Thứ Hai, 24 tháng 6, 2013

Tìm thấy tình yêu trong đau khổ chương 16

Tiếng cửa sổ bị vỡ vang lên trong óc em như một giấc mơ. Tay em vồ tới, lấy bất kì thứ gì vừa tay. Em có thể nghe thấy tiếng một phụ nữ hét lên. Nhưng tiếng hét của bà vang lên và rơi vỡ giống như tiếng cửa kính.

Đó là một hoa tai trân châu…

Lấy cái đó, mày không thể đi mà không có cái đó….


“Ăn cướp !” người phụ nữ lại la lên khi bà chỉ vào em. Em giơ chân lên và dùng hết sức để đá vào bà qua một bên, không quan tâm đến kết quả cuối cùng là mình đã lấy được thứ đắt nhất trong tiệm : một chiếc nhẫn đính hôn bằng bạc 24k đính kim cương, đính với một chuỗi vàng xung quanh nhẫn. Viên kim cương cũng đã trị giá ít nhất một ngàn nếu em đánh giá nó qua kích thước.

Liệu có đủ không đây ? Em đã lấy đi hết mức có thể rồi…



Thời gian dường như trôi qua thật chậm. Nếu như có ai có thể làm thời gian chậm lại, mỗi giây cứ như được nhân lên mười. Em có thể nghe thấy tiếng hét từ người phụ nữ đang nằm trên đất. Em có thể thấy vẻ mặt vặn vẹo vừa đau đớn vừa tức giận khi bà ôm lấy đôi chân đang chảy máu, trừng mắt nhìn em. Cánh tay bà vươn ra, và miệng xổ ra hàng loạt từ nguyền rủa.

Đã làm rồi. Đã đá một cú thật mạnh.

Hai người đàn ông xuất hiện từ cánh cửa phía sau quầy. Người đàn ông mắt gấu trúc chỉ về phía Harry.

Phải chạy…


Em bắt đầu chạy, lại đá vào người phụ nữ trên đất một lần nữa. Bà rú lên trong đau đớn khi em chạy qua vài kẻ say xỉn lũ lượt trên đường. Trong tay, em vẫn nắm lấy mạng sống của bạn bè mình, những viên đá quý nhỏ xíu. Qua hai khu nhà, em có thể nghe thấy tiếng người phụ nữ la lên cùng với cơn thịnh nộ.

Mình đã đá bà ấy. Mình đã đá một người phụ nữ.


Không phải lỗi của em. Là bà ta đã ngăn em lại. Nước mắt ngấn lên trong mắt khi em rẽ qua một góc phố. Có hơn hai người, em có thể biết được từ tiếng bước chân. Em không biết mình đang đi đâu, nhưng em không dám đưa tay lên để lau nước mắt; tay em đang nắm lấy những thỏi vàng đánh cắp.

Tiền là mạng sống. Và mình đã đánh một người phụ nữ vì cái đó.

Là bà ta đã ngăn mình lại. Bà ta đã làm việc đúng.

Bạn bè tôi có thể sẽ chết.

Em thậm chí chẳng chùng chân khi một tiếng súng vang lên, buộc em phải ngừng lại đầu hàng. Chắc hẳn họ phải đến rất gần em. Bàn chân em cứ như một… cỗ máy. Đó là thứ thật sự hoạt động trong em lúc này, làm những hành động giống nhau theo một chỉ thị giống nhau, càng lúc càng gia tăng tốc độ.

Tiếng súng thứ hai vang lên.

Toàn thân em như muốn vỡ tung ra; em chẳng thể cảm nhận được mớ trang sức trong tay nữa. Đầu óc em càng lúc càng quay cuồng.

“Đứng lại !” một gã hét lên.

Liệu chúng có đủ năm ngàn không ?

Em chẳng thể nghe thấy tiếng súng thứ ba khi rẽ vào một góc đuwfng, thậm chí không nhìn xem mình đang chạy đi đâu. Có gì đó mách bảo với em rằng em đã đi nhầm đường, nhưng em xóa ý nghĩ đó ngay, không quan tâm. Những gì em có thể làm chỉ có bỏ chạy. Họ sẽ sớm ngừng đuổi theo em thôi. Nhưng đường này…

“Bắt lấy nó ! Nó chạy vào con hẻm đó ! ĐI !”

Cái gì ? Hẻm nào ?

Cơ thể em đâm sầm vào một tường gạch. Lực đâm này khiến cơ thể em lùi lại. Em gần như ngã xuống, nhưng nhanh chóng lấy lại thăng bằng trên chân. Tường gạch ? Hẻm ? Mình… Mình vừa…

“Nó đây rồi !”

Sao lại ngu quá vậy ! Mình lại chạy vào một con hẻm.

Giờ phải chạy đâu đây ? Quay đầu nhìn lại, em chẳng thấy một lối thoát nào, em có thể nghe thấy tiếng trái tim tràn ngập sợ hãi đang nhảy lên cổ họng. Em không thở nổi và đôi chân rã rời. Cánh tay vẫn cảm thấy kiệt quệ. Nước mắt lăn dài, nhưng mọi thứ dường như vô hình. Em nhấp nháy mắt. Lại những giọt nước mắt.

Có ai đó đột nhiên đẩy em xuống đất. Mớ trang sức trong tay tung tóe khắp nơi. Một tiếng khóc tìm đường ra trong cổ họng của em khi em cố nhặt lấy đám trang sức đó. Có ai đó đá vào bàn tay em, khiến chúng lại rơi xúông. Harry nhìn xung quanh tìm chủ nhân cú đá thì đột nhiên, có cái gì đó …. Một người đàn ông… ngồi lên em. Harry cảm thấy như xương sống của mình vỡ ra thành từng mảnh khi hắn đè lên ngực em. Em hét lên trong đau đớn khi nước mắt ngập nơi khóe mi.

“Tao bắt được thằng nhãi rồi,” gã đàn ông ngồi trên em nói với đồng bọn. Harry khẽ nức nở khi em xoay đầu qua nhìn chúng. Có sau người, một đang ngồi trên em, một đang cười mỉa mai em, dĩ nhiên là tên đầu đàn, bốn người đang nhặt lấy đám nữ trang rơi xung quanh.

Không ! Chúng là của tôi ! Harry nghĩ trong cơn giận khi em cố gắng đẩy gã kia ra. Gã gầm gừ và vặn tay em. Harry lại buông ra một tiếng thét khi nước mắt lại rơi xuống. Một bàn tay to bự bất ngờ nắm lấy cổ họng em. Hắn siết chặt tay quanh cổ em.

“Mày thấy sao nếu chúng ta giết nó và bỏ xác nó lại đây,” gã đang ngồi trên em đề nghị với ông chủ. Rầm ! Một nắm đấm thụi vào đầu Harry và em lại khóc. Gã đầu đàn lạnh lùng nhìn em và chẳng nói gì cả.

“Có đủ hết chưa ?” thay vào đó gã nạt vào bốn tên kia. Chúng đang bò bằng tứ thi, tìm kiếm gì đó. Trong tay chúng là đám trang sức. Harry lẵng lẽ nhìn khi một viên đá quý lấp lánh.

“Tất cả trừ chiếc nhẫn kim cương, làm từ Peru. Ông chủ đã trả một cái giá cắt cổ để có được nó,” một trong số bốn tên trả lời.

“Rồi, tìm đi,” tên đầu đàn lại gắt lên.

“Tao vẫn cho rằng nên giết thằng chuột con này,” gã ngồi trên em nói, nhe bộ răng vàng về phía Harry, “Rồi chúng ta lấy ruột nó cho lũ chó. Nghe thế nào, nhãi con ?”

Harry làm một tiếng nức nở đáp trả. Bàn tay trên cổ em lại siết chặt, khiến nó gần như đứt lìa.

“Chúng ta sẽ dần nó một trận trước,” tên đầu đàn cuối cùng nói. “Rồi chúng ta đưa nó đến chỗ ông chủ và nó sẽ bị trừng phạt.”

Trái tim Harry nhảy lên trong sợ hãi khi nghe thế. Cuộc trò chuyện giữa bọn chúng vẫn tiếp tục. Khẽ nuốt nước miếng và tập trung toàn bộ sức lục còn lại và tự động viên bản thân, em đưa một bàn tay lên bàn tay đang siết cổ mình, ấn sâu ngón tay lên lớp da dày cộm. Tên đang đè lên em hét thảm lên một tiếng. Tiếng thét khiến đầu em ong lên nhức nhối. Harry cạy bàn tay ra khi một cú đấm dộng vào đầu em. Em mặc cho xương sọ bị đập mạnh và cắn mạnh xuống bàn tay ấy, khiến gã phải thả tay ra. Tên đó nhảy ra và đá vào em khi em đang cố đứng dậy.

Một nắm đấm thụi vào miệng khi em đang đứng dậy. Một cây gậy đập vào chân em, khiến em ngã xuống lần nữa.

“Ranh con !” Tên đó chửi rủa.

“Không thấy cái nhẫn,” Harry nghe một trong bốn tên báo lại với thủ lĩnh khi màn mưa đấm cứ dội xuống. Đá đập vào tay em khi em cố che đầu. Một bàn tay thô ráp nắm lấy cổ tay em và vất em vào tường. Ngay lúc đó, em hoàn toàn biết chắc là mình sẽ tan nát. Nếu lại bị đánh, em chắc chắn sẽ chết.

Vậy mà, em vẫn nắm lấy chiếc nhẫn.

Tiền là mạng sống.

Nước mắt em lại ngập trong mắt, khiến cơn đau càng dữ dội. Một cú đá đậu lên người em. Một cú đấm. Một bàn tay lại siết lấy cổ em. Miệng em tràn đầy máu khi em bị khóa lại. Em ho ra một vũng máu.

Em xin lỗi, Percy, em nghĩ khi nước mắt chảy ướt mặt.

“Chết đi nhãi con,” tên kia rít lên.

Không…

Một con dao kề ngay cổ Harry. Em hớp lấy hơi trong sợ hãi, không thể di chuyển khi con dao làm một được nhỏ trên cổ, sâu vào trong da.

“Đã tìm khắp nơi rồi.”

Mình cần chiếc nhẫn này, Tay Harry nắm chặt lấy chiếc nhẫn khi bị rạch một vết khác. Tên đàn ông mỉa mai và lại kề dao ngay cổ Harry. Harry nuốt nước miếng, mở to mắt sợ hãi khi con dao ma sát vào da em. Ngay khi nó chuẩn bị đâm vào, gã lại rút dao ra và thụi thêm một cú trước khi đứng dậy.

“Con dao này vừa được mài hồi sáng. Tao không thể chờ được xài lần nữa đâu,” gã nói với một nụ cười âm hiểm.

“Kiểm tra người thằng nhóc chưa ?”

“Chưa ?”

Tôi sẽ không đưa cho các người.

“Ừm, lục soát nó đi !”

Ai đó lại đá em và em cảm nhận được quần áo em đang bị lục lọi tìm kiếm. Túi bị moi ra. Không có chiếc nhẫn. Harry vô thức nằm xuống khi bọn chúng tiếp tục tìm.

“Cạy nắm tay của nó ra,” tên đầu đàn ra lệnh.

“Không !” Harry đột nhiên la lên, bất ngờ bởi chính giọng của mình. Em chưa bao giờ khàn như vậy…. trong cuộc đời mình. Có đúng là mình đang nói không ? “Nó không có trong tay tôi đâu.” Một lời nói dối thực vô nghĩa.

Một gã khác khịt mũi và nắm lấy nắm tay em. Nắm tay khác của Harry ngay lập tức vung lên và đấm vào mặt gã đàn ông. Một cú đấm khác được đáp trả ngay tức khác.

Mình phải trốn khỏi đây.

“Nên giết nó đi !”

“Việc của chúng ta không phải là giết người,” tên cầm đầu nói khi gã cúi xuống để nhìn mặt Harry. Mặt gã gần tới mức Harry có thể ngửi thấy hơi thở chua cay của gã. Em ước gì có thể trốn thoát được đôi mắt đen băng giá đó. “Nào nhóc con,” hắn dụ dỗ.

“Tôi không giữ nó mà,” Harry trả lời, nắm tay lại nắm chặt quanh chiếc nhẫn. Vẻ mặt của tên cầm đầu vẫn không có cảm xúc, rõ ràng là không tin lời nói dối đó. Harry nuốt nước miếng và nín thở, hy vọng rằng gã sẽ buông tha mình.

“Nó đang ở trong tay trái thằng nhãi.” Gã đã chú ý đến cái siết tay kia.

“Vậy thì moi nó ra đi,” gã khác nói. “Ông muốn tụi này làm gì ?”

Một nụ cười âm độc lướt qua mặt gã cầm đầu lúc gã đứng dậy. Mắt Harry chưa bao giờ rời khỏi mặt gã.

“Ông chủ cũng sẽ không để ý khi mất một bàn tay đâu nhỉ ?” gã lè nhè. Vài tên cười khúc khích với câu đùa cợt đó khi nụ cười nhếch biến mất, để lại gương mặt vô cảm của gã. Bao tử Harry quặn lên với lời đề nghị đó và hình ảnh điên cuồng về bàn tay nằm chỏng chơ trên đất. Miệng tên cầm đầu mở rộng thành một nụ cười, tay hắn đi đến dưới áo. Một phút sau, nó tái xuất hiện với một khẩu súng.

“Còn tay kia, ông chủ cũng không để ý một xác chết đâu, mặc dù người sống thì thú vị hơn.”

“Đừng, xin ông…” Harry rên rỉ. Tay kia của gã mò vào trong túi và lấy ra một điếu xì-gà. Gã lấy bật lửa từ một tên khác và châm, làm một hơi hài, nhìn lên bầu trời đêm. Đồng bọn nhìn theo gã, không biết phải làm gì tiếp theo.

“Giết nó và lấy chiếc nhẫn đi. Gần nửa đêm rồi, cũng sắp đến giờ lũ cớm đi về. Làm cho sạch sẽ vào. Lần trước tao để chúng mày làm, rước vào cả lũ cảnh sát sau đầu ông chủ. Cuối cùng, Fudfa là thằng phải ra đi, nhớ không ?”

Cả bọn run lẩy bẩy.

“Hoặc tao sẽ làm,” gã nói khi khóa mắt với Harry đang kinh hoảng. “Mày nói gì đi nhóc con của tao ? Mày có thể chọn nhanh hay chậm.”

Toàn thân Harry tê cóng trước những câu đó. Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng đau xót khi em nhắm mắt lại, nói những lời trăn trối. Gã đàn ông coi nó như một lời đồng ý với yêu cầu, vì một tiếng click vang lên, gã đã lên nòng. Harry thì thầm lời xin lỗi với lũ bạn và Percy khi em cảm thấy miệng súng ấn vào đầu.

“Xóa hết dấu vết đi,” tên cầm đầu rít lên. Một tiếng click khác vang lên.

Sự yếu ớt bao trùm lấy óc em khi gã chuẩn bị làm xong việc. Em chẳng có một đêm yên bình để ngủ trong mấy ngày nay. Tốt rồi, em sẽ chết khi đang ngủ. Vậy là tốt. Trí óc em vẫn cảnh giác với tiếng click thứ ba khi cơ thể lả đi vì kiệt quệ. Nắm tay bao lấy chiếc nhẫn cũng thả lỏng và em chờ đợi, chờ đợi cái chết đến gần.

Và rồi họng súng cứng lạnh đột nhiên rời khỏi. Một tiếng nắm đấm thi vào mặt vang lên. Harry run lẩy bẩy.

“Chúng mày tính làm gì em ấy !!”

Cái gì ?

Rầm !
Tiếng ai đó ngã vào tường. Harry mở mắt ra, cố xem chuyện gì đang xảy ra.

Một bàn chân đá vào bọn chúng tại chỗ riêng tư. Tên lúc nãy ngồi lên em bất ngờ bị thụi một đấm vào bụng. Khẩu súng văng ra khỏi tay tên cầm đầu, và chẳng hề báo trước, đột nhiên đặt trên đầu gã.

Năm gã gục xuống đất. Một gã tay giơ lên đầu. Thực quỷ dị.

Và giọng nói đó.

Draco Malfoy.

“Hừm, chúng mày làm gì với bạn tao ở chỗ này ?” Anh rít lên, một vẻ nguy hiểm đeo trên mặt. Tên cầm đầu trợn trừng mắt trong sợ hãi khi nhìn thấy vũ khí của mình đang xoay nòng về phía mình. Năm gã khác đông cứng trên sàn, lắng nghe.

“Nó… nó đã lấy cắp… của…”

“Sao cây súng này được lên đạn hả ?” Draco hỏi bằng giọng lạnh tanh.

“Ư….”

“Mày tính giết bạn tao hả ?”

“Nó…nó…”

“Mày nhận ra tao là một khách hàng đáng giá của quán rượu mà chúng mày mở đằng sau cửa hàng nhỏ phải không hử ?” anh ngắt lời, giọng điệu trầm tĩnh lại. “Mày có thực sự muốn nếm mùi thua lỗ hả, vì tao biết rất nhiều chỗ lớn trong thành phố không phải của chúng mày.”

“Ư…”

“Và tao tin là đám côn đồ chúng bây cũng biết giờ lịch đi tuần của lũ cớm.”

“Chúng tôi không b…”

“Vì có một chiếc xe cớm đang lượn lờ quanh đây. Chỉ cách vài con phố. Tao có gọi họ đến và tiễn chúng mày đi. Mày trông có vẻ muốn thử lắm. Mày có cần cớm chở mày về không ?”

“Kh…. Không…”

“Vậy tụi bây đi được chưa ?”

“Đượ…”

“Vậy biến đi,” anh nạt, rút khẩu súng về, vẫn sẵn sàng bắn nếu cần. Sáu tên nhanh chóng bò dậy và chạy ra khỏi hẻm, lảo đảo dọc con hẻm. Khẩu súng của Draco vẫn chìa về phía bọn chúng cho tới khi chúng đi mất. Harry thở phào nhìn chúng đi. Một hơi dài thoát ra khỏi miệng và em bắt đầu nhắm mắt lại.

Không hề báo trước, một bàn tay nắm lấy cổ áo em, buộc em đứng dậy. Harry giật mình, nhanh chóng đứng dậy, một tay dựa vào vai Draco và cố gắng trụ người lại, nếu ngã nữa thì thật kì cục. Draco ôm lấy em khi em đứng thẳng dậy.

“Cảm ơ…”

Chát.

Em sững cờ khi âm thanh đó vang lên trong tai. Em chớp mắt vài lần, nhận lấy nó và xoay đi khỏi gã tóc vàng sau khi chạm phải ánh mắt muốn giết người kia. Em có thể cảm nhận được cái nhìn rựa lửa của Draco nhắm về phái em, gương mặt em đỏ bừng vì nhục nhã.

“Em là thằng ngốc nhất mà tôi từng gặp,” Draco nạt em. Harrry không nói nên lời và nìhn xuống đất, chăng muốn trả lời.

“Em không biết cái tiệm đó là một quán rượu trá hình sao ? Em không biết cái thành phố này đầy những nơi như thế hả ?

“…Không,” em trả lời.

“Em đang nghĩ gì vậy hả ?!”

“Em không biết.” Em đưa tay lên và lau nước mắt đi.

Em có thể nghe thấy Draco hít một hơi thật sâu.

“Em xin lỗi,” Harry xin lỗi, không biết tại sao mình lại không kể ra những gì mà mình phải nói với người khác.

“Đần độn.” Draco khẽ gắt. Harry quay đi và lùi lại một bước. Nắm tay em vẫn nắm chặt chiếc nhẫn, mắt dán vào nền đất. Em thật xấu hổ đến nỗi không thể nhìn vào Draco. Draco bước về phía em ,và em lại lùi ra sau.

“Lúc đứng ở ban công anh thấy em chạy đi,” Draco lặng lẽ nói sau khi hít một hơi thật sâu. Một cục đá lại chèn giữa cổ họng Harry. Những giọt nước mắt nóng hổi ngập trong mắt. Nước mắt lại đốt cháy làn da khi lăn qua vết bầm xước. Em mặc chúng rơi. Một mắt em giờ đã chuyển sang màu xanh tím. “Sao em lại chạy đi ?”

Em khẽ ho, cảm thấy bản thân giống như một đứa trẻ nhỏ bị ba mẹ mắng. Cơ thể em run lên.

“Em tìm tôi, và rồi lại bỏ đi.” Draco lại nói. Harry sụt sịt và thở dài, cố gắng để cho bản thân bình tĩnh lại để trông không giống như một thằng ngốc khi đáp trả. Nhưng nó chỉ khiến em khóc nhiều hơn.

“Sao em lại đi lên gõ cửa ? Anh sẽ để quản gia mở cửa cho em,” Draco nói. “Nhưng không, em rời khỏi anh không một lý do nào cả và đi ăn cắp nữ trang mà tụi côn đồ làm chủ ! Và em còn để mình bị bắt ! Giờ thì nhìn mình đi ! Em thật thảm hại !”

Thậm chí cả Draco cũng nghĩ rằng em thảm hại. Môi dưới Harry run run khi nước mắt đua nhau đong đầy trong mắt giống như nước trong vòi.

“Sao không nói gì thế hả ?”

Harry hít một hơi thật sâu và lầm bầm trả lời.

“Sao hả ?” Draco nạt. Harry lại lấy một hơi khi im lặng sắp xếp từ ngữ. Xa xa, họ có thể nghe được tiếng còi hụ của xe cảnh sát.

“Anh… Anh đa…. Đang bận,” cuối cùng em nói. Em lại buông ra một tiếng nức nở khi sự im lặng lại lan ra. Gương mặt em đau đớn khi ống tay áo bẩn chạm vào vết thương.

“Không, anh không bận,” Draco lặng lẽ trả rời sau một phút sững sờ.

“Có… anh có… Có ai đó… ở…. Trong p…. phòng anh…. Và….” Harry ngừng lại.

“Em đang tính nói gì hả ?”

“Có một người phụ nữ ở trong phòng của anh !” Cuối cùng Harry hét lên, gương mặt đỏ lừng vì câu nói đó. Em lùi lại xa hơn, rời khỏi tầm với của Draco nếu như Draco muốn tát em.

Chàng trai tóc vàng gì hỗn loạn nhìn. “Dĩ nhiên là có phụ nữ trong phòng anh. Anh vừa mua cô ta ở một quán bar và rồi em…” anh ngừng lại, suy nghĩ về những gì Harry nói. “Em…” anh lặp lại.

Harry chỉ gật đầu, chờ Draco hét vào mặt mình.

“Em đến tìm anh và bỏ đi vì cô ta,” Draco thì thầm trong hoài nghi. Harry lại gật đầu. “Anh…” Tóc vàng ngừng lại, không biết phải nói gì.

“Em… cần… cần… tiền,” Harry nói trong cơn nức nở. “Và em n… nghĩ rằng a… anh có thể có ở nhà….”

“Ừm, anh ở nhà.”

“Em nghĩ…. nghĩ rằng anh có… thể… thể ở nhà một mình…” Harry nói với hơi thở run run. “Và em n… nghĩ… nghĩ rằng anh vẫn… vẫn sẽ…”

Đôi môi ngừng lại. Một đôi tay ôm lấy hông em. Một chiếc lưỡi liếm lên môi dưới, trêu chọc lấy nó. Em cảm thấy có thứ gì đó dịu dàng vuốt ve môi dưới khi một đôi tay chạm lên mắt em rồi lần xuống hai má. Chiếc lưỡi luồn qua môi và đi vào trong. Cả cơ thể Harry giãn ra và yếu ớt. Tay em buông chiếc nhẫn ra, mặc nó rơi trên đất khi vòng tay mình qua cổ Draco, chìm trong nụ hôn.

Draco muốn em. Ý nghĩ này khiến trái tim em đập loạn. Harry chẳng buồn quan tâm đến sự đau nhức trên đôi môi bầm tiếm, hay xương sườn vỡ nát, vẫn chìm trong đê mê thưởng thức đôi môi đó. Cuối cùng họ buông nhau ra, cánh tay Draco vẫn ôm lấy em.

Draco vẫn cần em.

“Giờ thì nói cho anh biết lý do,” anh yêu cầu.

“Em đã nghĩ rằng anh không cần em nữa,” Harry trả lời.

“Tại sao chứ ?”

“Vì em đến tìm anh chỉ vì tiền và vẫn còn nợ anh…”

“Em không nợ anh thứ gì cả.” Draco nói chắc nịch. “Là em làm ra.”

“Em là con trai, và em rất thảm hại. Còn anh đã có cô ta và anh còn còn…”

“Em trông rất xinh đẹp.”

“Em bị biến dạng rồi.”

“Vậy chúng ta chỉ cần tái tạo lại em thôi,” Draco trả lời và vờn lấy bàn tay Harry. Harry kéo tay lại.

“Em cần tiền,” em nói lớn. Chàng trai tóc vàng xoay lại.

“Anh biết,” anh nói. “Ngay ngày mai anh sẽ chuẩn bị tiền cho em…”

“Là năm ngàn dollar.”

Tóc vòng khẽ chấn động và hoài nghi nhìn Harry, vẻ sững sờ hiện lên gương mặt tái nhợt anh tuấn. “Làm sao mà…”

“Ba em chết rồi. Ổng tự sát.”

“Thật buồn…” Draco mỉa mai, nghĩ về ba ruột mình. Harry ngừng lại, đông cứng trước câu trả lời móc mỉa đó trước khi vất nó qua một bên.

“Ông ấy để lại cho em một món nợ.”

Draco ngừng lại. “Ổng bỏ lại cho em một món nợ năm ngàn dollar và nhảy từ mái nhà.”

“Là nóc nhà thờ, không phải nhà em.”

“Em nợ một gã nào đó năm ngàn dollar,” Draco nói, chẳng buồn quan tâm đến việc đính chính đó.

“Chủ nợ đã đến tìm chỗ tụi em ở và… và phá hủy nó. Hắn nói rằng hắn sẽ giết bạn em nếu em không có tiền trong ngày mai và em thì chẳng có lấy một xu, nên em đã tìm đến anh…”

“Vậy sao em không đến tìm anh từ đầu ?” Draco vặn hỏi.

Harry nuốt nước miếng. “Em vẫn còn nợ anh…”

“Anh đã bảo là em tự kiếm ra được !”

“Bằng việc ngủ với anh.”

“Vậy thì có gì sai ?”

“Em trở thành một kẻ bán thân,” Harry trả lời. “Với một người đàn ông.”

“Em chờ cả tuần mới đi gặp anh trong khi em đã có thể có được số tiền đó chỉ trong một ngày và bạn em trở về trong hai ngày. Em không phải là thánh, Harry. Đừng cố nữa !”

“Em không tỏ ra là thánh ! Em chỉ cố để mình không phải là một tên điếm !” Harry gạt ra khỏi vòng tay của Draco. Tóc vàng chỉ ôm chặt hơn.

“Không, em không phải là điếm. Nhưng em thật ngốc và không biết nghĩ.” Harry cắn môi và nhìn đi. “Không, nhìn anh này.” Em lại nhìn về phía Draco.

“Nào, em nợ tiền của ai ?” Draco hỏi, đổi chủ đề.

“Tom Riddle,” Một khắc yên tĩnh sau khi cái tên được nói ra. Harry nghĩ mình thấy gương mặt Draco thoáng sầm lại.

“Và bao nhiêu tiền ?” cuối cùng anh hỏi.

“Năm ngàn.”

Draco thở dài lần cuối. “Đi theo anh.”


Đọc thêm!

Đại thúc thượng ngộ lang chương 117 - 119

Chương 117



"Còn dám nói không phải !" Nhiên Nghị tát vào một bên mông của nam nhân, nam nhân khẽ run rẩy, Nhiên Nghị tiếp tục ghé vào lỗ tai hắn nói, "Tao nói mày đừng đến gần Thư Diệu, mày rốt cục muốn hại anh em của tao tới khi nào, tránh xa Thư Diệu ra một chút."

"Tôi không có đến gần ai..." Nam nhân thực vất vả biểu đạt ý nghĩ của mình, trong không gian hẹp hòi, không khí pha loãng làm cho hắn không thở ra hơi nổi, hơn nữa trong cơ thể hàm chứa hỏa nộ của Nhiên Nghị, khiến nam nhân chỉ có thể phát ra tiếng nghẹn ngào chua xót, mỗi một đợt trừu sáp mãnh liệt của Nhiên Nghị, thân thể nam nhân lại run lên.

Nhiên Nghị ôm lấy eo nam nhân nhanh chóng thẳng tiến, hông nam nhân bởi vì tốc độ kịch liệt mà chấn động, tiếng hít thở dồn dập của nam nhân đi vào tai nam nhân càng rõ ràng, tiếng thân thể va chạm xoay quanh thang máy u ám, nam nhân cúi đầu rên rỉ thống khổ.


Mỗi một lần tiến vào thân thể nam nhân lại co rút cực điểm, trong cơ thể kia phun trào ra ý tứ phóng túng, kích thích hắn đại não, thậm chí cả thân thể hắn sắp tê liệt, hai chân run rẩy hàm chứa "cự thú" điên cuồng hung mãnh, Nhiên Nghị ôm sát lấy thân thể vô lực của nam nhân, nâng lên một chân của nam nhân, càng thêm dễ dàng tiến vào bí huyệt nóng ướt kia.

Nam nhân bị xâm nhập đến rối loạn, cho đến khi cảm giác được một dòng nhiệt lưu dũng mãnh đi vào trong thân thể, bàn tay ôm bên hông lại càng nắm chặt, đùi cũng bị trói chặt, đồng thời bên tai truyền đến tiếng thở dốc của Nhiên Nghị, hai mát nam nhân bị hơi thở của kẻ phía sau phả đến nóng rực.

Sau khi ổn định hơi thở, Nhiên Nghị mới rời khỏi nam nhân, y xoa xoa đột khởi trức ngực nam nhân rồi mới thả hai tay nam nhân ra, khi nam nhân chật vật kéo quần lên, Nhiên Nghị đã ăn mặc chỉnh tề, khôi phục bộ dáng bình thường, nam nhân cảm thấy bản thân xui xẻo đến cực điểm, thang máy đúng lúc này lại lung lay vài lần, đèn lại sáng lên.

Thang máy đã sửa xong.

Nhiên Nghị đánh giá bộ dáng chật vật của nam nhân, từ trong túi lấy ra một sợi vòng cổ, khẽ đung đưa trước mặt nam nhân, "Có nhớ đây là cái gì không, ngươi nếu còn dám câu dẫn anh em của ta, ta không thể cam đoan vợ ngươi sẽ an toàn." Y ác độc cười.

Nam nhân ngây ngẩn cả người, trên vòng cổ là nhẫn kết hôn của hắn và Tâm Nghi.

"Cậu bắt Tâm Nghi ?" Nam nhân hoài nghi nhìn y, trong lòng vừa lo lắng vừa sợ hãi.

"Đừng nói khó nghe như vậy, là ta mời ả đến làm khách." Nhiên Nghị lộ ra nụ cười chiến thắng, y biết chỉ cần có ả đàn bà kia trong tay, Lâm Mộ Thiên sẽ nghe lời y, hơn nữa trong bụng ả còn có đứa con của Vĩnh Trình, đứa nhỏ đó là lợi thế tốt nhất của y.

"..." Nam nhân không thể nói nên lời, bởi vì bản thân vô năng nên Tâm Nghi mới bị bắt, trong lòng của y thực khổ sở, cảm thấy thực có lỗi với Tâm Nghi, Tâm Nghi ở trong tay Nhiên Nghị nhất định chịu không nổi.

"Không cần mang ý xấu gieo cho ta, ta cũng không phải loại gặp đàn bà kiểu gì cũng chạm vào, ta cũng không ngờ Vĩnh Trình cũng ngươi lại đi thích mặt hàng loại này."

Nam nhân đại khía đã biết mục đích bắt Tâm Nghi đi của Nhiên Nghị, hắn cảm thấy bản thân thật vô dụng, cảm giác tội lỗi trào dâng, hắn trầm mặc, sắc mặt tái nhợt vì chịu đả kích rất lớn.

Nhiên Nghị nhìn chằm chằm gương mặt thống khổ của nam nhân một chốc, không hiểu sao trong lòng lại quặn lại, y thầm mắng một tiếng gặp quỷ, quặn cái gì mà quặn, cửa thang máy vừa mở ra, y liền nhanh chóng rời đi.





Chương 118



Y chỉ là cảm thấy thân thể nam nhân không tồi, còn việc khác, y sẽ không nghĩ đến, cũng không muốn nghĩ đến....

Nam nhân không biết bản thân làm sao đi ra thang máy, chỉ nhìn thấy bên ngoài có rất nhiều phóng viên, còn có bảo an không ngừng giải hích vấn đề thang máy trục trặc vừa rồi, nam nhân không phát hiện ngoài thang máy dán thông báo bảo trì, một màn tình ái vừa rồi đã đả kích tinh thần nam nhân rất nhiều, đi đến đám phóng viên vẫn không lộ ra nụ cười, hôm đó Thư Diệu vì công việc buổi tối nên không đến đón hắn, mà người đến là Lâm Việt.

Lâm Việt phát hiện hắn không ổn, cũng không cho mình thay hắn tắm rửa, cũng không làm tình, chỉ để cậu đơn thuần ôm khi ngủ, Lâm Việt cả đêm không ngủ, bởi vì buổi tối hôm đó, ngốc nam nhân Lâm Mộ Thiên cư nhiên ôm cậu khóc.

"Phát sinh chuyện gì ?"

Nam nhân lắc đầu.

"Anh nói cho em biết đi, em sẽ giúp anh."

Nam nhân vẫn lắc đầu, nhưng ánh mắt đỏ hoe, trốn trong lồng ngực cậu.

"Anh hai..." Lâm Việt ôm chặt bả vai run rẩy của nam nhân, nam nhân không muốn nói, là không muốn cuốn Lâm Việt vào chuyện của Nhiên Nghị cùng Vĩnh Trình, nam nhân lo lắng, rất lo, hắn sợ rằng mình khi nói ra lại càng làm cho câu chuyện thêm phức tạp, phức tạp đến mức hắn không khống chế được, cho nên hắn lựa chọn một mình đối mặt.



****



Sáng hôm sau nam nhân phải đi quay phim, Lâm Việt thức dậy đi tìm Thư Diệu thương lượng chuyện nam nhân, hai kẻ anh tuấn đối mặt vào nhau ở nhà ăn, khiến người bên ngoài thường xuyên ghé mắt qua.

"Anh ấy gần đây không thích hợp , rốt cục sao lại thế này, cậu đi tìm người thăm dò một chút đi." Trong mắt Lâm Việt tràn đầy lo ấu, ánh mắt bồng bềnh khung cảnh ngoài cửa sổ.

"Có phải lúc làm cậu dùng sức quá, làm đau anh ấy." Thư Diệu ngẩng mặt lên nhìn Lâm Việt, đôi mắt đen thăm thẳm mang theo ý cười, anh biết mối quan hệ giữa Lâm Việt và Lâm Mộ Thiên, chỉ cần nam nhân ở bên mình, anh cũng không ngại cùng Lâm Việt chia sẻ, trong nhận thức của Thư Diệu, anh không cảm thấy nam nhân ghét Thư Diệu.

Thậm chí nam nhân đối với Lâm Việt có phần đặc biệt....

"Tôi không có." Trong lòng Lâm Việt thực loạn thực phiền, cậu muốn biết nam nhân ở bên ngoài chịu ủy khuất nào, nhưng ngốc nam nhân kia lại chưa bao giờ nói ra, chỉ một mình đau khổ chịu đựng.

"Cậu thật sự nguyện ý cùng tôi bảo hộ Mộ Thiên sao ?" Thư Diệu đã cùng Lâm Việt đàm phán, anh muốn xác định Lâm Việt là không phải chơi đùa, nếu chỉ là chơ đùa vậy cũng không cần.... "Cậu nếu hiểu ý tôi, bằng một mình tôi thì không đủ, nếu cậu chỉ đùa vui, vậy thì sớm rời đi, đừng lãng phí thời gian."

"Không," Lâm Việt trả lời chắc chắn, cậu không phải là vui đùa, cậu là nghiêm túc. "Tôi sao có thể ngu ngốc để mình rời đi cho cậu độc chiếm anh ấy." Cậu nửa đùa nửa thật nói.

Thư Diệu nghĩ nghĩ, gật đầu : "Tốt lắm, tôi không hy vọng cậu về sau lại thương tổn anh ấy."

"Không cần cậu nói tôi cũng biết." Lâm Việt không kiên nhẫn nhíu mày, nhìn thấy ánh mắt vui sướng khi người gặp họa của Thư Diệu, cậu liền cảm thấy không được tự nhiên, nhưng lại không phản bác, cậu đối với nam nhân là thật tình, muốn hảo hảo chiếu cố ngốc nam nhân kia, cậu không phải là chơi đùa, nhưng cậu biết chỉ có một mình không thể có được nam nhân, chỉ có thể cùng Thư Diệu nhận thức, cùng bảo hộ nam nhân.



Chương 119



Trong suy nghĩ của Lâm Việt, cậu vốn cho rằng người nam nhân thích chính là Thư Diệu, lần trước nhìn thấy cảnh hai người làm tình trong phòng bệnh, cảm giác khó chịu lúc ấy còn khiến cậu nhớ rõ.

Hai người đều thực bất đắc dĩ, lại không thể không cùng đối phương chia sẻ ái nhân, bởi vì quyền chủ đạo hiện tại không ở trong tay bọn họ, ai.... có lẽ hai người đồng thời có được, cũng còn hơn cùng đánh mất.

Tuy rằng cũng không phải cảm thấy phương thức này phản cảm, nhưng là vì nam nhân, hai kẻ trẻ tuổi vĩ đại này vẫn phải làm như vậy.

"Buổi tối hôm nay tôi muốn đến đón anh ấy tan tầm, cậu đừng xuất hiện, miễn cho gây cản trở chúng tôi." Thư Diệu nói ra mong muốn của mình, trong lòng chờ mong cuộc hẹn buổi tối.

Lâm Việt không nói chuyện, chỉ cầm một phần hợp đồng đưa cho Thư Diệu : "Cái này cậu đưa cho anh ấy đi."

"Đơn ly hôn ?" Thư Diệu có chút kinh ngạc nhìn về phía Lâm Việt : "Loại chuyện này cậu như thế nào có thể bảo tôi đi làm, tôi không đưa đâu, nếu không thì cậu tự đưa đi, Tâm Nghi đối với tôi mà nói không tạo thành uy hiếp gì, tôi chỉ cần cùng một chỗ với Mộ Thiên là được, ly hôn hay không cũng không quan hệ."

"Có đưa hay không ?"

"Không."

"Không đưa cũng được, đêm nay để tôi đi đón anh ấy, cậu đừng đến." Lâm Việt chậm rãi thu hồi lá thư lại.

"Không được."

"Chờ tôi giải quyết xong, cậu lại đến."

"Nhưng..."

"Không nhưng nhị gì cả."

"Đừng nói chuyện kiểu đó với tôi, nói thế nào tôi cũng là tổng tài tập đoàn, cậu cũng phải tôn trọng đối tác một chút." Thư Diệu bất mãn, anh đứng lên không muốn nói tiếp, nếu Lâm Việt đã nói với anh, vậy vẫn để Lâm Việt đi giải quyết, anh không muốn thương tổ nam nhân, nhưng cũng không muốn người khác thương tổn nam nhân, bất quá Lâm Việt khiến cho anh yên tâm, tin tưởng Lâm Việt sẽ có phương pháp giải quyết tốt nhất.

Hai kẻ vốn từng ngầm đấu đá nhau, vì tương lai nam nhân, kết minh lại.

Lâm Việt nhợt nhạt nhấp một ly nước, chậm rãi tựa vào ghế, không biết ngốc nam nhân kia hiện tại đang làm cái gì ? Cậu gần nhất thường xuyên nghĩ đến nam nhân kia, loại tư vị thản nhiên ấy cũng không khiến Lâm Việt chán ghét, ngược lại còn thực hưởng thụ tư vị tuyệt luyến này, khiến cho cậu tìm được một sự ấm áp trong cuộc sống khiếm khuyết.

Anh hai....

Em nhất định sẽ đối xử tốt với anh.

*****

Bởi vì ngày hôm qua bị Nhiên Nghị đối xử tệ bạc, nam nhân hôm nay đi đường thực gian nan, khi quay phim xong đạo diễn còn quan tâm hỏi hắn có bị thương không, nam nhân đương nhiên nói không sao cả, chỉ có thể cố nén đau đớn mà đi nhập vai cùng một nữ diễn viên xinh đẹp,

Diễn xuất của hắn hôm nay không tốt lắm, liên tục NG, khiến cho nữ minh tinh thiếu chút nữa tức giận đến đánh người, nam nhân cảm thấy thực có lỗi, đạo diễn đến an ủi nam nhân đừng căng thẳng, bởi vì nam nhân bình thường đối xử với kẻ khác rất tốt, cho nến nhân viên công tác ở trường quay đều giúp hắn nói chuyện. Nam nhân thực lo lắng cho an toàn của Tâm Nghi, Tâm Nghi hiện tại ở chỗ của Nhiên Nghị, hắn biết Nhiên Nghị khẳng định sẽ đến tìm mình, khiến nam nhân không sao yên tâm được.

Hơn nữa hắn bay giờ còn không biết Vĩnh Trình thế nào, nghĩ đến Vĩnh Trình.... nam nhân cúi đầu nghĩ ngợ.

Lần trước Vĩnh Trình cufgn Thư Diệu náo loạn một trận thì không xuất hiện nữa, ngày đó Nhiên Nghị còn nói Vĩnh Trình cùng Tâm Nghi có gian tình, nam nhân không biết dùng tâm tình gì đi đối mặt, loại chuyện không ngờ này khiến cho hắn thương tâm, khiến cho hắn không biết phải đối phó thế nào, vợ mình cùng chủ nợ có quan hệ thân xác ? Hơn nữa bản thân hắn cùng Vĩnh Trình trong lúc đó cũng không đơn thuần.


Đọc thêm!