Tiểu đảo xinh đẹp, ánh sáng xinh đẹp, nước biển xinh đẹp, lúc này thích hợp nhất là gì ? Tất nhiên là đi dạo bờ biển, phơi nắng phơi nắng.
"Mặc... mặc cái này ?!" Cầm trên tay một cái tiểu quần bơi, Hướng Nhất Phương có chút khó xử nói, "Có phải lộ liễu quá không ?" Bốn tên trăm miệng một lời : toàn thân đã bị ta xem qua, thẹn thùng gì, mặc vào !
Bọn này..... vô lại !
Thấy bọn này còn có vẻ muốn đi lên giúp thay quần áo, Hướng đại thúc một người một cước đá toàn bộ ra ngoài : "Các người trước đi ra ngoài, ta thay xong liền ra ! Nhanh lên đi ra ngoài ! Đi ra ngoài !!"
Sau khi đuổi mọi người đi, Hướng Nhất Phương xách lên cái quần bơi nho nhỏ màu hồng phấn, nghiến răng nghiến lợi nói câu : "Thối hồ ly chết tiệt !"
Trở mình đến trở mình đi cũng chỉ có duy nhất cái khố nhỏ đáng yêu này, sau mông còn hiện lên một con heo nhỏ, Hướng Nhất Phương thật muốn lập tức lao đến đánh chết tên hồ ly, bất đắc dĩ đem quần thay xong, nam nhân nhìn vào chính mình trong gương - ngây người !
"Nhiều dấu hôn như vậy như thế nào đi ra ngoài chứ !" Một tiếng khóc thét.
Trong tay cầm chai chống nắng "Thiểm Lượng bài", Lạc Văn vừa ngồi trên mặt cát trắng vừa nhìn : "đại thúc như thế nào lại chậm như vậy ! Ta còn chờ anh ấy đến thoa kem cho ta !"
Bên cạnh Lạc Văn, Hắc chồn cười hì hì dựa vào ghế, vừa uống nước trái cây vừa thở dài : "Trung y đại thúc thật sự là chậm nhe, ta còn chờ cho hắn đến thoa kem chống nắng cho ta, ha hả ha hả...." Lời vừa nói này lập tức thu nhận một cái nhìn xem thường từ Đại Minh tinh Lạc nhị thiếu gia.
Bên cạnh Hắc hồ ly, không ai, cách đó một dặm, một bóng người đang vượt sóng trong biển sộng, khiêu chiến với tự nhiên. Lạc Tư phiêu mắt nhìn Mộ Phi đang lướt sóng, nói : "Ta đi xem xem."
"Ta và ngươi cùng đi thế nào ?" Hắc hồ ly đang muốn đứng lên, tay đã bị Lạc Văn bên cạnh bắt được, Đại minh tinh cười cười : "Để anh ta đi là được."
Nhìn hồ ly đen mặt, Lạc Tư nghênh ngang hướng về phía khách sạn.
"Khốn ~" Hắc hồ ly lại nằm xuống, than thở nói, "Quả nhiên là anh em, ngay là tâm cũng đồng lòng.... ai, ta cũng muốn tìm một cái đồng tâm tư nha." Vừa cười, vừa híp đôi mắt dài nhỏ liếc nhìn về phía một người nào đó đang lướt sóng.
Khi Lạc Tư còn chưa đến khách sạn, nhìn thấy nam nhân đang đưa lưng về phía hắn, bộ dáng bồi hồi đứng trong bóng cây tùng nhỏ, lúc chậm rãi đến gần, tầm mắt tên này rất nhanh tập trung ở thứ che đậy nằm trên - chiếc tiểu khố màu hồng hồng khả ái.
Lặng yên không một tiếng động tiếp cận, Lạc Tư đột nhiên tiến lên bưng kín miệng nam nhân, "ba" một tiếng vô vào cái mông kiều kiều gợi cảm của nam nhân.
"Ư...." hừ một tiếng, Hướng Nhất Phương quay đầu thấy Lạc Tư cười như không cười , hai dòng mồ hôi liền chảy ra, "Ngươi như thế nào ở trong này ?"
Đem nam nhân vòng vào trong lồng ngực, Lạc Tư vẻ mặt chính trực đưa tay bao lấy hạ thân của nam nhân, buồn cười nói : "Những lời này hẳn là ta phải hỏi ngươi mới đúng, thay xong rồi sao lại không đi ra ?"
"Này ! Nơi này sẽ có người đi qua !" Bị Lạc Tư biến thành nôn nóng bất an, Hướng Nhất Phương nhắc nhở nam tử nơi này là bên ngoài, hơn nữa là nơi lúc nào cũng có thể có người qua kẻ lại.
"Hả hả," Lạc Tư liếc mắt nhìn nửa dưới của nam nhân, nhếch lên khóe miệng, "Nhưng tiểu đệ đệ của người giống như không cho rằng như vậy."
"Này !" Đỏ mặt, Hướng Nhất Phương cho đối phương một cái trừng mắt, là nam nhân bị nhào qua nặn lại như vậy không phản ứng mới là quái, còn không phải là lỗi của Lạc Tư ! Một lúc sau chụp tới cánh tay đang làm càn, Hướng Nhất Phương tới, "Ngươi không phải tới tìm ta sao, chúng ta đi lại đi, đừng để họ chờ sốt ruột."
"Cứ để cho họ chờ." Đột nhiên kéo quần nam nhân xuống đầu gối, Hướng Nhất Phương lập tức kinh dị không nói ra lời, trừng mắt nhìn Lạc Tư, lại thấy đối phương đem mình đặt trên người, dựa vào cái cây tráng kiện.
"Không, không được ! Sẽ có người nhìn thấy ! Sẽ có người nhìn thấy !" Nhìn đến Lạc Tư cũng đem quần mình cởi xuống, Hướng Nhất Phương thật sự mém té xỉu, cái tên điên cuồng này chẳng lẽ lại ở nơi này cùng mình làm cái kia cái kia ?
Sự thật là, Lạc Tư đích thật là làm thế.
"Hư a....." thắt lưng độn đau, một cái gì đó vừa cứng vừa thôi lập tức đi vào, Hướng Nhất Phương hớp một ngụm không khí, hai tay nắm chặt bả vai của Lạc Tư, "Lạc Tư...."
"Ân a !" Nương trọng lục, tên kia động đậy người một chút là toàn bộ đi vào, không có chất bôi trơn cùng thô lỗ dã tính, thân thể lại một phen cuồng dã, trong ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, hóa thành tiếng kêu rên cùng thở dốc.
"Np....." Gọi tên nam nhân, Lạc Tư bắt đầu mãnh liệt luật động, nam nhân đè nặng cánh tay của kẻ xâm lượng, dựa lưng vào thân cây thô ráp, mỗi một lần rung động thân thẻ, đều khiến cái cây đu đưa, "xào xạc" từng tiếng từng tiếng, lá cây từ trên nhánh run rẩy bay xuống bay xuống lót lên hai kẻ đang ôm nhau dưới tàng cây.
"Chúng ta.... chúng ta trở về được không ?" Trong lòng luôn nói thế, np trong lúc mãnh liệt khoái cảm vẫn cứ lo lắng có người tùy thời xuất hiện, mặc kệ người bán hàng hay là ai khác, hắn cũng không muốn bị người nhìn đến, mà tâm tình bởi vì căng thẳng, cả thân thể cũng buộc chăt, lại càng lôi kéo dục vọng của kẻ xâm lọng.
"Cứ để cho họ xem, dù sao ngươi cũng là người của ta." Thân mình cúi sát xuống, lại càng thêm thiếp hợp, lại càng thêm xâm nhập, Lạc Tư cúi đầu cắn vết hôn mà Hắc Ngân để lại trên người Hướng Nhất Phương, dùng dấu vết của chính mình bao trùm lên kẻ khác, vừa mút vừa cắn, làm cho Hướng Nhất Phương có chút tê dại đau đớn.
Nhưng cảm giác thành thực của thân thể, đau đớn ban đầu đã dần dần biến thành tê dại khó nhịn, giữa đôi môi luôn thoát ra tiếng rên rỉ không ức chế được : "A a.... Ân a....."
Từng đợt từng đợt thở dốc, trong ái dục cùng xấu hổ lại là ngôn ngữ của khoái cảm, cùng lúc với nỗi lo có người xuất hiện, lại là hưng phấn giao hợp không điều khiển nổi, hai phía cùng kích thích, khiến dây thần kinh rung động.
Thân thể vốn đã mẫn cảm, ở mỗi lực va chạm, lại lâm vào dục ái, chôn vùi lý trí vào trong tẫn tình hoan du, cho đến cuối cùng một khắc hô lớn ra ngoài, ngoài ý muốn vang dội cùng mị hoặc.
Mà sau tiếng rên rỉ cao vút, lý trí trở lại bình thường, nếu không phải Lạc Tư mạnh mẽ lôi kéo Hướng Nhất Phương đi đến bờ cát, nam nhân thật muốn đào một cái hố, hắn cư nhiên ở cao trào cuối cùng kêu ra tiếng, lại là một tiếng lớn đến vậy !
Cuối cùng đã có bao người nghe được đây ?
Hướng Nhất Phương đỏ mặt ngồi trên ghế nằm uống nước trái cây, Hắc Ngân lại cười lớn một câu : "Đại thúc à, trời đã sáng trưa rồi sao lại kêu lớn đến yêu mị như vậy, không tốt đâu !"
Hướng Nhất Phương phun ra ngụm nước trái cây.
"Ya ! np, quần bơi của anh sao lại đổi với anh trai tôi vậy ?" Lạc Văn mạn bất kinh tâm (vô tình vô ý) một câu, lại làm cho Hướng Nhất Phương phun ra toàn bộ ngụm nước trái cây.
Cúi đầu nhìn, ngất xỉu, bọn họ đổi quần bơi với nhau hồi nào vậy ? Ngẫm lại vừa rồi bởi vì tiếng hô lớn, Hướng Nhất Phương chính là đầu óc khá mơ hồ, cư nhiên không phát hiện quần đã bị Lạc Tư đổi mất.
Nhìn xem xa xa, Lạc Tư đứng ở bên cạnh Mộ Phi cười đến đắc ý khoe ra chiếc quần bơi nhỏ màu hồng phấn, thực là một việc kỳ lạ.
Đọc thêm!