Thứ Năm, 15 tháng 12, 2011

Đại thúc thượng ngộ lang chương 18


Năm đó, Lâm Mộ Thiên cũng không biết công ty của ba, là như thế nào bị Vĩnh Trình chiếm đoạt. Hơn nữa còn thiếu đến mấy ngàn vạn, hắn có trách nhiệm trả lại món nợ này. Hắn biết, sớm muộn ngày này cũng đến. Hắn cũng biết, ba mình ở trong nước danh tiếng không tốt lắm, là một tiện thương, đại ác ôn trong miệng kẻ khác.

Nhưng, người kia trước sau vẫn là ba của hắn, người cha duy nhất của hắn, cho dù là một kẻ phạm tội ngập trời, cũng là ba của nam nhân.

Làm cho Lâm Mộ Thiên khổ sở là là.... ánh mắt của Nhiên Nghị cùng Thư Diệu vừa rồi nhìn hắn, bọn họ thực kinh ngạc, trong mắt tràn ngập hoài nghi cùng không tưởng, điều này làm cho hắn rất đau lòng, đa đa thiểu thiểu có điểm khó chịu, bọn hó có thể là hiểu lầm hắn ! Hơn nữa, vừa rồi ra đi còn thực sốt ruột, tựa hồ có điểm trốn tránh.

Hắn bắt đầu lo âu, Nhiên Nghị cùng Thư Diệu.... liệu có phải, không muốn nhìn thấy hắn không ? Vĩnh Trình vì cái gì luôn căm ghét hắn như vậy ? Hắn cảm thấy được bản thân mình không có trêu chọc hay chọc giận gì Vĩnh Trình.

Hắn bắt đầu cảm thấy được quan hệ giữa người với người càng ngày xàng xấu đi, hơn nữa.... hơn nữa đêm đó, lv còn dám làm ra sự tình kia với hắn.

Quan hệ của bọn họ trong lúc đó thực dị dạng, rất kỳ quái, lạ lùng, luôn làm cho hắn rối rắm !

Vì gần đây công việc giảm bớt, cho nên hắn hai ngày nay coi như thanh nhàn, hắn hiện tại là không muốn ở nhà, hắn thừa nhận đây là một hành động yếu đuối, hắn lo lắng nhìn thấy ánh mắt chán ghét của bọn họ, giờ phút này, hắn cần một mình tĩnh tâm.

Lâm Mộ Thiên ở bên ngoài đi dạo cho đến khuya, đi qua đi lại vẫn là không dám quay về ký túc xá.

Hắn thật lo lắng trở về đối mặt bọn họ, hắn không biết tối hôm qua bản thân vì cái gì mà ngủ cùng bọn họ....

Nhưng liệu có xảy ra chuyện gì....

Hẳn là không có đi....

Hắn sợ hãi lại phát sinh chuyện như vậy, lần trước lv cường bạo hắn, hắn chỉ có thể tự chịu đựng, nhưng, hắn không hy vọng có chuyện như vậy lại phát sinh.

Lâm Mộ Thiên có chút lo lắng, sợ hãi bởi vì bản thân "không kềm chế" mà bị bọn họ xa lánh, hắn không muốn làm cho Vĩnh Trình chế giễu, cũng không muốn lv cười nhạo hắn.

Đêm khuya, hắn một mình quạnh quẽ ở ngã tư đường hướng về phía thủ đo, không có mục tiêu quay về.

Càng một mình lại càng cô đơn, càng cô đơn liền luôn hồi tưởng về quá khứ, hắn nhớ tới chuyện trước kia, là những chuyện khiến hắn không thể quên.

"Ba ba, ba ba, ba đừng bỏ con, hu hu hu !"

"Lão Đại, bên đây có một thằng con hoang !"

"Đây là con của Lâm lão gia ? Đem nó về, Lâm lão gia đã chết, còn có chuyện chưa giải quyết xong, để thằng con này hoàn lại đi !"

............

"Các người buông ra, các người vì cái gì lại muốn cướp công ty của ba ta, các người có mục đích gì !"

"Này, tôi là người thu mua công ty của cha anh."

"Cậu là ai chứ ?"

"Tôi là người thu mua công ty của cha anh, cũng là chủ nợ của anh, tôi tên là Vĩnh Trình."

"Tôi không biết cậu, cậu vì cái gì mà đối phó ba tôi ? Tóm lại.... Tóm lại.... Tôi.... tôi sẽ không đi theo cậu !"

"Cậu Lâm, anh là khù khờ thật hay giả vậy, trên thương trường thì cạnh tranh nhau không có lý do !"

......

"Lâm Mộ Thiên, từ hôm nay trở nay, chỉ cần anh ký hợp đồng này, tôi có thể đem anh phủng lên trời !"

"Tôi không muốn làm ngôi sao, không thể được, tuyệt đối không được."

"Không được ? Vậy thì đi làm ở câu lạc bộ của tôi cũng được, cũng không biết anh có thể chịu được mấy vị khách không, ha ha."

"Được.... tôi ký."

......

"Lâm Mộ Thiên, tao đã sớm nói với mày, đừng đắc tội tao, tao là ông chủ của mày, tao là chủ nợ của mày, cũng có thể nói tao là chủ nhân của mày."

"Cậu uống nhiều rồi."

"Tao không có ! Tao đang rất tỉnh táo, tao nói cho mày biết, những gì mà ba mày nợ tao, tao phải đòi lại hết trên người mày."

"Tôi hiện tại đã không có tự do, tôi đã ký hợp đồng. Năm năm tiếp theo, tôi sẽ làm tốt việc mà cậu an bài."


.....

"Lâm Mộ Thiên, ông chủ như tôi vì để tiện cho việc giám sát công việc của cậu, đã phải hy sinh rất lớn, gia nhập nhóm cuẩnh, anh cao hứng không ?"

"Kỳ thật cậu không cần phải như vậy, tôi sẽ không bỏ trốn, tiền ba tôi nợ cậu, tôi sẽ trả lại."

"Không có tôi, anh cho rằng anh có khả năng trả sao ?"

"Tôi rất....."

"Đừng đùa, không có trợ giúp của tôi, không có 'bố thí' của tôi, bằng tuổi này của anh, một lão già vô năng, abg có được món tiền đó sao ?"

........

"Cậu thực tùy hứng, hôm nay cái cô gái mà cậu định hôn trong buổi diễn, lúc xuống đài đã bị người ta đánh."

"Lâm Mộ Thiên, anh thiếu quản tôi, làm tốt chuyện của mình đi, đừng quên thân phận mình."

"Cậu cảm thấy được như vậy sao ?"

"Tốt, rất tốt, phi thường tốt, cái loại con gái tùy tiện này, tặng cho tôi, tôi cũng không thèm."

.....

"Vĩnh Trình."

"Ừm."

"(Uống rượu) Ọe.... tôi đến lúc nào mới có thể trả hết nợ cho cậu đây, món nợ kia tôi.... tôi thật.... thật vất vả..."

"Dựa vào tình huống trước mắt, anh muốn trả hết nợ cho tôi, tốt nhất là đừng nghĩ tới !"

"Ọe ọe ọe...."

"Thực bẩn, tránh ra."

....

Đều là chuyện trước kia, hắn cùng Vĩnh Trình lúc đó càng xa cách, cùng xung đột cãi cọ, đã không ngừng tăng cao, đáng tiếc hắn không biết Vĩnh Trình chán ghét hắn, kỳ thật vượt xa những gì hắn suy nghĩ trong đầu.
Đọc thêm!

Đế nghiệp vô thương Chương 28 - Tình võng, võng trung nhân


"Trách ngươi ? Sao lại thế được..." Nguyên Bạch Lệ nhẹ nhàng cười ra tiếng, vân đạm phong khinh.

Khi kiếm của Long Điệp tản ra hàn quang đâm về phía hắn, hắn khẽ nghiêng thân thể tránh né chỗ yếu lại, nhưng lại không trách né đường đâm của kiếm, cánh tay bị kiếm đâm vào chảy ra máu đỏ tươi.

Long Điệp kinh ngạc nhìn Nguyên Bạch Lệ lấy tay che vết thương ngã qua một bên, người nọ rõ ràng có thể né tránh vì cái gì phải ngênh đón, chỉ là một kiếm mà có thể làm cho Nguyên Bạch Lệ ngã xuống sao ?

Âm mưu....


Hai chữ này hiện lên trong đầu Long Điệp, quả nhiên, từ cửa truyền ra thanh âm hoảng sợ của Tiểu Xuân Tử : "Vương gia !"
"Long Điệp ! Dừng tay !" Từ nơi đó truyền đến, là tiếng giận dữ của Nguyên Uyên.

Nguyên Bạch Lệ, đây là mục đích của ngươi sao ? Là làm cho hắn thấy ta muốn giết ngươi, ngươi thực ngoan độc !

Long Điệp cắn răng một cái, khôgn để ý đến ngăn cản của Nguyên Uyên, rút kiếm hung mãnh hướng về phía Nguyên Bạch Lệ đang ngã trên mặt đất, cho dù sẽ bị Nguyên Uyên trách cứ, cho dù có như vậy mà chết, y cũng phải điết đi tên nam nhân nguy hiểm này ! Cho dù....

"Tránh...." một thanh âm vang lên, ngay lúc thiết kiếm sắp đâm vào ngực nam nhân, một bàn tay nắm chặt lấy lưỡi kiếm, máy từ năm ngón tay tích lạc lên người Nguyên Bạch Lệ, nhưng cũng đâm thật sâu vào mắt Long Điệp.

"Nguyên Uyên....."

"Hoàng Thượng !"

Hai giọng nói đồng thời gian lên, một cái là kinh ngạc, một cái là lo lắng.

"Người đâu mau đến ! Giải Long Nha hầu xuống !" Một phen đem thanh kiếm nhiễm máu rút ra khỏi tay Long Điệp ném qua một bên, Nguyên Uyên không hề nhìn đôi mắt thương tâm của Long Điệp lấy một lần.

"Hoàng Thượng ! Nguyên Bạch Lệ là không thể lưu ! Không thể lưu ! Người lưu hắn một ngày, hắn sẽ hại người một đời, người là một kẻ sáng suốt, vì cái gì không hiểu, vì cái gì không hiểu !" Khi Long Điệp bị kẻ từ phía sau trói chặt lại kéo tay đi xuống, y cũng không thấy Nguyên Uyên xoay người lại, người nọ, chỉ ngồi xuống xem xét vết thương của Nguyên Bạch Lệ.

Vì cái gì.... người vì sao không nhìn thần, hãy nghe thần nói ? Vì sao.... trong mắt người chỉ đều có hắn ! Vì sao.... người không nhìn thần !

"Không sao chứ ?" Cánh tay dính máu xoa lên tấm lưng của nam nhân, Nguyên Uyên có chút đau lòng nhìn vết thương chảy máu trên tay nam nhân, "Không thể lại nghe lời ngươi điều người đi, phải tăng số người phòng bị nơi này vẫn tốt hơn, nếu xảy ra chuyện gì, ta nên làm cái gì bây giờ, người cũng biết vừa rồi nhìn thấy Long Điệp dùng kiếm vơi người, lòng ta đều nhanh bị dọa !"

"Ta không phải là vẫn tốt sao, tâm của Hoàng Thượng cũng không phải vẫn tốt sao ?" Đè lại cánh tay của Nguyên Uyên, Nguyên Bạch Lệ hướng về phía Tiểu Xuân Tử bên cạnh, nhẹ giọng nói, "Thất thần gì nữa, còn không mau gọi ngự y."

"A ! Nô tài lập tức đi !" Tiểu Xuân Tử vội vàng chạy ra ngoài.

"Lòng sớm bị ngươi trộm đi , ngươi đừng động ! Để ta xem vết thương nào."

"Một chút tiểu thương, tính là cái gì." từ trên mặt đất đứng lên, Nguyên Bạch Lệ kéo Nguyên Uyên đi vào trong phòng, vừa thản nhiên cười nói : "Một chút roi ngươi cho ta lúc trước, so với cái này còn lợi hại hơn nhiều."

Người phía sau tựa hồ cứng đờ, một lúc sau buồn thanh nói : "Ngươi còn hận ta sao ? Ta có phải là giống một kẻ điên không ? Lúc trước điên cuồng hận ngươi, hiện tại lại đào tâm phế yêu ngươi."

"Hận, như thế nào không hận..." ấn Nguyên Uyên ngồi xuống giường, Nguyên Bạch Lệ nhìn lại đôi mắt đen của Nguyên Uyên, mím môi nói, "Vì trả thù ngươi, ngươi cả đời này đừng nghĩ thoát ra khỏi tình võng của ta, sinh được, chết cũng thế, đời đời kiếp kiếp đều phải là người trong võng tình của ta, cả đời cũng đừng muốn thoát."

"Ngươi là cái si nhân, đây âu là cũng là bệnh chung của hoàng đế, nhận thức, coi trọng, vô luận là thủ đoạn gì cũng phải chiếm được, cảm thấy được bản thân là ngôi cửu ngũ, là thiên tử, như thế nào sẽ không chiếm được ? Nhưng càng là không chiếm được, lại càng muốn có được, nhưng sau khi có được thì quý trọng cũng vơi dần vơi dần, ngươi xem như là một trong số ít đi." Thở dài một hơi, nâng lên cánh tay đầy máu của Nguyên Uyên, Nguyên Bạch Lệ vươn đầu lưỡi liếm lên.

"Bạch Lệ...." Nguyên Uyên muốn rút tay lại, lại bị Nguyên Bạch Lệ đè xuống.

"Đừng nhúc nhịchf, cũng đừng làm cho miệng vết thương bị nhiễm trùng." Nam nhân cúi người một chút liếm lên cánh tay dính máu của Nguyên Uyên, dùng đầu lưỡi an ủi vết thương bị kiếm đâm, hiện lên vài tia tình sắc.

Cánh tay không bị thương khẽ vuốt ve mái tóc đen tuyền của Nguyên Bạch Lệ, Nguyên Uyên cười nói : "Nói lời ngon tiếng ngọt, cũng không hữu hiệu bằng mấy vết thương nhỏ này, sớm biết rằng như vậy có thể khiến như quan tâm ta, ta cũng sớm một chút đem mình bị thương." Nguyên Uyên ôm lấy thắt lưng nam nhân, đây là động tác mà chàng thích nhất, đem nam nhân gắt gao ôm vào ngực, giống như cả đời cũng không muốn buông ra.

Phải không ? Nguyên Bạch Lệ đột nhiên bỗng dừng lại, chỉ mở miệng cười nhẹ một tiếng, tiếp tục việc của mình, trong kẽ răng tràn ngập mùi rỉ sắt, đây là máu của Nguyên Uyên, một hoàng đến vì mình mà đỡ kiếm. Bất tri bất giác, hắn đã muốn thích ứng với vẻ vô cùng thân thiết của Nguyên Uyên, thói quen, thật là đáng sợ.

Nhưng Nguyên Bạch Lệ sợ nhất, vẫn là máu tích lạc xuống người mình khi Nguyên Uyên lấy tay cầm kiếm, có thể đọng lên người hắn, nhưng ngàn vạn lần đừng thấm vào tim hắn.

Hơn ba mươi năm qua, Nguyên Uyên là người duy nhất tốt với hắn như vậy, đối với hắn ôn như mà cẩn thận như vậy. Một người nam nhân như vậy, đối đãi với địch nhân chưa bao giờ nương lại, tựa như lúc trước đối đãi hắn, ngoan tuyệt đáng sợ, nhưng một kia đã ôn nhu, lại như thay đổi thành một cái người khác.

Hăn nên chọn lúc thích hợp, đem mọi người bỏ đi, hắn mở một cái bẫy, chờ Long Điệp nhào vào, thuận tiện chờ Nguyên Uyên sập vào, còn hắn thì sao ? Rốt cục là kẻ dệt nên mạng bẫy, cũng đồng dạng là kẻ bị sập bẫy sao ?

Hắn chỉ biết, càng gần đến sinh thần ba mươi bốn tuổi, tất cả giấc mộng, cũng đều nên tỉnh.

Đọc thêm!

Đế nghiệp vô thương Chương 27 - Giấc mộng hoàng lương

Du xuân mà đi, ống tay áo lúc đó có vài phần thanh u thích ý, mang đi cái lạnh của mùa đông giá rét, tìm kiếm hoa thơm, đất trời vào xuân, vạn vật đổi mới, trời trong nắng ấm mê mắt người.

Từng thấy thanh phong đầu nguồn, hồng nhật trên núi, nghe được tiếng sơn điểu hát vang, tiếng vó ngựa , nơi chốn tràn ngập mùi nắng, giống như một dòng nước ấm, chảy vào lòng người trải qua trời đông giá rét, hóa giải đi tầng tầng sương hàn.

Trong rừng trăm chim hot, mùi thơm phảng phất, bạch y phiêu phiêu, tiếng ngựa phi nước kiệu, hai bóng người thong thả dạo chơi giữa ngàn hoa thơm, khi thì dừng lại ngâm vài câu thơ, khi thì sinh ra vài tiếng cười nhẹ, nhiễm một màu diễm lệ cảnh xuân.

"Ta hỏi ngươi một câu, mười loại hoa tên có chữ “hữu”, là các loại nào, ngươi còn nhớ chứ ?" Cởi đi tấm hồ cừu, thay bằng y phục mùa xuân, một đầu tóc đen chỉ thắt bằng một trâm bạch ngọc, Nguyên Bạch Lệ thiếu đi vài phần uy nghiêm, nhưng càng nhiều phần phiêu dật thanh mị.

Hoàng đế một bên mặc thường phục mím môi cười, đáp : "Trà mi vận hữu, mạt lị nhã hữu, thụy hương thù hữu, hà hoa tĩnh hữu, nham quế tiên hữu, hải đường danh hữu, cúc hoa giai hữu, thược dược diễm hữu, mai hoa thanh hữu, chi tử đoạn hữu (1). Ngươi từng dạy qua, ta sao lại có thể quên được ?" Cuối cùng vừa cười vừa nói, "Ta nói có đúng không ?"

"Đúng." Ngoảnh đầu lại cười nhẹ, nam tử vừa lòng đưa tay xoa xoa cằm, khoanh tay mà đứng, dòng suói bên cạnh phản chiếu hình ảnh hai người, mấy con bướm trắng tìm hương mà quấn đến, Nguyên Bạch Lệ phất ống tay áo, con bướm kia cứ si ngốc bám lấy, đuổi như thế nào cũng không đi.

Nguyên Uyên tiến lên ôm lấy thắt lưng nam nhân, mặc dù không phải trong suốt mảnh mai, lại làm cho hắn yêu thích không buông tay, muốn nghĩ cứ ôm cả đời không buông ra, "Bạch lệ, ta trả lời được thì thưởng cho cái gì ?"

"Ngươi muốn được thưởng cái gì ?" Trông về phía trời xa, xanh lam như biển, Nguyên Bạch Lệ thản nhiên nói.

"Ngươi nói xem..." kéo nam nhân sát gần bên, Nguyên Uyên tiến lên hời hợt đưa môi lướt qua môi nam nhân, gương mặt vui sướng nói :

"Phất ống tay
Ngàn hoa rừng bay theo gió
Xoay bóng người
Chim vượt quá tầng mây
Hào hoa phong nhã hơn long ỷ.
Cảnh đẹp trùng trùng điệp điệp, trăm hoa tung bay, ở trong mắt ta cũng không bằng một ý cười nơi đầu mi của ngươi."

Khẽ nhếch môi, Nguyên Bạch Lệ mỉm cười nói : "So với bức tranh giang sơn của ngươi, thì ta sẽ là gì ?" Xoay người, trong ánh mắt như vẽ lên một họa bầu trời xanh như ngọc : "Giang sơn của ngươi, mỹ nhân của ngươi, bên nào trọng bên nào khinh ?"

"Yêu giang sơn, càng thêm yêu mỹ nhân." Từ phía sau ôm lấy nam nhân, nhẹ nhàng ngửi lấy ám hương như có như không trên người nam nhân, oán ta cũng thế, ta tuyệt không thả ngươi, nhưng ta nghĩ cũng sẽ có một ngày ngươi yêu ta."

"Ngươi xem như vậy có..." lôi kéo nam nhân ngồi lại bên đám cỏ bên bờ suối, Nguyên Uyên nói với Nguyên Bạch Lệ, "Đến ngày sinh thần của ngươi, ta chiếu cáo thiên hạ đặc xá tội của ngươi, ngươi vẫn là ncv của Thiên Triều dưới một người trên vạn người của ta, vẫn là Thiên Triều đệ nhất nhân danh chấn thiên hạ, ở bên ta, cùng ta."

Nguyên Bạch Lệ nở nụ cười, "Hai tháng sau ta liền ba mươi bốn, mà ngươi cũng không quá hai mươi, mười năm sau ngươi hào hoa phong nhã, ta cũng không còn là Thiên triều đệ nhất nhân, mà chỉ còn lại một đầu tóc bạc."

Đột nhiên đem nam nhân ấn ngã vào đám cỏ mềm mại, Nguyên Uyên nằm lên người Nguyên Bạch Lệ, gằn từng chữ : "Vô luận ngươi biến thành dạng gì, ngươi vĩnh viễn đều đừng nghĩ đến việc rời đi ta, ta không cho phép...."

Vừa hôn xuống, nhiệt tình như lửa, ôn như như gió, tay áo phấp phới bay.

Làm cho ngày đó trời làm mùng, đất làm giường, hòn đá trở thành gối uyên ương, hoa cỏ nối liền cảnh xuân.

Khẽ thở hổn hển, Nguyên Bạch Lệ nắm chặt mặt cỏ bên cạnh, mặt nhăn lại thành hình chữ xuyên, ngửa đầu có chút thất thần trời xanh như không hề nhiễm bẩn.

Nguyên Uyên....

Giang sơn, mỹ nhân, ngươi rốt cục yêu ai ? Lúc này cười, mai lại đau, cho dù ta không muốn, cũng không cam nguyện khuất vu dưới thân ngươi, hôm nay qua đi, hận cũng thế, cừu cũng thế, giang sơn cũng tốt, mỹ nhân cũng được, liền tình nguyện quên đi hết thảy, cùng vua kề ấp tay gối, cùng vua dạo chơi vườn hoa, cùng vui cầm khúc tửu giao bôi.

Tuy là hoàng lương mộng đẹp, nhưng cũng sẽ có ngày tỉnh lại, lúc này đây, ta cùng ngươi sống mơ mơ màng màng, cùng ngươi dạo chơi nhân gian, cùng người làm một giấc một uyên ương hồ điệp....






Nguyên Uyên có khi bị lâm vào trong hồ đồ, chàng rõ ràng là hận Nguyên Bạch Lệ, cũng không biết từ khi nào, đôi mắt kia không thể rời khỏi nam nhân, có lẽ, chàng chưa từng hận quá nam nhân, chỉ là đem một tình tố khác thường lý giải thành hận mà thôi, mà khi yêu càng sâu, "Hận" cũng càng sâu.

Khát vọng được nam nhân ngoái đầu lại chú ý nhiều hơn, cũng biến thành giang sơn nắm trong tay, nắm lấy nam nhân trong tay. Nguyên Uyên đã làm rất nhiều chuyện tổn thương Nguyên Bạch Lệ, từng nghĩ đến n có thể ghi hận chàng cả đời hay không. Nhưng dần dần, Nguyên Bạch Lệ cũng không bị động, cũng không tránh né.

Đối với nhất cử nhất động của Nguyên Uyên, bắt đầu có đáp lại, có chuyện vui đùa, có tiếng đàn ca, giống như Nguyên Bạch Lệ cao ngạo trước đây. Kẻ rơi vào mối tình đầu, nhất ngốc, thầm nghĩ chặt chẽ bảo vệ hạnh phúc khó có được này, nhưng không suy nghĩ được rằng chỉ có sư tử bị thương mới trở nên dịu ngoan.

Nguyên Uyên bị tình yêu chiếm lấy tinh thần không biết, cũng không muốn đi tìm hiểu, nhưng người ngoài cuộc lại thấy rõ, vì thế Long Điệp đến tìm Nguyên Bạch Lệ.

Khi Long Điệp đến "lãnh cung" luôn có bóng dáng hoàng đế mỗi ngày, Nguyên Bạch Lệ chỉ thản nhiên ngồi dưới gốc cây đào, tay cầm thư phẩm tinh tế đọc.

"Ngươi đã đến rồi." Buông sách trong tay, Nguyên Bạch Lệ ngẩng đầu nhìn người từng là bộ hạ đắc lực nhất : "Ta nghĩ có một ngày ngươi sẽ tìm đến ta, nhưng không nghĩ là trễ như vậy."

"Vương gia, buông tha Hoàng Thượng đi," phịch một tiếng, Long Điệp đột nhiên quỳ xuống trước mặt Nguyên Bạch Lệ, "Đừng mắc thêm lỗi lầm nữa."

"Lỗi lầm ? Ha ha...." Nguyên Bạch Lệ nở nụ cười, thở dài, "Ta là sai lầm, lúc trước ta không nên lưu lại hắn, ngươi thì sao ? Vì sao lại phản bội ta ?"

"Thần yêu Hoàng Thượng, so với Vương gia còn sâu đậm hơn." Long Điệp ngẩng đầu lên, mỉm cười nói, "Hoàng Thượng là vua của thiên hạ, còn một ngày còn Vương gia, Hoàng Thượng sẽ không thể tĩnh tâm, người sẽ không thể bày ra tài hoa chân chính, từ khi lần đầu tiên thần đi theo Vương gia gặp được Hoàng Thượng, ta đã biết người đã trúng độc của Vương gia rồi."

"So với ta còn sâu đậm hơn sao...." Ta, chưa từng yêu hắn mà. Nguyên Bạch Lệ nhẹ nhàng cười ra tiếng.

"Vương gia, đừng mê hoặc Hoàng Thượng nữa, buông tay đi." Long Điệp khẩn cầu nói, "Rời đi Hoàng thành, rời đi Thiên Triều, đừng đến đây nữa."

"Nếu ta nói không ?" Nguyên Bạch Lệ thản nhiên nhìn Long Điệp.

"Kia.... cho dù bị Hoàng Thượng trách phạt, thần cũng không thể để cho Vương gia tiếp tục như vậy !" Long Điệp từ trên mặt đất đứng dậy, từ bên hông rút ra kiếm vhir về phía Nguyên Bạch Lệ, "Vương gia, đừng trách ta."
(1)
- Trà mi vận hữu( Trà mi là bạn phong vận )
- Mạt lị nhã hữu ( Nhài là bạn thanh nhã )
- Thụy hương thù hữu (Thụy hương là đoan chính)
- Hà hoa tĩnh hữu( Sen là bạn yên lặng ),
- Nham quế tiên hữu (Quế là bạn tiên )
- Hải đường danh hữu(Hải đưỡng là bạn có danh )
- Cúc hoa giai hữu (Cúc là bạn tốt )
- Thược dược diễm hữu (Thược dược là bạn đẹp )
- Mai hoa thanh hữu (Mai là Bạn thanh nhã )
- Chi tử đoạn hữu (dành dành là bạn đánh đàn)
Ngoài ra còn có :
Lan là phương hữu ( bạn thêm )
Bồ đài là thuyền hữu ( bạn tu )
Lạp Mai là kỳ hữu ( bạn lạ )

Đọc thêm!