Thứ Sáu, 3 tháng 2, 2012

[HP fic] Tìm thấy tình yêu trong đau khổ chương 12 phần 4

Thời gian trôi qua như cơn gió, và trước khi mọi người kịp nhận ra, đã đến ngày hai mươi mốt tháng sáu.

Vì vài lý do mà không ai hiểu nổi, Percy chẳng khỏe lên tí nào. Cơn sốt có giảm, nhưng vẫn còn. Cơn ho, tuy nhiên, chỉ có tệ hơn. Thuốc đã hết từ hơn một tháng nay, chỉ còn chừa lại cho ăn bệnh của Percy trà và nước, như bác sĩ đã dặn.

Mọi người rất lo lắng, nhưng không ai gọi bác sĩ vì tờ hóa đơn lần trước và vì, đơn giản là, Percy không cho phép.

Tụi bây dám gọi gã đó không, anh nói giữa những tràng ho khi họ đã thửu vào đầu tháng Năm. Tao sẽ tự tử nếu tao biết tụi bây gọi hắn.

Anh nói rất thẳng thừng đến nỗi mọi người thấy sợ. Ron, người định đi gọi bác sĩ, ngay lập tức chạy trở lại thùng xe.

Từ ngày đó, các anh em của anh thực hiện mọi nhu cầu của Percy và có đôi lần, thậm chí phản ứng lại vì không có lý do nào cả trừ việc là anh hay ho. Trong vài tuần, Percy chán nản và chỉ định Dean là người duy nhất chăm sóc mình, mặc kệ những đứa em phàn nàn.

Hai mươi mốt tháng Sáu là một ngày ẩm ướt. Bầu trời xám xịt từ cơn mưa rào đêm trước. Vẫn còn chút mưa phùn, chỉ chút mưa đang rảo dọc thị trấn Manhattan, tạo thành tiếng rào rào. Trời hơi sương và ngọt đèn đường mờ nhạt, nhưng thể chỉ mới sáng sớm, mặc dù đã là hai giờ chiều.

Ron buồn chán ngồi yên một chỗ không biết bao lâu. Nó thử đếm cừu, lẩm nhẩm tất cả mọi bài thơ mà nó biết trong đầu, và liên tục quan sát cái thùng xe như thể nó chưa bao giờ ngắm qua.

Cặp song sinh đang lăn qua lăn lại một trái bánh giấy vỡ vộn. Cả hai đứa đều mang vẻ chán nản và uể oải. Trái banh bay từ đứa này sang đưa khác theo một nhịp đều đều.

Dean đang ở ngoài, “tận hưởng hoang dã”, như nó nói. Mọi việc nhà đã xong. Thùng xe sạch bong. Thức ăn trong hộp, được nấu trước bữa tối cả tiếng. Qua những cánh cửa sổ tí hon và mấy cái lỗ nhỏ của thùng xe, một người có thể thấy nó đang nhìn lên bầu trời, ngồi bất động.

Pery vẫn nằm như tượng trên tấm chăn. Đứa lớn nhất trong bọn nhìn thẳng lên, chớp chớp hàng my, đôi mắt trũng xuống. Đôi môi khô khốc và gò má ửng đỏ vì sốt. Hơi thở của anh chậm chạp và nặng nề. Đó là âm thanh duy nhất trong phòng.

Anh muốn của động, muốn làm gì đó, muốn có ích. Đây không phải là tình trạng nên có. Anh muốn kiếm thịt về cho nhà, anh muốn nuôi bọn họ sống sót. Chứ không phải Harry.

Thực yên lặng, Percy yếu ớt nghĩ. Thậm chí cả Ginny. Mà em ấy đang ở đâu ? Mỗi lần mình thức giấc, mình chẳng thấy em ấy.

Anh muốn hỏi, nhưng cổ họng anh rát quá. Anh sợ là khi anh bắt đầu nó, anh sẽ lại ho. Mà ho thì không tốt.

Mình muốn đứng đậy.

Cái banh giấc cặp sinh đôi đang vọc rơi ra khỏi nhịp điệu bình thường và lăn đi. Fred và George đồng thanh thở dài và đảo mắt, trước khi không làm gì cả trừ việc chán nản.

Percy liếc nhìn trái banh ngừng lại gần cái cột đỡ góc của thằng xe. Anh chớp mắt hai lần, một cách chậm chạp. Ngón tay anh khẽ nhích, muốn vươn ra và cầm lấy trái banh nhàu nát trong tay, để chứng mình rằng anh vẫn có thể di chuyển.

Bàn tay trái của anh di chuyển chậm chạp dưới tấm mền mỏng, anh vươn nó ra xa hơn, mong muốn chạm được trái banh. Những đứa em trai nhìn thấy và nhanh chóng nhảy dựng lên , chạy đến bên anh, cố gắng giúp – hay để anh nằm xuống một lần nữa.

“Percy, anh làm gì vậy ?” Ron hỏi khi anh cầm lấy cánh tay đang duỗi ra của Percy, nhét chúng lại vào tấm chăn.

“Anh muốn,” Giọng Percy rầu rĩ. Một tiếng ho nhỏ thoát ra khỏi môi và anh nuốt xuống, cố gắng hết sức để chặn lại, “Anh chỉ muốn di chuyển.”

“Anh không nên động đậy,” Ron gắt. “Chỉ nằm đó và nghỉ ngơi đi. Tụi em sẽ lấy bất cứ thứ gì mà anh cần.”

“Giúp anh ngồi dậy,” Percy lì lợm thì thầm bằng một giọng yếu ớt, giơ một bàn tay lên, “Anh muốn ngồi dậy.”

“Nằm xuống…”

“Anh….” Khụ khụ. Percy lại nuốt nước miếng và run rẩy khi cơn đau dấy lên cô họng.

Ron nhăn nhó khi anh trai nó quay đầu và ho sù sụ trng tấm chăn.

Bàn tay phải của Percy níu lấy góc chăn khi anh ho và nhanh chóng vò lấy nó.

“Percy, nằm xuống và để em lấy cho anh ít nư….”

“Không,” lại một câu trả lời ương bướng. “Giúp anh dậy.”

“Percy….”

Percy vặn vẹo trong đau đớn khi gập cong hai tay. Anh liếm đôi môi khô khốc khi anh chậm rãi tự ngồi dậy. Mỗi cơ thịt của anh đều nhức nhối. Những đứa em đỡ lấy lưng anh khi anh từ từ ngồi dậy khỏi “giường”. Họ nhìn nhau với vẻ bất đắc dĩ khi anh cố bước đi, loạng choạng từ nhữung bước đầu tiên.

Fred đỡ lấy anh ngay khi anh vừa ngã.

“Ôi chết tiệt Percy.” Fred chửi thề khi nó đỡ Percy dậy. “Nếu anh muốn trái banh khốn kiếp đo thì để em đi lấy…”

“Để anh tự lấy.” Anh nói lần cuối, bằng thái độ ương bướng và ra lênh. Cổ họng anh đau rát, muốn ho lần nữa. Nhưng anh sẽ không ho, không thể, khi mà anh gần đến nơi rồi. Anh cố gắng bước đi, được hai bước, vừa đủ để chạm lấy trái banh, vẫn ở sát cái giỏ của Ron.

Anh nhắm mở mắt vài lần và khẽ nhìn vào đỉnh của cái giỏ. Lắc lắc đầu để thanh tỉnh, anh cuối xuống nhặt trái banh, Ron ngay lập tức chạy đến bên anh, giữ tay anh lại.

Percy té rầm xuống sàn, va vào cái giỏ của Ron.

“Cẩn thận. Cẩn thận,” Ron thì thầm, đỡ anh lên.

“Cái hộp gì vậy ?” Percy bất chợt hỏi, chỉ về cái hộp gỗ cũ xì rơi ra từ cái giỏ. Ron tái nhợt đi, nhìn về cái hộp chứa.

“Ô, cái đó à ?” Nó cười căng thẳng. “Không có gì. Chẳng có gì cả. Hộp đồ cá nhân của em thôi. Em để… đồ… ở trỏng.”

Percy gật đầu và nhắm mắt lại. Một tiếng thở dài mệt mỏi thoát ra từ đôi môi khô, trắng bệch của anh. Tay anh anh khẽ run, làm rơi trái banh mà anh đang cầm. Gương mặt anh vặn vẹpo trong đau đớn khi anh nuốt nước miếng. Ron và cặp sinh đôi nhìn anh. Cuối cùng anh mở mắt, nhìn Ron.

“Anh nhìn nó được không ?” Anh hỏi bằng giọng run run, “Anh có thể mở nó ra và….”

“Không !” Ron nhanh chóng trả lời, khiến Percy nhìn nó với vẻ hoài nghi. “Ý là, đó là đồ riêng tư của em. Em không muốn ai nhìn thấy nó.”

Đứa anh lớn gật đầu hiểu biết.

“Được rồi, được rồi.” Percy lầm bầm, “Ginny đâu ?”

“Nó ở ngoài, Percy à, ra ngoài rồi.”

“Em ấy không bao giờ ở đây nữa,” Percy nói nói, “Em phải giữ em ấy gần gia đình Ron à. Ai mà biết được em ấy có thể làm gì bên ngoài với lũ lông bông ngoài kia….” Anh ngừng lại để nuốt nước miếng. “Con phố…. Chúng thích chơi trò chơi với mấy bé gái.”

Ron chớp mắt và cắn môi dưới.

“Được rồi, Percy,” nó nói nhỏ. “Nằm xuống và nghỉ ngơi đi.”

“Tụi nó đưa cho em ấy nhiều thứ. Tiền,” Percy nói tiếp. “Và rồi em ấy sa ngã. Ginny có thể hoạt bát, nhưng em ấy quá ngây thơ về lũ đàn ông và gái gọi…” Một khoảng ngừng khác khi Percy thấy rát cổ họ, quyết định không ho một tiếng nào trước mặt ron. “Em ấy có thể bị bắt cóc. Hoặc cưỡng bức.”

Ron lắc lắc đầu và hơi thở nó ngắn lại.

“Nó không có bị vậy đâu.” Nó buông ra một tiếng cười giả tạo. “Ginny sẽ ổn thôi, Percy, đừng lo lắng nữa. Ngủ đi.”

Nó giúp Percy nằm lại trên “giường”.

“Để em lấy nước,” Ron đề nghị.

“Không, không cần.” Percy khép môi lại và thở một hơi dài, chậm chạp.

“Chắc không ?”

“Để anh nghỉ ngơ đã.”

Ron gật đầu và nhẹ nhàng đặt một bàn tay lên bàn tay của Percy.

“Nghỉ đi.”

“Bảo Ginny cẩn thận.”

Một nụ cười yếu ớt. Percy nhắm mắt lại và chìm vào giấc ngủ. Cả cơ thể anh rũ đi.

“Trông chừng Ginny…” Anh nói trong trong giấc ngủ, khiến Ron giật mình, nó vẫn đang nắm tay anh.

Đứa nhỏ nhà Weasley chớp mắt, nuốt lại hàng lệ và đưa tay Percy lên môi, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên mu.

Chúa ơi, chúng ta đã trễ rồi Percy ạ. Em ấy đã đi rồi.
Đọc thêm!

Đại thúc thượng ngộ lang chương 70 - 71

Chương 70

Vậy hai, tư, sáu là ai ?" Vĩnh Trình khẽ híp mắt, cười khẽ thuận miệng hỏi nam nhân.

"Hai, tư, sáu thì Vĩnh Trình đến công trường gặp tôi, có đôi khi cũng đến câu lạc bộ đón tôi tan tầm." Nam nhân vừa trả lời câu hỏi của Vĩnh Trình, vừa đưa miếng táo qua, trì độn nam nhân cũng không phát hiện cảm xúc khác thường trong mắt Vĩnh Trình.

"Anh cùng Lâm Việt bắt đầu từ lúc nào ?" Nằm trên sô pha, thanh âm nói chuyện rất nhỏ, trong phòng khách đêm khuya, chỉ có tiếng vang phát ra từ TV.

Đêm khuya chỉ còn tin tức, mà Tâm Nghi đã sớm ngủ, đương nhiên không có tham dự vào cuộc trò chuyện của hai người họ, Lâm Mộ Thiên lo lắng đánh thức Tâm Nghi, bảo Vĩnh Trình giảm tiếng TV lại, Vĩnh Trình cũng làm theo đề nghị của nam nhân.

Lâm Mộ Thiên nói cho Vĩnh Trình chuyện bản thân cùng Lâm Việt, là từ trước khi nhóm hát giải tán, Vĩnh Trình nhịn xuống cảm giác muốn đánh nam nhân, nghe nam nhân kể xong, biết nam nhân không phải tự nguyện, trong lòng anh thoải mái rất nhiều, đồng thời lại cảm thấy nam nhân đáng thương như vậy, lúc nói chuyện bả vai đều run rẩy, hơn nữa ánh mắt còn hồng hồng như muốn khóc.

Anh vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Mộ Thiên lộ ra vẻ mắt này, không khỏi.... tâm cũng mềm đi ! Anh thuận miệng an ủi vài câu, nam nhân lộ ra vẻ mặt cảm kích, biểu tình như vậy khiến trong lòng Vĩnh Trình dâng lên một cỗ ấm áp kỳ dị.

Anh gọt táo, nhìn thấy vẻ mặt tươi cười ủy khuất này của của nam nhân, nam nhân này sống thật đúng mệt mỏi...

Vĩnh Trình trong lòng có chút đắc ý, bởi vì anh mỗi ngày đều có thể gặp nam nhân, không giống Thư Diệu cùng Lâm Việt còn phải phân chia thời gian, có được tiểu tâm như vậy, hơn nữa anh còn có thể ở trong nhà nam nhân, hưởng thụ đãi ngộ của "khách quý", nghĩ đến nam nhân vì mình làm đủ chuyện, khóe miệng Vĩnh Trình nhếch lên ý cười.

"Trái táo này rất ngọt, anh cũng nếm thử xem." Vĩnh Trình vuốt vuốt mái tóc hỗn độn, lười biếng ngồi dậy, cùng một cây tăm xiên vào miếng táo, đưa đến bên miệng nam nhân.

Nam nhân thụ sủng nhược kinh nhìn Vĩnh Trình, tựa hồ là bị nụ cười trên mặt thanh niên này đả động, nam nhân hé miệng cắn miếng táo, không biết là do táo rất ngọt hay là tâm tình tốt đẹp, ngay cả trong lòng cũng cảm thấy nhè nhẹ ngọt nị.

***

Hôm nay vào lúc tan tầm, nam nhân không có nhìn đến Thư Diệu cùng Lâm Việt, mà là thấy Vĩnh Trình đứng ở trước công trường, không biết như thế nào, nam nhân nhìn thấy Vĩnh Trình thế nhưng có một loại vui sướng nói không nên lời.

"Cậu sao lại đến đây, nơi này thực bẩn." Nam nhân thay quần áo sạch sẽ, đi ra công trường chạy về phía Vĩnh Trình, gần đây Vĩnh Trình thực khiến nam nhân cao hứng, ngày về nhà chẳng những có cơm ăn, còn có điểm tâm ngọt, hắn cũng không chỉ một lần bảo Vĩnh Trình đừng phí tiền, nhưng Vĩnh Trình tựa hồ rất thích chuẩn bị cho nam nhân.

Tuy rằng nam nhân không xác định được ý tưởng của Vĩnh Trình, nhưng hắn biết Vĩnh Trình là một người không có cảm giác an toàn, hắn tựa hồ không thích bị lừa gạt, ngày đó hắn đem chuyện của mình nói cho Vĩnh Trình, Vĩnh Trình cóp hải đang thương hại hắn hay không ? Hay là Vĩnh Trình cảm thấy hắn thành thật, cho nên nguyện ý làm bạn với hắn ? Vô luận thế nào, nam nhân đều cảm thấy nỗ lực của mình bắt đầu có tác dụng.

"Tôi đến đón anh đi ăn cơm, không được sao ?" Vĩnh Trình mặc kệ nam nhân có nguyện ý hay không, anh chắc chắn, cho dù cho nam nhân mặt mũi, quan trọng là anh biết nam nhân sẽ không từ chối mình.




Chương 71

"Thực tiêu pha !" Nam nhân giật mình, bắt đầu đưa ngón tay tính tiền tháng này.

"Hôm nay tôi mời khách," Vĩnh Trình nắm lấy ngón tay nam nhân, ngăn cản nam nhân tiếp tục tính toán, trogn mắt anh có ý cười, anh biết nam nhân vì mình tiết kiện, càng ngày càng cảm thấy được nam nhân giống như một hiền thê lương mẫu.

"Vì sao lại đột ngột như vậy ?" Nam nhân lo lắng, Vĩnh Trình bình thường lại không đi ra ngoài, chỗ nào có tiền ?

"Đi thôi, vô nghĩa nhiều như vây, lưu trữ khí lực ăn cơm đi." Vĩnh Trình chuẩn bị đem nam nhân mang đi khách sạn xa hoa ăn một chút, trong khoảng thời gian này nam nhân chiếu cố vất vả anh đều để trong mắt, anh có đôi khi thật đúng là hoài nghi năng lực bản thân, anh có có lúc mềm lòng, Lâm Mộ Thiên coi như là người đầu tiên xâm nhập vào cảnh giới đặc biệt này.

Về phần đặc biệt chỗ nào, Vĩnh Trình bản thân cũng không biết, có lẽ là...

Anh từ nhỏ đến lớn cũng chưa bao giờ nhận được thân thiết cùng quan tâm chăm sóc của gia đình, có lẽ nam nhân tên Lâm Mộ Thiên này khiến anh tìm vê một chút loại ấm áp gia đình, còn có người cùng người ôn nhu.

Lúc trước anh nhìn đến bộ dáng mệt sống mệt chết của nam nhân, cảm thấy thực vừa lòng, nhưng là trong lòng vẫn có điểm không thoải mái, về phần điểm nào không thoải mái, nguyên bản Vĩnh Trình cũng mâu thuẫn, nhưng anh cũng không biết. Ngày gần đây phát hiện nam nhân mệt đến vừa nằm xuống sô pha là ngur, khi đó anh chẳng những mất đi cao hứng trước kia, ngược lại có chút áy náy.

Để giảm bớt gánh nặng cho nam nhân, anh bắt đầu ở nhà nấu cơm, anh biết bản thân làm rất khó ăn , ngay cả Tâm Nghi cũng nuốt không trôi, nhưng nam nhân ăn rất ngon lành, cũng không nói anh làm rất khó ăn, điều này khiến cho Vĩnh Trình cảm thật một loại vui sướng trước nay chưa từng có, giống như ở bên cạnh người thân, Vĩnh Trình cũng không ghét bỏ cảm giác này ! Vì thế, nhiệm vụ nấu cơm trong nhà đã được Vĩnh Trình ôm đồm, nam nhân cũng giống như nhận thấy thay đổi của Vĩnh Trình, trong lòng cao hứng, cuộc sống thoải mái hơn rất nhiều.

"Tôi biết có một quán thực tiện nghi, tôi dẫn cậu đi, ăn ngon lại tiết kiệm tiền !" Nam nhân không để ý phản đối của Vĩnh Trình, đưa Vĩnh Trình đón xe công cọng, ở trên xe công cộng, cho dù Vĩnh Trình đã mang kính râm, kia cũng thực bị người chú mục, chính là không ai dám đứng ra gọi thân phận Vĩnh Trình, nam nhân tâm tình rất tốt đem Vĩnh Trình đưa đến chợ đêm lúc trước.

Quả như Vĩnh Trình đã đoán, nam nhân dẫn anh đi đến một quán ăn ven đường, anh không nói gì đứng sắp hàng trước cổng, một chút ý muốn đi vào cũng không có, nam nhân phát hiện anh không nhúc nhích, liền quay người lôi kéo đi vào.

Dưới sự cam đoan cùng khuyên bảo của nam nhân, Vĩnh Trình cuối cùng lần đầu tiên bước vào nơi dưới đáy cã hội này, ở bên trong có hơn hai mươi bàn lớn, vô cùng tấp nập, đầu bếp ở phía trước nấu nướng, khách đến ăn có thể thấy được cả quá trình nấu.

Quán ve đường là vậy, có người lớn tiếng chơi bài, có người nói chuyện phiếm, có người không hề cố kỵ cười to, ở trong này không hề có sự câu thúc.

"Sớm như vậy đã có người chơi bài, chúng ta đi bên kia ngồi đi !" Nam nhân lôi kéo Vĩnh Trình, đi đến một góc sáng sủa ngồi. "Tôi lúc còn là học sinh trung học, thường xuyên cùng bạn đến nơi này ăn cơm !" Nam nhân có chút hoài niệm năm đó, hắn cũng có thời gian thiếu niên, cũng có những năm tháng lông bông.

Đọc thêm!