Thứ Bảy, 20 tháng 11, 2010

Dục Mãn Hạn Lâm Chương 44 - Đồng học hội phong ba (thượng)

"Đến đây là được rồi." Hướng Nhất Phương không muốn bị những người khác nhìn thấy cùng đi trên chiếc xe thể thao xa hoa của Mộ Phi, hơn nữa đồng chí lái xe lại gây chú ý đến như vậy, ngẫm lại có thể gặp phiền toái.

"Thế thì phải gọi điện cho tôi đấy." Một phen kéo qua nam nhân khẽ chạm vào môi, Mộ Phi nguy hiểm cười nói với Hướng Nhất Phương.

"Này ! Đây là nơi công cộng, bị người khác nhìn thấy thì làm sao !" Ngoài miệng nói như vậy, trên mặt cũng che dấu không được nụ cười, sau khi tạm biệt Hướng Nhất Phương xuống xe, hướng tới khách sạn được chỉ dẫn, theo chỉ dẫn của nhân viên phục vụ đi đến phòng ăn tìm được những người khác.

Những người này không ít, ngồi ba bàn, bọn họ đối với Hướng Nhất Phương có chút quên tên, phỏng chừng người nhớ rõ hắn cũng không có mấy ai. Lúc nghĩ như vậy, phát hiện một người đi đến chào nam nhân, "Trễ thế này mới đến !"

Hướng Nhất Phương cười cười, còn không phải tại tên nào đó ở nhà cứ trì hoàn, tùy tiện vẽ ra lý do : "Kẹt xe trên đường."

"Ô ! Đây không phải là thần y Hướng đại phu của chúng ta sao !" Mang theo giọng vui cười, một nam tử tuấn lãng cầm chén rượu đi đến bên ngườ Hướng Nhất Phương, "Đến sau, phải phạt rượu." Vài người bên cạnh bắt đầu ghé vào nhau thấp giọng cười, nhìn Hướng Nhất Phương bên này.

"Lí Vĩ....." Trương Tuấn muốn ngăn cản Lí Vĩ, lúc học trung học Hướng Nhất Phương có tiếng thường giúp người ta xem bệnh, nhưng Lí Vĩ tựa hồ vẫn không thích Hướng Nhất Phương, luôn tìm hắn gây chuyện, qua nhiều năm như vậy gặp mặt vẫn giống như thế.

"Phải thế," tiếp nhận ly rượu uống mấy ngụm, Hướng Nhất Phương cười nói, "Xin lỗi, để mọi người chờ lâu."

"Không có việc gì, không có việc gì." Lí Vĩ bĩu môi cười, "Kỳ thật, nếu Trương Tuấn không gọi cậu, chúng tôi cũng không nhớ rõ, ha hả." Lí Vĩ nói thế, "Trước kia tuy rằng cũng có mấy lần đồng học hội, nhưng cậu cứ ở trong cái thâm sơn cùng cốc ấy, căn bản không liên hệ được !"

Hướng Nhất Phương cười gượng chỉ gật đầu, không để ý đến, tùy tiện nhìn vài người, thật sự đã thay đổi rất nhiều, những năm tháng tươi xanh tựa hồ cũng không thể quay lại.

"Hướng Nhất Phương, đến bằng gì ?" Người phụ nữu ngồi bên cạnh Lí Vĩ "thân thiết" hỏi. Người phụ nữ này Hướng Nhất Phương nhớ rất rõ ràng, cùng ban trưởng lớp với Lí Vĩ, còn thuộc chi đoàn, tên là Vương Na.

"Tôi đi bằng xe đến." Hướng Nhất Phương cười cười, nơi này cách nội thành cũng khá xa, nếu có gần, kẻ nào đó cũng sẽ không đồng ý.

Ngay lúc bọn họ nói chuyện thì một người đi đến, cư nhiên còn trễ hơn cả Hướng Nhất Phương, mọi người thấy cô cũng giống như thấy Hướng Nhất Phương, đều chỉ nhìn, chưa nói gì quay đầu lại tiếp tục ăn cơm.

"Lí Na, đến đây !" Trương Tuấn nhiệt tình hướng Lí Na vẫy tay, Vương Na ngồi cùng bàn nhìn người phụ nữ sắc mặt xấu hổ, miệng than thở : "Hôm nay sao mọi người đến lung tung vậy."

Những lời này Hướng Nhất Phương nghe xong trong lòng có chút không thoải mái, nghe nói bởi vì Lí Na và Vương Na cùng tên, chịu không ít khi dễ của Vương Na, cũng giống như mình, thuộc loại người dễ dàng bị quên đi. Hướng Nhất Phương lễ phép cười cười với Lí Na, người kia còn kỳ quái nhìn hắn, tựa hồ đang suy nghĩ gì.
Ngay khi Nhất Phương nghĩ sao Lí Na lại nhìn hắn kỳ quái như vậy, Vương Na đã nhíu mày, cười nói, "Ngồi xe của bạn đến ! Xe gì thế, trên xe có mấy chỗ ngồi ?"

"Này.... này tôi cũng không rõ," Hắn cũng không hiểu lắm về xe.

"A ! Cũng đúng, hình như cậu cũng không hiểu gì về xe, ha hả." Lí Vĩ cười nói, Việt Nam cũng thấp giọng nở nụ cười.

"Nói không chừng bạn của người ta cũng là xe tốt." Sau đó Lí Na đột nhiên nói, mọi người cũng chỉ là cười chê qua đi, chỉ có tim của Hướng Nhất Phương nhảy lộp bộp một chút.

"Lí Na à, sao trễ thế này mới đến !" Trương Tuấ hỏi.

"Làm cơm cho người nhà rồi mới đi." Lí Na đã sớm kết hôn có con, đồng học hội lần này vẫn là nói ngàn lần vạn lần chồng mới cho đi, nhưng xem bộ dáng của nàng hiện tại cũng giống như Hướng Nhất Phương, có hơi hối hận.

Sau đó, mọi người hình như đều đến chỗ Lí Vĩ nói chuyện, Lí Vĩ này vài năm nay ở thành phố có công việc không tồi, hàng năm thu nhập cũng được vài chục vạn, có xe có nhà, mọi người nghe xong đều rất hâm mộ, đều đem Lí Vĩ tâng bốc lên cao. Lí Vĩ vừa cười khiêm tốn, nói Vương Na cùng năm đó giống nhau tuổi trẻ xinh đẹp, cô ta lập tức mỉm cười vui vẻ.

"A ! Đáng tiếc là không ai thích tôi !" Hóa ra Vương Na vẫn chưa kết hôn.

"Bạn chủ yếu là do không xem người khác vào mắt đi ?" Người bên cạnh cười nói, "Tôi nó, trừ bỏ Lí Vĩ, cũng chỉ có chủ tịch Mộ Phi của công ty chúng tôi có thể xứng với đại mỹ nữ này !"

Hướng Nhất Phương đang uống trà lập tức bị nghẹn nước ho khan vài tiếng, cái này cũng chưa tính, người đằng sau nói vài câu quả thực là khiến cho Hướng Nhất Phương thiếu chút nữa phun cả trà ra.

"Mộ Phi đích xác cũng không tồi ! Tôi có xem qua tạp chí, vừa trẻ tuổi vừa đẹp trai ! Trừ Mộ Phi ra, còn có Lạc Tư của tập đoàn Lạc Thị chỗ Lí Vĩ, cũng tương đương với Mộ Phi !"

Một tên bá đạo, một tên lãnh khốc, sao mọi người miệng lại nói tốt như vậy ? Hướng Nhất Phương trong lòng nói thầm.

"Ai ! Nói đến hai người họ, trước kia tuy rằng đấu đá trên thuwong trương, không vừa mắt nhau cũng chưa bao giờ trực tiếp kình địch nhau, lúc trước không biết vì nguyên nhân gì lại trực tiếp chống nhau, khi quả thực là liều mang ! Đúng rồi, Lí Vĩ à, cậu không phải người của tập đoàn Lạc Thị sao, biết lí do vì sao không ?"

"Hả ! Nói ra mọi người cũng đừng cười, từ xưa có câu anh hùng khó qua ải mỹ nhân, nghe nói cũng chỉ vì một người ! Cũng không biết quốc sắc thiên hương nào có thể đem mấy người đàn ông đó mê mẩn đến như vậy." Lí Vĩ uống ngụm trà, nói tiếp, "Nói cho mấy người biết một bí mật nha, kỳ thật, Đại minh tinh Lạc Văn trên truyền hình, cũng chính là em trai của chủ tịch của tôi, nghe nói tiểu tử kia cũng cùng anh trai thích một người."

Vừa nghe nói đến, mọi người bắt đầu nói huyên thuyên, đoán đố nữ nhân kia là ai mà có mị lực như vậy, chỉ có Hướng Nhất Phương biết sự thật trong lòng cười khổ, ai nghĩ đến người kia không phải nữ nhân, mà là nam nhân đã hơn ba mươi tuổi đầu ?

"Nói không chừng.... Nói không chừng là đàn ông....." Lí Na vẫn không gia nhập câu chuyện đột nhiên nói một câu làm Hướng Nhất Phương xém phun ra ngụm trà.

"Như thế nào lại là đàn ông chứ ! Lí Na à hôm nay bạn không phải uống say đó chứ, nói mê sảng rồi." Trương Tuấn liên tục lắc đầu, chỉ có Hướng Nhất Phương vội vã lau nước trà vừa lặng lẽ nhìn Lí Na, lại đúng lúc đối phương dùng đôi mắt đánh giá hắn, nam nhân vội dời tầm mắt.

Cơm nước xong, Lí Vĩ hưng trí bừng bừng nói với mọi người, "Cách đây không xa có cái làng du lịch, bình thường chỉ dùng để chiêu đãi khách quý của tập đoàn Lạc Thị, tôi đưa mọi người đi chơi thế nào ?"

Mọi người liên tục tán thưởng, Hướng Nhất Phương nhỏ giọng nói, "Lạc Tư Lạc Văn sẽ không ở đó đó chứ ?"

"Yên tâm đi, nghe nói hai anh em đó đặc biệt không thích người ngoài, nếu thật sự ở đó, tên tiểu tử Lí Vĩ cũng không dám mang chúng ta đi đâu." Trương Tuấn ở một bên nhỏ giọng nói, "Tên Lí Vĩ này cũng chỉ muốn ở trước mặt mọi người chơi nổi thôi !"

Hướng Nhất Phương không nói gì chỉ cười cười.

Đọc thêm!