Thứ Ba, 6 tháng 12, 2011

Đế nghiệp vô thương Chương 17 - Nghiệt trái

Ba trăm năm trước, Thiên Triều không phải là thiên hạ của họ Nguyên, mà là họ "Trần", khi đó họ Nguyên bất quá chỉ là một ngoại thích của Hòang tộc, làm thàn chính biến gạt bỏ sự thống trị của họ Trần, chinh mình đi lên ngôi vị Hoàng đế.

Ánh lửa hừng hực, tiếng ai thán từng trận, hoàng cung lụi bại, hoàng hậu không chịu vấy bùn tự thiêu trong lửa, hoàng đế chạy trốn bên ngòai chế thảm tại Thiên Sơn, cả hoàng triều tắm trong biển lửa, trong tiếng khóc la tiếp nhận tân chủ nhân.

Tân đế đăng cơ, triều thần cũ một nửa không muốn thần phục Tân đế mà chịu ải diệt môn, họ Trần trong cảnh náo động bị sát hại toàn bộ, từ đó diệt tuyện trong lịch sử, ba trăm năm chưa hề nghe thấy.


Ba trăm năm... ha ha.... Những kẻ tầm thường hôm nay thật đã cho Trần gia của ta diệt vong sao ? Của thiên trả địa, chuyển vần, báo ứng. Năm đó họ Nguyên tội ác ngập trời, kiếp này liền từ ta hướng họ Nguyên nghịch tặc các ngươi đò lại !

"Chát" một tiếng lại một tiếng, roi da quất vào thân thể của nam nhân quanh quẩn trong ngục thất, roi da dính đầy máu nhỏ ra tầng tầng máu đỏ, giống như một đóa hoa thuốc phiện đầy độc dược, lan tràn ở trong nước.

Da thịt nguyên bản trơn bóng lúc này che kín vết thương hung tợn, nhìn một cái đã có vẻ vạn phần đáng sợ, nam nhân chịu đựng tiên hình (hình phạt quất bằng roi) cắn chặt đôi môi trắng bệch, dây xích trói trụ tứ chi theo đó mà va chạm vào nhau tạo nên tiếng vang thanh thúy.

"Van xin trẫm, trẫm tạm tha ngươi" Ngừng lại thanh roi như con rắn độc, tầm mắt Nguyên Uyên lại quấn lấy quần áo đã bị tàn phá, không thể che đậy được thân thể, y phục dính đầy máu dính sát vào thân nam nhân, da thịt che kín vết thương không còn trơn bóng như lúc trước, lại đáng chú ý ngoài ý muốn.

"A... Khụ khụ !" Hé miệng ra, liền ộc ra một mồm máu, nuốt xuống hầu gian một trận chua xót, Nguyên Bạch Lệ khinh thường cười lạnh một tiếng, khinh thị nhìn Nguyên Uyên, "Phải thu lại lời nói lúc trước của ta, Nguyên Uyên ngươi bất quá cũng chỉ có như thế, dùng vũ lực bức người, hành vi thấp kém làm cho ta xem không nổi.... A !"

Chát một tiếng, cây roi không ngờ được quất lên thân nam nhân, ngắt ngang lời Nguyên Bạch Lệ.

"A ! Xem ra Vương gia còn có khí lực khua môi múa mép, kia trẫm phải giúp Vương gia chơi đùa trong chốc lát." Dưới tiếng cười âm lãnh, nam tử lại vung lên roi da.

Thanh âm nứt tọac lạnh như băng vang vọg tỏng ngục thất, nhưng vẫn không nghe được tiếng rên rỉ gì của Nguyên Bạch Lệ, cho đến khi máu thịt lẫn vào nhau, vô lực bất tỉnh, hắn cũng không khuât phục.

"Trẫm sẽ không cho ngươi chết.... Không thể cho ngươi cứ như thế mà chết !" Nguyên Uyên viện cớ, Nguyên gia chỉ còn lại có một mình ngươi. Đạp nước đi lên vuốt ve khuôn mặt trắng bệch của nam nhân, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua xương hàm, :Ngươi hãy thay cha ông ngươi trả lại món nợ cho Trần gia của ta đi, ha ha...."

Cách cách vài tiếng, Nguyên Uyên gỡ bỏ xiềng xích trên tay chân nam nhân, bế lấy nam nhân vẫ đang hôn mê bất tỉnh ra khỏi bể nước.

Ôm nam nhân ra đến cửa, Nguyên Uyên cúi đầu nhìn thân thể không thể che đậy được, lại cởi ra áo khóac của ình, vất lên người Nguyên Bạch Lệ mới đi ra ngoài.

"Hoàng Thượng, để nô tài, đừng làm bẩn người." Thái giám ở bên ngoài vừa thấy Nguyên Uyên đi ra , vội không ngừng đưa tay đỡ lấy người Nguyên Uyên ôm trong lồng ngực, lại bị một ánh mắt của Nguyên Uyên làm cho đông cứng.

Cho đến khi Nguyên Uyên tránh ra, trái tim của thái giám vẫn đập không ngừng, ánh mắt vừa rồi tựa như chỉ cần hắn chạm vào người trong lồng ngực, sẽ bị Hoàng Thượng chặt thành vạn khúc....

"Ngu ngốc ! Tâm tư của Hoàng Thượng không phải loại nô tài như ngươi có thể hiểu được, vuốt mông ngựa coi chừng chụp phải kim ! Ha ha !" Thái giám đứng một bên cười trào phúc, "Tiểu Xuân Tử, ngươi xem bộ dáng của ngươi ! Sớm muộn cũng sẽ làm Hoàng Thượng ban cho cái này !" Thái giám nhe răng trợn mắt làm động tác cắt cổ, nhìn vẻ mặt trắng bệch của Tiểu Xuân Tử cười hì hì rồi bỏ đi.

Trong căn phòng hôn ám, ngự y đầu đầy mồ hôi, thật cẩn thận cùng kéo đưa xuống dưới nơi máu thịt tương liên mà cắt ra từng mảnh y phục, cho dù có cẩn thận, cũng ít nhiều chạm vào da thịt.

nam nhân bị trọng thương lần lượt vì đau mà tỉnh lại, lại bị đau đớn đến ăn tươi nuốt sống mà hôn mê đi, tra tấn cứ thế lặp lại.

"Hoàng Thượng, hay là dùng gây tê !" Tay ngự y có chút run rẩy, nhìn Nguyên Bạch Lệ bị đau đớn tra tấn, y khẩn cầu nhìn Nguyên Uyên.

"Tiếp tục...." Nhìn chằm chằm vào đôi môi cắn nát của nam nhân, Nguyên Uyên đưa tay kéo lấy một khối vải cường ngạnh nhét vào miệng nam nhân, "Nếu cắn phải đầu lưỡi thì thật không tốt."

"Phải...." lời của Hoàng Thượng là Thánh Chỉ, ngự y chỉ có thể nhanh tay mà làm, khiến cho nam nhân chịu dày vò này sớm chấm dứt nỗi tra tấn.

Vết roi kéo dài đến tận thắt lưng, hình dạng đáng sợ giăng khắp nơi, vết roi dày đặc như vậy quả thực làm cho lưng nam nhân không còn nhìn ra da thịt, hoàn toàn tương phải với da thịt trắng nõn như ngọc nơi bắp đùi, máu chảy từ lưng lan xuống cặp mông dươi khố, cứ mập mờ dẫn ra một tia mị hoặc trí mạng.

Ngay cả ngự y xem cũng phải thất thần, vội vàng lau đi mồ hôi trên trán, hết sức chuyên chú chữa cho vết thương trên lưng, chính là y đột nhiên phát hiện Hoàng Thượng vẫn đứng một bên không biết khi nào đã đến ngay bên cạnh, mà đôi tay của Nguyên Uyên, lại đưa vào trong khố của Nguyên Bạch Lệ khẽ vuốt ve, hành động kinh hãi thế tục như vaỵa làm cho ngự y ngây ngẩn cả người, Hoàng Thượng thế nhưng trước mặt người khác mà làm ra động tác dâm mỹ như vậy với Nhiếp Chính Vuơng.

"Vết thương trên lưng, một chút cũng không thể lưu lại !" Lòng bàn tay trắng mút làm cho Nguyên Uyên có chút phiền táo, liếc mắt nhìn ngự y đang ngốc lăng, trầm giọng nói, "Làm việc ngươi nên làm, còn thứ gì đó ngươi không thể nhìn."

"Thần không dám ! Thần không dám !" Vội vàng thu hồi tầm mắt, ngự y sợ đến mắc không dám quay đầu một chút.

Cho ngươi lá gan to ngươi cũng không dám, Nguyên Uyên thu tay lại, hạ thân một trận phiền tạo, thầm mắng vài tiếng liền đi về phía hậu cung, thường thường than thở hai câu : "Ngự y kia thoạt nhìn thực chướng mắt, không bằng giết đi... ánh mắt cũng móc ra."
Đọc thêm!

Đế nghiệp vô thương Chương 16 - Tù nhân

Mùa đông năm Hồng Thụy thứ ba, quân Hung Nô không chiến mà trở về, Nhiếp Chính Vương Nguyên Bạch Lệ khải hoàn hồi triêu.

Đại quân mệt mỏi đến phía ngoài Hoàng thành, tuyết như lông ngỗng bay xuống hoàng thổ, không có hoan hô ủng hộ, không có tiếp đãi long trọng, chỉ có trăm vạn đại quân trầm mặc tầng tầng vây quanh, áo giáp lạnh như băng ở trong không khí phát ra tiếng va chạm thanh thúy.

Hoàng môn chi vây, Nguyên Bạch Lệ kẻ "phản quốc thông đồng với địch, khi quân phạm thượng" với hơn mười tội danh, Hoàng đế Nguyên Uyên tự mình thẩm vấn lại cung ra đồng đảng hơn trăm người.


Đại án lần này, gần hai vạn người gặp phải nạn diệt môn, phơi thây đầu đường, triều đình cũng vì vậy mà tiến hành đại hoán tẩy. Hoàng đế ngày thường trầm mê tửu sắc nhưng lại lấy thế sét đánh không kịp bưng tai đem toàn bộ kẻ liên quan, khi chúng nhân phản ứng thì xuất hiện những mật thám thân tín của Hoàng thượng.

Cùng với đại án trung văn danh thiên hạ này của Nguyên Uyên, đó là thế lực triều thần vẫn ẩn mình trong bóng tối, hoàn tòan đem thế lực "Ô dạ quân" của Nguyên Bạch Lệ đả bại.

"Lần này ngươi làm tốt lắm, đây là ban cho ngươi, nhận lấy đi." Nam tử một thân long bào nhìn xuống Hắc y nhân đang quỳ trên mặt đất, khóe miệng nhếch lên một nụ cười ám muội. Vẫy tay một cái, thái giám bên cạnh cúi người xuống đem một hạp tử tinh xảo đến trước mặt Hắc y nhân.

"Tạ ơn ân điển của Hoàng Thượng !" Hắc y hân ngẩng đầu lên, rõ ràng là thị vệ bên người của Nguyên Bạch Lệ, Long Điệp.

"Không mở ra nhìn sao ?" Nguyên Uyên nheo mày cười, Nguyên Bạch Lệ dù thế nào cũng không nghĩ đến kẻ mà mình phái đến giám thị lại phản bội hắn. Tên cao ngạo kia biết được, vẻ mặt sẽ thế nào đây ?

"Hoàng Thượng !" Hô lên một tiếng kinh ngạc, Long Điệp không thể tin được nhìn ngắm lệnh phù trĩu nặng trong tay, đây chính là quân phù của Ô dạ quân, có lệnh phù trong tay đồng nghĩa với việc là thủ lĩnh của Ô dạ quân.

"Thích trẫm ban cho không ?" Một phen kéo nam tử lên vào lòng, Nguyên Uyên vuốt ve gương mặt xinh đẹp của nam tử, Long Điệp dưới diện cụ, trong ban đêm toát ra một vẻ mị hoặc dị thường.

"Thích..." Khó có thể ức chế được kích động trong nội tâm, nam tử ôm lấy vị đế vương đã bắt được con tim y.

Trong ngục thất của Ô dạ quân, dòng nước lạnh như băng ngập đến tận hông, tứ chi bị dây xích trói chặt, cả người bị nhốt trong đó.

Từng là Nhiếp Chính Vương không ai bì nổi, lại lạc vào kết cục thê thảm, Nguyên Bạch Lệ, ngươi cũng thật có mặt mũi ! Tự giễu một phen, nam nhân thử giâit giật tứ chi cứng ngắc, tù thất lạnh như băng khiên nam nhân đơn bạc có chút lạnh run. Nhất là hai chân chịu quá hàn bằng, cũng bởi vì ngâm trong nước đá mà đau đớn không thôi.

Chỉ sợ cứ như thế này mấy ngày nữa, không tàn thì cũng phế.

"Ha hả...." Nam nhân đột nhiên nở nụ cười, vì chính mình, cũng vì chính mình sinh ra trong đế vương gia, mà cái nhà này sớm bộ dáng chả ra gì, năm đó các hoàng tử ngâm tranh đoạt giết chóc lẫn nhau, mấy chục hòang tử cuối cùng chỉ còn không đến mười, mà sau khi Nguyên Liên trở thành hòang đế cũng chỉ còn Nguyên Liên cùng bản thân. Lúc này đây, thái hậu đã chết, tiên đế đã vong, hắn hiểu được bản thân chung quy cũng sẽ có một ngày sẽ bị Nguyên Uyên đạp xuống, nhưng không ngờ lại sớm như vậy, sớm đến mức khiến hắn không thể phòng bị, cứ như vậy bị tống vào ngục gia.

"Nhiếp Chính Vương thật hảo khí phách, rơi xuống như vậy cũng có thể cười được." Cửa sắt kẽo kẹt vang lên, thiên tử không biết khí nào đã xuất hiện, đứng ở ngòai cửa, lạnh lùng nhìn chăm chú vào Nguyên Bạch Lệ xơ xác.

Tùy ý liếc mắt phiêu qua, Nguyên Bạch Lệ thấp giọng cười : "Ánh mắt của ta quả nhiên không lầm, người quả thật là một người có thể tọa ổn trên ngôi vị hoàng đế."

"Ha ? Kia Nhiếp Chính Vương có từng nghĩ tới hoàn cảnh thê thảm như lúc này không ?" Ánh mắt lạnh lùng quanh quẩn trên người nam nhân, cuối cùng dừng lại ở điểm đỏ trên cần cổ trắng nõn, càng thêm lãnh khốc.

"Người so với trong tưởng tượng của thần càng lợi hại." Hắc đích xác không dự đoán được Nguyên Uyên hành động nhanh nhưu vậy, tất cả đường lui đã bị bao vây, bị phá hủy.

"Ai phản bội ta ?" Cho dù chết, dù có chết cũng muốn biết, kẻ luôn luôn nhìn người rất chuẩn như hắn rốt cục đã nhìn lầm ai, đến mức rơi vào nông nỗi như hôm nay.

"Kẻ Hung Nô kia là ai ?" Không chỉ trên cần cổ, da thịt phơi bày ra ngòai cũng nhiễm thượng những hồng ngân nhạt màu, Nguyên Uyên lạnh lùng nhìn chăm chú vào Nguyên Bạch Lệ, không trả lời câu hỏi của nam nhân.

"A !" Hừ lạnh một tiếng, Nguyên Bạch Lệ đáp trả lại bằng ánh mắt coi thường, không tính toán nói ra.

"Phản quốc thông đồng với địch là tội chém đầu, Nhiếp Chính Vương thật không tính khai ra kẻ kia sao ?"

"Thần vốn vô tội, cần gì phải biện giải ?" Tội phản quốc thông đồng này vốn là do Nguyên Uyên lập, biết được kẻ kia là ai thì có ích gì ?

"Ha ? Ta thật không ngờ hóa ra Nhiếp Chính Vương cũng sẽ có thú vui nằm dưới thân nam nhân để hầu hạ, trách khôgn được nhiều năm qua nghe đồn Nguyên Bạch Lệ không vui thú chuyện phòng the, hóa ra là thích bị người Hung Nô cường bách !" Trào phúng nói ra, Nguyên Uyên nhìn chằm chằm tuấn nhan trong nháy mắt trắng bệch của Nguyên Bạch Lệ, trong lòng có nỗi vui sướng không nói nên lời.

"A ! Chẳng lẽ Hoàng Thượng hỏi chính là người nam nhân mà thần đã giao hoan ? Việc tư của vi thần chỉ sợ cùng người không liên can đế." Trong đầu hiện lên tình cảnh điên cuồng dưới ánh tà dương ngày ấy, Nguyên Bạch Lệ cười khổ một tiếng, đúng là vẫn không đọ được với kẻ kia, đối phương thành Thiền Vu Hung Nô, còn bản thân thì lại rơi vào kết cục tù đầy.

"Ngươi không nói cũng được." Nguyên Uyên đột nhiên lộ r một nụ cười tàn nhẫn, từ trên tường bên ngoài lao lấy ra một cây roi da, trong không trung quất lên tạo ra một tiếng vang đáng sợ, đối với Nguyên Bạch Lệ cười nói : "Trẫm thật lâu trước kia liền muốn nhìn xem Nguyên Bạch Lệ luôn không ai bì được phải cầu xin tha thứ là co bộ dáng như thế nào."
Đọc thêm!

Đế nghiệp vô thương Chương 15 - Loạn tính (hạ)

Huyết mâu như chim ưng tại tiếng rên rỉ mất hồn thực cốt lộ ra vẻ "hóa ra là nơi này", vươn ngón tay dài nhỏ, âu yếm chỗ bắp đùi.

"A ư...." Cho dù không tình nguyện, nhưng không cách nào khống chế được tiếng rên rỉ tràn ra từ kẽ rằng, cảm giác vừa ngứa vừa tê dại dần dần lấn át sự đau đỡn, hơi thở đầy mùi rượu lại đánh sâu vào nam nhân.

"Chát" Vung tay đánh về phía lưng ngựa, chiến mã ban đầu thong thả bước đi ngửa đầu hí lên một tiếng lại trên thảo nguyên mênh mông, gió lạnh thổi qua, trút xuống tiếng rên rỉ phiêu đãng, đôi tay không chỗ bấu víu chỉ có thể nắm chặt yên ngựa, đôi môi không nói được một lời chỉ có thể rên lên không thể ức chế.

Mặt trời chiều ngã về phía tây, bầu trời đầy mây lửa, giống như ngọn lửa trêu chọc hai người, quấn quanh thân hình như ngọn lửa thiêu đốt tình dục, thảo nguyên lạnh lùng trong trẻo lại cháy lên hỏa sắc lưu tinh.


"A a a a!" Nam tử cưỡi ngựa hướng lên trời thét dài, tiếng thét bừng bừng phán phiêu đãng trong trời đất. Lấy trời làm mùng, lấy đất làm giường, hai người quấn quyết lấy nhau như cùng trời đất hòa làm một.

"A.... Ư...." Như bị tiếng thét dẫn đường, tiếng rên rỉ kích động phát ra, tiếng trầm thấp ngâm xướng này, giống như tiếng nhạc xiu lòng người trong buổi hoàng hôn.

Nơi kết hợp nhỏ ra từng giọt thanh thúy, trên lưng ngựa âập dờn, đôi tay cường mãnh ôm lấy đôi chân thon dài, trên thân thể trắng nõn để lại dấu vết năm ngón tay.

"Còn chưa đủ sao... Buông ra ! Buông ra !" Lớn tiếng khàn khàn thét ra, Hách Liên Bột vung cả bàn tay lên, mái tóc dài của nam nhân như mực nước cuộn chảy, trong không khí ảm đảm phô ra một bức họa sơn thủy tuyệt mỹ, hai tròng mắt nhiễm màu tình dục, làm cho kẻ khác phải nghẹt thở.

"Ngươi đến tột cùng là ẩn dấu bao nhiêu mị hoặc...."

Không cần nói nhiều, tinh tráng nam nhân lại đem thứ của mình mai nhập thật sâu vào trong hỏa nhiệt, cho dù là biển lửa, cho dù là âm tào địa phủ, giờ khắc này gã cũng không chút do dự buông tha cho hết thảy, chỉ để..... giữ lấy được nam nhân cao ngạo mà cuồng quyến này !

Thân đã có, nhưng tim thì khó chiếm.

Ôm lấy nam nhân trầm mê vì rượu vào sâu trong lồng ngực, trong đôi con ngươi đen cũng trần đầy lưu quang tình dụng còn ẩn chứ một tia lý trí bình tĩnh cuối cùng.

"Ư...." Cúi người hôn lên đôi môi nam nhân, thuận lợi xâm nhập đoạt lấy hô hấp, tuấn mã vẫn cứ chạy trên đường, càng thêm khiến nam nhân chịu không nổi, đã không có hô hấp, thân mình nhất thời yếu ớt đi.

Không biết khi nào thân thể đã được cởi trói, đôi tay vô lực ôm lấy bả vai dày rộng của Hách Liên Bột, chìm đắm trong khoái cảm.

"A...." Cho đến khi ngất đi, rốt cục đạt được một làn khí mới mẻ, mới tách ra nhau.

Bóng tối buông xuống, hỏa vân bay đi, hắc mã thấm mệt dần phi nước kiệu, hai kẻ trên ngựa vẫn như cũ gắt gao triền miên nhập vào nhau.

Sau cao trào lại cường đoạt, thân thể ướt đẫm mồ hôi trong bóng đêm tản ra ánh sáng mê người, Hách Liên Bột dựa vào người Nguyên Bạch Lệ tham lam mút lấy hương vị trên thân nam nhân.

Hỗn hợp vị xạ hương cùng mồ hôi, giống như một thứ xuân dược cực mạnh.

Hai tròng mắt dần dần khôi phục thanh tĩnh, ngước lên nhìn bầu trời đầy sao, cứ để mặc tấm thân xịch lõa, lại không cảm giác được một làn gió lạnh xâm nhập vào, chỉ vì thân thể được một kẻ khác bao trùm lấy.

Lần đầu tiên, hắn không cần bảo hộ người khác, lần đầu tiên, hắn được người khác bảo hộ.

Hoàng thành Thiên triều

"Hửm ? Ngươi nói là Nhiếp Chính Vương vụng trộm với người Hung Nô ?" Trong mật thất, thiên tử tà mị híp mắt nghe hồi báo của mật thám.

"Đúng vậy !" Mật thám cúi đầu đáp.

"Là ai ?" Vụng trộm ? Nguyên Bạch Lệ lá gán của ngươi thật đúng là không nhỏ !

"Này.... thuộc hạ chưa điều tra rõ, thỉnh Hoàng thượng thứ tội !" Đầu tựa hồ cúi thấp thêm vài phần.

"Lớn mật !" Nguyên Uyên đột nhiên hét lớn một tiếng, mật thám nhất thời quỳ rạp trên mặt đất, run rẩy nói không ra lời. Nhưng Nguyên Uyên lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa, sau một trận xôn xao, một hắc y nhân bị hai người lôi vào.

"A ! Đây không phải là hầu cận của Hoàng thúc sao ?" Long Điệp nghe lén bị bắt trợn mắt nhìn không chút nào sợ hãi, trong mắt khó tránh được vài tia kinh ngjac, tên hoàng đế mà y khinh thường, không biết khi nào lại trưởng thành tuấn mỹ đến như vậy, tên hoàng đến yếu đuối không biết khi nào đã trở thành một kẻ nhìn không thấu được lòng dạ.

Bị cặp mắt kia nhìn đến, Long Điệp liền giống như mất hồn.

"Dưới mặt nà này... là gương mặt như thế nào đây ?" Trong mắt nhìn qua vẻ thất thần của Long Điệp, Nguyên Uyên nhẹ đưa tay gỡ ra tấm mạng che mặt, "Hừ ! Vốn là một giai nhân, nhưng lại là tặc tử...."
Đọc thêm!

Đại thúc thượng ngộ lang chương 14


Không biết qua bao lâu, hai chân Lâm Mộ Thiên cũng vì thời gian quá dài mà chết lặng. Thể lực của Lâm Việt thực kinh người, tiết tấu chặt chẽ vẫn cứ như trước.

Điện thoại đã sớm bị cắt đứt, không ngừng phát ra tiếng "tít tít", thanh âm kia, như muốn đòi mạng, Lâm Mộ Thiên nghe được khiến lòng trở nên khiếp sợ.

Lâm Việt nhìn xuống mặt hắn, đáy mắt nổi lên vài tia khoái ý, hắn cứ như vậy bị Lâm Việt đè nặng, bắt buộc phải nhận lấy dục vọng của Lâm Việt, giờ phút này, gương mặt hắn lộ ra vẻ thống khổ khó chịu.

Đúng vậy, đây đúng là cái mà Lâm Việt muốn ! Trong lòng Lâm Việt có hận ý, chàng chính là muốn nhìn thấy Lâm Mộ Thiên - "thằng anh" từ nhỏ xuất thân từ trong khóa vàng, nhận biết thế nhân phỉ nhổ, tuy rằng hai người là cùng một cha, nhưng lại có đãi ngộ hoàn toàn khác nhau !
Chương 14

Dưới áp chế của Lâm Việt, thần trí của hắn có chút mê man, nhưng Lâm Việt cũng không tính toán cứ như vậy buông tha hắn, sau khi phóng thích, Lâm Việt nhanh chóng đem dục vọng theo cửa ngõ hẹp hòi của hắn rút ra.

Khoảng không nháy mắt, hai chân Lâm Mộ Thiên khẽ run rẩy, Lâm Việt đứng dậy, đem dục vọng đến bên miệng Lâm Mộ Thiên.

"Dùng dầu lưỡi của ngươi, giống như lúc nãy ngậm của ta, chậm rãi liếm cho sạch sẽ." Lâm Việt thấp đầu cười, trong lời nói tràn ngập khoái cảm trả thù.

"Buông."

Thái độ không thuận theo của hắn khiến Lâm Việt phi thường không hài lòng.

"Bạn gái ngươi hôm nay gọi điện đến." Lâm Việt không chút hoang mang cúi đầu, khẽ liếm môi dưới của hắn, hai tay còn không ngừng phiêu đãng trên người hắn, vừa vuốt ve vừa nói : "Ả nói, sinh nhật năm nay ngươi phải bồi ả, còn phải cho các thành viên chúng ta cũng cùng đi, ngươi hẳn là sẽ không để ý khi có ta đi." Nói xong, Lâm Việt liền nặng nề mà hôn hôn cái miệng hắn.

"Ngươi.... ngươi... trả lời thế nào...." Lâm Mộ Thiên có chút khẩn trương, hắn lo lắng nhìn Lâm Việt đang cười đến đắc ý, đối phương lại không kiêng nể gì.

"Ngươi hy vọng ta trả lời thế nào hả ? Hửm ?"

Lâm Mộ Thiên kinh hoảng giãy dụa, lại bị Lâm Việt nhanh tay đè lại.

"Ư...."

"Ả nói cho ta với ngươi cùng đi." Lâm Việt càng đè chặt hắn, thưởng thức bộ dáng tức giận mà giãy không ra của hắn, cũng vỗ vỗ gương mặt hắn, "Đáng tiếc ta đi không được, ta bận, ta có việc riêng."

Lâm Việt châm một điếu thuốc, khinh thường liếc mắt nhìn Lâm Mộ Thiên thần tình thống khổ, giờ phút này, trong lòng Lâm Việt tràn ngập khoái cảm trả thù, hơn nữa việc vừa rồi, so với tưởng tượng của chàng còn tốt đẹp hơn, thật sự là làm cho chàng sảng khoái.

Ngoài cửa sổ, dông tố nổi lên.

Trong tim Lâm Mộ Thiên một mảnh thê lượng, hắn không biết sự tình vì cái gì lại trở nên như vậy, hắn không thể cho rằng cái gì cũng chưa từng xảy ra, nhưng hắn cũng không thể đi giết chết chính em trai của mình, cũng không có cách nào đi kiện chính em trai mình, hắn thực hỗn loạn, hắn không muốn bị người khác biết chuyện đã xảy ra hôm nay, hắn không thể đối mặt với chuyện bản thân bị chính em ruột của mình đùa bỡa....

Đó là sỉ nhục nhân phẩm, là ô nhục của Lâm Gia !

....

Ngày sinh nhật của Tâm Nghi, Lâm Mộ Thiên cùng ba người kia đều không có việc, duy chỉ có Lâm Việt bận công chuyện.

Từ khi bị Lâm Việt cường bạo, có vài ngày hắn khôgn nhìn thấy Lâm Việt quay về nhà trọ, như vậy cũng tốt, nếu không gặp mặt hắn cũng sẽ cảm thấy được thực xấu hổ.

Nếu có thể, hắn đời này đều không muốn nhắc lại chuyện đêm đó.

Hôm nay, hắn tâm tình thư thả ra ngoài, tay cầm bánh kem chuẩn bị cho sinh nhật của bạn gái, cùng với nhẫn cầu hôn mà mấy ngày trước hắn đã chuẩn bị.

Sau khi gặp phải chuyện đêm đó, hắn quyết định một việc, hắn muốn sớm cùng người trong lòng kết hôn, nguyên bản là hắn tính toán cuối năm sẽ nói chuyện này, chính là hắn không muốn đợi thêm nữa, hắn thầm nghĩ cùng người trong lòng đi qua hết cuộc sống yên tĩnh, sau khi trả hết nợ, liền rời khỏi giới giải trí.

Mỗi khi nhớ lại chuyện đêm đó, hắn liền u buồn nhíu chặt mày, hắn rất khổ sở, đó là một vụ scandal, lại là một việc không thể làm rõ, hắn chỉ có thể nén giận, yên lặng chịu đựng.

Lâm Mộ Thiên đeo kính mát, đứng trong cửa hàng trang sức.

Cẩn thận lựa chọn một vòng, mang ra một chiếc nhẫn kim cương đơn giản.

Nhân viên cửa hàng đều bị hắn hấp dãn, nữ nhân viên đỏ bừng mặt giới thiệu các kiểu dáng cho hắn, Lâm Mộ Thiên lại đang là một thành viên trong một nhóm nhạc rất nổi tiếng, nhìn đến Đại minh tinh ghé đến, các nữ nhân viên mỗi người đều vui mừng khôn xiết.

"Nhẫn này rất hợp với bạn.... bạn của tôi, cảm ơn cô !" Lâm Mộ Thiên ôn hòa mỉm cười, vẻ mặt hạnh phúc.

Đọc thêm!

Đế nghiệp vô thương Chương 14 - Loạn tính



Thanh âm băng hàn phát ra từ hầu gian : "Ngươi làm cái gì ?!"

Đáp lại Nguyên Bạch Lệ là nụ cười tà ý trên khuôn mặt anh tuấn, nam nhân nhấc chân đá vào tên Hách Liên Bột đang cởi quần mình ra, lại bị đối phương gắt gao bắt lấy vác lên vai, nơi tư mật nhất xích lỏa trước mắt đối phương.

"Dừng tay ! Ngươi làm... Ư !" Nguyên Bạch Lệ muốn xoay người đứng lên, cũng không ngờ được Hách Liên Bột đè ép nửa thân người muốn đứng lên của hắn, từ nơi mẫn cảm nhất lại đột nhiên truyền đến một cỗ ấm áp, khoái cảm xa lạ làm cho nam nhân nhất thời yếu mềm đi.

"Ngươi.... sao lại có thể.... a...." Vừa kinh ngạc với hành động của Hách Liên Bột, Nguyên Bạch Lệ vừa dùng sức bám lấy mặt cỏ thật dày, cực lực nhẫn nại tiếng rên rỉ dâng lên từ khoái cảm nơi hạ thân.

Cái nơi kia ! Cái nơi kia ! Bẩn như vậy, Hách Liên Bột cuồng ngạo như vậy sao lại cam nguyện ngậm lấy, càng dùng sức liếm lấy ! Một cảm giác hỗn hợp khoái cảm tột đỉnh trong nháy mắt nuốt lấy nam nhân, từ kháng cự ban đầu bắt đầu nắm lấy tóc Hách Liên Bột, nâng đầu, thấp giọng rên rỉ.

Hách Liên Bột dùng sức lấy lòng nam nhân, ôm lấy phần eo mềm dẻo đồng thời thỉnh thoảng nhìn ngắm bộ dáng lạc trong khoái cảm của Nguyên Bạch Lệ, đôi môi nhếch lên phát ra tiếng ngâm nga mê người, ở trong gió tạo nên một tia tình sắc ngọt ngào.

Không có kẻ nào có thể cự tuyệt một vương giả đang lấy lòng mình....

Cũng không có một người đàn ông nào có thể lãnh mặc trước tiếng rên rỉ trầm thấp như vậy.

Trời đất bao la, gió thổi vạn lí xuyên qua mây, ngàn dặm thảo nguyên gối đầu lên nhau, tiếng ngâm nga nhè nhẹ ngọt ngào phiêu đãng trong gió, khiến trăm ngàn nơi phải ngoái đầu lại, rung động bao nhiêu tâm hồng ngây thơ.

"Ư...." Thắt lưng mềm dẻo run lên một trận, nam nhân trấn áp tiếng rên nằm trên cỏ, ánh mắt thất thần nhìn bầu trời chiều phủ đầy ánh nắng.

Cứ như vậy, nam nhân vô ý biểu lộ một tia yếu ớt không hề phòng bị, mê hoặc mị nhân, hoàn toàn đối lập với con chim ưng anh tuấn cao ngạo thường ngày.

"A..." Trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng cười khẽ nhất thời làm cho Nguyên Bạch Lệ tỉnh táo lại. Hắn làm sao vậy ? Cư nhiên phóng ra ở trong miệng một tên nam nhân !

Trợn mắt nhìn đến Hách Liên Bột hứng thú dạt dào nhìn mình chằm chằm, gương mặt Nguyên Bạch Lệ ửng hồng nhất thời muốn tìm một cái hố để chui vào, hắn chỉ có thể trợn mắt mà ra uy : "Ngươi điên rồi sao ?" Nhưng thanh âm vốn định uy nghiêm kia vừa ra khỏi miệng liền trở nên mềm yếu, làm cho nụ cười trên mặt Hách Liên Bột nở lớn.

Vẫn không nói gì, Hách Liên Bột trầm mặc một tay vác Nguyên Bạch Lệ đang nửa thân trần khiêng lên vai.

"Hách Liên Bột ! Ngươi làm cái gì ?!" Một trận đầu váng mắt hoa, nam nhân bị đặt nằm ngửa trên lưng ngựa, đang muốn đứng lên lại bị Hách Liên Bột một phèn đè xuống.

"Đừng động đậy, rượ kia có tác dụng lâu lắm." Hách Liên Bột rốt cục cũng nói một câu, cũng dùng dây lưng đem nam nhân trói chặt vào lưng ngựa, đối phương đáp trả bằng ánh mắt khó hiểu.

Hách Liên Bột cưỡi ngựa tiến về phía thảo nguyên, cúi đầu ghé vào bên tai nam nhân than nhẹ : "Ngươi hận ta cũng thế, oán ta cũng thế, hôm nay ta nhất định phải đạt được nguyện vọng này - lấy trời làm mùng, lấy đất làm giường, trên thảo nguyên mênh mông cùng ngươi ân ái."

Tiếng nỉ non bên tai giống như mộng huyễn, nam nhân bị trói trên lưng ngựa không có ra tiếng mắng chửi, nhưng gắt gào nhìn chằm chằm từng mảnh từng mảnh y phục bị cởi đi : "Ngươi đây là tội gì...."

Y phục giống như diều đứt dây ở trong không trung nhanh chóng bay về phía sau, vỡ tan phiêu về phía mặt đất, mặt cỏ lạnh lẽo nhiễm thượng một làn khí ấm áp, mà mỗi một mảnh y phục bay xuống, giống như tình cảm bạn bè đang biến mất.

"Ba năm nay, vô luận ta ôm ai đều nghĩ đến ngươi." Đôi tay run nhè nhẹ vuốt ve da thịt bóng loáng, Hách Liên Bột cúi đầu hôn lên nam nhân thường xuất hiện trong mộng. "Chỉ sợ bỏ lỡ, sẽ không có cơ hội, càng không có dũng khí này."

"Ngươi muốn.... A !" Một trận đau đớn nóng bỏng theo dao động trên lưng ngựa lập tứ nảy lên, đau đớn tê liệt làm cho nam nhân nhịn không được kêu rên lên một tiếng, đôi tay bị trói trên lưng ngựa nhanh chóng nắm lấy bờm ngựa, ngược lại càng làm cho ngựa phi nước đại nhanh hơn, kích thích nhất thời làm cho Nguyên Bạch Lệ đau đến nói không ra lời.

Kẻ vì luyện võ mà đôi tay mang theo một tầng vết chai vuốt ve gương mặt vặn vẹo vì đau đớn của nam nhân, từ phía sau nâng lên hai chân của nam nhân mà hung hăng cắm vào, đem toàn bộ của bản thân tiến nhập vào thân thể hỏa nhiệt của nam nhân.

"Ư ư.... A.... !" Thân thể bị nam giới áp trụ ưỡn cao lên rồi lại muốn té khỏi lưng ngựa, hầu kết phát ra tiếng nức nở đã cố gắng kềm nén, thân thể lần đầu bị sáp nhập một trận co rút, đôi môi cắn chặt chảy ra màu đỏ nhợt nhạt, gương mặt trắng nõn nhiễm một tầng đỏ ứng, yêu dã mị hoặc.

"Đem ngươi giao cho ta...." Nguyên Bạch Lệ càng muốn kẹp chặt hai chân, lại càng vặn vẹo thân thể, mà ngược lại làm cho Hách Liên Bột thiếu chút nữa cầm giữ không được nghĩ muốn chiếm đoạt hoàn toàn cuồng quyến nam nhân này.

"Đem thứ gì đó của ngươi ! Lấy ra !" Bị đối phương cùng là nam giới dùng cái thứ ghê tởm gì đó sáp nhập, cho dù Nguyên Bạch Lệ có yêu thích Hách Liên Bột thật thì cũng chịu không nổi, hắn vốn có bệnh sạch sẽ chỉ có thể từng ngụm từng ngụm thở dốc để hóa giải đau đớn không nói nên lời nơi hạ thể, thật vất vả nói ra một câu, tuấn mã trên đường lại kéo theo luật động trên người nam nhân, lần lượt ở trong thân thể càn quấy không ngừng.

"Nhịn một chút nữa là được." Điều khiển ngựa chậm lại tốc độ, Hách Liên Bột đầu đầy mồ hôi ôm lấy vòng eo trần trụi mềm dẻo của nam nhân, cúi người xuống hôn đôi môi trông như quả hồng trước gió, một tay dò tìm điểm mẫn cảm trên thân thể nam nhân.

"Đừng..." Cảm giác tê dại trước ngực rơi xuống, Nguyên Bạch Lệ nhịn không được vặn vẹo thân thể, lại bị Hách Liên Bột một phen đè lại trên lưng ngựa.

"Đừng nhúc nhích !" Thanh âm khàn khàn làm cho Nguyên Bạch Lệ sửng sốt, đôi mắt bắt gặp ánh mắt đỏ ngầu tràn đầy dục vọng, ánh mắt mê hoặc làm cho Nguyên Bạch Lệ có chút thất thần, đôi mắt nhiễm thượng dục vọng đúng là mê người.

"Ư...." Một luồng tê dại ngứa ngáy đến tận xương khiến Nguyên Bạch Lệ nhất thời phát ra một tiếng rên rỉ mềm yếu. "A...."
Đọc thêm!