Thứ Sáu, 30 tháng 4, 2010

Huynh Hữu Đệ Cung quyển 1 chương 5

Ngoài cửa sổ có tiếng kêu, trời sáng rồi à ?

Ánh mắt không mở lên nổi, miễng cưỡng nửa ngày mới hơi he hé, tầm mắt lắc lư nhìn trần nhà. Hình như không phải phòng ngủ của mình.

A, đúng rồi, ngày hôm qua cả nhà đến khách sạn ăn mừng, đây là phòng khách sạn.

Như thế nào để mệt như vậy, toàn thân còn đau nhức muốn chết. Nghe nói qua cơn say rượu lúc hôm sau sẽ bị đau đầu, nhưng là, ai có thể nói cho tôi biết, phần eo dưới vừa ngứa vừa xót là sao ?

Có người uống rượu thì xương sống thắt lưng sẽ đau sao ?

"Anh, buổi sáng tốt lành" Thanh âm của Lạc Thiệu Cung.

"Ưm....." Tôi giống như tỉnh mà không tỉnh, nhìn gương mặt mang theo ý cười trước mắt.

Nó làm gì mà ngay cả áo ngủ cũng không mặc, mới sáng sớm đi đùa giỡn khoe khoang cơ thể à ?

"Anh tỉnh rồi à ?"

"Ừm....." Vô nghĩa.

"Anh à, anh thế này thật đáng yêu."

Cái, cái gì ?

Trên môi đột nhiên nóng lên, lúc có phản ứng lại thì nó đã bỏ ra, cười dài nhìn tôi.

Tôi toàn thân cứng ngắc, không thể động đậy, năm phút đồng hồ sau mới lúng ta lúng túng mở miệng : "Ngươi..... Ngươi.... Ngươi vừa rồi làm cái gì ?"

"Hôn anh đó"

Hôn, hôn, hôn tôi ?

Ngươi như thế nào có thể thản nhiên nói những lời đáng sợ này ?!

Ta là anh ruột của ngươi ! Chúng ta đều là con trai ! Ngươi còn hôn ?!

Tự dưng một đoạn phim ngắn như điện quang xẹt lên trước mắt.

Hay người dây dưa thở dốc, kịch liệt hôn môi, còn, còn.....

Kia không phải nằm mơ sao ? Cái kia chỉ là ác mộng thôi mà ?!

Nhìn ta một dạng há hốc trợn mồm như hóa đá, nó lại phì cười một chút : "Anh làm sao thế ? Hôn một cái thôi mà, chúng ta đã làm kịch liệt hơn chuyện này gấp trăm lần mà."

Tôi hớp một ngụm không khí từ lâu, vừa muốn nghiệm chứng lại, một cơn đau từ sau lưng đánh lên làm cho tôi nhe răng trợn mắt.

Xốc chăn lên xem sao ?

Không được ?

Hai người trần truồng.....

Hay là té xỉu một lần đi ? Tỉnh lại sẽ phát hiện mọi chuyện đều là giả....

Vớ vẩn thật, loại chuyện này như thế nào có thể phát sinh ! Hai chúng ta đều là con trai, đều là con trai thật 100%, mà còn là anh em, anh em sinh đôi cùng một bào thai !

"Ngươi, ta............."

Tôi xúc động không nói nên lời.

"Chúng ta đã làm." Lạc Thiệu Cung thản nhiên nói tiếp.

Tôi suýt ngất. Có lộn không, ngươi thật sự là người địa cầu sao ? Như thế nào có thể bình tĩnh nói như vậy ?!

"Ta, ngươi....." Tôi chỉ còn có thể phát ra đơn âm tiết.

"Làm sao vậy ?" Nó thoạt nhìn hoàn toàn tương phản với tôi, thần tình khoái trá.

"Chúng ta rốt cuộc....." Tôi hơi bình tĩnh lại. Phải bình tĩnh, phải bình tĩnh, loại chuyện này, ngàn vạn lần không thể tùy tiện phát điên. Chuyện đã muốn xảy ra, tôi tốt xấu gì cũng phải biết nguyên nhân mình mất đi trinh tiết chứ.

"A..... Anh hoàn toàn không nhớ rõ sao ?"

"Ừm ?" Tôi khẩn trương.

"Chúng ta ở trong bồn tắm làm hai lần, sau đó lại trở về giường làm...."

"Ta không hỏi chuyện này !!!" Tôi rốt cuộc nhịn được nữa ôm đồm đưa cái gối hung hăng nện lên mặt nó. "Ta hỏi ngươi rốt cuộc là xảy ra chuyện gì !"

"A........." Nó bất ngờ bị ăn cái gối, không còn bộ dạng hưng trí bừng bừng như hồi nãy, có chút ngơ ngác, "Ngay từ đầu chỉ cùng nhau tắm rửa mà thôi, sau đó..... tự nhiên cứ vậy mà làm."

Cái gì nói tự nhiên như vậy ! Loại chuyện này, tự nhiên thì chỉ có quỷ !

Trước con mắt của tôi, nó lại bổ sung : "Là em chủ động, nhưng anh phản ứng cũng thực tích cực. Em đâu có tính làm đến vậy, nếu anh không hôn lại em, còn chủ động sờ em, thay em lấy tay làm, em cũng không kích động đến vậy, lập tức không khống chế được, liền....."

"Câm miệng !!!" Tôi quả thực nổi giận lôi đình. Có chấm nhiều dấu chấm than cũng không có cách nào khác biểu đạt được một phần vạn của sự phẫn nộ này. Nó căn bản là nói dối, tôi như thế nào có thể làm ra cái chuyện này ?! Lớn thế này, mà cũng nhờ nó, tôi ngay cả hôn môi thế nào cũng chưa được nếm, khi không lại hôn đáp ứng nó ? Hơn nữa, tôi đối với con trai căn bản là không có hứng thú, còn lấy tay làm cho nó ?!

Cái thằng này còn trốn trách nhiệm ?

Ngươi cho ta là đồ ngốc à ?!

"Anh à ?" Ý thức được tôi đang hết sức tức giận, nụ cười trên mặt chậm rãi biến mất.

"Cút" Tôi hiểu được sự tình, chỉ phát run chỉ ra cửa.

Cái này chẳng qua là trò đùa nhất thời của Lạc Thiệu Cung mà thôi.

Thằng mất dạy này, dám đem chính anh trai của mình thay nữ nhân.... Cảm giác, chắc là rất đắc ý ?!

"Anh ?"

"........"

"Chúng ta tối hôm qua....."

"..........."

"Chúng ta tối hôm qua........"

"Im miệng cho ta !" Tôi dùng sức đánh một đấm vào mặt nó. Nó không hề phòng bị bị đánh trúng thật mạnh, đầu bị bật qua một bên, nửa ngày không phản ứng.

Một đấm thôi mà, đủ tiện nghi cho nó. Một thằng con trai bình thường, bị người ta làm cái chuyện này...... Nó nếu không phải em trai tôi, tôi đã sớm động thủ làm thịt nó : "Mày không được nhắc lại một chữ, nếu dám nơi nơi nói lung tung, cẩn thận tao giết mày đó !"

Lạc Thiệu Cung một tay ôm mặt ngơ ngác nhìn tôi. Vẻ mặt nó vô tội lại thương tâm, cũng đủ làm cho lòng người không hiểu vì sao yếu đi. Nhưng là nhìn ở trong mắt tôi, chỉ càng cảm thấy tức giận.

Rõ ràng người vô cùng nhục nhã là ta, ngươi bày ra cái loại mặt này làm gì ?

Mãi cho đến khi rời đi khách sạn, ngồi vào trõnge, tôi vẫn chưa nói nửa câu với Lạc Thiệu Cung.

"Mặt Tiểu Cung bị sao vậy ?" Mẹ ngạc nhiên.

Tôi không nói lời nào xoay mặt ra ngoài cửa sổ.

"Không có gì, tối hôm qua.... Đụng vào cái bàn."

Cho tiền ngươi cũng không dám nói thật. Tôi không nặng không nhẹ hừ một tiếng.

"Tiểu Hữu." Ba mở cửa xe theo kính phản chiếu liếc nhìn tôi một cái, "Con làm anh kiểu gì vậy ?"

"Đâu có liên quan gì tới con ?" Tôi cao giọng. Vì cái gì lại muốn giáo huấn mình chứ ? Từ nhỏ đến lớn, mặc kệ việc sai trên người ai, cuối cùng người bị mắng cũng là tôi. Đúng vậy, Lạc Thiệu Cung của mấy người là tinh anh khôn lường, đương nhiên sẽ không làm sao việc gì ! Chính là do các người chìu chuộng nó như vậy, giờ nó mới có thể ác liệt đến ngay cả người anh nó cũng.....

"Đó là do con phải không ?"

Tôi không hé răng.

"Tiểu Hữu, nói thế nào cũng là em con, con thế nào lại nhẫn tâm ra tay nặng tới vậy ? Con xem mặt Tiểu Cung kìa, thành cái dạng gì nữa !"

"Mẹ, là con tự mình không tốt, không liên quan đến anh."

Ách....

Chính là như vậy. Nó cho tới bây giờ đều là ra vẻ gương mặt ưu sinh tài đức vẹn toàn. Ra vẻ đạo mạo.

"Con đừng luôn bênh anh, lại thế, nó luôn lớn xác mà không lớn người. Tiểu Hữu, con là anh, lấy việc phải hiểu được khiêm nhường, không nên hơi tí liền giận dỗi, tính xấu của con cũng nên sửa lại. Con xem Tiểu Cung so với con hiểu chuyện biết bao nhiêu !"

Vâng, vâng, ba dạy phải, dù sao con cũng vốn là dư thừa mà, chí có Lạc Thiệu Cung là đứa con hoàn mỹ không sứt mẻ, không như con toàn tỳ vết, mấy người vui vẻ lắm phải không ?

"Ba, anh không có cố ý."

Tôi câm như hến, xoay mặt đi..... Lẳng lặng nhìn bầu không trung ngoài cửa sổ.

"Tiểu Cung, mặt con còn đau không ? Có muốn ba lái xe đến bệnh viên không ? Hay là về nhà để mẹ băng lại cho ?"

Nó lại đau, còn con đau đến gay gắt thì sao ? Con đi đường khập khiễng, có ai thay con lo lắng không ?

Đương nhiên, không ai chú ý là tốt nhất. Tôi không thể giống người nào đó quang minh chính đại đi vào bệnh viên, loại sự tình này nếu để cho người khác biết, tôi còn không bằng đi tìm chết.

Nhưng muốn bôi thuốc, cũng phải lén lút.

Về đến nhà, tôi liền vào trong phòng khóa trái cửa lại.

"Tiểu Hữu, con khóa cửa làm gì ?"

"Đứa nhỏ này, hôm nay lại kỳ dị vậy."

Không để ý đến thanh âm bên ngoài, tôi sụp sụp ngồi vào giường, đau đến tắc thở.

Cắn răng đem quần lót đi thay, trên mặt quần có vết máu màu nâu. Thực ghê tởm. Quả nhiên là bị thương, khó trách đau đến vậy.

Tìm một cái bật lửa, rồi nhét vào sọt giấy, lấy chân đạp.

Sau đó lục tung tìm thuốc mỡ, lại chỉ còn thuốc đỏ với cao dán. Buồn bực quay vào ngăn tủ, vô kế khả thi. Quên đi, cứ như về chờ nó tự lành lại, dù sao ta cũng da dày thịt thôi, không bôi thuốc cũng không đến nỗi chết. Không giống người ta, da mịn thịt non, không tự băng bó lấy, còn có một người lo cho nó dung nhan bị tàn.

"Tiểu Hữu, ra ăn cơm chiều."

Tôi nửa ngày chỉnh lại vẻ mặt, mới chầm chậm mở cửa.

"Sao lại có mùi khét ?"

Chết, đã quên mở cửa sổ.

"Con ở trong phòng đốt trộm cái gì vậy ?"

Tôi không hé răng. Cảm giác bị ánh mắt của Lạc Thiệu Cung ném vào, tôi nghiêng đầu quay qua bên kia.

"Quên đi, cẩn thận an toàn là được rồi, đến ăn cơm đi. Xem thử đồ ăn mẹ mới làm xem..."

Tôi yên lặng cầm đũa lên, giương mắt nhìn đồ ăn kia, màu sắc không hiểu làm sau cũng hồng hồng giống chỗ đó.

"Ư...." Phản xạ có điều kiện, lại nhớ tới lúc mặc quần áo hồi sáng, trên đùi dính mấy thứ.....

"Ọe...." Tôi không chế không được che miệng lại, hướng về phóng một cước đá cửa.

"Tiểu Hữu, con lại làm sao vậy ?"

"Mẹ làm đồ ăn không phải ghê tởm đến vậy chứ ? Đứa nhỏ này, thiệt là không thương mẹ gì hết !"

Tôi cúi đầu ngồi trên sàn nhà, khó khăn lắm mới nhịn không rơi nước mắt.

Thằng đần này, mày cũng đâu phải con gái, loại chuyện này cũng không cần để ý như vậy.

Dù sao cũng không có gì xảy ra tiếp, quên đi là được. Coi như bị chó táp cho một phát.

Nhưng vì cái gì, lại là thằng em sinh đôi của tôi ? Mới trước đây.... Không, mãi cho đến ngày hôm qua thôi, kỳ thật vẫn là thằng em mà tôi âm thầm yêu thương mà ?

Lạc Thiệu Cung, ngươi quả thực đã làm cho ta thất vọng rồi.

Không ăn cơm chiều, nửa đêm đói đến khó chịu, đành đứng lên vào tủ lạnh trong nhà bếp lục tìm đồ ăn bỏ bụng.

Đần độn ngồi bên bàn nhai bánh mì, hữu khí vô lực.

"Anh à."

Một thanh âm xuất hiện thình lình dọa tôi đứng tim, thiếu chút nữa bị nghẹn bánh mì.

"Cái gì ? Tôi cố sức giữ nguyên vẻ mặt nhìn bóng người đứng ở cửa.

Cái thằng chết tiệt kia lại là cái đầu gỗ, không nói lời nào.

Giờ không có đủ kiên nhẫn cùng nó ở cùng một không gian, tôi quyết định mang bánh mì vào trong phòng.

Nó vẫn cố tình không nhúc nhích khỏi cửa, thấy ta đi tới, cũng không có nửa điểm ý tứ muốn nhường đường.

"Tránh ra."

"......"

Giương mắt trừng nó. Phòng bếp ánh sáng không rõ, chỉ có ánh trăng ở bên ngoài chiếu vào thản nhiên, trên mặt nó chỉ giống như một bóng ma mơ ồ.

"Ngươi có phiền hay không ?" Tôi chỉ đẩy nó một cái, rồi đi ra ngoài.

"Anh, em có thứ này muốn đưa anh."

Tuy rằng hôm qua đã thề tuyệt đối không để ý tới nó nữa, tôi còn nhịn không xoay ngươi.

"Cái này, em nghĩ anh nên dùng." Nằm trong lòng bàn tay của nó, rõ ràng là thuốc bôi cao.

Cái gáy một trận run rẩy lạnh lẽo, những cố gắng nín nhịn trong mấy giờ trước lại chen vào óc, làm đại não của tôi đang bình thường lại ẩn ẩn đau.

"Mày đi chết đi !" Tôi hất khối thuốc mỡ, hăng hăng quất vào mặt nó, thuận thế lại cho nó một bạt tai. Nó lại lảo đảo về phía sau từng bước, gương mặt hoàn toàn bị bóng tối bao phủ.

Tôi hận tới mức cơ hồ như mất lý trí, cúi đầu lại mắng một câu, mới xoay người nặng nề đi trở về phòng ngủ.

Thật sự đúng là ngày mười sáu tuổi chẳng hay ho gì.
Đọc thêm!