Thứ Tư, 25 tháng 1, 2012

[HP fic] Tìm thấy tình yêu trong đau khổ chương 10

Khụ khụ. Percy lại tuôn ra một tiếng thở dài khi nằm trên “giường”. Môi anh khô khốc và tái nhợt. Gò má ửng đỏ và mỗi một lần lấy hơi đều rất dài vài sâu. Đôi tay anh văt qua người. Gương mặt bác sĩ trầm sâu lại.

“Sốt cao,” bác sĩ thì thầm. “Mở miệng ra nào.”

Percy nghe lời há miệng ra và bác sĩ đưa một thanh đè lưỡi vào. “Nuốt đi. Tệ lắm đấy.”

“Anh ấy sẽ khỏe lên chứ ?” Percy nghe Harry hỏi.

“Chà,” Vị bác sĩ trả lời khi ông viết vài thứ vào sổ, “Ta không biết, con trai à.”

“Có thể làm được gì đây ?” Ron hỏi.

Vị bác sĩ viết xong những gì cần viết. “Đừng để cậu ta làm việc. Vì chúa, thậm chí đừng để cậu ấy rời khỏi giường. Hãy cho cậu ấy nhiều nước vào, đặc biệt là nước sôi hoặc nước nóng nếu được, trà không đường cũng tốt. Khi cơn sốt bắt đầu hạ, bắt đầu cho cậu ấy uống nước lạnh hơn như nước táo hay ép chanh. Ô, và không cà phê hay nước ngọt. Đừng đưa cho cậu ấy bất cứ thứ gì có đừng hay dầu. Và bảo cậu ấy ăn nhiều rau hơn.”

“Ô, để tôi cho vài viên thuốc,” ông nói khi ông mở túi xách và bắt đầu lấy ra hai hộp thúôc từ trong hàng vạn chai lọ trogn đó. Ông cuối cùng đứng đậy, cầm một chai nhỏ và một chai lớn. “Đây là xi-rô trị ho cho cơn sốt. Hai viên một ngày và hai muỗng thuốc ho sẽ trị cơn đau.”

Vị bác sĩ rứt mảnh giấy khỏi cuốn sổ và đưa nó cho Harry, “Có bất kỳ ai lớn tuổi trong nàh này không ?”

Mấy thằng con trai và Ginny nhìn nhau. Khôgn ai trong thùng xe quá hai mươi mốt tuổi.

“Không. Xin lỗi,” Harry ái ngại.

Vị bác sĩ thở dài, “Bố mẹ ?”

“Họ ở nhà,” Ron trả lời, “Ở Virginia."

“Chà,” Ông bác sĩ nhìn vào tờ giấy và để nó lên bìa cuốn sổ. Ông ghi thêm vài dòng và đưa nó lại. “Vậy thì tất cả phải ký vào đây.”

Harry nhìn vào mảnh giấy. Các con số và chữ viết tay lộn xộn ngậpt rogn đó. Mọi thứ khó mà đọc được. “Là gì thế ?”

“Hóa đơn.” Vị bác sĩ trả lời.

“Hóa đơn ?” Harry lắp bắp và đông cứng.

Vị bác sĩ gật đầu và chỉ vào con số cuối cùng, “Một trăm hai mươi bảy dollar cho ba gười này. Gửi hóa đơn và tiền đến văn phòng của ta trên đường Henry. Đây là danh thiếp của ta.”

Harry định phản công nhưng Percy đột ngột ngồi dậy, “Nhưng thưa ông….”

“Cậu nằm xuống,” vị bác sĩ nói chắc nịch khi ông chạy đến bên Percy và đặt anh nằm xuống. “Cậu bị bệnh và….”

“Chúng tôi không có nhiều như vậy.” Percy nói khi anh nhìn đám bạn và người thân đang ký tờ giấy. “Chúng tôi không thể có nó trong ba mươi ngày.”

“Chà,” vị bác sĩ nhún vai khi ông bắt đầu đóng cặp xách lại. “Các cậu sẽ phải tìm cách thôi. Nếu không, tôi sẽ phải gọi cảnh sát. Tôi còn phải nuôi gia đình, cậu trai à.”

“Không thể rẻ hơn sao ?” Harry hỏi với sự tuyệt vọng trong câu nói khi cầm cây viết và bắt đầu viết tên mình. Không thể nào mà họ lại có một trăm hai mươi bảy dollar trong ba mười ngày. Tụi nó đâu làm đựơcn hiều như vậy. Mẹ no, tụi nó còn không biết chắc tụi nó có bao nhiêu.

“Xin lỗi các cậu bé,” vị bác sĩ trả lời. “Giờ thi tôi phải đi. Có bệnh nhân phải vừa gọi cho tôi sáng tnay nên tôi phải đến đó.” Người đàn ông nhanh chóng mặc áo khoác và xách cặp đi. Ông rời khỏi thùng xe, đặc biệt biến mất khỏi họ.

Harry nhìn vào tờ hóa đơn trong tay mình, cứ lặp lại. Một trăm hai mươi bảy dollar.

“Tụi mình có bao nhiêu ?” Em thì thầm. Mọi người cứ nhìn nhau, bồn chồn . “Bao nhiêu ?” Có thể họ sẽ trả được chăng ?

Không ai trả lời.

“Năm mươi mốt dollar và tám mươi bảy xu.” Tất cả nhìn qua Percy, người đang tuôn ra một tràng ho nhẹ ngay khi anh nói xong số tiền. “Đó là con số anh đếm được tuần trước. Nhưng không ai trong chúng ta kiếm ra được đồng nào từ mấy ngày nene nên anh không….” Câu trả lời ngừng lại bởi một tràng ho.

“Làm sao chúng ta có…. Có được số còn lại,” Ron thì thầm, “Thật đấy, bác sĩ tính phí bao nhiêu ? Ổng chỉ đến nhìn cổ họng của Percy, đo nhiệt độ, rồi đưa chúng ta hai chai thuốc. Một que đè lưỡi với hai chai thuốc tốn bao nhiêu chứ ?”

Ginny nhún vai. “Ai biết ? Nhưng giờ đó không là vấn đề.”

Fred và George gãi gãi đầu. Dean ngồi vô hồn trong một góc phòng. Harry đứng ở giữa bọn bọ, cầm mảnh…. Giấy. Một mảnh giấy có thể khiến tất cả vướng vào rắc rối.

“Ông ấy sẽ gọi cảnh sát,” Ginny nói, xoa xoa trán, “Em vẫn chưa đủ mười bốn tuổi và em sắp bị ném vô tù.” Giọng cô bé chuyển từ giọng nhẹ nhàng sang gay gắt. “Một thằng bệnh hoạn. Thế đó.”

“Chúng ta sẽ không vào tù,” Harry chỉ ra. “Chúng ta có ba mươi ngày.”

“Ồ vâng,” Ginny nạt lại. Giọng cô kéo theo vẻ chế nhạo. “Ba mươi ngày sẽ là tất cả những gì chúng ta cần có với một tờ hóa hơn tám mươi dollar. Vâng, tiền sẽ rơi từ trên trời xuống và rớt ngay chân chúng ta khi chúng ta cần. Chúng ta sẽ có số tiền này trong ba mươi ngày và sống hạnh phúc mãi mãi. Ừ hử. Không sao. Không sao đâu… Giờ hãy nói xem tôi nói có gì sai không.”

“Anh không có ý vậy !” Harry nói.

“Vậy hãy nói xem anh định sẽ đi làm muốn một công việc thế nào để họ đưa anh sốt tiền mà chúng ta cần trong ba mươi ngày.” Ginny la lên. “Tôi phát ngấy lên rồi !”

“Anh cũng vậy thôi !” Harry la lên, “Em tưởng rằng anh muốn bị nhốt vô tù sao ?!”

“Nhà tù còn đỡ hơn thế này !”

Gương mặt Harry chuyển sang màu đỏ vì giận dữ và xấi hổ, “Vâng, xin lỗi công nương.” Em nói qua hàm răng nghiến chặt. “Chúng tôi không tìm được một lâu đài hay một bác sỹ. Nhưng xin lỗi, cô đang mắc kẹt với đám nông dân chúng tôi.”

“Sẽ không,” Ginny nạt. Đám anh của cô bé nhìn từ sàn nhà lên cô. Ron chớp mắt trong kinh ngạc và hai thằng sinh đôi đông cứng. Dean thì vẫn, vẫn bất động.

“Em có ý gì hả ?” Harry rít lên, nắm tay em đưa cao. Ron nhanh chóng chạy về phía em và ngăn nắm tay xuống.

“Harry à,” Nó thì thầm vào tay thằng bạn chí cốt, “Nó chỉ là một đứa con gái….”

“Anh tưởng tôi không nghe thấy hả Ronald ?” Cô gái tóc đỏ nạt, “Một đứa con gái.”

Ron nhìn lên cô bé một lần nữa và ngần ngại, “Anh không có ý đó Ginny à. Em đang làm mọi thứ đảo lộn….”

“Không !” Ginny nói. “Tôi hiểu anh có ý gì. Vậy là anh nghĩ tôi chưa đủ sức đứng một mình chứ gì ? Ginny bé nhỏ tội nghiệp.” Cô bé khinh bỉ. “Cô bé có thể làm gì được mà không có chúng ta ? Đây tôi nói cho mà biết. Tôi có thể làm được cả đống thứ và tôi có thể đến cả đống nơi ! Tôi không cần các người ! Tôi sẽ không đi với các người để sống ngoài đường nữua, tôi sẽ không theo các gười vào tù và tôi sẽ không tha thứ thất bại !”

Điều này tác động đến Harry. Những từ ngữ của Lily thốt ra khỏi miệng Ginny đã đủ lắm rồi. Bàn tay em giơ cao, chạm vào mặt cô bé với một tiếng vang lớn. Cả đám Weasley và Dean đều chặn em lại khi cơ thể của Ginny ngã xuống sàn.

Ginny ôm lấy đôi má đỏ, cứng còng. Cô bé quét qua đôi mắt và nắm tay trắng bệch của Harry như thể chưa bao giờ nhìn thấy em, không hề rời con mắt khỏi em khi cô bé đứng dậy.

“Tôi ghét tất cả các người,” cô bé thì thầm và lao ra khỏi cửa phòng đang mở vốn chưa bao giờ được đóng lại.

Sự im lặng và bối rôi trong không khí dày đặc đủ giết bất gì ai trong lúc này. Harry nhìn lên và chớp mắt. Bên cạnh em, Ron có thể nhìn thấy cặp mắt em lấp lánh nước mắt, không chịu buông lỏng nắm tay đang run lên khi em cứ mở ra đóng lại.

“Bồ có nghĩ em ấy lần này có trở về không ?” Harry hỏi trong một chất giọng khô khốc, vội vàng sau một lúc im lặng tuyệt đối.

Ron nhìn về phía cánh cửa mở và không trả lời.

“Mình xin lỗi.” Harry nức nở, “Mình đã đánh…”

“Được rồi mà,” Ron nói, “Đôi lúc nó đúng là mồm to.”

“Đi rồi.”

“Sẽ về lại thôi,” Ron nói với chút hy vọng. “Tụi mình là gia đình duy nhất của nó. Nó còn đi đâu được chứ ? Bình tĩnh đi bồ tè, nó sẽ nguôi ngoại thôi.”

Harry lắc lắc đầu. “Bồ có nghĩ mình nên tìm em ấy không ?”

“Để sau…”

“Không.” Fred gầm gừ, “Cứ mặc nó vài ngày đi.”

“Ừ,” Đứa sinh đôi đồng ý, “Để tụi anh thấy em có gì nào, Gin.”

Một tảng đá đè lên cổ họng Harry khi một cuộc cãi vã diễn ra giữa hai thằng sinh đôi và Ron. Em nhìn về phía Dean nhưng đứa trẻ da đen chỉ nhìn sàn nhà, không sẵn lòng nhìn vào mắt nó. Harry lại nhìn về phía Percy đang thiếp đi, đôi má nhiễm đỏ và cái miệng mở ra, thèm thuồng một giọt nước.

Tờ hóa đơn vẫn nằm trong tay em.

Tờ hóa đơn mà em không trả nổi.

Tờ giấy có thể đưa tất cả vào tù.

Tất cả chỉ vì một từ giấy ngu ngốc.

Em cần tiền. Nếu không không thể chứng minh cho Ginny hay giúp bất gì ai trong số họ vượt qua những gì mà họ phải đối mặt, ít nhất em cũng có thể trả hóa đơn và xóa nó khỏi đời họ. Nhưng ai có tiền ? Ai sẽ thuê em đây ? Ai đo đủ giàu có để cho một đứa trẻ mười bốn tuổi mượn một trăm hai mươi bảy dollar mà không quan tâm rằng nó có trả lại hay không.

Em chẳng biết ai giàu.

Em nuốt nước miếng khi bàn tay nắm chặt mảnh giấy. Ai cơ chứ ?

Malfoy.
Đúng vậy. Nhà Malfoy ngay ở trên con đường dưới phố.

Harry chạy ra khỏi phòng, mặc kệ tất cả tiếng la và câu hỏi. Nếu có ai còn sót lại trong trái đất khốn kiếp này sẵn lòng cho em vay tiền, đó chỉ có thể là Malfoy.

________________________________________

Cộc cộc.

Harry hút hít cái mũi và vuốt phẳng cái áo cũ nhăn nheo lần cuối. Mái tóc em là một đống lộn xộn không ngay hàng thẳng lối.

“Xin chào ?” Em thấp giọng gọi. Ruồi muỗi cứ bu quah ngọn đèn điện bên cái cửa khổng lồ. Harry vỗ mạnh vào mắt khi em lại gõ. “Cho hỏi ? Có ai ở nhà không ?”

“Ôi, vì chúa.” Giọng một lão già gắt gỏng vang vọng qua cánh cửa. “Hiện giờ có một thứ gọi là chuông cửa đó !” Cái cửa kéo ra, “Chuông cửa có nghe thấy không hả !?”

Harrythaasy mình nhìn chằm chằm vào gương mặt cục cằn của một lão già trong bộ đồ ngủ in hình vịt. Em đỏ mặt vì xấu hổ và thì thầm lời xin lỗi. Lão già nhìn em từ đầu đến chân.

“Có gì mà đến đây vậy chàng trai trẻ ?” Lão nói bằng giọng hợm hĩnh.

“Ừm vâng,” Harry trả lời lịch sự hết mức có thể. “Nếu ông vui lòng cho cháu gặp ông Malfoy thì đó sẽ là một sự ban ơn.”

Ông Malfoy hả ?” Lão gài nhăn mũi, “Người nào ?”

“Ưm.” Chết, hắn chưa bao giờ để lại tên. “Người trẻ hơn ấy ?’

“Thằng đó hả,” lão già bực bội. “Cái thằng phá rối đó đang lảng vảng đâu đó đêm nay rồi, chắc lại vớ một con điếm nào đó. Sáng mai nó sẽ có nhà.”

Đ…Điếm ? “Có cách nào gặp được anh ta bây giờ không ?” Harry hỏi.

Lão già đeo vẻ không quan tâm và lắc đầu, “Không, mai về hoặc…”

“Ồ, tôi đây.”

Cả người Harry cứng lại khi em nhận ra Malfoy đặt một cánh tay lên vai mình. “Harry đó hả ?”

Harry chỉ buông ra một tiếng ho giả vờ. Lão già nhấp nháy mắt về phía họ.

“Để tụi này vào, lão quản gia ngu đần.” Draco nhài giọng và dẫn Harry vào căn nhà lớn. Lão già – quản gia hầm hừ trách móc và đóng cửa. Lão nhau chóng đi lên lầu và biến mất ở tầng hai, để lại Harry và Draco một mình.

“Giờ, cậu làm gì ở trước cửa nhà tôi giờ này ?” Draco đột ngột hỏi. Harry quay qua nhìn chằm chăm vào đôi mắt lấp lánh ánh bạc.

“Ư… chỉ … chỉ mới chín giờ.” Em thì thầm.

Draco khịt mũi, “Biết. Và lần tới. Hãy hỏi Draco Malfoy. Đó là tôi.” Anh làm cử chỉ bảo Harry ngồi xuống.

“Anh chưa bao giờ đưa tên ra.” Harry lại lầm bầm khi nó ngồi lên sofa mềm mại.

Draco nhếch môi, “Tôi không đưa tên cho người-một-đêm. Nhưng vì cậu đến đây hai lần, tôi nghĩ cũng nên lịch sự….”

“Tôi không đến đây vì việc xảy ra ở Sarasota," Harry nói, “Nhìn đây, tôi có một tờ hóa đơn bác sĩ cho người anh của đứa bạn. Nó phải được trả trong ba mươi ngày. Tôi cần một công việc. Hoặc khoản vay. Hoặc cái gì đó.”

Draco tặng cho em một cái nhìn và bật cười. Harry đỏ mặt. “Cậu tưởng tôi có thể tìm cho cậu một côgn việc à ?!”

“Tại sao không ?” Harry hỏi. “Nếu anh không làm được thì anh có thể cho tôi mượn. Tôi không biết khi nào mình có thể trả lại nhưng…”

“Ô, cậu không cần trả lại.”

Harry nhìn chằm chằm vào tờ hóa đơn.

“Tôi cũng không cần…. bao nhiêu tiền ?” Draco hỏi.

“Một trăm hai mươi bảy.”

“Vạn ?” Gã tóc vàng nhướng một bên chân mày.

“Không, chỉ dollar.” Harry trả lời, “Anh có thể có số đó.”

“Dĩ nhiên.” Draco đảo tròn mắt và đưa một tay sau đầu, “Nhưng, dĩ nhiên, trong cuộc trao đổi này cậu cũng phải có gì đó để đổi.”

“Tôi sẽ làm bất kì việc gì,” Harry nói chắc chắn hơn bao giờ hết. “Trừ việc khiến tôi có thể vào tù.”

“Ô, dĩ nhiên tôi không để em làm thứ gì để bị tống vô tù,” Draco nói, “Tôi không thích dây dưa với cớm và thám tử với mấy đầu đần.” Anh nhìn Harry và cậu nhóc nuốt nước miếng. “Tối nay có cần về nhà không ?”

“Ưm…”

“Tốt. Đi tắm rửa đi.” Draco ra lệnh, “Trong mỗi phòng cho khách đều có phòng tắm. Phòng của tôi ở tầng hai. Phòng duy nhất với khung cửa canh.”

“Chờ chút !” Harry la lên

“Cái gì ?” Draco nạt, bực mình.

Harry lắc lắc đầu sững sờ. “Ý tôi không phải là kiếm tiền như… như… Tôi… Tôi chỉ muốn nhờ anh tìm một công việc đàng hoàng. Thứ có thể trả tiền cho cái này.”

Draco trôgn như thể sắp bật cười nữa, “Cậu không thể trả số đó trong ba mươi ngày. Tôi đã đề nghị một cuộc trao đổi,” anh nói khi anh đến gần hơn. Harry bất chợt lui lại, cánh tay Draco luồn qua cổ gem, đưa gương mặt họ đến gần nhau. Đôi mắt Draco trông càng gần đến bất giờ. Lạy chúa.

“Một đêm với tôi và em có thể có cái gì em muốn.” Ngón tay anh chậm rãi mân mê cái cằm Harry. “Chà, hay em muốn vào tù ?”

“Nhưng cái đó cũng làm tôi vào tù,” Harry nói lặng lẽ.

Draco chỉ nhướng một chân mày, “Ái chà ?”

Harry hút hít và bắt đầu lên lầu.




Đọc thêm!