Thứ Bảy, 21 tháng 1, 2012

[HP fic] Tìm thấy tình yêu trong đau khổ chương 7


Ba ngày mơ hồ trôi qua. Và với sự thất vọng của Ginny, Percy quyết định chuyện khỏi phòng trọ thay vì ở lại lâu hơn với từ một trăm dolllar mà Harry “tìm thấy” ngòai đường. Nhưng lần này cô không phàn nàn. Cô biết rằng họ đã có đủ xa hoa và trong ba ngày này, chẳng ai thành công tìm được một công việc khả dĩ.

Có vài người yêu cầu họ phải dọn chuồng hay đánh giầy, hay vài việc toàn thời gian khác. Nhưng tất cả đã bị lấy mất. Hơn thế nữa, những người chủ bảo nó không dành cho trẻ con.

“Thị trấn khốn kiếp,” Ron lầm bầm dưới kẽ răng, “Và tụi nó gọi Percy là con nít. Percy là người duy nhất trong cả thế giới ít giống con nít nhất.”


Người anh lớn thở dài, “Thế đó, mày chẳng thể thực sự thành người lớn trong mắt người khác cho đến khi kết hôn hay hai mươi mốt tuổi.”

"Nhưng, thằng đó đã đá anh ra !” Fred rít lên, “Em sẽ không tha cho nó đâu !!”

“Đừng có cố làm chuyện gì,” Percy cảnh cáo,

Cả nhóm đi xuống con đường gần bến xe lửa. Buổi sáng này, cả bọn đã bỏ phiếu một cách gián tiếp để bắt một chuyến tàu đến New York. Có kết quả khi không có một cơ hội sinh tồn nào ở Sarasota.

Harry nhìn về phía con hẻm nhỏ u tối, nơi gã tóc vàng có tên là Malfoy đã… cưỡng bức, có lẽ là vậy…. em. Cặp đùi mảnh khảnh của em vẫn còn ê ẩm. Ký ức về chuyện đó thì vẫn còn y nguyên trong óc. Từng bước chân, và tờ một trăm dollar vất trên đất. Em cảm thấy một cỗ lửa giận bùng lên. Sao hắn dám !!

"Harry à, bồ ổn không ?” Giọng của Dean vang lên bên cạnh em và cậu nhóc tóc đen nhanh chóng quay đầu lại.

“Ừm, bình thường. Chỉ là hơi bực về…. việc chúng ta lại đi đến thế này,” Harry nói dối. “Có lẽ sẽ không như thế vì chúng ta có thể còn tệ hơn nữa.”

Dean gật đầu, “Có thể lắm.”

Ginny cướp lời, “Chúng ta còn có thể thảm hại hơn thế nào được nữa ?” cô hỏi bằng một giọng tức giận, “Ngủ ngoài đường à ?”

“Ừ,” Percy trả lời.

“Chết còn hơn,” cô nạt, rõ ràng không muốn cãi nhau.

“Và em sẽ không cần phải thế.” Mọi người quay phắt lại với giọng nói lạ. Họ quay lại đối diện với một gã mặt-như-chuột, đôi mắt của gã vây lấy người Ginny như thể cô bé là một cọc tiền mà gã tìm thấy ngoài phố.

Harry kéo Ginny lại gần mình hơn khi cô bé lùi xa khỏi gã kia.

“Nếu em đi với tôi.” Harry nheo đôi mắt và nhìm chằm chằm vào gã đàn ông mặt như chuột trong bộ vest và cà vạt màu xanh navy.

Một người khsac, trông như một gã họ Malfoy đi theo. Em nhanh chóng đẩy Ginny về phía cặp song sinh, hai người lập tức tạo thành vòng vây quanh cô gái.

“Đi nào cô nhỏ,” gã đàn ông gọi. Mọi người trên phố mắt đầu nhìn ngó.

“Harry, mấy em.” Percy cắt ngang, “Đi thôi. Chúng ta không cần phải rước thêm rứac rối.”

“Ôi, thôi nào, tao chỉ muốn nói chuyện với con nhỏ thôi,” Gã mặt chuột nhếch môi về phía Percy, “Nó là em mày hả.”

“Vâng, thưa ngài.” Percy trả lời, “Giờ nếu ông cho phép, chúng tôi phải đi.”

“KHông muốn ở lại sao ?”

“Không, cám ơn,” Percy lịch sự nói, “Harry, đi thôi.”

Harry bắt đầu quay đi.

“Potter,” gã mặt chuột bất chợt nói, như đâm vào xương cậu nhóc, khiến Harry quay lại một lần nữa. “James Potter, mày là con của ông ta hả ? Nhìn kinh khủng y như thằng đó.”

“Ông biết ba tôi ?” Harry hỏi với vẻ đề phòng.

Gã mặt chuột giơ tay ra. "Peter Pettigrew."

"Pettigrew," Harry lặp lại và trừng mắt nhìn bàn tay, “Ba tôi có nói về ông.”

Peter chắt lưỡi, “Cũng không tốt lành gì, tôi đoán thế. Nhưng mà này,” Hắn lại giơ bàn tay lên, “Đó đâu phải lỗi của tôi khi mà cổ phiếu của hắn thành thứ vô giá trị. Thực tế, cũng không cần căng thẳng. Hắn là một gã khôn khéo. Chỉ là quyết định bán quá muộn thôi.”

“Ông muốn nghĩ sao thì tùy.” Harryy nói.

Gương mặt tức cười của Peter đông cứng lại, “Thì sao ? Phí mọi tiền bạc vào một mảnh giấy trắng ?”

“Nó đáng giá năm trăm,” Harry nói.

“Và mày nghĩ tao đề nghị hắn à ? Ừ, tao có, nhóc à. Đó là một phần chứng mình rằng hắn chẳng khôn ngoan như hắn tưởng. Năm trăm là ít nhất đấy. Nhưng giờ đây, giờ đây tao không cần phải bỏ ra nửa xu cho nó,” Peter nạt lại.

“Nhưng…”

"Harry," Giọng của Ron rít lên, “Đi thôi.” Nó nhanh chóng kéo Harry đi.

Peter nhếch môi và vẫy tay. Harry nhìn lại và thấy Ginny đang nhìn gã đàn ông với vẻ bất đắc dĩ.

“Ginny,” một trong hai đứa sinh đôi gừ gào, buộc cô phải quay đi.

“Đó đâu phải là việc mà bồ làm được,” Ron thì thầm vào tai Harry, “Thằng đó giàu đó, nhơ nhuốc và bẩn thiểu. Đừng gây thù chuốc oán với loại người như Pettigrew. Đặc biệt là không trong tình trạng như bây giờ.”

Harry nghiến răng, “Nhưng bồ có thấy cái cách hắn dụ dỗ Ginny không. Bỉ ổi !! Và hắn già gấp ba lần em ấy, và em ấy chỉ mới là thiếu niên !! Ngay giữa phố.”

“Nếu là người khác, Percy và mình sẽ đánh hắn giữa thanh thiên bạch nhật.” Ron giải thích, “Và người trên đường cũng chạy vào. Nhưng hắn là một gã quan trọng. Còn chúng ta chỉ là một đám nhóc tì.”

Harry thở dài, “Và chúng ta thua sao ?”

“Ừ,” Ron nói, “Và chúng ta sẽ thua đậm nếu không sớm làm gì đó.”
________________________________________
Bến tàu ngay phía trước, bận rộn với hàng người đi ra đi vào. Hàng người với những chiếc áo lông đắt tiền. Người trong bộ vest, người với va ly. Người với mái đầu nâu, đỏ, đen, vàng. VÀNG.

Thằng ấy tóc vàng. Harry cay đắng nghĩ khi em nhìn thấy một mạt tóc vàng. Mái tóc màu vàng bạch kim của nhà Malfoy lại hiện lên đầu em. Em nhìn thấy một cánh tay vẫy từ phía bên trái.

Lại lại tay của Pettigrew.

Em thấy nó lại vẫy và em quay qua bên trái.

Malfoy đang đứng đó, nhếch mép. Harry có thể cảm nhận được cơn giận dữ đang sục sôi và chực trào ra để đến đó đấm vào mũi Malfoy.

Trước khi làm được, thì đã có một đám người vây lấy Malfoy. Khi Harry nhìn qua phía bên trái một lần nữa, hắn đã đi mất.

“Bồ tèo, ổn không ?” Ron hỏi.

“Ừ.” ________________________________________
Hai ngày sau cả bọn cố xoay sở để đến New York.

Họ ở trong một căn hộ rẻ tiền thuê trong một tháng trước khi chuyển đi, vì sự an toàn của Ginny, vì cô bé buộc họ phải thuê một căn hộ. New York không trao cho họ may mắn mà họ đã từng hy vọng. Công việc vẫn rất ít, nhưng ít nhất thức ăn rẻ hơn.

Người duy nhất cố xoay ra một công việc khả dĩ, không có gì đáng ngạc nhiên, là Percy. Fred và George thậm chí không tìm được nổi một việc ra hồn. Harry làm trong một cửa hàng sách bán thời gian vào những ngày chủ nhật. Ron bảo nó sẽ đi chăm vườn cây. Ginny tìm được một việc bảo mẫu, hay hai, đại loại thế. Nhưng người ta không chịu thuê Dean.

Mùa đông đã cập bến và họ cần một nơi ở mới, ngay lập tức. Chưa kể đến áo choàng và đồ mặc mùa đông mà họ cần.

“Không tin nổi, giờ đã là giữa tháng mười một,” Ron rên rỉ.

“Không tien nổi là chúng ta phải dọn ra khỏi nhà ngay trước mùa đông.” Ginny nói.

“Đừng than vãn nữa, Cái thùng xe bị bỏ đi này cũng ổn rồi,” Percy nói, “Nó ngay bên cạnh hồ và không mất tiền.”

“Thứ tốt nhất trong đời là miễn phí !!” Cặp song sinh hát phụ hòa. “Thứ tệ nhất là thứ mất tiền.”

“Im lặng !” Percy nạt, mặc dù mọi người bật cười lên, “Chẳng có gì đáng cười cả !! Chúgn ta cần áo khóac mùa đông, thức ăn, vớ và găng tay. Chúng ta chỉ có hai trăm bảy mươi tám dollar còn sót lại thôi….”

“Đó là nhiều rồi,” Fred bày tỏ.

“Im đi,” Percy gầm gù, “Chúng ta đều cần mua một lò sưởi nếu muốn được giữ ấm.”
“Uuu, lò sưởi,” George nói khi nó xoa hai tay vào nhau.

“Anh cũng không biết là có đủ không,” Percy khai thật, “Và anh thật sự muốn còn một ít tiền trước khi mùa xuân đến. Chúng ta phải làm việc gấp hai lần bây giờ. Harry vừa xoay được hai công việc, mà việc ở cửa hàng sách chỉ có mỗi Chủ nhật. Ginny có thể kiếm thêm được một ít vì gần đến lễ Tạ ơn rồi và có rất nhiều bà mẹ phải đi mua sắm. Ron, cố mà xúc lá đi. Dean, chúng ta sẽ cố gắng hơn đúng không ? Còn hai đứa bây ! Đừng có mà lông bông nữa !”

"Vâng, thưa ông chủ Percy !” Cặp sinh đôi làm một động tác chào. Lần này Percy mỉm cười.

________________________________________

“Giờ trên phố có rất nhiều người,” Ginny thì thầm với Ron và Harry khi cô bé bước xuống con đường ngập tuyết. “Và nhìn này, một đứa trẻ và em của nó,” cô bé nói, chỉ về phía một bé gái tóc màu xám lông chuột nhỏ xíu đang ôm lấy em gái. “Mọi chuyện đang đi vào ngõ cụt, hủ ?”

Hôm nay là hai mươi lắm tháng Mười hai, Giáng sinh.

“Ừ, anh thấy nó trên một tờ báo Chủ nhật.” Harry thì thầm. “Ba nhà máy đóng cửa tuần trước.”

Ron nhăn mặt, “Và chúng ta đã nghĩ nó có thể sẽ tốt hơn.”

“Ba bồ đã trả lời thư chưa ?” Harry hỏi. Đám nhóc nhà Weasley đã viết một bức thư cho ông Weasley vào tháng trước, kể về nơi ở trong thùng xe và giờ họ đang làm gì.

“Ừ. Mẹ đang ổn,” Ron trả lời, “Đám rau củ họ thu hoạch từ vườn giúp họ sống qua ngày. Chúng mình đã gửi họ một ít tiền để giải quyết tiền thuê nhà. Nên giờ cũng ổn thôi. Ba vẫn còn việc làm và tiền mà Bill và CHarrylie gửi họ hàng tháng.”

Harry gật đầu nhẹ nhàng, “Ông ấy có nói gì về ba mẹ mình không ?”

Ron chợt thấy khó mà đối diện Harry. Trái tim Harry lỗi mất một nhịp.

“Sao ?”

Ron nhìn về phía cô em gái, “Nói nó nghe đi Ginny.”

“Không, anh nói đi,” Ginny lý nhí.

Ron hít một hơi thật sâu, “Có nhớ cái gã mà ba bồ vay tiền không ?” Nó hỏi Harry.

“Tom Riddle ?” Harry nói và Ron gật đầu, “Ừ, ông ta thì sao ?”

“Ông ta đến nhà ba mẹ bồ hồi đầu tháng, yêu cầu phải trả tiền trong một tuần,” Ron nói,

“Nhưng một tuần đã qua rồi !” Harry chỉ ra, “Ông ta cho ba thêm thời gian à ?”

“Không.”

“Rồi sao ?!” Harry thoảng thốt.

Ron nhìn em, “Bình tĩnh mà nghe mình nói đây, Harry…. Ba của bồ đã xoay sở bán căn nhà.”

“Nhưng không đủ !!” Harry nói, “Ba vẫn nợ ông ta một vài trăm dollar.”

“Thực ra,” Ron nói, “Nó khoảng một ngàn. Giá nhà giờ đã xuống rất thấp, chỉ còn khoảng ba mươi phần trăm. Ba của bồ không thể trả hết. Ông ấy đã tự vẫn.”

“Ông ta làm gì chứ.” Harry la lên. Em không nên nghe nó mới phải. Ba em sẽ không bao giờ làm ra trò tự tử. Không thể nào…. Không thể nào…. Hoặc là nó đã có thể. “Ron, đừng đùa.” Harry nói nghiêm túc, “Chẳng phải lúc để đùa đâu.”

“Không phải đùa đâu, Harry à.” Ginny lặng lẽ nói, “Một người hàng xóm đã thấy ông ấy. Ông ấy nhảy từ nóc nhà thờ và gãy cổ.”

Harry bật cười, một tràng cười không chút hài hước. Một cách tự vẫn kinh điển hử. Nhảy từ nóc nhà thờ. Chẳng đặc biệt lắm. “Còn mẹ mình thì sao ?” Em hỏi ngay khi dứt tràng cười.

“Mình tin là ba mình nói là bà ấy đã bỏ đi với người bạn trai hồi trung học,” Ron nói. "Severus Snape."

Vậy là. James tự sát và Lily bỏ đi với người đàn ông khác hử. “Còn gì nữa ?”

“Còn gì nữa là sao ?” Ron hỏi.

“Chuyện gì khác nào ? Họ có để lại thứ gì không ? Thứ gì đó ?” Harry hỏi.

“Bệnh viện để lại cho anh một khoản phí ba trăm hai mươi ba dollar mà anh phải trả.” Ginny nói, “Ba anh có để lại anh một di chúc. Percy giữ nó. Anh ấy không biết là có nên đưa nó cho anh…”

“Nói anh ấy đốt nó đi,” Harry nói lạnh tanh, khi em bước về phía trước, cay đắng nhìn về phía tòa nhà đồ sộ đứng ngay ngoài như một ngón tay cái. Rồi em nhanh chóng chạy trốn những gì mình thấy và chạy ra khỏi phố.
________________________________________
"Căn nhà thân thương,” Draco Malfoy thở hắt vào cái gối mà xanh viền bạc của mình. Về lại căn nhà sau hai tháng bụi đời cũng rất tuyệt. Hai tháng chán ngắt với những công việc thằng kinh doanh chán ngắt và phải nhìn vào mấy cái cà vạt chán ngắt.

Anh rõ ràng là chẳng học được cái quái gì trong hai tháng này. Lão Lucius ra sức dạy cho anh những thứ mà lão biết từ mánh lới và kinh nghiệm của lão. Lão già đó đã phía đi hai tháng tuyệt vời nhất trong đời anh. Mẹ kiếp lão, Draco gầm gừ trong cái gối.

Anh bật dậy và duỗi tứ chi mỏi nhừ và mở cánh cửa ngoài ban công. Đó là lý do anh thích căn phòng mình. Anh có cửa sổ ở mỗi phía bức tường để có thể nhìn ra mọi thứ và ban công là vị trí tốt nhất để nhìn toàn cảnh tòa nhà. Anh thậm chí có thể thấy một góc của Nữ thần tự do đằng xa.

Draco chợt nghe một giọng nói từ phía dưới đường vọng lên.

“Nói anh ấy đốt nó đi,” một giọng nhóc tì. Draco nhìn xuống và thấy gương mặt Harry đang hếch về phía anh. Rồi cậu nhóc quay đi và chạy xuống phố.

Thế là nó cũng đến đây rồi à ?




1 nhận xét: