Thứ Sáu, 3 tháng 9, 2010

Thông báo kết thúc edit bộ Huynh Hữu Đệ Cung và tóm tắt tập 3

Tình hình là do Lam Lân chưa viết xong hết tập 3 (bao gồm các phiên ngoại của câu chuyện) và cũng cảm thấy nội dung câu chuyện tới đây thực sự đã viên mãn hạnh phúc lắm rồi, editor quyết định ngừng bộ truyện này sau khi edit xong phần phiên ngoại.

Để dễ dàng cho các bạn đọc tìm hiểu tập 3, editor xin tóm tắt lại nội dung tập 3 :


Sau khi hai anh em hòa thuận lại với nhau, trong một lần đi chơi, Thiệu Hữu không cẩn thận bị tai nạn giao thông, phải vào bệnh viện truyền máu, nhưng biết được máu của mình là do mua từ người khác ở bệnh viên, không phải máu của Thiệu Cung (anh em sinh đôi nhóm máu thường giống nhau) nên cảm thấy rất khổ sở, tuy rằng sau đó nhanh chóng quên đi.

Sau đó, họ nhận được tin từ nhà ngoại, và cả gia đình khăn gói về nhà ông ngoại. Nhà ngoại của hai anh em là một gia tộc lớn, không có người nối nghiệp, cô con gái duy nhất lại đi theo một anh chàng nhà văn nghèo kiết xác nên đã bị chối bỏ, nhưng sau đó, gia đình không người kế thừa, đành triệu lai người con gái của mình với mục đích chọn trong số hai người cháu làm người thừa kế. Nhà ngoại còn có một cháu họ, tên là Thiệu Hi, nhưng lại không muốn thừa kế cơ nghiệp và thích trêu chọc Thiệu Hữu. Lúc này, ông ngoại của hai anh em muốn cả hai phải qua một đợt sát hach để chọn lực, thì Thiệu Cung bỗng nhiên xung phong làm người kế thừa, điều này khiến cho Thiệu Hữu suy nghĩ rất nhiều và cả hai đã cãi nhau.

Trong đêm hai người cãi nhau, Thiệu Hi với ý đồ muốn trêu chọc Thiệu Hữu, đã bắt cóc cậu đem vào phòng tối đùa giỡn, khiến Thiệu Hữu cảm thấy mình chỉ là đồ vật để chơi đùa, và oa oa khóc lớn. Thiệu Hi xin lỗi thế nào cũng không thôi, và muốn Thiệu Hi phải đền bù bằng cách dẫn chàng đi...... phiêu.

Sáng hôm sau về nhà, Thiệu Cung biết được và hai người lại chia tay. Ngày hôm đó, trong lúc tình cờ đi qua phòng ba mẹ, Thiệu Hữu mới biết hóa ra mình và Thiệu Cung không phải anh em ruột. Thiệu Cung trong ngày Thiệu Hữu bị tai nạn mới biết được điều này, khi phát hiện cả gia đình không ai cùng nhóm máu với Thiệu Hữu.

Thiệu Hữu rất đau buồn khi thấy cả vị trí là anh trai của Thiệu Cung cũng không có, lại thấy Thiệu Cung vẫn lạnh lùng với mình, đã suy sụp rất nhiều.

Sau đó thì theo đúng mô tip, cả hai lại vô tình làm lành, Thiệu Hữu cũng mạnh mẽ lên, cuối chương 6 (chương cuối cùng), Tô Chí Du lại xuất hiện, và nói với mẹ của hai anh em là mình là bạn trai của Thiệu Hữu và ép Thiệu Hữu đi ra ngoài với mình (trong sự cổ vũ của bà mẹ ngốc), khi lên xe cứ giở trò sờ soạng và bị Thiệu Hữu nắm lấy điểm yếu và bóp một cái thật mạnh =))

Câu chuyện đang được tiếp diễn tới đó =.=|||

Download tập 3 tại đây và phần edit bộ truyện tại đây
Đọc thêm!

Huynh Hữu Đệ Cung phiên ngoại - Đồng thoại thời gian của cậu em phần 2

Tuy rằng anh ấy vẫn là một chút cũng không thông minh, cứ việc cố gắng tới nổi không thể nông nỗi chỉ trích, mỗi lần thi không tính thảm bại trở về thì cũng chỉ có thể ở giữa, nửa vời, chỉ may mà an toàn tuyến dưới mà thôi.

Thần kỳ chính la, anh ấy liền như thế nguy nguy hiểm hiểm giãy dụa, từ nhỏ học vẫn lên tới trung học. Phải biết anh ấy luôn học cùng trường với tôi, tất nhiên là trường học khắc nghiệt yêu cầu tố chất của học trò. Mỗi lần lên lớp, đều có một nhóm người bị rơi ra, mà anh ấy luôn ương ngạnh, nghị lực ở thời khắc cuối cùng cũng từ trong đám bị rơi ra ra sức nhảy ra, an toàn lên bờ.

Đi học chỉ cần nghe qua một lần tôi đều có thể nhớ rõ, đọc sách cũng gặp qua là không quên được, bài tập lại dễ như trở bàn tay. Đại đa số thời gian đều rãnh rỗi kinh khủng, hay dùng để quan sát ông anh ngốc của tôi. Anh ấy bộ dáng vất vả ôn tập theo ý tôi thật sự là mới mẻ thú vị. Tôi khong thể lý giải vì sao một người cần cố gắng đến loại tình trạng này.

Anh ấy đối với một bài toán đều hết sức chuyên chú ngồi cả buổi tối. Thân thể nho nhỏ cơ hồ như ghé cả vào bàn , liên tục vài phút đầu đều hoang mang viết viết vẽ vẽ, mấy công thức đơn giản kia cứ lăn qua lộn lại tràn ngập vài xấp giấy nháp, tôi ở một bên ngáp mấy lần liền, anh ấy vẫn kiên nhẫn mười phần.

"Em tới dạy anh." Lúc tôi nói như thế, anh ấy sẽ dao động nhìn nhìn tôi, rồi mới lui lui cổ, lưng thẳng lại một chút : "Ta.... ta còn thử làm xem....."

lth thật đúng là cái ngu ngốc vì một bài đơn giản đến như vậy mà phải sống chết phấn đấu đến đêm khuya, khẩu khí như bị nghẹn không dám thở ra, một bên còn vì cổ vũ chính mình mà vuốt vuốt cái nắm tay nhỏ.

Người anh trong hoài tưởng của tôi đều là tư thái một bộ liều mạng, nhiệt huyết mênh mông, trừ bỏ vẻ ngoài bị tôi khi dễ, sẽ không bao giờ gặp qua bộ dáng uể oải. Thần kinh vận động không phát triển, mỗi lần trước khi thi đều mỗi ngày chạy ba vòng sân vận động, kết quả thi vẫn thất bại. Tôi đều thay anh ấy thương cảm, anh ấy lại không giống như tôi tiên đoán sẽ quang quác quang quác khóc lóc kể lể "không công bằng", mà là bắt đầu ngày hôm sau, mỗi lần chạy bốn vòng.

Người anh ngốc ngày của tôi, kỳ thật là một thằng thực dã man.

Anh ấy so với mấy đứa con trai bình thường lại rất thích khóc, nhưng anh ấy luôn ra sức biện giả "Do tuyến lệ rất yếu ớt !" Ý tứ nước mắt chảy ra đều do phản ứng sinh lý bình thường, tâm lý thực kiên cường. Cũng như vậy, cho dù trong lớp sinh vật phải giải phẫu ếch, làm cho anh ấy ngấn nước mắt ngay tại chỗ, bị mọi người cười nhạo, anh ấy cũng vừa ngấn nước mắt vừa làm xong thực nghiệm, một chút cũng không làm thiếu so với người khác.

Tôi vẫn cảm thấy được biện giải của anh ấy rất có đạo lý, cảm xúc lộ ra ngoài hay không, cũng chỉ là phương thức biểu đạt của một người, cũng không phân chia câo thấp. Đứa ngốc nhỏ này đôi khi cũng có thể nói ra những điều thực đạo lý.

Qua qua tuy rằng vẫn giống như thế, cẩu cẩu cũng đã yêu thích bộ dạng ngây ngô này của nó.

Anh trai kỳ thật là một người kiên cường hơn tôi nhiều.

Có thể nói, tôi chưa từng có giành giật đồ vật gì, hết thảy đều tự nhiên mà tới.

Cho nên cũng không hiểu tại sao phải tranh giành. Tôi sở dĩ luôn thắng, chẳng qua là bởi vì ưu thế lúc sinh ra, đầu óc, bề ngoài, vận khí........ không biết tại sao lại hình thành.

Tôi ngay cả nửa điểm suy sụp cũng chư từng trải qua, cho nên sau này cũng không nhất định có thể trải qua thât bại. Mà anh ấy lại có thể thua nhiều như vậy, mà lại cố gắng không ngừng, chưa bao giờ xem thường buông tha cho. vẫn không ngừng bị đả kích, nhưng ý chí chiến đấu lại sục sôi sức sống tới mười phần.

Khiến cho tôi đều muốn nói với anh ấy, anh à anh rất đáng yêu.

Mọi người đều cảm thấy tôi là vinh quang của Lạc gia. Cơ mà trong mắt tôi, anh ấy mới là bảo vật trời trao. Tuy rằng anh ấy không có gì nhiều, cơ mà là những cái tôi thiếu. Có điểm ngốc, nhưng không phải xuất, đơn giản cố chấp tới đáng yêu, lại thiện lương như vậy, hồn nhiên, dễ bị lừa...... dễ tin kỳ thật cũng là một loại đức tính tốt, bởi vì anh ấy không có lòng hoài nghi.

Đương nhiên, có lẽ có người cho là không đúng, cảm thấy tôi chỉ là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi. Được rồi, tôi ước gì chỉ có mình tôi cảm thấy anh ấy đáng yêu mê người, đỡ phải có người muốn giành với tôi. Tôi sau này mỗi lần lớn lên, nguyện vọng sinh nhật hàng năm đều là muốn cho anh trai chỉ thuộc về một mình tôi !

Cơ mà ước nguyện này dường như rất không linh nghiệm.

Con gái thích anh ấy thật sự không nhiều, cho dù có, cũng sẽ bởi vì một ánh mắt tôi mà hoàn toàn dao động.

Con trai thích anh ấy, kia đã có thể.

Quên đi, tôi không muốn nói tới chuyện này, đỡ bận lòng.

Tóm lại, tôi vừa muốn thay anh ấy phòng chắn mấy thằng không có hảo ý vừa muốn ngăn cản anh ấy theo đuổi con gái, thật sự là bận tối mày tối mặt.

Con trai còn chưa tính, anh ấy căn bản không có hứng thú, chỉ cần không bị lừa đi ra nơi hẻo lánh bị ăn hết là tốt rồi. Cơ mà con gái...... anh ấy đối với trình độ cuồng ham thích bạn gái so với việc giải toán còn muốn thắng ba phần.

Cả ngày cứ thầm nghĩ làm sao phải lấy lòng con gái, lại đối với các loại ám chỉ của tôi hoàn toàn vô ý thức.

Thằng tôi từ trước tới nay mọi việc đều thuận lợi cuối cùng cũng được nếm chút tư vị phát điên.

Suốt ngày phá hư tình duyên của anh trai, loại chuyện này tôi cũng không muốn làm đâu. Cơ mà có thể trơ mắt nhìn anh ấy cùng con gái vào trong phòng, khóa cửa lại sao ?

Đừng đùa ! Làm cho bọn họ nho nhỏ nắm tay một chút tôi cũng cảm thấy khó mà tha thứ, nếu tiến thêm một bước, nghĩ cũng không dám !

Một hơi giải quyết thằng đàn em đối với anh ấy có chủ ya, lại lúc ngàn cân nguy kịch đem nụ hôn đầu tiên của anh ấy từ trong miệng cô "bạn gái" vớt ra, cho dù là dũng mãnh phi thường Thiết kim cương, tôi cũng sẽ cảm thấy mệt chết đi được.

Vô lực quá nhiều, liền bí quá hóa liều, nếu không rõ ràng trước kia đã đem anh ấy ăn luôn. Tiên hạ thủ vi cường thôi. Tôi tin tưởng nhất định ăn anh ấy sẽ ngon lắm, nhưng ăn xong sau này phải làm sao để thu thập tàn cục, điều này không thể không lo lắng. Cho nên..... vẫn phải nhẫn nại

Sinh nhật mười sáu tuổi, tôi cùng dĩ vãng giống nhau ai oán ước cái nguyện vọng, ý niệm tà ác trong đầu lại rục rịch. Ăn, hay là không ăn ? Lấy cơ thể của tôi xoay ngang, muốn đem anh ấy ăn sạch sẽ, rất dễ dàng.

Cơ mà, anh ấy nếu không muốn, tôi cũng không thể nhẫn tâm cố làm cho được.

Nhưng là....... anh ấy có thể tự nguyện sao ?

Đương nhiên, tôi không nghĩ tới lúc uống say anh ấy có thể nhiệt tình vạn trượng.

Liều lĩnh đi đến trên người tôi đem tôi đương ngưu đương mã, cho đến lúc tôi đem anh ấy bắt xuống, mang đến trong bồn tắm tắm rửa, anh ấy vẫn nháo không ngừng.

"ltc, ngươi nói coi ! Ngươi rốt cuộc làm sao xem ta không vừa mắt ? Đều nói rõ ràng ra cho ta !"

Em nào có, em xem anh vô cùng thuận mắt, anh à. Kẻ nhãn lực không đông đảo là anh mới đúng.

Anh ấy lúc thần chí không rõ ràng thật sự là ngon miệng vô cùng. Thành thành thật thật thay anh ấy tắm rửa, tôi phải dùng nhiều định lực mới khống chế được bản thân không có tiến tới.

Nhưng cái tên gia khỏa này lại còn nói tôi "Chán ghét !"

Ai...... tuy rằng bộ dáng anh ấy hành động trì đọn mồm miệng hồ đồ thực chọc người yêu, nhưng nếu nói ra những lời đả thương như vậy, vẫn là không thế tha thứ đúng không ?

Bình thường đối với tôi toàn là dùng toàn lực ý chí chiến đối sục sôi, hiện tại cứ chà chà mặt tôi lại thật sự vui vẻ.

Được rồi, tôi thừa nhận tôi nhịn không được, tính hôn trộm anh ấy.

Dù sao anh ấy hiện tại ý thức mơ hồ, tôi nếu cuối cùng làm được, ngày hôm sau có thể chối sạch sẽ, không cho anh ấy trở mặt.

Nhưng làm cho tôi kinh ngạc chính là, tên gia khỏa này, cư nhiên hôn đáp lại tôi !

Nhưng lại hấp đầu lưỡi của tôi. Cho xin đi, anh ấy lúc nào học được kỹ thuật hôn lưỡi thuần thục mãnh liệt như vậy ?

Tâm tình tôi quả thực không thể đơn giản dùng từ "thụ sủng nhược kinh" để hình dung, không đem anh ấy hôn đến ngất xỉu thì tôi sẽ không là thằng đàn ông. Hôn sâu triền miên đến nửa ngày, nó thế nhưng còn đưa tay đến sờ soạng chỗ giữa hai chân tôi. Bị đụng chạm đến như vậy, thằng tôi tình dục đang gia tăng thiếu chút nữa nín thở, cơ hồ chắc chưa kịp ra quân thân chết trước. Đừng đùa nha, anh à, chẳng lẽ anh không biết đàn ông cởi tầng da bên ngoài ra thì là dã thú sao ? Em đều đã cởi ra rồi ! Anh còn chạm vào nhược điểm của dã thú ?

Một khi đã như vậy, tôi liền hoàn toàn không khách khí.

Bất chấp tất cả, đem anh ấy ăn luôn rồi nói sau. Cho dù anh ấy còn chưa chín, có hơi đau, cũng không có cái gọi là................... tôi cảm thấy được tôi từ nhỏ tới lớn căn bản không hy vọng anh ấy chín tới.

Lúc vừa mới tiến nhập, anh ấy đau đến mức oa oa khóc lớn, tôi cũng không thể không đau lòng. Nhưng là lúc như thế này, nếu còn ngừng lại..... tôi đây đâu phải thánh nhân, mà còn chướng ngại của bản năng đó chứ.

Chưa từng có kinh nghiệ, lần đầu tiên đau cũng là khó tránh khỏi thôi. Tôi cố gắng cẩn thận hết sức, hơn nữa từ đầu tới cuối đều chiếu cô âu yếm chỗ mẫn cảm của anh ấy, tuyệt đối không chỉ lo bản thân phát tiết. Đến lúc sau khi anh ấy cũng thật hưởng thụ rồi, vẻ mặt giống như con mèo nhỏ cúi đầu thoải mãn rên rĩ làm cho máu của tôi toàn bộ đi xuống nửa người dưới, đại não ngược lại thiếu dưỡng chất, bằng không tôi cũng sẽ không nhất thời khống chế không được làm nhiều lần như vậy.

Nào biết, ngọt ngào ôm lấy anh ấy, ngày hôm sau tỉnh dậy, món quà tôi thu được cư nhiên là một cú đấm thiệt mạnh.

Thằng tôi đáng thương khi đó ngây người. Cho xin đi, tôi từ nhỏ lớn lên căn bản không biết tư vị bị đánh là thế nào, huống chi người anh tôi thích nhật vẫn mang một bộ vẻ mặt người bị hại đến đánh tôi.

Buổi tối hôm trước chẳng phải anh ấy cùng tôi lưỡng tình tương duyệt sao ?

Nếu anh ấy không hôn đáp lại tôi, chủ động chạm vào tôi, tôi sao có thể ti tiện đem anh ấy ăn làm mạt tịnh chứ !

Nhưng tên gia khỏa này lại trở mặt không thừa nhận, còn bảo tôi im miệng nói tôi cút đi, nói tôi không được nhắc lại chuyện này.

Tôi sinh nhật mười sáu tuổi bi thảm, lần đầu tiên lĩnh hội cái gì gọi là bội tình bạc nghĩa.

Sau đó thật cẩn thận lấy lòng anh ấy, cho anh ấy thuốc mỡ chữa thương, rồi lại bị bạt tai, kỉ niệm thê lương như vậy tôi cũng không muốn nhắc lại. Dù sao tôi cả đời cho tới bây giờ cũng không uất ức đến vậy, hơn nữa sau đó còn tiếp tục uất ức.
Đọc thêm!

Huynh hữu đệ cung quyển 2 chương 17 phần 2 - Kết thúc quyển 2

Nó ôm lấy tôi trở mình hôn một chút, làm cho tôi ghé vào trong ngực nó, ngoan ngoãn dán vào nó. Nghe thấy tiếng tim đập trong lồng ngực vững chắc, cảm giác thực ấm áp.

"Ừm, Lạc Thiệu Cung à.........."

"Cái gì ?"

Tôi nhìn chăm chăm vào bộ ngực xinh đẹp cân xứng với cơ thể, nuốt nuốt nước miếng : "Người ta đều nói......"

"Hửm ?"

"Người ta đều nói, nếu hai thằng đàn ông, hẳn là phải dùng cái kia, mới không đau."

Lạc Thiệu Cung phì cười : "Ừm...... Anh à, anh muốn ám chỉ cái gì nào ?"

"Ai.... không.... không có gì." Được rồi, tôi thừa nhận là tôi bắt bắt đầu đối với nó có sắc tâm, thực bình thường thôi, tôi cũng là nam nhân mà, muốn ôm người mình thích không phải đương nhiên sao.

Suy nghĩ nửa ngày, lại có hơi không cam lòng, quyết định trực tiếp nói ra : "Lạc Thiệu Cung à......... ta cũng muốn ôm ngươi."

"A...." Nó dài giọng, "Nhưng anh không có kinh nghiệm."

"Cái này có thể từ từ luyện tập !"

"Ưm...." Nó trấn an xoa xoa lưng của tôi, "Cái này, kỳ thật, kẻ cao hơn thì nằm trên tiện hơn, có thể thí nghiệm các loại tư thế, chờ anh bộ dạng cao hơn em, sẽ cho anh ôm."

"Cao.... hơn ngươi........"

"Anh, phải tin tưởng bản thân mình chứ, anh không phải luôn luôn không chịu thua sao ?"

"A........ được !" Điều này cũng đúng, tôi tuổi cũng chưa lớn, vẫn có thể cao thêm !

Có được cam đoan đó, cảm thấy được rốt cục chiếm ịiện nghi, liền vừa lòng ôm thắt lưng của nó, cơ mà nhìn biểu tình của nó, tựa hồ còn vừa lòng hơn cả tôi.

"Đúng rồi, ngày mai ngươi cùng Tần Du đi đâu ?" Tràn đầy tin tưởng dựa vào nó.

"A, này........" Nó cư nhiên do dự nhăn chân mày, "Em đã đồng ý với cô ấy, không thể nuốt lời."

"................" Đả kích to lớn, làm cho tôi ngay cả thanh âm cũng đều thay đổi "Nhưng...... nhưng ngươi không phải nói thích ta sao ?"

"Em đương nhiên thích anh !" Xem sắc mặt tôi biến thảm, nó vội vàng chụp lấy lưng giúp tôi thuận khí, "Đương nhiên là thích anh rồi ! Em chỉ thích anh thôi, từ đầu tới cuối đều chỉ thích một mình anh, anh yêu tâm......."

Dường như thấy sơ hở chỗ nào. Tôi trấn định một chút, "Vậy ngươi cùng cô ấy....."

"Cái này em không thể không giúp, đã sớm đâu đó. Em ngày mai đưa cô ấy đi, sau đó buổi tối liền bay về, được không ?"

"Giúp cái gì ?" Cảm giác như quơ được cái đuôi hồ ly.

"Hả.... cũng không có gì......." Nó nhanh chóng quay đầu nhìn bầu trời.

"Ta đi hỏi Tần Du," Đứng lên đi xuống giường.

"Ai.... Anh.... anh à, anh còn chưa có mặc quần áo !"

"Không sao !"

"Không được, anh sẽ bị nhìn thấy ! Nếu không..... ít nhất đem quần áo mặc vào được không ? Ê..... anh chờ một chút, anh à........."

Vừa đi được hai bước đã bị nó ôm lại, "Được rồi, kỳ thật...... không phải chuyện gì đại sự, cái kia.... Tần Du có quen một người, nhưng là trong nhà không đồng ý...... Cho nên mượn em làm lá chắn.......... mà thôi, em với cô ấy là bạn tốt, chuyện nhỏ ấy cũng không có gì......."

"..........."

"Anh à, anh làm sao vậy ?"

".............Ngươi............ các ngươi thông đồng đùa bỡn ta ?"

"Không có ! Tuyệt đối không có ! Em cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ nói cô ấy là bạn gái mà, là anh hiểu lầm ! Em như thế nào lừa anh, em cũng không dám lừa anh mà.... em cho tới bây giờ cũng chưa từng lừa anh, thật........... ai, chờ một chút, anh đừng giận, được rồi......... anh à, là em sai rồi, em thừa nhận, lúc mới về, là cô ấy gạ em đến thử anh........ em thật sự không nỡ khi dễ anh, đều là cô ấy không tốt........ ưm.......... hồi nãy cô ấy nói với em, nếu muốn nghe anh nhiệt tình nói sẽ như vậy....... như vậy.......... em em kì thật cũng thực căng thẳng, nếu anh căn bản cũng dính bẫy, em nhát định sẽ tìm Tần Du liều mạng......."

"............"

"Anh vẫn giận à ? Anh à.......... là em sai, em lần sau không dám.......... anh đừng không để ý tới em được không ?"

Đúng là mười năm gió mưa thay phiên chuyển, một cái giờ trước tôi còn đau khổ cầu xin nó.

"Anh à........."

Vẻ mặt đáng thương của nó đích xác không phải giả vờ, a ha ha..........

Ây da, đau quá _ ____++

Kỳ thật tôi mặc dù có một chút muốn đánh người, cơ mà Lạc Thiệu Cung căn bản không có thích người khác, chuyện này thật sự vẫn làm cho tôi vui lên. Tha thứ cho nó hoàn toàn không là vấn đề.

"Anh à, anh muốn em làm gì cũng đừng, đừng không để ý tới em nha...."

"Ân........ vậy phải xem biểu hiện đêm nay của ngươi" Lời của tôi hoàn toàn đảo lại.

"...................."Đến phiên nó trợn mắt há mồm.

Tôi bắt chước nó, làm tư thế : "Đến, chính mình ngồi lên."

Lạc Thiệu Cung ngây người nửa ngày mứoi lộ ra một tia cười khổ : "Không phải thật đó chứ, anh à ?"

"Chính mình ngồi lên, tự động, ta liền tha thứ cho ngươi."

"......." Lạc Thiệu Cung cười khổ không ngừng, "Anh .............. chúng ta thể hình khác nhau nhiều lắm, loại tư thế này, chỉ sợ......."

"Vậy ngươi chọn một cái tư thế nào thuận tiện đi là được."

".......... Quỳ, quỳ nằm úp sấp đi.............." Nhìn vẻ mặt nó, hình như không phải gọi nó đến làm tình, mà là kêu nó đi tìm chết.





"Ô oa, không phải như vậy ! Anh à, phải có trơn đã, có thuốc bôi trơn hay không ?"

".............."

"A.......... anh..... anh à........anh không cần gấp như vậy..... trước làm cho nó quen một chút được không ? Em mỗi lần làm đều cho anh cả chục phút trước đó mà !"

"..................."
"Anh à, anh có làm được không đó ?"

"................"

"Anh à, chân em quỳ tới đau nhức cả rồi, anh vẫn không vào được à ?"

"....................."

"..........Anh à, không phải em muốn phá hư không khí, nhưng...... anh mà không vào được, trời sẽ sáng........."

Được, được rồi, lần này rốt cuộc có thành công hay không.......... a...... không, là thành công, tôi cũng không so đo.

Quan trọng là.......... Lạc Thiệu Cung nó vì muốn cho tôi vui, cư nhiên thật sự ngoan ngoãi cho tôi ăn. Nó thật sự là một thằng em tốt nha.

Người con trai thế này, đúng như Tần Du nói, ai cũng không tùy tiện buông tay.

Tôi cũng không phải đứa ngốc, đương nhiên cũng sẽ không làm cho nó chạy trốn cùng người khác, đúng không ?

Trước hừng đông tôi cuối cùng lại lui vào lồng ngực của Lạc Thiệu Cung, an tâm ngủ ngon.

Trong mộng tôi thật sự đã là một người đàn ông cao lớn anh tuấn, thành thục ổng trọng, bảo hộ Lạc Thiệu Cung, cùng tất cả người mơ tưởng tới nó chiến đấu, cường chế đuổi đi tất cả người khi dễ nó.............

Nghe nói nửa đêm gần sáng mà mơ thấy điều gì, nhất định sẽ thực hiện được, đúng không ta ?

- Chính văn hoàn -
Đọc thêm!

Huynh hữu đệ cung quyển 2 chương 17 - phần 1

Mắt nhắm lại, bắt lấy bả vai nó, nâng thắt lưng liền đặt mông ngồi lên.

"Ô oa !" Kẻ kêu thảm thiết đó không phải tôi mà là nó.

"Anh, anh à........." Nó vẻ mặt vặn vẹo cười khổ, "Anh muốn phế em sao ? Chuẩn bị không tốt như vậy thì....."

"Đến, thắt lưng nâng lên, đúng, cứ như vậy."

Tâm huyệt non cẩn đụng vào nó, tôi toàn thân sít chặt, mặt đỏ lên.

"Chậm rãi ngồi xuống đi"

Ô........... Nói thoải mái giống như chữ "Mời ngồi" ! Cơ mà chỉ cần hạ thắt lưng đi vào một chút, cảm giác quỷ dị tự bản thân lại đem thứ kỳ quái này làm cho tôi thấy xấu hổ đầu đầy mồ hồ lạnh.

"Ngoan," nó thanh âm bắt đầu hơi khàn khàn, "Em không giúp anh, tất cả đều phải tự nhờ bản thân nha."

Nếu mà là trước kia, tôi đã sớm chửi ầm lên Tam tự kinh rồi, nhưng là hiện tại, nghĩ muốn sẽ đối xử tốt với nó, "biểu hiện" tốt đem nó trong tay người khác giành lại, đừng nói là làm cho tôi ngồi lên người nó, chính mình phải động tôi cũng làm.

Nắm chặt bờ vai của nó để ổn định thân thể, cắn môi từ từ hạ xuống, cửa vào bị thứ cứng cỏi ấy đi vào, cho dù có chuẩn bị đầy đủ, cũng phải chịu khổ sở, miễn cưỡng nuốt đi vào một nửa, hai chân đã bắt đầu run run.

"Lạc Thiệu Cung", ánh mắt hơi ngấn nước, bán mạng cầu xin nhìn nó, "Chính ngươi tiến vào được không ?" Đây là lời dũng cảm nhất mà tôi có thể nói ra.

Thứ nhỏ bé gì đó lại càng trở nên khó đôi phó, nhưng tên này chả tính giúp đỡ tôi một phen, nhưng thẳng người lại, đỡ lấy cái ót của tôi rồi hôn lên, cường thế địa trảo mình dây dưa, một tay đưa đến phía trước của tôi xoa nắn vuốt ve : "Anh, lại dùng lực một chút thì được rồi............ Em thật muốn đi vào trong........"

Bị nó âu yếm đến mức vòng eo như nhũ ra, ngay cả khí lực chống đỡ thân thể cũng tiêu biến, cả người run lên dữ dôi, không hề phòng bị ngã vào người nó.

"Ô oa............" Đánh thẳng tới thật mạnh, đỉnh bị mãnh liệt va chạm làm cho toàn thân một trận co rút, gắt gao ôm lấy cái cổ của nó nửa ngày cũng động đậy không nổi.

"Ngoan," hô hấp của nó cũng bắt đầu dồn dập, dùng sức cắn đôi môi của tôi, trên tay tiếp tục vuốt ve đè ép, "Thật chặt..... chính mình động động được không ?"

...............Thật sự muốn ta tự động sao............ =.=

"Anh......... anh bên trong thật thoải mái........"

Thứ nóng cháy vốn đã nhồi bên trong lại bành trước một ít, đem nội vách tường mở rộng càng mở rộng thêm. Phía sau nhanh chóng vây quanh nó, rõ ràng cảm giác được nhịp đập của thứ dục vọng nóng bỏng đang chôn sâu trong cơ thể.

"Anh à............."

Tôi nhanh chóng nhắm chặt mắt, cố lấy dũng khí lung lay thắt lưng một chút, cái nơi đang liên kết ma xát vào thứ lửa nóng làm cho cảm giác như nóng cháy cả lên, mặt nóng đến độ sắp thiêu cháy.

Một khi đã bắt đầu động tác, sẽ không có cách nào dừng lại, bản năng cao thấp dao động làm cho tuyến thể cứ bị nó gắng gượng chọc vào. Thực thoải mái, nhưng.... cũng rất khó khắn, ôm lấy bờ vai của nó cưỡi ở trên người nó làm cho thắt lưng dao động kềm chế không được rên rỉ, cảm thấy chính mình giống như đứa con gái.

May mắn nó kịch liệt hôn môi một khắc cũng không ngừng cùng ổn định ôm lấy tôi làm cho tôi không thấy xất hổ, đối với việc âu yếm cũng không sao nhãng.

Lạc Thiệu Cung nó cho tới bây giờ đều không chỉ lo tìm kiếm khoái cảm cho bản thân, bất luận lúc nào nó đều nhớ rõ phải săn sóc tôi........

Nghĩ như vậy, nhịn không được hé môi mặc kệ nó biến hóa nụ hôn như thế nào, miễn cưỡng nâng thắt lưng áp chế, đem nó nuốt vào càng sâu, cao hứng nghe tiếng thở dốc kềm chế không được của nó.

"Anh, thật sự chặt quá........." Thanh âm của nó mơ hồ, đột nhiên cong đầu gối, khó nhịn bắt lấy thắt lưng của tôi đột nhiên thẳng tiến, đào đến chỗ sâu nhất làm tôi nức nở yếu ớt mới dừng lại, lại một lần nữa xoa xoa lấy mồ hôi trên lưng : "Mau một chút...... nhanh lên......... anh......"

Mồ hôi đầm đìa dây dưa kịch liệt ra vào, hô hấp hỗn loại của cả hai cứ giao triền cùng một chỗ, nơi chặt chẽ liên kết nóng tới mức cơ hồ muốn hòa tan, nhiệt liệt cuồng dã giao hợp, chỉ cảm thấy dường như đã muốn cùng nó hòa hợp thành một khối.

"Anh......." Cái thằng ôm lấy tôi cứ dừng lực đưa tới, biểu tình động lòng người vô cùng, giống như cái đứa nhỏ không ngừng thì thào, "Anh..... rất thích anh..... anh à..........."

Nhanh đến cực hạn, tôi khó thở căng thẳng toàn thân, ở chỗ sâu nhất cũng bành trướng cả lên, hai người gắt gao ôm lấy hôn môi, chỉ cảm thấy trái tim sắp vỡ toang.

"Anh.........."

"A.............." Vất vả muốn phát ra âm thanh, "Lạc......... Thiệu Cung, ta rất thích ngươi.........."

Hô, cuối cùng, cũng nói ra với nó.

Lập tức bị hung ác lặc trụ thắt lưng, làm vài cái va chạm cuối cùng, tôi rốt cuộc thấp giọng nức nở phóng đi ra, cùng lúc bên trong có cảm giác ẩm thấp làm cho người tôi trên lưng một trận tê dại.

"Anh à," cái lỗ tai ngứa ngứa, bị nó liếm tới mức từng đợt nóng lên, "Nói lại lần nữa xem được không ?"

"Hửm ?"

"Nói lại lần nữa nào," người này, khí còn không suyễn mà còn làm nũng, "Chính là câu vừa rồi ấy, em còn muốn nghe nữa........"

"Ta thích ngươi." Oa, cư nhiên có thể nói đầy đủ lưu loát !

Nó nhếch môi ngây ngô cười : "Nói lại lần nữa xem."

"Ta thích ngươi."

"Nói lại lần nữa."

"............"

Nói xong lần cuối cùng miệng tôi tê rần cả lên nó mới mặt đầy tươi cười ôm tôi nằm xuống, từng đợt từng đợt vuốt vuốt tóc của tôi.

"Anh à, thật tốt."

"Hửm ?"

"Em nói lần này, chúng ta làm được rất tuyệt, cho tới bây giờ đều không có kích thích như vậy......."

"..............."

"Thật sự, thật thoải mái......... Em thật là hưng phấn không chịu được, anh xem em ra nhiều như vậy......"

"............" Thật sự là rất muốn dùng cái đầu đập vào miệng nó.

"So với trước kia còn chặt hơn ~~ a, em không phải nói trước kia anh không tốt, là nói lần này đặc biệt ngon nha......"

Tôi không ngờ nó có tố chất có thể thản nhiên nói cái loại này, đành phải đỏ bừng mặt đem chôn vào trong đầu gối. "Phải.... phải không ?"

"Đúng vậy, bởi vì anh cho tới bây giờ đều không có chủ động."

"lúc này còn không phải ngươi bảo ta........."

"không phải, em nói là lúc làm được một nửa, anh lại chủ động phối hợp với em, thật là vui..........."

Mẹ nó....... làm gì nói trắng ra như vậy.

"Thật là cao hứng........ đây là lần đầu tiên nha....." Tên này kiên quyết từ trong đầu gối đào ra mặt của tôi, nhìn tôi cười tủm tỉm, "Là anh lần đầu tiên cam tâm tình nguyện..... em cảm thấy được như vậy mới chân chính làm tình.........."

Chết tiệt........ ngươi....... ngươi không thể dùng từ ẩn dụ một chút sao ?"

"Như vậy mới tính chân chính được đến.............."

"............. Ừm............." Mặc dù có hơi đỏ mặt, vẫn gật gật đầu khẳng định ý kiến của nó.
Đọc thêm!