạch" Đột nhiên có tiếng cửa mở, thân thể Hướng Nhất Phương lập tức cứng cả lại, Lạc Văn kích thích vừa đến vẫn còn ở trong nam nhân, không khỏi thoải mái kêu lên.

"Ai nha nha ! Là ai đi vệ sinh trước lại lâu như vậy !"

"Có người đến đâu...." Hướng Nhất Phương khẩn trương đẩy Lạc Văn, người kia lại hừ câu : "Lại đến, chẳng tha được."

"A Ân...." Nói xong lại càng tiến công nhanh hơn, khiến nam nhân kiềm chế không được khinh hô lên, cũng không biết có bị người bên ngoài nghe thấy hay không, người ngoài cửa huýt sáo canh cửa.

Hướng Nhất Phương xấu hổ đến chết lại gặp Lạc Văn thế công khâu giảm, bắt đầu đấu đá lung tung, không biết khi nào thì ngừng lại, cắn rắng kẹp chặt một cái, khiến cho Lạc Văn rốt cuộc nhịn không nổi kích thích trực tiếp phun ra.

"Được rồi được rồi, mau đứng lên !" Đem Lạc Văn vẻ mặt phẫn uất đẩy lên, Hướng Nhất Phương khổ não không biết phải xử lý mấy thứ trong cơ thể, chỉ cầm lấy giấy tùy tiện xoa xoa, thu dọn quần áo chuẩn bị mở cửa.

Hắc Ngân đứng ở bên ngoài gặp hai người từ bên trong đi ra, không có hảo ý nở nụ cười nói : "Ai, cậu hai Lạc sao lại có vẻ mặt bất mãn vậy, có cần tìm mỹ nữ đến an ủi cậu ?"

"Đầu tiên hãy an ủi ngươi đi !" Hừ một câu, Lạc Văn lôi kéo Hướng Nhất Phương đi ra ngoài, Hắc Ngân nhìn thấy Hướng Nhất Phương có chút đỏ mặt, khóe miệng liền ý vị thâm trường cong lên.

(*)Câu lạc bộ Oa khải á đảo Fiji : Quần đảo Fiji Tu-Vaka-i-koya ko Viti , cơ mà do Hướng Nhất Phương dốt địa lý ngoại quốc, nghe thành Câu lạc bộ =))
Đọc thêm!