Thứ Sáu, 21 tháng 6, 2013

Tìm thấy tình yêu trong đau khổ chương 14

Một tuần đã trôi qua từ khi Percy ra đi. Một tuần lễ đau buồn, và chẳng còn việc cho Harry nữa. Bốn này để làm quan tài cho thi hài. Ba ngày đào huyệt. Hai ngày đặt xác của Percy vào trong quan tài và đặt quan tài vào huyệt rồi lấp lại.

Đó là một tuần lễ tĩnh lặng và ảm đạm, mặc dù nếu nhìn vào bầu trời, chắc hẳn người ta sẽ thốt lên rằng đây là một tuần tươi đẹp. Mặt trời chiếu sáng mọi lúc và ngôi sao nhấp nháy súôt đêm.

Mẹ thiên nhiên không quan tâm đến cái chết của Percy, thậm chí chẳng cho anh một ngày buồn bã đúng nghĩa với sấm và mưa.

Ngày thứ bảy để tang, và Harry nhắm mắt lại. Nhà Weasley đã đi ra ngoài để viếng, chỉ nhìn lên bầu trời và, thỉnh thỏang, nói chuyện với Percy như thể người anh trai đó vẫn chưa chết.


Harry và Dean ở trong nhà, mặc niệm theo cách của họ. Dean chẳng nhỏ lấy một giọt nước mắt, mặc dù thằng bé da đen vẫn nhìn không chớp mắt cái nơi mà họ để đồ. Harry chỉ ngó theo những thứ gì đó nào đó di chuyện; bọ, chuột, hoặc ánh sáng nhập nhòe của cây nến.

“Ảnh là một người tốt,” Dean lặng lẽ nói. Harry nhìn lại. Một tia sáng vui vẻ và bất ngờ ánh lên trong đôi mắt u sầu. Họ đã chẳng nói với nhau cả ngày nay.

“Ai ? Percy ?” Harry hỏi. Dean gật gật đầu. “Ừ, tôi nghĩ là ảnh rất tốt.”

“Ảnh là một trong số ít người ở thị trấn thực sự tốt với tôi, mặc dù ảnh đã nói rõ là ảnh không có hứng thú bắt bạn với tôi,” Người bạn của Harry tiếp tục.

“Anh ấy là một người rất tốt,” là tất cả những gì mà Harry đáp lại, cảm thấy thật bất ngờ đến kỳ cục. Percy luôn cố tỏ ra là bạn với mọi người, nhưng rõ ràng là tại sao anh ấy không muốn làm bạn với Dean.

“Ảnh luôn tỏ ra công bằng, thậm chí với cả tôi. Ảnh cố mời tôi đến dự một buổi tiệc sinh nhật của ảnh, nhưng mẹ ảnh không cho phép.” Một tia đau buồn lóe lên trong đôi mắt to màu nâu của Dean khi nó nghĩ tới quá khứ. “Ngày hôm sau, ảnh lấy cho tôi một miếng bánh và xin lỗi.”

“Ảnh là một người rất tốt,” Harry lập lại.

Lại một khoảng lặng của cả hai khi cùng nhìn vào ánh nến, từng giọt sáp nhỏ xuống và ngọn lửa tí hon khẽ lung lay.

“Ừ, ảnh tốt lắm,” Dean lại nói, phá vỡ yên lặng.

“Ừ,” Harry gật đầu.

Một sự căng thẳng kỳ lạ tràn ngập trong phòng khi họ nhìn nhau. Rồi quay đi. Bên ngoài, họ có thể nghe thấy tiếng Fred khe khẽ nói, Ron sụt sịt, và George cố làm một câu chuyện đùa cợt về xác ướp khác, nhưng chẳng ai cười nổi. Sau một khắc, Dean đứng dậy và đi về góc phòng. Nó lấy túi của mình, một bao tải màu nâu thủng lỗ chỗ. Harry vẫn nhìn nó khi mở ra và lục lọi tìm đồ.

“Bồ tìm gì thế ?” Harry hỏi, giọng em còn hơn cả thì thầm khi một chiếc áo màu xanh lá, phai màu rơi ra khỏi túi.

Một đôi vớ rớt xuống, sau đó là một cái khăn rằn. Lại lục lọi.

“Ảnh để lại cái gì đó cho bồ,” cuối cùng Dean nói. Harry nghẹo đầu, hứng thú nhìn.

“Percy để lại cái gì đó cho tôi hả ?” em thì thầm.

Dean ngập ngừng. “Ừ.”

“Ảnh để lại cái gì vậy ?”

Dean không trả lời em, chỉ lại lục tìm trong túi. Cuối cùng nó mò xuống đáy bao, cố tìm “thứ” đó. Và nó nắm lấy một cái gì đó và lấy lên. Harry nghĩ nó giống như một nhà ảo thuật đang kéo một con thỏ ra khỏi nón, một thứ gì đó mà nó hay trông thấy lúc nhỏ. Nhưng đó không phải là con thỏ, dù vì sao đó mà Harry cứ đinh ninh như thế. Đó là một lá thư được niêm phong.

“Ảnh viết cho tôi một lá thư ?” Harry hỏi khi em đứng dậy và nhận lấy lá thư từ tay Dean. Bề mặt của tờ giấy nhăn nhúm, cũ kỹ. Bên góc còn có vài dấu răng nhỏ xíu mà Harry chỉ có thể đoán là vết răng của chuột.

“Không,” Dean trả lời. Cậu bé tóc đen hít một hơi sâu. “Là thư tuyệt mệnh của ba bồ.”

Em nhìn xuống lá thư, lưng nó chợt lạnh đi khi nó nhìn thấy chữ viết của ba trên bề mặt. Gửi Harry Potter, lá thư viết. Từ James Potter. Xin hãy đưa lá thư này cho con trai tôi.

“Percy bảo tôi giữ nó. Ảnh nó có thể ngày nào đó cậu muốn đọc.”

“Không muốn,” Harry nhạt nhẽo nói, nhìn vào chữ thảo của bao, không có một cảm xúc nào.

“Vất nó đi.”

“Tôi nghĩ là ảnh đã đốt nó rồi. Tôi đã nói với ảnh là hãy đốt nó đi,” em thì thầm, đặt lá thư qua một bên, chẳng buồn mở ra xem. “Tôi không muốn đọc một bản di chúc của một thằng hèn.

“Đây là những dòng cuối cùng của ba bồ.”

Harry chỉ lạnh lùng nhìn nó, không trả lời. Sau một lát, Dean quay đi.

----------------------------------------

“Bà có biết tôi vừa nhận tin gì sáng nay khi đến ngân hàng không ?” Có tiếng gầm gừ trong giọng nói của Lucius khi ông nhìn về phía con trai và vợ mình. Trong tay ông là một tách cà phê, và ông bóp chặt lấy nói, nếu ông không điên tiết lên như vậy, ông đã lo lắng về việc làm bể cái tách.

Draco đặt cuốn tạp chí rẻ tiền đang đọc dở xuống khi Narcisssa bình tĩnh đặt tách cà phê của mình. Bà nhướng một chân mày về phía chồng mình, mặt tẻ nhạt, chả buồn quan tâm. Bà đối diện với cặp mắt của Lucius, chân mày càng nhướng cao hơn.

“Có ai đó đã lấy nửa triệu dollar mười ngày trước từ tài khoản cùng đứng tên của chúng ta, Narcissa à,” ông nói, nhấn mạnh tên của vợ mình.

“Vậy thì sao ?” bà lạnh lùng nói, phá vỡ tầm nhìn và nhấp một ngụm cà phê. Đen, không kem, không đường. Đó là kiểu bà thích.

Đôi mắt của Lucius nheo lại khi ông hít một hơi thật sâu. “Bà lấy nửa triệu dollar để làm gì ?”

Draco thở dài và lại cầm quyển sách lên, cố gắng nhồi chữ vào đầu … và hy vọng là tránh phải vướng phải… cái mà anh có thể biết trước lại là một cuộc cự cãi dài hơi khác. Tới rồi đây, anh nghĩ khi đôi mắt xoay trở lại dòng đang đọc dở.

“Đó không phải là nửa triệu,” Narcissa gắt, dùng đúng kiểu mà Jack đã dùng với bà, “Chỉ là năm trăm ngàn dollar thôi.”

Lucius nghiến chặt răng trong căm giận khi ông đập mạnh chiếc tách xuống bà. Cà phê bắn lên mặt bàn gỗ và rơi từng giọt xuống sàn, tạo thành một đọng nước nhỏ màu nâu. Ông không để ý tới nó khi trừng mắt về phía vợ.

“Đừng có đùa tôi, thưa bà,” ông rít lên. “Bà đã làm gì với nửa triệu đó hử ?”

Bà nhún vai và quẳng cho ông một cái nhìn ghê tởm. “Bần tiện,” bà thì thầm dưới hơi thở.

“Bà đã làm gì với đống tiền đó ?!” ông rống lên, nắm tay nắm chặt.

“Xài rồi ! Ông còn muốn gì nữa ? Tôi cho cá ăn rồi ?!” bà hét lên và hất tóc về phía ông. Đôi mắt màu xám của Lucius càng nheo lại khi nhìn Narcissa. Cơn giận bập bùng lên trong mắt khi bà vòng tay lại, gác một chân lên chân còn lại và cười mỉa mai. Bà đang nói dối.

“Bà đưa nó cho ai ?” ông nạt, đến gần bà.

“Lũ cá dưới sông Hudson ấy,” bà nạt lại, nhìn thẳng vào mắt ông, không hề chớp lấy một cái.

“Đừng đùa với tôi.”

“Tôi đâu có đùa.”

“Bà đưa cho ai hả ?” ông lại hỏi.

“Quan tâm việc của mình đi !” rốt cục bà hét lên, đứng bật dậy. Họ càng trừng mắt nhìn nhau trên cùng một cấp độ, cùng một chiều cao. Nếu mình mang giày cao gót, thì lão còn thấp hơn cả mình, Narcissa nghĩ và lại mỉa mai. Jack cao hơn Lucius, cao hơn nhiều.

“Khi bà hoang phí với tiền của tôi thì đó là việc của tôi rồi,” ông nói, hừ mũi khi ông trỏ một ngón tay vào bà.

“Ông thật bần tiện,”

“Giờ thì thằng đĩ đực nào đã tiêu tốn của bà nửa triệu hử ?” ông lạnh lùng hỏi.

“Tôi không thèm tìm một thằng điếm đâu,” bà nạt, ngực phập phồng vì lửa giận. “Giờ thì lấy mũi ra khỏi việc của tôi đi !”

“Bà đưa cho ai hả ?” ông hỏi lần cuối. Draco khá tò mò nhìn ba mẹ mình từ đằng sau cuốn tiểu thuyết.

Môi Narcissa cong lên, chuẩn bị quẳng một kết quả trêu ngươi khác vào ông chồng. Đôi mắt bà sẫm lại, buồn chán nhìn vào đôi mắt xám của Lucius. Bà suy nghĩ lại, suy nghĩ, quyết định không chọc giận ông.

"Jack," thay vào đó bà chỉ nói đơn giản, cố ngăn một tiếng cười khi trông thấy gương mặt chồng bà chuyển từ giận dữ sang hoài nghi.

“Jack là ai ?”

“Người đàn ông mà tôi đưa tiền cho,” bà nói. Một câu trả lời đơn giản khác. Và trước khi ông có thể hỏi thêm, bà nhanh chóng quơ lấy giỏ xách và rời khỏi phòng, đóng sầm cửa lại phía sau.”

“Jack là ai ?” Draco hỏi, đặt sách xuống. Lucius rít lên và rời khỏi phòng, và… không buồn trả lời. Draco nhún vai và lại đưa quyển sách lên.

-------------------------

Khi Harry trở lại chỗ làm vào ngày hôm sau, em đã biết, dù chẳng bất ngờ gì, chỗ rửa chén của em đã bị một đứa khác lấy mất. Một thằng bé mười hai tuổi có tên là Colin Creevey từ đảo Rhode. Chút hy vọng nhỏ nhoi đã biến mất khi ông chủ vất cho em một vài dollar và đuổi em đi. Vai em chùng xuống khi bước ra khỏi nhà nhàng, cảm nhận mọi ánh nhìn.

Em không muốn trở về thùng xe để nói với mọi người về chuyện mất việc. Thật sự mà nói, họ cũng đã ngờ tới. Đều như thế. Công việc thì hiếm và bị thay việc rất dễ. Nhưng vẫn…

Harry lặng lẽ bước qua công viên, đi qua một vài đứa nhóc chạy loanh quanh mấy cái cây, đuổi theo sóc và bắt côn trùng trên đất. Một hai đứa ngừng lại để nhìn em, nhưng rồi chúng sớm chạy đi khi em nhìn lại.

Harry nhìn với cổ họng mắc nghẹn khi một đứa khoảng tám tuổi nắm lấy tay đứa em nhỏ ba tuổi, cố tách ra để bắt kịp với đám anh em còn lại. Tất cả đều ốm trơ xương, giấu mình trong đám giẻ rách mỏng manh và nhếch nhác.

Tụi nó sẽ thế nào khi mùa đông đến ?

Em cảm thấy may mắn. Đã từng may mắn.

Nhưng em đã không cảm thấy như thế.

Em dộng nắm tay vào trong tay và buộc mình bước đi. Em phải vè nhà và nói với mọi người. Cũng đã tối và họ cần được biết là phải đi tìm việc làm khác. Họ cần có việc làm.

Mặt trời đã khuất bóng, nghĩa là đã bảy giờ tối. Harry liếc nhìn lên trời một chốc trước khi đưa mắt xuống và thở dài. Dạ dày em quặn lên và chân em mềm nhũn khi bước từng bước thật lâu.

Nếu em đi bây giờ, em sẽ về nhà lúc tám hoặc chín giờ, thời gian đúng khi em trở về nếu có công việc. Em sẽ nói với họ sau. Có thể là ngày mai, tuần sau, hoặc là không. Ngày mai, em sẽ thử vận may đi tìm vịêc, và khi em tìm được việc, em sẽ báo với họ sau.

Ừ, em nên làm như thế.

Harry thở dài lần cuối và bắt đầu chạy. Gió lùa qua em khi cành cây bắt đầu đung đưa. Cái nóng của ngày hè đã biến mất, thay bằng vẻ mát lạnh. Bầu trời màu cam, đầy mây. Tối nay có thể sẽ có mưa.

Em ngừng lại hai lần để nghỉ, ba lần để xác định giờ, và đi loanh quanh các con đường, giết thời gian để về đúng giờ. Cuối cùng, em ngừng lại lần cuối, nhìn vào một chiếc đồng hồ cổ bên ngoài một tiệm đồ cổ. Chính xác là bảy giờ mười. Harry chạy hết tốc lực.

------------

Điều kì lạ đầu tiên mà em để ý thấy là tấm bia của Percy; nó bị ngã xuống, lộ ra một phần quan tài. Harry ngừng lại để đặt nó lại chỗ cũ, rùng mình khi nghĩ đến mấy anh em nhà Weasley lại đánh nhau. Em nhẹ nhàng lau đi vết bẩn vương trên bia mộ, khao khát đá cánh cửa mở ra để có thể hét vào họ vì việc phá hủy sự yên bình của Percy. Nhưng đó không phải là việc của em. Em không có tư cách đó; em chẳng phải là một đứa Weasley, hay có họ hàng dây mơ rễ má.

“Chào Percy,” em thì thầm với tấm bia khi em ngồi xuống bên cạnh nó.

Không có câu trả lời.

Thật là ngu khi chờ một tiếng đáp trả hử, em nghĩ. Percy dường như vẫn còn sống dù đã qua chín ngày.

“Đừng nói cho Ron hay mấy người khác nhé, được không ?” em tiếp tục, cảm thấy còn ngu ngốc hơn. “Em mất việc rồi.”

Em ngừng một chốc, như thể chờ đợi Percy trả lời.

“Anh thất vọng về em lắm hả ? Em còn thấy chán bản thân mình nữa là, và mọi người cũng sẽ thất vọng nếu biết được chuyện này.” Em sụt sịt, cảm thấy nước đọng nơi khóe mắt. Em quẹt chúng đi, thầm nguyền rủa vì nói chuyện với một người chết.

“Nhưng đừng nói với họ. Em không muốn làm ai thất vọng nữa. Bởi vì em sẽ không nói với họ đâu. Ngày mai em sẽ tìm việc và họ sẽ không biết được.” Em tính đùa ai chứ ?

Im lặng.

“Vậy nên Ginny bỏ đi, đúng không ? Nhỏ thất vọng về em, chắc nghĩ rằng em không thể là một người chồng đủ tốt,” em nói, rồi dừng lại. “Mọi người sẽ rất thất vọng nếu họ biết em đã từng làm gì.” Ý nghĩ của em khẽ nhớ về chuyện đêm đó với Draco Malfoy.

“Em đã làm mấy chuyện ghê tởm và đáng thất vọng. Một chuyện mà chẳng ai muốn nghe đến. Chuyện đó sẽ làm mọi người ghét em. Mọi người sẽ kinh tởm, và mỗi người trong bọn anh… kể cả anh… sẽ nhìn em bằng một cách khác. Và anh cũng sẽ chẳng thích em nữa đâu.”

Im lặng.

“Nói nhiều quá rồi. Không nói nữa. Em vào trong nhé ?” em nói, rồi giả vờ như Percy đang gật đầu đồng ý.

“Hẹn gặp anh ngày mai Percy,” em nói, rồi cắn lấy môi dưới. “Chúc em may mắn đi. Em nghe nói những người qua đời sẽ luôn bảo vệc cuộc sống của người họ yêu mến. Hãy cho em may mắn. Em cần nó.”

Im lặng.

“Em vào đây,” em nói. “Và em sẽ hét vào mặt chúng nó vì đã làm mộ của anh ngã.”

Em khẽ vỗ vào tấm bia khi đứng dậy và phủi bụi ở quần, cố làm bụi bay đi và đi về phía cửa.

Căn nhà rất lạnh, lạnh ngắt và im ắng. Harry rùng mình khi em đi đến cửa trước. Em biết có vài ngày Dean không làm bữa tối vì chẳng có ai ăn cả.

Chắc hôm nay là một trong số đó,
Harry dũng cảm nghĩ khi em đặt tay lên nắm cửa. Dạ dày em khẽ vang lên. Harry lắc lắc đầu, cố gắng tách mình ra khỏi cơn đói và xoay nắm đấm cửa, đẩy cửa vào.

Rất bề bộn.

“Ron ?” Giọng em vang lên trong phòng, khiến em giật mình.

"Fred? George?" Tất cả đều bị xáo trộn. Cái ấm và chảo nằm trên sàn và có dấu vết tro tàn bên cái bếp đang nằm vất vưởng. Mọi quần áo đều chất đống giữa phòng. Túi bị rạch và một nửa bị mất đi.

“Dean ?” Họ bỏ đi rồi ? Sao họ lại đi chứ ?

Harry thả nắm cửa ra khi em đi vào phòng, mắt quét khắp nơi. “Chuyện gì xảy ra vậy ?”

Không, họ không chỉ rời đi. Tất cả quần áo đều ở đây. Nhưng cái hộp gỗ của Ron thì bị mất, cùng với vài chiếc áo còn lành lặn của Fred hay George. Dao trên tường Dean dùng làm dụng cụ nấu ăn cũng mất. Một chiếc với len trắng nằm trên sàn.

Vớ của Dean. Dean mang nó sáng nay. Nhưng sao nó lại nằm trên sàn ?

Có chuyện, Harry nghĩ, hơi thở của em trở nên rõ ràng hơn khi em đi về phía đám quần áo. Nhưng chuyện gì ? Mọi người đâu cả rồi ?

Chiếc áo len chấm bi của Fred và George. Quần của Ron. Khăn rằn của Dean. Vớ của Percy. Vớ của Harry. Của Ron… Dean… Harry…. Một chiếc váy của Ginny…. Áo len màu hồng của Ginny…. Đôi giày làm việc màu nâu của Percy. Một đôi găng tay. Dây cột tóc của Ginny. Hầu như quần áo đều ở đây.

Chuyện gì vậy ?!

“Ron à ?” Em lại gọi.

Cây nến bị ngã xuống. Dấu sáp rơi vương vãi. Một vài cái đã bị dùng.

Nhưng Dean luôn dọn dẹp sáp đã dùng.

Trong một cái túi là một chai vodka.

Họ uống rượu à ? Không, không thể. Chẳng có đường nào khiến họ như vậy. Harry nhắm chặt mắt và lắc lắc đầu vài lần. Chỉ khi em mở mắt ra em mới để ý đến một đuôi thuốc lá trong một cái chén. Không phải của họ. Ai đó đã vào thùng xe. Nhưng là ai ? Họ không đụng chạm đến ai. Họ có thể làm gì được chứ ?

Một mảnh giấy phấp phới bay lên khi cơn gió lạnh dạo vào phòng. Toàn thân Harry căng lên khi nghe thấy tiếng động lúc mắt em quét qua, lần này cẩn thận hơn, quanh căn phòng. Chúng chạm vào một phong thư để mở.

Lá thư tuyệt mệnh của ba em bị mở toang, phong thư nằm trên sàn. Còn lá thư thì bay phấp phới.




Đọc thêm!