Thứ Ba, 31 tháng 1, 2012

[HP fic] Tìm thấy tình yêu trong đau khổ chương 12 phần 1

Gần hai tuần qua đi từ đêm với Draco. Ron đã gửi tiền và hóa đơn ngày hôm sau, vẫn cứ thắc mắc với Harry về nguồn gốc của con số một trăm hai mươi bảy dollar.

Nhưng nó từ đâu ra ? Mái đầu đỏ vẫn cứ lặp đi lặp lại câu hỏi. Ai có thể cho bồ mượn được chứ ?

Harry chưa bao giừo trả lời hai câu hỏi đó và thay vào đó, cố tìm cách đổi đề tài để đánh lạc hướng Ron. Đứa bạn chí cốt của em không cần biết em có được từ đâu, làm sao nó có thể chấp nhận mấy chuyện đó dễ dàng được. Chuyện em làm với Draco là trái pháp luật, chưa kể đến là nhục nhã và hoàn toàn vô nhân đạo. Nhưng em đã làm chuyện mình phải làm. Họ đã thoát rồi.

Trong suốt hai tuần đó, em xoay sở kiếm được một chỗ rửa chén trong mỗi nhà hàng nhỏ ở Đại lộ Tây, nằm giữa thư viện thành phố và tòa cao ốc. Công việc được trả bốn dollar một tuần, đủ để họ sống qua ngày.


Không ai chắc chắn về tình trạng của Percy. Đứa lớn nhà Weasley bắt đầu ăn được nhiều hơn, mặc dù thường bị nôn ra vì anh không nuốt được, hoặc là nôn sau đó. Tiếng ho không dứt, Percy ho cả đêm lẫn ngày và không thể nói được hai chữ mà không bắt đầu bằng tiếng khụ khụ. Giờ đây anh ít nói hẳn và nếu có, sẽ là về Ginny.

Ginny không trở về. Không ai biết cô bé đi đâu và chẳng ai nói về chyện đó.

“Tao vừa trông thấy một nhỏ dễ thương trong thị trấn !” Fred thông báo, miệng cười toét khi nó bước vô cửa. “Nhỏ mặc bộ váy hồng dễ thương mà tao thấy trong tiệm quần áo. Nhỏ vẫy tay với tao !” Nó giơ ngón cái chỉ về phía mình, nhìn rất tự mãn.

“Được đấy,” Ron nói khô khốc.

Fred nhướng nhưới chân mày, “Nhỏ cỡ tuổi mày đó, Ronnie.”

Ron trở nên đỏ au giữa cơn giận và xấu hổ.

“Uuu, Ronnie-kins nhỏ bé của chúng ta. Đã lớn thành đàn ông !” Gearge thốt ra một tiếng thở dài đầy chất kịch.

“Im đi.” Ron nạt.

Dean ở gần đó lột vỏ khoai tây khi cuộc trò chuyện vô nghĩa – hoặc cãi vãi về ron tiếp tục. Một cái thùng đầy nước và quần áo dùng làm giường để kế lò sưởi. Nước nhuộm đỏ từ vết máu trên quần áo.
Percy đã ngủ trên một trong số đó.

Đứa trẻ da đen hít hơi thật sâu để bình ổn sự lo âu của mình khi nó cố vật lộn để giữ con dao. Nó nhìn về phía Percy đang say ngủ, gương mặt phiếm hồng vì cơn sốt cao. Việc của nó là cho Percy uống thuốc mỗi buổi sáng – gần như là thứ duy nhất mà việc nó làm trong cái thùng xe. Vài lần nó nghĩ là có hơi không công bằng – chỉ vì nó là da đen thì không có nghĩ là….

Nhưng Percy tin tưởng nó hơn ai khác ở đây, và, dường như bản chất nô lệ vẫn còn trong máu, nó cảm thấy vinh hanh. Vinh hạnh rằng có một người da trắng đang tin tưởng mình hơn cả chính anh em của anh ta.

Vấn đề nó phải đối mặt, thực tế, là thuốc. Nước xi-rô ho và thuốc gần hết nhưng Percy chẳng khá lên.

Dean nghĩ là có hơi lạ - Percy lẽ ra phải khỏi bệnh khi hết thuốc – đã gần hai tuần từ khi đứa lớn nhà Weasley bị bệnh. Trừ khi bác sĩ đưa nhầm thuốc. Hoặc có thể nó không chỉ là một cơn sốt và ho đơn giản. Sau khi nhìn thấy đống máu trên giường, Dean không nghĩ là nó là từ vết thương mà Percy bị lúc ở tiệm hàn mà anh làm việc. Nhưng nó không có kinh nghiệm về thuốc.

“…. U, Ronnie và Em gái dễ thương, ngồi trên cây…”

“Câm miệng !”

“H-U-N-H-ÍT !!” George hát.

“Tao nói câm ngay !”

“Mối tình đầu đã đến…”

“Tôi cảnh cáo mấy người…”

“…Và đám cưới diễn ra !” Fred tiếp tục.

“VÀ RONNIE-KIN VỚI MỘT CÁI NÔI EM BÉ !!” Hai thằng song sinh cùng kết thúc bài hát, để lại đứa em nhỏ với gương mặt đỏ au và cái nhìn giết người.

Dean khẽ cười, không đủ lớn để nghe thấy.

“U, Ronnie-kins mắccc cỡ kìaaa,” George dài giọng,

“Chúng ta phải giúp em ấy vượt qua nỗi sợ,” Fred nói, đập bàn tay trái vào mu bàn tay phải.

“TÔI NÓI..”

Trước khi ron có thể tiếp tục, cánh cửa đột nhiên bật mở. Mọi người nhìn lên, thấy vẻ mặt điên cường của Harry đứng đó. Trong bàn tay nắm chặt của cậu nhóc tóc đen là một mảnh báo. Hàm răng Harry nghiến chặt và đôi mắt nhe tối sầm.

“Harry, sao vậy ?” Ron hỏi đứa bạn thân bằng một giọng nhỏ xíu. Nụ cười của cặp sinh đôi biến mất, Dean nhìn về phía em, vất lại củ khoai tây đang được gọt nửa chừng.

“Bồ không bị mất việc đó chú ?” Ron hỏi, cảnh giác, hy vọng là không đến nỗi đó.

Harry giật mình, gần như bị kéo ra khỏi cơn giận. Em lắc đầu và bước vào trong thùng xe, đóng lại cánh cửa phía sau.

Ron phát ra tiếng thở dài nhẹ nhõm, “Bộ có ai làm phiền…”

Tờ báo Harry đăng nắm chợt hiện ra trước mắt ron, ngay trang nhất. Tựa đề ghi :


ĐÁM CƯỚI LỚN NHẤT TRONG THẬP KỶ !
Một cuộc hôn nhân được kết duyên ở Springfield.


“Sao em lại bực bội về đám cưới được nhỉ ?” Fred hỏi, nhìn qua vai Ron để đọc tờ báo. “Không được mời à ?”

“Đọc đi,” Harry nạt, cởi áo khoác và treo nó lên một cái móc được đóng lên tường.

Ron cứng người và bắt đầu đọc.

“Chủ nhật vừa qua, một ngày ấm áp cuối tháng Tư, một lễ cưới đáng nhớ của hai công dân quan trọng nhất đã được tổ chức ở Springfield, bang vùng Illinois. Đây là đám cưới lớn nhất thập kỷ, với sự tham gia của của gần hai ngàn người – bao gồm cả tổng thống Hoover.

Buổi lễ vĩ đại với một chiếc bánh kem ngọt ngào, một bàn buffet – vô số món ăn -, những nhà nhạc công và diễn viên múa chuyên nghiệp, và thu hút báo giới, bao gồm cả tờ báo địa phương và rất nhiều kênh radio.

Cặp đôi may mắn này có thể là ai chứ ? Một ai đó có thể thắc mắc. Đám cưới tuyệt vời này là buổi lễ cho một cuộc hôn nhân trăm năm giữa chàng Peter Pettigrew bốn mươi hai tuổi và hôn thê hai mươi hai tuổi. cô Ginevra Weasley, giờ đã lấy họ chồng và trở thành bà Ginevra Weasley Petti-"

Đọc thêm!

Đại thúc thượng ngộ lang chương 62-63

Chương 62

Hắn sợ, sợ kẻ đáng sợ như ác ma này !

Tương phản, Lâm Việt đối với nam nhân cũng càng ngày càng vừa lòng, hơn nữa, tiếng rên rỉ của nam nhân thật dễ nghe, có đôi khi nam nhân nhắm chặt khớp hàm không muốn phát ra tiếng rên rỉ, cậu sẽ nghĩ ra các phương pháp bài bố thân thể của mm. khiến cho nam nhân bày ra các loại tư thế khuất nhục, lúc đó, nam nhân sẽ khóc không ra nước mắt, ngoan ngoãn nghe lời.

"Ưm ư...." Lâm Việt thình lình thẳng tiến, khiến cho nam nhân run rẩy đôi môi, phát ra một giọng hừ thanh khác làm Lâm Việt rất vừa lòng.

Cậu đặt nam nhân trên bàn trà, tách ra hai chân của nam nhân, để cho hết thảy mọi động thái "ra" "vào" của nam nhân đều bại lộ trước mặt mình, cậu vừa lòng nhìn nam nhân tiếp nhận mình, dục vọng của mình ở trong thân thể mềm dẻo của nam nhân tiến tiến xuất xuất.


Thực thích !

"Cậu.... Cậu buông tha cho tôi đi...." Nam nhân bắt đầu cầu xin, hai mắt lóe lệ quang, thân thể khẽ rung động.

"Tôi vì sao phải buông tha anh ?" Đôi môi mềm mại của Lâm Việt dán lên mặt nam nhân, phả ra nhiệt khí lên mặt nam nhân. Nam nhân giống như bị cỗ nhiệt khí tổn thương, hắn quay đầu, trong lòng bất an.

Nam nhân giống như có cảm giác....

Lâm Việt phát hiện phản ứng của nam nhân, nhướng mi, khóe miệng vẽ lên nụ cười, hắn liếm hôn hai má nam nhân, hàm chứa vành tai nam nhân, đắc ý nở nụ cười.

Nam nhân không dám nhìn hắn, bắt buộc tiếp nhận Lâm Việt, cảm giác được Lâm Việt bắt đầu nhanh hơn, nam nhân nắm chặt đầu gối : "Cậu... không cần... không cần như vậy...."

"Thế tôi phải thế nào ?" Lâm Việt ngừng động tác, khiến nam nhân thả lỏng rất nhiều, cậu đưa tay cầm lấy bộ phận yếu ớt nhất của nam nhân, "Có muốn như vậy hay không ?" Cậu ác ý hỏi.

Nam nhân muốn chết tâm !

Nam nhân bị biến thành không phát ra tiếng nổi. Lâm Việt thong thả đè áp hắn, dùng sức tiến vào nơi sâu nhất, cảm giác được rõ ràng thân thể của nam nhân do sợ hãi mà run rẩy, cậu đỡ lấy thắt lưng nam nhân, nhanh chóng rời khỏi, lại hung hăng tiến vào, thân thể nam nhân nháy mắt trở nên buộc chặt, cậu bị nam nhân theo bản năng co rút thân thể mà "ngậm" chặt, vừa lòng khinh thán, thực con mẹ nó thích !

Tiếng thân thể va chạm, còn có tiếng rên rỉ áp lực, cùng với tiếng thở dốc, hết thảy hỗn hợp cùng một chỗ, quanh quẩn trong căn phòng trống rỗng, hết thảy đều có vẻ hỗn độn, không khí tràn ngập khí tức sắc dục.

Nam nhân rõ ràng nhắm mắt lại, không nhìn đến cậu.

"Đây, cầm lấy." Lâm Việt trước khi đi ném ra một tấm danh thiếp cho nam nhân, "Công việc ở công trường kia, tốt nhất là không cần làm."

Nam nhân mở to mắt, nhận ra danh thiếp Lâm Việt đưa cho mình là của một câu lạc bộ cao cấp, nam nhân rất nghi hoặc, hắn không rõ Lâm Việt vì cái gì đưa danh thiếp này cho hắn.

Lâm Việt là có ý tứ gì ?

Muốn hắn đến đó làm sao ?

Hay là để hắn bỏ đi công việc ở công trường ?

Lâm Việt cúi người, hai tay tựa lên giường, để sát vào gương mặt nghi hoặc cùng mệt mỏi của nam nhân, "Anh hiểu được ý tứ của tôi chứ, tiếp tục công việc bên kia của Thư Diệu, hay là đi câu lạc bộ làm, tiền trà boa ở đây mỗi ngày so với làm việc một tháng ở công trường nhiều hơn rất nhiều."



Chương 63


"...." Nam nhân không mở miệng, không nói lời nào.

Nhìn thấy bộ dáng trầm mặc của nam nhân, tâm tình Lâm Việt trở nên phiền táo, hắn nắm cằm nam nhân, làm cho nam nhân nhìn mình, "Ngày mai đi, ta cùng ông chủ rất quen thuộc, anh báo tên tôi, bọn họ sẽ sắp xếp công việc cho anh."

Nam nhân há miệng thở dốc, nhưng không phát ra nửa điểm thanh âm.

"Anh nói cái gì ?" Hai tròng mắt Lâm Việt nhìn chằm chằm vẻ mặt trốn tránh của nam nhân.

"Tôi không làm... Tôi không làm ngưu lang." Nam nhân cố gắng phát ra từng tiếng, nhưng thanh âm nhỏ đến mức cơ hồ không nghe thấy.

Lâm Việt sững sờ.

Bổn nam nhân nghĩ cậu muốn hắn đi làm ngưu lang ? Cậu chẳng lẽ trong mắt nam nhân lại thuộc loại cấp thấp đến như vậy ? Bất quá, phản ứng nam nhân giữ mình trong sạch, khiến Lâm Việt có hơi cao ứng, lại có điểm đắc ý.

"Tôi cũng không nói gì cho anh đi làm ngưu lang, đến lúc đó bọn họ tự nhiên sẽ cho anh an bài công việc, nếu anh muốn dùng thân thể của mình tại nơi đó kiếm tiền, nếu bị tôi biết được, vậy không phải đơn giản là làm ngưu lang đâu." Lâm Việt nâng cằm nam nhân, ngón tay cái vân vê môi dưới, nhận thấy được vẻ trốn tránh xấu hổ của nam nhân, ánh mắt cậu tối sầm.

Nam nhân gật đầu, bả vai run rẩy.

Lâm Việt nhíu mày, nam nhân mỗi lần nhìn thấy cậu, sẽ lại lộ ra ánh mắt sợ hãi kinh khiếp, cậu khiến cho nam nhân cảm thấy chán ghét sao ? Lâm Việt có chút đăm chiêu hôn đôi môi nam nhân, đứng dậy rời đi.

Nam nhân cả người mệt mỏi, kéo tấm chăn nhìn ra ngoài cửa sổ.

Từng là ngôi sao sáng, cư nhiên lưu lạc đến tình trạng bây giờ, khóe miệng nam nhân kéo ra vẻ chua xót.

Nam nhân nghỉ ngơi trong chốc lát, thân thể mệt mỏi dọn dẹp trong nhà, hắn không muốn bị ai phát hiện ra dấu vết đáng xấu hổ này. Vào ban đêm, nam nhân cũng không biết tng cùng Vĩnh Trình khi nào đã trở về. Nhưng sáng ngày hôm sau, khi hắn rời khỏi nhà, tng mỉm cười đưa hắn ra cửa, mà khi đó Vĩnh Trình còn chưa rời giường.

Ở công trường làm một ngày, nam nhân nhớ đến lời Lâm Việt, hắn cũng không tính đi bỏ công việc này, hắn vốn định tìm cách làm thêm một việc khác, mà Lâm Việt lại giới thiệu cho hắn đi làm ở một câu lạc bộ cao cấp...

Đi....

Hay là không đi....

Nam nhân nghĩ nghĩ, vẫn là quyết định đi, nếu người ta cho hắn một công việc đáng xấu hổ, nam nhân sẽ bỏ ! Nam nhân quyết định chủ ý, lúc hết giờ sẽ đến khu phồn hoa đó.

Nam nhân tìm được người phụ trách câu lạc bộ, người phụ trách vừa nghe là người mới đến do Lâm Việt giới thiệu, liền trở nên đặc biệt nhiệt tình, lập tức tìm công việc cho nam nhân, thế nhưng còn là quản lý phụ trách lầu A, nam nhân thật không ngờ lại nhận được đãi ngộ như vậy, băn khoăn lúc trước liền biến mất, hắn còn thực nghe người phụ trách hướng dẫn công việc, người phụ trách cũng thực tin tưởng nam nhân.

"Tôi biết anh từng là ngôi sao, ở trong chỗ chúng tôi anh không cần bận tâm thân phận, ở nơi này ngôi sao làm việc cho chúng tôi cũng không ít." Người phụ trách dẫn nam nhân đi tham quan lầu, nói cho nam nhân tình trạng của câu lạc bộ, "Khách đến chỗ chúng tôi đều là đại nhân vật có máu mặt, bình thường mấy người cấp thấp, không cho phép bước vào câu lạc bộ này, cho nên anh ở chỗ chúng tôi, là có thể dứt bỏ thân phận bên nòoài, chỉ cần mỗi ngày làm tốt phận sự của mình, là OK rồi !"

Đọc thêm!