Thứ Sáu, 23 tháng 12, 2011

Đế nghiệp vô thương chương 32 + 33 - Tình đố

Chương 32 - Tình đố (thượng)

Ôm lấy thân thể, từng ngón tay chân thật thuộc về bản thân, nhiều năm trước chỉ có thể ngưỡng mộ từ xa, nhìn thấy hắn công tích vĩ đại, ngắm nhìn hắn ở trên chiến trường hiển hách quân uy.

Thời điểm đó, Nguyên Bạch Lệ đối với gã mà nói, là một câu chuyện thần thoại xa xôi.

Mà hiện tại, nam nhân như câu chuyện cổ tích đang nằm trong lồng ngực mình....

Nam nhân đang hôn mê cũng bắt đầu xích lõa giống như nam tử trên người, hơi thở tràn ngập ái dục phiêu đãng như lãnh hương dày đặc trong phòng, nam nhân vô ý thức cau mày, theo động tác của Trương Tứ Phong mà khẽ thở hổn hển, ngẫu nhiên vài tiếng kêu rên ngọt nị, đau đớn dục hỏa đốt người làm cho kẻ hôn mê cũng không tự giác rên rỉ ra tiếng.

Một cỗ nhiệt liệt rót vào thân thể nam nhân, đâm vào khiến da đầu run lên làm cho kẻ hôn mê run lên, mềm yếu từ người Trương Tứ Phong ngã xuống giường không ngừng thở dốc.

Sau kích thích kịch liệt, nam nhân dần dần thanh tỉnh, đôi hàng mi ướt đẫm khẽ run rẩy, đồng tử mờ mịt chậm rãi mở lớn.

Làm sao vậy.

Đôi mắt sương mù dần dần khôi phục thanh tỉnh, từ trên thân thể truyền đến từng đợt tê dại khó nhịn, hắn nghiêng đầu nhìn, thấy cả thân hình mình đang trần trụi, Trương Tứ Phong ở trên người đang cúi đầu liếm láp lấy thân thể.

Giống như bị sét đánh, Nguyên Bạch Lệ bừng tỉnh, nháy mắt đã hiểu chuyện gì đã xảy ra, hắn một phen đẩy ra Trương Tứ Phong đang dựa vào, vùng dậy thì nơi bí ẩn giữa hai chân truyền đến cảm giác hoạt nị, nhìn xuống phía dưới, một chất lỏng dâm mỹ theo bắp đùi từ từ chảy xuống.

Trong đầu chỉ nghe thấy "ầm" một tiếng, Nguyên Bạch Lệ đột nhiên hiểu được Trương Tứ Phong thế nhưng lại thừa dịp mình hôn mê mà cưỡng bức.

Nguyên Bạch Lệ hung hăng trừng mắt nhìn Trương Tứ Phong, trầm giọng mắng : "Vô sỉ !" nhưng đã tiêu hao nhiều khí lực, mắng chửi cũng không còn sức lực, nghe vào tai Trương Tứ Phong lại cảm thấy được phong tình vô hạn.

Đại khái là vừa mới chiếm được thân thể nam nhân, nam tử tắm rửa qua ái dục cũng không tức giận, ngược lại một phen kéo qua Nguyên Bạch Lệ, càn rỡ vuốt ve : 'Vừa rồi ngươi hôn mê bất tỉnh, không có cảm giác gì, nếu không chúng ta lại đến một lần, cho ngươi thoải mái thư phục."

Chán ghét đẩy ra Trương Tứ Phong, Nguyên Bạch Lệ hung hăng chà sát nơi bị Trương Tứ Phong chạm qua, đột nhiên phát hiện hình xăm huyết sắc yêu dị trước ngực, tim bị thất lạc, giống như rơi vào một vực sâu u tối mà lạnh lẽo như băng.

"Hình xăm này chỉ khi ngươi động tình mới hiện lên, đẹp không ?" Trương Tứ Phong cười đồng thời trên mặt đã bị trúng phải một bàn tay của nam nhân, đưa tay xoa xoa vết máu trên khóe miệng, gã cười, thanh âm lạnh lùng nói, "Không tồi, còn có khí lực...."

Trương Tứ Phong đột nhiên kéo Nguyên Bạch Lệ xuống giường, hai chân nam nhân gặp phải nền đất lạnh lẽo lập tức dâng lên một trận đau đớn, thiếu chút nữua té ngã, trải qua cuộc hành xác bị kim chậm, thân thể phải chịu một trận dục ái đã không còn nhiều sức lực, nếu hôn mê thêm vài ngày nữa cũng chưa thể phục hồi, Nguyên Bạch Lệ lúc này chỉ có thể vô lực chịu đựng Trương Tứ Phong lôi kéo.

"Buông !" Giãy dụa cũng vô dụng, nam nhân bị Trương Tứ Phong đưa vào phòng tắm, bồn tắm bằng đá cứng rắn mà lạnh như băng, nhiệt khí trong bể bốc lên thành tầng tầng sương mù.

"Được, buông thì buông." Đột nhiên thả nam nhân ra, Trương Tứ Phong một chưởng đẩy mạnh Nguyên Bạch Lệ vào trong bể.

"Rầm" một tiếng bị thả vào trong nước, dòng nước ấm áp vọt vào hạ thân sưng đỏ của nam nhân, giống như một vết cắt đau đớn, còn chưa kịp đứng lên, nam nhân cả người ướt sũng đã bị Trương Tứ Phong cũng nhảy vào trong bể ôm lây.

"Ta giúp ngươi tẩy trừ một chút thế nào ?" Mang theo ý cười lạnh như băng, ngón tay bồi hồi vuốt ve chung quanh huyệt khẩu sưng đỏ, Trương Tứ Phong kềm chặt nam nhân đang giãy dụa.

"Trương Tứ Phong.... a !" Trong miệng thốt lên tên nam tử, không như muốn đem ba chữ "Trương Tứ Phong" này mà cắn nuốt lấy, nhưng ngón tay đột nhiên đâm vào hậu huyệt, khiến cho nam nhân thở lên dồn âập, không phải vì khoái cảm, mà là vì đau đớn.

Màu đỏ yêu dị, theo bắp đùi trắng nõ mà chảy vào trong nước, nhẹ nhàng tạo ra từng dợn sóng huyết sắc, tựa như mạn châu sa hoa nở bên bờ suối nơi hoàng tuyền.

"Thật sự mà một âm thanh mê người," cúi đầu nhìn nam nhân trầm mặc không thể nói được một lời, Trương Tứ Phong nhẹ giọng, "Kêu nữa lên, làm cho ta nghe được giọng nói của ngươi."

Lại thêm một ngón tay đi vào huyệt khẩu sưng đỏ mà sung huyết, thân thể đang dán vào mình rõ ràng đang run lên nhè nhẹ, nhưng nam nhân lại thủy chung mím chặt môi không phát ra một tiếng.

Hừ lạnh, Trương Tứ Phong kìm trụ thân thể nam nhân, đột nhiên thẳng tiến vào sâu nơi lưu lại chất lỏng, hung hăng va chạm nơi yếu ớt kia, khiến cho bể nước cứ nhấp nhô theo không ngừng, giống như từng đợt sóng đánh vào cát nơi bờ biển.

Tốc độ chưa từng đình chỉ, bàn tay bao lấy nam nhân, một tay vuốt ve nơi sưng đỏ, lúc nặng lúc nhẹ, lúc thì ôn nhu, mà đa sổ chỉ dùng lực vuốt ve chà sát, cho đến khi nơi ấy trở nên cứng rắn mà đứng thẳng. Nắm lấy dục vọng của nam nhân mà chà sát, nam nhân số chết chống cự nhưng vẫn không thể cưỡng lại phản ứng sâu đậm của thân thể.

"Ở trên tay ta thực thoải mái đi ? Có phải chưa từng ai làm thế này với ngươi ?"

Thân thể run rẩy không thể ức chế, hai tay đỡ lấy cơ thể từng đợt bủn rủn, cơ hồ sắp ngã xuống, Nguyên Bạch Lệ gắng gượng hừ lạnh nói : "So với hắn.... ngươi cùng Nguyên Uyên... cái gì cũng không bằng !" Người kia... thật sự là không biết vì cái gì đột nhiên tưởng khởi về cái lần cưỡi ngựa trên thảo nguyên mênh mông.

"Hắn là ai ?!" Một câu vô cùng đơn giản, lại trong nháy mắt chặt đứt lý trí của Trương Tứ Phong, "Nói cho ta biết ! Hắn là ai vậy ?!"

Tiếng giận của Trương Tứ Phong hãm quanh tai, Nguyên Bạch Lệ châm chọc cười, vân đạm phong khinh, lại thâm sâu đâm vào tim Trương Tứ Phong.

Đột nhiên rút ra dục vọng của mình, cảm giác được thân thể dưới thân nhất thời run lên trong nước, Trương Tứ Phong đưa tay ôm chặt nam nhân, cởi bỏ mảnh lụa buộc tóc của mình, tàn nhẫn trói lại dục vọng của nam nhân.

Một tay kéo nam nhân ra khỏi bể, Trương Tứ Phong mạnh mẽ mở ra hai chân thon dài của nam nhân, nhìn chằm chằm khiến cho Nguyên Bạch Lệ cảm thấy nhục nhã : "Nguyên Bạch Lệ, ngươi hẳn là phải nhìn xem bộ dáng hiện tại của ngươi là khiến cho kẻ khác hưng phấn đến thế nào."

"Cút !!" Không thể khép lại hai chân, lời nói sỉ nhục lần lượt đánh sâu vào tự tôn cao ngạo của nam nhân.

"Cút ? Được...." không biết lấy đâu ra những hạt châu, Trương Tứ Phong cúi đầu cười nói , "Ta sẽ làm cho chúng cút đi vào."

Hạt châu từng viên từng viên bị nhét vào, một, hai, ba viên....

Nam nhân nhắm chặt hai mắt, mái tóc dài rối tung, không như từng vẩy mực hằn lên bờ đá, đôi môi vốn hồng nhuận giờ phút này nhiễm một tầng máu, mày cau chặt, tạo thành từng ngọn núi ẩnh nhẫn thống khổ, bàn tay vô lực chỉ có thể trảo lấy bồn nước, lưu lại từng sợi tơ máu....

Chương 33 - Tình đố (hạ)

"Tách tách" một tiếng thanh thúy van lên, những viên ngọc châu dư thừa rơi vung vãi, thanh âm va chạm rót vào trong tai Nguyên Bạch Lệ, nghe như là một tiếng gì tan vỡ, giống như tiếng hạt châu đang bị bể nát....

"Thật sinh đẹp..." không vội tiến vào, Trương Tứ Phong tinh tế thưởng thức thân thể của Nguyên Bạch Lệ, thân thể vừa mạnh mẽ vừa mềm dẻo giờ phút này thật mị hoặc yêu dã, thân thể này, có mấy người có thể chạm qua được chứ ?

Hừ ! Trương Tứ Phong dùng sức banh hai chân nam nhân ra, hướng tới nhét viên ngọc châu vào hung hăng chàng nhập, thân thể dưới thân nhất thời sinh ra kịch liệt co rút, gương mặt anh tuấn thống khổ mà vặn vẹo.

Móng tay nơi ngạn biên mềm dẻo mà vang lên thanh âm chói tai, một màu đỏ của máu thay cho màu trắng, giữa hàm răng tạo thành một tơ máu chảy xuôi xuống khóe miệng nam nhân.

Nếu vị trí này chuyển đến bên khóe mặt, nó sẽ biên thành huyết lệ....

Giữ chặt mắt cá chân nam nhân, kềm lấy hai chân gấp khúc, hung hăng ngầm hướng về phía nơi sâu nhất, màu trắng cùng màu đỏ chậm rãi lưu tiết từ nơi kết hợp.

"Ưm a !" Dục vọng mãnh liệt của Trương Tứ Phong vì kích thích mà kinh hô ra tiếng, kích liệt đong đưa vòng eo mềm dẻo của nam nhân, giống như bất kỳ lúc nào cũng co thể bẻ gãy.

Dục vọng bị buộc chặt vào mảnh vải trắng, nơi ấy ma xát vào ngọc châu gia tăng khoái cảm kích thích cấm kỵ, nhưng đối với một nam nhân bị ép buộc phải nhận lấy xâm phạm này, mỗi một lần va chạm mãnh liệt của Trương Tứ Phong đều có một cỗ cảm xúc muốn hét lên, mỗi một lần đánh úp đều làm cho hắn muốn ngất đi.

Đau ! Thống khổ kia là ác mộng đáng sợ chưa từng gặp phải, mỗi một lần đều giống như sắp nứt vỡ ra, sắp không được....

Nam nhân dựa vào chút khí lực còn sót lại đột nhiêu đưa cánh tay nhiễm máu bắt lấy cánh tay hữu lực của Trương Tứ Phong kéo bản thân lên, thừa dịp theo lực đạo trong nháy mắt mà leo lên người Trương Tứ Phong, huyết thần lạnh như băng tạo thành một độ cung nho nhỏ, chịu đựng đau đớn hướng về phía lỗ tai Trương Tứ Phong mà nhẹ nhàng thổi khí.

"Ngươi ngay cả so với Nguyên Uyên cũng không bằng.... a ha.... ha ha ha !" Cảm nhận được xâm phạm còn kịch liệt hơn, nam nhân không thể khống chế được tiếng cười. "Nghiệt chủng ! Ha ha ha...."

"Đủ rồi !" Nắm lấy đầu nam nhân, áp tay lên huyết thần (1) không ngừng phát ra tiếng cười châm chọc, hơi thở nguy hiểm xen lẫn vào giọng nói.

"Muốn chọc giận ta thì ngươi thành công rồi...." Nâng lên thân thể nam nhân, đặt lên cơ thể mình, thân thể Trương Tứ Phong khẽ hướng về phía trước để có thể ôm lấy thân thể nam nhân, mà có thể nói, là để dễ dàng đi vào.

Đối phương đau đơn mức miệng muốn thét lên nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể nghẹn ngào ở yết hầu, cúi đầu, như muốn trả thù mà hung hăng cắn lên bờ vai của Trương Tứ Phong, giữa kẽ răng nhất thời truyền đến mùi tinh huyết, tràn vào trong yết hầu....

Chế trụ lấy cánh tay của kẻ xâm phạm, Nguyên Bạch Lệ cắn chặt cổ của Trương Tứ Phong, đối phương khẽ nhíu mi, theo tư thế ôm lấy nam nhân đứng lên, nam nhân đột nhiên bị bê lên chỉ có thể bấu chặt lên người Trương Tứ Phong, mà mỗi một bước đi, hàm răng của Nguyên Bạch Lệ lại thống khổ mở ra.

Dưới thân chợt lạnh, nam nhân một lần nữa được đặt lên tấm đệm trắng, hắn lạnh lùng nhìn về phía nam tử trên người mình, tóat ra vẻ lãnh đạm khinh thường, như là một phen đem một kiếm đâm vào ngực Trương Tứ Phong.

Trương Tứ Phong cúi người tay nắm lấy cái cằm mềm yếu, khẽ cười nói : "Vốn nghĩ cứ như vậy thả ngươi, nhưng ngươi tựa hồ còn chưa thực sự thỏa mãn." Thanh âm tiếc hận chảy vào trong tai nam nhân, đôi môi tái nhợt đầy máu gợi lên một độ cung không có chút ấm áp, tựa hồ càng thêm châm chọc kẻ kia.

Trên chiếc giường đong đưa là thân thể quấn quít lấy nhau, hai tay bị trói lên cao giữa không trung, cái đầu theo hạ thân đong đưa mà không ngừng ngửa về phía sau, cần cổ mảnh khảnh trắng muốt ngưỡng thành một độ cung xinh đẹp, mái tóc đen ba nghìn sợi không ngừng phiêu đãng trong gió, trải dài trên chiếc giường trắng tinh, tạo thành vẻ yêu dã mà mê hoặc.

Hạ thân tựa hồ không chịu đựng nỗi những trận tra tấn này nữa, chất lỏng trộn lẫn giữa màu đỏ và trắng cứ thế chảy xuôi , trong cơ thể như bị tắc một vật cứng, dục vọng vốn thẳng đứng kia bởi vì đau đớn kịch liệt mà mềm yếu, sợi sích sắt theo thân thể đong đưa mà lúc ẩn lúc hiện, phát ra tiếng kêu leng keng lạnh như băng.

Đôi mắt đen mở to, không thể khép kín, gương mặt đã nhiễm một tầng dày mờ mịt, là đau đớn, là dục vọng, không rõ, chỉ sợ đó sẽ là nỗi uất hận không cam lòng càng lúc càng tích tụ.

Đôi tay tàn sát bừa bãi trên cười không khỏi làm cho nam nhân càng thêm mở to mắt, sợ là đồng tử kia cũng không thể chịu được thủy sắc càng lúc càng nhiều này, thân thể lập tức chịu đựng một trận nhiệt dịch điên cuồng va chạm, nháy mắt.... thủy hoa liền tích lạc lên đôi vai băng liệt thê diễm....

Dường như không thể khống chế được, thứ trong khóe mắt nam nhân dần tích lạc lên hai má, "bộp bộp bộp" từng viên rớt xuống người Trương Tứ Phong, rõ ràng là chất lỏng lạnh như bằng, nhưng đối với Trương Tứ Phong mà nói, lại nóng bỏng khiến cho da tê đau, mỗi một giọt, như đâm vào trong tim thật sâu.

Hắn vốn không muốn đem nam nhân cao ngạo này bức đến mức này, hắn không muốn làm chuyện tuyệt tình như vậy, nhưng hiện tại hắn vẫn là, hòan tòan phá hủy tự tôn cao ngạo của nam nhân, vỡ tan tành.

Kịch liệt rất nhỏ mà đau đớn, nam nhân khép hờ đôi mắt không ngừng tuôn ra chất lỏng trong suốt, ý thức tựa hồ bắt đầu lâm vào hỗn độn, chỉ có thể cắt chặt môi khẽ rung động, không hé ra một tiếng, đây là trận địa cuối cùng mà hắn sống chết giữ vững.

Cởi bỏ xiềng xích trên người nam nhân, đem tấm chăn mềm mại ấp ủ lên người, cúi đầu ôn nhu hôn lên khóe mắt cay đắng. Đôi môi đã bị sậm màu vì bị răng tra tấn tuôn ra một mảnh đỏ, đưa môi của mình lên, đầu lưỡi điểm lên cặp môi mà an ủi, tham nhập vào miệng nam nhân mà tảo quát, khi rời khỏi nhẹ nhàng kéo ra một sợi bạc.

Tiếp tục di chuyển xuống dưới, từng chút gắn bó lấy nam nhân, mang đến ấm áp cùng trấn an, tại lồng ngực phập phồng của nam nhân theo từng trận an ủi mà dần dần vững vàng. Đầu lưỡi xẹt qua chiếc bụng tinh tráng, chuyển qua hạ thân, thân thủ giải trừ dây trói tàn nhẫn, dùng miệng ngậm lấy, mang đến từng trận tê dại.

Lầm thứ hai xâm chiếm đôi môi huyết sắc, một tay đè lại thân thể nam nhân, một tay đi về phía sau, thâm nhập vào trong thân thể lấy ra từng viên ngọc châu, mỗi một lần lấy ra, thân thể lạ kịch liệt rung rẩy, tiếng rên rỉ tràn ra từ miệng nam nhân đều bị Trương Tứ Phong nuốt lấy.

Sau khi tẩy trừ thân thể, dùng tấm chăn che lại cơ thể trần trụ mà che kín vết tình dục của nam nhân, Trương Tứ Phong vuốt ve đôi mày chau lại kia, người ngủ say khong tự giác càng nheo lại, giống như ở trong mộng, cũng không có được một phút bình an.

(1) : Miệng máu

Đọc thêm!

Đại thúc thượng ngộ lang chương 22 - 24

Chương 22

"Tôi chiết khấu cho anh 6%."

"Thật sự ?"

Lâm Mộ Thiên nở nụ cười, nhưng lại cảm thấy như vậy cũng không tốt lắm, chợt nghe Nhiên Nghị nói.

"Phụ nữu đương nhiên thích hoa lệ, đại thúc cứ yên tâm đi, việc này giao cho đồng chí Thư Diệu, chắc chắn nó làm rất tốt." Nhiên Nghị lại nhích đến gần, hai tay ôm lấy bờ vai của hắn.

Thư Diệu ngồi bên cạnh, cũng không vui vẻ nhìn Nhiên Nghị.

Lâm Mộ Thiên vốn coi Nhiên Nghị như em trai, đương nhiên cũng không cảm thấy kỳ quái, hơn nữa, Thư Diệu hứa sẽ giảm cho hắn 6%, hắn cảm thấy cũng không nên từ chối tâm ý của người ta.

"Vậy quyết định thế đi !" Lâm Mộ Thiên nhặt gối đầu trên mặt đất lên, hắn cười đến thực vui vẻ, hai người bạn này dường như không để ý đến chuyện hắn thất thố ngày đó.

Bởi vì từ khi hắn về đến nay, bọn họ đều không nhắc lại nửa chữ, điều này làm cho hắn vốn tâm tình bất an, cũng dần trầm tĩnh lại.

Mọi người tựa hồ đều lo lắng , nhắc tới chuyện ngày đó sẽ làm cho hắn khó chịu....

Việc Lâm Mộ Thiên kết hôn, chuyện hôn lễ cứ quấn lấy thân, nay cứ như vậy đã định, hắn cũng rất yên tâm về năng lực của Thư Diệu.

***


Sau khi Vĩnh Trình về, chuyện đầu tiên nghĩ đến là muốn đá cửa, đi vào phòng Lâm Mộ Thiên, Vĩnh Trình là muốn hỏi cho rõ, Lâm Mộ Thiên mấy này nay đi chết ở đâu ?! Tuy rằng người đại hiện đã báo cáo công việc của Lâm Mộ Thiên, nhưng, mỗi tối Lâm Mộ Thiên đều không quay về kí túc xá, cũng không trở về chỗ Tâm Nghi.

Bằng vào hiểu biết của Vĩnh Trình về Lâm Mộ Thiên, cũng biết hắn căn bản chẳng có bạn bè gì, Vĩnh Trình hiện tại rất muốn biết, mấy ngày nay hắn là ở chỗ nào ?!

"đại thúc vừa mới ngủ, cậu cũng đừng quấy rầy anh ấy, tôi thấy mấy ngày nay anh ấy đi làm việc cũng mệt chết đi."

Nhiên Nghị ngăn cản Vĩnh Trình muốn đá cửa.

"Vĩnh Trình, cậu nên sớm đi nghỉ đi, có gì muốn nói thì cũng để hôm nào, huống chi cậu cũng chẳng có chuyện gì quan trọng mới đúng." Thư Diệu cầm lấy tờ báo quạt quạt khuyên.

"Các người có ý gì ?" Vĩnh Trình ánh mắt lạnh lùng quét qua hai người, đồng tử kia, lạnh đến mức khiến người ta phải run lên.

"Chúng tôi chính là nói cho cậu hình tượng làm việc nhóm, tuy rằng cậu là ông chủ, nhưng chúng tôi cũng vẫn là "đồng nghiệp" của cậu, hiện tại bên ngoài có rất nhiều tay săn tin tin." Nhiên Nghị vỗ vỗ bả vai Vĩnh Trình.

"Tránh ra." Vĩnh Trình lạnh giọng cảnh cáo, gạt tay Nhiên Nghị ra.

"Nếu bị trông thấy, chúng ta coi như hết phim, đối diện tòa nhà có rất nhiều ống nhòm." Thư Diệu biết Nhiên Nghị không thể thuyết phục Vĩnh Trình, cho nên Thư Diệu cũng nói thêm vào, không muốn chuyện này nháo ra ngoài sẽ có hậu quả gì.

"Tôi cho mấy người biết, nếu rõ ràng tôi là ông chủ của mấy người, mấy người còn dám như vậy, thiếu gia nhà họ Nhiên như vậy chẳng phân biệt được tôn ti, công xưởng của cha cậu có phải không muốn tồn tại à ?" Vĩnh Trình mặt đầy sương lạnh, ánh mắc sắc bén toàn ngập uy hiếp.

Nhiên Nghị dừng một chút.

"Cậu cũng đừng thiếu suy nghĩ như vậy, hở một chút là mang chuyện công xưởng nhà Nhiên Nghị ra, việc công ty, ba của Nhiên Nghị hiện tại tuy là không tốt lắm, nhưng cũng không đến mức tồi tệ ! Hơn nữa Mộ Thiên đã ngủ, cho dù cậu bây giừo có muốn gọi dậy, anh ấy cũng không nhất định sẽ dậy." Thư Diệu nở nụ cười, cười đến chân mày thoải mái, cực kỳ cao hứng.

"Cười cái gì, cũng không nói gì cậu, cậu đương nhiên không biết đau." Nhiên Nghị ủ rũ đi đến ngồi trên sô pha, hút một hơi thuốc. "Tôi đã cho đại thúc uống thuốc ngru rồi, cậu có kêu cũng không tỉnh." Nói xong, khóe miệng vẽ lên một nụ cười bí hiểm, so với bình thường còn có thần sắc ẩn dật.

"Ai cho cậu cho thằng đó uống thuốc ngủ ?" Sắc mặt của Vĩnh Trình lạnh thêm vài phần, lạnh lùng đến mức khiến người ta không rét mà run.

Vĩnh Trình không chịu được bất kỳ ai đụng đến Lâm Mộ Thiên, nhất là việc tổn thương thân thể, nếu Lâm Mộ Thiên xảy ra chuyện, sẽ không có cách nào làm việc, sẽ không thể có tiền....

Trừ bỏ chính Vĩnh Trình, ai cũng không có tư cách làm việc này.

Nhiên Nghị không thể, Thư Diệu cũng không thể, những kẻ khác lại càng không.

Chương 23
Vĩnh Trình căn bản là không nóng nảy, anh so với ai cũng có thế lực, có thể chậm rãi chơi đùa, ha hả.

"Thằng đó giờ rất mạnh, cậu hiện tại khí thế rất yếu." Thư Diệu mỉm cười đùa với Nhiên Nghị.

"Có yếu thì chỉ yếu với cậu thôi, nó mạnh thì cứ để nó mạnh, dù sao nó cũng chẳng mạnh được bao lâu nữa." Nhiên Nghị búng ngón tay, vẻ mặt anh tuấn lộ ra vài phần thâm ý.

"Nói thế cũng được."

Hai người trong phòng khách, ý vị thâm trường nhìn nhau cười.

Ngày đó sau khi ra khỏi giường, Lâm Mộ Thiên liền cảm thấy cả người không thoải mái, tay đau, chân nhức, cổ mỏi, cả người như bị đinh tán vào, hắn rõ ràng là nủ, nhưng cảm giác như vừa mới chạy cả ngàn dặm, ngay cả hai tay hai chân như nhũn ra.

Người trong nhà trọ đã rời khỏi, khi hắn đi vào thu âm, phát hiện bốn người kia đã đến, hắn thật áy náy, bắt mọi người phải chờ hắn.

Lâm Việt cùng Vĩnh Trình thấy hắn cũng không nói gì, mình làm việc mình.

Mà Nhiên Nghị cùng Thư Diệu lại dùng ánh mắt quỷ dị nói không nên lời nhìn Lâm Mộ Thiên, Lâm Mộ Thiên cũng hiểu được thực không tự nhiên, hắn nghĩ muốn mở miệng hỏi hai người, nhưng hai người khi thấy hắn nhìn qua thì không hẹn mà cùng cúi đầu, xem ca từ, khiến hắn không hiểu ra làm sao.

Làm sao vậy ?

Như thế nào hôm nay bọn họ đều kỳ quái như vậy ?

Loại ngày kỳ quái như vậy, vẫn cứ dị dạng cho đến ngày Lâm Mộ Thiên kết hôn, ngày hôm ấy, Lâm Mộ Thiên mời rất nhiều người trong nhà của Tâm Nghi, vì góp đủ số, làm cho hôn lễ thêm phần náo nhiệt, bạn của Nhiên Nghị và Thư Diệu cũgn đến, không khí càng vui.

Hôn lễ đương nhiên là bí mật cử hành, vì hắn là một ngôi sao, không thể công khai sinh hoạt cá nhân, như vậy sẽ khiến cho các fan hâm mộ phản ứng.

Hôn lễ ngày hôm ấy tiến hành rất thuận lợi, Lâm Mộ Thiên cũng uống rất nhiều, Vĩnh Trình không ngừng rót cho hắn, mà Nhiên Nghị cùng Thư Diệu cũng không ngừng thay hắn chắn rượu, Lâm Việt là chỉ nhìn mọi người uống hết ly này đến ly khác, hơn nữa nơi này tựa hồ không có gì đáng giá cho Lâm Việt lưu luyến, liền chuẩn bị rời đi.

Trước khi đi, Lâm Việt trảo được hắn, hắn thần tình đỏ bừng, chỉ có thể kinh ngạc nhìn Lâm Việt.

Chương 24

Lâm Việt nhìn Lâm Mộ Thiên nồng nặc mùi rượu đến tận trời, chán ghét nhíu mày, giờ phút này, vẻ mặt ghét bỏ kia của Lâm Việt, để cho Lâm Mộ Thiên nhìn thấy, tất nhiên Lâm Mộ Thiên sẽ rất sửng sốt.

"Cậu có chuyện gì ? Ực...." Lâm Mộ Thiên do uống khá nhiều, hắn cảm thấy có hơi thất lễ, vội vàng che miệng mình.

Lâm Việt bình tĩnh nhìn hắn, đáy mắt có vài phần bất mãn, gã Lâm Mộ Thiên này rốt cục có biết xấu hổ hay không ? Chỉ uống chút rượu mà thôi, hắn thế nhưng cả hai bên tai đều đỏ, nữ nhân cũng không dễ đỏ như hắn, hơn nữa, hắn từ năm ngoái đã đến tuổi ông chú rồi.

"Anh hôm nay kết hôn, tôi cũng khôgn có gì tặng cho anh, anh sẽ không trách tôi đi." Lâm Việt đến gần hắn, gần gũi khiến hắn có hơi khó chịu, hắn thậm chí cảm giác được hô hấp của Lâm Việt, hơi thở ấm áp kia liền phả vô bên tai của hắn.

Ầm ầm.

Trong đầu hắn, giống như bị bổ ra, lâm vào một mảnh hỗn loạn.

"Anh hai..."

"Đừng gọi tôi là anh, xin cậu đấy." Lâm Mộ Thiên ôm lấy hai tay, hắn thực sợ hãi xưng hô này, sợ hãi hành vi không liêm sỉ của mình.

Hắn một mực cực lực tránh đi, hắn hy vọng ai cũng không cần nhắc tới, coi như cái gì cũng không phát sinh, nhưng chính là....

Chính là ngay lúc hắn sắp quên, Lâm Việt vì cái gì muốn đả kích vào vết sẹo này, hắn ôm lấy hai tai, không muốn nghe, hắn muốn tránh xa khỏi Lâm Việt.

"Cậu hận tôi như vậy, cậu hiện tại lại bảo tôi là "anh ruột" của cậu, cậu lần trước lại đối với tôi làm ra cái chuyện kia, cậu cũng xem ba của tôi là ba cậu, giờ cậu lại châm chọc gọi tôi là 'anh hai', rốt cục anh muốn làm gì ?" Lâm Mộ Thiên nóng nảy, rượu vừa lên , liền dũng cảm đẩy Lâm Việt hai cái.

Kết quả, đẩy không được, Lâm Việt đứng vững như Thái sơn, khôgn có nhúc nhích, Lâm Mộ Thiên dùng khí lực như con mèo nhỏ, trong mắt Lâm Việt còn không bằng con kiến.

"Muốn làm anh." Lâm Việt tuôn ra một lời kinh thiên.

Nhất thời, Lâm Mộ Thiên mở to hai mắt ! Hắn lần này hoàn toàn bị lời nói của Lâm Việt khiến cho nói không nên lời, một cỗ nhiệt lưu bừng trong đầu hắn, hắn bị lời nói của Lâm Việt đánh trúng.

"Đây là trước công chúng, cậu đừng xằng bậy, hôm nay tôi lại là chú rể, buổi tối còn phải động phòng, cậu là khách quý.... " Lâm Mộ Thiên say khướt nhắc nhở hắn.

Tâm lý Lâm Mộ Thiên kỳ thật gấp đến độ muốn khóc, nhưng hắn là đàn ông, không phải nói muốn khóc là có thể khóc, khóc xong thì chẳng còn chút tôn nghiêm.

Nam nhân nếu khóc, chính là không có cốt khí, ít nhất trong đầu Lâm Mộ Thiên, hắn cho là như vậy, cho nên dù hắn có bị Lâm Việt cưỡng bách, cũng không lưu lại nửa giọt nước, đương nhiên dưới loại tình huống thế này, hắn cũng không có thể cười được.

"Anh còn khí lực đi động phòng sao ? Bà xã anh chỉ sợ không muốn cho anh làm đâu."

"Ưm, nếu cô ấy không cho tôi, thì... cho ai chứ ? Đâu có thể nào là cậu... cậu sao không..." Lâm Mộ Thiên liền đẩy ra Lâm Việt.

Lúc này, Lâm Việt không cẩn thận bị hắn đẩy ra, nhưng Lâm Việt nghe đến Lâm Mộ Thiên nói cái gì đi động phòng, liền cảm thấy được cực kỳ buồn cười, Lâm Mộ Thiên loại người trời sinh bị "áp" này, còn có thể đi ôm đàn bà sao ?

Lâm Việt lần trước cùng Lâm Mộ Thiên làm, phản ứng của Lâm Mộ Thiên thực mới lạ, không cần nghĩ cũng nhìn ra được Lâm Mộ Thiên là lần đầu tiên, ở tính sự này, Lâm Mộ Thiên căn bản là khôgn có kinh nghiệm.

"Vợ anh cái loại đàn bà đó, tặng cho tôi, tôi cũng không muốn, còn phải đi súc miệng." Lâm Việt căn bản không hiếm lạ, anh muốn đàn bà ư, còn rất nhiều, chẳng như Lâm Mộ Thiên gã nam nhân này, tìm một ả đàn bà cà lăm làm vợ ?

"Tôi cũng không phải tặng cho cậu, cậu có muốn cũng không được." Lâm Mộ Thiên say khướt, cước bộ lảo đảo trái phải loạn đi.

Lâm Việt kéo hắn trở lại, dộng mạnh lên tường.
Đọc thêm!