Chủ Nhật, 5 tháng 9, 2010

Tìm thấy tình yêu trong đau khổ - chương 4

Ron Weasley trừng mắt nhìn gã thanh niên ở phía dưới. “Phá rối giấc ngủ của anh ?” Nó hỏi. “Gì chứ ? Tụi này đã làm gì ? Tụi này chỉ cố lôi bạn bạn mình lên thôi. Tụi này chẳng làm gì cả.”

Draco nhếch mép với đứa tóc đỏ. “Mình biết rành là tao có thể đi tố cáo mày mà.”

Harry rên lên và ngọ nguậy trên sàn khi mở bừng mắt. “Ron, cái gì thế… Ư, xin chào ngài,” Em nói khi thấy Draco. “Ư, chúng tôi đi ngay đây.” Harry níu lấy một thanh chắn, rồi bị giữ lại bởi một bàn tay mạnh mẽ. Em lại ngã xuống sàn. “Thưa ông, ngài bị sao thế ?!” Em nạt.

Tên tóc vàng cười khinh khỉnh khi nắm lấy cổ tay Harry, tạo ra một tràng chửi rủa từ Ron. “Đầu tiên, băng nhóm các cậu đang đi xe lậu. Thứ hai, mấy cậu cứ ầm ầm trên nóc tàu như thế, phá bĩnh người đang ngủ. Và thứ ba, cậu dám hỏi tôi à ?”

“Tại sao không chứ ?”

“Mấy thằng lưu manh ngạo mạn các cậu không biết tôi là ai à ?”

Mặt Harry đỏ lên vì giận. “Tụi này không phải là lưu manh,” Em nạt lại. “Giờ nếu anh không phiền thì thả tay tôi ra.”

Draco thả ra, vẫn trừng mắt nhìn cậu nhóc tóc đen rối nhỏ tuổi. Áo của Harry nhàu hết cả và quần jean thì hơi bẩn. “Với tôi cậu giống mấy đứa lưu manh lắm.”

“Tôi không phải lưu manh !”

“Harry à, mặc hắn đi,” Ron nói, cố gắng ngăn bạn mình khỏi cuộc cãi vã. “Đi thôi, Harry à. Chúng ta không có để bị ném khỏi tàu đâu, chúng ta phải đến New York.”

Harry chẳng buồn nghe. “Hắn gọi chúng ta là lưu manh !!”

“Harry Potter. Lên đây.” Ginny nói, bất thình lình xuất hiện kế bên Ron. Draco nhướn một chân mày với cô bé và cô đỏ mặt, làm Harry còn nhìn Draco chằm chằm hơn.

“Xem này, thưa ngài. Tôi không quan tâm ngài là ai….”

“Bạn cậu vừa nói là các người đang đi tới New York ?” Draco hỏi, chợt thích thú.

“Vâng,” Ron ngập ngừng nói. “Liên quan gì đến anh,”

“Ô thực sự thì không,” Draco trả lời cợt nhả. “Không có gì cả, trừ một chuyện là tôi chắc chắn chiếc tàu này đi thẳng đến Sarasota, Florida. Và sau đó, nó làm một chuyến thẳng đến Utah. Và không quay lại New York trong tháng khác.” Cả đám Weasley và Dean chui đầu xuống, mắt họ trợn trừng. “Đáng ngạc nhiên thật, các cậu tính sống trên nóc cái tàu này trong một tháng mà không bị bắt sao.”

“Sao chứ ?” Harry nói không ra hơi, rồi lắc lắc đầu. “Anh nhầm rồi. Chiếc xe này đi đến Manhattan, New York.”

“Không” Draco mỉm cười nói. “Chiếc xe này đi từ Manhattan, New York.”

Mọi người nhìn Ron, vốn đang tái xanh mặt lại, như thể bị lâm bệnh. “Nhưng… nhưng ba tôi bảo là…”

“Ba mày rõ ràng là không biết đọc rồi.”

Mặt Ron chuyển từ xanh sang đỏ bừng. “Sao cũng được. Harry à, lại đây,” Nó nói và biến đi. “Fred, anh có sao không – í da.”

Harry thay vào đó lại trừng mắt nhìn gã tóc vàng với vẻ bàng hoàng trên gương mặt. Draco nhếch môi, nhìn lại em.

“Đừng để bị bắt. Sẽ lãng phí lắm,” anh nói, kề gần cậu nhóc. Hơi thở của Draco trên tai khiến Harry phải run rẩy vì ham thích và sợ hãi.

“Harry à !!”

________________________________________

“Trên đó xảy ra chuyện gì vậy ?”. Rồi em ngồi lên một vạch chắn màu trắng ở bên hông tàu và ghê tởm rên rỉ. Fred Weasley cũng rên lên, nhưng vì một lí do khác “Anh ổn chứ Fred ?”

“Anh là George.” Fred lại ư hử.

“Ê,” Sinh đôi của nó lên tiếng.

Lại một lúc im lặng khi đoàn tàu đi qua một đường hầm tối. Mắt mọi người lại một lần nữa dán lên Ron, kẻ vốn đang đỏ mặt vì xấu hổ. “Ưmm, nghe này mọi người.”

“Thôi, được rồi mà Ron.” Percy nói. “Đó không phải lỗi của chúng ta vì Ba đã viết sai mà. Mọi người đều nhầm lẫn.”

“Nhưng… nhưng…” Mắt Ron đột nhiên bắt đầu ngấn nước, khiến các bạn đồng hành phải ngạc nhiên ngước nhìn. “Chẳng có công việc gì ở Florida cả. Vậy nên chúng ta mới đi New York, để tìm việc mà.” Nó nói.

Ginny hằn học với ông anh. “Ron à, anh là đàn ông mà. Anh khóc cái gì chứ ? Chúng ta có thể tìm được việc dưới Florida mà, và chúng ta sẽ trở nên giàu có như thằng cha kệch cỡm kia.” Cô nhìn Harry. “Phải không ?”

“Phải” mọi người nói.

“Phải,” Harry nói, một lát sau, khiến Ginny phải nhìn em. Em biết đó là ý để chỉ em, thậm chí Ginny không chỉ thẳng ra.

Fred lại bắt đầu nôn nữa rồi.

________________________________________

“Đừng để bị bắt. Sẽ lãng phí lắm,”

Cả cơ thể của Harry lại run lên, một lần nữa, khi hồi tưởng lại hơi thở của tên ấy bên tai.

“Đừng để bị bắt.”

“Tôi sẽ không bị bắt”

“Sẽ lãng phí lắm,”

Lãng phí. Tôi không định biến thành phế thải đâu.

Lại thế, lại một cơn run rẩy. Gã ta nghĩ em là ai chứ ? Gọi em là lưu manh. Em không phải là lưu manh. Em không lang thang trên đường phố, ít nhất là vẫn chưa. Em đang tìm việc làm. Và em còn định cưới Ginny nữa.

Tại sao mày lại nghĩ tới chuyện đám cưới giờ này chứ ? Nếu mày không có nổi một công việc, làm sao mà mày có thể tự nuôi mày, nói chi tới một gia đình và một ngôi nhà. Đó có thể là những thứ mà Ginny muốn ? Làm thế nào mà mày có thể mua được nhẫn cưới ? Hay vung ra cả một đám cưới lớn chứ ?

Ginny muốn có một đám cưới thật to với một cái bánh vĩ đại và váy cưới trắng lộng lẫy. Cô đã có lần nói với Harry từ lâu rồi, vài năm trước cơ. Và cô muốn một chiếc xe hơi của chính mình và một ngôi nhà với nhiều phòng ngủ, không như mái nhà tranh mà gia đình cô đang sống.

Ginny muốn tất cả những thứ đó. Nhưng làm sao em có thể có được. Cô rõ ràng là không hài lòng với tình trạng của Harry bây giờ.

“Lãng phí lắm.”

Harry lại run rẩy.

Gã đó. Giàu có. Một quí tộc. Chắc là có cả nhà nghỉ ở Tây Ban Nha hay Pháp hay thứ gì đó giống như một căn biệt thư ở New York. Lăn trong đống vàng và tiền nữa chứ. Hắn có thể bắt mất Ginny chỉ bằng một cái liếc mắt mất, và rồi đá cô đi khi tìm thấy một người tốt hơn.

“Tôi tưởng là cậu nghe thấy cái gì đó, thưa cậu Malfoy. Tôi tới để kiểm tra….”

“Không cần đâu.” Giọng của gã nói. “Hết rồi. Chảng có gì phải lo lắng cả. Đi làm việc của ông đi.”

Anh ta đã nói dối.

“Ơ, vậy đêm, hay ngày, an lành, thưa cậu Malfoy.”

“Vâng, ông cũng thế”

Anh ta đã nói dối !!

“Đừng để bị bắt !”

Tại sao anh lại nói dối chứ ?

________________________________________

"Harry."

"Huh..."

"Harry Potter."

“Gì… gì thế ?”

“Dậy thôi, Harry à, tụi này đây” Giọng của Ginny nạt.

“Gì… gì thế ? Sao rồi ?” Harry nói, ngồi dậy. Gió táp vào mặt em. “Ê, chúng ta chưa đến nơi mà”

“Chưa tới” Ginny nói. “Chúng ta sẽ nhảy xuống”

Harry, đang dụi mắt, đột nhiên dừng lại. “Cái gì ?”

“Anh nghe rồi đó. Chúng ta sẽ nhảy xuống.” Ginny nói.

“Ai bảo thế ?”

“Percy,” Cô trả lời. “Buộc phải vậy nếu không muốn bị bắt. Em thậm chí còn không biết làm sao chúng ta xoay sở được hồi tối qua nữa kìa. Ngay phút chốc, em tưởng là gã đó đã gọi cớm tới bắt chúng ta rồi.”

Chúng ta không bị bắt vì anh ta đã nói dối mà. Harry muốn nói thế. Nhưng cũng lạ. Gã ấy rõ ràng là rất khinh bị họ.

“Mấy giờ rồi ?”

“9 giờ sáng” Ron nói. Harry cuối cùng nhận ra là mọi người đã dậy cả rồi. “Xe lửa chuẩn bị ngừng lúc 9 giờ rưỡi. Nó đang đi chậm lại khi đến trạm dừng ở Florida. Đủ chậm để chúng ta nhảy xuống mà không bị xây xát gì lớn.”

“Thật điên rồ.” Harry nhận xét.

“Thế bồ muốn bị bắt hơn à ?”

“Không có”

Percy lắc lắc đầu và vuốt mái tóc đỏ của mình. “Chúa mới biết được cái thằng đêm qua đang tính toán chuyện gì, Harry à. Nên chúng ta phải chuồn khỏi càng sớm càng tốt. Chúng ta đã chuẩn bị hết rồi chứ, Dean à ?”

“Chẳng có gì sót lại cả, thưa cậu Weasley.”

“Gọi ảnh là Percy. Bồ là người tự do mà, Dean. Chẳng có lí gì để gọi là Cậu hay ông chủ ở đây cả.” George nhếch miệng cười nói. Dean khẽ mỉm cười lại.

“Đó là phép lịch sự.”

Fred rên rỉ. “Tao đi trước đây.”

“Cứ việc.” Ron lầm bầm.

2 nhận xét: