Tiểu Xuân Tử cũng có đối tượng để sùng bái của riêng mình, nếu muốn nói đến thì đó chính là tâm phúc bên người Hoàng thượng, Tào công công, mỗi ngày nhìn thấy phần đông triều thần đối với Tào công công nịnh nọt hoặc e ngại, trong lòng Tiểu Xuân Tử liền đặc biệt hâm mộ, ngóng trông đến một ngày nào đó cũng có thể ngồi vào vị trí của Tào công công.
Hôm nay Tiểu Xuân Tử bị người gọi vào thư phòng của Hoàng thượng.
"Hắn gần đây thế nào ?" Hoàng thượng cao cao tại thượng hỏi, biết "Hắn" chỉ chính là ai, Tiểu Xuân Tử thấp giọng đáp : "Bái kiến Hoàng thượng, thương thế của Vương gia đã khôi phục gần hết rồi, nhưng hai chân bị lanh, đi đứng không được tiện nghi lắm."
"Thương thế đã khôi phục rồi nha," Tiếng cười lạnh phát ra từ hầu gian, ngón tay dài nhõ gõ gõ lên bàn, "Ngươi này đánh thế nào cũng không chịu rên một tiếng, Tào An, ngươi thử ra chủ ý cho Trẫm xem, phải làm thế nào mới sửa trị được Nhiếp Chính Vương cao ngạo kia."
"Bẩm Hoàng thượng, tính cách của Vương gia cao ngạo cứng cỏi, hình phạt lên da thịt bình thường là không làm gì được y. Loại người này có tâm huyết hào hùng, càng tra tấn, y càng không khuất phục." Thái giám mặt trắng đột nhiên nở nụ cười .... dâm đãng, thấp giọng nói : "Nô tài có mấy cách thế này...."
Quỳ rạp trên mặt đất nghe Tào công công cùng Hoàng thượng kẻ xướng người họa, dâm từ diễm ngữ, kỳ môn dược pháp, Tiểu Xuân Tử nghe được trong lòng phát lạnh, có thể nào... có thể nào bọn họ lại muốn làm cái việc xâm phạm nhục nhã với người kia sao ?
"Bắc cung !" Nguyên Uyên mang theo một nụ cười hưng phấn không thể ức chết được hướng về lãnh cung, đem Tiểu Xuân Tử cùng Tào công công lưu lại thư phòng.
"Tào công công sao lại để cho Hoàng thượng làm ra một chuyện như vậy, nếu Hoàng thượng cảm thấy khôgn tốt thì làm sao bây giờ ?" Tiễn Hoàng thượng đi rồi, Tiểu Xuân Tử thu hết dũng khí, nhỏ giọng hỏi Đại thái giám bên cạnh.
Bạch diện thái giam xem xét sắc mặt thanh tú của Tiểu Xuân Tử, cười khẩy nói : "Đồ ngu ! Chúng ta là làm nô tài, bất quá chỉ là giúp Hoàng thượng nói ra những chuyện người không tiện nói ra thôi. Hoàng thượng là ngôi cửu ngũ, là vương đạo, chuyện dâm loạn dơ bẩn như thế nào có thể dễ dàng nói ra, tất nhiên chỉ có thể từ nô tài chúng ta mà thôi." Cuối cùng, bạch diện thái giám cười bỏ thêm một câu, "Chỉ là giúp Hoàng thượng tìm một cái cớ mà thôi."
"Hoàng thượng.... Hoàng thượng muốn đối với Nhiếp Chính Vương...." Tiểu Xuân Tử lập tức nghẹn họng nhìn trân trối, lúc trước Hoàng thượng còn nhẫn tâm đánh Nguyên Bạch Lệ như vậy, như thế nào đột nhiên thay đổi tâm ý ?
Như là trả lời nghi vấn của Tiểu Xuân Tử, bạch diện thái giám Tào công công sờ sờ râu giả gắn trên cằm : "Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê." Đột nhiên kéo lấy Tiểu Xuân Tử, Tào công công thấp giọng nói : "Tiểu tử ngươi coi như linh hoạt, làm con ta được không ? Ta già rồi, không thể hầu hạ được cả đời Hoàng thượng."
Hiểu được ý tứ trong lời nói của Tào công công, Tiểu Xuân Tử bật người gật đầu hô : "Cha... cha của con ! Đứa con xin quỳ trước người."
"Không tồi, con ngoan." Cười ha hả, vỗ vỗ đầu Tiểu Xuân Tử, bạch diện thái giám kề sát lỗ tai Tiểu Xuân Tử lặng lẽ nói : "Ta nhìn người cả đời chưa bao giờ lầm, đừng nhìn Hoàng thượng hiện tại nghĩ muốn tra tấn vg, về sau sẽ thay đổi thôi ! Nghe cho rõ, phải hầu hạ vg thật tốt, sau này con chính là người tâm phúc bên người Hoàng thượng, là một đại hồng nhân !"
Hương khí.... cả phòng đều là mùi thơm ! Vô luận có chà sát tẩy rửa thân thể bao nhiêu lần, thân thể vẫn phát ra một lãnh hương thản nhiên, mà lúc tiết mồ hôi, mùi thơm lại càng nồng đượm.
Rầm một tiếng, ảo não đá ngã bồn tắm, nước theo mặt đấy lan ra mốt phía, thành một tấm gương méo xệch, chiếu rọi đôi mày nhíu chặt của nn.
Đôi mày ướt sũng tích lạc bọt nước phát ra lãnh hương, vết thương trên người đã chữ khỏi, đưa tay xoa xoa tấm lưng đã liền thành một khối, dưới tay cũng bóng loáng không một tia nứt nẻ.
Cửa phòng một tiếng "kẽo kẹt" mở ra, Nguyên Bạch Lệ nhìn về phía hắc y nam tử đắc ý đứng ngoài cửa, ngón tay khẽ rung động.
"Nhìn thấy trẫm đã chán ghét như thế sao ? A !" Một cước bước vào trong phòng, Nguyên Uyên đưa tay đóng cửa, tùy ý ngồi bên bàn cầm lấy sách lật lật, "Đường đệ của Trẫm lớn lên thật đúng là giống vg, tuổi nhỏ đã xinh đẹp như vậy, chỉ sợ tương lai cũng là một mỹ nam tử."
"Nó vẫn là trẻ con, ngươi tha cho nó đi !" Lời nói ngu ngốc như vậy, Nguyên Bạch Lệ không có khả năng nói ra, bởi vì có nói hay không cũng vô nghĩa như nhau.
Nguyên Uyên có thể nói ra như vậy rõ ràng là muốn bức bách hắn, mà kết quả chỉ có hai : thuận theo ý hắn, đứa con của mình không có việc gì, còn nghịch ý, kẻ này chuyện gì cũng dám làm.
"Điều kiện gì, ngươi nói đi." Ngồi ở bên giường, y phục màu trắng thật dài rũ trên mặt đất, bởi vì ốm yếu mà thiếu đi vài phần khí phách, Nguyên Bạch Lệ lúc này càng có vài phần mềm nhẹ, giống như một vầng trăng lạnh, lạnh mà tinh khiết làm cho người ta không dám nhìn thẳng.
"vg.... Thật đúng là trực tiếp." Nguyên Uyên nở nụ cười một tiếng, Nguyên Bạch Lệ từng cưới vợ, ba năm trước đây khó sinh mà chết, từ đó về sau có lẽ do áy náy, Nguyên Bạch Lệ thập phần yêu thương đứa con duy nhất của mình, Nguyên Hoa.
"Lại đây." Mệnh lệnh nn đến bên mình, Nguyên Uyên nhìn nn một thân áo dài nguyệt sắc bước đi, giống như đang cưỡi mây đạp gió đi đến bên mình, cước bộ phiêu phiêu lại có chút hương vị lay động, rõ ràng là một đại nnn, lại làm cho kẻ khác muốn ôm vào lồng ngực.
Đi đường không xong như vậy, cũng là do ở trong thủy lao đã lâu, làm cho hai chân phát tật, Nguyên Uyên tựa hồ cũng không chán ghét kết quả này, thậm chí có chút vui sướng.
"Nuốt nó vào, mau !"Thanh âm bức thiết của nam tử kéo vào trong hiện thực, trong nháy mắt trắng bệch đi.
Thoáng nhìn bộ dạng quẫn bách của nn, dục vọng càng ngày càng bành trường lại thêm vài phần bốc hỏa trong ngực Nguyên Uyên.
Đọc thêm!
Thứ Tư, 7 tháng 12, 2011
Đế nghiệp vô thương Chương 18 - Lãnh cung ám hương (thượng)
Vắng vẻ hành cung cũ,
Hoa cung tẻ sắc hồng. (1)
Cả trời đông giá rét chỉ có một mầu trắng thuần, cây cối ám bụi, không thấy được một tia sắc thái diễm lệ, nếu thật muốn xem được vài phần đẹp đẽ, thì chỉ có màu son đi ra từ lãnh cung, đó chính là máu của những người thiếu nữ không chịu được tịch mịch cùng khổ sở.
Phàm là bị biếm lãnh cung, chưa từng thấy người ở trong đi ra, kẻ ở bên trong cũng chỉ là cựu nhân không có thân phận, không được sủng ái, hoặc là tội nhân, mà những thái giám cung nữ muốn ngoi lên cũng chẳng muốn hầu hạ "chủ tử" không quyền không thế này.
Nếu tần phi trong lãnh cung có chút thân phận còn may, nếu không, chẳng những phải tự lực cánh sinh, còn thường xuyên bị thái giám cung nhân đánh, không chóng thì chầy, người bên trong cũng sẽ có chuyện xảy ra, năm người thì ba người cắt cổ tay, treo cổ, máy chảy ra trở thành màu sắc duy nhất trong lãnh cung u ám.
Đôi giày dẫm lên tuyết tạo nên tiếng "bộp bộp", một tiểu thái giám diện mục thanh tú xoa xoa hai tay nhỏ bé bị đông lạnh đến đỏ bừng, hé miệng mắng : "Con bà nó tên củ cải trắng kia, ném ai không ném, dám ném ta vào lãnh cung, còn nói cái gì tuyệt đối là công việc béo bở ! Béo bở cái đầu nhà ngươi ! Đám khốn kiếp, chờ lão tử ta trở thành người tâm phúc bên người Hoàng thượng, nhất định trở về báo thù."
Miệng oán giận, Tiểu Xuân Tử nhìn mặt đất đầy tuyết bẩn lại mắng một chút, cũng chính là lãnh cung nên tuyết đầy ra không ai quét ! Đi đến một đại viện, Tiểu Xuân Tử nhìn tường cao cao, viện đại đại lại cảm khác, lãnh cung này so với nhà mình còn lớn hơn mấy chục lần nha ! Xem ra Hoàng thượng cũng là một kẻ sĩ diện, cho dù là một bà vợ muốn vất đi cũng phải an trí một căn phòng lớn !
Tiểu Xuân Tử đang muốn ưỡn ngực uy phong đi vào một phen, để về sau có nhiều ưu đãi, liền gặp phải hai gã đại hán lạnh lùng như cục nước đá canh giữ ngoài cửa, ánh mắt kia làm người ta phát sơk, Tiểu Xuân Tử lập tức thở hắt ra, thầm nghĩ trong lãnh cung còn có người trông coi.
Nịnh nọt cười cười với hai thủ êệ, Tiểu Xuân Tử cúi mình bước nhanh vào phía trong, một cỗ hương khí nồng đậm xông vào mũi : "Thơm quá !" Nhìn nhìn về bốn phía, không có hoa, càng tới gần căn phòng hương khí kia lại càng đặc hơn, Tiểu Xuân Tử trong lòng bỗng nhảy dưng một chút, lãnh cung này không giống những nơi khác !
Đang đứng trước đại môn do dự một phen, Tiểu Xuân Tử run rẩy mở cửa "kẽo kẹt" một tiếng, trong căn phòng hôn ám tràn đầy hương khí mê người, bóng người ghét vào trên giường phía sau màn liêm như ẩn như hiện.
Đang do dự có nên tiến đến hay không, người nọ đột nhiên đã mở miệng : "Ai ?"
Giọng nam khàn khàn ám muột làm cho Tiểu Xuân Tử nhất thời sửng sốt, trong lãnh cung mà lại có nam nhân ! Tiểu Xuân Tử thấp giọng khúm núm nói : "Nô tài Tiểu Xuân Tử, là đến hầu hạ.... hầu hạ chủ tử."
"Lại đây." Người bên trong, thanh âm người nọ sợ là thân thể không tốt, nhưng trong giọng nói lại có vẻ uy nghiêm làm cho Tiểu Xuân Tử không dám sơ sót, vọi không ngừng chạy đến, nhưng vừa đến nơi là xém té xỉu ra đất ! Người này không ngờ là Nhiếp Chính Vương Nguyên Bạch Lệ !
"Tiểu Xuân Tử, đây là đâu ?"
"Nơi này là Bắc Cung." Tiểu Xuân Tử thấp giọng đáp, thường thường nhìn lén nam tử trên giường, Nhiếp Chính Vương trước kia gặp qua là một người cao cao tại thượng nhìn cũng không dám nhìn, hiện tại nhìn gần như vậy mới phát hiện người này thật sự rất đẹp.
"Bắc Cung ? Ha ha...." Nguyên Bạch Lệ cười lạnh một tiếng, nói "Được rồi, ngươi đi xuống đi."
Tiểu Xuân Tử cúi người lui xuống, lau lau mồ hôi lạnh trên đầu, việc hôm nay đúng là dọa người. Hôm nay về Tiểu Xuân Tử mỗi ngày đều hầu hạ bên người Nguyên Bạch Lệ, trong lãnh cung này, trừ bỏ Tiểu Xuân Tử kỳ thật còn có người khác, hai thủ vệ ngoài cửa, hai cung nữ câm điếc. Ngự y cũng mỗi ngày đến xem bệnh cho nam nhân.
Nhưng, ngự y cứ cách hai ngày sẽ đổi một người, người lúc trước đi đâu, ngẫm lại làm cho trái tim Tiểu Xuân Tử trở nên băng giá, sau Tiểu Xuân Tử cũng biết được rằng hương khí nồng đậm trong biệt viện này đúng là phát ra từ trên thân nam nhân, hỏi ngự y, ngự y nói đây là dược mà Hoàng thượng phân phó, không những làm cho vết sẹo trên người hoàn toàn biến mất, thường xuyên dùng còn có thể làm cho thân thể người ta phát ra mùi thơm, đây là bảo bối mà ngay cả hoàng hậu còn luyến tiếc dùng, thế mà lại dùng rất nhiều trên thân "Nghịch tặc", làm cho người khác trăm tư không giải.
Một lần thừa dịp nam nhân đang ngủ, Tiểu Xuân Tử đến viện cớ lấy đồ vật này nọ lặng lẽ chạy về, đi thẳng đến chỗ đại thái giám, gặp mặt liền khóc lóc kể lể : "Vương công công, người sao lại cấp tiểu nhân một cái lãnh cung tồi tệ đến vậy chứ !"
"Ôi ! Tên nô tài này ngươi sao có thể tức giận được chứ, kia chính là một công việc béo bở !" Vương công công mặt đầy phần kéo Tiểu Xuân Tử qua nhỏ giọng nói, "Người nọ ngươi cũng thấy đấy, đừng thấy hắn hiện tại bị biếm lãnh cung, người đích thực được Hoàng thượng chú ý sớm hay muộn cũng sẽ ra mặt thôi !" Một chốc lại đuổi Tiểu Xuân Tử trở về, Vương công công thở dài : "Thật đúng là nô tài không hiểu chuyện !"
Nghe xong câu nói của Vương công công, Tiểu Xuân Tử nghĩ thầm cũng đúng, nhưng nghĩ lại, qua nhiều ngày như vậy cũng không thấy Hoàng thượng ghé qua ! Càng nghĩ càng hồ đồ, trở lại lãnh cung lại phát hiện có vài người đứng ở ngoài, cũng không thắc mắc nhiều, Tiểu Xuân Tử liền hướng vào bên trong, một tay đẩy ra cửa phòng đột nhiên phát hiện bên trong còn có thêm một người.
"Nô tài khấu kiến Hoàng thượng !" Tiểu Xuân Tử cúi người không dám nói lời nào, cả người lại nhịn không được mà run lên.
"Ừm ?" Một thanh âm lạnh giá trước cửa vang lên, "Người đến, lôi ra ngoài."
"Hoàng thượng tha mạng !" Tiểu thái giám lập tức sợ đến mắc sắc mặt trắng bệch, còn chưa làm cho mẹ già ở nhà hưởng phúc, Tiểu Xuân Tử mới mười bảy, Tiểu Xuân Tử không muốn cứ như vậy mà chết a !
"Là ta cho Tiểu Xuân Tử đi ra ngoài." Nguyên Bạch Lệ đột nhiên lên tiếng, thanh âm giống như cố gắng áp chế cái gì.
"Ha ?" Cười nhẹ một tiếng, Nguyên Uyên không có tiếp tục truy cứu, không biết bên cạnh nam nhân làm cái gì, khi thì phát ra vài tiếng tán thưởng : "Vương gia nước da so với hậu cung ba nghìn của Trẫm không hề thua kém, xem ra Trẫm cũng thật tốt, dùng dược tốt nhất cho Vương gia, không chỉ có cam đoan trên người Vương gia không để lại một tia vết thương, còn có thể lưu lại hương khí mị nhân, ha ha...."
Hương khí ! Đường là nam tử hán lại hương khí đầy người, có lại ai cũng không thích được. Tiểu Xuân Tử quỳ trên mặt đất nghĩ thầm, Nguyên Bạch Lệ có thể ra tiếng phản bác hay không, nhưng không nghe thấy thanh âm gì của nam nhân, chỉ có sự tĩnh lặng đáng sợ.
Cho đến khi, một tiếng rên rỉ mềm yếu vang lên....
Nơi này của Vương gia thật mẫn cảm ! Ha ha ha..." Tiếng cười lỗ mãng vang lên trong phòng, Nguyên Uyên từ trong màn liêm đi ra, cúi đầu liếc mắt nhìn Tiểu Xuân Tử đang quỳ trên mặt đất, "Phải hầu hạ thật tốt.... Vương gia của Trẫm."
(1) Nguyên văn là :
Liêu lạc cố hành cung
Cung hoa tịch mịch hồng
Trích trong bài thơ Hành cung của Nguyên Chẩn.
Đọc thêm!
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)