Chủ Nhật, 7 tháng 11, 2010

Dục Mãn Hạnh Lâm Chương 33 - Phá băng

Xuống thuyền, liền lên xe trực tiếp đi đến khách sạn, Mộ Phi vốn định cùng Hướng Nhất Phương nói một chút, nhưng Nam nhân từ trước khi lên xe vẫn đưa đầu hướng ra ngoài cửa sổ, rõ ràng là không muốn để ý đến mình.

Cả trên đường, đều trầm mặc dị thường, đối với hai kẻ tâm tư không giống nhau, khoảng cách gần gũi là thé, cũng giống như đang cách nhau đoạn đường dài nhất của thế giới.

Thật vất vả đi đến cửa khách sạn, Hướng Nhất Phương xuống xe khẽ nhìn Mộ Phi đang ở bên cạnh hắn, do dự nói : "Ta không muốn đi vào, cậu đưa tôi trở về đi." Hướng Nhất Phương thậm chí không dám nhìn đến vẻ mặt của Mộ Phi.

Nam tử khẽ nhướng mày, không nói gì, không phân biệt nặng nhẹ nắm lấy cánh tay của Nam nhân đi vào trong khách sạn, Hướng Nhất Phương hoảng sợ định vùng ra : "A Phi !" Hai người tranh chấp khiến không ít người xung quanh đến vây quanh.

Khong thể không nói thẩm mỹ của hn đích xác không tồi, bộ quần áo ở trên đảo nhỏ bị hn ép buộc mặc vào cũng thể hiện khí chất của Nam nhân, ôn hòa hiền hậu tao nhã, mà tương phản với Hướng Nhất Phương là Mộ Phi cuồng ngạo không kềm chế được, giống như nước cùng lửa giao hoa, làm cho hai người nhất thời trở thành tiêu điểm.

Cơ mà Trung y thầy thuốc cũng không thích ứng với tình cảnh này, giãy dụa không thoát được cánh tay như gọng kìm của Mộ Phi, chỉ có thể bị nam tử kéo vào trong thang máy.

"A Phi à....." Trong thang máy chỉ còn hai người bọn họ, Hướng Nhất Phương nhìn nam tử cao hơn mình, Mộ Phi xụ mặt như là đang tức giận, hoặc là nhịn một thứ gì thập phần khó chịu.

"Cậu cho tôi đi thôi......." Thanh âm thật nhỏ từ trong cổ họng Nam nhân phát ra.

"Anh muốn đi đâu ? Trừ bỏ bên người tôi ra, tôi không cho anh đi đâu hết !" Nam tử vốn trầm mặc không nói dũng mãnh đem Hướng Nhất Phương đặt lên trên mặt kính của thang máy, nhìn Nam nhân khẽ rũ đầu, đôi môi hồng nhuận khẽ run, hung hăng hôn lên.

"Ư....." Dùng lực đẩy ra thứ áp bách trong ngực, Nam nhân cự tuyệt vật thể mềm mại xâm nhập vào khoang miệng, dùng đầu lưỡi đẩy thứ kia ra, lại bị giảo hoạt quấn quanh lấy.

Như muốn đem hô hấp của Nam nhân cắt xén đi, Mộ Phi một lần nữa liếm lên nướu răng của Nam nhân, giữa hơi thở dồn dập giống như mật đường quấn quanh dây dưa không rõ.....

"A Phi ! Dừng tay ! Sẽ.... sẽ có người vào !" Thật vất vả trong lúc thở dốc, lại nhìn đến thang máy bị Mộ Phi một cước ấn nút đưa lên cao.

"Ai muốn vào thì cứ vào !" Một khi đã hôn lên đôi môi ma thuật này, hương vị nhẹ nhàng ngọt ngào khoan khoái làm cho đàn ông muốn ngừng mà ngừng không được, mà tưởng tưởng đến có gã đàn ông khác từng nếm qua hai cánh hoa này, Mộ Phi bất giác tăng thêm lực đạo, muốn đem tất cả hương vị liếm sạch sẽ.

Đau.... Hôn cắn làm cho Hướng Nhất Phương có chút đau, đẩy Mộ Phi thế nào cũng đẩy không ra, quýnh lên một cước đưa lên bụng Hướng Nhất Phương, hắn dù sao cũng là một thầy thuốc, tự nhiên biết nơi nào có thể làm cho người ta có thể đau đến gập người.

Ăn đau che lấy bụng, Mộ Phi thuận thế ngồi ở trên mặt đất, đầu buông xuống ảo não, đột nhiên dùng đậu đập vào gương bên dưới, rầm một tiếng cái gương đã nứt ra.

"A Phi à !" Hướng Nhất Phương thấy thế vội ngồi xổm xuống xem xét vết thương của nam tử, lại bị Mộ Phi bắt lấy tay đặt tại trên mặt đất ngăn lại.

"Tôi mẹ nó là cái phế vật ! Nói cái gì phải bảo vệ anh, kết quả anh trở nên thế này tội không phải vì tôi sao ?! Tôi còn là một thằng đàn ông sao ?! Ngay cả người mình yêu cũng không có cách bảo vệ ! Mẹ kiếp lũ hỗn đản !"

Nam tử đột nhiên nổi điên hô to, liên tục dùng đầu đạp vào gương, chất lỏng đỏ tươi từ trên trán rơi xuống mặt đất, Hướng Nhất Phương thế thế khó chịu nhắm chặt mắt rồi lại mở, nhìn chăm chú vào Mộ Phi, trầm thấp nói : "Trở về phòng tôi sẽ băng bó cho cậu."

"Nhất phương à....." Mộ Phi ngẩng đầu lên, nhìn thấy Nam nhân đeo kính dùng quần áo của chính mình lau vết máu.

Về tới phòng, Hướng Nhất Phương lấy thuốc trị thương giúp Mộ Phi xử lý vết thương trên đầu, vừa thấp giọng nói : "Chuyện đó không liên quan đến cậu, cậu là đàn ông chẳng lẽ tôi không phải là đàn ông ? Tôi tự mình có thể bảo vệ được mình."

"Hai cái tên khốn nạn kia....." Mộ Phi đang muốn mở miệng, thoáng nhìn sắc mặt đột nhiên trầm xuống của Hướng Nhất Phương lại ngừng lại, hít vào một hơi ôm lấy Nam nhân bên cạnh, chàng chậm rãi nỉ non nói, "Trước kia là sợ anh cho rằng tôi xem anh như nữ nhân, tôi mới chịu đựng không đụng đến anh, không dám đem anh đi. tôi biết anh là người có ý nghĩ, so với chúng ta ai đến biết chính mình nên đi con đường nào, tôi tôn trọng suy nghĩ của anh. Nhưng hiện tại anh có biết tôi hối hận biết bao nhiêu không ?"

Nam nhân trên tay khẽ động : "Tôi không giống như trước kia, cái băng ghi hình kia cậu cũng đã xem rồi phải không ? A..... tôi không phải là các người sạch sẽ trước kia mà cậu yêu nữa rồi." Hướng Nhất Phương cười tự giễu.

"Đừng nói như vậy về mình được không ?" Mộ Phi dùng mặt cọ vào thắt lưng mềm mại mà rắn chắc của Nam nhân, thấp giọng nỉ non, "Anh vẫn là anh, là Hướng Nhất Phương mà tôi yêu đến chết đi sống lại, là cái kia ngu ngốc thiện lương, luôn tự mình lặng yêu gánh vác lấy nỗi khổ của người khác, là tên đại ngốc luôn an ủi người khác mà rất ít nghĩ tới mình !"

"A Phi à....."


"Mỗi lần nhìn đến hình dáng kia của anh, anh có biết tôi khổ tâm biết bao nhiêu không ? Nhất Phương à, đừng nói những lời tổn thương bản thân mình nữa, càng không nên vì người khác mà ủy khuất bản thân rồi đi tổn thương người yêu thương anh ! Anh có biết mình tàn nhẫn lắm không ? Vì cái gì nên vì người khác mà tự làm khổ mình ! Vì cái gì không tự ngẫm lại ! Anh không thể ích kỷ một chút được sao ? Sẽ không thể ngẫm lại lúc anh thống khổ tôi so với anh còn khổ hơn bao nhiêu sao ?"

"Tôi.... thực xin lỗi." Hướng Nhất Phương cúi đầu, năm đó đích thật là hắn đã tổn thương Mộ Phi, vướng mắc kia vẫn cứ ở lại trong lòng hắn. Giờ phút này nghe được Mộ Phi nói, một sự khó chịu lại tủi thân chua xót chảy ra làm cho cái mũi có chút cay cay.

"Nói gì mà thực xin lỗi, phải thật sự là xin lỗi, sẽ không tự hủy hoại bản thân nữa, ngẫm lại chính anh đến tột cùng muốn cái gì, đừng nên bị những cái nhân nghĩa đè lên nữa." Mộ Phi thở dài, đứng dậy ôm lấy Nam nhân đang cố kềm nước mắt, cúi xuống hôn nhẹ, lấy phương thức của mình đi trấn an Nam nhân.

Lúc này, cửa đột nhiên bị mở ra, một thanh âm lanh lảnh ngăn cản hai người ôm nhau : "Phi ! Anh rốt cục đã trở lại.... Hướng đại ca ?"

"Sao cô lại tới đây....." Mộ Phi nhướng mày, cảm giác được Nam nhân trong lồng ngực bối rối tự đẩy mình ra, lại nhìn thấy ánh mắt chằm chằm nhìn hai người của Tố Vân, mặt mày nhăn lại càng sâu.

Đọc thêm!

Dục Mãn Hạnh Lâm Chương 32 - Dây dưa

Không chút thừa thãi, nam tử gắt gao ôm lấy nam nhân, giống như để tin tưởng đây không phải là mơ, kẻ trong lồng ngực là thật, không phải là ảo mộng.

"Ta không sao." Thấy rõ đối phương so với mình còn cao lớn hơn, Hướng Nhất Phương vẫn nhẹ nhàng vỗ vỗ cái lưng run nhè nhẹ của Mộ Phi, tựa như trước kia, trấn an cảm xúc của nam tử.

"Không bao giờ nữa..... rời đi ngươi, cho dù anh đánh chết tôi, tôi cũng sẽ không rời anh nửa bước."

Thanh âm có chút kích động của Mộ Phi truyền đến trong tai nam nhân, như cái bình ngũ vị bị đánh nghiêng thành hỗn độn, không biết là tư vị gì, Hướng Nhất Phương cố ý ngăn đề tài này lại, nói : "Cậu như thế nào lại ở chỗ này ?"

Rốt cục cũng buông ra nam nhân, tâm tình che dấu không được vui sướng, Mộ Phi lôi kéo tay nam nhân : "Vào thuyền của tôi rồi nói sau."

"Ừm." Đối diện với ánh mắt vừa đau lòng vừa vui sướng của Mộ Phi, Hướng Nhất Phương theo bản năng cúi đầu.... Trước mắt chàng trai này, nhìn đến đoạn phim nhục nhã nhất của mình, hắn thậm chí không biết về sau như thế nào có thể đối mặt với Mộ Phi.

Hai chiếc thuyền đậu rất gần, ở giữa gần đến mức có thể cho người bước qua. Mộ Phi nhảy qua trước tiên, rồi kéo Hướng Nhất Phương qua, chắc là do mấy hôm trước bị rơi xuống nước, nhìn thấy nước có hơi váng đầu, lúc rơi xuống đất khó tránh khỏi có chút khó khăn, đang muốn đỡ lấy lan can thuyền thì đã bị Mộ Phi thân thiết ôm lấy.

"Không sao chứ ?"

"Ừm, không sao." Nhẹ nhàng đẩy ra cánh tay đang ôm lấy mình, rõ ràng cảm giác được động tác cứng đờ của kẻ phía sau, Hướng Nhất Phương không muốn đi đối mặt Mộ Phi, thẳng tiến đem ánh mắt hướng qua đại dương, lại phát hiện một điểm trắng bay nhanh đến đây.

"Thằng khốn chết tiệt ! Khai thuyền !" Nam tử phía sau thầm mắng một câu, lại nắm chặt lấy cánh tay của Hướng Nhất Phương,"Chúng ta vào bên trong đi."

Nhưng vừa rồi vì phải nối đường đi với con thuyền kia, mọi người phải hạ tấm gỗ nối mất một đoạn thời gian, khi chờ chuẩn bị khai thuyền, điểm trắng kia đã muốn biến thành một chiếc du thuyền xuất hiện cách hơn mười thước, mà trên đầu thuyền là hai người, Hướng Nhất Phương cho dù chỉ nhìn thấy bóng dáng cũng biết là hai người nào.

"Nhất Phương !" Tiếng la của Lạc Văn chui vào màng nhĩ của Hướng Nhất Phương.

Bọn họ như thế nào cũng đến ? Hướng Nhất Phương nghĩ muốn nhìn ra ngoài nhìn rõ ràng hơn đã bị một lực đạo phía sau kéo lại, đối diện với gương mặt lạnh lẽo của Mộ Phi, "Đừng đi ra ngoài."

"Họ Mộ kia ! Đem Nhất Phương giao ra đây ! Nhất Phương à ! Là ta Lạc Văn đây, ngươi đi ra được không ? Trước kia là ta không tốt, ta xin lỗi, tha thứ cho ta được không ?" Thanh âm của Lạc Văn càng ngày càng gần, ngữ khí cũng càng ngày càng lo lắng.

"Đáng chết ! Chạy nhanh lên !" Mặt đưa ra ngoài trừng mắt nhìn, Mộ Phi đè nén lửa giận ngồi bên cạnh Hướng Nhất Phương, nếu không phải nam nhân ngồi ngay bên cạnh, chàng giờ đã đi ra ngoài đem hai tên khốn đó đá xuống biển cho cá ăn !

Nghe bên ngoài càng ngày càng ồn ào tiếng la, Hướng Nhất Phương nhẹ giọng nói : "Ta ra ngoài xem một chút............"

"Không được !" Mộ Phi từ chối ngay tức khắc, gặp Hướng Nhất Phương ánh mắt trầm xuống, dịu giọng, nói, "Tôi sợ, sợ anh đi ra lại có chuyện, ở lại bên tôi, xin anh đấy."

Chàng trai trước kia kiên cường là thế, giờ phút này lại tựa như đứa nhỏ khát cầu ấm áp, dùng đôi mắt trong suốt nhìn Hướng Nhất Phương. Có lẽ không đi ra cũng tốt, hoàn toàn đoạn tuyệt với bọn họ, chuyện trước kia coi như là một giấc mộng, chưa bao giờ xảy ra.

Hắn hiện tại, cũng không hận, không cần lại vướng vào.

Hướng Nhất Phương gật đầu : "Tôi sẽ không đi ra ngoài."

Mặc cho Lạc Văn ở bên ngoài cầu xin, Hướng Nhất Phương cũng không có đi ra ngoài, cũng không nói một câu, Lạc Văn chỉ có thể đứng trên thuyền gắt gao đuổi theo.

"Đủ rồi ! Đưa thuyền trở về." Lạc Tư vốn đứng trầm mặc ở một bên liền lên tiếng.

"Vì cái gì phải đi về ! Hắn ở ngay trên thuyền kia !" Thật vất vả mới tìm được, như thế nào có thể cứ như vậy trở về ? Lạc Văn ảo não nói.

Nhìn chằm chằm con thuyền ngày càng xa, Lạc Tư hừ lạnh một câu : "Em cho là kẻ bị chúng ta đối đãi như vậy còn có thể quay đầu sao ? Hắn sẽ không đi ra gặp em, lại càng không trở về !" Hắn sẽ không tha thứ cho chúng ta.... Không bao giờ.... nữa sẽ......... Chẳng lẽ không đúng sao ? Đứa ngốc, em còn có thể cầu xin cái gì ? A...... Cười vào Lạc Văn, cũng là cười vào chính mình.

Rầm một tiếng, hung hăng đem tay đánh vào thuyền, Lạc Văn trong mắt lại lóe lóe nước mắt : "Em muốn thấy hắn ! Em muốn ôm hắn !"

"Đủ rồi ! Đừng hồ đồ nữa !" Cho dù có ở đây thương tâm thì cũng để làm gì, người kia không đến cũng nghe không thấy.

"Anh à ! Hắn có thể cả đời này cũng không gặp chúng ta sao ?" Lạc Văn thanh âm có chút run rẩy, "Em không muốn.... Em biết trước kia là mình sao, lại không thể cho em cơ hội để bù đắp sao ?"

Trước kia cậu tùy hứng ích kỷ, chỉ lo cho khoái hoạt của bản thân, căn bản không lo lắng ý nghĩ của nam nhân, tính cách thủy chung đều ẩn nhẫn giấu sau cặp kích kia, càng làm cho mình bốc thêm dục vọng, mà đến khi mất đi mất đi mới phát hiện bản thân thật là vừa xuẩn vừa ghê tởm !

Cậu biết Hướng Nhất Phương hận cậu và Lạc Tư, nhưng tưởng tượng đến người kia không bao giờ.... xuất hiện ở trước mặt mình nữa, cuối cùng với không tới, cuối cùng nghe không thấy thanh âm trầm thấp kia, sẽ không còn được nhìn thấy nụ cười trước sau đều rất ôn nhu, Lạc Văn bị nỗi phiền muộn trong lòng nuốt chửng lấy.

Nhìn bộ dạng cuồng loạn của người em, Lạc Tư ở trong lòng thở dài, kẻ phiền muộn đâu phải chỉ mình Lạc Văn. Ngay cả y, cũng khó che dấu nỗi buồn trong ngực, rốt cục là vì cái gì ?

Là một trung niên đại thúc sao ? Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng hình như đây chính là đáp án. Một kẻ nhìn có vẻ bình thường lại bất tri bất giác ăn mòn người y.

"Cũng không thể làm cho tên Mộ Phi kia đè đầu nhà ta được." Lạc Tư khóe miệng nhếch lên một nụ cười, vỗ vỗ người em đang chán nản của mình, trong từ điển của y, Lạc Tư, chưa bao giờ có hai chữ "chịu thua".
Đọc thêm!