Thứ Sáu, 26 tháng 3, 2010

Thùy ngôn vô dụng chương 4

Lúc mùa xuân năm sau đến, Vô Dụng sáu tuổi.

Cô Vân Viện vẫn cứ già nua, nhưng bệnh tình của Y ngày càng trầm trọng, Vô Dụng dần dần đã không muốn xuất hiện trước mặt nàng.

Vô Dụng ngày càng dành nhiều thời gian ôm Thủy Thủy ngồi dưới cây đào, nhìn nó dần dần đâm cành trổ lộc, ngày ngày nhìn nó thô một chút, lại cao một chút, trong lòng chờ mong tựa như có tin vui, tâm tình cũng vui vẻ hẳn lên.

"Năm nay, nó sẽ nở hoa" Vô Dụng thì thào, "Ba tháng, bốn tháng.... Không bao lâu nó sẽ nở hoa. Thủy Thủy ngươi xem đi, nhất định sẽ được."

Con mèo lại meo một tiếng, không biết là chờ mong hay phản đối.

Vô Dụng khóe miệng cong cong, trên mặt bừng sáng.







Trong hoàng cung, Lạc Vân điện.

Tử Ngọc từ rất xa chợt nghe trong điện lý có tiếng của nữ nhân. Hắn nhảy lên một bước lên cái cây trước điện chờ.

Nữ nhân trong phòng là Tiêu Quý Phi, nói liên miên cũng chỉ là chuyện Lục điện hạ muốn đến Thái học viện. Chử tử bụng tình tựa hồ không tệ lắm, thưởng chút văn phong tứ bảo, Tiêu Quý phi liền đắc ý ra về.

Lục điện hạ muốn đến Thái học viện....

Tử Ngọc bỗng nhớ tới đứa nhỏ trong lãnh cung kia, giờ không biết đang làm gì. Nó cũng sáu tuổi rồi, nếu ở trong cung, cũng đến lúc phải đến trường...

"Tử Ngọc, ngươi còn muốn ngây ngốc ở ngoài bao lâu ?"

Âm thanh trêu chọc vang lên, Tử Ngọc hoảng sợ, mới phát hiện chính mình đang thất thần trước mặt chủ tử, lập tức không khỏi mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Tử Ngọc lập tức xoay người vào nhà, quỳ xuống nói : "Thuộc hạ tham kiến bệ hạ, bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"

"Đứng lên đi" Người nọ đang nửa nằm nửa ngồi lười biếng khoát tay, cánh tay trắng nõn thon dài, không hề có tỳ vết, giống như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ quỷ tạc thần phù.

"Tạ ơn bệ hạ" Tử Ngọc cuối đầu đứng lên, ở người trước mặt, hắn không dám bất kính nửa điểm.

"Lần này chuyện Vĩnh Yên không tồi. Ngươi lập công lớn, muốn ban gì thì nói xem, chỉ cần không quá đáng, Trẫm đều thưởng cho ngươi"

"Thuộc hạ không dám."

Người nọ cười nhạo một tiếng, nói: "Một năm không thấy Tử Ngọc, ngươi thật sự là càng lúc càng không thú vị , Trẫm nói phải thưởng ngươi thì tất nhiên thưởng cho ngươi, thừa dịp tâm tình Trẫm lúc này cũng không tệ, muốn gì thì nói đi"

Tử Ngọc trầm tư một lúc lâu, hắn nhớ tới đứa nhỏ đã làm cho hắn đau lòng, cuối cùng cắn răng nói : "Thuộc hạ khẩn cầu bệ hạ đem Thất điện hạ ra ngoài lãnh cung."

"A ?" Người nọ có chút kinh ngạc, "Thất điện hạ ? Đó là ai ?"

"Thất điện hạ là do Tô mỹ nhân sinh ra, sáu năm trước Tô mỹ nhân vì âm mưu thâm độc hại Tiêu Quý phi bị biếm lãnh cung, Thất điện hạ khi đó cùng Tô mỹ nhân biếm lãnh cung."

"Là thế sao ?" Người nọ hồi tưởng trong chốc lát, nói "Hình như có chuyện thế. Tô mỹ nhân chính là người đã chết thay cho Mai Phi... Trâm thật ra cảm thấy kì quái, từ khi nào Tử Ngọc cũng có lòng trắc ẩn thế, mà người nọ cư nhiên lại là đứa con của Trẫm ?"

"Thất điện hạ có ơn cứu mạng với thần."

"Ơn cứu mạng ?"

"Dạ, một năm trước thuộc hạ bị Vĩnh Yên đánh trọng thương, chạy trốn tới lãnh cung, là Thất điện hạ cứu thuộc hạ"

"Một khi đã như vậy," người nọ giống như không có hứng thú, có chút không kiên nhẫn nói, "Ngươi đem nó trở về đi. Tô mỹ nhân kia cũng cũng tiếp trở về, Trẫm đỡ phải tìm người cưu mang đứa nhỏ"

Tử Ngọc vốn đang muốn nói gì, nghĩ đi nghĩ lại lại thôi. Hắn mặc dù với Tô mỹ nhân kia rất vô cảm, nhưng Vô Dụng hình như thực để ý đến nàng, nếu để mình nàng lưu lại lãnh cung, Vô Dụng sợ cũng không muốn.








Cô Vân Viện ngày thường vốn yên tĩnh bỗng náo nhiệt hẳn lên, Vô Dụng ôm Thủy Thủy nhìn thấy người đến người đi, trong lòng không biết là cao hứng hay cô đơn.

Đã lâu không thấy Y vui vẻ như vậy. Nàng đứng trong viện, gương mặt xinh đẹp còn chứa cả vẻ thành thục, thanh tú động lòng người. Chiếc váy dài trắng như tuyết điểm hoa văn màu tím nhạt, lộ ra bờ vai trắng muốt mượt mà, một mái tóc đen vấn lại thành hình thù phức tạp hoa lệ, trang sức khéo léo tinh xảo mà không kém phần nhã nhặn được đeo vào.

Khóe miệng Y mỉm cười, mang theo chút hoan hỷ, mang theo vẻ cao nhã. Y của bây giờ, hoàn toàn tương phản với bộ dạng của kẻ tâm thần.

Vô Dụng dời mắt, mái tóc đen dài che khuất gương mặt, không thấy rõ biểu tình.





Thu Thủy điện.

Bậc thang bằng cẩm thạch, hành lang dài khắc hoa, không biết loại gỗ nào chế thành nhà. Đầu ngón tay Vô Dụng lướt qua thanh vịn chạm trỗ rồng phượng hoa văn bên hành lang, giương mắt nhìn đình viện xanh um trước mặt.

Cây cầu nhỏ, nước chảy, còn có những bông hoa xuân diễm lệ đang đón nắng....

Vô Dụng xoay người, đưa lưng về mảnh xuân ý dạt dào, bắt đầu nhớ lại cây đào trước cửa sổ đang sinh trưởng trong Cô Vân Viện.

Không biết nó nở hoa rồi hay chưa.

Vô Dụng tựa vào tay vịn, suy nghĩ từ cây đào bay sang sau này không ai chăm sóc vườn rau, lại bay tới đám mây triền núi, không biết đã trôi về đâu.

Thủy Thủy trong hoa viên chơi chán đến bên chân Vô Dụng, cắn cắn vạt áo. Vô Dụng xoay người ôm lấy con mèo biếng nhác, dùng cằm cọ cọ đỉnh dầu nó.

"Thủy Thủy thích nơi này sao ?" Nó bất ngờ hỏi "Y thực thích nơi này, nhưng ta thế nào cũng không thích."

Nó ngẩng đầu nhìn hành lang đẹp màu nước, đáy mắt ngưng tụ một tầng sương mù mênh mông, làm cho người ta nhìn không thấu.






Đọc thêm!

Thứ Năm, 25 tháng 3, 2010

Thùy ngôn vô dụng chương 3

Vô Dụng bị tiếng khóc nơi vách đá làm bừng tỉnh, hắn mở mắt ra, lắng nghe trong chốc lát, sau đó thở dài vô lực.

"Ngươi không đi khuyên nhủ sao ? Tiểu nha hoàn kia lại châm chọc mẹ ngươi à."

Vô Dụng nghị hoặc quay đầu lại, thấy Hắc Y nhân đang nàm trên giường lại ngẩn ngơ một lát, sau đó lắc đầu nói : "Ta đi thì chỉ biết càng không xong. Y nàng không muốn gặp ta."

"Vì cái gì ?"

"Cái tên." Vô Dụng thản nhiên đáp.

Hắc Y nhân hiểu được, cái tên Vô Dụng này, đặt cho hoàng tộc quả thật là sỉ nhục, cũng không rõ tại sao bệ hạ lại thốt ra một cái tên như thế.




Vô Dụng nhảy xuống giường, mặc thêm quần áo đi ra ngoài. Thủy Thủy ghé vào góc tường cắn cắn ống quần của nó, Vô Dụng xoay người vỗ vỗ đầu nó, nhẹ giọng nói : "Thủy Thủy đói bụng không ? Ta đi nấu cơm cho Thủy Thủy ăn nhé."

Con mèo meo một tiếng liếm liếm ngón tay của Vô Dụng, đi theo Vô Dụng ra phía sau cửa.

Thủy Thủy sở dĩ gọi là Thủy Thủy vì Vô Dụng phát hiện ra nó bên dòng suối. Khi đó nó hình như đói bụng lắm, nhìn chằm chằm con cá khiêu khích trong nước. Vô Dụng thấy Thủy Thủy không phải mèo hoàng, chỉ sợ là sủng vật bị vất bỏ của vị quí phi nào đó. Nó sợ thủy thủy ăn đồ sống sẽ bị đau bụng, liền bắt nó mang về, sau đó ngày ngày có Thủy Thủy làm bạn, tựa hồ cũng bớt tịch mịch.

Suối nước còn có chút lạnh lẽo, Vô Dụng chân đông lạnh đến đỏ bừng. Vô Dụng đứng rìa suối, cong lưng lặng lẽ tiếp cận con cá đang bơi. Đầu xuân, cá cũng nhiều lên. Vô Dụng hôm nay chiến quả không tồi, quơ được hai xâu cá lớn.

Ở đầu suối mặc giầy vào, Thủy Thủy dùng móng vuốt đè lại hai con cá, kêu meo meo. Thủy Thủy là một con mèo thông minh, nó cũng không ăn cá trên bờ của Vô Dụng, ngược lại còn hết sức tận tâm trông coi. Vô Dụng vừa lòng vuốt ve nó, mang theo hai con cá trở lại Cô Vân Viện.

Vô Dụng làm canh cá, xào mấy đồ ăn chạy. Phân ra một phần đưa cho Y, một phần cho Thủy Thủy, còn lại đưa hết về phòng mình, cùng Hắc Y nhân ăn.

"Cái này đều do chính ngươi làm ?"

Vô Dụng gật gật đầu.

"Hương vị thật không tồi, không ngờ ngươi tuổi còn nhỏ lại có thể làm được ?"

Chiếc đũa của Vô Dụng dừng một chút, suy nghĩ một lát, nói : "Cơm tiểu nha hoàn đưa tới Y nàng ăn không vô."

"Kia vì sao mẹ ngươi không tự mình nấu cơm ?" Hắc Y nhân hình như mang theo cả tức giận.

"Y nàng...." Vô Dụng cân nhắc, nói "Y nàng thật sự khổ."

".....Ngươi thật sự là bé ngoan." Hắc Y nhân thở dài.

Vô Dụng không có nói tiếp, yên lặng và cơm trong bát.

Hắc Y nhân khôi phục rất nhanh, ngày hôm sau đã có thể xuống giường. Vô Dụng trừ lúc cùng hắn ăn cơm, ngủ và thay thuốc, cơ bản cũng không ở trong phòng.

Bộ dạng của hắn rất giống với Phương Dư Sinh, Vô Dụng sợ chính mình nhịn không được bi thương. Vô Dụng mang theo Thủy Thủy đến sườn núi yêu thích mà nằm, ngắm nắng dần dần lên trong bầu trời mùa xuân.

"Ngươi đang nhìn cái gì ?" Người nọ đi đến cạnh nó, bắt chước nằm xuống.

"À," Vô Dụng không có quay đầu lại, "Đang nhìn đám mây."

"Đám mây có cái gì đẹp ?"

"Ta cũng không biết, chỉ cảm thấy đoán nó biến thành hình dạng gì, nghe cũng thú vị. Còn lúc trời sáng sớm hoặc chạng vạng, ánh sáng sẽ làm cho nhan sắc của nó trở nên xinh đẹp, thật huyến lệ."

Hắc Y nhân nghe những lời này của Vô Dụng, chỉ cảm thấy không lý giải nổi. Trong cuộc sống của hắn có nhiều chuyện phải làm lắm, nhiều chuyện quan trọng, mã bất đình đề (không ngừng tiến tới) về phía trước, cũng không từng dừng lại xem không trung, ngắm nghía đám mây.

"Bầu trời rất đẹp." Vô Dụng khó khăn chủ động mở miệng nói chuyện, "Nó quá lớn, quá rộng. Có khi ta nghĩ phần cuối của nó là thế nào ? Không biết những đám mây cuối cùng bị gió thổi đi sẽ về đâu ? Trong lãnh cung có một cây hòe rất lớn, nghĩ là điểm cao nhất của lãnh cung. Ta hiện đang muốn lên nơi phương xa ấy để xem thế nào, những lúc ấy cũng chỉ có thể trông thấy những dãy núi phập phồng. Không biết sau lưng dãy núi, có thể ẩn giấu điều gì...."

Tiếng nói của Vô Dụng càng lúc càng nhỏ, cùng với Hắc Y nhân nói chuyện, không bằng là đang nói cho chính mình nghe, nói cho Thủy Thủy nghe.

Gió xuân như mân mê hai mắt, làm phương hướng nơi xa mờ mịt.

Hắc Y nhân nhìn thấy Vô Dụng đang đi vào thế giới của chính mình, lần đầu phát hiện lại nghèo nàn tới vậy, nghèo nàn đến mức với cả một đứa nhỏ năm tuổi, hắn cũng không nói ra được chữ nào.

Ngày thứ ba, dù vết thương không còn nặng. Hắc Y nhân cũng muốn ra đi. Vô Dụng giữ lại, nó cầm cây gậy trúc đánh vào quần áo của Hắc Y nhân. Đồ đã được giặt, phơi nắng mang theo mùa thơm ngát của ánh mặt trời, xuyên qua nơi Vô Dụng cẩn thận may lại, vuốt cho phẳng sạch sẽ trả lại cho Hắc Y nhân.

Hắc Y nhân tĩnh lặng tiếp nhận, rồi lại giả vờ im lặng. Hắn ngắm Vô Dụng, rốt cuộc nhịn không được, hỏi : "Ngươi ao ước điều gì ?"

"Ao ước cái gì ?" Vô Dụng hỏi lại, đau đó lắc đầu nói "Ta không muốn cái gì cả."

"Ta không muốn mang ơn ngươi, chỉ cần ngươi nói, nếu có thể ta sẽ cho ngươi."

Vô Dụng cúi đầu, ánh mặt trời theo song cửa chiếu vào, cứ như vậy chảy vào ngón út của kẻ trầm tĩnh, tựa hồ bị cháy bỏng, làm trái tim thấy đau xót.

Nó nghiêng nghiêng đầu, nhìn ra phía ngoài cửa sổ. Bần thần ngắm trời tây yên tĩnh, một góc cây đào bị thiêu rụi đằng kia.

"....Cho ta cây đào kia đi...."

Ánh mặt trời có chút chói mắt, Vô Dụng như nhìn thấy hình ảnh sáu tuổi của chính mình, có ba, có mẹ, còn có cả Minh Lâu. Họ cùng nhau cười vui dưới bóng cây đào, cùng chúc phúc cho nhau.

Cây đào cùng ngày sinh nhật với Tiểu Lâm, cây đào phải được vui cùng hạnh phúc với Tiểu Lâm.

Vì Tiểu Lâm nhà chúng ta, chúng ta chúc phúc cho Tiểu Lâm. Tiểu Lâm về sẽ sẽ hạnh phúc, như cái cây này, cùng ra hoa kết trái.


".... Ta muốn trồng cây đào...."

Hắc Y nhân cảm giác được bầu không khí bỗng nhiên trầm xuống, ép tới hắn không thở nổi.

Hắn rời phòng như chạy trốn, ở phía sau hắn, Vô Dụng chậm rãi ngồi xổm xuống, ôm chặt chính mình, đem mặt giấu vào đầu gối.

Rất hận, rất hận.

Nhưng, dù có lại phải khổ sở thế nào, cũng không chảy nước mắt.

Kiếp trước của mình, đã ở trước cây đào khóc lớn một hồi.

Có lẽ lần đó nước mắt chảy nhiều lắm, đến đời kế tiếp nước mắt đều khô đi.

Cho dù có khổ sở, cũng khóc không được.

Hắc Y nhân đứng phía sau Vô Dụng đang khẽ bước đi.

Hắn muốn chạy gần lại một chút, đi đến gần một chút, thậm chí ôm cái thân thể nho nhỏ kia vào lòng ngực. Nhưng bóng dáng của Vô Dụng, rõ ràng đã viết nên chữ cự tuyệt.

Hắc Y nhân có chút khó xử, cuối cùng vẫn mở miệng.

"Có một cây đào đẹp lắm, ngay chỗ bên ngoài cửa sổ của ngươi"

"Mỗi ngày, ngươi có thể mở cửa sổ ra nhìn."

"....Ngươi, có khỏe không ?"

"A," Vô Dụng lên tiếng, âm thanh kia tha thiết bao vây lấy thân thể nó tràn ra, linh hoạt kỳ ảo hư hư thực thực, "Ta khỏe lắm" Nó nói, sau đó ngẩng đầu lên.

Nó đứng lên, xoay người, biểu cảm thản nhiên, nhìn không ra vui buồn.

"Cám ơn ngươi." Nó nói. Sau đó nó nhìn cái cây vừa mới xuất hiện, đôi mắt mang chút ấm áp.

Hắc y nhân đi rồi. Trước khi đi, hắn để lại tên mình.

Tử Ngọc.

"Tử trong chữ tử sắc (màu tím), ngọc trong chữ ngọc bội" Hắn dùng nhánh cây trên mặt đất viết hai chữ. "Ngươi phải nhớ kỹ."

Vô Dụng gật gật đầu, Tử Ngọc, là một cái tên rất êm tai, nó sẽ nhớ kỹ.

Vô Dụng tìm ra một con dao nhỏ, trên cây đào thật cẩn thận khắc tên của chính mình.

Vô Dụng.

Vô Dụng, hãy hạnh phúc nhé.


Đọc thêm!

Thứ Tư, 24 tháng 3, 2010

Đam mỹ tiểu thuyết

Đọc thêm!

Thùy ngôn vô dụng chương 2

Lãnh cung đáng lý ra không thấy được hoa đào, Vô Dụng chạy đến một góc lãnh cung hoang vắng, cuối cùng vẫn là thất vọng trở về.

Hoa đào nở trên đời, lại nhớ tới thế giới cùng những người kia, luôn nhớ tới.... Phương Dư Sinh.

Bọn họ giờ có khỏe không ? Có còn nhớ tới Phương Khiêm Lâm người này không ? Biết rằng chính lúc mình chết đi, Thiên Tuế nhất định sẽ khóc. Thiên Tuế nàng khi gặp phải chuyện của mình, sẽ lại muốn khóc, cũng không biết nàng, đã tìm được hạnh phúc của mình hay chưa?

Vô Dụng trên giường trằn trọc thật lâu sau, cuối cùng đứng lên,mặc thêm quần áo đi vào trong viện.

Đêm nay ánh trăng thật đẹp, Vô Dụng ngẩng đầu nhìn ánh sáng trong veo, một mảnh trời mờ mịt.

Đêm tĩnh lặng, tĩnh đến nỗi làm cho nó không rõ được thế nào. Hiện thực ư ? Hay là cảnh trong mơ đây....


Tiếng thét chói tai của nữ nhân từ xa làm Vô Dụng theo bản năng xoay người, sau đó viện lý trống rỗng xuất hiện một bóng đen, cái bóng đen kia dưới ánh trăng trong suốt không thể ẩn mình.

Vô Dụng không hề động đậy, nó đứng tại chỗ lẳng lặng nhìn, cúi đầu, không biết suy nghĩ cái gì.

Bóng đen trên mặt đất khẽ giật mình, phát ra tiếng rên rỉ nho nhỏ, sau đó, lại yên lặng, yên lặng tới mức tưởng chừng đã chết.

Vô Dụng do dự trong chốc lát, sau rốt vẫn bước chân hướng về phía bóng đen.

Vô Dụng tới gần bóng người ngồi ổm xuống, nhìn khuôn mặt người nọ trong nháy mắt, Vô Dụng khẽ giật mình lui người về sau. Sau đó lại chậm rãi, như đang ở trong một giấc mơ, ngón tay run rẩy, cẩn thận xoa xoa khuôn mặt người nọ.

Cái trán, lông mi, mũi, môi.... Đầu ngón tay đưa đến những đường cong quen thuộc trong trí nhớ.

....Phương Dư Sinh.....

Nó dùng tay kia che mặt, gắt gao tựa đầu vào giữa đầu gối.

Không biết qua bao lâu, nó lại nặng nề ngẩng đầu lên, sắc mặt bình tĩnh, trong đôi mắt cũng không hề gợn sóng.

Người này, không phải Phương Dư Sinh, chẳng qua là gương mặt giống nhau thôi.

Vô Dụng vì không thể nghe thấy tiếng rên rỉ, cẩn thận xốc quần áo của người nọ lên.

Người nọ bị trọng thương rồi, xem chừng là mất quá nhiền máu đến hôn mê.

Bị thương ở ngực, miệng vết thương rất sâu, lồi ra cả bên ngoài, máu lại cuồn cuộn chảy không ngừng, ướt hết cả một mảnh cỏ dưới thân.

Vô Dụng vội vã chạy về phòng, lấy ra một đống quần áo từ ngăn tủ trong, lại theo góc tường tìm ra cái hòm, vội vã trở lại bên Hắc Y nhân.

Trong hòm là một ít thực vật được phơi nắng đã nghiền nát, Vô Dụng cẩn thận đem nó đắp lên trên miệng vết thương của Hắc Y nhân, lại xé quần áo thành mảnh vải, một vòng lại một vòng, nhanh chóng quấn tròn quanh miệng vết thương.

Hắc Y nhân im lặng, lúc Vô Dụng làm xong việc, trong đêm xuân lạnh lẽo, trên trán đã chảy ra mồ hôi tinh mịn.

Vô Dụng thở hồn hển, nó ngắm nhìn Hắc Y nhân, vươn tay sờ sờ trán của hắn. Phát hiện thì ra vừa rồi ngón tay vừa buông xuống thấy có chút nóng cũng không phải ảo giác, sợ là không được nghỉ ngơi.

Vô Dụng chạy tới nhà bếp đun chút nước ấm, lấy khăn mặt trở lại bên Hắc Y nhân, lau sạch sẽ hết thảy máu cùng mồ hôi trên người người nọ, sau đó dùng hết toàn lực nhổ sạch đám cỏ dính đầy máu.

Vô Dụng trở về phòng cẩn thận đắp chăn cho Hắc Y nhân, chạm vào nhiệt độ cơ thể dị thường của hắn có chút bất lực. Nó không có thuốc, đành phải bưng bồn nước lạnh đến, đem khăn mặt nhúng vào nước lạnh rồi đắp lên trên người nọ, chờ nóng lại tiếp tục tẩm nước lạnh, như thế, Vô Dụng ở bên người nọ suốt một đêm.

Trời vừa tờ mờ sáng thì người nọ tỉnh, mở mắt ra thấy ánh sáng mặt trơi người nọ có chút ngỡ ngàng. Tầm mắt di chuyển xuống, hắn thấy chính mình đang nằm trên chăn đệm. Đệm chăn rất mỏng, cũng thực thô ráp, góc chăn được gấp lại cẩn thận, che đi cơn gió lạnh đầu xuân.

Tầm mắt lại hướng qua phía bên, sau đó phát hiện một đứa nhỏ đang canh giữ bên người. Đứa nhỏ kia ăn mặc thực đơn bạc, ôm hai chân cuộn mình ở một bên, hình dong có vẻ bị lạnh chút ít. Đứa nhỏ kia lặng lặng xếp lại một chậu nước. Hắc Y nhân khẽ cử động, cầm lấy cái khăn mặt trên trán, hắn nhìn thấy đống khăn mặt giật mình, một góc lòng bỗng nhiên trở nên ôn nhu.

Vô Dụng ngủ thực sự khó, Hắc Y nhân ngồi xuống làm hắn bừng tĩnh, nhìn vào đôi mắt sâu không thấy đáy, Vô Dụng trong nháy mắt lo sợ không yên. Nó vươn tay, đem lòng bàn tay đặt vào trán người nọ.

".....Quả nhiên hạ sốt...."Vô Dụng nhỏ giọng nói thẩm, rồi lại ngẩng đầu lên, nhìn vào ánh mắt của Hắc Y nhân. "Ngươi hiện tại cử động được không ?"

Hắc Y nhân gật gật đầu, không nói ra lời.

"Ngươi rất mệt", nó nói "Ta đem thân thể bất động của người, đành phải cho người bên ngoài ngủ một đêm. Giờ, ta đưa người về phòng"

Đáy mắt Hắc Y nhân hiện lên một tia quái dị, hắn suy tư một lát, sau đó gật gật đầu.

Với sự giúp đỡ của Vô Dụng, Hắc Y nhân miễn cưỡng đứng lên, đi theo Vô Dụng vào phòng.

Vô Dụng đưa hắn nằm xuống giường của mình, Thủy Thủy đang say ngủ bị người ngoài chiếm mất vị trí của mình làm bừng tỉnh, bất mãn kêu lên một tiếng. Vô Dụng gãi gãi cằm nó an ủi, xoay người đi ra ngoài lấy chăn đệm vào, một lần nữa cẩn thận đắp lên người người nọ.

Làm xong, Vô Dụng xoay người đi ra cửa phòng, để lại Hắc Y nhân cùng Thủy Thủy mắt to trừng mắt nhỏ.

Chẳng bao lâu sau Vô Dụng bưng hai chén cháo đi vào, một chén đặt ở trước mặt Thủy Thủy, Vô Dụng bưng một chén khác ngồi cạnh Hắc y nhân.

Vô Dụng dùng thìa khuấy khuấy cháo trong chén, múc lên đưa tới trước mặt Hắc Y nhân. Hắc Y nhân nhìn thấy Vô Dụng, lộ ra vẻ cảnh giác.

"Ngươi bị thương rồi " Vô Dụng thản nhiên giải thích, "Ăn vào khôi phục nhanh hơn."

Hắc y nhân lại liếc mắt nhìn Vô Dụng liếc mắt một cái, mở miệng ăn một miếng rau.

Cháo chỉ có một loại gạo trắng cùng những vụn rau xanh ngao lại mà thành, nguyên liệu đơn sơ như thế cư nhiên lại tạo nên một hương vị thuần ngon miệng, Hắc Y nhân tưởng tượng đến người nấu món cháo này như tâm người làm cháo.

"Ngươi là ai? Cớ gì ? Ở trong lãnh cung ?" Hắc y nhân hỏi.

"Ta gọi là Vô Dụng, cùng Y vào lãnh cung này." Vô Dụng đáp.

"Y là ai?"

"Y là mẹ ta." Vô Dụng cúi đầu tinh tế quấy trong chén cháo, đợi cho âm ấm mới đem đến bên miệng người nọ.

"Mẹ ngươi? Mẹ nươi là cung nữ hay là phi tử?"

"Đứa bé đưa cơm gọi nàng là Tô Mỹ Nhân."

"Ngươi là hoàng tử?"

"Hoàng tử sao?" Vô Dụng lộ ra thần sắc nghi hoặc, qua một lát, thản nhiên đáp, "Cứ coi là vậy đi."

Hắc Y nhân trầm mặc, ngay lúc hắn mở miệng muốn nói gì đó, cách phòng truyền đến tiếng đồ vật rơi xuống mặt đất.

"Là Y đã tỉnh" Vô Dụng đối với động tĩnh nơi vách tường tập mãi thành thói quen, nó đặt chén ở bên giường, nói, "Ta mang chút thức ăn cho Y."

Vô Dụng chạy ra ngoài, Hắc Y nhân nhìn bóng dáng của nó, có chút đăm chiêu.

Không lâu sau, vách tường lại truyền đến tiếng vang, như là cái gì bị bể nát, sau đó lại là tiếng thét chói tai của đàn bà, "Cút !".

Hắc Y nhân đợi một lát, Vô Dụng trở lại phòng, giống như không có chuyện gì xảy ra, cầm lấy chén tiếp tục đút cho Hắc Y nhân ăn.

Hắc Y nhân bất động, nhìn chằm chằm mặt của Vô Dụng.

Vô Dụng theo tầm mắt của hắn sờ sờ mặt mình, thấy trên ngón tay dính chút máu. Nó chẳng nói chẳng rằng dùng khăn lau khô đi, nói : "Buổi sáng lúc Y tỉnh lại, tính tình không tốt lắm"

"Ả hất cháo đi à ? Mặt của ngươi bị thương rồi."

"À,", Vô Dụng có chút mệt mỏi nói, "Không có. Nàng chỉ hất mấy đồ vật này nọ thôi, đồ ăn của chúng ta không nhiều lắm, Y không hất đi đâu."

"....Sao ngươi lại gọi ả là Y ? Nói như vậy, không phải nên gọi mẹ sao ?"

"Không có gì, nhưng cảm thấy chữ Y rất êm tai."

Hắc Y nhân không buồn nói lại, im lặng ăn món ăn Vô Dụng đút cho.

Vô Dụng nghĩ vẩn vơ, Hắc Y nhân lại gọi nó.

"Vết thương trên mặt ngươi còn chảy máu."

Vô Dụng sờ sờ, quả nhiên. Nó lấy ra thảo dược mà Hắc Y nhân từng dùng qua, sơ sài đắp lên mặt. Hắc Y nhân đối với món thảo dược có hứng thú, hỏi : "Đó là thuốc gì thế ? Ngươi cho ta dùng loại này, hình như rất hiệu quả."

"Ta cũng không biết", Vô Dụng thành thật trả lời, "Loại này ở lãnh cung có nhiều, chỉ là cầm máu hiệu quả thôi"

"À," Hắc Y nhân gật gật đầu, còn nói "Ngươi đêm qua một đêm không ngủ, giờ nghỉ ngơi chút đi ?"

"Ừm, chờ một lát, ta còn có một số việc, ngươi ngủ đi"

Vô Dụng ra khỏi phòng, đem thảo dược vừa dùng qua ra phơi nắng, rồi thay cho người nọ một ít.

Vô Dụng hái chút thuốc, lại tinh tế đem nghiền nát nó, đem cây cỏ hòa với nước trong chén.

Nó cởi mảnh vải băng của Hắc Y nhân, miệng vết thương hình như không đổ máu, nó nhẹ nhàng thở ra, đem cây cỏ nước đắp lên miệng vết thương, rồi lại một lần nữa băng bó.

Vô Dụng trở lại phòng của Y, xác định nàng ăn cháo xong rồi lên giường nằm.

Cô Vân Viện không có giường thừa, Vô Dụng đành phải nằm bên cạnh Hắc Y nhân. Lại sợ đụng tới miệng vết thương của Hắc Y nhân, nó ráng cách xa Hắc Y nhân một ít, cẩn thận nằm ngủ nơi mép giường.

Vô Dụng rất mệt mỏi, dù tư thế nằm khá eo hẹp, nó vẫn rơi nhanh vào mộng đẹp.

Hắc Y nhân sắc mặt phức tạp nhìn đứa nhỏ cuộn mình ở mép giường, đứa nhỏ này rất im lặng, cũng quá tận tình. Sự ân cần của đứa nhỏ như ăn sâu vào xương tủy, bất giác làm cho người ta đau lòng.

Tô mỹ nhân ? Y ? Hắc Y nhân không có ấn tượng. Chỉ có điều hắn nhớ rõ trước kia có một phi tử cùng với đứa con của nàng bị biếm lãnh cung, hình như là vụ án của Mai Phi, bị khép tội kê đơn mưu hại Tiêu Quý phi.

Khi đó còn kinh động cả hậu dung, giờ nhiều năm đã qua, còn có ai nhớ rõ hung thủ giết người với nạn nhân đâu ?

Lúc ấy đứa nhỏ của Tô mỹ nhân cùng một ngày sinh với con của Tiêu Quý phi, đứa nhỏ năm nay đã năm tuổi rồi sao ? Thoạt nhìn gầy yếu như thế, tựa hồ còn không bằng một điện hạ ba tuổi cường tráng. Cùng là hoàng tử như thế mà ông trời lại đãi ngộ khác nhau, đúng là hoàng gia vô tình.
Trời đã vào tháng Tư, hoa đào lại nở. Đọc thêm!

Tìm thấy tình yêu trong đau khổ Chương 2


"Vậy thì bây giờ chúng ta sẽ làm gì đây ?” James hỏi. Lúc đó là thứ Sáu và James vừa về nhà từ chỗ làm, vị trí một trợ lý thư kí của một luật sư. Thực ra, ông vừa bị thôi việc, “Không chỉ cổ phiếu của chúng ta ở Srandard Oil không còn giá, Sunbeam cũng vừa đóng cửa.”

“Đóng cửa.” Lily bật ra một giọng trống rỗng. Mắt bà cũng trống rỗng. Không nước mắt. Bà đã khóc suốt hai ngày nay. “Ngân hàng đã đóng cửa/”

Harry đang ngồi trên chiếc ghế gỗ cạnh cái bàn thủy tinh, nhìn chòng chọc vào cuốn sách Ngữ Pháp tiếng Anh năm tư. Nhưng thật ra, em đang lắng nghe cuộc nói chuyện. Không khí trong phòng thật năng nề, như thế có một làn sương mù dày đặc bao phủ trong căn phòng khách nhà Potter. Không gian thì bức bối. Tâm trạng lại u ám.

Có cả một đống đá trong bao tử em.




“Chúng ta thậm chí còn chưa trả Tom Riddle phần cổ tức nữa, Lily à.” James tiếp tục, “Chúng ta chưa bao giờ trả lại khoản nợ từ những khoản chứng khoán đã mua. Trừ Standard Oil/

“Giờ đã chẳng còn chút giá trị. Tiền đã mất rồi,” Lily nói với giọng trống rỗng y như trước. “Đã mất rồi. Mất hết rồi. Nợ nần nữa.”

“Và chiếc xe mà chúng ta mua cho chị em vào Giáng sinh năm ngoái, nhớ không ?” James nói. “Chúng ta cũng vay từ Tom.”

“Không còn tiền nữa.” Bà thậm chí nghe chẳng đau buồn gì khi lấy một điếu thuốc từ bao và châm lên. Đứa con và người chồng nhìn ba khi ba đưa đầu lọc vào môi và hút. Rồi bà thở ra, tỏa ra một cuộn khói xám. “Vậy thì tốt hơn,” Bà khẽ cười nói.

Harry thật muốn khóc. Em chưa bao giờ thấy mẹ mình như thế. Khi Lily hút thuốc, mẹ nói cười, và cả đùa giỡn, y hệt một thiếu nữ nổi tiếng mà bà đã có thời như thế trước khi lấy ba cơ mà.

“Lily à, em sẽ chẳng giải quyết được bất kì chuyện gì bằng cách hút thuốc đâu.” James nói Đôi mắt màu đỏ ánh lên nỗi lo lắng và sợ hãi.

“Tôi thích thế đấy,” Lily hằn học trả lời. Bà nhìn lên trần nhà và lại đưa điếu thuốc lên miệng, lại hít rồi thở ra một cuộn khói xám.

Harry không thể chịu nổi nữa. Em đứng dậy, đóng sách lại và chạy ra khỏi nhà.
________________________________________

“Ron à,” Harry lặng lẽ nói, bước vào sân trước nhà người bạn thân nhất. Ron đang vật lộn với chiếc máy cũ kĩ, hàng đã qua sử dụng mà bà Weasley vừa mua rẻ được. Mái tóc đỏ của nó phản chiếu lại ánh mặt tời khi nó ngước nhìn đứa bạn thân nhất.

“Harry,” Ron nói, đứng dậy, “Bồ cũng ở ngoài này hả ?”

“Cũng” là ý gì ? “Tại sao, chẳng phải cắt cỏ là điệp khúc của bồ sao ?” Harry hỏi.

“Thứ nhất, cảm ơn vì đó là điệp khúc của bồ. Mình không thể chịu nổi chúng nữa,” Ron phàn nàn khi tiếp tục đánh vật với cái máy đã hỏng nát. “Nhà mình vừa mất một ít tiền và giờ thì họ đang cáu tiết lên đấy. Làm như là nhà mình bỏ vào nhiều tiền lắm ấy. Nhà bồ thì sao ?” Nó nói, nhìn lên Harry. “Mình cá là cũng y thế ?”

Harry nói “Rất nhiều.”

“Mình tự hỏi là nhà mình sẽ trụ lại được bao lâu,” Ron thành thật nói. “Bọn mình vẫn chưa trả tiền nhà tháng rồi nữa, và hạn trả nợ tháng này đang tới. Nhà mình chắc kết thúc ngoài đường quá.”

“Ba mẹ bồ sẽ không bao giờ để chuyện đó xảy ra đâu,” Harry cam đoan. Nhà Weasley rất thương con. Họ thà chết vì đói còn hơn là để con mình sống trong một cái hộp carton. Em chắc chắn thế. Em chưa bao giờ thấy người cha người mẹ nào thương con họ như nhà Weasley. Họ thậm chí còn xem Harry như con ruột của mình nữa !

Nhưng ngay khi em nghĩ như thế, em nghe được một tiếng bang lên của cái chậu từ ngôi nhà nhỏ, theo sau là tiếng hét của ông Weasley và tiếng thổn thức của bà Weasley.

“Nghe đó ?” Ron chỉ. “Nhà mình không định thế đâu. Thần kinh ngu ngốc,” Nó chửi rủa khi tiếp tục vật lộn với cái máy cắt cỏ.

“Ít nhất là họ cũng cãi nhau. Im lặng mới đáng sợ” Harry trả lời khi nhớ lại sự căng thẳng giữa ba mẹ trong ngôi nhà. Em thà để họ la hét nhau còn hơn là thế này hơn hai hai ngày qua.

“Bồ đúng đấy,” Ron đồng ý, đi vòng quanh cái máy. “Vậy kế hoạch của bồ là gì ?”
Mắt Harry, vốn đang ngắm nghía một con giun đất bò lên giáp mặt với đứa bạn thân. “Kết hoạch ? Kế hoạch gì chứ ?” Chẳng ai bảo em về cái kế hoạch nào cả.

“Bồ chưa nghe à. Kế hoạch để cứu lấy cuộc sống của bồ ấy. Rồi chúng ta sẽ bắt xe đến miền Bắc và tìm một công việc trong một vài nhà máy. Có việc ở dó. Dù sao, mình cũng để dành thức ăn và tiền từ hồi ba thông báo là thua lỗ trong King Steel. Bồ cũng nên bắt đầu đi. Chúng mình sẽ đi khỏi đây trong một tuần.” Ron đoán. “Ginny cũng đang chuẩn bị đấy. Percy và cặp song sinh cũng thế.”

Harry nhìn đưa bạn thân như thể nó bị điên rồi. “Percy ? Còn bố mẹ bồ thì sao ? Bồ tính chối bỏ họ và trốn đi với tất cả số tiền của họ sao ?”

“Ba biết,” Ron cam đoan, “Lúc đầu đó là ý kiến của ba mà.”

“Thế còn mẹ bồ ?” Harry hỏi.

“Bà sẽ biết một khi chúng mình đi,” Ron trả lời.
________________________________________

“Lại nữa !!” Draco hét vào ba mình. “Ông đã bảo tôi là xe lửa đã khởi hành từ hôm qua, và đã nói xe lửa đi hôm qua sẽ đi vào ngày hôm kia, rồi ngày hôm kia ông cũng nói y như thế. Ông muốn dây dưa cái gì đây ?!!”

“Chẳng có gì hết.” Lucius trả lời đơn giản khi nhấp một ngụm cà phê sữa, lơ cả cái giọng chẳng hợp ngôn mà Draco đang dùng. Ông thích cà phê có thêm ít kem, với thả vài miếng kẹo dẻo. “Rõ ràng chẳng gì có gì cả, trừ chuyện chứng tỏ cậu thật lười biếng và chẳng chút giá trị.”

“Ông không biết giá trị của tôi rồi đó, ông già.” Đứa con của ông nạt.

“Bốn mươi lăm tuổi như ta chẳng được xem là già đâu, con trai của ta à.” Lucius nói.

“Sao cũng được. Lần này ông liệu mà nói giờ giấc chính xác đi,” Draco cảnh cáo, “Tôi đã phát bệnh vì phải dậy sớm vào buổi sáng để chẳng làm đếch gì cả !”

“Kiếm một công việc đi.” Lucius nói.

“Đừng có chơi tôi. Tôi chẳng có nghi ngờ gì về cái sư thật ông là cha tôi đâu.” Draco nạt.

“Nếu cậu nghĩ là cậu có thể sống qua ngày với bà nhà giàu nào đó thì, Draco à, tốt hơn hết là suy nghĩ lại đi. Sự kính nể chẳng đến với mấy thằng điếm cho đàn bà đâu, “ Lucius nói. “Nên nếu cậu muosn thừa kế tập đoàn này, tốt hơn hết là ngưng ăn chơi lại đi. Cậu có cả đống họ hàng sẵn lòng thừa kế công việc của chúng ta,” ông đe dọa.

Quai hàm Draco nghiến chặt lại trước lời đe dọa ấy. Sự thật là, anh đã nghe cả triệu lần trong đời, nhưng chưa bao giờ không làm anh nổi cơn được. “Chỉ cần nói cho tôi thời gian chính xác.” Draco nạt.

Lucius nhếch môi. “Hai ngày nữa, toa một, tàu F, ở sân ga Pennsylvania. 10 giờ sáng,” Ông trả lời khi uống xong ly cà phê và bước ra khỏi phòng. Tiếng leng keng của đôi giày vẫn đọng lại trong óc của Draco.





Tối hôm ấy Harry nằm trên giường, suy nghĩ cái kế hoạch của Ron.

Nếu em bỏ đi, ba mẹ em sẽ trở nên như thế nào. Em là đứa con duy nhất, không như nhà Weasley, có cả bảy đứa và hàng đống họ hàng. Nếu em không đi, thì em không biết sẽ chịu đựng được cuộc sống trong chính căn nhà của mình đến bao lâu. Tiền đã mất hết và chẳng còn gì để lại từ khi ba mất việc.

Lily Potter trở nên lạnh lùng. Harry chưa bao giờ trong đời lại thấy mẹ mình cư xử như thế. Khi em về nhà lúc 6 giờ chiều hôm ấy, em thấy mẹ đang cười – cười như một kẻ điên. Có ba bao thuốc lá rỗng trên sàn nhà và cả tá chai bia nằm lăn lóc. Loại có nồng độ 17%. Em không biết mẹ lấy từ đâu ra. Những quán bar xung quanh thị trấn mở trước sáu giờ không nhiều.

Và mẹ chưa bao giờ uống loại nhiều hơn 4%.

Chiếc radio bật một kênh nhạc Jazz ầm ĩ và Lily đang nhảy như một kẻ say xỉn điên khùng. Thật ra, lúc này bà chính xác là như thế, một kẻ say xỉn điên khùng.

Harry muốn thức tỉnh mẹ, nhưng em không thể. Không thể nói gì để khiến mẹ ngưng uống rượu và ngưng bóc các bao thuốc lá để hút. Bà thậm chí còn cố ép em uống một ngụm trước khi em thoát khỏi vòng tay của bà và chạy về phòng.

Chưa bao giờ, em thấy mẹ như thế. Nhưng trước kia họ cũng chưa bao giờ vướng vào chuyện tiền bạc.

Lúc này chẳng thấy ba ở đâu trong nhà.

Rồi Harry nghe tiếng cửa trước mở ra và ngồi dậy. Là James, ông đã về nhà. Harry nhanh chóng bò ra khỏi giường, hy vọng có thể nói chuyện với ông. Nhưng rồi…

“Anh vẫn chưa tìm được việc à ?” Lily tát chồng mình. “Anh là cái loại đàn ông gì vậy ?”

Harry đông cứng lại nơi giữa cầu thang. Tóc Lily rối bời và hoang dã còn son thì vấy khắp mặt. James nhìn vợ như thể chưa bao giờ thấy bà trước kia. “LilY chuyện gì xảy ra với em thế ?” Ba Harry nhìn con trai đang lắc đầu.

“Mẹ đã như thế khi con về nhà rồi,” Harry khẽ nói.

James quay lại nhìn vợ, người đang nhìn ông với ánh mắt khinh miệt. “Chà ? Vẫn chưa sao ? Đừng có trông mong gì chuyện tôi phải nuôi ăn anh, James à.”

“Anh không có,” James nói, bật ra tiếng nói của mình. “Lily à, không cần phải khó chịu vì một ít tiền-“

“MỘT ÍT TIỀN !! CON CÓ NGHE KHÔNG, HARRY ? ÔNG TA NÓI ĐÓ CHỈ LÀ MỘT ÍT TIỀN !!” Lily thét lên. “ĐÓ KHÔNG PHẢI CHỈ LÀ MỘT ÍT TIỀN, THẰNG KHỐN !! ĐÓ LÀ KHOẢN TIẾT KIỆM CỦA CẢ ĐỜI CHÚNG TA !! MỌI THỨ MÀ CHÚNG TA LÀM RA !! ANH GỌI ĐÓ LÀ MỘT ÍT TIỀN À !!”

“Lily à-”

“KHOẢN CÒN LẠI ĐÂU HẢ !! NẾU ĐÓ CHỈ LÀ MỘT ÍT TIỀN, THÌ KHOẢN CÒN LẠI ĐÂU HẢ, JAMES ?!” Ngực bà nhấp nhô và gương mặt bà đỏ quạch đi vì cơn điên tiết. “Tôi không lấy anh để phải ra đường sống,” Bà rít lên “Tôi không lấy những thằng hèn hạ.”

Bao tử Harry quặn lại. Nếu có chút tình thường còn sót lại trong ngôi nhà này, thì nó cũng đã đi mất rồi.

“Harry, lên lầu vào phòng đi”. James nói, chưa hề rời mắt khỏi vợ. Môi của người đàn ông trưởng thành tái đi và mắt ông nheo lại vẻ nguy hiểm khi nhìn Lily. Tay ông nắm chặt lại, trở nên trắng bệch .

“Nhưng…”
“NGAY BÂY GIỜ” James ra lệnh.

“Xin đừng đánh mẹ mà,” Harry thì thào.

“ĐI NGAY !”
________________________________________


“Mình nghĩ là mình sẵn sàng đi rồi,” Harry thì thầm với Ron vào trưa hôm sau. Đó là lần đầu tiên em háo hức được ở trường. “Mình không thể chịu nổi họ nữa. Mẹ đang ở bệnh viện với quai hàm bị trật và tay thì bị gãy, là lỗi của ba. Giờ có cách nào bỏ đi liền không ? Mình không muốn về nhà, Ron à.”

Ron trợn mắt nhìn đứa bạn. “Quai hàm bị trật còn tay bị gãy ? Ba bồ đánh mẹ à ?”

Harry gật đầu. Ron để ý thấy mắt bạn đỏ cả lên. “Đêm qua chắc bồ phải khổ sở lắm. Ổn không ?”

“Chịu được,” Harry thì thầm. Em nghe có vẻ đã tan nát cả rồi, giống như em mới là người bị dánh. Ron lo lắng nhìn Harry.


“Mình biết chúng ta có thể làm gì mà. Mình sẽ hỏi Percy về lịch tàu lửa. Giờ bồ nên về nhà và gói ghém gì dó đi. Cầm tiền theo – bồ vẫn còn một ít tiền lén giấu đi, phải không ?”

Harry gật đầu.

“Tốt. Vậy chúng ta sẽ bắt chuyến tàu kế đi miền Bắc. Mình nghĩ là cặp song sinh cũng sẵn sàng đi rồi. Và Ginny nữa,” nó nhìn các anh ruột quanh cái lớp nhỏ xíu. Họ gật đầu với nó.

Harry mỉm cười.
________________________________________

Sáng sớm ngày hom sau, Harry lẳng chiếc cặp sách lên vai. Em nhìn lại ngôi nhà của mình một lần nữa khi đóng cổng. Chẳng còn chút ánh sáng. Ba em đang ngủ và mẹ vẫn ở trong bệnh viện.

Em có viết lại thư, để trên bàn trong bếp cho ba. Em đã gói tất cả tiền, tổng cộng 12 đô la, với vài bộ đồ tốt nhất và một cái áo khoác. Em có thêm vài đôi với trong cặp sách, nhưng chỉ đôi giày duy nhất mà em đang mang. Lặng lẽ tắm rồi mặc bộ đồ thơm tho nhất. Từ giờ sẽ còn rất lâu em mới tắm lại lần nữa.

Lặng lẽ bỏ đi trên con đường vắng ngắt, chuẩn bị gặp bạn trong công viên thị trấn, dưới cây sồi mà họ đã vui đùa cùng nhau vào ngày 4/7.

Anh chị nhà Weasley, trừ Charlie và Bill, đã đi khỏi nhà, đang ở đó chờ em. Cũng có cả Dean Thomas, một thằng nhỏ da đen trạc tuổi em mà Harry đã kết bạn. Dean sống rất gần nhà Harry và ba mẹ em trong một ngôi nhà bằng gỗ.

Ginny mỉm cười và vẫy tay với em. Gương mặt đầy tàn nhang của cô dường như sáng lên với nụ cười rộng xinh đẹp và hàm răng rạng ngời. Một trong những lí do chính tại sao Harry thích cô.

Ron cằn nhằn em gái và kéo Harry vào nhóm. “Đi thôi, chúng ta phải bắt tàu D rồi đổi tàu F ở Pennsylvania. Không có thời gian để mất. Phải xong trong vòng một tiếng.”


Đọc thêm!

Tìm thấy tình yêu trong đau khổ Chương 1 Phần 2

Phần 2


"Cà phê.” Draco Malfoy, một người thừa kế của tập đoàn Malfoy với đôi mắt xám và mái tóc vang. Họ hàng dưới ba đời với chú của John Rockefeller, con của người đàn ông giàu thứ sáu nước Mỹ, kẻ quyến rũ nhất, được ham muốn muốn nhất dù anh khoái được mấy quí cô thời của mình gọi bằng từ “gã” (2) theo kiểu Angle, anh nạt người quản gia. “Không đường nhưng thêm ít sữa. Làm theo kiểu French Black ấy.”

“Fr-french black ?” Người đàn ông già khốn khổ lắp bắc. “Không tin được là mình lại cùng với loại…”

“Thôi đi lão. Lão chưa nghe qua từ French black sao ?” Draco chế nhạo. Đúng thế, anh chỉ đùa thôi. Chẳng có loại cà phê “French black” đâu. Thậm chí nếu có, làm sao anh biết được ? Anh có bao giờ đến Pháp đâu.

Con trai của người giàu đứng thứ sáu trên toàn quốc gia chưa bao giờ đến Pháp, và một nửa gia đình mình lại ở đó. Điều đó đáng xấu hổ sao ?

“Với tất cả sự kính trọng thưa cậu, không, tôi chưa bao giờ nghe thấy từ ‘French Black’,” Người quản gia trả lời lịch sự hết mức có thể.

“Vậy chỉ cần cà phê thường.” Draco nạt, hướng ánh mắt về lại cuốn sách đang dọc.

“Bây giờ là bữa tối. Cà phê chỉ dành cho bữa s…”



“Ai bảo thế ?!” Draco mất hết kiên nhẫn, ném quyển sách xuống. “Tôi là ông chủ ở đây ! Và nếu tôi muốn cà phê cho bữa tối, tôi sẽ có cà phê cho bữa tối. Chỉ bằng việc không biết đến sở thích cà phê của tôi là lão đã phiền phức lắm rồi.

“Xin…xin…xin lỗi cậu. Nhưng tôi chỉ mới làm ở đây hôm nay và…”

“Biến khỏi đây di,” Draco nạt.

Ông quản gia nhanh chóng ra khỏi phòng.

“Mẹ à !” Draco hét lên. “Mẹ có ở đây không ?! Mẹ !!” Draco rít lên khi chẳng nghe thấy tiếng đáp lời của mẹ mình sau cả phút. “Narcissa Black Malfoy !!” Anh gọi mẹ bằng tên, biết rành là sẽ nhận được phản ứng thế nào. “Narcissa !!”

“Đừng có gọi tôi như thế !” Một người phụ nữ tóc vàng cắt ngắn và đôi môi đỏ sẫm, mặc một chiếc đầm màu hồng xộc xệch. “Tôi đang thử cái váy mới vừa mua và cậu đã xen vào chuyện của tôi đấy !! Tốt hơn hết là ngoan ngoãn đi !!

“Chúng ta cần quản gia mới. Lão này thật đần độn và vô dụng.” Draco nói.

“Coi chừng cách nói năng đi, chàng trai trẻ.” Narcissa nạt lại con mình. “Chúng ta đã có một quản gia tốt rồi.” Bà bước qua lối đi. “Và đừng có mà phá bĩnh tôi đấy.”
________________________________________

Anh đang dùng bữa tối trong phòng với một ả đàn bà được mang về từ một quá bar đêm đâu đó. Ả tóc vàng, xinh đẹp và khiến anh liên tưởng đến mẹ mình lúc ở gần ba. Không chỉ có thế, cô ả còn lớn hơn anh ba tuổi. Thì sao chứ ! Anh đã mười tám tuổi rồi. Ngủ với phụ nữ lớn tuổi hơn thì sao nào ? Mọi người đều làm thế cơ mà.

Như ba của anh còn lên giường với mấy cô gái mới mười bốn.

Mọi người phản đối cái gì chứ ? Cả cha mẹ đều có nhân tình nhân ngãi. Đó là cách của người giàu đấy.

“Há miệng nào.” Ả, tên gì anh còn chẳng biết, đưa một thìa thịt gà lên mặt anh, mỉm cười tình tứ.

Anh cười với ả, rồi khẽ mở miệng và…

“Draco !!” Một giọng sấm vang lên ngoài cửa phòng. Anh rên rỉ khi ba mình ào xộc thẳng vào.

“Vâng thưa ba ?” Draco thở dài.

Anh cảm thấy ba mình liếc ả trước khi giận dữ nhìn anh. “Tôi nghe mẹ cậu bảo cậu đã cãi vã với người quản gia mới của chúng tôi.”

“Ba à. Cái lão to đầu nhưng rỗng óc như cái lỗ đít ấy đã gây bực bội ba lần rồi đấy. Sao ba có thể trông mong chuyện con không mất bình tĩnh với lão chứ ?” Draco nói toẹt ra khi ả đàn bà cười khúc khích và mỉm cười với ba mình. Draco liếc nhìn ả. Đồ điếm bẩn thỉu.

Lucius trừng trừng nhìn con. “Đừng có nói cái ngôn ngữ mất dạy ấy.”

Thằng con duy nhất đáp lại bằng cái đảo tròn mắt. “Tôi nói cái tôi thích. Đây là đất nước tự do mà”

“À, cậu tốt hơn nên hòa hảo với ông ta hoặc chúng ta sẽ không có quản gia một tháng nữa đấy.” Lucius nói “Và tôi muốn thông báo với cậu rằng đống cổ phiếu ở miền Nam mà chúng ta dịnh mua từ đám lưu manh mà Pettigrew đã mời chào hôm qua đã giảm giá rồi.”

“Lại nữa ?” Draco ghét đường tàu đến phía miền Nam. Đường từ New York đến Florida quá dài và tàu lửa thì không thể chịu nổi từ cái lần cuối mà Draco nhớ được. “Con ở đây không được sao ?”

“Không, nếu cậu muốn học hỏi kinh nghiệm đủ để thừa kế tôi sau này.” Lucius lạnh lùng nói. “Chuyện đó hãy còn lâu, nhưng tốt nhất là hãy chuẩn bị ngay từ bây giờ đi.”

Draco gầm gừ với ba mình.

“Ờ, và thưa quí cô,” Vẻ mặt của Lucius thay đổi ngay khi ông cúi đầu chào con điếm trên giường của Draco. “Rất lấy làm tiếc là đã phá hỏng buổi tối của cô nơi đây. Tên tôi là Lucius Malfoy, chủ của Malfoy Inc.”

Ả khúc khích “Daisy.”

Draco nhăn mày, “Ê, tôi có cô ả trước đấy !”

“Xin lỗi con trai, Narcissa đang chuẩn bị ra phố lúc này, và tôi đang cảm thấy cô đơn.” Rồi ông quay lại phía Daisy “Được không ?”

Cô ả khúc khích khi búp tóc được cuốn lên rồi hạ xuống. Cánh cửa đóng sầm lại.

“Mẹ nó, đồ đĩ.” Draco nguyền rủa.

Đọc thêm!

Tìm thấy tình yêu trong đau khổ Chương 1 Phần 1

Chương 1

Phần 1

“Mẹ à, ba à ! Con về rồi !” Cậu nhóc Harry Potter mười bốn tổi la lên từ bậc thềm trước nhà. Đó là một ngày thứ Hai vào tháng Mười. Gió thổi vào tóc em khi mở cửa, khiến mẹ của em, Lily Potter, giật cả mình.

“Harry, không cần phải ồn ào thế đâu," bà nói bằng chất giọng dịu dạng khi bước ngang qua căn bếp và cố tặng Harry một nụ hôn lên trán bằng đôi môi dày cả son. Harry thì, như bất kì cậu nhóc nào ở tuổi mình, né tránh nó.

“Mẹ à. Con mười bốn rồi đấy,” Em rên rỉ đưa mắt lên.



“Và vẫn cứ là bé cưng bé bỏng của mẹ”, Lily thì thầm và thở hắt ra “Phù, mẹ nghĩ là hôm nay mẹ trang điểm hơi quá tay.”

“Mẹ à,” Harry thậm chí còn rên lớn hơn khi đặt mấy quyển sách lên bàn ăn.

Lily lắc đầu, “Không, không được. Bữa tối đã có sẵn trong vòng một tiếng. Mang sách vào phòng đi nào.”

Cậu nhóc bực bội thở dài khi ào vào phòng mình, ném mấy quyển sách lên hết cả giường.

Harry là con trai của Lily và James Potter. Con của gia định giàu có nhất và nổi tiếng nhất trong thị trấn, bang Virginia.

Em có mái tóc đen rối từ ông bố Ai Len, một thanh niên nhập cư và Mỹ ngay từ tuổi thiếu niên. Một đôi mắt xanh lá đáng yêu từ người mẹ gốc Mỹ, một thiếu nữa luôn đậm trang điểm. Đứng đầu lớp và là cậu bé đẹp trai nhất trường. Còn muốn gì nữa nào ?

“Harry à ! Tới giờ ăn tối ! Rửa tay đi, và lau sạch đấy nhé !” Bà Lily nói lớn.


Harry lại thở dài lần thứ hai trong ngày hôm ấy. Mẹ em luôn nhắc em phải kì tay cho sạch. Nghĩa là em phải dùng xà bông và kì cọ tay thật mạnh với nhau để rửa sạch ghét trong móng tay. Em ước chi nhà mình đừng giàu như thế.

Mẹ Ron có bao giờ bảo Ron phải cọ sạch tay đâu.

________________________________________

“Cậu nhóc của ba, hôm nay ở trường thế nào ?” Ông James hỏi con từ phía bên kia bàn khi đưa một muỗng đậu vào miệng.

“Anh à từ từ thôi. Sẽ sặc đấy” Lily nhắc nhở.

“Harry nhún vai “Y chang thé. Con thắng trong cuộc thi chính tả đấy”, em kể, cố không ra vẻ khoe khoang. “Nhưng thật sự dễ lắm. Năm ngoái mấy từ đó con học hết cả rồi. Và Mẹ à, về Lễ Halloween…”

“Tuyệt thật đấy Harry. Và vì cái bánh bí, mai làmẹ con sẽ giải quyết xong thôi,” James nói, không thích thú mấy và quay lại nhìn người vợ đang mỉm “Lil à, hôm nay em thế nào”

Lily khúc khích cười như một cô gái trẻ “Em vừa mua một cái váy mới giá 3 đôla”

James nhướng một bên mày “Nhưng chẳng phải tuần trước em vừa mua một cái rồi sao ?”

“Đúng là thế.”

“Chà, thậm chí em có định mặc chúng không đấy ?” James hỏi. Vợ ông luôn mua mấy thứ rồi bỏ mặc chúng trong tủ để mối gặm. Lãng phí cả tiền.

“Dĩ nhiên là có.” Vợ ông cằn nhằm và nụ cười trở lại.

Chân mày James nhướng cao hiwn nữa vẻ không tin tưởng “Chà, anh thấy thế cũng được. Thôi dù sao, anh cũng đang nghĩ đến chuyện xây một căn nhà mới.” Vợ con ông ngay lập tức đánh rơi cả dao ngay cái tin đột ngột và không ngờ được.

“Chúng ta lấy tiền đâu ra để làm đây ? Mà sao chúng ta lại cần thiết phải thé ?” Lily hỏi. “Chúng ta có một ngôi nhà đẹp hoàn hảo. Cái đẹp nhất trong thị trấn.”

Đúng là thể. Chỉ có nhà Potter mới đường hoàng có cả một nhà để xe thực sự. Ngôi nhà có nhiều phòng ngủ nhất trong tất cả những căn ở thị trấn, năm phòng ngủ và hai nhà tắm. Phòng để quần áo riêng và căn bếp tách rời với phòng ăn – những thứ mà không nhiều người có được.

“Thì,” James nói. “Anh mới thấy cổ phiếu của chúng ta đang có giá, em biết những món mà anh đầu tư vào Standard Oil đấy ? Nếu bán số chứng khoán ấy, chúng ta còn tiền để xây một căn lớn hơn và mua một chiếc xe mới cho Harry cho lần sinh nhật 16 tuổi với khoản tiền còn lại !”

Mắt Harry trợn lên. Một cái xe ?! “Thật ạ ?!” Em hỏi đầy phấn khích.

James gật đầu. “Và một cái radio mới, chắc ăn đấy.”

Vợ ông, tuy nhiên, lại cau mày. “Em không nghĩ đó là ý kiến hay đâu. Em nghe nói gia đình của Molly vừa thua lỗ khoản đầu tư vào công ty thép ở New Jersey.”

“Đừng khó chịu thế. King Steel chỉ là loại bèo thôi, một công ty nhỏ không buồn tính. Chúng ta đang nói về Standard Oil ở đây dáy. Còn nữa, anh đã kí hợp đồng với ba người rồi. Anh sẽ bán cổ phiếu cho người ra giá cao nhất. Và một năm, từ bây giờ, chúng ta sẽ bắt đầu một căn nhà mới và cho thuê căn này để thu nhập thêm,” James nói, mỉm cười với kế hoạch của mình. “Sẽ rất tuyệt đấy.”
“Được rồi, em cho là thế,” Lily nói. Có điều, vẫn cau có.

Buổi tối ngày họ đi lên giường đi ngủ là ngày 28 tháng 10 năm 1929. Một ngày thứ Hai.
________________________________________
“Không thể thế được !” James hét vào kẻ đứng trước mặt mình “Ông nói cổ phiếu của tôi không có giá trị là thế nào hả, Pettigrew !?”

“Nghĩa là nó không có giá trị chứ sao,” Peter Pettigrew trả lời. Hắn là một kẻ giàu có sở hữu ba công ty ở Virginia, lừng danh như một thằng chuột cống. Không chỉ có thế, hắn cũng rất giống một con chuột. “James à, ông cần phải hiểu. Mọi người đang bán tống bán tháo chứng khoán và giá thì rớt thê rớt thảm(1). Cái giá cao nhất mà tôi đưa ra cho cái tờ giấy lộn ấy bây giờ là 500 đô la.”

“Cái gì ?” Điều này không thể xảy ra được. Chứng khoán đang rất có giá chỉ vừa mới đêm hôm trước không thể nào lại chỉ 500 đô la được.
“50 ngàn” James nói, nghiến chặt răng.

“Không được” Tên chuột cống mập ù nói thẳng thựt.

“Mới hôm qua nó là 50 ngàn.” James nói.

“Xin lỗi nha, ông Potter, không thể được,” Peter trả lời. “500 hoặc không gì cả. Tôi không cớ mua đống giấy má gần như vô giá trí với 50 grand(2) đâu. Tôi có thể tìm được vụ làm ăn tốt hơn trong việc kinh doanh của tôi đấy”

Ông không thể làm thế. Tối hôm qua ông đã nói qua điện thoại rằng ông sẽ mua chúng cơ mà.” James phản đối.

“Đúng. Nhưng xin lỗi, Ông Potter à. Đống chứng khoán của ông hiện chẳng đáng giá một xu. Nên tôi đề nghị ông đi cho. Cửa ở bên phải đó.” Peter trả lời với vẻ khinh miệt.

James trừng mắt nhìn gã đàn ông trước khi xông ra cửa.
________________________________________
“Rita bà đùa tôi đấy à ? Chúng tôi đặt cả cuộc đời của chúng tôi vào đó đấy,” Lily nó, gần như ngất xỉu, với một người đàn bài tóc xoăn vàng, đang thu dọn đồ đạc vào một cái hội, nôn nóng rời đi càng sớm càng tốt “Bà không thể chỉ đóng như thế.”

“Tôi xin lỗi như ngân hàng bang Virginia đã phá sản. Xin lỗi, như tôi còn có nhiều thứ để thu dọn” Rita Skeeter nói, quẳng một bìa hồ sơ màu vàng vào cái túi xách vĩ đại. Mụ rõ ràng là không thích sự có mặt của Lily trong một ngân hàng trống rỗng.

“Ít nhất tôi có thể rút số tiết kiệm của gia đình tôi được không ?” Lily liều hỏi, “Chúng tôi có 9,800 đô la trong tài khoản. Của chúng tôi, ý là-”

“Bà Potter à, bà là người thứ bảy tôi muốn xua di trong hôm nay đấy. Và rất tiếc là tiền đã mất sạch cả rồi. Chẳng có một đồng để trả” Rita Skeeter nói khi mặc áo khoác.

“Một nửa ?” Lily hỏi khi càng lúc càng tái mét. Họ không thể mất tiền như thế được. Nó đã khiến mọi mất cả đời để lấy lại. Tại sao chứ, khoản học phí của Harry đều ở trong đó ! “Bất kì thứ gì sao ?” Giọng bà trượt xuống thành một tiếng thì thầm. “Bất kì thứ gì được không ? Bà Skeeter ? Làm ơn ?”

Rita lắc đầu “Không có gì. Một xu cũng không.”

“Nhưng- nhưng, tất cả tiền đi đâu rồi chứ ? Chúng không thẻ biến mất như thế được. 9,800 đô la không thể mất tích chỉ qua một đêm như thế.” Lily hỏi gặng “Tài khoảng ngân hàng của chúng tôi vẫn còn an toàn khi kiểm tra tuần trước mà. Sao không ai cảnh báo chúng tôi chứ ? Bà Skeeter, tại sao ?”

“Nghe tôi đây bà Potter, bà dĩ nhiên không phải là người duy nhất băn khoăn về chuyện đó đâu”, Rita nói “Tôi có cả thảy sáu đứa con và cả đống mẹ già. Tôi thậm chí còn không biết số tiền tiết kiệm biết đi đâu… Tôi làm những gì ông chủ bảo. Và ông bảo chúng tôi đóng cửa ngân hàng. Không còn tiền nữa, bà Potter à.”

“Nhưng cái gì xảy ra cho nó chứ !” Lily nghẹn ngào, gần như rơi nước mắt.

“Đó là những gì chúng tôi đang băn khoăn đấy, bà Potter à.”
________________________________________
Harry nhá một nụ cười lại cho Ginny Weasley, một cô em nhỏ của người bạn thân nhất.

Chà, không nhỏ lắm. Nhưng rõ ràng chưa đủ lớn để hẹn hò. Vậy mà, cô nhóc lại là cô gái xinh đẹp nhất trong trường, với mái tóc cuộn thành búp, màu đỏ như mẹ của Harry và với cặp mắt nâu hấp dẫn. Cô nhóc chỉ là một bé gái 13 tuổi đang lớn, và trong mắt bà Weasley, chưa đủ để hẹn hò. Nhưng ngay khi đủ, Harry quyết định là sẽ tỏ tình với cô !

Cô nhóc không từ chối, khi vẫy tay với em. Harry là một cậu trai tốt.

“Hẹn gặp lại ngày mai,” Cô nhóc bẽn lẽn thì thầm và tung tăng trên đường, nhập vào đám bạn gái, thì thầm và khúc khích cười.

Hary mỉm cười nhìn cô nhóc và vẫy một cử chỉ tạm biệt lịch sự thậm chí nếu cô nhóc không nghe thấy. “Tạm biệt, Ginny” Em nói.

Em chạy về nhà, dẫm lên những chiếc la thu dưới chân và nhảy qua đám chó mèo đang thơ thẩn trên đường. EM không thể đợi để về nhà được.

“Mẹ à ! Mẹ ! Mẹ đã nướng bánh bí ngô cho tiệc Halloween chưa !?” Em la lớn khi đẩy cánh cửa trước.

Em thấy mẹ Lily đang khóc trong một chiếc khăn tay. Bà thoáng nhìn con trai mình và lại quay đầu đi. Trong tay là điếu thuốc chưa được châm.

Harry ngừng lại và nhìn. Mẹ em, chưa bao giờ trong đời em trông thấy người mẹ luôn vui vẻ, luôn cười đùa của mình khóc. Đường kẻ mắt dày đậm mà bà cẩn thận kẻ xung quanh mắt sáng nay, nhễu xuống dưới cằm, hòa cùng nước mắt, làm bà trông như thể khóc ra mực.

“Mẹ à ?” Harry thì thầm. Em biết là mẹ thấy em.

Ba đang ngồi, gần như trũng xuống, trong chiếc ghế bành của Ý mà họ mua năm ngoài. James nhìn sạm cả đi và miệng ông run rẩy khi rít một hơi tẩu.

James chưa bao giờ hút bằng tẩu trừ khi có chuyện làm ông lo lắng.

“Ba à ?”

Harry đóng cửa lại. “Mọi việc ổn cả chứ ?”

Họ không có vẻ như vừa cãi nhau.

“Harry à,” James bắt đầu, rồi lại im lặng như thể không muốn nói cái điều sắp nói. Rồi, hít một hơi sâu, cố gắng nặn ra từ “Chúng ta đã mất toàn bộ tiền rồi.”

“Cái gì ?” Harry thì thầm trong sự nghi ngại.




(1) Nguyên văn : Rớt xuống rãnh cống
(2) Grand : tiếng lóng, ám chỉ từ "ngàn đô", 1 grand = 1 ngàn đô


Đọc thêm!

Tìm thấy tình yêu trong đau khổ

Nguyên gốc : Finding Love in Depression

Tác giả : Elias Evans
Người dịch : Kim_le_le/kimtuthap
Rating : NC-17
Genre : Angst, Sweet-love, Slash, Au
Pairing : Draco/Harry
Warning : Ngay khi đọc tựa đề, các bạn đã nắm rõ đây là một fic angst. Tuy nhiên, những tổn thương về tâm lý lại không quá mức. Và đây là thể loại truyện adult, do đó cũng sẽ có nhiều ngôn ngữ rất người lớn. Tôi cũng sẽ không cảnh báo thêm, ngay khi bạn đọc fic này, bạn đã quyết định chọn con đường cho mình.

Summary : Chỉ trong một đêm, họ mất hết tất cả.

Đọc thêm!

Thứ Hai, 22 tháng 3, 2010

Thùy ngôn vô dụng chương 1

Vô Dụng ôm một đống quần áo trong lòng, vội vã hướng về phía phòng trong. Ngay chỗ rẽ hành lang hơi ngập ngừng, trời mưa đọng lại một vũng lớn.

Hoàn hảo vượt qua. Vô Dụng nhẹ nhàng thở ra, từ trong nhìn ra ngoài bầu trời mưa gió mênh mông.

Trời mưa lớn quá, Vô Dụng có phần lo lắng cho vườn rau phía sau. Cà và dây mướp vừa mới trổ mầm, hy vọng không bị hạt mưa đập nát. Vô Dụng đưa mặt vùi vào đống quần áo, bất giác ngửi được mùa ánh nắng thơm ngát, phiền muộn lập tức biến mất.

Hư thì hư đi, nó nghĩ, cùng lắm thì sẽ có cái tốt hơn.

Nó thoăn thoắt đi vào phòng, đem bộ đồ bằng vải thô tỏa ra mùi thơm ngát gấp lại.

Gần đây tiết trời luôn âm u, không khí vừa thất lại lạnh, giặt quần áo cũng không được. Vất vả lắm mới có chút nắng, Vô Dụng đem hết thảy đống quần áo bẩn, lũ chăn mền ẩm ướt đem đi phơi nắng. Kết quả vừa chạng vạng lại đổi trời, cũng may Vô Dụng phản ứng nhanh, mang đồ vào trước trời mưa.

Hôm nay Vô Dụng thật cao hứng, giặt quần áo đều xong rồi. tấm vải dệt còn rối tung, sờ lên còn thấy cả hơi nóng.

Nhanh chóng chia đống quần áo lộn xộn trên giường làm hai, một là cho đứa bé, một là cho phụ nữ.

Vô Dụng ôm phần quần áo cho phụ nữ lên phòng Y, nó mong là Y mặc vào bộ quần áo sạch sẽ còn thơm mùi nắng này sẽ vui lên.

Y là mẫu thân của Vô Dụng, tên đầy đủ là Tô Y. Vô Dụng trước mặt nàng gọi là mẹ, nhưng trong đầu vẫn gọi là Y. Tô Y chỉ khoảng hai mươi tuổi, so với tiền kiếp của Vô Dụng còn nhỏ hơn vài năm, lúc gọi nàng là mẹ Vô Dụng luôn cảm thấy không được tự nhiên.

Vô Dụng thích chữ "Y" lắm, ở thế giới quen thuộc của nó, "Y" là cách nói khác của "nàng", cách gọi tựa hồ không có một điểm ý tứ. Vô Dụng cảm thấy được điểm khác nhau thật nhỏ nhoi này rất thú vị, vô luận ở đâu, "Y" luôn là mang một ý nghĩa tốt đẹp, lúc chữ nào thốt ra nơi đầu lưỡi, tựa hồ mang theo một cô gái ôn nhu tú lệ.

Tên của Vô Dụng lại không được như thế, nó có thể tưởng tượng được người nọ gọi hắn mang theo cả sự ác ý và vẻ lãnh đạm.

Vô Dụng lặng lẽ bước vào phòng Y, Y ngồi ở bậu cửa sổ nhìn ra ngoài, hạt mưa đánh vào, dính cả vào bả vai nàng, bóng dáng đơn bạc lộ ra vẻ đau thương sâu sắc. Vô Dụng rũ mắt, buông quần áo, lại lén lút đi ra ngoài.

Vô Dụng đứng ngoài cửa phòng Y, cúi đầu trầm mặc. Mưa càng ngày càng lớn, hình dáng năm tuổi nho nhỏ ẩn hiện trong ánh sáng lay lắt, yếu ớt đến mức chạm vào sẽ vỡ tan.

"Meo~"

Một vật thể chà xát vào chân của mình, Vô Dụng bừng tỉnh, thấy một con mèo đang khom lưng vẻ biếng nhác.

Vô Dụng cúi người, đem ngón trỏ đặt giữa môi, ra hiệu đừng làm ồn, sau đó ôm lấy nó, trở về phòng của mình.

"Thủy Thủy không được làm phiền Y, Y sẽ không vui" Nó từng chút một vuốt ve lưng con mèo, con mèo lười biếng meo lên một tiếng, bộ dáng tựa hồ thoải mái.

"Mưa làm ướt quần áo rồi lạnh rồi, cũng dễ sinh bệnh. Ta muốn đi đóng cửa sổ phòng nàng, muốn nàng đi lên giường nằm... Chính là Y thấy ta sẽ không vui, thấy Thủy Thủy cũng sẽ không vui..." Vô Dụng nhỏ giọng, không biết nói cho con mèo hay cho chính mình nghe.

Nó tạm dừng thật lâu, cuối cùng vẫn thở dài nói "Chúng ta ngủ đi"

Lãnh cung không một ngọn nến, trời tối cũng không làm được gì, vì thế cũng chỉ có thể đi ngủ sớm. Vô Dụng gối lên cánh tay mình lẳng lặng nhìn bầu không khí cô quạnh.

Vô Dụng đôi lúc nghĩ chính mình đang nằm mơ. Chẳng phải đã rất muốn chết sao ? Nó còn nhớ rõ mình đã tự sát cơ mà, lúc lưỡi dao xẹt qua cổ tay có chút đau, sau đó thế giới dần dần biến thành một mảng đỏ ối.

Nó còn nhớ rõ thân thể dần lạnh đi, loại cảm giác này làm cho nó không rét mà run, làm nó bỗng nhiên cảm thấy được thực tịch mịch thực cô quạnh. Ngay phút nó bị sự cô đơn và giá lạnh, Y đã cho nó sự ấm áp. Tiếng tim đập của Y làm cho nó an tâm, làm cho nó ở ngày ngày đêm đêm rời bỏ tối bình yên đi vào giấc ngủ. Thậm chí mấy tháng sau khi sinh chỉ nhìn thấy ánh hồng quang, sự cận kề của Y làm cho nó thấy ấm áp.

Vì thế, nó thích Y.

Nhưng Y lại không thích nó.

Vô Dụng cảm thấy khổ sở. Bất luận kiếp trước hay là kiếp này, người mà nó thích không thể thích nó.

Vô Dụng xòe năm ngón tay, muốn bắt một cái gì. Chậm rãi nắm thành quyền, trong lòng bàn tay, vẫn là trống rỗng.

Vô Dụng nằm ở phía trên sườn núi phía đông lãnh cung, thủy thủy ghé vào nằm bên cạnh, khẽ liếm móng vuốt của mình. Ba tháng nay gió vẫn mang theo cơn lạnh, bầu trời không cao, cũng không mang một màu xanh sạch sẽ. Vô Dụng lại thích nằm ở nơi này nhìn bầu trời mênh mông, cũng không rõ lắm, chỉ giống như tâm tư không hiểu được của mình.

Hôm nay tính tình Y lại nóng nảy, đứa bé mang cơm đến nói cái gì đó, Vô Dụng cũng không rõ lắm. Lúc nó đang ở trù phòng làm một ít đồ ăn đơn giản, bên ngoài đưa đồ ăn thật sự không thể nói là ngon được, cơm tẻ chan một mẻ rau xanh, mùi vị lại làm cho người ta khó có thể chịu được.

Đãi ngộ của lãnh cung, so với Vô Dụng tưởng tượng thực hà khắc và lãnh khốc hơn nhiều. Nơi giam giữ này là dành cho phi tử phạm tội, hoặc là nữ quyến của hoàng tộc.

Khóc, cười, nguyền rủa. Mỗi khi nghe đến những âm thanh của nữ nhân tại nơi này, Vô Dụng luôn cảm thấy lo lắng. Nó lo rằng Y của nó, một ngày nào đó cũng sẽ giống như họ, bị cô quanh và oán hận bức đến đường cùng.

Y vì cái gì mà phạm tội ? Ngày đó Vô Dụng sinh ra, nghe được thánh chỉ của vua nước này. Nói rằng Y hạ độc mưu hại Tiêu quý phi, muốn hại chết Tiêu quý phi cùng đứa nhỏ trong bụng. Cũng may là đứa nhỏ kia chưa chết, mà cuối cùng nó được sinh ra khiến Y thoát tử tội.

Nhưng Y vô tội mà.

Nỗi uất ức của Y chỉ có thể nói trong mộng, lúc nổi giận mới toát ra.

Nàng luôn khóc hỏi "Vì cái gì không tin ta ?" Vô Dụng nghe nàng ngủ mơ một lần nữa uất ức hỏi, có chút khổ sở trầm mặc.

Nỗi niềm của y, sợ là vĩnh viễn cũng không có đáp án. Nàng hỏi kẻ xa lạ đang đứng nơi cao nhất của đất nước, dùng con mắt thản nhiên trào phúng nhìn con dân như kiến. Cả đời này, khó có thể gặp lại.

Vô Dụng theo Y vào lãnh cung, từ khi sinh ra cho đến giờ, đã muốn năm năm.

Năm năm này, Vô Dụng những tưởng Y không thể sống ở đây. Y luôn đắm chìm trong nỗi bi thương của mình, vậy là đứa trẻ mới sinh Vô Dụng đói bụng, khát, nóng, lạnh đều chính mình giãy giụa mà sống. Nếu Y chịu để một chút tâm đi xem Vô Dụng, sẽ phát hiện đứa nhỏ của mình nhu thuận như thế, không khóc không nháo, im lặng đến mức căn bản không giống một hài tử.

Nhưng Y lại không hề phân tâm, hay nói đúng hơn là nàng cố ý xem nhẹ. Vô Dụng sẽ làm nàng nhớ tới ngày địa ngục đó, cái tên Vô Dụng tựa như tiếng cười nhạo và vũ nhục, nàng không muốn thấy nó.

Cho nên Y không biết khi nào Vô Dụng biết đi, khi nào thì biết nói, khi nào vì làm cho cuộc sống mới này của nàng bớt khổ sở mà hạ người làm việc.

Vô Dụng chẳng quan tâm Y biết hay không. Lãnh cung không có nô tỳ, nó đã làm tất cả. Quét tước, giặt quần áo, tiểu nha hoàn mỗi ngày hai lần mang cơm đến, Vô Dụng sợ Y không chịu ăn đã ươm một vườn rau, mỗi ngày làm chút thức ăn ngon miệng cho Y.

Vô Dụng đối với cuộc sống như thế cũng vừa lòng, nó nghĩ, chờ lớn thêm một chút nữa, lớn thêm một chút nữa sẽ mang Y rời khỏi lãnh cung. Hai người đi đến tất cả những phong cảnh như tranh vẽ trên thế gian này, đợi cho Y về lão sẽ tìm một tiểu trấn xa xôi, ngày ngày hưởng thọ.

Khát khao nhỏ nhoi của Vô Dụng, một tương lai như thế, lại làm cho người ta một chút cảm động khó hiểu.

Vô Dụng muốn một ngày nào đó, Y sẽ nhìn đến mình. Nó muốn cùng Y, chầm chậm mà cùng sầu bi, cùng cô quanh, hy vọng Y có được hạnh phúc. Đọc thêm!

Thùy Ngôn Vô Dụng

Tác giả : Hạ Chi Thanh Nguyệt
genre : shounen - ai, Đam mỹ, phụ tử, xuyên không
Summary : Kiếp trước, yêu một người không yêu mình. Kiếp này, sinh ra không được ai thương yêu. Nó chỉ mong đến một ngày nào đó, thoát ra khỏi lãnh cung buồn tẻ, cùng mẹ mình chu du thiên hạ. Nhưng mơ ước nhỏ nhoi ấy, chẳng khác nào một giấc mơ

Đọc online



Đọc thêm!