Ở trên giường bệnh đợi một ngày, Hướng Nhất Phương có thể vui vẻ xuống giường, có lẽ là lo lắng cho Lạc Tư, hắn liền chạy tới phòng bệnh cách vách của Lạc Tư.
"Khỏe hơn nhiều không ?" Hướng Nhất Phương ngồi ở một bên hỏi.
Lạc Tư chỉ chỉ chân mình, "May là lúc đó ngươi lấy viên đạn ra, bằng không lúc này thật sự phải cắt bỏ đôi chân này." Nháy mắt, Lạc Tư hé miệng khẽ cười, "Chỉ là hiện tại chân không động đậy, có hơi lạnh lẽo không thoải mái, Nhất Phương à, Trung y có thực chú ý mát xa phải không ? Lại đây giúp ta nắn một chân."
"Được." Hướng Nhất Phương thực tự nhiên đồng ý.
Vì thế, ở việc lợi dụng bị thương của Lạc Tư, Hướng Nhất Phương đã bận việc bên cạnh, một đôi tay thon dài sạch sẽ thuần thục ở chân Lạc Tư xoa bóp, khi thì vuốt ve, khi thì kiềm, cứ thế mà bóp chân.
Nhìn lại vẻ mặt cùng bộ dáng của Lạc Tư, đủ biết tay nghề của Hướng Nhất Phương thế nào, Lạc Văn ở bên cạnh bĩu bĩu môi không nói chuyện, cậu thực muốn đem thằng anh đang cười rộ lên này đánh cho một quyền ? Rất giống như người vợ nhỏ nhìn hai người hết "ngọt ngọt mật mật" lại "ân ân ái ái" mắt đi mày lại.
"Đinh Ốc này, ngươi thật đúng là biết hưởng thụ !" Gác chân ngồi ở một bên, Hắc Ngân hắc hắc cười nói, "Lúc trước nên phải mạnh tay với ngươi một chút, tốt nhất làm cho toàn thân tê liệt, tứ chi tàn phế, không thể nhúc nhích, làm cho Trung y đại thúc phải xoa bóp toàn thân ngươi mới đúng ? Đúng đúng ! Ý kiến của ta thật là hay."
Lạc Tư thực hữu hảo hòa thuận đắc ý nhìn chùm nho bên cạnh rồi lại nguyền rủa kẻ ăn nho, nói : "Nói rất đúng, nói rất đúng." xong rồi lại quay đầu buồn cười nói với Hướng Nhất Phương, "Nhất Phương à, ta nằm khó chịu, có thể xoa bóp chỗ khác không ?"
Lên tiếng, Hướng Nhất Phương từ chân Lạc Tư đi lên các chiến trường khác như bả vai của Lạc Tư, lúc ấn xuống còn hỏi : "Lực đạo được không ?"
"Ừm, không tồi, rất tốt." Nói xong, hướng Hắc hồ ly cười một cái đắc ý, giống như đang nói : Thế nào ? Thế nào ? Ta không cần toàn thân tê liệt cũng có thể xoa bóp toàn thân !"
"Trung y đại thúc à ! Đinh Ốc đáng chết này có tiền như vậy, đi mời một chuyên gia mát xa cũng được, ngươi giúp hắn làm gì ! Làm người không thể tốt như vậy !" Hắc Ngân ở bên cạnh thầm nói.
"Ta nhàn rỗi cũng không có việc gì làm", Hướng Nhất Phương cười cười, đẩy đẩy cái mắt kính trên mũi, "Làm việc khiến ta không cảm thấy minh là phế nhân, còn có thể làm chút chuyện." Nói xong lại tiếp tục xoa xoa bóp bóp, kìm kìm ấn ấn.
Hắc Ngân hừ lạnh một tiếng, lại liếc Lạc Tư vài lần, trong con mắt hồ ly là nỗi hận không thể thể bắn vạn mũi tên để đem Lạc Tư thành tên mặt thủng.
"Họ Lạc kia, đừng có sai bảo Nhất Phương nữa !" Cửa truyền đến một thanh âm, Hướng Nhất Phương mới quay đầu về, nam tử anh tuấn đi nghênh ngang vào phòng bệnh xa hoa, từ phía sau liền kép Hướng Nhất Phương lại, đè môi của nam nhân xuống, rõ ràng trước mặt mấy tình địch còn diễn vở hôn hít nóng bỏng.
"A.... A Phi à !" Mộ Phi biến mất cả ngày giờ mới xuất hiện, không như vẻ vui sướng của Hướng Nhất Phương, ba kẻ kia lại âm thầm nguyền rủa Phế Mộc Đầu này cư nhiên không bị bão thổi đi.
Người ta nói ba người đàn bà một bàn diễn, năm người đàn ông trong cái phòng bệnh này, chính là rõ ràng một cái chiến trường.
"Có chút việc bận, anh không có việc gì là tốt rồi !" Nói xong lại hôn nồng nhịt, vẻ im lặng kỳ cục này khiến trong phòng tựa hồ nghe được vô số thanh âm, tiếng ghế dựa, tay vịn kẽo kẹt vang lên, sàn nhà bị giày giày xéo.
Lạc Văn ở một bên hừ một câu : "Như thế nào, lo hậu sự của nữ nhân kia xong rồi à ? Một chút thời gian cũng không đến nhìn đại thúc ?"
Sau một trận hôn nồng nhiệt, Hướng Nhất Phương có chút choáng váng đầu, nghe được lời Lạc Văn liền cả kinh, lôi kéo Mộ Phi hỏi : "Hậu sự của ai ?"
"tv, xe trở mình rơi xuống triền núi, nàng mất nhiều máu, lúc tìm được đã chết rồi." Nhìn đến sắc mặt không còn chút máu của Hướng Nhất Phương, Mộ Phi thở dài an ủi nói : "Tôi đã lo hậu sự cho cô ấy."
"Đứa nhỏ.... đứa nhỏ cùng người mẹ đều chết ?" Hướng Nhất Phương có chút lăng lăng nhìn Mộ Phi.
"Ừm," gật gật đầu, Mộ Phi đỡ lấy bả vai của Nhất Phương.
"Nha ! Nói ra vấn đề trầm trọng đó để làm gì !" Hắc Ngân nhảy ra đem Hướng Nhất Phương từ tay Mộ Phi kéo lajki, sờ sờ hậu diện của nam nhân hướng Mộ Phi đang thâm mặt nói : "Phế Mộc Đầu, ta nghĩ ngươi sẽ không đến đây !"
"Không đến ? Không đến để các ngươi khi dễ Nhất Phương sao ?" Hừ một câu, Mộ Phi chỉ vào Hắc Ngân nói, "Cánh tay ôm heo của ngươi, không được sờ loạn ! Cẩn thận ta chặt chân !"
"Vũ phu thật vũ phu ! Trung y đại thúc à, người như vậy ngàn vạn lần không thể ở chung, hay là theo ta đi, thế nào ?" Hắc Ngân cười hì hì nói.
"Đầu gỗ ngu ngốc, hồ ly lòng dạ hiểm độc, cũng chẳng có gì tốt." Lạc Văn ở bên cạnh nói.
"Thằng con nít không lớn nổi, ngươi có năng lực chăm sóc cho Nhất Phương sao ?" Mộ Phi trừng mắt nhìn Lạc Văn.
"Các người đang nói cái gì thế !" nhìn thấy mấy người đàn ông như muốn tranh nhau đồ chơi nói qua nói lại, Hướng Nhất Phương cười nói, "giống như đám con nít ấy." Vì thế Hướng Nhất Phương thực kinh ngạc khi mấy người vừa rồi còn cãi nhau lập tức nhất trí bất mãn nhìn hắn.
"Nhất Phương à, ta đói bụng." Lạc Tư không tham chiến khẽ nhếch môi cười, "Trong bệnh viện cái gì ăn cũng chẳng ngon, ngươi làm cho ta được không ?"
Khá lắm, một tấc lại muốn tiến một thước, tên Lạc Tư không biết thỏa mãn này ! Hắc Ngân hung hăng trừng mắt nhìn Lạc Tư, thật có chút chuẩn bị không kịp, Mộ Phi tâm tình không tốt lại ở bên cạnh lộ ra nụ cười gian trá.
"Ta.... ta làm cơm ?" Hướng Nhất Phương lắc đầu, "không được đâu, ta...."
"Nhất Phương à ! Nếu người bệnh đã nói như vậy, anh liền giúp hắn thực hiện giấc mơ đi." Vừa nói vừa giúp Hướng Nhất Phương ra khỏi phòng bệnh, Mộ Phi ở trong lòng cười trộ, Lạc Tư đáng chết, ngươi cứ ở đó cười đi, nhìn ngươi còn được tiện nghi khoe mẽ nữa không.
Đại khái qua một giờ, Hướng Nhất Phương cùng Mộ Phi khoan thai đi vào phòng bệnh.
"Ai da da, trễ như vậy, hai người các ngươi là không lấy phòng bếp làm cái kia cái kia chứ ?" Hắc Ngân híp mắt cười nói.
"Ngươi ghen tị hay là hâm mộ đây ?" Trên thực tế Mộ Phi căn bản không đi vào phòng bếp, về phần nguyên nhân..... chàng không thể trở ngại đại tác phẩm của Hướng Nhất Phương, cho dù Hướng Nhất Phương đã rất nhiều lần lo lắng gọi chàng đi vào hỗ trợ.
Trên mặt có chút hưng phấn, Hướng Nhất Phương đem cái bàn che để trên bàn giường bệnh, thử hỏi : "Lạc Tư.... cái kia, ưm, ngươi thật sự ăn được không ?"
"Cái gì ngươi làm, đương nhiên phải ăn." Lạc Tư thực ôn nhu nói, sau khi mở ra lồng bàn, trong nháy mắt, nụ cười nhất thời kết băng.
Đây.... đây là cái gì ? Đen như mực trộn lại với nhau ?! Ăn vào liệu có bị độc chết hay không ?!"
"Cái kia, xì dầu có hơi quá tay, có hơi đen...." Hướng Nhất Phương có chút quẫn bách nhìn Lạc Tư.
Ngẩng đầu nhìn gương mặt vừa lo lắng vừa hưng phấn của Hướng Nhất Phương, Lạc Tư cười trừ một tiếng ôn nhu, lại thực ôn nhu nói : "Có vẻ ăn rất ngo
Đọc thêm!
Chủ Nhật, 28 tháng 11, 2010
Dục Mãn Hạnh Lâm Chương 57 - tình yêu khiến kẻ khác phiền não
Vòng vo xoay người, dưới thân truyền đến hơi thở của chăn êm nệm ấm, hắn không phải là ở trong hố đất giữa rừng sao ? Hướng Nhất Phương dần dần thanh tỉnh mở mắt, điều đầu tiên đập vào mắt chính là màu trắng tràn đây, hơi thở tựa hồ còn có mùi nước.
Hắn.... đây là nơi nào ?
"Tỉnh lại ? Trung y đại thúc à, ngươi ngủ cũng thật nhiều, đến giữa trưa mới rời giường, A Ngốc so với ngươi còn dậy sớm hơn ! Ha hả ....." Một trận cười khẽ truyền đến, Hướng Nhất Phương nghiêng đầu xem, một cái mõm heo thật lớn đối diện với hắn, phun ra từng dòng khí nóng hừng hực lên mặt.
"Ụt ịt !" Con heo nhỏ cọ cái mũi vào gương mặt chữ điền của Hướng Nhất Phương, đối phương ngây người ngẩn ngơ, cho đến khi nghe được tiếng cười mới ngẩng đầu lại.
"Hắc Ngân ?"
Bế con heo A Ngốc qua một bên, Hắc Ngân ngồi ở bên giường bệnh nói : "Trung y đại thúc thật là có mới nói cũ ! Chẳng lẽ còn không nhận biết một người đáng yêu như ta sao ? chẳng lẽ không nhớ rõ kết tinh tình yêu của chúng ta lại ngây người ra sao ?" Nói xong lại ôm con heo béo A Ngốc cọ vào người Hướng Nhất Phương.
"Ha hả ! Ngươi như thế nào một chút cũng không lớn, vẫn là một miếng thịt nhỏ." Phản ứng lại được, Hướng Nhất Phương mới ngồi xuống giường, Hắc Ngân đem A Ngốc trả về lồng ngực của Hướng Nhất Phương, giúp đỡ nam nhân ngồi dậy.
"A, ma ma không ở đây, có có người yêu thương đương nhiên không lớn nổi !" Kỳ thật A Ngốc là con heo kiểng, căn bản không lớn được nữa, nếu bình thường có thể giết lấy thịt, giờ đã sớm vào lò mổ rồi.
Vuốt ve gương mặt béo phì của con họ nhỏ trong lồng ngực, Hướng Nhất Phương nhìn nhìn chung quanh, biết bọn họ được cứu thoát rồi, liền hỏi : "Lạc Tư đâu ? Hắn không có việc gì chứ ?"
"Tên kia da thịt thô không chết được đâu." Hắc Ngân bĩu môi nói.
Trong phòng chỉ có hắn cugn Hắc Ngân, cũng không có nhìn đến hình bóng của những người khác, Hướng Nhất Phương hỏi : "Là ngươi tìm được chúng ta sao ? Kia Mộ Phi đã biết chưa ?"
"Mộ Phi ? Chính là hắn tìm đến chúng ta nhờ giúp đỡ tìm được ngươi." Hắc Ngân híp mắt cười nhìn Hướng Nhất Phương, "Ngươi là muốn hỏi sao ta lại ở đây mà Mộ Phi lại không ở à 1"
Hướng Nhất Phương cúi đầu nhìn A Ngốc, Hắc Ngân thở dài nói : "Ngươi biết không, khi chúng ta tìm được ngươi cùng Lạc Tư, hai người gắt gao ôm nhau, có gỡ ra thế nào cũng gỡ không ra..... trên người ngươi lại có nhiều dấu hôn, trên mặt còn có nước mắt, Mộ Phi tên kia tuy rằng sau đó cái gì cũng không nó, nhưng cũng thật cẩn thận đem mấy tên hôn mê các ngươi đi."
Hướng Nhất Phương cúi đầu càng thấp.
Hắc Ngân tiếp tục nói : "Cơ mà vẻ mặt của hắn, thật là thú vị ! Dù sao đại thúc cùng Lạc Tư ôm nhau, gương mặt khi ngủ nhìn cũng rất hạnh phúc ! Ai ! Đừng nói chi hắn, ta cũng rất thương tâm rất ghen tị rất ghen tị !" Tạo dáng tức giận, Hắc Ngân nói : "Đại thúc à, sao lại chần chừ như vậy, gặp một người liền thích một người ? Đại thúc chính là sẽ cùng Mộ Phi kết hôn mà thôi !"
"...... Thực xin lỗi." Cúi đầu, cánh tay đùa giỡn A Ngốc cũng dừng lại, Hướng Nhất Phương thanh âm rầu rĩ ở trong phòng vang lên.
"Aaaaaaa !" Một tràng thanh âm cuống quít vang lên, Hắc Ngân trấn an nói : "Đại thúc à ! Ta chỉ nói đùa thôi, ngươi đừng tin là thật, đừng có sắp khóc như vậy ! Ai nha ! Trung y đại thúc thật là càng ngày càng đáng yêu, như thế nào có thể bị ta đùa tới phát khóc như vậy."
"Không......" Hướng Nhất Phương cười khổ lắc đầu, nhìn mây đen ngoài cửa lẩm bẩm nói, "Kỳ thật ngươi nói đúng, ta giống như kẻ gặp một người liền thích một người, rõ ràng đã quyết tâm cùng ở bên A Phi, nhưng tối hôm qua lại ở bên cạnh Lạc Tư lại hạnh phúc đến muốn khóc."
"Đại thúc à......" Hắc Ngân thở dài.
Quay đầu lại nhìn Hắc Ngân, Hướng Nhất Phương cười nói : "Tỉnh lại nhìn đến ngươi ở trong này, ta cũng cảm thấy được thực vui vẻ, lại không có nhìn thấy Mộ Phi, lại cảm thấy được thực mất mát. Con người khóa ra lại vĩnh viễn ích kỷ như vậy."
"Không phải, là đại thúc rất nhân hậu !" Đưa tay vuốt ve mái tóc của Hướng Nhất Phương, Hắc Ngân cười nói, "Ta a, từng rất muốn liền đem đại thúc bỏ đi, chỉ có ta một người được nhìn, có thể chạm tới, có thể yêu. Nhưng là như vậy đại thúc lại trở thành con rối, không phải đại thúc mà ta yêu."
"Đến cuối cùng, chỉ cần nhìn nụ cười hạnh phúc của đại thúc cũng cảm thấy được chính mình thực hạnh phúc, con người không chỉ có là ích kỷ, cũng là thực dễ dàng thỏa mãn, đại thúc không phải nói với ta rồi sao, muốn được ánh mặt trời muốn được hạnh phúc thì phải tự tranh thủ, mà không phải cứ thế mà hối hận. Đạo lý này ta hiểu được, đại thúc sao lại ngược lại như vậy ?"
"Kỳ thật Phế Mộc Đầu cũng nghĩ như ta, hắn không dám gặp ngươi, là sợ ngươi xấu hổ, hắn hiểu ngươi, biết ngươi nhất định sẽ tự trách bản thân, hắn liền lánh mặt đi. Kỳ thật, hắn cũng rất muốn ở bên đại thúc để xem ngươi. Các ngu ngốc kia, phỏng chừng đang rối rắm trốn ở trong phòng, nghĩ về sau cuối cùng là phải làm gì, ta nghĩ hắn đại khái biết đã không có cách nào độc chiếm được lòng ngươi."
Nghe Hắc Ngân nói, Hướng Nhất Phương cúi đầu thật lâu không nói gì, có lẽ trong lòng hắn, cũng đã tự hỏi phải chọn con đường nào.
Hắn còn có thể toàn tâm toàn ý ở bên cạnh A Phi sao ? Hắn đích thật là yêu Mộ Phi, nhưng vì cái gì hắn không quên được những người khác, có đôi khi, hắn thật sự rất muốn trốn tránh vấn đề này.
Ngồi bên người Hướng Nhất Phương, Hắc Ngân ôn nhu vân vê sợi tóc của nam nhân, tựa hồ cảm thấy nội tâm của Hướng Nhất Phương không ngừng hỗn loạn, gã nhẹ giọng nói : "Không lâu trước còn bày mưu với tên ngu ngốc Vân Tay, muốn cho hắn giữ chặt ngươi, như vậy ngươi sẽ không cùng Phế Mộc Đầu ra đi. Nhưng ngày hôm sau tên Vân Tay ấy lại buông tay, kỳ thật chúng ta đều là ngu ngốc đi, đều thực ngốc. Đại thúc đối với chúng ta đều thích, cho nên, vô luận ngươi quyết định làm gì, nhất định phải làm cho bản thân hạnh phúc."
"Hóa ra lần đó người để cho Lạc Văn làm như vậy." Hướng Nhất Phương cười khổ nhìn Hắc Ngân một cái, đối phương lại lấy tiêu chuẩn hồ ly cười cười, dùng móng vuốt hồ ly quơ quơ đậu hủ.
"Đùng đùng !" Ngoài trời lạnh giá vang lên một tiếng sấm, tia chớp xé rách không trung.
"Trời muốn mua....." Hướng Nhất Phương ôm lấy con heo béo A Ngốc hoảng kinh hồn vía vào trong lồng ngực, nhìn bầu trời lạnh giá bên ngoài.
"Hửm ? Đại thúc không phải sợ sét đánh sao ? Thật đáng tiếc ! Ta còn nghĩ đại thúc sẽ phát run trốn vào trong lồng ngực dày rộng của Hắc Ngân này !" Hắc Ngân trong mắt tràn ngập kinh ngạc, nam nhân này trước kia chỉ nghe được tiếng sấm liền sợ tới mức lạnh run lên, hiện tại giống như chuyện gì cũng không có, rất lạ lùng !
"Ha hả , hiện tại đã không còn sợ sét đánh rồi." Hướng Nhất Phương nhìn Hắc Ngân, cười thản nhiên nói, "Có một lần sét đánh có một con hồ ly hát ru cho ta, nhớ lại lúc ấy sẽ không hoảng sợ nữa.
Hắc hồ ly luôn "mặt dày", hiếm khi đỏ mặt, cọ xát nửa ngày mới bất đắc dĩ cảm thán phun ra một câu "Đại thúc à......" ta thật sự không muốn thả ngươi đi................
*Ghi chú : Vân Tay = Lạc Văn, chữ Loa (loù) trong chữ Loa Văn (Vân Tay) đồng âm với chữ Lạc (loù) trong chữ Lạc Văn
Đọc thêm!
Hắn.... đây là nơi nào ?
"Tỉnh lại ? Trung y đại thúc à, ngươi ngủ cũng thật nhiều, đến giữa trưa mới rời giường, A Ngốc so với ngươi còn dậy sớm hơn ! Ha hả ....." Một trận cười khẽ truyền đến, Hướng Nhất Phương nghiêng đầu xem, một cái mõm heo thật lớn đối diện với hắn, phun ra từng dòng khí nóng hừng hực lên mặt.
"Ụt ịt !" Con heo nhỏ cọ cái mũi vào gương mặt chữ điền của Hướng Nhất Phương, đối phương ngây người ngẩn ngơ, cho đến khi nghe được tiếng cười mới ngẩng đầu lại.
"Hắc Ngân ?"
Bế con heo A Ngốc qua một bên, Hắc Ngân ngồi ở bên giường bệnh nói : "Trung y đại thúc thật là có mới nói cũ ! Chẳng lẽ còn không nhận biết một người đáng yêu như ta sao ? chẳng lẽ không nhớ rõ kết tinh tình yêu của chúng ta lại ngây người ra sao ?" Nói xong lại ôm con heo béo A Ngốc cọ vào người Hướng Nhất Phương.
"Ha hả ! Ngươi như thế nào một chút cũng không lớn, vẫn là một miếng thịt nhỏ." Phản ứng lại được, Hướng Nhất Phương mới ngồi xuống giường, Hắc Ngân đem A Ngốc trả về lồng ngực của Hướng Nhất Phương, giúp đỡ nam nhân ngồi dậy.
"A, ma ma không ở đây, có có người yêu thương đương nhiên không lớn nổi !" Kỳ thật A Ngốc là con heo kiểng, căn bản không lớn được nữa, nếu bình thường có thể giết lấy thịt, giờ đã sớm vào lò mổ rồi.
Vuốt ve gương mặt béo phì của con họ nhỏ trong lồng ngực, Hướng Nhất Phương nhìn nhìn chung quanh, biết bọn họ được cứu thoát rồi, liền hỏi : "Lạc Tư đâu ? Hắn không có việc gì chứ ?"
"Tên kia da thịt thô không chết được đâu." Hắc Ngân bĩu môi nói.
Trong phòng chỉ có hắn cugn Hắc Ngân, cũng không có nhìn đến hình bóng của những người khác, Hướng Nhất Phương hỏi : "Là ngươi tìm được chúng ta sao ? Kia Mộ Phi đã biết chưa ?"
"Mộ Phi ? Chính là hắn tìm đến chúng ta nhờ giúp đỡ tìm được ngươi." Hắc Ngân híp mắt cười nhìn Hướng Nhất Phương, "Ngươi là muốn hỏi sao ta lại ở đây mà Mộ Phi lại không ở à 1"
Hướng Nhất Phương cúi đầu nhìn A Ngốc, Hắc Ngân thở dài nói : "Ngươi biết không, khi chúng ta tìm được ngươi cùng Lạc Tư, hai người gắt gao ôm nhau, có gỡ ra thế nào cũng gỡ không ra..... trên người ngươi lại có nhiều dấu hôn, trên mặt còn có nước mắt, Mộ Phi tên kia tuy rằng sau đó cái gì cũng không nó, nhưng cũng thật cẩn thận đem mấy tên hôn mê các ngươi đi."
Hướng Nhất Phương cúi đầu càng thấp.
Hắc Ngân tiếp tục nói : "Cơ mà vẻ mặt của hắn, thật là thú vị ! Dù sao đại thúc cùng Lạc Tư ôm nhau, gương mặt khi ngủ nhìn cũng rất hạnh phúc ! Ai ! Đừng nói chi hắn, ta cũng rất thương tâm rất ghen tị rất ghen tị !" Tạo dáng tức giận, Hắc Ngân nói : "Đại thúc à, sao lại chần chừ như vậy, gặp một người liền thích một người ? Đại thúc chính là sẽ cùng Mộ Phi kết hôn mà thôi !"
"...... Thực xin lỗi." Cúi đầu, cánh tay đùa giỡn A Ngốc cũng dừng lại, Hướng Nhất Phương thanh âm rầu rĩ ở trong phòng vang lên.
"Aaaaaaa !" Một tràng thanh âm cuống quít vang lên, Hắc Ngân trấn an nói : "Đại thúc à ! Ta chỉ nói đùa thôi, ngươi đừng tin là thật, đừng có sắp khóc như vậy ! Ai nha ! Trung y đại thúc thật là càng ngày càng đáng yêu, như thế nào có thể bị ta đùa tới phát khóc như vậy."
"Không......" Hướng Nhất Phương cười khổ lắc đầu, nhìn mây đen ngoài cửa lẩm bẩm nói, "Kỳ thật ngươi nói đúng, ta giống như kẻ gặp một người liền thích một người, rõ ràng đã quyết tâm cùng ở bên A Phi, nhưng tối hôm qua lại ở bên cạnh Lạc Tư lại hạnh phúc đến muốn khóc."
"Đại thúc à......" Hắc Ngân thở dài.
Quay đầu lại nhìn Hắc Ngân, Hướng Nhất Phương cười nói : "Tỉnh lại nhìn đến ngươi ở trong này, ta cũng cảm thấy được thực vui vẻ, lại không có nhìn thấy Mộ Phi, lại cảm thấy được thực mất mát. Con người khóa ra lại vĩnh viễn ích kỷ như vậy."
"Không phải, là đại thúc rất nhân hậu !" Đưa tay vuốt ve mái tóc của Hướng Nhất Phương, Hắc Ngân cười nói, "Ta a, từng rất muốn liền đem đại thúc bỏ đi, chỉ có ta một người được nhìn, có thể chạm tới, có thể yêu. Nhưng là như vậy đại thúc lại trở thành con rối, không phải đại thúc mà ta yêu."
"Đến cuối cùng, chỉ cần nhìn nụ cười hạnh phúc của đại thúc cũng cảm thấy được chính mình thực hạnh phúc, con người không chỉ có là ích kỷ, cũng là thực dễ dàng thỏa mãn, đại thúc không phải nói với ta rồi sao, muốn được ánh mặt trời muốn được hạnh phúc thì phải tự tranh thủ, mà không phải cứ thế mà hối hận. Đạo lý này ta hiểu được, đại thúc sao lại ngược lại như vậy ?"
"Kỳ thật Phế Mộc Đầu cũng nghĩ như ta, hắn không dám gặp ngươi, là sợ ngươi xấu hổ, hắn hiểu ngươi, biết ngươi nhất định sẽ tự trách bản thân, hắn liền lánh mặt đi. Kỳ thật, hắn cũng rất muốn ở bên đại thúc để xem ngươi. Các ngu ngốc kia, phỏng chừng đang rối rắm trốn ở trong phòng, nghĩ về sau cuối cùng là phải làm gì, ta nghĩ hắn đại khái biết đã không có cách nào độc chiếm được lòng ngươi."
Nghe Hắc Ngân nói, Hướng Nhất Phương cúi đầu thật lâu không nói gì, có lẽ trong lòng hắn, cũng đã tự hỏi phải chọn con đường nào.
Hắn còn có thể toàn tâm toàn ý ở bên cạnh A Phi sao ? Hắn đích thật là yêu Mộ Phi, nhưng vì cái gì hắn không quên được những người khác, có đôi khi, hắn thật sự rất muốn trốn tránh vấn đề này.
Ngồi bên người Hướng Nhất Phương, Hắc Ngân ôn nhu vân vê sợi tóc của nam nhân, tựa hồ cảm thấy nội tâm của Hướng Nhất Phương không ngừng hỗn loạn, gã nhẹ giọng nói : "Không lâu trước còn bày mưu với tên ngu ngốc Vân Tay, muốn cho hắn giữ chặt ngươi, như vậy ngươi sẽ không cùng Phế Mộc Đầu ra đi. Nhưng ngày hôm sau tên Vân Tay ấy lại buông tay, kỳ thật chúng ta đều là ngu ngốc đi, đều thực ngốc. Đại thúc đối với chúng ta đều thích, cho nên, vô luận ngươi quyết định làm gì, nhất định phải làm cho bản thân hạnh phúc."
"Hóa ra lần đó người để cho Lạc Văn làm như vậy." Hướng Nhất Phương cười khổ nhìn Hắc Ngân một cái, đối phương lại lấy tiêu chuẩn hồ ly cười cười, dùng móng vuốt hồ ly quơ quơ đậu hủ.
"Đùng đùng !" Ngoài trời lạnh giá vang lên một tiếng sấm, tia chớp xé rách không trung.
"Trời muốn mua....." Hướng Nhất Phương ôm lấy con heo béo A Ngốc hoảng kinh hồn vía vào trong lồng ngực, nhìn bầu trời lạnh giá bên ngoài.
"Hửm ? Đại thúc không phải sợ sét đánh sao ? Thật đáng tiếc ! Ta còn nghĩ đại thúc sẽ phát run trốn vào trong lồng ngực dày rộng của Hắc Ngân này !" Hắc Ngân trong mắt tràn ngập kinh ngạc, nam nhân này trước kia chỉ nghe được tiếng sấm liền sợ tới mức lạnh run lên, hiện tại giống như chuyện gì cũng không có, rất lạ lùng !
"Ha hả , hiện tại đã không còn sợ sét đánh rồi." Hướng Nhất Phương nhìn Hắc Ngân, cười thản nhiên nói, "Có một lần sét đánh có một con hồ ly hát ru cho ta, nhớ lại lúc ấy sẽ không hoảng sợ nữa.
Hắc hồ ly luôn "mặt dày", hiếm khi đỏ mặt, cọ xát nửa ngày mới bất đắc dĩ cảm thán phun ra một câu "Đại thúc à......" ta thật sự không muốn thả ngươi đi................
*Ghi chú : Vân Tay = Lạc Văn, chữ Loa (loù) trong chữ Loa Văn (Vân Tay) đồng âm với chữ Lạc (loù) trong chữ Lạc Văn
Đọc thêm!
Dục Mãn Hạnh Lâm Chương 56 - Không đau
Sắc trời dần dần tối, Hướng Nhất Phương dùng cái bật lửa của Lạc Tư đốt một ít cành lá khô héo, thứ nhất là dùng để chiếu sáng, thứ hai sưởi ấm, nhưng còn có - tiêu độc.
Ngồi ở giữa hai chân của nam tử, Hướng Nhất Phương thật cẩn thận xé mở cái quần dính đầy máu, một miệng vết thương đáng sợ hiện ra, một dòng máu nhỏ từ trong miệng vết thương cứ rỉ không ngừng, đợi cho đến lúc Hướng Nhất Phương xé quần đủ rộng, tay hắn đã dính đầy máu tươi.
"Nếu đau thì cắn bả vai của ta." đem tay của Lạc Tư ôm sát vào lưng mình, Hướng Nhất Phương xoa xoa cái trán chảy ra mồ hôi, con dao đặt trong ngọn lửa để tiêu độc, con dao ở trong ngọn lửa cứ vang lên tiếng ken két, nhìn thấy cũng đã đến lúc, Hướng Nhất Phương đem con dao từ lò lửa lại, nhìn chằm chằm Lạc Tư chân thật hít sâu một hơi, thân thể ở ban đêm có hơi hơi phát run.
"Ngươi so với ta còn căng thẳng hơn," đưa đầu dựa vào vài Hướng Nhất Phương, ghé vào, Lạc Tư lười biếng nói, "Có đau thì dùng thuốc, cũng sẽ không đau, xuống tay đi, bằng không cứ trì hoãn thế này thực sẽ thành tên què."
"Ừm," Gật gật đầu, Hướng Nhất Phương nắm chặt đôi tay đang đặt trên lưng mình.
"Két....." khi con dao nhỏ cắt xuống da thịt, một thanh âm chói tai trong không khí lạnh như băng vang lên, Hướng Nhất Phương nhất thời cảm thấy cánh tay của Lạc Tư đặt trên lưng mình đột nhiên nắm chặt, chặt như muốn bẻ gẫy lưng hắn.
"Tiếp tục....." phía sau truyền đến một tiếng kêu rên, Hướng Nhất Phương không do dự tiếp tục cắt đoạn vết thương để tìm viên đoạn, hắn biết càng kéo dài Lạc Tư càng thống khổ, hắn nghĩ muốn nhanh hơn nữa, nhanh hơn nữa để chấm dứt. !
Ngực bỗng nhiên truyền đến một truyện tê dại, đúng lúc Lạc Tư bắt tay vói vào trong quần áo của hắn, dùng sức chà xát da thịt nóng bỏng, đằng sau tai lại truyền đến tiếng hít thở trầm trọng mà dồn dập, là nỗi đau đớn thật lớn, cũng mang theo ái dục hỗn loạn mãnh liệt.
Nam tử càng lúc càng lớn mật, đưa tay vào trong quần áo của Hướng Nhất Phương còn chưa đủ, lại theo vân da hướng về phía trước của kẻ đang giải phẫu, khi tiến hành giải phẫu thì dùng sức vuốt ve. Đôi môi nóng bỏng đặt trên cổ Hướng Nhất Phương, chiếc lưỡi mềm mại phối hợp cùng răng nanh ngọt ngào liếm láp.
Nếu là bình thường, Hướng Nhất Phương sẽ không do dự đá cho gã đàn ông làm càn trên người mình này một cước, nhưng hiện tại, nếu thân thể này có thể làm cho Lạc Tư giảm bớt một chút đau đớn, chân tướng "thuốc giảm đau" mà Lạc Tư nói, hắn nguyện ý, cũng sẽ nhận lấy, thế nào cũng sẽ không phản kháng.
Mặc cho nỗi tê dại trên người, Hướng Nhất Phương tập trung tinh thần bắt tay vào công việc, không thể có một chút sơ sẩy.
"Tìm..... tìm được rồi." Thanh âm run rẩy, Hướng Nhất Phương dùng tay áo xoa xoa cái trán đầy mồ hôi, trên mặt không nhịn được vẻ vui sướng, đã tìm được viên ddaji, "Cũng may là không sâu lắm."
"Lấy nó ra đi." Lạc Tư ở phía sau nói, thân thể ướt mồ hôi dính sát vào người Hướng Nhất Phương, "Như vậy đối với ngươi........ Có thể chứ ?"
"Tiếp tục......" Đè lại cánh tay đang đặt trên ngực mình của nam tử, Hướng Nhất Phương dùng chính năm ngón tay của mình giáo triền cùng Lạc Tư, mang theo cánh tay của nam tử đang đặt trên lồng ngực tim đập ngày càng nhanh, cảm thụ từng trận cổ động cùng hô hấp.
"Sẽ..... rất đau." Nói xong câu đó, Hướng Nhất Phương không hề do dự đào viên đạn ra, cánh tay bị hắn nắm chặt nháy mắt cầm lấy Hướng Nhất Phương, phát ra từng trận thanh âm "ư ư" giống như xương cốt ma sát vào nhau.
"Ư !" Một tiếng kêu rên, Lạc Tư thoát lực ngã xuống, tay vẫn như cũ nắm lấy Hướng Nhất Phương không thả ra.
Rất nhanh băng bó cho Lạc Tư, Hướng Nhất Phương vội vàng xoay người sang chỗ khác xem nam tử đang ngã xuống : "Không có việc gì, nghỉ ngơi một chút, nghỉ ngơi một chút là có thể...... ư !"
Trên tay truyền đến một lực đạo, người đã muốn ngã xuống bên người Lạc Tư, nhìn đối diện với gương mặt tái nhợt nhưng mang theo ý cười của nam tử, Lạc Tư kia thanh âm có vài phần rét lạnh lại mang vài phần ý cười truyền đi ra : "A..... nguyên lai vẫn có hơi đau." Bởi vì do suy yếu, nam tử thanh âm không có lực như bình thường, nhưng có vẻ rất ôn nhu.
Đưa tay xoa khuôn mặt Lạc Tư, Hướng Nhất Phương suốt mấy chục phút qua đã quá tập trung tinh thần lập tức giãn ra, nhìn Lạc Tư nước mắt cứ thế chảy thẳng xuống, giống như những hạt châu bị cứt đứt sợi dây cứ thế lăn xuống không dừng lại, một chữ cũng không nói nên lời.
"A." Tiến tới hôn lên nước mắt thấm đẫm nơi gò má của nam nhân, hương vị chua xót rơi vào bụng tạo thành tư vị ngọt ngào, "Ngươi đừng khóc nhiều như vậy, chỉ cần một giọt lưu lại cho ta là đủ lắm rồi, ta rất thỏa mãn, cho nên hiện tại ta thực thỏa mãn, thực hạnh phúc." Lời nói thản nhiên thốt ra từ miệng người đàn ông luôn lãnh khốc này.
"Ta sợ ngươi sẽ chết....." Hướng Nhất Phương dần dần không phục khả năng nói chuyện, thanh âm run rẩy, "Ta lần đầu tiên xử lý vết thương như vậy, vừa rồi căng thẳng đến điên rồi..... thiếu chút nữa là điên rồi....." nắm lấy cánh tay đang nắm chặt của Hướng Nhất Phương, gắt gao cầm lấy, giống như chỉ có như vậy mới có thể bắt lấy nam tử không bị tử thần mang đi.
"Ngươi làm không phải rất tốt sao, ta còn sống." Lạc Tư nhẹ giọng an ủi nam nhân, tựa hồ còn hơn cả y, Hướng Nhất Phương như đang nhận lấy nỗi đau rất lớn, khác nhau ở chỗ, Lạc Tư là trên thân thể, còn Hướng Nhất Phương là tự mình gây nên nỗi áp lực.
"Ngươi xem...... ta còn sống, được ngươi cứu." Tiến lên hôn đến, Lạc Tư làm dịu đôi môi khô nứt đang phát run của nam nhân, đầu lưỡi dễ dàng tiến vào, sợi tơ ngọt ngào quấn quanh.
Hướng Nhất Phương vừa mới bắt đầu còn có một chút không biết theo ai, rất nhanh đón nhận, giống như là để xác nhận nam tử còn sống, mà chậm rãi đáp lại Lạc Tư, ngây ngô đáp lại làm cho Lạc Tư hưng phấn không nói nên lời.
Xoa xoa thân thể không chỉnh tề của nam nhân, Lạc Tư ở trên mặt in lại nụ hôn của mình, từ trên cổ xuống bên hông, một đường xuống, không hề quên.
Nam nhân từ từ nhắm hai mắt lại, thở hào hển, đưa tay vào trong tóc Lạc Tư, hắn đối với sự âu yếm của Lạc Tư bắt đầu nổi lên phản ứng, thân thể có hơi hơi run, mà khi hắn nghĩ sẽ càng nhiều, Lạc Tư lại không có tiếp tục, thật lâu sau cũng không động đậy.
Cảm thấy được có chút không đúng, Hướng Nhất Phương dần mở ra cặp mắt sương mù, nhìn thấy Lạc Tư đang nằm trên lồng ngực mình nhắm mắt phát ra tiếng hít thở đều đều, Hướng Nhất Phương cười mắng : "Thật sự là tên khốn, lại đi ngủ."
Ánh lửa dần tắt, Lạc Tư gắt gao ôm chặt lấy nam nhân không có buông tay, chân cũng khoát lên thân nam nhân, Hướng Nhất Phương cũng không dám đụng đến miệng vết thương của Lạc Tư, chỉ có thể làm cho nam tử khoát chân lên người mình, cũng không có đẩy người ra.
Tay cũng khoát lên người Lạc Tư, Hướng Nhất Phương nhìn gương mặt say ngủ của Lạc Tư, tươi cười mang theo vẻ thỏa mãn cùng mệt mỏi, không giống như nam tử lãnh khốc bình thường, cơ mà nhìn kỹ, người này kỳ thực cũng giống cậu em lắm, đều là những người có khuôn mặt xinh đẹp. Hướng Nhất Phương khẽ xấu tâm lấy tay chọc chọc vào khuôn mặt Lạc Tư, nhịn không được cười khẽ một trận.
Vui đùa, rất nhanh, Hướng Nhất Phương mệt mỏi cả tinh thần lẫn thể xác cũng chìm vào giấc ngủ, hai người dựa sát vào nhau trong hố đất ôm lại thành một khối.
Đọc thêm!
Ngồi ở giữa hai chân của nam tử, Hướng Nhất Phương thật cẩn thận xé mở cái quần dính đầy máu, một miệng vết thương đáng sợ hiện ra, một dòng máu nhỏ từ trong miệng vết thương cứ rỉ không ngừng, đợi cho đến lúc Hướng Nhất Phương xé quần đủ rộng, tay hắn đã dính đầy máu tươi.
"Nếu đau thì cắn bả vai của ta." đem tay của Lạc Tư ôm sát vào lưng mình, Hướng Nhất Phương xoa xoa cái trán chảy ra mồ hôi, con dao đặt trong ngọn lửa để tiêu độc, con dao ở trong ngọn lửa cứ vang lên tiếng ken két, nhìn thấy cũng đã đến lúc, Hướng Nhất Phương đem con dao từ lò lửa lại, nhìn chằm chằm Lạc Tư chân thật hít sâu một hơi, thân thể ở ban đêm có hơi hơi phát run.
"Ngươi so với ta còn căng thẳng hơn," đưa đầu dựa vào vài Hướng Nhất Phương, ghé vào, Lạc Tư lười biếng nói, "Có đau thì dùng thuốc, cũng sẽ không đau, xuống tay đi, bằng không cứ trì hoãn thế này thực sẽ thành tên què."
"Ừm," Gật gật đầu, Hướng Nhất Phương nắm chặt đôi tay đang đặt trên lưng mình.
"Két....." khi con dao nhỏ cắt xuống da thịt, một thanh âm chói tai trong không khí lạnh như băng vang lên, Hướng Nhất Phương nhất thời cảm thấy cánh tay của Lạc Tư đặt trên lưng mình đột nhiên nắm chặt, chặt như muốn bẻ gẫy lưng hắn.
"Tiếp tục....." phía sau truyền đến một tiếng kêu rên, Hướng Nhất Phương không do dự tiếp tục cắt đoạn vết thương để tìm viên đoạn, hắn biết càng kéo dài Lạc Tư càng thống khổ, hắn nghĩ muốn nhanh hơn nữa, nhanh hơn nữa để chấm dứt. !
Ngực bỗng nhiên truyền đến một truyện tê dại, đúng lúc Lạc Tư bắt tay vói vào trong quần áo của hắn, dùng sức chà xát da thịt nóng bỏng, đằng sau tai lại truyền đến tiếng hít thở trầm trọng mà dồn dập, là nỗi đau đớn thật lớn, cũng mang theo ái dục hỗn loạn mãnh liệt.
Nam tử càng lúc càng lớn mật, đưa tay vào trong quần áo của Hướng Nhất Phương còn chưa đủ, lại theo vân da hướng về phía trước của kẻ đang giải phẫu, khi tiến hành giải phẫu thì dùng sức vuốt ve. Đôi môi nóng bỏng đặt trên cổ Hướng Nhất Phương, chiếc lưỡi mềm mại phối hợp cùng răng nanh ngọt ngào liếm láp.
Nếu là bình thường, Hướng Nhất Phương sẽ không do dự đá cho gã đàn ông làm càn trên người mình này một cước, nhưng hiện tại, nếu thân thể này có thể làm cho Lạc Tư giảm bớt một chút đau đớn, chân tướng "thuốc giảm đau" mà Lạc Tư nói, hắn nguyện ý, cũng sẽ nhận lấy, thế nào cũng sẽ không phản kháng.
Mặc cho nỗi tê dại trên người, Hướng Nhất Phương tập trung tinh thần bắt tay vào công việc, không thể có một chút sơ sẩy.
"Tìm..... tìm được rồi." Thanh âm run rẩy, Hướng Nhất Phương dùng tay áo xoa xoa cái trán đầy mồ hôi, trên mặt không nhịn được vẻ vui sướng, đã tìm được viên ddaji, "Cũng may là không sâu lắm."
"Lấy nó ra đi." Lạc Tư ở phía sau nói, thân thể ướt mồ hôi dính sát vào người Hướng Nhất Phương, "Như vậy đối với ngươi........ Có thể chứ ?"
"Tiếp tục......" Đè lại cánh tay đang đặt trên ngực mình của nam tử, Hướng Nhất Phương dùng chính năm ngón tay của mình giáo triền cùng Lạc Tư, mang theo cánh tay của nam tử đang đặt trên lồng ngực tim đập ngày càng nhanh, cảm thụ từng trận cổ động cùng hô hấp.
"Sẽ..... rất đau." Nói xong câu đó, Hướng Nhất Phương không hề do dự đào viên đạn ra, cánh tay bị hắn nắm chặt nháy mắt cầm lấy Hướng Nhất Phương, phát ra từng trận thanh âm "ư ư" giống như xương cốt ma sát vào nhau.
"Ư !" Một tiếng kêu rên, Lạc Tư thoát lực ngã xuống, tay vẫn như cũ nắm lấy Hướng Nhất Phương không thả ra.
Rất nhanh băng bó cho Lạc Tư, Hướng Nhất Phương vội vàng xoay người sang chỗ khác xem nam tử đang ngã xuống : "Không có việc gì, nghỉ ngơi một chút, nghỉ ngơi một chút là có thể...... ư !"
Trên tay truyền đến một lực đạo, người đã muốn ngã xuống bên người Lạc Tư, nhìn đối diện với gương mặt tái nhợt nhưng mang theo ý cười của nam tử, Lạc Tư kia thanh âm có vài phần rét lạnh lại mang vài phần ý cười truyền đi ra : "A..... nguyên lai vẫn có hơi đau." Bởi vì do suy yếu, nam tử thanh âm không có lực như bình thường, nhưng có vẻ rất ôn nhu.
Đưa tay xoa khuôn mặt Lạc Tư, Hướng Nhất Phương suốt mấy chục phút qua đã quá tập trung tinh thần lập tức giãn ra, nhìn Lạc Tư nước mắt cứ thế chảy thẳng xuống, giống như những hạt châu bị cứt đứt sợi dây cứ thế lăn xuống không dừng lại, một chữ cũng không nói nên lời.
"A." Tiến tới hôn lên nước mắt thấm đẫm nơi gò má của nam nhân, hương vị chua xót rơi vào bụng tạo thành tư vị ngọt ngào, "Ngươi đừng khóc nhiều như vậy, chỉ cần một giọt lưu lại cho ta là đủ lắm rồi, ta rất thỏa mãn, cho nên hiện tại ta thực thỏa mãn, thực hạnh phúc." Lời nói thản nhiên thốt ra từ miệng người đàn ông luôn lãnh khốc này.
"Ta sợ ngươi sẽ chết....." Hướng Nhất Phương dần dần không phục khả năng nói chuyện, thanh âm run rẩy, "Ta lần đầu tiên xử lý vết thương như vậy, vừa rồi căng thẳng đến điên rồi..... thiếu chút nữa là điên rồi....." nắm lấy cánh tay đang nắm chặt của Hướng Nhất Phương, gắt gao cầm lấy, giống như chỉ có như vậy mới có thể bắt lấy nam tử không bị tử thần mang đi.
"Ngươi làm không phải rất tốt sao, ta còn sống." Lạc Tư nhẹ giọng an ủi nam nhân, tựa hồ còn hơn cả y, Hướng Nhất Phương như đang nhận lấy nỗi đau rất lớn, khác nhau ở chỗ, Lạc Tư là trên thân thể, còn Hướng Nhất Phương là tự mình gây nên nỗi áp lực.
"Ngươi xem...... ta còn sống, được ngươi cứu." Tiến lên hôn đến, Lạc Tư làm dịu đôi môi khô nứt đang phát run của nam nhân, đầu lưỡi dễ dàng tiến vào, sợi tơ ngọt ngào quấn quanh.
Hướng Nhất Phương vừa mới bắt đầu còn có một chút không biết theo ai, rất nhanh đón nhận, giống như là để xác nhận nam tử còn sống, mà chậm rãi đáp lại Lạc Tư, ngây ngô đáp lại làm cho Lạc Tư hưng phấn không nói nên lời.
Xoa xoa thân thể không chỉnh tề của nam nhân, Lạc Tư ở trên mặt in lại nụ hôn của mình, từ trên cổ xuống bên hông, một đường xuống, không hề quên.
Nam nhân từ từ nhắm hai mắt lại, thở hào hển, đưa tay vào trong tóc Lạc Tư, hắn đối với sự âu yếm của Lạc Tư bắt đầu nổi lên phản ứng, thân thể có hơi hơi run, mà khi hắn nghĩ sẽ càng nhiều, Lạc Tư lại không có tiếp tục, thật lâu sau cũng không động đậy.
Cảm thấy được có chút không đúng, Hướng Nhất Phương dần mở ra cặp mắt sương mù, nhìn thấy Lạc Tư đang nằm trên lồng ngực mình nhắm mắt phát ra tiếng hít thở đều đều, Hướng Nhất Phương cười mắng : "Thật sự là tên khốn, lại đi ngủ."
Ánh lửa dần tắt, Lạc Tư gắt gao ôm chặt lấy nam nhân không có buông tay, chân cũng khoát lên thân nam nhân, Hướng Nhất Phương cũng không dám đụng đến miệng vết thương của Lạc Tư, chỉ có thể làm cho nam tử khoát chân lên người mình, cũng không có đẩy người ra.
Tay cũng khoát lên người Lạc Tư, Hướng Nhất Phương nhìn gương mặt say ngủ của Lạc Tư, tươi cười mang theo vẻ thỏa mãn cùng mệt mỏi, không giống như nam tử lãnh khốc bình thường, cơ mà nhìn kỹ, người này kỳ thực cũng giống cậu em lắm, đều là những người có khuôn mặt xinh đẹp. Hướng Nhất Phương khẽ xấu tâm lấy tay chọc chọc vào khuôn mặt Lạc Tư, nhịn không được cười khẽ một trận.
Vui đùa, rất nhanh, Hướng Nhất Phương mệt mỏi cả tinh thần lẫn thể xác cũng chìm vào giấc ngủ, hai người dựa sát vào nhau trong hố đất ôm lại thành một khối.
Đọc thêm!
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)