Thứ Hai, 1 tháng 11, 2010

Dục Mãn Hạnh Lâm Ch­ương 29 - Rối

"Kia..... là cái gì ?" Là cái gì ?! Kia trong truyền hình chiếu rốt cuộc là cái gì !

Trong thanh âm dục tính thở hồng hôc, nam nhân lại càng thêm run rẩy không thể ức chế nỗi sợ hãi cùng đau thương.

"Ha hả...." Một tay nắm lấy nam nhân nâng dậy ngồi vào trong lồng ngực mình, một tay nắm lấy cằm của Hướng Nhất Phương chuyển qua hướng truyền hình, "Chẳng lẽ ngay cả bản thân mình mà cũng không biết sao ?"

Không...... Hướng Nhất Phương nhắm lại hai mắt như trốn tránh, nhưng trong đầu lái đi không được hình ảnh dâm loạn kia, trong hình nam nhân thở dốc khóc lóc kia chẳng lẽ là chính mình sao ? Còn hiện tại thì sao ? Chính mình hiện tại cũng là cái bộ dáng kia sao ?

Tựa hồ như muốn đẩy nam nhân vào vực sâu, Hắc Ngân vuốt ve nam nhân, không thể ức chế khoái cảm đáng xấu hổ làm cho Hướng Nhất Phương nổi điên !

"Đây mới là bộ dáng của ngươi ! Vì cái gì không mở to mắt nhìn xem ?" Cùng lúc với thanh âm tức giận bên tai chính là tùy thời theo thân thể mà đẩy lên.

"Vì cái gì....... Vì cái gì ! Ô ô ô..... A !" Nước mắt tan vỡ trong ánh mặt trời chói mắt, thân thể sau co rút vẫn ấm áp như cũ nhưng lại giống như gặp phải hàn băng mà run rẩy, mồ hôi cùng hơi thở che dấu đi vẻ mát rượi của biển, ánh mặt trời vẫn sáng lạn như cũ, tâm linh lại giống như lâm vào vũng bùn dơ bẩn.

Nhìn không thấy ánh sáng.....

"Vì cái gì ? Ha hả...." Thanh âm giống như khóc lại giống như cười, giống như miệng vết thương lại một lần nữa bị lưỡi dao sắc bén chém vào chảy ra máu đỏ. "Ngày đó sau khi đi ta âm thầm lắp máy quay, các ngươi làm gì ta đều thấy được."

Cú đầu cắn vào chỗ quai xanh quang lõa che kín mồ hôi tạo thành một màu ấn ký màu sấm hồng : "Không chỉ ta xem thấy, ta còn đem băng ghi hình đem cho Mộ Phi yêu nhất của ngươi, làm cho hắn cùng Lạc Tư lưỡng bại câu thương, hận ta sao ? Hửm ?" Lời nói ôn nhu lại tàn nhẫn làm cho nam nhân trong lòng ngực hư thoát phát ra tiếng khóc rên rỉ.

"A..... Ô......" Cho tới bây giờ chưa từng trước mặt người khác khóc lóng, giờ phát này lại giống như nước biển theo hai má chảy xuôi xuống, nước mặt thật dài, bi thương vô tận.

"Vì cái gì phải đối với ta như vậy, vì cái gì..........."

"Mộ Phi đã nhìn thấy bộ dạng dơ bẩn của ngươi, ngươi còn muốn thấy hắn sao ? Cái gì đều không phải của ngươi rồi, chỉ có thể ở bên cạnh ta có đúng không ? Ngươi rốt cuộc suy nghĩ cái gì !"

Kẻ trong lồng ngực đột nhiên nở nụ cười, từ trong nước mắt trào phúng : "Đây là mong ước của ngươi sao ? Ha hả..... Một người bị chặt đứt cả tay chân, như con rối tùy ý ngươi vui thích..... Ta hận ngươi !"

"Hận ta ? Ha ha ha.... Không thể yêu ta, vậy vĩnh viễn hận ta cũng được ! Ngươi muốn làm rối gỗ, ta liền hoàn toàn phá hủy ngươi ! Cho ngươi cái gì đều không có chỉ có thể ở bên người ta !" Lời nói điên cuồng từ trong miệng rống ra.

Hơi thở dâm mĩ không ngừng khuếch tán, dở dốc hoặc là khóc hãm, đã muốn phân không rõ là trong hư ảo, hay trong hiện thực tra tấn.










Từ bên ngoài trở vê, quản gia theo hành lang hướng tới thư phòng của Hắc Ngân, lại ở ngoài cửa nghe được tiếng hỗn độn trong cánh cửa, nhẹ nhàng mở ra cánh cửa đang khép kín, trong đôi mắt già nua không tránh khỏi một tia kinh ngạc.

Thư phòng sạch sẽ lại giống như gặp bão, sách vở tán loạn, gia cụ bị đập bể, cùng với những trang giấy rách nát bay múa trong không trung, nam tử luôn luôn vui buồn không hêện, giống như hồ ly bàn giảo hoạt giờ phút này lại như nổi điên ở trong thư phòng tùy ý đánh tạp.

Sau khi sửng sốt, quản gia vẫn là gõ gõ cửa : "Thiếu gia, Mộ Phi cùng Lạc Tư tuy đấu đá lẫn nhau có tổn thất, nhưng bọn hắn đã phát giác là Hắc gia từ giữa có nhúng tay, sau này không lâu sẽ tìm đến nhà chính làm phiền."

Sau một phen đem ghế dựa đập bể cửa sổ, Hắc Ngân cúi đầu thở hổn hển, không có nhìn phía kẻ đi dến, thản nhiên nói : "Vé máy bay đã đặt rồi à ?" Giọng nói giả vờ bình tĩnh.

"Vâng ạ, bên kia châu Âu cũng đã đàm phán xong, nhưng bác sĩ khoa mắt giỏi nhất vẫn chưa có tìm được." Quản gia đứng ngoài cửa đáp, nhìn thấy ngón tay Hắc Ngân run nhè nhẹ.

"Chuyện này, chỉ có thể thiếu gia tự mình làm chủ." Tiểu Trủng, tên của quản gia, thấp giọng đáp.

"Ha ha ha ha....." Tiếng cười u ám vùi đầu vào giữa hai chân ở trong chỗ sâu truyền đến, cười như điên rồi, đem hết thảy thống khổ toàn bộ bật cười, một giọt nước rơi xuống mặt đất hỗ độn, kết thành ấn ký bằng nước.

"Ta không muốn đem hắn biến thành rối gỗ....."

"Ta không muốn phá hủy hắn, không muốn ! Hắn như thế nào hiểu, cái ngu ngốc kia như thế nào thì không ngu ngốc như vậy !" Cánh tay hung hăng nện vào trên tường, nam tử rống lớn, gã chỉ là muốn cùng hắn ở bên nhau, gã sẽ cho hắn hạnh phúc, cho hắn hết thảy, vì cái gì người kia lại lần lượt cự tuyệt gã !

"Thiếu gia từ nhỏ bởi vì là con riêng, món đồ chơi nào cũng không có, mỗi lần chỉ có thể dùng mưu kế lừa để có, sau đó lặng lẽ giấu ở trong phòng, ai cũng không cho xem, không cho đụng đến." Tiểu Trủng đứng bên ngoài thở dài một tiếng, "Thiếu gia, ngài đem Hướng tiên sinh trở thành món đồ chơi của ngài sao ? Sau đó từ trong tay Lạc tiên sinh cùng Mộ tiên sinh hao tổn tâm cơ đoạt lấy sao ? Cuối cùng có phải hay không cũng muốn đem hắn giấu ai cũng không cho xem ?"

"Hắn.... Hắn đương nhiên không phải món đồ chơi."

"Đúng vậy, Hướng tiên sinh không phải để chơi đùa." Nói xong câu đó, Tiểu Trủng cười lui ra cửa, nhẹ nhàng đóng cửa lại, để lại không gian im lặng cho kẻ trong phòng.

"Người..... người sao ? A.... Nhưng ta không cam lòng, không cam lòng thả hắn đi như vậy !"
Đọc thêm!

Dục Mãn Hạnh Lâm chương 28 - Đoạn tuyệt tình ái

Rõ ràng là căn phòng tràn đầy ánh mặt trời cùng hương vị nước biển, giờ phút này lại tràn ngập cảnh tưởng không chút nào phối hợp.

"Dừng tay ! Ư..... A...." Vô lực thôi đẩy nam tử ép chặt trên người, hai chân trần trụi bị bắt buộc mở ra, nam nhân liều mạng giãy dụa.

"Ta sẽ cho người trầm luân trong khoái cảm....." Tiến vào được một nửa lại khó có thể xâm nhập tiếp tục, Hắc Ngân vừa trấn an nam nhân run rẩy khổ sổ, vừa đùa bỡn điểm yếu của nam nhân.

"Không ! Không cần ! Ô a...." Cảm giác kích thích từ dưới thân truyền đến, làm cho Hướng Nhất Phương hoảng sợ la lên.

"Bọn chúng trước kia không giúp ngươi làm sao ?" Nhìn đến phản ứng ngây ngô mà khoa trương của nam nhân, Hắc Ngân cũng đại khái hiểu được hai tên khốn kiếp Lạc Tư Lạc Văn trước kia phỏng chừng chỉ lo bản thân hưởng thụ chưa bao giờ giúp Hướng Nhất Phương làm.

Nghĩ đến đây, Hắc Ngân khẽ cắn vành tai mẫn cảm của nam nhân : "Ta sẽ cho ngươi thoải mái, thoải mái trước nay chưa từng có......." Tốc độ vuốt ve trên tay đột nhiên nhanh hơn, khoái cảm kích thích trước nay chưa từng có khiến mắt nam nhân trong phát chốc ướt đỏ.

"Thoải mái à ? Hửm ?" Trả lời Hắc Ngân chỉ là tiếng rên rỉ mê người, mặc dù cực lực nhẫn nhịn, nhưng vẫn ngẫu nhiên phá tan bốn bức tường mà thoát ra.

"Đừng.... đừng chạm vào nơi đó !" Chỗ mẫn cảm của mình bị người khác bắt lấy đùa giỡn, vốn trả lời lại cảm thấy thẹn thùng vạn phần rồi lại không thể kháng nghị sự thừa nhận khoái cảm kỳ dị, cảm giác phức tạp này làm cho Hướng Nhất Phương nhất thời không biết cách xoay sở, chỉ có thể nhắm chặt mắt cắn chặt miệng.

Thân mình phía trước lại cố gắng một chút, đem hai chân nam nhân đánh cho càng mở rộng, cũng thừa dịp nam nhân giãy dụa trong tình dục mà hơi chút thả lỏng bỗng nhiên sáp nhập một hơi !

"A ! Đi ra ngoài ! Đi ra ngoài....." Hét thảm một tiếng, hậu diện mang đến mang đến đau đớn lập tức bị khoái cảm phía trước phục kích, Hướng Nhất Phương cả người bắt đầu run rẩy, cảm giác kia quả thực tựa như thân thể bị đâm vào !

Nhưng hắn càng vặn vẹo giãy dụa thân mình, càng là mang đến từng trận thống khổ, chỉ có thể khiến cho kẻ ở trên người mang đến khoái cảm không giống bình thường.

"Thực ấm..... Bên trong ngươi thực ấm áp." Thở dài thật sâu, Hắc Ngân ngửa đầu thở dài một trận thoải mái, cảm giác bị gắt gao bao vậy, trừ bỏ đủ để lông mao toàn thân dựng đứng lên vì khoái cảm, cũng có nỗi xúc động tâm linh không hiểu nổi.

"A.... ư..... Đừng..... Đừng nhúc nhích !" Cảm giác được đồ vật nọ trong thân thể bắt đầu lắc lư, Hướng Nhất Phương nắm chặt gra giường run rẩy từng tiếng.

Hắc Ngân không nói gì, lại một lần nữa đùa bỡn nguyên nhân gây ra đau đớn mà buông xuôi trong điểm yếu của nam nhân, chậm rãi làm cho nam nhân thích ứng. Cúi đầu, Hắc Ngân lại một lần hôn hai má của nam nhân, lần lượt bắt buộc cùng miệng lưỡi hôn, cho đến khi người nằm dưới thiếu dưỡng khí mà ánh mắt mông lung mới thu tay lại.

"Xem, không phải bắt đầu có cảm giác rồi sao ?" Dục vọng đứng thẳng của nam nhân trong tay, Hướng Nhất Phương không cần xem cũng biết bản thân hiện tại là cái dạng gì.

Hắn nghĩ muốn cự tuyệt, nhưng khoái cảm xâm nhập vào cốt tủy lại làm cho hắn ngay cả nói cũng nói không được, chỉ có thể không ngừng từ trong hàm răng cắn chặt phát ra tiếng than nhẹ hấp dẫn, giống như mị hoặc của đêm tối, trầm thấp mà mê người.

"Nghĩ muốn một mình khoái hoạt sao ? Đừng mơ....." Ở phía trước bận rộn, Hắc Ngân bắt đầu tích cực thăm dò chỗ sâu trong nam nhân, mỗi lần luật động đều mang theo dịch thể trắng hồng, mỗi một lần va chạm vào chỗ sâu trong nam nhân, khiến thân thể nam nhân run rẩy.

Tựa hồ là đang tìm tìm cái gì, Hắc Ngân thong thả ma xát ra vào mỗi một cái đẩy, bên tai vang lên một tiếng thống khổ chuyển sang tiếng rên rỉ.

"Chính là nơi này...." Lời vừa nói, nam tử thay đổi tư thế thong thả, gắt gao ngăn chận nam nhân, hung hăng va chạm chỗ gồ ra kia.

"A....." Một cỗ kỳ dị tê dại nháy mắt ăn mòn nam nhân, nguyên bản đau đớn tê liệt, nhưng lại trở thành ngôn ngữ khoái cảm, nam nhân dưới thế công hung mãnh thừa nhận sức nặng bắn lên thân mình rồi lại bị áp chế.

"Không ! A a ...." Khoái cảm chưa bao giờ có này làm cho Hướng Nhất Phương hoảng sợ, Hắc Ngân hô hấp nhanh hơn tận tình hưởng thụ thân thể cùng gương mặt tràn nước mắt của nam nhân, "Cầu ta ! Cầu xin ta ta sẽ tha cho ngươi !"

"Ô ô....." Đôi mắt trong suốt không còn tồn tại, giờ đây chỉ còn vẻ quyến rũ trên gương mặt tràn ra nước mắt, tình dục hãm sâu trong nước biển cứ thế giãy dụa cho đến khi thất thủ !

Vẻ quyến rũ thành thuần, mị hoặc anh tuấn, giống như độc dược ăn mòn phàm nhân.

Không biết có phải Hướng Nhất Phương không có nghe thấy lời của Hắc Ngân hay là hắn không muốn cúi đầu, nam nhân thủy chung không có mở miệng, chỉ có thể ngửa đầu lung tung vẫy vùng cánh tay, kháng nghị trước sau cũng không thể phóng thích khoái cảm.

"Vì cái gì.... Vì cái gì không nói ? Cầu ta đi !"

"A !" Phía trước khó chịu muốn sưng lên, lại bị tàn nhẫn nắm chặt mà không thể phóng thích, Hướng Nhất Phương cảm thấy được chính mình sắp chết.

Giãy dụa hết sức, tay hắn nên vào cái điều khiển truyền hình trên giường, rầm một tiếng, chiếc truyền hình lớn trên tường sáng lên, xuất hiện ..... bản thân mình.

Bản thân bị hai nam nhân đùa bỡn.

Hình ảnh dâm đãng như chậu nước lạnh khiến Hướng Nhất Phương vống đang bị hãm sâu trong tình dục lập tức tỉnh táo lại, run rẩy đôi môi, mắt trợn to nhìn chính mình bị Lạc Tư Lạc Văn bao luân.

Đêm hôm đó, ác mộng hắn vĩnh viễn không thể quên.

Mà Hắc Ngân đột nhiên phát hiện truyền hình bị mở ra, đang nhìn đến ánh mắt sửng sốt của nam nhân, sau đó đột nhiên thấp giọng nở nụ cười : "Ha hả ! Bị phát hiện rồi....." Một tia bi ai quyết tuyệt mở ra.

Đọc thêm!

Dục Mãn Hạnh Lâm chương 27 - lồng giam

Trong cuộc sống dưỡng thương, Hướng Nhất Phương cảm thấy giống như được sống trong mơ, hay phải nói cảm giác có chút không phù hợp.

Hắn đối với Hắc Ngân giống như không giống nhau, đặc biệt Hắc Ngân luôn đội cái mặt nạ hoàn toàn không nhìn thấu được tâm tư, thường xuyên làm cho hắn cảm thấy sợ hãi.

Nhưng là.......... nói như thế nào, người này gần nhất thường thường lộ ra vẻ kỳ quái mờ ám, như là đột nhiên nhìn chằm chằm mình rồi lại quỷ dị cười rộ lên, làm hại hắn thường thường nghĩ đến có phải trên mặt dính gì, quẫn bách không thôi, lại đến lúc nói chuyện phiếm gần đây, Hắc Ngân hỏi hắn vì cái gì không ăn thịt heo, hắn cũng sẽ không biết bất giác nói ra, trước kia ở nông thôn có nuôi một con heo thực đáng yêu, cơ mà sau đó bị người khác mang đi làm thịt rồi lại đưa đến cho mình ăn, chính là ăn xong mới nói việc của mình, khi đó thật sự là thương tâm muốn chết.

Lúc ấy, Hắc Ngân người này cười nói : "A ! Thú vị nhỉ ! Ta cũng muốn nếm thử....." Sau đó cách ngày liền ôm đến một con heo con thực đáng yêu, nói là "chờ các ngươi bồi dưỡng tình cảm, ta sẽ đem con heo nhãi con đi lấy thịt, đến lúc đó đại thúc nhất định phải thương tâm khóc ! Nhất định đáng yêu đến chết...."

Tuy rằng gã nói như thế, nhưng là nghĩ đến lời nói bâng quơ của mình được nhớ kỹ vẫn là khiến bản thân bất ngờ không nhỏ, trong lòng kỳ thật rất vui, không nghĩ đến có ngày mình cũng được người quan tâm.

Bản thân, giống như cũng không phải một kẻ kiên cường gì cho cam.

Gió biển mang theo hơi thở nhẹ nhàng khoan khoái của nước đập vào mặt, cuốn sách trên tay xôn xao bị gió lật từng trang sách, Hướng Nhất Phương cúi đầu xem quyển sách trong tay, đây là tìm được ở trong thư phòng của Hắc Ngân, nam tử không khác gì hồ ly này cư nhiên là một bác sĩ !
Vết thương của mình, cũng là gã một mực chăm sóc, chắc là do bệnh nghề nghiệp, Hướng Nhất Phương đặc biệt chú ý đến nhất cử nhất động của Hắc Ngân, sau đó kết luận - xứng chức bác sĩ.

"Đại thúc ! Lại đang đọc sách ? Xem sách của ta thì phải trả phí đó nha !" Thanh âm quen thuộc từ phía sau vang lên.

"..... Ta có thể giúp ngươi làm chút việc vặt." Hai má có chút nóng, trong lời nói chợt nhớ lại một ít chuyện.

"Việc vặt ? Ha hả....." Hắc Ngân cho tới bây giờ vẫn làm theo ý minh chính là lần đầu tiên nhẫn nại đến như vậy, từ sau lưng nắm lấy cái ghế của nam nhân, ở bên tai nhẹ nhàng thổi, cảm thụ nam nhân mẫn cảm rung động, "Đại thúc, lớn tuổi như vậy không thể khờ dại được đâu."

"....Hắc Ngân !" Lập tức từ trên ghế nhảy dựng lên, lại bị nam tử phía sau dùng hai tay ôm chặt lấy, lòng vừa thanh thản lại thắt lại.

"Vì cái gì không nghĩ đến ?" Cười xấu xa cắn cắn vành tai mẫn cảm của nam nhân, "Ngươi thích ta, ta cũng thích ngươi, chúng ta cùng yêu nhau, ở cùng nhau không phải tốt lắm sao ?"

"Ta..... Ta xem ngươi như bằng hữu kết giao thôi." Về mặt y học, hai người phi thường thân thiết.

"Là thích trong tình nhân ! Chỉ là ngươi còn chưa tự nhận thức thôi." Hôn một cái lên mặt nam nhân, Hắc Ngân chuyển đến trước mặt nam nhân, "Cùng ta đi Châu Âu đi, vĩnh viễn rời đi nơi này, rời khỏi nơi khốn khổ của ngươi, chẳng lẽ không tốt ?"

Gã đột nhiên lại có ý tưởng kỳ quái, hắn đến Châu Âu rồi, ngôn ngữ không biết, ai cũng không quen, chỉ có thể dựa vào Hắc Ngân, căn bản là không thể rời đi ! Cuộc sống như vậy, hắn căn bản không thể chịu được ?

"Cảm ơn ý tốt của ngươi, nhưng ta không thể đáp ứng ngươi. Nếu có thể, Hắc Ngân, có thể cho ta hồi hương được không ? Còn hơn ở nước ngoài xa xôi, ta hình như thích hợp ở nông thôn." Gặp một loạt người nước ngoài, làm cho nam nhân có chút sợ hãi.

"Vì cái gì ?! Ngươi còn lưu luyến cái gì ? Nam tử bị cự tuyệt nguy hiểm nheo lại ánh mắt, "Ngươi còn mắt trở về làm sao ? Nơi này đã không còn nơi cho ngươi ! Ngươi như thế nào lại không hiểu ?"

Tâm sự trong lòng bị đâm đến, Hướng Nhất Phương cúi đầu, truyền đến thanh âm trầm thấp mà kiên định của hắn : "Nơi đó luôn luôn cho ta....." Tìm một vùng núi hẻo lánh, cũng được.

Ngắt lời Hướng Nhất Phương, Hắc Ngân lạnh lùng nói : "Ta đối với ngươi tốt như vậy, ngươi còn muốn đi nơi khác........"

"Thực xin lỗi, xin cho ta rời đi." Cuộc sống hiện tại tuy rằng theo y thích, nhưng phương thức bị giam cầm này cũng không phải mong muốn của Hướng Nhất Phương, hắn hy vọng có một cuộc sống của chính bản thân mình, không phải bị người khác an bài.

Như thế này thật giống như con chim nhỏ tơ vàng, cho dù có ăn có uống, cũng vẫn khát vọng bầu trời rộng lớn.

"Ha hả........" Đè lại hai vai của nam nhân, Hắc Ngân vùi đầu cười nhẹ, "Ta sẽ không cho ngươi đi, sẽ không."

"...........Hắc Ngân à." Đối diện hai mắt của Hắc Ngân, Hướng Nhất Phương rùng mình một cái, ký ức đen tối vẫn chôn dấu dưới đáy lòng, tại đôi mắt quen thuộc này dần dần thức tỉnh, nhịn không được run nhè nhẹ.

"Xem ra đối với ngươi tốt, ngươi lại quên mất vị thế của mình, ha hả....... Không sợ, rất nhanh, ta sẽ cho ngươi hiểu được vị thế của chính mình !"

"Đừng ! Đừng như vậy ! Không được !"
Đọc thêm!