Chủ Nhật, 5 tháng 9, 2010

Tìm thấy tình yêu trong đau khổ - chương 5

"Vậy là," Ron nói trong một giọng điệu phấn khích “Không tệ chứ hả, mọi người ?”

Ginny lườm ông anh mình trong khi xoa xoa cánh tay. “Em gần như bị gãy tay. Nhưng anh nói đúng. Nó không tệ lắm.” Cô nói mỉa mai.

Fred rên lên và cuộn tròn trên mặt đất. Mặt nó vẫn xanh mét. “Bụng của tao.”

Dean nằm cách Harry mười bước chân, cố gắng thu thập đồ đạc. Harry nhanh chóng đứng dậy và phủi bụi bẩn trên quần áo. “Được rồi, vậy là chúng ta đang ở đâu đó ở Florida. Sarasota, có ai nghe về nơi này chưa ?”

Tất cả họ đều lắc đầu và thở dài.

Harry muốn đi về nhà. Chưa đầy hai ngày trên đường phố và em gần như nhớ thị trấn của mình. Em nhới mùi bánh mẹ nướng ở nhà và mùi nước hoa nhẹ nhàng của mẹ. Em nhớ tiếng ầm ầm ngoài cửa mỗi lần ba đi làm về. Em nhớ khi còn giàu có.

Em thạt sự muốn mọi thứ trở về như chúng từng là lúc trước. Quỷ tha ma bắt, em sẽ không bao giờ than thở về trường học nữa.

Nhưng nếu em trở về, mẹ Lily chắc vẫn nằm trong bệnh với với khoản viện phí vẫn cần phải trả. Ngôi nhà chắc là đã tràn ngập khói từ ống điếu của ba James. Và có những chai bia, James lại uống rượu, Hay tệ hơn, Harry sẽ thấy một người phụ nữ mới toanh đang ngủ trên giường của ba mẹ mình.


Harry nhìn lên bầu trời, rồi lại nhìn xuống đám bạn. Và không một ai trong số họ thậm chí có ấn tượng Saratora trông như thế nào.

“Vậy,” Percy đột nhiên tằng hắng và nói. “Mọi người đều ổn chứ hả ? Không có vết thương trầm trọng….”

“Em đang có ca cúm tôi-muốn-được-ói-ngay-lúc-này.” Fred cắt lời và rên rỉ, bấu lấy bụng mình, “Thực đấy.”

Percy thở dài mệt mỏi. “Ói sau đi..”

“Không được.” Fred xoay sở để đi ra trước khi làm một đống trên đấy ngay cạnh Ginny, người đang nhăn hết cả mặt và đứng dậy qua ngồi cạnh Ron.

"Fred, thấy gớm quá," cô bình phẩm.

“Anh là George.”

“Ê,” thằng sinh đôi của nó cảnh cáo.

Percy lắc đầu, “Chúng ta có thể xuống làm việc chưa ?”




Peter Pettigrew gục gặc đầu, thỏa mãn với con số khô ráo trên tờ giấy trước mặt. “Thỏa thuận, ngày Malfoy.”, hắn nói, mỉm cười với tay trọc phú tóc vòng. “Và một trong số thỏa thuận tốt nhất mà tôi từng có trong suốt cuộc đời mình.”

Lucius không cười đáp lại. “Tôi hy vọng mọi thứ ông hứa hẹn ở đây, ông Pettigrew. Tôi chẳng mong mỏi gì hơn thế.”

“Dĩ nhiên,” Peter nói mượt mà. “Mọi cổ phần sẽ được chuyển dưới tên của ngài vào cuối tuần. Cũng cộng thêm King steel, thứ sẽ trở thành một một của Tập đoàn Malfoy. Ngài sẽ không thất vọng đâu thưa ngài. Chỉ việc ngồi và xem tiền mọc lên.”

Lần này Lucius mỉm cười, hay đúng hơn, nhếch mép. “Tôi hy vọng là thế. Tất cả chúng ta đều yêu tiền.”

“Phải. Rất đúng”






"Ôi mẹ ơi, cái này đắt quá.” Ron nói khi , this is expensive," Ron nói khi cắt mẩu bánh mì Pháp từ số ít còn lại. “Ở Virginia, cái này chỉ tốn có mười cent.”

“Mừng là mình không tới California, Ron à.” Fred lầm bầm khi nó nhồi một miếng vào miệng. “Một miếng bánh táo ở đấy giá một triệu dollar một khoanh.”

“Ít nhất chúng ta có thể đào vàng.”

Ginny đảo mắt. “Ai mà tin được nữa ? Vàng California, cho xin đi. Nhớ chuyện gì đã xảy ra với chú Arnold vĩ-vĩ đại không, Ron. Cơ hội tốt nhất của chúng ta hiện giờ là đi tìm việc, không phải đào vàng ở California và kết thúc bằng cách chôn xác trong cái hầm vàng bị sụp.”

Percy nắn nắn cái trán và thở dài. “Nói thực với tụi bây, anh chẳng nghĩ làm việc ở đây có chút khả năng nào. Trên đường tới tiệm bánh, anh trông thấy một hàng toàn phụ nữ, tìm công việc như rửa chén chỉ trả năm mươi cent một giờ. Và một nhóm nhỏ đang run cầm cập ở cuối đường.”

Ginny đột nhiên đứng dậy. “Tụi mình đi New York đi.”

George khịt mũi. “Đó là kế hoạch ban đầu của chúng ta và nhìn xem chuyện gì đã xảy ra.”

“Anh đang đề nghị chúng ta đi xin ăn đấy à ?” Cô hét lên và dậm chân. Mấy thằng con trai nhìn nhau với vẻ bất đắt di. “Đó chẳng phải là lý do tôi đi với mấy anh !”

“Ginny, bình tĩnh nào.” Percy nói “Chúng ta chỉ mới ở đây hai ngày, hãy cho chúng ta một cơ hội đi.”

Ginny trừng mắt nhìn anh nhưng lại ngồi xuống bên cạnh Harry.

“Anh xin lỗi Gin.” Harry thì thào.

“Em…. Được rồi,” cô nói, “Em chỉ không muốn…. ý em là, chúng em đã nghèo nàn cả cuộc đời khi ông bà ngốc nghếch của chút em thua cái đánh cuộc ngu ngốc ấy…. Em không muốn nghèo hèn nữa.” Cô nhìn Harry. “Anh có thể hiểu điều đó, phải không ? Anh đã từng giàu có.”
Những từ ngữ đó như châm vào Harry. Anh đã từng giàu có. “Ph…. Phải. Nhưng anh sẽ lại giàu có. Đừng lo.”

Ginny mỉm cười với em, nhưng vì lý do nào đó, nụ cười ấm áp làm em thấy lạnh hơn bao giờ hét.

Cô ấy tin em có thể trao cho cô ấy một cuộc sống tốt. Nhưng em có thể làm được sao ?
Mười phút sau, ổ bánh mì Pháp cũng được xử gọn và họ lại nhặt nhạnh bất kì thứ gì còn sót lại.

Tất cả tập hợp lại và đếm số tiền ít ỏi của mình.

“Ron có ba dollar và 48 cent” Percy đếm. “Harry vẫn còn mười một dollar và bốn mươi ba cent. Anh đúng năm dollar. Ginny có bảy dollard và tám cent. Fred có một dollard, George có một dollar. Dean có….hai mươi bảy dollar ?”

Mọi người trợn tròn mắt nhìn cậu nhóc da đen đang nhún vai.

“Và có sáu mươi bốn dollard từ ba.” Percy kết thúc. “Tổng cổng có…. chính xác là một trăm mười chín dollar và tám mươi chín cent.”

“Thật là nhiều.” George nói khi nó nhìn cái ống điều trước mặt. “Chia ra nào.” Fred gật đầu đồng ý.

“Không đời nào.” Percy gắt. “Tụi bây đóng góp ít nhấ,t đừng có nghĩ tới việc kiếm chác từ số này. Giờ, chúng ta chỉ có một trăm mười chín dollar. Nó sẽ nuôi sống chúng ta hai tháng nếu chỉ dùng cho thức ăn. Một căn hộ thì miễn bàn đi.” Anh lại ném một cái nhìn cảnh cáo vào lũ sinh đôi. “Chúng ta sẽ phải dùng nhà tắm công cộng.”

Ginny nghiến răng.

“Hoặc là thế, hoặc là đi tìm việc làm. Chúng ta cần ổn định trước khi mùa đông tới, hoặc là chúng ta đang nói về mùa đông ở Florida.” Percy nói, “Và đừng cư xử ngu ngốc nữa.”

“Vâng thưa ông chủ Percy.” Fred châm chọc.




“Đây là cửa hàng thứ năm chúng ta bị đá ra ngoài rồi.” Fred gầm gừ, “Ginny nói đúngg, đi tới New York nào. Tao ghét nơi này. Mọi thứ và mọi nơi dưới đều dơ bẩn.”
Ron nhún vai. “Em biết mà.”

“Có thể chúng ta sẽ tự mình tách ra và tìm công việc ? Chúng ta đã đi nhau đi cả đám cùng lúc.” Harry gợi ý.

“Chúng ta có thể bị lạc.” Percy nói.

“Vậy, tối nay chúng ta ngủ đâu ?” Ginny hỏi.

“Anh không biết.”

Mọi người trên đường bắt đầu tò mò nhìn đám nhỏ đeo ba lô và tóc đỏ.

“Em thực sự ghét nơi này.” Fred lại nói. “Saratora. Tới cái tên cũng thấy ngu nữa.”

“Chúng ta cần một nơi để ngủ. Mặt trời sắp lặn.” Ginny nói huỵch toạt. “Và nghĩ đến việc em sắp ngủ trên một trong mấy cái hẻm. Em là con gái và em không thích có mùi như lũ bợm rượu. Và chúng ta đang trông rất quái dị, một đám trẻ con ngủ với nhau. Họ có thể chúng ta đã bỏ nhà đi hoặc là tội phạm trẻ thành niên.”

“Tôi nghĩ họ đã nghĩ chúng ta như thế,” Dean nói khi nó trông thấy một cảnh sát Florida mặc đồng phục đi tới chỗ họ. “Chúng ta nên đối mặt với hắn hay chạy đi ?”

Percy thở dài. “Để anh.”

“Chào lũ nhóc.” Tay cớm chào mừng. “Tao thấy tụi bây không phải dân trong vùng. Tụi bây đang làm cái gì ở đây thế hả.”

Percy cười nụ cười tươi nhất. “À….. tôi và bạn tôi….. và người thân đang tìm việc. Nhưng ơ…. Hiện giờ chúng tôi đang cố tìm nơi nào đó để ngủ.”

“Chà, có mấy căn nhà trọ sáu phòng ở dưới kia và ba ở bên trái chỗ này. Nhưng nhanh nhanh đi, hoặc là người ta sẽ bắt đầu nghĩ tụi bây là đám rắc rối,” tay cảnh sát nói. “Chúc may mắn,”

Tất cả nhìn ông ta bước đi.

“Tốt thật.” Harry bình phẩm, “Hy vọng rằng tất cả tay cớm đều giống như thế.”

“Chẳng đời nào đâu, bồ tèo à. Và chắc đời nào chúng ta lại đi thuê một nhà trọ.” Ron nói, “Chẳng phải họ thích hai mươi đô cho một tối sao ?”

“Vậy chúng ta có thể đi đâu ?” Ginny vung vẩy cái tay và thở dài. “Em sẽ KHÔNG ngủ trong một con hẻm.”

“Nhưng chúng ta đã đồng ý là không nhà trọ hay căn hộ.” Percy nói chắc chắn, “Chúng ta chỉ có một trăn mười chín đô cho bảy người và mỗi một xu đều phải tính. Tiêu vào trong một nhà trọ là hoàn toàn lãng phí.”

“Em không quan tâm miễn là chúng ta có một nơi ra hồn để ngủ,” Ginny nói.

“Chúng ta không giàu có gì,” Percy nói, “Chúng ta phải biết cách quản lý.”

“Và đó là lỗi của em hử ?!” Ginny la lên, khiến mọi người nhìn vào.

“Ginny, chúng ta sẽ nghĩ cách gì đó,” Harry trấn an.

“Và em đang nói đó là lỗi của anh à ?!” Percy hét trả lại.

“Ooooh, họ chuẩn bị cãi nhau,” Fred thì thầm với George đang nhếch môi và gật đầu.”

“Em không có như vậy. Nhưng ít nhất anh có thể làm, là tìm cho tụi em một nơi ra hồn để chúng ta không kêu quàng quạc như lũ lợn.!” Ginny nói.

Thằng anh lớn nhất vung tay lên. “Rồi, em muốn trông giàu có chứ gì, được thôi.”

Ginny thỏa mãn.

________________________________________
"Ba mươi đô," Percy lầm bầm, “Chỉ còn lại khoảng tám mươi chín đô và tám mươi chín xu.”

“Ooohhh tám mươi chín.” Fred thúc cùi chỏ vào George và tụi nó cười hinh hích. “Con số mới, không may mắn của chúng ta.” Mọi người phớt lờ tụi nó.

“Ít nhất nó cũng là căn lớn nhất, và ba mươi bảy đô cho bảy người,” Dean nói, “Và may là ba đêm chứ không phải một. Ý kiến hay.”

“Ba mươi chia cho bảy là….”

“Khoảng bốn đô.” Dean trả lời.

“Và mỗi tối chúng ta chỉ được xài hơn một đô.” Percy lầm bầm. “Đây, phòng tám mươi chín.” Anh mở cửa trước.

Căn phòng rất lớn, có hai giường. Dàn nhà làm bằng gỗ thông Ba Lan và căn phòng có nối với một phòng tắm riêng,

“Mong là ngài hạnh phúc, công chúa Ginevra.” Percy liếc cô em giá. “Xin hãy tận hưởng. Chúng ta chỉ ở đây ba ngày trước khi chúng ta bắt đầu ngủ trong mấy hẻm tối như một đám chuột cống.”

Ginny mặc kệ anh và bước qua bên phải để chọn giường, “Em đi tắm.”

Percy đi tới dọn cái giường còn lại và nạt lũ, “Rồi, giờ tụi bây đúng đó như tụi đần hay đi vô.”

Tất cả nhìn nhau và bước vào.

“Tao chọn chỗ này !” Fred nói.

“Còn lâu !” George la lên. “Đó là chỗ của tao.”

“Không phải !”

“Phải !”

“Không phải !”

“Phải !”

“Không phải !”

“Ph….!”


“Thôi đi cho !” Ginny nạt khi cô bước ra khỏi phòng tắm, “Mấy anh làm mọi người nhức đầu quá !”

“Vâng thưa mẹ,” George mỉa mai. Ngay khi nó nói thế, nước mắt tràn đầy mắt Ginny. Cô nhảy lên giường và ôm lấy đầu, “Lần này em đã làm gì chứ.” George lầm bầm “Tao chỉ vừa nói “vâng thưa”…. Me. Ôi xin lỗi.”

Sau đó một sự im lặng đáng sợ bao trùm, rồi bị ngắt quãng bởi tiếng nức nở nho nhỏ từ Ginny.

“Em đi tắm.” Harry nói.

________________________________________
Em mặc một cái quần jean rộng và một cái áo sơ cũng rộng thùng thình. Tóc ướt nhẹp khi bước ra khỏi nhà tắm. “Em đi dạo một lát, được không ?”

Percy quay đầu lại. “Harry à đã khuya lắm rồi.”

“Em biết. Em chỉ muốn đi dạo. Em sẽ trở lại.”

Chàng trai lớn tuổi hơn thở dài. “Tùy em.”


Harry thở phào khi em bước ra ngoài nhà trọ. Không khí trong lành xuy đi nỗi lo âu. Trong đêm tối, không có Ginny, không có Lily, không có James, không có rắc rối.

Em tay không đi ra, không sợ bị lạc. Không ai ở đây biết em. Bạn em không đi cùng em.

Em có thể khóc và không một ai trên đường sẽ quan tấ. Và em gục xuống con hẻm nhỏ và khóc.

Nước mắt chảy xuống mặt em như thể trước kia em chưa bao giờ khóc. Tiếng nức nở vang lên trong ngõ hẻm trống không. Em nhớ Virginia. Em muốn ở đỏ. Em không muốn ở Florida hay New York. Em không muốn tìm việc làm. Em không muốn đối đầu với mấy tay cảnh sát hay cúi đầu như mấy tên lưu mạnh.

“Eo, nhìn kìa,” Harry nhìn lên, giật mình. “Lại là đại ca lưu manh à.”

“Là anh.”

Môi của Draco cong lên thành cái nhếch môi khi anh dựa vào từng trong con hẻm nhỏ trươc mặt Harry. “Không vui khi thấy tôi à ?”




Đọc thêm!

Tìm thấy tình yêu trong đau khổ - chương 4

Ron Weasley trừng mắt nhìn gã thanh niên ở phía dưới. “Phá rối giấc ngủ của anh ?” Nó hỏi. “Gì chứ ? Tụi này đã làm gì ? Tụi này chỉ cố lôi bạn bạn mình lên thôi. Tụi này chẳng làm gì cả.”

Draco nhếch mép với đứa tóc đỏ. “Mình biết rành là tao có thể đi tố cáo mày mà.”

Harry rên lên và ngọ nguậy trên sàn khi mở bừng mắt. “Ron, cái gì thế… Ư, xin chào ngài,” Em nói khi thấy Draco. “Ư, chúng tôi đi ngay đây.” Harry níu lấy một thanh chắn, rồi bị giữ lại bởi một bàn tay mạnh mẽ. Em lại ngã xuống sàn. “Thưa ông, ngài bị sao thế ?!” Em nạt.

Tên tóc vàng cười khinh khỉnh khi nắm lấy cổ tay Harry, tạo ra một tràng chửi rủa từ Ron. “Đầu tiên, băng nhóm các cậu đang đi xe lậu. Thứ hai, mấy cậu cứ ầm ầm trên nóc tàu như thế, phá bĩnh người đang ngủ. Và thứ ba, cậu dám hỏi tôi à ?”

“Tại sao không chứ ?”

“Mấy thằng lưu manh ngạo mạn các cậu không biết tôi là ai à ?”

Mặt Harry đỏ lên vì giận. “Tụi này không phải là lưu manh,” Em nạt lại. “Giờ nếu anh không phiền thì thả tay tôi ra.”

Draco thả ra, vẫn trừng mắt nhìn cậu nhóc tóc đen rối nhỏ tuổi. Áo của Harry nhàu hết cả và quần jean thì hơi bẩn. “Với tôi cậu giống mấy đứa lưu manh lắm.”

“Tôi không phải lưu manh !”

“Harry à, mặc hắn đi,” Ron nói, cố gắng ngăn bạn mình khỏi cuộc cãi vã. “Đi thôi, Harry à. Chúng ta không có để bị ném khỏi tàu đâu, chúng ta phải đến New York.”

Harry chẳng buồn nghe. “Hắn gọi chúng ta là lưu manh !!”

“Harry Potter. Lên đây.” Ginny nói, bất thình lình xuất hiện kế bên Ron. Draco nhướn một chân mày với cô bé và cô đỏ mặt, làm Harry còn nhìn Draco chằm chằm hơn.

“Xem này, thưa ngài. Tôi không quan tâm ngài là ai….”

“Bạn cậu vừa nói là các người đang đi tới New York ?” Draco hỏi, chợt thích thú.

“Vâng,” Ron ngập ngừng nói. “Liên quan gì đến anh,”

“Ô thực sự thì không,” Draco trả lời cợt nhả. “Không có gì cả, trừ một chuyện là tôi chắc chắn chiếc tàu này đi thẳng đến Sarasota, Florida. Và sau đó, nó làm một chuyến thẳng đến Utah. Và không quay lại New York trong tháng khác.” Cả đám Weasley và Dean chui đầu xuống, mắt họ trợn trừng. “Đáng ngạc nhiên thật, các cậu tính sống trên nóc cái tàu này trong một tháng mà không bị bắt sao.”

“Sao chứ ?” Harry nói không ra hơi, rồi lắc lắc đầu. “Anh nhầm rồi. Chiếc xe này đi đến Manhattan, New York.”

“Không” Draco mỉm cười nói. “Chiếc xe này đi từ Manhattan, New York.”

Mọi người nhìn Ron, vốn đang tái xanh mặt lại, như thể bị lâm bệnh. “Nhưng… nhưng ba tôi bảo là…”

“Ba mày rõ ràng là không biết đọc rồi.”

Mặt Ron chuyển từ xanh sang đỏ bừng. “Sao cũng được. Harry à, lại đây,” Nó nói và biến đi. “Fred, anh có sao không – í da.”

Harry thay vào đó lại trừng mắt nhìn gã tóc vàng với vẻ bàng hoàng trên gương mặt. Draco nhếch môi, nhìn lại em.

“Đừng để bị bắt. Sẽ lãng phí lắm,” anh nói, kề gần cậu nhóc. Hơi thở của Draco trên tai khiến Harry phải run rẩy vì ham thích và sợ hãi.

“Harry à !!”

________________________________________

“Trên đó xảy ra chuyện gì vậy ?”. Rồi em ngồi lên một vạch chắn màu trắng ở bên hông tàu và ghê tởm rên rỉ. Fred Weasley cũng rên lên, nhưng vì một lí do khác “Anh ổn chứ Fred ?”

“Anh là George.” Fred lại ư hử.

“Ê,” Sinh đôi của nó lên tiếng.

Lại một lúc im lặng khi đoàn tàu đi qua một đường hầm tối. Mắt mọi người lại một lần nữa dán lên Ron, kẻ vốn đang đỏ mặt vì xấu hổ. “Ưmm, nghe này mọi người.”

“Thôi, được rồi mà Ron.” Percy nói. “Đó không phải lỗi của chúng ta vì Ba đã viết sai mà. Mọi người đều nhầm lẫn.”

“Nhưng… nhưng…” Mắt Ron đột nhiên bắt đầu ngấn nước, khiến các bạn đồng hành phải ngạc nhiên ngước nhìn. “Chẳng có công việc gì ở Florida cả. Vậy nên chúng ta mới đi New York, để tìm việc mà.” Nó nói.

Ginny hằn học với ông anh. “Ron à, anh là đàn ông mà. Anh khóc cái gì chứ ? Chúng ta có thể tìm được việc dưới Florida mà, và chúng ta sẽ trở nên giàu có như thằng cha kệch cỡm kia.” Cô nhìn Harry. “Phải không ?”

“Phải” mọi người nói.

“Phải,” Harry nói, một lát sau, khiến Ginny phải nhìn em. Em biết đó là ý để chỉ em, thậm chí Ginny không chỉ thẳng ra.

Fred lại bắt đầu nôn nữa rồi.

________________________________________

“Đừng để bị bắt. Sẽ lãng phí lắm,”

Cả cơ thể của Harry lại run lên, một lần nữa, khi hồi tưởng lại hơi thở của tên ấy bên tai.

“Đừng để bị bắt.”

“Tôi sẽ không bị bắt”

“Sẽ lãng phí lắm,”

Lãng phí. Tôi không định biến thành phế thải đâu.

Lại thế, lại một cơn run rẩy. Gã ta nghĩ em là ai chứ ? Gọi em là lưu manh. Em không phải là lưu manh. Em không lang thang trên đường phố, ít nhất là vẫn chưa. Em đang tìm việc làm. Và em còn định cưới Ginny nữa.

Tại sao mày lại nghĩ tới chuyện đám cưới giờ này chứ ? Nếu mày không có nổi một công việc, làm sao mà mày có thể tự nuôi mày, nói chi tới một gia đình và một ngôi nhà. Đó có thể là những thứ mà Ginny muốn ? Làm thế nào mà mày có thể mua được nhẫn cưới ? Hay vung ra cả một đám cưới lớn chứ ?

Ginny muốn có một đám cưới thật to với một cái bánh vĩ đại và váy cưới trắng lộng lẫy. Cô đã có lần nói với Harry từ lâu rồi, vài năm trước cơ. Và cô muốn một chiếc xe hơi của chính mình và một ngôi nhà với nhiều phòng ngủ, không như mái nhà tranh mà gia đình cô đang sống.

Ginny muốn tất cả những thứ đó. Nhưng làm sao em có thể có được. Cô rõ ràng là không hài lòng với tình trạng của Harry bây giờ.

“Lãng phí lắm.”

Harry lại run rẩy.

Gã đó. Giàu có. Một quí tộc. Chắc là có cả nhà nghỉ ở Tây Ban Nha hay Pháp hay thứ gì đó giống như một căn biệt thư ở New York. Lăn trong đống vàng và tiền nữa chứ. Hắn có thể bắt mất Ginny chỉ bằng một cái liếc mắt mất, và rồi đá cô đi khi tìm thấy một người tốt hơn.

“Tôi tưởng là cậu nghe thấy cái gì đó, thưa cậu Malfoy. Tôi tới để kiểm tra….”

“Không cần đâu.” Giọng của gã nói. “Hết rồi. Chảng có gì phải lo lắng cả. Đi làm việc của ông đi.”

Anh ta đã nói dối.

“Ơ, vậy đêm, hay ngày, an lành, thưa cậu Malfoy.”

“Vâng, ông cũng thế”

Anh ta đã nói dối !!

“Đừng để bị bắt !”

Tại sao anh lại nói dối chứ ?

________________________________________

"Harry."

"Huh..."

"Harry Potter."

“Gì… gì thế ?”

“Dậy thôi, Harry à, tụi này đây” Giọng của Ginny nạt.

“Gì… gì thế ? Sao rồi ?” Harry nói, ngồi dậy. Gió táp vào mặt em. “Ê, chúng ta chưa đến nơi mà”

“Chưa tới” Ginny nói. “Chúng ta sẽ nhảy xuống”

Harry, đang dụi mắt, đột nhiên dừng lại. “Cái gì ?”

“Anh nghe rồi đó. Chúng ta sẽ nhảy xuống.” Ginny nói.

“Ai bảo thế ?”

“Percy,” Cô trả lời. “Buộc phải vậy nếu không muốn bị bắt. Em thậm chí còn không biết làm sao chúng ta xoay sở được hồi tối qua nữa kìa. Ngay phút chốc, em tưởng là gã đó đã gọi cớm tới bắt chúng ta rồi.”

Chúng ta không bị bắt vì anh ta đã nói dối mà. Harry muốn nói thế. Nhưng cũng lạ. Gã ấy rõ ràng là rất khinh bị họ.

“Mấy giờ rồi ?”

“9 giờ sáng” Ron nói. Harry cuối cùng nhận ra là mọi người đã dậy cả rồi. “Xe lửa chuẩn bị ngừng lúc 9 giờ rưỡi. Nó đang đi chậm lại khi đến trạm dừng ở Florida. Đủ chậm để chúng ta nhảy xuống mà không bị xây xát gì lớn.”

“Thật điên rồ.” Harry nhận xét.

“Thế bồ muốn bị bắt hơn à ?”

“Không có”

Percy lắc lắc đầu và vuốt mái tóc đỏ của mình. “Chúa mới biết được cái thằng đêm qua đang tính toán chuyện gì, Harry à. Nên chúng ta phải chuồn khỏi càng sớm càng tốt. Chúng ta đã chuẩn bị hết rồi chứ, Dean à ?”

“Chẳng có gì sót lại cả, thưa cậu Weasley.”

“Gọi ảnh là Percy. Bồ là người tự do mà, Dean. Chẳng có lí gì để gọi là Cậu hay ông chủ ở đây cả.” George nhếch miệng cười nói. Dean khẽ mỉm cười lại.

“Đó là phép lịch sự.”

Fred rên rỉ. “Tao đi trước đây.”

“Cứ việc.” Ron lầm bầm.

Đọc thêm!

Tìm thấy tình yêu trong đau khổ - chương 3

“Tàu F sẽ rời đi trong 5 phút. Xin nhắc lại, tàu F sẽ rời đi trong 5 phút. Tất cả hành khách của tàu F xin mời lên tàu. Tàu F sẽ rời đi trong 4 phút ! Cảm ơn,” một kiểm soát vé la lên. Draco gầm gừ với gã đàn ông.

“Như thể mình không đọc được lịch trình ấy,” Anh lầm bầm trong hơi thở và thấy cổ tay mình bị giật mạnh. Nhìn xuống thì thấy một con nhóc khoảng sáu tuổi, tay chìa ra như muốn xin tiền. “Nhìn cái gì, nhóc con ? Ba mẹ mày đâu hả ?” Anh nói với cô gái nhỏ.

Cô bé lùi lại như bị dọa dẫm. Draco chớp chớp mắt nhìn nó và phủi phủi bộ đồ vest đen. Anh ăn mặc không hợp à, hay người ở trạm xe lửa sợ màu đen ? Hừm. Anh chưa bao giờ hiểu nổi lũ nghèo hèn và cái thói quen kì cục của chúng.

“Tàu F sẽ rời đi trong một phút. Các hành khách xin vào chỗ ngồi. Tàu F sẽ rời đi trong bốn mươi giây !” Một người chỉ huy tàu khác lại la lên khi Draco nhấc chiếc vali và chạy đến đoàn tàu.

“Và đây là tàu hạng sang đấy” Anh lầm bầm. “Ở Anh Quốc, xe lửa phải đợi cơ mà, đâu phải thế này.”


Anh thấy chỗ ngồi của mình ở ngay kế bên chỗ của Lucius, người đang mặc một chiếc cà vạt đi cùng bộ vest màu xanh đen. “Chỗ tốt thật,” Anh gầm gừ lại với ba mình, như thể đó là lỗi của Lucius vì có nơi chật hẹp và ngớ ngẩn này.

Lucius nhìn con, “Từ ngày được sinh ra cậu đã được cưng chiều quá rồi đấy, Draco. Tôi mong là cậu sẽ tìm được một bài học từ chuyến đi này.”

Draco bật cười khan. Ba anh ? Dạy một bài học ? Cho xin đi. “Lo mà sống cho phần đời của mình đi, ông già.”
________________________________________


“Tàu D”, Ron nó, nhìn vào mảnh giấy trên tay. “Ba bảo là tàu D. Hay viết thế,” nó nói với Harry. “Mình mong là mình đọc đúng. Percy nói là họ chôm từ bản sao lịch hành trình xe lửa ở ga. Và ba nói là tàu D. Nhưng quả thực là chữ ông xấu quá…”

“Ron à. Mình không bận tâm,” Harry lặng lẽ nói.

Ron Weasley nhìn lên đứa bạn thân. “Bận tâm về chuyện gì ?”

“Mình chỉ muốn ra đi khỏi đây. Chẳng quan tâm là lên chuyến nào,” Harry nói. “Và mình nghĩ là tàu D sắp rời đi trong vòng một phút. Mấy người khác đâu ?”

“Đang ở nhà tắm công cộng,” Ron trả lời, “Tốt nhất là liệu mà về đây sớm.”

“Đây rồi nè.”

Ron và Harry quay lại nhìn đám bạn.

“Chà,” Dean nói. “Tụi mình còn chờ gì nữa chứ ?”

Họ chạy hết tốc lực đến đoàn tàu đang rời đi, ngay đúng những phúc cuối, chen chúc vào tìm chỗ ngồi và thứ gì đó để bấu víu. Cứ buông ra nhiều từ “Xin lỗi” và “Cảm phiền” trước khi ổn định được.

Ron lại nhìn vào tờ giấy trên tay. “Hơn bảy tiếng nữa là tới Pennsylvania. Bồ có mang đồ ăn theo không Harry ?”

Harry đỏ mặt. Em mang theo mọi thứ trừ thức ăn. “Không hẳn” Harry thì thầm, “Mình có tiền, cũng giúp được đấy.”

Ron gật đầu. “Tiền sẽ giúp chúng ta được nhiều đấy. Bây giờ, không có gì để mua ở tàu D. Chỉ có thức ăn ở tàu F, ở toa hạng nhất. Ở đó sẽ đắt hơn nhiều, dĩ nhiên, nhưng không thể đợi được. Tụi này cũng không mang món gì theo.”

“Khoan, nhưng mà mình tưởng bồ có dự trữ thức ăn,” Harry nói.

“Không hẳn, chỉ tiền thôi. Ba cũng muốn tụi này mang thức ăn theo, nhưng… ba đang thất nghiệp mà. Nên, mình nghĩ là mình nên để lương thực lại cho ba mẹ. Có vường mà nên họ không thể bị đói hay sao đó được. Tụi mình cũng không cần nhiều thức ăn ở miền Bắc đâu, Harry à. Mọi thứ đều phụ thuộc vào tiền, không phải thức ăn,” Ron giải thích.
“Ừm, nhưng bồ cũng nói là tàu F là tàu loại một. Làm sao chúng ta có thể tiêu tiền cho tàu loại 1 chứ ?” Harry nói.

“Chúng ta không làm thế.” Giọng Ron chợt chuyển sang khe khẽ.

“Tụi mình…”

“Bồ không được để ai nghe thấy chuyện này đâu đấy Harry,” Ron rít lên còn tay thì bất chợt bịt miệng Harry lại. “Nếu bất kì ai trong cái tàu này to mồm và quyết định đi tố cáo là chúng ta mất hết cơ hội đấy, bồ có nghe không hả ?” Harry gật gật đầu.

“Tụi mình sẽ men theo thân tàu và đi đến New York. Đơn giản thế đó,” Ron rít lên.

“Nhưng đó là chuyện bất hợp pháp.” Harry rít lại.

“Khẽ thôi.”

“Cảnh sát có thể bắt chúng ta.”

“Bồ muốn ở đây sao ?” Ron hỏi.

“Không.”

Ron không nhìn em nữa. Harry quay nhìn chung quanh tàu, cố tìm những người mang họ Weasley khác. Dễ dàng nhận biết với mái tóc đỏ. Ginny đang ngồi với một bà ăn mặc đẹp. Cặp song sinh Weasley thì đang ngồi cạnh nhau, cười giỡn, khiến mọi người chung quanh họ ngay lập tức phải trừng mắt nhìn hai tên gây rối này. Percy thì lại ở chỗ tay vịn bằng sắt, y như ban đầu.

Dean… Dean Thomas chẳng níu lấy tay vịn hay gì cả. Cậu bé da đen đang thử bám vào chiếc xe lửa đang chạy xồng xộc, căng thẳng đến vã mồ hôi. Mọi người chung quanh nó chẳng buồn nhìn Dean lấy một giây, nhưng nếu có, Harry chắc chắn cái nhìn đấy cũng không hề có thiện cảm. Harry cảm thấy rất thương cậu bé tội nghiệp.

Người da đen. Trong các nhà hàng xóm, nó thường bị mấy đứa lớn khác đang tìm trò vui chọc ghẹo và bị bắt nạt, vì nó là người da đen. Dean hiếm khi ra khỏi nhà và Harry hầu như chưa bao giờ thấy nó và chỉ nói chuyện với nó có hai lần – mỗi lần chỉ được một lát trước khi em bị gọi đi. Bạn duy nhất của Dean là cặp song sinh. Harry thậm chí không xem Dean là một người bạn vì suy nghĩ của ba mẹ em về người da đen.

“Coi chừng đấy,” Vài người nạt Dean, khi cậu bé vô tình giẫm lên chân ai đó.

“Dean à,” Harry lặng lẽ nói. Cậu bé nhìn lên. Môi dưới hơi run run. “Dean à, bạn có muốn ngồi đây không ?” Em chỉ chỗ mà em đang ngồi.

“Tôi…”

“Nhóc, nếu mày không muốn ngồi thì tao muốn,” Gã đàn ông mà Dean giẫm phải nạt Harry. “Tao phải đi làm và tao không thể làm với đôi bàn chân bị đau nhức. Chưa kể là ngón cái bị đau do thằng bóng negro(*) này gây ra.” Hắn nói và trừng mắt nhìn Dean đang quay quay đi.

Harry đứng dậy và để gã ngồi xuống. Em nắm lấy một cái tay vịn và đưa nó cho Dean.

“Cảm ơn.” Dean thì thầm.

Harry mỉm cười. “Được rồi mà.”
________________________________________

Harry nhón nhón chân. Ron bảo em bảy giờ đã sắp qua rồi. Người trên tàu chẳng giảm đi chút nào, cứ tiếp tục đến và đi đồng đều nhau. Harry gầm gừ. Tại sao mọi người không đi đi ?

“Điểm dừng kế. Đường quảng trường, Harrisburg,” Người thông báo nói.

“Là chỗ dừng của tụi mình đấy,” Ron khẽ gầm gừ. Nó đang ngủ, và quá biết Ron, nó không thích bị đánh thức nửa chừng.

Cặp song sinh Weasley hào hứng nhảy len và Ginny đứng lên để giãn đôi chân bị tê.
Harry làu bàu khi nhóm chui ra khỏi xe lửa. Ron lấy ra tờ hướng dẫn mà ông Weasley viết.

“Kế là tàu F.” Nó nói.

“Có….”
“Chắc là tàu đó….”

“F ?”

“Thấy giống….”

“E” Cặp song sinh nói.

“Em chắc mà,” Ron nạt lại, vẫn cứ gắt gỏng.

Cặp song sinh nhún vai. “Thì tàu F vậy,” chúng nói cùng lúc và cười với nhau.

“Mọi người có đồ của mình hết chưa ?” Percy hỏi.

“Ôi trời ơi Percy à, anh đã hỏi….” Một đứa trong cặp song sinh nói.

“… tụi này sau khi tàu đi rồi.” đứa còn lại chốt câu.

Percy nhăn mày. “Được rồi, đừng có nói năng như thế nữa. Hai đứa bây làm tao nhức đầu đấy.”

“Rồi mà, rồi mà,” cặp song sinh trả lời.

“Tàu F sắp đi trong mười phút theo đồng hồ phía trên.” Ginny chỉ “Nhanh lên thôi.”
________________________________________
“Mình không thích thế này. Chúng ta đang đi tàu mà không vé. Tàu hạng nhất” Harry thì thầm.

“Coi kìa Harry. Nếu bồ…”

“Chết nhát….”

“Bồ luôn có thể….”

“Nhảy xuống.”

“Thôi đi, hai anh.” Harry nói khi nắm lấy một tay thanh chắn. “Em đang làm thế, được chưa ?”

“Á à, chàng trai dũng cảm.”

“Fred” Harry nạt.

“Anh là George.”

“Sao cũng được.”
“Anh là sao cũng được à.”

“Im đi.”

“Tàu F đang khởi hành,” Người thông báo nói.
________________________________________

Mẹ kiếp cái tàu ngu si. Và mẹ kiếp đứa nào phát minh ra cái này. Draco nghĩ khi anh lắng nghe tiếng động trên nóc tàu F. Thức ăn nguội cả. Anh biết thế. Và tất cả chỉ tại Lucius, tên hám rẻ, thuê một chỗ cuối toa, chỗ mà thức ăn được đưa đến sau cùng và nơi mà họ bị bỏ lại với cái đống chăn mềm tệ hại nhất.

Toa hạng nhất đấy, Drao nghĩ khi anh nghe tiếng động xập xình. “Lucius !” Anh hét lên, khiến người đàn ông kia mở cửa chỗ ngồi và nhìn con trai.

“Lần này là sao ?”

“Có tiếng động trên nóc.”
“Thì sao nào ?” Lucius nạt

“Tôi đang cố ngủ đây. Tôi phải đi xuống Florida và không thể làm việc mà không ngủ,” Draco phàn nàn.

“Tôi cũng đang đi Florida đấy. Và nếu tôi có thể ngủ trong tiếng động này, thì cậu cũng thế.” Lucius nạt và đánh sầm cửa ngăn. Draco rít lên và quyết định tự mình đi xem.
Bất kể đứa nào làm ồn, mày cũng chết tới nơi rồi !
________________________________________

“Harry à chờ đó, mình nắm được tay bồ rồi.” Harry nghe Ron khi thấy bạn mình níu lấy em. “Chỉ chờ một lát thôi.”

“Mình đang cố.” Harry phàn nàn, “Ôi Ron, mình nghĩ là chúng ta nên đi vào trong tàu !”

“Không được,” Percy nói. “Có nhiều người ở đó. Chúng ta nên đổi kế hoạch.”

“Cảm ơn nhiều,” Harry gắt lên khi thấy tàu bắt đầu đi. “Cái đó giúp được nhiều lắm đấy Percy.”

“Giải thích chút xíu cũng chẳng gây thiệt hại gì,” Percy nhún vai. Harry trừng mắt nhìn ông anh của bạn. “Giờ thì giúp tụi em thật đi và đưa em lên…. Á á á !!” Em chợt la lớn.

“Harry à !! Ron la lên, đưa tay xuống sâu hơn. “Ôi chúa tôi !! Harry à !! Bồ không chết phải không ?”

“Đừng có lo. Bạn mày ổn.” Một giọng mới vang lên. Ron leo xuống tàu rồi bắt gặp một gã tóc vàng mắt xám. Harry bị đánh bất tỉnh kế hắn. Tên ấy gầm gừ với nó. “Nhưng mà nhóm lưu mạnh tụi bây đang phá rối giấc ngủ của tao.”
Đọc thêm!