Thứ Bảy, 31 tháng 12, 2011
Đế nghiệp vô thương Chương 50 - Tan biến
Tà dương như máu, chiếu rọi lưỡi kiếm của âm mưu, dưới tàng cây trước mộ đế vương, mai rơi rụng một chúng cũng không phủ được hết xương trắng dày đặc, chiến trường hảm sát tận trời, che dấu không được tiếng nỉ non của mẹ góa con côi.
Đã vào cuối thu, hàn ý càng thêm vài phần, đoạn hà, tàn phá.... Quân kỳ đón gió tung bay, mười vạn đại quân tọa tại trấn Long Thành, trợ giúp Tả hiền vương Hách Liên Thánh Lan chiến đấu.
Giờ phút này, rời xa chiến trường trong Long Thành, Hách Liên Bột nghe báo cáo của thuộc hạ, tại tấm mành sau lưng, là Nguyên Bạch Lệ đang giả vờ ngủ.
Khi một người yêu một người khác, sẽ quên đi, hoặc cố ý xem nhẹ điểm yếu của mình, Hách Liên Bột đại khái chính là như vậy.
"Khởi bẩm Thiền Vu, Tả Khố Lạp tướng quân đã dẫn dắt binh qua vận chuyển đầy đủ lương thực, có được lương thực này thì cuộc chiến mùa đông của chúng ta đã chiếm được nửa phần thắng ! Thiên Triều năm nay có hạn hán, Nguyên Uyên ra lệnh mở kho cứu tế, hiện nay tuy có binh mà không có lương thực nhất định sẽ không chịu được công kích đầu tiên của chúng ta...."
Từng tiếng, toàn bộ rơi vào tai Nguyên Bạch Lệ, ghi tạc trong lòng.
Khẽ vuốt vuốt tấm ngực nhói đau, Nguyên Bạch Lệ không biết bản thân mình còn bao nhiêu thời gian, từ đầu thu đến cuối thu, khỏang cách thời gian phát tác là càng ngày càng ngắn, Hách Liên Bột rừng cho thầy thuốc chuẩn đoán thân thể có bệnh hay không, Nguyên Bạch Lệ khi đó còn lo lắng trùng độc trong cơ thể sẽ bị phát hienẹ, nhưng cuối cùng đại phu chuẩn đoán chỉ là khí huyết hư tổn, cần bồi bổ, không có gì khác. Còn một từ "trùng độc" cũng chưa bao giờ nhắc tới.
Như vậy cũng đủ biết, độc này rất lợi hại.
Tuy rằng uống không ít bổ khí dưỡng huyết gì đó, nhưng thân thể thủy chung là cũng chịu được chẳng bao lâu, có lẽ cũng ứng với câu nói kia của Trương Tứ Phong.... ly khai ta, ngươi sẽ hộc máu mà chết.
Nguyên Bạch Lệ thường nghĩ đến, có lẽ lần phát tác tiếp theo, chính là lúc hồn về chín suối.
Nhưng hắn còn có rất nhiều tâm nguyện chưa hoàn thành, cừu hanạ chưa báo. Nếu hắn chết đi, Hoa Nhi của hắn sẽ làm sao bây giờ ? Hắn khi còn sống chẳng lẽ sẽ như vậy mà xong ?
Hắn không phải không nhìn ra, hắn có thể buông tha hết thảy cừu hận, chỉ cần có thể cùng người mình yêu vượt qua những thời khắc cuối cùng này, hắn cũng thỏa mãn, nhưng hắn không phải là một thường nhân, cũng không được làm một thường nhân, cần gì phải lừa mình dối người ?
"Bạch Lệ ?" Ôn thanh thì thầm của nam tử ở bên tai vang lên, cùng lúc đó là những cái vuốt ve lên mái tóc.
Nguyên Bạch Lệ không đáp lại, công phu giả vờ ngủ càng ngày càng lợi hại, có đôi khi không phải là do hắn giả vờ, mà lo do mất máu quá độ khiến hắn thường xuyên buồn ngủ, càng ngày càng thèm ngủ, biến hóa này người sáng suốt cũng nhìn ra.
"Van cầu ngươi, đừng ngủ." Thanh âm trầm trọng bay vào trong tai Nguyên Bạch Lệ, Hách Liên Bột cúi người ôm lấy nam nhân, "Ta thật sự sợ ngươi sẽ ngủ mà không tỉnh dậy..." Hách Liên Bột không rõ rốt cục đã xảy ra chuyện gì, Nguyên Bạch Lệ sao lại biến thành như vậy, dù có mời nhiều đại phu, vẫn như cũ không tra ra manh mối gì, nhưng Hách Liên Bột hiểu được... Nguyên Bạch Lệ có những việc không nói ra, không chịu nói ra với y.
"Bạch Lệ... Bạch Lệ..." Nhẹ nhàng lắc lắc, vẫn không có phản ứng gì, liên tưởng đến nỗi sợ sẽ mất đi nam nhân khiến tim của Hách Liên Bột thắt lại, "Bạch Lệ à !"
"Phiền quá đi !" Bất mãn nói, Nguyên Bạch Lệ lười nhác xoay người, đưa tay xoa lên mặt Hách Liên Bột, "Thật sự là cố ý không cho ta nghỉ ngơi."
"Ha ha," lập tức nở nụ cười, Hách Liên Bột ôm chặt lấy Nguyên Bạch Lệ, nhẹ giọng nói, "Đều đã quá trưa ngươi còn ngủ, chúng ta ra ngoài đi dạo một chút đi."
"Ừm." Gật đầu cười, lời muốn nói rốt cục chỉ có thể giấu ở trong lòng, chung quy không nói nên lời.
Trải qua phong hoa, thời gian trôi đi, từ mùa xuân đến mùa hạ, từ hạ đến thu, mùa đông ngay trước mắt, đi qua tàn phá.
Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, Nguyên Bạch Lệ càng ngày càng ít gặp Hách Liên Thánh Lan, đối phương như dần dần tiêu thất trong tầm mắt hắn, giống như chưa bao giờ xuất hiện con người này.
Nguyên Bạch Lệ cảm thấy, Hách Liên Thánh Lan là cố ý tránh mặt mình, đến tột cùng vì nguyên nhân gì. Có lẽ cảm thấy bản thân lúc trước không tự mình không nói cho hắn thân phận thật của mình. Nhưng cảm thấy Hách Liên Thánh Lan cũng không phải là kẻ nhỏ nhen, dứt bỏ thế tục rườm rà, Nguyên Bạch Lệ vẫn cảm thấy Hách Liên Thánh Lan cùng Hách Liên Bột đều là một người đáng thâm giao, chính là sau này gặp lại nhau đã trở thành cừu địch.
Ban đêm, hàn phong rít lên từng đợt, ánh trăng chiếu rọi những bộ giáp sát nhuốm đầy máu.
Từ nơi của Hách Liên Bột đến kho lúa có xa lắm không ? Không xa, rất gần, gần đến mức nếu kho lúa có chuyện, Hách Liên Bột có thể lập tức phát hiện, trong một nén nhang có thể giải quyết được vấn đề.
Lương thực chính là căn cơ của cuộc chiến, không có lương thục, thì binh lính trên chiến trường có nhiều bao nhiêu cũng vô dụng, quốc chiến vốn không phải là cuộc khảo nghiệm binh lực của hai phía, mà là ở thời điểm binh lực tương đường thường quyết định xem ai là kẻ trụ lại được cuối cùng, không có lương thực, còn đánh chiến cái gì ? Chiến trường một năm, thì một quốc gia phải chuẩn bị từ rất lâu mới có thể tạo thành.
Không có lương thực, chính là đã đuổi được quân Hung Nô.
Điểm này, Nguyên Bạch Lệ biết rất rõ.
Nam tử bên cạnh đã ngủ say, xem ra việc bỏ chút thuốc vào canh là rất đúng, Nguyên Bạch Lệ gác lại đôi tay đặt trên hông mình, chăm chú nhìn khuôn mặt say ngủ của nam tử, chớp mắt một cái rồi định tâm.
"Đại mọi rợ, ngươi hận ta cũng tốt, vĩnh viễn nhớ kỹ ta." Nguyên Bạch Lệ từ trong y phục của Hách Liên Bột tìm ra được một lệnh bài, mặc y phục vào, trước khi rời khỏi phòng, cúi người xuống hôn thân, đôi môi mang theo chút độ ấm còn sót lại, đi ra ngoài phòng gió lạnh thấu xương.
Người tuần tra ngoài phòng không nhiều lắm, hoặc là nói gần như không có, Nguyên Bạch Lệ biết Hách Liên Bột không muốn cho mọi người biết quan hệ của bọn họ, kỳ thật là nam tử kia sợ lời đồn nhảm tổn thương mình, ôn nhu của Hách Liên Bột cuối cùng trở thành bức màn che dấu cho hành động đêm nay của Nguyên Bạch Lệ.
Dọc đường đi gió êm sóng lặng, không có gì ngăn trở, . Nhưng khi đến gần phạm vi kho lúa, người tuần tra dần dần dày lên, cải trang cẩn thận, nam nhân dựa vào khinh công xuất chúng lặng lẽ tiếp cận kho lúa.
"Ưm.... đáng chết !" Nam nhân thầm mắng một tiếng, ôm lấy tấm ngực nhói đau. Cư nhiên phát tác lúc này..." AI :?! Mau bước ra !" Tiếng vang của Nguyên Bạch Lệ khiến cho kẻ tuần tra chú ý, không chờ tuần tra phát hện hắn, Nguyên Bạch Lệ liền tự mình đứng dậy, chịu đựng cơn đau từ ngực, đem lệnh bài bên hông xuất ra, xưng là thuộc hạ được Thiền Vu phái đi đặc châu.
Nói như vậy, tiểu binh này cũng không dám hỏi nhiều, lúc chiến tranh luôn có một người đặc thù đi đặc châu, mà việc này thường không thể để tiểu binh biết, vì phòng họa sát thân, nhóm tuần tra binh rất nhanh ly khai, cũng theo phân phó của Nguyên Bạch Lệ ra lệnh cho mọi người chung quanh đi tuần tra ngòai kho lúa.
Lệnh bài trên tay, là mệnh lệnh của Thiền Vu, ai dám không theo ?
Hách Liên Bột nếu biết sẽ hận Nguyên Bạch Lệ đến chết.... Điểm ấy Nguyên Bạch Lệ biết, biết rất rõ, nam tử kia dã tâm lớn bao nhiêu, vì cuộc chiến này mà chuẩn bị bao nhiêu, trả giá bao nhiêu hắn đều biết, mà giờ này khắc này niềm tin của Hách Liên Bột đối với hắn lại bị chính hắn hủy diệt trên bàn tay.
"Ư..." xoay người hộc ra một ngụm máu tươi, Nguyên Bạch Lệ dùng tay áo lau đi khóe miệng, tròng lòng biết không thể trì hoãn, kế hoạch của hắn cũng không hoàn thiện, rất nhanh sẽ có người phát hiện điểm đáng ngờ.... chút lửa trong tay dấy lên, nhanh nhẹ đặt xuống sân phơi nắng của lương thực, nhánh mắt đốm lửa nhỏ đã trở thành biển lửa.
Tối nay gió rất to, gió to giúp lửa, một đốm.... biến thành ánh lửa đầy trời.
Đọc thêm!
Đế nghiệp vô thương Chương 49 - Hữu duyên vô phận
Lời nói của Hách Liên Thánh Lan vẫn như cũ vọng bên tai, "Còn cuộc chiến thì sao, ca có thể ngăn cản được không ?"
Nguyên Bạch Lệ nói không nên lời, "Vì ta, ngươi có thể không gây chiến không", loại chuyện ngu xuẩn này, quả thực ngu xuẩn đến cực điểm ! Trong lịch sử đã có bao nhiêu cuộc chiến vì mỹ nhân mà xảy ra, lại bởi vì mỹ nhân mà ngừng lại ? Hết thành đều là do lũ văn nhân lãng mạn một phen, mà kẻ sát nhân khởi xướng chiến tanh cũng vui vẻ dùng lời "nhất nộ trùng quan vi mỹ nhân" mà che dấu bản chất, càng có thể tranh thủ vài giọt lệ của chúng nhân đa tình.
Tình yêu, quả thật tồn tại.
Nhưng Nguyên Bạch Lệ không ngu ngốc đến độ cho rằng chỉ một câu của mình, Hách Liên Bột có thể buông tha dã tâm thâu tóm Trung Nguyên.
"Ta nên làm cái gì bây giờ...." Trong gió thu, lay động bóng ảnh của nam nhân.
"Sao lại chỉ có một mình ngươi ở trong này, Hoa Nhi đâu ?" Phía sau vang lên thanh âm quen thuộc, mà từ phía sau đi lên lại là một cái ôm ấm áp.
Mười ngón tay đan chặt vào nhau.
"Chơi mệt, hiện tại ngủ trong phòng."
Ánh nắng ngày thu đã không còn cái nóng rựa của mùa hè. Từng lớp lá khô rơi rụng, sinh ra một cỗ thê lương.
Thê lương.... đúng, chính là từ này, cái đẹp của thê lương.
Nguyên Bạch Lệ cô độc đứng dưới tàng cây có chút sững sờ, đôi mắt sáng ngời hữu thần ngày thường giờ phút này giống như theo lá khô điêu linh mà thất thần, tán lại một loại bi ca.
Gió thu, phất lên hai làn tóc bạc.
Không hiểu sao, gợi lên một cơn đau vô tận trong lòng Hách Liên Bột.
"Ngươi sao lại không nghỉ ngơi ?" Ôm chặt hơn nữa, sợ ngay sau đó sẽ lại biến mất, lại bị thương.
"Nghỉ ngơi quá nhiều, xương cốt cứng hết cả rồi." Nắm chặt lấy đôi tay đang vòng qua mình,Nguyên Bạch Lệ tựa vào lồng ngực phía sau, "Đã lâu không cưỡi ngựa, cùng ta đi dạo bên ngoài được không ?"
"Được."
Còn nhớ rõ từng chỉ điểm giang sơn, phóng khoáng phương đạo. Cùng ngươi sóng vai mà đứng, cùng người chiến trường mà đứng, cùng ngươi trên thảo nguyên mà cưỡi ngựa, thoáng một cái chớp mắt, đã là cuối thu ba năm sau, chỉ còn lại mặt cỏ hoang vu, chỉ còn lại tấm thân cùng tinh thần mệt mỏi, lại càng thêm quý trọng mỗi giờ mỗi khắc.
Dưới trời chiều, ngựa đạp thảo phi, bạch y phiêu phiêu giống như nhớ lạ lúc trước, tuấn mã trên đường, ngươi truy ta đuổi.
Ngọn gió se lạnh quất vào mặt, thổi bay mái tóc đen. Dung nhan không thay đổi, tóc bạc đã sinh, quay đầu nhìn lại, đối diện với nam tử trên thảo nguyên, nụ cười không câu nệ vẫn cuồng ngạo như trước, bản thân cũng nhịn không được nở nụ cười.
Thân thể già nua, không thể sợ, chỉ sợ là tâm đã già, bệnh tật trên thân thể không đau, đau nhất chính là tâm đã muốn chết.
Cũng may còn gặp được ngươi, còn chưa muốn chết.
"Đuổi kịp ngươi !" Phía sau một tiếng hưng phấn, Nguyên Bạch Lệ khóe miệng nhếch lên, roi da lại "chát" một tiếng làm cho kẻ phía sau lui lại vào phần.
"Ngọn roi ngoan độc, thiếu chút nữa quất lên người ta." Hách Liên Bột gắt gao nhìn tà áo trắng phía trước, đột nhiên thật nhưng hùng ưng giương cánh lập tức nhảy lên, nhảy đến bên người trước mặt.
"Vô lại !" Một tiếng giận dữ, Nguyên Bạch Lệ cũng bị Hách Liên Bột chế trụ, đối phương cười ha hả, ôm lấy thắt lưng nam nhân mà mặt đối mặt, hôn lên.
"Ta chính là tên vô lại, ỷ lại ngươi cả đời."
Nhẹ giọng thì thầm rất nhiều, là tình yêu bá đạo mà không thể cự tuyện.
Dưới ánh chiều tà, phản chiếu hai bóng người trao cho nhau nụ hôn.
Trong thôn lý cách đó không xa, có một người đứng, đứng lăng lăng.
"Hiền Vương, trong thành có người nói từng gặp qua nữ tử mà người nhắc tới !"
"Mau cho hắn vào !"
"Đại nhân, đó không phải là nữ nhân, mà là một tên nam nhân ! Hắn cướp quần áo của tiểu nhân, ngài cần phải vì tiểu nhân làm chủ !"
"Làm càn ! Hồ ngôn loạn ngữ !"
"Đại nhân, tiểu nhân thực không lừa người ! Có người phụ nữ nào có thể cao lớn như vậy chứ, tiểu nhân còn nhớ rõ bộ dáng của kẻ đó, tiểu nhân lập tức họa cho ngài !"
Lời nói lúc trước của hạ nhân cùng kẻ trong thành vẫn như cũ phiêu đãng trong đầu hắc y nam tử, chàng sửng sốt, chàng không tin người con gái mà chàng ngày ngày tương tư lại là một nam nhân, lại càng không dám tin tưởng tên nam nhân kia lại là.... hắn.
Bức họa bị nam tử vò nát trong tay, máu chảy ra, ẩn hiện khuôn mặt trên bức tranh.
Chàng không tin, tuyệt không thể tin tưởng ! Đây đều là lời hồ ngôn loạn ngữ của lũ trong thành ! Nói hưu nói vượn !
Nhưng, vẫn không nhịn được dõi theo.
Sau đó, lập tức thấy được bạch y phiêu phiêu, thấy được thanh roi quất lên quen thuộc, thấy được tư thế oai hùng nhất mô nhất dạng như trong hoài niệm, bất đồng chính là, đêm đó là "hồng y tân nương", mà hiện tại là bạch y nam nhân.
Khi nhìn về phía nam nhân đang cùng đại ca của mình hôn nhau dưới ánh trời chiều, Hách Liên Thánh Lan nắm chặt tay như muốn phá hủy bàn tay, máu từng giọt rơi xuống.
"Vì cái gì muốn gạt ta...." Gió thu nuốt đi tiếng thì thầm của nam tử, cũng không ai trả lời.
Không người trả lời nghi vấn trong lòng chàng, ai có thể nói cho chàng biết, vì sao lại đau lòng như thế ! Hách Liên Thánh Lan rời khỏi rừng cây.
Mà tại một nơi cách Hách Liên Thánh Lan không xa, cũng có một người đang đứng.
"Thật là hắn, hóa ra đúng là hắn.... Ha ha !" Là khóc, là cười, đã phân không rõ, chiến còn chưa đánh, Nguyên Uyên giống như đã thua hơn phân nửa, là thua nửa phần trọng yếu nhất.
Ngàn dặm xa xăm đau khổ truy tìm chính là kết quả này, nam nhân trước mắt đang cùng cố nhân ôm hôm, nụ cười kia, vẻ hạnh phúc kia, là Nguyên Uyên chưa bao giờ khiến nam nhân có được.
Nguyên Uyên thua, thua hoàn toàn, thua thống khổ, nhưng bản thân chàng cũng không biết chữ "thua" là như thế nào.
"Đợi chút !" Trên cỏ, Nguyên Bạch Lệ đẩy ra Hách Liên Bột đang đè lên người mình, đối phương như một con chó sói cắn lên cổ nam nhân.
"Đừng nháo," Nguyên Bạch Lệ thở dài, Hách Liên Bột cười khẽ một tiếng đem nam nhân ủng trụ vào lồng ngực, bất mãn nói : "Ta muốn ôm ngươi thôi."
"Ta chưa từng được ôm ngươi." Nguyên Bạch Lệ khóe miệng khẽ hếch, vừa lòng như đến gương mặt cứng ngắc của Hách Liên Bột, Hách Liên Bột giả ngu nói : "Khát nước toàn, phía trước có một con suối, ta đi múc nước cho ngươi." Nói xong lăng lông lốc đứng lên, nhảy lên ngựa bỏ chạy, Nguyên Bạch Lệ nhịn không được cười vang lên.
"A...." Hít vào một hơi thật sâu, nằm trên cỏ nhìn lên trời cao vô tận đầy nắng. Nguyên Bạch Lệ đắm chìm trong ánh chiều tà ôn nhu, nếu có thể cả một đời như vậy qua đi, có lẽ cũng không tệ.
Cùng nhau cưỡi ngựa, cùng nhau dạo chơi, mang theo Hoa Nhi, đi khắp chân trời góc bể....
"Nguyên Bạch Lệ thật nhàn hạ thỏai mái, quốc nạn nguy nan, nhưng lài cùng quân giặc dưới hoàng hôn cưỡi ngựa đồng du, thật là khiến kẻ khác ghen tị." Thanh âm quen thuộc vang lên bên tai, Nguyên Bạch Lệ bật ngồi dậy : "Nguyên Uyên ? Sao ngươi lại ở đây."
"Ta không có đựoc nhàn nhã như Nhiếp Chính Vương, là mang quân đến đánh địch, cũng không phải đến du ngoạn." Trong giọng nói mang điệu châm chọc, cũng càng mang theo một tư vị ghen tị.
"Nhiếp Chính Vương trong miệng của ngươi đã sớm chết." Nguyên Bạch Lệ nhìn vào mắt Nguyên Uyên, khuôn mặt quen thuộc, người quen thuộc, lại giống như lớn dần không ít, ân oán từng có hiện đã không dậy nổi sóng trong lòng hắn, là quên đi, hay là vơi bớt, Nguyên Bạch Lệ cũng không rõ vì sao lại nhìn đến Nguyên Uyên cũng không kích khởi hận ý trong lòng.
"Ngươi vẫn còn hận ta ?"
"Không hận, ngươi là đế vương, là một minh quân trong lòng dân chúng, ta là một tên nghịch tặc loạn đảng có gì đáng để oan chứ ?"
"Cùng ta trở về đi, ngươi vẫn là Nhiếp Chính Vương, ta vẫn là Nguyên Uyên của ngươi, chúng ta như vậy không phải tốt lắm sao ? Ta biết ngươi hận ta, hận ta làm ra nhiều việc với ngươi, ta sai lầm rồi, ngươi chẳng lẽ không thể tha thứ ta sao ?" Cuộc tranh phong ngay từ lúc bắt đầu rất nhanh trở thành thỏa hiệp.
"Trở về ?" Mọi người đều cho hắn trở về, bầu trời to lớn hôm nay, rốt cục đâu mới là nơi hắn có thể dừng chân quy túc ?
"Ngươi không phải là yêu ta sao ? Bằng không cũng sẽ không vì cứu ta mà bị lđ đâm bị thương ! Bạch Lệ à...."
"Im đi !" Nguyên Bạch Lệ cười lạnh nói, "Ngươi muốn nghe lời nói thật không ? Ta đây liền nói cho ngươi, ta hận ngươi, hận ngươi tận xương, hận không thể lập tức giết ngươi ! Ta cứu ngươi vì muốn tự mình giết chết ngươi ! Có được đáp án rồi, ngươi vừa lòng chứ ?"
".... Ngươi yêu tên Hung Nô kia sao ?" Nguyên Uyên nhìn về phía thân ảnh cưỡi ngựa cách đó không xa dần dần xuất hiện, "Nguyên Bạch Lệ, ngươi đừng quên ngươi là người của Thiên Triều ! Ngươi cho dù hận ta, cũng không thể trợ giúp thứ dã man đó hủy đi đất nước ! Giang sơn mà cha ông trên chiến mã giành được ngươi sẽ thân thủ dâng tặng cho tên Hung Nô kia sao ?!"
"Hắn sắp đến đây rồi, ngươi đi đi !" Nguyên Bạch Lệ đưa lưng về phía Nguyên Uyên, nói.
"Nguyên Bạch Lệ ! Ngươi như vậy.... không làm thất vọng tổ tiên sao, không làm.... thất vọng Nguyệt Hoa sao ?" Nguyên Uyên chậm rãi đến gần nam nhân, để sát vào tai nam nhân, nhẹ giọng nói : "Ngươi đã quên lời thề của ngươi cùng Nguyệt Hoa sao ?"
"Đủ rồi ! Đừng dùng nàng đến uy hiếp ta !" Nguyên Bạch Lệ mãnh liệt xoay người túm lấy áo Nguyên Uyên, "Ta đối với ngươi đã muốn hết lòng quan tâm ngươi, giờ thì đi đi ! Cút !"
"Đừng quên, nhà của ngươi là ở đâu, gia đình của dân chúng hôm nay là ở đâu." Thật sâu nhìn vào nam nhân một cái, Nguyên Bạch Lệ trước khi Hách Liên Bột trở về liền ly khai.
"Con trùng chết tiệt, có bay không thì bảo !" Hách Liên Bột muốn tìm bất mãn lấy hoa cỏ, sâu bướm ra xả giận. Nguyên Bạch Lệ chỉ cho y hôn, nhưng không cho y ăn, cảm giác như một kẻ sắp chết đói chỉ có thể ngửi mùi thức ăn thơm ngon mà không nhấm nháp được, thống khổ muốn chết.
Từ sau đêm đầu tiên, Nguyên Bạch Lệ rốt cục không cho Hách Liên Bột thực hiện được, Hách Liên Bột bắt đầu nghĩ có phải do bản thân quá mức thô lỗ, từ đó, y tuyệt đối đau tích, yêu , chiều nam nhân.
"Ngươi không phải là đi tìm nước sao, nước đâu ?" Đối với Hách Liên Bột khá trẻ con, Nguyên Bạch Lệ cười khẽ một tiếng.
"Con suối kia đã cạn, làm ta về một chuyến tay không, thật là bực mình !" Hách Liên Bột bắt lấy con trùng không chịu bay khỏi người Nguyên Bạch Lệ, nhướng mi nhẹ giọng nói : "Văn hương trùng ?"
"Cái gì trùng ?" Nguyên Bạch Lệ giương mắt hỏi, Hách Liên Bột tùy tay ném đi con trùng, cười nói : "Không có gì, chỉ là một con trùng ngu ngốc mà thôi."
"Vừa rồi hinh như ta thấy ngươi nói chuyện với ai đó."
"Chỉ là một kẻ lạc đường." Mười ngón tay nắm chặt, đi từng bước về phía hoàng hôn, trong đôi đồng tử thanh minh chiếu rọi ánh tà dương như máu, Nguyên Bạch Lệ vô ý thức nắm chặt đôi tay của Hách Liên Bột.
Đại mọi rợ, chúng ta đời này hữu duyên vô phận...
Hồng thụ năm thứ tư, quân Hung Nô cùng Thiên Triều giao chiến, thiên hạ rung chuyển, chiến hỏa thiêu đốt, tiếng kêu thán dậy khắp đất trời, Đại thiền vu của Hung Nô lãnh binh nam hạ, Hoàng đế Thiên Triều tự mình xuất chinh ngênh chiến.
Trận chiến này, cuộc chiến khiển cả Trường Giang và Hoàng Hà phải dậy sóng vô thanh vô tức đột nhiên ngừng lại, chỉ vì sự có mặt của một người.
Quốc chiến vừa mới bắt đầu, lại dẫn phát ra một cuộc nội chiến khác.
Đọc thêm!
Đế nghiệp vô thương Chương 48 - Mâu thuẫn
Tình huống tựa hồ có chút khó xử, Hách Liên Thánh Lan đầu tiên buông ra cánh tay đỡ lấy bên hông nam nhân, đứng ở một bên : "Đệ xem ca khí huyết suy yếu, tốt nhất là nghỉ hơn nhiều hơn, Bạch đại ca."
Bạch đại ca ? Nguyên Bạch Lệ khóe miệng nhệch lên, hắn còn tưởng rằng kiếp này không bao giờ... nghe thấy được nữa.
"Bạch Lệ, ngươi xem ta mang ai đến." Thất thố của nam nhân chỉ hiện trong nháy mắt, cứ việc che dấu là tốt nhất, Nguyên Bạch Lệ có thể nhìn thấy khác thường trong mắt Hách Liên Bột, nhưng cụ thể là cái gì, hắn lại không cách nào biết.
"Món điểm tâm ngọt ở đông Long Thành ?" Nguyên Bạch Lệ cười đáp.
Hách Liên Bột cười khẽ vài tiếng, tránh đường ra, một cung nữ cũng không xa mang theo một hài đồng, nụ cười của Nguyên Bạch Lệ lập tức cứng lại, ánh mắt đen dõi theo hài đồng đang chạy về phía mình.
"Phụ thân !" Thanh âm non nớt lớn tiếng vang, hài đồng chạy như phi về phía Nguyên Bạch Lệ.
"Hoa Nhi ?" Tựa hồ có chút không thể tin được vịêc đang xảy ra, Nguyên Bạch Lệ sửng sốt một trận , cho đến khi hài đồng duỗi đôi tay ra mới chạy đến cửa từng bước ôm đứa trẻ vào trong lồng ngực.
Ba người ngồi ở thư phòng, Hách Liên Thánh Lan đã sớm lấy cớ đi ra ngoài.
"Cám ơn ngươi." Ôm chặt đứa trẻ đang níu lấy mình không chịu buông, như thể sợ sẽ mất đi, Nguyên Bạch Lệ nhẹ giọng cười với Hách Liên Bột, đối phương có chút xấu xa cười : "Muốn tạ ơn thì phải xuất ra chút thành ý."
"Hửm, vậy ngươi muốn làm sao bây giờ ?" Nguyên Bạch Lệ ngắm nhìn vuốt ve mái tóc đứa trẻ trong ngực, khóe miệng khẽ nhếch.
"Để phụ thân làm thê tử của thúc thúc ! Như vậy Hoa Nhi sẽ có mẹ !" Nguyên Hoa ba tuổi đột nhiên nói ra một câu, Nguyên Bạch Lệ sửng sốt, cười nói : "Đứa nhỏ ngốc, ai dạy con như vậy !"
"Thúc thúc !" Nguyên Hoa chỉ vào Hách Liên Bột bên cạnh, cười hì hì, "Thúc thúc tốt với Hoa Nhi lắm, phụ thân, người gả cho thúc thúc đi, thúc thúc nói như vậy có thể cùng ở bên nhau."
Nhìn thấy vẻ mặt của Hoa Nhi rất nghiêm túc, Nguyên Bạch Lệ dở khóc dở cười, trừng mắt nhìn Hách Liên Bột nói : "Miệng nói bậy, thật sự là dạy hư tiểu hài tử."
"Nếu ta nghiêm túc thì sao ?" Hách Liên Bột đạm cười, lại còn thật sự rất nghiêm trang nhìn chăm chú vào Nguyên Bạch Lệ, "Ngươi nguyện ý cùng ta về không ?"
Về ? Về nơi nào ? Tới địa ngục đi hậu cung, hay là mượn tấm thân tàn phế này đổi lấy ân sủng ? Nguyên Bạch Lệ né tránh tầm mắt của Hách Liên Bột, Hách Liên Bột dường như khẽ thở dài, không nói nửa câu.
"Phụ thân, trên người của người thơm quá, ngửi thấy thật thơm." Thanh âm của Hoa Nhi cắt ngang tình cảnh xấu hổ tỏng phòng, lại khiến một kẻ khác xấu hổ.
Nguyên Bạch Lệ thoáng nhìn Hách Liên Bột muốn nói rồi lại thôi, cúi đầu vuốt ve mái tóc của Hoa Nhi, nói : "Hoa Nhi, muốn ra ngoài chơi không ?"
"Muốn !"
"Vậy con đi trước ra ngoài chơi chờ phụ thân được không ?"
"Được, phụ thân nhớ đến nhé !" Nói xong liền trượt xuống, thân mình nho nhỏ chạy ra thư phòng.
Sau khi Nguyên Hoa rời đi, Nguyên Bạch Lệ nói : "Ngươi muốn hỏi, thì hỏi đi."
"Không có gì."
Nguyên Bạch Lệ đứng lên đi đến bên Hách Liên Bột, mở ra hai tay bắt lấy hai vai nam nhân, khẽ khuynh thân khiến hai người dựa vào càng gần : "Ngày đó ngươi đã nghe đến rồi, chỉ cần trong ngày thường khẽ dùng sức, trên người có chút nóng, lãnh hương này càng dày đặc. Nói không chừng trong phi tử của ngươi cũng dùng loại hương này, ngươi hẳn là sẽ không xa lạ."
"Bạch Lệ !" Ôm chặt lấy thắt lưng nam nhân, Hách Liên Bột trầm giọng nói, "Đừng nói nữa...."
"Lời đồn trong cung ngươi cũng không phải không biết," ám muội của hắn cùng Nguyên Uyên lúc đó, chỉ sợ là cả thiên hạ đều biết, Nguyên Bạch Lệ cười khẽ một tiếng, vân đạm phong khinh, "Đều là sự thật." Lực đạo trene lưng, càng lúc càng chặt, chặt đến nỗi như muốn bóp nát thắt lưng nam nhân.
"Phụ thân ! Thật là chậm" Cái đầu nhỏ của Hoa Nhi thò ra bên cửa.
"Ta đi theo Hoa Nhi." Buông ra cánh tay lặc chặt bên hông, Nguyên Bạch Lệ xoay ngưồi muốn đi ra thu phòng, tay đột nhiên bị người phía sau bắt lấy.
"Nhớ phải trở về, ta đã cho người đôn tổ yến cho ngươi." Thanh âm ôn nhu của nam tử từ phía sau vang lên.
"... Ừm." Ánh mắt, đột nhiên khẽ ngấn nước.
"Oa ! Phụ thân xem kia, có thiệt nhiều người vào thành !" Một tay lôi kéo Nguyên Bạch Lệ, Nguyên Hoa một tay chỉ về xa mã không ngừng hùng dũng vào thành.
Nguyên Bạch Lệ khẽ nhíu mày, đem Hoa Nhi kéo đến bên người.
Quả nhiên là muốn đánh nhau sao ? Cư dân phụ cận đã bắt đầu lục tục, nhưng thiên hạ to lớn, bọn họ có năng lực chạy đi đâu ? Làm sao có người, làm sao còn có dục vọng, làm sao còn có nơi không có chiến tranh.
"Ai ! Đang yên lành sao lại muốn đánh nhau ?"
"Hoàng đến hiện tại đối chúng ta thật tốt, vừa giảm thuế vừa hưng nông, thật sự là một minh quân hiếm có, Người nhất định đánh tan tác quân Hung Nô !" Người dân vừa đi vừa nói chuyện, đều chạy vào tai Nguyên Bạch Lệ.
Không thể tưởng Nguyên Uyên trong lòng dân chúng lại có danh tiếng nhưu vậy, nhìn dân chúng gặp phải chiến tranh vẫn như cũ trò chuyện vui vẻ tin tưởng vững chắc Hoàng đế có thể cứu bọn họ, Nguyên Bạch Lệ trong lòng không biết là tư vị gì.
"Đóng cửa thành ! Đóng cửa thành, đừng đi vào trong thành !" Mấy binh lính Hung Nô vội vàng đi đến đuổi dân chúng đi, nhưng một ít người vẫn đi lại trong thành, mấy tên binh lính liền có vẻ không vui, nâng vũ khi lên muốn động thủ.
"Đều là dân chúng vô tội, cho bọn họ vào thành có gì không được ?" Nguyên Bạch Lệ ở bên cạnh nói.
"Người ở đâu ? Cút ngay, Long Thành này là của chúng ta, làm sao có thể dung chưa lũ chó Hán các ngươi, thật sự làm dơ địa phương này !" Mấy tên lính nhìn về Nguyên Bạch Lệ mang theo đứa nhỏ.
"Long Thành là của các ngươi ?" Nguyên Bạch Lệ hừ lạnh nói, "Nơi này là nơi tự do, không thuộc Thiên Triều, lại càng không thuộc Hung Nô." Long Thành hiện tại là nơi đóng binh của đại quân Hung Nô, mấy tên binh lính Hung Nô ngày thường ngang ngược kiêu ngạo thành thói, gặp phải một tên người Hán đột nhiên xuất hiện giảng đạo lý, không nhiều lời, liền chuẩn bị động thủ.
"Các ngươi dám đánh phụ thân của ta, ta sẽ nói thúc thúc đánh vào thí thí (1) của các ngươi !" Hoa Nhi giương nanh múa vuốt với đám lính, một bộ ai khi dễ cha ta ta liền liều mạng với kẻ đó, che ở trước người Nguyên Bạch Lệ.
Tiểu tử này, khi nào thì trở nên dũng mãnh như vậy, chỉ sợ cũng là do Hách Liên Bột dạy. Nguyên Bạch Lệ lắc đầu khẽ cười.
"Dừng tay !" Hét lớn một tiếng, một nam tử cưỡi ngựa cũng không xa mang theo một đội nhân mã đi đến, nam tử trên ngựa nhìn đến Nguyên Bạch Lệ liền lập tức sửng sốt, "Bạch đại ca, ca sao lại ở đây ?"
"Ta mang Hoa Nhi đi dạo." Người này đúng là Hách Liên Thánh Lan.
"Ừm," Hách Liên Thánh Lan lại gật gật đầu, hướng về phía mấy tên lính kia nói, "Nơi này có chuyện gì ?"
"Bẩm... Bẩm Tả hiền vương, thuộc hạ phụng mệnh đóng cửa thành, nhưng..." Mấy tên lính nhìn nhìn Nguyên Bạch Lệ không nói gì, Hách Liên Thánh Lan cũng đại khác là có chuyện gì, vung tay lên ra lệnh cho đám binh lính lui xuống.
"Bạch đại ca, cửa thành này...."
"Cửa thành này chưa đến giờ thì không thể đóng." Nguyên Bạch Lệ cắt ngang lời của Hách Liên Thánh Lan
"Đây là mệnh lệnh của đại ca." Hách Liên Thánh Lan nhíu mày nói, mắt vẫn như cũng nhìn về phía dân chung liên tục không ngừng lại.
"Đại ca ngươi là chủ nhân của Long Thành ?" Nguyên Bạch Lệ nhướng mi nói, "Ngươi trở về nói cho hắn cửa thành này không đến giờ sẽ không thể đóng, hắn nếu cố ý thì cứ tìm ta nói."
"Đóng cửa thành là việc nhỏ," Hách Liên Thánh Lan nhìn Nguyên Bạch Lệ, nói, "Ca có thể ngăn huynh ấy không đóng cửa thành, còn cuộc chiến thì sao ? Ca có thể ngăn cản sao ?"
(1) Thí thí : cái mông =))
Đọc thêm!
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)