Thứ Bảy, 27 tháng 11, 2010

Hạ Tân Lang - Hoan Hỉ Công Tử


Tác giả : Hoan Hỉ Công Tử

Thể loại : đam mỹ, shounen-ai, nhã văn

Nhân vật chính : Trữ Hoài Cảnh x Từ Khách Thu

Văn án :


Năm ấy trong hoa viên phủ, Trữ Hoài Cảnh sơ kiến Từ Khách Thu.

Đôi mắt ngấn nước mắt quật cường khiến hắn tâm nhuyễn.

Nhiều năm sau, Trữ Hoài Cảnh tái ngộ Từ Khách Thu,


Con mèo hoang quật cường, xù lông khắp mình cách ly với người ngoài.


Tiểu hầu gia ngay cả phụ thân mình cũng không xem vào mắt lần đầu tiên muốn hải bảo hộ một người,

Cười cười đến gần hắn, an ủi hắn, khiến hắn vui vẻ, nhìn hắn tức giận.

Giống như con cá bị mèo con quào móng tới vẫn sủng nịch không thay đổi.

Trữ Hoài Cảnh nói : "Khách Thu à, theo ta được không, hửm ?"

Từ Khách Thu trả lời : "Không hiểu biết."

Khước từ đó, có Trữ Hoài Cảnh tất có Từ Khách Thu, hình bóng không li, như ảnh cùng tùy.

Cho đến một ngày nào đó, Từ Khách Thu vội vàng thành thân.

"Trữ hoài Cảnh, ta thích ngươi, ta cũng biết ngươi thích ta. Chính là, thì sao chứ? Chúng ta chưa tới đâu?"

"Khách thu, chúng ta không nghĩ sau này, chúng ta là muốn hiện tại !"

Download raw + quick trans


Edit :


Chương 1

Chương 2

Chương 3

Chương 4

Chương 5

Chương 6

Chương 7

Chương 8

Chương 9

Chương 10

Chương 11

Chương 12

Chương 13

Chương 14

Chương 15

Chương 16

Chương 17

Chương 18

Chương 19

Chương 20

Chương 21

Đọc thêm!

Dục Mãn Hạnh Lâm Chương 55 - máu

"Nhanh lên ! Nhanh lên !" Dẫn theo phụ nữ có thại, hiện tại ngược lại là Tố Vân thúc giục Hướng Nhất Phương chạy nhanh lên.

Chạy được một đoạn đường quay đầu lại xem, Hướng Nhất Phương là càng chạy trong lòng càng bất an, miệng than thở : "Như thế nào còn không có đến ?" Mặt nhăn cả lại.

"Xe ! Xe! Ta xem đến xe !" Hưng phấn chỉ vào thác nước giấu xe, Tố Vân vội vàng chạy tới, "Làm sao bây giờ, ta không biết lái xe, ngươi biết không ?" Tố Vân mở cửa xe ngồi lên.

"Một chút." Hướng Nhất Phương mặt nhăn mày châu liên tiếp nhìn lại, có chút không yên lòng nói.

"Mau lên đây lái xe ! Ngây ngốc cái gì !" Dùng sức kéo ống tay áo của Hướng Nhất Phương, Tố Vân lo lắng nói, "Nếu đuổi tới đây thì làm sao bây giờ ! Mau lái xe !"

"Không được ! Lạc Tư còn không có đến đây !" Hướng Nhất Phương gấp đến độ quay người chung quanh, lo lắng nói, "Nơi nơi đều là rừng cây, xe căn bản không chạy ra được !"

"Ngươi quản hắn cái gì chứ ?" Tố Vân mắng, "Hắn là một tên bại hoại ! Chết thì tốt rồi ! Ta nói ngươi mau lên đây lái xe, dây dưa cái gì !"

Trong rừng đột nhiên truyền đến một tiếng "đùng !" thật lớn, một đàn chim bay tán loạn cả lên, kêu huyên náo. Nhìn về phía chim bay, máu toàn thân của Hướng Nhất Phương như đóng băng lại, môi run rẩy không nói được một lời.

Hắn đột nhiên nói với Tố Vân, "Ở chỗ này chờ chúng ta ! Anh đi tìm hắn !" Nói xong liền hướng phía đường cũ chạy đi, Tố Vân gấp đên độ ở trên xe mắng loạn : "Ngốc tử ! Ngu đần ! Ngươi đi chịu chết à !"

Lạc Tư..... ngàn vạn lần không thể xảy ra việc.

Nỗi sợ hãi trong lòng giống như hắc động càng ngày càng lớn, không ngừng nuốt lấy lí trí của nam nhân, hóa thành hốc mắt mờ mịt của nam nhân. Hướng Nhất Phương điên cuồng chạy trở về, càng chạy, trong lòng lại càng lo lắng, đến bây giờ hắn cũng chưa phát hiện được thân ảnh của Lạc Tư.

"Lạc Tư ! Ngươi ở đâu ! Trả lời ta !" Cũng bất chấp có thể bị phát hiện hay không, Hướng Nhất Phương dùng hết sức gọi lớn, "Trả lời.... trả lời ta đi !"

'Ư !" Miệng đột nhiên bị người phía sau che lại, Hướng Nhất Phương bối rối giãy dụa lên, một thanh âm quen thuộc ghé vào lỗ tai hắn vang lên : "Là ta !"

Còn chưa kịp phản ứng, Hướng Nhất Phương đã muốn bị kéo chạy đi, đang nhìn đến phía sau của người chạy đằng trước, Hướng Nhất Phương đã nhịn khóc mỉm cười, vừa chạy, vừa cầm tay của Lạc Tư : "Ngươi..... ngươi không sao chứ ?"

"Không có việc gì." Trả lời đơn giản, Lạc Tư càng thêm nắm chặt tay của Hướng Nhất Phương, nghiêng đầu mắng, "Trở về làm cái gì ! Đứa ngốc !" nhưng trong mắt lại lóe lên tia kinh hỉ.

Còn không đợi Hướng Nhất Phương vui mừng, liền phát hiện Lạc Tư có chút không thích mặt, gương mặt nam tử có hơi trắng bệch, cánh tay giữ lấy mình cũng càng ngày càng vô lực, lúc chạy cũng có chút không xong, so với ngày bình thường thật sự là kém nhiều lắm. Hướng Nhất Phương bọn họ chạy không nhìn đường, sắc mặt cũng càng ngày càng tái nhợt, bên đường lại có vết máu.

"Đã bị thương mà còn nói không có việc gì." Hướng Nhất Phương rốt cục phát hiện đùi của Lạc Tư quả thực đã trúng đạn, cơ mà vì màu quần mà không nhìn rõ, nhưng nhìn kỹ, đã muốn bị máu tẩm ướt một mảnh.

Hốc mắt nóng lên, Hướng Nhất Phương đem tay của Lạc Tư đặt lên trên vai mình, lại đỡ lấy thắt lưng của y giúp đỡ chạy qua bên thác nước, : "Chúng ta tìm được xe rồi, ngay dưới thác nước."

"Kiên trì trù !" Hướng Nhất Phương chỉ vào phía thác nước, nói : "Cũng sắp đến rồi !" Bọn họ đã có thể nghe được tiếng nước chảy xuống, chỉ cần chạy đến là lập tức có thể.

Chân Lạc Tư bị thương chạy không mau, máu kia cứ chảy ra ngoài, Hướng Nhất Phương dừng lại dùng miệng xé rách quần áo của chính mình, băng bó cho nam tử, lại dùng lực ấn ấn mấy huyệt vị, đợi cho máu không chảy ra được nữa mới tiếp tục nâng Lạc Tư chạy đi.

"Tới rồi ! Rất nhanh chúng ta có thể đi ra ngoài, chúng ta đi bệnh viện."

Hướng Nhất Phương vừa định cười, cơ mà chờ hắn nhìn đến chiếc xe từ trong thác nước rất xa kia lắc lắc chạy đi, như thế nào cũng cười không được, hắn hướng về phía chiếc xe chạy mà la lên : "Tiểu Vân ! Dừng lại ! Dừng lại đi !" Chiếc xe ngênh ngang mà đi, bỏ lại hai người còn kém vài bước mới đi đến thác nước.

"Tại sao có thể như vậy....." Nhìn khói bụi chiếc xe để lại, Hướng Nhất Phương thì thào nói, rõ ràng là chỉ còn kém một chút.

"Đều là ta liên luy ngươi !" Nam tử đang chảy máu trầm giọng nói.

Hướng Nhất Phương dùng sức lắc lắc đầu, : "Đừng nói nữa ! Có khí lực bỏ chạy, miệng im lại cho ta !" Lần đầu tiên nghe được Hướng Nhất Phương mắng chửi người khác, Lạc Tư nhịn không được nở nụ cười, cũng đưa tay ôm lấy thắt lưng của nam nhân : "Không thể tưởng tượng được là ngươi cũng rất cay nghiệt như vậy."

"Ngươi còn cười...." Nhìn chân Lạc Tư bị thương, máu tuy rằng không chảy, nhưng cứ thế này cũng không phải là cách, sắc mặt Hướng Nhất Phương thoạt nhìn so với khổ qua còn muốn khổ hơn : "Nếu bọn họ đuổi theo tới thì làm sao bây giờ....."

"Đuổi không kịp đến đây đâu." Lạc Tư nhìn đằng sau nói, vừa rồi nếu không phải tên kia bị y đâm một dao liền đột nhiên bắn lén, y cũng sẽ không bị thương.

Cư nhiên ngã ở trong tay, thật sự là đủ dọa người.

"Nhưng nếu bọn kia phát hiện chúng ta chạy...." Hướng Nhất Phương lo lắng nói.

"Trước tìm một chỗ ngồi xuống đi," Lạc Tư an ủi nói, "Bọn Lạc Văn ở lúc trời sáng nhất định sẽ tìm được đến đây, chúng ta chỉ cần chờ bọn họ là được. Về phần mấy tên kia, hẳn là không thành vấn đề." Chỉ cần đến lúc đó, y sẽ không bị chảy máu đến chết là được, Lạc Tư ở trong lòng hít sâu.

"Ừm." Gật gật đầu, Hướng Nhất Phương nâng Lạc Tư tìm được một cái hố đất, "Ta đi tìm củi khô để đốt." Đỡ Lạc Tư đến ngồi xuống một bên, Hướng Nhất Phương bắt đầu thu thập cành lá ở xung quanh, rồi lại đào một cái hố, cũng không phải rất lớn, nhưng nhánh cây sum xuê phía trước sẽ che đậy phần lớn, coi như là có chút bí mật.

Rất nhanh thu gọn lại, Hướng Nhất Phương lại vội vàng giúp đỡ Lạc Tư đến nằm trên đống lá, cúi đầu bắt đầu cởi bỏ mảnh vải trên đùi Lạc Tư, "Kiên nhẫn một chút," thấp giọng nói xong, Hướng Nhất Phương một phen vạch ra các quần của Lạc Tư, lộ ra miệng vết thương máu bê bết, ở ngoài còn lưu lại vết máu.

"Có thể là gần mạnh máu, phải lấy viên đạn ra, bằng không sẽ tiếp tục chảy, để lâu sẽ bị thối. .... Ta sợ là sẽ cắt bỏ chân." Cau mày, Hướng Nhất Phương cắn môi nói, nhưng, muốn dùng gì để lấy ra ?

Một phen đem con dao nhiễm đầy máu vào bên cạnh Hướng Nhất Phương, nam nhân ngẩng đầu nhìn Lạc Tư thần thái có chút nhợt nhạt, đối phương cười nói : "May là ta không vứt nó đi, hay dùng nó lấy viên đạn ra đi, ta cũng không muốn về sau thành kẻ thọt chân đâu."

"Không có gây tê....." Thanh âm của nam nhân run rẩy không nhịn được.

"Chút đau ấy ta có thể chịu được." Lạc Tư tiến đến gần vẻ mặt không đành lòng của Hướng Nhất Phương, áp lên đôi môi run rẩy, khẽ mút vào, thản nhiên nói ra một câu, "Như vậy sẽ không đau, như thế này..... làm cho ta hôn ngươi là được."
Đọc thêm!

Dục Mãn Hạnh Lâm Chương 54 - hy sinh

"Có thể được không ?" ghé vào bên tai nam nhân, Lạc Tư hỏi.

Hướng Nhất Phương đỏ mặt gật gật đầu, do dự một chút lại hỏi : "Như vậy có thật sự đem bọn họ tiến vào không ?"

"Ừm," Lạc Tư gật gật đầu, nhẹ giọng nói, "Cứ làm theo ta là có thể, mặt khác giao cho ta là được," Nhìn đến nam nhân lại gật gật đầu, Lạc Tư biết Hướng Nhất Phương lần này là thật tin tưởng y.

"Nữ nhân, muốn đi ra không ?" Lạc Tư lại liếc mắt nhìn Tố Vân đang hai mắt đẫm lệ ở góc tường, y vừa rồi dọa cô không ít lần, đại khái trước đây từng bị Lạc Tư khinh thường, hình như là đặc biệt sợ Lạc Tư, Lạc Tư dọa cô hai lần liền lập tức trốn một bên không dám hé răng.

Nghe được Lạc Tư nói, Tố Vân vội quay lại nhìn nam tử, do dự mà gật gật đầu, lại nhìn Hướng Nhất Phương.

"Ông.... các người muốn chạy trốn ra ngoài ?"

"Câm miệng." Lạc Tư nói, "Nói cái gì cũng không cho nói, có nghe hay không ? Cho ngươi làm gì thì làm cái nấy !" Tố Vân vội gật gật đầu.

Hai tay đưa về phía sau giả vờ như bị trói, Lạc Tư trao một ánh mắt cho Hướng Nhất Phương, đối phương hít một hơi thật sâu......

"Ư..... đau quá !" Thanh âm trầm thấp mà từ tính từ trong cổ họng nam nhân thoát ra, mang theo vài phần yếu ớt mà mềm mại đáng yêu, làm cho người ta nghe xong toàn bộ lông cũng đều dựng đứng cả lên.

"Đau quá.... bụng đau quá ! Hư hư....." Thanh âm nức nở vang lên đứt quãng từ cổ họng của Hướng Nhất Phương, Hướng Nhất Phương nhìn Lạc Tư lắc lắc đầu, cũng đã kêu vài tiếng, như thế nào không thấy hai tên kia tiến vào.

"Tiếp tục...." Lạc Tư đè nặng thanh âm nói, y nghe xong đều có cảm giác, không tin hai tên bên ngoài kia không động tâm !

"A...." Hướng Nhất Phương bất đắc dĩ ngâm nga, hắn tùy tiện kêu ra như vậy mấy người kia có thật sự tiến vào ? Cơ mà nếu là Lạc Tư nói, hắn cũng liền làm theo.

"Nhị Cẩu à ! Thằng kia bị đau bụng, chúng ta có nên vào xem không ? Hắn đau cũng đủ chết rồi !" một gã hắc y nhân bên ngoài nuốt nuốt nước miếng âm thầm nói : Mẹ ôi ! Kêu sôi nổi như vậy, lão tử nhịn không được !

Một tên áo đen ôm bụng nói : "Lão tử bụng cũng đau, nhưng thế nào không thấy mày quan tâm như vậy ? Sắc quỷ ! Chờ đó cho tao ! Tao đi giải quyết cái !"

"Được được được ! Đi nhanh về nhanh, chờ mày là được !"

Chờ đợi người bị đau bụng nọ trở về, tên áo đen cứ dán lỗ tai vào trên cửa nghe xong một lát, nói thầm : "Thằng Nhị Cẩu kia như thế nào lại chậm như vậy, hắc hắc ,lão tử đi vào nhìn xem."

Tên áo đen không ngừng đem cửa gỗ mở ra, đi vào liền nhìn thấy Hướng Nhất Phương nửa nằm ở trên người Lạc Tư vẻ mặt đau khổ rên rỉ, cau mày, lại phát ra tiếng than nhẹ, ánh mắt có chút sương mù xin giúp đỡ dường như nhìn vào tên áo đen, làm tên này nhất thời sửng sốt một chút.

Nhưng rất nhanh, hắn liền bay nhanh tới, miệng vừa không dấu được ý cười vừa mắng : "Đau đau đau, làm sao đau ? Kêu cái gì mà kêu !" Vừa đưa tay sờ sờ lên người nam nhân.

Hướng Nhất Phương hơi hơi nghiêng người né qua, nhỏ giọng nói : "Không phải nơi này, là bụng..... bụng đau."

"Ta đến xem ! Yêm trước kia là bác sỹ thú y, trâu ngựa sinh bệnh đều là yêm chăm sóc !" Tên áo đen nuốt nước miếng đặt tay lên bụng nam nhân, một trận hơi thở ấm áp khoan khoái nhất thời thâm nhập, xương cốt toàn thân tê dại một trận, "Là nơi này phải không ? Yêm xoa xoa cho ngươi, sẽ không đau nữa !"

"Ta cũng đau, ngươi như thế nào không xoa xoa cho ta ?" Lạc Tư ở một bên cười lạnh, gã áo đen đang muốn mắng hai câu thì trên bụng đột nhiên truyền đến một trận đau đớn, tay sờ lên bụng, đỏ au một mạnh, hai con mắt trợn tròn lên chưa kịp hô đã bị Lạc Tư đánh cho bất tỉnh.

"Đi mau !" lôi kéo nam nhân, Lạc Tư lấy ra con dao cầm trên tay.

"Chờ tôi với ! Chờ tôi với !" Tố Vân đỡ cái bụng mang thai, chạy tới, "Mang theo tôi với !"

"Buông ra !" Nữ nhân không giữ lấy Lạc Tư, ngược lại lại giữ lấy áo của Hướng Nhất Phương, "Nhất Phương à ! Em thực xin lỗi anh, nhưng anh tốt xấu gì cũng là do nhà em nuôi lớn, anh không thể bỏ lại em !"

"Câm miệng ! Đừng nói nhiều !" Nhìn thấy Hướng Nhất Phương có chút do dự, Lạc Tư trừng mắt nhìn Tố Vân, "Nhanh lên !" Đối phương lập tức cười giữ lấy quần áo của Lạc Tư.

"Lạc Tư à....." Hướng Nhất Phương mắt xin lỗi nhìn về Lạc Tư, hắn không chỉ làm phiền Lạc Tư, đến bây giờ còn muốn phiền toái y.

"Đi !" cười an ủi nam nhân, Lạc Tư bắt lấy tay nam nhân chạy ra phía ngoài.

"Mẹ nó ! Thằng khốn kia cư nhiên đi vào trước !" Vừa cài khuyu quần vừa chạy vào trong phòng, gã áo đen còn lại mắng, "Thằng ôn con, còn không chờ lão tử !"

"A ! Người đâu ?!" Vừa vào trong phòng chỉ thấy thằng bạn đã ngất xỉu, gã đi đến bên tên ngất xỉu nói : "Mẹ nó ! Người chạy ! Còn không mau đuổi theo !"

Rút vũ khí ra, tên áo đen chạy ra ngoài.

"Nhanh lên !" Mang theo phụ nữ có thai, chạy như thế nào cũng chạy không nhanh được, Lạc Tư quả thực là muốn bỏ lại Tố Vân.

"Mệt quá ! Tôi..... tôi chạy không được !" Nữ nhân thở phì phò, một tay giữ chặt quần áo của Hướng Nhất Phương, một tay giữ chặt quần áo của Lạc Tư, gắt gao cầm lấy không thả, sợ bọn họ bỏ lại mình.

"Lạc Tư, hiện tại phải chạy đi đâu ?" Hướng Nhất Phương lo lắng nhìn về phía sau, không biết tên áo đen còn lại có thể đuổi theo hay không.

Lạc Tư nhíu nhíu mày, một phen nhắc tới Tố Vân nói : "Xe ở chỗ nào ?" Hai gã áo đen hẳn là phải chuẩn bị xe ở gần đây mới đúng.

"Xe.... xe..... A ! Đúng rồi, thác nước ! Bên kia thác nước có xe ! Bọn họ giấu ở nơi đó !" Tố Vân bừng tỉnh lại chỉ vào một phía nói.

"Chúng ta đi !" Lạc Tư đang chuẩn bị lôi kéo hai người chạy, phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng súng vang.

"Đứng lại ! Nếu không đứng lại ta sẽ nổ súng !" Một thanh âm thô to từ phía sau truyền đến.

"A ! Đừng giết tôi ! Đừng giết tôi !" Tố Vân đột nhiên kêu lơn, Lạc Tư một phen che lấy miệng nữ nhân : "Câm miệng ! Muốn chết à ?"

Nguyên bản có chút do dự, tên áo đen nghe thấy tiếng la lập tức chạy đến hướng bọn họ chạy trốn. "Ha ha ! Tìm được cái ngươi rồi 1"

"Đáng chết !" với tốc độ này của bọn họ, còn mang theo một nữ nhân mang thai phỏng chừng chưa chạy tới thác nước đã bị tên áo đen đuổi kiệp, Lạc Tư một phen gỡ cánh tay của Tố Vân đang giữ lấy quần áo của mình, "Hai người chạy mau ! Chuyện này để tôi đối phó !"

"Không được ! Ngươi làm sao bây giờ ?!" Nghe được Lạc Tư nói, Hướng Nhất Phương gương mặt chữ điền trắng bệch, năm chặt tay Lạc Tư, "Bọn chúng có vũ khí ! Chúng ta chạy đi, chạy nhanh lên là được !"

Nghe xong lời nam nhân, Lạc Tư mắt sáng ngờ, nở nụ cười một tiếng sau ôm lấy nam nhân hung hăng hôn lấy một cái : "Đi !" Nói xong, xoay người chạy lại đằng sau.

"Lạc Tư à !" Nhìn bóng dáng nam tử chạy đi, Hướng Nhất Phương gọi nhỏ, tay bị Tố Vân cầm lấy chạy về kía còn lại, : "Đi mau ! Đi mau ! Như thế này đến đón hắn à !"

Cắn chặt răng, Hướng Nhất Phương kéo Tố Vân chạy về phía thác nước.

Nhất định..... không thể có việc gì ! Nam nhân đột nhiên chua xót trong lòng......
Đọc thêm!

Dục Mãn Hạnh Lâm Chương 53 - cố nhân

Đợi chờ trong căn nhà gỗ, Lạc Tư đại khái đã hiểu hiện trạng của bọn họ. Y cùng Hướng Nhất Phương là bị nhốt trong rừng rậm cách xa nội thành, điểm này có thể dựa vào lúc xóc nảy trên đường bị đưa đến đây là có thể biết. Tiếp theo, mấy tên quản sự của Hắc gia cũng không có ở gần căn nhà gỗ, chỉ có bọn người được thuê trông coi thôi.

Mỗi lần đổi ca thì ngoài cửa luôn có hai người, có thể nghe được tiếng nói ngu ngốc nói chuyện cũng biết, cũng suy đoán ra bọn này cũng không phải dân chuyên nghiệp gì, phòng chừng mấy tên Hắc gia không mời nổi người chuyên nghiệp, chuyện này khiến Lạc Tư yên lòng không ít.

"Không biết bên ngoài có thể có người nhìn vào hay không." Hướng Nhất Phương nhẹ giọng ở bên tai Lạc Tư nói, bọn họ mới vừa bị đưa vào mấy giờ thôi, nhưng Lạc Tư đã chuẩn bị tốt việc trốn đi.

"Không có, mấy tên quỷ kia không mướn được nhiều người vậy đâu," Lạc Tư nói chắc chắn, "Những người an bài ngay từ đầu cũng chỉ là để phô trương thanh thế, nhưng thuê lâu dài chẳng có ai ngoài hai tên kia." Nam tử dùng cằm chỉ chỉ hướng hai tên đang trò chuyện ở bên ngoài.

"Ôi ! Hôm nay lão tử lần đầu tiên đi đến mấy chỗ nhà ăn cao cấp đó, ghế dựa kia ngồi xuống thật thoải mái đi !" gã áo đen thứ nhất hưng phấn nói.

"Đồ ngu ! Vừa thấy mày là biết thằng nhà quê, ghế dựa đó chính là bọc da người, có thể không thoải mái sao ?" Gã áo đen thứ hai tự hào nói bốc phét.

"Oa ! Mấy kẻ có tiền đều biến thái như vậy, xong rồi, xong rồi ! Lão tử hôm nay tọa nhân da, như thế nào cũng phải đốt hai nén hương, bằng không sẽ gặp xui."

Chỉ nghe thấy bên ngoài hai người ngươi một lời ta một ngữ tiến hành trò chuyện, Hướng Nhất Phương bất đắc dĩ cười cười với Lạc Tư, nhỏ giọng nói : "Ta cũng đi đốt hai nén hương đi, bằng không cũng sẽ không gặp chuyện kinh thiên động địa như vậy, lại đến vài lần có chuyện như vậy phỏng chừng mắc bệnh lậu mất."

"Này ! Nhị Cẩu, hôm nay xem hai thằng kia làm tình tao thực hưng phấn cả lên, nếu không phải ông chủ không cho, tao còn thật muốn...... hắc hắc !" Người bên ngoài lại bắt đầu nói chuyện.

"Xì ! Đừng nói, lão già kia thoạt nhìn tư nhã nhặn văn, bị đàn ông đè qua là kêu một tiếng dâm đãng ! Cái này.... cái này gọi là gì, người không thể xem tướng mạo !"

"Phi ! Trong bụng toàn phân với rác còn giả mực nước !" Hai tên áo đen lại bắt đầu liên miên cằn nhằn từ chuyện Hướng Nhất Phương làm chuyện đó đến chuyện nữ diễn viên AV, thường thường lại phát ra một trận cười dâm đãng.

Hướng Nhất Phương trong căn nhà gỗ nghe được lập tức đỏ bừng mặt như xức thuốc, lập tức nhớ đến băng ghi hình của Hắc Ngân từng gửi cho Mộ Phi, lại nói đến việc cả hai lần bị quay lén đều là ở bên cạnh Lạc Tư.

Lạc Tư ở một bên cũng đột nhiên ôm lấy Hướng Nhất Phương, tiến đến bên tai nam nhân cười nói nhỏ : "Có biện pháp đi ra ngoài, chính là....."

"Biện pháp gì ?" Hướng Nhất Phương đã quen với hành động thường xuyên của Lạc Tư, đột nhiên ôm một chút, đột nhiên hôn một chút, loại đột nhiên vô số này.....

"Như vậy như vậy......" Lạc Tư ghé vào bên tai Hướng Nhất Phương nói ra mưu kế của mình, nam nhân lập tức mặt đỏ thành một mảnh, nhìn Lạc Tư nói lắp bắp : "sẽ.... sẽ không có cách nào khác sao ?"

Lạc Tư đang muốn trả lời vấn đề của nam nhân, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng xe ô tô, còn theo một tiếng khắc khẩu của đàn ông đàn bà, hai người mặc áo đen đang trò chuyện bên ngoài cũng không nói một từ, hai người trong căn nhà gỗ nhờ vậy cũng có thể nghe thấy rõ tiếng nói chuyện bên ngoài.

"Các ngươi mang ta tới đây để làm gì ? Nơi này là nơi nào ? Ta phải đi về ! Ta phải về khách sạn !" Giọng nữ nhân sắc nhọn bên ngoài vang lên, Hướng Nhất Phương nghe được vào trong tai cảm thấy có chút quen tai.

"Quay về khách sạn ? Được, giờ có thể cút ! Đừng đi theo chúng tao nói có tiền hay không ! Mau cút !" Thanh âm này là của gã áo trắng, có vẻ rất không bình tĩnh.

"Các ngươi muốn quỵt sao ? Lúc trước nếu ta không nói cho các ngươi biết Mộ Phi thích Hướng Nhất Phương, càng không nói nơi bọn họ đi cho các ngươi, các ngươi có thể bắt hắn sao ? Các ngươi có thể có được ba nghìn vạn kia sao ?" Thanh âm lải nhải của nữ nhân bên ngoài tiếp tục vang lên, "Đem một vạn của ta trả cho ta !"

"Kỹ nữ ! Đừng cho mày rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt, tiền này chúng tao sẽ không đưa cho mày, hiểu được liền cút cho tao !"

"Hừ ! Sớm biết các ngươi muốn quỵt, ta nói cho mà biết, mau đưa tiền cho ta, bằng không ta lập tức đi báo cảnh sát ! Cho các ngươi cái gì cũng không có !"

"Báo ! Mày đi báo đi ! Thối kỹ nữ, sớm biết rằng mày không đáng tin cậy, còn muốn báo chúng tao ! Cũng may bắt lại mày !" Nam nhân âm hiểm cười vài tiếng, "Đem nó nhốt lại ! Làm cho hai thằng kia nhìn xem ai là người phản bội bọn chúng, ha ha !"

"Cùm cụp" một tiếng, cửa gỗ đột nhiên bị mở ra, một nữ nhân mang thai bị gã áo trắng giữ ở trong tay, gã áo trắng hướng đến Hướng Nhất Phương đang ngồi trong góc tường cười nhạo nói, : "Sự tích quang vinh của ngươi ta cũng có nghe nói đến, vì chuyện này mà con đĩ này bán đứng ngươi, thế nào, tư vị bị phản bội như thế nào ?"

Nép vào góc tường, nam nhân thất vọng đau khổ nhìn chằm chằm Tố Vân không dám cùng hắn nói chuyện, cái gì cũng chưa nói, đưa đầu chuyển qua một bên.

Đủ rồi, đều đủ rồi.....

Hướng Nhất Phương hắn cả nửa đời này đều đối với ân tình của Tố gia đã muốn làm quá nhiều, hắn cũng không muốn đi trách cứ Tố Vân chuyện gì, thầm nghĩ đem "phản bội" một lần này làm báo ân cuối cùng, từ nay về sau, hắn không bao giờ ..... chịu ơn cứu mạng của thầy nữa, nhận lấy cảm tình này, cũng sẽ không làm mắc nợ di ngô của cô trước khi mất.

Nếu có thể sống, đi ra ngoài, hắn nhất định phải hảo hảo vì mình mà sống một lần, mà không phải lần lượt vì người khác mà thay đổi con đường của mình.

"Ha ha ha ! Các ngươi tự ôn chuyện, không cần khách khí !" Gã áo trắng cười ha ha đóng cửa lại.

"Thả ta ra ngoài ! Các ngươi thả ta ra ngoài !" Cửa gỗ vừa đóng lại, Tố Vân lập tức chạy đến dùng sức đánh vào cánh cửa đóng chặt, hai tên ở bên ngoài hướng vào trong tức giận hô : "Con đĩ này kêu cái gì ! Còn kêu sẽ cắt đầu lưỡi của mày !"

Tố Vân lập tức không tiếp tục kêu, nước mắt lập tức chảy xuống, cô thật cẩn thận nhìn Lạc Tư cùng Hướng Nhất Phương, vừa định nói gì lập tức bắt gặp ánh mắt lạnh như băng của Lạc Tư, nhớ tới từng đụng độ với con người lạnh như băng này, lập tức sợ tới mức chạy đến góc tường ngồi không dám ra tiếng.

Lạc Tư thu hồi anh mắt, đem dây thừng ngụy trang vừa rồi buông ra, đưa tay ôm nam nhân đang không nói lời nào vào trong ngực, nói câu làm cho Hướng Nhất Phương có chút dở khóc dở cười : "Ta cũng sẽ không bán đứng ngươi đâu."

Không biết có phải do người này bình thường quá lãnh khốc, Lạc Tư có khi vô tình ôn nhu làm cho Hướng Nhất Phương nhận lấy có chút khó khắn, nhưng hiệu quả tựa hồ cũng không tệ lắm.

"Kia..... cách vừa rồi của ngươi, hiện tại làm sao bây giờ ?" Hướng Nhất Phương thấp giọng nói, Tố Vân đột nhiên xen vào, không thể nghi ngờ thành một vấn đề không thể không đối mặt.

"Nên làm cái gì thì làm cái ấy, cứ dựa theo cách ta nói là được." Lạc Tư liếc mắt nhìn Tố Vân đang lén nhìn bọn họ, đối phương thấy Lạc Tư nhìn qua, lập tức thu hồi lỗ tai, tầm mắt dời đi chỗ khác.

Lạc Tư ở trong lòng âm thầm thở dài, thời gian của bọn họ rất gấp gáp, không thể vì nữ nhân mà trì hoãn được.
Đọc thêm!