Thứ Hai, 24 tháng 6, 2013

Tìm thấy tình yêu trong đau khổ chương 16

Tiếng cửa sổ bị vỡ vang lên trong óc em như một giấc mơ. Tay em vồ tới, lấy bất kì thứ gì vừa tay. Em có thể nghe thấy tiếng một phụ nữ hét lên. Nhưng tiếng hét của bà vang lên và rơi vỡ giống như tiếng cửa kính.

Đó là một hoa tai trân châu…

Lấy cái đó, mày không thể đi mà không có cái đó….


“Ăn cướp !” người phụ nữ lại la lên khi bà chỉ vào em. Em giơ chân lên và dùng hết sức để đá vào bà qua một bên, không quan tâm đến kết quả cuối cùng là mình đã lấy được thứ đắt nhất trong tiệm : một chiếc nhẫn đính hôn bằng bạc 24k đính kim cương, đính với một chuỗi vàng xung quanh nhẫn. Viên kim cương cũng đã trị giá ít nhất một ngàn nếu em đánh giá nó qua kích thước.

Liệu có đủ không đây ? Em đã lấy đi hết mức có thể rồi…



Thời gian dường như trôi qua thật chậm. Nếu như có ai có thể làm thời gian chậm lại, mỗi giây cứ như được nhân lên mười. Em có thể nghe thấy tiếng hét từ người phụ nữ đang nằm trên đất. Em có thể thấy vẻ mặt vặn vẹo vừa đau đớn vừa tức giận khi bà ôm lấy đôi chân đang chảy máu, trừng mắt nhìn em. Cánh tay bà vươn ra, và miệng xổ ra hàng loạt từ nguyền rủa.

Đã làm rồi. Đã đá một cú thật mạnh.

Hai người đàn ông xuất hiện từ cánh cửa phía sau quầy. Người đàn ông mắt gấu trúc chỉ về phía Harry.

Phải chạy…


Em bắt đầu chạy, lại đá vào người phụ nữ trên đất một lần nữa. Bà rú lên trong đau đớn khi em chạy qua vài kẻ say xỉn lũ lượt trên đường. Trong tay, em vẫn nắm lấy mạng sống của bạn bè mình, những viên đá quý nhỏ xíu. Qua hai khu nhà, em có thể nghe thấy tiếng người phụ nữ la lên cùng với cơn thịnh nộ.

Mình đã đá bà ấy. Mình đã đá một người phụ nữ.


Không phải lỗi của em. Là bà ta đã ngăn em lại. Nước mắt ngấn lên trong mắt khi em rẽ qua một góc phố. Có hơn hai người, em có thể biết được từ tiếng bước chân. Em không biết mình đang đi đâu, nhưng em không dám đưa tay lên để lau nước mắt; tay em đang nắm lấy những thỏi vàng đánh cắp.

Tiền là mạng sống. Và mình đã đánh một người phụ nữ vì cái đó.

Là bà ta đã ngăn mình lại. Bà ta đã làm việc đúng.

Bạn bè tôi có thể sẽ chết.

Em thậm chí chẳng chùng chân khi một tiếng súng vang lên, buộc em phải ngừng lại đầu hàng. Chắc hẳn họ phải đến rất gần em. Bàn chân em cứ như một… cỗ máy. Đó là thứ thật sự hoạt động trong em lúc này, làm những hành động giống nhau theo một chỉ thị giống nhau, càng lúc càng gia tăng tốc độ.

Tiếng súng thứ hai vang lên.

Toàn thân em như muốn vỡ tung ra; em chẳng thể cảm nhận được mớ trang sức trong tay nữa. Đầu óc em càng lúc càng quay cuồng.

“Đứng lại !” một gã hét lên.

Liệu chúng có đủ năm ngàn không ?

Em chẳng thể nghe thấy tiếng súng thứ ba khi rẽ vào một góc đuwfng, thậm chí không nhìn xem mình đang chạy đi đâu. Có gì đó mách bảo với em rằng em đã đi nhầm đường, nhưng em xóa ý nghĩ đó ngay, không quan tâm. Những gì em có thể làm chỉ có bỏ chạy. Họ sẽ sớm ngừng đuổi theo em thôi. Nhưng đường này…

“Bắt lấy nó ! Nó chạy vào con hẻm đó ! ĐI !”

Cái gì ? Hẻm nào ?

Cơ thể em đâm sầm vào một tường gạch. Lực đâm này khiến cơ thể em lùi lại. Em gần như ngã xuống, nhưng nhanh chóng lấy lại thăng bằng trên chân. Tường gạch ? Hẻm ? Mình… Mình vừa…

“Nó đây rồi !”

Sao lại ngu quá vậy ! Mình lại chạy vào một con hẻm.

Giờ phải chạy đâu đây ? Quay đầu nhìn lại, em chẳng thấy một lối thoát nào, em có thể nghe thấy tiếng trái tim tràn ngập sợ hãi đang nhảy lên cổ họng. Em không thở nổi và đôi chân rã rời. Cánh tay vẫn cảm thấy kiệt quệ. Nước mắt lăn dài, nhưng mọi thứ dường như vô hình. Em nhấp nháy mắt. Lại những giọt nước mắt.

Có ai đó đột nhiên đẩy em xuống đất. Mớ trang sức trong tay tung tóe khắp nơi. Một tiếng khóc tìm đường ra trong cổ họng của em khi em cố nhặt lấy đám trang sức đó. Có ai đó đá vào bàn tay em, khiến chúng lại rơi xúông. Harry nhìn xung quanh tìm chủ nhân cú đá thì đột nhiên, có cái gì đó …. Một người đàn ông… ngồi lên em. Harry cảm thấy như xương sống của mình vỡ ra thành từng mảnh khi hắn đè lên ngực em. Em hét lên trong đau đớn khi nước mắt ngập nơi khóe mi.

“Tao bắt được thằng nhãi rồi,” gã đàn ông ngồi trên em nói với đồng bọn. Harry khẽ nức nở khi em xoay đầu qua nhìn chúng. Có sau người, một đang ngồi trên em, một đang cười mỉa mai em, dĩ nhiên là tên đầu đàn, bốn người đang nhặt lấy đám nữ trang rơi xung quanh.

Không ! Chúng là của tôi ! Harry nghĩ trong cơn giận khi em cố gắng đẩy gã kia ra. Gã gầm gừ và vặn tay em. Harry lại buông ra một tiếng thét khi nước mắt lại rơi xuống. Một bàn tay to bự bất ngờ nắm lấy cổ họng em. Hắn siết chặt tay quanh cổ em.

“Mày thấy sao nếu chúng ta giết nó và bỏ xác nó lại đây,” gã đang ngồi trên em đề nghị với ông chủ. Rầm ! Một nắm đấm thụi vào đầu Harry và em lại khóc. Gã đầu đàn lạnh lùng nhìn em và chẳng nói gì cả.

“Có đủ hết chưa ?” thay vào đó gã nạt vào bốn tên kia. Chúng đang bò bằng tứ thi, tìm kiếm gì đó. Trong tay chúng là đám trang sức. Harry lẵng lẽ nhìn khi một viên đá quý lấp lánh.

“Tất cả trừ chiếc nhẫn kim cương, làm từ Peru. Ông chủ đã trả một cái giá cắt cổ để có được nó,” một trong số bốn tên trả lời.

“Rồi, tìm đi,” tên đầu đàn lại gắt lên.

“Tao vẫn cho rằng nên giết thằng chuột con này,” gã ngồi trên em nói, nhe bộ răng vàng về phía Harry, “Rồi chúng ta lấy ruột nó cho lũ chó. Nghe thế nào, nhãi con ?”

Harry làm một tiếng nức nở đáp trả. Bàn tay trên cổ em lại siết chặt, khiến nó gần như đứt lìa.

“Chúng ta sẽ dần nó một trận trước,” tên đầu đàn cuối cùng nói. “Rồi chúng ta đưa nó đến chỗ ông chủ và nó sẽ bị trừng phạt.”

Trái tim Harry nhảy lên trong sợ hãi khi nghe thế. Cuộc trò chuyện giữa bọn chúng vẫn tiếp tục. Khẽ nuốt nước miếng và tập trung toàn bộ sức lục còn lại và tự động viên bản thân, em đưa một bàn tay lên bàn tay đang siết cổ mình, ấn sâu ngón tay lên lớp da dày cộm. Tên đang đè lên em hét thảm lên một tiếng. Tiếng thét khiến đầu em ong lên nhức nhối. Harry cạy bàn tay ra khi một cú đấm dộng vào đầu em. Em mặc cho xương sọ bị đập mạnh và cắn mạnh xuống bàn tay ấy, khiến gã phải thả tay ra. Tên đó nhảy ra và đá vào em khi em đang cố đứng dậy.

Một nắm đấm thụi vào miệng khi em đang đứng dậy. Một cây gậy đập vào chân em, khiến em ngã xuống lần nữa.

“Ranh con !” Tên đó chửi rủa.

“Không thấy cái nhẫn,” Harry nghe một trong bốn tên báo lại với thủ lĩnh khi màn mưa đấm cứ dội xuống. Đá đập vào tay em khi em cố che đầu. Một bàn tay thô ráp nắm lấy cổ tay em và vất em vào tường. Ngay lúc đó, em hoàn toàn biết chắc là mình sẽ tan nát. Nếu lại bị đánh, em chắc chắn sẽ chết.

Vậy mà, em vẫn nắm lấy chiếc nhẫn.

Tiền là mạng sống.

Nước mắt em lại ngập trong mắt, khiến cơn đau càng dữ dội. Một cú đá đậu lên người em. Một cú đấm. Một bàn tay lại siết lấy cổ em. Miệng em tràn đầy máu khi em bị khóa lại. Em ho ra một vũng máu.

Em xin lỗi, Percy, em nghĩ khi nước mắt chảy ướt mặt.

“Chết đi nhãi con,” tên kia rít lên.

Không…

Một con dao kề ngay cổ Harry. Em hớp lấy hơi trong sợ hãi, không thể di chuyển khi con dao làm một được nhỏ trên cổ, sâu vào trong da.

“Đã tìm khắp nơi rồi.”

Mình cần chiếc nhẫn này, Tay Harry nắm chặt lấy chiếc nhẫn khi bị rạch một vết khác. Tên đàn ông mỉa mai và lại kề dao ngay cổ Harry. Harry nuốt nước miếng, mở to mắt sợ hãi khi con dao ma sát vào da em. Ngay khi nó chuẩn bị đâm vào, gã lại rút dao ra và thụi thêm một cú trước khi đứng dậy.

“Con dao này vừa được mài hồi sáng. Tao không thể chờ được xài lần nữa đâu,” gã nói với một nụ cười âm hiểm.

“Kiểm tra người thằng nhóc chưa ?”

“Chưa ?”

Tôi sẽ không đưa cho các người.

“Ừm, lục soát nó đi !”

Ai đó lại đá em và em cảm nhận được quần áo em đang bị lục lọi tìm kiếm. Túi bị moi ra. Không có chiếc nhẫn. Harry vô thức nằm xuống khi bọn chúng tiếp tục tìm.

“Cạy nắm tay của nó ra,” tên đầu đàn ra lệnh.

“Không !” Harry đột nhiên la lên, bất ngờ bởi chính giọng của mình. Em chưa bao giờ khàn như vậy…. trong cuộc đời mình. Có đúng là mình đang nói không ? “Nó không có trong tay tôi đâu.” Một lời nói dối thực vô nghĩa.

Một gã khác khịt mũi và nắm lấy nắm tay em. Nắm tay khác của Harry ngay lập tức vung lên và đấm vào mặt gã đàn ông. Một cú đấm khác được đáp trả ngay tức khác.

Mình phải trốn khỏi đây.

“Nên giết nó đi !”

“Việc của chúng ta không phải là giết người,” tên cầm đầu nói khi gã cúi xuống để nhìn mặt Harry. Mặt gã gần tới mức Harry có thể ngửi thấy hơi thở chua cay của gã. Em ước gì có thể trốn thoát được đôi mắt đen băng giá đó. “Nào nhóc con,” hắn dụ dỗ.

“Tôi không giữ nó mà,” Harry trả lời, nắm tay lại nắm chặt quanh chiếc nhẫn. Vẻ mặt của tên cầm đầu vẫn không có cảm xúc, rõ ràng là không tin lời nói dối đó. Harry nuốt nước miếng và nín thở, hy vọng rằng gã sẽ buông tha mình.

“Nó đang ở trong tay trái thằng nhãi.” Gã đã chú ý đến cái siết tay kia.

“Vậy thì moi nó ra đi,” gã khác nói. “Ông muốn tụi này làm gì ?”

Một nụ cười âm độc lướt qua mặt gã cầm đầu lúc gã đứng dậy. Mắt Harry chưa bao giờ rời khỏi mặt gã.

“Ông chủ cũng sẽ không để ý khi mất một bàn tay đâu nhỉ ?” gã lè nhè. Vài tên cười khúc khích với câu đùa cợt đó khi nụ cười nhếch biến mất, để lại gương mặt vô cảm của gã. Bao tử Harry quặn lên với lời đề nghị đó và hình ảnh điên cuồng về bàn tay nằm chỏng chơ trên đất. Miệng tên cầm đầu mở rộng thành một nụ cười, tay hắn đi đến dưới áo. Một phút sau, nó tái xuất hiện với một khẩu súng.

“Còn tay kia, ông chủ cũng không để ý một xác chết đâu, mặc dù người sống thì thú vị hơn.”

“Đừng, xin ông…” Harry rên rỉ. Tay kia của gã mò vào trong túi và lấy ra một điếu xì-gà. Gã lấy bật lửa từ một tên khác và châm, làm một hơi hài, nhìn lên bầu trời đêm. Đồng bọn nhìn theo gã, không biết phải làm gì tiếp theo.

“Giết nó và lấy chiếc nhẫn đi. Gần nửa đêm rồi, cũng sắp đến giờ lũ cớm đi về. Làm cho sạch sẽ vào. Lần trước tao để chúng mày làm, rước vào cả lũ cảnh sát sau đầu ông chủ. Cuối cùng, Fudfa là thằng phải ra đi, nhớ không ?”

Cả bọn run lẩy bẩy.

“Hoặc tao sẽ làm,” gã nói khi khóa mắt với Harry đang kinh hoảng. “Mày nói gì đi nhóc con của tao ? Mày có thể chọn nhanh hay chậm.”

Toàn thân Harry tê cóng trước những câu đó. Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng đau xót khi em nhắm mắt lại, nói những lời trăn trối. Gã đàn ông coi nó như một lời đồng ý với yêu cầu, vì một tiếng click vang lên, gã đã lên nòng. Harry thì thầm lời xin lỗi với lũ bạn và Percy khi em cảm thấy miệng súng ấn vào đầu.

“Xóa hết dấu vết đi,” tên cầm đầu rít lên. Một tiếng click khác vang lên.

Sự yếu ớt bao trùm lấy óc em khi gã chuẩn bị làm xong việc. Em chẳng có một đêm yên bình để ngủ trong mấy ngày nay. Tốt rồi, em sẽ chết khi đang ngủ. Vậy là tốt. Trí óc em vẫn cảnh giác với tiếng click thứ ba khi cơ thể lả đi vì kiệt quệ. Nắm tay bao lấy chiếc nhẫn cũng thả lỏng và em chờ đợi, chờ đợi cái chết đến gần.

Và rồi họng súng cứng lạnh đột nhiên rời khỏi. Một tiếng nắm đấm thi vào mặt vang lên. Harry run lẩy bẩy.

“Chúng mày tính làm gì em ấy !!”

Cái gì ?

Rầm !
Tiếng ai đó ngã vào tường. Harry mở mắt ra, cố xem chuyện gì đang xảy ra.

Một bàn chân đá vào bọn chúng tại chỗ riêng tư. Tên lúc nãy ngồi lên em bất ngờ bị thụi một đấm vào bụng. Khẩu súng văng ra khỏi tay tên cầm đầu, và chẳng hề báo trước, đột nhiên đặt trên đầu gã.

Năm gã gục xuống đất. Một gã tay giơ lên đầu. Thực quỷ dị.

Và giọng nói đó.

Draco Malfoy.

“Hừm, chúng mày làm gì với bạn tao ở chỗ này ?” Anh rít lên, một vẻ nguy hiểm đeo trên mặt. Tên cầm đầu trợn trừng mắt trong sợ hãi khi nhìn thấy vũ khí của mình đang xoay nòng về phía mình. Năm gã khác đông cứng trên sàn, lắng nghe.

“Nó… nó đã lấy cắp… của…”

“Sao cây súng này được lên đạn hả ?” Draco hỏi bằng giọng lạnh tanh.

“Ư….”

“Mày tính giết bạn tao hả ?”

“Nó…nó…”

“Mày nhận ra tao là một khách hàng đáng giá của quán rượu mà chúng mày mở đằng sau cửa hàng nhỏ phải không hử ?” anh ngắt lời, giọng điệu trầm tĩnh lại. “Mày có thực sự muốn nếm mùi thua lỗ hả, vì tao biết rất nhiều chỗ lớn trong thành phố không phải của chúng mày.”

“Ư…”

“Và tao tin là đám côn đồ chúng bây cũng biết giờ lịch đi tuần của lũ cớm.”

“Chúng tôi không b…”

“Vì có một chiếc xe cớm đang lượn lờ quanh đây. Chỉ cách vài con phố. Tao có gọi họ đến và tiễn chúng mày đi. Mày trông có vẻ muốn thử lắm. Mày có cần cớm chở mày về không ?”

“Kh…. Không…”

“Vậy tụi bây đi được chưa ?”

“Đượ…”

“Vậy biến đi,” anh nạt, rút khẩu súng về, vẫn sẵn sàng bắn nếu cần. Sáu tên nhanh chóng bò dậy và chạy ra khỏi hẻm, lảo đảo dọc con hẻm. Khẩu súng của Draco vẫn chìa về phía bọn chúng cho tới khi chúng đi mất. Harry thở phào nhìn chúng đi. Một hơi dài thoát ra khỏi miệng và em bắt đầu nhắm mắt lại.

Không hề báo trước, một bàn tay nắm lấy cổ áo em, buộc em đứng dậy. Harry giật mình, nhanh chóng đứng dậy, một tay dựa vào vai Draco và cố gắng trụ người lại, nếu ngã nữa thì thật kì cục. Draco ôm lấy em khi em đứng thẳng dậy.

“Cảm ơ…”

Chát.

Em sững cờ khi âm thanh đó vang lên trong tai. Em chớp mắt vài lần, nhận lấy nó và xoay đi khỏi gã tóc vàng sau khi chạm phải ánh mắt muốn giết người kia. Em có thể cảm nhận được cái nhìn rựa lửa của Draco nhắm về phái em, gương mặt em đỏ bừng vì nhục nhã.

“Em là thằng ngốc nhất mà tôi từng gặp,” Draco nạt em. Harrry không nói nên lời và nìhn xuống đất, chăng muốn trả lời.

“Em không biết cái tiệm đó là một quán rượu trá hình sao ? Em không biết cái thành phố này đầy những nơi như thế hả ?

“…Không,” em trả lời.

“Em đang nghĩ gì vậy hả ?!”

“Em không biết.” Em đưa tay lên và lau nước mắt đi.

Em có thể nghe thấy Draco hít một hơi thật sâu.

“Em xin lỗi,” Harry xin lỗi, không biết tại sao mình lại không kể ra những gì mà mình phải nói với người khác.

“Đần độn.” Draco khẽ gắt. Harry quay đi và lùi lại một bước. Nắm tay em vẫn nắm chặt chiếc nhẫn, mắt dán vào nền đất. Em thật xấu hổ đến nỗi không thể nhìn vào Draco. Draco bước về phía em ,và em lại lùi ra sau.

“Lúc đứng ở ban công anh thấy em chạy đi,” Draco lặng lẽ nói sau khi hít một hơi thật sâu. Một cục đá lại chèn giữa cổ họng Harry. Những giọt nước mắt nóng hổi ngập trong mắt. Nước mắt lại đốt cháy làn da khi lăn qua vết bầm xước. Em mặc chúng rơi. Một mắt em giờ đã chuyển sang màu xanh tím. “Sao em lại chạy đi ?”

Em khẽ ho, cảm thấy bản thân giống như một đứa trẻ nhỏ bị ba mẹ mắng. Cơ thể em run lên.

“Em tìm tôi, và rồi lại bỏ đi.” Draco lại nói. Harry sụt sịt và thở dài, cố gắng để cho bản thân bình tĩnh lại để trông không giống như một thằng ngốc khi đáp trả. Nhưng nó chỉ khiến em khóc nhiều hơn.

“Sao em lại đi lên gõ cửa ? Anh sẽ để quản gia mở cửa cho em,” Draco nói. “Nhưng không, em rời khỏi anh không một lý do nào cả và đi ăn cắp nữ trang mà tụi côn đồ làm chủ ! Và em còn để mình bị bắt ! Giờ thì nhìn mình đi ! Em thật thảm hại !”

Thậm chí cả Draco cũng nghĩ rằng em thảm hại. Môi dưới Harry run run khi nước mắt đua nhau đong đầy trong mắt giống như nước trong vòi.

“Sao không nói gì thế hả ?”

Harry hít một hơi thật sâu và lầm bầm trả lời.

“Sao hả ?” Draco nạt. Harry lại lấy một hơi khi im lặng sắp xếp từ ngữ. Xa xa, họ có thể nghe được tiếng còi hụ của xe cảnh sát.

“Anh… Anh đa…. Đang bận,” cuối cùng em nói. Em lại buông ra một tiếng nức nở khi sự im lặng lại lan ra. Gương mặt em đau đớn khi ống tay áo bẩn chạm vào vết thương.

“Không, anh không bận,” Draco lặng lẽ trả rời sau một phút sững sờ.

“Có… anh có… Có ai đó… ở…. Trong p…. phòng anh…. Và….” Harry ngừng lại.

“Em đang tính nói gì hả ?”

“Có một người phụ nữ ở trong phòng của anh !” Cuối cùng Harry hét lên, gương mặt đỏ lừng vì câu nói đó. Em lùi lại xa hơn, rời khỏi tầm với của Draco nếu như Draco muốn tát em.

Chàng trai tóc vàng gì hỗn loạn nhìn. “Dĩ nhiên là có phụ nữ trong phòng anh. Anh vừa mua cô ta ở một quán bar và rồi em…” anh ngừng lại, suy nghĩ về những gì Harry nói. “Em…” anh lặp lại.

Harry chỉ gật đầu, chờ Draco hét vào mặt mình.

“Em đến tìm anh và bỏ đi vì cô ta,” Draco thì thầm trong hoài nghi. Harry lại gật đầu. “Anh…” Tóc vàng ngừng lại, không biết phải nói gì.

“Em… cần… cần… tiền,” Harry nói trong cơn nức nở. “Và em n… nghĩ rằng a… anh có thể có ở nhà….”

“Ừm, anh ở nhà.”

“Em nghĩ…. nghĩ rằng anh có… thể… thể ở nhà một mình…” Harry nói với hơi thở run run. “Và em n… nghĩ… nghĩ rằng anh vẫn… vẫn sẽ…”

Đôi môi ngừng lại. Một đôi tay ôm lấy hông em. Một chiếc lưỡi liếm lên môi dưới, trêu chọc lấy nó. Em cảm thấy có thứ gì đó dịu dàng vuốt ve môi dưới khi một đôi tay chạm lên mắt em rồi lần xuống hai má. Chiếc lưỡi luồn qua môi và đi vào trong. Cả cơ thể Harry giãn ra và yếu ớt. Tay em buông chiếc nhẫn ra, mặc nó rơi trên đất khi vòng tay mình qua cổ Draco, chìm trong nụ hôn.

Draco muốn em. Ý nghĩ này khiến trái tim em đập loạn. Harry chẳng buồn quan tâm đến sự đau nhức trên đôi môi bầm tiếm, hay xương sườn vỡ nát, vẫn chìm trong đê mê thưởng thức đôi môi đó. Cuối cùng họ buông nhau ra, cánh tay Draco vẫn ôm lấy em.

Draco vẫn cần em.

“Giờ thì nói cho anh biết lý do,” anh yêu cầu.

“Em đã nghĩ rằng anh không cần em nữa,” Harry trả lời.

“Tại sao chứ ?”

“Vì em đến tìm anh chỉ vì tiền và vẫn còn nợ anh…”

“Em không nợ anh thứ gì cả.” Draco nói chắc nịch. “Là em làm ra.”

“Em là con trai, và em rất thảm hại. Còn anh đã có cô ta và anh còn còn…”

“Em trông rất xinh đẹp.”

“Em bị biến dạng rồi.”

“Vậy chúng ta chỉ cần tái tạo lại em thôi,” Draco trả lời và vờn lấy bàn tay Harry. Harry kéo tay lại.

“Em cần tiền,” em nói lớn. Chàng trai tóc vàng xoay lại.

“Anh biết,” anh nói. “Ngay ngày mai anh sẽ chuẩn bị tiền cho em…”

“Là năm ngàn dollar.”

Tóc vòng khẽ chấn động và hoài nghi nhìn Harry, vẻ sững sờ hiện lên gương mặt tái nhợt anh tuấn. “Làm sao mà…”

“Ba em chết rồi. Ổng tự sát.”

“Thật buồn…” Draco mỉa mai, nghĩ về ba ruột mình. Harry ngừng lại, đông cứng trước câu trả lời móc mỉa đó trước khi vất nó qua một bên.

“Ông ấy để lại cho em một món nợ.”

Draco ngừng lại. “Ổng bỏ lại cho em một món nợ năm ngàn dollar và nhảy từ mái nhà.”

“Là nóc nhà thờ, không phải nhà em.”

“Em nợ một gã nào đó năm ngàn dollar,” Draco nói, chẳng buồn quan tâm đến việc đính chính đó.

“Chủ nợ đã đến tìm chỗ tụi em ở và… và phá hủy nó. Hắn nói rằng hắn sẽ giết bạn em nếu em không có tiền trong ngày mai và em thì chẳng có lấy một xu, nên em đã tìm đến anh…”

“Vậy sao em không đến tìm anh từ đầu ?” Draco vặn hỏi.

Harry nuốt nước miếng. “Em vẫn còn nợ anh…”

“Anh đã bảo là em tự kiếm ra được !”

“Bằng việc ngủ với anh.”

“Vậy thì có gì sai ?”

“Em trở thành một kẻ bán thân,” Harry trả lời. “Với một người đàn ông.”

“Em chờ cả tuần mới đi gặp anh trong khi em đã có thể có được số tiền đó chỉ trong một ngày và bạn em trở về trong hai ngày. Em không phải là thánh, Harry. Đừng cố nữa !”

“Em không tỏ ra là thánh ! Em chỉ cố để mình không phải là một tên điếm !” Harry gạt ra khỏi vòng tay của Draco. Tóc vàng chỉ ôm chặt hơn.

“Không, em không phải là điếm. Nhưng em thật ngốc và không biết nghĩ.” Harry cắn môi và nhìn đi. “Không, nhìn anh này.” Em lại nhìn về phía Draco.

“Nào, em nợ tiền của ai ?” Draco hỏi, đổi chủ đề.

“Tom Riddle,” Một khắc yên tĩnh sau khi cái tên được nói ra. Harry nghĩ mình thấy gương mặt Draco thoáng sầm lại.

“Và bao nhiêu tiền ?” cuối cùng anh hỏi.

“Năm ngàn.”

Draco thở dài lần cuối. “Đi theo anh.”


5 nhận xét:


  1. ايجيبت كلينيك افضل مراكز التجميل التى تهتم بعملائها وتقدم خدماتها بعناية فائقه فخدماتنا تشمل شد ونحت وتخسيس الجسم وحقن البلازما لنضارة الوجه وازالة شعر الجسم بالليزر وزراعة الشعر.
    للاستفسار والتواصل:
    01025873723-01550057331
    01550057332-01016363128
    https://9551.home.blog/
    https://clinic144.blogspot.com/
    https://clinic111.weebly.com/
    https://www.youtube.com/channel/UCZHUX1YNHuz-XupOpxG1vyQ>

    Trả lờiXóa