Thứ Tư, 28 tháng 12, 2011

Đại thúc thượng ngộ lang chương 28 - 29

Chương 29

Lâm Mộ Thiên nghĩ đến tất cả biện pháp đều không liên hệ được với Vĩnh Trình, người kia là chủ nợ của hắn, tiền đồ tương lai của hắn lâm vào mê mang, sau đó không nghe được tin tức của người nọ, hắn mới chịu thừa nhận việc Vĩnh Trình mất tích là thật.

Vĩnh Trình mất tích...

Công ty của Vĩnh Trình bị người khác thu mua, nhưng khi Lâm Mộ Thiên lần đầu tiên ông chủ mới, cả người hắn đều ngây dại, hắn hòan tòan không thể tin, cái kẻ mặc chính trang kia thế nhưng lại là.... Lâm Việt.

Trong lúc nhất thời, chuyện tan rã nhóm siêu cấp thần tượng lập tức khiến dư luận xôn xao, các tờ tạp chí tranh nhau đưa tin chuyện tan rã nhóm, Lâm Mộ Thiên bị vây trong trạng thái thất nghiệp, mà Thư Diệu trở về kế thừa công việc gia đình, chính thức tuyên bố rời khỏi sân khấu, Lâm Việt hiện tại đã trở thành một giám đốc giải trí quyền thế, chẳng những thâu tóm công ty của Vĩnh Trình, còn nhất tịch thu mua toàn bộ thương nghiệp khác của Vĩnh Trình, bị truyền thông gọi là lật đổ nội chiến.

Cho đến hôm nay, Lâm Mộ Thiên mới biết Nhiên Nghị nhỏ tuổi nhất nhóm, lựa chọn phương pháp ra nước ngoài du học, nhóm tan rã, hoàn toàn chấn kinh cả giới giải trí cùng giới thương nhân !

Một tháng sau, Lâm Mộ Thiên hoàn toàn thất nghiệp, công ty không liên hệ hắn, người đại diện cũng không cho hắn điện thoại, hắn ở nhà chờ đến chờ đi, cuối cùng quyết định đi một chuyến đến công ty, lại được cho biết là giám đốc đang họp không tiện gặp hắn.

Hắn biết bản thân tựa hồ đã mất quyền lợi trước kia, chỉ có thể ủ rũ đi ra công ty, hắn tâm sự nặng nề mà đứng ở bên đường suy nghĩ.

Vĩnh Trình đã biến mất hơn một tháng, hắn cũng mất đứt liên lạc với người khác, mọi người trong khoảng thời gian này đều bề bộn nhiều vịêc, vội đến ngay cả thời gian gặp mặt cũng không có, hắn hiện tại thực lo lắng cho tình cảnh của Vĩnh Trình, dựa theo tình huống hiện tại của Vĩnh Trình xem ra cậu ta giờ cái gì cũng không có, có thể đi đâu được ?

Cho dù dưới tình huống như vậy, hắn vẫn không quên Vĩnh Trình là chủ nợ của mình.

Hắn vốn hẳn là cao hứng, nhưng cao hứng không nổi.

Vì cái gì ? Lâm Mộ Thiên tự hỏi chính mình.

Suy nghĩ thật lâu, hắn vẫn không biết, có lẽ là do thói quen, có lẽ hắn cảm thấy mình nợ Vĩnh Trình, Lâm Mộ Thiên là người thành thật, thiếu người ta cái gì hắn nhất định trả lại, đây là nguyên tắc làm người cơ bản của hắn.

Chương 30



Lâm Mộ Thiên đứng ngẩn người ven đường, hắn đột nhiên nhớ tới vợ mình, nếu hắn cứ như vậy trở về, nói cho vợ mình rằng bản thân đã thất nghiệp, như vậy tng khi biết chuyện, nhất định sẽ thực thương tâm, làm một thằng đàn ông, hắn có trách nhiệm nuôi gia đình, cũng có nghĩa vụ bảo vệ, chăm sóc cho vợ mình.

Lúc này, Lâm Mộ Thiên cũng không biết chuyện phiền não của mình, kỳ thật còn không ngừng tại đó.

Một chiếc ôtô thong thả ngừng trước mặt, cửa kính xe kéo xuống.

"Lên xe."

"Tôi tự mình về là được." Lâm Mộ Thiên cúi đầu nhìn hai chân, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt lãnh đạm của đối phương.

"Tôi nghe thư ký nói anh đến tìm tôi, thế nào ? Giờ thấy tôi, ngược lại còn không nói ra được sao ?" Lâm Việt phì cười, miễn cưỡng nói với Lâm Mộ Thiên, "Anh không lên xe, tôi đi, lần sau tìm tôi nhớ hẹn trước."

Cậu quý nhân nhiều vịêc, không muốn tốn công quản chuyện của Lâm Mộ Thiên.

"Đi đâu vaỵa ?" Lâm Mộ Thiên cảnh giác hỏi, hắn không hy vọng Lâm Việt đưa hắn đến biệt thự cá nhân đó, hắn chán ghét cái loại nơi rộng lớn trống trải, không có nửa điểm ấm áp như nơi đó.

"Đưa anh về nhà, anh nói nhảm nhiều như vậy làm gì, cho anh lên xe, anh liền lên !" Nụ cười ôn hòa của Lâm Việt nở lớn trên mặt, ngữ khí nhu hòa lại mang theo một ít không kiên nhẫn

Lâm Mộ Thiên mới bước lên xe, còn chưa kịp đóng cửa xe, Lâm Việt liền đạp ga chạy đi.

Chiếc xe thể thao màu đen thuần xa hoa, đi vào thành thị xa hoa, biến mất trong bóng đêm hắc ám.

Lâm Mộ Thiên đứng ngồi không yên nhìn Lâm Việt đang mặt mày cau có lái xe : "Kỳ thật hôm nay tôi đến tìm cậu là muốn hỏi, hiện nhóm đã giải tán, tôi phải làm gì bây giờ ?" Nam nhân không có phương hướng, hắn thực hoang mang.

Đàn ông ba mươi tuổi, không trình độ, không bằng cấp, không kiến thức, bộ dạng bình thường, không có tiền vốn, hắn thất nghiệp còn có thể làm được gì ? Đối mặt với người em trai nhỏ hơn mình rất nhiều tuổi, cũng là ông chủ, hắn có vẻ không cam lòng !

Người này là em trai hắn, em trai ruột của hắn !

Thân là đàn ông, lòng tự trọng của Lâm Mộ Thiên khó có thể cam lòng.

"Hiện tại là giờ tan tầm, tôi không muốn bàn công việc với anh, anh bình thường tan tầm đi chỗ nào tiêu khiển ?" Lâm Việt rất không muốn cùng Lâm Mộ Thiên bàn bạc công việc, cậu trong khoảng thời gian này đủ bận rồi, vì đả bại Vĩnh Trình, cậu làm việc hết sức vất vả.

Cũng may Thư Diệu cùng Nhiên Nghị lựa chọn giúp đỡ cậu, chỉ một mình phải đạp nát Vĩnh Trình cũng sẽ không nhanh như vạy, kế hoạch của cậu hoàn mỹ mà hoàn thành thành công, kế tiếp cậu có có chút mê mang, đã đọat lại những gì của lão già kia, giống như đã không còn gì có thể làm cho cậu cảm thấy được đủ khiên chiến.

Từ trong gương, caụa nhìn đến Lâm Mộ Thiên căng thẳng nắm chặt hai tay, bộ dáng tựa hồ rất sợ, cậu nghĩ đến một cách vui đùa, nở nụ cười, cười đến thực vui vẻ, lại khiến cho Lâm Mộ Thiên lâm vào sợ hãi.

"Cậu muốn dẫn tôi đi làm sao ?"

Lâm Mộ Thiên nguyên bản nghĩ đến bản thân có thể thản nhiên đối mắt, nhưng khi chân chính đối mặt với Lâm Việt, hắn mới biết được cái gì là gian nan.

"ĐI đến một nơi anh rất muốn đến, anh tuổi lớn như vậy, cũng có thể từng trải qua." Lâm Việt không để ý đến Lâm Mộ Thiên phản đối, tăng tốc đi trước, dùng tốc độ nhanh nhất đi vào khu vực kim sắc hoàng cung phồn hoa.

"Tôi không muốn đi...."

Trực giác nói cho hắn, nơi này hẳn là không phải nơi tốt đẹp gì, giống như.... câu lạc bộ đêm !




Đọc thêm!

Đế nghiệp vô thương Chương 44 - Tiền nhập


"Ôi ! Đây là tân nương nào đây, đến cho ca ca ôm một cái..." Một cậu ấm tay cầm phiến tử, nhìn chằm chằm về phía mạt hồng ảnh ở sâu trong ngõ nhỏ.

"Ai nha !" Ngay sau đó vang lên một tiếng hét thảm.

Trong ngõ nhỏ vốn không người đi lại dường như phát sinh một việc không ai muốn biết, một lát sau Nguyên Bạch Lệ mặc quần áo của chàng công tử khi nãy từ bên trong đi ra, thâm mắng một câu : "Đáng nhẽ không nên vất cái mũ phượng áp chết người kia !"

Quay đầu lại nhìn cậu ấm bị đánh cho mắt thành hình gấu mèo, hôn mê bất tỉnh, bị lột hết quần áo, Nguyên Bạch Lệ chán ghét vỗ vỗ y phục không vừa người, tiêu sái mà đi, lưu lại chàng công tử xui xẻo.


Ngựa đã để lại ngoài thành, trên người cũng không có gì vướng bận, nếu mũ phượng kia còn đeo, thật có thể mang mấy viên ngọc trên đó đi bán. Nguyên Bạch Lệ trên đường đi một chốc, hắn thật không sợ sẽ có người đột ngột lao ra nói "bắt lại", vì cái gì không sợ ? Bởi vì nơi này không phải Trung nguyên, cũng không phải nơi của của người Hung Nô, mà là khu vực bang giao, thương nhân tự do lui tới - Long Thành.

Hơn nữa, "Nguyên Bạch Lệ" hẳn là đã chết.

Long Thành dĩ vãng vốn phồn hoa mấy ngày nay dần dần trở nên có chút bất an, thương nhân bên đường đi lại rất ít, đội quân áp tải vốn hay đi lại cũng không biết đi đâu.

Sắp có chiến tranh, mọi người đều nói như vậy, cho dù Long Thành là vùng tự trị, cũng sẽ đa đa thiểu thiểu bị ảnh hưởng của chiến tranh.

Thương nhân vì chiến tranh mà phát tài, dân chúng vì chiến tranh mà trôi dạt khắp nơi, còn kẻ cầm giữ binh quyền thì đi đâu ? Nhìn trên đường càng ngày càng nhiều quân Hung Nô, Nguyên Bạch Lệ thầm nói : những kẻ ngồi trên có chiến tranh để thỏa mãn dục vọng của mình.

Không phải vì dân, không vì gia, mà chỉ là tư dục bản thân mà thôi, hoặc chinh phục, hoặc báo thù, hoặc vì tình, mà đa phần chính là dục vọng muốn thống nhất thiên hạ.

Các cuộc chiến tranh trong lịch sử ít nhiều đều được văn nhân vẽ thành một cuộc đại nghĩa lăng nhiên hiển nhiên, nhưng vô luận có dùng hoa ngôn xảo ngữ nào cũng không che dấu được bản chất của chiến tranh - tử vong.

Điều này, Nguyên Bạch Lệ trước kia biết, hiện tại, càng hiểu thêm đơợc.

Đi trên đường cái cẩn thận tránh né một đám người Hung Nô đang đi tuần tra, nam nhân không khỏi nhíu mày, không thể tưởng đơợc là quân Hung Nô hành động nhanh như vậy, đã bắt đầu gây chiến với Thiên Triều. Không biết kẻ đóng quân Hung Nô lúc này là vị đại tướng nào.

Ngay tại Nguyên Bạch Lệ ở trên đường lúc ẩn lúc hiện, một hắc y nam tử lọt vào trong mắt hắn : "Là hắn ?!"

Dạo bước ở đầu đường, Hách Liên Thánh Lan có chút thất thần, đôi mắt không biết nhìn về phía nào, biểu tình trên mặt cũng rất kỳ quái, trong chốc lát si mê cười, trong chốc lát thần thương ảo não, khi thì thở dài, khi thì cười ra tiếng, nếu không phải là vì có một thân quần áo lụa là đẹp đẽ, cùng gương mặt anh tuấn kia, mặc cho ai nhìn cũng sẽ nghĩ đến tên này bị điên.

"Bộp" một chút, Hách Liên Thánh Lan bị Bạch y nhân trước mặt đụng phải, mà chàng dường như không có ý định tiếp tục đi, mà Bạch y nhân vội vàng rời đi, chạy đến một đầu phố cười khẽ tay nâng một túi tiền nặng trịch, không phải người nào khác, đúng là Nguyên Bạch Lệ đang chuyển nghề thành một tên trộm móc túi.

"Đây là.... Hách Liên Thánh Lan ?"

Nhìn chằm chằm ký hiệu đặc thù trên túi tiền, Nguyên Bạch Lệ đóc ra tên của hắc y nam tử, "Em trai của Hách Liên Bột sao... Hách Liên Thánh Lan ở đây, người nọ chắc cũng chỉ ở âần đây."

Thở dài, nam nhân quay đầu thoáng nhìn Hách Liên Thánh Lan đi vào trong một tửu lâu, cân nhắc một hồi cũng hướng về phía tửu lâu, cách nơi Hách Liên Thánh Lan ngồi không xa dùng một chút thức ăn cùng rượu lót dạ, đáng tiếc thức ăn quý báu này bỏ vào miệng cũng không khiến nam nhân vừa lòng, ở Trữ vương phủ tùy tiện một chén cháo cũng ăn ngon hơn món này.

Trữ vương phủ.... Gương mặt tà mị kia hiện lên trong đầu Nguyên Bạch Lệ, ở Trữ vương phủ bây giờ là bị giam cầm, nhưng tên này lại không biết từ đâu mời đến một đầu bếp tay nghề rất khá, ngày ngày làm chút mỹ thực khắp nơi, bất tri bất giác đã dưỡng cho khẩu vị trở nên khó tính.

Nam nhân lắc đầu rất nhanh xua tan bộ dáng của ttp, nghĩ đến tên đó làm gì... Nhưng lúc này, cách vách đã xảy ra cự cãi, Nguyên Bạch Lệ quay đầu lại nhìn, đúng là Hách Liên Thánh Lan cùng người của tửu lâu đang tranh cãi, nhìn thấy bộ dáng không tiền của hắc y nam tử, Nguyên Bạch Lệ thân thủ vỗ vỗ lượng vàng nặng trịch trong túi tiền, hai ba bước đưa ra cho chủ tiẹm : "Nhiêu đây tiền đủ thanh toán không ?"

Có tiền, chủ quán tự nhiên không hề tranh chấp, rất nhanh bỏ đi.

"Đa tả công tử." Hách Liên Thánh Lan vội vàng tạ ơn nói.

"Công tử ? Ta tuổi này, không chịu nổi xưng hô đó," Nguyên Bạch Lệ đối với hắc y nam tử lạnh nhạt cười nói, "bình thủy tương phùng cũng là có duyên phận, sao không cùng nhau cộng ẩm ba chén ?"

Có lẽ cùng Hách Liên Bột kết giao cũng hiểu rõ tính tình của kẻ trên đại mạc, hoặc là do Hách Liên Thánh Lan cùng Hách Liên Bột là anh em ruột, Nguyên Bạch Lệ rất nhanh khiến Hách Liên Thánh Lan gọi mình là "đại ca", đem đối phương lừa vây quanh, vài câu có tài nhưng không gặp thời cũng làm cho Hách Liên Thánh Lan tin tưởng, cuối cùng thành công để Hách Liên Thánh Lan tìm cho mình một nơi ở tạm.

Quân Hung Nô dừng chân ở Long Thành.

Tựa hồ có chút quá mức thuận lợi, thuận lợi đến mức khiến Nguyên Bạch Lệ nhếch môi cười, nhưng cũng là chuyện trong dự kiến, còn hơn Hách Liên Bột, Hách Liên Thánh Lan so với huynh trưởng của mình thiếu đi vài phần tâm tư tinh tế, nhưng lại có hơn vài phần hảo sảng.

Mùa thu hồng thụy năm thứ tư, Thiên Triều phân loạn, ngoài có quân Hung Nô, trong có loạn đảng.

Trữ vương ttp bị hoàng đế Nguyên Uyên lấy tội "thông đồng với địch phản quốc" với gần mười tội danh giáng tội, thu lại lãnh địa, binh quyền của ttp, Trữ vương phủ một ngàn ba trăm ngường toàn bộ bị bỏ tủ, ttp biến mât không tháy dạng, đồng thời cùng ttp đột nhiên biến mất còn có mười ba phiên quân.

Từ ttp, đám phiên vương liên tiếp bị mất quyền lực, trở thành quý tộc hữu danh vôthuwjc, nếu có người phản kháng sẽ bị vấy "tội danh" tru sát toàn tộc, vua muốn giết người, không sợ không tìm được lý do, tìm không thấy tội danh.

Từ đó, Nguyên Uyên chân chính thu phục quyền lực của các phiên vương, sáng lập nên Thiên Triều trung ương tập quyền chưa từng có từ trước đến nay, cũng tiến hành cuộc truy sát phiên vương lớn nhất từ trước đến nay.

Cùng lúc đó, phái các tướng quân đi biên cương chống lại cuộc xâm lăng của Hung Nô.

Trong hoàng cung hôn ám mà khổng lồ, tại ngôi vị tối cao mà vô số người muốn leo lên, một bóng người ngồi cô đơn, tùy ý bản thân đắm ciềm trong bóng tối vô tận.

Thật xa, xa đến mức không thể chạm vào, cao đến mức cho dù y ngẩng đầu lên cũng vô pháp nhìn thấy, càng thật đáng buồn chính là, giờ khắc này y chỉ có thể phủ phục đến mặt đât lạnh như băng.

"ht, nghịch tặc ttp vẫn không tìm được." Quỳ trên mặt đất, Long Điệp kính cẩn với vị hoàng đế xa xôi.

"Tìm được, không thể để còn sống mang về, lập tức giết chết, đi xuống đi." Biểu huynh , thực có lỗi.

Không có... lời khác muốn nói sao ? Long Điệp đáp lời "vâng" từ trên mặt đất đứng lên, xoay người, y đi từng bước về phía đại môn, một khắc bước ra đại môn kia, nghe được tiếng thét của Nguyên Uyên.

"Long Điệp..."

Gương mặt lạnh như băng của nam tử tản mát ra một nỗi đợi chờ, nhưng khóe miệng vừa mới nhếch lên, lại nghe đến câu nói tiếp theo của hoàng đế liền biến thành một nỗi hận ý cùng khôgn cam lòng.

"Những chuyện ngươi làm ta đều biết, nếu còn còn lần sau, không phải chỉ là năm mươi roi đơn giản như vậy, đi xuống đi." Đây là tối hậu thư sao, bàn tay giấu trong ống tay áo của Long Điệp năm chặt lại, khi bước ra khỏi hoàng cùng, máu tươi tích lạc.

Đọc thêm!

Đế nghiệp vô thương Chương 43 - Thác qua



Khi Nguyên Uyên chạy đến tiền thính, đã là phòng trống không người, trên đất lưu lại vết máu loang lổ, giống như một thanh dao nhỏ nhiễm máu đâm vào mắt nam tử.

Là máu của ai ? ttp không thấy, hắc y nam tử kia cũng biến mất, còn Nguyên Bạch Lệ đâu. Lại đã chạy đi đâu ? Một khi lỡ mất, liền không biết đến khi nào mới bắt lại được người nọ.

Văn hương trùng bay càng lúc càng nhanh, đôi cánh đập đập phát ra thanh âm "két két", càng tới gần nơi lãnh hương dày đặc, văn hương trùng càng hưng phấn, mà bình thường khi văn hương trùng biểu hiện như thế này, cũng đại khái là trên người nọ có tiết ra mồ hôi. Nhìn đến phản ứng của văn hương trùng, Nguyên Uyên hơi yên tâm, ít nhất biết Nguyên Bạch Lệ còn tại ở đây.

Lúc này đi nhanh về phía văn hương trùng bay đi.... Chàng đã bỏ lỡ nhiều lắm, cũng đã sai lầm nhiều lắm, vô luận từ trước đã làm gì. Càng vô luận sau này sẽ làm như thế nào, trái tim Nguyên Uyên đã trả qua một năm tương tư tra tấn đã trở nên thành khẩn, chàng thầm nghĩ đến người nọ, chạm vào làn da, ôm lấy thân thể rắn chắc.... gió lạnh phần phận, ống tay áo rung động.

Quân Hung Nô cùng người của Trữ phủ đánh nhau cho tan tác, một thân hồng y đột nhiên xôgn vào, giống như một ngọn lửa xẹt qua tầm mắt của mọi người, còn chưa kịp phản ứng thì một người trên lưng ngựa đã bị một cước đá xuống, trên mặt đất quay cuồng hai vòng, chưa kịp cố sức đứng lên mắng to một trận đã bị một hắc y nhân giẫm thêm một cước "ầm" một tiếng.

"Nàng chạy không thoát đâu !" Hách Liên Thánh Lan hét lớn một tiếng. Nguyên Bạch Lệ thân như hùng ưng ngồi trên lưng ngựa, lãnh kiếm trong tay đâm về phía tấm mạng hồng trên mặt. nam nhân.

"Chát" một tiếng, Nguyên Bạch Lệ dùng roi ngựa quất lấy. Một roi quật lên lãnh kiếm của Hách Liên Thánh Lan tránh thoát công kích. Theo sau lại là hàng loạt tiếng roi vun vút. Tả hữu huy động quất vào một đám chạy theo không biết người nào là người của Trữ vương phủ, người nào là Hưng Nô. Một đám người rầm rạp bị roi quất vào ngã ra, tan tác một mảnh.

Gió lốc thổi mạnh, hồng y rung động, tóc đen tung bay, trường tiên vũ động. Ai đến đều quất, toàn bộ đều vung ra vun vút, kẻ ở bên lại có cảm giác thực khó nói. Không hề cảm thấy "nữ tử" này hung hãn đáng sợ, Hách Liên Thánh Lan còn có nhìn chăm chú gắt gao lấy.

Nhìn từ đại mạc đến Trung nguyên, từ nhỏ đến lớn. Vào Nam ra Bắc, khi nào gặp qua được một nữ tử võ nghệ cao cuồng, cuồng dã bất tiết như vậy ?

Chỉ có nữ tử như vậy mới xứng với mình.... Cỗ hoan hỉ trong lòng bùng lên tựa như ánh lửa cách đó không xa, càng thổi càng to, Hách Liên Thánh Lan khinh thân nhảy lên, dùng kẻ vừa rơi xuống làm điểm tựa, đối phương cảm thấy có một trận uy hiếp liền vung roi về phía sau. Hách Liên Thánh Lan nghiêng mình thuận thế bắt lấy thanh roi : "Cô nương ! Ta vô tình tổn thương ngươi..."

Nói rắm ! Nguyên Bạch Lệ ánh mắt trầm xuống, hai chữ "cô nương" nghe vô cùng chói tai, không đợi Hách Liên Thánh Lan nói xong một chân lập tức đá vào nơi dọa người của Tả hiền vương Hung Nô, hung hăng đá xuống ngựa.

"Bạch Lệ !"

Trong tiếng la hét hỗn độn có một tiếng thét khẩn trương, lập tức thắt vào lòng Nguyên Bạch Lệ, nam nhân tâm thần sửng sốt, đưa mắt nhìn lại cũng không thấy được kẻ quen thuộc.

Thanh âm kia, rất quen thuộc.... nhưng, sao lại là ....? Nguyên Bạch Lệ trong lòng vang lên tiếng cười lạnh, vì ý nghĩ của chính mình, vì bản thân ngu dốt, sai lầm rồi rước lấy sỉ nhục kết cục, hắn còn muốn chuyện này để làm gì ?

Cách tầng tầng người, Nguyên Uyên chri có thể ở bên ngoài nhìn phía ánh lửa đỏ bắt mắt trong bóng đêm ở xa xa, nghe thấy được tiếng la của mình, hắn nghe được, còn quay đầu về phía này, một khắc đó là Nguyên Uyên cỡ nào hy vọng Nguyên Bạch Lệ có thể nhìn về phía mình, nhưng, nam nhân cũng không nhận ra được.

Nguyên Uyên ra sức đẩy từng người, hướng về phía mạt hồng điên cuồng chạy đến.

"Chắc là ảo giác...." Trong lòng khẽ nói, Nguyên Bạch Lệ thu hồi vẻ thất thần, hắc y nam tử trước mắt như đúng là lệ quỷ âm hồn bất tán, càng lúc càng phiền, cứ thế này không bị người Thiên Triều bắt thì cũng sẽ bị Hắc y nhân kia bắt được.

Trường tiên lên, vó ngựa rung động, gió lạnh lãnh liệt.

Hắc y nam tử phía sau theo sát sau đó, quát lớn : "Cùng ta so cưỡi ngựa, nàng thua chắc rồi." Tựa hồ đuổi đến càng lúc càng gần.

Ai thua ai thắng, còn chưa định ! Nguyên Bạch Lệ quyết định đem tên này bỏ lại, vừa thúc ngựa trên đường, vừa nâng lên cung tiễn, thân mình đang ngồi bỗng không ngờ quay lại phía sau giương cung, "vút" một tiếng, tên bay dài về phía Hắc y nhân.

Hách Liên Thánh Lan chấn động, không nghĩ tới Trung nguyên cũng có người có thuật cưỡi ngựa cao như thế, tên bắn quá gần chỉ có thể hôt hoảng lập tức nhảy xuống, lại bị Nguyên Bạch Lệ quất một cái vào mặt.

Lại đứng lên, không có thấtlajc, cũng không tức giận, ánh mắt nhìn mạt hồng y xa xa bỗng dâng lên một cỗ kính ý - cùng khao khát muốn chiếm hữu.

Nguyên Bạch Lệ cưỡi ngựa chạy ra khỏi đám người, không bao giờ... muốn trở lại nơi, nhưng bên tai vẫn còn văng vẳng tiếng thết kia. Từng tiếng từng tiếng dồn dập.

Quay đầu lại, hay liều mạng chạy vào trong hắc ám ?

Cuối cùng, Nguyên Bạch Lệ nhịn không được quay đầu lại nhìn một cái, phía nhìn cũng hướng về Hách Liên Thánh Lan, nhưng đối phương lại nghĩ "tân nương" quay đầu là ám chỉ với mình, tâm thần mất mác lại bị thiêu đốt.

Tầm mắt Nguyên Bạch Lệ lướt thật mạnh qua đám người, cuối cùng dừng ở trên một người, khi phát hiện thật là người kia, hắn có một tia kinh ngạc, một tia khó hiểu... Bạch Lệ, ngươi có nhìn thấy ta không ? Nhận thấy được mình đã rơi vào tầm mắt nam nhân, Nguyên Uyên kích động nói không nên lời, mà tầm mắt kia lại biến thành hận ý lạnh như băng, giống như băng hà nguội tắt đi trái tim một khắc kia vẫn còn hỏa nhiệt, lạnh đến đáng sợ.

Người kia, đúng là vẫn còn hận chàng.

Bản thân cùng với hắn, gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt.

Cái Nguyên Uyên sợ không phải là khoảng cách không gian, mà chính là dù có ở bên nhau, đời đời kiếp kiếp cũng không nhập được vào trong tim người nọ, vĩnh viễn xa cách bởi bên kia thiên nhai.... chớ đi... ta sẽ không bao giờ nữa.... đối với ngươi như trước, trở về đi, được không ?

Trong mắt Nguyên Uyên tựa hồ kể ra cầu xin vô tân, đối với một vị đế vương, đây là thiên cổ hiếm có, mà đây một cái tình, trong mắt nam nhân chỉ là một xước xéo lên vết thương.

Một khi đã bỏ lỡ, đó là vĩnh viễn.

Là Nguyên Bạch Lệ bỏ lỡ Nguyên Uyên, hay Nguyên Uyên bỏ lỡ Nguyên Bạch Lệ. Hai người cách ánh lửa xa xa nhìn nhau, có rất nhiều điều muốn ói, cuối cùng chỉ còn lại một cái nhìn đơn giản.

Rồi sau đó, xoay người rời đi.

Tấm khăn mạng hồng phiêu đãng trong gió, vó ngựa cất lên tung bay bụi mù, cuối cùng lại ngoài ý muốn lại dây dưa võng tình với một nam tử, Hách Liên Thánh Lan cầm trong tay tấm khăn hồng còn sót lại chút mùi hương, khẽ sững sờ.

Mà Nguyên Uyên cách y không xa, khi Nguyên Bạch Lệ rời đi, cũng biến mất.
Đọc thêm!