Thứ Hai, 20 tháng 9, 2010

Dục Mãn Hạn Lâm chương 20 - Thác thân vượt qua

Nơi Hướng Nhất Phương muốn đi, Hắc Ngân biết.

"Không tắm rửa lại à ?" Quần áo bên người đã nhàu cả, một phần còn bị xé rách, mà vài nơi trên người nam nhân cũng bị nhánh cây quẹt vào lấm tấm vết máu, thấy thế nào cũng thực thảm hại.

Đối với "hảo tâm đề nghị" của Hắc Ngân, Hướng Nhất Phương chỉ nói một chữ "Không", vẫn như trước nghiêng người nhìn ra ngoài cửa sổ. An toàn rời khỏi Lạc phủ, đi vào thành phố lớn đèn màu bảy sắc, đèn neon ban đêm cứ không ngừng chiếu sáng, lại càng xông ra hơi thở lạnh lẽo của thành thị.

Mộ Phi cùng Lạc Tư ở trong vòng lẩn quẩn nổi tiếng không vừa mắt nhau, trên thương trường giờ đánh về cả cuộc sống. Cùng sinh hoạt trong một thành phố, không thể không nói bọn họ thật đúng là quái dị, rõ ràng cùng đối phương đối địch như vậy, còn cố tình phải ở cùng một thành thị.

Đối với Hướng Nhất Phương sinh ra hứng thứ, nhất là ngày đó qua Lạc Phủ bị Lạc Tư cự tuyệt cho gặp Trung y đại thúc, Hắc Ngân liền ngầm điều tra một chút nam nhân này, nam nhân hóa ra có liên quan đến Mộ Phi.

"Tới rồi." Dừng xe lại, khách sạn xa hoa phía trước chính là nơi Mộ Phi thường xuyên đến ở tạm, "Muốn ta cùng người vào không ?" Hắc Ngân cười nhìn nam nhân.

"Không cần đâu, cám ơn." Thanh âm của nam nhân có vẻ mệt mỏi mà vô lực, rồi lại lộ ra một phần cố chấp.

Vẻ cố chấp làm cho Hắc Ngân đột nhiên có chút khó chịu : "Cảm ơn ? Đây là một phần của giao dịch, cảm tạ ta làm cái gì, ta chỉ người xấu mà thôi !" Hắc Ngân thay nam nhân mở cửa ra.

Hướng Nhất Phương quay đầu lại..... nhìn Hắc Ngân một cái, Hắc Ngân như trước cười híp đôi mắt hồ ly, sau khi cùng nam nhân xuống xe lại lầm bầm lầu bầu : "Thật là, gì chứ dùng ánh mắt trong suốt như vậy nhìn ta, thật có cảm giác tội lỗi......."

Hắc Ngân chạy xe, không có rời đi, mà là tắt thuốc đứng ở một bên, âm thầm nhìn chăm chú nhất cử nhất động của nam nhân.

Vì cái gì ta muốn đến nơi này ? Đứng ở một bên bồn hoa có thể che chắn thân mình, Hướng Nhất Phương đứng lặng mơ hồ ngắm khách sạn hoa lệ.

Cơn giãy dụa phức tạp trong lòng hắn, tránh ở sau bồn hoa không thể đi ra nửa bước, cứ như vậy lẳng lặng nhìn, không biết suy nghĩ cái gì.

Ban ngày tuy rằng nóng, nhưng ban đêm tựa hồ càng lạng, cơn gió rét lạnh vù vù thổi vào trong ống tay áo, hắn thủy chung vẫn lẳng lặng nhìn, giông như đang chờ đợi cái gì.

Cho đến lúc.......... một chiếc xe có rèm che đứng ở trước cửa khách sạn, một nam tử hình dáng lạnh lùng cao gầy trừ trên xe đi xuống, Hướng Nhất Phương đột nhiên khẽ run mình, là cậu ấy........... Là đứa trẻ trước kia cứ thích bám lấy hắn, theo năm tháng trôi qua bất tri bất giác đã lớn dần thành một nam tử vĩ đại, anh khí bức người.

Thằng đồ tể này..... Cậu ta càng ngày càng vĩ đại, đây là ý nghĩ của Hướng Nhất Phương khi nhìn thấy nam tử. Bất tri bất giác, Hướng Nhất Phương từ phía sườn biên bước ra từng bước.

Ta có nên đi đến không ? Trong lúc do dự, trên xe lại bước xuống một nử tữ xinh đep đang đỡ lấy bụng, nữ tử trên mặt tràn đầy nụ cười hạnh phúc, điều này khiến Hướng Nhất Phương thu hồi bước đi, một lần nữa trở về nơi có thể che lấy thân ảnh của mình trong bóng đêm.

Nguyên lai Tố Vân thật sự ở bên cạnh tên nhóc này, thoạt nhìn....... thực hạnh phúc.

Nam nhân lặng lẽ trộm nhìn Tố Vân cùng Mộ Phi, vốn tưởng rằng bọn họ nhanh chóng đi vào khách sạn, dù sao bên ngoài có hơi lạnh, nhưng người con trai anh tuấn cách đó không xa lúc nữ tử tiếng vào khách sạn vẫn như cũ đứng ở bên ngoài, trên mặt mang thẻ vẻ nghi hoặc, như là đang tìm kiếm cái gì, có một chút không xác định, trong đôi mắt kiên nghị không che dấu vẻ chờ đợi cùng khao khát.

Phần chờ đợi cùng khát khao kia, làm cho nam nhân có chút run sợ, giống như bị chuốc rượu, vựng vựng hồ hồ như bị gió lạnh thổi vào lý trí.

Đến lúc phải đi rồi, trở lại cái thôn nhỏ, lại tiếp tục cuộc sống thường thường thản nhiên của hắn.

Đầu thực choáng váng, Hướng Nhất Phương xoa xoa cái đầu càng ngày càng nặng, trong đôi mắt vẫn nhìn người con trai đứng ngoài khách sạn, lắc lư đưa chuyển thân mình, từng bước từng bước bước đi, hạnh phúc của bọn họ, chính mình không với tay tới được.

Hắn không biết, lúc hắn xoay người, đôi mắt kiên định kia đã muốn bắn về phía hắn.

"Nhất Phương, là anh sao ?" Một tiếng kinh hỉ không kềm chế được la lên khiến tấm lưng kia giật mình, cũng đồng dạng trong bóng đêm hiện ra cái nhìn chăm chú của một con hồ ly.

Hướng Nhất Phương không dám quay đầu lại, nghe đến thanh âm quen thuộc kia bản năng lại chạy nhanh lên. Vô luận thế nào, cũng không thể cho tên nhóc ấy nhìn thấy mình.

Mà nguyên lai Mộ Phi đang nghi hoặc nhìn về phía thân ảnh lảo đảo kia nghe thấy tiếng mình càng bước nhanh hơn, đã càng tin chắc ý nghĩ của mình, không biết người kia đã xảy ra chuyện gì, vì cái gì đã đến nơi này còn không dám đi ra gặp mình ?

"Nhất Phương ! Đứng lại ! Anh đi đâu vậy ?" Mộ Phi phát cuồng chạy về phía nam nhân đang lảo đảo chạy trốn.

Nhất định đã xảy ra chuyện gì, bằng không người nọ không thể chỉ ở một bên lén nhìn mình, còn không dám đi ra gặp ! Một khắc vừa xuống xe, chàng liền cảm thấy được một cỗ hơi thở quen thuộc ở gần, cũng có người đang lặng lẽ nhìn chàng ! Chuyện duy nhất có thể biết được lúc này là chàng không thể để cho kẻ kia liền như vậy rời đi !

Thanh âm phía sau càng ngày càng gần, mọi vật trước mắt càng ngày càng mơ hồ, hai chân cứ như đá càng ngày càng nặng, Hướng Nhất Phương chỉ biết theo bản năng chạy về phía trước, còn muốn chạy đến nơi nào, hắn căn bản không biết.

"Đi lên !" Nhưng vào lúc này một chiếc xe thể thao đứng bên cạnh nam nhân, Hắc Ngân mở cửa xe đem Hướng Nhất Phương túm vào trong xe, nhanh chóng đề xe chạy đi.

Trơ mắt nhìn nam nhân bị xe cướp đi, Mộ Phi mắng to một tiếng xoay người bỏ chạy đến xe của mình, Tố Vân nghe tiếng nghi hoặc hỏi : "Anh Phi, xảy ra chuyện gì ?! Anh đi đâu vậy ? Anh Phi !"

Nữ nhân lớn tiếng hô, đáp lại lời cô chỉ có tiếng ô tô khởi động chạy như bay.

"Có phải..... Hướng đại ca không ?" Tố Vân lăng lăng đứng ở bên ngoài, cúi đầu vuốt ve cái bụng đã muốn hiện rõ, cô đích thực đã nghe Mộ Phi gọi to tên của Hướng Nhất Phương.

Chắc là thế, cũng chỉ có Hướng Nhất Phương mới có thể làm cho Mộ Phi kích động như vậy, khiến cho nam tử thường ngày bình tĩnh âm trầm mất đi khống chế, trở nên nôn nóng bất an.

Từ khi biết Hướng Nhất Phương đến trong thành phố tìm mình, Mộ Phi mỗi ngày liền phái người đi tìm Hướng đại ca, nhưng tìm hơn một tháng vẫn không hề có tin tức. Tố Vân bản thân vui vẻ gặp được Mộ Phi cùng lúc cũng thực lo lắng, lo lắng mất đi bóng dáng vẫn thường hay chăm sóc mình của Hướng Nhất Phương, nhưng lúc này giờ phút này, làm một người phụ nữ, trong lòng cô có chút chua xót.

"A, thật mạo hiểm nha !" Dựa vào kỹ thật cao siêu đem Mộ Phi gắt gao bám theo sau chạy lệch qua một bên, Hắc Ngân tâm tình tốt khe khẽ hát, cái thằng Mộ Phi kia đúng thật là không muốn sống, chạy nhanh như vậy !

"Ha ha ha.... Ngẫm lại cũng rất thú vị, ngươi nói gì đi đại thúc ?" Sau một trận cười điên cuồng không ai đáp lại, Hắc Ngân nhìn Hướng Nhất Phương đang ngã vào trên xe, phát giác có chút bất ổn nói, "Đại thúc à ?" Tay đưa tới đẩy đảy, cũng không hề có phản ứng.

"Xì ! Xỉu rồi à......." Sờ sờ cái trán của nam nhân, Hắc Ngân nhíu mày, "Rõ ràng là thầy thuốc còn không biết tự chăm sóc bản thân, thật là dọa người !"

Trong xe, Hắc Ngân lại nhìn nam nhân, đôi mắt hồ ly sau một trận tính kế cười hì hì tự nhủ : "Không bằng làm cho Mộ Phi biết chân tướng đi, đến lúc đó nhất định cùng tên Lạc Tư kia đánh nhau, ngẫm lại còn có thú nha, ha hả !"
Đọc thêm!

Dục Mãn Hạnh Lâm chương 19 - Giao dịch chạy trốn

Trên đường núi gấp khúc, một thân ảnh chật vật trong đêm tối mù quáng chạy trốn, gió đêm lạnh lùng, hàn khí lăng nhân, cũng không bằng nội tâm lạnh lẽo trong lòng, cái gì gọi là "lòng nguội lạnh", ở ngoài cửa nghe được hai anh em họ Lạc nói chuyện Hướng Nhất Phương hoàn toàn nếm thử.

Đến bây giờ hắn vẫn chịu đựng hết thảy, trả giá hết thảy, đều chỉ là nằm trong bàn cờ của kẻ khác !

Rời đi ! Rời đi nơi này ! Nam nhân không bao giờ nữa.... muốn ở nơi tràn ngập lời nói dối này, một tháng qua mỗi ngày đều nhận lấy vũ nhục, vô luận gặp phải khuất nhục như thế nào, cho tới này đều vì cứu lấy người vợ mà chống đỡ lấy thể xác và tinh thân đã mệt mỏi không thôi.

Nhưng mà sự thật, lại một lần nữa đem hắn đẩy vào hố sâu của tuyệt vọng.

Nói cái gì đều là giả, này hết thảy hóa ra đều là nói dối, vì cái gì cố tình lừa hắn ? Nghĩ muốn an an phận phận, cuộc sống thản nhiên ở nông thôn cũng không thể có sao ?

Nam nhân liều mạng chạy về phía trước, phía sau là người tìm kiếm hắn do Lạc gia phái đi, bóng đêm rất tối, nam nhân chạy quá nhanh lần lượt té lăn trên đất, lại lần lượt đứng lên, chạy vào đám cỏ dại có thể cắt ngang làn da, tránh né những tiếng tìm kiếm ngày càng rõ ràng kia.

Bộp một tiếng, chân vướng vào cành cây trên mặt đất, nam nhân lại một lần nữa ngào nhào xuống đất, không khỏi kêu lên một tiếng đau đớn. Nhưng mà giờ phút này, hắn chỉ muốn chạy đi, rời khỏi Lạc gia.

"A.... Thật đáng thương nha ! Như thế nào lại thảm hại tới vậy, Trung y đại thúc ?" Thanh âm mang vẻ trêu đùa vang lên trong bóng đêm, nghe có vẻ quan thuộc, rồi lại nghĩ muốn chưa từng quen biết.

"Ai ?" Từ trên mặt đất đứng lên, Hướng Nhất Phương cảnh giác nhìn thấy bóng người đàn ông mập mờ kia, vừa chuẩn bị tùy thời tránh ra.

Như là nhìn ra ý đồ của nam nhân, nam tử trong bóng đêm nhỏ giọng nở nụ cười : "Trốn không thoát đâu, Lạc Tư sẽ không bỏ qua ngươi." Từng bước tiếp cận nam nhân, Hướng Nhất Phương nhìn rõ gương mặt của người đi tới, không khỏi kinh ngạc ra tiếng : "Là ngươi ?"

"A ! Thật cảm động nha, cư nhiên còn nhớ rõ ta." Nam tử vẻ mặt hồ ly tà mị cười ở trên thân nam nhân quét một vòng, ôm tay cười nói : "Thật thảm hại, cơ mà cho dù ngươi có chạy như thế nào cũng chạy không khỏi nơi này, Lạc Tư cũng sẽ không thả ngươi đâu !"

Hướng Nhất Phương cảnh giác nhìn nam tử tà mị này, mím môi không nói gì.

"Sao lại nhìn tôi như thế, tốt xấu gì chúng ta quen biết cũng đã lâu !" Nói đến chuyện này Hắc Ngân liền thương tâm, nam nhân trước mắt vốn là của hắn, đều do cái điện thoại trời đánh kia ! Cơ mà , là của hắn, sẽ là của hắn.

"Cơ mà đại thúc à, nếu như bị Lạc Tư quơ được y cũng sẽ không thả ngươi đi. Nói không chừng sẽ dùng dây thừng trói ngươi lại, ngẫm lại thật sự đáng sợ đó !" Hắc Ngân thở dài ra vẻ khoa trương, liếc mắt nhìn phía ánh sáng cách đó không xa, "Nhiều người như vậy, Lạc Tư thật đúng là thực coi trọng ngươi..........." Lạc Tư này..............

"Giúp ta rời khỏi nơi này." nam nhân buồn thanh nói.

"Cái gì ?" Ngữ khí kinh ngạc nhưng không che dấu được ý cười của nam tử.

"Giúp ta rời đi nơi này, nói điều kiện của ngươi đi." Ở Lạc phủ một thời gian, Hướng Nhất Phương không ngu ngốc hiểu ra được quan hệ lợi ích người với người kia.

"A ? Ta không hiểu nha........." Hắc Ngân vui cười nhìn nam nhân.

Không hiểu ?! Hừ ! Hướng Nhất Phương thấp giọng cười, nói : "Ngươi đột nhiên xuất hiện ở đây tuyệt đối không phải ngẫu nhiên, nói ra điều kiện của ngươi, chỉ cần có thể giúp ta rời đi nơi này.......... thế nào cũng được."

Khuất nhục, cũng không phải một hai lần. Tâm tư của Hắc Ngân hắn đại khái cũng có thể đoán ra được, khuất nhục một lần, cũng tốt hơn so với cả đời. Dù sao, thân mình này cũng không phải lần đâu tiên gặp chuyện như vậy.

Lúc này, ánh sáng cùng tiếng người càng ngày càng gần.

"Mau tìm ! Các ngươi qua bên kia, những người khác đi theo ta !"

Hắc Ngân nhìn chằm chằm nam nhân trầm mặc không nói gì, trong đêm tối, nam nhân có chút bi thương mà tuyệt vọng kia, vẻ mặt ẩn nhẫn mà bất đắc dĩ không làm cho Hắc Ngân cảm thấy đau lòng, lại càng kích thích cảm xúc sục sôi của gã.

Trên người một trận đè nặng, Hướng Nhất Phương bị Hắc Ngân đè ra trên mặt đất. ngay sau đó là một nụ hôn nóng chạy, quần áo cũng bị cở ra, tay nam tử cũng nhân cơ hội mà chui vào, dùng sức vuốt ve làn da co giãn của nam nhân.

"A, thật lãnh cảm nha !" Nhìn thấy nam nhân nửa trần truồng bên dươi không hề phản kháng, Hắc Ngân ngược lại bật cười, "Như vậy lại càng có thể kích thích tính chinh phục của đàn ông đó, đại thúc à..........."

Cùng với thanh âm vui cười là một đôi tay lạnh lẽo, chậm rãi chui vào trong quần lót của nam nhân.....

Nam tử gặm cắn vuốt ve, tiếng người lại càng lúc càng gần, Hướng Nhất Phương hết thảy cũng không muốn xem, không muốn nghe, gắt gao nhắm hai mắt, giống như một con rối dưới thân chủ nhân yêu lặng giãy dụa.

"Ta chính là lên thật sự đó........."

Thanh âm lạnh lùng ở trong đêm tối nhẹ nhàng vang lên, sau tiếng cành cây khô bị bẻ gãy vỡ tan lại là tiếng khó nức nở, nhẹ nhàng mà tuyệt vọng.

Làm như nghe được tiếng ồn ào đó, đèn pin chiếu tới, vài tiếng kinh hô kinh ngạc, cùng với tiếng chửi của nam tử trên người, sau đó, là tiếng xin lỗi cùng bước chân vội vã rời đi.

Ánh sáng biến mất, tiếng người cũng không có...........

Nhưng là nam tử trên người tùy ý rong ruổi ngược lại càng ngày càng thêm chà đạp thân thể mình, lần lượt mạnh mẽ tiến vào, lại một lần nữa điên cuồng khuếch trương, ngón tay linh hoạt mà lạnh lẽo như biết nhược điểm của thân thể nam nhân ra sao cứ khiến thân thể nam nhân bất đắc dĩ phản ứng.

Mà phản ứng này của thân thể, lại càng thêm làm cho Hướng Nhất Phương lâm vào một loại cảm xúc chán ghét khó có thể miêu tả...........

"Bọn họ đã đi rồi......." Đưa đầu chôn vào trong hõm vai của nam nhân, Hắc Ngân thấp giọng cười, mang theo thanh âm mê hoặc lòng người va chạm vào trái tim ngày càng yếu ớt của nam nhân, "Khổ sở thì cứ khóc ra, ta muốn nhìn bộ dáng khóc lóc của ngươi."

"Bị người lừa gạt, bị người phản bội, đánh mất tôn nghiêm, bây giờ còn bị ta đè ép, trong lòng nhất định rất rất khó chịu ! Vì cái gì không khóc ?" Lần lượt xỏ xuyên qua nam nhân, Hắc Ngân tựa hồ thực hưởng thụ cảm giác trong hoàn cảnh này ép buộc kẻ khác, không biết nam nhân dưới thân vô luận bị thi bạo như thế nào, cũng đều thờ ơ.

Trầm mặc nhận lấy thi bạo của nam tử, cho đến khi chấm dứt.

"Xong rồi sao ? Đưa ta đi một chỗ........"

Ngửi lấy mùi hương trước sau như một nhẹ nhàng khoan khoái của nam nhân, Hắc Ngân thấp giọng cười nói : "Còn tưởng rằng ngươi một câu cũng không nói, ngươi muốn đi thế nào ? Hửm ?" Nam tử sau khi thỏa mãn tâm tình luôn có vẻ rất tốt.

Nhưng là, Hắc Ngân cũng khoogn phải là người dễ dàng thỏa mãn như vậy.

Ít nhất là sau việc này, gã đối với người có mối quan hệ với Mộ Phi sinh ra một ý tưởng mới.
Đọc thêm!