Thứ Năm, 2 tháng 12, 2010

Dục Mãn Hạnh Lâm - Kết thúc (hạ)

Kết thúc (hạ)

Nửa năm sau, mùa đông, trời hơi có tuyết.

"Nhất Phương à, cám ơn nhé !" Trương Tuấn thành công mở rộng lượng tiêu thụ thuốc cười đến toe toét.

Người đàn ông ngồi trong khăn quàng cổ vây quanh cổ của Trương Tuấn, thoạt nhìn ba mươi tuổi đầu, luôn lộ ra nụ cười bình dị ôn hòa tươi cười, mà khi hắn mở miệng nói chuyện, thanh âm trầm thấp mà từ tính hấp dẫn con mắt chung quanh.

"Công ty dược các cậu nói không sai, là thứ tốt, thì tôi sẽ mua." Đẩy đẩy cái kính mắt, Hướng Nhất Phương cười nói. Từ sau khi bốn người kia biến mất, Hướng Nhất Phương lúc ấy được bác sĩ đề cử vào một bệnh viện, thời gian ngắn ngủi nửa năm, đã là một đại phu lớn của bệnh viện.

Do vì là Phó chủ nhiệm Trung y, Hướng Nhất Phương cũng thuận tiện phụ trách mua dược liệu Trung y, lúc này đang nói chuyện phiếm với Trương Tuấn.

"Không chỉ là cái này, lúc trước ít nhiều cậu cho tôi vay tiền, tôi mới lập được công ty này."

Hướng Nhất Phương cười cười, lúc trước bốn tên kia tuy rằng đi rồi, lại ngoài ý muốn cho Hướng Nhất Phương một thẻ tín dụng không ít, mỹ danh viết "tiền lì xì", hắn không cần kết hôn vẫn thu được tiền lì xì thiệt nhiều.

"Nhất Phương à, cậu cũng không trẻ rồi, cũng ba mươi ba rồi ? Con gái tôi cũng đi học nhà trẻ rồi ấy, cậu như thế nào còn không lấy vợ đi ?" tt thán khí nói.

"Đương nhiên là cũng muốn rồi, chính là không ai muốn tôi thôi." Hướng Nhất Phương nói đùa.

"Như thế nào lại như thế, người như cậu thiệt trên thế gian đã sớm tuyệt tích, có người phụ nữ nào lại không muốn gả cho cậu chứ ! Tôi thấy là mắt cậu ngày càng cao thì có ! Ha ha !" tt cười ha ha, Hướng Nhất Phương từ chối cho ý kiến.

Nửa năm qua hắn cũng có người nam nữ bày tỏ, nhưng mà..... thủy chung vẫn không quên được mấy người kia, hoặc là phải nói không muốn quên, không thể quên.

Ngồi trong nhà ăn, Hướng Nhất Phương có chút thất thần nhìn ra tuyết trắng ngoài cửa sổ, bất tri bất giác đã nửa năm, từ mùa hè cho đến ngày đông, thật sự là rất nhanh, không biết bọn họ có khỏe không ? Tuy rằng mỗi ngày đều muốn đi tìm bọn họ, nhưng mỗi lần lại không thể quyết định phải đi tìm ai, thật là thực buồn cười.

Đường phố bên ngoài đã bị băng tuyết bao trùm lấy một tầng mọi, dưới ánh đèn đường lại rọi lên ánh sáng nhu hòa, xe cộ qua lại trong đêm, có lẽ là do đường rất trơn, có lẽ ban đêm rất mê người, có lẽ trong lòng bị lạc trong vẻ đẹp thuần mỹ, một chiếc xe đã trợt lên lề đường.

"Tai nạn xe cộ à !" tt nhìn bên ngoài nói, quay đầu lại đã không thấy bóng dáng của nam nhân.

"Có người bị thương !" Người xung quanh ở ven đường từ trong xe lôi ra một người đàn ông, "Mau gọi xe cứu thương, người nọ vì tránh đứa nhỏ mới bị tông lên."

Nhìn hàng rào người vây quanh, Hướng Nhất Phương la lớn : "Tôi là bác sĩ !" Mọi người nghe xong liền tránh đường cho nam nhân, Hướng Nhất Phương vọt đi vào, giúp đỡ người đàn ông đang ôm lấy đầu, "Tôi là bác sĩ, cho tôi xem vết thương."

Người đàn ông bị thương tựa hồ dừng một chút, đột nhiên nâng cái đầu đang chảy máu ngơ ngác nhìn nam nhân trước mắt, mãnh liệt đem nam nhân ôm vào trong lồng ngực : "Nhất Phương à !"

"A.... A Phi !?"

Có tính là cuộc tái ngộ kỳ dị hay không ? Trong bóng đêm lãng mạn của mùa đông, hai chúng ta ôm nhau dưới hoa tuyết rơi, giống như những bông hoa trên cánh đồng ngày hôn lễ.

Nếu hết thảy đều là định mệnh, như vậy, làm cho tôi thực hiện lời hứa trước kia, xin cho tôi và anh kết hôn, chăm sóc anh, yêu anh cả đời, Nhất Phương à, cùng tôi đi Hà Lan đi.





Hà Lan - hôn lễ vùng ngoại ô

Một thân áo trắng lễ phục tô đậm dáng người khinh mạn của nam nhân, tóc được vuốt keo, khuôn mặt tuấn tú, thoạt nhìn cao quý mà mê người, nhưng giờ phút này Nhất Phương lại cực kỳ căng thẳng, ngón tay thon dài niết góc áo sớm phẳng phiêu, ở một chỗ bước đến bước lui.

"Sao thế ?" Một thân lễ phục màu đen, người anh tuấn ở phía sau ôm lấy Hướng Nhất Phương, "Căng thẳng không ? Hẳn phải vui mới đúng, đây là hôn lễ của chúng ta.

"Tôi.... tôi...." Hướng Nhất Phương nói không nên lời liền hít sâu một hơi, nội tâm căng thẳng khá hơn một chút nói : "Tôi không sao."

"Ừm, chúng ta đi ra ngoài đi." Cười hạnh phúc, Mộ Phi nắm tay Hướng Nhất Phương đi ra nhà thờ hôn lễ, thế giới lãng mạn phủ kín hoa tươi.

"Được, cũng đến giờ rồi. Mời các quý ông quý bà, xin vào vị trí, hôn lễ lập tức bắt đầu." Mục sư nói, ở phía ngoài của phía ngoài, ba nam tử kỳ quái mặc lễ phục màu đen ghé vào nhau.

"Đã bảo không được phép một mình đi tìm Nhất Phương, pmd tiểu tử kia cư nhiên cố ý tông xe !" Hắc lễ phục số một bất bình tức giận nói.

"Ai, ta còn chờ Nhất Phương đến tìm ta, Trung y đại thúc thật ngu ngốc ! Qua nửa năm cũng không tới tìm ta !" Hắc lễ phục số hai híp mắt nói.

"Tử hồ ly, ngươi thật sự phải làm như vậy ?" Hắc lễ phục số ba phiêu mắt cười nhìn hắc lễ phục số hai chẳng có chút phúc hậu.

"Nếu qua nửa nam đại thúc cũng chưa tìm ai trong số chúng ta, đã nói lên hắn kỳ thật đều yêu chúng ta, ai, tuy rằng ta biết hắn yêu nhất chính là ta !"

.....

Tốt, làm cho chúng ta trở lại hôn lễ.

Khúc nhạc hôn lễ nơi thánh đường vang lên, hai người đàn ông cao lớn đi vào điện thời.

"Mọi người, chúng ta hôm nay tham dự hôn lễ của nam sĩ cùng vị nam sĩ này. Xin hỏi hai người, có ai cho rằng hôn nhân của mình vì cái gì không hợp pháp không ?" Mục sư hỏi.

"Không, không có." Mộ Phi cười đáp.

"Không có." Hướng Nhất Phương cũng mím môi cười nói.

"Ở đây giữa các vị, có ai có thể cho lý do, cho rằng hôn nhân của hai vị này là không hợp pháp không ? Nếu có bất kì ai cho rằng vì lý do gì mà hôn nhân không thể thành lập, xin mời nói ra." Dựa theo lệ thường, mục sư bắt đầu nói những lời cử hành hôn lễ, bình thường phía sau sẽ không có ai dị nghị, nhưng là hôm nay, có hơi không giống.....

"Ta không đồng ý !" Một nam tử từ trong đám người đứng lên, bước đến phía trước, quỳ xuống bên chân Hướng Nhất Phương, "Nhất Phương à, anh không thể vứt bỏ tôi, anh phải cho tôi phụ trách ! Anh chẳng lẽ đã quên chuyện chúng ta ở bên nhau sao ?"

"Lạc..... Lạc Văn ?" Hướng Nhất Phương ngây người một chút.

"A ! Trung y đại thúc à, ngươi không thể vứt bỏ bố nó nha, ngươi chẳng lẽ đã quên A Ngốc kết tinh tình yêu của chúng ta, cùng cả đời với tên đầu gỗ rác rưởi này cả đời sao ?!" Gã hồ ly đột ngột chạy ra trộm cười hề hề bắt lấy cánh tay nam nhân, "Đại thúc, cùng ta bỏ trốn đi ! Cho ta bỏ trốn đi !"

Nói xong, liền lôi kéo Hướng Nhất Phương đang sững sờ chạy ra ngoài.

"Tử hồ ly ! Ngươi thả người ra !" Mộ Phi thấy thế, vội vàng cũng chạy đi ra ngoài, Lạc Tư theo sát sau đó.

Mục sư ngẩn người, nói với những người cũng đang sững sời : "Chúng ta chúc phúc cho họ đi !"

"Hắc Ngân, đi chỗ nào vậy ?" Hướng Nhất Phương bị lôi kéo, thở hổn hển chạy đằng sau Hắc Ngân.

"Đương nhiên là đi kết hôn rồi !" Hắc hồ ly cười nói.

"Hồ ly đáng chết ! Thả Nhất Phương ra !" Mộ Phi theo sát sau đó.

"Đầu gỗ thối tha, muốn độc chiếm Nhất Phương sao ? Nói cho ngươi, ta muốn cùng Nhất Phương kết hôn !" Hắc Ngân vừa chạy vừa cười nói.

"Ta cũng muốn ! Ta cũng muốn !" Lạc Văn oa oa hô to.

"Này ! Kết hôn sao lại thiếu ta," Lạc Tư đứng trên một chiếc du thuyền xa hoa nắn nắn cái nơ.

"Chúng ta đi lên !" Chạy tới bên du thuyề, Hắc Ngân đẩy Hướng Nhất Phương lên thuyề, Hướng Nhất Phương vừa lên thuyền đã bất tri bất giác đã bị Lạc Tư bế lên.

Vừa lên du thuyền, Hắc Ngân hướng Lạc Văn phía sau hô to : "Vân Tay, chạy nhanh lên !"

"Tới rồi ! Tới rồi !" chạy nhanh leo lên du thuyề, Lạc Văn liền hô to , "Khai thuyền ! Khai thuyền !"

Mộ Phi thiếu chút nữa đuổi kịp Lạc Văn liền tức giận giơ chân : "Ba tên khốn các ngươi, mơ tưởng đem ta bỏ lại à !" Nói xong thế nhưng "phù phù" nhảy xuống nước, lội tới bên du thuyền.

"Chết đuối đi ! Chết đuối đi !" Hắc Ngân cười ha ha, cơ mà đầu rất nhanh bị đánh một đấm, đối diện với gương mặt lo lắng của Hướng Nhất Phương, "Các người mau kéo cậu ấy lên !"

Tuy rằng không tình nguyện, nhưng ba người vẫn kéo Mộ Phi ướt sũng người lên.

Rất nhanh, năm người đứng ở du thuyền, Mộ Phi còn ở một bên vừa vắt quần áo vừa mắng, bên kia đã bắt đầu hành động.

"Trung y đại thúc à, cùng ta kết hôn đi ! Đừng để A Ngốc mồ côi mẹ nha !" Hắc hồ ly nửa quỳ, mặc kệ nam nhân có nguyện ý hay không liền đeo nhẫn vào ngón tay của nam nhân.

"Nhất Phương à, cùng ta kết hôn đi, ta sẽ cho ngươi sự ôn nhu tốt đẹp nhất thế giới." Lạc Tư theo sát sau đó, phát hiện Hắc Ngân cư nhiên đeo nhẫn cho nam nhân, quản không được nhiều như vậy, bên ngón tay áp út trái của nam nhân liền đeo vào một chiếc nhẫn kim cương hoa lệ.

"Đại thúc, đã nói sẽ do ta phụ trách, không thể đổi ý," kẻ trộm nở nụ cười hai tiếng, Lạc Tư cũng đeo nhẫn vào tay nam nhân, "Nhất Phương à, tôi sẽ viết ra những bài tình ca đẹp nhất để hát cho anh nghe."

"Bọn người các ngươi....." Than thở một câu, Mộ Phi chen vào, ngắm bàn tay mang nhẫn của nam nhân, hừ một câu cũng đeo vào một ngón, "Nhất Phương à, chấp thuận lời cầu hôn của chúng ta đi, tuy rằng bọn khốn chúng ta thực đáng ghét, nhưng là chúng ta đều thực yêu anh, cho nên, cùng chúng ta kết hôn đi."

"A...." có chút lăng lăng với câu này, hết thảy đều xảy ra quá đột ngột, Hướng Nhất Phương còn chưa kịp phản ứng, nhìn bốn người nam tử vĩ đại đang quỳ gối trước mặt mình, lại nhìn nhìn hết vòng vòng nhẫn này lại một vòng nhẫn khác, Hướng Nhất Phương nở nụ cười.

Được rồi, hắn cả đời làm người tốt, lúc này đây, có thể hay không cho hắn tham lam một lần, làm người xấu tham lam được không ?

"Ừm...." Hướng Nhất Phương có chút ngượng ngùng khẽ gật đầu, không đợi hắn cảm nhận được hạnh phúc của hôn nhân, hắn đã phải cảm nhận cái đáng sợ của hôn nhân....

"A !" Hướng Nhất Phương còn chưa kịp phản ứng, bốn con sói đã vui vẻ đi tới, áp đảo hắn.

"Ta phải đông phòng !"

"Cút ! Ta trước !"

"Đi tìm chết ! Động phòng là của ta !"

"Không được, Nhất Phương là của ta ! Ta trước !"

Người nào đó bị đặt ở dưới : "Ta không kết hôn ! Không kết hôn ! Ta không cần kết hôn !"

Cái gì gọi là "kêu trời trời không thấu, kêu đất đất không nghe", Hướng Nhất Phương cuối cùng cũng lĩnh giáo được. Điều này, chính là hôn lễ của hắn. Thật sự là náo nhiệt đến chết.

Cơ mà, cũng là hạnh phúc đến chết ! Ừm, còn có chút hạnh phúc !
Đọc thêm!