Thứ Năm, 27 tháng 10, 2011

Đế Nghiệp Vô Thương Chương 4 - Trữ Vương

Thế sự như đánh cờ, ai có thể đoán biết được ?

Thiên Triều Đồng Nhân năm thứ tám, quân Hung Nô ồ ạt tấn công, biên cảnh báo nguy, mà Cảnh Đế Nguyên Liên trong hoàng thành lại bệnh nặng, triều chính đại loạn.

Ngọn đèn dầu lay động, hồ cầm phiêu lạc một khúc mai hoa, gió cuốn theo ngàn dặm, cuốn đến ánh trăng lạnh se sắt....

Trong quân trướng, nam tử mặc áo đơn màu trắng, nhíu lại đôi mày, con mắt đen thâm trầm. Hách Liên Bột đi rồi, lại một con sói càng hung bạo đến, mà Nguyên Liên bệnh nặng, các thế lực trong triều đình chỉ lo tranh quyền đoạt thế cho bản thân, làm sao lo cái gì viện thủ, chỉ sợ là ước gì Nguyên Bạch Lệ chết trận chiến trường.

Ba vạn quân mã, đủ làm gì ? Nguyên Bạch Lệ trong lòng mắng chửi Nguyên Liên một phen, những năm gần đây người nọ đã khống chế hơn phân nửa quân quyền, vẫn áp chế lực lượng của mình, liền ngay cả việc chống Hung Nô cũng chỉ đưa mười vạn quân, nhưng lại đưa cho một tên tướng vô năng, lãng phí sáu vạn tướng sĩ rơi vào một đống xương khô.

Mà giờ khắc này điều Nguyên Bạch Lệ lo lắng nhất không phải là quân Hung Nô giống như sói đói hổ vồ, mà chính là vạn nhất Nguyên Liên chết đi, hắn nên làm cái gì bây giờ. Lúc này, Long Điệp ngoài cửa cuống quít tiến vào thông báo : "Vương Gia ! Trữ Vương đến đây !"

"Trữ Vương ?" Nguyên Bạch Lệ nhíu mày càng chặt, ba năm trước đây biên quan bùng nổ phản loạn, hắn mang binh đi trấn áp, ngay tại chiến trường lần đầu tiên gặp Trữ Vương Trương Tứ Phong, kẻ giết cha soán vị.

Trên chiến trường ngoan tuyệt, tuyệt không nương tay, dưới chiến trường lại là một kẻ ăn chơi trác táng, uống rượu mua vui, yêu thích thanh sắc. Rõ ràng là tâm địa rắn rết, lại cố tình phô ra một bộ chỉ nhờ may mắn, quả thật là sói đội lốt cừu. Cùng người như vậy qua lạ, hơn phân nửa không có kết cục gì hay ho.

Nguyên Bạch Lệ không cùng Trương Tứ Phong tiếp xúc nhiều, hai người tự nhiên là không quen biết, nhưng nghe Trữ Vương Trương Tứ Phong đột nhiên lại đến vào lúc mẫn cảm như thế này, trong lòng rất kinh ngạc, lập tức ra lệnh cho Long Điệp mời người vào.

Hai người gặp mặt khách sao một lán, Trương Tứ Phong ảm đạm cười : "Tại hạ có việc cùng Vương Gia trò chuyện với nhau, có thể cho người ngoài tạm thời lui ra ?" Ý chỉ Long Điệp bên cạnh, trên mặt Long Điệp phát lạnh, nhưng thấy ánh mắt của Nguyên Bạch Lệ cũng liền lui xuống.

"Trữ Vương đêm khuya đến, chẳng lẽ trong triều đã xảy ra đại sự gì ?"

"Triều đình cách ta xa như vậy, cho dù xảy ra chuyện gì cũng không truyền vào trong tai của ta." Đôi mắt phượng của Trương Tứ Phong nhìn Nguyên Bạch Lệ mặc áo đơn từ trên xuống dưới, khẽ cười nói : "Gió đêm rét lạnh, Vương Gia chú ý thân thể mới đúng."

Bị Trương Tứ Phong nhìn chăm chú thập phần không thoải mái, Nguyên Bạch Lệ cười nói : "Đa tạ hảo ý của Trữ Vương."

"Trương mỗ nhiều năm trước có nghe nói Vương Gia có thể gọi là đệ nhất nhân chi mĩ của Thiên Triều, thầm nghĩ đến tài hoa phong lưu của Vương Gia." Trương Tứ Phong nhếch miệng cười, "Cho đến ba năm trước trên chiến trường nhìn thấy, mới biết được hôm nay cũng chỉ có Vương Gia có thể xứng với tiếng khen, cuồng mà không ngạo, mỹ mà không tầm thươing, làm cho Trương mỗ hết sức kinh ngạc, cũng có nhiều phần ái mộ."

"Ha hả, Trữ Vương quá khen." Nguyên Bạch Lệ sắc mặt lạnh đi vài phần, cân nhắc Trương Tứ Phong này đi vào đây để làm gì, chính là người này hành sự luôn quái dị, thật sự làm cho hắn khó có thể nắm bắt, giờ phút này lại hoa ngôn xảo ngữ, không hiểu ra sao.

Thấy phản ứng của Nguyên Bạch Lệ, Trương Tứ Phong sâu kín nói :"Người đã yêu Vương Gia quả thật là người thương tâm nhất trên đời."

"Xin chỉ giáo ?"

"Vương Gia mặc dù tài hoa siêu quần tuyệt luân, nhưng đối với chuyện tình yêu lại ngây ngô vô cùng, đối với kỳ ý của người khác lại không hề phát hiện ra, chỉ khổ ta ái một Vương Gia, không biết năm nào tháng nào mới có thể khiến cho Vương Gia thông suốt."

Một câu dài của Trương Tứ Phong làm cho Nguyên Bạch Lệ nhất thời băng hàn đầy mặt, trầm giọng nói : "Trữ Vương ngàn dặm xa xôi, đêm hôm khuy khoắt đến doanh trại của ta chẳng lẽ chỉ để nói mấy lời điên ngôn điên ngữ đó sao ?"

Như tự nói với mình, Trương Tứ Phong cười khổ một tiếng "Đối với một người như Vương Gia, xem ra thật phải dùng hành động để bày tỏ mới được." Dừng một chút, Trương Tứ Phong thu hồi gương mặt tươi cười bất hảo lại, nghiêm mặt nói : "Vương Gia hẳn biết trong tay ta có bao nhiêu nhân mã."

Sắc mặt nghiêm nghị của Trữ Vương này nhưng thật ra có khí phách khiếp người, Nguyên Bạch Lệ nhíu mày nói : "Ý của Trữ Vương là ?"

Trong phiên vương, chỉ có một mình Trương Tứ Phong được có mười vạn quân mã, nói là mười vạn, nhưng Nguyên Bạch Lệ kỳ thật biết được có khoảng gần hai mươi vạn nhân mã. Nhưng Trương Tứ Phong lợi hại ở chỗ không chỉ bấy nhiêu, mà là còn có Tu La Thập Tam phiên, mà Thập Tam phiên này không phải là người Trung Nguyên, toàn bộ đến từ những nơi hoang dã.

Võ công cao cường lại tinh thông binh pháp, hơn nữa đồng nhất là kỵ binh, so với Thiên Triều vốn lấy bộ binh làm chủ quân thì có thể nói là riêng một ngọn cờ. Dùng để đối phó quân Hung Nô, không thể nghi ngờ đây chính là một lợi khí.

Nói vậy Trương Tứ Phong sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện, lại càng không vô duyên vô cớ giúp mình một phen, Nguyên Bạch Lệ chỉ còn chờ xem người này rốt cục đưa ra điều kiện gì.

"Vương Gia quả nhiên thông minh." Nam tử nhanh nhẹn cười, từ trong lồng ngực xuất ra một lệnh bài màu vàng, "Điều kiện của ta, kỳ thật rất đơn giản...." Ái muội cười cười, Trương Tứ Phong tiến lên kéo tay Nguyên Bạch Lệ đem quân phù đặt trong lòng bàn tay của nam nhân, rồi lại không buông ra quân phù, chỉ xoa xoa bàn tay hiền hòa ôn hậu của nam nhân.

Mày Nguyên Bạch Lệ nhíu lại, nhìn chằm chằm Trương Tứ Phong cách mình nửa bước, cảm thấy một cơn áp bách khó hiểu, mà quân phù trong tay lại thập phần khó quyết.

"Trữ Vương.... Ưm !" Nguyên Bạch Lệ vừa muốn mở miệng nói chuyện, nam tử đối diện như chờ đến thời cơ này ôm chặt lấy nam nhân đơn bạc, cường hôn Nguyên Bạch Lệ.

Nguyên Bạch Lệ cả kinh, đang muốn giãy dụa, Trương Tứ Phong dùng sức ôm nam nhân đồng thời đem quân phù đặt vào lòng bàn tay Nguyên Bạch Lệ, ý muốn nói, cũng không cần phải nói.

Vô luận nghĩ thế nào cũng không có nghĩ đến điều kiện như vậy, Nguyên Bạch Lệ gắt gao cầm lấy quân phù trong tay, không đẩy ra cái hôn cường ngạnh mà bá đạo.

Thiên Triều đồng nhân tám năm, Duệ Thân Vương đánh lui quân Hung Nô, lấy thủ cấp của Hữu Hiền Vương Hách Liên Thanh, chiến thẳng khải hoàn. Đồng thời, bệnh tình của Cảnh Đế Nguyên Liên cũng càng nặng, mệnh tại đán tịch.
Đọc thêm!

Đế Nghiệp Vô Thương chương 3 - Đạo biệt

Nói tới kẻ vô sỉ mặt dày mày dạn nhất thiên hạ, Nguyên Bạch Lệ rốt cục cũng đã gặp qua !

Nhìn Vương Gia nhà mình vừa rồi thu động một lông chim màu đen bộ dạng vừa tức giận lại vừa có điểm vui vẻ, Long Điệp không khỏi thở dài.

Từ ngày Vương Gia mang theo bọn họ đi vào quân doanh Hung Nô, quân Thiên Triều tuy rằng sĩ khí dâng lên, theo lý thuyết mà nói cũng không có thể chắc chắn ngăn được việc đối phương tấn công, dù sao thì bọn họ bên này chỉ có ba vạn quân mã, đối phương lại nhiều hơn mình đến mấy chục lần !

Long Điệp tự nhiên là không biết trong lòng Nguyên Bạch Lệ suy nghĩ cái gì, ngày ấy cùng Hách Liên Bột đại chiến một ngày một đêm, cuối cùng một mình cưỡi ngựa trở về đem cái tên căn bã kia trên thảo nguyên, Nguyên Bạch Lệ cao hứng không bao lâu liền phát hiện Hách Liên Bột thật sự là cùng mình lãng phí thời gian.

"Tranh giành không chém giết, thế nào ?" Đối phương nói ra một câu rất kỳ quái, bất chấp có phải là mưu kế hay không, Nguyên Bạch Lệ quyết định đáp ứng trước rồi nói sau.

Kết quả thật cũng ngoài dự kiến của hắn, hnl quả nhiên tuân thủ lời hứa, sau đó hai quân giao chiến như người một nhà, ngươi đem mã khiên thảo nguyên ném ra xa, ta đem chiến xa trung nguyên chạy trong gió, ngươi ném một mị nhãn, ta đáp trả một trừng nhãn, sau đó tự động trở về nhà.

Này thực ra là thế nào ?! Nguyên Bạch Lệ hít một ngụm, nói với Long Điệp : "Coi chừng quân doanh." Sau đó lại giống như trước cưỡi ngựa đi.

Nhìn Vương Gia đi xa, Long Điệp trong mắt lộ ra chút mất mát, cũng là bắt đầu từ ngày ấy, Vương Gia thường xuyên một mình đi ra ngoài, vô luận y thỉnh cầu như thế nào, cũng không mang theo bất kỳ ai.

Gió thổi trên mặt cỏ, đại mạc mờ mịt, ngay cả một một con ngưu dương cũng không gặp, mặt cỏ xào xạc cuồng phong, ngẫu nhiên nghe được một tiếng hát vang lên ở nơi nào, hào sảng vạn phần.

"Hừ ! Hiện tại mới đến !" Ở xa xa chợt nghe thấy tiếng ca của người nọ, Nguyên Bạch Lệ hiện ra một mạt mỉm cười, mấy ngày nay hai người thường xuyên trộm chạy ra cùng nhau bàn luận, từ khi đánh nhau đến không còn khí lực cho đến nói chuyện trên trời dưới đất, có đôi khi Nguyên Bạch Lệ nghĩ, nếu hắn không phải Hiền Vương của Hung Nô, bản thân cũng không phải Vương Gia của Thiên Triều, thật là bằng hữu kiếp này khó có được...

Đang suy nghĩ miên man, chợt thấy một nam tử cưỡi một con ngựa chiến màu đỏ xuất hiện, Nguyên Bạch Lệ liếc mắt nhìn người vừa đến, rồi đột nhiên ngây dại, người này là ai vậy ?

"Ha hả ! Vương Gia nhìn bổn vương như vậy, chẳng lẽ là coi trọng bổn vương ?" Là tiếng của Hách Liên Bột, nhưng bề ngoài hiện tại cùng với trước kia như hai kẻ khác hẳn.

"Ngươi định đi cầu hôn ai vậy ? Ăn mặc lộng lẫy như thế." Nguyên Bạch Lệ khó chịu nói, Hách Liên Bột trước kia chẳng có chút bộ dáng của Hiền Vương, gương mặt đầy hồ bột không nói đến, ngay cả y phục cũng chẳng bao giờ chỉnh tề.

Nhưng Hách Liên Bột hôm nay không chỉ thay đổi một thân trâng phục hoa lệ màu đỏ sẫm làm nổi bật dáng người, trên mặt cũng thực sạch sẽ, trước kia không chú ý, hôm nay vừa thấy lại phát hiện người này ngũ quan sâu sắc, trong vẻ anh tuấn lộ ra một khí phách khiến người ta khiếp sợ, so với Nguyên Bạch Lệ không hề kém chút nào, có lẽ còn thêm phần dũng khí của nam tử đại mạc.

Ngửi thấy một vị đạo không bình thường, Nguyên Bạch Lệ nói : "Các người rốt cục tính toán tiến công Thiên Triều ra sao ?"

Không nghĩ tới Nguyên Bạch Lệ lại mẫn tuệ như vậy, Hách Liên Bột nhếch miệng cười : "Không tồi, nhưng người tiến công không phải là ta, ngươi có thể yên tâm."

"Hừ ! Không thể ở trên chiến trường hạ gục ngươi, thật sự là đáng tiếc." Quát to lên, chỉ vì chuyện này sao ? Sắc mặt Nguyên Bạch Lệ bắt đầu khó coi.

"Ai ! Đáng tiếc là ta về đi về một chuyến xử lý chút việc nhà, Vương Gia đến lúc đó cũng đừng quá mức tưởng niệm bổn vương."

"Ha ? Ngươi yên tâm, lần sau ta nhất định tự mình dẫn dắt đám thủ hạ không ra gì đến phủ thượng của Hiền Vương bái phỏng." Hai người này giống như một ngày không đấu võ mồm, thì cảm thấy không thấy thoải mái.

"Ha ha ha !" Ngửa mặt lên trời cười to một hồi, Hách Liên Bột nhìn thẳng Nguyên Bạch Lệ nói : "Được ! Phải có một ngày nào đó, ta Hách Liên Bột cũng sẽ tiếp nhận." Cười xong, Hách Liên Bột nghiêm nghị hiếm thấy : "Từ biệt lần này, không biết khi nào có thể gặp lại, Nguyên Bạch Lệ, ngươi là người duy nhất mà Hách Liên Bột ta bội phục. Chỉ tiếc ta và ngươi tuy có tinh tinh tương tri, nhưng ý trời trêu người, không thể sống chúng dưới một bầu trời."

Gặp Nguyên Bạch Lệ trầm mặc không nói, Hách Liên Bột thở dài, tiếp tục nói : "Thiên Triều hoàng đế đối với ngươi tựa hồ rất kiêng kị, ngươi cần gì phải cúi đầu xưng thần với hắn, lao lực biên quan ? Cái gọi là gần vua như gần cọp, thông minh như ngươi, vì sao còn muốn để hắn bên người ?"

Vì cái gì sao ? Nguyên Bạch Lệ không khỏi lộ ra một tia cười khổ, trong đầu hiện lên hình ảnh má lúm đồng tiền của một thiếu nữ .

"Hóa ra ngươi có người trong lòng." Làm như tiếc hận, Hách Liên Bột theo ánh mắt của Nguyên Bạch Lệ nhìn về một nơi xa xôi, giống như nghĩ đến người kia đến tột cùng là ai.

"A, cũng là người, cũng sẽ có một người dây dưa." Nguyên Bạch Lệ thở dài.

"Không tồi ...." Hách Liên Bột nhìn vào sườn mặt của nam nhân, cương nghị mà không mất vẻ nhu hòa, hắn đột nhiên cưỡi ngựa đến bên cạnh Nguyên Bạch Lệ, cười nói, "Cuộc chiến nửa tháng sau người nhất định phải thắng, nếu không ta sẽ không khách khí."

"Hừ ! Không khách khí cái gì ?" Nguyên Bạch Lệ nhìn lại, gương mặt kẻ vừa cao râu này lại đột nhiên phóng đại lên.

Hách Liên Bột khóe miệng giương lên từ chối cho ý kiến, đột nhiên kéo qua Nguyên Bạch Lệ cắn lên vành tai : "Rơi vào trong tay ta, liền cho ngươi nếm thử, chút hương vị cùng cưỡi một con ngựa."

Khi đó mbl không rõ vẻ mặt xấu xa kia của Hách Liên Bột là có ý gì, đợi sau khi hiểu ý tứ thâm tầng trong câu nói của Hách Liên Bột, muốn lấy đao chém người, thì Tả Hiền Vương Hách Liên Bột đã trở về hoàng thành.

Mà Nguyên Bạch Lệ, cũng gặp phải một cuộc quyết chiến.



Đọc thêm!