Thứ Sáu, 28 tháng 10, 2011

Đế Nghiệp Vô Thương Chương 5 - Đế băng


Liêm mạc buông xuống, thấp thoáng hai bóng người, ho khan không ngừng, trong phòng tràn ngập vị thuốc Đông y dày đặc, phồn cẩm xa hoa, nhưng lại là những thứ lạnh như băng.

Ngoài cửa tầng tầng người vây quanh, một số là hoàng thân quốc thích, một số là triều thần quan viên, còn lại là hoàng hậu quý phi, hoàng tử công chúa, cũng mở không được cánh cửa gỗ nặng trịch kia, chỉ có thể lẳng lặng quỳ gối bên ngoài, nhưng không hề ánh mắt nhìn nhau như muốn nói.

Căn phòng bên trong cánh cửa, chỉ có hai người.

Hoàng đế Nguyên Liên hấp hối nằm ở trên gường, cùng với Duệ Thân Vương Nguyên Bạch Lệ hầu hạ ở bên.

"Bạch Lệ...." Hoàng đế bệnh nguy kịch gắt gao cầm lấy tay nam nhân, trong miệng vẫn gọi tên nam nhân, mấy ngày này trừ bỏ Duệ Thân Vương, ai cũng không được vào căn phòng này, ai cũng không biết Nguyên Liên vốn bằng mặt không bằng lòng Nguyên Bạch Lệ vì sao chỉ muốn gặp mỗi nam nhân.

"Có thần." Nam nhân lãnh tuấn như sương lẳng lặng nhìn chăm chú vào hoàng huynh cùng cha khác mẹ đã bệnh đến mức thần chí mơ hồ của mình, nhưng từ đôi mắt đen như mực lại không giấu được vẻ đau thương, không phải bi ai vì người sắp chết, mà là nhận ra đứng trước cái chết, cho dù là ngôi cửu ngũ cũng giống như người thường, chỉ có thể hấp hối chờ đợi.

"Trẫm... Trẫm có chuyện muốn nói với ngươi...." Nguyên Liên thở một hơi mỏng manh, thanh âm nói chuyện ngày càng nhỏ.

"Hoàng Thượng, thần đang nghe đây." Tay bị nắm chặt đến muốn phát đau, đối mặt với Hoàng huynh từng cướp đi ngôi vị Hoàng Đế, hoàn toàn đối lập với mình, Nguyên Bạch Lệ có rất nhiều tâm tình phức tạp.

Năm đó hắn tự nhận mình có năng lực siêu quần trong đám hoàng tử, nhưng lại không phải do Hoàng hậu sinh ra mà vô duyên với ngôi thái tử, vì có thể đạt được thừa nhận của Phụ Hoàng, từ nhỏ hắn đã khắc khổ tập văn luyện võ, mười sáu tuổi mang đai quân xuất chinh bình ổn phản loạn, mười tám tuổi nổi danh thiên hạ, hai mươi tuổi chinh chiến Nam Việt.... Bách chiến bách thắng, chiến công vô số.

Địch bị giết vô số, kết quả là lại thua trên tay Nguyên Liên.

Hắn thua, thua trong cuộc tranh giành ngôi vị hoàng đế. Hắn suy nghĩ, có lẽ Nguyên Liên sẽ giết hắn để trừ đi cái gai trong mắt, từ xưa đến nay đế vương sợ nhất những tên công cao chấn chủ, càng sợ những thân vương có binh quyền trong tay cùng mình tranh đoạt ngôi vị hoàng đế.

Nhưng xuất ý hồ liêu, Nguyên Liên không có đoạt đi quyền lực của hắn, cũng không muốn mạng của hắn, hắn vẫn là Nguyên Bạch Lệ "Thiên Triều đệ nhất nhân", vẫn là Duệ Thân Vương trong tay nắm binh quyền.

Mười năm sau, hắn cùng vị hoàng đế này luôn duy trì một quan hệ kỳ quái, Nguyên Liên đối với hắn luôn có một thứ cảm tình không nói nên lời, không phải là quân thần, cũng chẳng phải ruột thịt.

Hắn tuy không rõ, lại biết nhờ loại cảm tình này mà hắn sống đến ngày hôm nay. Mà giờ này khắc này, người cùng lúc đóng vai địch nhân, thân nhân, kẻ thống trị của hắn, lại trước khi chết chỉ cho phép hắn được gặp mặt.

"Có thể gọi ta một tiếng "Nguyên Liên" ?" Hoàng đế suy yếu nói, ánh mắt trong trẻo lóe ra một tia khát cầu.

Sau một lúc khá sửng sốt, Nguyên Bạch Lệ mở miệng nói : "Nguyên Liên."

"Được.... được, ha hả." Tinh thần Nguyên Liên tựa hồ khởi sắc, miệng cười đột nhiên lấy tay chạm vào gương mặt nam nhân quỳ gối bên giường, ánh mắt như nhìn vào ái nhân.

Nguyên Bạch Lệ có chút kinh ngạc, nhưng vẫn kềm chế cơn xúc động muốn lui về sau.

"Hận ta sao... Bạch Lệ ? Như vậy cũng tốt, cho ngươi cả đời nhớ kỹ ta, nhớ kỹ ta đoạt ngôi vị hoàng đế của ngươi, đoạt lấy thanh mai trúc mã của ngươi."

Từ lần đầu tiên nhìn thấy nam nhân đang cưỡi ngựa trên thảo nguyên, hắn biết Bạch Lệ là một vua trong bầy ngựa hoang, là hùng ưng trên bầu trời vô biên, ta nắm không được hắn, đuổi không kịp hắn...

Nhưng là muốn nói rất nhiều, Nguyên Liên có chút suyễn khí, hít vào một hơi nói tiếp : "Chỉ cần hôm nay một ngày còn có ta, người sẽ không thể bỏ chạy mà đi, ha ha ha... Khụ khụ !"

"Hoàng thượng đang nói mê sảng gì vậy." Sau nhiều năm tháng qua đi, vẻ cuồng ngạo năm đó đã chuyển thành tự tin nội liễm, đối mặt với lời nói kỳ quái của Nguyên Liên, Nguyên Bạch Lệ theo thói quen nhíu mày.

"Mê sảng ? Ha ha ha...." Nguyên Liên gắt gao nắm lấy tay của Nguyên Bạch Lệ, dịu dạng vỗ về gương mặt cương nghị của nam nhân, "Bạch Lệ... Bạch Lệ của trẫm."

Ngươi phải biết nhiều năm qua ta vẫn yêu ngươi ! Yêu ngươi yêu đến phát cuồng... yêu đến phát cuồng !

"Bệ hạ !" Rốt cục vẫn nhịn không được lui về phía sau từng bước, Nguyên Bạch Lệ chán ghét né tránh đôi tay đang vuốt ve khuôn mặt mình của kẻ kia.

"Ha ha..." Đôi tay chán nản khoát lên bên gường, Nguyên Liên đột nhiên cười ha hả, cười đến điên cuồng, cười đến mức làm cho Nguyên Bạch Lệ chán ghét.

"Cho dù trẫm đã chết ! Ngươi cũng không thoát được Thiên Triều !"

Không cho phép ngươi yêu người khác ! Không cho phép người khác có được ngươi ! Ha ha ha.... Ai... Ai cũng không thể cươi ngươi đi !

"Người điên rồi !" Nhìn hoàng đế đang ngửa mặt cười to, gương mặt tuấn dung của Nguyên Bạch Lệ trắng bệch, thân mình có hơi run rẩy, đột nhiên hất ra đôi tay khô quắt đang tiến nhập vào da thịt của hắn.

"Bạch Lệ ! Đừng.... chớ đi !" Hoang đế vẫn đưa tay về phía trước, si ngốc nhìn nam nhân đang né tránh mình, nhưng thế nào cũng không thể chạm được nam nhân gần mình trong gang tấc.

Cho đến lúc chết, Nguyên Liên vẫn không nói ra ái luyến trong trái tim mình.

....

Mùa đông Thiên Triều Đồng Nhân năm thứ tám, Cảnh Đế Nguyên Liên băng hà.

Năm tiếp theo, Thái tử mười sáu tuổi Nguyên Uyên lên ngôi, đặt tên là năm Hồng Thụy đầu tiên.

Năm Hồng Thụy đầu tiên, hoàng đế Nguyên Uyên đăng cơ, Duệ Thân Vương Nguyên Bạch Lệ được tiên đế phong cho ngôi vị nhiếp chính vương, cùng Thái hậu Nguyệt Hoa cùng phò tá thiếu niên thiên tử.

Lúc này trong dân gian truyền tai nhau Tân đế bất quá chỉ là hoàng đế bù nhìn trong tay Duệ Thân Vương, chủ nhân chân chính của Thiên Triều chính là Duệ Thân Vương Nguyên Bạch Lệ quyền khuynh thiên hạ, mà tứ phương đều biết.

"Nguyệt Hoa... Nàng làm gì vậy ?" Người phụ nữ qua ba mươi tuổi nhưng vẫn xinh đẹp như trước không chút thay đổi quỳ trước mặt Nhiếp Chính Vương.

"Nhiếp Chính Vương hẳn là xưng hô Ai Gia là "Thái Hậu"." Nguyệt Hoa quỳ gối trước Nguyên Bạch Lệ nói.

"Nàng...." Đối mặt với biểu hiện này của thanh mai trúc mã, Nguyên Bạch Lệ biết trong lòng Nguyệt Hoa suy nghĩ gì, cắn răng, Nguyên Bạch Lệ có chút tức giận nói : "Một khi đã như vậy, Thái Hậu sao có thể quỳ trước mặt thần."

"Nhiếp Chính Vương cũng biết thiên hạ giai truyền rằng Nguyên Uyên chỉ là một hoàng đế bù nhìn ?" Nguyệt Hoa gắt gao nhìn chằm chằm nam nhân trước mặt, nam nhân mà nàng từng yêu say đắm, cho đến bây giờ vẫn không thay đổi, nhưng nàng là Thái Hậu, là sinh mẫu của ái tử, nàng không thể trơ mắt nhìn Nguyên Bạch Lệ phá vỡ triều chính.

".... Lời đồn thiên hạ, Thái Hậu sao có thể tin tưởng ?" Trong lòng nổi lên một vị chua xót, Nguyên Bạch Lệ cười khổ nói, "Thái Hậu yên tâm, Nguyên Bạch Lệ ta chắc chắn sẽ đem Tân đế bồi dưỡng thì một vị hoàng đế vĩ đại."

Nhìn thấy gương mặt của người phụ nữ dần dần dịu xuống, Nguyên Bạch Lệ trong lòng cười khổ không thôi, người con gái từng hiểu biết hắn nhất, giờ phút này cũng cho hắn là một kẻ sẽ cướp ngôi vua....
Đọc thêm!