Thứ Sáu, 4 tháng 6, 2010

Huynh Hữu Đệ Cung phiên ngoại - Đồng thoại thời gian của cậu em phần 1

Tôi gọi là Lạc Thiệu Cung.

Hiện tại đang thành thục rụt lại ở trong lồng ngực, hơi hơi chảy nước miếng là cái tên gia khỏa gọi là Lạc Thiệu Hữu.

Anh ấy ban ngày là cái tên gia khỏa tranh cãi ầm ĩ, thích nói chuyện. Mà hầu hết tôi thì im thin thít. Bởi vì tôi biết, chỉ cần chuyên tâm nghe anh ấy nói là tốt rồi, tôi có nói nhiều lần, thì anh ấy cũng sẽ không hiểu. Hoặc là, chỉ có tôi đói khát muốn lý giải suy nghĩ của anh ấy, vậy mà anh ấy cũng không lý giải nổi suy nghĩ của tôi.

Tôi nghĩ phải hảo hảo nói cho anh ấy hiểu được tất cả tâm tình, cơ mà anh trai tôi cũng không phải thực thông mình, vì tiện lý giải cho anh ấy, hay là dùng mấy chuyện đồng thoại để giảng, cũng được.

Câu chuyện tôi giảng có một đoạn như sau :

"Trước kia có một con chó săn rất anh tuấn, bộ lông rất đẹp, hơn nữa lại thông minh, cho nên rất nhiều loại chó thích nó.

Nhưng nó lại cố tình thích chính là một trái dưa leo trên bụi cây trước nhà.

Qua qua (dưa leo) huynh đệ này thực đáng yêu, nhưng lại lớn rất chậm, cứ bao nhiêu năm qua vẫn cứ thế, không chịu lớn lên.

Cẩu cẩu kiên nhẫn mỗi ngày chờ rồi chờ rồi chờ, tưới nước cho nó, bắt sâu cho nó, còn muốn để ý xem trọng nó, cho thấy vẻ mặt khác của cẩu cẩu.

Nó vẫn chờ rồi chờ rồi chờ, chờ đến thời cơ chín muồi, có hương vị ngọt ngào thỏa mãn để ăn đã đời.

Nhưng qua qua lại ngây ngô, lớn rất chậm, , nhưng có đôi khi chậm rì rì vừa thẹn vừa đáng yêu.

Lúc Cẩu Cẩu tưới nước cho nó cảm thấy được rất mê người, rất muốn ăn..... nhưng là vì chờ nó chín, cũng chỉ có thể nhẫn nại.

Mỗi ngày lại mỗi ngày vất vả qua đi, đến cuối cùng, nó mới phát hiện :

Trái dưa leo trên dàn mây kia, kỳ thật căn bản là cái đứa........ ngốc ! Không chín được !

Thế là nó thật sự nhịn không được, chịu không được liền ăn mất qua qua......."

Kỳ thật Cẩu Cẩu ngay từ đầu là không thích ăn dưa leo.

Cẩu Cẩu từ lúc còn rất nhỏ, chỉ cảm thấy tên gia khỏa kia vừa thanh, lại vừa nhỏ, một chút cũng không thu hút. Nó cảm thấy kỳ quái chính mình rõ ràng là chó, vì sao đứa anh em của mình lại là trái dưa leo.

Tôi đã từng hoài nghi thắc mình như vậy sao lại có người anh sinh đôi như thế. Lạc Thiệu Hữu từ đầu đến chân đều khó tìm chỗ nào giống tôi. Trừ bỏ đều là tiểu nam sinh. Hồi học mẫu giáo tôi đã cảm thấy anh ấy hơi ngốc, bộ dạng cũng chẳng tính là đẹp, gầy teo nho nhỏ, sắc mặt cũng thật là xanh xao, bởi vì thân thể không tốt. Thật nhìn giống như hạt đậu phụ bị chôn trong đất.

Mà còn dễ bị lừa, A Di cho chúng tôi một thanh socola để chia cho đứa bạn hàng xóm ăn, tôi phụ trách phân chia nên cứ như vậy : "Tốt, chia công bằng. Anh trai một miếng, ta một miếng, Tiểu Bàn một miếng, ta một miếng; Anh trai một miếng, ta một miếng, Tiểu Bàn một miếng, ta một miếng; ....."

Tiểu Bàn sau một lần chia liền quang quác quang quác kêu : "Không công bằng, Lạc Thiệu Cung mày nhiều nhất, mày nhất định là đang ăn gian !"

Mà Lạc Thiệu Hữu chỉ biết ngơ ngác nhìn mấy đống trước mặt : "Kỳ quái......"

Anh ấy căn bản không nhìn ra tôi đang ăn gian làm sao.

Tiểu Bàn liền cãi nhau với tôi, anh ấy lại còn chắn trước mặt tối, lớn tiếng nói : "Không được khi dễ em trai."

Thật sự là ngốc qua qua.

Mặt khác liền không nhiều lời, mặc kệ anh ấy có cái gì, tôi đều có biện pháp lừa gạt lấy từ anh ấy, anh ấy tuy rằng cảm thấy buồn bực với ủy khuất, nhưng lại nghĩ không ra rốt cuộc tại sao lại mắc mưu, cho nên chỉ có thể ứa nước mắt nhìn tôi.

Kỳ thật tôi đối với mấy thứ kia căn bản không có hứng thú, ví dụ như thứ tôi ghét ăn nhất chính là socola, cái mô hình cương đạn tối bảo bối của anh ấy tôi chỉ chơi khoảng hai giờ là chơi chán. Tôi chỉ thích bắt nạt anh ấy. Anh ấy vẻ mặt muốn khóc nhưng lại hiếu thắng thiệt là chơi rất vui, xem một lần đã muốn xem tiếp, cứ như thế mà chẳng sao thấy chán được.

Được rồi, tôi thừa nhận hồi nhỏ có hơi ác liệt. Sớm đã bị người lớn gọi là tiểu hài tử vô pháp an phận.

Kỳ thật trước đây Lạc Thiệu Hữu thực thích tôi, hoặc là rất muốn lấy lòng tôi. Vừa được cái gì mà anh ấy gọi là đồ vật tốt, chắc chắn sẽ chạy tới cho tôi xem, như muốn chia cho tôi.

"Lạc Thiệu Cung, bức tranh châm biếm này xem thật đẹp." Anh ấy vẻ mặt lấy lòng mà lại thật ngây thơ không chịu nổi cứ ở trước mặt tôi kích động ," Ngươi gọi ta một tiếng anh, ta liền cho ngươi, được không ?"

Bình thường sau đó tôi đều hừ một tiếng, quay đâu bỏ đi tỏ vẻ không có hứng thú.

Rồi anh ấy mới bĩu môi, bộ dạng lã chã chực khóc, đứng một chốc, xoay người đát đát đát chạy đi.

Rồi không lâu sau lại lấy lại nghị lực lấy một "bảo vật" khác đến dụ dỗ : "Lạc Thiệu Cung, gọi ta là anh, ta liền cho ngươi."

Có đôi khi tôi rõ ràng nhận lấy mồi, lúc anh ấy vui vẻ phấn chấn chờ đợi, liền "hừ" một tiếng bỏ đi. Nghe được anh ấy ở đằng sau khóc lóc thảm thiết đuổi theo tôi : "Lạc Thiệu Cung người còn chưa gọi ta là anh mà !" Tôi ở trong lòng lại vui thích.

Bắt nạt anh ấy thật sự rất vui, bộ dạng nước mắt lưng tròng thật sự là đáng yêu muốn chết.

Nhưng bị bắt nạt lậu như vậy, hình thành phản xạ có điều kiện, dần dần cũng bất hòa với tôi, vừa thấy tôi đến gần sẽ lộ ra vẻ mặt phòng bị "ngươi lại muốn làm gì ?". Tên gia khỏa này bất luận đối với kẻ khác đều không có một chút cảnh giác, dễ tin đến không có thuốc chữa, đối với tôi lại cứ cảnh giác.

Tên ngốc tử này, tôi dù có ác liệt cỡ nào cũng không làm ra chuyện thương tổn anh ấy, lang sói chính hiệu đều là ở ngoài cửa kìa !

Cơ mà có phòng bị tôi cũng vô dụng. Anh ấy không thông minh, trí lực so với thông minh còn kém xa. Chỉ cần tôi muốn, anh ấy nhất định sẽ bị tôi ăn sạch sẽ.

Nhưng mà tôi đã qua giai đoạn ham thích chỉnh sửa tâm lý của anh ấy. Vẻ mặt bị chọc cho khóc của anh ấy tuy rằng vẫn đáng yêu, nhưng tôi phát giác anh ấy cười rộ lên dáng vẻ càng thú vị. Cái này giống như một con mèo đang thỏa mãn tươi cười, làm cho lòng tôi có hơi ngứa. Cảm thấy nếu tên gia khỏa này là mèo là chó là tốt quá rồi, nhất định phải đem anh ấy đặt ở trên đùi, vuốt ve lông, hảo hảo phủi phủi cái đuôi to.

Đúng rồi, tôi có thử đem anh ấy chộp tới đặt lên đùi, nhưng ngay sau đó bà mẹ lại chạy tới hô to : "Tiểu Cung không được đánh anh !", liền xách anh ấy bỏ đi,

Hại tôi rõ ràng cái gì cũng chưa làm, lại phải chịu ánh mắt rưng rưng lên án "Vì sao ngươi muốn đánh ta".

Vì muốn nhìn anh ấy cười, tôi cũng có cố gắng, cơ mà toàn bị đảo ngược.

Nhớ rõ có lần anh ấy nhìn trúng một cái mô hình, bắt đầu vùi đầu vào cố gắng để dành tiền. Tiền tiêu vặt của học sinh tiểu học là phi thường hữu hạn, tôi sợ tốc độ của anh ấy như vậy, chờ để dành đủ thì cái mô hình kia cũng sớm không phát hành nữa. Mà tôi lại sớm hiểu được đem tiền lì xì cho người ta đầu tư, đương nhiên không giống. Mặc dù có hơi đắt, mua về tặng anh ấy, nhìn anh ấy vui vẻ, cũng là rất đáng giá.

Tôi đến tranh mua cái mô hình kia về nhà, kiên nhẫn chờ anh ấy trở về. Nào biết anh ấy đang đo đỏ đôi mắt đi vào, cùng tôi mặt đối mặt, liền trừng mắt nhìn cái hộp trên tay tôi cả nửa ngày, rồi mới "Oa" một tiếng khóc chạy ra ngoài, còn hét lớn : "Lạc Thiệu Cung tên vô lại này !"

Ai, chính anh đến trễ không mua được, sao có thể trách em ? Người mua cái cuối cùng cũng không phải em mà !

Hơn nữa em mua là vì.........tặng anh mà. Đương nhiên, sau khi anh ấy khóc lớn một hồi, tôi đem đến tặng, anh ấy lại cho là tôi thương hại, vì giữ gìn cái gọi là tự tôn nho nhỏ, chết cũng không muốn.

Chuyện như vậy cũng có không ít. Mỗi lần đều thế biến thành lỗi của tôi.

Tôi cũng muốn nhìn anh ấy cười với tôi.

Rõ ràng trước kia thích tôi đến như vậy.........

Đúng là đã càng ngày càng thích anh ấy.

(Còn tiếp)
Đọc thêm!