Thứ Sáu, 23 tháng 12, 2011

Đế nghiệp vô thương chương 32 + 33 - Tình đố

Chương 32 - Tình đố (thượng)

Ôm lấy thân thể, từng ngón tay chân thật thuộc về bản thân, nhiều năm trước chỉ có thể ngưỡng mộ từ xa, nhìn thấy hắn công tích vĩ đại, ngắm nhìn hắn ở trên chiến trường hiển hách quân uy.

Thời điểm đó, Nguyên Bạch Lệ đối với gã mà nói, là một câu chuyện thần thoại xa xôi.

Mà hiện tại, nam nhân như câu chuyện cổ tích đang nằm trong lồng ngực mình....

Nam nhân đang hôn mê cũng bắt đầu xích lõa giống như nam tử trên người, hơi thở tràn ngập ái dục phiêu đãng như lãnh hương dày đặc trong phòng, nam nhân vô ý thức cau mày, theo động tác của Trương Tứ Phong mà khẽ thở hổn hển, ngẫu nhiên vài tiếng kêu rên ngọt nị, đau đớn dục hỏa đốt người làm cho kẻ hôn mê cũng không tự giác rên rỉ ra tiếng.

Một cỗ nhiệt liệt rót vào thân thể nam nhân, đâm vào khiến da đầu run lên làm cho kẻ hôn mê run lên, mềm yếu từ người Trương Tứ Phong ngã xuống giường không ngừng thở dốc.

Sau kích thích kịch liệt, nam nhân dần dần thanh tỉnh, đôi hàng mi ướt đẫm khẽ run rẩy, đồng tử mờ mịt chậm rãi mở lớn.

Làm sao vậy.

Đôi mắt sương mù dần dần khôi phục thanh tỉnh, từ trên thân thể truyền đến từng đợt tê dại khó nhịn, hắn nghiêng đầu nhìn, thấy cả thân hình mình đang trần trụi, Trương Tứ Phong ở trên người đang cúi đầu liếm láp lấy thân thể.

Giống như bị sét đánh, Nguyên Bạch Lệ bừng tỉnh, nháy mắt đã hiểu chuyện gì đã xảy ra, hắn một phen đẩy ra Trương Tứ Phong đang dựa vào, vùng dậy thì nơi bí ẩn giữa hai chân truyền đến cảm giác hoạt nị, nhìn xuống phía dưới, một chất lỏng dâm mỹ theo bắp đùi từ từ chảy xuống.

Trong đầu chỉ nghe thấy "ầm" một tiếng, Nguyên Bạch Lệ đột nhiên hiểu được Trương Tứ Phong thế nhưng lại thừa dịp mình hôn mê mà cưỡng bức.

Nguyên Bạch Lệ hung hăng trừng mắt nhìn Trương Tứ Phong, trầm giọng mắng : "Vô sỉ !" nhưng đã tiêu hao nhiều khí lực, mắng chửi cũng không còn sức lực, nghe vào tai Trương Tứ Phong lại cảm thấy được phong tình vô hạn.

Đại khái là vừa mới chiếm được thân thể nam nhân, nam tử tắm rửa qua ái dục cũng không tức giận, ngược lại một phen kéo qua Nguyên Bạch Lệ, càn rỡ vuốt ve : 'Vừa rồi ngươi hôn mê bất tỉnh, không có cảm giác gì, nếu không chúng ta lại đến một lần, cho ngươi thoải mái thư phục."

Chán ghét đẩy ra Trương Tứ Phong, Nguyên Bạch Lệ hung hăng chà sát nơi bị Trương Tứ Phong chạm qua, đột nhiên phát hiện hình xăm huyết sắc yêu dị trước ngực, tim bị thất lạc, giống như rơi vào một vực sâu u tối mà lạnh lẽo như băng.

"Hình xăm này chỉ khi ngươi động tình mới hiện lên, đẹp không ?" Trương Tứ Phong cười đồng thời trên mặt đã bị trúng phải một bàn tay của nam nhân, đưa tay xoa xoa vết máu trên khóe miệng, gã cười, thanh âm lạnh lùng nói, "Không tồi, còn có khí lực...."

Trương Tứ Phong đột nhiên kéo Nguyên Bạch Lệ xuống giường, hai chân nam nhân gặp phải nền đất lạnh lẽo lập tức dâng lên một trận đau đớn, thiếu chút nữua té ngã, trải qua cuộc hành xác bị kim chậm, thân thể phải chịu một trận dục ái đã không còn nhiều sức lực, nếu hôn mê thêm vài ngày nữa cũng chưa thể phục hồi, Nguyên Bạch Lệ lúc này chỉ có thể vô lực chịu đựng Trương Tứ Phong lôi kéo.

"Buông !" Giãy dụa cũng vô dụng, nam nhân bị Trương Tứ Phong đưa vào phòng tắm, bồn tắm bằng đá cứng rắn mà lạnh như băng, nhiệt khí trong bể bốc lên thành tầng tầng sương mù.

"Được, buông thì buông." Đột nhiên thả nam nhân ra, Trương Tứ Phong một chưởng đẩy mạnh Nguyên Bạch Lệ vào trong bể.

"Rầm" một tiếng bị thả vào trong nước, dòng nước ấm áp vọt vào hạ thân sưng đỏ của nam nhân, giống như một vết cắt đau đớn, còn chưa kịp đứng lên, nam nhân cả người ướt sũng đã bị Trương Tứ Phong cũng nhảy vào trong bể ôm lây.

"Ta giúp ngươi tẩy trừ một chút thế nào ?" Mang theo ý cười lạnh như băng, ngón tay bồi hồi vuốt ve chung quanh huyệt khẩu sưng đỏ, Trương Tứ Phong kềm chặt nam nhân đang giãy dụa.

"Trương Tứ Phong.... a !" Trong miệng thốt lên tên nam tử, không như muốn đem ba chữ "Trương Tứ Phong" này mà cắn nuốt lấy, nhưng ngón tay đột nhiên đâm vào hậu huyệt, khiến cho nam nhân thở lên dồn âập, không phải vì khoái cảm, mà là vì đau đớn.

Màu đỏ yêu dị, theo bắp đùi trắng nõ mà chảy vào trong nước, nhẹ nhàng tạo ra từng dợn sóng huyết sắc, tựa như mạn châu sa hoa nở bên bờ suối nơi hoàng tuyền.

"Thật sự mà một âm thanh mê người," cúi đầu nhìn nam nhân trầm mặc không thể nói được một lời, Trương Tứ Phong nhẹ giọng, "Kêu nữa lên, làm cho ta nghe được giọng nói của ngươi."

Lại thêm một ngón tay đi vào huyệt khẩu sưng đỏ mà sung huyết, thân thể đang dán vào mình rõ ràng đang run lên nhè nhẹ, nhưng nam nhân lại thủy chung mím chặt môi không phát ra một tiếng.

Hừ lạnh, Trương Tứ Phong kìm trụ thân thể nam nhân, đột nhiên thẳng tiến vào sâu nơi lưu lại chất lỏng, hung hăng va chạm nơi yếu ớt kia, khiến cho bể nước cứ nhấp nhô theo không ngừng, giống như từng đợt sóng đánh vào cát nơi bờ biển.

Tốc độ chưa từng đình chỉ, bàn tay bao lấy nam nhân, một tay vuốt ve nơi sưng đỏ, lúc nặng lúc nhẹ, lúc thì ôn nhu, mà đa sổ chỉ dùng lực vuốt ve chà sát, cho đến khi nơi ấy trở nên cứng rắn mà đứng thẳng. Nắm lấy dục vọng của nam nhân mà chà sát, nam nhân số chết chống cự nhưng vẫn không thể cưỡng lại phản ứng sâu đậm của thân thể.

"Ở trên tay ta thực thoải mái đi ? Có phải chưa từng ai làm thế này với ngươi ?"

Thân thể run rẩy không thể ức chế, hai tay đỡ lấy cơ thể từng đợt bủn rủn, cơ hồ sắp ngã xuống, Nguyên Bạch Lệ gắng gượng hừ lạnh nói : "So với hắn.... ngươi cùng Nguyên Uyên... cái gì cũng không bằng !" Người kia... thật sự là không biết vì cái gì đột nhiên tưởng khởi về cái lần cưỡi ngựa trên thảo nguyên mênh mông.

"Hắn là ai ?!" Một câu vô cùng đơn giản, lại trong nháy mắt chặt đứt lý trí của Trương Tứ Phong, "Nói cho ta biết ! Hắn là ai vậy ?!"

Tiếng giận của Trương Tứ Phong hãm quanh tai, Nguyên Bạch Lệ châm chọc cười, vân đạm phong khinh, lại thâm sâu đâm vào tim Trương Tứ Phong.

Đột nhiên rút ra dục vọng của mình, cảm giác được thân thể dưới thân nhất thời run lên trong nước, Trương Tứ Phong đưa tay ôm chặt nam nhân, cởi bỏ mảnh lụa buộc tóc của mình, tàn nhẫn trói lại dục vọng của nam nhân.

Một tay kéo nam nhân ra khỏi bể, Trương Tứ Phong mạnh mẽ mở ra hai chân thon dài của nam nhân, nhìn chằm chằm khiến cho Nguyên Bạch Lệ cảm thấy nhục nhã : "Nguyên Bạch Lệ, ngươi hẳn là phải nhìn xem bộ dáng hiện tại của ngươi là khiến cho kẻ khác hưng phấn đến thế nào."

"Cút !!" Không thể khép lại hai chân, lời nói sỉ nhục lần lượt đánh sâu vào tự tôn cao ngạo của nam nhân.

"Cút ? Được...." không biết lấy đâu ra những hạt châu, Trương Tứ Phong cúi đầu cười nói , "Ta sẽ làm cho chúng cút đi vào."

Hạt châu từng viên từng viên bị nhét vào, một, hai, ba viên....

Nam nhân nhắm chặt hai mắt, mái tóc dài rối tung, không như từng vẩy mực hằn lên bờ đá, đôi môi vốn hồng nhuận giờ phút này nhiễm một tầng máu, mày cau chặt, tạo thành từng ngọn núi ẩnh nhẫn thống khổ, bàn tay vô lực chỉ có thể trảo lấy bồn nước, lưu lại từng sợi tơ máu....

Chương 33 - Tình đố (hạ)

"Tách tách" một tiếng thanh thúy van lên, những viên ngọc châu dư thừa rơi vung vãi, thanh âm va chạm rót vào trong tai Nguyên Bạch Lệ, nghe như là một tiếng gì tan vỡ, giống như tiếng hạt châu đang bị bể nát....

"Thật sinh đẹp..." không vội tiến vào, Trương Tứ Phong tinh tế thưởng thức thân thể của Nguyên Bạch Lệ, thân thể vừa mạnh mẽ vừa mềm dẻo giờ phút này thật mị hoặc yêu dã, thân thể này, có mấy người có thể chạm qua được chứ ?

Hừ ! Trương Tứ Phong dùng sức banh hai chân nam nhân ra, hướng tới nhét viên ngọc châu vào hung hăng chàng nhập, thân thể dưới thân nhất thời sinh ra kịch liệt co rút, gương mặt anh tuấn thống khổ mà vặn vẹo.

Móng tay nơi ngạn biên mềm dẻo mà vang lên thanh âm chói tai, một màu đỏ của máu thay cho màu trắng, giữa hàm răng tạo thành một tơ máu chảy xuôi xuống khóe miệng nam nhân.

Nếu vị trí này chuyển đến bên khóe mặt, nó sẽ biên thành huyết lệ....

Giữ chặt mắt cá chân nam nhân, kềm lấy hai chân gấp khúc, hung hăng ngầm hướng về phía nơi sâu nhất, màu trắng cùng màu đỏ chậm rãi lưu tiết từ nơi kết hợp.

"Ưm a !" Dục vọng mãnh liệt của Trương Tứ Phong vì kích thích mà kinh hô ra tiếng, kích liệt đong đưa vòng eo mềm dẻo của nam nhân, giống như bất kỳ lúc nào cũng co thể bẻ gãy.

Dục vọng bị buộc chặt vào mảnh vải trắng, nơi ấy ma xát vào ngọc châu gia tăng khoái cảm kích thích cấm kỵ, nhưng đối với một nam nhân bị ép buộc phải nhận lấy xâm phạm này, mỗi một lần va chạm mãnh liệt của Trương Tứ Phong đều có một cỗ cảm xúc muốn hét lên, mỗi một lần đánh úp đều làm cho hắn muốn ngất đi.

Đau ! Thống khổ kia là ác mộng đáng sợ chưa từng gặp phải, mỗi một lần đều giống như sắp nứt vỡ ra, sắp không được....

Nam nhân dựa vào chút khí lực còn sót lại đột nhiêu đưa cánh tay nhiễm máu bắt lấy cánh tay hữu lực của Trương Tứ Phong kéo bản thân lên, thừa dịp theo lực đạo trong nháy mắt mà leo lên người Trương Tứ Phong, huyết thần lạnh như băng tạo thành một độ cung nho nhỏ, chịu đựng đau đớn hướng về phía lỗ tai Trương Tứ Phong mà nhẹ nhàng thổi khí.

"Ngươi ngay cả so với Nguyên Uyên cũng không bằng.... a ha.... ha ha ha !" Cảm nhận được xâm phạm còn kịch liệt hơn, nam nhân không thể khống chế được tiếng cười. "Nghiệt chủng ! Ha ha ha...."

"Đủ rồi !" Nắm lấy đầu nam nhân, áp tay lên huyết thần (1) không ngừng phát ra tiếng cười châm chọc, hơi thở nguy hiểm xen lẫn vào giọng nói.

"Muốn chọc giận ta thì ngươi thành công rồi...." Nâng lên thân thể nam nhân, đặt lên cơ thể mình, thân thể Trương Tứ Phong khẽ hướng về phía trước để có thể ôm lấy thân thể nam nhân, mà có thể nói, là để dễ dàng đi vào.

Đối phương đau đơn mức miệng muốn thét lên nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể nghẹn ngào ở yết hầu, cúi đầu, như muốn trả thù mà hung hăng cắn lên bờ vai của Trương Tứ Phong, giữa kẽ răng nhất thời truyền đến mùi tinh huyết, tràn vào trong yết hầu....

Chế trụ lấy cánh tay của kẻ xâm phạm, Nguyên Bạch Lệ cắn chặt cổ của Trương Tứ Phong, đối phương khẽ nhíu mi, theo tư thế ôm lấy nam nhân đứng lên, nam nhân đột nhiên bị bê lên chỉ có thể bấu chặt lên người Trương Tứ Phong, mà mỗi một bước đi, hàm răng của Nguyên Bạch Lệ lại thống khổ mở ra.

Dưới thân chợt lạnh, nam nhân một lần nữa được đặt lên tấm đệm trắng, hắn lạnh lùng nhìn về phía nam tử trên người mình, tóat ra vẻ lãnh đạm khinh thường, như là một phen đem một kiếm đâm vào ngực Trương Tứ Phong.

Trương Tứ Phong cúi người tay nắm lấy cái cằm mềm yếu, khẽ cười nói : "Vốn nghĩ cứ như vậy thả ngươi, nhưng ngươi tựa hồ còn chưa thực sự thỏa mãn." Thanh âm tiếc hận chảy vào trong tai nam nhân, đôi môi tái nhợt đầy máu gợi lên một độ cung không có chút ấm áp, tựa hồ càng thêm châm chọc kẻ kia.

Trên chiếc giường đong đưa là thân thể quấn quít lấy nhau, hai tay bị trói lên cao giữa không trung, cái đầu theo hạ thân đong đưa mà không ngừng ngửa về phía sau, cần cổ mảnh khảnh trắng muốt ngưỡng thành một độ cung xinh đẹp, mái tóc đen ba nghìn sợi không ngừng phiêu đãng trong gió, trải dài trên chiếc giường trắng tinh, tạo thành vẻ yêu dã mà mê hoặc.

Hạ thân tựa hồ không chịu đựng nỗi những trận tra tấn này nữa, chất lỏng trộn lẫn giữa màu đỏ và trắng cứ thế chảy xuôi , trong cơ thể như bị tắc một vật cứng, dục vọng vốn thẳng đứng kia bởi vì đau đớn kịch liệt mà mềm yếu, sợi sích sắt theo thân thể đong đưa mà lúc ẩn lúc hiện, phát ra tiếng kêu leng keng lạnh như băng.

Đôi mắt đen mở to, không thể khép kín, gương mặt đã nhiễm một tầng dày mờ mịt, là đau đớn, là dục vọng, không rõ, chỉ sợ đó sẽ là nỗi uất hận không cam lòng càng lúc càng tích tụ.

Đôi tay tàn sát bừa bãi trên cười không khỏi làm cho nam nhân càng thêm mở to mắt, sợ là đồng tử kia cũng không thể chịu được thủy sắc càng lúc càng nhiều này, thân thể lập tức chịu đựng một trận nhiệt dịch điên cuồng va chạm, nháy mắt.... thủy hoa liền tích lạc lên đôi vai băng liệt thê diễm....

Dường như không thể khống chế được, thứ trong khóe mắt nam nhân dần tích lạc lên hai má, "bộp bộp bộp" từng viên rớt xuống người Trương Tứ Phong, rõ ràng là chất lỏng lạnh như bằng, nhưng đối với Trương Tứ Phong mà nói, lại nóng bỏng khiến cho da tê đau, mỗi một giọt, như đâm vào trong tim thật sâu.

Hắn vốn không muốn đem nam nhân cao ngạo này bức đến mức này, hắn không muốn làm chuyện tuyệt tình như vậy, nhưng hiện tại hắn vẫn là, hòan tòan phá hủy tự tôn cao ngạo của nam nhân, vỡ tan tành.

Kịch liệt rất nhỏ mà đau đớn, nam nhân khép hờ đôi mắt không ngừng tuôn ra chất lỏng trong suốt, ý thức tựa hồ bắt đầu lâm vào hỗn độn, chỉ có thể cắt chặt môi khẽ rung động, không hé ra một tiếng, đây là trận địa cuối cùng mà hắn sống chết giữ vững.

Cởi bỏ xiềng xích trên người nam nhân, đem tấm chăn mềm mại ấp ủ lên người, cúi đầu ôn nhu hôn lên khóe mắt cay đắng. Đôi môi đã bị sậm màu vì bị răng tra tấn tuôn ra một mảnh đỏ, đưa môi của mình lên, đầu lưỡi điểm lên cặp môi mà an ủi, tham nhập vào miệng nam nhân mà tảo quát, khi rời khỏi nhẹ nhàng kéo ra một sợi bạc.

Tiếp tục di chuyển xuống dưới, từng chút gắn bó lấy nam nhân, mang đến ấm áp cùng trấn an, tại lồng ngực phập phồng của nam nhân theo từng trận an ủi mà dần dần vững vàng. Đầu lưỡi xẹt qua chiếc bụng tinh tráng, chuyển qua hạ thân, thân thủ giải trừ dây trói tàn nhẫn, dùng miệng ngậm lấy, mang đến từng trận tê dại.

Lầm thứ hai xâm chiếm đôi môi huyết sắc, một tay đè lại thân thể nam nhân, một tay đi về phía sau, thâm nhập vào trong thân thể lấy ra từng viên ngọc châu, mỗi một lần lấy ra, thân thể lạ kịch liệt rung rẩy, tiếng rên rỉ tràn ra từ miệng nam nhân đều bị Trương Tứ Phong nuốt lấy.

Sau khi tẩy trừ thân thể, dùng tấm chăn che lại cơ thể trần trụ mà che kín vết tình dục của nam nhân, Trương Tứ Phong vuốt ve đôi mày chau lại kia, người ngủ say khong tự giác càng nheo lại, giống như ở trong mộng, cũng không có được một phút bình an.

(1) : Miệng máu

3 nhận xét:

  1. vừa mãnh liệt hoang dại lại vừa dịu dàng nâng niu..chung quy cũng khiến người mình yêu đau khổ mà vẫn cố gắng cưỡng đoạt lấy..

    Trả lờiXóa
  2. khụ... thiệt... Phong ca thật là bá đạo nhaz~ hí hí hí

    Trả lờiXóa
  3. Oaaaaa các anh mãnh liệt quá chỉ tiếc hum đc chiêm ngưỡng tận mắt 2 anh wấn wít trên zường
    các mỹ nam tử ơiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii ♥_♥

    Trả lờiXóa